-
Chương 2546-2550
Chương 2546: Chụp ảnh
Tô Nhu chưa bao giờ thấy một thế trận nào lớn như vậy. Cô bàng hoàng. May mà có Lâm Chính. Anh kéo cô ngồi xuống trước một chiếc bàn.
Căn phòng rất lớn, bên trong có nhiều bàn trà nhỏ, ghế so pha, thậm chí là cả chỗ đánh bóng bàn.
Các ông chủ đang uống trà đàm đạo. Mọi người nói chuyện rất nhỏ. Bầu không khí vô cùng hài hòa
Có tới tám người phục vụ. Tôi Nhu và Lâm Chính vừa ngồi xuống thì một người phục vụ đã bước tới: “Hai vị muống uống gì ạ?
“Nước”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cho tôi một ly cafe”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vâng! Đợi một chút ạ”, người phục vụ gật đầu. Thế nhưng người này vừa định rời đi thì bỗng có một giọng nói vang lên: “Chuẩn bị cho cô đây một ly Blue Lover đi”,
Tô Nhu và Lâm Chính giật mình, vội quay qua nhìn. Họ phát hiện đó chính là Trương Mina.
“Cô...Trương Mina...chào cô”, Tô Nhu căng thẳng đứng dậy.
“Xem ra tôi cũng còn chút danh tiếng nhỉ. Cô vẫn còn nhận ra tôi, nhưng không biết cô là...”, Trương Mina mỉm cười.
“Tôi tên Tô Nhu, là người phụ trách tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành. Cô Mina, tôi là fan của cô đấy”, Tô Nhu kích động.
“Tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành sao”, Trương Mina chau mày nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Hóa ra là chủ tịch Tô, tôi còn tưởng là người mẫu nào cơ, đang định tìm cô để nhờ đi catwalk cơ đấy”.
“À...catwalk sao? Tôi...không biết đi!” Tô Nhu tỏ ra lúng túng.
“Không sao, cô muốn catwalk thì tôi có thể dạy. Cô là sếp thì chắc là tới tham gia hội nghị rồi. Cô mà catwalk tôi không mời nổi đâu, coi như tôi chưa nói gì nhé”, Trương Mina mỉm cười.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì biết là Trương Mina đang đùa mình nên cảm thấy vui. Cô luôn cho rằng nữ vương của giới thời thượng là người vô cùng khó tính. Giờ xem ra chẳng qua là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Lúc này, Trương Mina đột nhiên lên tiếng: “Chủ tịch Tô, tôi thấy dáng cô đẹp vậy, dù không catwalk nhưng nếu mặc thử vài bộ tôi thiết kế thì chắc là cũng đẹp lắm. Tôi muốn mời cô thử, rồi để tôi chụp hình, như vậy có được không?”
“Thử đồ sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi gần đây thiết kế vài mẫu mới, chắc chắn là hợp với cô. Tôi muốn chụp vài tấm làm bìa tạp chí mới nhất. Không biết cô có đồng ý không? Đương nhiên có thù lao, 500 nghìn tệ một tấm, giá này tương đương với siêu mẫu hạng A đấy”, Trương Mina mỉm cười.
“Điều này...”, Tô Nhu dao động.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cô Trương, thật ngại quá, vợ tôi không có hứng thú, cô tìm người khác đi”.
Dứt lời, Trương Mina giật mình. Tô Nhu cũng bất ngờ nhìn Lâm Chính. Cô định lên tiếng nhưng Lâm Chính khẽ ra hiệu. Tô Nhu liền im lặng.
Ra khỏi nhà, cô khá tin tưởng Lâm Chính. Bởi vì anh cũng đã giải vây nguy hiểm cho cô không ít lần. Hơn nữa cô phát hiện ra Lâm Chính rất tỷ mỉ, năng lực quan sát cũng rất mạnh. Chuyện nào mà mập mờ là anh nhìn ra ngay.
Trương Mina tỏ ra không vui nhưng vẫn cố che giấu. Cô ta mỉm cười: “Đây là chồng của chủ tịch Tô sao? Chào anh. Anh thật là có phúc, lấy được một cô vợ đẹp thế này. Thật đúng là khiến không ít người ngưỡng mộ”
“Cảm ơn đã quá khen”.
“Không cần, tôi chỉ là muốn nói rằng, vẻ đẹp của người phụ nữ ngắn ngủi lắm. Nhân lúc vợ anh đang đẹp nhất, tôi nghĩ nên ghi lại vẻ đẹp này. Tới lúc cô ấy già đi, muốn lưu giữ cũng lại là điều xa xỉ”, Trương Mina mỉm cười.
Chương 2547: Vĩnh viễn ở lại đây
Thực ra không chỉ có vẻ đẹp của người phụ nữ, mà tất cả những gì tốt đẹp trên đời này cũng đều vô cùng ngắn ngủi. Đẹp đến mấy rồi cũng có lúc già đi. Chẳng ai có thể thoát được.
Lâm Chính đương nhiên hiểu điều đó. Cái gọi là thanh xuân vĩnh hằng vốn là điều không thực tế. Thuốc mà Lâm Chính đưa cho Bạch Họa Thủy cũng chỉ có thể giúp bà ta già chậm đi đôi chút.
Tô Nhu đương nhiên cũng hiểu. Cô do dự, sau đó quay qua hỏi: “Lâm Chính, có thể chụp được không?”
“Em muốn chụp?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu anh thấy có thể thì em sẽ chụp. Nếu có vấn đề thì em sẽ không chụp”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nhìn Trương Mina: “Được, tôi đồng ý để cô chụp ảnh cho vợ tôi, nhưng tôi hi vọng tôi có thể đi cùng”.
“Điều này...”, Trương Mina tỏ vẻ do dự nhưng sau đó gật đầu: ‘Không thành vấn đề, nhưng anh không được để ảnh hưởng tới công việc”.
“Được”.
Trương Mina hít một hơi thật sâu và đứng dậy: “Hai vị đi theo tôi”.
Hai người được đưa tới một căn phòng rộng rãi ở tầng 14. Đội ngũ của Trương Mina đang chuẩn bị.
“Hai vị ngồi đây đợi nhé, team của tôi sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi. Sau đó chúng ta bắt đầu. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới hội nghị đâu”, Trương Mina mỉm cười.
“Được, cảm ơn cô Trương Mina”, Tô Nhu cảm kích.
“Không cần khách sáo. Đây là vinh hạnh của tôi”, sau đó Trương Mina bước ra khỏi phòng. Lâm Chính nhìn chăm chăm theo bóng lưng của cô ta.
Trương Mina bước ra ngoài, sau khi chắc chắn Tô Nhu và Lâm Chính không đi theo thì cô ta nhanh chóng đẩy cửa phòng bên cạnh.
Có một người đàn ông mặc vest đang hút thuốc ở đây. Người này không hề quay đầu lại, chỉ nhả ra một ngụm khói: "Người tới rồi à?”.
“Tới rồi, ở phòng bên cạnh”, Trương Mina lên tiếng.
“Thật không ngờ nhà Công Thâu lại mời Tô Nhu. Nhưng mà cũng tốt, bọn họ tới rồi thì chúng ta cũng không cần phải vào hang cọp để tìm Tô Nhu nữa”.
“Cậu chủ...như vậy có ổn không? Sau lưng Tô Nhu là thần y Lâm đấy. Cậu chủ làm vậy...chẳng khác gì là tuyên chiến với thần y Lâm hết”, Trương Mina do dự.
“Tuyên chiến sao? Hừ, tôi muốn tuyên chiến với anh ta đấy. Hôm nay, tôi sẽ xử lý người phụ nữ mà anh ta thèm muốn nhất. Lát nữa mọi người chụp nhiều chút, sau đó tôi sẽ gửi tới tập đoàn Dương Hoa. Thật muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng thần y Lâm khi nhận được những tấm ảnh có hình người phụ nữ của mình đang bị người khác chiếm hữu. Chắc chắn là anh ta sẽ bốc hỏa, ha ha". Người đàn ông mỉm cười, để lộ vẻ đắc ý.
“Cậu chủ, thần y Lâm tức giận mà khai chiến thì chúng ta sao có thể đỡ được. Lúc này Dương Hoa mạnh lắm, hơn nữa thủ đoạn của thần y Lâm cũng vô cùng khủng khiếp. Cuộc chiến ở nước Anh Hoa được phát trực tiếp cậu cũng thấy đấy. Chúng ta lấy cái gì ra để đấu với anh ta đây”, Trương Mina tái mặt.
“Sợ gì chứ. Kẻ đó hại chết em trai của tôi, tôi phải khiến anh ta chết không toàn thây. Anh ta không tới thì thôi, đã tới thì tôi sẽ cho anh ta bị chôn vĩnh viễn ở đây luôn", đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ điên cuồng.
Trương Mina không dám lên tiếng.
Chương 2548: Đổi phòng
Một lát sau, Trương Mina mới hít sâu một hơi nói: "Đúng rồi cậu chủ, còn một rắc rối nữa!".
"Rắc rối gì?", người đàn ông rít mạnh một hơi thuốc, hỏi.
"Lần này Tô Nhu không đi một mình, mà còn dẫn theo một người đàn ông, hình như là chồng cô ta", Trương Mina đáp.
"Chồng cô ta?".
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.
"Tôi từng nghe nói về chồng cô ta, hình như anh ta ở rể nhà bọn họ. Người này ỷ vào mối quan hệ với Tô Nhu và Chủ tịch Lâm, vặt lông Dương Hoa, bám váy đàn bà, bây giờ sống rất thoải mái. Tuy anh ta chẳng là cái thá gì, nhưng có anh ta ở bên cạnh, thì tôi nghĩ sẽ gây rắc rối, có cần bảo người đưa anh ta đi không?", Trương Mina nói.
"Không, không cần đâu", người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cố gắng giữ chân người này".
"Tại sao?", Trương Mina sửng sốt.
Người đàn ông lắc đầu: "Từ lâu tôi đã điều tra những người ở Giang Thành, đám người Từ Thiên, Mã Hải, Cung Hỉ Vân tôi đều điều tra được rõ ràng, bao gồm cả mấy người Tô Nhu, Tô Quảng, Trương Tinh Vũ. Tóm lại những người liên quan đến thần y Lâm, tôi đều không bỏ sót ai, đào bới kĩ càng mọi thứ về bọn họ. Nhưng chỉ có duy nhất tên Lâm Chính này... là không điều tra được gì".
"Cái gì?", Trương Mina nín thở, thất thanh nói: "Sao có thể chứ? Chẳng phải anh ta là một thằng ở rể sao? Sao lại không điều tra được gì?".
"Đây chính là điều khiến tôi thấy khó hiểu, tôi cảm thấy tên Lâm Chính này... có lẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu".
"Vậy... có dừng kế hoạch không?".
"Không, kế hoạch cứ tiếp tục, về phần tên Lâm Chính này... cứ giữ chân hắn đã, chờ tôi xử được Tô Nhu sẽ giải quyết hắn", người đàn ông lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cũng giữ hắn ở lại thành phố Thiên Hải".
"Vâng, cậu chủ".
Trương Mina gật đầu.
Một lúc sau, Trương Mina lén lút ra khỏi phòng, trở về phòng chụp ảnh.
"Chuẩn bị xong hết chưa?".
Trương Mina nói với đội chụp ảnh.
"Đã xong thưa cô!".
Mọi người cười đáp.
"Vất vả rồi".
Trương Mina khẽ gật đầu, rồi ngoảnh sang nói với Tô Nhu: "Chủ tịch Tô, để tôi đưa cô sang phòng bên cạnh thay quần áo. Anh Lâm, anh qua đây uống chén trà đi, cần gì thì cứ nói với nhân viên công tác, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của anh".
"Được", Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu lòng đầy mong đợi, lập tức đi theo Trương Mina ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói: "Cô Mina, liệu có thể mang quần áo đến thay ở phòng này không?".
Trương Mina sửng sốt, thấy Lâm Chính chỉ vào căn phòng đối diện phòng chụp ảnh.
"Đang yên đanh lành sao lại thay đồ ở đó? Tất cả quần áo đều ở phòng bên cạnh, số quần áo đó đều rất đắt, không tiện di chuyển, không cần phải đổi phòng để thay đồ đấy chứ?", Trương Mina cười nói.
"Tôi nghĩ di chuyển một chút chắc cũng không tốn sức, nếu không các cô mang quần áo đến khách sạn kiểu gì? Hơn nữa, dạo này Tiểu Nhu nhà tôi sức khỏe không được tốt lắm, không thể đến những nơi tối tăm ẩm ướt. Tôi thấy phòng bên cạnh không có ánh sáng mặt trời, chắc chắn rất ẩm ướt. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở căn phòng đó thì gay", Lâm Chính nói.
Trương Mina nghe thấy thế liền thót tim.
Anh có ẩn ý khác sao?
Nghe không giống lắm.
Cô ta không biết Lâm Chính nói thế là cố ý hay là vô ý.
Tuy Tô Nhu không hiểu ý của Lâm Chính, nhưng vẫn tán đồng vô điều kiện, cười nói: "Cô Mina, cô thấy thế có được không?".
"Việc này... thôi được rồi".
Trương Mina do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Chương 2549: Có thể bắt đầu rồi
Trương Mina lấy cớ di chuyển trang phục để vào phòng trước.
"Cái gì? Đổi phòng?".
Người đàn ông bỗng nhíu mày, dập tắt điếu thuốc trong tay.
"Cậu chủ, liệu có phải bị phát hiện rồi không?", Trương Mina dè dặt hỏi.
"Chắc là không đâu, chúng ta không để lộ sơ hở, sao lại bị phát hiện được? Có khả năng đúng như tên vô dụng kia nói, sức khỏe Tô Nhu quả thực không tốt, không thích hợp với môi trường tối tăm ẩm ướt..."
"Vậy... làm sao bây giờ? Đổi phòng sao?".
"Đổi! Đổi luôn đi!".
"Vậy anh..."
"Tôi thay quần áo, giả làm nhân viên công tác trà trộn vào là được. Mau chuyển camera ở đây sang phòng kia cho tôi".
Người đàn ông bình thản nói, bảo Trương Mina nhanh chóng sắp xếp.
Trương Mina không dám chậm trễ, gọi ngay mấy nhân viên công tác vào di chuyển quần áo ở đây đi.
Nhìn thấy cả đám người bắt đầu bận rộn, Tô Nhu thấy rất ngại ngùng.
"Lâm Chính, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, tại sao phải đổi phòng?", cuối cùng cô cũng không nhịn được, dè dặt hỏi.
"Tiểu Nhu, em không cảm thấy quá trùng hợp sao?", Lâm Chính nói.
"Trùng hợp cái gì?".
"Tất cả mọi thứ", Lâm Chính nhìn những nhân viên công tác đang bận rộn, bình thản nói: "Tại sao mở hội nghị cấp cao mà Trương Mina lại mang theo cả đội chụp ảnh? Hơn nữa chúng ta vừa đến đây, cô ta đã đến bắt chuyện, dường như có ý nhắm đến chúng ta".
"Anh nghĩ nhiều rồi, sảnh đón khách chỉ có chừng đó, lúc chúng ta vào ai mà chẳng chú ý tới. Chắc là cô ấy cảm thấy ngoại hình của em phù hợp với trang bìa của tuần san Thời Đại. Hơn nữa, anh là người ngoài ngành, không biết thói quen của Trương Mina, cô ấy đi đến đâu cũng dẫn theo đội chụp ảnh của mình, người này yêu nghề lắm", Tô Nhu cười nói.
"Vậy sao? Là anh nghĩ nhiều thật à?".
Lâm Chính hơi nhíu mày.
Nhưng không biết tại sao, cảm giác bất an trong lòng anh vẫn vô cùng mãnh liệt.
Anh rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Hơn nữa theo anh thấy, mọi chuyện quả thực có vấn đề...
Đúng lúc này, Trương Mina quay lại phòng chụp ảnh.
"Chủ tịch Tô, đã sắp xếp xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?", Trương Mina cười nói.
"Được, chúng ta qua đó thôi".
Tô Nhu cười nói, rồi nháy mắt với Lâm Chính: "Yên tâm đi Lâm Chính, không sao đâu, anh đừng nghĩ nhiều".
Sau đó cùng Trương Mina đi vào căn phòng kia.
Cánh cửa khép lại.
Lâm Chính nhíu chặt mày, anh không nói gì, mà nhắm mắt lại, dường như đang lắng nghe gì đó.
Một lát sau, anh mở bừng hai mắt ra, nhìn chằm chằm cánh cửa, hình như đã nhận ra điều gì đó...
Trong phòng.
Tô Nhu ngây người nhìn những bộ đồ tuyệt đẹp trên giá áo.
Lúc nãy khi họ chuyển đồ cô không chú ý lắm, bây giờ ngắm ở khoảng cách gần thế này, cảm giác khác hẳn.
"Đẹp quá!".
Tô Nhu không nhịn được cảm khái.
Trương Mina đi ngay tới bên cạnh giá áo, lấy một chiếc áo khoác da màu trắng cổ lông ngỗng, cười nói: "Chủ tịch Tô, cô thử bộ này đi, bộ này do tôi và thợ lành nghề nước F cùng chế tác, có thể coi là kiệt tác của tôi trong năm nay, hiện giờ vẫn chưa có bất cứ người mẫu nào từng mặc, cô là người đầu tiên đấy!".
Tô Nhu đón lấy nhìn, lập tức mừng rỡ.
"Mặc bộ này chắc chắn sẽ rất đẹp".
"Phải xem là ai mặc nó nữa, nếu là người mẫu bình thường mặc thì chẳng ra gì, nhưng cô thì khác. Chỉ có cô mới có thể thể hiện được cái đẹp của bộ quần áo này cho mọi người thấy".
Trương Mina khen không ngớt, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng khó phát giác.
Chương 2550: Sát khí tỏa ra
Là nữ hoàng của giới thời trang, mắt nhìn của Trương Mina đương nhiên rất độc đáo, nên quần áo cô ta thiết kế cũng rất hợp nhãn phụ nữ.
Tô Nhu vừa thấy đã thích bộ quần áo này, rất nóng lòng muốn mặc nó.
Nhưng đúng lúc này.
Cốc cốc cốc.
Bỗng có người gõ cửa phòng thử đồ.
Trương Mina sửng sốt.
"Ai vậy?", Tô Nhu khó hiểu hỏi.
"Không sao, để tôi đi xem", Trương Mina mỉm cười rồi đi ra mở cửa.
Nào ngờ vừa mở ra thì thấy Lâm Chính.
"Anh Lâm, có chuyện gì sao?", Trương Mina ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đẩy Trương Mina ra một cách thô bạo, rồi đi vào phòng kéo Tô Nhu đi.
"Ấy, anh Lâm, anh làm gì vậy? Còn chưa bắt đầu chụp mà", Trương Mina cuống lên, định ngăn Lâm Chính lại.
Tô Nhu cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội hỏi: "Sao thế Lâm Chính?".
"Chúng ta đi thôi!".
Lâm Chính nhỏ giọng nói, lôi tuột Tô Nhu đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc, thấy Lâm Chính vội vàng như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa mà rời đi cùng anh.
"Ơ..."
Trương Mina cuống lên, cô ta không thể ngăn được đối phương, há miệng ra nhưng không biết nên nói gì, chần chừ một lúc rồi lao vào phòng.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đi ra khỏi một chỗ tối bên cạnh căn phòng.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn.
"Cậu chủ, việc này... làm sao bây giờ?", Trương Mina có chút lắp bắp.
"Người của chúng ta không để lộ dấu vết đấy chứ?".
"Sao có thể chứ? Mọi thứ đều hoàn hảo không tì vết, chắc chắn không lộ sơ hở gì".
"Vậy tại sao tên vô dụng này lại bất ngờ kéo Tô Nhu đi?", người đàn ông lạnh lùng nói: "Chắc chắn hắn đã phát giác ra gì đó!".
"Có cần dùng biện pháp mạnh không?", Trương Mina do dự một lát rồi nói: "Tôi thấy tên Lâm Chính này tuy cao to, nhưng không có võ, cậu chủ phái mấy tay đấm đến chắc là sẽ chế ngự được bọn họ".
"Cô là đồ ngốc sao? Hôm nay là ngày nhà Công Thâu mở hội nghị cấp cao! Dùng biện pháp mạnh? Nếu kinh động đến những người kia, thì tất cả mũi giáo sẽ chĩa về phía tôi, cho dù là tôi cũng không thể xử lý êm xuôi được. Cô muốn dẫn lửa vào thân sao?", người đàn ông tức giận trách mắng.
Trương Mina vội cúi đầu xuống: "Xin lỗi cậu chủ..."
"Không có tí đầu óc nào, thảo nào cô chỉ xứng làm một con chó cho nhà tôi", người đàn ông hừ mũi nói: "Tạm thời đừng hành động khinh suất, hội nghị sắp bắt đầu rồi, tham gia trước đã! Còn con khốn Tô Nhu này... Không vội, để nhà Công Thâu xử lý thằng vô dụng Lâm Chính này trước, rồi tôi sẽ từ từ giải quyết Tô Nhu".
"Chắc là cậu chủ đã có kế hoạch, tôi xin nghe theo mọi phân phó của cậu", Trương Mina vội nói.
"Đi đi".
"Vâng".
…
Trong thang máy.
"Lâm Chính, anh phát hiện ra gì sao?", Tô Nhu hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi.
"Sau khi em vào đó, anh đến phòng bên cạnh, phát hiện trong phòng đó có mấy camera nhỏ như lỗ kim", Lâm Chính xòe tay ra, để lộ mấy chiếc camera đã bị anh lấy đi.
Tô Nhu biến sắc: "Trương Mina muốn chụp trộm em?".
"Chắc là vậy, thế nên anh nghĩ dù đổi phòng thì chắc chắn vẫn có người chụp trộm. Nếu em thay quần áo thì chắc chắn sẽ bị họ chụp được. Đến lúc đó bọn họ lấy ảnh đe dọa em, thì em sẽ phải nghe theo bọn họ".
"Sao lại như vậy được? Trương Mina có danh tiếng rất lớn trong giới thời trang, sao lại làm chuyện bẩn thỉu như vậy?", Tô Nhu có chút sợ hãi, đồng thời phẫn nộ nói.
"Biết người biết mặt không biết lòng, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Thang máy đến nơi, hai người đi đến trước sảnh hội nghị.
"Tiểu Nhu, em vào trong trước đi, trong đó đều là các ông trùm của giới thời trang, chắc không ai dám làm gì em ở đây đâu. Nghe đây, em vào đó không được đi đâu, ai bắt chuyện cũng mặc kệ, hiểu chưa?", Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Anh đi đâu?", Tô Nhu hỏi.
"Anh đi điều tra mấy căn phòng đó để tìm chứng cứ, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Hay là anh đừng đi nữa, chúng ta báo cảnh sát đi! Anh đi một mình em lo sẽ xảy ra chuyện...", Tô Nhu lo lắng nói.
"Em yên tâm, không sao đâu".
Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu khuyên nhủ mãi không được, chỉ đành kệ anh.
Chờ cô vào phòng hội nghị rồi, Lâm Chính liền lập tức xoay người, đi tới tầng lầu trước đó.
Ánh mắt anh chứa đầy sát khí.
Tô Nhu chưa bao giờ thấy một thế trận nào lớn như vậy. Cô bàng hoàng. May mà có Lâm Chính. Anh kéo cô ngồi xuống trước một chiếc bàn.
Căn phòng rất lớn, bên trong có nhiều bàn trà nhỏ, ghế so pha, thậm chí là cả chỗ đánh bóng bàn.
Các ông chủ đang uống trà đàm đạo. Mọi người nói chuyện rất nhỏ. Bầu không khí vô cùng hài hòa
Có tới tám người phục vụ. Tôi Nhu và Lâm Chính vừa ngồi xuống thì một người phục vụ đã bước tới: “Hai vị muống uống gì ạ?
“Nước”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cho tôi một ly cafe”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vâng! Đợi một chút ạ”, người phục vụ gật đầu. Thế nhưng người này vừa định rời đi thì bỗng có một giọng nói vang lên: “Chuẩn bị cho cô đây một ly Blue Lover đi”,
Tô Nhu và Lâm Chính giật mình, vội quay qua nhìn. Họ phát hiện đó chính là Trương Mina.
“Cô...Trương Mina...chào cô”, Tô Nhu căng thẳng đứng dậy.
“Xem ra tôi cũng còn chút danh tiếng nhỉ. Cô vẫn còn nhận ra tôi, nhưng không biết cô là...”, Trương Mina mỉm cười.
“Tôi tên Tô Nhu, là người phụ trách tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành. Cô Mina, tôi là fan của cô đấy”, Tô Nhu kích động.
“Tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành sao”, Trương Mina chau mày nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Hóa ra là chủ tịch Tô, tôi còn tưởng là người mẫu nào cơ, đang định tìm cô để nhờ đi catwalk cơ đấy”.
“À...catwalk sao? Tôi...không biết đi!” Tô Nhu tỏ ra lúng túng.
“Không sao, cô muốn catwalk thì tôi có thể dạy. Cô là sếp thì chắc là tới tham gia hội nghị rồi. Cô mà catwalk tôi không mời nổi đâu, coi như tôi chưa nói gì nhé”, Trương Mina mỉm cười.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì biết là Trương Mina đang đùa mình nên cảm thấy vui. Cô luôn cho rằng nữ vương của giới thời thượng là người vô cùng khó tính. Giờ xem ra chẳng qua là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Lúc này, Trương Mina đột nhiên lên tiếng: “Chủ tịch Tô, tôi thấy dáng cô đẹp vậy, dù không catwalk nhưng nếu mặc thử vài bộ tôi thiết kế thì chắc là cũng đẹp lắm. Tôi muốn mời cô thử, rồi để tôi chụp hình, như vậy có được không?”
“Thử đồ sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi gần đây thiết kế vài mẫu mới, chắc chắn là hợp với cô. Tôi muốn chụp vài tấm làm bìa tạp chí mới nhất. Không biết cô có đồng ý không? Đương nhiên có thù lao, 500 nghìn tệ một tấm, giá này tương đương với siêu mẫu hạng A đấy”, Trương Mina mỉm cười.
“Điều này...”, Tô Nhu dao động.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cô Trương, thật ngại quá, vợ tôi không có hứng thú, cô tìm người khác đi”.
Dứt lời, Trương Mina giật mình. Tô Nhu cũng bất ngờ nhìn Lâm Chính. Cô định lên tiếng nhưng Lâm Chính khẽ ra hiệu. Tô Nhu liền im lặng.
Ra khỏi nhà, cô khá tin tưởng Lâm Chính. Bởi vì anh cũng đã giải vây nguy hiểm cho cô không ít lần. Hơn nữa cô phát hiện ra Lâm Chính rất tỷ mỉ, năng lực quan sát cũng rất mạnh. Chuyện nào mà mập mờ là anh nhìn ra ngay.
Trương Mina tỏ ra không vui nhưng vẫn cố che giấu. Cô ta mỉm cười: “Đây là chồng của chủ tịch Tô sao? Chào anh. Anh thật là có phúc, lấy được một cô vợ đẹp thế này. Thật đúng là khiến không ít người ngưỡng mộ”
“Cảm ơn đã quá khen”.
“Không cần, tôi chỉ là muốn nói rằng, vẻ đẹp của người phụ nữ ngắn ngủi lắm. Nhân lúc vợ anh đang đẹp nhất, tôi nghĩ nên ghi lại vẻ đẹp này. Tới lúc cô ấy già đi, muốn lưu giữ cũng lại là điều xa xỉ”, Trương Mina mỉm cười.
Chương 2547: Vĩnh viễn ở lại đây
Thực ra không chỉ có vẻ đẹp của người phụ nữ, mà tất cả những gì tốt đẹp trên đời này cũng đều vô cùng ngắn ngủi. Đẹp đến mấy rồi cũng có lúc già đi. Chẳng ai có thể thoát được.
Lâm Chính đương nhiên hiểu điều đó. Cái gọi là thanh xuân vĩnh hằng vốn là điều không thực tế. Thuốc mà Lâm Chính đưa cho Bạch Họa Thủy cũng chỉ có thể giúp bà ta già chậm đi đôi chút.
Tô Nhu đương nhiên cũng hiểu. Cô do dự, sau đó quay qua hỏi: “Lâm Chính, có thể chụp được không?”
“Em muốn chụp?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu anh thấy có thể thì em sẽ chụp. Nếu có vấn đề thì em sẽ không chụp”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nhìn Trương Mina: “Được, tôi đồng ý để cô chụp ảnh cho vợ tôi, nhưng tôi hi vọng tôi có thể đi cùng”.
“Điều này...”, Trương Mina tỏ vẻ do dự nhưng sau đó gật đầu: ‘Không thành vấn đề, nhưng anh không được để ảnh hưởng tới công việc”.
“Được”.
Trương Mina hít một hơi thật sâu và đứng dậy: “Hai vị đi theo tôi”.
Hai người được đưa tới một căn phòng rộng rãi ở tầng 14. Đội ngũ của Trương Mina đang chuẩn bị.
“Hai vị ngồi đây đợi nhé, team của tôi sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi. Sau đó chúng ta bắt đầu. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới hội nghị đâu”, Trương Mina mỉm cười.
“Được, cảm ơn cô Trương Mina”, Tô Nhu cảm kích.
“Không cần khách sáo. Đây là vinh hạnh của tôi”, sau đó Trương Mina bước ra khỏi phòng. Lâm Chính nhìn chăm chăm theo bóng lưng của cô ta.
Trương Mina bước ra ngoài, sau khi chắc chắn Tô Nhu và Lâm Chính không đi theo thì cô ta nhanh chóng đẩy cửa phòng bên cạnh.
Có một người đàn ông mặc vest đang hút thuốc ở đây. Người này không hề quay đầu lại, chỉ nhả ra một ngụm khói: "Người tới rồi à?”.
“Tới rồi, ở phòng bên cạnh”, Trương Mina lên tiếng.
“Thật không ngờ nhà Công Thâu lại mời Tô Nhu. Nhưng mà cũng tốt, bọn họ tới rồi thì chúng ta cũng không cần phải vào hang cọp để tìm Tô Nhu nữa”.
“Cậu chủ...như vậy có ổn không? Sau lưng Tô Nhu là thần y Lâm đấy. Cậu chủ làm vậy...chẳng khác gì là tuyên chiến với thần y Lâm hết”, Trương Mina do dự.
“Tuyên chiến sao? Hừ, tôi muốn tuyên chiến với anh ta đấy. Hôm nay, tôi sẽ xử lý người phụ nữ mà anh ta thèm muốn nhất. Lát nữa mọi người chụp nhiều chút, sau đó tôi sẽ gửi tới tập đoàn Dương Hoa. Thật muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng thần y Lâm khi nhận được những tấm ảnh có hình người phụ nữ của mình đang bị người khác chiếm hữu. Chắc chắn là anh ta sẽ bốc hỏa, ha ha". Người đàn ông mỉm cười, để lộ vẻ đắc ý.
“Cậu chủ, thần y Lâm tức giận mà khai chiến thì chúng ta sao có thể đỡ được. Lúc này Dương Hoa mạnh lắm, hơn nữa thủ đoạn của thần y Lâm cũng vô cùng khủng khiếp. Cuộc chiến ở nước Anh Hoa được phát trực tiếp cậu cũng thấy đấy. Chúng ta lấy cái gì ra để đấu với anh ta đây”, Trương Mina tái mặt.
“Sợ gì chứ. Kẻ đó hại chết em trai của tôi, tôi phải khiến anh ta chết không toàn thây. Anh ta không tới thì thôi, đã tới thì tôi sẽ cho anh ta bị chôn vĩnh viễn ở đây luôn", đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ điên cuồng.
Trương Mina không dám lên tiếng.
Chương 2548: Đổi phòng
Một lát sau, Trương Mina mới hít sâu một hơi nói: "Đúng rồi cậu chủ, còn một rắc rối nữa!".
"Rắc rối gì?", người đàn ông rít mạnh một hơi thuốc, hỏi.
"Lần này Tô Nhu không đi một mình, mà còn dẫn theo một người đàn ông, hình như là chồng cô ta", Trương Mina đáp.
"Chồng cô ta?".
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.
"Tôi từng nghe nói về chồng cô ta, hình như anh ta ở rể nhà bọn họ. Người này ỷ vào mối quan hệ với Tô Nhu và Chủ tịch Lâm, vặt lông Dương Hoa, bám váy đàn bà, bây giờ sống rất thoải mái. Tuy anh ta chẳng là cái thá gì, nhưng có anh ta ở bên cạnh, thì tôi nghĩ sẽ gây rắc rối, có cần bảo người đưa anh ta đi không?", Trương Mina nói.
"Không, không cần đâu", người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cố gắng giữ chân người này".
"Tại sao?", Trương Mina sửng sốt.
Người đàn ông lắc đầu: "Từ lâu tôi đã điều tra những người ở Giang Thành, đám người Từ Thiên, Mã Hải, Cung Hỉ Vân tôi đều điều tra được rõ ràng, bao gồm cả mấy người Tô Nhu, Tô Quảng, Trương Tinh Vũ. Tóm lại những người liên quan đến thần y Lâm, tôi đều không bỏ sót ai, đào bới kĩ càng mọi thứ về bọn họ. Nhưng chỉ có duy nhất tên Lâm Chính này... là không điều tra được gì".
"Cái gì?", Trương Mina nín thở, thất thanh nói: "Sao có thể chứ? Chẳng phải anh ta là một thằng ở rể sao? Sao lại không điều tra được gì?".
"Đây chính là điều khiến tôi thấy khó hiểu, tôi cảm thấy tên Lâm Chính này... có lẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu".
"Vậy... có dừng kế hoạch không?".
"Không, kế hoạch cứ tiếp tục, về phần tên Lâm Chính này... cứ giữ chân hắn đã, chờ tôi xử được Tô Nhu sẽ giải quyết hắn", người đàn ông lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cũng giữ hắn ở lại thành phố Thiên Hải".
"Vâng, cậu chủ".
Trương Mina gật đầu.
Một lúc sau, Trương Mina lén lút ra khỏi phòng, trở về phòng chụp ảnh.
"Chuẩn bị xong hết chưa?".
Trương Mina nói với đội chụp ảnh.
"Đã xong thưa cô!".
Mọi người cười đáp.
"Vất vả rồi".
Trương Mina khẽ gật đầu, rồi ngoảnh sang nói với Tô Nhu: "Chủ tịch Tô, để tôi đưa cô sang phòng bên cạnh thay quần áo. Anh Lâm, anh qua đây uống chén trà đi, cần gì thì cứ nói với nhân viên công tác, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của anh".
"Được", Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu lòng đầy mong đợi, lập tức đi theo Trương Mina ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói: "Cô Mina, liệu có thể mang quần áo đến thay ở phòng này không?".
Trương Mina sửng sốt, thấy Lâm Chính chỉ vào căn phòng đối diện phòng chụp ảnh.
"Đang yên đanh lành sao lại thay đồ ở đó? Tất cả quần áo đều ở phòng bên cạnh, số quần áo đó đều rất đắt, không tiện di chuyển, không cần phải đổi phòng để thay đồ đấy chứ?", Trương Mina cười nói.
"Tôi nghĩ di chuyển một chút chắc cũng không tốn sức, nếu không các cô mang quần áo đến khách sạn kiểu gì? Hơn nữa, dạo này Tiểu Nhu nhà tôi sức khỏe không được tốt lắm, không thể đến những nơi tối tăm ẩm ướt. Tôi thấy phòng bên cạnh không có ánh sáng mặt trời, chắc chắn rất ẩm ướt. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở căn phòng đó thì gay", Lâm Chính nói.
Trương Mina nghe thấy thế liền thót tim.
Anh có ẩn ý khác sao?
Nghe không giống lắm.
Cô ta không biết Lâm Chính nói thế là cố ý hay là vô ý.
Tuy Tô Nhu không hiểu ý của Lâm Chính, nhưng vẫn tán đồng vô điều kiện, cười nói: "Cô Mina, cô thấy thế có được không?".
"Việc này... thôi được rồi".
Trương Mina do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Chương 2549: Có thể bắt đầu rồi
Trương Mina lấy cớ di chuyển trang phục để vào phòng trước.
"Cái gì? Đổi phòng?".
Người đàn ông bỗng nhíu mày, dập tắt điếu thuốc trong tay.
"Cậu chủ, liệu có phải bị phát hiện rồi không?", Trương Mina dè dặt hỏi.
"Chắc là không đâu, chúng ta không để lộ sơ hở, sao lại bị phát hiện được? Có khả năng đúng như tên vô dụng kia nói, sức khỏe Tô Nhu quả thực không tốt, không thích hợp với môi trường tối tăm ẩm ướt..."
"Vậy... làm sao bây giờ? Đổi phòng sao?".
"Đổi! Đổi luôn đi!".
"Vậy anh..."
"Tôi thay quần áo, giả làm nhân viên công tác trà trộn vào là được. Mau chuyển camera ở đây sang phòng kia cho tôi".
Người đàn ông bình thản nói, bảo Trương Mina nhanh chóng sắp xếp.
Trương Mina không dám chậm trễ, gọi ngay mấy nhân viên công tác vào di chuyển quần áo ở đây đi.
Nhìn thấy cả đám người bắt đầu bận rộn, Tô Nhu thấy rất ngại ngùng.
"Lâm Chính, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, tại sao phải đổi phòng?", cuối cùng cô cũng không nhịn được, dè dặt hỏi.
"Tiểu Nhu, em không cảm thấy quá trùng hợp sao?", Lâm Chính nói.
"Trùng hợp cái gì?".
"Tất cả mọi thứ", Lâm Chính nhìn những nhân viên công tác đang bận rộn, bình thản nói: "Tại sao mở hội nghị cấp cao mà Trương Mina lại mang theo cả đội chụp ảnh? Hơn nữa chúng ta vừa đến đây, cô ta đã đến bắt chuyện, dường như có ý nhắm đến chúng ta".
"Anh nghĩ nhiều rồi, sảnh đón khách chỉ có chừng đó, lúc chúng ta vào ai mà chẳng chú ý tới. Chắc là cô ấy cảm thấy ngoại hình của em phù hợp với trang bìa của tuần san Thời Đại. Hơn nữa, anh là người ngoài ngành, không biết thói quen của Trương Mina, cô ấy đi đến đâu cũng dẫn theo đội chụp ảnh của mình, người này yêu nghề lắm", Tô Nhu cười nói.
"Vậy sao? Là anh nghĩ nhiều thật à?".
Lâm Chính hơi nhíu mày.
Nhưng không biết tại sao, cảm giác bất an trong lòng anh vẫn vô cùng mãnh liệt.
Anh rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Hơn nữa theo anh thấy, mọi chuyện quả thực có vấn đề...
Đúng lúc này, Trương Mina quay lại phòng chụp ảnh.
"Chủ tịch Tô, đã sắp xếp xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?", Trương Mina cười nói.
"Được, chúng ta qua đó thôi".
Tô Nhu cười nói, rồi nháy mắt với Lâm Chính: "Yên tâm đi Lâm Chính, không sao đâu, anh đừng nghĩ nhiều".
Sau đó cùng Trương Mina đi vào căn phòng kia.
Cánh cửa khép lại.
Lâm Chính nhíu chặt mày, anh không nói gì, mà nhắm mắt lại, dường như đang lắng nghe gì đó.
Một lát sau, anh mở bừng hai mắt ra, nhìn chằm chằm cánh cửa, hình như đã nhận ra điều gì đó...
Trong phòng.
Tô Nhu ngây người nhìn những bộ đồ tuyệt đẹp trên giá áo.
Lúc nãy khi họ chuyển đồ cô không chú ý lắm, bây giờ ngắm ở khoảng cách gần thế này, cảm giác khác hẳn.
"Đẹp quá!".
Tô Nhu không nhịn được cảm khái.
Trương Mina đi ngay tới bên cạnh giá áo, lấy một chiếc áo khoác da màu trắng cổ lông ngỗng, cười nói: "Chủ tịch Tô, cô thử bộ này đi, bộ này do tôi và thợ lành nghề nước F cùng chế tác, có thể coi là kiệt tác của tôi trong năm nay, hiện giờ vẫn chưa có bất cứ người mẫu nào từng mặc, cô là người đầu tiên đấy!".
Tô Nhu đón lấy nhìn, lập tức mừng rỡ.
"Mặc bộ này chắc chắn sẽ rất đẹp".
"Phải xem là ai mặc nó nữa, nếu là người mẫu bình thường mặc thì chẳng ra gì, nhưng cô thì khác. Chỉ có cô mới có thể thể hiện được cái đẹp của bộ quần áo này cho mọi người thấy".
Trương Mina khen không ngớt, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng khó phát giác.
Chương 2550: Sát khí tỏa ra
Là nữ hoàng của giới thời trang, mắt nhìn của Trương Mina đương nhiên rất độc đáo, nên quần áo cô ta thiết kế cũng rất hợp nhãn phụ nữ.
Tô Nhu vừa thấy đã thích bộ quần áo này, rất nóng lòng muốn mặc nó.
Nhưng đúng lúc này.
Cốc cốc cốc.
Bỗng có người gõ cửa phòng thử đồ.
Trương Mina sửng sốt.
"Ai vậy?", Tô Nhu khó hiểu hỏi.
"Không sao, để tôi đi xem", Trương Mina mỉm cười rồi đi ra mở cửa.
Nào ngờ vừa mở ra thì thấy Lâm Chính.
"Anh Lâm, có chuyện gì sao?", Trương Mina ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đẩy Trương Mina ra một cách thô bạo, rồi đi vào phòng kéo Tô Nhu đi.
"Ấy, anh Lâm, anh làm gì vậy? Còn chưa bắt đầu chụp mà", Trương Mina cuống lên, định ngăn Lâm Chính lại.
Tô Nhu cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội hỏi: "Sao thế Lâm Chính?".
"Chúng ta đi thôi!".
Lâm Chính nhỏ giọng nói, lôi tuột Tô Nhu đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc, thấy Lâm Chính vội vàng như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa mà rời đi cùng anh.
"Ơ..."
Trương Mina cuống lên, cô ta không thể ngăn được đối phương, há miệng ra nhưng không biết nên nói gì, chần chừ một lúc rồi lao vào phòng.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đi ra khỏi một chỗ tối bên cạnh căn phòng.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn.
"Cậu chủ, việc này... làm sao bây giờ?", Trương Mina có chút lắp bắp.
"Người của chúng ta không để lộ dấu vết đấy chứ?".
"Sao có thể chứ? Mọi thứ đều hoàn hảo không tì vết, chắc chắn không lộ sơ hở gì".
"Vậy tại sao tên vô dụng này lại bất ngờ kéo Tô Nhu đi?", người đàn ông lạnh lùng nói: "Chắc chắn hắn đã phát giác ra gì đó!".
"Có cần dùng biện pháp mạnh không?", Trương Mina do dự một lát rồi nói: "Tôi thấy tên Lâm Chính này tuy cao to, nhưng không có võ, cậu chủ phái mấy tay đấm đến chắc là sẽ chế ngự được bọn họ".
"Cô là đồ ngốc sao? Hôm nay là ngày nhà Công Thâu mở hội nghị cấp cao! Dùng biện pháp mạnh? Nếu kinh động đến những người kia, thì tất cả mũi giáo sẽ chĩa về phía tôi, cho dù là tôi cũng không thể xử lý êm xuôi được. Cô muốn dẫn lửa vào thân sao?", người đàn ông tức giận trách mắng.
Trương Mina vội cúi đầu xuống: "Xin lỗi cậu chủ..."
"Không có tí đầu óc nào, thảo nào cô chỉ xứng làm một con chó cho nhà tôi", người đàn ông hừ mũi nói: "Tạm thời đừng hành động khinh suất, hội nghị sắp bắt đầu rồi, tham gia trước đã! Còn con khốn Tô Nhu này... Không vội, để nhà Công Thâu xử lý thằng vô dụng Lâm Chính này trước, rồi tôi sẽ từ từ giải quyết Tô Nhu".
"Chắc là cậu chủ đã có kế hoạch, tôi xin nghe theo mọi phân phó của cậu", Trương Mina vội nói.
"Đi đi".
"Vâng".
…
Trong thang máy.
"Lâm Chính, anh phát hiện ra gì sao?", Tô Nhu hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi.
"Sau khi em vào đó, anh đến phòng bên cạnh, phát hiện trong phòng đó có mấy camera nhỏ như lỗ kim", Lâm Chính xòe tay ra, để lộ mấy chiếc camera đã bị anh lấy đi.
Tô Nhu biến sắc: "Trương Mina muốn chụp trộm em?".
"Chắc là vậy, thế nên anh nghĩ dù đổi phòng thì chắc chắn vẫn có người chụp trộm. Nếu em thay quần áo thì chắc chắn sẽ bị họ chụp được. Đến lúc đó bọn họ lấy ảnh đe dọa em, thì em sẽ phải nghe theo bọn họ".
"Sao lại như vậy được? Trương Mina có danh tiếng rất lớn trong giới thời trang, sao lại làm chuyện bẩn thỉu như vậy?", Tô Nhu có chút sợ hãi, đồng thời phẫn nộ nói.
"Biết người biết mặt không biết lòng, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Thang máy đến nơi, hai người đi đến trước sảnh hội nghị.
"Tiểu Nhu, em vào trong trước đi, trong đó đều là các ông trùm của giới thời trang, chắc không ai dám làm gì em ở đây đâu. Nghe đây, em vào đó không được đi đâu, ai bắt chuyện cũng mặc kệ, hiểu chưa?", Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Anh đi đâu?", Tô Nhu hỏi.
"Anh đi điều tra mấy căn phòng đó để tìm chứng cứ, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Hay là anh đừng đi nữa, chúng ta báo cảnh sát đi! Anh đi một mình em lo sẽ xảy ra chuyện...", Tô Nhu lo lắng nói.
"Em yên tâm, không sao đâu".
Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu khuyên nhủ mãi không được, chỉ đành kệ anh.
Chờ cô vào phòng hội nghị rồi, Lâm Chính liền lập tức xoay người, đi tới tầng lầu trước đó.
Ánh mắt anh chứa đầy sát khí.