-
Chương 2471-2475
Chương 2471: Anh xem thường y thuật của tôi à?
Thái Thương Long khựng lại, nhíu mày: “Chuyện này thì chứng tỏ điều gì?”.
“Ngu xuẩn! Vô tri!”.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Anh biết viên đan dược tăng năm mươi năm công lực mà anh uống được dùng cái gì luyện thành không?”.
“Dùng cái gì luyện?”, Thái Thương Long hạ giọng hỏi.
Không biết vì sao anh ta cảm thấy có gì đó bất ổn trong lời nói của Lâm Chính.
“Từ mùi vị phán đoán, thuốc tăng trưởng mà anh uống ít nhất cần có ba mươi bảy loại dược liệu, trong đó có mười bảy loại dược liệu thế kỷ này đã tuyệt tích, không thể phối được nữa. Hai mươi loại dược liệu còn lại cũng là bảo vật hiếm có, muốn gom đủ khó như lên trời, sau đó phối hợp với cách luyện chế đặc biệt mới luyện thành thuốc tăng trưởng quý giá như vậy! Nhưng hiệu quả tăng trưởng của đan dược này thật ra không cố định”.
“Không cố định? Là ý gì?”, Thái Thương Long khó hiểu hỏi.
“Vì dược hiệu của dược vật xưa nay đều sinh hiệu tùy theo người, có một số người thiên phú siêu phàm, thể chất đặc biệt, xung đột với dược hiệu, được dược lực tăng trưởng cũng có hạn! Như anh dùng thuốc này tăng ba mươi năm công lực, nhưng có người dùng thuốc này có thể tăng năm mươi năm công lực, thậm chí một trăm năm công lực. Do đó, dược hiệu của loại thuốc này khác nhau tùy theo từng người, rất không ổn định!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Hừ, vậy thì đã sao? Tôi có ba mươi năm công lực này đủ để giết anh rồi!”, Thái Thương Long lạnh lùng nói.
“Vậy thì chưa chắc!”.
Lâm Chính nói: “Dược hiệu của độc dược lại cực kỳ ổn định, dù là ai dùng cũng chỉ có một kết quả, đó là chết!”.
Thái Thương Long sửng sốt, vô thức hỏi: “Vậy luyện chế độc dược… dùng bao nhiêu dược liệu?”.
“Bốn trăm mười ba loại! Trong đó có hơn ba trăm dược liệu là thảo dược cổ, đã hoàn toàn tuyệt tích, số độc dược này có lẽ là sản vật của mấy trăm năm trước!”, Lâm Chính nói.
Nhiều người hít sâu một hơi.
Không ngờ số độc dược đó lại quý giá như vậy.
Chẳng trách người dùng thuốc này lại chết ngay lập tức!
Đây là sản vật của thần miếu Thái Vũ sao? Thần miếu Thái Vũ quả nhiên phi phàm.
“Nếu đã như vậy, dược lực của độc dược có lẽ vô cùng mạnh, vì sao anh chưa chết?’.
Thái Thương Long nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Vì tôi đã thay đổi dược tính của thuốc này, dùng châm bạc đâm vào cơ thể tôi trước làm bước đệm. Đợi độc dược vào cơ thể thì lập tức dùng độc công độc, làm tan biến tất cả độc tố, hấp thu tất cả dược lực…”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Thái Thương Long ngạc nhiên: “Sao… sao anh lại có được thủ đoạn như vậy?”.
“Hình như anh xem thường y thuật của tôi à?”.
Lâm Chính nói: “Nếu có đủ dược liệu, bảo tôi luyện chế số đan dược này cũng không phải chuyện gì khó!”.
“Hừ! Y thuật của anh tốt thì đã sao? Giết được người rồi sao? Chẳng lẽ dựa vào mấy cây kim may vá đó cũng muốn giết tôi?”.
Thái Thương Long buồn bực, không muốn nói thêm. Anh ta hét lên một tiếng, điểm mũi chân, mang theo khí thế vô tận lao về phía Lâm Chính!
Anh ta đánh tới một quyền, luồng khí trên nắm đấm giống như có một con thần long mạnh mẽ nhập vào nắm đấm của anh ta.
Gào!
Trong mơ hồ, người bên dưới võ đài dường như nghe thấy tiếng rồng gầm!
Nhưng… Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
“Cái gì?”.
“Anh ta… Anh ta làm gì vậy? Không tránh sao?”.
“Một quyền này chắc chắn sẽ lấy mạng anh ta!”.
Mọi người kinh ngạc.
Đám người Thiên Diệp, Di Nguyệt Cung Nữ, Bắc Hiên Trường Không sững sờ.
Giây lát sau, hình ảnh chấn động khiến mọi người trố mắt nhìn đã xuất hiện.
Lâm Chính vung tay lên.
Vù!
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ to lớn đột nhiên tuôn ra, trong nháy mắt đánh nát nắm đấm mà Thái Thương Long đánh tới...
Chương 2472: Ba trăm năm công lực
Vèo!
Thái Thương Long không kịp đề phòng, bị luồng sức mạnh đó đánh bay ra xa, đập mạnh xuống rìa võ đài.
Tất cả khí thế không còn!
Tất cả sự mạnh mẽ to lớn đều biến mất.
Đợi đến khi anh ta bò dậy, nắm đấm tay phải đã bầy nhầy máu thịt, năm ngón tay đều gãy, khí kình toàn thân bị Lâm Chính đánh tan.
Thoáng chốc, bên dưới võ đài lặng im.
Mọi người mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hãi.
Thái Thương Long mạnh đến vô địch! Thiên kiêu xếp hạng ba được tăng thêm ba mươi năm công lực… thế mà lại bị thần y Lâm tùy ý vung tay đã đánh lùi!
Đáng sợ!
Kinh hãi!
Khủng khiếp!
Da đầu tất cả mọi người run rẩy điên cuồng, tim đập mạnh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai dám tin đây là thật?
Lúc này dù là đám người Vệ Tân Kiếm cũng thất thần.
“Vệ sư đệ, sư phụ cậu… sao lại mạnh như vậy?”, một sư huynh Tử Huyền Thiên sửng sốt hỏi.
“Tôi… tôi không biết rốt cuộc anh ta mạnh đến thế nào…”, Vệ Tân Kiếm si ngốc nói.
“Không thể nào! Không thể nào!”.
Thái Thương Long ôm chặt cổ tay mình, mắt mở to, điên cuồng run rẩy, đột nhiên quay đầu hét lên: “Tuyệt đối không thể! Tôi được tăng ba mươi năm công lực, lại được thuốc quý tăng cường! Tôi của hiện tại sao lại không đỡ nổi một chiêu của anh? Không thể nào!”.
“Thái Thương Long, không phải chỉ có anh mới có thể dùng dược vật để tăng cường!”.
Lâm Chính nói: “Tôi cũng được thuốc tăng cường!”.
“Anh dùng thứ gì?”, Thái Thương Long nghiến răng gào lên.
“Độc dược! Vừa rồi không phải anh cũng đã thấy rồi sao?”, Lâm Chính nói.
“Độc… Độc dược?”, Thái Thương Long sửng sốt.
“Tôi đã nói rồi, phối độc dược là phức tạp nhất, dược lực của nó cũng mạnh nhất! Bởi vì người của thần miếu Thái Vũ không có yêu cầu thuốc tăng trưởng phải tăng bao nhiêu năm công lực cho các người, tăng thêm được bao nhiêu năm công lực đều dựa vào thể chất của các người. Nhưng độc dược thì bọn họ cần phải bảo đảm người dùng thuốc sẽ chết, do đó cách điều chế độc dược là phức tạp nhất. Tôi thì lại dùng y thuật của tôi tổng hợp dược lực của độc dược và hấp thu, lợi dụng dược lực của nó tăng cường cho tôi. Thái Thương Long, anh được tăng ba mươi năm công lực thì đã sao? Bây giờ ít nhất tôi cũng được tăng thêm ba trăm năm công lực!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh nói xong, tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.
“Ba… ba trăm năm công lực?”.
“Trời ạ, thế… thế phải đạt tới trình độ nào rồi?”.
“Thật là khoa trương!”.
“Thần y Lâm chắc đã thành thần rồi ấy nhỉ?”.
Mọi người ngạc nhiên thốt lên.
“Tôi không tin!”.
Thái Thương Long gào lên, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và lửa giận ngút ngàn, tiếp tục xông về phía Lâm Chính.
“Liệt Địa!”.
Anh ta đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Một luồng khí kình mạnh mẽ tuôn ra từ lòng bàn tay anh ta, xé rách mặt đất, đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động, trên mặt cũng không có vẻ gì hoảng hốt, rất bình thản ung dung, vững như bàn thạch.
Ầm!
Khí kình đánh mạnh lên người Lâm Chính, lập tức bật ra.
Nhưng… quần áo trên người Lâm Chính chỉ hơi lay động, cả người vẫn đứng yên bất động, vững vàng như núi!
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thái Thương Long run run, sau đó khuôn mặt méo mó, lại gào lên giận dữ.
“Khai Thiên!”.
Anh ta nhảy vọt lên, hai cánh tay gồng lên, sức mạnh xao động, trên người tỏa ra khí thế nghịch thiên che khuất mây trời.
Sau đó, anh ta giơ cao hai tay, nâng cao luồng khí thế nghịch thiên đủ để phá tan Thái Sơn đó, đánh mạnh về phía Lâm Chính.
“Chết đi cho tôi!”.
Chương 2473: Quyền này anh đỡ được không?
Thái Thương Long giải phóng toàn bộ tiềm năng của bản thân.
Đòn đánh này đã dùng hết sức mạnh cả đời anh ta!
Đây sẽ là đòn tấn công mạnh nhất của anh ta, cũng là đòn tấn công anh ta tự nhận là hoàn hảo nhất!
Anh ta không hi vọng đòn này có thể giết chết thần y Lâm!
Chỉ cần có thể làm thần y Lâm bị thương, Thái Thương Long có thể coi như thành công!
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay đánh về phía Thái Thương Long!
Vù vù vù…
Mười cây châm bạc bay đi giống như tia chớp, đâm thẳng vào người Thái Thương Long.
Thái Thương Long hít sâu một hơi, rõ ràng không ngờ Lâm Chính lại dùng chiêu này, vội vàng thu chiêu, nhưng không kịp nữa.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng động lạ vang lên.
Tất cả châm bạc đâm vào cơ thể Thái Thương Long một cách hoàn hảo.
Thái Thương Long bị phá thế công giữa chừng, người ngã xuống từ giữa không trung, sau khi rơi xuống đất thì bị công lực phản phệ, nôn ra mấy ngụm máu.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn, ngực đã cắm mười mấy cây châm bạc. Hơn nữa còn có cảm giác tê dại truyền đến, giống như khí mạch bị chặn lại.
“Hèn hạ! Anh chỉ biết thủ đoạn này thôi sao? Đường đường là thần y Lâm, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, không dám đối đầu chính diện với tôi! Nực cười!”, Thái Thương Long lau vết máu nơi khóe miệng.
“Tôi là một y võ, sử dụng châm bạc mà tính là hèn hạ?”, Lâm Chính cảm thấy bậc cười.
“Y võ? Hừ! Chỉ là một đám vô dụng chỉ biết dùng châm bạc làm ám khí mà thôi!”, Thái Thương Long phẫn nộ hét lên.
“Thế à?”.
Lâm Chính gật đầu: “Anh muốn đối đầu trực diện với tôi? Được, tôi cho anh toại nguyện! Nhưng tôi lo rằng anh sẽ hối hận! Dù gì châm bạc này anh còn có thể đỡ được, còn dùng nắm đấm? Anh nghĩ nắm đấm của ai cũng mềm như bông giống của anh sao?”.
“Anh dám xem thường tôi?”, Thái Thương Long cực kỳ tức giận.
Lâm Chính không nói gì mà nghiêng người, quay về phía Tây.
Người bên dưới võ đài không hiểu ra sao.
Thần y Lâm định làm gì vậy?
Anh quay mặt về hướng Tây, nhìn về phía ngọn núi lớn ở phía xa, giống như đang dõi theo cái gì đó.
Mọi người đều không hiểu gì.
Thái Thương Long cũng cực kỳ nghi hoặc.
Lúc này, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên nghiêm nghị, vung cánh tay về phía trước!
Nắm đấm vốn bình thường đột nhiên bùng phát ánh sáng thần.
Ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay, giống như sao băng đánh thẳng về ngọn núi ở xa xa.
Khoảnh khắc đó, mây xanh nứt ra!
Khoảnh khắc đó, hư không biến dạng!
Khoảnh khắc đó, sao trời cũng trở nên ảm đạm, dường như đất trời cũng phai màu.
Không ai có thể miêu tả được sức phá hoại của một quyền đó đáng sợ đến thế nào. Mọi người chỉ cảm thấy sau khi quyền đó vung ra, tim mình dường như dừng dập, linh hồn như sắp nứt ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Núi ở phía xa bị một quyền này đánh nứt, tách ra làm đôi.
Mặt đất rung chuyển.
Núi non lay chuyển.
Thậm chí núi lớn ở bên này cũng bị liên lụy, mặt đất dưới chân bọn họ điên cuồng rung lắc.
Chim muông trong núi bay đi, dã thú bỏ chạy, bụi bặm che khuất bầu trời.
Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác dõi theo.
Ai cũng bị một quyền này làm tâm phục khẩu phục.
Đây là quyền mà người mang xác thân phàm thai có thể đánh ra được sao?
Vầng sáng đó… là khí kình chăng?
Khí kình mạnh đến mức trông như ánh sáng, vậy phải nằm ở cảnh giới nào?
Sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói tới là có người từng gặp.
Thật đáng sợ!
Thật đáng kinh ngạc!
Đây là đòn tấn công của thần linh!
Thế gian này đáng lẽ không có!
Người xung quanh run rẩy, như nhìn thấy thần linh.
Thái Thương Long cũng sửng sốt.
Lâm Chính chậm rãi thu nắm đấm lại, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Nếu không dùng châm mà dùng quyền, vậy anh có đỡ được một quyền ba trăm năm công lực này không?”.
Chương 2474: Đánh lén
Thái Thương Long trố tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Lúc này anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Lâm Chính. Nhất là cú đấm phát ra ánh sáng của anh.
Anh ta từng thấy miêu tả của nó trong sách võ đạo cổ. Khi khí tức của một người đủ mạnh thì có thể phát ra được ánh sáng thần kỳ như thế. Những người được mệnh danh là thần linh thời xưa đều là những cao thủ có võ đạo thông thiên. Bọn họ có thể dời non lấp biển, vần mây đoạt nguyệt, lên trời xuống biển. Đó chẳng phải là cấp cao nhất của võ đạo hay sao?
Thực ra ban đầu Thái Thương Long không tin, nhưng giờ, khi được chứng kiến đòn tấn công của Lâm Chính thì anh ta đã tỉnh ngộ rồi. Trên đời này có khi tồn tại thần linh thật.
Không thể đánh nhau nữa!Không thể tiếp tục liều mạng nữa vì không có cơ hội thắng. Thái Thương Long đột nhiên nảy ra ý nghĩ và quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, tôi nhận thua. Tôi thua rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi nguyện đưa Thái Vũ Thần Toàn cho anh. Tôi không đấu với anh nữa”.
Đám đông giật mình khi thấy vậy. Đường đường là thiên kiêu thứ ba...mà lại bị dọa sợ chỉ bởi một đấm sao?
Nhưng mà cũng phải. Một đối thủ đáng sợ như vậy, nếu như không biết điều thì sẽ bị đấm thành ‘vong ma’ mất thôi.
“Nhận thua, thật lòng à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên, trời đất chứng giám, tôi thề từ nay về sau sẽ không đối đầu với thần y Lâm nữa. Sau này nhìn thấy anh tôi sẽ đi đường vòng, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, chỉ xin anh tha cho tôi một lần. Cầu xin anh thần y Lâm”, nói xong, Thái Thương Long lại khấu đầu.
“Ôi trời”, nhìn thấy cảnh tưởng đó, tất cả đều bàng hoàng. Ai có thể ngờ được Thái Thương Long vừa rồi còn là một kẻ vô địch thiên hạ thì giờ đã phải khấu đầu trước Lâm Chính. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
"Thưa thầy. Người này vô cùng giảo hoạt, nham hiểm độc ác. Không thể tin được”, Vệ Tân Kiếm vội lên tiếng.
“Nói đúng! Thái Thương Long là một kẻ được mệnh danh là rắn độc. Người này từng giết cả bằng hữu của mình. Giờ mà không tiêu diệt anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành đại họa”, lại có một người khác của Tử Huyền Thiên lên tiếng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính sờ cằm suy nghĩ.
Thái Thương Long nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thần y Lâm, chắc anh không biết, tôi không hề muốn giết họ nhưng do người đó phản bội tôi, muốn tôi phải chết thế là người đời đâm ra hiểu lầm tôi. Tôi tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bất tín bất nghĩa như thế”, Thái Thương Long nói nghe rất thật. Anh ta vừa nói vừa khấu đầu, nước mắt đầm đìa.
Lâm Chính cười thản nhiên, vội vàng bước tới, đỡ anh ta dậy: "Anh không cần phải như vậy. Tôi biết người ta hiểu lầm anh, hôm nay anh đã nhận được sai lầm của mình thì sao tôi lại không tha thứ cho được. Đừng tự trách mình nữa”.
“Nói như vậy là thần y Lâm đồng ý tha cho tôi đúng không?”, Thái Thương Long kích động hỏi.
“Đương nhiên”.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.
“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì...
Đúng lúc này...
Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.
Chương 2475: Đáng tiếc, đáng thương, nực cười!
Đám đông thất kinh.
“Thầy ơi cẩn thận”, Vệ Tân Kiếm hét lớn.
Thế nhưng...đã không còn kịp nữa. Tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh. Cánh tay của anh ta như điện xẹt, tiệp cận lưng của Lâm Chính. Từ cánh tay đó, xuất hiện một thứ sắc bén, đâm vào lưng của Lâm Chính. Từ lưng xuyên qua ngực. Lâm Chính run rẩy, máu tươi bắn ra. Anh há hốc miệng.
“Thầy ơi”, Vệ Tân Kiếm trố tròn mắt và gầm lên.
“Thần y Lâm”.
“Đồ tiểu nhân vô kiêm sỉ, dám đánh lén à?”
“Tôi giết chết anh”.
Người của Tử Huyền Thiên nổi giận. Tất cả cùng điên cuồng lao về phía Thái Thương Long.
“Một lũ vô dụng, dám đối đầu với tôi à?", Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó vung tay, luồng khí tức có thể lật đổ cả ngọn núi bỗng bao trùm lên không gian, khiến đám người Vệ Tân Kiếm bay bật ra.
Mọi người không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thiên Diệp lao lên võ đài: "Thái Thương Long. Cậu là đồ bỉ ổi. Dám đánh lén. Cậu là đồ hèn, đáng chết trăm ngàn lần”.
“Ha ha, rất xin lỗi, tôi phải sống, hơn nữa phải sống tốt. Còn các người, lát nữa đã nghĩ được xem là mình sẽ chết như thế nào chưa?”, Thái Thương Long để lộ nụ cười đắc ý.
Đám đông tỏ ra mất tự nhiên. Không ai có thể ngờ Thái Thương Long lại vô liêm sỉ như vậy, anh ta dám đánh lén sau lưng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể trách thần y Lâm quá mềm lòng. Đến cả Vệ Tân Kiếm còn cảnh giác mà anh thì không. Thậm chí còn đích thân dìu đối thủ dậy. Khoảng cách gần như thế, không phải để cho Thái Thương Long có cơ hội đánh lén thì là gì?
“Thần y Lâm lợi hại thật thế nhưng đầu óc cứ như có vấn đề ấy”, Bắc Hiên Trường Không bật cười.
“Đúng thật là! Nếu là tôi thì tôi đã giết chết Thái Thương Long luôn rồi, hà tất phải giả nhân giả nghĩa như thế”, Di Nguyệt Cung Nữ tức giận.
Nếu như thần y Lâm mà kết liễu luôn Thái Thương Long thì bọn họ cũng chẳng cần cúng nạp cho anh ta thứ gì.
Giờ quyền chủ động lại thuộc về Thái Thương Long. Vậy thì bọn họ cũng không dễ sống rồi.
“Đồ ngốc, giờ thì đã hối hận chưa?”, Thái Thương Long phát lực, cây đinh trong tay đâm sâu hơn nữa vào người Lâm Chính. Anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của Lâm Chính đang run lên.
Thái Thương Long hào hứng lắm. Anh ta nheo mắt cười: “Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy. Đối xử với kẻ địch, nhất định là phải diệt tận gốc. Nhất định không được tha mạng cho kẻ đó. Chỉ có giết thôi. Anh lại không biết điều đó. Thật đáng tiếc. Thần y Lâm”.
“Đáng tiếc sao? Là đáng thương chứ”, Lâm Chính nổ ra một ngụm máu và cười thản nhiên.
“Đúng là đáng thương. Nhưng giờ mà anh còn cười được sao?”, Thái Thương Long khá bất ngờ.
“Tôi thấy người đáng thương và nực cười là anh mới đúng”, Lâm Chính quay qua.
Thái Thương Long giật mình: “Ý của anh là gì?"
“Anh còn không hiểu? Thực ra ngay từ đầu, tôi không hề có ý định tha cho anh. Anh tưởng rằng anh có thể đánh lén được tôi”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Nhìn cánh tay của anh đi”.
Thái Thương Long hít một hơi thật sâu, vội cúi xuống nhìn. Anh ta phát hiện cánh tay mình đã đen xì từ bao giờ. Nhìn giống như là bị trúng độc...
Thái Thương Long khựng lại, nhíu mày: “Chuyện này thì chứng tỏ điều gì?”.
“Ngu xuẩn! Vô tri!”.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Anh biết viên đan dược tăng năm mươi năm công lực mà anh uống được dùng cái gì luyện thành không?”.
“Dùng cái gì luyện?”, Thái Thương Long hạ giọng hỏi.
Không biết vì sao anh ta cảm thấy có gì đó bất ổn trong lời nói của Lâm Chính.
“Từ mùi vị phán đoán, thuốc tăng trưởng mà anh uống ít nhất cần có ba mươi bảy loại dược liệu, trong đó có mười bảy loại dược liệu thế kỷ này đã tuyệt tích, không thể phối được nữa. Hai mươi loại dược liệu còn lại cũng là bảo vật hiếm có, muốn gom đủ khó như lên trời, sau đó phối hợp với cách luyện chế đặc biệt mới luyện thành thuốc tăng trưởng quý giá như vậy! Nhưng hiệu quả tăng trưởng của đan dược này thật ra không cố định”.
“Không cố định? Là ý gì?”, Thái Thương Long khó hiểu hỏi.
“Vì dược hiệu của dược vật xưa nay đều sinh hiệu tùy theo người, có một số người thiên phú siêu phàm, thể chất đặc biệt, xung đột với dược hiệu, được dược lực tăng trưởng cũng có hạn! Như anh dùng thuốc này tăng ba mươi năm công lực, nhưng có người dùng thuốc này có thể tăng năm mươi năm công lực, thậm chí một trăm năm công lực. Do đó, dược hiệu của loại thuốc này khác nhau tùy theo từng người, rất không ổn định!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Hừ, vậy thì đã sao? Tôi có ba mươi năm công lực này đủ để giết anh rồi!”, Thái Thương Long lạnh lùng nói.
“Vậy thì chưa chắc!”.
Lâm Chính nói: “Dược hiệu của độc dược lại cực kỳ ổn định, dù là ai dùng cũng chỉ có một kết quả, đó là chết!”.
Thái Thương Long sửng sốt, vô thức hỏi: “Vậy luyện chế độc dược… dùng bao nhiêu dược liệu?”.
“Bốn trăm mười ba loại! Trong đó có hơn ba trăm dược liệu là thảo dược cổ, đã hoàn toàn tuyệt tích, số độc dược này có lẽ là sản vật của mấy trăm năm trước!”, Lâm Chính nói.
Nhiều người hít sâu một hơi.
Không ngờ số độc dược đó lại quý giá như vậy.
Chẳng trách người dùng thuốc này lại chết ngay lập tức!
Đây là sản vật của thần miếu Thái Vũ sao? Thần miếu Thái Vũ quả nhiên phi phàm.
“Nếu đã như vậy, dược lực của độc dược có lẽ vô cùng mạnh, vì sao anh chưa chết?’.
Thái Thương Long nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Vì tôi đã thay đổi dược tính của thuốc này, dùng châm bạc đâm vào cơ thể tôi trước làm bước đệm. Đợi độc dược vào cơ thể thì lập tức dùng độc công độc, làm tan biến tất cả độc tố, hấp thu tất cả dược lực…”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Thái Thương Long ngạc nhiên: “Sao… sao anh lại có được thủ đoạn như vậy?”.
“Hình như anh xem thường y thuật của tôi à?”.
Lâm Chính nói: “Nếu có đủ dược liệu, bảo tôi luyện chế số đan dược này cũng không phải chuyện gì khó!”.
“Hừ! Y thuật của anh tốt thì đã sao? Giết được người rồi sao? Chẳng lẽ dựa vào mấy cây kim may vá đó cũng muốn giết tôi?”.
Thái Thương Long buồn bực, không muốn nói thêm. Anh ta hét lên một tiếng, điểm mũi chân, mang theo khí thế vô tận lao về phía Lâm Chính!
Anh ta đánh tới một quyền, luồng khí trên nắm đấm giống như có một con thần long mạnh mẽ nhập vào nắm đấm của anh ta.
Gào!
Trong mơ hồ, người bên dưới võ đài dường như nghe thấy tiếng rồng gầm!
Nhưng… Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
“Cái gì?”.
“Anh ta… Anh ta làm gì vậy? Không tránh sao?”.
“Một quyền này chắc chắn sẽ lấy mạng anh ta!”.
Mọi người kinh ngạc.
Đám người Thiên Diệp, Di Nguyệt Cung Nữ, Bắc Hiên Trường Không sững sờ.
Giây lát sau, hình ảnh chấn động khiến mọi người trố mắt nhìn đã xuất hiện.
Lâm Chính vung tay lên.
Vù!
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ to lớn đột nhiên tuôn ra, trong nháy mắt đánh nát nắm đấm mà Thái Thương Long đánh tới...
Chương 2472: Ba trăm năm công lực
Vèo!
Thái Thương Long không kịp đề phòng, bị luồng sức mạnh đó đánh bay ra xa, đập mạnh xuống rìa võ đài.
Tất cả khí thế không còn!
Tất cả sự mạnh mẽ to lớn đều biến mất.
Đợi đến khi anh ta bò dậy, nắm đấm tay phải đã bầy nhầy máu thịt, năm ngón tay đều gãy, khí kình toàn thân bị Lâm Chính đánh tan.
Thoáng chốc, bên dưới võ đài lặng im.
Mọi người mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hãi.
Thái Thương Long mạnh đến vô địch! Thiên kiêu xếp hạng ba được tăng thêm ba mươi năm công lực… thế mà lại bị thần y Lâm tùy ý vung tay đã đánh lùi!
Đáng sợ!
Kinh hãi!
Khủng khiếp!
Da đầu tất cả mọi người run rẩy điên cuồng, tim đập mạnh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai dám tin đây là thật?
Lúc này dù là đám người Vệ Tân Kiếm cũng thất thần.
“Vệ sư đệ, sư phụ cậu… sao lại mạnh như vậy?”, một sư huynh Tử Huyền Thiên sửng sốt hỏi.
“Tôi… tôi không biết rốt cuộc anh ta mạnh đến thế nào…”, Vệ Tân Kiếm si ngốc nói.
“Không thể nào! Không thể nào!”.
Thái Thương Long ôm chặt cổ tay mình, mắt mở to, điên cuồng run rẩy, đột nhiên quay đầu hét lên: “Tuyệt đối không thể! Tôi được tăng ba mươi năm công lực, lại được thuốc quý tăng cường! Tôi của hiện tại sao lại không đỡ nổi một chiêu của anh? Không thể nào!”.
“Thái Thương Long, không phải chỉ có anh mới có thể dùng dược vật để tăng cường!”.
Lâm Chính nói: “Tôi cũng được thuốc tăng cường!”.
“Anh dùng thứ gì?”, Thái Thương Long nghiến răng gào lên.
“Độc dược! Vừa rồi không phải anh cũng đã thấy rồi sao?”, Lâm Chính nói.
“Độc… Độc dược?”, Thái Thương Long sửng sốt.
“Tôi đã nói rồi, phối độc dược là phức tạp nhất, dược lực của nó cũng mạnh nhất! Bởi vì người của thần miếu Thái Vũ không có yêu cầu thuốc tăng trưởng phải tăng bao nhiêu năm công lực cho các người, tăng thêm được bao nhiêu năm công lực đều dựa vào thể chất của các người. Nhưng độc dược thì bọn họ cần phải bảo đảm người dùng thuốc sẽ chết, do đó cách điều chế độc dược là phức tạp nhất. Tôi thì lại dùng y thuật của tôi tổng hợp dược lực của độc dược và hấp thu, lợi dụng dược lực của nó tăng cường cho tôi. Thái Thương Long, anh được tăng ba mươi năm công lực thì đã sao? Bây giờ ít nhất tôi cũng được tăng thêm ba trăm năm công lực!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh nói xong, tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.
“Ba… ba trăm năm công lực?”.
“Trời ạ, thế… thế phải đạt tới trình độ nào rồi?”.
“Thật là khoa trương!”.
“Thần y Lâm chắc đã thành thần rồi ấy nhỉ?”.
Mọi người ngạc nhiên thốt lên.
“Tôi không tin!”.
Thái Thương Long gào lên, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và lửa giận ngút ngàn, tiếp tục xông về phía Lâm Chính.
“Liệt Địa!”.
Anh ta đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Một luồng khí kình mạnh mẽ tuôn ra từ lòng bàn tay anh ta, xé rách mặt đất, đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động, trên mặt cũng không có vẻ gì hoảng hốt, rất bình thản ung dung, vững như bàn thạch.
Ầm!
Khí kình đánh mạnh lên người Lâm Chính, lập tức bật ra.
Nhưng… quần áo trên người Lâm Chính chỉ hơi lay động, cả người vẫn đứng yên bất động, vững vàng như núi!
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thái Thương Long run run, sau đó khuôn mặt méo mó, lại gào lên giận dữ.
“Khai Thiên!”.
Anh ta nhảy vọt lên, hai cánh tay gồng lên, sức mạnh xao động, trên người tỏa ra khí thế nghịch thiên che khuất mây trời.
Sau đó, anh ta giơ cao hai tay, nâng cao luồng khí thế nghịch thiên đủ để phá tan Thái Sơn đó, đánh mạnh về phía Lâm Chính.
“Chết đi cho tôi!”.
Chương 2473: Quyền này anh đỡ được không?
Thái Thương Long giải phóng toàn bộ tiềm năng của bản thân.
Đòn đánh này đã dùng hết sức mạnh cả đời anh ta!
Đây sẽ là đòn tấn công mạnh nhất của anh ta, cũng là đòn tấn công anh ta tự nhận là hoàn hảo nhất!
Anh ta không hi vọng đòn này có thể giết chết thần y Lâm!
Chỉ cần có thể làm thần y Lâm bị thương, Thái Thương Long có thể coi như thành công!
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay đánh về phía Thái Thương Long!
Vù vù vù…
Mười cây châm bạc bay đi giống như tia chớp, đâm thẳng vào người Thái Thương Long.
Thái Thương Long hít sâu một hơi, rõ ràng không ngờ Lâm Chính lại dùng chiêu này, vội vàng thu chiêu, nhưng không kịp nữa.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng động lạ vang lên.
Tất cả châm bạc đâm vào cơ thể Thái Thương Long một cách hoàn hảo.
Thái Thương Long bị phá thế công giữa chừng, người ngã xuống từ giữa không trung, sau khi rơi xuống đất thì bị công lực phản phệ, nôn ra mấy ngụm máu.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn, ngực đã cắm mười mấy cây châm bạc. Hơn nữa còn có cảm giác tê dại truyền đến, giống như khí mạch bị chặn lại.
“Hèn hạ! Anh chỉ biết thủ đoạn này thôi sao? Đường đường là thần y Lâm, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, không dám đối đầu chính diện với tôi! Nực cười!”, Thái Thương Long lau vết máu nơi khóe miệng.
“Tôi là một y võ, sử dụng châm bạc mà tính là hèn hạ?”, Lâm Chính cảm thấy bậc cười.
“Y võ? Hừ! Chỉ là một đám vô dụng chỉ biết dùng châm bạc làm ám khí mà thôi!”, Thái Thương Long phẫn nộ hét lên.
“Thế à?”.
Lâm Chính gật đầu: “Anh muốn đối đầu trực diện với tôi? Được, tôi cho anh toại nguyện! Nhưng tôi lo rằng anh sẽ hối hận! Dù gì châm bạc này anh còn có thể đỡ được, còn dùng nắm đấm? Anh nghĩ nắm đấm của ai cũng mềm như bông giống của anh sao?”.
“Anh dám xem thường tôi?”, Thái Thương Long cực kỳ tức giận.
Lâm Chính không nói gì mà nghiêng người, quay về phía Tây.
Người bên dưới võ đài không hiểu ra sao.
Thần y Lâm định làm gì vậy?
Anh quay mặt về hướng Tây, nhìn về phía ngọn núi lớn ở phía xa, giống như đang dõi theo cái gì đó.
Mọi người đều không hiểu gì.
Thái Thương Long cũng cực kỳ nghi hoặc.
Lúc này, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên nghiêm nghị, vung cánh tay về phía trước!
Nắm đấm vốn bình thường đột nhiên bùng phát ánh sáng thần.
Ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay, giống như sao băng đánh thẳng về ngọn núi ở xa xa.
Khoảnh khắc đó, mây xanh nứt ra!
Khoảnh khắc đó, hư không biến dạng!
Khoảnh khắc đó, sao trời cũng trở nên ảm đạm, dường như đất trời cũng phai màu.
Không ai có thể miêu tả được sức phá hoại của một quyền đó đáng sợ đến thế nào. Mọi người chỉ cảm thấy sau khi quyền đó vung ra, tim mình dường như dừng dập, linh hồn như sắp nứt ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Núi ở phía xa bị một quyền này đánh nứt, tách ra làm đôi.
Mặt đất rung chuyển.
Núi non lay chuyển.
Thậm chí núi lớn ở bên này cũng bị liên lụy, mặt đất dưới chân bọn họ điên cuồng rung lắc.
Chim muông trong núi bay đi, dã thú bỏ chạy, bụi bặm che khuất bầu trời.
Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác dõi theo.
Ai cũng bị một quyền này làm tâm phục khẩu phục.
Đây là quyền mà người mang xác thân phàm thai có thể đánh ra được sao?
Vầng sáng đó… là khí kình chăng?
Khí kình mạnh đến mức trông như ánh sáng, vậy phải nằm ở cảnh giới nào?
Sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói tới là có người từng gặp.
Thật đáng sợ!
Thật đáng kinh ngạc!
Đây là đòn tấn công của thần linh!
Thế gian này đáng lẽ không có!
Người xung quanh run rẩy, như nhìn thấy thần linh.
Thái Thương Long cũng sửng sốt.
Lâm Chính chậm rãi thu nắm đấm lại, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Nếu không dùng châm mà dùng quyền, vậy anh có đỡ được một quyền ba trăm năm công lực này không?”.
Chương 2474: Đánh lén
Thái Thương Long trố tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Lúc này anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Lâm Chính. Nhất là cú đấm phát ra ánh sáng của anh.
Anh ta từng thấy miêu tả của nó trong sách võ đạo cổ. Khi khí tức của một người đủ mạnh thì có thể phát ra được ánh sáng thần kỳ như thế. Những người được mệnh danh là thần linh thời xưa đều là những cao thủ có võ đạo thông thiên. Bọn họ có thể dời non lấp biển, vần mây đoạt nguyệt, lên trời xuống biển. Đó chẳng phải là cấp cao nhất của võ đạo hay sao?
Thực ra ban đầu Thái Thương Long không tin, nhưng giờ, khi được chứng kiến đòn tấn công của Lâm Chính thì anh ta đã tỉnh ngộ rồi. Trên đời này có khi tồn tại thần linh thật.
Không thể đánh nhau nữa!Không thể tiếp tục liều mạng nữa vì không có cơ hội thắng. Thái Thương Long đột nhiên nảy ra ý nghĩ và quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, tôi nhận thua. Tôi thua rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi nguyện đưa Thái Vũ Thần Toàn cho anh. Tôi không đấu với anh nữa”.
Đám đông giật mình khi thấy vậy. Đường đường là thiên kiêu thứ ba...mà lại bị dọa sợ chỉ bởi một đấm sao?
Nhưng mà cũng phải. Một đối thủ đáng sợ như vậy, nếu như không biết điều thì sẽ bị đấm thành ‘vong ma’ mất thôi.
“Nhận thua, thật lòng à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên, trời đất chứng giám, tôi thề từ nay về sau sẽ không đối đầu với thần y Lâm nữa. Sau này nhìn thấy anh tôi sẽ đi đường vòng, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, chỉ xin anh tha cho tôi một lần. Cầu xin anh thần y Lâm”, nói xong, Thái Thương Long lại khấu đầu.
“Ôi trời”, nhìn thấy cảnh tưởng đó, tất cả đều bàng hoàng. Ai có thể ngờ được Thái Thương Long vừa rồi còn là một kẻ vô địch thiên hạ thì giờ đã phải khấu đầu trước Lâm Chính. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
"Thưa thầy. Người này vô cùng giảo hoạt, nham hiểm độc ác. Không thể tin được”, Vệ Tân Kiếm vội lên tiếng.
“Nói đúng! Thái Thương Long là một kẻ được mệnh danh là rắn độc. Người này từng giết cả bằng hữu của mình. Giờ mà không tiêu diệt anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành đại họa”, lại có một người khác của Tử Huyền Thiên lên tiếng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính sờ cằm suy nghĩ.
Thái Thương Long nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thần y Lâm, chắc anh không biết, tôi không hề muốn giết họ nhưng do người đó phản bội tôi, muốn tôi phải chết thế là người đời đâm ra hiểu lầm tôi. Tôi tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bất tín bất nghĩa như thế”, Thái Thương Long nói nghe rất thật. Anh ta vừa nói vừa khấu đầu, nước mắt đầm đìa.
Lâm Chính cười thản nhiên, vội vàng bước tới, đỡ anh ta dậy: "Anh không cần phải như vậy. Tôi biết người ta hiểu lầm anh, hôm nay anh đã nhận được sai lầm của mình thì sao tôi lại không tha thứ cho được. Đừng tự trách mình nữa”.
“Nói như vậy là thần y Lâm đồng ý tha cho tôi đúng không?”, Thái Thương Long kích động hỏi.
“Đương nhiên”.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.
“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì...
Đúng lúc này...
Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.
Chương 2475: Đáng tiếc, đáng thương, nực cười!
Đám đông thất kinh.
“Thầy ơi cẩn thận”, Vệ Tân Kiếm hét lớn.
Thế nhưng...đã không còn kịp nữa. Tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh. Cánh tay của anh ta như điện xẹt, tiệp cận lưng của Lâm Chính. Từ cánh tay đó, xuất hiện một thứ sắc bén, đâm vào lưng của Lâm Chính. Từ lưng xuyên qua ngực. Lâm Chính run rẩy, máu tươi bắn ra. Anh há hốc miệng.
“Thầy ơi”, Vệ Tân Kiếm trố tròn mắt và gầm lên.
“Thần y Lâm”.
“Đồ tiểu nhân vô kiêm sỉ, dám đánh lén à?”
“Tôi giết chết anh”.
Người của Tử Huyền Thiên nổi giận. Tất cả cùng điên cuồng lao về phía Thái Thương Long.
“Một lũ vô dụng, dám đối đầu với tôi à?", Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó vung tay, luồng khí tức có thể lật đổ cả ngọn núi bỗng bao trùm lên không gian, khiến đám người Vệ Tân Kiếm bay bật ra.
Mọi người không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thiên Diệp lao lên võ đài: "Thái Thương Long. Cậu là đồ bỉ ổi. Dám đánh lén. Cậu là đồ hèn, đáng chết trăm ngàn lần”.
“Ha ha, rất xin lỗi, tôi phải sống, hơn nữa phải sống tốt. Còn các người, lát nữa đã nghĩ được xem là mình sẽ chết như thế nào chưa?”, Thái Thương Long để lộ nụ cười đắc ý.
Đám đông tỏ ra mất tự nhiên. Không ai có thể ngờ Thái Thương Long lại vô liêm sỉ như vậy, anh ta dám đánh lén sau lưng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể trách thần y Lâm quá mềm lòng. Đến cả Vệ Tân Kiếm còn cảnh giác mà anh thì không. Thậm chí còn đích thân dìu đối thủ dậy. Khoảng cách gần như thế, không phải để cho Thái Thương Long có cơ hội đánh lén thì là gì?
“Thần y Lâm lợi hại thật thế nhưng đầu óc cứ như có vấn đề ấy”, Bắc Hiên Trường Không bật cười.
“Đúng thật là! Nếu là tôi thì tôi đã giết chết Thái Thương Long luôn rồi, hà tất phải giả nhân giả nghĩa như thế”, Di Nguyệt Cung Nữ tức giận.
Nếu như thần y Lâm mà kết liễu luôn Thái Thương Long thì bọn họ cũng chẳng cần cúng nạp cho anh ta thứ gì.
Giờ quyền chủ động lại thuộc về Thái Thương Long. Vậy thì bọn họ cũng không dễ sống rồi.
“Đồ ngốc, giờ thì đã hối hận chưa?”, Thái Thương Long phát lực, cây đinh trong tay đâm sâu hơn nữa vào người Lâm Chính. Anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của Lâm Chính đang run lên.
Thái Thương Long hào hứng lắm. Anh ta nheo mắt cười: “Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy. Đối xử với kẻ địch, nhất định là phải diệt tận gốc. Nhất định không được tha mạng cho kẻ đó. Chỉ có giết thôi. Anh lại không biết điều đó. Thật đáng tiếc. Thần y Lâm”.
“Đáng tiếc sao? Là đáng thương chứ”, Lâm Chính nổ ra một ngụm máu và cười thản nhiên.
“Đúng là đáng thương. Nhưng giờ mà anh còn cười được sao?”, Thái Thương Long khá bất ngờ.
“Tôi thấy người đáng thương và nực cười là anh mới đúng”, Lâm Chính quay qua.
Thái Thương Long giật mình: “Ý của anh là gì?"
“Anh còn không hiểu? Thực ra ngay từ đầu, tôi không hề có ý định tha cho anh. Anh tưởng rằng anh có thể đánh lén được tôi”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Nhìn cánh tay của anh đi”.
Thái Thương Long hít một hơi thật sâu, vội cúi xuống nhìn. Anh ta phát hiện cánh tay mình đã đen xì từ bao giờ. Nhìn giống như là bị trúng độc...