-
Chương 2466-2470
Chương 2466: Viên thuốc độc cuối cùng
Lộp cộp!
Một vài người nhảy lên võ đài rồi xếp hàng.
Lâm Chính đứng ở giữa, hờ hững nhìn chăm chú Thái Thương Long.
“Uống thuốc trước đi đã! Mong là các người không chết vì lọ thuốc đó!”
Thái Thương Long tủm tỉm cười nói.
Những người trong Tử Huyền Thiên đều thở gấp, nhìn lọ sứ trong tay, vẻ mặt căng thẳng.
Nhiều lọ thuốc như vậy, chắc chắn không phải tất cả đều là thuốc tăng cường sức mạnh.
Ít nhiều gì cũng có một hai lọ là thuốc vô dụng hoặc thuốc độc...
Nhưng khi bọn họ đã chọn đứng lên đây, nghĩa là đã từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng!
“Mọi người không phải sợ! Có sư phụ đứng ở đây, chúng ta sợ gì nữa chứ?”
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, là người đầu tiên mở nắp lọ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét thẳng vào miệng.
Ừng ực!
Viên thuốc đã vào bụng.
Những người còn lại thấy thế cũng không do dự nữa, đều lấy thuốc ra cho vào miệng.
Mọi người đều tập trung nhìn bọn họ.
Người đầu tiên uống là Vệ Tân Kiếm đã có phản ứng.
Trên người anh ta phát ra ánh sáng lấp lánh, cực kỳ mềm mại, đặc biệt thần kỳ.
Những người khác cũng vậy, ít nhiều gì cũng tỏa ra ánh sáng.
“Thuốc tăng cường, chúng ta đều có thuốc tăng cường sức mạnh!”
“Tốt rồi sư phụ, thuốc của chúng tôi không có viên nào là thuốc độc!”
“Đúng là trời giúp chúng ta!”
Người của Tử Huyền Thiên mừng rỡ nói.
Thiên Diệp đứng dưới cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải đầu tiên coi như đã vượt qua.
“Vận may đúng là không tệ, vậy mà không có thuốc độc!”, Di Nguyệt Cung Nữ thầm hừ một tiếng.
“Bọn họ đối mặt với Thái Thương Long, không bị thuốc độc giết chết thật ra cũng bất hạnh, vì bọn họ sẽ chết càng thảm hại, nếu vậy thì thà bị độc chết còn dễ chịu hơn”, Bắc Hiên Trường Không cười nói.
Di Nguyệt Cung Nữ nghe vậy, cũng gật đầu: “Cậu Bắc Hiên nói vậy cũng có lý”.
Tuy vậy mọi người vẫn chưa dời mắt, ai ai cũng chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Bởi vì tới giờ, chỉ còn anh chưa uống thuốc!
“Ha ha ha ha, vận khí tốt đấy! Không tệ, không tệ! Các người không bị độc chết thì lần quyết đấu này cũng thú vị hơn nhiều! Chờ tôi băm các người thành tám mảnh đi!”
Thái Thương Long bật cười dữ tợn.
Đám người Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy.
Nhưng Thái Thương Long vẫn chưa hành động, mà nhìn về phía Lâm Chính.
“Tới lượt anh đấy! Sao anh không uống nó đi? Chắc không phải sợ nên không dám chứ?”
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nhìn vào lọ, anh mở lọ thuốc đổ ra một viên.
Viên thuốc đó đen thui, chỉ nhỏ bằng móng tay còn tỏa ra mùi lạ.
Lâm Chính đưa lên ngửi, lông mày nhíu lại, ngẫm nghĩ rồi lập tức búng ngón tay.
Chỉ trong một thoáng, vài chiếc châm bạc mảnh như sợi tóc bay ra từ đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng đâm vào ngực anh.
Mấy chiếc châm bạc đó được che giấu rất kỹ, người xung quanh cũng không phát hiện.
Thần Nữ Thái Vũ đứng dưới ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không nói gì.
“Nghe này, đừng hoảng loạn!”
Ngay lúc ấy, Lâm Chính quay sang nói.
Đám người Vệ Tân Kiếm đều sững sờ.
“Sư phụ có ý gì ạ?”, Vệ Tân Kiếm khó hiểu hỏi.
Lâm Chính không trả lời, chỉ cho viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.
Mới cho vào miệng một lúc.
Phụt!
Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi.
“Cái gì?”
Đám người Vệ Tân Kiếm cực kỳ hoảng sợ.
“Không ổn! Đó... là thuốc độc!”
“Sư phụ... viên thuốc trong tay sư phụ là thuốc độc”.
Đám người Tử Huyền Thiên đều kinh hãi.
Họ không thể ngờ, cuối cùng viên thuốc độc... lại nằm trong tay Lâm Chính!
Chương 2467: Vững vàng
“Ồ!”
Mọi người dưới võ đài xôn xao!
Nhiều người không ngừng thốt lên kinh ngạc.
Cả người Lâm Chính run rẩy, hai tay chống xuống đất, liên tục ho ra máu, hơn nữa trên da cũng xuất hiện nhiều khẽ nứt đỏ như máu, da bị nứt lìa, lỗ tai, lỗ mũi, mắt và miệng cũng chảy máu tươi.
“Triệu chứng này... không phải giống y hệt những người bị độc chết trước đó sao?”
“Là thuốc độc! Không thoát được!”
“Tên này thật xui xẻo!”
Những người dưới võ đài cười nhạo hoặc tiếc nuối.
Người của Tử Huyền Thiên đã hoàn toàn hoảng sợ.
Lâm Chính là hy vọng duy nhất của bọn họ trong việc đấu lại Thái Thương Long!
Nếu Lâm Chính ngã xuống, chỉ dựa vào bọn họ thì chắc chắn không có khả năng đối đầu với Thái Thương Long.
Lần này chết thật rồi!
“Sư phụ!”
Vệ Tân Kiếm vội bước tới.
“Thần y Lâm không sao chứ?”
Mọi người cũng vây quanh, vội vàng kêu gào.
Nhưng Lâm Chính không có sức trả lời bọn họ, tiếp tục nôn ra máu, máu nôn ra màu đen sì.
Một lát sau, người anh lại co giật, anh ngã xuống sàn đấu rồi bất động hoàn toàn.
“Đã chết!”
Có người hét.
“Sao có thể?”
Thiên Diệp ngồi sụp xuống đất, ngơ ngác nhìn.
“Thật đáng tiếc!”
Thái Thương Long còn tỏ ra không vui: “Tôi còn định đích thân xử lý tên kiêu căng ngạo mạn đó, moi nội tạng của hắn, lột da lóc xương hắn, không ngờ hắn lại chết bởi thuốc độc! Hừ, đúng là xui xẻo!”
“Khốn kiếp!”
Người của Tử Huyền Thiên nghiến răng nghiến lợi, đồng thời rút kiếm, tức giận trừng mắt nhìn Thái Thương Long.
“Thế nào? Chỉ dựa vào các người mà cũng muốn đánh với tôi hả? Tôi muốn giết các người còn dễ hơn mổ lợn giết chó!”
Thái Thương Long kinh thường cười khẩy: “Tới đây, tôi cho các người cơ hội ra tay! Đây là cơ hội duy nhất mà các người có thể ra tay! Tốt nhất nên trân quý nó!”
“Thái Thương Long! Đừng nghĩ bọn tôi sợ anh!”
“Các anh em! Cùng lên, dù có chết cũng phải cho hắn thấy sự lợi hại của công pháp Tử Huyền Thiên chúng ta!”
Đám người Tử Huyền Thiên gầm nhẹ, ai nấy đều không sợ chết, chuẩn bị đấu một trận sinh tử với Thái Thương Long!
Nhưng ngay lúc đó, Vệ Tân Kiếm vội thấp giọng nói: “Các anh em, xin dừng tay!”
Mọi người giật mình, quay đầu nhìn anh ta.
“Vệ sư huynh, anh muốn làm gì?”
“Mọi người! Đừng kích động, giữ vững trận hình, đứng yên tại chỗ, nhất định đừng hành động thiếu suy nghĩ! Sư phụ vừa bảo chúng ta đừng kích động, đứng vững ở đây!”
Vệ Tân Kiếm thở gấp, tuy anh ta nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ kinh sợ và hồi hộp.
“Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta đứng đây chờ chết sao?”, một sư huynh nói.
“Tôi tin tưởng sư phụ! Sư phụ nói như vậy, nhất định là có lý riêng của sư phụ!”, Vệ Tân Kiếm nghiến răng nói.
Thấy Vệ Tân Kiếm kiên định, mọi người quay đầu nhìn nhau, sau đó hô: “Được, chúng tôi tin tưởng cậu!”
“Mọi người, phòng thủ tại chỗ, đợi Thái Thương Long đánh tới!”
“Triển khai kiếm trận!”
“Được!”
“Kiếm trận! Mở!”
Mọi người hô lên, lấy Lâm Chính làm trung tâm rồi giãn ra, biến thành một kiếm trận phòng thủ.
“Người chết còn cố giãy giụa!”, Thái Thương Long kinh thường lạnh lùng hừ một tiếng: “Đám các người không dám ra tay, vậy được, tôi sẽ đích thân tiễn các người về trời!”
Vừa dứt lời, Thái Thương Long bỗng lao tới.
Khí thế mạnh mẽ của anh ta như một làn sóng khổng lồ rung chuyển, lao tới với ý chí bất khả chiến bại.
Người của Tử Huyền Thiên cảm thấy áp lực tăng theo cấp số nhân, nhưng bọn họ cũng không dám bốc đồng, chỉ có thể cầm chặt thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào Thái Thương Long đang lao tới chỗ bọn họ...
Chương 2468: Các người tức giận à?
Mọi người đã không còn đường lui, tiếp theo chỉ có thể dùng toàn lực đánh một trận!
Nhưng anh ta là thiên kiêu hạng ba!
Anh ta là Thái Thương Long đấy!
Không có Lâm Chính giúp đỡ, bọn họ căn bản không biết đánh thế nào!
Hơn nữa vận may của bọn họ cũng không tốt, nhiều người uống thuốc tăng cường nhưng không viên nào tăng được vài chục năm công lực, sức mạnh tăng cường cũng không nhiều, tăng nhiều nhất là Vệ Tân Kiếm được tám năm công lực.
So với Thái Thương Long thì chẳng thấm vào đâu.
“Mọi người đừng hoảng! Khiên kiếm Tử Huyền!”
Một sư huynh của Tử Huyền Thiên hét lớn, mọi người lập tức giơ kiếm chồng lên nhau, giải phóng khí kình.
Những thanh kiếm sáng lên bộc phát ra kiếm thế mạnh mẽ, ngưng tụ trên không, một cái khiên kiếm hình thành trên đầu mỗi người.
“Khiên kiếm? Hừ, cũng thế là cùng!”
Thái Thương Long khinh thường cười lớn rồi đấm xuống!
Loảng xoảng!
Khiên kiếm lập tức vỡ tung, những mảnh thủy tinh văng tung tóe xung quanh.
“Phụt!”
Đám đệ tử của Tử Huyền Thiên đều hộc máu, ngã nhào ra sau.
Người của Tử Huyền Thiên đều nằm bẹp, không ai đứng dậy được.
“Không ổn, thực lực quá kém!”
“Vốn dĩ thực lực đã kém, thuốc bọn họ uống còn không mạnh bằng của Thái thiên kiêu, chênh lệch càng lớn, bây giờ thực lực của Thái thiên kiêu và nhóm người này cách nhau một trời một vực!”
“Nếu là tôi thì tôi đã ngoan ngoãn chờ chết rồi, giãy giụa làm gì?”
“Đúng vậy! Người không biết sợ, không tự lượng sức mình thì xứng đáng bị vậy!”
Người dưới đài đều đang bàn tán, liên tục châm biếm.
Hai mắt Thiên Diệp đỏ ửng, nghiến răng vội vã nói: “Thái thiên kiêu, xin cho đệ tử của Tử Huyền Tiên tôi một con đường sống! Tôi sẵn sàng dâng đồ quý đổi lấy mạng của bọn họ!”
“Ông đây không thèm thứ gì của Tử Huyền Thiên nhà ông! Ông đây chỉ cần mạng của đám người này!”
Thái Thương Long híp mắt cười nói: “Hơn nữa Thiên Diệp! Ông vẫn nên tự lo cho bản thân đi! Ông cho răng bọn họ chết thì ông còn bình an vô sự sao?”
“Cậu...”
Thiên Diệp tức giận, phẫn nộ chỉ tay vào Thái Thương Long: “Thái Thương Long! Cậu đừng quá kiêu ngạo! Cậu nghĩ tôi và người Tử Huyền Thiên không thể đối phó với cậu phải không? Nếu Lăng chưởng môn ra mặt thì dù cậu là thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Ông ấy cũng có thể giết chết cậu!”
“Ha ha ha ha, Lăng Kiếm Phi phải không? Ông thật sự cho rằng tôi sợ ông ta hả? Tôi nói cho ông biết! Nếu Lăng Kiếm Phi tới đây, tôi sẽ giết ông ta luôn!”, Thái Thương Long kiêu ngạo cười ha hả, trong mắt tràn đầy sự ngạo nghễ.
Mạnh miệng đấy!
Mọi người nhíu mày.
Nếu Lăng Kiếm Phi thật sự tới đây đấu với Thái Thương Long thì ai thắng ai thua cũng không biết được.
Dù vậy cũng có phần đúng.
Nếu Thái Thương Long muốn rời đi thì chắc chắn Lăng Kiếm Phi khó mà giữ Thái Thương Long lại được!
Như vậy xem ra, Thái Thương Long đúng là không có lý do gì để sợ Lăng Kiếm Phi!
Thiên Diệp choáng váng trước lời của Thái Thương Long, nhưng ông ta cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Thương Long từ từ bước tới gần các đệ tử.
Ông ta chỉ muốn xông lên võ đài chém giết.
Nhưng nếu ông ta lên võ đài thì trái quy định, Thần Nữ Thái Vũ sẽ đánh chết ông ta trong nháy mắt!
Làm sao bây giờ?
Thiên Diệp run rẩy.
“Khốn kiếp! Mày... dám sỉ nhục chưởng môn của bọn tao!”
“Bọn tao có chết cũng không buông tha mày!”
Lúc đó, các đệ tử Tử Huyền Thiên vừa nãy ngã xuống đất đều nghiến răng, chật vật đứng lên.
Trong mắt ai ai cũng tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm Thái Thương Long.
“Ồ? Các người tức giận à?”, Thái Thương Long mỉm cười hỏi.
Chương 2469: Giẫm bóng bay
Lăng Kiếm Phi có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử.
Ông ta không chỉ là người đứng đầu môn phái, mà còn là người cha già trong lòng các đệ tử.
Người ngoài không biết được vị chưởng môn đó đã trả giá bao nhiêu vì những đệ tử của Tử Huyền Thiên.
Khi đệ tử bị thương, ông ta đích thân đặc chế ra thuốc chữa thương cho họ dùng.
Khi đệ tử suy sụp, ông ta âm thầm an ủi cổ vũ, đặt niềm tin.
Cho dù bận tới đâu, Lăng Kiếm Phi cũng mở một lớp học cho người của tông môn, giải đáp thắc mắc và truyền thụ kinh nghiệm sống.
Có lẽ ông ta không phải chưởng môn tốt nhất, cũng nhiều lần làm chưa tốt chức trách, nhưng trong lòng những đệ tử ở đây, ông ta là người không thể thay thế, không thể sỉ nhục.
“Đáng giận!”
Vệ Tân Kiếm cũng cắn răng đứng dậy, lạnh lùng gầm lên: “Tao phải giết mày!”
“Các anh em, hôm nay có thể chết cùng mọi người, tôi rất vinh hạnh! Mọi người theo tôi! Cho dù chết cũng phải chém được một miếng thịt của hắn!”
“Mọi người lên thôi!”
“Giết!”
Mọi người gầm lên, la hét rút kiếm lao như điên lên trước, đánh về phía Thái Thương Long.
“Không biết lượng sức mình, chán sống!”
Thái Thương Long cười ha hả, đâu để ý tới bọn họ?
Anh ta híp mắt nâng tay lên, từ trên không đập xuống!
Ấm!
Những người vừa lao tới lập tức bị lực trên trời giáng xuống, ngã xuống đất.
Áp lực cực mạnh khiến xương cốt bọn họ đều bị đập vỡ, một nhóm đã bất động.
Thậm chí võ đài còn lắc lư.
“Ôi!”
Người dưới võ đài liên tục kinh hô.
Thủ đoạn kinh người!
“Thật đáng sợ!”
“Chỉ khoát tay một cái đã trấn áp được người của Tử Huyền Thiên!”
“Khí kình này... Trời ạ, tôi chỉ cảm nhận một chút đã sợ run rồi, rốt cuộc Thái Thương Long đã mạnh tới mức nào?”
Mọi người run lẩy bẩy, da đầu tê dại.
Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không liếc nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
“Cậu Bắc Hiên, lần này may mà có cậu Bắc Hiên, nếu không mạng tôi khó có thể giữ được!”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm kích nói.
Bây giờ cô ta mới biết hành động của mình lúc đó ngu xuẩn tới mức nào.
Đối đầu với người như vậy... đúng là tự sát.
Đám người Vệ Tân Kiếm bị trấn áp, Thái Thương Long chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nhìn bóng người quỳ rạp xuống, nhếch miệng cười dữ tợn.
“Chúng mày là đám cuối cùng còn sống, giết chúng mày xong tao sẽ không còn ai để giết! Vì vậy tao phải từ từ chậm rãi giết chúng mày!”
Thái Thương Long mỉm cười nói.
“Khốn kiếp...”
Vệ Tân Kiếm gầm lên, cố hết sức muốn giãy khỏi sức mạnh trấn áp trên người.
Nhưng cho dù anh ta có cố gắng tới đâu cũng không có tác dụng.
Xét về khí kình, Thái Thương Long mạnh hơn anh ta quá nhiều...
“Muốn chết tới vậy sao? Vậy bắt đầu từ mày đi!”
Thái Thương Long đi tới trước mặt Vệ Tân Kiếm, mỉm cười nói: “Mày có biết giẫm nổ bóng bay không?”
“Cái gì? Mày... Mày định làm gì?”, Vệ Tân Kiếm trợn tròn mắt hỏi.
“Đừng căng thẳng! Chút nữa tao chỉ coi đầu chúng mày như bóng bay, giẫm cho nổ tung ra thôi!”
Thái Thương Long cười nói, sau đó từ từ nâng chân lên.
“Khốn kiếp! Tao thành quỷ cũng không tha cho mày! Tao nhất định phải giết mày! Giết mày!”
Vệ Tân Kiếm giãy giụa điên cuồng, dùng hết sức gào thét.
Nhưng không có tác dụng gì.
Người dưới võ đài trợn mắt, ai nhìn cảnh tượng này cũng sợ hết hồn, âm thầm nuốt nước bọt.
Thiên Diệp cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn.
Người của Tử Huyền Tiên cố gắng hết sức vùng vẫy, không có chút hiệu quả, chỉ đành ngơ ngác nhìn về Thái Thương Long, quan sát động tác của anh ta.
Cú đạp này sẽ khiến Vệ Tân Kiếm vỡ tung đầu, chết ngay lập tức!
Nhưng ngay lúc Thái Thương Long sắp đạp xuống...
“A...”
Một tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên.
Chương 2470: Vận may của tôi không tốt
Nghe được câu nói đó, Thái Thương Long sửng sốt.
Những người của Tử Huyền Thiên cũng sửng sốt, đồng loạt nhìn sang người nói.
Lâm Chính nằm dưới đất vốn đã “chết” đột nhiên động đậy cánh tay, sau đó chậm rãi mở mắt ra, miệng kêu lên đau đớn.
“Ư… A…”.
“Cái gì?”.
Dưới võ đài kinh hãi la lên.
“Người chết sống dậy! Người chết sống dậy!”.
“Quỷ!”.
Có người la lên.
“Sao lại vậy?”, Di Nguyệt Cung Nữ run rẩy nói: “Chẳng lẽ… thật sự là quỷ?”.
“Trên đời này làm gì có quỷ thần gì?”, Bắc Hiên Trường Không đương nhiên không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến thế nào?
Thái Thương Long cũng quên dừng chân, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, ôm trán vẻ mặt đau đớn. Khoảng mười mấy giây sau, người mới dần dần ngẩng đầu nhìn về phía này.
“Hửm? Các người sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ? Sư phụ chưa chết? Tốt quá rồi!”, Vệ Tân Kiếm kích động kêu lên, nước mắt tuôn rơi.
“Thần y Lâm còn sống! Thần y Lâm còn sống!”.
“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!”.
Những người khác cũng kích động không thôi.
“Thần y Lâm?”.
Người xung quanh kinh ngạc.
“Người này… chính là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
“Sao lại là anh ta?”.
“Nhưng là thần y Lâm thì đã sao? Đắc tội với Thái thiên kiêu thì cũng chỉ có con đường chết, một kẻ lang băm nho nhỏ có thể là đối thủ của thiên kiêu xếp hạng ba sao?”.
“Thì đấy!”.
Mọi người ghé tai thì thầm, bàn luận với nhau.
“Không thể nào!”, lúc này có người nói to: “Rõ ràng tôi nhìn thấy cách thần y Lâm chết giống hệt với cách sư đệ tôi chết, anh và sư đệ tôi chắc chắn sử dụng cùng một loại độc dược! Vì sao sư đệ tôi chết thảm, mà thần y Lâm vẫn còn sống? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Nghe vậy, nhiều người gật gù.
“Nói đúng! Rõ ràng thần y Lâm đã uống độc dược, vì sao vẫn còn sống?”.
“Chẳng lẽ độc đã mất hiệu lực?”.
“Thần Nữ đại nhân! Tình huống này nên xử lý thế nào?”.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.
Nhưng Thần Nữ Thái Vũ lại không biểu lộ cảm xúc, nói: “Tất cả dược hiệu của dược vật đều bình thường, không có khả năng mất hiệu lực! Tiếp tục thí luyện!”.
“Chuyện này…”.
Mọi người ngạc nhiên, á khẩu không nói nên lời.
Thái Thương Long cũng dời tầm mắt, vẻ kinh ngạc trên mặt anh ta biến mất, thay vào đó là cười dữ tợn.
“Được! Được! Được! Anh chưa chết thì vui hơn nhiều rồi! Tốt lắm! Ha ha ha…”.
“Tôi chưa chết đồng nghĩa anh không may mắn cho lắm”.
Lâm Chính quay đầu, cử động hai tay hai chân, nghe khớp tay khớp chân của anh vang lên tiếng rắc rắc. Lúc anh nắm nhẹ tay lại có thể phát hiện trên cánh tay anh nổi lên tĩnh mạch màu xanh lam giống như những con giun.
Màu xanh lam? Thật kỳ quái!
“Tôi không may mắn cho lắm? Không không, tôi rất may mắn, vận may của anh cũng không tệ, lại trúng được viên độc dược mất hiệu lực. Ha ha, chỉ tiếc vận may của anh phải kết thúc tại đây!”.
Thái Thương Long cười nói, đi thẳng về phía Lâm Chính.
“Vận may của tôi đúng là rất tốt, có thể dùng viên độc dược này! Có lẽ các người không biết phải không, trong tất cả đan dược mà Thần Nữ Thái Vũ đưa, chỉ có dược lực của độc dược là mạnh nhất! Bởi vì nếu độc dược không đủ mạnh thì sẽ không làm chết người được! Vì vậy dược liệu dùng để luyện chế nên số độc dược này đều là cao cấp nhất, hiếm có nhất!”, Lâm Chính hờ hững nói.
Lộp cộp!
Một vài người nhảy lên võ đài rồi xếp hàng.
Lâm Chính đứng ở giữa, hờ hững nhìn chăm chú Thái Thương Long.
“Uống thuốc trước đi đã! Mong là các người không chết vì lọ thuốc đó!”
Thái Thương Long tủm tỉm cười nói.
Những người trong Tử Huyền Thiên đều thở gấp, nhìn lọ sứ trong tay, vẻ mặt căng thẳng.
Nhiều lọ thuốc như vậy, chắc chắn không phải tất cả đều là thuốc tăng cường sức mạnh.
Ít nhiều gì cũng có một hai lọ là thuốc vô dụng hoặc thuốc độc...
Nhưng khi bọn họ đã chọn đứng lên đây, nghĩa là đã từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng!
“Mọi người không phải sợ! Có sư phụ đứng ở đây, chúng ta sợ gì nữa chứ?”
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, là người đầu tiên mở nắp lọ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét thẳng vào miệng.
Ừng ực!
Viên thuốc đã vào bụng.
Những người còn lại thấy thế cũng không do dự nữa, đều lấy thuốc ra cho vào miệng.
Mọi người đều tập trung nhìn bọn họ.
Người đầu tiên uống là Vệ Tân Kiếm đã có phản ứng.
Trên người anh ta phát ra ánh sáng lấp lánh, cực kỳ mềm mại, đặc biệt thần kỳ.
Những người khác cũng vậy, ít nhiều gì cũng tỏa ra ánh sáng.
“Thuốc tăng cường, chúng ta đều có thuốc tăng cường sức mạnh!”
“Tốt rồi sư phụ, thuốc của chúng tôi không có viên nào là thuốc độc!”
“Đúng là trời giúp chúng ta!”
Người của Tử Huyền Thiên mừng rỡ nói.
Thiên Diệp đứng dưới cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải đầu tiên coi như đã vượt qua.
“Vận may đúng là không tệ, vậy mà không có thuốc độc!”, Di Nguyệt Cung Nữ thầm hừ một tiếng.
“Bọn họ đối mặt với Thái Thương Long, không bị thuốc độc giết chết thật ra cũng bất hạnh, vì bọn họ sẽ chết càng thảm hại, nếu vậy thì thà bị độc chết còn dễ chịu hơn”, Bắc Hiên Trường Không cười nói.
Di Nguyệt Cung Nữ nghe vậy, cũng gật đầu: “Cậu Bắc Hiên nói vậy cũng có lý”.
Tuy vậy mọi người vẫn chưa dời mắt, ai ai cũng chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Bởi vì tới giờ, chỉ còn anh chưa uống thuốc!
“Ha ha ha ha, vận khí tốt đấy! Không tệ, không tệ! Các người không bị độc chết thì lần quyết đấu này cũng thú vị hơn nhiều! Chờ tôi băm các người thành tám mảnh đi!”
Thái Thương Long bật cười dữ tợn.
Đám người Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy.
Nhưng Thái Thương Long vẫn chưa hành động, mà nhìn về phía Lâm Chính.
“Tới lượt anh đấy! Sao anh không uống nó đi? Chắc không phải sợ nên không dám chứ?”
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nhìn vào lọ, anh mở lọ thuốc đổ ra một viên.
Viên thuốc đó đen thui, chỉ nhỏ bằng móng tay còn tỏa ra mùi lạ.
Lâm Chính đưa lên ngửi, lông mày nhíu lại, ngẫm nghĩ rồi lập tức búng ngón tay.
Chỉ trong một thoáng, vài chiếc châm bạc mảnh như sợi tóc bay ra từ đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng đâm vào ngực anh.
Mấy chiếc châm bạc đó được che giấu rất kỹ, người xung quanh cũng không phát hiện.
Thần Nữ Thái Vũ đứng dưới ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không nói gì.
“Nghe này, đừng hoảng loạn!”
Ngay lúc ấy, Lâm Chính quay sang nói.
Đám người Vệ Tân Kiếm đều sững sờ.
“Sư phụ có ý gì ạ?”, Vệ Tân Kiếm khó hiểu hỏi.
Lâm Chính không trả lời, chỉ cho viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.
Mới cho vào miệng một lúc.
Phụt!
Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi.
“Cái gì?”
Đám người Vệ Tân Kiếm cực kỳ hoảng sợ.
“Không ổn! Đó... là thuốc độc!”
“Sư phụ... viên thuốc trong tay sư phụ là thuốc độc”.
Đám người Tử Huyền Thiên đều kinh hãi.
Họ không thể ngờ, cuối cùng viên thuốc độc... lại nằm trong tay Lâm Chính!
Chương 2467: Vững vàng
“Ồ!”
Mọi người dưới võ đài xôn xao!
Nhiều người không ngừng thốt lên kinh ngạc.
Cả người Lâm Chính run rẩy, hai tay chống xuống đất, liên tục ho ra máu, hơn nữa trên da cũng xuất hiện nhiều khẽ nứt đỏ như máu, da bị nứt lìa, lỗ tai, lỗ mũi, mắt và miệng cũng chảy máu tươi.
“Triệu chứng này... không phải giống y hệt những người bị độc chết trước đó sao?”
“Là thuốc độc! Không thoát được!”
“Tên này thật xui xẻo!”
Những người dưới võ đài cười nhạo hoặc tiếc nuối.
Người của Tử Huyền Thiên đã hoàn toàn hoảng sợ.
Lâm Chính là hy vọng duy nhất của bọn họ trong việc đấu lại Thái Thương Long!
Nếu Lâm Chính ngã xuống, chỉ dựa vào bọn họ thì chắc chắn không có khả năng đối đầu với Thái Thương Long.
Lần này chết thật rồi!
“Sư phụ!”
Vệ Tân Kiếm vội bước tới.
“Thần y Lâm không sao chứ?”
Mọi người cũng vây quanh, vội vàng kêu gào.
Nhưng Lâm Chính không có sức trả lời bọn họ, tiếp tục nôn ra máu, máu nôn ra màu đen sì.
Một lát sau, người anh lại co giật, anh ngã xuống sàn đấu rồi bất động hoàn toàn.
“Đã chết!”
Có người hét.
“Sao có thể?”
Thiên Diệp ngồi sụp xuống đất, ngơ ngác nhìn.
“Thật đáng tiếc!”
Thái Thương Long còn tỏ ra không vui: “Tôi còn định đích thân xử lý tên kiêu căng ngạo mạn đó, moi nội tạng của hắn, lột da lóc xương hắn, không ngờ hắn lại chết bởi thuốc độc! Hừ, đúng là xui xẻo!”
“Khốn kiếp!”
Người của Tử Huyền Thiên nghiến răng nghiến lợi, đồng thời rút kiếm, tức giận trừng mắt nhìn Thái Thương Long.
“Thế nào? Chỉ dựa vào các người mà cũng muốn đánh với tôi hả? Tôi muốn giết các người còn dễ hơn mổ lợn giết chó!”
Thái Thương Long kinh thường cười khẩy: “Tới đây, tôi cho các người cơ hội ra tay! Đây là cơ hội duy nhất mà các người có thể ra tay! Tốt nhất nên trân quý nó!”
“Thái Thương Long! Đừng nghĩ bọn tôi sợ anh!”
“Các anh em! Cùng lên, dù có chết cũng phải cho hắn thấy sự lợi hại của công pháp Tử Huyền Thiên chúng ta!”
Đám người Tử Huyền Thiên gầm nhẹ, ai nấy đều không sợ chết, chuẩn bị đấu một trận sinh tử với Thái Thương Long!
Nhưng ngay lúc đó, Vệ Tân Kiếm vội thấp giọng nói: “Các anh em, xin dừng tay!”
Mọi người giật mình, quay đầu nhìn anh ta.
“Vệ sư huynh, anh muốn làm gì?”
“Mọi người! Đừng kích động, giữ vững trận hình, đứng yên tại chỗ, nhất định đừng hành động thiếu suy nghĩ! Sư phụ vừa bảo chúng ta đừng kích động, đứng vững ở đây!”
Vệ Tân Kiếm thở gấp, tuy anh ta nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ kinh sợ và hồi hộp.
“Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta đứng đây chờ chết sao?”, một sư huynh nói.
“Tôi tin tưởng sư phụ! Sư phụ nói như vậy, nhất định là có lý riêng của sư phụ!”, Vệ Tân Kiếm nghiến răng nói.
Thấy Vệ Tân Kiếm kiên định, mọi người quay đầu nhìn nhau, sau đó hô: “Được, chúng tôi tin tưởng cậu!”
“Mọi người, phòng thủ tại chỗ, đợi Thái Thương Long đánh tới!”
“Triển khai kiếm trận!”
“Được!”
“Kiếm trận! Mở!”
Mọi người hô lên, lấy Lâm Chính làm trung tâm rồi giãn ra, biến thành một kiếm trận phòng thủ.
“Người chết còn cố giãy giụa!”, Thái Thương Long kinh thường lạnh lùng hừ một tiếng: “Đám các người không dám ra tay, vậy được, tôi sẽ đích thân tiễn các người về trời!”
Vừa dứt lời, Thái Thương Long bỗng lao tới.
Khí thế mạnh mẽ của anh ta như một làn sóng khổng lồ rung chuyển, lao tới với ý chí bất khả chiến bại.
Người của Tử Huyền Thiên cảm thấy áp lực tăng theo cấp số nhân, nhưng bọn họ cũng không dám bốc đồng, chỉ có thể cầm chặt thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào Thái Thương Long đang lao tới chỗ bọn họ...
Chương 2468: Các người tức giận à?
Mọi người đã không còn đường lui, tiếp theo chỉ có thể dùng toàn lực đánh một trận!
Nhưng anh ta là thiên kiêu hạng ba!
Anh ta là Thái Thương Long đấy!
Không có Lâm Chính giúp đỡ, bọn họ căn bản không biết đánh thế nào!
Hơn nữa vận may của bọn họ cũng không tốt, nhiều người uống thuốc tăng cường nhưng không viên nào tăng được vài chục năm công lực, sức mạnh tăng cường cũng không nhiều, tăng nhiều nhất là Vệ Tân Kiếm được tám năm công lực.
So với Thái Thương Long thì chẳng thấm vào đâu.
“Mọi người đừng hoảng! Khiên kiếm Tử Huyền!”
Một sư huynh của Tử Huyền Thiên hét lớn, mọi người lập tức giơ kiếm chồng lên nhau, giải phóng khí kình.
Những thanh kiếm sáng lên bộc phát ra kiếm thế mạnh mẽ, ngưng tụ trên không, một cái khiên kiếm hình thành trên đầu mỗi người.
“Khiên kiếm? Hừ, cũng thế là cùng!”
Thái Thương Long khinh thường cười lớn rồi đấm xuống!
Loảng xoảng!
Khiên kiếm lập tức vỡ tung, những mảnh thủy tinh văng tung tóe xung quanh.
“Phụt!”
Đám đệ tử của Tử Huyền Thiên đều hộc máu, ngã nhào ra sau.
Người của Tử Huyền Thiên đều nằm bẹp, không ai đứng dậy được.
“Không ổn, thực lực quá kém!”
“Vốn dĩ thực lực đã kém, thuốc bọn họ uống còn không mạnh bằng của Thái thiên kiêu, chênh lệch càng lớn, bây giờ thực lực của Thái thiên kiêu và nhóm người này cách nhau một trời một vực!”
“Nếu là tôi thì tôi đã ngoan ngoãn chờ chết rồi, giãy giụa làm gì?”
“Đúng vậy! Người không biết sợ, không tự lượng sức mình thì xứng đáng bị vậy!”
Người dưới đài đều đang bàn tán, liên tục châm biếm.
Hai mắt Thiên Diệp đỏ ửng, nghiến răng vội vã nói: “Thái thiên kiêu, xin cho đệ tử của Tử Huyền Tiên tôi một con đường sống! Tôi sẵn sàng dâng đồ quý đổi lấy mạng của bọn họ!”
“Ông đây không thèm thứ gì của Tử Huyền Thiên nhà ông! Ông đây chỉ cần mạng của đám người này!”
Thái Thương Long híp mắt cười nói: “Hơn nữa Thiên Diệp! Ông vẫn nên tự lo cho bản thân đi! Ông cho răng bọn họ chết thì ông còn bình an vô sự sao?”
“Cậu...”
Thiên Diệp tức giận, phẫn nộ chỉ tay vào Thái Thương Long: “Thái Thương Long! Cậu đừng quá kiêu ngạo! Cậu nghĩ tôi và người Tử Huyền Thiên không thể đối phó với cậu phải không? Nếu Lăng chưởng môn ra mặt thì dù cậu là thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Ông ấy cũng có thể giết chết cậu!”
“Ha ha ha ha, Lăng Kiếm Phi phải không? Ông thật sự cho rằng tôi sợ ông ta hả? Tôi nói cho ông biết! Nếu Lăng Kiếm Phi tới đây, tôi sẽ giết ông ta luôn!”, Thái Thương Long kiêu ngạo cười ha hả, trong mắt tràn đầy sự ngạo nghễ.
Mạnh miệng đấy!
Mọi người nhíu mày.
Nếu Lăng Kiếm Phi thật sự tới đây đấu với Thái Thương Long thì ai thắng ai thua cũng không biết được.
Dù vậy cũng có phần đúng.
Nếu Thái Thương Long muốn rời đi thì chắc chắn Lăng Kiếm Phi khó mà giữ Thái Thương Long lại được!
Như vậy xem ra, Thái Thương Long đúng là không có lý do gì để sợ Lăng Kiếm Phi!
Thiên Diệp choáng váng trước lời của Thái Thương Long, nhưng ông ta cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Thương Long từ từ bước tới gần các đệ tử.
Ông ta chỉ muốn xông lên võ đài chém giết.
Nhưng nếu ông ta lên võ đài thì trái quy định, Thần Nữ Thái Vũ sẽ đánh chết ông ta trong nháy mắt!
Làm sao bây giờ?
Thiên Diệp run rẩy.
“Khốn kiếp! Mày... dám sỉ nhục chưởng môn của bọn tao!”
“Bọn tao có chết cũng không buông tha mày!”
Lúc đó, các đệ tử Tử Huyền Thiên vừa nãy ngã xuống đất đều nghiến răng, chật vật đứng lên.
Trong mắt ai ai cũng tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm Thái Thương Long.
“Ồ? Các người tức giận à?”, Thái Thương Long mỉm cười hỏi.
Chương 2469: Giẫm bóng bay
Lăng Kiếm Phi có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử.
Ông ta không chỉ là người đứng đầu môn phái, mà còn là người cha già trong lòng các đệ tử.
Người ngoài không biết được vị chưởng môn đó đã trả giá bao nhiêu vì những đệ tử của Tử Huyền Thiên.
Khi đệ tử bị thương, ông ta đích thân đặc chế ra thuốc chữa thương cho họ dùng.
Khi đệ tử suy sụp, ông ta âm thầm an ủi cổ vũ, đặt niềm tin.
Cho dù bận tới đâu, Lăng Kiếm Phi cũng mở một lớp học cho người của tông môn, giải đáp thắc mắc và truyền thụ kinh nghiệm sống.
Có lẽ ông ta không phải chưởng môn tốt nhất, cũng nhiều lần làm chưa tốt chức trách, nhưng trong lòng những đệ tử ở đây, ông ta là người không thể thay thế, không thể sỉ nhục.
“Đáng giận!”
Vệ Tân Kiếm cũng cắn răng đứng dậy, lạnh lùng gầm lên: “Tao phải giết mày!”
“Các anh em, hôm nay có thể chết cùng mọi người, tôi rất vinh hạnh! Mọi người theo tôi! Cho dù chết cũng phải chém được một miếng thịt của hắn!”
“Mọi người lên thôi!”
“Giết!”
Mọi người gầm lên, la hét rút kiếm lao như điên lên trước, đánh về phía Thái Thương Long.
“Không biết lượng sức mình, chán sống!”
Thái Thương Long cười ha hả, đâu để ý tới bọn họ?
Anh ta híp mắt nâng tay lên, từ trên không đập xuống!
Ấm!
Những người vừa lao tới lập tức bị lực trên trời giáng xuống, ngã xuống đất.
Áp lực cực mạnh khiến xương cốt bọn họ đều bị đập vỡ, một nhóm đã bất động.
Thậm chí võ đài còn lắc lư.
“Ôi!”
Người dưới võ đài liên tục kinh hô.
Thủ đoạn kinh người!
“Thật đáng sợ!”
“Chỉ khoát tay một cái đã trấn áp được người của Tử Huyền Thiên!”
“Khí kình này... Trời ạ, tôi chỉ cảm nhận một chút đã sợ run rồi, rốt cuộc Thái Thương Long đã mạnh tới mức nào?”
Mọi người run lẩy bẩy, da đầu tê dại.
Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không liếc nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
“Cậu Bắc Hiên, lần này may mà có cậu Bắc Hiên, nếu không mạng tôi khó có thể giữ được!”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm kích nói.
Bây giờ cô ta mới biết hành động của mình lúc đó ngu xuẩn tới mức nào.
Đối đầu với người như vậy... đúng là tự sát.
Đám người Vệ Tân Kiếm bị trấn áp, Thái Thương Long chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nhìn bóng người quỳ rạp xuống, nhếch miệng cười dữ tợn.
“Chúng mày là đám cuối cùng còn sống, giết chúng mày xong tao sẽ không còn ai để giết! Vì vậy tao phải từ từ chậm rãi giết chúng mày!”
Thái Thương Long mỉm cười nói.
“Khốn kiếp...”
Vệ Tân Kiếm gầm lên, cố hết sức muốn giãy khỏi sức mạnh trấn áp trên người.
Nhưng cho dù anh ta có cố gắng tới đâu cũng không có tác dụng.
Xét về khí kình, Thái Thương Long mạnh hơn anh ta quá nhiều...
“Muốn chết tới vậy sao? Vậy bắt đầu từ mày đi!”
Thái Thương Long đi tới trước mặt Vệ Tân Kiếm, mỉm cười nói: “Mày có biết giẫm nổ bóng bay không?”
“Cái gì? Mày... Mày định làm gì?”, Vệ Tân Kiếm trợn tròn mắt hỏi.
“Đừng căng thẳng! Chút nữa tao chỉ coi đầu chúng mày như bóng bay, giẫm cho nổ tung ra thôi!”
Thái Thương Long cười nói, sau đó từ từ nâng chân lên.
“Khốn kiếp! Tao thành quỷ cũng không tha cho mày! Tao nhất định phải giết mày! Giết mày!”
Vệ Tân Kiếm giãy giụa điên cuồng, dùng hết sức gào thét.
Nhưng không có tác dụng gì.
Người dưới võ đài trợn mắt, ai nhìn cảnh tượng này cũng sợ hết hồn, âm thầm nuốt nước bọt.
Thiên Diệp cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn.
Người của Tử Huyền Tiên cố gắng hết sức vùng vẫy, không có chút hiệu quả, chỉ đành ngơ ngác nhìn về Thái Thương Long, quan sát động tác của anh ta.
Cú đạp này sẽ khiến Vệ Tân Kiếm vỡ tung đầu, chết ngay lập tức!
Nhưng ngay lúc Thái Thương Long sắp đạp xuống...
“A...”
Một tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên.
Chương 2470: Vận may của tôi không tốt
Nghe được câu nói đó, Thái Thương Long sửng sốt.
Những người của Tử Huyền Thiên cũng sửng sốt, đồng loạt nhìn sang người nói.
Lâm Chính nằm dưới đất vốn đã “chết” đột nhiên động đậy cánh tay, sau đó chậm rãi mở mắt ra, miệng kêu lên đau đớn.
“Ư… A…”.
“Cái gì?”.
Dưới võ đài kinh hãi la lên.
“Người chết sống dậy! Người chết sống dậy!”.
“Quỷ!”.
Có người la lên.
“Sao lại vậy?”, Di Nguyệt Cung Nữ run rẩy nói: “Chẳng lẽ… thật sự là quỷ?”.
“Trên đời này làm gì có quỷ thần gì?”, Bắc Hiên Trường Không đương nhiên không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến thế nào?
Thái Thương Long cũng quên dừng chân, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, ôm trán vẻ mặt đau đớn. Khoảng mười mấy giây sau, người mới dần dần ngẩng đầu nhìn về phía này.
“Hửm? Các người sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ? Sư phụ chưa chết? Tốt quá rồi!”, Vệ Tân Kiếm kích động kêu lên, nước mắt tuôn rơi.
“Thần y Lâm còn sống! Thần y Lâm còn sống!”.
“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!”.
Những người khác cũng kích động không thôi.
“Thần y Lâm?”.
Người xung quanh kinh ngạc.
“Người này… chính là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
“Sao lại là anh ta?”.
“Nhưng là thần y Lâm thì đã sao? Đắc tội với Thái thiên kiêu thì cũng chỉ có con đường chết, một kẻ lang băm nho nhỏ có thể là đối thủ của thiên kiêu xếp hạng ba sao?”.
“Thì đấy!”.
Mọi người ghé tai thì thầm, bàn luận với nhau.
“Không thể nào!”, lúc này có người nói to: “Rõ ràng tôi nhìn thấy cách thần y Lâm chết giống hệt với cách sư đệ tôi chết, anh và sư đệ tôi chắc chắn sử dụng cùng một loại độc dược! Vì sao sư đệ tôi chết thảm, mà thần y Lâm vẫn còn sống? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Nghe vậy, nhiều người gật gù.
“Nói đúng! Rõ ràng thần y Lâm đã uống độc dược, vì sao vẫn còn sống?”.
“Chẳng lẽ độc đã mất hiệu lực?”.
“Thần Nữ đại nhân! Tình huống này nên xử lý thế nào?”.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.
Nhưng Thần Nữ Thái Vũ lại không biểu lộ cảm xúc, nói: “Tất cả dược hiệu của dược vật đều bình thường, không có khả năng mất hiệu lực! Tiếp tục thí luyện!”.
“Chuyện này…”.
Mọi người ngạc nhiên, á khẩu không nói nên lời.
Thái Thương Long cũng dời tầm mắt, vẻ kinh ngạc trên mặt anh ta biến mất, thay vào đó là cười dữ tợn.
“Được! Được! Được! Anh chưa chết thì vui hơn nhiều rồi! Tốt lắm! Ha ha ha…”.
“Tôi chưa chết đồng nghĩa anh không may mắn cho lắm”.
Lâm Chính quay đầu, cử động hai tay hai chân, nghe khớp tay khớp chân của anh vang lên tiếng rắc rắc. Lúc anh nắm nhẹ tay lại có thể phát hiện trên cánh tay anh nổi lên tĩnh mạch màu xanh lam giống như những con giun.
Màu xanh lam? Thật kỳ quái!
“Tôi không may mắn cho lắm? Không không, tôi rất may mắn, vận may của anh cũng không tệ, lại trúng được viên độc dược mất hiệu lực. Ha ha, chỉ tiếc vận may của anh phải kết thúc tại đây!”.
Thái Thương Long cười nói, đi thẳng về phía Lâm Chính.
“Vận may của tôi đúng là rất tốt, có thể dùng viên độc dược này! Có lẽ các người không biết phải không, trong tất cả đan dược mà Thần Nữ Thái Vũ đưa, chỉ có dược lực của độc dược là mạnh nhất! Bởi vì nếu độc dược không đủ mạnh thì sẽ không làm chết người được! Vì vậy dược liệu dùng để luyện chế nên số độc dược này đều là cao cấp nhất, hiếm có nhất!”, Lâm Chính hờ hững nói.