-
Chương 2376-2380
Chương 2376: Sát cơ
Hình Khánh về đến chỗ ở, vẻ mặt âm trầm, mặt ủ mày ê.
Lời nói của Hình Thư Trường quanh quẩn bên tai ông ta.
Lúc này ông ta đã hiểu ra, vì sao người của sơn trang Thánh Y muốn giải quyết kẻ đó vào ngày mai!
“Hóa ra sơn trang Thánh Y xem trọng thiên phú của cậu ta, muốn mượn tay người của Huyền Thanh Các chúng ta ép kẻ đó gia nhập sơn trang Thánh Y!”.
“Thánh Y Giả ơi là Thánh Y Giả! Ông tính toán hay thật! Chúng ta sắp làm thông gia, vậy mà ông còn lợi dụng chúng tôi!”.
“Hừ, tưởng Huyền Thanh Các chúng tôi dễ bắt nạt sao?”.
Trong mắt Hình Khánh dâng lên vẻ ác độc.
Lúc này, một bóng người lặng lẽ chui vào phòng, quỳ trước mặt Hình Khánh.
“Phó các chủ, đã điều tra được, người đó là thần y Lâm của Giang Thành. Tài liệu liên quan đến cậu ta đã được gửi đến điện thoại của ông!”, người đó nhỏ giọng nói.
Hình Khánh lập tức lấy điện thoại ra xem, ngay sau đó liên tục cười giễu: “Chẳng trách, chẳng trách, đúng là kỳ tài! Chẳng trách sơn trang Thánh Y lại muốn có được cậu ta như vậy… Nhưng cậu ta chỉ có tác dụng với sơn trang Thánh Y, đối với Huyền Thanh Các chúng ta lại chẳng có ích gì!”.
“Phó các chủ, ngoài ra, sơn trang Thánh Y đã phái một đội ngũ bao vây quanh chỗ ở của thần y Lâm. Có lẽ đội ngũ này là để bảo vệ thần y Lâm”.
“Thế à? Xem ra Thánh Y Giả vẫn không tin chúng ta, sợ chúng ta âm thầm trả thù thần y Lâm, giết chết cậu ta…”.
“Thánh Y Giả, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Hừ! Ông ta muốn bảo vệ thì tôi cứ giết người đó! Hình Thư Trường nói không sai, quỳ xuống xin lỗi thì có tác dụng gì? Sỉ nhục người Huyền Thanh Các chúng ta, không phải dập đầu xin lỗi đơn giản là có thể xóa sạch!”, Hình Khánh lạnh lùng quát.
“Phó các chủ, có ra tay không? Thuộc hạ đã quan sát đội ngũ đó, e rằng đó không phải là những đệ tử bình thường. Nếu cứ thế tấn công, bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian là có thể dẫn lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y tới, đến lúc đó muốn ra tay thì thực sự không dễ…”.
“Không cần lo lắng, hai vị đó đã đến rồi! Nhiệm vụ giết thần y Lâm giao cho hai vị đó đi!”, Hình Khánh nói.
Người đó nghe vậy lập tức biến sắc, giống như nghĩ đến nhân vật nào đó cực kỳ đáng sợ.
“Nếu hai vị đại nhân đó ra tay, nhất định sẽ thành công!”.
“Ngoài ra, đi thông báo cho Thánh Y Giả, nói ông ta chuẩn bị tiệc tẩy trần đi! Hôm nay tôi sẽ uống với lão hồ ly của sơn trang Thánh Y đó vài ly, giữ chân bọn họ! Sau đó để hai vị kia đi lấy đầu thần y Lâm!”.
Hình Khánh cười híp mắt, sâu trong đáy mắt chứa đầy sự nham hiểm.
Ông ta đã không chờ được muốn xem khi đám người Thánh Y Giả nhìn thấy đầu của Lâm Chính sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”.
Người đó chắp tay đáp, sau đó lặng lẽ biến mất khỏi phòng.
Không lâu sau, trang chủ của sơn trang Thánh Y lập tức bày tiệc, vui mừng hát ca.
Huyền Thanh Các do phó các chủ Hình Khánh dẫn đầu đi đến tham dự tiệc.
“Ha ha ha, Hình phó các chủ, tối nay chúng ta không say không về!”.
“Tôi cũng đang có ý đó!”.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng ở cửa sổ, nhìn đại điện náo nhiệt trên đỉnh núi phía xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Anh xoay người lại, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng hai tiếng sau, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động cực kỳ nhỏ.
“Xem ra có khách đến rồi!”.
Lâm Chính mở mắt ra, hờ hững cười nói.
Chương 2377: Các ông đã thua rồi
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục.
Tối nay Hình Khánh và các lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y định không say không về.
Người hai bên uống đến mức trời đất quay cuồng, mông lung hồ đồ.
Nhưng thực tế người hai bên đều có tâm tư riêng.
Người bên sơn trang Thánh Y muốn giữ chân cao thủ Huyền Thanh Các, miễn cho bọn họ đi tìm thần y Lâm trả thù.
Còn người Huyền Thanh Các thì muốn giữ chân cao thủ sơn trang Thánh Y, để cao thủ của mình dễ dàng hành động.
Thế là bữa tiệc diễn ra vô cùng ôn hòa, hai bên nâng chén cụng ly, anh qua tôi lại, vô cùng vui vẻ.
Còn căn nhà mà Lâm Chính ở lại tràn ngập sát cơ.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, nhìn song cửa sổ, sau đó mặc áo xuống giường.
Lúc này, thành viên đội ngũ mà sơn trang Thánh Y cài vào xung quanh nơi anh ở đang lần lượt ngã xuống.
Bọn họ bị giết chết một cách âm thầm lặng lẽ.
Kẻ đó cực kỳ giỏi ám sát, giống như bóng ma xuất hiện trong bóng tối, che miệng cắt cổ, sau đó lặng lẽ xử lý thi thể.
Thủ đoạn rất đơn giản, rất nhanh nhẹn lưu loát!
Từ đầu tới cuối chưa tới hai mươi phút!
Đội cao thủ mà sơn trang Thánh Y điều tới đây đã bị xử lý nhanh gọn.
Sau đó, trong bóng tối có hai bóng người trên tay dính đầy máu tươi đi ra, bước đến trước cửa.
Đệ tử canh trước cửa đã dựa vào cửa ngủ từ lâu.
Hai người họ cũng không định giết đệ tử này, chỉ liếc nhìn cánh cửa, sau đó đi thẳng vào trong.
Bước chân của họ dường như không phát ra âm thanh, nhẹ nhàng di chuyển, cứ như con mèo vậy.
Đợi đến khi hai người lặng lẽ đẩy cửa phòng, chuẩn bị ra tay thì mới kinh ngạc phát hiện, đèn trong phòng đã được thắp sáng.
Lâm Chính đang ngồi trước bàn, rót ba tách trà…
“Hai vị vất vả rồi, nào, ngồi xuống uống tách trà đi!”, Lâm Chính nói.
Hai người hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Có lẽ bọn họ chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Rõ ràng người đó đã dự liệu được sự có mặt của bọn họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, một trong hai lộ ra sát ý, siết con dao găm trong tay, định kiên quyết ra tay.
Nhưng người kia giữ cánh tay ông ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo.
Người kia đóng cửa vào, quan sát Lâm Chính một lượt, sau đó đi tới, chậm rãi ngồi xuống.
Người còn lại cũng đi tới ngồi xuống.
Ánh mắt hai người sắc bén như dao nhìn chằm chằm Lâm Chính, dây thần kinh căng thẳng.
Chỉ cần Lâm Chính có hành động gì, bọn họ sẽ lập tức chém đầu Lâm Chính ra thành mười tám mảnh.
Nhưng Lâm Chính lại không có hành động gì khác, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức trà mình pha, mỉm cười nói: “Vì sao hai vị không uống? Yên tâm, trong trà không có độc, mùi vị trà tôi pha cũng không tệ”.
“Chúng tôi đến đây không phải để uống trà”.
Một trong số họ lạnh nhạt nói.
“Thế à? Tôi lại hi vọng các ông đến đây là để uống trà!”, Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên cười nói.
“Chúng tôi đến đây làm gì chắc cậu biết rõ!”, người kia cười nhạt: “Nhưng cậu đã biết rõ mục đích của chúng tôi còn pha trà ngồi đợi, tôi nghĩ có lẽ cậu đã có chuẩn bị đúng không?”.
“Đương nhiên”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy… cậu đã chuẩn bị cái gì? Không biết hai người chúng tôi có thể đón đỡ được không?”.
Người đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, sát ý trong mắt mãnh liệt hơn.
Hiển nhiên, bất kể thực lực Lâm Chính thế nào, bọn họ cũng phải thử một lần!
Ông ta lo rằng Lâm Chính chỉ đang hù dọa bọn họ.
Lâm Chính lại lắc đầu, hờ hững cười nói: “Các ông không đỡ nổi!”.
“Cậu cũng tự tin thật! Nếu đã như vậy thì xin mời thử xem!”.
“Không cần thử nữa”, Lâm Chính nói.
“Vì sao?”.
Hai người ngạc nhiên.
“Vì các ông đã thua rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 2378: Cảm ơn bác sĩ
Thua rồi?
Hai người hít sâu một hơi, không hiểu lời này có ý gì, vội vàng đứng dậy, trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, người đứng bên trái đột nhiên cảm nhận được gì đó, mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó cười chua chát lắc đầu.
“Lợi hại! Lợi hại! Cậu quả nhiên phi phàm, chúng tôi thua rồi!”.
“Tử Nghĩa, ông đang nói gì vậy? Chúng ta còn chưa giao đấu với cậu ta mà! Ông đã vội nhận thua?”, người đó hét lên.
“Bỏ đi Tử Hằng, ông xem căn phòng này”, người tên Tử Nghĩa không biểu lộ cảm xúc gì, nói.
Tử Hằng sững người, lập tức nhìn quanh, nhưng lại không nhìn ra điều gì khác thường.
Đột nhiên ông ta đi đến cửa sổ nhìn ra xa, phát hiện cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vô cùng mông lùng, không nhìn thấy gì.
Không những vậy, bất kỳ âm thanh gì ở ngoài phòng… lúc này cũng không nghe được!
Dường như trong và ngoài phòng đã bị ngăn cách hoàn toàn.
“Đây là… vực?”.
Tử Hằng ngơ ngác hỏi.
“Không sai! Đây chính là sức mạnh của vực. Trong vô hình, chúng ta đã bước vào lĩnh vực của cậu ta! Ông có thể đảm bảo mình chiến thắng được người có sức mạnh của vực như thế này không?”, Tử Nghĩa nói.
Vẻ mặt Tử Hằng không mấy tự nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục, cắn răng nói: “Sức mạnh của vực có lớn có nhỏ, chưa chắc người sở hữu vực đã là tồn tại vô địch. Ông nghĩ tôi chưa chiến đấu với cao thủ nào có sức mạnh của vực sao? Tôi còn sợ gì?”.
“Ông…”, Tử Nghĩa tức giận, không biết nên nói thế nào mới được.
Tử Hằng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đã âm thầm vận chuyển sức mạnh.
Rõ ràng ông ta vẫn quyết định chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bên bàn, yên tĩnh uống trà, hoàn toàn không nhìn Tử Hằng.
Dường như anh không để ông ta vào mắt.
Tử Hằng phẫn nộ cùng cực!
Ông ta tung hoành Bắc Nam bao nhiêu năm nay, số người từng giết không đến một vạn cũng đến mấy nghìn. Cao thủ quý tộc có thân phận gì, thực lực ra sao ông ta cũng từng chém chết, nhưng chưa bao giờ gặp ai nhàn nhã ung dung như Lâm Chính.
Không, sự nhàn nhã ung dung của anh đối với Tử Hằng mà nói là ngông cuồng, là không coi ai ra gì!
Hai mắt ông ta đỏ lên, không nhẫn nại được nữa, cất bước xông tới, chuẩn bị ra tay.
“Tử Hằng!”.
Tử Nghĩa vội vàng hô lên, nhưng vô ích.
Sát ý hung hãn đã lan ra từ trên người Tử Hằng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Tách!
Lâm Chính đang ngồi uống trà đột nhiên búng ngón tay.
Tử Hằng rùng mình, đợi hoàn hồn lại thì kinh ngạc phát hiện tất cả khí ý tích lũy bên ngoài cơ thể mình đã không thấy đâu nữa.
Dường như… nó đã bị thứ gì đó đánh tan.
Chuyện này là sao?
Tử Hằng vô cùng nghi hoặc.
Nhất định là tên nhóc trước mặt giở trò!
Trong mắt ông ta tràn ngập lửa giận, vẫn không từ bỏ, định tiếp tục dùng sức.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên giơ tay ra, đặt một bộ phận cơ thể đầm đìa máu lên trên bàn.
Hai người đều sửng sốt.
“Đó là… thận?”, Tử Nghĩa kinh ngạc.
“Thận ở đâu ra?”, Tử Hằng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ bình thản nhìn Tử Hằng.
Tử Hằng sững người, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, vội vàng vén áo của mình lên.
Bấy giờ mới phát hiện nơi thận trái của mình xuất hiện một khe hở nho nhỏ, máu chảy ra từ nơi đó!
Nhìn thấy vậy, Tử Hằng toát mồ hôi lạnh.
Tử Nghĩa cũng kinh hãi, bị dọa mất ba hồn sáu phách.
Đây là cao nhân bậc nào, mà lại có thể móc nội tạng của người khác trong khi người đó không hề hay biết?
Thủ đoạn này đáng sợ đến mức nào?
Hơn nữa…
Bây giờ là thận bị móc.
Lát nữa bị móc cả tim thì… chẳng phải sẽ mất mạng tại chỗ hay sao?
Lâm Chính lại quơ tay.
Vù!
Trái thận đó giống như làm ảo thuật, không thấy đâu nữa.
Tử Hằng cảm giác bên thận trái của mình hơi tê tê, vội vàng sờ vào, phát hiện thận đã được đặt vào trở lại.
Thật là thần kỳ!
Đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
“Ông qua đây ngồi một lúc. Tôi biết chút y thuật, chức năng thận của ông hơi có vấn đề, tôi sẽ chữa trị cho ông”.
Lâm Chính đặt tách trà xuống, lấy túi châm ở bên cạnh tới, nói.
“Ồ… A, được, cảm ơn bác sĩ…”.
Tử Hằng ngây ngốc đi qua đó ngồi xuống.
Lâm Chính cầm tay ông ta bắt mạch, mỉm cười nói: “Ông luyện công quá mức, khí không lưu thông tốt, không những thận không tốt mà gan phổi cũng có vấn đề. Có phải gần đây ông hay ho, thở dốc, mất ngủ, gặp nhiều ác mộng lại còn toát nhiều mồ hôi không?”.
“Phải… Phải…”.
“Nào, để tôi châm cứu cho ông hai châm là được rồi…”.
“Thật… thật sự cảm ơn… thật sự cảm ơn…”.
Chương 2379: Dám sỉ nhục thần y Lâm?
Két!
Cửa được đẩy ra.
Hình phó các chủ người đầy mùi rượu ngồi xuống ghế, thuộc hạ lập tức rót một ly trà tỉnh rượu cho ông ta.
Hình Khánh uống hết một hơi, thản nhiên nói: “Tử Nghĩa sư thúc và Tử Hằng sư thúc còn chưa về sao?”.
“Chưa ạ!”.
“Không đúng! Đã lâu như vậy rồi, theo lý mà nói nên xong chuyện rồi mới phải, trời sắp sáng rồi!”.
Hình Khánh nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tờ mờ sáng.
Nói cách khác, hai người họ đã đi tới chỗ Lâm Chính được mấy tiếng rồi!
Đúng ra không nên như vậy!
Với thủ đoạn của hai người họ, giết một người cũng chỉ trong giây lát, sao lại lâu như vậy?
“Chẳng lẽ… xảy ra việc gì ngoài ý muốn?”, người bên cạnh dè dặt nói.
“Không thể nào”.
Hình Khánh quát lên: “Hai vị sư thúc có bản lĩnh thế nào? Lúc bọn họ tung hoành thiên hạ, các cậu còn chưa mọc tóc kia kìa! Đối phó với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sao có thể xảy ra việc ngoài ý muốn?”.
Người bên cạnh không dám lên tiếng.
Nhưng nói thì nói vậy, Hình Khánh vẫn hơi lo lắng.
Ông ta nhìn về nơi mà Lâm Chính ở, thấy nơi đó yên ắng lạ thường, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ nói: “Phái người đi xem xem!”.
“Vâng, phó các chủ!”.
Thuộc hạ lập tức chắp tay đáp, định đi về phía nơi Lâm Chính ở.
Vèo vèo.
Đúng lúc đó, hai bóng người xé gió bay vào trong phòng.
Tốc độ cực kỳ nhanh, người trong phòng không phản ứng kịp.
Đến khi định thần nhìn lại, Hình Khánh lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chắp tay chào.
“Tử Hằng sư thúc! Tử Nghĩa sư thúc! Hai người đã về rồi!”.
“Sao? Cậu đợi lâu lắm phải không?”.
Tử Hằng nhìn chằm chằm Hình Khánh một cách lạnh lùng, lên tiếng.
Hình Khánh sửng sốt.
“Đợi lâu? Chắc là hưởng thụ thức ăn rượu ngon thoải mái rồi nhỉ?”, Tử Nghĩa nói.
Hình Khánh lúng túng cười nói: “Hai vị sư thúc, không biết việc đó thế nào rồi?”.
“Không thành công!”.
“Bọn ta phải đi nghỉ ngơi một lúc”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng thờ ơ nói.
“Cái gì? Không thành công?”.
Hình Khánh kinh ngạc, nhíu mày: “Chẳng lẽ với thủ đoạn của hai vị sư thúc cũng không làm gì được tên thần y Lâm đó? Tên họ Lâm đó… có bản lĩnh đến vậy sao?”.
“Im miệng!”.
“Khốn nạn! Ai cho cậu sỉ nhục thần y Lâm như vậy?”.
Đúng lúc đó, Tử Nghĩa và Tử Hằng đồng thời quát lên, mắng chửi Hình Khánh.
Hình Khánh ngơ ngác, không tin nổi nhìn hai vị sư thúc.
“Nghe đây, từ hôm nay trở đi, không cho phép các cậu gây rắc rối cho thần y Lâm nữa! Nếu không, tôi sẽ không tha cho các cậu!”.
Tử Hằng nổi giận đùng đùng, đẩy cửa ra ngoài.
Tử Nghĩa liếc nhìn Hình Khánh đầy ẩn ý, cũng quay người rời đi.
Hình Khánh hóa đá tại chỗ.
“Hả… Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
…
“Cái gì? Người chết hết rồi?”.
Vừa về đến phòng, Thánh Y Giả đứng bật dậy, tỉnh cả rượu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tam Thủ Y đang báo cáo ở bên dưới.
“Đúng, chết hết rồi! Người chúng ta điều đi bảo vệ thần y Lâm đều bị một đòn lấy mạng, tử vong tại chỗ, thậm chí một số người còn không tìm thấy vết thương nhưng đã tắt thở…”, Tam Thủ Y nói.
“Cách làm này… Chắc chắn Huyền Thanh Các đã phái đại năng siêu phàm hành động! Tôi nghĩ chắc là hai người đó đã đến rồi…”, Thánh Y Giả suy nghĩ một lúc, nói.
“Anh cả, anh đang nói đến Tử Nghĩa và Tử Hằng?”.
“Không sai, bọn họ là kẻ đánh thuê nổi tiếng của Huyền Thanh Các. Hễ gặp ai gây bất lợi cho Huyền Thanh Các, bọn họ đều sẽ được phái đi giải quyết! Thực lực hai người đó đủ khả năng để làm việc này”.
“Vậy thì không chạy đi đâu được”.
“Thần y Lâm thế nào? Chắc là cậu ta… gặp bất trắc rồi nhỉ?”, Thánh Y Giả hỏi, ánh mắt chất chứa sự phẫn nộ tột cùng.
Lần này Huyền Thanh Các không nể mặt ông ta chút nào!
Không chỉ giết người của ông ta, mà còn tiêu diệt luôn nhân tài mà ông ta đã chọn sẵn.
Đây là đòn cảnh tỉnh đối với sơn trang Thánh Y bọn họ!
Bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?
Dù ngày mai hai bên sắp kết thành thông gia, chuyện này… cũng không thể bỏ qua như thế!
Lúc này, Tam Thủ Y lắc đầu: “Thần y Lâm vẫn ổn!”.
“Cái gì?”.
Thánh Y Giả kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Thần y Lâm chưa chết, đệ tử trông coi cậu ta cũng chưa chết. Bọn họ đều đang ngủ, bình yên vô sự, không có sóng gió gì!”, Tam Thủ Y nói.
“Không thể nào! Chẳng lẽ Tử Nghĩa và Tử Hằng tha cho thần y Lâm?”, Thánh Y Giả kinh ngạc hỏi.
“Có lẽ không phải. Anh cả, em nghĩ… có khi nào là thần y Lâm đã đánh đuổi Tử Nghĩa và Tử Hằng đi?”, Tam Thủ Y nói.
Ông ta dứt lời, Thánh Y Giả sửng sốt, sau đó cười lớn.
“Sao có thể hả chú hai? Tôi biết cậu ta có thiên phú cao, có chút thực lực. Nhưng Tử Nghĩa và Tử Hằng là cao thủ siêu cấp bản lĩnh bằng trời, hai người họ hợp tác, ngay cả tôi cũng phải kiêng dè, một thần y Lâm nho nhỏ thì sao có thể đuổi họ đi được? Cách nghĩ này của chú quá hoang đường!”.
Tam Thủ Y nghe vậy, trên mặt cũng đầy vẻ lúng túng.
“Anh cả… Vậy bây giờ chúng ta…”.
“Phái người đi điều tra nguyên nhân, vì sao thần y Lâm lại không hề hấn gì? Tôi nghĩ trong chuyện này chắc có uẩn khúc”.
“Ngoài ra, sắp đến giờ rồi, nên bày tiệc đãi khách, tổ chức hôn lễ rồi!”, Thánh Y Giả cười híp mắt nói.
Chương 2380: Hai chú rể
Đì đoàng..Sáng sớm, Lâm Chính bị tiếng pháo nổ đánh thức. Sau đó là tiếng kèn và tiếng trống.
“Nhộn nhịp quá”, Lâm Chính bước xuống giường, đi ra ngoài sân.
Cả sơn trang Thánh y đã được trang hoàng đỏ rực. Khắp nơi đều là màu đỏ của sự vui mừng với những cánh hoa tung bay trong gió.
Khu vực luyện đan phía Tây có một cột khói trắng lao thẳng lên trời. Nghe nói đây là đan dược mà sơn trang Thánh Y chuẩn bị cả nửa năm trước.
Đan dược này sẽ được tặng cho cô dâu và chú rể vào ngày hôm nay để họ dùng và sẽ mang tới rất nhiều lợi lạc cho họ.
Cũng chính vì vậy, Huyền Thanh Các mới chọn địa điểm kết hôn là sơn trang Thánh Y để Hình Thư Trường có được những lợi lạc tốt nhất.
“Chú rể mau dậy đi. Nhanh thay quần áo. Cô dâu đang đợi rồi”, lúc này, một người đệ tử mặc đồ mới cười ha ha bước vào bên trong và mặc quần áo màu đỏ chót lên người Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình: “Không phải là cô chủ của các anh chuẩn bị được gả cho thiếu chủ Hình Thư Trường sao? Tại sao lại mặc đồ này cho tôi?”
Chuyện hôm qua đã đủ lớn lắm rồi. Lâm Chính không cho rằng người của sơn trang sẽ nể mặt mình nhưng anh thì sao cũng được. Anh định dùng cách của mình để xử lý việc này. Thậm chí anh vẫn còn bản cam kết ở đây. Nếu như Băng Thanh được gả cho người của Huyền Thanh Các thì anh sẽ dùng bản cam kết này để kết tội sơn trang.
Sơn trang Thánh Y vì thể diện chắc chắn sẽ phải đồng ý với anh thôi. Lâm Chính không ngờ, giờ họ lại gọi anh tới bái đường thành thân.
Họ đang làm gì vậy? Lâm Chính chau mày.
Sau khi mặc đồ xong, Lâm Chính bị đẩy ra ngoài. Lúc này, một người đệ tử dắt tới một con ngựa trắng.
“Mời chú rể lên ngựa”, người đệ tử cười.
Lâm Chính suy nghĩ nhưng vẫn trèo lên. Dưới sự dẫn đường của đám đệ tử, Lâm Chính cưỡi ngựa đi về phía điện chủ của sơn trang Thánh Y.
Cả đoạn đường đi chiêng trống khua om sòm cả không gian, pháo nổ đì đoàng, hoa tươi rắc tung trời. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Lâm Chính chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc là sơn trang đang làm trò gì. Cho tới khi họ dừng trước một chiếc kiệu lớn ở gần điện chủ thì anh bừng tỉnh.
Trước chiếc kiệu cũng là một chú rể đang cưỡi ngựa. Nhưng dù là trang phục hay là ngựa thì đều đẹp và hầm hố hơn của Lâm Chính rất nhiều. Ngựa của người này cũng to hơn, lông mượt hơn. Trang phục của đối phương thì lấp lánh, trông vô cùng chói mắt và sang trọng.
So với Lâm Chính thì khác một trời một vực, con ngựa của anh gầy gò ốm yếu hơn nhiều.
“Mời chú rể xuống ngựa”, lúc này, người đệ tử phía trước dừng lại, cười hi hi với Lâm Chính.
“Xuống ngựa sao? Còn chưa tới nơi mà?”, Lâm Chính nói.
“Chắc chú rể không biết rồi. Đoạn đường còn lại phải đi bộ. Đây là quy định của sơn trang chúng tôi. Anh không thể bỏ qua được”, người đệ tử giải thích.
“Sơn trang còn có quy định như vậy sao. Thôi được, để tôi đi”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Chính cười nói rồi bước xuống. Thực ra làm gì có quy tắc nào. Chẳng qua là do sợ Lâm Chính mà cưỡi ngựa thì vừa hay sẽ đụng độ với Hình Thư Trường mà thôi.
Sắp xếp như vậy có nghĩa là sơn trang không hi vọng anh và Hình Thư Trường đụng độ nhau. Thế nhưng nếu đi bộ thế này thì hai người sớm muộn gì cũng gặp nhau bên trong điện chủ...
Gặp nhau trong đó à...Lâm Chính nhếch miệng cười.
Thuốc ở trong lọ hồ lô đó anh đã đoán ra rồi. Anh cất bước đi tới điện chủ.
Lúc này, có 300 người thanh niên nam nữa mặc đồ đỏ đang đứng trước cửa điện. Họ tiến hành tế trời và chúc phúc cho người mới.
Không ai để ý Lâm Chính đã bước tới. Mà đám đệ tử đi theo anh lúc ban đầu cũng không biết là biến đâu mất.
Lâm Chính bước vào trong điện...
Hình Khánh về đến chỗ ở, vẻ mặt âm trầm, mặt ủ mày ê.
Lời nói của Hình Thư Trường quanh quẩn bên tai ông ta.
Lúc này ông ta đã hiểu ra, vì sao người của sơn trang Thánh Y muốn giải quyết kẻ đó vào ngày mai!
“Hóa ra sơn trang Thánh Y xem trọng thiên phú của cậu ta, muốn mượn tay người của Huyền Thanh Các chúng ta ép kẻ đó gia nhập sơn trang Thánh Y!”.
“Thánh Y Giả ơi là Thánh Y Giả! Ông tính toán hay thật! Chúng ta sắp làm thông gia, vậy mà ông còn lợi dụng chúng tôi!”.
“Hừ, tưởng Huyền Thanh Các chúng tôi dễ bắt nạt sao?”.
Trong mắt Hình Khánh dâng lên vẻ ác độc.
Lúc này, một bóng người lặng lẽ chui vào phòng, quỳ trước mặt Hình Khánh.
“Phó các chủ, đã điều tra được, người đó là thần y Lâm của Giang Thành. Tài liệu liên quan đến cậu ta đã được gửi đến điện thoại của ông!”, người đó nhỏ giọng nói.
Hình Khánh lập tức lấy điện thoại ra xem, ngay sau đó liên tục cười giễu: “Chẳng trách, chẳng trách, đúng là kỳ tài! Chẳng trách sơn trang Thánh Y lại muốn có được cậu ta như vậy… Nhưng cậu ta chỉ có tác dụng với sơn trang Thánh Y, đối với Huyền Thanh Các chúng ta lại chẳng có ích gì!”.
“Phó các chủ, ngoài ra, sơn trang Thánh Y đã phái một đội ngũ bao vây quanh chỗ ở của thần y Lâm. Có lẽ đội ngũ này là để bảo vệ thần y Lâm”.
“Thế à? Xem ra Thánh Y Giả vẫn không tin chúng ta, sợ chúng ta âm thầm trả thù thần y Lâm, giết chết cậu ta…”.
“Thánh Y Giả, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Hừ! Ông ta muốn bảo vệ thì tôi cứ giết người đó! Hình Thư Trường nói không sai, quỳ xuống xin lỗi thì có tác dụng gì? Sỉ nhục người Huyền Thanh Các chúng ta, không phải dập đầu xin lỗi đơn giản là có thể xóa sạch!”, Hình Khánh lạnh lùng quát.
“Phó các chủ, có ra tay không? Thuộc hạ đã quan sát đội ngũ đó, e rằng đó không phải là những đệ tử bình thường. Nếu cứ thế tấn công, bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian là có thể dẫn lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y tới, đến lúc đó muốn ra tay thì thực sự không dễ…”.
“Không cần lo lắng, hai vị đó đã đến rồi! Nhiệm vụ giết thần y Lâm giao cho hai vị đó đi!”, Hình Khánh nói.
Người đó nghe vậy lập tức biến sắc, giống như nghĩ đến nhân vật nào đó cực kỳ đáng sợ.
“Nếu hai vị đại nhân đó ra tay, nhất định sẽ thành công!”.
“Ngoài ra, đi thông báo cho Thánh Y Giả, nói ông ta chuẩn bị tiệc tẩy trần đi! Hôm nay tôi sẽ uống với lão hồ ly của sơn trang Thánh Y đó vài ly, giữ chân bọn họ! Sau đó để hai vị kia đi lấy đầu thần y Lâm!”.
Hình Khánh cười híp mắt, sâu trong đáy mắt chứa đầy sự nham hiểm.
Ông ta đã không chờ được muốn xem khi đám người Thánh Y Giả nhìn thấy đầu của Lâm Chính sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”.
Người đó chắp tay đáp, sau đó lặng lẽ biến mất khỏi phòng.
Không lâu sau, trang chủ của sơn trang Thánh Y lập tức bày tiệc, vui mừng hát ca.
Huyền Thanh Các do phó các chủ Hình Khánh dẫn đầu đi đến tham dự tiệc.
“Ha ha ha, Hình phó các chủ, tối nay chúng ta không say không về!”.
“Tôi cũng đang có ý đó!”.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng ở cửa sổ, nhìn đại điện náo nhiệt trên đỉnh núi phía xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Anh xoay người lại, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng hai tiếng sau, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động cực kỳ nhỏ.
“Xem ra có khách đến rồi!”.
Lâm Chính mở mắt ra, hờ hững cười nói.
Chương 2377: Các ông đã thua rồi
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục.
Tối nay Hình Khánh và các lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y định không say không về.
Người hai bên uống đến mức trời đất quay cuồng, mông lung hồ đồ.
Nhưng thực tế người hai bên đều có tâm tư riêng.
Người bên sơn trang Thánh Y muốn giữ chân cao thủ Huyền Thanh Các, miễn cho bọn họ đi tìm thần y Lâm trả thù.
Còn người Huyền Thanh Các thì muốn giữ chân cao thủ sơn trang Thánh Y, để cao thủ của mình dễ dàng hành động.
Thế là bữa tiệc diễn ra vô cùng ôn hòa, hai bên nâng chén cụng ly, anh qua tôi lại, vô cùng vui vẻ.
Còn căn nhà mà Lâm Chính ở lại tràn ngập sát cơ.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, nhìn song cửa sổ, sau đó mặc áo xuống giường.
Lúc này, thành viên đội ngũ mà sơn trang Thánh Y cài vào xung quanh nơi anh ở đang lần lượt ngã xuống.
Bọn họ bị giết chết một cách âm thầm lặng lẽ.
Kẻ đó cực kỳ giỏi ám sát, giống như bóng ma xuất hiện trong bóng tối, che miệng cắt cổ, sau đó lặng lẽ xử lý thi thể.
Thủ đoạn rất đơn giản, rất nhanh nhẹn lưu loát!
Từ đầu tới cuối chưa tới hai mươi phút!
Đội cao thủ mà sơn trang Thánh Y điều tới đây đã bị xử lý nhanh gọn.
Sau đó, trong bóng tối có hai bóng người trên tay dính đầy máu tươi đi ra, bước đến trước cửa.
Đệ tử canh trước cửa đã dựa vào cửa ngủ từ lâu.
Hai người họ cũng không định giết đệ tử này, chỉ liếc nhìn cánh cửa, sau đó đi thẳng vào trong.
Bước chân của họ dường như không phát ra âm thanh, nhẹ nhàng di chuyển, cứ như con mèo vậy.
Đợi đến khi hai người lặng lẽ đẩy cửa phòng, chuẩn bị ra tay thì mới kinh ngạc phát hiện, đèn trong phòng đã được thắp sáng.
Lâm Chính đang ngồi trước bàn, rót ba tách trà…
“Hai vị vất vả rồi, nào, ngồi xuống uống tách trà đi!”, Lâm Chính nói.
Hai người hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Có lẽ bọn họ chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Rõ ràng người đó đã dự liệu được sự có mặt của bọn họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, một trong hai lộ ra sát ý, siết con dao găm trong tay, định kiên quyết ra tay.
Nhưng người kia giữ cánh tay ông ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo.
Người kia đóng cửa vào, quan sát Lâm Chính một lượt, sau đó đi tới, chậm rãi ngồi xuống.
Người còn lại cũng đi tới ngồi xuống.
Ánh mắt hai người sắc bén như dao nhìn chằm chằm Lâm Chính, dây thần kinh căng thẳng.
Chỉ cần Lâm Chính có hành động gì, bọn họ sẽ lập tức chém đầu Lâm Chính ra thành mười tám mảnh.
Nhưng Lâm Chính lại không có hành động gì khác, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức trà mình pha, mỉm cười nói: “Vì sao hai vị không uống? Yên tâm, trong trà không có độc, mùi vị trà tôi pha cũng không tệ”.
“Chúng tôi đến đây không phải để uống trà”.
Một trong số họ lạnh nhạt nói.
“Thế à? Tôi lại hi vọng các ông đến đây là để uống trà!”, Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên cười nói.
“Chúng tôi đến đây làm gì chắc cậu biết rõ!”, người kia cười nhạt: “Nhưng cậu đã biết rõ mục đích của chúng tôi còn pha trà ngồi đợi, tôi nghĩ có lẽ cậu đã có chuẩn bị đúng không?”.
“Đương nhiên”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy… cậu đã chuẩn bị cái gì? Không biết hai người chúng tôi có thể đón đỡ được không?”.
Người đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, sát ý trong mắt mãnh liệt hơn.
Hiển nhiên, bất kể thực lực Lâm Chính thế nào, bọn họ cũng phải thử một lần!
Ông ta lo rằng Lâm Chính chỉ đang hù dọa bọn họ.
Lâm Chính lại lắc đầu, hờ hững cười nói: “Các ông không đỡ nổi!”.
“Cậu cũng tự tin thật! Nếu đã như vậy thì xin mời thử xem!”.
“Không cần thử nữa”, Lâm Chính nói.
“Vì sao?”.
Hai người ngạc nhiên.
“Vì các ông đã thua rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 2378: Cảm ơn bác sĩ
Thua rồi?
Hai người hít sâu một hơi, không hiểu lời này có ý gì, vội vàng đứng dậy, trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, người đứng bên trái đột nhiên cảm nhận được gì đó, mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó cười chua chát lắc đầu.
“Lợi hại! Lợi hại! Cậu quả nhiên phi phàm, chúng tôi thua rồi!”.
“Tử Nghĩa, ông đang nói gì vậy? Chúng ta còn chưa giao đấu với cậu ta mà! Ông đã vội nhận thua?”, người đó hét lên.
“Bỏ đi Tử Hằng, ông xem căn phòng này”, người tên Tử Nghĩa không biểu lộ cảm xúc gì, nói.
Tử Hằng sững người, lập tức nhìn quanh, nhưng lại không nhìn ra điều gì khác thường.
Đột nhiên ông ta đi đến cửa sổ nhìn ra xa, phát hiện cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vô cùng mông lùng, không nhìn thấy gì.
Không những vậy, bất kỳ âm thanh gì ở ngoài phòng… lúc này cũng không nghe được!
Dường như trong và ngoài phòng đã bị ngăn cách hoàn toàn.
“Đây là… vực?”.
Tử Hằng ngơ ngác hỏi.
“Không sai! Đây chính là sức mạnh của vực. Trong vô hình, chúng ta đã bước vào lĩnh vực của cậu ta! Ông có thể đảm bảo mình chiến thắng được người có sức mạnh của vực như thế này không?”, Tử Nghĩa nói.
Vẻ mặt Tử Hằng không mấy tự nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục, cắn răng nói: “Sức mạnh của vực có lớn có nhỏ, chưa chắc người sở hữu vực đã là tồn tại vô địch. Ông nghĩ tôi chưa chiến đấu với cao thủ nào có sức mạnh của vực sao? Tôi còn sợ gì?”.
“Ông…”, Tử Nghĩa tức giận, không biết nên nói thế nào mới được.
Tử Hằng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đã âm thầm vận chuyển sức mạnh.
Rõ ràng ông ta vẫn quyết định chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bên bàn, yên tĩnh uống trà, hoàn toàn không nhìn Tử Hằng.
Dường như anh không để ông ta vào mắt.
Tử Hằng phẫn nộ cùng cực!
Ông ta tung hoành Bắc Nam bao nhiêu năm nay, số người từng giết không đến một vạn cũng đến mấy nghìn. Cao thủ quý tộc có thân phận gì, thực lực ra sao ông ta cũng từng chém chết, nhưng chưa bao giờ gặp ai nhàn nhã ung dung như Lâm Chính.
Không, sự nhàn nhã ung dung của anh đối với Tử Hằng mà nói là ngông cuồng, là không coi ai ra gì!
Hai mắt ông ta đỏ lên, không nhẫn nại được nữa, cất bước xông tới, chuẩn bị ra tay.
“Tử Hằng!”.
Tử Nghĩa vội vàng hô lên, nhưng vô ích.
Sát ý hung hãn đã lan ra từ trên người Tử Hằng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Tách!
Lâm Chính đang ngồi uống trà đột nhiên búng ngón tay.
Tử Hằng rùng mình, đợi hoàn hồn lại thì kinh ngạc phát hiện tất cả khí ý tích lũy bên ngoài cơ thể mình đã không thấy đâu nữa.
Dường như… nó đã bị thứ gì đó đánh tan.
Chuyện này là sao?
Tử Hằng vô cùng nghi hoặc.
Nhất định là tên nhóc trước mặt giở trò!
Trong mắt ông ta tràn ngập lửa giận, vẫn không từ bỏ, định tiếp tục dùng sức.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên giơ tay ra, đặt một bộ phận cơ thể đầm đìa máu lên trên bàn.
Hai người đều sửng sốt.
“Đó là… thận?”, Tử Nghĩa kinh ngạc.
“Thận ở đâu ra?”, Tử Hằng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ bình thản nhìn Tử Hằng.
Tử Hằng sững người, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, vội vàng vén áo của mình lên.
Bấy giờ mới phát hiện nơi thận trái của mình xuất hiện một khe hở nho nhỏ, máu chảy ra từ nơi đó!
Nhìn thấy vậy, Tử Hằng toát mồ hôi lạnh.
Tử Nghĩa cũng kinh hãi, bị dọa mất ba hồn sáu phách.
Đây là cao nhân bậc nào, mà lại có thể móc nội tạng của người khác trong khi người đó không hề hay biết?
Thủ đoạn này đáng sợ đến mức nào?
Hơn nữa…
Bây giờ là thận bị móc.
Lát nữa bị móc cả tim thì… chẳng phải sẽ mất mạng tại chỗ hay sao?
Lâm Chính lại quơ tay.
Vù!
Trái thận đó giống như làm ảo thuật, không thấy đâu nữa.
Tử Hằng cảm giác bên thận trái của mình hơi tê tê, vội vàng sờ vào, phát hiện thận đã được đặt vào trở lại.
Thật là thần kỳ!
Đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
“Ông qua đây ngồi một lúc. Tôi biết chút y thuật, chức năng thận của ông hơi có vấn đề, tôi sẽ chữa trị cho ông”.
Lâm Chính đặt tách trà xuống, lấy túi châm ở bên cạnh tới, nói.
“Ồ… A, được, cảm ơn bác sĩ…”.
Tử Hằng ngây ngốc đi qua đó ngồi xuống.
Lâm Chính cầm tay ông ta bắt mạch, mỉm cười nói: “Ông luyện công quá mức, khí không lưu thông tốt, không những thận không tốt mà gan phổi cũng có vấn đề. Có phải gần đây ông hay ho, thở dốc, mất ngủ, gặp nhiều ác mộng lại còn toát nhiều mồ hôi không?”.
“Phải… Phải…”.
“Nào, để tôi châm cứu cho ông hai châm là được rồi…”.
“Thật… thật sự cảm ơn… thật sự cảm ơn…”.
Chương 2379: Dám sỉ nhục thần y Lâm?
Két!
Cửa được đẩy ra.
Hình phó các chủ người đầy mùi rượu ngồi xuống ghế, thuộc hạ lập tức rót một ly trà tỉnh rượu cho ông ta.
Hình Khánh uống hết một hơi, thản nhiên nói: “Tử Nghĩa sư thúc và Tử Hằng sư thúc còn chưa về sao?”.
“Chưa ạ!”.
“Không đúng! Đã lâu như vậy rồi, theo lý mà nói nên xong chuyện rồi mới phải, trời sắp sáng rồi!”.
Hình Khánh nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tờ mờ sáng.
Nói cách khác, hai người họ đã đi tới chỗ Lâm Chính được mấy tiếng rồi!
Đúng ra không nên như vậy!
Với thủ đoạn của hai người họ, giết một người cũng chỉ trong giây lát, sao lại lâu như vậy?
“Chẳng lẽ… xảy ra việc gì ngoài ý muốn?”, người bên cạnh dè dặt nói.
“Không thể nào”.
Hình Khánh quát lên: “Hai vị sư thúc có bản lĩnh thế nào? Lúc bọn họ tung hoành thiên hạ, các cậu còn chưa mọc tóc kia kìa! Đối phó với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sao có thể xảy ra việc ngoài ý muốn?”.
Người bên cạnh không dám lên tiếng.
Nhưng nói thì nói vậy, Hình Khánh vẫn hơi lo lắng.
Ông ta nhìn về nơi mà Lâm Chính ở, thấy nơi đó yên ắng lạ thường, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ nói: “Phái người đi xem xem!”.
“Vâng, phó các chủ!”.
Thuộc hạ lập tức chắp tay đáp, định đi về phía nơi Lâm Chính ở.
Vèo vèo.
Đúng lúc đó, hai bóng người xé gió bay vào trong phòng.
Tốc độ cực kỳ nhanh, người trong phòng không phản ứng kịp.
Đến khi định thần nhìn lại, Hình Khánh lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chắp tay chào.
“Tử Hằng sư thúc! Tử Nghĩa sư thúc! Hai người đã về rồi!”.
“Sao? Cậu đợi lâu lắm phải không?”.
Tử Hằng nhìn chằm chằm Hình Khánh một cách lạnh lùng, lên tiếng.
Hình Khánh sửng sốt.
“Đợi lâu? Chắc là hưởng thụ thức ăn rượu ngon thoải mái rồi nhỉ?”, Tử Nghĩa nói.
Hình Khánh lúng túng cười nói: “Hai vị sư thúc, không biết việc đó thế nào rồi?”.
“Không thành công!”.
“Bọn ta phải đi nghỉ ngơi một lúc”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng thờ ơ nói.
“Cái gì? Không thành công?”.
Hình Khánh kinh ngạc, nhíu mày: “Chẳng lẽ với thủ đoạn của hai vị sư thúc cũng không làm gì được tên thần y Lâm đó? Tên họ Lâm đó… có bản lĩnh đến vậy sao?”.
“Im miệng!”.
“Khốn nạn! Ai cho cậu sỉ nhục thần y Lâm như vậy?”.
Đúng lúc đó, Tử Nghĩa và Tử Hằng đồng thời quát lên, mắng chửi Hình Khánh.
Hình Khánh ngơ ngác, không tin nổi nhìn hai vị sư thúc.
“Nghe đây, từ hôm nay trở đi, không cho phép các cậu gây rắc rối cho thần y Lâm nữa! Nếu không, tôi sẽ không tha cho các cậu!”.
Tử Hằng nổi giận đùng đùng, đẩy cửa ra ngoài.
Tử Nghĩa liếc nhìn Hình Khánh đầy ẩn ý, cũng quay người rời đi.
Hình Khánh hóa đá tại chỗ.
“Hả… Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
…
“Cái gì? Người chết hết rồi?”.
Vừa về đến phòng, Thánh Y Giả đứng bật dậy, tỉnh cả rượu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tam Thủ Y đang báo cáo ở bên dưới.
“Đúng, chết hết rồi! Người chúng ta điều đi bảo vệ thần y Lâm đều bị một đòn lấy mạng, tử vong tại chỗ, thậm chí một số người còn không tìm thấy vết thương nhưng đã tắt thở…”, Tam Thủ Y nói.
“Cách làm này… Chắc chắn Huyền Thanh Các đã phái đại năng siêu phàm hành động! Tôi nghĩ chắc là hai người đó đã đến rồi…”, Thánh Y Giả suy nghĩ một lúc, nói.
“Anh cả, anh đang nói đến Tử Nghĩa và Tử Hằng?”.
“Không sai, bọn họ là kẻ đánh thuê nổi tiếng của Huyền Thanh Các. Hễ gặp ai gây bất lợi cho Huyền Thanh Các, bọn họ đều sẽ được phái đi giải quyết! Thực lực hai người đó đủ khả năng để làm việc này”.
“Vậy thì không chạy đi đâu được”.
“Thần y Lâm thế nào? Chắc là cậu ta… gặp bất trắc rồi nhỉ?”, Thánh Y Giả hỏi, ánh mắt chất chứa sự phẫn nộ tột cùng.
Lần này Huyền Thanh Các không nể mặt ông ta chút nào!
Không chỉ giết người của ông ta, mà còn tiêu diệt luôn nhân tài mà ông ta đã chọn sẵn.
Đây là đòn cảnh tỉnh đối với sơn trang Thánh Y bọn họ!
Bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?
Dù ngày mai hai bên sắp kết thành thông gia, chuyện này… cũng không thể bỏ qua như thế!
Lúc này, Tam Thủ Y lắc đầu: “Thần y Lâm vẫn ổn!”.
“Cái gì?”.
Thánh Y Giả kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Thần y Lâm chưa chết, đệ tử trông coi cậu ta cũng chưa chết. Bọn họ đều đang ngủ, bình yên vô sự, không có sóng gió gì!”, Tam Thủ Y nói.
“Không thể nào! Chẳng lẽ Tử Nghĩa và Tử Hằng tha cho thần y Lâm?”, Thánh Y Giả kinh ngạc hỏi.
“Có lẽ không phải. Anh cả, em nghĩ… có khi nào là thần y Lâm đã đánh đuổi Tử Nghĩa và Tử Hằng đi?”, Tam Thủ Y nói.
Ông ta dứt lời, Thánh Y Giả sửng sốt, sau đó cười lớn.
“Sao có thể hả chú hai? Tôi biết cậu ta có thiên phú cao, có chút thực lực. Nhưng Tử Nghĩa và Tử Hằng là cao thủ siêu cấp bản lĩnh bằng trời, hai người họ hợp tác, ngay cả tôi cũng phải kiêng dè, một thần y Lâm nho nhỏ thì sao có thể đuổi họ đi được? Cách nghĩ này của chú quá hoang đường!”.
Tam Thủ Y nghe vậy, trên mặt cũng đầy vẻ lúng túng.
“Anh cả… Vậy bây giờ chúng ta…”.
“Phái người đi điều tra nguyên nhân, vì sao thần y Lâm lại không hề hấn gì? Tôi nghĩ trong chuyện này chắc có uẩn khúc”.
“Ngoài ra, sắp đến giờ rồi, nên bày tiệc đãi khách, tổ chức hôn lễ rồi!”, Thánh Y Giả cười híp mắt nói.
Chương 2380: Hai chú rể
Đì đoàng..Sáng sớm, Lâm Chính bị tiếng pháo nổ đánh thức. Sau đó là tiếng kèn và tiếng trống.
“Nhộn nhịp quá”, Lâm Chính bước xuống giường, đi ra ngoài sân.
Cả sơn trang Thánh y đã được trang hoàng đỏ rực. Khắp nơi đều là màu đỏ của sự vui mừng với những cánh hoa tung bay trong gió.
Khu vực luyện đan phía Tây có một cột khói trắng lao thẳng lên trời. Nghe nói đây là đan dược mà sơn trang Thánh Y chuẩn bị cả nửa năm trước.
Đan dược này sẽ được tặng cho cô dâu và chú rể vào ngày hôm nay để họ dùng và sẽ mang tới rất nhiều lợi lạc cho họ.
Cũng chính vì vậy, Huyền Thanh Các mới chọn địa điểm kết hôn là sơn trang Thánh Y để Hình Thư Trường có được những lợi lạc tốt nhất.
“Chú rể mau dậy đi. Nhanh thay quần áo. Cô dâu đang đợi rồi”, lúc này, một người đệ tử mặc đồ mới cười ha ha bước vào bên trong và mặc quần áo màu đỏ chót lên người Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình: “Không phải là cô chủ của các anh chuẩn bị được gả cho thiếu chủ Hình Thư Trường sao? Tại sao lại mặc đồ này cho tôi?”
Chuyện hôm qua đã đủ lớn lắm rồi. Lâm Chính không cho rằng người của sơn trang sẽ nể mặt mình nhưng anh thì sao cũng được. Anh định dùng cách của mình để xử lý việc này. Thậm chí anh vẫn còn bản cam kết ở đây. Nếu như Băng Thanh được gả cho người của Huyền Thanh Các thì anh sẽ dùng bản cam kết này để kết tội sơn trang.
Sơn trang Thánh Y vì thể diện chắc chắn sẽ phải đồng ý với anh thôi. Lâm Chính không ngờ, giờ họ lại gọi anh tới bái đường thành thân.
Họ đang làm gì vậy? Lâm Chính chau mày.
Sau khi mặc đồ xong, Lâm Chính bị đẩy ra ngoài. Lúc này, một người đệ tử dắt tới một con ngựa trắng.
“Mời chú rể lên ngựa”, người đệ tử cười.
Lâm Chính suy nghĩ nhưng vẫn trèo lên. Dưới sự dẫn đường của đám đệ tử, Lâm Chính cưỡi ngựa đi về phía điện chủ của sơn trang Thánh Y.
Cả đoạn đường đi chiêng trống khua om sòm cả không gian, pháo nổ đì đoàng, hoa tươi rắc tung trời. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Lâm Chính chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc là sơn trang đang làm trò gì. Cho tới khi họ dừng trước một chiếc kiệu lớn ở gần điện chủ thì anh bừng tỉnh.
Trước chiếc kiệu cũng là một chú rể đang cưỡi ngựa. Nhưng dù là trang phục hay là ngựa thì đều đẹp và hầm hố hơn của Lâm Chính rất nhiều. Ngựa của người này cũng to hơn, lông mượt hơn. Trang phục của đối phương thì lấp lánh, trông vô cùng chói mắt và sang trọng.
So với Lâm Chính thì khác một trời một vực, con ngựa của anh gầy gò ốm yếu hơn nhiều.
“Mời chú rể xuống ngựa”, lúc này, người đệ tử phía trước dừng lại, cười hi hi với Lâm Chính.
“Xuống ngựa sao? Còn chưa tới nơi mà?”, Lâm Chính nói.
“Chắc chú rể không biết rồi. Đoạn đường còn lại phải đi bộ. Đây là quy định của sơn trang chúng tôi. Anh không thể bỏ qua được”, người đệ tử giải thích.
“Sơn trang còn có quy định như vậy sao. Thôi được, để tôi đi”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Chính cười nói rồi bước xuống. Thực ra làm gì có quy tắc nào. Chẳng qua là do sợ Lâm Chính mà cưỡi ngựa thì vừa hay sẽ đụng độ với Hình Thư Trường mà thôi.
Sắp xếp như vậy có nghĩa là sơn trang không hi vọng anh và Hình Thư Trường đụng độ nhau. Thế nhưng nếu đi bộ thế này thì hai người sớm muộn gì cũng gặp nhau bên trong điện chủ...
Gặp nhau trong đó à...Lâm Chính nhếch miệng cười.
Thuốc ở trong lọ hồ lô đó anh đã đoán ra rồi. Anh cất bước đi tới điện chủ.
Lúc này, có 300 người thanh niên nam nữa mặc đồ đỏ đang đứng trước cửa điện. Họ tiến hành tế trời và chúc phúc cho người mới.
Không ai để ý Lâm Chính đã bước tới. Mà đám đệ tử đi theo anh lúc ban đầu cũng không biết là biến đâu mất.
Lâm Chính bước vào trong điện...