-
Chương 2371-2375
Chương 2371: Vợ chưa cưới của anh?
Nhận được tin Trí Băng Thanh và Lâm Chính đánh nhau, Tam Thủ Y lập tức dẫn người chạy tới.
Thần Y Giả không có ở đây, nghe nói hôm nay sơn trang có không ít khách quý, ông ta bận tiếp đón nên không rảnh quan tâm đến chuyện này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tam Thủ Y vội vàng chạy tới, kêu lên.
“Chú hai!”.
Trí Băng Thanh vội vàng chỉ vào Lâm Chính đang uống trà ở bên trong, lớn tiếng nói: “Cháu tìm thấy hung thủ phá hoại Long Tuyền rồi! Chính là anh ta! Chính là thần y Lâm này! Long Tuyền là bị anh ta phá hoại!”.
“Vậy sao?”.
Tam Thủ Y chất vấn: “Sao cháu biết là do thần y Lâm làm? Cháu có chứng cứ không?”.
“Chứng cứ?”, Trí Băng Thanh sửng sốt, lắc đầu: “Cháu không có chứng cứ, nhưng… vừa rồi chính miệng tên chó chết này đã thừa nhận là anh ta phá hoại Long Tuyền! Chú hai, cháu không nhầm đâu! Anh ta chắc chắn là hung thủ!”.
Tam Thủ Y nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tam Thủ Y đại nhân, tôi thấy cô Băng Thanh đang bị kích thích thì phải? Nếu không tại sao cô ta lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Anh nói cái gì?”, khuôn mặt Trí Băng Thanh lạnh lẽo như phủ sương.
“Băng Thanh! Đừng gây chuyện nữa!”, Tam Thủ Y khẽ quát.
“Chú hai, những gì cháu nói đều là thật! Anh ta quả thực đã thừa nhận là anh ta động đến Long Tuyền! Chú phải tin cháu!”, Trí Băng Thanh cuống quýt kêu lên.
“Đủ rồi!”.
Tam Thủ Y quát lớn.
Trí Băng Thanh rùng mình, nhìn Tam Thủ Y với ánh mắt khó tin.
“Băng Thanh, chú biết cháu luôn bất mãn với thần y Lâm, nhưng cháu đừng coi bọn chú là đồ ngốc được không hả? Nếu đúng là thần y Lâm làm, thì sao cậu ta lại thừa nhận chứ? Cháu muốn vu oan cho thần y Lâm thì cũng không nên nói linh tinh như vậy!”, Tam Thủ Y nghiêm khắc nói.
Trí Băng Thanh trợn tròn hai mắt, đầu óc choáng váng.
Lúc này cô ta mới hiểu tại sao thần y Lâm lại thẳng thắn thừa nhận chính anh phá hoại Long Tuyền không chút kiêng dè như vậy.
Bởi vì cho dù Trí Băng Thanh biết thì cũng vô ích! Cô ta nói ra cũng không có ai tin!
Thần y Lâm cũng đã đoán trước được điều này!
“Thần y Lâm! Anh là đồ bỉ ổi!”.
Trí Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt đầy lửa giận.
“Tôi làm gì mà cô bảo tôi bỉ ổi?”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội nói.
“Tôi phải giết anh!”.
Trí Băng Thanh gào lên, lại cầm thanh kiếm gãy định xông tới.
Nhưng sao Tam Thủ Y có thể để mặc cho cô ta làm loạn? Ông ta lập tức ngăn lại, nghiêm giọng quát lớn: “Băng Thanh! Cháu đừng làm bừa nữa!”.
“Chú hai…”
“Người đâu! Đưa cô chủ về phòng cho tôi! Trước khi lễ cưới diễn ra vào ngày mai, không cho phép nó ra khỏi phòng nửa bước!”, Tam Thủ Y quát.
“Tuân lệnh!”.
Lập tức có đệ tử bước tới, định cưỡng chế đưa Trí Băng Thanh đi.
Trí Băng Thanh không ngừng giãy giụa.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Chú hai! Những lời cháu nói đều là sự thật! Thần y Lâm này là một mối họa, không được giữ anh ta ở lại sơn trang! Phải giết anh ta! Phải giết anh ta!”.
Nhưng những lời gan ruột của Trí Băng Thanh đều bị Tam Thủ Y coi như gió thoảng bên tai.
Vào tai ông ta thì đây chỉ là những lời nói mang tính trả thù của Trí Băng Thanh. Hôm qua đệ tử giám sát Lâm Chính cả đêm, anh vẫn luôn ở trong phòng, sao có thể đi cắt đứt Long Tuyền được? Trừ khi anh biết thuật phân thân!
Ánh mắt Trí Băng Thanh tràn ngập sự căm thù và tuyệt vọng.
Giờ phút này, cô ta chỉ hận không thể xé xác Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
“Thả cô ấy ra!”.
“Hử?”.
Mọi người quay sang nhìn, Tam Thủ Y cũng không khỏi ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy mấy người nam nữ ăn mặc xa hoa bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông đẹp trai tóc dài chấm vai, mặt mũi như ngọc.
Tuy không bì được với Lâm Chính, nhưng khí chất cũng không kém cạnh chút nào.
“Thư Trường!”.
Trí Băng Thanh thấy người tới, lập tức mừng rỡ, giãy khỏi các đệ tử xung quanh, rồi chạy về phía hắn.
“Băng Thanh, em vẫn ổn chứ?”.
Người đàn ông ôm lấy Trí Băng Thanh, hỏi đầy quan tâm.
“Em không sao, Thư Trường! Tên này là một gian tặc, nhưng chú hai em lại bị anh ta che mắt, không chịu xử lý anh ta! Anh nhất định phải giúp em anh ta, nếu không sơn trang Thánh Y sẽ không bao giờ được yên ổn!”, Trí Băng Thanh nghiến răng nói.
Cô ta vừa dứt lời, đôi mày kiếm của Hình Thư Trường liền nhíu lại, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nói: “Băng Thanh, bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cho dù em nói thật thì không thể định tội anh ta! Thế nên chuyện này em chỉ cần biết là được rồi, không cần phải nói ra!”.
“Cái gì?”, Trí Băng Thanh sửng sốt: “Lẽ nào ngay cả anh cũng không giúp em?”.
“Sao có thể chứ? Nhưng chúng ta quả thực đuối lý trong chuyện này, thế nên anh sẽ không truy cứu sâu làm gì cả”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Chính, bình thản nói: “Để anh tính sổ món nợ khác với anh ta!”.
“Tính sổ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn bọn họ, hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”.
“Không quen!”.
“Vậy thì có nợ gì mà tính?”.
“Anh ức hiếp vợ chưa cưới của tôi, còn hỏi tôi tính sổ cái gì à? Không thấy nực cười sao?”.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nói: “Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là tôi phế anh, hai là anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ chưa cưới của tôi! Anh hãy tự chọn đi!”.
“Vợ chưa cưới của anh?”.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó nheo mắt nhìn về phía Tam Thủ Y, bình thản nói: “Tam Thủ Y đại nhân, chuyện này là sao?”.
Chương 2372: Giữ mạng cho cậu ta
Thực ra Lâm Chính và Tam Thủ Y đều không coi trọng vụ kết hôn này.
Lâm Chính không định cưới, còn Tam Thủ Y cũng không định gả cháu gái mình.
Tam Thủ Y có ý định riêng, Lâm Chính cũng vậy.
Có những chuyện trong lòng biết rõ nhưng không thể nói toạc ra.
Bây giờ một người chồng chưa cưới khác của Trí Băng Thanh đến thì mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết nữa.
Tam Thủ Y tỏ vẻ rất lúng túng, cúi đầu im lặng một lát, rồi bình thản nói: "Thần y Lâm, tôi sẽ giải thích chuyện này với cậu sau".
"Giải thích với tôi sau? E là không được ổn thỏa lắm! Ông nói ngày mai sẽ tổ chức lễ cưới cho tôi và Băng Thanh, bây giờ lại lòi ra một người đàn ông cũng nói ngày mai sẽ cưới Băng Thanh! Vậy rốt cuộc ngày mai sơn trang tổ chức lễ cưới cho tôi và Băng Thanh, hay là cho anh ta vậy? Chuyện lớn như thế này mà không mau giải thích, thì chẳng phải sẽ dễ gây hiểu lầm sao?", Lâm Chính cười nói.
Tam Thủ Y nhíu mày.
Người đàn ông kia cũng nhíu mày, nhìn về phía Tam Thủ Y: "Chuyện này là sao? Người này là ai? Tại sao anh ta cũng nói là ngày mai cưới Băng Thanh?".
Tam Thủ Y đổ mổ hôi, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Cậu Hình, là tôi làm việc không chu toàn, cậu và Băng Thanh cứ đi đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết cho".
"Tam Thủ Y đại nhân, vậy chuyện vợ chưa cưới của tôi bị người này sỉ nhục thì sao? Anh ta còn chưa cho tôi câu trả lời mà", người đàn ông hừ mũi nói.
"Việc này...", Tam Thủ Y khó xử.
"Anh có quỳ không?", người đàn ông chỉ tay vào Lâm Chính, lạnh lùng quát.
"Trên đời này vẫn chưa ai có thể tùy tiện bắt tôi quỳ đâu!", Lâm Chính lắc đầu.
"Láo toét!".
Người đàn ông nổi giận: "Anh muốn ép tôi giết anh sao?".
"Ồ, anh cứ thử xem".
Lâm Chính bình thản nói.
"Khốn kiếp!".
Người đàn ông không nhịn được nữa, những người phía sau hắn cũng nổi giận, ai nấy tỏa ra sát khí, chuẩn bị rút vũ khí ra để băm vằm kẻ ngông cuồng này.
Nhưng đúng lúc này, Tam Thủ Y nhanh chân đi tới.
"Thư Trường! Cậu đừng khiến tôi khó xử!", Tam Thủ Y khẽ quát.
"Tam Thủ Y đại nhân, ông có mối quan hệ rất tốt với người này sao?", người đàn ông trầm giọng hỏi.
"Cái này... cũng không hẳn! Nhưng cậu không biết đây là ai đâu! Người này chính là thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn, thực lực không hề đơn giản. Nếu cậu giao đấu với cậu ta, thì tôi lo cậu sẽ gặp chuyện bất trắc!", Tam Thủ Y nhỏ giọng nói.
"Hừ! Một con kiến hôi mà tôi phải sợ sao? Huống hồ ông nghĩ những người tôi đưa đến đều là hạng tầm thường vớ vẩn chắc?", người đàn ông nói đầy khinh bỉ.
"Ồ, những người này là..."
"Họ đều là những sát thủ được bố tôi nhận nuôi từ nhỏ, sư phụ tôi đã bồi dưỡng từ lúc bọn họ còn nhỏ, khai mạch nặn thân cho bọn họ, truyền thụ cho bọn họ các chiêu thức mạnh nhất của Huyền Thanh Các. Những người này tuy chỉ tầm tuổi tôi, nhưng ai nấy đều có thực lực mạnh hơn tôi rất nhiều. Muốn giết người này chỉ là chuyện bỡn", Hình Thư Trường kiêu ngạo nói.
"Thật sao?".
Tam Thủ Y nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ kéo Hình Thư Trường sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì được, tôi cho phép cậu ra tay, nhưng cậu phải giữ mạng cho cậu ta".
"Tại sao?".
"Chẳng giấu gì cậu, sở dĩ tôi ngăn cản cậu không phải vì sợ cậu giết cậu ta, mà là sợ cậu ta khiến cậu bị thương. Tên này có thiên phú không tệ, bản thân cũng tinh thông y thuật, tôi có ý định chiêu mộ cậu ta vào sơn trang Thánh Y, nhưng cậu ta không đồng ý. Thế nên nếu cậu chắc chắn thì tôi mong có thể mượn tay các cậu để ép buộc cậu ta".
Dứt lời, Tam Thủ Y ghé lại gần hơn, kề tai nói nhỏ.
Hình Thư Trường lập tức bừng hiểu.
"Hóa ra là vậy".
"Nên xin cậu hãy nương tay!", Tam Thủ Y mỉm cười nói.
"Thôi được rồi, nếu đã là Tam Thủ Y đại nhân yêu cầu, thì tôi sẽ cho anh ta đường sống".
Hình Thư Trường bình thản nói, rồi dẫn người đi về phía Lâm Chính.
Chương 2373: Cũng không có gì để nói nhỉ?
"Thần y Lâm, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu sau. Vừa nãy tôi đã xin cậu Hình rồi, hi vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng cậu ấy không đồng ý. Hay là cậu xin lỗi Băng Thanh đi, rồi chuyện này coi như bỏ qua", Tam Thủ Y nhún vai nói, tỏ ý mình đã cố gắng hết sức.
"Vậy sao?".
Lâm Chính trầm ngâm.
Tam Thủ Y nheo mắt nhìn anh, nhếch môi cười nhạt.
Thực ra ông ta định để Lâm Chính và người của Huyền Thanh Các xảy ra mâu thuẫn vào ngày mai, với thực lực của Lâm Chính, thì chắc chắn không thể đánh lại người của Huyền Thanh Các.
Chỉ cần xảy ra mâu thuẫn mà Lâm Chính yếu thế, anh muốn sống thì chắc chắn phải cầu xin sự trợ giúp của sơn trang Thánh Y. Sơn trang Thánh Y có thể nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi, giữ Lâm Chính ở lại sơn trang.
Sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các đều muốn liên hôn, đương nhiên sẽ không vì một người mà phá hoại mối quan hệ của hai nhà.
Tam Thủ Y vốn tưởng rằng chuyện này phải chờ ngày mai mới xảy ra, nhưng không ngờ bây giờ đã xảy ra rồi.
Đúng là khiến người ta vui mừng bất ngờ.
"Đánh đi! Đánh nhau đi! Tốt nhất là đánh cho ta sống ngươi chết! Sau đó thì tan đàn xẻ nghé đi!", Tam Thủ Y thầm nói, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Chỉ cần xin lỗi là được sao?".
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
"Đương... đương nhiên, xin lỗi... là được...", Tam Thủ Y có chút không kịp phản ứng, vô thức nói.
"Không cần quỳ sao?".
"Việc này... không cần..."
"Vậy được, cô Trí, vừa nãy tôi đã mạo phạm, tôi rất xin lỗi", Lâm Chính mỉm cười nói.
Rất hào phóng và dứt khoát.
Không chút do dự nào.
Khiến cả đám người Tam Thủ Y đều ngẩn người ra.
Vừa nãy thần y Lâm còn sống chết không chịu, tại sao lại bất ngờ xuống nước như vậy?
Sắc mặt của Tam Thủ Y thoắt đỏ thoắt trắng, nhìn vô cùng quỷ dị.
Trí Băng Thanh cũng không biết nói gì cho phải, Hình Thư Trường lại càng sửng sốt, sắc mặt đanh lại. Đám thuộc hạ của hắn lên không được lùi không xong, tất cả đều quay sang nhìn hắn.
Bầu không khí vô cùng kỳ dị.
Ánh mắt Hình Thư Trường lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng: "Xin lỗi suông thì không được! Tam Thủ Y đại nhân bảo không quỳ, nhưng theo yêu cầu của tôi thì nhất định phải quỳ. Không quỳ xuống xin lỗi thì không có thành ý".
Tam Thủ Y nghe thấy thế thì hơi sáng mắt lên, lập tức giả vờ tỏ vẻ tức giận, nói đầy chính nghĩa: "Cậu Hình, sao cậu có thể làm vậy chứ? Vừa nãy chúng ta thương lượng với nhau, chẳng phải cậu nói bắt thần y Lâm xin lỗi thôi là được sao? Tại sao còn bắt cậu ta phải quỳ?".
"Tôi có nói là không bắt anh ta quỳ sao? Tôi quên mất rồi! Hơn nữa, Tam Thủ Y đại nhân, đó là ông đồng ý chứ tôi có đồng ý đâu! Tóm lại hôm nay anh ta không quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì không xong với tôi đâu!".
"Cậu... Thôi vậy, tôi không quan tâm chuyện này nữa".
Tam Thủ Y thuận thế xuống thang, giả vờ tức giận, sau đó phất tay hừ mũi, nói với Lâm Chính: "Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, không phải tôi không chịu giúp cậu, cậu nhìn bọn họ... ấu trĩ như vậy, tôi muốn giúp cũng lực bất tòng tâm".
Ông ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vui như mở cờ.
Dù sao ông ta cũng có lời rồi, thế nên lát nữa cho dù Lâm Chính bị thiệt thòi thì cũng không thể đổ lên đầu ông ta được.
"Không sao, Tam Thủ Y đại nhân, tôi biết ông đã cố gắng hết sức rồi".
"Nếu cậu đồng ý gia nhập sơn trang Thánh Y, thì có thể tránh được tai kiếp này. Dù sao Huyền Thanh Các cũng không dám tùy tiện động đến người của sơn trang chúng tôi", Tam Thủ Y mỉm cười nói.
"Không cần đâu, nhưng tôi phải hỏi một câu, Tam Thủ Y đại nhân. Nếu ông đã không khuyên được, thì liệu có phải ông sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa không?", Lâm Chính hỏi Tam Thủ Y.
Tam Thủ Y sửng sốt rồi đáp: "Đúng thế... Sao... sao vậy..."
"Không sao, vậy là tốt nhất".
Lâm Chính mỉm cười nói: "Tôi đã xin lỗi rồi, cũng chính mắt ông nhìn thấy, nhưng bọn họ được đằng chân lân đằng đầu không chịu tha cho tôi! Nếu vậy thì tôi giết bọn họ, sơn trang Thánh Y các ông... cũng không có gì để nói nhỉ?".
"Cái gì?", Tam Thủ Y như ngừng thở.
Vèo!
Ngay sau đó, Lâm Chính lao bắn tới, xuất hiện trước mặt Hình Thư Trường như thuấn di, bóp lấy cổ hắn rồi giơ lên chỉ bằng một tay.
Hình Thư Trường bị chế ngự trong chớp mắt.
"Hả?".
Tam Thủ Y trố mắt ra nhìn.
Chương 2374: Nhất ngôn cửu đỉnh
"Thần y Lâm! Anh làm cái gì vậy? Mau dừng tay!".
Tất cả mọi người đều hoảng hồn, ùa về phía Lâm Chính.
"Đứng lại!".
Lâm Chính quát lớn, bất ngờ tăng thêm sức ở bàn tay.
Cổ của Hình Thư Trường lập tức bị biến dạng, sắc mặt tái xanh, tỏ vẻ vô cùng đau đớn, dường như tắt thở đến nơi.
Mọi người hồn vía lên mây, ai nấy khựng lại, không dám tiến tới nữa.
"Súc sinh! Mau thả cậu chủ nhà tao ra! Nếu không bọn tao sẽ băm vằm mày!".
"Mau thả cậu chủ nhà tao ra!".
"Khốn kiếp! Nếu mày dám động đến một sợi tóc của cậu chủ, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!".
Người của Huyền Thanh Các nổi giận, rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Anh chán sống à? Anh có biết mình đang làm gì không?".
"Đây là thiếu chủ của Huyền Thanh Các đó! Anh dám hỗn xược như vậy sao?".
Trí Băng Thanh cũng cuống lên, lập tức quát lớn ngăn cản.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười nhạt, quay sang nói: "Tại sao tôi không được hỗn xược như vậy chứ? Là các cô khiêu khích tôi trước, tôi ra tay thì sao nào?".
"Thần y Lâm...", Tam Thủ Y cuống quýt kêu lên, định nói gì đó, nhưng lời vừa tới bên miệng đã bị Lâm Chính chặn lại.
"Chắc Tam Thủ Y đại nhân không định tự vả mặt mình đấy chứ? Vừa nãy ông còn nói không khuyên người này nữa, cũng không quản chuyện này nữa. Đáng lẽ bây giờ tôi giết anh ta thì ông cũng không nên quản mới phải. Lẽ nào ông định tự vả mình trước mặt bao nhiêu đệ tử và vãn bối của sơn trang Thánh Y?", Lâm Chính cười nói.
"Tính chất sự việc khác nhau mà! Bọn họ có định giết cậu đâu!", Tam Thủ Y vội nói.
"Nhưng bọn họ định phế tôi!".
"Thế nên tính chất khác nhau! Nếu bọn họ định giết cậu, thì tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn", Tam Thủ Y vô cùng sốt ruột nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời liền biến sắc, bịt miệng lại.
Nhưng... đã muộn.
Lâm Chính mỉm cười, nheo mắt nhìn Tam Thủ Y: "Nói vậy là tôi không thể giết anh ta, nhưng có thể phế anh ta, đúng không?".
"Cái này... cái này... Không phải... Thần y Lâm, chúng ta có gì từ từ nói..."
Tam Thủ Y vội vàng giải thích.
Nhưng ngay sau đó.
"A!".
Tiếng hét thảm thiết vang khắp khu nhà.
Chỉ thấy một tay của Hình Thư Trường đã bị Lâm Chính bẻ gãy, khuỷu tay đứt lìa, chỉ còn dính liền nhờ lớp da...
"Cậu chủ!".
"Thư Trường!".
Trí Băng Thanh và người của Huyền Thanh Các gào lên.
Nhưng vô ích, bởi vì lúc này, Lâm Chính đã giơ tay định bẻ nốt cánh tay còn lại. Dù hắn giãy giụa điên cuồng, vẫn không có bất cứ hiệu quả gì.
"Khốn kiếp! Giết!".
"Giết người này!".
Mọi người nổi giận gầm lên, xông tới như điên, chém các loại vũ khí về phía Lâm Chính.
"Hừ! Tam Thủ Y đại nhân! Là bọn họ tự đâm đầu vào chỗ chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!".
Lâm Chính hừ mũi, ánh mắt lạnh lẽo, đâu còn nương tay, giơ chân đạp những người đang lao tới.
Keng! Keng! Keng!
Bàn chân của Lâm Chính đạp nát thanh kiếm sắc mà người kia đâm tới, sau đó đạp mạnh vào bụng gã.
"Phụt!".
Người kia phun ra máu tươi, vùng bụng nứt toác, bay ngược ra đụng nát bức tường, sau đó ngã xuống đất hôn mê.
"Hả?".
Những người khác biến sắc, nhưng cậu chủ đang bị bắt giữ, bọn họ không cứu thì không biết ăn nói thế nào với tông môn, thế là lại rút kiếm ra cùng chém.
Lâm Chính lại giơ chân lên đạp mạnh.
Bốp bốp bốp!
Gần như là mỗi người một cú đạp, không ai đỡ nổi cú đạp này, hoặc là bị đá cho vỡ xương, hoặc là bị vỡ nội tạng.
Không đến 30 giây, tất cả người của Huyền Thanh Các đều bị Lâm Chính xử lý xong.
Trí Băng Thanh vốn còn muốn xông lên, nhưng thấy Lâm Chính có thực lực đáng sợ như vậy, lại nhớ đến thực lực anh từng thể hiện ở Giang Thành, sắc mặt liền tái nhợt, sợ hãi đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Đại nhân, chúng ta... có phải giúp không?".
Người của sơn trang Thánh Y thấy tình hình không ổn, dè dặt hỏi.
Sắc mặt Tam Thủ Y thoắt xanh thoắt trắng, chần chừ một lát, mãi không thốt được chữ nào.
Đúng lúc ông ta do dự.
"A!".
"Hự!".
Những tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Mọi người nhìn sang, tay chân Hình Thư Trường đã bị Lâm Chính bẻ gãy hết, đau đến mức ngất xỉu.
Lâm Chính buông tay ra.
Hình Thư Trường nặng nề ngã xuống đất, nằm im bất động.
Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.
"Tam Thủ Y đại nhân quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, khiến người ta phải khâm phục!".
Lâm Chính giơ ngón tay cái lên nói: "Làm phiền ông giải quyết việc ở đây, ngày mai tôi sẽ đến rước cô Băng Thanh đúng giờ. Vợ tương lai, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé".
Lâm Chính nở nụ cười lạnh lùng, xoay người về phòng.
Sắc mặt Tam Thủ Y đen sì như đít nồi, mãi không thốt nên lời.
"Chú hai...", Trí Băng Thanh run rẩy gọi.
"Về phòng!".
Tam Thủ Y trầm giọng nói.
Trí Băng Thanh rùng mình một cái, không dám phản bác, xoay người rời đi.
"Đưa ngay cậu Hình đi chữa trị, xin trang chủ đích thân chữa trị, lấy hết thần dược của sơn trang chúng ta ra, không được giấu giếm!".
"Đại nhân, việc này..."
"Đừng lo, tôi sẽ đích thân đi gặp mấy vị khách quý kia, nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện với bọn họ".
Tam Thủ Y nhìn ngôi nhà, rồi xoay người vội vã chạy đi.
Chương 2375: Lời này là sao?
Xoảng!
Tách trà sứ Thanh Hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thánh Y Giả bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tam Thủ Y ở bên dưới, phẫn nộ nói: “Sỉ nhục to lớn! Sỉ nhục to lớn! Con rể tương lai của sơn trang Thánh Y lại bị người ta đánh tàn phế ngay trên địa bàn của mình! Tam Thủ Y! Chú ăn cái gì sống vậy?”.
“Anh cả, chuyện này là do em thất trách, em thực sự không ngờ thần y Lâm lại giảo hoạt như vậy… Em… sẵn sàng chịu phạt…”, Tam Thủ Y quỳ xuống đất, cúi đầu nói.
“Người đâu! Chặt tay chân của tên phế vật này đi, ném vào trong nhà lao đợi chết!”, Thánh Y Giả nổi giận quát.
“Vâng!”.
Đệ tử chấp pháp đi vào đại sảnh.
“Đừng mà Thánh Giả!”.
“Thánh Giả bớt giận! Chuyện này không thể hoàn toàn trách Tam Thủ Y đại nhân!”.
“Tất cả là vì thần y Lâm quá giảo hoạt, không liên quan đến Tam Thủ Y đại nhân!”.
Lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y đều quỳ xuống, cầu xin cho Tam Thủ Y.
Nhưng Thánh Y Giả vô cùng tức giận, dường như ai khuyên cũng vô dụng, liên tục hét lớn: “Chém! Lôi xuống chém! Nhanh lên!”.
“Tuân lệnh!”.
Đệ tử chấp pháp không dám do dự, lập tức kéo Tam Thủ Y đi.
Tam Thủ Y không nói lời nào, dường như đã chấp nhận số mệnh.
“Đừng mà Thánh Giả!”.
Các lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y khóc lóc.
Nhưng Thánh Y Giả đã quyết ý, lòng dạ sắt đá!
Cho đến khi phó các chủ Hình Khánh của Huyền Thanh Các lên tiếng.
“Thánh Giả, tôi thấy… vẫn nên tha cho Tam Thủ Y đại nhân đi! Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tam Thủ Y đại nhân! Ông ấy ưa sĩ diện, bị thần y Lâm gài bẫy, không thể nuốt lời, không nhúng tay vào được, nên không thể trách ông ấy!”, Hình Khánh nói.
Thánh Y Giả nghe vậy, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: “Nếu không phải Hình phó các chủ lên tiếng, hôm nay tôi sẽ không tha cho chú đâu!”.
“Vâng… Vâng… Cảm ơn anh cả…”.
“Cảm ơn tôi?”, Thánh Y Giả lạnh lùng hỏi.
Tam Thủ Y sửng sốt, vội vàng xoay người lạy Hình Khánh: “Cảm ơn Hình phó các chủ!”.
Vẻ mặt Hình Khánh vô cùng khó coi, người của Huyền Thanh Các mặt ai cũng âm trầm.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra Thánh Y Giả đang diễn kịch.
Làm sao ông ta có thể thật sự chém Tam Thủ Y? Chẳng qua chỉ làm ra vẻ, đợi Hình Khánh lên tiếng mà thôi!
Đương nhiên Hình Khánh cũng biết, nhưng cũng không có cách nào. Chuyện đã xảy ra rồi không thể vãn hồi, việc cần làm bây giờ là làm sao lấy lại mặt mũi.
“Tam Thủ Y đại nhân! Người của tôi xảy ra chuyện ở trước mặt ông, tôi có truy cứu trách nhiệm của ông hay không thật ra không quan trọng, bây giờ tôi chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, cháu tôi gãy cả tay cả chân, làm sao tham gia hôn lễ ngày mai? Thứ hai, mặt mũi của Huyền Thanh Các chúng tôi mất hết, làm sao tìm lại? Nếu các người không giải quyết được hai vấn đề này, dù tôi có tha thứ cho các người, e rằng ngày mai các chủ chúng tôi đến cũng sẽ nổi giận, giáng lửa giận ngút trời xuống sơn trang Thánh Y này!”.
Người của sơn trang Thánh Y lập tức biến sắc.
Lửa giận của người đứng đầu Huyền Thanh Các phải đáng sợ đến thế nào?
E là sơn trang Thánh Y hiện nay cũng không chống đỡ được lửa giận của người đó…
“Hình phó các chủ không cần lo lắng, chuyện này tôi đã có cách giải quyết!”.
Thánh Y Giả nói: “Chuyện thứ nhất, tôi chuẩn bị đích thân chữa trị cho cậu chủ của quý các, bảo đảm sáng ngày mai, Thư Trường có thể hoạt động không khác gì người bình thường”.
“Còn chuyện thứ hai, ông càng không cần phải lo! Ngày mai, kẻ đó sẽ quỳ trước mặt các vị, dập đầu xin tha thứ!”.
“Ồ?”.
Hình phó các chủ nhíu mày: “Nếu thật là vậy, chuyện này cũng dễ nói. Dù sao tôi và ông cũng sắp thành thông gia, không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
“Cứ quyết định như vậy!”.
“Được, cứ quyết định như vậy! Chú hai, mau đưa các vị khách của Huyền Thanh Các đi nghỉ ngơi, đợi tôi mở tiệc thết đãi các vị một bữa ra trò!”.
“Vâng, anh cả! Mời mọi người đi bên này!”.
Tam Thủ Y vội đáp.
Nhưng Hình phó các chủ lại xua tay.
“Mở tiệc thì không cần, đưa chúng tôi đi gặp Thư Trường trước đi!”.
“A… Được…”.
Tam Thủ Y gật đầu, đưa mọi người đi về phía phòng bên.
Lúc này, Hình Thư Trường đã được điều trị sơ bộ, tay chân quấn đầy băng gạc, hết vòng này đến vòng khác, giống như xác ướp.
Nhưng tinh thần hắn đã tốt hơn trước kia nhiều.
Hình phó các chủ sẽ không nghi ngờ y thuật của sơn trang Thánh Y. Với y thuật cao siêu và linh đan diệu dược của bọn họ, muốn chữa trị những vết thương thế này không phải chuyện gì khó.
Huyền Thanh Các sẵn lòng liên hôn với sơn trang Thánh Y cũng là vì xem trọng y thuật siêu việt của bọn họ.
“Thư Trường, cháu có ổn không?”.
Hình Khánh bước nhanh vào, khẽ hỏi.
“Chú… Chú đến rồi…”.
“Yên tâm, trang chủ sẽ đích thân chữa trị cho cháu, bảo đảm ngày mai cháu có thể hồi phục bình thường. Ngoài ra, ông ta cũng đã hứa ngày mai sẽ bắt kẻ đó quỳ trước mặt cháu, dập đầu xin lỗi cháu…”, Hình Khánh nói.
“Dập đầu xin lỗi… là có thể rửa sạch nỗi nhục mà hắn gây ra cho cháu sao?”.
Hình Thư Trường để lộ ánh mắt ác độc, đau đớn nói: “Chú! Rõ ràng sơn trang Thánh Y có thể giết chết tên họ Lâm đó ngay bây giờ, nhưng bọn họ không làm vậy! Lẽ nào chú không cảm thấy kỳ quái sao?”.
Hình Khánh nghe vậy, nhíu mày: “Lời này là sao?”.
“Chú còn không hiểu nữa à? Bọn họ muốn bảo vệ tên họ Lâm kia!”, Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhận được tin Trí Băng Thanh và Lâm Chính đánh nhau, Tam Thủ Y lập tức dẫn người chạy tới.
Thần Y Giả không có ở đây, nghe nói hôm nay sơn trang có không ít khách quý, ông ta bận tiếp đón nên không rảnh quan tâm đến chuyện này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tam Thủ Y vội vàng chạy tới, kêu lên.
“Chú hai!”.
Trí Băng Thanh vội vàng chỉ vào Lâm Chính đang uống trà ở bên trong, lớn tiếng nói: “Cháu tìm thấy hung thủ phá hoại Long Tuyền rồi! Chính là anh ta! Chính là thần y Lâm này! Long Tuyền là bị anh ta phá hoại!”.
“Vậy sao?”.
Tam Thủ Y chất vấn: “Sao cháu biết là do thần y Lâm làm? Cháu có chứng cứ không?”.
“Chứng cứ?”, Trí Băng Thanh sửng sốt, lắc đầu: “Cháu không có chứng cứ, nhưng… vừa rồi chính miệng tên chó chết này đã thừa nhận là anh ta phá hoại Long Tuyền! Chú hai, cháu không nhầm đâu! Anh ta chắc chắn là hung thủ!”.
Tam Thủ Y nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tam Thủ Y đại nhân, tôi thấy cô Băng Thanh đang bị kích thích thì phải? Nếu không tại sao cô ta lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Anh nói cái gì?”, khuôn mặt Trí Băng Thanh lạnh lẽo như phủ sương.
“Băng Thanh! Đừng gây chuyện nữa!”, Tam Thủ Y khẽ quát.
“Chú hai, những gì cháu nói đều là thật! Anh ta quả thực đã thừa nhận là anh ta động đến Long Tuyền! Chú phải tin cháu!”, Trí Băng Thanh cuống quýt kêu lên.
“Đủ rồi!”.
Tam Thủ Y quát lớn.
Trí Băng Thanh rùng mình, nhìn Tam Thủ Y với ánh mắt khó tin.
“Băng Thanh, chú biết cháu luôn bất mãn với thần y Lâm, nhưng cháu đừng coi bọn chú là đồ ngốc được không hả? Nếu đúng là thần y Lâm làm, thì sao cậu ta lại thừa nhận chứ? Cháu muốn vu oan cho thần y Lâm thì cũng không nên nói linh tinh như vậy!”, Tam Thủ Y nghiêm khắc nói.
Trí Băng Thanh trợn tròn hai mắt, đầu óc choáng váng.
Lúc này cô ta mới hiểu tại sao thần y Lâm lại thẳng thắn thừa nhận chính anh phá hoại Long Tuyền không chút kiêng dè như vậy.
Bởi vì cho dù Trí Băng Thanh biết thì cũng vô ích! Cô ta nói ra cũng không có ai tin!
Thần y Lâm cũng đã đoán trước được điều này!
“Thần y Lâm! Anh là đồ bỉ ổi!”.
Trí Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt đầy lửa giận.
“Tôi làm gì mà cô bảo tôi bỉ ổi?”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội nói.
“Tôi phải giết anh!”.
Trí Băng Thanh gào lên, lại cầm thanh kiếm gãy định xông tới.
Nhưng sao Tam Thủ Y có thể để mặc cho cô ta làm loạn? Ông ta lập tức ngăn lại, nghiêm giọng quát lớn: “Băng Thanh! Cháu đừng làm bừa nữa!”.
“Chú hai…”
“Người đâu! Đưa cô chủ về phòng cho tôi! Trước khi lễ cưới diễn ra vào ngày mai, không cho phép nó ra khỏi phòng nửa bước!”, Tam Thủ Y quát.
“Tuân lệnh!”.
Lập tức có đệ tử bước tới, định cưỡng chế đưa Trí Băng Thanh đi.
Trí Băng Thanh không ngừng giãy giụa.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Chú hai! Những lời cháu nói đều là sự thật! Thần y Lâm này là một mối họa, không được giữ anh ta ở lại sơn trang! Phải giết anh ta! Phải giết anh ta!”.
Nhưng những lời gan ruột của Trí Băng Thanh đều bị Tam Thủ Y coi như gió thoảng bên tai.
Vào tai ông ta thì đây chỉ là những lời nói mang tính trả thù của Trí Băng Thanh. Hôm qua đệ tử giám sát Lâm Chính cả đêm, anh vẫn luôn ở trong phòng, sao có thể đi cắt đứt Long Tuyền được? Trừ khi anh biết thuật phân thân!
Ánh mắt Trí Băng Thanh tràn ngập sự căm thù và tuyệt vọng.
Giờ phút này, cô ta chỉ hận không thể xé xác Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
“Thả cô ấy ra!”.
“Hử?”.
Mọi người quay sang nhìn, Tam Thủ Y cũng không khỏi ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy mấy người nam nữ ăn mặc xa hoa bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông đẹp trai tóc dài chấm vai, mặt mũi như ngọc.
Tuy không bì được với Lâm Chính, nhưng khí chất cũng không kém cạnh chút nào.
“Thư Trường!”.
Trí Băng Thanh thấy người tới, lập tức mừng rỡ, giãy khỏi các đệ tử xung quanh, rồi chạy về phía hắn.
“Băng Thanh, em vẫn ổn chứ?”.
Người đàn ông ôm lấy Trí Băng Thanh, hỏi đầy quan tâm.
“Em không sao, Thư Trường! Tên này là một gian tặc, nhưng chú hai em lại bị anh ta che mắt, không chịu xử lý anh ta! Anh nhất định phải giúp em anh ta, nếu không sơn trang Thánh Y sẽ không bao giờ được yên ổn!”, Trí Băng Thanh nghiến răng nói.
Cô ta vừa dứt lời, đôi mày kiếm của Hình Thư Trường liền nhíu lại, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nói: “Băng Thanh, bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cho dù em nói thật thì không thể định tội anh ta! Thế nên chuyện này em chỉ cần biết là được rồi, không cần phải nói ra!”.
“Cái gì?”, Trí Băng Thanh sửng sốt: “Lẽ nào ngay cả anh cũng không giúp em?”.
“Sao có thể chứ? Nhưng chúng ta quả thực đuối lý trong chuyện này, thế nên anh sẽ không truy cứu sâu làm gì cả”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Chính, bình thản nói: “Để anh tính sổ món nợ khác với anh ta!”.
“Tính sổ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn bọn họ, hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”.
“Không quen!”.
“Vậy thì có nợ gì mà tính?”.
“Anh ức hiếp vợ chưa cưới của tôi, còn hỏi tôi tính sổ cái gì à? Không thấy nực cười sao?”.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nói: “Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là tôi phế anh, hai là anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ chưa cưới của tôi! Anh hãy tự chọn đi!”.
“Vợ chưa cưới của anh?”.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó nheo mắt nhìn về phía Tam Thủ Y, bình thản nói: “Tam Thủ Y đại nhân, chuyện này là sao?”.
Chương 2372: Giữ mạng cho cậu ta
Thực ra Lâm Chính và Tam Thủ Y đều không coi trọng vụ kết hôn này.
Lâm Chính không định cưới, còn Tam Thủ Y cũng không định gả cháu gái mình.
Tam Thủ Y có ý định riêng, Lâm Chính cũng vậy.
Có những chuyện trong lòng biết rõ nhưng không thể nói toạc ra.
Bây giờ một người chồng chưa cưới khác của Trí Băng Thanh đến thì mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết nữa.
Tam Thủ Y tỏ vẻ rất lúng túng, cúi đầu im lặng một lát, rồi bình thản nói: "Thần y Lâm, tôi sẽ giải thích chuyện này với cậu sau".
"Giải thích với tôi sau? E là không được ổn thỏa lắm! Ông nói ngày mai sẽ tổ chức lễ cưới cho tôi và Băng Thanh, bây giờ lại lòi ra một người đàn ông cũng nói ngày mai sẽ cưới Băng Thanh! Vậy rốt cuộc ngày mai sơn trang tổ chức lễ cưới cho tôi và Băng Thanh, hay là cho anh ta vậy? Chuyện lớn như thế này mà không mau giải thích, thì chẳng phải sẽ dễ gây hiểu lầm sao?", Lâm Chính cười nói.
Tam Thủ Y nhíu mày.
Người đàn ông kia cũng nhíu mày, nhìn về phía Tam Thủ Y: "Chuyện này là sao? Người này là ai? Tại sao anh ta cũng nói là ngày mai cưới Băng Thanh?".
Tam Thủ Y đổ mổ hôi, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Cậu Hình, là tôi làm việc không chu toàn, cậu và Băng Thanh cứ đi đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết cho".
"Tam Thủ Y đại nhân, vậy chuyện vợ chưa cưới của tôi bị người này sỉ nhục thì sao? Anh ta còn chưa cho tôi câu trả lời mà", người đàn ông hừ mũi nói.
"Việc này...", Tam Thủ Y khó xử.
"Anh có quỳ không?", người đàn ông chỉ tay vào Lâm Chính, lạnh lùng quát.
"Trên đời này vẫn chưa ai có thể tùy tiện bắt tôi quỳ đâu!", Lâm Chính lắc đầu.
"Láo toét!".
Người đàn ông nổi giận: "Anh muốn ép tôi giết anh sao?".
"Ồ, anh cứ thử xem".
Lâm Chính bình thản nói.
"Khốn kiếp!".
Người đàn ông không nhịn được nữa, những người phía sau hắn cũng nổi giận, ai nấy tỏa ra sát khí, chuẩn bị rút vũ khí ra để băm vằm kẻ ngông cuồng này.
Nhưng đúng lúc này, Tam Thủ Y nhanh chân đi tới.
"Thư Trường! Cậu đừng khiến tôi khó xử!", Tam Thủ Y khẽ quát.
"Tam Thủ Y đại nhân, ông có mối quan hệ rất tốt với người này sao?", người đàn ông trầm giọng hỏi.
"Cái này... cũng không hẳn! Nhưng cậu không biết đây là ai đâu! Người này chính là thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn, thực lực không hề đơn giản. Nếu cậu giao đấu với cậu ta, thì tôi lo cậu sẽ gặp chuyện bất trắc!", Tam Thủ Y nhỏ giọng nói.
"Hừ! Một con kiến hôi mà tôi phải sợ sao? Huống hồ ông nghĩ những người tôi đưa đến đều là hạng tầm thường vớ vẩn chắc?", người đàn ông nói đầy khinh bỉ.
"Ồ, những người này là..."
"Họ đều là những sát thủ được bố tôi nhận nuôi từ nhỏ, sư phụ tôi đã bồi dưỡng từ lúc bọn họ còn nhỏ, khai mạch nặn thân cho bọn họ, truyền thụ cho bọn họ các chiêu thức mạnh nhất của Huyền Thanh Các. Những người này tuy chỉ tầm tuổi tôi, nhưng ai nấy đều có thực lực mạnh hơn tôi rất nhiều. Muốn giết người này chỉ là chuyện bỡn", Hình Thư Trường kiêu ngạo nói.
"Thật sao?".
Tam Thủ Y nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ kéo Hình Thư Trường sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì được, tôi cho phép cậu ra tay, nhưng cậu phải giữ mạng cho cậu ta".
"Tại sao?".
"Chẳng giấu gì cậu, sở dĩ tôi ngăn cản cậu không phải vì sợ cậu giết cậu ta, mà là sợ cậu ta khiến cậu bị thương. Tên này có thiên phú không tệ, bản thân cũng tinh thông y thuật, tôi có ý định chiêu mộ cậu ta vào sơn trang Thánh Y, nhưng cậu ta không đồng ý. Thế nên nếu cậu chắc chắn thì tôi mong có thể mượn tay các cậu để ép buộc cậu ta".
Dứt lời, Tam Thủ Y ghé lại gần hơn, kề tai nói nhỏ.
Hình Thư Trường lập tức bừng hiểu.
"Hóa ra là vậy".
"Nên xin cậu hãy nương tay!", Tam Thủ Y mỉm cười nói.
"Thôi được rồi, nếu đã là Tam Thủ Y đại nhân yêu cầu, thì tôi sẽ cho anh ta đường sống".
Hình Thư Trường bình thản nói, rồi dẫn người đi về phía Lâm Chính.
Chương 2373: Cũng không có gì để nói nhỉ?
"Thần y Lâm, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu sau. Vừa nãy tôi đã xin cậu Hình rồi, hi vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng cậu ấy không đồng ý. Hay là cậu xin lỗi Băng Thanh đi, rồi chuyện này coi như bỏ qua", Tam Thủ Y nhún vai nói, tỏ ý mình đã cố gắng hết sức.
"Vậy sao?".
Lâm Chính trầm ngâm.
Tam Thủ Y nheo mắt nhìn anh, nhếch môi cười nhạt.
Thực ra ông ta định để Lâm Chính và người của Huyền Thanh Các xảy ra mâu thuẫn vào ngày mai, với thực lực của Lâm Chính, thì chắc chắn không thể đánh lại người của Huyền Thanh Các.
Chỉ cần xảy ra mâu thuẫn mà Lâm Chính yếu thế, anh muốn sống thì chắc chắn phải cầu xin sự trợ giúp của sơn trang Thánh Y. Sơn trang Thánh Y có thể nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi, giữ Lâm Chính ở lại sơn trang.
Sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các đều muốn liên hôn, đương nhiên sẽ không vì một người mà phá hoại mối quan hệ của hai nhà.
Tam Thủ Y vốn tưởng rằng chuyện này phải chờ ngày mai mới xảy ra, nhưng không ngờ bây giờ đã xảy ra rồi.
Đúng là khiến người ta vui mừng bất ngờ.
"Đánh đi! Đánh nhau đi! Tốt nhất là đánh cho ta sống ngươi chết! Sau đó thì tan đàn xẻ nghé đi!", Tam Thủ Y thầm nói, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Chỉ cần xin lỗi là được sao?".
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
"Đương... đương nhiên, xin lỗi... là được...", Tam Thủ Y có chút không kịp phản ứng, vô thức nói.
"Không cần quỳ sao?".
"Việc này... không cần..."
"Vậy được, cô Trí, vừa nãy tôi đã mạo phạm, tôi rất xin lỗi", Lâm Chính mỉm cười nói.
Rất hào phóng và dứt khoát.
Không chút do dự nào.
Khiến cả đám người Tam Thủ Y đều ngẩn người ra.
Vừa nãy thần y Lâm còn sống chết không chịu, tại sao lại bất ngờ xuống nước như vậy?
Sắc mặt của Tam Thủ Y thoắt đỏ thoắt trắng, nhìn vô cùng quỷ dị.
Trí Băng Thanh cũng không biết nói gì cho phải, Hình Thư Trường lại càng sửng sốt, sắc mặt đanh lại. Đám thuộc hạ của hắn lên không được lùi không xong, tất cả đều quay sang nhìn hắn.
Bầu không khí vô cùng kỳ dị.
Ánh mắt Hình Thư Trường lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng: "Xin lỗi suông thì không được! Tam Thủ Y đại nhân bảo không quỳ, nhưng theo yêu cầu của tôi thì nhất định phải quỳ. Không quỳ xuống xin lỗi thì không có thành ý".
Tam Thủ Y nghe thấy thế thì hơi sáng mắt lên, lập tức giả vờ tỏ vẻ tức giận, nói đầy chính nghĩa: "Cậu Hình, sao cậu có thể làm vậy chứ? Vừa nãy chúng ta thương lượng với nhau, chẳng phải cậu nói bắt thần y Lâm xin lỗi thôi là được sao? Tại sao còn bắt cậu ta phải quỳ?".
"Tôi có nói là không bắt anh ta quỳ sao? Tôi quên mất rồi! Hơn nữa, Tam Thủ Y đại nhân, đó là ông đồng ý chứ tôi có đồng ý đâu! Tóm lại hôm nay anh ta không quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì không xong với tôi đâu!".
"Cậu... Thôi vậy, tôi không quan tâm chuyện này nữa".
Tam Thủ Y thuận thế xuống thang, giả vờ tức giận, sau đó phất tay hừ mũi, nói với Lâm Chính: "Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, không phải tôi không chịu giúp cậu, cậu nhìn bọn họ... ấu trĩ như vậy, tôi muốn giúp cũng lực bất tòng tâm".
Ông ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vui như mở cờ.
Dù sao ông ta cũng có lời rồi, thế nên lát nữa cho dù Lâm Chính bị thiệt thòi thì cũng không thể đổ lên đầu ông ta được.
"Không sao, Tam Thủ Y đại nhân, tôi biết ông đã cố gắng hết sức rồi".
"Nếu cậu đồng ý gia nhập sơn trang Thánh Y, thì có thể tránh được tai kiếp này. Dù sao Huyền Thanh Các cũng không dám tùy tiện động đến người của sơn trang chúng tôi", Tam Thủ Y mỉm cười nói.
"Không cần đâu, nhưng tôi phải hỏi một câu, Tam Thủ Y đại nhân. Nếu ông đã không khuyên được, thì liệu có phải ông sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa không?", Lâm Chính hỏi Tam Thủ Y.
Tam Thủ Y sửng sốt rồi đáp: "Đúng thế... Sao... sao vậy..."
"Không sao, vậy là tốt nhất".
Lâm Chính mỉm cười nói: "Tôi đã xin lỗi rồi, cũng chính mắt ông nhìn thấy, nhưng bọn họ được đằng chân lân đằng đầu không chịu tha cho tôi! Nếu vậy thì tôi giết bọn họ, sơn trang Thánh Y các ông... cũng không có gì để nói nhỉ?".
"Cái gì?", Tam Thủ Y như ngừng thở.
Vèo!
Ngay sau đó, Lâm Chính lao bắn tới, xuất hiện trước mặt Hình Thư Trường như thuấn di, bóp lấy cổ hắn rồi giơ lên chỉ bằng một tay.
Hình Thư Trường bị chế ngự trong chớp mắt.
"Hả?".
Tam Thủ Y trố mắt ra nhìn.
Chương 2374: Nhất ngôn cửu đỉnh
"Thần y Lâm! Anh làm cái gì vậy? Mau dừng tay!".
Tất cả mọi người đều hoảng hồn, ùa về phía Lâm Chính.
"Đứng lại!".
Lâm Chính quát lớn, bất ngờ tăng thêm sức ở bàn tay.
Cổ của Hình Thư Trường lập tức bị biến dạng, sắc mặt tái xanh, tỏ vẻ vô cùng đau đớn, dường như tắt thở đến nơi.
Mọi người hồn vía lên mây, ai nấy khựng lại, không dám tiến tới nữa.
"Súc sinh! Mau thả cậu chủ nhà tao ra! Nếu không bọn tao sẽ băm vằm mày!".
"Mau thả cậu chủ nhà tao ra!".
"Khốn kiếp! Nếu mày dám động đến một sợi tóc của cậu chủ, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!".
Người của Huyền Thanh Các nổi giận, rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Anh chán sống à? Anh có biết mình đang làm gì không?".
"Đây là thiếu chủ của Huyền Thanh Các đó! Anh dám hỗn xược như vậy sao?".
Trí Băng Thanh cũng cuống lên, lập tức quát lớn ngăn cản.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười nhạt, quay sang nói: "Tại sao tôi không được hỗn xược như vậy chứ? Là các cô khiêu khích tôi trước, tôi ra tay thì sao nào?".
"Thần y Lâm...", Tam Thủ Y cuống quýt kêu lên, định nói gì đó, nhưng lời vừa tới bên miệng đã bị Lâm Chính chặn lại.
"Chắc Tam Thủ Y đại nhân không định tự vả mặt mình đấy chứ? Vừa nãy ông còn nói không khuyên người này nữa, cũng không quản chuyện này nữa. Đáng lẽ bây giờ tôi giết anh ta thì ông cũng không nên quản mới phải. Lẽ nào ông định tự vả mình trước mặt bao nhiêu đệ tử và vãn bối của sơn trang Thánh Y?", Lâm Chính cười nói.
"Tính chất sự việc khác nhau mà! Bọn họ có định giết cậu đâu!", Tam Thủ Y vội nói.
"Nhưng bọn họ định phế tôi!".
"Thế nên tính chất khác nhau! Nếu bọn họ định giết cậu, thì tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn", Tam Thủ Y vô cùng sốt ruột nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời liền biến sắc, bịt miệng lại.
Nhưng... đã muộn.
Lâm Chính mỉm cười, nheo mắt nhìn Tam Thủ Y: "Nói vậy là tôi không thể giết anh ta, nhưng có thể phế anh ta, đúng không?".
"Cái này... cái này... Không phải... Thần y Lâm, chúng ta có gì từ từ nói..."
Tam Thủ Y vội vàng giải thích.
Nhưng ngay sau đó.
"A!".
Tiếng hét thảm thiết vang khắp khu nhà.
Chỉ thấy một tay của Hình Thư Trường đã bị Lâm Chính bẻ gãy, khuỷu tay đứt lìa, chỉ còn dính liền nhờ lớp da...
"Cậu chủ!".
"Thư Trường!".
Trí Băng Thanh và người của Huyền Thanh Các gào lên.
Nhưng vô ích, bởi vì lúc này, Lâm Chính đã giơ tay định bẻ nốt cánh tay còn lại. Dù hắn giãy giụa điên cuồng, vẫn không có bất cứ hiệu quả gì.
"Khốn kiếp! Giết!".
"Giết người này!".
Mọi người nổi giận gầm lên, xông tới như điên, chém các loại vũ khí về phía Lâm Chính.
"Hừ! Tam Thủ Y đại nhân! Là bọn họ tự đâm đầu vào chỗ chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!".
Lâm Chính hừ mũi, ánh mắt lạnh lẽo, đâu còn nương tay, giơ chân đạp những người đang lao tới.
Keng! Keng! Keng!
Bàn chân của Lâm Chính đạp nát thanh kiếm sắc mà người kia đâm tới, sau đó đạp mạnh vào bụng gã.
"Phụt!".
Người kia phun ra máu tươi, vùng bụng nứt toác, bay ngược ra đụng nát bức tường, sau đó ngã xuống đất hôn mê.
"Hả?".
Những người khác biến sắc, nhưng cậu chủ đang bị bắt giữ, bọn họ không cứu thì không biết ăn nói thế nào với tông môn, thế là lại rút kiếm ra cùng chém.
Lâm Chính lại giơ chân lên đạp mạnh.
Bốp bốp bốp!
Gần như là mỗi người một cú đạp, không ai đỡ nổi cú đạp này, hoặc là bị đá cho vỡ xương, hoặc là bị vỡ nội tạng.
Không đến 30 giây, tất cả người của Huyền Thanh Các đều bị Lâm Chính xử lý xong.
Trí Băng Thanh vốn còn muốn xông lên, nhưng thấy Lâm Chính có thực lực đáng sợ như vậy, lại nhớ đến thực lực anh từng thể hiện ở Giang Thành, sắc mặt liền tái nhợt, sợ hãi đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Đại nhân, chúng ta... có phải giúp không?".
Người của sơn trang Thánh Y thấy tình hình không ổn, dè dặt hỏi.
Sắc mặt Tam Thủ Y thoắt xanh thoắt trắng, chần chừ một lát, mãi không thốt được chữ nào.
Đúng lúc ông ta do dự.
"A!".
"Hự!".
Những tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Mọi người nhìn sang, tay chân Hình Thư Trường đã bị Lâm Chính bẻ gãy hết, đau đến mức ngất xỉu.
Lâm Chính buông tay ra.
Hình Thư Trường nặng nề ngã xuống đất, nằm im bất động.
Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.
"Tam Thủ Y đại nhân quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, khiến người ta phải khâm phục!".
Lâm Chính giơ ngón tay cái lên nói: "Làm phiền ông giải quyết việc ở đây, ngày mai tôi sẽ đến rước cô Băng Thanh đúng giờ. Vợ tương lai, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé".
Lâm Chính nở nụ cười lạnh lùng, xoay người về phòng.
Sắc mặt Tam Thủ Y đen sì như đít nồi, mãi không thốt nên lời.
"Chú hai...", Trí Băng Thanh run rẩy gọi.
"Về phòng!".
Tam Thủ Y trầm giọng nói.
Trí Băng Thanh rùng mình một cái, không dám phản bác, xoay người rời đi.
"Đưa ngay cậu Hình đi chữa trị, xin trang chủ đích thân chữa trị, lấy hết thần dược của sơn trang chúng ta ra, không được giấu giếm!".
"Đại nhân, việc này..."
"Đừng lo, tôi sẽ đích thân đi gặp mấy vị khách quý kia, nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện với bọn họ".
Tam Thủ Y nhìn ngôi nhà, rồi xoay người vội vã chạy đi.
Chương 2375: Lời này là sao?
Xoảng!
Tách trà sứ Thanh Hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thánh Y Giả bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tam Thủ Y ở bên dưới, phẫn nộ nói: “Sỉ nhục to lớn! Sỉ nhục to lớn! Con rể tương lai của sơn trang Thánh Y lại bị người ta đánh tàn phế ngay trên địa bàn của mình! Tam Thủ Y! Chú ăn cái gì sống vậy?”.
“Anh cả, chuyện này là do em thất trách, em thực sự không ngờ thần y Lâm lại giảo hoạt như vậy… Em… sẵn sàng chịu phạt…”, Tam Thủ Y quỳ xuống đất, cúi đầu nói.
“Người đâu! Chặt tay chân của tên phế vật này đi, ném vào trong nhà lao đợi chết!”, Thánh Y Giả nổi giận quát.
“Vâng!”.
Đệ tử chấp pháp đi vào đại sảnh.
“Đừng mà Thánh Giả!”.
“Thánh Giả bớt giận! Chuyện này không thể hoàn toàn trách Tam Thủ Y đại nhân!”.
“Tất cả là vì thần y Lâm quá giảo hoạt, không liên quan đến Tam Thủ Y đại nhân!”.
Lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y đều quỳ xuống, cầu xin cho Tam Thủ Y.
Nhưng Thánh Y Giả vô cùng tức giận, dường như ai khuyên cũng vô dụng, liên tục hét lớn: “Chém! Lôi xuống chém! Nhanh lên!”.
“Tuân lệnh!”.
Đệ tử chấp pháp không dám do dự, lập tức kéo Tam Thủ Y đi.
Tam Thủ Y không nói lời nào, dường như đã chấp nhận số mệnh.
“Đừng mà Thánh Giả!”.
Các lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y khóc lóc.
Nhưng Thánh Y Giả đã quyết ý, lòng dạ sắt đá!
Cho đến khi phó các chủ Hình Khánh của Huyền Thanh Các lên tiếng.
“Thánh Giả, tôi thấy… vẫn nên tha cho Tam Thủ Y đại nhân đi! Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tam Thủ Y đại nhân! Ông ấy ưa sĩ diện, bị thần y Lâm gài bẫy, không thể nuốt lời, không nhúng tay vào được, nên không thể trách ông ấy!”, Hình Khánh nói.
Thánh Y Giả nghe vậy, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: “Nếu không phải Hình phó các chủ lên tiếng, hôm nay tôi sẽ không tha cho chú đâu!”.
“Vâng… Vâng… Cảm ơn anh cả…”.
“Cảm ơn tôi?”, Thánh Y Giả lạnh lùng hỏi.
Tam Thủ Y sửng sốt, vội vàng xoay người lạy Hình Khánh: “Cảm ơn Hình phó các chủ!”.
Vẻ mặt Hình Khánh vô cùng khó coi, người của Huyền Thanh Các mặt ai cũng âm trầm.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra Thánh Y Giả đang diễn kịch.
Làm sao ông ta có thể thật sự chém Tam Thủ Y? Chẳng qua chỉ làm ra vẻ, đợi Hình Khánh lên tiếng mà thôi!
Đương nhiên Hình Khánh cũng biết, nhưng cũng không có cách nào. Chuyện đã xảy ra rồi không thể vãn hồi, việc cần làm bây giờ là làm sao lấy lại mặt mũi.
“Tam Thủ Y đại nhân! Người của tôi xảy ra chuyện ở trước mặt ông, tôi có truy cứu trách nhiệm của ông hay không thật ra không quan trọng, bây giờ tôi chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, cháu tôi gãy cả tay cả chân, làm sao tham gia hôn lễ ngày mai? Thứ hai, mặt mũi của Huyền Thanh Các chúng tôi mất hết, làm sao tìm lại? Nếu các người không giải quyết được hai vấn đề này, dù tôi có tha thứ cho các người, e rằng ngày mai các chủ chúng tôi đến cũng sẽ nổi giận, giáng lửa giận ngút trời xuống sơn trang Thánh Y này!”.
Người của sơn trang Thánh Y lập tức biến sắc.
Lửa giận của người đứng đầu Huyền Thanh Các phải đáng sợ đến thế nào?
E là sơn trang Thánh Y hiện nay cũng không chống đỡ được lửa giận của người đó…
“Hình phó các chủ không cần lo lắng, chuyện này tôi đã có cách giải quyết!”.
Thánh Y Giả nói: “Chuyện thứ nhất, tôi chuẩn bị đích thân chữa trị cho cậu chủ của quý các, bảo đảm sáng ngày mai, Thư Trường có thể hoạt động không khác gì người bình thường”.
“Còn chuyện thứ hai, ông càng không cần phải lo! Ngày mai, kẻ đó sẽ quỳ trước mặt các vị, dập đầu xin tha thứ!”.
“Ồ?”.
Hình phó các chủ nhíu mày: “Nếu thật là vậy, chuyện này cũng dễ nói. Dù sao tôi và ông cũng sắp thành thông gia, không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
“Cứ quyết định như vậy!”.
“Được, cứ quyết định như vậy! Chú hai, mau đưa các vị khách của Huyền Thanh Các đi nghỉ ngơi, đợi tôi mở tiệc thết đãi các vị một bữa ra trò!”.
“Vâng, anh cả! Mời mọi người đi bên này!”.
Tam Thủ Y vội đáp.
Nhưng Hình phó các chủ lại xua tay.
“Mở tiệc thì không cần, đưa chúng tôi đi gặp Thư Trường trước đi!”.
“A… Được…”.
Tam Thủ Y gật đầu, đưa mọi người đi về phía phòng bên.
Lúc này, Hình Thư Trường đã được điều trị sơ bộ, tay chân quấn đầy băng gạc, hết vòng này đến vòng khác, giống như xác ướp.
Nhưng tinh thần hắn đã tốt hơn trước kia nhiều.
Hình phó các chủ sẽ không nghi ngờ y thuật của sơn trang Thánh Y. Với y thuật cao siêu và linh đan diệu dược của bọn họ, muốn chữa trị những vết thương thế này không phải chuyện gì khó.
Huyền Thanh Các sẵn lòng liên hôn với sơn trang Thánh Y cũng là vì xem trọng y thuật siêu việt của bọn họ.
“Thư Trường, cháu có ổn không?”.
Hình Khánh bước nhanh vào, khẽ hỏi.
“Chú… Chú đến rồi…”.
“Yên tâm, trang chủ sẽ đích thân chữa trị cho cháu, bảo đảm ngày mai cháu có thể hồi phục bình thường. Ngoài ra, ông ta cũng đã hứa ngày mai sẽ bắt kẻ đó quỳ trước mặt cháu, dập đầu xin lỗi cháu…”, Hình Khánh nói.
“Dập đầu xin lỗi… là có thể rửa sạch nỗi nhục mà hắn gây ra cho cháu sao?”.
Hình Thư Trường để lộ ánh mắt ác độc, đau đớn nói: “Chú! Rõ ràng sơn trang Thánh Y có thể giết chết tên họ Lâm đó ngay bây giờ, nhưng bọn họ không làm vậy! Lẽ nào chú không cảm thấy kỳ quái sao?”.
Hình Khánh nghe vậy, nhíu mày: “Lời này là sao?”.
“Chú còn không hiểu nữa à? Bọn họ muốn bảo vệ tên họ Lâm kia!”, Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi nói.