-
Chương 2366-2370
Chương 2366: Hành động
"Không có, không có, sơn trang Thánh Y chúng tôi đều dùng nước suối, làm gì có nguồn nước khác? Thần y Lâm đừng đoán mò!".
Đệ tử kia vội vàng xua tay, sau đó nháy mắt với người luyện đan ở bên kia.
Người kia sững người rồi mới hiểu ra, vội xách thùng nước đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Anh đi dạo một vòng rồi về phòng.
Đệ tử kia gọi một đệ tử khác đến canh chừng Lâm Chính, còn anh ta vội vàng đi báo với Tam Thủ Y.
Lâm Chính nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người kia qua cửa sổ, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
"Chắc chắn đó là tuyệt đỉnh thang tuyền của phúc trạch bảo địa".
"Người của sơn trang Thánh Y xa xỉ thật, dùng hẳn thang tuyền để luyện đan thậm chí là tưới cây..."
"Khoan đã, dùng thang tuyền để tưới cây luyện đan... Nói vậy thì đan dược bọn họ luyện chế chắc chắn là đan dược tuyệt đỉnh".
"Vô duyên vô cớ sao bọn họ lại luyện chế đan dược như vậy chứ? Lẽ nào để chuẩn bị cho lễ cưới vào ngày kia?".
Lâm Chính thầm nghĩ, dường như đã hiểu ra gì đó.
Nếu đúng là lễ cưới của anh và Trí Băng Thanh thì cần gì phải phiền phức như vậy?
E là... lễ cưới ngày kia còn có người khác nữa.
Lâm Chính nghĩ đến đây thì bỗng hiểu ra.
Đêm đã khuya, Tam Thủ Y bày tiệc tẩy trần cho Lâm Chính.
Lâm Chính vui mừng cảm kích.
Bữa tiệc không có nhiều người, tính cả mấy đệ tử bồi rượu mà Tam Thủ Y đưa đến, tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Còn trang chủ sơn trang Thánh Y và Trí Băng Thanh thì không thấy bóng dáng đâu.
"Tam Thủ đại nhân, sao không thấy cô Băng Thanh đâu? Hôm đó gặp nhau ở Giang Thành, tôi vừa nhìn thấy cô Băng Thanh đã yêu! Mấy ngày không gặp, tôi nhớ chết đi được", Lâm Chính cười nói.
"Ấy, thần y Lâm, cậu không biết đấy thôi, cháu gái tôi cũng vừa gặp đã yêu cậu. Nó cũng muốn gặp cậu lắm, ngặt nỗi quy tắc là không được gặp, dù sao ngày kia cũng là lễ cưới của hai người mà", Tam Thủ Y cười lớn.
"Rõ ràng chỉ cách một ngày, mà cảm giác như là một năm".
"Ha ha ha, thần y Lâm cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Ngày kia là cậu có thể ôm mỹ nhân về rồi! Nào, tôi mời cậu một ly!".
"Cảm ơn Tam Thủ đại nhân!".
Rượu quá ba tuần, hình như Tam Thủ Y đã uống kha khá, liền về phòng ngủ.
Lâm Chính biết chút rượu này không thể khiến ai say cả.
Nhưng anh cũng giả vờ say, trở về phòng lăn ra ngủ.
Đệ tử canh cửa lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, quan sát Lâm Chính, thấy anh bất tỉnh nhân sự mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thần y Lâm quả thực uống say, đã ngủ rồi".
Đệ tử lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói.
"Đêm nay tất cả trông chừng cậu ta, không được để cậu ra rời khỏi mắt một phút nào, rõ chưa? Nếu cậu ta biến mất, tôi sẽ hỏi tội cậu!", trong bộ đàm vang lên giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.
"Vâng, sư phụ!".
Đệ tử kia gật đầu, hơi hé cửa sổ ra, cứ nhìn Lâm Chính chằm chằm, không dám chớp mắt.
Nhưng anh ta nhìn chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập đến, hai mí mắt không ngừng đánh nhau.
Cầm cự được ba phút, cuối cùng đệ tử này cũng không nhịn được nữa.
Phịch!
Đầu của anh ta gục xuống, gác lên bệ cửa sổ ngủ say sưa...
Khoảnh khắc đệ tử này vừa ngủ, Lâm Chính vẫn đang bất tỉnh nhân sự lập tức bò dậy, thổi tắt đàn hương trên bàn, gạt bột ngủ được rắc bên trong ra, rồi nhanh chân rời khỏi phòng, chạy thẳng đến nơi có tuyệt đỉnh thang tuyền...
Chương 2367: Long tuyền
Bởi vì ở bên trong sơn trang Thánh Y nên cũng chẳng ai cần phải giấu diếm về vị trí của tuyệt đỉnh thang tuyền.
Đợi sau khi Lâm Chính về phòng đã tìm thấy một đệ tử của phòng luyện dược ở khu vực phía Tây.
Người đệ tử xách cái thùng ngọc nhanh chóng đi về sườn núi của sơn trang. Người này đi rất vội vàng, sắc mặt thì đanh lại.
Mỗi lần gặp người này trên đường là những đệ tử khác đều nhường qua một bên, không dám gây ra chậm trễ.
Lâm Chính lẳng lặng đi theo sau. Cứ thế tầm 20 phút trôi qua, sau khi đi qua hai khe núi thì cuối cùng người này cũng dừng lại.
Một ông cụ ăn mặc tàn tạ dựa ở trước cửa hang. Người này say ngất, còn đang ôm cả một bình rượu, cứ thế dựa vào bên động ngủ phà phà. Lâm Chính lại gần, mùi rượu mạnh xộc lên mũi anh.
Người đệ tử xách thùng ngọc đi tới trước ông cụ, cung kính chắp tay sau đó lấy ra một lệnh bài giờ lên cao.
“Vào!", người đàn ông mơ màng hô lên một từ. Người đệ tử lập tức bái lễ, sau đó xách thùng ngọc mang vào.
Lâm Chính chau mày. Ông cụ này đã say khướt vậy mà thực ra vẫn giữ được thái độ vô cùng tỉnh táo. Nếu như cố tình xông vào trong thì chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.
Một khi kinh động cả sơn trang thì coi như xong đời. Vậy phải làm thế nào đây? Lâm Chính suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, anh khẽ mỉm cười và từ từ lùi lại.
Đúng lúc anh lùi lại khoảng mười phút thì ông cụ đột nhiên hếch mũi, mở tròn mắt: “Mùi này...thơm quá. Là thứ gì vậy ta?”, ông cụ run rẩy hét lớn sau đó đột nhiên nhảy ra đi theo hướng mùi hương phát ra.
“Thơm như vậy mà có thể...ngâm thành rượu thì đúng là mỹ vị nhân gian...”, ông ta lầm bầm, đôi mắt trở nên sáng hơn bao giờ hết.
Thế nhưng ông ta đột nhiên khựng lại. Dù sao thì trách nhiệm của ông ta cũng là canh chừng động phủ này mà.
Ông cụ do dự. Dù không muốn rời đi nhưng khi ngửi thấy mùi hương này thì ông ta cảm thấy ngứa ngáy khắp cả người.
“Thôi kệ, mùi hương này chắc cũng không cách xa chỗ này là bao, mình đi xem một lúc chắc không có vấn đề gì đâu”, sau khi quyết định như vậy, ông cụ lập tức đi về nơi phát ra mùi thơm. Ông ta lướt nhanh như một cơn gió.
Đúng lúc ông ta rời đi thì Lâm Chính cũng nhanh như cắt xông vào bên trong động phủ. Bên trong khá tối, hầu như không có ánh sáng.
Lâm Chính không dám chần chờ, chỉ biết điên cuồng lao vào. Anh nhanh chóng đi qua một con đường nhỏ hẹp và tới được tuyệt đỉnh thang tuyền ở bên trong sơn trang.
Đó là một dòng suối bên dưới mặt đất. Thế nhưng xung quanh được bọc bởi đá. Không chỉ có vậy, xung quanh những bệ đá này còn được khắc hình rồng. Nhìn những hình này Lâm Chính khẽ tái mặt.
“Rồng điêu khắc?”
“Suối nhước?”
“Lẽ nào là...long tuyền?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thật không ngờ tuyệt đỉnh thang tuyền của sơn trang Thánh Y lại là long tuyền như trong truyền thuyết. Chẳng trách sơn trang lại có thể tạo ra được những loại dược vật khủng khiếp như vậy, hơn nữa còn trồng ra được những dược thảo siêu hiếm như thế...
Có suối nước này thì có gì mà không trồng được. Lâm Chính vội vàng đi sâu vào trong. Lúc này, bên trong long tuyền còn có hai người đệ tử nữa đang lấy nước.
Bọn họ quỳ xuống trước dòng suối khấu đầu 9 lần, trông vô cùng trịnh trọng, sau đó mới lấy nước rời đi. Hai người không hề phát hiện ra Lâm Chính.
Đợi hai người rời đi, Lâm Chính bước ra, lao về phía long tuyền. Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra định ngâm vào trong nước. Thế nhưng khi anh đang định vứt xuống thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bặm môi, cầm cả châm nhảy xuống nước.
Trong nháy mắt.
Ục ục...Cả mặt nước phẳng lặng sôi lên sùng sục.
Bong bóng nổi cả lên. Hồng Mông Long Châm cảm nhận được sự kích thích, đột nhiên phát ra tiếng kêu...
Chương 2368: Dị tượng thiên địa
Tiếng châm vang lên, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, càng hùng hậu. Số châm tập trung lại giống như tiếng của rồng đang gầm.
Lúc này bên ngoài động, người đàn ông say ngà ngà cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí của mùi thơm. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy thì ông ta đã phải sững sờ.
Hóa ra mùi hương phát ra từ một loại quả ở trên cây. Quả này khác với những quả khác, bên ngoài của nó được phủ một lớp bột. Lớp bột và vỏ quả tiếp xúc tạo ra phản ứng hóa học khiến thịt quả bị mục ra và phát ra mùi thơm. Rõ ràng thứ này là do con người làm ra
“Không hay rồi! Trúng kế rồi”, ông cụ phản ứng lại. Ông ta tái mặt, vội vàng chạy về phía động phủ.
Đột nhiên...
Ầm! Một âm thanh kinh thiên từ sơn trang Thánh Y vang lên. Ngay sau đó là một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.
Vô số người của sơn trang thất kinh, đồng loạt lao ra khỏi phòng. Họ ngước nhìn. Trên không trung, cột trắng kia trông vô cùng trói mắt và kỳ lạ.
“Đây là?”, Tam Thủ Y trố tròn mắt.
“Không hay rồi. Hướng này…ở Long Tuyền. Long Tuyền xảy ra chuyện rồi”.
“Mau chóng tới Long Tuyền”.
“Mau phát tín hiệu cảnh báo”, tiếng gầm vang lên. Vô số người tái mặt, vội vàng chạy về phía Long Tuyền.
Ầm ầm…Đám đông còn chưa kịp tới nơi thì đã thấy vô số cột ánh sáng phóng thẳng lên trời. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cột sáng với vẻ thất kinh và bàng hoàng…
Trang chủ sơn trang Thánh Y ở trong viện...Thánh Y Giả ra khỏi phòng, nhìn lên luồng sáng, mặt tối sầm.
“Đó là thứ gì vậy”, một cô gái xinh đẹp, mặc áo lên và hỏi.
“Đó là dị tượng thiên địa”.
“Dị tượng thiên địa sao?”
“Đúng vậy. Khi có một người hoặc một thần binh được sinh ra mà đạt được tuyệt thế của tạo hóa thì sẽ xuất hiện dị tượng. Hiện tượng này không thể nào giải thích được”, Thánh Y Giả nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì có phải là sơn trang của chúng ta có thần binh hoặc kỳ tài được sinh ra không?”
“Có khả năng không phải là người của sơn trang. Hướng đó là Long Tuyền, chắc chắn có người lơi dụng Long Tuyền để luyện thần binh hoặc cơ thể rồi.
Thánh Y Giả trầm giọng, mặc áo khoác, nhảy vào không gian và phóng như bay tới Long Tuyền. Tốc độ của ông ta cực nhanh. Ông ta phóng đi trong đêm như một tia điện.
Lúc tới nơi, ông ta nghe thấy tiếng gào khóc từ bên trong vọng ra. Sắc mặt của Thánh Y Giả trông vô cùng khó coi. Đây là âm thanh mà ông ta thấy rất quen thuộc. Đó chính là tiếng khóc của người đàn ông canh ngoài cửa động.
“Thánh Giả”.
“Thánh Giả”
Thánh Y Giả bước vào, mọi người đồng loạt cúi người hành lễ. Ông ta đanh mặt, bước tới bên Long Tuyền và phát hiện ông cụ đang gào khóc ở đoạn Long Tuyền bị nứt vỡ.
Cả Long Tuyền đã bị khô khốc.
“Không thể nào. Ai? Ai đã phá hủy Long Tuyền của tôi?”
Thánh Y Giả nín thở, gầm lên: “Ai đã làm?”
Thế nhưng không ai trả lời. Tam Thủ Y suy nghĩ rồi bỗng lên tiếng: “Đai ca, có thể là người đó…”
Thánh Y Giả lập tức hiểu ra ý của ông ta: “Lập tức bắt cậu ta cho tôi”.
“Vâng”, Tam Thủ Y không dám do dự, lập tức dẫn theo đội đệ tử tinh nhuệ nhất vội vàng đi tới nơi ở của Lâm Chính.
Chương 2369: Độc Kiếm
“Ưm…”, tiếng rên rỉ vang lên. Người đệ tử nằm sà ra cửa sổ dụi mắt, tỉnh dậy. Người này nhanh chóng giật bắn mình, vội vàng nhìn vào phía trong.Khi nhìn thấy người kia vẫn say tới mức bất tỉnh nhân sự thì người đệ tử thở phào.
“Mẹ kiếp, may mà không có vấn đề gì. Nhưng đang yên đang lành sao mình lại ngủ mất nhỉ? Do ban ngày mệt quá sao?”, người đệ tử lầm bầm, cảm thấy hoang mang.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vọng vào. Sau đó là tiếng huyên náo và tiếng chửi rủa. Người đệ tử giật mình quay qua nhìn thì thấy Tam Thủ Y dẫn theo một đội quân lao vào.
“Bái kiến sư tôn", người đệ tử cúi người.
Tam Thủ Y đang định nói gì đó bèn chuyển hướng: “Có chuyện gì không?”
“Chuyện gì ạ? Không có ạ?”, người đệ tử vội nói.
“Không có sao? Thần y Lâm vẫn ngủ ở trong à?”, Tam Thủ Y lại hỏi.
“Đúng vậy ạ, vẫn còn ngủ”.
“Cậu không rời đi lúc nào chứ?”, Tam Thủ Y nhìn chăm chăm người đệ tử.
Anh ta giật mình, há hốc miệng vội nói: “Đệ tử không hề rời đi. Tuyệt đối không?”, anh ta không dám nói ra chuyện mình ngủ gật, nếu không sẽ bị phạt.
“Cậu chắc chứ”.
“Đệ tử xin thề. Sư phụ, anh ta không hề rời đi, chỉ ngủ ở bên trong. Từ lúc anh ta ngủ thì đệ tử luôn canh chừng anh ta, không hề nhắm mắt luôn”, người đệ tử khăng khăng.
“Vậy thì thật kỳ lạ”, Tam Thủ y tái mặt.
Nếu không phải thần y Lâm thì là ai? Lẽ nào là có kẻ đột nhập vào sơn trang Thánh Y?
Tam Thủ Y trông vô cùng khó coi: “Lập tức thông báo cho các thánh giả khác, điều mức cảnh báo lên cao nhất, tăng cường phòng ngự cho sơn trang. Từ giờ trở đi bắt đầu tiến hành điều tra toàn bộ sơn trang, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào”.
“Vâng sư tôn”, đám đông hô lên. Cả sơn trang hành động. Vô số đệ tử cầm đèn pin điều tra trong đêm.
Còn Lâm Chính, anh đợi mọi người rời đi mới lấy Hồng Mông Long Châm ra. Lúc này, Hồng Mông Long Châm đã có sự thay đổi. Bên ngoài chúng phá ra ánh sáng màu vàng, bên trong là màu ngọc, trông vô cùng huyền diệu
Không chỉ vậy, Lâm Chính phát hiện ra khi cầm số châm này, anh có thể cảm nhận được nhịp tim của chúng, giống như chúng có sự liên kết với cơ thể anh vậy.
“Đây chắc chắn là hiệu quả từ Long Tuyền”, lần này đột nhập vào Long Tuyền, Lâm Chính không những luyện được Hồng Mông Long Châm mà còn giúp cơ thể mạnh lên rất nhiều. Sức mạnh của Long Tuyền đã vô hình trung kết nối cơ thể anh và Hồng Mông Long Châm.
“Đúng là Long Tuyền, quả nhiên tuyệt diệu”, Lâm Chính mừng rỡ, lập tức ghim châm vào cơ thể, củng cố cơ thể và bắt đầu điều dưỡng.
Ngày hôm sau, khi Lâm Chính tỉnh lại thì tinh thần của anh vô cùng sảng khoái. Còn người của sơn trang thì mệt không thể tả. Trông họ vô cùng khó coi. Cả đêm qua sơn trang sục sôi mà.
Rầm! Lúc này có người đột nhiên đạp cửa. Lâm Chính đang rửa mặt phải giật mình, nhìn ra ngoài. Anh nhìn thấy Trí Băng Thanh mặc váy màu ngọc với sát ý hằm hằm đi vào trong.
“Thần y Lâm nói đi! Có phải là anh làm không?”, cô ta gầm lên.
“Cô Trí, đã lâu không gặp, cô chào mừng tôi tới nhà cô làm khách như vậy sao?", Lâm Chính lau tay, hờ hững nói.
“Bớt nói nhảm lại! Tên họ Lâm kia, đây là sơn trang Thánh Y, không phải Giang Thành. Anh thật thà trả lời cho tôi, tối qua Long Tuyền bị phá hủy, có phải là do anh làm không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nói thật thì hôm nay tôi sẽ giết chết anh”, Trí Băng Thanh gầm lên và rút ra một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm màu xanh đậm.
Lâm Chính chau mày: “Độc Kiếm sao?”
Chương 2370: Là do tôi phá hủy đấy
Thánh Giả không những tinh thông các loại linh đan diệu dược mà còn biết về rất nhiều loại độc khủng khiếp.
Sơn trang Thánh Y hơn cả thế, sự hiểu biết của họ dành cho độc dược đã đạt tới đỉnh cao, không ai có thể sánh bằng.
Ngay như kiếm lực của thanh Độc Kiếm này cũng vậy, thật sự khiến người khác phải khiếp sợ. Thanh kiếm không cầm đâm vào người khác, chỉ cần tiếp xúc thôi thì đối phương cũng lập tức bị mất máu mà chết rồi.
“Thật không ngờ anh cũng biết về Độc Kiếm. Nếu đã vậy thì chắc anh cũng biết về uy lực của nó đúng không?”, Trí Băng Thanh hừ giọng.
Lâm Chính chỉ điềm đạm nói: “Độc của Độc Kiếm chỉ cần tiếp xúc là sẽ chết. Tôi không dám khinh thường độc của sơn trang Thánh Y đâu. Thế nhưng cô Trí, chắc cô không thể tùy tiện khiến tội bị thương vì tôi đã là chồng sắp cưới của cô rồi”
“Chồng sắp cưới?”, Băng Thanh giật mình.
“Đúng vậy, chú của cô – Tam Thủ Y đại nhân đã đồng ý gả cô cho tôi. Ngày mai chính là ngày đại hôn của chúng ta. Tôi đã là chồng sắp cưới thì sao cô có thể giết chồng mình được chứ?”, Lâm Chính nói.
Băng Thanh nghe thấy vậy bật cười: “Thần y Lâm, tôi luôn cho rằng anh là người thông minh, vậy mà tới lúc này anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Tôi gả cho anh? Đừng mơ. Mặc dù anh là người có tiếng trong thế giới phàm tục nhưng trong mắt chúng tôi anh chẳng bằng con kiến đâu. Anh xứng với tôi sao? Không tự coi lại bản thân mình đi?”
“Vậy à? Mặc dù tôi không bằng cô nhưng giấy cam kết vẫn còn ở đây”, Lâm Chính lấy tờ giấy ra, đưa qua đưa lại trước mặt Băng Thanh và nói: “Thực ra, tôi cũng chẳng có hứng thú với cô. Nhưng người của sơn trang ép tôi phải gia nhập, nếu không sẽ động tới người nhà họ Lạc nên tôi bị khó xử thôi. Trí Băng Thanh, nếu như cô không muốn gả cho tôi thì nói với chú và bố của cô đi. Để họ dừng chuyện này lại, như vậy tôi cũng được yên ổn quay về Giang Thành. Chúng ta sẽ không còn bất kỳ giăng mắc gì nữa”.
“Tôi không thể làm gì với quyết định của bố được. Huống hồ thần y Lâm, tôi tới không phải để thương lượng chuyện đó với anh. Tôi tới là nói chuyện về Long Tuyền. Long Tuyền chắc chắn do anh làm thành ra như thế”, Trí Băng Thanh hét lớn.
“Có nói thế thì cô có chứng cứ không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
“Chứng cứ không có nhưng anh vừa tới thì đã xảy ra chuyện này, chẳng lẽ lại không phải do anh?”, Băng Thanh hừ giọng.
“Do cô đoán thôi đúng không? Cô Trí, có phải cô quá hồ đồ không. Tôi khuyên cô nên có chứng cứ rồi hãy tới chỉ đích danh tôi”, Lâm Chính cười nói.
“Anh…”, Băng Thanh tức lắm.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ghé sát vào cô: “Thôi bỏ đi, tôi nói cô biết nhé, thực ra cô đoán đúng rồi đấy. Long Tuyền….đúng là do tôi phá hủy”.
“Anh thừa nhận rồi nhé”.
Cô ta trố tròn mắt, gầm lên: “Khốn nạn! Anh phải chết”.
Nói xong cô ta chém Độc Kiếm về phía anh. Thế nhưng khi thanh kiếm vừa tiếp cận thì Lâm Chính đã né đòn.
“Cô Trí, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm loạn, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh là kẻ khốn nạn, tôi phải giết anh”, thanh kiếm của cô ta phóng ra một hình ảnh, vồ về phía Lâm Chính. Anh nhanh như cắt, thanh kiếm chẳng thể nào chạm vào được cơ thể anh.
Băng Thanh không chịu dừng lại. Lâm Chính hừ giọng: “Cô Trí, tôi đã cảnh cáo cô rồi. Là do cô cố chấp. Nếu đã vậy thì đừng có trách tôi đấy”, nói xong anh lấy ra một cây châm, chém mạnh về phía thanh Độc Kiếm.
Keng...Đường sáng lóe lên như điện xẹt. Thanh kiếm lập tức gãy ra. Băng Thanh nín thở, đôi mắt ánh lên sát khí. Cô ta đâm thanh kiếm gãy về phía ngực của Lâm Chính.
Rõ ràng là cô ta không có ý định nương tay và muốn lấy mạng của Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy bèn hừ giọng và đạp chân. Bụp! Anh đạp thẳng vào bụng Băng Thanh. Cô ta bay bật ra xa, ngã rầm xuống đất.
“Thưa cô”, đoàn tuần tra vừa hay đi tới, thấy cảnh tượng đó họ tái mặt.
“Người này đã phá hủy Long Tuyền. Chính là anh ta", Băng Thanh chỉ về phía Lâm Chính và gào lên.
“Cái gì?”
“Mau đi thông báo cho Thánh Giả”.
“Bắt lấy anh ta”.
Đám đệ tử tái măt, lập tức rút ra vũ khí và bao vây Lâm Chính.
“Đây là cách mà sơn trang Thánh Y đón khách đấy à?”
Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ ngồi xuống rót một chén trà: "Thôi vậy, tôi đợi Thánh Y Giả tới giải thích. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”.
"Không có, không có, sơn trang Thánh Y chúng tôi đều dùng nước suối, làm gì có nguồn nước khác? Thần y Lâm đừng đoán mò!".
Đệ tử kia vội vàng xua tay, sau đó nháy mắt với người luyện đan ở bên kia.
Người kia sững người rồi mới hiểu ra, vội xách thùng nước đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Anh đi dạo một vòng rồi về phòng.
Đệ tử kia gọi một đệ tử khác đến canh chừng Lâm Chính, còn anh ta vội vàng đi báo với Tam Thủ Y.
Lâm Chính nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người kia qua cửa sổ, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
"Chắc chắn đó là tuyệt đỉnh thang tuyền của phúc trạch bảo địa".
"Người của sơn trang Thánh Y xa xỉ thật, dùng hẳn thang tuyền để luyện đan thậm chí là tưới cây..."
"Khoan đã, dùng thang tuyền để tưới cây luyện đan... Nói vậy thì đan dược bọn họ luyện chế chắc chắn là đan dược tuyệt đỉnh".
"Vô duyên vô cớ sao bọn họ lại luyện chế đan dược như vậy chứ? Lẽ nào để chuẩn bị cho lễ cưới vào ngày kia?".
Lâm Chính thầm nghĩ, dường như đã hiểu ra gì đó.
Nếu đúng là lễ cưới của anh và Trí Băng Thanh thì cần gì phải phiền phức như vậy?
E là... lễ cưới ngày kia còn có người khác nữa.
Lâm Chính nghĩ đến đây thì bỗng hiểu ra.
Đêm đã khuya, Tam Thủ Y bày tiệc tẩy trần cho Lâm Chính.
Lâm Chính vui mừng cảm kích.
Bữa tiệc không có nhiều người, tính cả mấy đệ tử bồi rượu mà Tam Thủ Y đưa đến, tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Còn trang chủ sơn trang Thánh Y và Trí Băng Thanh thì không thấy bóng dáng đâu.
"Tam Thủ đại nhân, sao không thấy cô Băng Thanh đâu? Hôm đó gặp nhau ở Giang Thành, tôi vừa nhìn thấy cô Băng Thanh đã yêu! Mấy ngày không gặp, tôi nhớ chết đi được", Lâm Chính cười nói.
"Ấy, thần y Lâm, cậu không biết đấy thôi, cháu gái tôi cũng vừa gặp đã yêu cậu. Nó cũng muốn gặp cậu lắm, ngặt nỗi quy tắc là không được gặp, dù sao ngày kia cũng là lễ cưới của hai người mà", Tam Thủ Y cười lớn.
"Rõ ràng chỉ cách một ngày, mà cảm giác như là một năm".
"Ha ha ha, thần y Lâm cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Ngày kia là cậu có thể ôm mỹ nhân về rồi! Nào, tôi mời cậu một ly!".
"Cảm ơn Tam Thủ đại nhân!".
Rượu quá ba tuần, hình như Tam Thủ Y đã uống kha khá, liền về phòng ngủ.
Lâm Chính biết chút rượu này không thể khiến ai say cả.
Nhưng anh cũng giả vờ say, trở về phòng lăn ra ngủ.
Đệ tử canh cửa lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, quan sát Lâm Chính, thấy anh bất tỉnh nhân sự mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thần y Lâm quả thực uống say, đã ngủ rồi".
Đệ tử lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói.
"Đêm nay tất cả trông chừng cậu ta, không được để cậu ra rời khỏi mắt một phút nào, rõ chưa? Nếu cậu ta biến mất, tôi sẽ hỏi tội cậu!", trong bộ đàm vang lên giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.
"Vâng, sư phụ!".
Đệ tử kia gật đầu, hơi hé cửa sổ ra, cứ nhìn Lâm Chính chằm chằm, không dám chớp mắt.
Nhưng anh ta nhìn chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập đến, hai mí mắt không ngừng đánh nhau.
Cầm cự được ba phút, cuối cùng đệ tử này cũng không nhịn được nữa.
Phịch!
Đầu của anh ta gục xuống, gác lên bệ cửa sổ ngủ say sưa...
Khoảnh khắc đệ tử này vừa ngủ, Lâm Chính vẫn đang bất tỉnh nhân sự lập tức bò dậy, thổi tắt đàn hương trên bàn, gạt bột ngủ được rắc bên trong ra, rồi nhanh chân rời khỏi phòng, chạy thẳng đến nơi có tuyệt đỉnh thang tuyền...
Chương 2367: Long tuyền
Bởi vì ở bên trong sơn trang Thánh Y nên cũng chẳng ai cần phải giấu diếm về vị trí của tuyệt đỉnh thang tuyền.
Đợi sau khi Lâm Chính về phòng đã tìm thấy một đệ tử của phòng luyện dược ở khu vực phía Tây.
Người đệ tử xách cái thùng ngọc nhanh chóng đi về sườn núi của sơn trang. Người này đi rất vội vàng, sắc mặt thì đanh lại.
Mỗi lần gặp người này trên đường là những đệ tử khác đều nhường qua một bên, không dám gây ra chậm trễ.
Lâm Chính lẳng lặng đi theo sau. Cứ thế tầm 20 phút trôi qua, sau khi đi qua hai khe núi thì cuối cùng người này cũng dừng lại.
Một ông cụ ăn mặc tàn tạ dựa ở trước cửa hang. Người này say ngất, còn đang ôm cả một bình rượu, cứ thế dựa vào bên động ngủ phà phà. Lâm Chính lại gần, mùi rượu mạnh xộc lên mũi anh.
Người đệ tử xách thùng ngọc đi tới trước ông cụ, cung kính chắp tay sau đó lấy ra một lệnh bài giờ lên cao.
“Vào!", người đàn ông mơ màng hô lên một từ. Người đệ tử lập tức bái lễ, sau đó xách thùng ngọc mang vào.
Lâm Chính chau mày. Ông cụ này đã say khướt vậy mà thực ra vẫn giữ được thái độ vô cùng tỉnh táo. Nếu như cố tình xông vào trong thì chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.
Một khi kinh động cả sơn trang thì coi như xong đời. Vậy phải làm thế nào đây? Lâm Chính suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, anh khẽ mỉm cười và từ từ lùi lại.
Đúng lúc anh lùi lại khoảng mười phút thì ông cụ đột nhiên hếch mũi, mở tròn mắt: “Mùi này...thơm quá. Là thứ gì vậy ta?”, ông cụ run rẩy hét lớn sau đó đột nhiên nhảy ra đi theo hướng mùi hương phát ra.
“Thơm như vậy mà có thể...ngâm thành rượu thì đúng là mỹ vị nhân gian...”, ông ta lầm bầm, đôi mắt trở nên sáng hơn bao giờ hết.
Thế nhưng ông ta đột nhiên khựng lại. Dù sao thì trách nhiệm của ông ta cũng là canh chừng động phủ này mà.
Ông cụ do dự. Dù không muốn rời đi nhưng khi ngửi thấy mùi hương này thì ông ta cảm thấy ngứa ngáy khắp cả người.
“Thôi kệ, mùi hương này chắc cũng không cách xa chỗ này là bao, mình đi xem một lúc chắc không có vấn đề gì đâu”, sau khi quyết định như vậy, ông cụ lập tức đi về nơi phát ra mùi thơm. Ông ta lướt nhanh như một cơn gió.
Đúng lúc ông ta rời đi thì Lâm Chính cũng nhanh như cắt xông vào bên trong động phủ. Bên trong khá tối, hầu như không có ánh sáng.
Lâm Chính không dám chần chờ, chỉ biết điên cuồng lao vào. Anh nhanh chóng đi qua một con đường nhỏ hẹp và tới được tuyệt đỉnh thang tuyền ở bên trong sơn trang.
Đó là một dòng suối bên dưới mặt đất. Thế nhưng xung quanh được bọc bởi đá. Không chỉ có vậy, xung quanh những bệ đá này còn được khắc hình rồng. Nhìn những hình này Lâm Chính khẽ tái mặt.
“Rồng điêu khắc?”
“Suối nhước?”
“Lẽ nào là...long tuyền?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thật không ngờ tuyệt đỉnh thang tuyền của sơn trang Thánh Y lại là long tuyền như trong truyền thuyết. Chẳng trách sơn trang lại có thể tạo ra được những loại dược vật khủng khiếp như vậy, hơn nữa còn trồng ra được những dược thảo siêu hiếm như thế...
Có suối nước này thì có gì mà không trồng được. Lâm Chính vội vàng đi sâu vào trong. Lúc này, bên trong long tuyền còn có hai người đệ tử nữa đang lấy nước.
Bọn họ quỳ xuống trước dòng suối khấu đầu 9 lần, trông vô cùng trịnh trọng, sau đó mới lấy nước rời đi. Hai người không hề phát hiện ra Lâm Chính.
Đợi hai người rời đi, Lâm Chính bước ra, lao về phía long tuyền. Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra định ngâm vào trong nước. Thế nhưng khi anh đang định vứt xuống thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bặm môi, cầm cả châm nhảy xuống nước.
Trong nháy mắt.
Ục ục...Cả mặt nước phẳng lặng sôi lên sùng sục.
Bong bóng nổi cả lên. Hồng Mông Long Châm cảm nhận được sự kích thích, đột nhiên phát ra tiếng kêu...
Chương 2368: Dị tượng thiên địa
Tiếng châm vang lên, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, càng hùng hậu. Số châm tập trung lại giống như tiếng của rồng đang gầm.
Lúc này bên ngoài động, người đàn ông say ngà ngà cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí của mùi thơm. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy thì ông ta đã phải sững sờ.
Hóa ra mùi hương phát ra từ một loại quả ở trên cây. Quả này khác với những quả khác, bên ngoài của nó được phủ một lớp bột. Lớp bột và vỏ quả tiếp xúc tạo ra phản ứng hóa học khiến thịt quả bị mục ra và phát ra mùi thơm. Rõ ràng thứ này là do con người làm ra
“Không hay rồi! Trúng kế rồi”, ông cụ phản ứng lại. Ông ta tái mặt, vội vàng chạy về phía động phủ.
Đột nhiên...
Ầm! Một âm thanh kinh thiên từ sơn trang Thánh Y vang lên. Ngay sau đó là một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.
Vô số người của sơn trang thất kinh, đồng loạt lao ra khỏi phòng. Họ ngước nhìn. Trên không trung, cột trắng kia trông vô cùng trói mắt và kỳ lạ.
“Đây là?”, Tam Thủ Y trố tròn mắt.
“Không hay rồi. Hướng này…ở Long Tuyền. Long Tuyền xảy ra chuyện rồi”.
“Mau chóng tới Long Tuyền”.
“Mau phát tín hiệu cảnh báo”, tiếng gầm vang lên. Vô số người tái mặt, vội vàng chạy về phía Long Tuyền.
Ầm ầm…Đám đông còn chưa kịp tới nơi thì đã thấy vô số cột ánh sáng phóng thẳng lên trời. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cột sáng với vẻ thất kinh và bàng hoàng…
Trang chủ sơn trang Thánh Y ở trong viện...Thánh Y Giả ra khỏi phòng, nhìn lên luồng sáng, mặt tối sầm.
“Đó là thứ gì vậy”, một cô gái xinh đẹp, mặc áo lên và hỏi.
“Đó là dị tượng thiên địa”.
“Dị tượng thiên địa sao?”
“Đúng vậy. Khi có một người hoặc một thần binh được sinh ra mà đạt được tuyệt thế của tạo hóa thì sẽ xuất hiện dị tượng. Hiện tượng này không thể nào giải thích được”, Thánh Y Giả nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì có phải là sơn trang của chúng ta có thần binh hoặc kỳ tài được sinh ra không?”
“Có khả năng không phải là người của sơn trang. Hướng đó là Long Tuyền, chắc chắn có người lơi dụng Long Tuyền để luyện thần binh hoặc cơ thể rồi.
Thánh Y Giả trầm giọng, mặc áo khoác, nhảy vào không gian và phóng như bay tới Long Tuyền. Tốc độ của ông ta cực nhanh. Ông ta phóng đi trong đêm như một tia điện.
Lúc tới nơi, ông ta nghe thấy tiếng gào khóc từ bên trong vọng ra. Sắc mặt của Thánh Y Giả trông vô cùng khó coi. Đây là âm thanh mà ông ta thấy rất quen thuộc. Đó chính là tiếng khóc của người đàn ông canh ngoài cửa động.
“Thánh Giả”.
“Thánh Giả”
Thánh Y Giả bước vào, mọi người đồng loạt cúi người hành lễ. Ông ta đanh mặt, bước tới bên Long Tuyền và phát hiện ông cụ đang gào khóc ở đoạn Long Tuyền bị nứt vỡ.
Cả Long Tuyền đã bị khô khốc.
“Không thể nào. Ai? Ai đã phá hủy Long Tuyền của tôi?”
Thánh Y Giả nín thở, gầm lên: “Ai đã làm?”
Thế nhưng không ai trả lời. Tam Thủ Y suy nghĩ rồi bỗng lên tiếng: “Đai ca, có thể là người đó…”
Thánh Y Giả lập tức hiểu ra ý của ông ta: “Lập tức bắt cậu ta cho tôi”.
“Vâng”, Tam Thủ Y không dám do dự, lập tức dẫn theo đội đệ tử tinh nhuệ nhất vội vàng đi tới nơi ở của Lâm Chính.
Chương 2369: Độc Kiếm
“Ưm…”, tiếng rên rỉ vang lên. Người đệ tử nằm sà ra cửa sổ dụi mắt, tỉnh dậy. Người này nhanh chóng giật bắn mình, vội vàng nhìn vào phía trong.Khi nhìn thấy người kia vẫn say tới mức bất tỉnh nhân sự thì người đệ tử thở phào.
“Mẹ kiếp, may mà không có vấn đề gì. Nhưng đang yên đang lành sao mình lại ngủ mất nhỉ? Do ban ngày mệt quá sao?”, người đệ tử lầm bầm, cảm thấy hoang mang.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vọng vào. Sau đó là tiếng huyên náo và tiếng chửi rủa. Người đệ tử giật mình quay qua nhìn thì thấy Tam Thủ Y dẫn theo một đội quân lao vào.
“Bái kiến sư tôn", người đệ tử cúi người.
Tam Thủ Y đang định nói gì đó bèn chuyển hướng: “Có chuyện gì không?”
“Chuyện gì ạ? Không có ạ?”, người đệ tử vội nói.
“Không có sao? Thần y Lâm vẫn ngủ ở trong à?”, Tam Thủ Y lại hỏi.
“Đúng vậy ạ, vẫn còn ngủ”.
“Cậu không rời đi lúc nào chứ?”, Tam Thủ Y nhìn chăm chăm người đệ tử.
Anh ta giật mình, há hốc miệng vội nói: “Đệ tử không hề rời đi. Tuyệt đối không?”, anh ta không dám nói ra chuyện mình ngủ gật, nếu không sẽ bị phạt.
“Cậu chắc chứ”.
“Đệ tử xin thề. Sư phụ, anh ta không hề rời đi, chỉ ngủ ở bên trong. Từ lúc anh ta ngủ thì đệ tử luôn canh chừng anh ta, không hề nhắm mắt luôn”, người đệ tử khăng khăng.
“Vậy thì thật kỳ lạ”, Tam Thủ y tái mặt.
Nếu không phải thần y Lâm thì là ai? Lẽ nào là có kẻ đột nhập vào sơn trang Thánh Y?
Tam Thủ Y trông vô cùng khó coi: “Lập tức thông báo cho các thánh giả khác, điều mức cảnh báo lên cao nhất, tăng cường phòng ngự cho sơn trang. Từ giờ trở đi bắt đầu tiến hành điều tra toàn bộ sơn trang, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào”.
“Vâng sư tôn”, đám đông hô lên. Cả sơn trang hành động. Vô số đệ tử cầm đèn pin điều tra trong đêm.
Còn Lâm Chính, anh đợi mọi người rời đi mới lấy Hồng Mông Long Châm ra. Lúc này, Hồng Mông Long Châm đã có sự thay đổi. Bên ngoài chúng phá ra ánh sáng màu vàng, bên trong là màu ngọc, trông vô cùng huyền diệu
Không chỉ vậy, Lâm Chính phát hiện ra khi cầm số châm này, anh có thể cảm nhận được nhịp tim của chúng, giống như chúng có sự liên kết với cơ thể anh vậy.
“Đây chắc chắn là hiệu quả từ Long Tuyền”, lần này đột nhập vào Long Tuyền, Lâm Chính không những luyện được Hồng Mông Long Châm mà còn giúp cơ thể mạnh lên rất nhiều. Sức mạnh của Long Tuyền đã vô hình trung kết nối cơ thể anh và Hồng Mông Long Châm.
“Đúng là Long Tuyền, quả nhiên tuyệt diệu”, Lâm Chính mừng rỡ, lập tức ghim châm vào cơ thể, củng cố cơ thể và bắt đầu điều dưỡng.
Ngày hôm sau, khi Lâm Chính tỉnh lại thì tinh thần của anh vô cùng sảng khoái. Còn người của sơn trang thì mệt không thể tả. Trông họ vô cùng khó coi. Cả đêm qua sơn trang sục sôi mà.
Rầm! Lúc này có người đột nhiên đạp cửa. Lâm Chính đang rửa mặt phải giật mình, nhìn ra ngoài. Anh nhìn thấy Trí Băng Thanh mặc váy màu ngọc với sát ý hằm hằm đi vào trong.
“Thần y Lâm nói đi! Có phải là anh làm không?”, cô ta gầm lên.
“Cô Trí, đã lâu không gặp, cô chào mừng tôi tới nhà cô làm khách như vậy sao?", Lâm Chính lau tay, hờ hững nói.
“Bớt nói nhảm lại! Tên họ Lâm kia, đây là sơn trang Thánh Y, không phải Giang Thành. Anh thật thà trả lời cho tôi, tối qua Long Tuyền bị phá hủy, có phải là do anh làm không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nói thật thì hôm nay tôi sẽ giết chết anh”, Trí Băng Thanh gầm lên và rút ra một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm màu xanh đậm.
Lâm Chính chau mày: “Độc Kiếm sao?”
Chương 2370: Là do tôi phá hủy đấy
Thánh Giả không những tinh thông các loại linh đan diệu dược mà còn biết về rất nhiều loại độc khủng khiếp.
Sơn trang Thánh Y hơn cả thế, sự hiểu biết của họ dành cho độc dược đã đạt tới đỉnh cao, không ai có thể sánh bằng.
Ngay như kiếm lực của thanh Độc Kiếm này cũng vậy, thật sự khiến người khác phải khiếp sợ. Thanh kiếm không cầm đâm vào người khác, chỉ cần tiếp xúc thôi thì đối phương cũng lập tức bị mất máu mà chết rồi.
“Thật không ngờ anh cũng biết về Độc Kiếm. Nếu đã vậy thì chắc anh cũng biết về uy lực của nó đúng không?”, Trí Băng Thanh hừ giọng.
Lâm Chính chỉ điềm đạm nói: “Độc của Độc Kiếm chỉ cần tiếp xúc là sẽ chết. Tôi không dám khinh thường độc của sơn trang Thánh Y đâu. Thế nhưng cô Trí, chắc cô không thể tùy tiện khiến tội bị thương vì tôi đã là chồng sắp cưới của cô rồi”
“Chồng sắp cưới?”, Băng Thanh giật mình.
“Đúng vậy, chú của cô – Tam Thủ Y đại nhân đã đồng ý gả cô cho tôi. Ngày mai chính là ngày đại hôn của chúng ta. Tôi đã là chồng sắp cưới thì sao cô có thể giết chồng mình được chứ?”, Lâm Chính nói.
Băng Thanh nghe thấy vậy bật cười: “Thần y Lâm, tôi luôn cho rằng anh là người thông minh, vậy mà tới lúc này anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Tôi gả cho anh? Đừng mơ. Mặc dù anh là người có tiếng trong thế giới phàm tục nhưng trong mắt chúng tôi anh chẳng bằng con kiến đâu. Anh xứng với tôi sao? Không tự coi lại bản thân mình đi?”
“Vậy à? Mặc dù tôi không bằng cô nhưng giấy cam kết vẫn còn ở đây”, Lâm Chính lấy tờ giấy ra, đưa qua đưa lại trước mặt Băng Thanh và nói: “Thực ra, tôi cũng chẳng có hứng thú với cô. Nhưng người của sơn trang ép tôi phải gia nhập, nếu không sẽ động tới người nhà họ Lạc nên tôi bị khó xử thôi. Trí Băng Thanh, nếu như cô không muốn gả cho tôi thì nói với chú và bố của cô đi. Để họ dừng chuyện này lại, như vậy tôi cũng được yên ổn quay về Giang Thành. Chúng ta sẽ không còn bất kỳ giăng mắc gì nữa”.
“Tôi không thể làm gì với quyết định của bố được. Huống hồ thần y Lâm, tôi tới không phải để thương lượng chuyện đó với anh. Tôi tới là nói chuyện về Long Tuyền. Long Tuyền chắc chắn do anh làm thành ra như thế”, Trí Băng Thanh hét lớn.
“Có nói thế thì cô có chứng cứ không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
“Chứng cứ không có nhưng anh vừa tới thì đã xảy ra chuyện này, chẳng lẽ lại không phải do anh?”, Băng Thanh hừ giọng.
“Do cô đoán thôi đúng không? Cô Trí, có phải cô quá hồ đồ không. Tôi khuyên cô nên có chứng cứ rồi hãy tới chỉ đích danh tôi”, Lâm Chính cười nói.
“Anh…”, Băng Thanh tức lắm.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ghé sát vào cô: “Thôi bỏ đi, tôi nói cô biết nhé, thực ra cô đoán đúng rồi đấy. Long Tuyền….đúng là do tôi phá hủy”.
“Anh thừa nhận rồi nhé”.
Cô ta trố tròn mắt, gầm lên: “Khốn nạn! Anh phải chết”.
Nói xong cô ta chém Độc Kiếm về phía anh. Thế nhưng khi thanh kiếm vừa tiếp cận thì Lâm Chính đã né đòn.
“Cô Trí, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm loạn, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh là kẻ khốn nạn, tôi phải giết anh”, thanh kiếm của cô ta phóng ra một hình ảnh, vồ về phía Lâm Chính. Anh nhanh như cắt, thanh kiếm chẳng thể nào chạm vào được cơ thể anh.
Băng Thanh không chịu dừng lại. Lâm Chính hừ giọng: “Cô Trí, tôi đã cảnh cáo cô rồi. Là do cô cố chấp. Nếu đã vậy thì đừng có trách tôi đấy”, nói xong anh lấy ra một cây châm, chém mạnh về phía thanh Độc Kiếm.
Keng...Đường sáng lóe lên như điện xẹt. Thanh kiếm lập tức gãy ra. Băng Thanh nín thở, đôi mắt ánh lên sát khí. Cô ta đâm thanh kiếm gãy về phía ngực của Lâm Chính.
Rõ ràng là cô ta không có ý định nương tay và muốn lấy mạng của Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy bèn hừ giọng và đạp chân. Bụp! Anh đạp thẳng vào bụng Băng Thanh. Cô ta bay bật ra xa, ngã rầm xuống đất.
“Thưa cô”, đoàn tuần tra vừa hay đi tới, thấy cảnh tượng đó họ tái mặt.
“Người này đã phá hủy Long Tuyền. Chính là anh ta", Băng Thanh chỉ về phía Lâm Chính và gào lên.
“Cái gì?”
“Mau đi thông báo cho Thánh Giả”.
“Bắt lấy anh ta”.
Đám đệ tử tái măt, lập tức rút ra vũ khí và bao vây Lâm Chính.
“Đây là cách mà sơn trang Thánh Y đón khách đấy à?”
Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ ngồi xuống rót một chén trà: "Thôi vậy, tôi đợi Thánh Y Giả tới giải thích. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”.