-
Chương 2361-2365
Chương 2361: Độc nhân chí cao
Còn độc nhân kia lúc này cũng không dễ chịu gì.
Khi Lâm Chính gạt hết độc lực đi, thì làn da toàn thân của hắn đã bị ăn mòn, tứ chi gãy lìa. Da thịt ở lồng ngực hắn cũng không còn, có thể nhìn thấy nội tạng be bét, chỉ còn lại chút hơi tàn.
E là độc nhân này cũng không ngờ mình đã trở thành độc nhân mà trên đời này vẫn có độc lực có thể giết được mình…
“Đây là độc gì vậy… Đây… rốt cuộc đây là độc gì vậy?”, độc nhân há miệng, khó nhọc kêu lên.
“Huyền Độc, ông chưa từng nghe tới sao?”.
Lâm Chính xua hết độc lực, mặt không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, độc nhân liền mở to mắt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Huyền Độc? Đó là loại độc lực cao nhất, chỉ có độc nhân cấp 7 mới có thể sử dụng! Đó là độc lực mạnh nhất trên thế giới! Cậu… sao cậu lại nắm được Huyền Độc? Tuyệt đối không thể!”, độc nhân gào lên.
“Ông không biết không có nghĩa là không có, ông không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản nhìn hắn: “Để tu luyện thành độc nhân cấp 4, chắc ông đã giết không ít người nhỉ?”.
“Tôi đã hiến tế bảy đứa con của tôi”, độc nhân cười nói đầy dữ tợn.
“Bảy người? Mà chỉ luyện đến cấp 4 sao? Thế thì thiên phú của ông kém quá!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thiên phú của tôi quả thực không được coi là hơn người, nhưng tôi bắt buộc phải làm vậy! Ở gia tộc Lâm Thị mà không có thực lực tuyệt đối thì sẽ bị mọi người coi thường! Huống hồ, có thể cống hiến cho nhà họ Lâm là vinh hạnh của tôi, giết mấy đứa con có là gì chứ? Cậu tu luyện đến Huyền Độc cấp 7 chẳng phải cũng giết vô số người sao? Cậu có tư cách gì để nói tôi?”.
“Tôi tu luyện đến cảnh giới Huyền Độc cấp 7, nhưng chưa giết một người nào!”, Lâm Chính đáp.
“Cái gì?”.
Độc nhân ngây ra, sau đó có chút điên cuồng nhìn Lâm Chính: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Chắc chắn là cậu lừa tôi! Muốn trở thành độc nhân, hoặc là giết người, hoặc là bị giết! Cậu tu luyện đến Huyền Độc mà chưa từng giết người, lẽ nào… lẽ nào cậu đã chết gần trăm lần?”.
“Cũng tầm đó”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Một câu nói đơn giản, nhưng dường như đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.
Độc nhân không thể chấp nhận được, lớn tiếng gào lên.
Bị giết hơn trăm lần!
Đó là điều mà người bình thường có thể làm được sao?
Đây là quái vật!
Người này là một quái vật!
Tâm trạng của hắn vừa trở nên kích động, độc tố trong người lại phát tác càng nhanh. Hắn phun ra hai ngụm máu tươi, sau đó trợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, dần trượt xuống, tắt thở.
Lâm Chính đi tới trước mặt độc nhân, thầm siết chặt nắm tay.
Thực ra độc nhân này cũng là người đáng thương.
Thiên phú kém cỏi, để có một chỗ đứng ở gia tộc Lâm Thị mà nhẫn tâm giết con của chính mình, trở thành cơ thể độc nhân, chỉ để cống hiến cho nhà họ Lâm.
Hắn không biết rằng đến chết hắn cũng chỉ là một công cụ của nhà họ Lâm mà thôi.
“Nhà họ Lâm đáng chết!”.
Lâm Chính nghiến răng, chộp lấy hòn đá màu đen rơi bên cạnh người đàn ông, quan sát kĩ càng.
“Chắc hẳn đây chính là Hồng Mông Huyền Thiết rồi!”.
Do đang bị dính độc, nên lớp đóng gói bên ngoài Hồng Mông Huyền Thiết đã bị ăn mòn, để lộ bề ngoài màu đen sì.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức bọc kín hòn đá lại, xoay người rời đi.
“Thần y Lâm!”.
Đám Trương Thất Dạ tiếp ứng ở bên ngoài chạy đến.
“Người nhà họ Lâm đâu?”.
“Chết hết rồi! Chúng ta mau đi thôi, nơi này xảy ra chuyện, chắc là bộ đội tiếp ứng của nhà họ Lâm sẽ nhanh chóng đến đây, đừng chuốc thêm phiền toái nữa! Rút mau!”.
“Được!”.
Mọi người lập tức xoay người rời đi, biến mất tăm mất tích.
Đám Lâm Chính vừa rời đi không tới 20 phút, đã có một đám cao thủ cưỡi gió lao tới, xông vào Mãn Long Cốc…
Chương 2362: Hồng Mông Long Châm
Khí độc vẫn lảng bảng bên ngoài Mãn Long Cốc.
Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt đẹp trai nhưng tóc bạc trắng như cước nhíu mày, lập tức dừng lại rồi giơ tay lên.
Các cường giả phía sau cũng lần lượt dừng chân, đứng im tại chỗ.
Người đàn ông tóc trắng nhìn Mãn Long Cốc mù mịt sương khói trước mặt, lông mày nhíu chặt.
"Đại nhân, cái này không giống chướng khí, mà giống khí độc do người phóng ra hơn, chắc là... độc lực do Lâm Mậu phóng ra", người bên cạnh vội bước tới, ôm quyền nói.
"Không, đây không phải là độc lực do Lâm Mậu phóng ra", người đàn ông tóc trắng lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Tuy Lâm Mậu đã hiến tế bảy đứa con, nhưng thiên phú bình thường, bây giờ mới chỉ là độc nhân cấp 4, chỉ có thể phóng ta Tử Độc. Còn độc lực trong đám sương độc trước mặt này không đơn giản chỉ là Tử Độc. Độc lực của chúng e là cao cấp hơn Tử Độc nhiều".
"Cái gì? Còn cao cấp hơn Tử Độc?".
"Như vậy chẳng phải là độc nhân cấp 5 hay cấp 6 sao?".
"Lâm Mậu gặp đúng đối thủ rồi!".
Sắc mặt bọn họ có vẻ khó coi, xì xào bàn tán.
Độc nhân không phải là sự tồn tại bình thường, còn độc nhân đẳng cấp cao lại càng khó đối phó hơn, khiến người ta càng sợ hãi hơn.
Bọn họ đương nhiên không muốn đối mặt với một độc nhân cấp cao.
"Dùng Tị Độc Đan, vào trong điều tra xem thi thể của đám Lâm Mậu có còn trong sương độc không", người đàn ông tóc trắng khẽ quát.
"Vâng".
Mấy cao thủ lập tức nhét đan dược vào mồm, rồi dè dặt tiến vào đám sương độc.
Dù đã dùng Tị Độc Đan, nhưng sau khi chạm vào đám sương độc này, các cao thủ vẫn la hét thảm thiết, sau đó cơ thể lập tức bị hòa tan, tình trạng chết rất thê thảm.
"Hả?".
Mọi người đều biến sắc.
Vẻ mặt của người đàn ông tóc trắng cũng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lẽo.
"Đại... đại nhân... Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?", người bên cạnh run rẩy kêu lên.
"Cấp 7! Huyền Độc!", người đàn ông tóc trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì? Huyền Độc?".
"Độc nhân cấp 7? Độc nhân cấp cao nhất?".
Ai nấy đều giật nảy mình.
Đây là chuyện chấn động đến mức nào chứ?
Là Huyền Độc cấp 7 đó!
Bọn họ chỉ từng thấy trong sách...
"Không cần điều tra nữa! Dọn đường hồi phủ luôn đi!".
Người đàn ông tóc trắng phất tay, lạnh lùng nói: "Nếu là người có Huyền Độc cấp 7 ra mặt để cướp, thì chắc chắn đám người Lâm Mậu không còn đường sống! Lập tức trở về báo tin, Hồng Mông Huyền Thiết đã bị cướp! Xin bên trên lập tức tổ chức lực lượng, điều tra thân phận của người cướp Hồng Mông Huyền Thiết!".
"Vâng, đại nhân".
Mọi người lục tục rút lui.
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng lên chuyến bay trở về Giang Thành.
Anh thở hắt ra, không ngừng vuốt ve Hồng Mông Huyền Thiết mới cướp được.
Tiếp theo phải luyện chế Huyền Thiết cẩn thận.
Anh đã nắm được mười mấy loại dị hỏa của Lưu Viêm Trũng, rồi dựa vào hỏa chủng hấp thu toàn bộ, muốn tôi luyện chỉ là chuyện đơn giản.
"Có Huyền Thiết trong tay, chúng ta cũng coi như có vốn để đối đầu với gia tộc Lâm Thị rồi", Nguyên Tinh thở phào, cười nói.
"Không chỉ có gia tộc Lâm Thị, có lẽ là cả đảo Thần Hỏa nữa".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Mọi người sửng sốt, trầm mặc không nói gì.
Trở về Giang Thành, Lâm Chính liền bế quan rèn sắt, từ chối mọi lời thăm hỏi, không gặp bất cứ ai.
Trong thời gian này, nhà họ Lâm cũng lặng lẽ phái người đến Giang Thành, Mã Hải lập tức báo ngay với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nhà họ Lâm phái người tới là chuyện hiển nhiên, dù sao Lâm Chính cũng có khả năng là người cướp Hồng Mông Huyền Thiết.
Nhưng chỉ cần nhà họ Lâm chưa chắc chắn, thì hiện giờ Lâm Chính vẫn an toàn.
Tôi luyện đến ngày thứ tư thì đồ đã thành hình, Lâm Chính rất hài lòng.
Anh không rèn đao kiếm, mà tận dụng miếng Hồng Mông Huyền Thiết đặc biệt này để rèn một bộ châm bạc.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!".
Lâm Chính thu dị hỏa trong tay lại.
Châm bạc đang luyện chế trong dị hỏa rơi xuống bàn.
Mã Hải bước vào phòng, nhìn thấy châm bạc đang bốc khói trên bàn thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Chủ tịch Lâm, đây là cái gì vậy?".
"Chúng được gọi là Hồng Mông Long Châm, là châm bạc được tôi làm từ Hồng Mông Huyền Thiết kia, nhưng hiện giờ vẫn chưa làm xong", Lâm Chính vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Mã Hải dường như nín thở.
"Hồng Mông Long Châm?".
Chương 2363: Kính chào thần y Lâm
Người đời đều nói thần binh lợi khí được làm từ Hồng Mông Huyền Thiết đều có thể xưng bá trên đời, không ai địch nổi.
Mọi thứ trên đời đều không thể tranh phong với nó.
Nhưng nếu dùng Hồng Mông Huyền Thiết để làm một bộ châm bạc... thì sẽ có hiệu quả gì đây?
Không ai biết.
Lâm Chính cũng không biết.
Nhưng anh đã hết cách.
Anh không giỏi dùng đao kiếm.
So với vũ khí thì thực ra anh thích châm bạc hơn...
"Chủ tịch Lâm, nó có chỗ nào đặc biệt sao?", Mã Hải do dự một lát rồi hỏi.
"Tôi cũng không rõ, dù sao bây giờ vẫn chưa tôi luyện thành công. Tôi chỉ nghĩ đến việc dùng dị hỏa tôi luyện, mà không nghĩ ra bọn chúng cũng cần loại nước đặc biệt để dội lên. Việc chế tạo bộ châm bạc này vẫn cần chút thời gian".
Lâm Chính thở dài rồi lấy tay vơ, cất Hồng Mông Long Châm đi.
"Đúng rồi, ông đến tìm tôi có chuyện gì vậy?".
Lúc này Mã Hải mới nhớ ra, vội lấy một bức thư ra đưa cho Lâm Chính.
"Sáng nay có người mang bức thư này đến công ty chúng ta, nói là phải để đích thân cậu mở ra đọc", Mã Hải nói.
"Ai gửi vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Sơn trang Thánh Y", Mã Hải đáp.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng bóc thư ra đọc, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.
"Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?".
Mã Hải dè dặt hỏi.
"Mọi chuyện trở nên rắc rối rồi".
Lâm Chính thở hắt ra, nhíu mày đáp.
"Rắc rối?".
"Sơn trang Thánh Y gửi thư đến nói bọn họ không định giải trừ thỏa thuận trước đó với Lạc Thiên nhà họ Lâm, nhất quyết bắt Lạc Thiên làm dâu sơn trang Thánh Y, đồng thời bắt tôi thực hiện thỏa thuận với cô chủ của sơn trang Thánh Y là Trí Băng Thanh, lập tức kết hôn với Trí Băng Thanh. Nhưng nếu tôi đồng ý ở rể ở sơn trang Thánh Y, lấy Trí Băng Thanh, thì bọn họ có thể tha cho Lạc Thiên, không ép cô ấy gả vào sơn trang Thánh Y nữa", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Mã Hải gần như nhảy dựng lên.
"Chủ tịch Lâm, bọn họ... bọn họ rõ ràng là muốn ràng buộc cậu với sơn trang Thánh Y mà! Chắc chắn bọn họ không có ý định tốt đẹp gì, cậu đừng đồng ý", Mã Hải kêu lên.
"Ngàn tính vạn toán, không ngờ rằng sơn trang Thánh Y lại đồng ý với thỏa thuận hoang đường mà Trí Băng Thanh vạch ra... Có phải tôi đã mắc bẫy của sơn trang Thánh Y không?", Lâm Chính có chút đau đầu.
"Chủ tịch Lâm, cậu định thế nào?".
"Cứ đi một chuyến đi, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này. Tôi muốn đích thân đến sơn trang Thánh Y để thương lượng với trang chủ của bọn họ. Còn nữa, tôi nghe phong thanh đại phái y dược này có thang tuyền riêng. Có lẽ có thể nhờ thang tuyền của sơn trang Thánh Y để hoàn thành Hồng Mông Long Châm của tôi", Lâm Chính nói.
"Liệu có nguy hiểm quá không?".
Mã Hải lo lắng nói.
"Ông yên tâm, sao lại nguy hiểm được chứ? Nếu đối phương thật lòng muốn nhận tôi làm rể thì sao có thể hại tôi được?", Lâm Chính cười đáp.
"Cũng đúng, nhưng nếu cậu từ chối bọn họ, thì khó mà đảm bảo bọn họ không thẹn quá hóa giận mà làm hại đến cậu", Mã Hải vội nói.
"Không sao, nếu tôi muốn đi, thì một sơn trang Thánh Y vẫn chưa ngăn cản được tôi đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Mã Hải, ông mau sắp xếp đi! Trong thư nói ngày kia sẽ tổ chức hôn lễ, bảo tôi đến ngay hôm nay. Nếu đến muộn, bọn họ sẽ ra tay với Lạc Thiên! Thời gian gấp lắm!".
Mã Hải ngập ngừng một lát, thấy Lâm Chính đã quyết ý, chỉ đành gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.
Thực ra Lâm Chính cũng có lòng riêng.
Sơn trang Thánh Y!
Sau đó anh từng điều tra, đây cũng là một gia tộc lánh đời giống gia tộc Lâm Thị, ẩn náu rất sâu.
E rằng bọn họ ẩn náu còn kín đáo hơn cả thiên cung Trường Sinh.
Thế lực y đạo như vậy, sao Lâm Chính có thể không có hứng thú chứ?
Có lẽ bọn họ có y thuật cổ kinh thiên động địa nào đó khiến người ta phải vỗ bàn khen hay.
Nếu như có thể tiếp xúc một chút thì cũng không uổng chuyến đi này.
Huống hồ việc luyện chế Hồng Mông Long Châm cũng cần thang tuyền đặc biệt phụ trợ.
Chắc chắn trong thế lực như sơn trang Thánh Y sẽ có tuyệt đỉnh thang tuyền, nếu không làm sao bọn họ luyện chế được thần dược hàng đầu chứ?
Mã Hải nhanh chóng sắp xếp xong chuyên cơ.
Lâm Chính dựa vào địa chỉ bay thẳng tới sơn trang Thánh Y.
Chạng vạng tối, Lâm Chính đến một thị trấn nhỏ cách sơn trang Thánh Y mười mấy dặm.
Thị trấn này nằm ở biên giới Long Quốc.
Anh đi tới trước một quầy hàng nhỏ.
"Ông chủ, cho tôi một bình hồng trà", Lâm Chính nói.
"Cửa hàng không có hồng trà", ông chủ thuận miệng đáp.
"Thế thì đổi trà xanh".
"Thêm đường không?".
"Có".
"Muốn đựng trà bằng gì?".
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ mắng là đồ thần kinh.
Đồ uống đựng trong bình chứ còn lấy gì đựng?
Nhưng Lâm Chính lại trả lời: "Lấy bát trà đựng đi".
"Muốn mấy bát?".
"Ba bát".
Anh vừa dứt lời, ông chủ lập tức đi ra khỏi quầy, cung kính ôm quyền hành lễ với Lâm Chính.
"Đệ tử Trần Đỗ của sơn trang Thánh Y bái kiến thần y Lâm!".
"Mau đưa tôi tới sơn trang Thánh Y", Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, mời thần y Lâm!".
Trần Đỗ cung kính nói, rồi đưa Lâm Chính đến hậu đường.
Mới phát hiện đằng sau quầy hàng có đỗ một chiếc máy bay trực thăng.
Hai người lên máy bay, bay thẳng tới sơn trang Thánh Y.
Khoảng 20 phút sau, máy bay hạ xuống trước một đám chướng khí. Xuyên qua ba lớp chướng khí đáng sợ này, cuối cùng Lâm Chính cũng đặt chân lên địa phận của sơn trang Thánh Y.
"Kính chào thần y Lâm!".
Đằng sau lớp chướng khí có mười mấy đệ tử của sơn trang Thánh Y đang đứng, nhìn thấy Lâm Chính thì tất cả đều ôm quyền hành lễ, đồng thanh hô lên.
Chương 2364: Gả thật?
Nhìn những người đến đón tiếp mình, Lâm Chính thầm gật đầu.
Xem ra sơn trang Thánh Y quả thực có thành ý mời anh đến.
Dưới sự dẫn đường của bọn họ, Lâm Chính chính thức tiến vào sơn trang Thánh Y.
Cả sơn trang nằm trên một dãy núi rộng lớn.
Nhưng đây không phải là dãy núi bình thường.
Anh ngửi thấy một luồng khí ý linh động trong không khí.
Trong y học cổ, thì nơi này được gọi là phúc trạch bảo địa.
Được đấy, sơn trang Thánh Y chiếm hẳn một nơi phúc trạch bảo địa có một không hai để khai tông lập phái.
Không những vậy, cả sơn trang còn được ba lớp chướng khí đáng sợ bao vây, người bình thường không thể vào đây được.
Ở nơi thiên thời địa lợi như thế này, cũng không biết hiện giờ người của sơn trang Thánh Y đã đạt đến trình độ y đạo như thế nào rồi.
Lâm Chính thầm nghĩ.
Anh nhanh chóng được dẫn đến một căn phòng chờ.
"Mời thần y Lâm nghỉ tạm một chút, để thuộc hạ đi báo với Tam Thủ đại nhân".
Một đệ tử cung kính nói, sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng.
"Tam Thủ? Đây là ai vậy?".
Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc bào nâu, đầu trọc nhưng mặt đầy râu, bước vào.
"Ôi chao, chắc đây chính là thần y Lâm nhỉ? Đúng là nhân tài giỏi giang, trẻ trung ngời ngời", người đàn ông trung niên cười nói, ánh mắt đầy tán thưởng.
"Ông là..."
"À, quên không tự giới thiệu, tôi tên Tam Thủ Y, là phó trang chủ của sơn trang Thánh Y! Thần y Lâm, hân hạnh, hân hạnh!", Tam Thủ Y cười nói.
"Hóa ra là Tam Thủ đại nhân, hân hạnh!", Lâm Chính khẽ gật đầu, nhưng không đứng dậy.
Tam Thủ Y cũng không tức giận, ngồi xuống cười nói: "Thần y Lâm cả đường bôn ba, quả thực mệt nhọc, nếu sơn trang Thánh Y chúng tôi tiếp đón không chu đáo, mong thần y Lâm lượng thứ".
"Không sao, chúng ta nói chính sự đi. Tam Thủ đại nhân, sơn trang Thánh Y các ông gọi tôi tới đây, quả thực định gả cô Trí Băng Thanh cho tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh nhớ Trí Băng Thanh từng nói cô ta đã có chồng chưa cưới, hơn nữa còn không phải là người bình thường...
Tam Thủ Y im lặng một lát, rồi cười lớn: "Thực ra tôi có ý định này, nhưng anh tôi không đồng ý".
"Anh của ông?".
"Chính là Thánh Y Giả, chủ của sơn trang Thánh Y", Tam Thủ Y cười đáp.
"Vậy sao? Nếu đã không đồng ý, thì các ông gọi tôi đến đây làm gì?", Lâm Chính bình thản nói.
Tam Thủ Y mỉm cười, xán lại gần nói: "Tuy thần y Lâm không lấy được con gái của trang chủ chúng tôi, nhưng sơn trang chúng tôi vẫn rất tán thưởng cậu. Ý của tôi là vậy, còn người... thì không gả nữa. Sơn trang chúng tôi sẽ cho cậu lợi ích làm bồi thường, đương nhiên cậu cũng không thể cứ thế lấy được lợi ích này. Chúng tôi muốn cậu gia nhập sơn trang Thánh Y, cống hiến cho chúng tôi! Thần y Lâm, cậu thấy sao?".
"Chẳng sao cả", Lâm Chính lắc đầu cười khẩy: "Sơn trang Thánh Y các ông biết tính toán quá đấy, vừa không muốn mất gì vừa muốn nhận lợi ích, cái gì hời là các ông chiếm hết rồi".
"Vậy là thần y Lâm không đồng ý?", Tam Thủ Y mỉm cười: "Nếu vậy thì tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ. Dù sao nếu cậu không đồng ý, thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng".
"Nghiêm trọng đến mức nào?", Lâm Chính đanh mắt lại, nhìn ông ta chằm chằm.
"Chắc chắn con gái nhà họ Lâm sẽ không được yên thân, không những vậy, e là những người có liên quan đến thần y Lâm cũng sẽ gặp chuyện bất hạnh. Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm không muốn nhìn thấy cảnh này đâu, đúng không?", Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, toàn thân Lâm Chính liền tỏa ra sát khí.
"Các ông đang... uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nào dám, nào dám, chúng tôi chỉ nói với cậu sự thật, không hề có ý uy hiếp gì cả", Tam Thủ Y vội xua tay, khuôn mặt vẫn nở nụ cười.
Nhìn nụ cười giảo hoạt của ông ta, sắc mặt Lâm Chính lạnh giá như băng.
Thực ra anh đã biết mục đích sơn trang Thánh Y gọi anh đến là muốn bẫy anh.
Nhưng không ngờ sơn trang Thánh Y lại thẳng thắn như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Chính sẽ không đồng ý.
Sơn trang Thánh Y nhìn trúng anh cũng là muốn lợi dụng anh mà thôi.
Một khi anh không còn giá trị, bọn họ sẽ vứt bỏ anh không chút do dự.
"Tam Thủ đại nhân, tôi nghĩ chắc lần này ông phải thất vọng rồi".
Lâm Chính uống cạn chén trà, lạnh lùng nói: "Muốn giữ tôi ở lại sơn trang Thánh Y thì chắc là không được rồi, nếu các ông đã không có thành ý, thì tôi chỉ đành đi vậy".
"Cậu không sợ những lời tôi vừa nói sao?", Tam Thủ Y bình tĩnh hỏi.
"Ông cứ thử xem".
Lâm Chính ngoảnh sang, lạnh lùng quát.
Tam Thủ Y lặng lẽ nhìn Lâm Chính, khóe miệng vẫn nở nụ cười, một lát sau thì cười lớn.
"Được! Được! Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên có khí phách! Khâm phục! Khâm phục! Ha ha ha!".
"Thần y Lâm, cậu cũng đừng tức giận, vừa rồi chỉ là Tam Thủ nói đùa với cậu thôi. Thực ra anh tôi rất nóng lòng muốn gả Trí Băng Thanh cho cậu, nhưng điều kiện là cậu có thể ở lại sơn trang Thánh Y, được không?", Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
"Gả thật?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Gả thật, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày kia", Tam Thủ Y đáp.
Chương 2365: Đây không phải là nước suối nhỉ?
Những lời nói của Tam Thủ Y khiến Lâm Chính rối tinh rối mù.
Anh trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được, nếu đã vậy thì tạm thời tôi sẽ ở lại sơn trang Thánh Y, chờ làm xong hôn lễ rồi tính tiếp".
"Được, để tôi đi bảo người sắp xếp phòng cho thần y Lâm, cậu nghỉ ngơi một lát đi, rồi ngày kia vui vẻ làm chú rể".
Tam Thủ Y cười nói, rồi lập tức sai người sắp xếp cho Lâm Chính.
Lâm Chính vừa đi, Tam Thủ Y liền vội vàng đến phủ trang chủ gặp Thánh Y Giả.
"Thế nào rồi?", Thánh Y Giả đang ngắm một bức tranh cổ ở đại sảnh, quay lưng về phía Tam Thủ Y, lên tiếng hỏi.
"Khó", Tam Thủ Y cười nhạt nói: "E là thần y Lâm này sẽ không dễ dàng thần phục sơn trang Thánh Y chúng ta đâu! Muốn cậu ta cúi đầu thì không thể chỉ dựa vào lời nói".
"Vậy chú có dự định gì?".
"Anh đừng lo, em đã đồng ý với thần y Lâm, ngày kia sẽ tổ chức lễ cưới cho cậu ta và Băng Thanh. Đến hôm đó, cậu ta chắc chắn sẽ gia nhập sơn trang Thánh Y", Tam Thủ Y cười nói, đáy mắt lóe lên một tia gian xảo.
"Ngày kia tổ chức lễ cưới? Hoang đường! Ngày kia là lễ cưới của Băng Thanh và bên kia, sao chú lại tổ chức cho thần y Lâm chứ? Nếu để bên kia biết, thì chẳng phải sơn trang Thánh Y chúng ta sẽ khó xử sao? Chú đừng có làm lớn chuyện!", Thánh Y Giả trầm giọng nói.
"Anh yên tâm! Băng Thanh vẫn gả cho bên kia, điều này sẽ không thay đổi. Em chỉ muốn lợi dụng lễ cưới này để ràng buộc thần y Lâm thôi, em đã có kế hoạch rồi", Tam Thủ Y cười nói.
Thánh Y Giả hơi quay sang, trầm giọng hừ một tiếng: "Tôi giao hết mọi việc cho chú đấy! Nghe đây, cho dù không có được thần y Lâm, thì cũng không được đánh mất cơ hội liên hôn với bên kia! Đây là cơ hội rất tốt để sơn trang Thánh Y chúng ta trở mình, tuyệt đối không được làm hỏng!".
"Vâng anh".
Tam Thủ Y cười nói, sau đó rời khỏi đại sảnh.
Sau khi được sắp xếp phòng để nghỉ ngơi, Lâm Chính ở trong phòng nhưng nhấp nhổm bất an.
Anh đến đây không chỉ để giải quyết rắc rối là Trí Băng Thanh, mà còn vì tuyệt đỉnh thang tuyền.
Nếu sơn trang Thánh Y ở nơi phúc trạch bảo địa như thế này, thì chắc chắn là có tuyệt đỉnh thang tuyền.
Hơn nữa... chắc chắn là cực phẩm vô song.
"Nhất định phải tìm được nơi này! Bước cuối cùng của Hồng Mông Long Châm chỉ thiếu mỗi thang tuyền này".
Lâm Chính thầm nghĩ, cuối cùng không nhịn được nữa, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
"Thần y Lâm, anh muốn đi đâu?".
Một đệ tử đứng canh ở cửa kỳ quái hỏi.
"Ở trong phòng ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài đi dạo", Lâm Chính bình thản nói.
"Nếu vậy thì để tôi đưa anh đi xem quanh đây", đệ tử kia lập tức ôm quyền nói.
Đưa anh đi?
Giám thị anh thì có!
Lâm Chính nghĩ vậy, nhưng cũng không từ chối: "Vậy được, anh đưa tôi đi đi".
"Mời thần y Lâm đi bên này".
Đệ tử kia lập tức nói, rồi dẫn Lâm Chính ra ngoài.
Sơn trang Thánh Y không được coi là nhỏ, người cũng khá đông, ra khỏi khu nhà dành cho khách là có thể nhìn thấy không ít nam nữ đeo gùi thuốc lên xuống núi.
"Phía đông là vườn thuốc ruộng thuốc của sơn trang Thánh Y chúng tôi. Những loại thuốc ở đó đều là những loại mà trần tục không thể trồng được".
Đệ tử giới thiệu sơ qua.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, phát hiện phía Đông quả nhiên trồng rất nhiều thảo dược hiếm có trên đời.
Hơi thở của Lâm Chính như ngừng lại, chạy về phía đó.
"Ấy, thần y Lâm!".
Đệ tử kia kinh hãi, vội vàng chạy theo.
Lâm Chính chạy tới ruộng thuốc, ngồi xuống quan sát kĩ lưỡng, kinh ngạc cảm thán không thôi.
"Đây đều là những thảo dược cổ mà! Phương pháp trồng trọt chăm sóc chúng đều đã thất truyền, không ngờ sơn trang Thánh Y các anh lại có thể trồng được, thật không thể tin nổi..."
"Đương nhiên, sơn trang Thánh Y chúng tôi đã tồn tại gần nghìn năm, những cách trồng mà chúng tôi nắm được chắc chắn không ai bì được", đệ tử kia kiêu ngạo nói.
Lâm Chính mỉm cười, dường như chú ý đến gì đó, lại quỳ xuống nhón một ít đất lên, đặt lên mũi ngửi.
Đệ tử kia thấy thế thì hơi biến sắc, nặn ra một nụ cười nói: "Thần y Lâm, chỗ này cũng chẳng có gì xem đâu, phía Tây là nơi sắc thuốc luyện đan, bên đó hay hơn".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, rồi đi theo đệ tử đến phía Tây.
Vừa đến gần phòng luyện thuốc, mùi thơm ngào ngạt đã xông vào mũi.
Lâm Chính không khỏi ngất ngây.
"Số thuốc này... cũng đều là đan dược cổ... Hơn nữa độ thuần dược hiệu của mỗi viên thuốc mỗi bát thuốc đều đạt tới bảy phần... Lợi hại!".
"Thần y Lâm mới là lợi hại, chỉ ngửi mùi đã biết rồi! Khâm phục!".
Đệ tử kia không khỏi cảm thán.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt liếc về phía một thùng nước ở bên cạnh lò luyện đan.
Anh đi tới nhìn thùng nước này, cười nói: "Nước này không giống nước suối, ở sơn trang Thánh Y các anh có nguồn nước khác sao?".
Anh vừa dứt lời, đệ tử kia liền biến sắc.
Còn độc nhân kia lúc này cũng không dễ chịu gì.
Khi Lâm Chính gạt hết độc lực đi, thì làn da toàn thân của hắn đã bị ăn mòn, tứ chi gãy lìa. Da thịt ở lồng ngực hắn cũng không còn, có thể nhìn thấy nội tạng be bét, chỉ còn lại chút hơi tàn.
E là độc nhân này cũng không ngờ mình đã trở thành độc nhân mà trên đời này vẫn có độc lực có thể giết được mình…
“Đây là độc gì vậy… Đây… rốt cuộc đây là độc gì vậy?”, độc nhân há miệng, khó nhọc kêu lên.
“Huyền Độc, ông chưa từng nghe tới sao?”.
Lâm Chính xua hết độc lực, mặt không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, độc nhân liền mở to mắt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Huyền Độc? Đó là loại độc lực cao nhất, chỉ có độc nhân cấp 7 mới có thể sử dụng! Đó là độc lực mạnh nhất trên thế giới! Cậu… sao cậu lại nắm được Huyền Độc? Tuyệt đối không thể!”, độc nhân gào lên.
“Ông không biết không có nghĩa là không có, ông không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản nhìn hắn: “Để tu luyện thành độc nhân cấp 4, chắc ông đã giết không ít người nhỉ?”.
“Tôi đã hiến tế bảy đứa con của tôi”, độc nhân cười nói đầy dữ tợn.
“Bảy người? Mà chỉ luyện đến cấp 4 sao? Thế thì thiên phú của ông kém quá!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thiên phú của tôi quả thực không được coi là hơn người, nhưng tôi bắt buộc phải làm vậy! Ở gia tộc Lâm Thị mà không có thực lực tuyệt đối thì sẽ bị mọi người coi thường! Huống hồ, có thể cống hiến cho nhà họ Lâm là vinh hạnh của tôi, giết mấy đứa con có là gì chứ? Cậu tu luyện đến Huyền Độc cấp 7 chẳng phải cũng giết vô số người sao? Cậu có tư cách gì để nói tôi?”.
“Tôi tu luyện đến cảnh giới Huyền Độc cấp 7, nhưng chưa giết một người nào!”, Lâm Chính đáp.
“Cái gì?”.
Độc nhân ngây ra, sau đó có chút điên cuồng nhìn Lâm Chính: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Chắc chắn là cậu lừa tôi! Muốn trở thành độc nhân, hoặc là giết người, hoặc là bị giết! Cậu tu luyện đến Huyền Độc mà chưa từng giết người, lẽ nào… lẽ nào cậu đã chết gần trăm lần?”.
“Cũng tầm đó”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Một câu nói đơn giản, nhưng dường như đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.
Độc nhân không thể chấp nhận được, lớn tiếng gào lên.
Bị giết hơn trăm lần!
Đó là điều mà người bình thường có thể làm được sao?
Đây là quái vật!
Người này là một quái vật!
Tâm trạng của hắn vừa trở nên kích động, độc tố trong người lại phát tác càng nhanh. Hắn phun ra hai ngụm máu tươi, sau đó trợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, dần trượt xuống, tắt thở.
Lâm Chính đi tới trước mặt độc nhân, thầm siết chặt nắm tay.
Thực ra độc nhân này cũng là người đáng thương.
Thiên phú kém cỏi, để có một chỗ đứng ở gia tộc Lâm Thị mà nhẫn tâm giết con của chính mình, trở thành cơ thể độc nhân, chỉ để cống hiến cho nhà họ Lâm.
Hắn không biết rằng đến chết hắn cũng chỉ là một công cụ của nhà họ Lâm mà thôi.
“Nhà họ Lâm đáng chết!”.
Lâm Chính nghiến răng, chộp lấy hòn đá màu đen rơi bên cạnh người đàn ông, quan sát kĩ càng.
“Chắc hẳn đây chính là Hồng Mông Huyền Thiết rồi!”.
Do đang bị dính độc, nên lớp đóng gói bên ngoài Hồng Mông Huyền Thiết đã bị ăn mòn, để lộ bề ngoài màu đen sì.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức bọc kín hòn đá lại, xoay người rời đi.
“Thần y Lâm!”.
Đám Trương Thất Dạ tiếp ứng ở bên ngoài chạy đến.
“Người nhà họ Lâm đâu?”.
“Chết hết rồi! Chúng ta mau đi thôi, nơi này xảy ra chuyện, chắc là bộ đội tiếp ứng của nhà họ Lâm sẽ nhanh chóng đến đây, đừng chuốc thêm phiền toái nữa! Rút mau!”.
“Được!”.
Mọi người lập tức xoay người rời đi, biến mất tăm mất tích.
Đám Lâm Chính vừa rời đi không tới 20 phút, đã có một đám cao thủ cưỡi gió lao tới, xông vào Mãn Long Cốc…
Chương 2362: Hồng Mông Long Châm
Khí độc vẫn lảng bảng bên ngoài Mãn Long Cốc.
Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt đẹp trai nhưng tóc bạc trắng như cước nhíu mày, lập tức dừng lại rồi giơ tay lên.
Các cường giả phía sau cũng lần lượt dừng chân, đứng im tại chỗ.
Người đàn ông tóc trắng nhìn Mãn Long Cốc mù mịt sương khói trước mặt, lông mày nhíu chặt.
"Đại nhân, cái này không giống chướng khí, mà giống khí độc do người phóng ra hơn, chắc là... độc lực do Lâm Mậu phóng ra", người bên cạnh vội bước tới, ôm quyền nói.
"Không, đây không phải là độc lực do Lâm Mậu phóng ra", người đàn ông tóc trắng lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Tuy Lâm Mậu đã hiến tế bảy đứa con, nhưng thiên phú bình thường, bây giờ mới chỉ là độc nhân cấp 4, chỉ có thể phóng ta Tử Độc. Còn độc lực trong đám sương độc trước mặt này không đơn giản chỉ là Tử Độc. Độc lực của chúng e là cao cấp hơn Tử Độc nhiều".
"Cái gì? Còn cao cấp hơn Tử Độc?".
"Như vậy chẳng phải là độc nhân cấp 5 hay cấp 6 sao?".
"Lâm Mậu gặp đúng đối thủ rồi!".
Sắc mặt bọn họ có vẻ khó coi, xì xào bàn tán.
Độc nhân không phải là sự tồn tại bình thường, còn độc nhân đẳng cấp cao lại càng khó đối phó hơn, khiến người ta càng sợ hãi hơn.
Bọn họ đương nhiên không muốn đối mặt với một độc nhân cấp cao.
"Dùng Tị Độc Đan, vào trong điều tra xem thi thể của đám Lâm Mậu có còn trong sương độc không", người đàn ông tóc trắng khẽ quát.
"Vâng".
Mấy cao thủ lập tức nhét đan dược vào mồm, rồi dè dặt tiến vào đám sương độc.
Dù đã dùng Tị Độc Đan, nhưng sau khi chạm vào đám sương độc này, các cao thủ vẫn la hét thảm thiết, sau đó cơ thể lập tức bị hòa tan, tình trạng chết rất thê thảm.
"Hả?".
Mọi người đều biến sắc.
Vẻ mặt của người đàn ông tóc trắng cũng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lẽo.
"Đại... đại nhân... Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?", người bên cạnh run rẩy kêu lên.
"Cấp 7! Huyền Độc!", người đàn ông tóc trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì? Huyền Độc?".
"Độc nhân cấp 7? Độc nhân cấp cao nhất?".
Ai nấy đều giật nảy mình.
Đây là chuyện chấn động đến mức nào chứ?
Là Huyền Độc cấp 7 đó!
Bọn họ chỉ từng thấy trong sách...
"Không cần điều tra nữa! Dọn đường hồi phủ luôn đi!".
Người đàn ông tóc trắng phất tay, lạnh lùng nói: "Nếu là người có Huyền Độc cấp 7 ra mặt để cướp, thì chắc chắn đám người Lâm Mậu không còn đường sống! Lập tức trở về báo tin, Hồng Mông Huyền Thiết đã bị cướp! Xin bên trên lập tức tổ chức lực lượng, điều tra thân phận của người cướp Hồng Mông Huyền Thiết!".
"Vâng, đại nhân".
Mọi người lục tục rút lui.
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng lên chuyến bay trở về Giang Thành.
Anh thở hắt ra, không ngừng vuốt ve Hồng Mông Huyền Thiết mới cướp được.
Tiếp theo phải luyện chế Huyền Thiết cẩn thận.
Anh đã nắm được mười mấy loại dị hỏa của Lưu Viêm Trũng, rồi dựa vào hỏa chủng hấp thu toàn bộ, muốn tôi luyện chỉ là chuyện đơn giản.
"Có Huyền Thiết trong tay, chúng ta cũng coi như có vốn để đối đầu với gia tộc Lâm Thị rồi", Nguyên Tinh thở phào, cười nói.
"Không chỉ có gia tộc Lâm Thị, có lẽ là cả đảo Thần Hỏa nữa".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Mọi người sửng sốt, trầm mặc không nói gì.
Trở về Giang Thành, Lâm Chính liền bế quan rèn sắt, từ chối mọi lời thăm hỏi, không gặp bất cứ ai.
Trong thời gian này, nhà họ Lâm cũng lặng lẽ phái người đến Giang Thành, Mã Hải lập tức báo ngay với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nhà họ Lâm phái người tới là chuyện hiển nhiên, dù sao Lâm Chính cũng có khả năng là người cướp Hồng Mông Huyền Thiết.
Nhưng chỉ cần nhà họ Lâm chưa chắc chắn, thì hiện giờ Lâm Chính vẫn an toàn.
Tôi luyện đến ngày thứ tư thì đồ đã thành hình, Lâm Chính rất hài lòng.
Anh không rèn đao kiếm, mà tận dụng miếng Hồng Mông Huyền Thiết đặc biệt này để rèn một bộ châm bạc.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!".
Lâm Chính thu dị hỏa trong tay lại.
Châm bạc đang luyện chế trong dị hỏa rơi xuống bàn.
Mã Hải bước vào phòng, nhìn thấy châm bạc đang bốc khói trên bàn thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Chủ tịch Lâm, đây là cái gì vậy?".
"Chúng được gọi là Hồng Mông Long Châm, là châm bạc được tôi làm từ Hồng Mông Huyền Thiết kia, nhưng hiện giờ vẫn chưa làm xong", Lâm Chính vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Mã Hải dường như nín thở.
"Hồng Mông Long Châm?".
Chương 2363: Kính chào thần y Lâm
Người đời đều nói thần binh lợi khí được làm từ Hồng Mông Huyền Thiết đều có thể xưng bá trên đời, không ai địch nổi.
Mọi thứ trên đời đều không thể tranh phong với nó.
Nhưng nếu dùng Hồng Mông Huyền Thiết để làm một bộ châm bạc... thì sẽ có hiệu quả gì đây?
Không ai biết.
Lâm Chính cũng không biết.
Nhưng anh đã hết cách.
Anh không giỏi dùng đao kiếm.
So với vũ khí thì thực ra anh thích châm bạc hơn...
"Chủ tịch Lâm, nó có chỗ nào đặc biệt sao?", Mã Hải do dự một lát rồi hỏi.
"Tôi cũng không rõ, dù sao bây giờ vẫn chưa tôi luyện thành công. Tôi chỉ nghĩ đến việc dùng dị hỏa tôi luyện, mà không nghĩ ra bọn chúng cũng cần loại nước đặc biệt để dội lên. Việc chế tạo bộ châm bạc này vẫn cần chút thời gian".
Lâm Chính thở dài rồi lấy tay vơ, cất Hồng Mông Long Châm đi.
"Đúng rồi, ông đến tìm tôi có chuyện gì vậy?".
Lúc này Mã Hải mới nhớ ra, vội lấy một bức thư ra đưa cho Lâm Chính.
"Sáng nay có người mang bức thư này đến công ty chúng ta, nói là phải để đích thân cậu mở ra đọc", Mã Hải nói.
"Ai gửi vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Sơn trang Thánh Y", Mã Hải đáp.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng bóc thư ra đọc, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.
"Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?".
Mã Hải dè dặt hỏi.
"Mọi chuyện trở nên rắc rối rồi".
Lâm Chính thở hắt ra, nhíu mày đáp.
"Rắc rối?".
"Sơn trang Thánh Y gửi thư đến nói bọn họ không định giải trừ thỏa thuận trước đó với Lạc Thiên nhà họ Lâm, nhất quyết bắt Lạc Thiên làm dâu sơn trang Thánh Y, đồng thời bắt tôi thực hiện thỏa thuận với cô chủ của sơn trang Thánh Y là Trí Băng Thanh, lập tức kết hôn với Trí Băng Thanh. Nhưng nếu tôi đồng ý ở rể ở sơn trang Thánh Y, lấy Trí Băng Thanh, thì bọn họ có thể tha cho Lạc Thiên, không ép cô ấy gả vào sơn trang Thánh Y nữa", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Mã Hải gần như nhảy dựng lên.
"Chủ tịch Lâm, bọn họ... bọn họ rõ ràng là muốn ràng buộc cậu với sơn trang Thánh Y mà! Chắc chắn bọn họ không có ý định tốt đẹp gì, cậu đừng đồng ý", Mã Hải kêu lên.
"Ngàn tính vạn toán, không ngờ rằng sơn trang Thánh Y lại đồng ý với thỏa thuận hoang đường mà Trí Băng Thanh vạch ra... Có phải tôi đã mắc bẫy của sơn trang Thánh Y không?", Lâm Chính có chút đau đầu.
"Chủ tịch Lâm, cậu định thế nào?".
"Cứ đi một chuyến đi, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này. Tôi muốn đích thân đến sơn trang Thánh Y để thương lượng với trang chủ của bọn họ. Còn nữa, tôi nghe phong thanh đại phái y dược này có thang tuyền riêng. Có lẽ có thể nhờ thang tuyền của sơn trang Thánh Y để hoàn thành Hồng Mông Long Châm của tôi", Lâm Chính nói.
"Liệu có nguy hiểm quá không?".
Mã Hải lo lắng nói.
"Ông yên tâm, sao lại nguy hiểm được chứ? Nếu đối phương thật lòng muốn nhận tôi làm rể thì sao có thể hại tôi được?", Lâm Chính cười đáp.
"Cũng đúng, nhưng nếu cậu từ chối bọn họ, thì khó mà đảm bảo bọn họ không thẹn quá hóa giận mà làm hại đến cậu", Mã Hải vội nói.
"Không sao, nếu tôi muốn đi, thì một sơn trang Thánh Y vẫn chưa ngăn cản được tôi đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Mã Hải, ông mau sắp xếp đi! Trong thư nói ngày kia sẽ tổ chức hôn lễ, bảo tôi đến ngay hôm nay. Nếu đến muộn, bọn họ sẽ ra tay với Lạc Thiên! Thời gian gấp lắm!".
Mã Hải ngập ngừng một lát, thấy Lâm Chính đã quyết ý, chỉ đành gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.
Thực ra Lâm Chính cũng có lòng riêng.
Sơn trang Thánh Y!
Sau đó anh từng điều tra, đây cũng là một gia tộc lánh đời giống gia tộc Lâm Thị, ẩn náu rất sâu.
E rằng bọn họ ẩn náu còn kín đáo hơn cả thiên cung Trường Sinh.
Thế lực y đạo như vậy, sao Lâm Chính có thể không có hứng thú chứ?
Có lẽ bọn họ có y thuật cổ kinh thiên động địa nào đó khiến người ta phải vỗ bàn khen hay.
Nếu như có thể tiếp xúc một chút thì cũng không uổng chuyến đi này.
Huống hồ việc luyện chế Hồng Mông Long Châm cũng cần thang tuyền đặc biệt phụ trợ.
Chắc chắn trong thế lực như sơn trang Thánh Y sẽ có tuyệt đỉnh thang tuyền, nếu không làm sao bọn họ luyện chế được thần dược hàng đầu chứ?
Mã Hải nhanh chóng sắp xếp xong chuyên cơ.
Lâm Chính dựa vào địa chỉ bay thẳng tới sơn trang Thánh Y.
Chạng vạng tối, Lâm Chính đến một thị trấn nhỏ cách sơn trang Thánh Y mười mấy dặm.
Thị trấn này nằm ở biên giới Long Quốc.
Anh đi tới trước một quầy hàng nhỏ.
"Ông chủ, cho tôi một bình hồng trà", Lâm Chính nói.
"Cửa hàng không có hồng trà", ông chủ thuận miệng đáp.
"Thế thì đổi trà xanh".
"Thêm đường không?".
"Có".
"Muốn đựng trà bằng gì?".
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ mắng là đồ thần kinh.
Đồ uống đựng trong bình chứ còn lấy gì đựng?
Nhưng Lâm Chính lại trả lời: "Lấy bát trà đựng đi".
"Muốn mấy bát?".
"Ba bát".
Anh vừa dứt lời, ông chủ lập tức đi ra khỏi quầy, cung kính ôm quyền hành lễ với Lâm Chính.
"Đệ tử Trần Đỗ của sơn trang Thánh Y bái kiến thần y Lâm!".
"Mau đưa tôi tới sơn trang Thánh Y", Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, mời thần y Lâm!".
Trần Đỗ cung kính nói, rồi đưa Lâm Chính đến hậu đường.
Mới phát hiện đằng sau quầy hàng có đỗ một chiếc máy bay trực thăng.
Hai người lên máy bay, bay thẳng tới sơn trang Thánh Y.
Khoảng 20 phút sau, máy bay hạ xuống trước một đám chướng khí. Xuyên qua ba lớp chướng khí đáng sợ này, cuối cùng Lâm Chính cũng đặt chân lên địa phận của sơn trang Thánh Y.
"Kính chào thần y Lâm!".
Đằng sau lớp chướng khí có mười mấy đệ tử của sơn trang Thánh Y đang đứng, nhìn thấy Lâm Chính thì tất cả đều ôm quyền hành lễ, đồng thanh hô lên.
Chương 2364: Gả thật?
Nhìn những người đến đón tiếp mình, Lâm Chính thầm gật đầu.
Xem ra sơn trang Thánh Y quả thực có thành ý mời anh đến.
Dưới sự dẫn đường của bọn họ, Lâm Chính chính thức tiến vào sơn trang Thánh Y.
Cả sơn trang nằm trên một dãy núi rộng lớn.
Nhưng đây không phải là dãy núi bình thường.
Anh ngửi thấy một luồng khí ý linh động trong không khí.
Trong y học cổ, thì nơi này được gọi là phúc trạch bảo địa.
Được đấy, sơn trang Thánh Y chiếm hẳn một nơi phúc trạch bảo địa có một không hai để khai tông lập phái.
Không những vậy, cả sơn trang còn được ba lớp chướng khí đáng sợ bao vây, người bình thường không thể vào đây được.
Ở nơi thiên thời địa lợi như thế này, cũng không biết hiện giờ người của sơn trang Thánh Y đã đạt đến trình độ y đạo như thế nào rồi.
Lâm Chính thầm nghĩ.
Anh nhanh chóng được dẫn đến một căn phòng chờ.
"Mời thần y Lâm nghỉ tạm một chút, để thuộc hạ đi báo với Tam Thủ đại nhân".
Một đệ tử cung kính nói, sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng.
"Tam Thủ? Đây là ai vậy?".
Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc bào nâu, đầu trọc nhưng mặt đầy râu, bước vào.
"Ôi chao, chắc đây chính là thần y Lâm nhỉ? Đúng là nhân tài giỏi giang, trẻ trung ngời ngời", người đàn ông trung niên cười nói, ánh mắt đầy tán thưởng.
"Ông là..."
"À, quên không tự giới thiệu, tôi tên Tam Thủ Y, là phó trang chủ của sơn trang Thánh Y! Thần y Lâm, hân hạnh, hân hạnh!", Tam Thủ Y cười nói.
"Hóa ra là Tam Thủ đại nhân, hân hạnh!", Lâm Chính khẽ gật đầu, nhưng không đứng dậy.
Tam Thủ Y cũng không tức giận, ngồi xuống cười nói: "Thần y Lâm cả đường bôn ba, quả thực mệt nhọc, nếu sơn trang Thánh Y chúng tôi tiếp đón không chu đáo, mong thần y Lâm lượng thứ".
"Không sao, chúng ta nói chính sự đi. Tam Thủ đại nhân, sơn trang Thánh Y các ông gọi tôi tới đây, quả thực định gả cô Trí Băng Thanh cho tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh nhớ Trí Băng Thanh từng nói cô ta đã có chồng chưa cưới, hơn nữa còn không phải là người bình thường...
Tam Thủ Y im lặng một lát, rồi cười lớn: "Thực ra tôi có ý định này, nhưng anh tôi không đồng ý".
"Anh của ông?".
"Chính là Thánh Y Giả, chủ của sơn trang Thánh Y", Tam Thủ Y cười đáp.
"Vậy sao? Nếu đã không đồng ý, thì các ông gọi tôi đến đây làm gì?", Lâm Chính bình thản nói.
Tam Thủ Y mỉm cười, xán lại gần nói: "Tuy thần y Lâm không lấy được con gái của trang chủ chúng tôi, nhưng sơn trang chúng tôi vẫn rất tán thưởng cậu. Ý của tôi là vậy, còn người... thì không gả nữa. Sơn trang chúng tôi sẽ cho cậu lợi ích làm bồi thường, đương nhiên cậu cũng không thể cứ thế lấy được lợi ích này. Chúng tôi muốn cậu gia nhập sơn trang Thánh Y, cống hiến cho chúng tôi! Thần y Lâm, cậu thấy sao?".
"Chẳng sao cả", Lâm Chính lắc đầu cười khẩy: "Sơn trang Thánh Y các ông biết tính toán quá đấy, vừa không muốn mất gì vừa muốn nhận lợi ích, cái gì hời là các ông chiếm hết rồi".
"Vậy là thần y Lâm không đồng ý?", Tam Thủ Y mỉm cười: "Nếu vậy thì tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ. Dù sao nếu cậu không đồng ý, thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng".
"Nghiêm trọng đến mức nào?", Lâm Chính đanh mắt lại, nhìn ông ta chằm chằm.
"Chắc chắn con gái nhà họ Lâm sẽ không được yên thân, không những vậy, e là những người có liên quan đến thần y Lâm cũng sẽ gặp chuyện bất hạnh. Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm không muốn nhìn thấy cảnh này đâu, đúng không?", Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, toàn thân Lâm Chính liền tỏa ra sát khí.
"Các ông đang... uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nào dám, nào dám, chúng tôi chỉ nói với cậu sự thật, không hề có ý uy hiếp gì cả", Tam Thủ Y vội xua tay, khuôn mặt vẫn nở nụ cười.
Nhìn nụ cười giảo hoạt của ông ta, sắc mặt Lâm Chính lạnh giá như băng.
Thực ra anh đã biết mục đích sơn trang Thánh Y gọi anh đến là muốn bẫy anh.
Nhưng không ngờ sơn trang Thánh Y lại thẳng thắn như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Chính sẽ không đồng ý.
Sơn trang Thánh Y nhìn trúng anh cũng là muốn lợi dụng anh mà thôi.
Một khi anh không còn giá trị, bọn họ sẽ vứt bỏ anh không chút do dự.
"Tam Thủ đại nhân, tôi nghĩ chắc lần này ông phải thất vọng rồi".
Lâm Chính uống cạn chén trà, lạnh lùng nói: "Muốn giữ tôi ở lại sơn trang Thánh Y thì chắc là không được rồi, nếu các ông đã không có thành ý, thì tôi chỉ đành đi vậy".
"Cậu không sợ những lời tôi vừa nói sao?", Tam Thủ Y bình tĩnh hỏi.
"Ông cứ thử xem".
Lâm Chính ngoảnh sang, lạnh lùng quát.
Tam Thủ Y lặng lẽ nhìn Lâm Chính, khóe miệng vẫn nở nụ cười, một lát sau thì cười lớn.
"Được! Được! Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên có khí phách! Khâm phục! Khâm phục! Ha ha ha!".
"Thần y Lâm, cậu cũng đừng tức giận, vừa rồi chỉ là Tam Thủ nói đùa với cậu thôi. Thực ra anh tôi rất nóng lòng muốn gả Trí Băng Thanh cho cậu, nhưng điều kiện là cậu có thể ở lại sơn trang Thánh Y, được không?", Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
"Gả thật?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Gả thật, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày kia", Tam Thủ Y đáp.
Chương 2365: Đây không phải là nước suối nhỉ?
Những lời nói của Tam Thủ Y khiến Lâm Chính rối tinh rối mù.
Anh trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được, nếu đã vậy thì tạm thời tôi sẽ ở lại sơn trang Thánh Y, chờ làm xong hôn lễ rồi tính tiếp".
"Được, để tôi đi bảo người sắp xếp phòng cho thần y Lâm, cậu nghỉ ngơi một lát đi, rồi ngày kia vui vẻ làm chú rể".
Tam Thủ Y cười nói, rồi lập tức sai người sắp xếp cho Lâm Chính.
Lâm Chính vừa đi, Tam Thủ Y liền vội vàng đến phủ trang chủ gặp Thánh Y Giả.
"Thế nào rồi?", Thánh Y Giả đang ngắm một bức tranh cổ ở đại sảnh, quay lưng về phía Tam Thủ Y, lên tiếng hỏi.
"Khó", Tam Thủ Y cười nhạt nói: "E là thần y Lâm này sẽ không dễ dàng thần phục sơn trang Thánh Y chúng ta đâu! Muốn cậu ta cúi đầu thì không thể chỉ dựa vào lời nói".
"Vậy chú có dự định gì?".
"Anh đừng lo, em đã đồng ý với thần y Lâm, ngày kia sẽ tổ chức lễ cưới cho cậu ta và Băng Thanh. Đến hôm đó, cậu ta chắc chắn sẽ gia nhập sơn trang Thánh Y", Tam Thủ Y cười nói, đáy mắt lóe lên một tia gian xảo.
"Ngày kia tổ chức lễ cưới? Hoang đường! Ngày kia là lễ cưới của Băng Thanh và bên kia, sao chú lại tổ chức cho thần y Lâm chứ? Nếu để bên kia biết, thì chẳng phải sơn trang Thánh Y chúng ta sẽ khó xử sao? Chú đừng có làm lớn chuyện!", Thánh Y Giả trầm giọng nói.
"Anh yên tâm! Băng Thanh vẫn gả cho bên kia, điều này sẽ không thay đổi. Em chỉ muốn lợi dụng lễ cưới này để ràng buộc thần y Lâm thôi, em đã có kế hoạch rồi", Tam Thủ Y cười nói.
Thánh Y Giả hơi quay sang, trầm giọng hừ một tiếng: "Tôi giao hết mọi việc cho chú đấy! Nghe đây, cho dù không có được thần y Lâm, thì cũng không được đánh mất cơ hội liên hôn với bên kia! Đây là cơ hội rất tốt để sơn trang Thánh Y chúng ta trở mình, tuyệt đối không được làm hỏng!".
"Vâng anh".
Tam Thủ Y cười nói, sau đó rời khỏi đại sảnh.
Sau khi được sắp xếp phòng để nghỉ ngơi, Lâm Chính ở trong phòng nhưng nhấp nhổm bất an.
Anh đến đây không chỉ để giải quyết rắc rối là Trí Băng Thanh, mà còn vì tuyệt đỉnh thang tuyền.
Nếu sơn trang Thánh Y ở nơi phúc trạch bảo địa như thế này, thì chắc chắn là có tuyệt đỉnh thang tuyền.
Hơn nữa... chắc chắn là cực phẩm vô song.
"Nhất định phải tìm được nơi này! Bước cuối cùng của Hồng Mông Long Châm chỉ thiếu mỗi thang tuyền này".
Lâm Chính thầm nghĩ, cuối cùng không nhịn được nữa, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
"Thần y Lâm, anh muốn đi đâu?".
Một đệ tử đứng canh ở cửa kỳ quái hỏi.
"Ở trong phòng ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài đi dạo", Lâm Chính bình thản nói.
"Nếu vậy thì để tôi đưa anh đi xem quanh đây", đệ tử kia lập tức ôm quyền nói.
Đưa anh đi?
Giám thị anh thì có!
Lâm Chính nghĩ vậy, nhưng cũng không từ chối: "Vậy được, anh đưa tôi đi đi".
"Mời thần y Lâm đi bên này".
Đệ tử kia lập tức nói, rồi dẫn Lâm Chính ra ngoài.
Sơn trang Thánh Y không được coi là nhỏ, người cũng khá đông, ra khỏi khu nhà dành cho khách là có thể nhìn thấy không ít nam nữ đeo gùi thuốc lên xuống núi.
"Phía đông là vườn thuốc ruộng thuốc của sơn trang Thánh Y chúng tôi. Những loại thuốc ở đó đều là những loại mà trần tục không thể trồng được".
Đệ tử giới thiệu sơ qua.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, phát hiện phía Đông quả nhiên trồng rất nhiều thảo dược hiếm có trên đời.
Hơi thở của Lâm Chính như ngừng lại, chạy về phía đó.
"Ấy, thần y Lâm!".
Đệ tử kia kinh hãi, vội vàng chạy theo.
Lâm Chính chạy tới ruộng thuốc, ngồi xuống quan sát kĩ lưỡng, kinh ngạc cảm thán không thôi.
"Đây đều là những thảo dược cổ mà! Phương pháp trồng trọt chăm sóc chúng đều đã thất truyền, không ngờ sơn trang Thánh Y các anh lại có thể trồng được, thật không thể tin nổi..."
"Đương nhiên, sơn trang Thánh Y chúng tôi đã tồn tại gần nghìn năm, những cách trồng mà chúng tôi nắm được chắc chắn không ai bì được", đệ tử kia kiêu ngạo nói.
Lâm Chính mỉm cười, dường như chú ý đến gì đó, lại quỳ xuống nhón một ít đất lên, đặt lên mũi ngửi.
Đệ tử kia thấy thế thì hơi biến sắc, nặn ra một nụ cười nói: "Thần y Lâm, chỗ này cũng chẳng có gì xem đâu, phía Tây là nơi sắc thuốc luyện đan, bên đó hay hơn".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, rồi đi theo đệ tử đến phía Tây.
Vừa đến gần phòng luyện thuốc, mùi thơm ngào ngạt đã xông vào mũi.
Lâm Chính không khỏi ngất ngây.
"Số thuốc này... cũng đều là đan dược cổ... Hơn nữa độ thuần dược hiệu của mỗi viên thuốc mỗi bát thuốc đều đạt tới bảy phần... Lợi hại!".
"Thần y Lâm mới là lợi hại, chỉ ngửi mùi đã biết rồi! Khâm phục!".
Đệ tử kia không khỏi cảm thán.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt liếc về phía một thùng nước ở bên cạnh lò luyện đan.
Anh đi tới nhìn thùng nước này, cười nói: "Nước này không giống nước suối, ở sơn trang Thánh Y các anh có nguồn nước khác sao?".
Anh vừa dứt lời, đệ tử kia liền biến sắc.