-
Chương 2306-2310
Chương 2306: Lấy lại công bằng
Thần Hỏa Tôn Giả không còn gì để nói.
Ông ta trừng to mắt, không tin được nhìn Tần Bách Tùng.
“Tôi nghe nói ông là đệ tử thân truyền của thần y Lâm. Theo lý mà nói, ông phải học được không ít y thuật của cậu ta mới phải, vì sao lại không chữa được cả một chứng bệnh nhỏ, ông học kiểu gì đấy?”.
Xưa nay Thần Hỏa Tôn Giả đều có yêu cầu rất cao đối với đệ tử của mình, hơn nữa, yêu cầu của ông ta lấy tiêu chuẩn từ bản thân ông ta.
Nếu không đạt được ắt sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Thần Hỏa Thánh Nữ đã có thể xem là thiên phú cao, nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ bình thường mà thôi.
Vì vậy ông ta cũng đánh giá nghiêm khắc đệ tử của Lâm Chính theo tiêu chuẩn của bản thân mình.
Nhưng suy cho cùng Tần Bách Tùng không phải đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả.
Đến bây giờ, trong số những người mà Lâm Chính truyền dạy y thuật, thiên phú của Tần Bách Tùng đã là cực kỳ khủng khiếp.
Tần Bách Tùng hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôn Giả, nếu ông đến thăm thần y Lâm thì vào trong là được, còn đạo sinh tử này… Bách Tùng thực sự không đủ sức”.
Ông ấy nói xong bèn xoay người rời đi.
“Phế vật! Phế vật! Thần y Lâm gửi gắm sai người rồi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, đổi lại là bình thường, ông ta đã giết Tần Bách Tùng.
Nhưng giờ phút này, ông ta không thể nổi giận, chỉ có thể âm thầm chửi mắng, bước nhanh vào trong.
Lúc này, cơ thể Lâm Chính cắm đầy ống, khắp người có đến hơn một trăm cây châm bạc, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
“Thần y Lâm, cậu sao rồi?”.
Thần Hỏa Tôn Giả giữ chặt giường bệnh, thận trọng hỏi.
Ông ta gọi khoảng ba tiếng, Lâm Chính mới chầm chậm mở mắt ra.
“Tôn Giả, thật sự xin lỗi, có lẽ... phải chờ thêm một thời gian nữa tôi mới có thể chữa bệnh cho ông”.
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói lời đó! Cậu phải nghỉ ngơi khỏe lên, cơ thể hồi phục rồi mới nói đến chuyện chữa bệnh cho tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói, trong lòng lại cực kỳ tức giận.
Ông ta biết một đạo lý!
Lương y như từ mẫu!
Nhưng ông ta chưa từng được tiếp xúc.
Đến tận giờ phút này ông ta mới biết, hóa ra câu nói đó thật sự không phải nói suông!
“Tôi cũng không biết cơ thể tôi có thể hồi phục được nữa hay không. Thần Hỏa Tôn Giả, ông là người tôi kính trọng, tôi luôn hi vọng có thể đạt tới cảnh giới vô thượng giống như ông, cảnh giới giống như thần tiên ấy, nhưng tư chất tôi bình thường, vô cùng thấp kém. Đến nước này, tôi chỉ đành dùng hết khả năng để giúp ông bước vào cảnh giới chí cao vô thượng đó, cho nên… Tôn Giả, tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp chữa trị cho ông, ông nhất định phải nhớ kỹ, đợi sau này gặp được người có y thuật cao siêu, nhất định phải nói người đó làm theo lời tôi. Nếu vậy, ông có thể xóa bỏ di chứng của thuật Hỏa Viêm, giúp ông đột phá cảnh giới thần tiên, không còn nỗi lo về sau nữa”, Lâm Chính khàn khàn nói.
Câu nói đó khiến Thần Hỏa Tôn Giả rơi nước mắt.
“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới tôi? Tôi mà có chuyện gì được? Cậu hãy nghỉ ngơi hồi phục cho tốt. Dù cậu cần thảo dược gì để chữa bệnh, tôi cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu khôi phục. Còn phương pháp mà cậu nhắc đến, cậu đừng nói! Tôi cũng không muốn nghe!”, Thần Hỏa Tôn Giả nén nhịn nước mắt, cắn răng quát khẽ.
“Tôn Giả, những chuyện đó không quan trọng. Tần Bách Tùng là đệ tử của tôi, ông ấy… sẽ xử lý tốt. Nếu ông ấy có thể chữa, tôi sẽ không có gì phải lo”, Lâm Chính nói.
“Nhưng ông ta…”.
Thần Hỏa Tôn Giả muốn nói lại thôi.
Theo như những lời Tần Bách Tùng nói trước kia, e là ông ta cũng không thể chữa khỏi cho Lâm Chính.
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, nói: “Tôi không hiểu việc chữa trị, nhưng cậu nói nghe xem, người đánh lén cậu lần này là ai? Thần y Lâm, cậu cứ việc nói ra, nếu cậu có gì bất trắc, tôi sẽ bắt bọn họ chôn chung với cậu!”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính lại im lặng.
Một hồi lâu không nói gì.
“Thần y Lâm, sao cậu không nói?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc mới nói: “Tôn Giả, tôi không muốn mang lại phiền phức cho ông”.
“Cậu nói vậy là sao? Nếu không phải vì cậu chữa trị cho tôi thì sao lại bị ra tay nặng như vậy? Hơn nữa, cậu cứ nói đi là được, bất kể kẻ đó là ai, dù có là ông trời, tôi cũng sẽ tìm lại công bằng cho cậu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận quát.
Cả đời ông ta chưa từng sợ ai.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lúc này mới hạ giọng nói: “Thần Hỏa Tôn Giả, ông… đã từng nghe tới nhà họ Lâm chưa?”.
“Nhà họ Lâm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày: “Cậu đang nói tới nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.
“Không, tôi đang nói tới gia tộc chính Lâm Thị!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Lâm Chính cười gượng, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôn Giả, cứ coi như… tôi chưa nói tới đi”.
“Cái gì mà chưa nói? Tôi biết, sao lại không biết được? Thế nào? Cậu nghĩ tôi sợ gia tộc chính của Lâm Thị sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, lạnh giọng quát: “Cậu yên tâm, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Chỉ là một gia tộc Lâm Thị nho nhỏ, tôi đến cửa khởi binh vấn tội thì đã sao? Lâu lắm rồi tôi chưa đến thăm bọn họ, chắc bọn họ quên mất thủ đoạn của tôi như thế nào rồi!”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Người đâu!”.
“Sư tôn!”.
Một đệ tử đảo Thần Hỏa bước nhanh vào trong.
“Viết một bức thư gửi đến gia tộc Lâm Thị cho tôi, nói với bọn họ, ba ngày sau tôi sẽ đích thân đến gia tộc Lâm Thị, lấy lại công bằng cho thần y Lâm!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2307: Bọn họ có lỗi với tôi!
Gia tộc Lâm Thị.
Một người đàn ông cao gần hai mét, khí tức hùng hậu, mặc áo bào vàng đi qua đi lại trong đại sảnh.
Bước chân ông ta rất nhanh, tỏ ra sốt ruột bất an.
Ông ta đang đợi tin tức.
Ở bên dưới, Lâm Anh Hùng, Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên đều cúi đầu khom lưng, không dám lên tiếng.
Ba người họ đã nghe được một ít tin tức liên quan đến Giang Thành.
Tình hình rất tồi tệ.
Nhưng bọn họ lại không thể làm gì, chỉ đành đợi người đưa tin báo cáo tin tức.
Đúng lúc này, một người của gia tộc Lâm Thị vội vã chạy vào đại sảnh.
“Đại nhân! Đại nhân! Giang Thành truyền tin tức đến!”, người đó sốt sắng gọi, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại.
Người áo vàng đang đi qua đi lại vội vàng tiến tới, giành lấy điện thoại, nghe máy.
“Tin tức thế nào?”, người mặc áo vàng quát khẽ.
“Đại nhân, tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Tôi muốn quay về! Tôi muốn quay về!”.
Người đưa tin ở đầu bên kia điện thoại khóc thành tiếng.
Nhưng gã còn chưa nói được hai câu.
Rắc!
Một tiếng động quỷ dị vang lên, sau đó điện thoại bị ngắt máy, người đưa tin không còn động tĩnh gì nữa.
Người mặc áo vàng kinh hãi, liên tục gọi đến mấy số điện thoại.
Nhưng dù ông ta có gọi thế nào, điện thoại vẫn không thể kết nối.
“Xảy ra chuyện rồi!”, người mặc áo vàng lẩm bẩm.
“Báo!”.
Lúc này lại có một người của gia tộc Lâm Thị chạy vào, dâng một bức thư lên bằng hai tay, nói: “Đại nhân, đảo Thần Hỏa gửi thư đến, mời người hãy xem qua”.
“Đảo… Đảo Thần Hỏa?”.
Người mặc áo vàng biến sắc, vội vàng đi tới, cầm lấy bức thư xé ra xem, lập tức biến sắc.
“Đại nhân… nội dung thư là gì?”, Lâm Anh Hùng hỏi.
Người mặc áo vàng cầm lấy bức thư, cả người run rẩy, mắt nhìn chằm chằm nội dung trong thư. Một lúc lâu sau ông ta mới đặt thư xuống, nhìn mấy người họ với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Các người… làm việc kiểu gì vậy?”.
“Chúng tôi?”.
Lâm Anh Hùng, Lâm Hạo Thiên và Lâm Cốc đều sững sờ.
“Đại nhân… tôi… tôi không hiểu ý của đại nhân…”, Lâm Anh Hùng sửng sốt.
Người mặc áo vàng vô cùng tức giận, không trả lời mà ném bức thư trong tay cho anh ta.
Lâm Anh Hùng vội vàng nhặt lên xem, chỉ một cái liếc mắt đã đứng sững tại chỗ.
“Anh Hùng, trong thư nói gì vậy?”, Lâm Cốc vội hỏi.
Lâm Anh Hùng ngơ ngác nói: “Thần Hỏa Tôn Giả… đã đến Giang Thành…”.
“Cái gì?”.
Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên há hốc miệng.
“Vài hôm nữa, Thần Hỏa Tôn Giả sẽ đến thăm gia tộc chính chúng ta… Theo như trong đó viết, ông ta đến để… khởi binh vấn tội!”, Lâm Anh Hùng nuốt nước bọt, nói.
Khởi binh vấn tội?
Hai người lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ Thần Hỏa Tôn Giả… cùng một phe với Lâm Chính?
“Giải thích được rồi, mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi. Thần Hỏa Tôn Giả đang ở Giang Thành… vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng”, Lâm Cốc ngây ngốc nói.
Những người khác không lên tiếng.
“Rút quân ở xung quanh Giang Thành về hết đi! Ngay lập tức! Tạm thời… đừng nhắm vào thần y Lâm, đợi xử lý xong chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả rồi tính sau”, người mặc áo vàng hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn.
“Tuân lệnh!”.
Ba người cùng nhau hô lên, sắc mặt trắng bệch.
…
Giang Thành.
Học viện Huyền Y Phái.
Sau khi thăm hỏi Lâm Chính, Thần Hỏa Tôn Giả dẫn theo người của đảo Thần Hỏa rời đi.
Còn bọn họ muốn đi đâu, đương nhiên Lâm Chính biết rõ.
Thần Hỏa Tôn Giả vừa đi, Lâm Chính đã ngồi dậy trên giường bệnh.
“Thầy, chúng ta có cần thêm dầu vào lửa không?”, Tần Bách Tùng đi tới, cung kính hỏi.
“Thêm dầu gì?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn ông ta.
“Ví dụ như… làm tang lễ cho cậu…”.
“Làm cái con quỷ, tôi còn chưa chết!”, Lâm Chính không nhịn được mắng chửi: “Tôi giả vờ bị thương nặng chứ không phải giả vờ làm người chết, làm tang lễ cái gì?”.
“Tôi sơ ý rồi, tôi sơ ý rồi…”.
“Ông về trước đi, nếu người của đảo Thần Hỏa hỏi thì cứ nói tình trạng của thần y Lâm đã tốt hơn. Tôi nghĩ chắc bọn họ đang trên đường đến gia tộc Lâm Thị, đợi bọn họ hỏi tới thì mọi chuyện đã xong xuôi, tôi chết hay không đã không còn quan trọng”.
“Thầy anh minh”.
“Anh minh? Chỉ thế thì không đủ, vẫn phải thêm một bước nữa. Đi thôi, tôi phải đi xem xem đội trưởng đội Thí Long bị bắt về kia, còn cả Lâm Tán!”.
“Tôi sẽ đi gọi Từ Thiên tới đây!”.
Tần Bách Tùng cung kính nói.
Theo sự sắp xếp của Từ Thiên, Lâm Chính xuống tầng hầm.
Môi trường chỗ ở của Lâm Tán chắc chắn không tốt bằng Bạch Họa Thủy, ông ta chỉ có một căn phòng nhỏ, ăn uống ỉa đái đều ở trong đó.
Đợi đến khi Lâm Chính nhìn thấy ông ta, vẻ mặt ông ta rất tiều tụy, đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn, trông có vẻ cực kỳ thê thảm.
“Ông Lâm Tán, tôi nghĩ ông đã biết chuyện sau đó rồi nhỉ?”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Lâm Tán nhìn thấy Lâm Chính thì sắc mặt như tro tàn, im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu cậu không xuất hiện, tôi còn cảm thấy sự việc có thể xoay chuyển. Nếu cậu đã xuất hiện… vậy thì có nghĩa mọi thứ đã xong…”.
“Gia tộc Lâm Thị có người thông minh như ông, vì sao còn cử ông đi tìm chết?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Lâm Tán không nói gì.
“Được rồi, ông Lâm Tán, tôi đến đây chỉ để hỏi ông chuyện liên quan đến gia tộc Lâm Thị, hi vọng ông có thể phối hợp với tôi, nói ra những gì ông biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, cậu đừng phí công nữa, tôi không thể nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì về gia tộc Lâm Thị, cậu hãy từ bỏ ý định đó đi”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Ông không nói?”.
“Tôi sẽ không nói cho cậu một chữ nào”.
“Thế thì thật đáng tiếc, tôi vốn chỉ muốn tìm người đáng chết để thanh toán ân oán, nhưng ông không nói thì tôi chỉ đành tìm toàn bộ người của gia tộc Lâm Thị tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.
Lâm Tán sửng sốt, đột nhiên thay đổi ánh nhìn, không tin nổi nhìn anh: “Cậu… cậu có ý gì?”.
“Còn không hiểu nữa sao? Lâm Tán! Tôi cũng họ Lâm, ông cũng họ Lâm, ông không có chút nghi ngờ gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên cười hỏi.
Lời này vừa nói ra, Lâm Tán như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Cậu… Lẽ nào cậu… là người của gia tộc chính?”.
“Không! Tôi không phải, tôi là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh!”, Lâm Chính nói: “Nhưng đó là trước kia, bây giờ không phải nữa rồi!”.
Lâm Tán hoàn toàn sững sờ.
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?
Đó cũng là người nhà họ Lâm!
Một kỳ tài khủng khiếp vô song như vậy lại đứng về phía đối lập với nhà họ Lâm?!
Rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc đám vô dụng của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã làm gì?
Lâm Tán gào thét trong lòng.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh… có lỗi với cậu phải không…”.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, thản nhiên nói: “Bọn họ đã hại chết mẹ tôi, còn định giết tôi…”.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Rốt cuộc đám vô dụng đó đã làm gì?”.
Lâm Tán nắm chặt lồng giam gào lên.
“Tôi không còn quan tâm bọn họ đã làm gì nữa, bây giờ tôi chỉ muốn bọn họ chết!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cất giọng trầm khàn: “Nếu ông không phối hợp với tôi, ông… cũng phải chết!”.
Chương 2308: Hồng Mông Huyền Thiết
Lâm Tán cảm thấy vô cùng rối rắm. Ông ta thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi. Ông ta thật sự không thể hiểu cái đám người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã làm cái gì. Tại sao một thiên tài như vậy lại bị tuột mất khỏi nhà họ Lâm và đứng ở chiến tuyến đối lập chứ?
Lâm Anh Hùng mà đem ra so sánh với người này thì có lẽ cũng chẳng là gì. Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Lâm Tán vò đầu bứt tai.
Lâm Chính nhìn ông ta bằng vẻ vô cảm và chờ đợi câu trả lời. Một lúc sau Lâm Tán lên tiếng: “Cậu tên là gì?”
“Chắc ông biết cái kết của việc biết tên tôi là gì đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Sao cũng được. Tôi sẽ nói cho cậu những gì tôi biết. Nhưng đó chỉ là vì tôi muốn thay nhà họ Lâm bù đắp cho cậu. Tôi là người nhà họ Lâm, nên có chết cũng không phản bội họ được. Vì chuyện này, tôi đồng ý làm tôi đồ của nhà họ Lâm…Vì vậy sống hay chết tôi cũng không quan tâm lắm".
Lâm Chính trầm giọng: “Tôi tên Lâm Chính”.
“Lâm Chính sao? Được được…”
Lâm Tán hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thông tin mà tôi nói ra có thể nói là thông tin cơ mật nhất của nhà họ Lâm rồi. Gia chủ Lâm Thị gần đây cử 30 tiểu đội mạnh nhất tới hoang mạc Đại Tây, họ muốn tìm một món đồ”
“Đồ gì?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Hồng Mông Huyền Thiết”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì vậy?”
“Theo như sách cổ thì đó là một miếng sắt thần, không lâu trước đây có người phát hiện ra có một động phủ, đó là nơi mà một cao thủ thời thượng cổ tu luyện. Người này bằng một cơ may nào đó đã phát hiện ra động phủ này và cũng đã tìm được một bức hình. Trên tấm hình có ghi chép về Hồng Mông Huyền Thiết. Nghe nói loại sắt này vô cùng khác thường, sở hữu thần lực vô song. Nếu có thể luyện nói thành binh khí thì sẽ chẳng khác gì sở hữu một thần binh. Nhà họ Lâm muốn có được thứ đó, luyện nó thành binh khí để có thể chiếm thế thượng phong ở đại hội. Hiện tại có không ít người biết về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng những người biết nó nằm ở hoang mạc Đại Tây thì không nhiều. Nhà họ Lâm có lẽ là gia tộc dầu tiên biết được”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn suy nghĩ.
“Lâm Chính, tôi nói thế này. Nếu như nhà họ Lâm có được Hồng Mông Huyền Thiết thì tốt nhất cậu đừng đối đầu với bọn họ nữa. Nghe nói binh khi được luyện từ Hồng Mông Huyền Thiết mang sức mạnh long trời lở đất, không ai có thể địch được. Nếu như cậu đối đầu với họ thì chỉ có chết thôi. Cậu ưu tú như vậy, hà tất phải tự đào hố chôn mình vì một chuyện không đáng”, Lâm Tán nói.
Hồng Mông Huyền Thiết có uy lực đáng sợ như vậy sao? Lâm Chính chau chặt mày, hỏi: “Nếu như tôi có được Hồng Mông Huyền Thiết thì sao?”
Lâm Tán nín thở, một lúc sau ông ta đáp lại: “Vậy thì đó là họa của nhà họ Lâm…là đại nạn đại kiếp của chúng tôi…”
Lâm Chính tin nếu anh có được vật đó thì anh sẽ thử với nhà họ Lâm trước. Thế nhưng Lâm Tán cho rằng nhà họ Lâm cùng lắm sẽ gặp đại nạn thôi chứ không tới mức bị diệt vong.
Hoặc là họ sẽ có thể hồi sinh theo cách khác…Đó cũng là lý do ông ta dám nói ra mà không hề sợ hãi.
“Được rồi, hôm nay ông ở đây nghỉ ngơi đi. Trước khi đại hội diễn ra, tôi sẽ không thả ông đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu không giết tôi nữa à?”, Lâm Tán hỏi.
“Tôi nói rồi. Chỉ cần ông chịu hợp tác thì tôi sẽ không giết ông. Ông đã nói ra rồi thì đương nhiên là tôi giữ lời hứa”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi.
Lâm Tan lẳng lặng nhìn theo. Ông ta khẽ thở dài: “Đây là vận mệnh hay là kiếp nạn của nhà họ Lâm không biết?”
“Haizzz…”
Đương nhiên là Lâm Chính có hứng thú với Hồng Mông Huyền Thiết. Thế nhưng anh cũng tin không dễ gì có được thứ đó, chắc chắn là phải tốn nhiều công sức tìm kiếm. Và điều đó sẽ không thể tránh khỏi việc tàn sát. Thế nên anh phải sớm có sự chuẩn bị.
Chỉ có điều thông tin liên quan tới thứ này ít quá. Hơn nữa những người hiện tại biết về nó cũng không nhiều. Lâm Tán cũng đã nói rồi, nhà họ Lâm là gia tộc đầu tiên biết được nó nằm ở hoang mạc Đại Tây. Nói cách khác, nhà họ Lâm chắc chắn có thông tin liên quan tới Hồng Mông Huyền Thiết.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn gọi Trương Thất Dạ.
“Ma Quân đại nhân gần đây có rảnh không?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu Lâm có gì dặn dò cứ nói, hà tất phải vòng vo”, Trương Thất Dạ lên tiếng. Ông ta là người thẳng thắn, nên đương nhiên là không thích lòng vòng.
“Được lắm. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi điều tra một chuyện liên quan tới gia chủ Lâm Thị”, Lâm Chính đáp lại.
“Gia chủ Lâm Thị sao?", Trương Thất Dạ tái mặt.
“Sao thế? Không dám à?”
“Có gì mà không dám. Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng cũng không tới mức không dám”, Trương Thất Dạ lắc đầu.
Mặc dù ông ta là Ma Đạo Thần Quân nhưng thực lực của nhà họ Lâm cũng không phải dạng tầm thường. Thực lực của ông ta mà đối đầu với nhà họ Lâm thì cũng một chín một mười. Thế nên Trương Thất Dạ thường không chủ động đi gây sự nếu không phải là bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, ông sẽ không sao đâu. Trước khi ông xuất phát tôi sẽ luyện cho ông vài viên Bảo Mệnh Đan, có thể giúp ông hồi phục thương thế và gia tăng thực lực lên gấp nhiều lần. Có chúng, chắc chắn ông có thể phá được chướng ngại vật của nhà họ Lâm. Không ai có thể ngăn ông lại hết”, Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ vui mừng: “Nếu được như vậy thì tôi còn gì phải sợ chứ?”
“Vậy ông chuẩn bị đi, ba ngày sau Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tới tính sổ nhà họ Lâm, lúc đó nhà họ Lâm sẽ điều động toàn bộ lực lượng để đánh nhau với Thần Hỏa Tôn Giả, ông nhân cơ hội ra tay, lẻn vào trong tìm cho tôi tất cả những thứ tôi cần là được”, Lâm Chính nói.
“Rốt cuộc cậu muốn thứ gì vậy?”, Trương Thất Dạ hỏi.
Lâm Chính trầm giọng: “Ông từng nghe nới về Hồng Mông Huyền Thiết chưa?”
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì thế?”
“Tôi cũng không biết, nhưng nhà họ Lâm có tài liệu liên quan tới nói. Tôi muốn ông tìm nó cho tôi”, Lâm Chính nói.
Trương Thất Dạ gật đầu: “Cậu yên tâm, cứ để tôi lo”.
“Mau đi đi”.
“Được”, Trương Thất Dạ chắp tay, quay người rời đi.
Lâm Chính thở phào. Trương Thất Dạ ra tay thì chắc chắn là không thành vấn đề.Giờ thứ anh cần là chờ đợi tin tức.
Reng reng…Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông. Lâm Chính nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng của Tần Bách Tùng.
“Thưa thầy cô Liễu tỉnh lại rồi”.
“Như Thi sao?”
Lâm Chính hô lớn: “Tôi sẽ tới ngay”, nói xong anh tắt máy và vội vàng đi tới Huyền Y Phái.
Chương 2309: Đuổi đi
Liễu Như Thi ngồi im trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô giống như người mất hồn.
“Như Thi, cô thế nào rồi?”, Lâm Chính bước vào phòng hồi sức.
“Lâm Chính”.
Liễu Như Thi mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào như trút được gánh nặng.
“Thật không ngờ anh có thể cứu sống được tôi…tôi tưởng là tôi chết rồi. Y thuật của anh quả thật đáng sợ”, Liễu Như Thi nhìn cánh tay tái nhợt của mình và lầm bầm.
“Thiên cung Trường Sinh giết cô, mối thù này tôi từ từ tính sổ với họ. Giờ việc quan trọng là cô phải nhanh chóng hồi phục, rõ chưa?”, Lâm Chính dịu dàng nói.
Liễu Như Thi khẽ run lên, sau đó bật cười: “Tôi khỏe nhiều rồi, chắc chắn là do thuốc của anh tốt. Tôi cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, chỉ là chân…vẫn chưa có lực”.
“Đó cũng là điều bình thường thôi. Dược lực đang điều hòa cơ thể cô, tập trung vào phần chân, tầm hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô thải bớt tác dụng phụ của thuốc, sau đó chân của cô sẽ hồi phục như thường”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn anh”, Liễu Như Thi đỏ mặt.
“Không cần khách sáo”.
“Lâm Chính…giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?"
“Có thể đẩy tôi ra ngoài không?”, Liễu Như Thi nhìn anh.
Lâm Chính giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Một lúc sau anh lấy xe lăn, đỡ Như Thi xuống giường. Liễu Như Thi bặm môi, không dám nhìn Lâm Chính. Sau khi ngồi vào ghế, cô được anh đẩy ra ngoài, đi tới bên bờ sông.
“Không khí này, nhớ thật đấy. Giống như quay về trước đây, lúc mà còn cùng bà đi lấy thuốc”, Liễu Như Thi hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười.
“Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Lâm Chính đáp.
“Lâm Chính, có thể đẩy tôi tới gần bên sông hơn không. Tôi muốn hóng gió”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, đẩy xe lăn tới sát bên sông.
Liễu Như Thi dang hai tay, nhắm mắt cảm nhận cơn gió và nở nụ cười ngọt ngào. Lâm Chính nhìn cô gái, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc kỳ lạ.
Trải qua sinh tử, có vẻ như người ta mới có thể cảm nhận được cuộc sống này tươi đẹp hơn. Con người là như vậy, mất rồi mới thấy tiếc, mới muốn khát khao có lại. Có lẽ đó chính là đặc tính của con người. Lâm Chính lẳng lặng lắc đầu
“Này, hai người mau rời khỏi chỗ ngày. Nghe thấy không?", lúc này, một người bảo vệ bước tới, quát lớn. Liễu Như Thi giật mình quay qua nhìn.
“Rời khỏi đây? Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không thấy phía bên đó đang quay phim à? Hai người mau đi đi, đừng để ảnh hưởng đến người khác", người bảo vệ quát lên không chút khách khí.
“Quay phim à?”, Lâm Chính hừ giọng: “Đây là khu công cộng, ai cũng có thể tới được. Bọn họ quay phim của họ, tôi ngắm cảnh của tôi, có gì mâu thuẫn đâu?”
“Hừ! Cậu chán sống à? Dám làm loạn ở đây? Không hiểu tiếng người hay gì? Có tin tôi đập cho cậu một trận không? Cút!!!”, người bảo vệ tức giận hét lớn.
Lâm Chính mặc kệ.
“Lâm Chính, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi”, Liễu Như Thi do dự nhưng sau đó lên tiếng.
“Không cần, chúng ta không đi đâu hết. Cô muốn ở đây ngắm cảnh thì chúng ta sẽ ở lâu thêm lúc nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thế nhưng…”
“Sao thế? Cô sợ rằng tôi không đối phó nổi với đám người này à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Liễu Như Thi giật mình nhưng ngay lập tức bật cười, không nói gì nữa. Hành động của bọn họ đã chọc giận người bảo vệ. Người này định đẩy Lâm Chính.
“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi đúng không?”
Thế nhưng cú đẩy chẳng làm gì được Lâm Chính mà ngược lại do dùng lực quá mạnh, người bảo vệ bị ngã ra đất theo quán tính.
Người này không phục, vội hét lên: “Ây da, có người làm loạn, có ai không, mau tới”.
Những thành viên khác trong tổ phim vội quay qua nhìn. Vài người bảo vệ khác chạy tới.
“Anh Nhậm, sao thế?”, một người đỡ anh ta dậy.
“Thằng này tới làm loạn, dám ra tay với tôi, chết tiệt”, người bảo vệ họ Nhậm chỉ vào Lâm Chính và chửi.
“Các người đổi trắng thay đen, rõ ràng là do anh ra tay trước, giờ lại trách chúng tôi”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa bèn phản bác.
“Con nhóc này…cô…cô nói bậy..”, anh Nhậm tức giận.
“Được rồi, nói nhiều thế làm gì. Hi vọng hai vị rời đi cho, đừng làm khó chúng tôi. Nếu các người còn không đi thì chúng tôi đành phải áp dụng biện pháp mạnh đấy”, một người bảo vệ khác lên tiếng.
Dứt lời, tất cả chạy lên bao vây bọn họ…
Có vẻ như là họ định ra tay.
Chương 2310: Cô nổi tiếng lắm à?
Tình thế có vẻ căng thẳng. Nhiều người qua đường lấy điện thoại ra chụp choẹt. Lâm Chính đứng quay lưng, hơn nữa còn đội mũ nên mọi người không nhìn rõ mặt anh.
Anh chẳng bận tâm tới đám bảo vệ này. Anh biết họ chẳng qua là vì chức trách. Nhưng chức trách là một chuyện, cậy thế bắt nạt người khác là chuyện khác.
“Nếu mọi người ăn nói đàng hoàng thì chúng tôi cũng không làm khó làm gì. Thế nhưng thái độ của các người kém quá, vì vậy chúng tôi không đi đâu hết”, Lâm Chính đáp lại.
“Cậu...được lắm. Chúng tôi nói mà các người không nghe thì đừng có trách chúng tôi đấy”, vài người bảo vệ tỏ ra tức giận, đồng loạt lao lên. Thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của Lâm Chính. Tất cả bị hạ gục trong nháy mắt.
“Ây da...”, tiếng gào thét vang lên. Người đi đường thất kinh. Sự việc đã khiến tổ phim phải chú ý.
“Cắt cắt!", đạo diễn tức giận, hét lớn rồi dẫn theo người chạy tới.
“Chuyện gì vậy?”, người đạo diễn trầm giọng.
“Đạo diễn, bọn họ làm loạn, còn đánh người nữa”, anh Nhậm chỉ vào Lâm Chính.
“Cái gì?", đạo diễn tức điên.
“Mau nhìn xem đó là đạo diễn Trần Hỉ”
“Ôi trời, đó là đạo diễn quay bộ phim ‘Người sói lúc nửa đêm’ và ‘Vị vua cuối cùng’ đúng không?”
“Tôi thích xem phim của ông ấy lắm”.
“Đạo diễn lớn đấy. Nghe nói gần đây đang quay phim ‘Nhất Tâm Chi Niệm’ nữa, doanh thu phòng vé đã lên tới cả trăm triệu tệ rồi”.
“Thật không ngờ ông ấy lại chạy tới đây quay phim”.
Đám đông hò reo. Trần Hỉ đắc ý lắm, nhưng giờ không phải lúc thể hiện. Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Người bạn, cậu có hai lựa chọn, một là xin lỗi nhân viên của tôi, sau đó cút, đừng làm phiền chúng tôi. Hai là tôi báo cảnh sát tới bắt cậu. Cậu tự chọn đi”.
“Đây không phải là khu vực tư nhân mà. Tại sao chúng tôi lại không thể ở đây?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Bởi vì tôi đang quay phiem”.
“Ông quay phim thì phải phong tỏa chỗ này à? Ông bá đạo quá. Vậy nếu tôi cũng đóng phim ở đây thì sao? Các người cũng phải rời đi nhỉ.
Trần Hỉ bật cười: “Cậu là cái thá gì? Cậu muốn quay phim ở đây? Vậy thì tôi đi. Sao nào? Cậu là đạo diễn cơ à? Biệt danh là gì? Nói tôi nghe xem! Trong cái giới lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ này ông Tổ bà Phật nào tôi cũng biết hết. Tôi muốn biết xem cậu là ai”.
“Thôi được, nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại”, Lâm Chính nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kinh.
“Ông tới đây một chuyến. Đưa hết người tới đây quay một đoạn phim ngắn cho bạn của tôi”.
“Được được, chủ tịch Lâm yên tâm, tôi tới ngay”.
Tống Kinh gật đầu ngay tắp lự. Ông ta không ở Giang Thành nhưng chỉ cần là Lâm Chính yêu cầu thôi thì dù anh có ở chân trời góc bể ông ta cũng sẽ chạy tới. Tống Kinh bỏ hết công việc đang dang dở, tức tốc tới địa điểm của Lâm Chính.
“Ấy, có đoàn phim thật à? Nhờ được ai thế?”, Trần Hỉ cười khẩy.
“Người này chắc là ông quen, đợi lát nữa ông ta tới thì ông sẽ biết”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hừ, vậy thì cứ chờ xem”, Trần Hỉ tỏ ra khinh thường.
“Đạo diễn Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này một đôi nam nữ bước tới. Người đàn ông cao to, tuấn tú, đeo khuyên tai. Còn cô gái thì mặc lễ phục trông rất đáng yêu. Sự xuất hiện của họ khiến đám đông chú ý.
“Ôi là Tiếu Nam!"
“Trời ơi, thần tượng của tôi”.
“Người kia lẽ nào là Trường Kỳ Nhan? Trời ơi, Tiếu Nam và Trường Kỳ Nhan quay phim ở đây à?”
“Tôi phải nhờ họ ký tên mới được”.
“Tiếu Nam! Em yêu anh!”
“Trương Kỳ Nhan! Em đồng ý lấy anh nhé”, đám đông hò reo, cả hiện trường sục sôi. Có vài người định lao tới chụp ảnh với minh tinh của mình. Thế nhưng bọn họ bị nhân viên của đoàn phim chặn lại.
Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan lịch sự vẫy tay và mỉm cười với đám đông. Như từ sâu trong mắt họ ánh lên vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Đạo diễn Trần, bộ phim này còn quay được nữa không đây? Thời gian của tôi quý giá lắm, nếu không quay được thì tôi đi đó”, Trương Kỳ Nhan tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Tôi cũng có họp báo. Đạo diễn Trần, ông mau đuổi những người này đi đi. Đừng làm muộn giờ của mọi người nữa", Tiếu Nam cũng lên tiếng.
“Cậu Tiếu, cô Trương, mọi người đợi chút, tôi sẽ xử lý ngay, xử lý ngay”, Trần Hỉvội vàng gật đầu.
“Ông mau xử lý, ngoài ra bảo đám người này đừng quay nữa. Người nào người nấy đều não tàn cả, tôi nhìn là buồn nôn”, Tiếu Nam hừ giọng.
Anh ta theo đuổi hình tượng trong trẻo. Nhưng đó là do thiết kế cả, còn trên thực tế thì anh ta ghét đám fan của mình vô cùng. Trương Kỳ Nhan cũng vậy, thế nhưng cô ta ghét địa điểm mà Trần Hỉ chọn hơn cả.
“Tôi đã nói là đừng tới những nơi như này quay rồi. Ở đây chẳng ra làm sao cả. Ông xem, xảy ra chuyện cả rồi đây này”, Trương Kỳ Nhan cười lạnh.
Trần Hỉ chỉ cười trừ, không dám cãi lại. Ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mời hai người này nên không thể đắc tội được. Chuyện tới nước này, đành phải mau chóng giải quyết vấn đề thôi.
“Này, rốt cuộc thì cậu có đi hay không?”, Trần Hỉ trầm giọng.
“Không phải tôi nói rồi sao. Tôi cũng đóng phim ở đây. Tổ phim của tôi sắp tới rồi”, Lâm Chính nói.
“Tổ phim của cậu?”, Trần Hỉ chau mày.
“Anh đóng phim gì? Có người xem không?Thật nực cười. Cút qua một bên, thời gian của tôi là vàng là bạc, anh không đền nổi đâu”, Trương Kỳ Nhan tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “Ồ! Cô nổi tiếng lắm à?”
Thần Hỏa Tôn Giả không còn gì để nói.
Ông ta trừng to mắt, không tin được nhìn Tần Bách Tùng.
“Tôi nghe nói ông là đệ tử thân truyền của thần y Lâm. Theo lý mà nói, ông phải học được không ít y thuật của cậu ta mới phải, vì sao lại không chữa được cả một chứng bệnh nhỏ, ông học kiểu gì đấy?”.
Xưa nay Thần Hỏa Tôn Giả đều có yêu cầu rất cao đối với đệ tử của mình, hơn nữa, yêu cầu của ông ta lấy tiêu chuẩn từ bản thân ông ta.
Nếu không đạt được ắt sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Thần Hỏa Thánh Nữ đã có thể xem là thiên phú cao, nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ bình thường mà thôi.
Vì vậy ông ta cũng đánh giá nghiêm khắc đệ tử của Lâm Chính theo tiêu chuẩn của bản thân mình.
Nhưng suy cho cùng Tần Bách Tùng không phải đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả.
Đến bây giờ, trong số những người mà Lâm Chính truyền dạy y thuật, thiên phú của Tần Bách Tùng đã là cực kỳ khủng khiếp.
Tần Bách Tùng hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôn Giả, nếu ông đến thăm thần y Lâm thì vào trong là được, còn đạo sinh tử này… Bách Tùng thực sự không đủ sức”.
Ông ấy nói xong bèn xoay người rời đi.
“Phế vật! Phế vật! Thần y Lâm gửi gắm sai người rồi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, đổi lại là bình thường, ông ta đã giết Tần Bách Tùng.
Nhưng giờ phút này, ông ta không thể nổi giận, chỉ có thể âm thầm chửi mắng, bước nhanh vào trong.
Lúc này, cơ thể Lâm Chính cắm đầy ống, khắp người có đến hơn một trăm cây châm bạc, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
“Thần y Lâm, cậu sao rồi?”.
Thần Hỏa Tôn Giả giữ chặt giường bệnh, thận trọng hỏi.
Ông ta gọi khoảng ba tiếng, Lâm Chính mới chầm chậm mở mắt ra.
“Tôn Giả, thật sự xin lỗi, có lẽ... phải chờ thêm một thời gian nữa tôi mới có thể chữa bệnh cho ông”.
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói lời đó! Cậu phải nghỉ ngơi khỏe lên, cơ thể hồi phục rồi mới nói đến chuyện chữa bệnh cho tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói, trong lòng lại cực kỳ tức giận.
Ông ta biết một đạo lý!
Lương y như từ mẫu!
Nhưng ông ta chưa từng được tiếp xúc.
Đến tận giờ phút này ông ta mới biết, hóa ra câu nói đó thật sự không phải nói suông!
“Tôi cũng không biết cơ thể tôi có thể hồi phục được nữa hay không. Thần Hỏa Tôn Giả, ông là người tôi kính trọng, tôi luôn hi vọng có thể đạt tới cảnh giới vô thượng giống như ông, cảnh giới giống như thần tiên ấy, nhưng tư chất tôi bình thường, vô cùng thấp kém. Đến nước này, tôi chỉ đành dùng hết khả năng để giúp ông bước vào cảnh giới chí cao vô thượng đó, cho nên… Tôn Giả, tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp chữa trị cho ông, ông nhất định phải nhớ kỹ, đợi sau này gặp được người có y thuật cao siêu, nhất định phải nói người đó làm theo lời tôi. Nếu vậy, ông có thể xóa bỏ di chứng của thuật Hỏa Viêm, giúp ông đột phá cảnh giới thần tiên, không còn nỗi lo về sau nữa”, Lâm Chính khàn khàn nói.
Câu nói đó khiến Thần Hỏa Tôn Giả rơi nước mắt.
“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới tôi? Tôi mà có chuyện gì được? Cậu hãy nghỉ ngơi hồi phục cho tốt. Dù cậu cần thảo dược gì để chữa bệnh, tôi cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu khôi phục. Còn phương pháp mà cậu nhắc đến, cậu đừng nói! Tôi cũng không muốn nghe!”, Thần Hỏa Tôn Giả nén nhịn nước mắt, cắn răng quát khẽ.
“Tôn Giả, những chuyện đó không quan trọng. Tần Bách Tùng là đệ tử của tôi, ông ấy… sẽ xử lý tốt. Nếu ông ấy có thể chữa, tôi sẽ không có gì phải lo”, Lâm Chính nói.
“Nhưng ông ta…”.
Thần Hỏa Tôn Giả muốn nói lại thôi.
Theo như những lời Tần Bách Tùng nói trước kia, e là ông ta cũng không thể chữa khỏi cho Lâm Chính.
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, nói: “Tôi không hiểu việc chữa trị, nhưng cậu nói nghe xem, người đánh lén cậu lần này là ai? Thần y Lâm, cậu cứ việc nói ra, nếu cậu có gì bất trắc, tôi sẽ bắt bọn họ chôn chung với cậu!”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính lại im lặng.
Một hồi lâu không nói gì.
“Thần y Lâm, sao cậu không nói?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc mới nói: “Tôn Giả, tôi không muốn mang lại phiền phức cho ông”.
“Cậu nói vậy là sao? Nếu không phải vì cậu chữa trị cho tôi thì sao lại bị ra tay nặng như vậy? Hơn nữa, cậu cứ nói đi là được, bất kể kẻ đó là ai, dù có là ông trời, tôi cũng sẽ tìm lại công bằng cho cậu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận quát.
Cả đời ông ta chưa từng sợ ai.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lúc này mới hạ giọng nói: “Thần Hỏa Tôn Giả, ông… đã từng nghe tới nhà họ Lâm chưa?”.
“Nhà họ Lâm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày: “Cậu đang nói tới nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.
“Không, tôi đang nói tới gia tộc chính Lâm Thị!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Lâm Chính cười gượng, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôn Giả, cứ coi như… tôi chưa nói tới đi”.
“Cái gì mà chưa nói? Tôi biết, sao lại không biết được? Thế nào? Cậu nghĩ tôi sợ gia tộc chính của Lâm Thị sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, lạnh giọng quát: “Cậu yên tâm, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Chỉ là một gia tộc Lâm Thị nho nhỏ, tôi đến cửa khởi binh vấn tội thì đã sao? Lâu lắm rồi tôi chưa đến thăm bọn họ, chắc bọn họ quên mất thủ đoạn của tôi như thế nào rồi!”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Người đâu!”.
“Sư tôn!”.
Một đệ tử đảo Thần Hỏa bước nhanh vào trong.
“Viết một bức thư gửi đến gia tộc Lâm Thị cho tôi, nói với bọn họ, ba ngày sau tôi sẽ đích thân đến gia tộc Lâm Thị, lấy lại công bằng cho thần y Lâm!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2307: Bọn họ có lỗi với tôi!
Gia tộc Lâm Thị.
Một người đàn ông cao gần hai mét, khí tức hùng hậu, mặc áo bào vàng đi qua đi lại trong đại sảnh.
Bước chân ông ta rất nhanh, tỏ ra sốt ruột bất an.
Ông ta đang đợi tin tức.
Ở bên dưới, Lâm Anh Hùng, Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên đều cúi đầu khom lưng, không dám lên tiếng.
Ba người họ đã nghe được một ít tin tức liên quan đến Giang Thành.
Tình hình rất tồi tệ.
Nhưng bọn họ lại không thể làm gì, chỉ đành đợi người đưa tin báo cáo tin tức.
Đúng lúc này, một người của gia tộc Lâm Thị vội vã chạy vào đại sảnh.
“Đại nhân! Đại nhân! Giang Thành truyền tin tức đến!”, người đó sốt sắng gọi, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại.
Người áo vàng đang đi qua đi lại vội vàng tiến tới, giành lấy điện thoại, nghe máy.
“Tin tức thế nào?”, người mặc áo vàng quát khẽ.
“Đại nhân, tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Tôi muốn quay về! Tôi muốn quay về!”.
Người đưa tin ở đầu bên kia điện thoại khóc thành tiếng.
Nhưng gã còn chưa nói được hai câu.
Rắc!
Một tiếng động quỷ dị vang lên, sau đó điện thoại bị ngắt máy, người đưa tin không còn động tĩnh gì nữa.
Người mặc áo vàng kinh hãi, liên tục gọi đến mấy số điện thoại.
Nhưng dù ông ta có gọi thế nào, điện thoại vẫn không thể kết nối.
“Xảy ra chuyện rồi!”, người mặc áo vàng lẩm bẩm.
“Báo!”.
Lúc này lại có một người của gia tộc Lâm Thị chạy vào, dâng một bức thư lên bằng hai tay, nói: “Đại nhân, đảo Thần Hỏa gửi thư đến, mời người hãy xem qua”.
“Đảo… Đảo Thần Hỏa?”.
Người mặc áo vàng biến sắc, vội vàng đi tới, cầm lấy bức thư xé ra xem, lập tức biến sắc.
“Đại nhân… nội dung thư là gì?”, Lâm Anh Hùng hỏi.
Người mặc áo vàng cầm lấy bức thư, cả người run rẩy, mắt nhìn chằm chằm nội dung trong thư. Một lúc lâu sau ông ta mới đặt thư xuống, nhìn mấy người họ với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Các người… làm việc kiểu gì vậy?”.
“Chúng tôi?”.
Lâm Anh Hùng, Lâm Hạo Thiên và Lâm Cốc đều sững sờ.
“Đại nhân… tôi… tôi không hiểu ý của đại nhân…”, Lâm Anh Hùng sửng sốt.
Người mặc áo vàng vô cùng tức giận, không trả lời mà ném bức thư trong tay cho anh ta.
Lâm Anh Hùng vội vàng nhặt lên xem, chỉ một cái liếc mắt đã đứng sững tại chỗ.
“Anh Hùng, trong thư nói gì vậy?”, Lâm Cốc vội hỏi.
Lâm Anh Hùng ngơ ngác nói: “Thần Hỏa Tôn Giả… đã đến Giang Thành…”.
“Cái gì?”.
Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên há hốc miệng.
“Vài hôm nữa, Thần Hỏa Tôn Giả sẽ đến thăm gia tộc chính chúng ta… Theo như trong đó viết, ông ta đến để… khởi binh vấn tội!”, Lâm Anh Hùng nuốt nước bọt, nói.
Khởi binh vấn tội?
Hai người lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ Thần Hỏa Tôn Giả… cùng một phe với Lâm Chính?
“Giải thích được rồi, mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi. Thần Hỏa Tôn Giả đang ở Giang Thành… vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng”, Lâm Cốc ngây ngốc nói.
Những người khác không lên tiếng.
“Rút quân ở xung quanh Giang Thành về hết đi! Ngay lập tức! Tạm thời… đừng nhắm vào thần y Lâm, đợi xử lý xong chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả rồi tính sau”, người mặc áo vàng hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn.
“Tuân lệnh!”.
Ba người cùng nhau hô lên, sắc mặt trắng bệch.
…
Giang Thành.
Học viện Huyền Y Phái.
Sau khi thăm hỏi Lâm Chính, Thần Hỏa Tôn Giả dẫn theo người của đảo Thần Hỏa rời đi.
Còn bọn họ muốn đi đâu, đương nhiên Lâm Chính biết rõ.
Thần Hỏa Tôn Giả vừa đi, Lâm Chính đã ngồi dậy trên giường bệnh.
“Thầy, chúng ta có cần thêm dầu vào lửa không?”, Tần Bách Tùng đi tới, cung kính hỏi.
“Thêm dầu gì?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn ông ta.
“Ví dụ như… làm tang lễ cho cậu…”.
“Làm cái con quỷ, tôi còn chưa chết!”, Lâm Chính không nhịn được mắng chửi: “Tôi giả vờ bị thương nặng chứ không phải giả vờ làm người chết, làm tang lễ cái gì?”.
“Tôi sơ ý rồi, tôi sơ ý rồi…”.
“Ông về trước đi, nếu người của đảo Thần Hỏa hỏi thì cứ nói tình trạng của thần y Lâm đã tốt hơn. Tôi nghĩ chắc bọn họ đang trên đường đến gia tộc Lâm Thị, đợi bọn họ hỏi tới thì mọi chuyện đã xong xuôi, tôi chết hay không đã không còn quan trọng”.
“Thầy anh minh”.
“Anh minh? Chỉ thế thì không đủ, vẫn phải thêm một bước nữa. Đi thôi, tôi phải đi xem xem đội trưởng đội Thí Long bị bắt về kia, còn cả Lâm Tán!”.
“Tôi sẽ đi gọi Từ Thiên tới đây!”.
Tần Bách Tùng cung kính nói.
Theo sự sắp xếp của Từ Thiên, Lâm Chính xuống tầng hầm.
Môi trường chỗ ở của Lâm Tán chắc chắn không tốt bằng Bạch Họa Thủy, ông ta chỉ có một căn phòng nhỏ, ăn uống ỉa đái đều ở trong đó.
Đợi đến khi Lâm Chính nhìn thấy ông ta, vẻ mặt ông ta rất tiều tụy, đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn, trông có vẻ cực kỳ thê thảm.
“Ông Lâm Tán, tôi nghĩ ông đã biết chuyện sau đó rồi nhỉ?”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Lâm Tán nhìn thấy Lâm Chính thì sắc mặt như tro tàn, im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu cậu không xuất hiện, tôi còn cảm thấy sự việc có thể xoay chuyển. Nếu cậu đã xuất hiện… vậy thì có nghĩa mọi thứ đã xong…”.
“Gia tộc Lâm Thị có người thông minh như ông, vì sao còn cử ông đi tìm chết?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Lâm Tán không nói gì.
“Được rồi, ông Lâm Tán, tôi đến đây chỉ để hỏi ông chuyện liên quan đến gia tộc Lâm Thị, hi vọng ông có thể phối hợp với tôi, nói ra những gì ông biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, cậu đừng phí công nữa, tôi không thể nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì về gia tộc Lâm Thị, cậu hãy từ bỏ ý định đó đi”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Ông không nói?”.
“Tôi sẽ không nói cho cậu một chữ nào”.
“Thế thì thật đáng tiếc, tôi vốn chỉ muốn tìm người đáng chết để thanh toán ân oán, nhưng ông không nói thì tôi chỉ đành tìm toàn bộ người của gia tộc Lâm Thị tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.
Lâm Tán sửng sốt, đột nhiên thay đổi ánh nhìn, không tin nổi nhìn anh: “Cậu… cậu có ý gì?”.
“Còn không hiểu nữa sao? Lâm Tán! Tôi cũng họ Lâm, ông cũng họ Lâm, ông không có chút nghi ngờ gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên cười hỏi.
Lời này vừa nói ra, Lâm Tán như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Cậu… Lẽ nào cậu… là người của gia tộc chính?”.
“Không! Tôi không phải, tôi là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh!”, Lâm Chính nói: “Nhưng đó là trước kia, bây giờ không phải nữa rồi!”.
Lâm Tán hoàn toàn sững sờ.
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?
Đó cũng là người nhà họ Lâm!
Một kỳ tài khủng khiếp vô song như vậy lại đứng về phía đối lập với nhà họ Lâm?!
Rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc đám vô dụng của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã làm gì?
Lâm Tán gào thét trong lòng.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh… có lỗi với cậu phải không…”.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, thản nhiên nói: “Bọn họ đã hại chết mẹ tôi, còn định giết tôi…”.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Rốt cuộc đám vô dụng đó đã làm gì?”.
Lâm Tán nắm chặt lồng giam gào lên.
“Tôi không còn quan tâm bọn họ đã làm gì nữa, bây giờ tôi chỉ muốn bọn họ chết!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cất giọng trầm khàn: “Nếu ông không phối hợp với tôi, ông… cũng phải chết!”.
Chương 2308: Hồng Mông Huyền Thiết
Lâm Tán cảm thấy vô cùng rối rắm. Ông ta thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi. Ông ta thật sự không thể hiểu cái đám người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã làm cái gì. Tại sao một thiên tài như vậy lại bị tuột mất khỏi nhà họ Lâm và đứng ở chiến tuyến đối lập chứ?
Lâm Anh Hùng mà đem ra so sánh với người này thì có lẽ cũng chẳng là gì. Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Lâm Tán vò đầu bứt tai.
Lâm Chính nhìn ông ta bằng vẻ vô cảm và chờ đợi câu trả lời. Một lúc sau Lâm Tán lên tiếng: “Cậu tên là gì?”
“Chắc ông biết cái kết của việc biết tên tôi là gì đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Sao cũng được. Tôi sẽ nói cho cậu những gì tôi biết. Nhưng đó chỉ là vì tôi muốn thay nhà họ Lâm bù đắp cho cậu. Tôi là người nhà họ Lâm, nên có chết cũng không phản bội họ được. Vì chuyện này, tôi đồng ý làm tôi đồ của nhà họ Lâm…Vì vậy sống hay chết tôi cũng không quan tâm lắm".
Lâm Chính trầm giọng: “Tôi tên Lâm Chính”.
“Lâm Chính sao? Được được…”
Lâm Tán hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thông tin mà tôi nói ra có thể nói là thông tin cơ mật nhất của nhà họ Lâm rồi. Gia chủ Lâm Thị gần đây cử 30 tiểu đội mạnh nhất tới hoang mạc Đại Tây, họ muốn tìm một món đồ”
“Đồ gì?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Hồng Mông Huyền Thiết”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì vậy?”
“Theo như sách cổ thì đó là một miếng sắt thần, không lâu trước đây có người phát hiện ra có một động phủ, đó là nơi mà một cao thủ thời thượng cổ tu luyện. Người này bằng một cơ may nào đó đã phát hiện ra động phủ này và cũng đã tìm được một bức hình. Trên tấm hình có ghi chép về Hồng Mông Huyền Thiết. Nghe nói loại sắt này vô cùng khác thường, sở hữu thần lực vô song. Nếu có thể luyện nói thành binh khí thì sẽ chẳng khác gì sở hữu một thần binh. Nhà họ Lâm muốn có được thứ đó, luyện nó thành binh khí để có thể chiếm thế thượng phong ở đại hội. Hiện tại có không ít người biết về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng những người biết nó nằm ở hoang mạc Đại Tây thì không nhiều. Nhà họ Lâm có lẽ là gia tộc dầu tiên biết được”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn suy nghĩ.
“Lâm Chính, tôi nói thế này. Nếu như nhà họ Lâm có được Hồng Mông Huyền Thiết thì tốt nhất cậu đừng đối đầu với bọn họ nữa. Nghe nói binh khi được luyện từ Hồng Mông Huyền Thiết mang sức mạnh long trời lở đất, không ai có thể địch được. Nếu như cậu đối đầu với họ thì chỉ có chết thôi. Cậu ưu tú như vậy, hà tất phải tự đào hố chôn mình vì một chuyện không đáng”, Lâm Tán nói.
Hồng Mông Huyền Thiết có uy lực đáng sợ như vậy sao? Lâm Chính chau chặt mày, hỏi: “Nếu như tôi có được Hồng Mông Huyền Thiết thì sao?”
Lâm Tán nín thở, một lúc sau ông ta đáp lại: “Vậy thì đó là họa của nhà họ Lâm…là đại nạn đại kiếp của chúng tôi…”
Lâm Chính tin nếu anh có được vật đó thì anh sẽ thử với nhà họ Lâm trước. Thế nhưng Lâm Tán cho rằng nhà họ Lâm cùng lắm sẽ gặp đại nạn thôi chứ không tới mức bị diệt vong.
Hoặc là họ sẽ có thể hồi sinh theo cách khác…Đó cũng là lý do ông ta dám nói ra mà không hề sợ hãi.
“Được rồi, hôm nay ông ở đây nghỉ ngơi đi. Trước khi đại hội diễn ra, tôi sẽ không thả ông đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu không giết tôi nữa à?”, Lâm Tán hỏi.
“Tôi nói rồi. Chỉ cần ông chịu hợp tác thì tôi sẽ không giết ông. Ông đã nói ra rồi thì đương nhiên là tôi giữ lời hứa”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi.
Lâm Tan lẳng lặng nhìn theo. Ông ta khẽ thở dài: “Đây là vận mệnh hay là kiếp nạn của nhà họ Lâm không biết?”
“Haizzz…”
Đương nhiên là Lâm Chính có hứng thú với Hồng Mông Huyền Thiết. Thế nhưng anh cũng tin không dễ gì có được thứ đó, chắc chắn là phải tốn nhiều công sức tìm kiếm. Và điều đó sẽ không thể tránh khỏi việc tàn sát. Thế nên anh phải sớm có sự chuẩn bị.
Chỉ có điều thông tin liên quan tới thứ này ít quá. Hơn nữa những người hiện tại biết về nó cũng không nhiều. Lâm Tán cũng đã nói rồi, nhà họ Lâm là gia tộc đầu tiên biết được nó nằm ở hoang mạc Đại Tây. Nói cách khác, nhà họ Lâm chắc chắn có thông tin liên quan tới Hồng Mông Huyền Thiết.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn gọi Trương Thất Dạ.
“Ma Quân đại nhân gần đây có rảnh không?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu Lâm có gì dặn dò cứ nói, hà tất phải vòng vo”, Trương Thất Dạ lên tiếng. Ông ta là người thẳng thắn, nên đương nhiên là không thích lòng vòng.
“Được lắm. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi điều tra một chuyện liên quan tới gia chủ Lâm Thị”, Lâm Chính đáp lại.
“Gia chủ Lâm Thị sao?", Trương Thất Dạ tái mặt.
“Sao thế? Không dám à?”
“Có gì mà không dám. Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng cũng không tới mức không dám”, Trương Thất Dạ lắc đầu.
Mặc dù ông ta là Ma Đạo Thần Quân nhưng thực lực của nhà họ Lâm cũng không phải dạng tầm thường. Thực lực của ông ta mà đối đầu với nhà họ Lâm thì cũng một chín một mười. Thế nên Trương Thất Dạ thường không chủ động đi gây sự nếu không phải là bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, ông sẽ không sao đâu. Trước khi ông xuất phát tôi sẽ luyện cho ông vài viên Bảo Mệnh Đan, có thể giúp ông hồi phục thương thế và gia tăng thực lực lên gấp nhiều lần. Có chúng, chắc chắn ông có thể phá được chướng ngại vật của nhà họ Lâm. Không ai có thể ngăn ông lại hết”, Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ vui mừng: “Nếu được như vậy thì tôi còn gì phải sợ chứ?”
“Vậy ông chuẩn bị đi, ba ngày sau Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tới tính sổ nhà họ Lâm, lúc đó nhà họ Lâm sẽ điều động toàn bộ lực lượng để đánh nhau với Thần Hỏa Tôn Giả, ông nhân cơ hội ra tay, lẻn vào trong tìm cho tôi tất cả những thứ tôi cần là được”, Lâm Chính nói.
“Rốt cuộc cậu muốn thứ gì vậy?”, Trương Thất Dạ hỏi.
Lâm Chính trầm giọng: “Ông từng nghe nới về Hồng Mông Huyền Thiết chưa?”
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì thế?”
“Tôi cũng không biết, nhưng nhà họ Lâm có tài liệu liên quan tới nói. Tôi muốn ông tìm nó cho tôi”, Lâm Chính nói.
Trương Thất Dạ gật đầu: “Cậu yên tâm, cứ để tôi lo”.
“Mau đi đi”.
“Được”, Trương Thất Dạ chắp tay, quay người rời đi.
Lâm Chính thở phào. Trương Thất Dạ ra tay thì chắc chắn là không thành vấn đề.Giờ thứ anh cần là chờ đợi tin tức.
Reng reng…Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông. Lâm Chính nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng của Tần Bách Tùng.
“Thưa thầy cô Liễu tỉnh lại rồi”.
“Như Thi sao?”
Lâm Chính hô lớn: “Tôi sẽ tới ngay”, nói xong anh tắt máy và vội vàng đi tới Huyền Y Phái.
Chương 2309: Đuổi đi
Liễu Như Thi ngồi im trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô giống như người mất hồn.
“Như Thi, cô thế nào rồi?”, Lâm Chính bước vào phòng hồi sức.
“Lâm Chính”.
Liễu Như Thi mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào như trút được gánh nặng.
“Thật không ngờ anh có thể cứu sống được tôi…tôi tưởng là tôi chết rồi. Y thuật của anh quả thật đáng sợ”, Liễu Như Thi nhìn cánh tay tái nhợt của mình và lầm bầm.
“Thiên cung Trường Sinh giết cô, mối thù này tôi từ từ tính sổ với họ. Giờ việc quan trọng là cô phải nhanh chóng hồi phục, rõ chưa?”, Lâm Chính dịu dàng nói.
Liễu Như Thi khẽ run lên, sau đó bật cười: “Tôi khỏe nhiều rồi, chắc chắn là do thuốc của anh tốt. Tôi cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, chỉ là chân…vẫn chưa có lực”.
“Đó cũng là điều bình thường thôi. Dược lực đang điều hòa cơ thể cô, tập trung vào phần chân, tầm hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô thải bớt tác dụng phụ của thuốc, sau đó chân của cô sẽ hồi phục như thường”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn anh”, Liễu Như Thi đỏ mặt.
“Không cần khách sáo”.
“Lâm Chính…giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?"
“Có thể đẩy tôi ra ngoài không?”, Liễu Như Thi nhìn anh.
Lâm Chính giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Một lúc sau anh lấy xe lăn, đỡ Như Thi xuống giường. Liễu Như Thi bặm môi, không dám nhìn Lâm Chính. Sau khi ngồi vào ghế, cô được anh đẩy ra ngoài, đi tới bên bờ sông.
“Không khí này, nhớ thật đấy. Giống như quay về trước đây, lúc mà còn cùng bà đi lấy thuốc”, Liễu Như Thi hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười.
“Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Lâm Chính đáp.
“Lâm Chính, có thể đẩy tôi tới gần bên sông hơn không. Tôi muốn hóng gió”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, đẩy xe lăn tới sát bên sông.
Liễu Như Thi dang hai tay, nhắm mắt cảm nhận cơn gió và nở nụ cười ngọt ngào. Lâm Chính nhìn cô gái, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc kỳ lạ.
Trải qua sinh tử, có vẻ như người ta mới có thể cảm nhận được cuộc sống này tươi đẹp hơn. Con người là như vậy, mất rồi mới thấy tiếc, mới muốn khát khao có lại. Có lẽ đó chính là đặc tính của con người. Lâm Chính lẳng lặng lắc đầu
“Này, hai người mau rời khỏi chỗ ngày. Nghe thấy không?", lúc này, một người bảo vệ bước tới, quát lớn. Liễu Như Thi giật mình quay qua nhìn.
“Rời khỏi đây? Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không thấy phía bên đó đang quay phim à? Hai người mau đi đi, đừng để ảnh hưởng đến người khác", người bảo vệ quát lên không chút khách khí.
“Quay phim à?”, Lâm Chính hừ giọng: “Đây là khu công cộng, ai cũng có thể tới được. Bọn họ quay phim của họ, tôi ngắm cảnh của tôi, có gì mâu thuẫn đâu?”
“Hừ! Cậu chán sống à? Dám làm loạn ở đây? Không hiểu tiếng người hay gì? Có tin tôi đập cho cậu một trận không? Cút!!!”, người bảo vệ tức giận hét lớn.
Lâm Chính mặc kệ.
“Lâm Chính, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi”, Liễu Như Thi do dự nhưng sau đó lên tiếng.
“Không cần, chúng ta không đi đâu hết. Cô muốn ở đây ngắm cảnh thì chúng ta sẽ ở lâu thêm lúc nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thế nhưng…”
“Sao thế? Cô sợ rằng tôi không đối phó nổi với đám người này à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Liễu Như Thi giật mình nhưng ngay lập tức bật cười, không nói gì nữa. Hành động của bọn họ đã chọc giận người bảo vệ. Người này định đẩy Lâm Chính.
“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi đúng không?”
Thế nhưng cú đẩy chẳng làm gì được Lâm Chính mà ngược lại do dùng lực quá mạnh, người bảo vệ bị ngã ra đất theo quán tính.
Người này không phục, vội hét lên: “Ây da, có người làm loạn, có ai không, mau tới”.
Những thành viên khác trong tổ phim vội quay qua nhìn. Vài người bảo vệ khác chạy tới.
“Anh Nhậm, sao thế?”, một người đỡ anh ta dậy.
“Thằng này tới làm loạn, dám ra tay với tôi, chết tiệt”, người bảo vệ họ Nhậm chỉ vào Lâm Chính và chửi.
“Các người đổi trắng thay đen, rõ ràng là do anh ra tay trước, giờ lại trách chúng tôi”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa bèn phản bác.
“Con nhóc này…cô…cô nói bậy..”, anh Nhậm tức giận.
“Được rồi, nói nhiều thế làm gì. Hi vọng hai vị rời đi cho, đừng làm khó chúng tôi. Nếu các người còn không đi thì chúng tôi đành phải áp dụng biện pháp mạnh đấy”, một người bảo vệ khác lên tiếng.
Dứt lời, tất cả chạy lên bao vây bọn họ…
Có vẻ như là họ định ra tay.
Chương 2310: Cô nổi tiếng lắm à?
Tình thế có vẻ căng thẳng. Nhiều người qua đường lấy điện thoại ra chụp choẹt. Lâm Chính đứng quay lưng, hơn nữa còn đội mũ nên mọi người không nhìn rõ mặt anh.
Anh chẳng bận tâm tới đám bảo vệ này. Anh biết họ chẳng qua là vì chức trách. Nhưng chức trách là một chuyện, cậy thế bắt nạt người khác là chuyện khác.
“Nếu mọi người ăn nói đàng hoàng thì chúng tôi cũng không làm khó làm gì. Thế nhưng thái độ của các người kém quá, vì vậy chúng tôi không đi đâu hết”, Lâm Chính đáp lại.
“Cậu...được lắm. Chúng tôi nói mà các người không nghe thì đừng có trách chúng tôi đấy”, vài người bảo vệ tỏ ra tức giận, đồng loạt lao lên. Thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của Lâm Chính. Tất cả bị hạ gục trong nháy mắt.
“Ây da...”, tiếng gào thét vang lên. Người đi đường thất kinh. Sự việc đã khiến tổ phim phải chú ý.
“Cắt cắt!", đạo diễn tức giận, hét lớn rồi dẫn theo người chạy tới.
“Chuyện gì vậy?”, người đạo diễn trầm giọng.
“Đạo diễn, bọn họ làm loạn, còn đánh người nữa”, anh Nhậm chỉ vào Lâm Chính.
“Cái gì?", đạo diễn tức điên.
“Mau nhìn xem đó là đạo diễn Trần Hỉ”
“Ôi trời, đó là đạo diễn quay bộ phim ‘Người sói lúc nửa đêm’ và ‘Vị vua cuối cùng’ đúng không?”
“Tôi thích xem phim của ông ấy lắm”.
“Đạo diễn lớn đấy. Nghe nói gần đây đang quay phim ‘Nhất Tâm Chi Niệm’ nữa, doanh thu phòng vé đã lên tới cả trăm triệu tệ rồi”.
“Thật không ngờ ông ấy lại chạy tới đây quay phim”.
Đám đông hò reo. Trần Hỉ đắc ý lắm, nhưng giờ không phải lúc thể hiện. Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Người bạn, cậu có hai lựa chọn, một là xin lỗi nhân viên của tôi, sau đó cút, đừng làm phiền chúng tôi. Hai là tôi báo cảnh sát tới bắt cậu. Cậu tự chọn đi”.
“Đây không phải là khu vực tư nhân mà. Tại sao chúng tôi lại không thể ở đây?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Bởi vì tôi đang quay phiem”.
“Ông quay phim thì phải phong tỏa chỗ này à? Ông bá đạo quá. Vậy nếu tôi cũng đóng phim ở đây thì sao? Các người cũng phải rời đi nhỉ.
Trần Hỉ bật cười: “Cậu là cái thá gì? Cậu muốn quay phim ở đây? Vậy thì tôi đi. Sao nào? Cậu là đạo diễn cơ à? Biệt danh là gì? Nói tôi nghe xem! Trong cái giới lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ này ông Tổ bà Phật nào tôi cũng biết hết. Tôi muốn biết xem cậu là ai”.
“Thôi được, nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại”, Lâm Chính nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kinh.
“Ông tới đây một chuyến. Đưa hết người tới đây quay một đoạn phim ngắn cho bạn của tôi”.
“Được được, chủ tịch Lâm yên tâm, tôi tới ngay”.
Tống Kinh gật đầu ngay tắp lự. Ông ta không ở Giang Thành nhưng chỉ cần là Lâm Chính yêu cầu thôi thì dù anh có ở chân trời góc bể ông ta cũng sẽ chạy tới. Tống Kinh bỏ hết công việc đang dang dở, tức tốc tới địa điểm của Lâm Chính.
“Ấy, có đoàn phim thật à? Nhờ được ai thế?”, Trần Hỉ cười khẩy.
“Người này chắc là ông quen, đợi lát nữa ông ta tới thì ông sẽ biết”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hừ, vậy thì cứ chờ xem”, Trần Hỉ tỏ ra khinh thường.
“Đạo diễn Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này một đôi nam nữ bước tới. Người đàn ông cao to, tuấn tú, đeo khuyên tai. Còn cô gái thì mặc lễ phục trông rất đáng yêu. Sự xuất hiện của họ khiến đám đông chú ý.
“Ôi là Tiếu Nam!"
“Trời ơi, thần tượng của tôi”.
“Người kia lẽ nào là Trường Kỳ Nhan? Trời ơi, Tiếu Nam và Trường Kỳ Nhan quay phim ở đây à?”
“Tôi phải nhờ họ ký tên mới được”.
“Tiếu Nam! Em yêu anh!”
“Trương Kỳ Nhan! Em đồng ý lấy anh nhé”, đám đông hò reo, cả hiện trường sục sôi. Có vài người định lao tới chụp ảnh với minh tinh của mình. Thế nhưng bọn họ bị nhân viên của đoàn phim chặn lại.
Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan lịch sự vẫy tay và mỉm cười với đám đông. Như từ sâu trong mắt họ ánh lên vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Đạo diễn Trần, bộ phim này còn quay được nữa không đây? Thời gian của tôi quý giá lắm, nếu không quay được thì tôi đi đó”, Trương Kỳ Nhan tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Tôi cũng có họp báo. Đạo diễn Trần, ông mau đuổi những người này đi đi. Đừng làm muộn giờ của mọi người nữa", Tiếu Nam cũng lên tiếng.
“Cậu Tiếu, cô Trương, mọi người đợi chút, tôi sẽ xử lý ngay, xử lý ngay”, Trần Hỉvội vàng gật đầu.
“Ông mau xử lý, ngoài ra bảo đám người này đừng quay nữa. Người nào người nấy đều não tàn cả, tôi nhìn là buồn nôn”, Tiếu Nam hừ giọng.
Anh ta theo đuổi hình tượng trong trẻo. Nhưng đó là do thiết kế cả, còn trên thực tế thì anh ta ghét đám fan của mình vô cùng. Trương Kỳ Nhan cũng vậy, thế nhưng cô ta ghét địa điểm mà Trần Hỉ chọn hơn cả.
“Tôi đã nói là đừng tới những nơi như này quay rồi. Ở đây chẳng ra làm sao cả. Ông xem, xảy ra chuyện cả rồi đây này”, Trương Kỳ Nhan cười lạnh.
Trần Hỉ chỉ cười trừ, không dám cãi lại. Ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mời hai người này nên không thể đắc tội được. Chuyện tới nước này, đành phải mau chóng giải quyết vấn đề thôi.
“Này, rốt cuộc thì cậu có đi hay không?”, Trần Hỉ trầm giọng.
“Không phải tôi nói rồi sao. Tôi cũng đóng phim ở đây. Tổ phim của tôi sắp tới rồi”, Lâm Chính nói.
“Tổ phim của cậu?”, Trần Hỉ chau mày.
“Anh đóng phim gì? Có người xem không?Thật nực cười. Cút qua một bên, thời gian của tôi là vàng là bạc, anh không đền nổi đâu”, Trương Kỳ Nhan tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “Ồ! Cô nổi tiếng lắm à?”