-
Chương 2276-2280
Chương 2276: Đối chọi gay gắt
Tề Thẩm một lần nữa bị đánh gãy tay gãy chân trước mắt mọi người, cơ thể như chó chết nằm trên sàn, sau đó bị người nhà họ Tề khiêng ra khỏi hiện trường.
Khách mời đều rơi vào trầm mặc.
Một vài người thông minh cũng đoán ra Tề Thẩm đã đắc tội một nhân vật lớn, không phải là Dịch Tiên Thiên, dù sao Dịch Tiên Thiên cũng không tàn nhẫn tới vậy.
Vậy thì... Là ai?
Một vài người đã gọi tay sai đi tìm hiểu.
Về phần Tề Bạc, ông ta lập tức đi tìm Lâm Chính.
Tề Bạc đã hỏi Dịch Tiên Thiên, biết Lâm Chính không muốn bại lộ thân phận nên một mình đi tìm anh.
Lúc này Lâm Chính vẫn còn ngồi ở bàn ăn trò chuyện với Tô Nhu.
“Cậu Lâm! Rất vui được gặp cậu!”
Tề Bạc mím môi dưới, bước tới cung kính nói.
Lâm Chính liếc mắt nhìn ông lão, lạnh nhạt nói: “Ông là?”
“Cậu Lâm thật hay quên, tôi là Tề Bạc... gia chủ nhà họ Tề, lần này đến là muốn cảm ơn cậu!”, Tề Bạc nặn ra một nụ cười nói.
“Vậy sao? Ông cũng là bệnh nhân của chồng tôi à?”, Tô Nhu bên cạnh tò mò hỏi.
“Đúng đúng đúng... Đúng vậy... Y thuật của cậu Lâm quả thật là thiên hạ vô song”, Tề Bạc vội nịnh nọt.
Thật ra lời cảm ơn này là cảm ơn Lâm Chính đã không giết. Nếu không, lần này nhà họ Tề đã chịu tổn thất lớn.
“Hóa ra y thuật của anh tốt vậy, thảo nào dạo này không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi khắp nơi hành nghề phải không?”, Tô Nhu kinh ngạc nói.
Lâm Chính cũng ghé sát lại cười nói: “Thật ra y thuật của anh cũng không kém thần y Lâm đâu”.
“Mới khen vài câu anh đã đòi lên trời”, Tô Nhu liếc mắt xem thường, tiếp tục thưởng thức rượu vang.
“Quản lý tốt người của ông”.
Lâm Chính thuận miệng thì thầm với Tề Bạc sau đó đuổi ông ta đi.
Tề Bạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông ta cũng nhìn Lâm Chính đầy ẩn ý.
“Tại sao vô duyên vô cớ thần y Lâm lại tới buổi đấu giá? Đấu giá lần này có liên quan gì tới cậu ta?”, Tề Bạc âm thầm suy nghĩ.
Lúc này, ngọn đèn ở hội trường đột nhiên trở nên huyền ảo, sau đó một bóng người bước lên sân khấu chính của khu vực đấu giá.
Mọi người ngừng trò chuyện, toàn bộ hướng lên nhân vật chính - ông Đồng!
“Rất vui khi các vị khách quý có thể tham gia buổi đấu giá của Thương Minh do tôi tổ chức, tôi đại diện cho Thương Minh, thật lòng cảm ơn các vị, cảm ơn”.
Ông Đồng cúi người chào.
“Đã tới giờ! Tôi sẽ không nói mấy lời dư thừa vô nghĩa nữa! Chúng ta vào vấn đề chính! Những vật trong buổi đấu giá này đều là kho báu quý giá của Thương Minh chúng tôi! Các vị có thể tùy ý ra giá, ai cao nhất người đó sẽ có được!”
“Bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
Nói xong, ông Đồng cầm lấy cây búa, đập mạnh xuống cái bàn bóng loáng, lập tức có người bê tới vật đầu tiên được đấu giá.
Lâm Chính yên lặng nhìn chăm chú vào ông Đồng.
Thật ra, nhiều người cũng đã biết ý định của ông ta!
Lần đấu giá này là để đem lại lợi ích cho Thương Minh! Ông Đồng muốn mượn lần này biểu diễn thực lực của bản thân, thu phục lòng người, chờ thời cơ bước lên vị trí minh chủ Thương Minh.
Tiếc là, buổi đấu giá này muốn thuận buồm xuôi gió, đương nhiên là không thể.
Ông Đồng còn chưa kịp nói giá khởi điểm của vật phẩm đầu tiên, một nhóm người đã sải bước tự nhiên đi vào hiện trường đấu giá.
“Anh Đồng! Bán đấu giá sao không gọi tôi! Tôi có thể tăng giá cho anh, trợ giúp sân khấu!”, một người đàn ông râu quai nón vừa ôm quyền vừa bước vào cười nói.
Thấy vậy, mọi người nhíu mày.
Người này tên là Triều Chính Phong, đàn em thân cận của Hoa An!
Chắc chắn hắn được Hoa An cử tới.
E rằng bản thân Hoa An cũng ở ngay cạnh nơi đấu giá này...
Vừa thấy người tới, trong mắt ông Đồng lộ rõ vẻ tức giận và sát khí, nhưng cũng được ông ta thu lại.
Ông ta biết nhất định Hoa An muốn phá rối, chỉ là ông ta không ngờ Hoa An lại không định ra mặt, mà cử đàn em thân cận tới.
“Ồ, là Chính Phong à? Qua đây, qua đây, tìm một chỗ ngồi đi, buổi đấu giá ngay lập tức sẽ bắt đầu! Nếu cậu thích cái gì thì cũng có thể ra giá”, ông Đồng cười nói.
“Được thôi!” Triều Chính Phong nhếch khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị, sau đó tùy ý tìm một ghế rồi ngồi xuống.
“Bảo người quan sát cẩn thận”.
Ông Đồng nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, sau đó cầm micro cười nói: “Các vị, bây giờ sẽ là bảo vật đầu tiên! Sắt Ly Hỏa thời Nam Minh!”
Một khối sắt đỏ rực được đặt trên khay gỗ lê chạm trổ trên bục cao.
Khách mời bốn phía đồng thời nhìn lại.
“Cục sắt này được luyện thành từ Nam Minh Ly Hỏa, còn chưa định hình, có thể dùng Thiên Hỏa tạo hình, một khi thành hình sẽ là một thần khí lợi hại! Chém sắt như chém bùn, cắt thép là chuyện nhỏ! Giá khởi điểm là một trăm triệu tệ, có thể tùy ý tăng giá, cũng có thể lấy vật khác ra đổi, nhưng cần đánh giá giá trị, mời các vị ra giá!” Ông Đồng cười nói.
Khách mời lập tức đỏ mắt, có mấy người đã rất nóng lòng, muốn giơ bảng ra giá.
Nhưng lúc này, Triều Chính Phong đột nhiên đứng dậy, lớn giọng reo lên: “Một bảo bối như vậy tôi không để tặng người khác! Anh Đồng! Tôi ra một trăm triệu... linh một tệ!”
Vừa dứt lời, toàn sảnh yên lặng như tờ.
Chương 2277: Tranh đấu âm thầm
Một trăm triệu linh một tệ ư?
Đúng là tới để phá rối!
Tuy ông Đồng đã ra quy định có thể tăng giá tùy ý, không đặt hạn chế mức tăng, một tệ cũng là tăng giá, nhưng không ai lại tăng giá như vậy cả!
Mọi người đều nhìn về phía Triều Chính Phong, ánh mắt đều đanh lại, nhưng cũng... không tăng giá.
Bởi vì Triều Chính Phong đại diện cho Hoa An!
Nếu ai dám tăng hơn giá của Triều Chính Phong, thì điều đó nghĩa là người đó đang chống lại Hoa An.
Tuy là Hoa An và ông Đồng đều đang tranh giành vị trí minh chủ Thương Minh, nhưng với bên ngoài Hoa An vẫn là minh chủ đại diện, quyền lực vẫn lợi hại hơn ông Đồng rất nhiều.
Không nhất thiết vì vài món đồ này nọ mà đắc tội Hoa An chứ?
Bỗng chốc, toàn bộ nơi đấu giá lạnh ngắt như tờ, ai ai cũng nhìn về phía ông Đồng và Triều Chính Phong, cũng không giơ bảng, chỉ đứng cạnh xem, sống chết mặc bay.
Mặt ông Đồng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Triều Chính Phong nói: “Chính Phong, một tệ này... tính gì chứ?”
“Có vấn đề gì sao?”, Triều Chính Phong tỏ ra vô tội: “ Một tệ cũng là tiền! Hơn nữa anh cũng không quy định là không thể tăng thêm một tệ, không phải anh nói tùy ý tăng giá sao, ai trả cao hơn thì người đó thắng phải không? Tôi cũng đâu vi phạm luật đấu giá?”
“Cậu..”.
Đôi mắt ông Đồng đen láy, nhưng cũng cũng không phát cáu, chỉ gật đầu mạnh, lạnh nhạt nói: “Được! Đã vậy thì, xin hỏi còn ai ra giá cao hơn vị này không?”
Nhưng hỏi một hồi, cũng không một ai lên tiếng.
“Các vị cứ yên tâm mạnh dạn ra giá! Đây là buổi đấu giá của tôi, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người, bây giờ đảm bảo sau này cũng đảm bảo, xin yên tâm mạnh dạn đấu giá!”, ông Đồng biết mọi người kiêng dè điều gì, lại nói to hơn.
Lời này của ông ta có ý rất rõ ràng. Đó là bảo những người này không phải sợ, ông Đồng sẽ đứng sau chống lưng cho họ.
Chỉ là ông Đồng vẫn nghĩ mọi việc quá đơn giản.
Chỉ cần hô một cái giá, sẽ đắc tội Hoa An, tuy ông Đồng có thể bảo vệ họ, nhưng cũng có nghĩa sẽ cuốn họ giữa cuộc chiến của ông Đồng và Hoa An.
Ở đây ai cũng đã có gia đình vợ con, bọn họ đại diện cho cả gia tộc sau lưng, ai lại muốn tham gia vào cuộc tranh đấu đó chứ?
Toàn sảnh yên tĩnh không một tiếng động.
Vẻ mặt Triều Chính Phong đắc ý cười tươi: “Ông Đồng, có vẻ không ai ra giá cả, nên gõ búa rồi phải không?”
Ông Đồng siết chặt nắm đấm, nhưng không thể phá luật, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, quát khẽ: “Một trăm triệu linh một tệ một lần! Một trăm triệu linh một tệ hai lần! Một trăm triệu linh một tệ ba lần!”
“Đã bán!”
“Sắt Nam Minh Ly Hỏa đã về tay cậu Triều Chính Phong! Chúc mừng cậu Triều!”
Bốp bốp bốp...
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Triều Chính Phong lập tức đứng dậy ôm quyền: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị đã không tranh với tôi, cũng cảm ơn anh Đồng rất nhiều!”
Nghe thật quá trào phúng.
Ông Đồng tái mặt, thầm hừ một tiếng, mở lời: “Các vị, tôi không được khỏe lắm, sợ là không thể tiếp tục chủ trì buổi đấu giá, xin mời cô Kim của Thương Minh lên thay tôi tiếp tục chủ trì! Cô Kim, phiền cô rồi!”
Nói xong, một cô gái mặc sườn xám đỏ, dáng người thướt tha bước lên sân khấu, tiếp tục buổi đấu giá.
Ông Đồng trầm mặt rời khỏi hiện trường.
Lâm Chính chăm chú nhìn theo bóng dáng ông Đồng, hơi đăm chiêu.
“Lâm Chính, có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người không ai dám tăng giá? Hơn nữa chỉ có một tệ thì có nghĩa gì?”, Tô Nhu mờ mịt, tò mò hỏi.
Cô cũng từng tham gia không ít buổi đấu giá, nhưng chưa từng gặp buổi đấu giá nào kỳ quái như vậy.
“Vậy mà không nhìn ra sao? Ông Đồng không chung đường với Triều Chính Phong, hoặc có thể nói là không chung đường với người đứng sau Triều Chính Phong”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao? Nhưng em nghe nói bọn họ đều là người của Thương Minh mà, sao phải làm vậy?”
“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về Thương Minh?”
“Thật ra cũng không nhiều, nhưng theo em được biết, trong nước hễ là tập đoàn tài chính có tên tuổi, đa số đều là thành viên của Thương Minh, ngoại trừ Dương Hoa ở Giang Thành! Mà Thương Minh có sức ảnh hưởng có một không hai trong giới kinh doanh, có nể nói là thủ lĩnh giới kinh doanh, nếu có dịp may được gia nhập Thương Minh, cho dù là một công ty sắp phá sản cũng có thể trong nháy mắt tái sinh rạng rỡ, một bước lên trời”.
“Em biết không ít nhỉ”.
“Em còn nghe mọi người trong nhóm nói, với quy mô bây giờ của công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không thể qua lại với Thương Minh”.
“Nhóm?”
“Phải, em tham gia nhóm giao lưu các công ty của tỉnh, anh biết công ty Quốc tế Đào Lâm chứ? Một trong ba doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh mình, giám đốc điều hành của tập đoàn Đào Lâm thảo luận trong nhóm nên em mới biết”.
“Ồ? Em còn có nhóm như vậy sao?”
“Thật ra em cũng chỉ bị người ta thêm vào, tập đoàn Đào Lâm cũng có vài lần hợp tác với chúng ta, chị Đào giám đốc điều hành là người tốt bụng, cũng thêm em vào, đáng lẽ chị ấy định thêm sếp Mã vào nhưng không có cơ hội gặp sếp Mã”.
“Sao không thêm chủ tịch Lâm vào?”
“Chủ tịch Lâm? Làm sao được chứ? Chủ tịch Lâm là ân nhân lớn, sao có thể vào nhóm nhỏ này của bọn em?”, Tô Nhu không nhịn được cười, nói.
“Ừ, tại em không cho anh qua lại với chủ tịch Lâm nữa, không thì anh đã có thể nói với chủ tịch Lâm một câu, thêm anh ấy vào nhóm rồi”.
“Quên đi, không thêm được thì thôi”, Tô Nhu lắc đầu, nhìn sân khấu: “Quay lại chủ đề cũ, em nghe nói người đứng đầu Thương Minh hình như cũng là một người phụ nữ, hơn nữa có vẻ rất trẻ”.
“Trẻ tuổi? Chắc không phải đâu, có thể là nhìn khá trẻ thôi”.
Lâm Chính nhớ lại Bạch Họa Thủy đang bị anh giam lỏng, khóe miệng khẽ giật.
Không thể phủ nhận, Bạch Họa Thủy rất đẹp, da trắng như tuyết, khí chất nghiêng thành, cả đầu tóc bạc cứ như tiên nữ. Nhưng Lâm Chính cũng không cảm thấy bà ta trẻ tuổi, chỉ là chăm sóc nhan sắc tốt thôi.
“Nói cứ như anh từng gặp người đó rồi vậy”.
“Biết đâu sau này có cơ hội gặp, Tiểu Nhu, em có muốn công ty Quốc tế Duyệt Nhan gia nhập Thương Minh không?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu giật thót tim, quay sang nhìn anh, lắc đầu: “Đừng nói mấy chủ đề không thực tế nữa, gia nhập Thương Minh ư? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan căn bản không đủ tư cách”.
“Không thể nói vậy, biết đâu lại đủ tư cách thì sao”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói nữa, cô cho rằng không thể nói tiếp nữa, càng nói càng nực cười.
“Anh đi vệ sinh đã”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi ghế, đồng thời âm thầm gửi một tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.
Một lát sau, Dịch Tiên Thiên vào nhà vệ sinh gặp Lâm Chính.
Ông ta đóng cửa đóng lại, lật tấm biển đang bảo trì rồi treo trước cửa.
“Cậu Lâm! Có chuyện gì thế?”, Dịch Tiên Thiên cẩn thận hỏi.
“Tôi thấy ông Đồng có vẻ không ngờ được Hoa An sẽ dùng thủ đoạn này, nếu cứ như vậy, buổi đấu giá của ông Đồng nhất định không ổn! Sao ông ta không bảo người của ông ta nâng giá lên?”
“Khách quý tới đây đều phải đăng ký thân phận, có đủ danh dự uy tín, căn bản không thể sắp xếp người của mình vào, huống chi bây giờ cũng không kịp nữa”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Nếu vậy, tôi có một cách, ông đi nói lại với ông Đồng đi!” Lâm Chính ghé tai ông ta nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Dịch Tiên Thiên sáng lên, lập tức ôm quyền: “Cách này rất hay, cậu Lâm thật sáng suốt”.
“Bớt nịnh nọt lại! Đi nhanh đi, à đúng rồi, giúp tôi một chuyện”.
“Cậu Lâm cứ nói”.
“Công ty Quốc Tế Duyệt Nhan ở Giang Thành cũng là công ty của vợ tôi, muốn gia nhập Thương Minh, ông sắp xếp đi”.
“Đây là chuyện nhỏ, thuộc hạ lập tức gửi đơn mời gia nhập cho cô Tô”.
“Được”.
Chương 2278: Kết cục đã định
Xoảng!
Tách trà bằng gốm sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Người trong văn phòng đều không dám thở mạnh.
“Hoa An! Hoa An! Tôi nhất định sẽ băm vằm ông ra, khiến cho ông chết không chỗ chôn thân!”, ông Đồng ngồi trên ghế sofa, thở hổn hển, gào thét.
“Ông Đồng, Hoa An gây rối, vật phẩm tiếp theo của chúng ta chắc chắn sẽ không đấu được giá cao, hay là… nâng giá lên cao một chút. Ít nhất bảo đảm không bị lỗ vốn”, lúc này người bên cạnh không nhịn được nói.
“Cậu nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là lợi nhuận thôi sao? Đây là cái tái vào mặt tôi này! Bây giờ, người tham gia đấu giá đều đang cười vào mặt tôi, thậm chí người của cả Thương Minh cũng đang bàn tán về tôi! Nếu tôi không lấy lại mặt mũi, dù tôi có kiếm được nhiều tiền qua buổi đấu giá này thế nào cũng sẽ mất hết mặt mũi, mất hết thanh danh! Đến lúc đó còn nói gì đế việc làm minh chủ? E là ngay cả Thương Minh cũng không ở được nữa!”, ông Đồng tức giận quát.
Mấy người họ biến sắc, không lên tiếng nữa.
Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, có người tiến đến gần, nhỏ giọng nói: “Ông Đồng, hay là… tìm người lừa Triều Chính Phong ra ngoài, xử hắn đi!”.
“Xử cái đầu mày!”.
Ông Đồng tát cho gã một bạt tai.
Bốp!
Người đó xoay tròn một vòng, lảo đảo nghiêng ngả, ôm mặt đầy vẻ ấm ức.
“Mày tưởng Hoa An là kẻ ngốc à? Nếu xử hắn thật, chuyện này bại lộ chẳng phải sẽ để lại sơ hở cho người ta nắm được? Hơn nữa, đây là địa bàn của tao, Triều Chính Phong chết ở đây, có ngốc cũng biết là do tao làm!”, ông Đồng chửi mắng.
Người đó run rẩy cúi đầu, không dám lên tiếng.
Ông Đồng cực kỳ sốt sắng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhưng không có cách nào.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc đó, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”, ông Đồng mất kiên nhẫn hét lên.
“Ông Đồng, là tôi, Dịch Tiên Thiên!”.
“Ông cụ Dịch?”.
Ông Đồng sửng sốt, vội vàng dập tắt điếu thuốc, chạy đến mở cửa.
“Ông Đồng, cơ thể ông không sao chứ?”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười, chắp tay.
“Không sao, không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn rồi”, ông Đồng lúng túng cười, sau đó mời Dịch Tiên Thiên ngồi xuống.
“Nghỉ ngơi? Ông Đồng, tôi thấy cơ thể ông có nghỉ ngơi bao lâu cũng không khỏi được, dù gì bệnh của ông cũng không phải bệnh bình thường, mà là tâm bệnh”, Dịch Tiên Thiên cười ha ha, nói.
Ông Đồng nhíu mày, nghe ra được hàm ý trong lời Dịch Tiên Thiên.
Ông ta nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Đợi cửa đóng lại, ông Đồng mới tiến đến, hỏi: “Ông Dịch có gì chỉ giáo?”.
“Chỉ giáo thì không dám, chúng ta cũng là người quen cũ, không nói vòng vo nữa. Ông Đồng, Triều Chính Phong gây ra chuyện như vậy, buổi đấu giá của ông chắc chắn không tiến hành được nữa rồi”.
“Tôi cũng biết, nhưng… mọi thứ Triều Chính Phong làm đều hợp quy tắc hợp pháp, tôi muốn gây khó dễ cũng không được!”, ông Đồng nói.
“Vậy ông trơ mắt nhìn hắn phá hoại buổi đấu giá, khiến danh dự của ông mất sạch, khiến ông sau này không thể ngẩng đầu ở Thương Minh hay sao?”, Dịch Tiên Thiên cười nói: “Ông Đồng, bộ dạng của ông như vậy sau này làm sao ngồi trên cao? Làm sao dẫn dắt Thương Minh đi đến thời khắc huy hoàng?”.
Nghe vậy, ông Đồng kinh ngạc, đột nhiên nhìn chằm chằm Dịch Tiên Thiên.
“Ông cụ Dịch, ông… ông đồng ý giúp tôi?”, giọng ông ta cũng đang run rẩy.
Trong nội bộ Thương Minh, ông Đồng và Hoa An tranh đấu kịch liệt, thế nhưng hai người vẫn liên tục giằng co. Bọn họ đang không ngừng lôi kéo những người khác của Thương Minh gia nhập trận doanh của mình, mong muốn áp đảo đối phương, song đến bây giờ, hai người đều chưa có ưu thế tuyệt đối.
Nhưng Dịch Tiên Thiên lại khác.
Ông ta là người xếp thứ ba sau ông Đồng và Hoa An!
Nếu ông ta đứng về phía ông Đồng thì gần như có thể nói ông Đồng sẽ như hổ thêm cánh, làm ít được nhiều!
“Ông Đồng, tôi đã lớn tuổi, gần đất xa trời, cũng không biết hôm nào sẽ không còn ở đây nữa. Tôi không tham gia vào chuyện giữa ông và Hoa An, nhưng chuyện lần này Hoa An quả thật không đúng mực, tôi cũng không chịu được nên mới đưa ra ý kiến cho ông”.
Dịch Tiên Thiên cười nói, ghé đến bên tai ông Đồng.
Ông Đồng nghe vậy, hai mắt sáng lên, liên tục vỗ tay.
“Hay! Hay! Chủ ý này rất hay! Ha ha ha…”.
“Làm vậy tuy rằng không thể mang lại lợi nhuận cho Thương Minh, nhưng ít nhất xem như phản đòn Hoa An, không đến nỗi bị ông ta vả mặt quá đau”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
“Ông nói đúng! Ông cụ Dịch, tôi sẽ cho người chuẩn bị!”, ông Đồng cười nói, sau đó bắt tay chuẩn bị.
Nhưng ông ta đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Ông cụ Dịch, nếu tôi đoán không lầm, cách này chắc không phải do ông nghĩ ra đúng không?”.
“Ông cảm thấy tôi sẽ không nghĩ ra được cách như vậy?”.
“Tôi không nghi ngờ tài trí của ông Dịch, chỉ là tôi cảm thấy ông cụ Dịch đột nhiên đến hiến kế cho tôi thật sự rất khác thường. Cho nên, tôi đoán chắc là có người nói ông cụ Dịch làm như vậy, đúng không?”, ông Đồng nheo mắt lại.
Ông Đồng có thể bước lên đến độ cao này thì sao có thể là hạng người tầm thường.
Dịch Tiên Thiên tắt nụ cười, suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Không sai, đúng là có người bảo tôi nêu ra ý kiến này cho ông”.
“Đó là ai?”, ông Đồng thận trọng hỏi.
“Ông Đồng, tôi chỉ có thể nói đến đó thôi. Nếu ông biết quá nhiều, tôi nghĩ không có lợi gì cho ông”, Dịch Tiên Thiên nói.
Ông Đồng im lặng một lúc, khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, sau đó rời khỏi văn phòng.
Dịch Tiên Thiên thấy vậy lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
“Cậu Lâm, ông Đồng nghi ngờ tôi rồi”.
“Đúng là hồ ly, quả nhiên mũi thính. Nhưng không sao, ông ta nghi ngờ cứ để ông ta nghi ngờ, dù sao qua hôm nay, mọi chuyện sẽ trở thành kết cục đã định”.
Chương 2279: Đá nát?
Tô Nhu chán nản ngồi ở ghế ngồi, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhiều vị khách cũng cảm thấy buồn ngủ.
Từ khi ông Đồng rời đi, bốn vật phẩm đưa ra đấu giá đều là bảo bối cực kỳ quý hiếm huyền bí.
Nhưng trừ Triều Chính Phong ra, không ai hô giá, Triều Chính Phong dùng giá cao hơn một xu để đấu giá về.
Một vài người đã bắt đầu xì xầm bàn tán, âm thầm giễu cợt.
Dù sao một cuộc đấu giá có quy cách như vậy lại trở thành một vở kịch, đồn ra ngoài đương nhiên ông Đồng sẽ mất hết mặt mũi.
“Thưa đại nhân, mọi chuyện đều rất thuận lợi, lần này ông Đồng đã mất hết danh dự”.
Triều Chính Phong lấy điện thoại gọi cho Hoa An, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
“Tốt lắm! Sau hôm nay, tôi sẽ triệu tập người ở Thương Minh giải quyết ông ta, Thương Minh sẽ là của tôi”.
“Chính Phong xin chúc mừng minh chủ trước!”.
Sau khi cúp máy, Triều Chính Phong cười híp mắt, chuẩn bị đấu giá tiếp.
Đúng lúc này, ông Đồng xuất hiện nói vài câu với cô Kim, cô Kim gật đầu rời khỏi bục cao.
Mọi người đều lên tinh thần.
Nụ cười Triều Chính Phong không khỏi dập tắt, lập tức nhíu mày lại.
“Lão họ Đồng kia có ý gì? Anh ta lại còn dám xuất hiện? Muốn tự rước lấy nhục à?”.
“Đại ca, cẩn thận trong này có bẫy!”, người bên cạnh khuyên nhủ.
“Bẫy? Không đâu! Tôi thấy lão Đồng đang đâm lao theo lao mà thôi! Anh ta có thể đặt được bẫy gì? Hoa minh chủ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thương Minh đã là vật trong túi của Hoa minh chủ, ai cũng khuất phục. Cũng chỉ có lão họ Đồng kia không biết điều đối đầu với Hoa minh chủ! Bây giờ anh ta chỉ đang cố vùng vẫy, đợi Hoa minh chủ ngồi lên vị trí minh chủ, chắc chắn sẽ khiến lão chết không toàn thây, giết hết cả nhà không chừa một ai!”, Triều Chính Phong cười nhạt liên tục, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trong khi Triều Chính Phong nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tay mình, ông Đồng đã lên tiếng.
“Các vị, trước đó đã đấu giá năm món bảo bối, từ món thứ sáu sẽ khá đặc biệt. Món thứ sáu này vô cùng đặc sắc, tin rằng mọi người nhất định sẽ thích!”.
Nói xong, ông Đồng phất tay.
Một người phục vụ bưng một chiếc khay đi tới.
Trên khay đựng một hòn đá!
Nhìn có vẻ giống như hòn đá bên đường, mọc đầy rêu xanh, trông rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt.
“Đây là đá gì vậy? Lẽ nào là đá gì kỳ lạ siêu phàm lắm sao?”.
“Không rõ, nhưng có thể bày trên đó thì chắc chắn là không tầm thường!”.
“Nhưng tôi thấy hòn đá đó… không có chỗ nào đặc biệt cả”.
“Anh thì biết gì, có thể so với ông Đồng sao? Bảo bối mà ông Đồng từng xem qua còn nhiều hơn cơm mà anh ăn, ông Đồng dám đưa lên đó thì chắc chắn có chỗ đặc biệt của nó!”.
“Phải!”.
Các vị khách nhao nhao nói.
Triều Chính Phong cũng sửng sốt, ngây ngốc nhìn bảo bối đó, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Đó chắc là một hòn đá bình thường thôi nhỉ?”.
“Có lẽ vậy… Anh Triều, tôi lấy điện thoại chụp lại, giám định qua mạng xem!”.
Người bên cạnh nói, lấy điện thoại ra chụp hòn đá, sau đó tìm kiếm phần mềm giám định để so sánh thì vô cùng ngạc nhiên.
“Triều đại nhân… hòn đá đó… hình như chỉ là một viên đá hoa cương bình thường…”.
“Đá hoa cương? Thật hay giả?”.
“Không tin thì anh xem!”.
Người đó đưa điện thoại tới, Triều Chính Phong xem qua, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị.
Ông Đồng lại lấy ra một hòn đá giống hệt đá hoa cương, dù là đường vân, vẻ bề ngoài,… tất cả đều gần như tương tự, không có chỗ nào khác.
“Tôi hiểu rồi!”.
Triều Chính Phong nghiến răng quát: “Lão Đồng này biết, dù anh ta có lấy bảo bối gì ra cũng sẽ bị tôi nâng thêm một xu đấu giá được. Cho nên anh ta không định lấy bảo bối đã chuẩn bị trước ra đấu giá nữa, mà là lấy ra đống sắt vụn để đấu giá! Nếu tôi hô giá, một hòn đá nát lại trả mấy trăm triệu, tôi sẽ thua lỗ. Nếu tôi không hô giá… e là sẽ có khách khác nể mặt anh ta mà hô giá, dùng tài sản mấy tỷ mua cái nhân tình!”.
Người xung quanh nghe vậy, ai cũng kinh ngạc.
Lúc này, ông Đồng lên tiếng.
“Giá khởi điểm của đá Thiên Sơn Tuyết này là một tỷ, vị khách nào yêu thích nó thì có thể hô giá!”.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Triều Chính Phong, đợi Triều Chính Phong hô giá.
Mỗi lần đấu giá, Triều Chính Phong luôn là người đầu tiên hô giá.
Nhưng lần này, hắn tỏ vẻ lạnh lùng, không nói tiếng nào…
“Ồ? Không ai ra giá à?”, ông Đồng cười híp mắt hỏi.
Chương 2280: Bị lợi dụng rồi
Đá Thiên Sơn Tuyết?
Đây rõ ràng là một hòn đá nát!
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, cũng đã hiểu ra.
Lần này Triều Chính Phong đã triệt để nổi giận.
Ông Đồng nheo mắt, nhìn quanh những vị khách còn lại, mỉm cười nói: “Nếu không ai ra giá thì viên đá Thiên Sơn Tuyết này đành lấy làm tiếc, đấu giá thất bại”.
Nói xong, ông Đồng chuẩn bị gõ búa.
Đúng lúc đó, một vị khách không nhịn được nữa, giơ bảng hét lên: “Tôi ra giá một tỷ mốt!”.
Người này vừa hô giá, Triều Chính Phong tức giận không thôi, lập tức nhìn về phía người hô giá.
Người đó không dám nhìn Triều Chính Phong.
“Người của nhà họ Mạc đúng không? Một hòn đá nát đáng để cậu ra giá cao vậy sao?”, Triều Chính Phong thản nhiên nói.
Người nhà họ Mạc nghe vậy, cười lúng túng: “Anh Triều, tôi không biết giám định bảo vật, chỉ là thấy hòn đá này đặc biệt, cộng thêm mọi người không ai hô giá nên mới lên tiếng. Nếu anh Triều thích, tôi sẽ không nâng giá nữa, nhường cho anh được không?”.
Lời này vừa nói ra lại khiến Triều Chính Phong túng quẫn.
Hắn hừ một tiếng, không nói nữa.
Hắn mà hô giá thì chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của ông Đồng sao?
Người khác hô giá là để tạo không khí, hắn hô thì sẽ biến thành kẻ ngốc.
Nhưng dù có không lên tiếng, Triều Chính Phong và Hoa An cũng đã rơi vào thế yếu.
“Một tỷ mốt lần thứ nhất!”.
“Một tỷ mốt lần thứ hai!”.
“Một tỷ mốt lần thứ ba! Chốt!”.
Ông Đồng cười lớn, đi thẳng xuống bắt tay với người nhà họ Mạc kia: “Chúc mừng cậu Mạc! Chúc mừng chúc mừng!”.
“Ha ha”, người nhà họ Mạc cười lúng túng, nhưng cũng có thêm lòng tin. Ít nhất cái bắt tay của ông Đồng đồng nghĩa một tỷ mốt này đã nối được quan hệ với ông Đồng. Mặc dù sẽ khiến Hoa An bất mãn, nhưng nếu có thể mang về lợi ích mang tính thực chất cho gia tộc thì một tỷ mốt này rất đáng giá.
Có người nhà họ Mạc mở màn, việc đấu giá tiếp theo sau của ông Đồng thuận lợi hơn nhiều.
Ông ta vẫn mang lên những thứ sắt vụn đá vụn, nhưng mặt mũi ông Đồng để ở đó, bọn họ cũng sẵn sàng bỏ tiền mua giao tình.
Triều Chính Phong không hô giá nữa.
Bởi vì chỉ cần hắn hô giá, nhất định sẽ không có ai theo. Đến lúc đó, hắn bỏ một tỷ mấy ra mua sắt vụn, vừa mất tiền vừa mất thể diện, vậy chẳng phải thành ra mất cả chì lẫn chài?
Triều Chính Phong rất uất nghẹn, mượn cớ đi vào nhà vệ sinh, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Hoa An, báo cáo chuyện này.
“Thú vị! Xem ra lão họ Đồng kia vẫn còn chút trí tuệ”.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Ông ta đã muốn chơi thì chúng ta chơi tới cùng! Nghe đây, cậu hãy gửi danh sách những người từng đấu giá cho tôi, tôi sẽ đi xử lý. Tôi sẽ cho bọn họ biết đối đầu với Hoa An này sẽ có kết cục thế nào!”.
“Vâng!”.
Đợi đến khi Triều Chính Phong quay về hiện trường đấu giá, người nhà họ Mạc đấu giá lúc đầu đã nhận được điện thoại của gia tộc mình.
Một lúc sau, người nhà họ Mạc kia biến sắc, vội vàng đứng dậy, run giọng nói: “Ông… Ông Đồng! Tôi không lấy món tôi đấu giá được lúc nãy nữa…”.
“Không lấy?”.
Ông Đồng còn đang chuẩn bị hô giá chợt sửng sốt: “Đang yên lành sao lại không lấy?”.
“Cái… Cái đó… Tóm lại là tôi không lấy được. Ông Đồng, rất xin lỗi ông”, người nhà họ Mạc lúng túng nói.
Ông Đồng nhíu mày, hiểu ra là Hoa An đang gây áp lực, lập tức hừ một tiếng: “Cậu Mạc, nếu cậu không lấy món bảo bối này thì sẽ vi phạm quy tắc đấu giá. Theo quy tắc, cậu phải trả gấp đôi tiền vi phạm quy tắc, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”.
“Nghĩ kỹ rồi! Tôi nghĩ kỹ rồi! Trả! Tôi trả hết! À đúng rồi, ông Đồng, tôi không được khỏe, xin tạm biệt trước!”.
Người nhà họ Mạc hoảng loạn nói, sau đó chuồn nhanh như gió.
Mọi ngườiđều ngạc nhiên.
Sắc mặt ông Đồng vô cùng âm trầm.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Không đợi ông Đồng tiếp tục chủ trì buổi đấu giá đã có người hoảng sợ đứng dậy, yêu cầu không lấy vật phẩm đã đấu giá.
Ông Đồng sửng sốt.
Chẳng lâu sau, hết người này đến người khác từng đấu giá thành công đều từ chối lấy vật phẩm đấu giá. Bọn họ thà trả gấp đôi tiền bồi thường cũng không chịu lấy vật đã đấu giá.
Ông Đồng tức đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta tin rằng đây là do Hoa An giở trò ở đằng sau.
Chắc chắn là Hoa An đã dùng sức mạnh của Thương Minh đe dọa gia tộc của những người này, nên mới khiến bọn họ hoảng sợ như vậy.
Khốn nạn!
Ông Đồng chửi thầm.
Nhưng ông ta không còn cách nào, chỉ đành trơ mắt để Hoa An sỉ nhục mình.
Lâm Chính lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Anh nhìn quanh hiện trường, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.
“Tới lúc rồi”.
Sau khi mấy chữ đơn giản được gửi đi, hai người mặc Âu phục đeo kính đen, khoác áo gió đột nhiên đi vào hiện trường đấu giá.
Hai người này vóc dáng rất cao, khí tức dày dặn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Nhưng bọn họ đeo kính đội mũ, mặc áo khoác cổ cao, hoàn toàn không nhìn rõ dáng dấp.
Không ít người ngạc nhiên nhìn lại, đều không biết là ai.
Ông Đồng tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người đó đi đến bên cạnh Triều Chính Phong, một trái một phải nhìn hắn.
Triều Chính Phong cũng khó hiểu nhìn hai người đó: “Các người là ai? Có chuyện gì sao?”.
Một trong hai người hạ giọng nói: “Triều Chính Phong, anh và Hoa An dám gây chuyện ở chỗ ông Đồng chúng tôi, còn đe dọa những vị khách khác không cho phép họ tham gia đấu giá! Các anh thật quá đáng! Các anh nghĩ đây là đâu?”.
“Cậu nói cái gì?”, Triều Chính Phong sửng sốt.
Hắn còn chưa kịp có phản ứng, một trong hai người đột nhiên rút súng ra, nhắm vào Triều Chính Phong mà bắn.
Pằng pằng pằng pằng…
Một loạt tia lửa lóe lên, Triều Chính Phong bị bắn thành tổ ong, lập tức tử vong.
“Á!”.
Các vị khách kinh hãi kêu lên, đứng dậy chạy ra ngoài.
Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ông Đồng còn kinh ngạc hơn, đang định thực thi biện pháp thì lúc này đột nhiên có một nhóm người xông vào từ bên ngoài.
Không phải ai khác mà chính là đám người Hoa An!
“Chính Phong!”.
Hoa An tận mắt nhìn thấy Chính Phong bị giết chết, gào lên thảm thiết.
“Ông Đồng! Là Hoa An!”.
“Chúng ta liều mạng với bọn họ!”.
Hai người đàn ông mặc áo choàng lập tức hét lên, sau đó cầm súng chĩa vào Hoa An.
“Minh chủ đại diện cẩn thận!”.
“Bảo vệ ông Hoa An!”.
Người bên cạnh Hoa An liên tục hét lên, kéo Hoa An tránh sang một bên, đồng thời cũng lấy súng ra.
Hoa An nổi giận, dữ tợn gào lên: “Tên họ Đồng kia! Nếu ông đã muốn đánh thì tôi cho ông toại nguyện! Mau triệu tập người giết vào đây cho tôi! Giết tên họ Đồng kia, ai dám giúp ông ta thì giết luôn cho tôi!”.
“Vâng!”.
Theo mệnh lệnh của Hoa An, đám đàn em của Hoa An xông vào hiện trường đấu giá, bắt đầu tàn sát.
Ông Đồng run rẩy cả người, đột nhiên sực tỉnh.
Ông ta nhìn về phía hai người đàn ông mặc áo choàng, nhưng lại phát hiện hai người đó đã chuồn đi từ lúc nào không hay.
“Không ổn! Bị người ta lợi dụng rồi!”, tim ông Đồng đánh bộp một tiếng, lập tức hét lên: “Hoa An, mau nói người của ông dừng tay! Chúng ta bị người ta lợi dụng rồi!”.
Nhưng Hoa An đâu quan tâm đến chuyện đó?
“Bớt nhiều lời! Tên họ Đồng kia, hôm nay không phải ông chết thì là tôi chết!”.
Hoa An hét lên, cầm súng bắn điên cuồng vào ông Đồng, ra lệnh các võ giả thực lực cao cường xông vào, lao thẳng tới chỗ ông Đồng.
Ông Đồng kinh hãi vội vàng tránh đi. Cùng lúc đó, lực lượng an ninh của nơi đấu giá cũng chạy đến, lao vào chiến đấu với người của Hoa An.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tề Thẩm một lần nữa bị đánh gãy tay gãy chân trước mắt mọi người, cơ thể như chó chết nằm trên sàn, sau đó bị người nhà họ Tề khiêng ra khỏi hiện trường.
Khách mời đều rơi vào trầm mặc.
Một vài người thông minh cũng đoán ra Tề Thẩm đã đắc tội một nhân vật lớn, không phải là Dịch Tiên Thiên, dù sao Dịch Tiên Thiên cũng không tàn nhẫn tới vậy.
Vậy thì... Là ai?
Một vài người đã gọi tay sai đi tìm hiểu.
Về phần Tề Bạc, ông ta lập tức đi tìm Lâm Chính.
Tề Bạc đã hỏi Dịch Tiên Thiên, biết Lâm Chính không muốn bại lộ thân phận nên một mình đi tìm anh.
Lúc này Lâm Chính vẫn còn ngồi ở bàn ăn trò chuyện với Tô Nhu.
“Cậu Lâm! Rất vui được gặp cậu!”
Tề Bạc mím môi dưới, bước tới cung kính nói.
Lâm Chính liếc mắt nhìn ông lão, lạnh nhạt nói: “Ông là?”
“Cậu Lâm thật hay quên, tôi là Tề Bạc... gia chủ nhà họ Tề, lần này đến là muốn cảm ơn cậu!”, Tề Bạc nặn ra một nụ cười nói.
“Vậy sao? Ông cũng là bệnh nhân của chồng tôi à?”, Tô Nhu bên cạnh tò mò hỏi.
“Đúng đúng đúng... Đúng vậy... Y thuật của cậu Lâm quả thật là thiên hạ vô song”, Tề Bạc vội nịnh nọt.
Thật ra lời cảm ơn này là cảm ơn Lâm Chính đã không giết. Nếu không, lần này nhà họ Tề đã chịu tổn thất lớn.
“Hóa ra y thuật của anh tốt vậy, thảo nào dạo này không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi khắp nơi hành nghề phải không?”, Tô Nhu kinh ngạc nói.
Lâm Chính cũng ghé sát lại cười nói: “Thật ra y thuật của anh cũng không kém thần y Lâm đâu”.
“Mới khen vài câu anh đã đòi lên trời”, Tô Nhu liếc mắt xem thường, tiếp tục thưởng thức rượu vang.
“Quản lý tốt người của ông”.
Lâm Chính thuận miệng thì thầm với Tề Bạc sau đó đuổi ông ta đi.
Tề Bạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông ta cũng nhìn Lâm Chính đầy ẩn ý.
“Tại sao vô duyên vô cớ thần y Lâm lại tới buổi đấu giá? Đấu giá lần này có liên quan gì tới cậu ta?”, Tề Bạc âm thầm suy nghĩ.
Lúc này, ngọn đèn ở hội trường đột nhiên trở nên huyền ảo, sau đó một bóng người bước lên sân khấu chính của khu vực đấu giá.
Mọi người ngừng trò chuyện, toàn bộ hướng lên nhân vật chính - ông Đồng!
“Rất vui khi các vị khách quý có thể tham gia buổi đấu giá của Thương Minh do tôi tổ chức, tôi đại diện cho Thương Minh, thật lòng cảm ơn các vị, cảm ơn”.
Ông Đồng cúi người chào.
“Đã tới giờ! Tôi sẽ không nói mấy lời dư thừa vô nghĩa nữa! Chúng ta vào vấn đề chính! Những vật trong buổi đấu giá này đều là kho báu quý giá của Thương Minh chúng tôi! Các vị có thể tùy ý ra giá, ai cao nhất người đó sẽ có được!”
“Bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
Nói xong, ông Đồng cầm lấy cây búa, đập mạnh xuống cái bàn bóng loáng, lập tức có người bê tới vật đầu tiên được đấu giá.
Lâm Chính yên lặng nhìn chăm chú vào ông Đồng.
Thật ra, nhiều người cũng đã biết ý định của ông ta!
Lần đấu giá này là để đem lại lợi ích cho Thương Minh! Ông Đồng muốn mượn lần này biểu diễn thực lực của bản thân, thu phục lòng người, chờ thời cơ bước lên vị trí minh chủ Thương Minh.
Tiếc là, buổi đấu giá này muốn thuận buồm xuôi gió, đương nhiên là không thể.
Ông Đồng còn chưa kịp nói giá khởi điểm của vật phẩm đầu tiên, một nhóm người đã sải bước tự nhiên đi vào hiện trường đấu giá.
“Anh Đồng! Bán đấu giá sao không gọi tôi! Tôi có thể tăng giá cho anh, trợ giúp sân khấu!”, một người đàn ông râu quai nón vừa ôm quyền vừa bước vào cười nói.
Thấy vậy, mọi người nhíu mày.
Người này tên là Triều Chính Phong, đàn em thân cận của Hoa An!
Chắc chắn hắn được Hoa An cử tới.
E rằng bản thân Hoa An cũng ở ngay cạnh nơi đấu giá này...
Vừa thấy người tới, trong mắt ông Đồng lộ rõ vẻ tức giận và sát khí, nhưng cũng được ông ta thu lại.
Ông ta biết nhất định Hoa An muốn phá rối, chỉ là ông ta không ngờ Hoa An lại không định ra mặt, mà cử đàn em thân cận tới.
“Ồ, là Chính Phong à? Qua đây, qua đây, tìm một chỗ ngồi đi, buổi đấu giá ngay lập tức sẽ bắt đầu! Nếu cậu thích cái gì thì cũng có thể ra giá”, ông Đồng cười nói.
“Được thôi!” Triều Chính Phong nhếch khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị, sau đó tùy ý tìm một ghế rồi ngồi xuống.
“Bảo người quan sát cẩn thận”.
Ông Đồng nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, sau đó cầm micro cười nói: “Các vị, bây giờ sẽ là bảo vật đầu tiên! Sắt Ly Hỏa thời Nam Minh!”
Một khối sắt đỏ rực được đặt trên khay gỗ lê chạm trổ trên bục cao.
Khách mời bốn phía đồng thời nhìn lại.
“Cục sắt này được luyện thành từ Nam Minh Ly Hỏa, còn chưa định hình, có thể dùng Thiên Hỏa tạo hình, một khi thành hình sẽ là một thần khí lợi hại! Chém sắt như chém bùn, cắt thép là chuyện nhỏ! Giá khởi điểm là một trăm triệu tệ, có thể tùy ý tăng giá, cũng có thể lấy vật khác ra đổi, nhưng cần đánh giá giá trị, mời các vị ra giá!” Ông Đồng cười nói.
Khách mời lập tức đỏ mắt, có mấy người đã rất nóng lòng, muốn giơ bảng ra giá.
Nhưng lúc này, Triều Chính Phong đột nhiên đứng dậy, lớn giọng reo lên: “Một bảo bối như vậy tôi không để tặng người khác! Anh Đồng! Tôi ra một trăm triệu... linh một tệ!”
Vừa dứt lời, toàn sảnh yên lặng như tờ.
Chương 2277: Tranh đấu âm thầm
Một trăm triệu linh một tệ ư?
Đúng là tới để phá rối!
Tuy ông Đồng đã ra quy định có thể tăng giá tùy ý, không đặt hạn chế mức tăng, một tệ cũng là tăng giá, nhưng không ai lại tăng giá như vậy cả!
Mọi người đều nhìn về phía Triều Chính Phong, ánh mắt đều đanh lại, nhưng cũng... không tăng giá.
Bởi vì Triều Chính Phong đại diện cho Hoa An!
Nếu ai dám tăng hơn giá của Triều Chính Phong, thì điều đó nghĩa là người đó đang chống lại Hoa An.
Tuy là Hoa An và ông Đồng đều đang tranh giành vị trí minh chủ Thương Minh, nhưng với bên ngoài Hoa An vẫn là minh chủ đại diện, quyền lực vẫn lợi hại hơn ông Đồng rất nhiều.
Không nhất thiết vì vài món đồ này nọ mà đắc tội Hoa An chứ?
Bỗng chốc, toàn bộ nơi đấu giá lạnh ngắt như tờ, ai ai cũng nhìn về phía ông Đồng và Triều Chính Phong, cũng không giơ bảng, chỉ đứng cạnh xem, sống chết mặc bay.
Mặt ông Đồng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Triều Chính Phong nói: “Chính Phong, một tệ này... tính gì chứ?”
“Có vấn đề gì sao?”, Triều Chính Phong tỏ ra vô tội: “ Một tệ cũng là tiền! Hơn nữa anh cũng không quy định là không thể tăng thêm một tệ, không phải anh nói tùy ý tăng giá sao, ai trả cao hơn thì người đó thắng phải không? Tôi cũng đâu vi phạm luật đấu giá?”
“Cậu..”.
Đôi mắt ông Đồng đen láy, nhưng cũng cũng không phát cáu, chỉ gật đầu mạnh, lạnh nhạt nói: “Được! Đã vậy thì, xin hỏi còn ai ra giá cao hơn vị này không?”
Nhưng hỏi một hồi, cũng không một ai lên tiếng.
“Các vị cứ yên tâm mạnh dạn ra giá! Đây là buổi đấu giá của tôi, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người, bây giờ đảm bảo sau này cũng đảm bảo, xin yên tâm mạnh dạn đấu giá!”, ông Đồng biết mọi người kiêng dè điều gì, lại nói to hơn.
Lời này của ông ta có ý rất rõ ràng. Đó là bảo những người này không phải sợ, ông Đồng sẽ đứng sau chống lưng cho họ.
Chỉ là ông Đồng vẫn nghĩ mọi việc quá đơn giản.
Chỉ cần hô một cái giá, sẽ đắc tội Hoa An, tuy ông Đồng có thể bảo vệ họ, nhưng cũng có nghĩa sẽ cuốn họ giữa cuộc chiến của ông Đồng và Hoa An.
Ở đây ai cũng đã có gia đình vợ con, bọn họ đại diện cho cả gia tộc sau lưng, ai lại muốn tham gia vào cuộc tranh đấu đó chứ?
Toàn sảnh yên tĩnh không một tiếng động.
Vẻ mặt Triều Chính Phong đắc ý cười tươi: “Ông Đồng, có vẻ không ai ra giá cả, nên gõ búa rồi phải không?”
Ông Đồng siết chặt nắm đấm, nhưng không thể phá luật, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, quát khẽ: “Một trăm triệu linh một tệ một lần! Một trăm triệu linh một tệ hai lần! Một trăm triệu linh một tệ ba lần!”
“Đã bán!”
“Sắt Nam Minh Ly Hỏa đã về tay cậu Triều Chính Phong! Chúc mừng cậu Triều!”
Bốp bốp bốp...
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Triều Chính Phong lập tức đứng dậy ôm quyền: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị đã không tranh với tôi, cũng cảm ơn anh Đồng rất nhiều!”
Nghe thật quá trào phúng.
Ông Đồng tái mặt, thầm hừ một tiếng, mở lời: “Các vị, tôi không được khỏe lắm, sợ là không thể tiếp tục chủ trì buổi đấu giá, xin mời cô Kim của Thương Minh lên thay tôi tiếp tục chủ trì! Cô Kim, phiền cô rồi!”
Nói xong, một cô gái mặc sườn xám đỏ, dáng người thướt tha bước lên sân khấu, tiếp tục buổi đấu giá.
Ông Đồng trầm mặt rời khỏi hiện trường.
Lâm Chính chăm chú nhìn theo bóng dáng ông Đồng, hơi đăm chiêu.
“Lâm Chính, có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người không ai dám tăng giá? Hơn nữa chỉ có một tệ thì có nghĩa gì?”, Tô Nhu mờ mịt, tò mò hỏi.
Cô cũng từng tham gia không ít buổi đấu giá, nhưng chưa từng gặp buổi đấu giá nào kỳ quái như vậy.
“Vậy mà không nhìn ra sao? Ông Đồng không chung đường với Triều Chính Phong, hoặc có thể nói là không chung đường với người đứng sau Triều Chính Phong”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao? Nhưng em nghe nói bọn họ đều là người của Thương Minh mà, sao phải làm vậy?”
“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về Thương Minh?”
“Thật ra cũng không nhiều, nhưng theo em được biết, trong nước hễ là tập đoàn tài chính có tên tuổi, đa số đều là thành viên của Thương Minh, ngoại trừ Dương Hoa ở Giang Thành! Mà Thương Minh có sức ảnh hưởng có một không hai trong giới kinh doanh, có nể nói là thủ lĩnh giới kinh doanh, nếu có dịp may được gia nhập Thương Minh, cho dù là một công ty sắp phá sản cũng có thể trong nháy mắt tái sinh rạng rỡ, một bước lên trời”.
“Em biết không ít nhỉ”.
“Em còn nghe mọi người trong nhóm nói, với quy mô bây giờ của công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không thể qua lại với Thương Minh”.
“Nhóm?”
“Phải, em tham gia nhóm giao lưu các công ty của tỉnh, anh biết công ty Quốc tế Đào Lâm chứ? Một trong ba doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh mình, giám đốc điều hành của tập đoàn Đào Lâm thảo luận trong nhóm nên em mới biết”.
“Ồ? Em còn có nhóm như vậy sao?”
“Thật ra em cũng chỉ bị người ta thêm vào, tập đoàn Đào Lâm cũng có vài lần hợp tác với chúng ta, chị Đào giám đốc điều hành là người tốt bụng, cũng thêm em vào, đáng lẽ chị ấy định thêm sếp Mã vào nhưng không có cơ hội gặp sếp Mã”.
“Sao không thêm chủ tịch Lâm vào?”
“Chủ tịch Lâm? Làm sao được chứ? Chủ tịch Lâm là ân nhân lớn, sao có thể vào nhóm nhỏ này của bọn em?”, Tô Nhu không nhịn được cười, nói.
“Ừ, tại em không cho anh qua lại với chủ tịch Lâm nữa, không thì anh đã có thể nói với chủ tịch Lâm một câu, thêm anh ấy vào nhóm rồi”.
“Quên đi, không thêm được thì thôi”, Tô Nhu lắc đầu, nhìn sân khấu: “Quay lại chủ đề cũ, em nghe nói người đứng đầu Thương Minh hình như cũng là một người phụ nữ, hơn nữa có vẻ rất trẻ”.
“Trẻ tuổi? Chắc không phải đâu, có thể là nhìn khá trẻ thôi”.
Lâm Chính nhớ lại Bạch Họa Thủy đang bị anh giam lỏng, khóe miệng khẽ giật.
Không thể phủ nhận, Bạch Họa Thủy rất đẹp, da trắng như tuyết, khí chất nghiêng thành, cả đầu tóc bạc cứ như tiên nữ. Nhưng Lâm Chính cũng không cảm thấy bà ta trẻ tuổi, chỉ là chăm sóc nhan sắc tốt thôi.
“Nói cứ như anh từng gặp người đó rồi vậy”.
“Biết đâu sau này có cơ hội gặp, Tiểu Nhu, em có muốn công ty Quốc tế Duyệt Nhan gia nhập Thương Minh không?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu giật thót tim, quay sang nhìn anh, lắc đầu: “Đừng nói mấy chủ đề không thực tế nữa, gia nhập Thương Minh ư? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan căn bản không đủ tư cách”.
“Không thể nói vậy, biết đâu lại đủ tư cách thì sao”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói nữa, cô cho rằng không thể nói tiếp nữa, càng nói càng nực cười.
“Anh đi vệ sinh đã”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi ghế, đồng thời âm thầm gửi một tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.
Một lát sau, Dịch Tiên Thiên vào nhà vệ sinh gặp Lâm Chính.
Ông ta đóng cửa đóng lại, lật tấm biển đang bảo trì rồi treo trước cửa.
“Cậu Lâm! Có chuyện gì thế?”, Dịch Tiên Thiên cẩn thận hỏi.
“Tôi thấy ông Đồng có vẻ không ngờ được Hoa An sẽ dùng thủ đoạn này, nếu cứ như vậy, buổi đấu giá của ông Đồng nhất định không ổn! Sao ông ta không bảo người của ông ta nâng giá lên?”
“Khách quý tới đây đều phải đăng ký thân phận, có đủ danh dự uy tín, căn bản không thể sắp xếp người của mình vào, huống chi bây giờ cũng không kịp nữa”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Nếu vậy, tôi có một cách, ông đi nói lại với ông Đồng đi!” Lâm Chính ghé tai ông ta nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Dịch Tiên Thiên sáng lên, lập tức ôm quyền: “Cách này rất hay, cậu Lâm thật sáng suốt”.
“Bớt nịnh nọt lại! Đi nhanh đi, à đúng rồi, giúp tôi một chuyện”.
“Cậu Lâm cứ nói”.
“Công ty Quốc Tế Duyệt Nhan ở Giang Thành cũng là công ty của vợ tôi, muốn gia nhập Thương Minh, ông sắp xếp đi”.
“Đây là chuyện nhỏ, thuộc hạ lập tức gửi đơn mời gia nhập cho cô Tô”.
“Được”.
Chương 2278: Kết cục đã định
Xoảng!
Tách trà bằng gốm sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Người trong văn phòng đều không dám thở mạnh.
“Hoa An! Hoa An! Tôi nhất định sẽ băm vằm ông ra, khiến cho ông chết không chỗ chôn thân!”, ông Đồng ngồi trên ghế sofa, thở hổn hển, gào thét.
“Ông Đồng, Hoa An gây rối, vật phẩm tiếp theo của chúng ta chắc chắn sẽ không đấu được giá cao, hay là… nâng giá lên cao một chút. Ít nhất bảo đảm không bị lỗ vốn”, lúc này người bên cạnh không nhịn được nói.
“Cậu nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là lợi nhuận thôi sao? Đây là cái tái vào mặt tôi này! Bây giờ, người tham gia đấu giá đều đang cười vào mặt tôi, thậm chí người của cả Thương Minh cũng đang bàn tán về tôi! Nếu tôi không lấy lại mặt mũi, dù tôi có kiếm được nhiều tiền qua buổi đấu giá này thế nào cũng sẽ mất hết mặt mũi, mất hết thanh danh! Đến lúc đó còn nói gì đế việc làm minh chủ? E là ngay cả Thương Minh cũng không ở được nữa!”, ông Đồng tức giận quát.
Mấy người họ biến sắc, không lên tiếng nữa.
Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, có người tiến đến gần, nhỏ giọng nói: “Ông Đồng, hay là… tìm người lừa Triều Chính Phong ra ngoài, xử hắn đi!”.
“Xử cái đầu mày!”.
Ông Đồng tát cho gã một bạt tai.
Bốp!
Người đó xoay tròn một vòng, lảo đảo nghiêng ngả, ôm mặt đầy vẻ ấm ức.
“Mày tưởng Hoa An là kẻ ngốc à? Nếu xử hắn thật, chuyện này bại lộ chẳng phải sẽ để lại sơ hở cho người ta nắm được? Hơn nữa, đây là địa bàn của tao, Triều Chính Phong chết ở đây, có ngốc cũng biết là do tao làm!”, ông Đồng chửi mắng.
Người đó run rẩy cúi đầu, không dám lên tiếng.
Ông Đồng cực kỳ sốt sắng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhưng không có cách nào.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc đó, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”, ông Đồng mất kiên nhẫn hét lên.
“Ông Đồng, là tôi, Dịch Tiên Thiên!”.
“Ông cụ Dịch?”.
Ông Đồng sửng sốt, vội vàng dập tắt điếu thuốc, chạy đến mở cửa.
“Ông Đồng, cơ thể ông không sao chứ?”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười, chắp tay.
“Không sao, không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn rồi”, ông Đồng lúng túng cười, sau đó mời Dịch Tiên Thiên ngồi xuống.
“Nghỉ ngơi? Ông Đồng, tôi thấy cơ thể ông có nghỉ ngơi bao lâu cũng không khỏi được, dù gì bệnh của ông cũng không phải bệnh bình thường, mà là tâm bệnh”, Dịch Tiên Thiên cười ha ha, nói.
Ông Đồng nhíu mày, nghe ra được hàm ý trong lời Dịch Tiên Thiên.
Ông ta nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Đợi cửa đóng lại, ông Đồng mới tiến đến, hỏi: “Ông Dịch có gì chỉ giáo?”.
“Chỉ giáo thì không dám, chúng ta cũng là người quen cũ, không nói vòng vo nữa. Ông Đồng, Triều Chính Phong gây ra chuyện như vậy, buổi đấu giá của ông chắc chắn không tiến hành được nữa rồi”.
“Tôi cũng biết, nhưng… mọi thứ Triều Chính Phong làm đều hợp quy tắc hợp pháp, tôi muốn gây khó dễ cũng không được!”, ông Đồng nói.
“Vậy ông trơ mắt nhìn hắn phá hoại buổi đấu giá, khiến danh dự của ông mất sạch, khiến ông sau này không thể ngẩng đầu ở Thương Minh hay sao?”, Dịch Tiên Thiên cười nói: “Ông Đồng, bộ dạng của ông như vậy sau này làm sao ngồi trên cao? Làm sao dẫn dắt Thương Minh đi đến thời khắc huy hoàng?”.
Nghe vậy, ông Đồng kinh ngạc, đột nhiên nhìn chằm chằm Dịch Tiên Thiên.
“Ông cụ Dịch, ông… ông đồng ý giúp tôi?”, giọng ông ta cũng đang run rẩy.
Trong nội bộ Thương Minh, ông Đồng và Hoa An tranh đấu kịch liệt, thế nhưng hai người vẫn liên tục giằng co. Bọn họ đang không ngừng lôi kéo những người khác của Thương Minh gia nhập trận doanh của mình, mong muốn áp đảo đối phương, song đến bây giờ, hai người đều chưa có ưu thế tuyệt đối.
Nhưng Dịch Tiên Thiên lại khác.
Ông ta là người xếp thứ ba sau ông Đồng và Hoa An!
Nếu ông ta đứng về phía ông Đồng thì gần như có thể nói ông Đồng sẽ như hổ thêm cánh, làm ít được nhiều!
“Ông Đồng, tôi đã lớn tuổi, gần đất xa trời, cũng không biết hôm nào sẽ không còn ở đây nữa. Tôi không tham gia vào chuyện giữa ông và Hoa An, nhưng chuyện lần này Hoa An quả thật không đúng mực, tôi cũng không chịu được nên mới đưa ra ý kiến cho ông”.
Dịch Tiên Thiên cười nói, ghé đến bên tai ông Đồng.
Ông Đồng nghe vậy, hai mắt sáng lên, liên tục vỗ tay.
“Hay! Hay! Chủ ý này rất hay! Ha ha ha…”.
“Làm vậy tuy rằng không thể mang lại lợi nhuận cho Thương Minh, nhưng ít nhất xem như phản đòn Hoa An, không đến nỗi bị ông ta vả mặt quá đau”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
“Ông nói đúng! Ông cụ Dịch, tôi sẽ cho người chuẩn bị!”, ông Đồng cười nói, sau đó bắt tay chuẩn bị.
Nhưng ông ta đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Ông cụ Dịch, nếu tôi đoán không lầm, cách này chắc không phải do ông nghĩ ra đúng không?”.
“Ông cảm thấy tôi sẽ không nghĩ ra được cách như vậy?”.
“Tôi không nghi ngờ tài trí của ông Dịch, chỉ là tôi cảm thấy ông cụ Dịch đột nhiên đến hiến kế cho tôi thật sự rất khác thường. Cho nên, tôi đoán chắc là có người nói ông cụ Dịch làm như vậy, đúng không?”, ông Đồng nheo mắt lại.
Ông Đồng có thể bước lên đến độ cao này thì sao có thể là hạng người tầm thường.
Dịch Tiên Thiên tắt nụ cười, suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Không sai, đúng là có người bảo tôi nêu ra ý kiến này cho ông”.
“Đó là ai?”, ông Đồng thận trọng hỏi.
“Ông Đồng, tôi chỉ có thể nói đến đó thôi. Nếu ông biết quá nhiều, tôi nghĩ không có lợi gì cho ông”, Dịch Tiên Thiên nói.
Ông Đồng im lặng một lúc, khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, sau đó rời khỏi văn phòng.
Dịch Tiên Thiên thấy vậy lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
“Cậu Lâm, ông Đồng nghi ngờ tôi rồi”.
“Đúng là hồ ly, quả nhiên mũi thính. Nhưng không sao, ông ta nghi ngờ cứ để ông ta nghi ngờ, dù sao qua hôm nay, mọi chuyện sẽ trở thành kết cục đã định”.
Chương 2279: Đá nát?
Tô Nhu chán nản ngồi ở ghế ngồi, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhiều vị khách cũng cảm thấy buồn ngủ.
Từ khi ông Đồng rời đi, bốn vật phẩm đưa ra đấu giá đều là bảo bối cực kỳ quý hiếm huyền bí.
Nhưng trừ Triều Chính Phong ra, không ai hô giá, Triều Chính Phong dùng giá cao hơn một xu để đấu giá về.
Một vài người đã bắt đầu xì xầm bàn tán, âm thầm giễu cợt.
Dù sao một cuộc đấu giá có quy cách như vậy lại trở thành một vở kịch, đồn ra ngoài đương nhiên ông Đồng sẽ mất hết mặt mũi.
“Thưa đại nhân, mọi chuyện đều rất thuận lợi, lần này ông Đồng đã mất hết danh dự”.
Triều Chính Phong lấy điện thoại gọi cho Hoa An, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
“Tốt lắm! Sau hôm nay, tôi sẽ triệu tập người ở Thương Minh giải quyết ông ta, Thương Minh sẽ là của tôi”.
“Chính Phong xin chúc mừng minh chủ trước!”.
Sau khi cúp máy, Triều Chính Phong cười híp mắt, chuẩn bị đấu giá tiếp.
Đúng lúc này, ông Đồng xuất hiện nói vài câu với cô Kim, cô Kim gật đầu rời khỏi bục cao.
Mọi người đều lên tinh thần.
Nụ cười Triều Chính Phong không khỏi dập tắt, lập tức nhíu mày lại.
“Lão họ Đồng kia có ý gì? Anh ta lại còn dám xuất hiện? Muốn tự rước lấy nhục à?”.
“Đại ca, cẩn thận trong này có bẫy!”, người bên cạnh khuyên nhủ.
“Bẫy? Không đâu! Tôi thấy lão Đồng đang đâm lao theo lao mà thôi! Anh ta có thể đặt được bẫy gì? Hoa minh chủ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thương Minh đã là vật trong túi của Hoa minh chủ, ai cũng khuất phục. Cũng chỉ có lão họ Đồng kia không biết điều đối đầu với Hoa minh chủ! Bây giờ anh ta chỉ đang cố vùng vẫy, đợi Hoa minh chủ ngồi lên vị trí minh chủ, chắc chắn sẽ khiến lão chết không toàn thây, giết hết cả nhà không chừa một ai!”, Triều Chính Phong cười nhạt liên tục, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trong khi Triều Chính Phong nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tay mình, ông Đồng đã lên tiếng.
“Các vị, trước đó đã đấu giá năm món bảo bối, từ món thứ sáu sẽ khá đặc biệt. Món thứ sáu này vô cùng đặc sắc, tin rằng mọi người nhất định sẽ thích!”.
Nói xong, ông Đồng phất tay.
Một người phục vụ bưng một chiếc khay đi tới.
Trên khay đựng một hòn đá!
Nhìn có vẻ giống như hòn đá bên đường, mọc đầy rêu xanh, trông rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt.
“Đây là đá gì vậy? Lẽ nào là đá gì kỳ lạ siêu phàm lắm sao?”.
“Không rõ, nhưng có thể bày trên đó thì chắc chắn là không tầm thường!”.
“Nhưng tôi thấy hòn đá đó… không có chỗ nào đặc biệt cả”.
“Anh thì biết gì, có thể so với ông Đồng sao? Bảo bối mà ông Đồng từng xem qua còn nhiều hơn cơm mà anh ăn, ông Đồng dám đưa lên đó thì chắc chắn có chỗ đặc biệt của nó!”.
“Phải!”.
Các vị khách nhao nhao nói.
Triều Chính Phong cũng sửng sốt, ngây ngốc nhìn bảo bối đó, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Đó chắc là một hòn đá bình thường thôi nhỉ?”.
“Có lẽ vậy… Anh Triều, tôi lấy điện thoại chụp lại, giám định qua mạng xem!”.
Người bên cạnh nói, lấy điện thoại ra chụp hòn đá, sau đó tìm kiếm phần mềm giám định để so sánh thì vô cùng ngạc nhiên.
“Triều đại nhân… hòn đá đó… hình như chỉ là một viên đá hoa cương bình thường…”.
“Đá hoa cương? Thật hay giả?”.
“Không tin thì anh xem!”.
Người đó đưa điện thoại tới, Triều Chính Phong xem qua, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị.
Ông Đồng lại lấy ra một hòn đá giống hệt đá hoa cương, dù là đường vân, vẻ bề ngoài,… tất cả đều gần như tương tự, không có chỗ nào khác.
“Tôi hiểu rồi!”.
Triều Chính Phong nghiến răng quát: “Lão Đồng này biết, dù anh ta có lấy bảo bối gì ra cũng sẽ bị tôi nâng thêm một xu đấu giá được. Cho nên anh ta không định lấy bảo bối đã chuẩn bị trước ra đấu giá nữa, mà là lấy ra đống sắt vụn để đấu giá! Nếu tôi hô giá, một hòn đá nát lại trả mấy trăm triệu, tôi sẽ thua lỗ. Nếu tôi không hô giá… e là sẽ có khách khác nể mặt anh ta mà hô giá, dùng tài sản mấy tỷ mua cái nhân tình!”.
Người xung quanh nghe vậy, ai cũng kinh ngạc.
Lúc này, ông Đồng lên tiếng.
“Giá khởi điểm của đá Thiên Sơn Tuyết này là một tỷ, vị khách nào yêu thích nó thì có thể hô giá!”.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Triều Chính Phong, đợi Triều Chính Phong hô giá.
Mỗi lần đấu giá, Triều Chính Phong luôn là người đầu tiên hô giá.
Nhưng lần này, hắn tỏ vẻ lạnh lùng, không nói tiếng nào…
“Ồ? Không ai ra giá à?”, ông Đồng cười híp mắt hỏi.
Chương 2280: Bị lợi dụng rồi
Đá Thiên Sơn Tuyết?
Đây rõ ràng là một hòn đá nát!
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, cũng đã hiểu ra.
Lần này Triều Chính Phong đã triệt để nổi giận.
Ông Đồng nheo mắt, nhìn quanh những vị khách còn lại, mỉm cười nói: “Nếu không ai ra giá thì viên đá Thiên Sơn Tuyết này đành lấy làm tiếc, đấu giá thất bại”.
Nói xong, ông Đồng chuẩn bị gõ búa.
Đúng lúc đó, một vị khách không nhịn được nữa, giơ bảng hét lên: “Tôi ra giá một tỷ mốt!”.
Người này vừa hô giá, Triều Chính Phong tức giận không thôi, lập tức nhìn về phía người hô giá.
Người đó không dám nhìn Triều Chính Phong.
“Người của nhà họ Mạc đúng không? Một hòn đá nát đáng để cậu ra giá cao vậy sao?”, Triều Chính Phong thản nhiên nói.
Người nhà họ Mạc nghe vậy, cười lúng túng: “Anh Triều, tôi không biết giám định bảo vật, chỉ là thấy hòn đá này đặc biệt, cộng thêm mọi người không ai hô giá nên mới lên tiếng. Nếu anh Triều thích, tôi sẽ không nâng giá nữa, nhường cho anh được không?”.
Lời này vừa nói ra lại khiến Triều Chính Phong túng quẫn.
Hắn hừ một tiếng, không nói nữa.
Hắn mà hô giá thì chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của ông Đồng sao?
Người khác hô giá là để tạo không khí, hắn hô thì sẽ biến thành kẻ ngốc.
Nhưng dù có không lên tiếng, Triều Chính Phong và Hoa An cũng đã rơi vào thế yếu.
“Một tỷ mốt lần thứ nhất!”.
“Một tỷ mốt lần thứ hai!”.
“Một tỷ mốt lần thứ ba! Chốt!”.
Ông Đồng cười lớn, đi thẳng xuống bắt tay với người nhà họ Mạc kia: “Chúc mừng cậu Mạc! Chúc mừng chúc mừng!”.
“Ha ha”, người nhà họ Mạc cười lúng túng, nhưng cũng có thêm lòng tin. Ít nhất cái bắt tay của ông Đồng đồng nghĩa một tỷ mốt này đã nối được quan hệ với ông Đồng. Mặc dù sẽ khiến Hoa An bất mãn, nhưng nếu có thể mang về lợi ích mang tính thực chất cho gia tộc thì một tỷ mốt này rất đáng giá.
Có người nhà họ Mạc mở màn, việc đấu giá tiếp theo sau của ông Đồng thuận lợi hơn nhiều.
Ông ta vẫn mang lên những thứ sắt vụn đá vụn, nhưng mặt mũi ông Đồng để ở đó, bọn họ cũng sẵn sàng bỏ tiền mua giao tình.
Triều Chính Phong không hô giá nữa.
Bởi vì chỉ cần hắn hô giá, nhất định sẽ không có ai theo. Đến lúc đó, hắn bỏ một tỷ mấy ra mua sắt vụn, vừa mất tiền vừa mất thể diện, vậy chẳng phải thành ra mất cả chì lẫn chài?
Triều Chính Phong rất uất nghẹn, mượn cớ đi vào nhà vệ sinh, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Hoa An, báo cáo chuyện này.
“Thú vị! Xem ra lão họ Đồng kia vẫn còn chút trí tuệ”.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Ông ta đã muốn chơi thì chúng ta chơi tới cùng! Nghe đây, cậu hãy gửi danh sách những người từng đấu giá cho tôi, tôi sẽ đi xử lý. Tôi sẽ cho bọn họ biết đối đầu với Hoa An này sẽ có kết cục thế nào!”.
“Vâng!”.
Đợi đến khi Triều Chính Phong quay về hiện trường đấu giá, người nhà họ Mạc đấu giá lúc đầu đã nhận được điện thoại của gia tộc mình.
Một lúc sau, người nhà họ Mạc kia biến sắc, vội vàng đứng dậy, run giọng nói: “Ông… Ông Đồng! Tôi không lấy món tôi đấu giá được lúc nãy nữa…”.
“Không lấy?”.
Ông Đồng còn đang chuẩn bị hô giá chợt sửng sốt: “Đang yên lành sao lại không lấy?”.
“Cái… Cái đó… Tóm lại là tôi không lấy được. Ông Đồng, rất xin lỗi ông”, người nhà họ Mạc lúng túng nói.
Ông Đồng nhíu mày, hiểu ra là Hoa An đang gây áp lực, lập tức hừ một tiếng: “Cậu Mạc, nếu cậu không lấy món bảo bối này thì sẽ vi phạm quy tắc đấu giá. Theo quy tắc, cậu phải trả gấp đôi tiền vi phạm quy tắc, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”.
“Nghĩ kỹ rồi! Tôi nghĩ kỹ rồi! Trả! Tôi trả hết! À đúng rồi, ông Đồng, tôi không được khỏe, xin tạm biệt trước!”.
Người nhà họ Mạc hoảng loạn nói, sau đó chuồn nhanh như gió.
Mọi ngườiđều ngạc nhiên.
Sắc mặt ông Đồng vô cùng âm trầm.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Không đợi ông Đồng tiếp tục chủ trì buổi đấu giá đã có người hoảng sợ đứng dậy, yêu cầu không lấy vật phẩm đã đấu giá.
Ông Đồng sửng sốt.
Chẳng lâu sau, hết người này đến người khác từng đấu giá thành công đều từ chối lấy vật phẩm đấu giá. Bọn họ thà trả gấp đôi tiền bồi thường cũng không chịu lấy vật đã đấu giá.
Ông Đồng tức đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta tin rằng đây là do Hoa An giở trò ở đằng sau.
Chắc chắn là Hoa An đã dùng sức mạnh của Thương Minh đe dọa gia tộc của những người này, nên mới khiến bọn họ hoảng sợ như vậy.
Khốn nạn!
Ông Đồng chửi thầm.
Nhưng ông ta không còn cách nào, chỉ đành trơ mắt để Hoa An sỉ nhục mình.
Lâm Chính lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Anh nhìn quanh hiện trường, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.
“Tới lúc rồi”.
Sau khi mấy chữ đơn giản được gửi đi, hai người mặc Âu phục đeo kính đen, khoác áo gió đột nhiên đi vào hiện trường đấu giá.
Hai người này vóc dáng rất cao, khí tức dày dặn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Nhưng bọn họ đeo kính đội mũ, mặc áo khoác cổ cao, hoàn toàn không nhìn rõ dáng dấp.
Không ít người ngạc nhiên nhìn lại, đều không biết là ai.
Ông Đồng tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người đó đi đến bên cạnh Triều Chính Phong, một trái một phải nhìn hắn.
Triều Chính Phong cũng khó hiểu nhìn hai người đó: “Các người là ai? Có chuyện gì sao?”.
Một trong hai người hạ giọng nói: “Triều Chính Phong, anh và Hoa An dám gây chuyện ở chỗ ông Đồng chúng tôi, còn đe dọa những vị khách khác không cho phép họ tham gia đấu giá! Các anh thật quá đáng! Các anh nghĩ đây là đâu?”.
“Cậu nói cái gì?”, Triều Chính Phong sửng sốt.
Hắn còn chưa kịp có phản ứng, một trong hai người đột nhiên rút súng ra, nhắm vào Triều Chính Phong mà bắn.
Pằng pằng pằng pằng…
Một loạt tia lửa lóe lên, Triều Chính Phong bị bắn thành tổ ong, lập tức tử vong.
“Á!”.
Các vị khách kinh hãi kêu lên, đứng dậy chạy ra ngoài.
Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ông Đồng còn kinh ngạc hơn, đang định thực thi biện pháp thì lúc này đột nhiên có một nhóm người xông vào từ bên ngoài.
Không phải ai khác mà chính là đám người Hoa An!
“Chính Phong!”.
Hoa An tận mắt nhìn thấy Chính Phong bị giết chết, gào lên thảm thiết.
“Ông Đồng! Là Hoa An!”.
“Chúng ta liều mạng với bọn họ!”.
Hai người đàn ông mặc áo choàng lập tức hét lên, sau đó cầm súng chĩa vào Hoa An.
“Minh chủ đại diện cẩn thận!”.
“Bảo vệ ông Hoa An!”.
Người bên cạnh Hoa An liên tục hét lên, kéo Hoa An tránh sang một bên, đồng thời cũng lấy súng ra.
Hoa An nổi giận, dữ tợn gào lên: “Tên họ Đồng kia! Nếu ông đã muốn đánh thì tôi cho ông toại nguyện! Mau triệu tập người giết vào đây cho tôi! Giết tên họ Đồng kia, ai dám giúp ông ta thì giết luôn cho tôi!”.
“Vâng!”.
Theo mệnh lệnh của Hoa An, đám đàn em của Hoa An xông vào hiện trường đấu giá, bắt đầu tàn sát.
Ông Đồng run rẩy cả người, đột nhiên sực tỉnh.
Ông ta nhìn về phía hai người đàn ông mặc áo choàng, nhưng lại phát hiện hai người đó đã chuồn đi từ lúc nào không hay.
“Không ổn! Bị người ta lợi dụng rồi!”, tim ông Đồng đánh bộp một tiếng, lập tức hét lên: “Hoa An, mau nói người của ông dừng tay! Chúng ta bị người ta lợi dụng rồi!”.
Nhưng Hoa An đâu quan tâm đến chuyện đó?
“Bớt nhiều lời! Tên họ Đồng kia, hôm nay không phải ông chết thì là tôi chết!”.
Hoa An hét lên, cầm súng bắn điên cuồng vào ông Đồng, ra lệnh các võ giả thực lực cao cường xông vào, lao thẳng tới chỗ ông Đồng.
Ông Đồng kinh hãi vội vàng tránh đi. Cùng lúc đó, lực lượng an ninh của nơi đấu giá cũng chạy đến, lao vào chiến đấu với người của Hoa An.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.