-
Chương 2224-2226
Chương 2224: Tù nhân
Bảo gia chủ nhà họ Kiều tới đây gặp Lâm Chính sao?
Nói chuyện viển vông!
Kiều Tín bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Có cứu được hai mươi người nhà Kiều hay không cũng không quan trọng, ít nhất bọn họ cũng có thể giải thích với bố của Kiều Tín.
Nếu Lâm Chính không chịu hợp tác, họ không ngại thủ tiêu Lâm Chính ở đây rồi đưa về nhà họ Kiều.
"Tên họ Lâm kia, có vẻ như cậu vẫn không hiểu rõ tình hình nhỉ, cậu cho rằng cậu có tư cách sao?", Kiều Báo hờ hững nói, đã âm thầm vận khí kình.
Sắc mặt Kiều Hổ cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: "Bảo gia chủ đích thân tới đây ư? Chỉ sợ Giang Thành của cậu sẽ bị lật tung! Gà chó cũng không được yên!"
"Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ. À, căn phòng đằng kia là của các ông, các ông cứ ở đó đi”.
Lâm Chính chỉ vào góc phòng nói.
"Thú vị! Ha ha, rất thú vị!"
Kiều Báo tức giận bật cười, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
"Kiều Báo!"
Kiều Hổ quát.
"Biết rồi”, Kiều Báo gật đầu, quay đầu nói: "Cậu chủ, cậu đứng sau lưng chúng tôi, đừng chạy lung tung, bây giờ chúng tôi sẽ phụng mệnh bắt thần y Lâm về!"
"Đừng giết hắn vội, tốt nhất là phế bỏ hắn rồi đưa hắn về, tôi muốn hành hạ hắn!", Kiều Tín hung tợn nói.
Hai người không lên tiếng, mà cùng nhau tiến lên trước, chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, hờ hững nhìn hai người bọn họ.
Mà những người khác trong phòng cũng vậy.
Mặc dù bầu không khí rất ngột ngạt, nhưng họ cứ như không cảm nhận được.
Điều này khiến Kiều Hổ và Kiều Báo ngờ vực.
Thần y Lâm bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ là có chỗ dựa gì sao?
Kệ đi!
Kiều Báo hừ một tiếng, định ra tay trước.
Nhưng lúc ông ta định giơ tay chém giết, một âm thanh đột nhiên truyền đến.
"Sao thế? Thần y Lâm, cậu lại mời thêm khách mới sao?"
Dứt lời, hai người quay đầu lại.
Trong nháy mắt, Kiều Báo như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, thất thanh nói: "Cậu là... Viêm Hận đại nhân sao?"
Hóa ra Viêm Hận - đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải cũng tới!
"Ồ?"
Viêm Hận sửng sốt, liếc nhìn Kiều Báo, một lúc sau mới nhận ra là ai: "Ông là Kiều Báo - người nhà họ Kiều à?"
"Là tôi, Viêm Hận đại nhân còn nhớ tới tôi, thật sự vinh hạnh cho tôi quá, nhưng sao Viêm Hận đại nhân lại ở đây?", Kiều Báo ngẩn người hỏi.
Nhà họ Kiều có một vài hợp tác với Thương Minh, mà Thương Minh lại có quan hệ mật thiết với đại hội, Kiều Báo đương nhiên có cơ hội tiếp xúc với người của đại hội.
Trong một lần tình cờ, Kiều Báo đã nhìn thấy phong thái của đội phán quyết Thiên Khải, đặc biệt là đội trưởng Viêm Hận, khiến ông ta vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng nghe Kiều Báo hỏi như vậy, biểu cảm Viêm Hận trở nên kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Tại sao tôi lại ở chỗ này ư? Không phải cũng giống với các ông sao?"
"Giống chúng tôi ư?", Kiều Báo sửng sốt, cười khẩy nói: "Xem ra lần này thần y Lâm quả thật đã chọc giận cả trời xanh khiến người người căm hận! Ngay cả đại hội cũng muốn xử lý hắn, xem ra hôm nay là ngày tàn của thần y Lâm rồi!"
"Xử lý ư?"
Viêm Hận càng lúc càng không thể hiểu những lời của Kiều Báo.
Ngược lại, Kiều Hổ vỗ nhẹ vai Kiều Báo.
“Hả?”, Kiều Báo khó hiểu nhìn Kiều Hổ.
Lúc này, sắc mặt Kiều Hổ hết sức kinh hãi và không thể tin được, ngây ngốc nhìn Viêm Hận, tựa như người mất hồn.
"Ông làm sao vậy? Sao lại có biểu cảm này?", Kiều Báo trầm giọng hỏi.
“Kiều Báo, người này… người này… là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải… Viêm Hận đại nhân thật sao?”, Kiều Hổ nơm nớp lo sợ hỏi.
"Ừ, trước kia ông chưa từng gặp à? Tôi đã có duyên gặp Viêm Hận đội trưởng một lần, coi như bạn bè”, Kiều Báo cười nói.
"Không nhận nhầm người chứ?"
"Sao có thể? Tuyệt đối không nhận nhầm đâu! Rốt cuộc ông làm sao vậy?", Kiều Báo càng lúc càng khó hiểu.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Hổ tái nhợt, đột nhiên lùi về phía sau mấy bước.
Kiều Tín bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững.
"Các người... rốt cuộc... có chuyện gì vậy?", Kiều Báo há hốc mồm, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Kiều Hổ phải mất một lúc lâu mới định thần lại, ông ta hít sâu vài hơi, nói với giọng run rẩy: "Trước đó ông bế quan nửa năm, không biết chuyện xảy ra bên ngoài! Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải này... đã mất tích nửa năm rồi!"
“Mất tích hả?”, Kiều Báo như bị sét đánh.
"Đại hội đã cử cả nghìn người đi điều tra vụ việc đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải mất tích, nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào. Nếu người này là Viêm Hận - đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải thì có nghĩa là...”
"Đúng rồi”.
Không đợi Kiều Hổ nói xong, Viêm Hận đã nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Tôi không đủ năng lực, trở thành tù nhân của thần y Lâm, bị giam cầm ở đây ...”
"Hả?"
Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ đều vô cùng kinh hoảng.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải... lại bị người khác bắt làm tù nhân...
“Hai người đằng kia là thành viên đội phán quyết Thiên Khải của tôi”, Viêm Hận chỉ vào hai người chơi bi-a trước đó, nói.
Kiều Tín run bần bật, không thể tin được.
Nhưng giây tiếp theo, Viêm Hận càng đả kích mạnh vào đầu óc và linh hồn của mọi người.
Hắn lại giơ tay lên, chỉ vào người phụ nữ đang đọc sách trong góc, khàn giọng nói: “Còn người phụ nữ kia, có lẽ các người nên nhận ra mới đúng!”
"Bà... bà ta là ai?", Kiều Báo run giọng hỏi.
“Minh chủ Thương Minh - Bạch Họa Thủy!” Viêm Hận khàn giọng nói.
Bịch!
Kiều Tín ngồi phịch xuống sàn.
Kiều Hổ và Kiều Báo hệt như những bức tượng, sững sờ tại chỗ...
Chương 2225: Ai tin?
Bạch Họa Thủy là ai không cần phải nói nhiều.
Cho dù đám người Kiều Tín chưa được gặp Bạch Họa Thủy, thế nào cũng đã từng nghe danh hiệu của bà ta.
Huống hồ, nhà họ Kiều và Thương Minh còn có hợp tác.
Dù hợp tác không quá mạnh, bọn họ cũng không có tư cách gặp minh chủ, nhưng gần đây chuyện Bạch Họa Thủy mất tích có thể gọi là lan truyền rộng khắp, sao bọn họ có thể không biết được?
Ai ngờ đường đường là minh chủ Bạch Họa Thủy… lại xuất hiện ở đây, trở thành tù nhân của thần y Lâm…
“Khi xưa Bạch minh chủ đến đại hội bàn chuyện, lúc trở về thì bị thần y Lâm biết được hành trình, nửa đường bị thần y Lâm bắt!”, Viêm Hận hờ hững nói.
“Không thể nào!”, Kiều Báo vẫn không chấp nhận được sự thật, liên tục gào lên: “Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, ai dễ dàng động vào bà ấy được chứ? Thần y Lâm có thể dùng thủ đoạn gì để bắt minh chủ? Giả! Chắc chắn là giả!”.
“Ông không tin thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thần y Lâm không dùng thủ đoạn gì để bắt cóc, cậu ta đã giết chết tất cả cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ, bắt bà ấy đến đây. Thực lực của thần y Lâm không phải các ông có thể tưởng tượng! Nên biết rằng, khi trước năm người tuyệt phạt đến Giang Thành chỉ có một người còn sống! Ngay cả người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ của thần y Lâm, cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ có là gì?”.
Viêm Hận lắc đầu, cũng chẳng muốn dài dòng với những người này, đi đến ghế bên cạnh phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc kính lão ra nghiên cứu một số đồ cổ trên bàn.
Còn ba người nhà họ Kiều giờ này đã há hốc miệng, một lúc lâu không hoàn hồn được.
“Người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ?”, Kiều Báo lẩm bẩm.
“Người phán quyết, người tuyệt phạt… lại còn minh chủ Thương Minh… đều bị cậu bắt đến đây? Không thể nào… Không… Không thể nào…”, Kiều Hổ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Xem ra các người không quen biết người này nhỉ? Hôm nay có thể giao lưu đàng hoàng rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không hay!”.
Kiều Báo run rẩy, giống như hiểu ra gì đó, lập tức vồ tay về phía Lâm Chính.
Kiều Hổ cũng phản ứng lại.
Biết được nhiều bí mật như vậy, chắc chắn sẽ bị diệt khẩu!
Không bằng ra tay trước!
Trong lúc cấp bách, bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Kiều Báo định giải quyết Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Ngay khi hai người họ có động tác, những lưỡi dao sắc bén đột nhiên chui ra từ không trung xung quanh Lâm Chính, hóa thành lưỡi dao xoáy nhắm tới cánh tay của hai người.
“Hả?”.
Hai người họ kinh ngạc biến sắc, vội vàng thu tay lùi về sau.
Những lưỡi đao sắc bén đó không tiếp tục đuổi theo mà cũng thu về, chui vào không trung.
Cứ như làm ảo thuật, quỷ dị khó nhận ra.
“Đó là thứ gì?”, Kiều Hổ run sợ kêu lên.
“Tôi nhớ ra rồi, có thông tin Đông Hoàng Giáo cũng đã quy thuộc thần y Lâm. Nếu là vậy thì đây có lẽ là ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo. Ảnh ngự bình thường không thấy hình, giống như cái bóng đi theo thần y Lâm, nhưng khi thần y Lâm gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, giải quyết nguy hiểm cho cậu ta!”, Kiều Báo nói.
“Chẳng trách thần y Lâm đối diện với chúng ta lại bình tĩnh như vậy! Nhưng không đúng… Tôi đã từng nghe nói về ảnh ngự, bọn họ không mạnh đến vậy. Theo đánh giá bên phía chúng ta, bọn họ thậm chí còn không đạt tới cấp Nhân, còn chiêu vừa rồi… ít nhất cũng đạt trình độ cấp Địa. Chuyện này là sao?”, Kiều Hổ hỏi.
“Chắc là tên họ Lâm kia đã dùng dược vật cải tạo cho bọn họ, giúp bọn họ nâng cao thực lực”, Kiều Báo nói.
Kiều Hổ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Công phu bàng môn tả đạo! Kiều Báo, không cần nói nhiều nữa, người này để chúng ta biết nhiều bí mật như vậy chắc chắn sẽ diệt khẩu! Chúng ta ra tay trước, giải quyết cậu ta rồi nói sau”.
“Được!”.
Hai người cùng hét lên, sau đó lại ra tay.
Ầm!
Trong chớp mắt, một luồng khí ý ma sát mạnh mẽ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp hai người họ.
Hai người còn chưa kịp đến gần Lâm Chính đã bị luồng khí ý đó đè ngã sấp xuống đất, không thể động đậy.
Khí ý lạnh lẽo đáng sợ giống như những sợi tơ bằng băng bao trùm toàn thân bọn họ.
“Hả?”.
“Đó… đó là ma khí? Ma khí của ai? Chẳng lẽ trong này có người của ma đạo?”.
Kiều Báo và Kiều Hổ đều bị dọa sợ, run rẩy điên cuồng, đầu toát đầy mồ hôi.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy?
Chợt thấy một nhóm người đi vào.
Chính là mấy người Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương vừa nãy còn ngồi thiền trên bãi cỏ.
“Cậu Lâm, chuyện gì vậy? Sao hai con bọ này lại dám ra tay với cậu, bọn họ không muốn sống nữa à?”.
Trương Thất Dạ đi tới, lạnh lùng hỏi.
“Trẻ con không hiểu chuyện, để bọn chúng phá phách một chút cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.
“Phá phách? Thế cũng thật to gan! Có cần tôi giết hai người họ, róc xương lột da bọn họ ra, ném cho chó ăn không?”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
Hai người sợ đến mức đầu óc sắp nổ tung.
“Không cần, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng”.
Lâm Chính cười nói, xua tay.
Trương Thất Dạ gật đầu, xua tan ma khí trấn áp trên người bọn họ đi.
Kiều Hổ, Kiều Báo bò dậy, đứng cũng không đứng vững.
“Ông… Ông là ai? Vì sao lại có ma khí?”, Kiều Báo run rẩy nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ.
“Tôi là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo! Ông nói xem vì sao tôi lại có ma khí?”, Trương Thất Dạ đáp.
“Cái gì? Ông… ông là Thất Dạ Ma Quân?”.
Kiều Báo vội vàng lùi về sau, hai chân nhũn ra, phải níu bàn mới có thể đứng được.
“Ngay cả Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo cũng là người của thần y Lâm? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?”.
Kiều Hổ ôm đầu, cảm giác giống như đang nằm mơ, lại giống như đã phát điên…
Còn Kiều Tín, từ đầu tới cuối đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Ngay cả áo của hắn cũng đã thấm ướt…
“Hai vị, còn muốn ra tay nữa không? Nếu ra tay thì xin mời tiếp tục”, Lâm Chính uống một ngụm trà mà người giúp việc rót mang tới.
Hai người há hốc miệng, không dám nói gì.
“Nếu không ra tay thì về phòng đi. Yên tâm, ở chỗ tôi, các người muốn gì có nấy. Tôi cũng sẽ không giết các người, bảo đảm các người sẽ bình an về đến nhà họ Kiều”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng… chúng tôi đã biết được nhiều bí mật của cậu như vậy. Bạch minh chủ, đội trưởng đội phán quyết, người tuyệt phạt đều bị cậu bắt về đây. Nếu chúng tôi ra ngoài, tiết lộ chuyện này, chẳng phải cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi, chết không chỗ chôn thân hay sao?”, Kiều Báo nghiến răng nói.
“Ai tin?”.
Lâm Chính trả lời lại hai chữ.
Kiều Báo sửng sốt, lập tức im miệng.
Đúng vậy, ai tin?
Bây giờ Lâm Chính và nhà họ Kiều đã kết thù oán. Nếu bọn họ có thể rời khỏi đây, mặt đối mặt nói rằng Lâm Chính đã bắt cóc Bạch minh chủ, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Kiều trả thù Lâm Chính, cố tình bôi nhọ anh.
Người của đại hội đã điều tra ở Giang Thành mấy tháng cũng không có manh mối, bọn họ nói suông thì ai sẽ tin?
Kiều Báo, Kiều Hổ hít sâu một hơi, biết giờ này mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành chấp nhận số phận.
Thế là hai người tiến tới chắp tay trước thần y Lâm, sau đó quay người đi về phòng.
“Cậu chủ, qua đây đi, yên phận một chút… Đừng gây rắc rối cho thần y Lâm nữa”, Kiều Hổ nghiêng đầu nói.
“Được… Được…”.
Kiều Tín lắp bắp gật đầu, hai chân run rẩy di chuyển.
Hắn chưa đi được mấy bước lại đối diện với đôi mắt của hai người phán quyết, sợ đến mức da đầu tê dại, ngã lộn nhào xuống đất, tiếp đó lại lảo đảo bò dậy, chạy vào phòng.
“Nhát chết!”.
Bạch Họa Thủy lắc đầu, hừ một tiếng.
Lâm Chính lại mỉm cười đứng dậy, đi đến cạnh Bạch Họa Thủy ngồi xuống.
“Có chuyện gì sao?”, Bạch Họa Thủy vẫn nhìn sách trong tay mình, không ngẩng đầu lên.
“Ừm, có chút chuyện muốn nói với bà”.
“Chuyện gì?”.
“Chuyện về đại hội”.
Chương 2226: Trú Nhan Đan
“Đại hội? Thần y Lâm, nếu cậu muốn khai thác thông tin liên quan đến đại hội từ tôi thì tôi khuyên cậu từ bỏ đi. Tôi biết rõ kết cục của việc phản bội đại hội, tôi sẽ không mạo hiểm đâu”, Bạch Họa Thủy tiếp tục đọc sách, bình thản nói.
“Bà biết Hoa An không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy liếc nhìn Lâm Chính qua khóe mắt, vẻ mặt đó cực kỳ lẳng lơ.
Nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã dời tầm nhìn về lại trang sách, nói: “Biết, lão già đó không biết yên phận. Ông ta luôn nhắm vào vị trí minh chủ Thương Minh, âm thầm làm rất nhiều việc. Vốn dĩ những chuyện trước kia tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng ông ta càng ngày càng quá đáng, chạm đến giới hạn của tôi. Tôi vốn định đuổi ông ta ra khỏi Thương Minh, nhưng không ngờ lại bị cậu bắt tới đây… Thế nào, có phải Hoa An đã thay thế vị trí của tôi không?”.
“Bây giờ ông ta là minh chủ đại diện, muốn ngồi lên vị trí minh chủ chỉ là vấn đề thời gian”.
“Tôi biết ngay. Kẻ đó nên diệt trừ! Đợi tôi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là giết ông ta”, Bạch Họa Thủy nói, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.
Xem ra sức mạnh của bà ta không nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Nếu vậy thì e là tôi không thể để bà được như mong muốn”.
“Ồ?”, Bạch Họa Thủy ngước mắt lên nhìn anh: “Bắt nối quan hệ rồi à?”.
“Ừm, bây giờ tôi và Hoa An cũng thuộc mối quan hệ hợp tác. Tôi giúp ông ta lên làm minh chủ Thương Minh, còn ông ta thì cho tôi tình báo tôi cần. Bà không phối hợp với tôi, giữa bà và ông ta, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ông ta”, Lâm Chính nhún vai.
“Cậu cũng có chút thủ đoạn đấy. Nếu vậy cậu còn tìm tôi bàn bạc cái gì?”, Bạch Họa Thủy không hiểu, hỏi.
Lâm Chính lấy một lọ sứ nhỏ ra, đặt lên bàn.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch. Bà nói với tôi một vài chuyện liên quan đến đại hội, lọ thuốc này tôi tặng cho bà, thế nào?”.
“Chỉ mấy viên đan dược đã muốn tôi khuất phục? Thần y Lâm, cậu quả nhiên rất xem thường tôi”, Bạch Họa Thủy cười nhạt, nói.
“Đây không phải đan dược bình thường”, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.
“Đó là đan dược gì?”, Bạch Họa Thủy mất tập trung, hỏi.
“Trú Nhan Đan!”.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt Bạch Họa Thủy lập tức cứng đờ, không tin nổi nhìn Lâm Chính, hỏi: “Cậu vừa nói gì? Đây là… đan gì?”.
“Trú… Nhan… Đan!”, Lâm Chính trả lời từng chữ một.
“Trú Nhan?”.
Bạch Họa Thủy kinh ngạc nhìn lọ sứ trên bàn, hơi thất thần.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của việc giữ lại dung nhan, kéo dài thanh xuân.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Bạch Họa Thủy cũng không ngoại lệ.
Tiền bạc và quyền lực thật ra không mấy quan trọng với bà ta, với vai trò là minh chủ Thương Minh, bà ta không thiếu hai thứ đó.
Nhưng nếu là nét đẹp trường tồn… vậy thì bà ta không thể không dao động.
Nếu người khác lấy lọ đan dược ra nói đây là Trú Nhan Đan, Bạch Họa Thủy chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là thần y Lâm lấy ra, chắc chắn có hiệu quả…
“Có thể duy trì bao lâu?”, Bạch Họa Thủy mím môi, nhàn nhạt hỏi.
“Một viên một năm, trong này có hai mươi ba viên. Mỗi tháng bà uống một viên, uống hết lọ này có thể giúp dung mạo bà không thay đổi trong vòng hai mươi ba năm, lưu giữ dung nhan”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì, dường như có chút do dự.
Lúc này, Lâm Chính lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, đặt lên bàn.
“Cả đời tôi chỉ cần sống đến hơn một trăm tuổi là đủ rồi. Trú Nhan Đan cậu cho nhiều quá đối với tôi mà nói lại trở thành lãng phí”, Bạch Họa Thủy liếc nhìn rồi nói.
“Lọ này không phải Trú Nhan Đan”, Lâm Chính cười nói.
“Đó là gì?”.
“Phản Nhan Đan!”.
“Phản… Phản Nhan Đan?”.
Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó… Đó là đan dược gì?”.
“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.
Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu… thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.
“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghi ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Được… Tôi phải thử xem…”.
Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.
“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.
Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.
Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.
“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.
Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi.
“Hả…”.
Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà ta nhìn mấy viên đan dược trên bàn, bất thình lình chộp nó vào tay…
Bảo gia chủ nhà họ Kiều tới đây gặp Lâm Chính sao?
Nói chuyện viển vông!
Kiều Tín bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Có cứu được hai mươi người nhà Kiều hay không cũng không quan trọng, ít nhất bọn họ cũng có thể giải thích với bố của Kiều Tín.
Nếu Lâm Chính không chịu hợp tác, họ không ngại thủ tiêu Lâm Chính ở đây rồi đưa về nhà họ Kiều.
"Tên họ Lâm kia, có vẻ như cậu vẫn không hiểu rõ tình hình nhỉ, cậu cho rằng cậu có tư cách sao?", Kiều Báo hờ hững nói, đã âm thầm vận khí kình.
Sắc mặt Kiều Hổ cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: "Bảo gia chủ đích thân tới đây ư? Chỉ sợ Giang Thành của cậu sẽ bị lật tung! Gà chó cũng không được yên!"
"Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ. À, căn phòng đằng kia là của các ông, các ông cứ ở đó đi”.
Lâm Chính chỉ vào góc phòng nói.
"Thú vị! Ha ha, rất thú vị!"
Kiều Báo tức giận bật cười, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
"Kiều Báo!"
Kiều Hổ quát.
"Biết rồi”, Kiều Báo gật đầu, quay đầu nói: "Cậu chủ, cậu đứng sau lưng chúng tôi, đừng chạy lung tung, bây giờ chúng tôi sẽ phụng mệnh bắt thần y Lâm về!"
"Đừng giết hắn vội, tốt nhất là phế bỏ hắn rồi đưa hắn về, tôi muốn hành hạ hắn!", Kiều Tín hung tợn nói.
Hai người không lên tiếng, mà cùng nhau tiến lên trước, chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, hờ hững nhìn hai người bọn họ.
Mà những người khác trong phòng cũng vậy.
Mặc dù bầu không khí rất ngột ngạt, nhưng họ cứ như không cảm nhận được.
Điều này khiến Kiều Hổ và Kiều Báo ngờ vực.
Thần y Lâm bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ là có chỗ dựa gì sao?
Kệ đi!
Kiều Báo hừ một tiếng, định ra tay trước.
Nhưng lúc ông ta định giơ tay chém giết, một âm thanh đột nhiên truyền đến.
"Sao thế? Thần y Lâm, cậu lại mời thêm khách mới sao?"
Dứt lời, hai người quay đầu lại.
Trong nháy mắt, Kiều Báo như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, thất thanh nói: "Cậu là... Viêm Hận đại nhân sao?"
Hóa ra Viêm Hận - đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải cũng tới!
"Ồ?"
Viêm Hận sửng sốt, liếc nhìn Kiều Báo, một lúc sau mới nhận ra là ai: "Ông là Kiều Báo - người nhà họ Kiều à?"
"Là tôi, Viêm Hận đại nhân còn nhớ tới tôi, thật sự vinh hạnh cho tôi quá, nhưng sao Viêm Hận đại nhân lại ở đây?", Kiều Báo ngẩn người hỏi.
Nhà họ Kiều có một vài hợp tác với Thương Minh, mà Thương Minh lại có quan hệ mật thiết với đại hội, Kiều Báo đương nhiên có cơ hội tiếp xúc với người của đại hội.
Trong một lần tình cờ, Kiều Báo đã nhìn thấy phong thái của đội phán quyết Thiên Khải, đặc biệt là đội trưởng Viêm Hận, khiến ông ta vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng nghe Kiều Báo hỏi như vậy, biểu cảm Viêm Hận trở nên kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Tại sao tôi lại ở chỗ này ư? Không phải cũng giống với các ông sao?"
"Giống chúng tôi ư?", Kiều Báo sửng sốt, cười khẩy nói: "Xem ra lần này thần y Lâm quả thật đã chọc giận cả trời xanh khiến người người căm hận! Ngay cả đại hội cũng muốn xử lý hắn, xem ra hôm nay là ngày tàn của thần y Lâm rồi!"
"Xử lý ư?"
Viêm Hận càng lúc càng không thể hiểu những lời của Kiều Báo.
Ngược lại, Kiều Hổ vỗ nhẹ vai Kiều Báo.
“Hả?”, Kiều Báo khó hiểu nhìn Kiều Hổ.
Lúc này, sắc mặt Kiều Hổ hết sức kinh hãi và không thể tin được, ngây ngốc nhìn Viêm Hận, tựa như người mất hồn.
"Ông làm sao vậy? Sao lại có biểu cảm này?", Kiều Báo trầm giọng hỏi.
“Kiều Báo, người này… người này… là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải… Viêm Hận đại nhân thật sao?”, Kiều Hổ nơm nớp lo sợ hỏi.
"Ừ, trước kia ông chưa từng gặp à? Tôi đã có duyên gặp Viêm Hận đội trưởng một lần, coi như bạn bè”, Kiều Báo cười nói.
"Không nhận nhầm người chứ?"
"Sao có thể? Tuyệt đối không nhận nhầm đâu! Rốt cuộc ông làm sao vậy?", Kiều Báo càng lúc càng khó hiểu.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Hổ tái nhợt, đột nhiên lùi về phía sau mấy bước.
Kiều Tín bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững.
"Các người... rốt cuộc... có chuyện gì vậy?", Kiều Báo há hốc mồm, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Kiều Hổ phải mất một lúc lâu mới định thần lại, ông ta hít sâu vài hơi, nói với giọng run rẩy: "Trước đó ông bế quan nửa năm, không biết chuyện xảy ra bên ngoài! Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải này... đã mất tích nửa năm rồi!"
“Mất tích hả?”, Kiều Báo như bị sét đánh.
"Đại hội đã cử cả nghìn người đi điều tra vụ việc đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải mất tích, nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào. Nếu người này là Viêm Hận - đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải thì có nghĩa là...”
"Đúng rồi”.
Không đợi Kiều Hổ nói xong, Viêm Hận đã nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Tôi không đủ năng lực, trở thành tù nhân của thần y Lâm, bị giam cầm ở đây ...”
"Hả?"
Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ đều vô cùng kinh hoảng.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải... lại bị người khác bắt làm tù nhân...
“Hai người đằng kia là thành viên đội phán quyết Thiên Khải của tôi”, Viêm Hận chỉ vào hai người chơi bi-a trước đó, nói.
Kiều Tín run bần bật, không thể tin được.
Nhưng giây tiếp theo, Viêm Hận càng đả kích mạnh vào đầu óc và linh hồn của mọi người.
Hắn lại giơ tay lên, chỉ vào người phụ nữ đang đọc sách trong góc, khàn giọng nói: “Còn người phụ nữ kia, có lẽ các người nên nhận ra mới đúng!”
"Bà... bà ta là ai?", Kiều Báo run giọng hỏi.
“Minh chủ Thương Minh - Bạch Họa Thủy!” Viêm Hận khàn giọng nói.
Bịch!
Kiều Tín ngồi phịch xuống sàn.
Kiều Hổ và Kiều Báo hệt như những bức tượng, sững sờ tại chỗ...
Chương 2225: Ai tin?
Bạch Họa Thủy là ai không cần phải nói nhiều.
Cho dù đám người Kiều Tín chưa được gặp Bạch Họa Thủy, thế nào cũng đã từng nghe danh hiệu của bà ta.
Huống hồ, nhà họ Kiều và Thương Minh còn có hợp tác.
Dù hợp tác không quá mạnh, bọn họ cũng không có tư cách gặp minh chủ, nhưng gần đây chuyện Bạch Họa Thủy mất tích có thể gọi là lan truyền rộng khắp, sao bọn họ có thể không biết được?
Ai ngờ đường đường là minh chủ Bạch Họa Thủy… lại xuất hiện ở đây, trở thành tù nhân của thần y Lâm…
“Khi xưa Bạch minh chủ đến đại hội bàn chuyện, lúc trở về thì bị thần y Lâm biết được hành trình, nửa đường bị thần y Lâm bắt!”, Viêm Hận hờ hững nói.
“Không thể nào!”, Kiều Báo vẫn không chấp nhận được sự thật, liên tục gào lên: “Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, ai dễ dàng động vào bà ấy được chứ? Thần y Lâm có thể dùng thủ đoạn gì để bắt minh chủ? Giả! Chắc chắn là giả!”.
“Ông không tin thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thần y Lâm không dùng thủ đoạn gì để bắt cóc, cậu ta đã giết chết tất cả cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ, bắt bà ấy đến đây. Thực lực của thần y Lâm không phải các ông có thể tưởng tượng! Nên biết rằng, khi trước năm người tuyệt phạt đến Giang Thành chỉ có một người còn sống! Ngay cả người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ của thần y Lâm, cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ có là gì?”.
Viêm Hận lắc đầu, cũng chẳng muốn dài dòng với những người này, đi đến ghế bên cạnh phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc kính lão ra nghiên cứu một số đồ cổ trên bàn.
Còn ba người nhà họ Kiều giờ này đã há hốc miệng, một lúc lâu không hoàn hồn được.
“Người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ?”, Kiều Báo lẩm bẩm.
“Người phán quyết, người tuyệt phạt… lại còn minh chủ Thương Minh… đều bị cậu bắt đến đây? Không thể nào… Không… Không thể nào…”, Kiều Hổ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Xem ra các người không quen biết người này nhỉ? Hôm nay có thể giao lưu đàng hoàng rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không hay!”.
Kiều Báo run rẩy, giống như hiểu ra gì đó, lập tức vồ tay về phía Lâm Chính.
Kiều Hổ cũng phản ứng lại.
Biết được nhiều bí mật như vậy, chắc chắn sẽ bị diệt khẩu!
Không bằng ra tay trước!
Trong lúc cấp bách, bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Kiều Báo định giải quyết Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Ngay khi hai người họ có động tác, những lưỡi dao sắc bén đột nhiên chui ra từ không trung xung quanh Lâm Chính, hóa thành lưỡi dao xoáy nhắm tới cánh tay của hai người.
“Hả?”.
Hai người họ kinh ngạc biến sắc, vội vàng thu tay lùi về sau.
Những lưỡi đao sắc bén đó không tiếp tục đuổi theo mà cũng thu về, chui vào không trung.
Cứ như làm ảo thuật, quỷ dị khó nhận ra.
“Đó là thứ gì?”, Kiều Hổ run sợ kêu lên.
“Tôi nhớ ra rồi, có thông tin Đông Hoàng Giáo cũng đã quy thuộc thần y Lâm. Nếu là vậy thì đây có lẽ là ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo. Ảnh ngự bình thường không thấy hình, giống như cái bóng đi theo thần y Lâm, nhưng khi thần y Lâm gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, giải quyết nguy hiểm cho cậu ta!”, Kiều Báo nói.
“Chẳng trách thần y Lâm đối diện với chúng ta lại bình tĩnh như vậy! Nhưng không đúng… Tôi đã từng nghe nói về ảnh ngự, bọn họ không mạnh đến vậy. Theo đánh giá bên phía chúng ta, bọn họ thậm chí còn không đạt tới cấp Nhân, còn chiêu vừa rồi… ít nhất cũng đạt trình độ cấp Địa. Chuyện này là sao?”, Kiều Hổ hỏi.
“Chắc là tên họ Lâm kia đã dùng dược vật cải tạo cho bọn họ, giúp bọn họ nâng cao thực lực”, Kiều Báo nói.
Kiều Hổ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Công phu bàng môn tả đạo! Kiều Báo, không cần nói nhiều nữa, người này để chúng ta biết nhiều bí mật như vậy chắc chắn sẽ diệt khẩu! Chúng ta ra tay trước, giải quyết cậu ta rồi nói sau”.
“Được!”.
Hai người cùng hét lên, sau đó lại ra tay.
Ầm!
Trong chớp mắt, một luồng khí ý ma sát mạnh mẽ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp hai người họ.
Hai người còn chưa kịp đến gần Lâm Chính đã bị luồng khí ý đó đè ngã sấp xuống đất, không thể động đậy.
Khí ý lạnh lẽo đáng sợ giống như những sợi tơ bằng băng bao trùm toàn thân bọn họ.
“Hả?”.
“Đó… đó là ma khí? Ma khí của ai? Chẳng lẽ trong này có người của ma đạo?”.
Kiều Báo và Kiều Hổ đều bị dọa sợ, run rẩy điên cuồng, đầu toát đầy mồ hôi.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy?
Chợt thấy một nhóm người đi vào.
Chính là mấy người Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương vừa nãy còn ngồi thiền trên bãi cỏ.
“Cậu Lâm, chuyện gì vậy? Sao hai con bọ này lại dám ra tay với cậu, bọn họ không muốn sống nữa à?”.
Trương Thất Dạ đi tới, lạnh lùng hỏi.
“Trẻ con không hiểu chuyện, để bọn chúng phá phách một chút cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.
“Phá phách? Thế cũng thật to gan! Có cần tôi giết hai người họ, róc xương lột da bọn họ ra, ném cho chó ăn không?”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
Hai người sợ đến mức đầu óc sắp nổ tung.
“Không cần, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng”.
Lâm Chính cười nói, xua tay.
Trương Thất Dạ gật đầu, xua tan ma khí trấn áp trên người bọn họ đi.
Kiều Hổ, Kiều Báo bò dậy, đứng cũng không đứng vững.
“Ông… Ông là ai? Vì sao lại có ma khí?”, Kiều Báo run rẩy nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ.
“Tôi là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo! Ông nói xem vì sao tôi lại có ma khí?”, Trương Thất Dạ đáp.
“Cái gì? Ông… ông là Thất Dạ Ma Quân?”.
Kiều Báo vội vàng lùi về sau, hai chân nhũn ra, phải níu bàn mới có thể đứng được.
“Ngay cả Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo cũng là người của thần y Lâm? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?”.
Kiều Hổ ôm đầu, cảm giác giống như đang nằm mơ, lại giống như đã phát điên…
Còn Kiều Tín, từ đầu tới cuối đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Ngay cả áo của hắn cũng đã thấm ướt…
“Hai vị, còn muốn ra tay nữa không? Nếu ra tay thì xin mời tiếp tục”, Lâm Chính uống một ngụm trà mà người giúp việc rót mang tới.
Hai người há hốc miệng, không dám nói gì.
“Nếu không ra tay thì về phòng đi. Yên tâm, ở chỗ tôi, các người muốn gì có nấy. Tôi cũng sẽ không giết các người, bảo đảm các người sẽ bình an về đến nhà họ Kiều”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng… chúng tôi đã biết được nhiều bí mật của cậu như vậy. Bạch minh chủ, đội trưởng đội phán quyết, người tuyệt phạt đều bị cậu bắt về đây. Nếu chúng tôi ra ngoài, tiết lộ chuyện này, chẳng phải cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi, chết không chỗ chôn thân hay sao?”, Kiều Báo nghiến răng nói.
“Ai tin?”.
Lâm Chính trả lời lại hai chữ.
Kiều Báo sửng sốt, lập tức im miệng.
Đúng vậy, ai tin?
Bây giờ Lâm Chính và nhà họ Kiều đã kết thù oán. Nếu bọn họ có thể rời khỏi đây, mặt đối mặt nói rằng Lâm Chính đã bắt cóc Bạch minh chủ, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Kiều trả thù Lâm Chính, cố tình bôi nhọ anh.
Người của đại hội đã điều tra ở Giang Thành mấy tháng cũng không có manh mối, bọn họ nói suông thì ai sẽ tin?
Kiều Báo, Kiều Hổ hít sâu một hơi, biết giờ này mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành chấp nhận số phận.
Thế là hai người tiến tới chắp tay trước thần y Lâm, sau đó quay người đi về phòng.
“Cậu chủ, qua đây đi, yên phận một chút… Đừng gây rắc rối cho thần y Lâm nữa”, Kiều Hổ nghiêng đầu nói.
“Được… Được…”.
Kiều Tín lắp bắp gật đầu, hai chân run rẩy di chuyển.
Hắn chưa đi được mấy bước lại đối diện với đôi mắt của hai người phán quyết, sợ đến mức da đầu tê dại, ngã lộn nhào xuống đất, tiếp đó lại lảo đảo bò dậy, chạy vào phòng.
“Nhát chết!”.
Bạch Họa Thủy lắc đầu, hừ một tiếng.
Lâm Chính lại mỉm cười đứng dậy, đi đến cạnh Bạch Họa Thủy ngồi xuống.
“Có chuyện gì sao?”, Bạch Họa Thủy vẫn nhìn sách trong tay mình, không ngẩng đầu lên.
“Ừm, có chút chuyện muốn nói với bà”.
“Chuyện gì?”.
“Chuyện về đại hội”.
Chương 2226: Trú Nhan Đan
“Đại hội? Thần y Lâm, nếu cậu muốn khai thác thông tin liên quan đến đại hội từ tôi thì tôi khuyên cậu từ bỏ đi. Tôi biết rõ kết cục của việc phản bội đại hội, tôi sẽ không mạo hiểm đâu”, Bạch Họa Thủy tiếp tục đọc sách, bình thản nói.
“Bà biết Hoa An không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy liếc nhìn Lâm Chính qua khóe mắt, vẻ mặt đó cực kỳ lẳng lơ.
Nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã dời tầm nhìn về lại trang sách, nói: “Biết, lão già đó không biết yên phận. Ông ta luôn nhắm vào vị trí minh chủ Thương Minh, âm thầm làm rất nhiều việc. Vốn dĩ những chuyện trước kia tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng ông ta càng ngày càng quá đáng, chạm đến giới hạn của tôi. Tôi vốn định đuổi ông ta ra khỏi Thương Minh, nhưng không ngờ lại bị cậu bắt tới đây… Thế nào, có phải Hoa An đã thay thế vị trí của tôi không?”.
“Bây giờ ông ta là minh chủ đại diện, muốn ngồi lên vị trí minh chủ chỉ là vấn đề thời gian”.
“Tôi biết ngay. Kẻ đó nên diệt trừ! Đợi tôi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là giết ông ta”, Bạch Họa Thủy nói, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.
Xem ra sức mạnh của bà ta không nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Nếu vậy thì e là tôi không thể để bà được như mong muốn”.
“Ồ?”, Bạch Họa Thủy ngước mắt lên nhìn anh: “Bắt nối quan hệ rồi à?”.
“Ừm, bây giờ tôi và Hoa An cũng thuộc mối quan hệ hợp tác. Tôi giúp ông ta lên làm minh chủ Thương Minh, còn ông ta thì cho tôi tình báo tôi cần. Bà không phối hợp với tôi, giữa bà và ông ta, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ông ta”, Lâm Chính nhún vai.
“Cậu cũng có chút thủ đoạn đấy. Nếu vậy cậu còn tìm tôi bàn bạc cái gì?”, Bạch Họa Thủy không hiểu, hỏi.
Lâm Chính lấy một lọ sứ nhỏ ra, đặt lên bàn.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch. Bà nói với tôi một vài chuyện liên quan đến đại hội, lọ thuốc này tôi tặng cho bà, thế nào?”.
“Chỉ mấy viên đan dược đã muốn tôi khuất phục? Thần y Lâm, cậu quả nhiên rất xem thường tôi”, Bạch Họa Thủy cười nhạt, nói.
“Đây không phải đan dược bình thường”, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.
“Đó là đan dược gì?”, Bạch Họa Thủy mất tập trung, hỏi.
“Trú Nhan Đan!”.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt Bạch Họa Thủy lập tức cứng đờ, không tin nổi nhìn Lâm Chính, hỏi: “Cậu vừa nói gì? Đây là… đan gì?”.
“Trú… Nhan… Đan!”, Lâm Chính trả lời từng chữ một.
“Trú Nhan?”.
Bạch Họa Thủy kinh ngạc nhìn lọ sứ trên bàn, hơi thất thần.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của việc giữ lại dung nhan, kéo dài thanh xuân.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Bạch Họa Thủy cũng không ngoại lệ.
Tiền bạc và quyền lực thật ra không mấy quan trọng với bà ta, với vai trò là minh chủ Thương Minh, bà ta không thiếu hai thứ đó.
Nhưng nếu là nét đẹp trường tồn… vậy thì bà ta không thể không dao động.
Nếu người khác lấy lọ đan dược ra nói đây là Trú Nhan Đan, Bạch Họa Thủy chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là thần y Lâm lấy ra, chắc chắn có hiệu quả…
“Có thể duy trì bao lâu?”, Bạch Họa Thủy mím môi, nhàn nhạt hỏi.
“Một viên một năm, trong này có hai mươi ba viên. Mỗi tháng bà uống một viên, uống hết lọ này có thể giúp dung mạo bà không thay đổi trong vòng hai mươi ba năm, lưu giữ dung nhan”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì, dường như có chút do dự.
Lúc này, Lâm Chính lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, đặt lên bàn.
“Cả đời tôi chỉ cần sống đến hơn một trăm tuổi là đủ rồi. Trú Nhan Đan cậu cho nhiều quá đối với tôi mà nói lại trở thành lãng phí”, Bạch Họa Thủy liếc nhìn rồi nói.
“Lọ này không phải Trú Nhan Đan”, Lâm Chính cười nói.
“Đó là gì?”.
“Phản Nhan Đan!”.
“Phản… Phản Nhan Đan?”.
Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó… Đó là đan dược gì?”.
“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.
Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu… thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.
“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghi ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Được… Tôi phải thử xem…”.
Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.
“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.
Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.
Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.
“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.
Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi.
“Hả…”.
Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà ta nhìn mấy viên đan dược trên bàn, bất thình lình chộp nó vào tay…