-
Chương 2202-2205
Chương 2202: Tôi cho cậu ta câu trả lời
Bước ngoặt từ thiên đường đến địa ngục quá bất ngờ, khiến tất cả mọi người đều không kịp thích ứng.
Các khán giả có mặt đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.
Một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
“Nghe đây!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính hét lớn.
Mọi người ngước lên nhìn.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay trở đi, còn ai nghi ngờ về võ đạo Long Quốc, thì có thể khiêu chiến võ sĩ Long Quốc vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, chúng tôi sẽ không từ chối, cũng sẽ không sợ hãi. Nếu nghi ngờ về chính thống võ đạo của Long Quốc thì hãy khiêu chiến tôi bất cứ lúc nào, dù là ai, dù là người của quốc gia nào, tôi cũng đều không từ chối!”.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy anh thật ngông cuồng.
Đây chính là khiêu chiến toàn thế giới!
Phóng viên các nước ùa tới, lao lên sàn đầu, cầm micro chĩa về phía Lâm Chính, hỏi tới tấp.
Lâm Chính không có hứng thú đối phó với đám người này, liền nhảy khỏi sàn quyết đấu, tránh thật xa bọn họ.
Trận chiến của Lâm Chính đã làm chấn động cả thế giới.
Ai nấy đều tưởng Nakagawa Yokoichi là vô địch, thần y Lâm sợ hãi không dám ứng chiến.
Cộng thêm đế quốc Anh Hoa không ngừng tuyên truyền Nakagawa Yokoichi có thực lực trác tuyệt, cái thế vô song, thiên hạ vô địch, thế nên gã đã được tôn lên làm thần thoại.
Hơn một nửa người trên toàn thế giới đều tưởng gã là đệ nhất cao thủ của đế quốc Anh Hoa.
Vô số người của đế quốc Anh Hoa còn coi gã như thần linh.
Nhất là các thanh niên của đế quốc Anh Hoa, bọn họ si mê và sùng bái Nakagawa Yokoichi đến mức gần như điên cuồng.
Từ lần đầu tiên Nakagawa Yokoichi khiêu chiến Lâm Chính đến bây giờ, gã đã có thêm hơn 10 triệu người hâm mộ ở trong nước.
Phải biết rằng, đế quốc Anh Hoa chỉ là một đất nước có hơn trăm triệu dân, nên đây là con số rất lớn.
Nhưng đúng lúc tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng, tưởng rằng Nakagawa Yokoichi và Lâm Chính sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa, và đánh bại thần y Lâm… thì Nakagawa Yokoichi lại thua.
Hơn nữa… còn bị thần y Lâm hạ đo ván…
Thua một cách thảm hại!
Khiến mọi người khó có thể chấp nhận được!
Trận này gã thua quá đau!
Ít nhiều gì… cũng phải được vài chiêu chứ!
Đế quốc Anh Hoa trầm mặc.
Trừ đế quốc Anh Hoa, tất cả các nước khác đều xôn xao nhốn nháo.
Nhất là mạng internet, cư dân mạng đều đang sôi sùng sục.
Có người kích động hoan hô, cũng có người mỉa mai châm chọc, lại càng có người nghi ngờ kinh ngạc…
Lâm Chính đánh bại Nakagawa Yokoichi một cách nhanh chóng như vậy chẳng khác nào ném một quả bom vào những người đang quan tâm đến chuyện này, khiến bọn họ nổ tan xác, mãi chưa hoàn hồn.
Ba chữ thần y Lâm đã chiếm trọn mạng internet của Long Quốc.
Các diễn đàn lớn nhỏ như Facebook, Google, các trang báo mạng đều đưa tin về chuyện này.
Thậm chí trang chủ trang web chính thức của hiệp hội võ đạo Long Quốc còn đặt ảnh đại diện của thần y Lâm để tỏ lòng tôn kính.
Hôm nay là một ngày vui vẻ của cả thế giới.
Lâm Chính ngồi thuyền của đoàn ngoại giao Long Quốc trở về.
Ở bờ biển biên giới Long Quốc, Nông Đường Công và Trịnh Nam Thiên dẫn theo rất nhiều người đứng chờ Lâm Chính.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một người anh hùng.
“Thần y Lâm, cậu vất vả rồi!”.
Nông Đường Công bước mấy bước tới, bắt lấy tay Lâm Chính, nói đầy kích động.
“Tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, những chuyện còn lại ông xử lý nhé”, Lâm Chính bình thản nói.
“Được, thần y Lâm, lần này cậu coi như lập được công lớn, lập công vì nước! Tôi sẽ lập tức xin thưởng lớn cho cậu!”.
“Cảm ơn ông”.
Lâm Chính không quan tâm lắm, nhưng cũng không từ chối.
Hàn huyên mấy câu rồi anh lên xe rời đi.
“Thần y Lâm đúng là không màng danh lợi”, Trịnh Nam Thiên nhìn chiếc xe của Lâm Chính đã đi xa, không nhịn được cảm khái.
“Cậu nhóc này thật đặc biệt”.
Nông Đường Công cười ha hả nói.
“Thủ trưởng, công tác khắc phục hậu quả chúng ta phải làm tỉ mỉ một chút”.
“Ừ, mở ngay một cuộc họp báo, sau đó sẽ là vấn đề ngoại giao, không được để bên kia mượn đề tài nói chuyện của mình”.
“Vâng”.
Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.
Nông Đường Công thở phào, tâm trạng rất tốt, không khỏi ngâm nga một bài hát.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi áo ông ta bỗng rung lên.
Nông Đường Công lấy ra, liếc số điện thoại trên màn hình, không khỏi nhíu mày.
Ông ta ấn nút nghe.
“Đường Công à, ông đang ở đâu vậy?”, đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.
“Tôi ở bến cảng quân sự”.
“Bến cảng quân sự? Ông đến đó làm gì?”.
Nông Đường Công sửng sốt: “Sao vậy? Ngay cả chuyện lớn như vậy mà ông cũng không biết sao?”.
“Tôi không muốn biết, cũng không cần phải biết! Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện!”.
“Chuyện gì?”.
“Cổ Sam chết rồi!”, giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng quát.
“Hả?”.
Nông Đường Công đanh mặt lại.
“Nếu bà ta sống thọ và chết tại nhà thì cũng không có gì để nói, nhưng cháu tôi nói là bà ta bị hại chết, chính là bị thần y Lâm kia hại chết! Bây giờ nhà họ Cổ đã bày linh đường mời tôi đến, muốn tôi lấy lại công bằng cho bọn họ. Đường Công, tôi nghe nói ông đang bảo vệ thằng oắt này! Thế này đi, tôi nể mặt ông, ông gọi ngay cậu ta đến đây, dập đầu ba cái trước quan tài của Cổ Sam, thì tôi sẽ không tính toán với cậu ta, được chứ?”, người ở bên kia bình thản nói.
Nông Đường Công có chút tức giận: “Ông Thư! Sao ông vô lý thế? Thần y Lâm hại chết Cổ Sam lúc nào chứ? Cái chết của bà ta chẳng liên quan gì đến thần y Lâm hết! Còn nữa, tôi nói cho ông biết, cho dù liên quan, nhưng với tính khí của cậu nhóc đó thì cậu ấy cũng sẽ không đến đó dập đầu đâu!”.
“Cổ Sam là ân sư thụ nghiệp của cháu tôi, chính là ân sư của nhà họ Thư tôi, cậu ta không đến dập đầu chính là vả mặt nhà họ Thư tôi! Nông Đường Công, tôi đã sống quá nửa đời người, còn chưa có ai dám không nể mặt tôi như vậy đâu! Tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay cậu ta không đến, thì tôi sẽ cho cậu ta biết tay!”, giọng nói của ông cụ Thư ở đầu bên kia vô cùng kích động.
Nông Đường Công nghe thấy thế cũng cuống lên, gầm lớn: “Lão già chết tiệt này! Ông dám? Tôi nói cho ông biết! Cậu Lâm vừa lập công lớn cho Long Quốc ta! Cậu ấy đã đánh bại Nakagawa Yokoichi, khiến võ đạo Long Quốc nở mày nở mặt! Cậu ấy là anh hùng! Ông dám động đến cậu ấy thì tôi cũng cho ông biết tay!”.
“Anh hùng? Hừ, mỗi cậu ta là anh hùng sao? Huống hồ chuyện gì ra chuyện đó! Tôi không nhiều lời với ông nữa! Chẳng phải cậu ta bảo trong vòng 10 ngày, cháu trai tôi phải có câu trả lời cho cậu ta sao? Thế này đi, bây giờ tôi cho cậu ta ba tiếng, trong vòng ba tiếng, nếu cậu ta muốn câu trả lời thì lăn đến đây! Nếu không đến thì tôi sẽ tự đến tìm, cho cậu ta câu trả lời!”.
Dứt lời, ông cụ Thư liền tắt luôn điện thoại.
“Lão già chết tiệt! Khốn kiếp!”.
Nông Đường Công hét lên, nhưng đã không nghe thấy giọng nói của ông cụ Thư nữa.
Ông ta cuống quýt gọi: “Trịnh Nam Thiên! Trịnh Nam Thiên!”.
“Sao vậy thủ trưởng?”.
Trịnh Nam Thiên chạy tới.
“Mau về Yên Kinh! Đến nhà họ Thư! Mau!”.
Chương 2203: Lấy lại công bằng
Lâm Chính không vội về Giang Thành luôn.
Lương Huyền Mi vẫn cần anh chăm sóc, anh định chờ bệnh tình của cô ta ổn định rồi mới đi.
Sau khi kê mấy vị thuốc cho Lương Huyền Mi uống xong, Lâm Chính liền đi ra ngoài, nói chuyện phiếm với Lương Thu Yến và Lương Tiểu Điệp.
Lúc này, hai mắt Lương Tiểu Điệp đang phát sáng, nhìn Lâm Chính đầy si mê, nhưng khi Lâm Chính liếc mắt sang thì cô ta lại vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô ta theo dõi chuyện này từ đầu, Zalo trong điện thoại đã tràn ngập tin về người trước mặt này.
Cô ta bỗng dưng cảm thấy mình thật may mắn, người mà biết bao người nằm mơ cũng muốn gặp đang ngồi nói chuyện ngay trước mặt mình...
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Điệp không khỏi bật cười.
Lâm Chính nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Chi thứ ba nhà họ Lương đã dọn đi.
Lương Vệ Quốc cũng cứng cỏi, sau khi làm ầm ĩ liền tuyên bố sau này không còn liên quan đến chi chính và chi thứ hai nhà họ Lương nữa, hai bên đến chết cũng không qua lại.
Người của chi chính và chi thứ hai nhà họ Lương tức điên lên, nhưng bọn họ không định ra tay với người của chi thứ ba.
Bởi vì Cổ Sam đã chết!
Thần y Lâm còn chưa đến cứu chữa, Cổ Sam đã uống nhầm thuốc giả, ngay trong đêm đã không ngừng ho ra máu rồi bỏ mạng.
Cổ Sam chết, thì chắc chắn Thư Thái sẽ không bỏ qua cho thần y Lâm và chi thứ ba nhà họ Lương.
Chỉ là chuyến đi đến đế quốc Anh Hoa của thần y Lâm vang danh toàn cầu, người nhà họ Cổ cũng không dám trả thù, chỉ có thể nhờ Thư Thái ra mặt.
"Chẳng phải giết được một tên Anh Hoa biết chút công phu mèo quào thôi sao? Vậy mà cũng thành anh hùng được? Đấu với nhà họ Thư ta? Thần y Lâm kia chỉ là một bãi phân trâu thôi!".
Bên ngoài linh đường nhà họ Cổ, Thư Thái biết tin về trận quyết đấu xong liền nhổ một bãi nước bọt, tức giận nói với người báo tin ở bên cạnh.
"Cậu chủ, thần y Lâm không đơn giản chỉ giết một tên Anh Hoa đâu! Trên mạng còn lan truyền video, nói thần y Lâm đánh nát một chiếc tàu sân bay chỉ bằng một quyền!".
"Đánh nát gì cơ?", Thư Thái sửng sốt hỏi.
"Tàu sân bay ạ!".
"Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Lại còn tàu sân bay? Sao không nói luôn anh ta một quyền đánh nát Trái Đất đi?".
"Cậu chủ, tôi không lừa cậu mà! Có video hẳn hoi!".
"Lấy cho tôi xem nào!".
"Cậu đợi chút".
Người kia vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng một lát sau, anh ta liền nhíu mày.
"Ấy, sao lại thế nào? Video đâu rồi? Bị xóa hết rồi sao?".
"Xóa rồi? Hừ, chắc chắn là kẻ nào đó rảnh hơi rỗi việc cố ý cắt ghép làm video giả để thổi phồng về thần y Lâm! Một người sao có thể đánh nát một chiếc tàu sân bay được chứ? Anh nghĩ anh ta là thần tiên chắc?", Thư Thái cười khẩy nói.
"Cậu chủ, có khả năng chính quyền cảm thấy video này gây ảnh hưởng không tốt, nên mới xóa đi. Dù sao những video kiểu này sẽ dẫn đến các vấn đề quốc tế", người kia do dự một lát rồi nói.
"Anh đừng nói linh tinh nữa, dù sao tôi cũng không tin! Bớt thổi phồng về anh ta đi! Tôi thấy cũng đến lúc rồi đấy, ông tôi đã đưa ra thông điệp cuối cùng cho thần y Lâm. Nếu hôm nay anh ta không chịu cúi đầu, thì chúng ta sẽ khiến anh ta chết không chỗ chôn thân".
Thư Thái hừ mũi nói.
Nói chuyện được một lúc, bên ngoài cửa nhà họ Cổ có một đám người bước vào.
Dẫn đầu là một ông lão mặc đồ trắng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông lão gần 80 tuổi, nhưng còn rất quắc thước, không giận tự uy.
Thư Thái nhìn thấy thì sáng mắt lên, vội bước tới.
"Ông nội!".
"Ông cụ Thư đến rồi!".
Không biết là người nào nhà họ Cổ kêu lên, cả nhà họ liền ồ ạt xông ra.
"Ông cụ Thư, cuối cùng ông cũng đến rồi!".
"Gia chủ nhà tôi chết thảm quá!".
"Ông phải lấy lại công bằng cho chúng tôi!".
"Cầu xin ông!".
Mọi người quỳ xuống trước mặt ông cụ Thư, khóc lóc ai oán.
Bầu không khí vô cùng bi thương phẫn nộ.
Ông cụ Thư liếc mắt nhìn một lượt, lạnh lùng nói: "Thần y Lâm đâu? Đã đến chưa?".
"Không thấy bóng dáng tên chết băm chết vằm đó đâu cả! Sao anh ta có thể đến chứ?", con gái Cổ Sam ôm lấy chân ông cụ Thư, vừa khóc vừa nói.
"Ông Thư, chắc chắn thần y Lâm đã trốn mất rồi. Cậu ta không xuất hiện, chúng tôi cũng không tìm được!", con trai cả của Cổ Sam quỳ xuống khóc nói.
"Nhìn các cô các cậu kìa!".
Ông cụ Thư lạnh lùng nói: "Cậu ta không xuất hiện thì không biết đường ép cậu ta xuất hiện sao? Chẳng phải chi thứ ba nhà họ Lương qua lại thân thiết với cậu ta à? Người đâu!".
"Ông chủ có gì phân phó ạ?", người bên cạnh vội cúi đầu.
"Đưa hết người của chi thứ ba nhà họ Lương đến đây cho tôi! Để tôi xem bọn họ đến rồi, thì thần y Lâm của chúng ta có ra mặt hay không!".
"Vâng!".
Chương 2204: Không quỳ thì sao?
Một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm, xông vào ngôi nhà ở ngoại ô mà chi thứ ba nhà họ Lương đang ở, không phân phải trái trắng đen, cứ thế bắt người đi.
"Các người là ai?".
"Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!".
"Dừng tay lại! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!".
Người của chi thứ ba nhà họ Lương la hét giãy giụa.
Nhưng bọn họ không chống lại được những người áo đen này, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.
"Lý nào lại vậy? Rốt cuộc là ai phái các người tới? Tôi nhất định phải cho hắn biết tay!".
Lương Vệ Quốc tức điên lên, chòm râu trắng cũng run lên vì giận.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một người áo đen đã giơ luôn tay lên tát cho ông ta một cái.
Thương cho ông lão bị tát cho đầu óc quay cuồng, suýt nữa lăn ra ngất xỉu.
"Lão già khốn kiếp! Ông tưởng chúng tôi do mấy kẻ tép riu phái tới sao? Tôi nói cho ông biết, là ông cụ Thư bảo chúng tôi đến "mời" các ông qua đó! Sao nào? Ông muốn cho ông cụ Thư biết tay hả?", người áo đen kia lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ông cụ Thư? Ông cụ Thư nào?".
"Già lẩm cẩm rồi hả? Yên Kinh có mấy ông cụ Thư chứ?".
"Lẽ nào là..."
Khuôn mặt già nua của Lương Vệ Quốc trở nên trắng bệch, dường như ông ta nghĩ tới nhân vật đáng sợ nào đó, lập tức im bặt.
"Ngoan ngoãn cho tôi nhờ! Đưa đi!".
Người áo đen kêu lên, cả đám người nhà họ Lương lần lượt lên xe, bị đưa tới trước linh đường nhà họ Cổ.
Người nhà họ Lương run lẩy bẩy.
Tuy nhiều người không biết nguyên do, nhưng nhìn thấy ông cụ Thư ngồi trên linh đường, thì bọn họ lập tức biết mình không thể phản kháng được.
"Ai là Lương Huyền Mi?".
Ông cụ Thư bình thản lên tiếng.
Lương Huyền Mi được đỡ tới.
Vết thương của cô ta vẫn chưa lành, băng bó khắp nơi, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Ông cụ Thư nhíu mày nói: "Cô bị làm sao vậy?".
"Sao ông lại hỏi một câu vô vị như vậy? Tôi bị thế nào, chẳng phải cháu ông biết rất rõ sao?", Lương Huyền Mi bình tĩnh đáp.
Ông cụ Thư nghe thấy thế liền ngoảnh sang nhìn Thư Thái ở bên cạnh.
Thư Thái khẽ biến sắc, thầm kêu không ổn, hắn biết mình không biện hộ được, liền cắn răng quát: "Lương Huyền Mi, cô có ý gì hả? Ý cô là vết thương của cô do tôi gây ra sao? Cô... cô đừng có nói hươu nói vượn!".
Lương Huyền Mi không nói gì.
Nhưng ông cụ Thư không phải là đồ ngốc, nhìn Thư Thái có chút luống cuống tức giận, ông ta cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bình thản nói: "Cô bé, nghe nói cô có mối quan hệ rất thân thiết với thần y Lâm, có đúng thế không?".
"Nếu ông muốn đối phó với thần y Lâm, thì đừng nhiều lời với tôi. Tôi sẽ không nói với ông nửa chữ về anh ấy", Lương Huyền Mi hừ mũi đáp.
"Hừ, cô bé này thú vị đấy!".
Ông cụ Thư bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: "Cô bé, cô cứng miệng cũng vô ích thôi, lần này thần y Lâm làm hơi quá tay rồi! Nếu không vì cậu ta thì Cổ Sam cũng sẽ không chết! Tuy người không phải do cậu ta giết nhưng cậu ta có liên quan! Tôi gọi cô đến đây không phải muốn lợi dụng cô để đối phó với tên họ Lâm kia, mà là muốn cô khuyên nhủ cậu ta, để cậu ta dập đầu ba cái trước linh đường của ân sư Cổ Sam của cháu trai tôi. Nếu cậu ta chịu cúi đầu, thì chuyện này coi như bỏ qua, dù sao người cũng đã chết, tôi cũng không muốn vấy thêm máu tươi. Nhưng nếu cậu ta ngang bướng, không chịu cho người nhà họ Cổ một câu trả lời, không chịu nể mặt nhà họ Thư tôi, thì cô bé... cô đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên trắng bệch.
Có lẽ ông cụ Thư đã có ý định này.
Từ lâu cô ta đã nghe nói đến thế lực của nhà họ Thư.
Hơn nữa, gần đây cô ta cũng nghe Lương Vệ Quốc nói dạo này nhà họ Thư đang phất lên.
Nếu quả thực đối đầu với gia tộc như vậy, mà Lâm Chính còn ở Yên Kinh, thì anh không chết cũng bị lột một lớp da...
"Tôi nói trước rồi đấy, lát nữa cậu ta đến, các cô hãy tự khuyên cậu ta, đừng nói là tôi vô lý!".
Ông cụ Thư hừ mũi nói, rồi vung tay lên, uống một ngụm trà.
Người nhà họ Lương đều hoảng sợ.
Đúng lúc này, ở cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó Lâm Chính xách một túi thuốc nhanh chân bước vào linh đường.
Sắc mặt của anh rất khó coi.
Anh chỉ ra ngoài bốc chút thuốc cho Lương Huyền Mi, lúc trở về thì cả nhà họ Lương đã bị đưa đi.
Chuyện quái gì không biết nữa!
Người ngoài đều biết chi thứ ba nhà họ Lương có chút quan hệ với thần y Lâm, tại sao những người này vẫn còn to gan lớn mật động đến bọn họ chứ?
Không coi thần y Lâm ra gì sao?
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm đến rồi!".
"Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!".
Người nhà họ Lương như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ kêu lên.
"Là ai bắt bọn họ đến đây?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Tôi!".
Ông cụ Thư đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp.
"Ông là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Hỗn xược! Họ Lâm kia, anh thật to gan! Gặp ông nội tôi mà còn dám ăn nói với giọng điệu đó? Anh không muốn sống rời khỏi Yên Kinh sao?", Thư Thái nổi giận, lập tức đứng ra chỉ tay vào mũi Lâm Chính quát mắng.
Dường như lúc này Lâm Chính mới chú ý tới Thư Thái, ánh mắt anh bỗng trầm xuống: "Là anh hả? Chẳng phải tôi bảo anh trong vòng 10 ngày phải cho tôi câu trả lời sao? Nếu không tôi sẽ tìm đến tận nhà họ Thư! 10 ngày còn chưa hết mà anh đã nóng lòng thế à? Nhưng cách làm này của anh, tôi không thích lắm!".
"Không thích cũng phải chịu! Họ Lâm kia, chẳng phải anh muốn câu trả lời sao? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tôi chẳng có câu trả lời nào cả. Còn anh phải giải thích về cái chết của cô giáo tôi, nếu không nhà họ Thư chúng tôi tuyệt đối không tha cho anh", Thư Thái cười khẩy nói.
"Vậy các anh định làm gì tôi nào?", Lâm Chính mặt không cảm xúc, hỏi vặn lại.
"Anh...", Thư Thái vội ngoảnh lại: "Ông nội, ông thấy đấy, tên này vô cùng vênh váo ngông cuồng! Chúng ta đừng khách sáo với anh ta làm gì cả, cứ cho anh ta nếm mùi lợi hại của nhà họ Thư đi!".
"Gấp cái gì chứ?".
Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.
"Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?", ông cụ Thư bình thản nói.
"Không dập đầu thì sao?", Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời.
Vèo vèo vèo...
Mười mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chĩa những khẩu súng đen ngòm về phía Lâm Chính.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười: "Ông đang đùa sao? Máy bay ném bom cũng không làm gì được tôi, ông dùng mấy món đồ chơi này chẳng phải là đang đùa giỡn với tôi sao?".
"Máy bay ném bom?".
Ông cụ Thư có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng biết thần y Lâm này có thân thủ bất phàm, y thuật và võ công đều trác tuyệt, chắc chắn súng ống bình thường không thể đối phó được anh.
"Tôi biết, tuy cậu còn trẻ, nhưng đã luyện được mình đồng da sắt, muốn khiến cậu bị thương chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng bọn họ thì sao? Chắc bọn họ cũng không có mình đồng da sắt giống cậu đâu nhỉ?".
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen bỗng thay đổi hướng súng, chĩa vào người nhà họ Lương.
Chương 2205: Tính hết một thể
"Hả?".
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.
Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: "Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!".
Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.
Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.
Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.
Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.
Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.
Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.
Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Thư: "Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?".
"Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!", ông cụ Thư hừ mũi nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, xoay người lại, lẳng lặng nhìn ông lão.
"Nói cho tôi biết quyết định của cậu đi", ông cụ Thư quát.
"Quyết định của tôi chính là cái này!", Lâm Chính bình thản nói.
Bỗng dưng.
Vèo!
Bóng dáng của anh bỗng lóe lên, lao về phía ông cụ Thư với tốc độ nhanh hơn cả chớp.
"Cẩn thận!".
Thư Thái kinh hãi hét lên.
Mọi người kinh ngạc.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã bóp cổ chế ngự được ông cụ Thư.
"Thả ông ấy ra!".
Người nhà họ Thư cuống quýt kêu lên, tất cả người áo đen đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa đến những khẩu súng này, mà dùng một tay nhấc ông cụ Thư lên.
Ông cụ Thư đã chừng này tuổi, sao có thể chịu nổi sự giày vò như vậy? Ông ta không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, sắp thở không ra hơi.
"Họ Lâm kia! Mẹ kiếp, thả ông tao ra!".
Đầu óc Thư Thái như muốn nổ tung, anh ta gầm lên xông tới, nhưng Lâm Chính vừa ngoảnh sang, hắn liền sợ hãi khựng lại, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nữa.
Tuy hắn có võ kĩ, nhưng so với thần y Lâm thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.
Biết xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt, Thư Thái liền dứt khoát hạ lệnh cho những người áo đen chĩa tất cả súng về phía người nhà họ Lương.
Còn hắn chĩa súng về phía Lương Huyền Mi.
"Họ Lâm kia! Mày còn không thả ông tao ra, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày!", Thư Thái nghiến răng hét lên.
"Thả người ra!".
"Mau thả người ra! Nếu không bọn tao sẽ nổ súng!".
Người nhà họ Thư tức giận quát.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.
"Các người muốn nổ súng thì cứ việc".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Mày... mày không quan tâm đến sống chết của người nhà họ Lương nữa sao?", Thư Thái vô cùng kinh ngạc, thì thào hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Lương Huyền Mi đã lên tiếng.
"Không phải thần y Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không hề lo lắng! Bởi vì cho dù các anh nổ súng, giết chết chúng tôi cũng không sao, với y thuật của thần y Lâm, anh ấy có thể lập tức cứu sống chúng tôi".
"Hả?".
Mọi người há hốc miệng.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!".
Thư Thái trợn tròn mắt, cắn răng gầm lên: "Anh ta không phải là thần! Sao có thể... sao có thể làm được đến mức đó chứ?".
"Anh không tin là việc của anh, người đời đều biết thần y Lâm có thể cứu sống người chết! Chỉ có anh là tự lừa mình dối người, nếu vậy thì anh cứ việc nổ súng!", Lương Huyền Mi hừ mũi nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
"Cô... cô..."
Thư Thái tức đến mức thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Sắc mặt của người nhà họ Thư đều tỏ vẻ khó coi.
Thư Thái không tin nhưng người nhà họ Thư thì tin.
Trên mạng còn có nhiều video như vậy, không thể nào là giả được...
Lâm Chính ở bên này cũng không khách sáo nữa, khàn giọng nói: "Người nhà họ Thư, lần này là các anh gây sự với tôi trước, không thể trách tôi được, hôm nay tôi sẽ tính hết cả gốc lẫn lãi với các anh! Còn tính mạng của người này thì tôi xin lấy trước!".
Dứt lời, Lâm Chính đang định phát lực, muốn bóp chết tươi ông cụ Thư.
Người nhà họ Thư đều kinh hoàng tột độ.
"Không!".
"Thần y Lâm! Dừng tay!".
"Đừng!".
Nhưng Lâm Chính mặc kệ bọn họ.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
"Cậu Lâm! Mau dừng tay lại! Tôi sẵn lòng cho cậu câu trả lời!".
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, ngoảnh sang nhìn. Chỉ thấy đám người Nông Đường Công, Trịnh Nam Thiên ùa vào.
Thấy Lâm Chính sát khí đằng đằng đang nhấc ông cụ Thư lên bằng một tay, sắc mặt bọn họ đều tái đi.
"Cậu Lâm, cậu hãy thả ông ta ra đã! Cậu muốn câu trả lời thế nào tôi sẽ đưa cho cậu!", Nông Đường Công cuống quýt nói.
"Chuyện này không liên quan đến ông thì phải?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Liên quan nhiều ấy chứ! Cậu Lâm, nói thật cho cậu biết, nếu ông ta bị cậu giết, thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ đều bị liên lụy! Đến lúc đó sẽ không phải là xem võ lực của ai cao hơn, nắm đấm của ai cứng hơn nữa rồi!", Nông Đường Công cuống quýt kêu lên.
Bước ngoặt từ thiên đường đến địa ngục quá bất ngờ, khiến tất cả mọi người đều không kịp thích ứng.
Các khán giả có mặt đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.
Một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
“Nghe đây!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính hét lớn.
Mọi người ngước lên nhìn.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay trở đi, còn ai nghi ngờ về võ đạo Long Quốc, thì có thể khiêu chiến võ sĩ Long Quốc vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, chúng tôi sẽ không từ chối, cũng sẽ không sợ hãi. Nếu nghi ngờ về chính thống võ đạo của Long Quốc thì hãy khiêu chiến tôi bất cứ lúc nào, dù là ai, dù là người của quốc gia nào, tôi cũng đều không từ chối!”.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy anh thật ngông cuồng.
Đây chính là khiêu chiến toàn thế giới!
Phóng viên các nước ùa tới, lao lên sàn đầu, cầm micro chĩa về phía Lâm Chính, hỏi tới tấp.
Lâm Chính không có hứng thú đối phó với đám người này, liền nhảy khỏi sàn quyết đấu, tránh thật xa bọn họ.
Trận chiến của Lâm Chính đã làm chấn động cả thế giới.
Ai nấy đều tưởng Nakagawa Yokoichi là vô địch, thần y Lâm sợ hãi không dám ứng chiến.
Cộng thêm đế quốc Anh Hoa không ngừng tuyên truyền Nakagawa Yokoichi có thực lực trác tuyệt, cái thế vô song, thiên hạ vô địch, thế nên gã đã được tôn lên làm thần thoại.
Hơn một nửa người trên toàn thế giới đều tưởng gã là đệ nhất cao thủ của đế quốc Anh Hoa.
Vô số người của đế quốc Anh Hoa còn coi gã như thần linh.
Nhất là các thanh niên của đế quốc Anh Hoa, bọn họ si mê và sùng bái Nakagawa Yokoichi đến mức gần như điên cuồng.
Từ lần đầu tiên Nakagawa Yokoichi khiêu chiến Lâm Chính đến bây giờ, gã đã có thêm hơn 10 triệu người hâm mộ ở trong nước.
Phải biết rằng, đế quốc Anh Hoa chỉ là một đất nước có hơn trăm triệu dân, nên đây là con số rất lớn.
Nhưng đúng lúc tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng, tưởng rằng Nakagawa Yokoichi và Lâm Chính sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa, và đánh bại thần y Lâm… thì Nakagawa Yokoichi lại thua.
Hơn nữa… còn bị thần y Lâm hạ đo ván…
Thua một cách thảm hại!
Khiến mọi người khó có thể chấp nhận được!
Trận này gã thua quá đau!
Ít nhiều gì… cũng phải được vài chiêu chứ!
Đế quốc Anh Hoa trầm mặc.
Trừ đế quốc Anh Hoa, tất cả các nước khác đều xôn xao nhốn nháo.
Nhất là mạng internet, cư dân mạng đều đang sôi sùng sục.
Có người kích động hoan hô, cũng có người mỉa mai châm chọc, lại càng có người nghi ngờ kinh ngạc…
Lâm Chính đánh bại Nakagawa Yokoichi một cách nhanh chóng như vậy chẳng khác nào ném một quả bom vào những người đang quan tâm đến chuyện này, khiến bọn họ nổ tan xác, mãi chưa hoàn hồn.
Ba chữ thần y Lâm đã chiếm trọn mạng internet của Long Quốc.
Các diễn đàn lớn nhỏ như Facebook, Google, các trang báo mạng đều đưa tin về chuyện này.
Thậm chí trang chủ trang web chính thức của hiệp hội võ đạo Long Quốc còn đặt ảnh đại diện của thần y Lâm để tỏ lòng tôn kính.
Hôm nay là một ngày vui vẻ của cả thế giới.
Lâm Chính ngồi thuyền của đoàn ngoại giao Long Quốc trở về.
Ở bờ biển biên giới Long Quốc, Nông Đường Công và Trịnh Nam Thiên dẫn theo rất nhiều người đứng chờ Lâm Chính.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một người anh hùng.
“Thần y Lâm, cậu vất vả rồi!”.
Nông Đường Công bước mấy bước tới, bắt lấy tay Lâm Chính, nói đầy kích động.
“Tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, những chuyện còn lại ông xử lý nhé”, Lâm Chính bình thản nói.
“Được, thần y Lâm, lần này cậu coi như lập được công lớn, lập công vì nước! Tôi sẽ lập tức xin thưởng lớn cho cậu!”.
“Cảm ơn ông”.
Lâm Chính không quan tâm lắm, nhưng cũng không từ chối.
Hàn huyên mấy câu rồi anh lên xe rời đi.
“Thần y Lâm đúng là không màng danh lợi”, Trịnh Nam Thiên nhìn chiếc xe của Lâm Chính đã đi xa, không nhịn được cảm khái.
“Cậu nhóc này thật đặc biệt”.
Nông Đường Công cười ha hả nói.
“Thủ trưởng, công tác khắc phục hậu quả chúng ta phải làm tỉ mỉ một chút”.
“Ừ, mở ngay một cuộc họp báo, sau đó sẽ là vấn đề ngoại giao, không được để bên kia mượn đề tài nói chuyện của mình”.
“Vâng”.
Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.
Nông Đường Công thở phào, tâm trạng rất tốt, không khỏi ngâm nga một bài hát.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi áo ông ta bỗng rung lên.
Nông Đường Công lấy ra, liếc số điện thoại trên màn hình, không khỏi nhíu mày.
Ông ta ấn nút nghe.
“Đường Công à, ông đang ở đâu vậy?”, đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.
“Tôi ở bến cảng quân sự”.
“Bến cảng quân sự? Ông đến đó làm gì?”.
Nông Đường Công sửng sốt: “Sao vậy? Ngay cả chuyện lớn như vậy mà ông cũng không biết sao?”.
“Tôi không muốn biết, cũng không cần phải biết! Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện!”.
“Chuyện gì?”.
“Cổ Sam chết rồi!”, giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng quát.
“Hả?”.
Nông Đường Công đanh mặt lại.
“Nếu bà ta sống thọ và chết tại nhà thì cũng không có gì để nói, nhưng cháu tôi nói là bà ta bị hại chết, chính là bị thần y Lâm kia hại chết! Bây giờ nhà họ Cổ đã bày linh đường mời tôi đến, muốn tôi lấy lại công bằng cho bọn họ. Đường Công, tôi nghe nói ông đang bảo vệ thằng oắt này! Thế này đi, tôi nể mặt ông, ông gọi ngay cậu ta đến đây, dập đầu ba cái trước quan tài của Cổ Sam, thì tôi sẽ không tính toán với cậu ta, được chứ?”, người ở bên kia bình thản nói.
Nông Đường Công có chút tức giận: “Ông Thư! Sao ông vô lý thế? Thần y Lâm hại chết Cổ Sam lúc nào chứ? Cái chết của bà ta chẳng liên quan gì đến thần y Lâm hết! Còn nữa, tôi nói cho ông biết, cho dù liên quan, nhưng với tính khí của cậu nhóc đó thì cậu ấy cũng sẽ không đến đó dập đầu đâu!”.
“Cổ Sam là ân sư thụ nghiệp của cháu tôi, chính là ân sư của nhà họ Thư tôi, cậu ta không đến dập đầu chính là vả mặt nhà họ Thư tôi! Nông Đường Công, tôi đã sống quá nửa đời người, còn chưa có ai dám không nể mặt tôi như vậy đâu! Tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay cậu ta không đến, thì tôi sẽ cho cậu ta biết tay!”, giọng nói của ông cụ Thư ở đầu bên kia vô cùng kích động.
Nông Đường Công nghe thấy thế cũng cuống lên, gầm lớn: “Lão già chết tiệt này! Ông dám? Tôi nói cho ông biết! Cậu Lâm vừa lập công lớn cho Long Quốc ta! Cậu ấy đã đánh bại Nakagawa Yokoichi, khiến võ đạo Long Quốc nở mày nở mặt! Cậu ấy là anh hùng! Ông dám động đến cậu ấy thì tôi cũng cho ông biết tay!”.
“Anh hùng? Hừ, mỗi cậu ta là anh hùng sao? Huống hồ chuyện gì ra chuyện đó! Tôi không nhiều lời với ông nữa! Chẳng phải cậu ta bảo trong vòng 10 ngày, cháu trai tôi phải có câu trả lời cho cậu ta sao? Thế này đi, bây giờ tôi cho cậu ta ba tiếng, trong vòng ba tiếng, nếu cậu ta muốn câu trả lời thì lăn đến đây! Nếu không đến thì tôi sẽ tự đến tìm, cho cậu ta câu trả lời!”.
Dứt lời, ông cụ Thư liền tắt luôn điện thoại.
“Lão già chết tiệt! Khốn kiếp!”.
Nông Đường Công hét lên, nhưng đã không nghe thấy giọng nói của ông cụ Thư nữa.
Ông ta cuống quýt gọi: “Trịnh Nam Thiên! Trịnh Nam Thiên!”.
“Sao vậy thủ trưởng?”.
Trịnh Nam Thiên chạy tới.
“Mau về Yên Kinh! Đến nhà họ Thư! Mau!”.
Chương 2203: Lấy lại công bằng
Lâm Chính không vội về Giang Thành luôn.
Lương Huyền Mi vẫn cần anh chăm sóc, anh định chờ bệnh tình của cô ta ổn định rồi mới đi.
Sau khi kê mấy vị thuốc cho Lương Huyền Mi uống xong, Lâm Chính liền đi ra ngoài, nói chuyện phiếm với Lương Thu Yến và Lương Tiểu Điệp.
Lúc này, hai mắt Lương Tiểu Điệp đang phát sáng, nhìn Lâm Chính đầy si mê, nhưng khi Lâm Chính liếc mắt sang thì cô ta lại vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô ta theo dõi chuyện này từ đầu, Zalo trong điện thoại đã tràn ngập tin về người trước mặt này.
Cô ta bỗng dưng cảm thấy mình thật may mắn, người mà biết bao người nằm mơ cũng muốn gặp đang ngồi nói chuyện ngay trước mặt mình...
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Điệp không khỏi bật cười.
Lâm Chính nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Chi thứ ba nhà họ Lương đã dọn đi.
Lương Vệ Quốc cũng cứng cỏi, sau khi làm ầm ĩ liền tuyên bố sau này không còn liên quan đến chi chính và chi thứ hai nhà họ Lương nữa, hai bên đến chết cũng không qua lại.
Người của chi chính và chi thứ hai nhà họ Lương tức điên lên, nhưng bọn họ không định ra tay với người của chi thứ ba.
Bởi vì Cổ Sam đã chết!
Thần y Lâm còn chưa đến cứu chữa, Cổ Sam đã uống nhầm thuốc giả, ngay trong đêm đã không ngừng ho ra máu rồi bỏ mạng.
Cổ Sam chết, thì chắc chắn Thư Thái sẽ không bỏ qua cho thần y Lâm và chi thứ ba nhà họ Lương.
Chỉ là chuyến đi đến đế quốc Anh Hoa của thần y Lâm vang danh toàn cầu, người nhà họ Cổ cũng không dám trả thù, chỉ có thể nhờ Thư Thái ra mặt.
"Chẳng phải giết được một tên Anh Hoa biết chút công phu mèo quào thôi sao? Vậy mà cũng thành anh hùng được? Đấu với nhà họ Thư ta? Thần y Lâm kia chỉ là một bãi phân trâu thôi!".
Bên ngoài linh đường nhà họ Cổ, Thư Thái biết tin về trận quyết đấu xong liền nhổ một bãi nước bọt, tức giận nói với người báo tin ở bên cạnh.
"Cậu chủ, thần y Lâm không đơn giản chỉ giết một tên Anh Hoa đâu! Trên mạng còn lan truyền video, nói thần y Lâm đánh nát một chiếc tàu sân bay chỉ bằng một quyền!".
"Đánh nát gì cơ?", Thư Thái sửng sốt hỏi.
"Tàu sân bay ạ!".
"Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Lại còn tàu sân bay? Sao không nói luôn anh ta một quyền đánh nát Trái Đất đi?".
"Cậu chủ, tôi không lừa cậu mà! Có video hẳn hoi!".
"Lấy cho tôi xem nào!".
"Cậu đợi chút".
Người kia vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng một lát sau, anh ta liền nhíu mày.
"Ấy, sao lại thế nào? Video đâu rồi? Bị xóa hết rồi sao?".
"Xóa rồi? Hừ, chắc chắn là kẻ nào đó rảnh hơi rỗi việc cố ý cắt ghép làm video giả để thổi phồng về thần y Lâm! Một người sao có thể đánh nát một chiếc tàu sân bay được chứ? Anh nghĩ anh ta là thần tiên chắc?", Thư Thái cười khẩy nói.
"Cậu chủ, có khả năng chính quyền cảm thấy video này gây ảnh hưởng không tốt, nên mới xóa đi. Dù sao những video kiểu này sẽ dẫn đến các vấn đề quốc tế", người kia do dự một lát rồi nói.
"Anh đừng nói linh tinh nữa, dù sao tôi cũng không tin! Bớt thổi phồng về anh ta đi! Tôi thấy cũng đến lúc rồi đấy, ông tôi đã đưa ra thông điệp cuối cùng cho thần y Lâm. Nếu hôm nay anh ta không chịu cúi đầu, thì chúng ta sẽ khiến anh ta chết không chỗ chôn thân".
Thư Thái hừ mũi nói.
Nói chuyện được một lúc, bên ngoài cửa nhà họ Cổ có một đám người bước vào.
Dẫn đầu là một ông lão mặc đồ trắng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông lão gần 80 tuổi, nhưng còn rất quắc thước, không giận tự uy.
Thư Thái nhìn thấy thì sáng mắt lên, vội bước tới.
"Ông nội!".
"Ông cụ Thư đến rồi!".
Không biết là người nào nhà họ Cổ kêu lên, cả nhà họ liền ồ ạt xông ra.
"Ông cụ Thư, cuối cùng ông cũng đến rồi!".
"Gia chủ nhà tôi chết thảm quá!".
"Ông phải lấy lại công bằng cho chúng tôi!".
"Cầu xin ông!".
Mọi người quỳ xuống trước mặt ông cụ Thư, khóc lóc ai oán.
Bầu không khí vô cùng bi thương phẫn nộ.
Ông cụ Thư liếc mắt nhìn một lượt, lạnh lùng nói: "Thần y Lâm đâu? Đã đến chưa?".
"Không thấy bóng dáng tên chết băm chết vằm đó đâu cả! Sao anh ta có thể đến chứ?", con gái Cổ Sam ôm lấy chân ông cụ Thư, vừa khóc vừa nói.
"Ông Thư, chắc chắn thần y Lâm đã trốn mất rồi. Cậu ta không xuất hiện, chúng tôi cũng không tìm được!", con trai cả của Cổ Sam quỳ xuống khóc nói.
"Nhìn các cô các cậu kìa!".
Ông cụ Thư lạnh lùng nói: "Cậu ta không xuất hiện thì không biết đường ép cậu ta xuất hiện sao? Chẳng phải chi thứ ba nhà họ Lương qua lại thân thiết với cậu ta à? Người đâu!".
"Ông chủ có gì phân phó ạ?", người bên cạnh vội cúi đầu.
"Đưa hết người của chi thứ ba nhà họ Lương đến đây cho tôi! Để tôi xem bọn họ đến rồi, thì thần y Lâm của chúng ta có ra mặt hay không!".
"Vâng!".
Chương 2204: Không quỳ thì sao?
Một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm, xông vào ngôi nhà ở ngoại ô mà chi thứ ba nhà họ Lương đang ở, không phân phải trái trắng đen, cứ thế bắt người đi.
"Các người là ai?".
"Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!".
"Dừng tay lại! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!".
Người của chi thứ ba nhà họ Lương la hét giãy giụa.
Nhưng bọn họ không chống lại được những người áo đen này, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.
"Lý nào lại vậy? Rốt cuộc là ai phái các người tới? Tôi nhất định phải cho hắn biết tay!".
Lương Vệ Quốc tức điên lên, chòm râu trắng cũng run lên vì giận.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một người áo đen đã giơ luôn tay lên tát cho ông ta một cái.
Thương cho ông lão bị tát cho đầu óc quay cuồng, suýt nữa lăn ra ngất xỉu.
"Lão già khốn kiếp! Ông tưởng chúng tôi do mấy kẻ tép riu phái tới sao? Tôi nói cho ông biết, là ông cụ Thư bảo chúng tôi đến "mời" các ông qua đó! Sao nào? Ông muốn cho ông cụ Thư biết tay hả?", người áo đen kia lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ông cụ Thư? Ông cụ Thư nào?".
"Già lẩm cẩm rồi hả? Yên Kinh có mấy ông cụ Thư chứ?".
"Lẽ nào là..."
Khuôn mặt già nua của Lương Vệ Quốc trở nên trắng bệch, dường như ông ta nghĩ tới nhân vật đáng sợ nào đó, lập tức im bặt.
"Ngoan ngoãn cho tôi nhờ! Đưa đi!".
Người áo đen kêu lên, cả đám người nhà họ Lương lần lượt lên xe, bị đưa tới trước linh đường nhà họ Cổ.
Người nhà họ Lương run lẩy bẩy.
Tuy nhiều người không biết nguyên do, nhưng nhìn thấy ông cụ Thư ngồi trên linh đường, thì bọn họ lập tức biết mình không thể phản kháng được.
"Ai là Lương Huyền Mi?".
Ông cụ Thư bình thản lên tiếng.
Lương Huyền Mi được đỡ tới.
Vết thương của cô ta vẫn chưa lành, băng bó khắp nơi, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Ông cụ Thư nhíu mày nói: "Cô bị làm sao vậy?".
"Sao ông lại hỏi một câu vô vị như vậy? Tôi bị thế nào, chẳng phải cháu ông biết rất rõ sao?", Lương Huyền Mi bình tĩnh đáp.
Ông cụ Thư nghe thấy thế liền ngoảnh sang nhìn Thư Thái ở bên cạnh.
Thư Thái khẽ biến sắc, thầm kêu không ổn, hắn biết mình không biện hộ được, liền cắn răng quát: "Lương Huyền Mi, cô có ý gì hả? Ý cô là vết thương của cô do tôi gây ra sao? Cô... cô đừng có nói hươu nói vượn!".
Lương Huyền Mi không nói gì.
Nhưng ông cụ Thư không phải là đồ ngốc, nhìn Thư Thái có chút luống cuống tức giận, ông ta cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bình thản nói: "Cô bé, nghe nói cô có mối quan hệ rất thân thiết với thần y Lâm, có đúng thế không?".
"Nếu ông muốn đối phó với thần y Lâm, thì đừng nhiều lời với tôi. Tôi sẽ không nói với ông nửa chữ về anh ấy", Lương Huyền Mi hừ mũi đáp.
"Hừ, cô bé này thú vị đấy!".
Ông cụ Thư bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: "Cô bé, cô cứng miệng cũng vô ích thôi, lần này thần y Lâm làm hơi quá tay rồi! Nếu không vì cậu ta thì Cổ Sam cũng sẽ không chết! Tuy người không phải do cậu ta giết nhưng cậu ta có liên quan! Tôi gọi cô đến đây không phải muốn lợi dụng cô để đối phó với tên họ Lâm kia, mà là muốn cô khuyên nhủ cậu ta, để cậu ta dập đầu ba cái trước linh đường của ân sư Cổ Sam của cháu trai tôi. Nếu cậu ta chịu cúi đầu, thì chuyện này coi như bỏ qua, dù sao người cũng đã chết, tôi cũng không muốn vấy thêm máu tươi. Nhưng nếu cậu ta ngang bướng, không chịu cho người nhà họ Cổ một câu trả lời, không chịu nể mặt nhà họ Thư tôi, thì cô bé... cô đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên trắng bệch.
Có lẽ ông cụ Thư đã có ý định này.
Từ lâu cô ta đã nghe nói đến thế lực của nhà họ Thư.
Hơn nữa, gần đây cô ta cũng nghe Lương Vệ Quốc nói dạo này nhà họ Thư đang phất lên.
Nếu quả thực đối đầu với gia tộc như vậy, mà Lâm Chính còn ở Yên Kinh, thì anh không chết cũng bị lột một lớp da...
"Tôi nói trước rồi đấy, lát nữa cậu ta đến, các cô hãy tự khuyên cậu ta, đừng nói là tôi vô lý!".
Ông cụ Thư hừ mũi nói, rồi vung tay lên, uống một ngụm trà.
Người nhà họ Lương đều hoảng sợ.
Đúng lúc này, ở cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó Lâm Chính xách một túi thuốc nhanh chân bước vào linh đường.
Sắc mặt của anh rất khó coi.
Anh chỉ ra ngoài bốc chút thuốc cho Lương Huyền Mi, lúc trở về thì cả nhà họ Lương đã bị đưa đi.
Chuyện quái gì không biết nữa!
Người ngoài đều biết chi thứ ba nhà họ Lương có chút quan hệ với thần y Lâm, tại sao những người này vẫn còn to gan lớn mật động đến bọn họ chứ?
Không coi thần y Lâm ra gì sao?
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm đến rồi!".
"Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!".
Người nhà họ Lương như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ kêu lên.
"Là ai bắt bọn họ đến đây?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Tôi!".
Ông cụ Thư đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp.
"Ông là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Hỗn xược! Họ Lâm kia, anh thật to gan! Gặp ông nội tôi mà còn dám ăn nói với giọng điệu đó? Anh không muốn sống rời khỏi Yên Kinh sao?", Thư Thái nổi giận, lập tức đứng ra chỉ tay vào mũi Lâm Chính quát mắng.
Dường như lúc này Lâm Chính mới chú ý tới Thư Thái, ánh mắt anh bỗng trầm xuống: "Là anh hả? Chẳng phải tôi bảo anh trong vòng 10 ngày phải cho tôi câu trả lời sao? Nếu không tôi sẽ tìm đến tận nhà họ Thư! 10 ngày còn chưa hết mà anh đã nóng lòng thế à? Nhưng cách làm này của anh, tôi không thích lắm!".
"Không thích cũng phải chịu! Họ Lâm kia, chẳng phải anh muốn câu trả lời sao? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tôi chẳng có câu trả lời nào cả. Còn anh phải giải thích về cái chết của cô giáo tôi, nếu không nhà họ Thư chúng tôi tuyệt đối không tha cho anh", Thư Thái cười khẩy nói.
"Vậy các anh định làm gì tôi nào?", Lâm Chính mặt không cảm xúc, hỏi vặn lại.
"Anh...", Thư Thái vội ngoảnh lại: "Ông nội, ông thấy đấy, tên này vô cùng vênh váo ngông cuồng! Chúng ta đừng khách sáo với anh ta làm gì cả, cứ cho anh ta nếm mùi lợi hại của nhà họ Thư đi!".
"Gấp cái gì chứ?".
Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.
"Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?", ông cụ Thư bình thản nói.
"Không dập đầu thì sao?", Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời.
Vèo vèo vèo...
Mười mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chĩa những khẩu súng đen ngòm về phía Lâm Chính.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười: "Ông đang đùa sao? Máy bay ném bom cũng không làm gì được tôi, ông dùng mấy món đồ chơi này chẳng phải là đang đùa giỡn với tôi sao?".
"Máy bay ném bom?".
Ông cụ Thư có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng biết thần y Lâm này có thân thủ bất phàm, y thuật và võ công đều trác tuyệt, chắc chắn súng ống bình thường không thể đối phó được anh.
"Tôi biết, tuy cậu còn trẻ, nhưng đã luyện được mình đồng da sắt, muốn khiến cậu bị thương chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng bọn họ thì sao? Chắc bọn họ cũng không có mình đồng da sắt giống cậu đâu nhỉ?".
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen bỗng thay đổi hướng súng, chĩa vào người nhà họ Lương.
Chương 2205: Tính hết một thể
"Hả?".
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.
Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: "Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!".
Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.
Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.
Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.
Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.
Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.
Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.
Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Thư: "Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?".
"Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!", ông cụ Thư hừ mũi nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, xoay người lại, lẳng lặng nhìn ông lão.
"Nói cho tôi biết quyết định của cậu đi", ông cụ Thư quát.
"Quyết định của tôi chính là cái này!", Lâm Chính bình thản nói.
Bỗng dưng.
Vèo!
Bóng dáng của anh bỗng lóe lên, lao về phía ông cụ Thư với tốc độ nhanh hơn cả chớp.
"Cẩn thận!".
Thư Thái kinh hãi hét lên.
Mọi người kinh ngạc.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã bóp cổ chế ngự được ông cụ Thư.
"Thả ông ấy ra!".
Người nhà họ Thư cuống quýt kêu lên, tất cả người áo đen đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa đến những khẩu súng này, mà dùng một tay nhấc ông cụ Thư lên.
Ông cụ Thư đã chừng này tuổi, sao có thể chịu nổi sự giày vò như vậy? Ông ta không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, sắp thở không ra hơi.
"Họ Lâm kia! Mẹ kiếp, thả ông tao ra!".
Đầu óc Thư Thái như muốn nổ tung, anh ta gầm lên xông tới, nhưng Lâm Chính vừa ngoảnh sang, hắn liền sợ hãi khựng lại, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nữa.
Tuy hắn có võ kĩ, nhưng so với thần y Lâm thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.
Biết xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt, Thư Thái liền dứt khoát hạ lệnh cho những người áo đen chĩa tất cả súng về phía người nhà họ Lương.
Còn hắn chĩa súng về phía Lương Huyền Mi.
"Họ Lâm kia! Mày còn không thả ông tao ra, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày!", Thư Thái nghiến răng hét lên.
"Thả người ra!".
"Mau thả người ra! Nếu không bọn tao sẽ nổ súng!".
Người nhà họ Thư tức giận quát.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.
"Các người muốn nổ súng thì cứ việc".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Mày... mày không quan tâm đến sống chết của người nhà họ Lương nữa sao?", Thư Thái vô cùng kinh ngạc, thì thào hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Lương Huyền Mi đã lên tiếng.
"Không phải thần y Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không hề lo lắng! Bởi vì cho dù các anh nổ súng, giết chết chúng tôi cũng không sao, với y thuật của thần y Lâm, anh ấy có thể lập tức cứu sống chúng tôi".
"Hả?".
Mọi người há hốc miệng.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!".
Thư Thái trợn tròn mắt, cắn răng gầm lên: "Anh ta không phải là thần! Sao có thể... sao có thể làm được đến mức đó chứ?".
"Anh không tin là việc của anh, người đời đều biết thần y Lâm có thể cứu sống người chết! Chỉ có anh là tự lừa mình dối người, nếu vậy thì anh cứ việc nổ súng!", Lương Huyền Mi hừ mũi nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
"Cô... cô..."
Thư Thái tức đến mức thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Sắc mặt của người nhà họ Thư đều tỏ vẻ khó coi.
Thư Thái không tin nhưng người nhà họ Thư thì tin.
Trên mạng còn có nhiều video như vậy, không thể nào là giả được...
Lâm Chính ở bên này cũng không khách sáo nữa, khàn giọng nói: "Người nhà họ Thư, lần này là các anh gây sự với tôi trước, không thể trách tôi được, hôm nay tôi sẽ tính hết cả gốc lẫn lãi với các anh! Còn tính mạng của người này thì tôi xin lấy trước!".
Dứt lời, Lâm Chính đang định phát lực, muốn bóp chết tươi ông cụ Thư.
Người nhà họ Thư đều kinh hoàng tột độ.
"Không!".
"Thần y Lâm! Dừng tay!".
"Đừng!".
Nhưng Lâm Chính mặc kệ bọn họ.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
"Cậu Lâm! Mau dừng tay lại! Tôi sẵn lòng cho cậu câu trả lời!".
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, ngoảnh sang nhìn. Chỉ thấy đám người Nông Đường Công, Trịnh Nam Thiên ùa vào.
Thấy Lâm Chính sát khí đằng đằng đang nhấc ông cụ Thư lên bằng một tay, sắc mặt bọn họ đều tái đi.
"Cậu Lâm, cậu hãy thả ông ta ra đã! Cậu muốn câu trả lời thế nào tôi sẽ đưa cho cậu!", Nông Đường Công cuống quýt nói.
"Chuyện này không liên quan đến ông thì phải?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Liên quan nhiều ấy chứ! Cậu Lâm, nói thật cho cậu biết, nếu ông ta bị cậu giết, thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ đều bị liên lụy! Đến lúc đó sẽ không phải là xem võ lực của ai cao hơn, nắm đấm của ai cứng hơn nữa rồi!", Nông Đường Công cuống quýt kêu lên.