-
Chương 2199-2201
Chương 2199: Uy lực của thần y Lâm
“Thầy?”
Miura phát hiện ông lão bỏ chạy, lập tức dừng lại, kinh ngạc kêu lên.
“Chúng ta… bị thầy vứt bỏ rồi sao?”, Naoko cũng mất hồn mất vía.
Bọn họ không ngờ ông lão lại bỏ chạy.
Nhưng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng ông lão.
“Naoko, Miura! Các con nhất định giải giúp thầy chặn người này. Thầy là thần hộ vệ của đế quốc Anh Hoa, nếu thầy chết ở đây thì đế quốc Anh Hoa sẽ bị hủy hoại, người toàn thế giới sẽ cười nhạo chúng ta! Bây giờ thầy sẽ lập tức gọi viện binh đến, vây bắt thần y Lâm, các con phải đứng lên, câu giờ cho thầy!”
Nghe vậy, cả hai đều sững sờ, nhìn về phía xa với vẻ không tin nổi.
Một lúc sau mới hoàn hồn lại.
“Thầy nói đúng, thầy không phải là đối thủ của thần y Lâm, mà ông ấy là người đại diện cho đế quốc Anh Hoa, không thể bại trận được! Vì vậy chúng ta phải cố gắng giữ chân hắn! Naoko nghiến răng hét lớn: “Miura, lên đi! Vì đế quốc Anh Hoa!”
“Được…”
Miura nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người không sợ cái chết, nắm chặt đao, quay đầu lại.
Nhưng vừa quay đầu lại, đập vào mắt là mái tóc trắng của Lâm Chính tung bay trong gió.
Trong nháy mắt, không khí đông cứng lại.
Không biết từ lúc nào, Lâm Chính đã đứng trước mặt họ.
Hai người căng thẳng không dám động đậy.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lâm Chính, không biết vì sao hai người họ đều cảm thấy rất sợ hãi.
Nỗi sợ tràn ngập vô tận.
Bọn họ trợn tròn mắt, miệng há to, mồ hôi chảy đầm đìa.
Không còn chút ý chí chiến đấu nào.
Bọn họ có linh cảm nếu đâm đao vào thần y Lâm thì một giây sau, đầu của hai người họ sẽ rời khỏi cổ, chết ngay tại chỗ.
Keng!
Cuối cùng, Naoko run rẩy buông tay ra.
Thanh đao ngắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Miura không chịu nổi nữa, buông đao ra.
Cả hai đã buông bỏ vũ khí.
Sợ hãi nhìn Lâm Chính…
Lâm Chính vỗ lên cánh tay của hai người họ, không nói lời nào, chỉ vụt một tiếng, người như mũi tên đuổi theo ông lão kia.
Cảnh tượng này đã được nhóm nhiếp ảnh từ xa chụp lại.
Mấy người run rẩy nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính, không nói nên lời.
Bọn họ không biết mình đã quay chụp được cái gì.
Nếu nội dung này đăng tải lên mạng thì liệu có ai tin không?
Trong Trúc Các.
Một người phụ nữ trung niên cởi áo khoác ngoài, bước chân trần trên chiếu, pha cho mình một tách trà rồi uể oải nằm xuống.
Hôm nay bà ta rất mệt.
Cũng may là tất cả sắp kết thúc rồi.
Bà ta cầm điều khiển lên, bật TV, chuyển kênh đến quyết đấu của Nakagawa.
Hôm nay, trận quyết đấu này đã thu hút sự chú ý của cả thế giới.
Ở đế quốc Anh Hoa, ngoài kênh truyền hình thủ đô, tất cả những kênh khác đều đang phát sóng.
Lúc này, Nakagawa đang ngồi trên đài đấu, nhắm mắt dưỡng thần, bên người cắm một thanh kiếm Ninja, trông vô cùng nghiêm túc.
Hàng trăm camera được dựng dưới khán đài.
Không chỉ có truyền thông đế quốc Anh Hoa mà còn truyền thông của các nước khác, thậm chí còn có phóng viên từ Long Quốc.
“Còn nửa tiếng nữa là quyết đấu, huyền thoại võ thuật của Long Quốc chỉ còn nửa tiếng tồn tại thôi”, người phụ nữ trung niên thì thầm nói, sau đó ngáp một cái, định chợp mắt một lát.
Nhưng vào lúc này.
Ù ù…
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Người phụ nữ trung niên cau mày, sốt ruột định nhấc máy.
Nhưng khi nhìn số điện thoại, bà ta sững sờ rồi trở nên nghiêm túc hơn.
“Orochi đại nhân! Tôi có thể giúp gì cho ông? Chẳng phải đã xử lý xong thần y Lâm rồi sao?”, người phụ nữ trung niên vội vàng hỏi.
“Xảy ra chuyện bất ngờ!” Orochi đại nhân bên kia điện thoại thở hổn hển, nôn nóng nói: “Mau thông báo cho cấp trên, nhanh chóng chi viện cho tôi! Nhanh lên!”
“Cái gì?”
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc.
Bà ta định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng nổ lớn trong điện thoại, sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Người phụ nữ trung niên ngồi thần thờ trên chiếu, đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì vậy?
Tại sao nghe trong điện thoại, Orochi đại nhân như đang bị truy sát?
Sao có thể chứ!
Đó là người bảo vệ đất nước! Là võ giả mạnh nhất đế quốc Anh Hoa.
Chẳng lẽ ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của thần y Lâm?
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Người phụ nữ trung niên run rẩy nói với chính mình.
Nhưng không dám thoái thác, lập tức bấm số gọi.
Ngay lập tức toàn bộ thủ đô đế quốc Anh Hoa sôi sục.
Chương 2200: Trên trời bay xuống
Trên võ đài quyết đấu.
Nakagawa chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn ánh nắng gắt, bình tĩnh hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
“Anh Nakagawa, còn có mười phút nữa là đến thời gian quyết đấu giữa anh và thần y Lâm!”, một võ giả của đế quốc Anh Hoa bên cạnh cung kính nói.
"Thật sao? Ha ha, xem ra lần này thần y Lâm vẫn không dám tới!"
Nakagawa cười nhạt.
"Chắc chắn là như vậy, chúng ta có người đang canh chừng các điểm ở sân bay, đường cao tốc... đều không thấy bóng dáng của thần y Lâm. Cho dù bây giờ hắn xuất hiện ở sân bay hoặc đường cao tốc, rồi đến đây ngay thì mười phút chắc chắn cũng không đủ”, một người khác cười nói.
Nakagawa nheo mắt, vẻ mặt rất đắc ý!
Trận quyết đấu lần này gã đã được chính phủ đế quốc Anh Hoa toàn lực ủng hộ, tất cả các đường giao thông đều đã bị phong tỏa từ sớm.
Cho dù Lâm Chính xuất hiện trong thành phố, bên phía chính phủ cũng sẽ gây ra đủ loại rắc rối, khiến anh không thể đến hiện trường kịp thời.
Trận quyết đấu này, gã thắng chắc!
Nakagawa rất phấn khích.
Chỉ cần lần này thần y Lâm không đến đúng giờ thì gã sẽ trở thành người dọa thần y Lâm sợ không dám đến ứng chiến hai lần!
Gã sẽ trở thành là anh hùng của đế quốc Anh Hoa!
Tên của gã sẽ được vang danh trên toàn thế giới!
Mà gã cũng sẽ viết lại lịch sử võ thuật của đế quốc Anh Hoa, ghi danh thiên cổ!
Suy nghĩ mình sẽ sớm trở nên nổi tiếng toàn cầu khiến Nakagawa cảm thấy như bị thôi miên.
Cứ như thể tất cả những thứ này đều ở trong mơ!
Gã đưa mắt nhìn lên.
Một đám đông thanh niên đế quốc Anh Hoa mặc đồng phục và khăn trùm đầu chạy nhanh tới.
"Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!"
"Nakagawa vạn tuế!"
"Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!"
"Nakagawa vạn tuế!"
...
Bọn họ vây chặt võ đài, hào hứng hô lớn.
Mỗi người đều phấn khởi vui mừng, nhìn Nakagawa bằng ánh mắt như nhìn một vị anh hùng!
Mặc dù còn vài phút nữa mới đến thời hạn giao đấu, nhưng trong mắt mọi người, thắng thua đã được quyết định, kết quả này đã chắc chắn như đinh đóng cột.
"Nakagawa vạn tuế!"
Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!"
Nhiều người đế quốc Anh Hoa ở hiện trường cũng không chờ đợi thêm được nữa mà chúc mừng trước.
Khu vực xung quanh võ đài sôi sục.
Các phương tiện truyền thông đế quốc Anh Hoa cũng phát sóng trực tiếp thông báo kết quả cho công chúng trong nước.
Một số nhân viên truyền thông ở đế quốc Anh Hoa thậm chí còn kích động đến mức ngấn lệ.
Đây là một cảnh tượng lịch sử!
Cùng với những tin tức sớm từ giới truyền thông, cả đế quốc Anh Hoa tưng bừng hô hào!
Vô cùng náo nhiệt!
Các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng, họ quyết định không chờ đợi mấy phút cuối cùng nữa, tất cả bọn họ cầm micro và ống kính lao lên võ đài, tranh giành phỏng vấn Nakagawa.
"Đừng nôn nóng! Từng người một thôi!"
Nakagawa cười ha ha nói.
Các phóng viên Long Quốc tỏ ra bối rối, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Anh Nakagawa! Thần y Lâm lại một lần nữa vắng mặt, bỏ lỡ trận quyết đấu với anh. Anh có suy nghĩ gì về điều này?", một phóng viên từ nước Mễ hỏi, hướng micrô về phía Nakagawa.
"Suy nghĩ gì ư? Không phải đã rõ ràng rồi sao? Thần y Lâm là một kẻ hèn nhát! Cái gọi là võ thuật Long Quốc chẳng qua là sản phẩm khoe khoang của người dân Long Quốc. Căn bản không đáng nhắc đến, võ giả Long Quốc đều là rác rưởi!", Nakagawa cười khẩy trả lời.
Công khai chê bai, không hề khách khí!
Đúng là một cú tát giòn giã vào mặt!
Nhưng biết sao được, bây giờ Nakagawa cho rằng mình có tư cách nói như vậy.
"Đúng vậy! Võ giả Long Quốc đều là rác rưởi!"
"Không dám ứng chiến, hèn nhát!"
"Bọn họ không phải là võ thuật chính thống! Chúng tôi mới phải!”
Các võ giả đế quốc Anh Hoa cổ vũ la hét ầm ỉ.
Đám phóng viên Long Quốc không thể nghe lọt tai.
Một trong số họ không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Anh Nakagawa! Mong anh đừng sỉ nhục võ thuật Long Quốc chúng tôi! Theo tôi được biết, thần y Lâm đã vượt qua biên giới của nước anh! Anh ấy có lẽ đang trên đường đến đây rồi! Anh ấy sẽ quyết đấu với anh! Anh ấy không phải là một kẻ hèn nhát!"
"Nhưng thời gian sắp hết rồi!"
Nakagawa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng, khịt mũi nói: "Càng huống hồ, biên giới ư? Biên giới đế quốc Anh Hoa đang tiến hành diễn tập! Thần y Lâm sao có thể vượt qua biên giới được chứ? Tôi nghĩ anh đang nói năng vớ vẩn! Kiếm cớ cho sự hèn nhát của các người mà thôi!”
"Anh... anh Nakagawa! Trên mạng đã có người đưa tin, thần y Lâm đã nhập cảnh! Nếu anh có bản lĩnh thì hãy đợi đi! Thần y Lâm nhất định sẽ tới!", phóng viên đó nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Đợi nữa à? Tôi đã đợi hắn hai lần rồi! Nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả! Cái này là lỗi của tôi sao? Kẻ hèn nhát vẫn là kẻ hèn nhát! Sao phải kiếm cớ? Đế quốc Anh Hoa không phải là nơi mà những kẻ hèn nhát như các người có thể đặt chân vào! Đánh gãy chân hắn cho tôi! Đừng để đế giày của hắn làm ô nhiễm đất đai của chúng ta!", Nakagawa mắng nhiếc.
"Đánh!"
Các binh sĩ đế quốc Anh Hoa lao tới như một bầy ong, đẩy ngã phóng viên đó.
Hai người ấn phóng viên đó xuống, người còn lại nhấc chân anh ta lên.
Những người còn lại tạo thành bức tường người để chặn camera của các phương tiện truyền thông xung quanh.
"Các người làm gì vậy? Dừng lại!"
Các phóng viên khác tới từ Long Quốc lập tức chạy tới, muốn ngăn cản họ, nhưng sao họ có thể là đối thủ của những võ giả này? Hoàn toàn không có cách nào để cứu những người bên trong.
Cuối cùng.
"A!"
Một tiếng kêu thê lương vang vọng tận mây xanh.
Đám đông giải tán.
Phóng viên đó ngã xuống sàn, hai đùi đã bị gãy.
“Xin lỗi mọi người, vừa rồi xảy ra giẫm đạp, có người thương vong, hãy đưa hắn đến bệnh viện!”, Nakagawa cười nhạt nói.
Những người các quốc gia khác đều kinh hãi, cau mày.
Nakagawa cực kỳ kiêu ngạo.
Tuy nhiên, bây giờ hắn có tiếng nói ở đây, những người này cũng không thể làm gì.
"Khốn nạn!"
Các phóng viên Long Quốc chạy đến đỡ lấy người kia, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn Nakagawa: "Anh sẽ gặp quả báo!"
"Quả báo ư? Ha ha, được rồi, lũ nhát gan, tôi đợi các người!"
Nakagawa bật cười thành tiếng.
Một số người đã rất tức giận, còn muốn chửi tiếp.
Nhưng lúc này.
Bùm bùm bùm bùm...
Đột nhiên truyền tới những tiếng nổ vang từ phía xa.
Mọi người nhướng mắt nhìn vào không trung.
Chỉ thấy hai bóng người bay từ trên xuống như hai ngôi sao.
Tất cả mọi người bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng tản ra.
Bùm!
Hai bóng người này va chạm mạnh vào mép võ đài, tạo ra một cái hố lớn ở mép võ đài.
Mặt đất rung chuyển.
Những người xung quanh đều quay lưng lại, bụi bay mù mịt.
"Ai đấy?"
Nakagawa cũng giật mình lùi ra sau, nhìn chằm chằm vào nơi đầy bụi rồi hét lên.
Khi bụi rơi xuống, có một người nằm trong hố, người này chính là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa - Orochi đại nhân.
Người còn lại đang giẫm lên ngực Orochi, đứng sừng sững ở đó.
Anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Nakagawa.
"Thần... Thần y Lâm?"
Nakagawa như bị sét đánh ngang tai!
Chương 2201: Lăn lên đây đi
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, sửng sốt nhìn thần y Lâm từ trên trời giáng xuống này.
Còn Nakagawa Yokoichi thì cảm thấy da đầu tê dại, trái tim muốn vọt lên tận cổ họng, thần kinh căng như dây đàn…
Một lát sau, ánh mắt gã không khỏi nhìn về phía ông lão đang nằm dưới đất, đầu óc trở nên trống rỗng.
Gã không nhìn nhầm.
Là Orochi đại nhân!
Vị thần hộ mệnh của đế quốc Anh Hoa!
“Orochi… đại nhân…”
“Sao lại như vậy được? Orochi đại nhân… cũng bị thần y Lâm đánh bại sao?”.
“Không thể nào! Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!”.
Nakagawa Yokoichi run rẩy thì thào, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.
“Chắc tôi không đến muộn nhỉ?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi người bên cạnh: “Bây giờ là mấy giờ?”.
“8… 8 giờ 59 phút, anh Lâm…”, một phóng viên nước ngoài ở bên cạnh lắp bắp nói.
“Vừa khéo, còn một phút nữa!”.
Lâm Chính không đếm xỉa đến ông lão đã ngất xỉu, hai chân điểm một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu như một chiếc lá: “Nakagawa, lên đây đi, đến lượt chúng ta rồi!”.
Anh vừa dứt lời, Nakagawa đã sợ đến mức hai chân nhũn ra, dường như đã chôn chân xuống đất.
Đánh với thần y Lâm?
Điên rồi sao?
Không nói đến việc Takahashi Imura bị thần y Lâm đánh cho người không ra người, ngợm không ra ngợm, bây giờ ngay cả Orochi đại nhân được coi là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa cũng bại trong tay anh.
Nakagawa dựa vào đâu mà so chiêu với cường giả siêu cấp như vậy chứ?
Nhất thời, Nakagawa Yokoichi cứ đứng như trời trồng, tiến không được lùi không xong, sợ hãi bất an.
“Anh Nakagawa, đến lượt anh rồi!”.
“Lên sàn đấu đi, cho thần y Lâm một bài học!”.
“Cho anh ta nếm mùi lợi hại của võ đạo đế quốc Anh Hoa chúng ta đi!”.
Những võ sĩ còn trẻ không biết rõ chân tướng đều la ó ầm ĩ.
Nakagawa Yokoichi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng không dám nói gì.
Các phóng viên ở xung quanh đều chĩa máy ảnh về phía này chụp điên cuồng.
“Thần y Lâm!”.
Đúng lúc này, một phóng viên của Long Quốc xông tới, quỳ xuống bên cạnh Lâm Chính, vừa khóc vừa nói: “Xin thần y Lâm hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi!”.
“Ồ, có chuyện gì vậy?”.
Lâm Chính nhíu mày ngoảnh sang.
Chỉ thấy phóng viên kia chỉ vào phóng viên đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói: “Thần y Lâm! Nakagawa Yokoichi này không coi ai ra gì, ăn nói ngông cuồng, chúng tôi chỉ phản bác mấy câu mà anh ta đã đánh gãy hai chân đồng nghiệp của tôi, đúng là ngang ngược! Xin thần y Lâm bằng mọi giá hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi! Hu hu hu…”
Người phóng viên vô cùng uất ức, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính nhìn về phía phóng viên bị gãy hai chân kia, sắc mặt có chút khó coi.
Anh xoay người lại, nhìn chằm chằm Nakagawa Yokoichi: “Là anh làm sao?”.
“Không… không phải, vừa nãy xảy ra sự việc giẫm đạp, người kia là do… là do bất cẩn bị người ta giẫm lên bị thương thôi… Đúng, là bất cẩn bị giẫm lên thôi…”, Nakagawa Yokoichi xua tay lia lịa, cố nặn ra nụ cười đáp.
“Anh Nakagawa, anh sợ cái gì chứ? Lên đi!”.
“Cho anh ta một bài học đi, đánh mạnh vào!”.
Các võ sĩ trẻ tuổi vô tri của đế quốc Anh Hoa vẫn đang la ó.
Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, cắn răng mắng: “Câm miệng!”.
Mọi người sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.
Nakagawa Yokoichi bị làm sao vậy?
“Được rồi, anh lăn lên đây đã đi, trận quyết đấu của chúng ta đã bắt đầu rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Quyết đấu, ừm… thần y Lâm, hôm nay tôi không được khỏe, chuyện quyết đấu… hay là đổi ngày đi… để hôm khác…”, sắc mặt Nakagawa Yokoichi tỏ vẻ khó coi, lắp bắp nói.
Gã vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.
“Đổi ngày?”.
“Anh Nakagawa, anh thấy khó chịu chỗ nào sao?”.
“Đang yên đang lành, sao lại đổi ngày?”.
Rất nhiều người dân của đế quốc Anh Hoa đều kêu lên.
Cư dân mạng cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tôi… tôi thấy bụng hơi khó chịu… chắc là ăn phải gì đó rồi…”, Nakagawa Yokoichi vội đáp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Vừa nãy vẫn còn khỏe lắm cơ mà, sao bỗng dưng lại đau bụng chứ?
“Anh Nakagawa, chắc không phải anh sợ thần y Lâm đấy chứ?”, phóng viên của Long Quốc lạnh lùng hừ mũi nói.
“Tôi mà phải sợ hắn? Tôi… tôi bị đau bụng thật mà…”, Nakagawa Yokoichi vẫn cứng miệng đáp.
“Nếu anh bị đau bụng thì thế này đi, để tôi khám cho anh, tôi tin y thuật của mình vẫn có thể chữa được một số bệnh vặt đơn giản”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Việc này…”
Nakagawa Yokoichi liền khó xử.
Hiển nhiên không thể giả bệnh được, bởi vì thần y Lâm là quyền uy.
Gã cắn răng, rồi lại nhìn Orochi đại nhân được người ta đỡ dậy nhưng vẫn đang hôn mê, trong lòng bỗng hạ quyết tâm, nhảy phắt lên sàn đấu.
“Nào, thần y Lâm, chúng ta chiến thôi!”.
“Ồ!”.
Lâm Chính có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nakagawa Yokoichi lại có dũng khí nghênh chiến, liền gật đầu: “Được”.
“Hừ! Mày liên tiếp phá vỡ phòng tuyến biên giới nước tao, còn đánh bại Orochi đại nhân, tuy mày lợi hại nhưng chắc chắn đã như nỏ căng hết đà! Bây giờ đã không tránh được, thì tao sẽ liều mạng với mày! Có lẽ hiện giờ mày đã cạn kiệt sức lực rồi, chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi, sao tao phải sợ mày chứ? Tao phải đường đường chính chính đánh bại mày, để tất cả mọi người đều biết mày trước giờ luôn là bại tướng dưới tay tao!”.
Nakagawa Yokoichi dữ tợn nói.
“Lại đây đi! Tôi nhường anh đánh trước!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy là mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”.
Nakagawa Yokoichi gầm lên, cất bước lao về phía Lâm Chính, giơ hai cánh tay lên nện mạnh về phía trán Lâm Chính.
Gã dùng hết sức bình sinh.
Muốn giải quyết Lâm Chính trong một đòn.
Nhưng khoảnh khắc nắm đấm của gã đánh tới.
Lâm Chính bỗng tung một quyền về phía lồng ngực của Nakagawa Yokoichi.
Bốp!
Một luồng khí kình bắn ra, lập tức xuyên qua lồng ngực của Nakagawa Yokoichi, rồi bao trùm toàn thân gã với sức mạnh không thể tin được.
Phụt!
Nakagawa Yokoichi phun ra mấy ngụm máu tươi, điên cuồng lùi lại, cho đến mép sàn đấu mới dừng lại được.
“Hả?”.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, nhìn Nakagawa Yokoichi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai cánh tay của gã đều bị gãy, da thịt toàn thân rách toạc, thất khiếu chảy máu, một cái lỗ lớn ở lồng ngực gã khiến ai nấy đều khiếp sợ.
Sau đó, gã chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở.
“Ồ!”.
Xung quanh xôn xao.
Tất cả mọi người đều phát điên.
Hạ đo ván bằng một quyền!
Đối mặt với Nakagawa Yokoichi, mà thần y Lâm giết được gã chỉ bằng một quyền!
“Thần y Lâm thắng rồi!”.
Mấy phóng viên của Long Quốc kích động đến mức cao giọng hô lên.
Phóng viên các nước điên cuồng chĩa ống kính về phía Lâm Chính, chụp lia lịa.
Tất cả các võ sĩ của đế quốc Anh Hoa đều ngẩn ra, không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
“Anh Nakagawa!”.
“Không… Không thể thế được! Sao anh Nakagawa lại thua được chứ? Không thể nào!”.
“Không! Tôi không tin!”.
Có người phát điên, có người ngây ngốc.
Người của đế quốc Anh Hoa vẫn đang chìm đắm trong sự vui vẻ và hoan hô, ngay sau đó như rơi xuống địa ngục.
“Thầy?”
Miura phát hiện ông lão bỏ chạy, lập tức dừng lại, kinh ngạc kêu lên.
“Chúng ta… bị thầy vứt bỏ rồi sao?”, Naoko cũng mất hồn mất vía.
Bọn họ không ngờ ông lão lại bỏ chạy.
Nhưng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng ông lão.
“Naoko, Miura! Các con nhất định giải giúp thầy chặn người này. Thầy là thần hộ vệ của đế quốc Anh Hoa, nếu thầy chết ở đây thì đế quốc Anh Hoa sẽ bị hủy hoại, người toàn thế giới sẽ cười nhạo chúng ta! Bây giờ thầy sẽ lập tức gọi viện binh đến, vây bắt thần y Lâm, các con phải đứng lên, câu giờ cho thầy!”
Nghe vậy, cả hai đều sững sờ, nhìn về phía xa với vẻ không tin nổi.
Một lúc sau mới hoàn hồn lại.
“Thầy nói đúng, thầy không phải là đối thủ của thần y Lâm, mà ông ấy là người đại diện cho đế quốc Anh Hoa, không thể bại trận được! Vì vậy chúng ta phải cố gắng giữ chân hắn! Naoko nghiến răng hét lớn: “Miura, lên đi! Vì đế quốc Anh Hoa!”
“Được…”
Miura nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người không sợ cái chết, nắm chặt đao, quay đầu lại.
Nhưng vừa quay đầu lại, đập vào mắt là mái tóc trắng của Lâm Chính tung bay trong gió.
Trong nháy mắt, không khí đông cứng lại.
Không biết từ lúc nào, Lâm Chính đã đứng trước mặt họ.
Hai người căng thẳng không dám động đậy.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lâm Chính, không biết vì sao hai người họ đều cảm thấy rất sợ hãi.
Nỗi sợ tràn ngập vô tận.
Bọn họ trợn tròn mắt, miệng há to, mồ hôi chảy đầm đìa.
Không còn chút ý chí chiến đấu nào.
Bọn họ có linh cảm nếu đâm đao vào thần y Lâm thì một giây sau, đầu của hai người họ sẽ rời khỏi cổ, chết ngay tại chỗ.
Keng!
Cuối cùng, Naoko run rẩy buông tay ra.
Thanh đao ngắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Miura không chịu nổi nữa, buông đao ra.
Cả hai đã buông bỏ vũ khí.
Sợ hãi nhìn Lâm Chính…
Lâm Chính vỗ lên cánh tay của hai người họ, không nói lời nào, chỉ vụt một tiếng, người như mũi tên đuổi theo ông lão kia.
Cảnh tượng này đã được nhóm nhiếp ảnh từ xa chụp lại.
Mấy người run rẩy nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính, không nói nên lời.
Bọn họ không biết mình đã quay chụp được cái gì.
Nếu nội dung này đăng tải lên mạng thì liệu có ai tin không?
Trong Trúc Các.
Một người phụ nữ trung niên cởi áo khoác ngoài, bước chân trần trên chiếu, pha cho mình một tách trà rồi uể oải nằm xuống.
Hôm nay bà ta rất mệt.
Cũng may là tất cả sắp kết thúc rồi.
Bà ta cầm điều khiển lên, bật TV, chuyển kênh đến quyết đấu của Nakagawa.
Hôm nay, trận quyết đấu này đã thu hút sự chú ý của cả thế giới.
Ở đế quốc Anh Hoa, ngoài kênh truyền hình thủ đô, tất cả những kênh khác đều đang phát sóng.
Lúc này, Nakagawa đang ngồi trên đài đấu, nhắm mắt dưỡng thần, bên người cắm một thanh kiếm Ninja, trông vô cùng nghiêm túc.
Hàng trăm camera được dựng dưới khán đài.
Không chỉ có truyền thông đế quốc Anh Hoa mà còn truyền thông của các nước khác, thậm chí còn có phóng viên từ Long Quốc.
“Còn nửa tiếng nữa là quyết đấu, huyền thoại võ thuật của Long Quốc chỉ còn nửa tiếng tồn tại thôi”, người phụ nữ trung niên thì thầm nói, sau đó ngáp một cái, định chợp mắt một lát.
Nhưng vào lúc này.
Ù ù…
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Người phụ nữ trung niên cau mày, sốt ruột định nhấc máy.
Nhưng khi nhìn số điện thoại, bà ta sững sờ rồi trở nên nghiêm túc hơn.
“Orochi đại nhân! Tôi có thể giúp gì cho ông? Chẳng phải đã xử lý xong thần y Lâm rồi sao?”, người phụ nữ trung niên vội vàng hỏi.
“Xảy ra chuyện bất ngờ!” Orochi đại nhân bên kia điện thoại thở hổn hển, nôn nóng nói: “Mau thông báo cho cấp trên, nhanh chóng chi viện cho tôi! Nhanh lên!”
“Cái gì?”
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc.
Bà ta định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng nổ lớn trong điện thoại, sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Người phụ nữ trung niên ngồi thần thờ trên chiếu, đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì vậy?
Tại sao nghe trong điện thoại, Orochi đại nhân như đang bị truy sát?
Sao có thể chứ!
Đó là người bảo vệ đất nước! Là võ giả mạnh nhất đế quốc Anh Hoa.
Chẳng lẽ ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của thần y Lâm?
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Người phụ nữ trung niên run rẩy nói với chính mình.
Nhưng không dám thoái thác, lập tức bấm số gọi.
Ngay lập tức toàn bộ thủ đô đế quốc Anh Hoa sôi sục.
Chương 2200: Trên trời bay xuống
Trên võ đài quyết đấu.
Nakagawa chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn ánh nắng gắt, bình tĩnh hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
“Anh Nakagawa, còn có mười phút nữa là đến thời gian quyết đấu giữa anh và thần y Lâm!”, một võ giả của đế quốc Anh Hoa bên cạnh cung kính nói.
"Thật sao? Ha ha, xem ra lần này thần y Lâm vẫn không dám tới!"
Nakagawa cười nhạt.
"Chắc chắn là như vậy, chúng ta có người đang canh chừng các điểm ở sân bay, đường cao tốc... đều không thấy bóng dáng của thần y Lâm. Cho dù bây giờ hắn xuất hiện ở sân bay hoặc đường cao tốc, rồi đến đây ngay thì mười phút chắc chắn cũng không đủ”, một người khác cười nói.
Nakagawa nheo mắt, vẻ mặt rất đắc ý!
Trận quyết đấu lần này gã đã được chính phủ đế quốc Anh Hoa toàn lực ủng hộ, tất cả các đường giao thông đều đã bị phong tỏa từ sớm.
Cho dù Lâm Chính xuất hiện trong thành phố, bên phía chính phủ cũng sẽ gây ra đủ loại rắc rối, khiến anh không thể đến hiện trường kịp thời.
Trận quyết đấu này, gã thắng chắc!
Nakagawa rất phấn khích.
Chỉ cần lần này thần y Lâm không đến đúng giờ thì gã sẽ trở thành người dọa thần y Lâm sợ không dám đến ứng chiến hai lần!
Gã sẽ trở thành là anh hùng của đế quốc Anh Hoa!
Tên của gã sẽ được vang danh trên toàn thế giới!
Mà gã cũng sẽ viết lại lịch sử võ thuật của đế quốc Anh Hoa, ghi danh thiên cổ!
Suy nghĩ mình sẽ sớm trở nên nổi tiếng toàn cầu khiến Nakagawa cảm thấy như bị thôi miên.
Cứ như thể tất cả những thứ này đều ở trong mơ!
Gã đưa mắt nhìn lên.
Một đám đông thanh niên đế quốc Anh Hoa mặc đồng phục và khăn trùm đầu chạy nhanh tới.
"Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!"
"Nakagawa vạn tuế!"
"Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!"
"Nakagawa vạn tuế!"
...
Bọn họ vây chặt võ đài, hào hứng hô lớn.
Mỗi người đều phấn khởi vui mừng, nhìn Nakagawa bằng ánh mắt như nhìn một vị anh hùng!
Mặc dù còn vài phút nữa mới đến thời hạn giao đấu, nhưng trong mắt mọi người, thắng thua đã được quyết định, kết quả này đã chắc chắn như đinh đóng cột.
"Nakagawa vạn tuế!"
Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!"
Nhiều người đế quốc Anh Hoa ở hiện trường cũng không chờ đợi thêm được nữa mà chúc mừng trước.
Khu vực xung quanh võ đài sôi sục.
Các phương tiện truyền thông đế quốc Anh Hoa cũng phát sóng trực tiếp thông báo kết quả cho công chúng trong nước.
Một số nhân viên truyền thông ở đế quốc Anh Hoa thậm chí còn kích động đến mức ngấn lệ.
Đây là một cảnh tượng lịch sử!
Cùng với những tin tức sớm từ giới truyền thông, cả đế quốc Anh Hoa tưng bừng hô hào!
Vô cùng náo nhiệt!
Các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng, họ quyết định không chờ đợi mấy phút cuối cùng nữa, tất cả bọn họ cầm micro và ống kính lao lên võ đài, tranh giành phỏng vấn Nakagawa.
"Đừng nôn nóng! Từng người một thôi!"
Nakagawa cười ha ha nói.
Các phóng viên Long Quốc tỏ ra bối rối, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Anh Nakagawa! Thần y Lâm lại một lần nữa vắng mặt, bỏ lỡ trận quyết đấu với anh. Anh có suy nghĩ gì về điều này?", một phóng viên từ nước Mễ hỏi, hướng micrô về phía Nakagawa.
"Suy nghĩ gì ư? Không phải đã rõ ràng rồi sao? Thần y Lâm là một kẻ hèn nhát! Cái gọi là võ thuật Long Quốc chẳng qua là sản phẩm khoe khoang của người dân Long Quốc. Căn bản không đáng nhắc đến, võ giả Long Quốc đều là rác rưởi!", Nakagawa cười khẩy trả lời.
Công khai chê bai, không hề khách khí!
Đúng là một cú tát giòn giã vào mặt!
Nhưng biết sao được, bây giờ Nakagawa cho rằng mình có tư cách nói như vậy.
"Đúng vậy! Võ giả Long Quốc đều là rác rưởi!"
"Không dám ứng chiến, hèn nhát!"
"Bọn họ không phải là võ thuật chính thống! Chúng tôi mới phải!”
Các võ giả đế quốc Anh Hoa cổ vũ la hét ầm ỉ.
Đám phóng viên Long Quốc không thể nghe lọt tai.
Một trong số họ không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Anh Nakagawa! Mong anh đừng sỉ nhục võ thuật Long Quốc chúng tôi! Theo tôi được biết, thần y Lâm đã vượt qua biên giới của nước anh! Anh ấy có lẽ đang trên đường đến đây rồi! Anh ấy sẽ quyết đấu với anh! Anh ấy không phải là một kẻ hèn nhát!"
"Nhưng thời gian sắp hết rồi!"
Nakagawa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng, khịt mũi nói: "Càng huống hồ, biên giới ư? Biên giới đế quốc Anh Hoa đang tiến hành diễn tập! Thần y Lâm sao có thể vượt qua biên giới được chứ? Tôi nghĩ anh đang nói năng vớ vẩn! Kiếm cớ cho sự hèn nhát của các người mà thôi!”
"Anh... anh Nakagawa! Trên mạng đã có người đưa tin, thần y Lâm đã nhập cảnh! Nếu anh có bản lĩnh thì hãy đợi đi! Thần y Lâm nhất định sẽ tới!", phóng viên đó nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Đợi nữa à? Tôi đã đợi hắn hai lần rồi! Nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả! Cái này là lỗi của tôi sao? Kẻ hèn nhát vẫn là kẻ hèn nhát! Sao phải kiếm cớ? Đế quốc Anh Hoa không phải là nơi mà những kẻ hèn nhát như các người có thể đặt chân vào! Đánh gãy chân hắn cho tôi! Đừng để đế giày của hắn làm ô nhiễm đất đai của chúng ta!", Nakagawa mắng nhiếc.
"Đánh!"
Các binh sĩ đế quốc Anh Hoa lao tới như một bầy ong, đẩy ngã phóng viên đó.
Hai người ấn phóng viên đó xuống, người còn lại nhấc chân anh ta lên.
Những người còn lại tạo thành bức tường người để chặn camera của các phương tiện truyền thông xung quanh.
"Các người làm gì vậy? Dừng lại!"
Các phóng viên khác tới từ Long Quốc lập tức chạy tới, muốn ngăn cản họ, nhưng sao họ có thể là đối thủ của những võ giả này? Hoàn toàn không có cách nào để cứu những người bên trong.
Cuối cùng.
"A!"
Một tiếng kêu thê lương vang vọng tận mây xanh.
Đám đông giải tán.
Phóng viên đó ngã xuống sàn, hai đùi đã bị gãy.
“Xin lỗi mọi người, vừa rồi xảy ra giẫm đạp, có người thương vong, hãy đưa hắn đến bệnh viện!”, Nakagawa cười nhạt nói.
Những người các quốc gia khác đều kinh hãi, cau mày.
Nakagawa cực kỳ kiêu ngạo.
Tuy nhiên, bây giờ hắn có tiếng nói ở đây, những người này cũng không thể làm gì.
"Khốn nạn!"
Các phóng viên Long Quốc chạy đến đỡ lấy người kia, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn Nakagawa: "Anh sẽ gặp quả báo!"
"Quả báo ư? Ha ha, được rồi, lũ nhát gan, tôi đợi các người!"
Nakagawa bật cười thành tiếng.
Một số người đã rất tức giận, còn muốn chửi tiếp.
Nhưng lúc này.
Bùm bùm bùm bùm...
Đột nhiên truyền tới những tiếng nổ vang từ phía xa.
Mọi người nhướng mắt nhìn vào không trung.
Chỉ thấy hai bóng người bay từ trên xuống như hai ngôi sao.
Tất cả mọi người bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng tản ra.
Bùm!
Hai bóng người này va chạm mạnh vào mép võ đài, tạo ra một cái hố lớn ở mép võ đài.
Mặt đất rung chuyển.
Những người xung quanh đều quay lưng lại, bụi bay mù mịt.
"Ai đấy?"
Nakagawa cũng giật mình lùi ra sau, nhìn chằm chằm vào nơi đầy bụi rồi hét lên.
Khi bụi rơi xuống, có một người nằm trong hố, người này chính là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa - Orochi đại nhân.
Người còn lại đang giẫm lên ngực Orochi, đứng sừng sững ở đó.
Anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Nakagawa.
"Thần... Thần y Lâm?"
Nakagawa như bị sét đánh ngang tai!
Chương 2201: Lăn lên đây đi
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, sửng sốt nhìn thần y Lâm từ trên trời giáng xuống này.
Còn Nakagawa Yokoichi thì cảm thấy da đầu tê dại, trái tim muốn vọt lên tận cổ họng, thần kinh căng như dây đàn…
Một lát sau, ánh mắt gã không khỏi nhìn về phía ông lão đang nằm dưới đất, đầu óc trở nên trống rỗng.
Gã không nhìn nhầm.
Là Orochi đại nhân!
Vị thần hộ mệnh của đế quốc Anh Hoa!
“Orochi… đại nhân…”
“Sao lại như vậy được? Orochi đại nhân… cũng bị thần y Lâm đánh bại sao?”.
“Không thể nào! Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!”.
Nakagawa Yokoichi run rẩy thì thào, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.
“Chắc tôi không đến muộn nhỉ?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi người bên cạnh: “Bây giờ là mấy giờ?”.
“8… 8 giờ 59 phút, anh Lâm…”, một phóng viên nước ngoài ở bên cạnh lắp bắp nói.
“Vừa khéo, còn một phút nữa!”.
Lâm Chính không đếm xỉa đến ông lão đã ngất xỉu, hai chân điểm một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu như một chiếc lá: “Nakagawa, lên đây đi, đến lượt chúng ta rồi!”.
Anh vừa dứt lời, Nakagawa đã sợ đến mức hai chân nhũn ra, dường như đã chôn chân xuống đất.
Đánh với thần y Lâm?
Điên rồi sao?
Không nói đến việc Takahashi Imura bị thần y Lâm đánh cho người không ra người, ngợm không ra ngợm, bây giờ ngay cả Orochi đại nhân được coi là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa cũng bại trong tay anh.
Nakagawa dựa vào đâu mà so chiêu với cường giả siêu cấp như vậy chứ?
Nhất thời, Nakagawa Yokoichi cứ đứng như trời trồng, tiến không được lùi không xong, sợ hãi bất an.
“Anh Nakagawa, đến lượt anh rồi!”.
“Lên sàn đấu đi, cho thần y Lâm một bài học!”.
“Cho anh ta nếm mùi lợi hại của võ đạo đế quốc Anh Hoa chúng ta đi!”.
Những võ sĩ còn trẻ không biết rõ chân tướng đều la ó ầm ĩ.
Nakagawa Yokoichi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng không dám nói gì.
Các phóng viên ở xung quanh đều chĩa máy ảnh về phía này chụp điên cuồng.
“Thần y Lâm!”.
Đúng lúc này, một phóng viên của Long Quốc xông tới, quỳ xuống bên cạnh Lâm Chính, vừa khóc vừa nói: “Xin thần y Lâm hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi!”.
“Ồ, có chuyện gì vậy?”.
Lâm Chính nhíu mày ngoảnh sang.
Chỉ thấy phóng viên kia chỉ vào phóng viên đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói: “Thần y Lâm! Nakagawa Yokoichi này không coi ai ra gì, ăn nói ngông cuồng, chúng tôi chỉ phản bác mấy câu mà anh ta đã đánh gãy hai chân đồng nghiệp của tôi, đúng là ngang ngược! Xin thần y Lâm bằng mọi giá hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi! Hu hu hu…”
Người phóng viên vô cùng uất ức, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính nhìn về phía phóng viên bị gãy hai chân kia, sắc mặt có chút khó coi.
Anh xoay người lại, nhìn chằm chằm Nakagawa Yokoichi: “Là anh làm sao?”.
“Không… không phải, vừa nãy xảy ra sự việc giẫm đạp, người kia là do… là do bất cẩn bị người ta giẫm lên bị thương thôi… Đúng, là bất cẩn bị giẫm lên thôi…”, Nakagawa Yokoichi xua tay lia lịa, cố nặn ra nụ cười đáp.
“Anh Nakagawa, anh sợ cái gì chứ? Lên đi!”.
“Cho anh ta một bài học đi, đánh mạnh vào!”.
Các võ sĩ trẻ tuổi vô tri của đế quốc Anh Hoa vẫn đang la ó.
Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, cắn răng mắng: “Câm miệng!”.
Mọi người sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.
Nakagawa Yokoichi bị làm sao vậy?
“Được rồi, anh lăn lên đây đã đi, trận quyết đấu của chúng ta đã bắt đầu rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Quyết đấu, ừm… thần y Lâm, hôm nay tôi không được khỏe, chuyện quyết đấu… hay là đổi ngày đi… để hôm khác…”, sắc mặt Nakagawa Yokoichi tỏ vẻ khó coi, lắp bắp nói.
Gã vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.
“Đổi ngày?”.
“Anh Nakagawa, anh thấy khó chịu chỗ nào sao?”.
“Đang yên đang lành, sao lại đổi ngày?”.
Rất nhiều người dân của đế quốc Anh Hoa đều kêu lên.
Cư dân mạng cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tôi… tôi thấy bụng hơi khó chịu… chắc là ăn phải gì đó rồi…”, Nakagawa Yokoichi vội đáp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Vừa nãy vẫn còn khỏe lắm cơ mà, sao bỗng dưng lại đau bụng chứ?
“Anh Nakagawa, chắc không phải anh sợ thần y Lâm đấy chứ?”, phóng viên của Long Quốc lạnh lùng hừ mũi nói.
“Tôi mà phải sợ hắn? Tôi… tôi bị đau bụng thật mà…”, Nakagawa Yokoichi vẫn cứng miệng đáp.
“Nếu anh bị đau bụng thì thế này đi, để tôi khám cho anh, tôi tin y thuật của mình vẫn có thể chữa được một số bệnh vặt đơn giản”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Việc này…”
Nakagawa Yokoichi liền khó xử.
Hiển nhiên không thể giả bệnh được, bởi vì thần y Lâm là quyền uy.
Gã cắn răng, rồi lại nhìn Orochi đại nhân được người ta đỡ dậy nhưng vẫn đang hôn mê, trong lòng bỗng hạ quyết tâm, nhảy phắt lên sàn đấu.
“Nào, thần y Lâm, chúng ta chiến thôi!”.
“Ồ!”.
Lâm Chính có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nakagawa Yokoichi lại có dũng khí nghênh chiến, liền gật đầu: “Được”.
“Hừ! Mày liên tiếp phá vỡ phòng tuyến biên giới nước tao, còn đánh bại Orochi đại nhân, tuy mày lợi hại nhưng chắc chắn đã như nỏ căng hết đà! Bây giờ đã không tránh được, thì tao sẽ liều mạng với mày! Có lẽ hiện giờ mày đã cạn kiệt sức lực rồi, chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi, sao tao phải sợ mày chứ? Tao phải đường đường chính chính đánh bại mày, để tất cả mọi người đều biết mày trước giờ luôn là bại tướng dưới tay tao!”.
Nakagawa Yokoichi dữ tợn nói.
“Lại đây đi! Tôi nhường anh đánh trước!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy là mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”.
Nakagawa Yokoichi gầm lên, cất bước lao về phía Lâm Chính, giơ hai cánh tay lên nện mạnh về phía trán Lâm Chính.
Gã dùng hết sức bình sinh.
Muốn giải quyết Lâm Chính trong một đòn.
Nhưng khoảnh khắc nắm đấm của gã đánh tới.
Lâm Chính bỗng tung một quyền về phía lồng ngực của Nakagawa Yokoichi.
Bốp!
Một luồng khí kình bắn ra, lập tức xuyên qua lồng ngực của Nakagawa Yokoichi, rồi bao trùm toàn thân gã với sức mạnh không thể tin được.
Phụt!
Nakagawa Yokoichi phun ra mấy ngụm máu tươi, điên cuồng lùi lại, cho đến mép sàn đấu mới dừng lại được.
“Hả?”.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, nhìn Nakagawa Yokoichi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai cánh tay của gã đều bị gãy, da thịt toàn thân rách toạc, thất khiếu chảy máu, một cái lỗ lớn ở lồng ngực gã khiến ai nấy đều khiếp sợ.
Sau đó, gã chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở.
“Ồ!”.
Xung quanh xôn xao.
Tất cả mọi người đều phát điên.
Hạ đo ván bằng một quyền!
Đối mặt với Nakagawa Yokoichi, mà thần y Lâm giết được gã chỉ bằng một quyền!
“Thần y Lâm thắng rồi!”.
Mấy phóng viên của Long Quốc kích động đến mức cao giọng hô lên.
Phóng viên các nước điên cuồng chĩa ống kính về phía Lâm Chính, chụp lia lịa.
Tất cả các võ sĩ của đế quốc Anh Hoa đều ngẩn ra, không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
“Anh Nakagawa!”.
“Không… Không thể thế được! Sao anh Nakagawa lại thua được chứ? Không thể nào!”.
“Không! Tôi không tin!”.
Có người phát điên, có người ngây ngốc.
Người của đế quốc Anh Hoa vẫn đang chìm đắm trong sự vui vẻ và hoan hô, ngay sau đó như rơi xuống địa ngục.