-
Chương 2194: Vị thần bảo vệ
Chương 2194: Vị thần bảo vệ
Két...Một chiếc xe màu đen đỗ bên đường gần bờ biển. Người phụ nữ trung niên bước xuống xe, lấy kính viễn vọng ra xem. Khi nhìn thấy những cột lửa cao ngút được tạo ra từ các vụ nổ, người phụ nữ tái mặt.
“Hàng phòng ngự bị phá rồi? Không thể nào…”
“Đó chính là con chiến hạm của đội cơ động…nó…bị chìm rồi sao?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao?”, người phụ nữ buông kính viễn vọng xuống, vội lùi lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Không được! Không thể như vậy được. Nếu thần y Lâm mà nhập cảnh được thì nước Anh Hoa sẽ mất hết thể diện mất. cả thế giới sẽ cười vào mặt chúng ta”.
“Lúc này, đành phải nhờ vị đó giúp đỡ thôi”, người phụ nữ trung nhiên lầm bầm, lấy điện thoại ra và ấn số.
Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Bà Sakura, không cần phải mời nữa, chúng tôi tới rồi”.
Người phụ nữ trung niên giật mình, vội quay đầu nhìn. Một nam một nữ đã xuất hiện bên cạnh bà ta từ khi nào.
Hai người mặc đồ thể thao trông vô cùng thoải mái thế nhưng khí tức phát ra thì khiến người khác phải nín thở.
“Naoko đại nhân, Miura đại nhân”, người phụ nữ trung niên mừng lắm vội cúi người: “Xin hai vị hãy ra tay tiêu diệt kẻ đó, đừng để cho cậu ta nhập cảnh”.
“Những kẻ đó không xử lý được sao? Thất vọng quá. Nước Anh Hoa còn mặt mũi nào nữa”, người đàn ông tên Naoko hừ giọng, bước tới: “Nhưng mà không cần lo lắng. Chúng tôi đã tới rồi thì cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu”.
“Có hai vị thì tôi yên tâm rồi”, người phụ nữ trung niên vội nói: “Mong hai vị mau ra tay, nếu không Ám Bộ và người của Tam Nhẫn Bộ sẽ không cầm cự được lâu đâu…”
“Muốn giết người đó quá dễ dàng, nhưng hôm nay chúng tôi không có tư cách ra tay”, cô gái tên Miura khẽ cười.
“Không có tức cách sao? Hai vị đại nhân, tôi không hiểu ý của hai vị…”, người phụ nữ trung niên tỏ vẻ nghi ngờ.
Chỉ thấy Naoko nhìn về phía sườn núi. Người phụ nữ trung niên vội nhìn theo. Bà ta run rẩy, vội quỳ phụp xuống: “Orochi đại nhân? Đại nhân…cũng tới rồi?”
Hóa ra có một người đang ngồi trên núi. Người này đặt chén trà xuống, trời đã khuya mà ông ta vẫn ung dung uống trà, chẳng mặn mà gì tới lời chào của người phụ nữ.
“Thầy đã nói rồi, lần này thầy đích thân ra tay, Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ là một đám vô dụng. Lát nữa thần y Lâm dọn sạch đám rác rưởi đó thì thấy sẽ mời cậu ta tới uống trà, còn bà có thể về ngủ được rồi. Chuyện ở đây để thầy giải quyết", Naoko mỉm cười.
“Đương nhiên rồi. Orochi đại nhân đã ra tay thì thần y Lâm chỉ có nước chết thôi. Vậy thì làm phiền tới các vị đại nhân rồi”, người phụ nữ trung niên cúi người, lên xe không chút do dự.
Qua kính xe, bà ta nhìn về hướng Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ ớn lạnh: “Orochi đại nhân đã xuất hiện. Lần này không ai có thể cứu được cậu nữa rồi, thần y Lâm. Dù sao thì lần này ra mặt cũng là vị thần bảo vệ nước Anh Hoa mà".
Người phụ nữ trung niên biết thế cục đã định. Mặc dù Lâm Chính rất giỏi nhưng không thể nào đối phó được với vị thần bảo vệ đất nước được hết. Bà ta biết rất rõ người đang uống trà trên núi kia đáng sợ như thế nào. Dù là Ashina, Kazumura hay là thần Ninja đứng trước mặt ông ta thì cũng chẳng khác gì ba đứa con nít.
“Xem ra phía trên rất xem trọng chuyện này. Lần này, cả thế giới có thể hiểu được bên nào mới là võ đạo thực sự rồi đây”, người phụ nữ trung niên đạp mạnh chân ga rời đi.
Hàng phòng ngự trên biển. Rầm…Người đàn ông với vết sẹo trên mặt ngã ra đất bị cơ thể nứt toác. Người này nhìn chăm chăm Lâm Chính và dần tắt thở.
Lâm Chính đứng đó, trước mặt anh vẫn còn Hattori đại nhân. Những người khác đã ngã ra đất cả rồi.
“Nếu giờ ông mà rời đi thì còn giữ được mạng”, Lâm Chính nói.
“Đây là đất nước tôi, tôi không thể bỏ chạy được. Thần y Lâm, cậu rất mạnh nhưng dù là vậy thì tôi vẫn phải chiến đấu tới cùng”, Hattori gầm lên và rút kiếm ra.
Thế nhưng một giây sau, một cây châm đã ghim trúng cổ của ông ta. Hattori run rẩy, buông thõng kiếm xuống.
“Tôi rất khâm phục ông nhưng tôi cũng có sứ mệnh của mình”, Lâm Chính thản nhin nói. Hattori trố tròn mắt, ngã ra đất.
Lâm Chính phủi bụi trên người, bước qua hàng phòng ngự chính thức nhập cảnh.
“Người bạn phía dưới mệt chưa? Mời lên đây uống trà nào”, lúc này có một giọng nói từ trên núi vọng xuống.
Lâm Chính ngước lên nhìn và khẽ chau mày…
Chương 2195: Non nớt hiếu thắng
Ông lão trên đỉnh núi thoạt nhìn tướng mạo xấu xí, nhưng thanh thế của ông ta lại khiến Lâm Chính cảm nhận được áp lực nặng nề.
Nhưng anh không lùi bước mà nhảy thẳng lên chỗ đỉnh núi.
Naoko và Miura mỉm cười đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.
Lâm Chính đứng trước bàn trà.
Ông lão bình tĩnh thong dong, pha trà cho Lâm Chính.
“Ngồi đi, đừng khách sáo”.
Lâm Chính gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.
Thủ pháp của ông lão rất thành thạo, chẳng mấy chốc, một ấm trà thơm ngát đã được pha xong.
“Ai cũng nói Long Quốc là nơi bắt nguồn của trà đạo, chắc hẳn cậu cũng có kiến giải về trà. Thế này đi, tôi cho cậu thời gian ba chén trà, hỏi cậu ba câu hỏi, nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người hài lòng tin phục, thì tôi sẽ để cậu sống sót rời khỏi đây. Nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người thất vọng thì tôi chỉ đành giữ mạng của cậu ở đây vậy”, ông lão uống một ngụm trà, bình thản nói.
"Ông hỏi đi", Lâm Chính cũng bình thản không kém, nói thẳng với ông ta.
"Thế nào là võ đạo?", ông lão bình thản hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu: "Mỗi người đều có đạo khác nhau, võ đạo cũng vậy. Câu trả lời của tôi chưa chắc là câu trả lời mà ông muốn, nên câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì hết".
Ông lão mỉm cười, khẽ gật đầu nói: "Vậy thế nào là đúng sai?".
"Việc gì mà hầu hết mọi người cho là được thì là đúng, việc gì mà hầu hết mọi người cho là không được thì là sai".
"Nói như cậu thì trên đời này không còn chính nghĩa công lý nữa sao?".
"Có thể có mà cũng có thể không, cái gọi là đúng sai chẳng phải cũng từ miệng người nói ra sao? Câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì cả", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thú vị đấy".
Ông lão nheo mắt lại đánh giá Lâm Chính một lát, khẽ gật đầu nói: "Nếu vậy thì còn câu cuối cùng, mong cậu có thể trả lời cho tốt".
Lâm Chính không nói gì, ông lão tiếp tục lên tiếng.
"Kết hợp với hai câu trả lời vừa nãy của cậu, vậy thì cái gọi là chính thống võ đạo có phải thuộc đế quốc Anh Hoa chúng tôi không?".
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền nhíu mày.
Ông ta muốn gài anh đây mà.
"Cậu nói võ đạo không có câu trả lời tiêu chuẩn, một vạn người thì có một vạn loại võ đạo. Cậu nói trên đời này không có cái gọi là đúng sai, đúng sai là do miệng mình nói ra. Theo những lời cậu nói, đế quốc Anh Hoa tôi nghĩ võ đạo của chúng tôi là chính thống thế giới cũng không sai. Nếu chúng tôi không sai thì tại sao cậu lại đến đây làm phiền chúng tôi? Xâm phạm ranh giới của chúng tôi?", ông lão mỉm cười nói.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Vài ba câu nói đã khiến Lâm Chính thành xuất binh vô cớ.
Nếu Lâm Chính phủ nhận thì chính là tự tát vào mặt mình, nếu phủ nhận thì lại càng là tự tát vào mặt mình, còn thừa nhận đối phương là chính thống võ đạo.
"Thế nên thế giới này vẫn phải dùng nắm đấm để nói chuyện".
Lâm Chính bình thản đáp: "Khi hai bên đều cảm thấy mình không sai, thì phương pháp thẳng thắn nhất từ cổ chí kim là dùng võ lực để quyết định. Huống hồ chính thống võ đạo của Long Quốc chúng tôi không phải nói mồm, mà được tổ tiên của Long Quốc chúng tôi rèn đúc từ trí tuệ và võ lực vô thượng. Ông dùng lý do xuyên tạc bóp méo, cho dù tôi thừa nhận, thì Long Quốc cũng sẽ không thừa nhận, những võ sĩ chí cao thực sự lại càng hừ mũi khinh thường".
"Nói vậy là tôi phải dùng võ lực đánh cho cậu phục mới được sao?".
Ông lão uống cạn chén trà trong tay.
"Tôi nghĩ tốt nhất là ông hãy dùng cách này đi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Ha ha ha...", ông lão bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Đám thanh niên đúng là non nớt hiếu thắng! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây, thì còn giữ được mạng. Nếu còn không đi, thì tôi sẽ cắm năm cây cờ ở phòng tuyến bờ biển này, rồi xé cậu làm năm mảnh, xiên từng mảnh lên từng cây cờ, cho tất cả mọi người trên thế giới biết kết cục của cậu sau khi nói những lời ngông cuồng này".
Dứt lời, ông lão chậm rãi đứng lên.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, cũng không nhìn ông lão, mà chăm chú uống trà.
Naoko và Miura ở bên dưới ngước mắt lên nhìn, cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị.
Một lúc lâu sau.
Lâm Chính vẫn không nói gì.
Dường như ông lão đã biết quyết định của Lâm Chính, liền khẽ gật đầu.
Bỗng dưng.
Ầm!
Bàn trà trước mặt bỗng nổ tung.
Chén trà trong tay Lâm Chính cũng biến thành bột mịn.
Anh nhíu mày, bỗng giơ tay lên chộp về phía trước.
Vù!
Một bàn tay già nua khô khốc xuất hiện trước mặt Lâm Chính như ảo thuật, rồi chụp về phía đỉnh đầu Lâm Chính.
Tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Đủ để vượt qua vận tốc âm thanh.
Nếu không phải Lâm Chính giơ tay chộp kịp thời, thì e là bàn tay này đã vặt đầu anh xuống rồi.
Nhưng tay của Lâm Chính còn chưa nắm chặt cổ tay của ông lão.
Bốp!
Một luồng sức mạnh quỷ dị bỗng phát ra từ chỗ cổ tay ông ta.
Lâm Chính không kịp đề phòng, lập tức bị chấn động bay đi, ngã khỏi đỉnh núi.
"Nếu cậu đã đưa ra lựa chọn, thì tôi chỉ đành giết cậu vậy!".
Dứt lời, ông lão bỗng búng tay một cái.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất nứt toác, tỏa ra rất nhiều khí tức đáng sợ. Lâm Chính còn chưa chạm đất đã bị những khí tức đáng sợ này tấn công, cơ thể gần như bị xé rách.
Nhưng không chờ anh kịp phản ứng, ông lão lại phát động tấn công.
Ông ta thọc một tay vào mặt đất, dùng sức thật mạnh, xé toạc một ngọn núi ra, rồi giơ ngọn núi khổng lồ kia lên nện về phía Lâm Chính.
Chẳng khác nào thiên thạch rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Lâm Chính bị ngọn núi này đè bẹp dưới đất, nếu là người bình thường thì đã nát bét như tương rồi, đổi lại là Lâm Chính, cho dù không chết thì cũng rách thịt gãy xương, không còn hình người.
"Vậy là chết rồi sao?".
"Hừ, thật là vô vị, loại vô dụng này mà cũng dám đến đế quốc Anh Hoa chúng ta vênh váo! Đúng là nực cười!".
Naoko và Miura không khỏi cười khinh bỉ.
Nhóm chụp ảnh vẫn đang chụp ảnh ở phía xa cũng ngẩn người, kinh ngạc nhìn ngọn núi bị ném xuống.
"Không thể nào... Không thể nào... Thần y Lâm thua rồi sao?".
"Cậu ấy sẽ không chết đâu! Tuyệt đối không thể!".
Bọn họ đều không dám tin, nhưng sự thất thố của bọn họ đã thu hút sự chú ý của người bên này.
"Mấy người kia là ai vậy?", Miura nhíu mày nói.
"Hình như vừa nãy bọn họ nói tiếng Trung, e là gian tế do Long Quốc phái tới, chúng ta bắt lại đi!".
Naoko hừ mũi nói, đang định xông tới.
Nhưng đúng lúc hắn vừa nhảy khỏi lan can.
Ầm!
Tảng đá khổng lồ đang đè Lâm Chính bỗng nổ tung.
Naoko cả kinh, vội vàng lùi lại.
Chỉ thấy đất đá tứ tung, bụi bay mù mịt, một bóng dáng bỗng lao ra khỏi đám bụi kia, mang theo sát khí ngút trời đánh về phía ông lão.
"Thầy hãy cẩn thận!".
Naoko cuống quýt kêu lên.
Miura vội vàng quay sang nhìn.
Lâm Chính tung một nắm đấm tới, mang theo thần lực vô tận đánh vào đầu ông ta.
Anh từng một quyền đánh nát tàu sân bay.
E là quyền này có thể đánh cho ông lão tan xương nát thịt.
Nhưng ông ta không nhanh không chậm giơ tay lên, chộp về phía trước.
Bốp!
Âm thanh trong trẻo vang khắp bốn phía.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy ông lão vẫn đứng bất động ở chỗ cũ.
Còn bàn tay của ông ta tóm chặt lấy nắm đấm của Lâm Chính, đỡ được một cách ngon lành...
Chương 2196: Ta sống ngươi chết
Đây là nắm đấm đánh chìm được cả tàu sân bay đấy!
Cứ thế... bị ông lão đỡ được một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
"Không thể nào..."
"Sao... sao ông ta có thể đỡ được chứ?".
"Lão già này là ai vậy? Thật là đáng sợ!".
Các thành viên của nhóm chụp ảnh mới cập bến đều há hốc miệng, ngây ra nhìn ông lão.
Ông ta lại phát lực.
Dường như có một luồng sức mạnh bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.
Vèo!
Lâm Chính bị bắn đi, bay vèo như một viên đạn, va vào sườn núi ở phía sau.
Sườn núi lập tức nổ tung, lõm hẳn vào.
Lâm Chính bò ngay dậy, nhưng ông lão đã lại đánh tới.
"Không biết trời cao đất dày! Chém!".
Ông lão trầm giọng quát, bổ một nhát thủ đao tới.
Lâm Chính nín thở, lập tức thu chiêu tránh đi, né được đòn này trong gang tấc.
Trên thủ đao mang theo cương khí đáng sợ, lập tức chém ngọn núi này thành hai nửa.
Lâm Chính nhân lúc đối phương chưa thu chiêu, lập tức lật tay đánh vào lồng ngực ông lão.
Nhưng nắm đấm vừa lại gần, anh mới biết mình đã mắc bẫy.
Chỉ thấy khí tức quanh người ông lão tuôn ra như từng bàn tay lớn, chộp lấy toàn thân anh, còn thủ đao kia cũng thuận thế quét ngang, năm ngón tay túm chặt lấy bả vai Lâm Chính.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Chính đã bị khóa chặt, muốn thoát thì khó hơn lên trời.
Ông lão thuận thế bổ tay còn lại về phía cổ Lâm Chính.
Lần này thì anh chắc chắn sẽ đầu một nơi người một nẻo.
"Thắng thua đã rõ rồi!".
Naoko nhỏ giọng kêu lên.
Với thế công như vậy thì Lâm Chính hoàn toàn không còn khả năng tránh né.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trái tim ông lão, bất ngờ tập trung toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm, rồi đánh thật mạnh tới.
"Hử?".
Ông lão có chút ngạc nhiên.
Lâm Chính muốn cá chết lưới rách sao?
Ông ta có chút do dự, suy nghĩ xem có cần cản lại không.
Nhưng chút do dự của ông ta đã mang lại cơ hội cho Lâm Chính.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề nện vào ngực ông lão.
Cơ thể ông ta lập tức run lên, khí huyết nhộn nhạo, muốn nôn ra máu.
Tuy Lâm Chính đánh trúng, nhưng vẫn không thể ngăn được sát chiêu của ông lão.
Rắc!
Thủ đao chém vào cổ Lâm Chính, cả người anh bay đi, ngã xuống đường quốc lộ ở mé bên phải. Cả con đường chấn động vỡ vụn, Lâm Chính lăn dọc đường mấy chục mét mới dừng lại được.
Khi tất cả mọi người nhìn về phía anh, ai nấy đều kinh hoàng khiếp sợ.
Lúc này, cổ Lâm Chính đã ngoẹo hẳn đi, khuôn mặt gần như thẳng hàng với bờ vai.
Hiển nhiên cổ của anh đã gãy lìa.
Theo lý mà nói thì Lâm Chính đã mất mạng rồi!
Trong mắt Naoko và Miura thì thắng thua đã rõ, thần tiên cũng không cứu nổi thần y Lâm nữa.
Nhưng ông lão lại không nghĩ vậy.
Ông ta ôm lồng ngực, khí tức tắc nghẽn, nhìn chằm chằm cơ thể Lâm Chính ở bên kia.
Một lúc sau, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt già nua dần đanh lại.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bỗng động đậy.
Miura và Naoko đang định chúc mừng liền tắt nụ cười.
"Không... không thể nào!", Miura trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.
"Hắn ta... vẫn chưa chết? Sao lại như vậy hả thầy? Lẽ nào... tên kia bất tử sao?", Naoko kinh hãi, run rẩy nói.
"Cậu ta không bất tử, chỉ là y thuật quá mạnh thôi".
Ông lão mặt không cảm xúc nói: "Tuy cổ cậu ta đã bị đứt, nhưng cậu ta đã dùng châm bạc ổn định những chỗ yếu hại từ trước, đứt lìa cổ vẫn chưa thể khiến cậu ta mất mạng được, cậu ta có thể phục hồi nhanh chóng. Các con đừng quên cậu ta là thần y Lâm vang danh toàn cầu!".
Hai người nghe thấy thế đều hít vào khí lạnh.
"Vậy thầy ơi... làm sao mới giết chết được người này?", Miura vô thức hỏi.
"Phải băm vằm trái tim và đại não của cậu ta!", ông lão đanh giọng nói: "Hơn nữa thầy phải tốc chiến tốc thắng, bởi vì trong lúc đấu với người này, thầy sẽ không ngừng bị mất sức và bị thương. Nhưng cậu ta dù có bị mất bao nhiêu sức, bị bao nhiêu vết thương, thì vẫn có thể hồi phục nhờ y thuật cao siêu. Kéo dài thời gian chiến đấu chỉ có bất lợi cho thầy thôi".
"Hóa ra là vậy..."
"Thầy, để bọn con giúp thầy!".
Miura và Naoko lập tức nói.
"Giúp thầy? Hừ, các con coi thầy là ai chứ? Đối phó với một thần y Lâm nhỏ bé vẫn chưa đến mức cần các con nhúng tay, cứ đứng bên cạnh xem thôi là được".
Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, cơ thể bỗng động.
Vèo!
Lao về phía Lâm Chính nhanh như chớp.
Lâm Chính vừa đứng dậy, mới nắn cổ cho thẳng thì ông lão đã đánh tới.
Anh vội giơ hai cánh tay lên phòng ngự phản kích.
Nhưng lúc này, thế công của ông lão quá hung mãnh, hơn nữa đều là sát chiêu.
Lâm Chính đối địch một hồi, xương tay xương chân đều bị đánh gãy, phải lùi lại liên tục, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
"Kết thúc rồi!".
Ông lão nắm được cơ hội, khẽ quát một tiếng rồi tung một cú đấm tới.
Lần này, ông ta nhắm trúng trái tim Lâm Chính.
Ông ta muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng của anh.
Chắc chắn Lâm Chính không tránh được quyền này.
Nhưng... anh vẫn không lựa chọn tránh đòn, mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào đầu ông lão, đồng thời cũng vung cánh tay đánh tới.
"Cái gì?".
Hơi thở của ông lão như nghẹn lại, đồng tử mở to.
Đây lại là cục diện ta sống ngươi chết!
Chương 2197: Bất tử?
Đây là muốn liều mạng sao?
Sắc mặt ông lão đanh lại, tinh thần lại bị ảnh hưởng.
Nếu luận về tấn công thì Lâm Chính sẽ chậm hơn một nhịp.
Nhưng cho dù chậm hơn một nhịp, thì chắc chắn ông ta vẫn không thể tránh được đòn này của Lâm Chính.
Ông lão đã được lĩnh hội uy lực một cú đấm của Lâm Chính.
Có lẽ trúng đòn này ông lão sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.
Mặc kệ đi!
Chỉ cần không chết, thì hãy để thần y Lâm chết trước!
Ông ta chắc chắn quyền này của mình đủ để giết chết thần y Lâm.
Thần y Lâm chết, ông ta bị thương một chút cũng không là gì.
Ánh mắt ông lão bỗng lạnh đi, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định, không lùi lại mà liều mạng với Lâm Chính.
Bốp!
Bốp!
Hai người đều trúng quyền của đối phương.
Lâm Chính lại bị đánh bay đi, lăng không phun ra bảy ngụm máu tươi, rồi va vào sườn núi. Ngọn núi nứt ra, đất đá tung tóe, lực đạo thậm chí còn lan ra biển, làm dấy lên sóng to gió lớn.
Còn ông lão cũng không dễ chịu gì, bị ngã lộn nhào xuống đất, da đầu rách toạc, máu tươi rỉ ra, tai và mũi đều chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.
"Thầy!".
Miura và Naoko kinh hãi kêu lên rồi xông tới, vội đỡ ông lão dậy.
"Thầy vẫn ổn chứ?".
Nhìn mặt mũi ông ta đầy máu, hai người đều run sợ trong lòng.
"Không sao... Khụ khụ... Không sao..."
Ông lão ho khù khụ, có chút đứng không vững, ôm lấy đầu, có vẻ rất đau đớn.
"Thằng nhãi kia... thế nào rồi?", ông lão khàn giọng hỏi.
"Chắc là... chết rồi!".
"Không còn động tĩnh gì cả..."
Hai người nói rồi nhìn về phía sườn núi tan hoang kia.
Chỉ thấy một người đang nằm bất động trong cái hố lớn ở sườn núi như một cái xác không hồn.
Đó chính là Lâm Chính.
Ông lão đẩy Miura và Naoko ra, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Lâm Chính ở đằng kia.
Thấy anh một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc là chết rồi... Bát Kỳ Thương Kình Lực của bổn đại nhân đủ để đánh nát mọi thứ trên đời này, chắc chắn có thể đánh nát tim của cậu ta. Trái tim nát vụn rồi thì cậu ta còn sống kiểu gì chứ?", ông lão trầm giọng nói.
"Thầy lợi hại quá!".
Hai người vội vàng khen.
"Được rồi, đã giải quyết xong kẻ địch, chúng ta đi thôi. Chuyện còn lại giao cho bên chính quyền xử lý".
Ông lão ho hai cái, xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Sườn núi bên kia vang lên âm thanh đẩy tảng đá.
Ai nấy đều sửng sốt, vội quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính đang nằm bẹp dưới đất bỗng cử động mấy cái rồi chậm rãi đứng lên.
"Cái gì?".
Miura và Naoko đều hóa đá.
Đôi mắt của ông lão cũng trợn tròn, sau đó trở nên lạnh lùng.
"Xem ra tôi không dùng tới bản lĩnh thực sự thì không thể giết chết cậu được".
"Sao nào? Ông vẫn còn nương tay à? Nếu vậy thì tôi đề nghị ông hãy dùng hết sức đi!".
Lâm Chính ho mấy tiếng, nhón châm bạc đâm vào lồng ngực, vừa chữa trị vết thương vừa nói.
Những lời nói bình thản của anh đã hoàn toàn chọc giận ông lão.
"Tôi phải băm cậu tan xương nát thịt! A! Tách núi, rẽ biển!".
Ông lão quát lớn, hai cánh tay cách không múa may quay cuồng.
Keng! Keng! Keng!
Từng luồng khí nhẫn dài trăm trượng bắn ra từ hai cánh tay ông ta.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, lập tức tránh đi.
Ngọn núi chỗ anh đứng bị chém thành mấy mảnh.
"Tử Vong Luyện Ngục!".
Ông lão lại gầm lên, sau đó hít mạnh một hơi, lồng ngực nhô lên, bàn tay dường như đang kết ấn, sau đó thổi phù về chỗ Lâm Chính đang đứng.
Phù!
Soạt!
Trong miệng ông ta phun ra rất nhiều ngọn lửa.
Ngọn lửa đáng sợ không tản đi, mà giống như biển lửa lan về phía Lâm Chính.
"Kỳ Lân Biến!".
Lâm Chính hét lên, khí ý toàn thân dao động, lấy anh làm trung tâm biến thành kỳ lân, xua tan ngọn lửa này.
Ánh mắt ông lão đầy giận dữ, dừng phun lửa, nghiến răng xông tới, muốn đánh tay đôi với Lâm Chính.
Lâm Chính không cam lòng yếu thế, cũng vung cánh tay lên đón đỡ.
Thế công của hai bên cực mạnh, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đánh hơn nghìn quyền chưởng về phía đối phương.
Nhưng tốc độ và sức mạnh của ông lão dù sao vẫn hơn Lâm Chính một bậc, tuy Lâm Chính đã dốc toàn lực chống đỡ, nhưng vẫn ăn không ít quyền chưởng.
Lâm Chính biết cứ tiếp tục thế này thì mình chắc chắn sẽ thua, liền dứt khoát từ bỏ phòng ngự, bất chấp tất cả tấn công ông lão.
Lần này thì ông lão không chịu nổi nữa.
Hai bên lại đánh thêm hơn 500 chiêu nữa, bốp một tiếng, ông lão đánh bay Lâm Chính, còn ông ta cũng lùi lại mấy bước đến đường quốc lộ.
"Thầy...", Miura và Naoko vội kêu lên, trợn to hai mắt.
Lúc này, người ông lão chằng chịt vết thương, cơ thể già nua chỗ xanh chỗ tím, nhìn có vẻ rất không ổn.
Đương nhiên, tình trạng của Lâm Chính ở đối diện lại càng thê thảm hơn, không ít chỗ trên người anh lõm xuống, xương cốt toàn thân chỗ thì gãy, chỗ thì vỡ, gần như không còn hình người. Sau khi bò dậy, anh còn không ngừng nôn ra máu.
Lúc này, nhìn kiểu gì cũng thấy là ông lão chiếm thế thượng phong.
Nhưng ba người đều biết, chỉ cần Lâm Chính không chết, thì dù anh bị thương nặng đến đâu cũng vô ích.
Quả nhiên, Lâm Chính lại đâm hai châm vào người, sau đó đứng phắt dậy, cứ như vết thương đã được chữa khỏi, lạnh lùng bước về phía ông lão như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, sắc mặt ông lão cũng xuất hiện vẻ kinh hãi...
Chương 2198: Bỏ chạy?
“Thầy, sao lại vậy… tiếp theo phải làm gì?” Naoko hoảng sợ, răng khẽ va vào nhau lập cập.
“Không thể giết chết được hắn! Hắn là ma quỷ sao? Hắn có thân thể bất tử à?”, Miura cũng không ngừng run rẩy.
“Hai con cùng thầy ra tay!”
Ông lão không thoái thác nữa, quyết định tìm trợ thủ.
Hai người nuốt nước bọt, đứng lên phía trước.
“Thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Miura thận trọng hỏi.
“Không cần sợ, mặc dù đánh hắn không chết, nhưng cũng không phải vô địch, chắc chắn sẽ có khuyết điểm, thầy đã biết phải giết hắn thế nào rồi! Tốc độ, thực lực và phản xạ của hắn không tốt, chỉ cần khống chế được hắn, thầy có thể moi tim của hắn ra, thầy không tin một người có thể sống nếu không còn trái tim!” ông lão lạnh lùng nói.
Hai người nghe vậy, hai mắt sáng lên.
“Thầy, chúng ta hành động đi!” Miura nói lớn.
“Ra tay đi!”
Ông lão hét lớn.
Hai người lao lên ngay lập tức.
Bọn họ rút ra một thanh kiếm ngắn, trông như kiếm Samurai, nhưng lại không mảnh dài như kiếm Samurai, trông giống kiếm Ninja hơn.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn.
Người xông tới hai bên trái phải đột nhiên biến mất.
Hình như là ẩn thân.
Nhìn thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra.
Hai người tên Naoko và Miura chắc cũng am hiểu võ thuật.
Vù vù vù…
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chói tai.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn lên, thấy rất nhiều phi đao bùa chú từ trên trời rơi xuống như mưa.
Anh vừa định tránh né thì bên cạnh xuất hiện hai bóng người, tay cầm kiếm sắc bén chém tới, chặn đường anh.
Lâm Chính không thể rời đi ngay lập tức, vì đã bị phi đao bao phủ.
Nhưng phi đao không xuyên qua da thịt.
Lâm Chính cau mày, chuẩn bị phản đòn.
Bùm bùm bùm…
Bùa chú trên phi đao bùng nổ, nhấn chìm Lâm Chính.
Nhân lúc đang nổ, Naoko và Miura nhanh chóng di chuyển quanh Lâm Chính.
Bọn họ không vung kiếm nữa, mà nắm chặt sợi xích.
Sau khoảng hai mươi dây, hai người họ mới ngừng thở dốc.
Hai người mồ hôi đầm đìa, mệt đến mức đứng không vững, nhưng tay vẫn nắm chặt sợi xích sắt.
Sau khi vụ nổ kết thúc, bụi lắng xuống, diện mạo của Lâm Chính cũng lộ ra.
Quần áo trên người anh rách tả tơi, nhưng da thịt vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào, có điều, cả người đã bị xích lại, Naoko và Miura nắm chặt đầu dây xích, cố gắng trấn áp Lâm Chính.
Sợi xích này không phải là xích sắt bình thường, chất liệu của nó rất đặc biệt, trên đó còn có vết khắc độc đáo, chặt chẽ thần bí, không dễ dàng phá vỡ.
“Thầy!” hai người vội vàng gọi.
“Làm tốt lắm! Còn lại giao cho thầy!”
Ông lão lao đến chỗ Lâm Chính, một tay nhắm vào trái tim Lâm Chính.
Lúc này bàn tay nhăn nheo còn cứng hơn sắt thép, sắc hơn cả gươm đao.
Lâm Chính có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và đao khí khi bàn tay đó đến gần.
“Ông lão, chẳng phải chúng ta nên một chọi một sao? Ông làm vậy là sao?”, Lâm Chính không nhanh không chậm nói.
Nhưng ông lão không thèm để ý, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Giờ phút này, ông ta chỉ muốn giết Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, thấy ông lão không dừng lại, anh lập tức hợp lực, định phát động cơ thể võ thần để chống lại chiêu này.
Nhưng lúc chuẩn bị phát động cơ thể võ thần, anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ sợi xích truyền ra.
Lâm Chính sững sờ, vội vàng ngừng sử dụng cơ thể võ thần.
Lúc này sử dụng cơ thể võ thần cũng đã muộn, cho nên phải bảo vệ huyết mạch trước.
Nhưng cơ thể võ thần vừa dừng lại.
Bụp!
Năm ngón tay của ông lão đã đâm vào ngực Lâm Chính, như thể đang nắm giữ trái tim của anh, dùng sức bóp mạnh.
Roạt!
Trái tim Lâm Chính vỡ nát, máu từ trong miệng phun ra.
“Thành công rồi!”
Naoko và Miura vui mừng hô lớn,
Ông lão hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Lần này cậu chết thật rồi phải không?”
Nói xong, ông ta dùng lực moi tim ra.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đang bị xiềng xích trói chặt, đột nhiên dùng sức đập đầu về phía ông lão.
Rầm!
Ông lão mất cảnh giác, đầu đập vào trán Lâm Chính, máu bắn ra xa, đỉnh đầu vỡ toang, ngã xuống đất lăn vài vòng.
“Cái gì?”
Naoko và Miura sững sờ tại chỗ.
Lâm Chính gầm lên, hai tay điên cuồng giật mạnh.
Sợi xích trong tay hai người kia rung mạnh.
“Không hay rồi, hắn sắp thoát khỏi xiềng xích rồi! Miura! Không được để hắn thoát! Mau nắm chặt!” Naoko hét lên.
Miura nghiến răng, hai tay nắm chặt xích sắt không dám buông ra.
Hai người cố gắng giữ chặt sợi xích khống chế Lâm Chính, nhưng sau khi trái tim bị thương, Lâm Chính không hề yếu đi mà còn mạnh mẽ hơn.
Lâm Chính vùng vẫy, cả hai người bị sợi xích kéo từng chút về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không ngừng xoay người, muốn kéo bọn họ lại.
Không hay rồi.
Nếu bị kéo lại, Lâm Chính sẽ đập nát đầu họ, hai người họ không mạnh bằng ông lão kia, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.
Thấy tình thế không ổn, Naoko lập tức hét lên: “Miura! Mau buông tay!”
Miura cũng biết không thể cố được nữa, hai người đồng thời buông tay, lui về phía sau.
Tại thời điểm buông tay.
Bùm!
Lâm Chính hét lớn, hai tay dùng lực phá vỡ xiềng xích trên người.
Ba người kia vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào, trái tim cậu đã bị tôi bóp nát rồi, sao cậu vẫn chưa chết? Cậu… rốt cuộc có phải người không?” ông lão mặt đầy máu, đứng lên, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc.
“Mặc dù trái tim tôi đã tan nát, nhưng chưa tách khỏi cơ thể, vẫn nối liền với huyết mạch, chỉ cần huyết mạch của tôi vẫn còn, nó sẽ chậm rãi khôi phục dưới tác dụng của thuốc tôi đã uống trước đó, sao tôi có thể chết được?” Lâm Chính khàn giọng nói.
Ông lão sững sờ.
Lâm Chính đã uống thuốc cứu mạng trước đó!
“Thầy, bây giờ… chúng ta phải làm gì?”
Naoko và Miura lui lại, run rẩy nhìn ông lão.
“Y thuật của tên này mạnh quá, không biết hắn còn có thuốc cứu mạng hay thủ đoạn nào nữa không. Xem ra lần này không thể xé xác thành nghìn mảnh thì không thể giết được hắn!” ông lão lạnh lùng nói.
“Xé xác thành nghìn mảnh?”
“Thầy, chúng ta nên làm thế nào?”
“Đơn giản thôi, hai con đi giữ chân hắn trước, câu giờ cho thầy, thầy sẽ nghĩ cách khống chế hắn”, ông lão nói.
“Chúng con giữ chân hắn ư?”
Hai người trừng mắt nhìn ông lão.
Việc này… không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Sao thế? Các con định làm trái lệnh của thầy à?” ông lão lạnh lùng hỏi.
“Con… chúng con không dám!”
“Vậy thì mau đi đi!”
“Rõ…”
Hai người cắn răng rút đao ngắn ra, nhìn nhau rồi lao về phía Lâm Chính.
Còn ông lão lùi lại vài bước, sau khi nhìn thấy hai người kia lao về phía Lâm Chính, ông ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Két...Một chiếc xe màu đen đỗ bên đường gần bờ biển. Người phụ nữ trung niên bước xuống xe, lấy kính viễn vọng ra xem. Khi nhìn thấy những cột lửa cao ngút được tạo ra từ các vụ nổ, người phụ nữ tái mặt.
“Hàng phòng ngự bị phá rồi? Không thể nào…”
“Đó chính là con chiến hạm của đội cơ động…nó…bị chìm rồi sao?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao?”, người phụ nữ buông kính viễn vọng xuống, vội lùi lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Không được! Không thể như vậy được. Nếu thần y Lâm mà nhập cảnh được thì nước Anh Hoa sẽ mất hết thể diện mất. cả thế giới sẽ cười vào mặt chúng ta”.
“Lúc này, đành phải nhờ vị đó giúp đỡ thôi”, người phụ nữ trung nhiên lầm bầm, lấy điện thoại ra và ấn số.
Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Bà Sakura, không cần phải mời nữa, chúng tôi tới rồi”.
Người phụ nữ trung niên giật mình, vội quay đầu nhìn. Một nam một nữ đã xuất hiện bên cạnh bà ta từ khi nào.
Hai người mặc đồ thể thao trông vô cùng thoải mái thế nhưng khí tức phát ra thì khiến người khác phải nín thở.
“Naoko đại nhân, Miura đại nhân”, người phụ nữ trung niên mừng lắm vội cúi người: “Xin hai vị hãy ra tay tiêu diệt kẻ đó, đừng để cho cậu ta nhập cảnh”.
“Những kẻ đó không xử lý được sao? Thất vọng quá. Nước Anh Hoa còn mặt mũi nào nữa”, người đàn ông tên Naoko hừ giọng, bước tới: “Nhưng mà không cần lo lắng. Chúng tôi đã tới rồi thì cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu”.
“Có hai vị thì tôi yên tâm rồi”, người phụ nữ trung niên vội nói: “Mong hai vị mau ra tay, nếu không Ám Bộ và người của Tam Nhẫn Bộ sẽ không cầm cự được lâu đâu…”
“Muốn giết người đó quá dễ dàng, nhưng hôm nay chúng tôi không có tư cách ra tay”, cô gái tên Miura khẽ cười.
“Không có tức cách sao? Hai vị đại nhân, tôi không hiểu ý của hai vị…”, người phụ nữ trung niên tỏ vẻ nghi ngờ.
Chỉ thấy Naoko nhìn về phía sườn núi. Người phụ nữ trung niên vội nhìn theo. Bà ta run rẩy, vội quỳ phụp xuống: “Orochi đại nhân? Đại nhân…cũng tới rồi?”
Hóa ra có một người đang ngồi trên núi. Người này đặt chén trà xuống, trời đã khuya mà ông ta vẫn ung dung uống trà, chẳng mặn mà gì tới lời chào của người phụ nữ.
“Thầy đã nói rồi, lần này thầy đích thân ra tay, Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ là một đám vô dụng. Lát nữa thần y Lâm dọn sạch đám rác rưởi đó thì thấy sẽ mời cậu ta tới uống trà, còn bà có thể về ngủ được rồi. Chuyện ở đây để thầy giải quyết", Naoko mỉm cười.
“Đương nhiên rồi. Orochi đại nhân đã ra tay thì thần y Lâm chỉ có nước chết thôi. Vậy thì làm phiền tới các vị đại nhân rồi”, người phụ nữ trung niên cúi người, lên xe không chút do dự.
Qua kính xe, bà ta nhìn về hướng Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ ớn lạnh: “Orochi đại nhân đã xuất hiện. Lần này không ai có thể cứu được cậu nữa rồi, thần y Lâm. Dù sao thì lần này ra mặt cũng là vị thần bảo vệ nước Anh Hoa mà".
Người phụ nữ trung niên biết thế cục đã định. Mặc dù Lâm Chính rất giỏi nhưng không thể nào đối phó được với vị thần bảo vệ đất nước được hết. Bà ta biết rất rõ người đang uống trà trên núi kia đáng sợ như thế nào. Dù là Ashina, Kazumura hay là thần Ninja đứng trước mặt ông ta thì cũng chẳng khác gì ba đứa con nít.
“Xem ra phía trên rất xem trọng chuyện này. Lần này, cả thế giới có thể hiểu được bên nào mới là võ đạo thực sự rồi đây”, người phụ nữ trung niên đạp mạnh chân ga rời đi.
Hàng phòng ngự trên biển. Rầm…Người đàn ông với vết sẹo trên mặt ngã ra đất bị cơ thể nứt toác. Người này nhìn chăm chăm Lâm Chính và dần tắt thở.
Lâm Chính đứng đó, trước mặt anh vẫn còn Hattori đại nhân. Những người khác đã ngã ra đất cả rồi.
“Nếu giờ ông mà rời đi thì còn giữ được mạng”, Lâm Chính nói.
“Đây là đất nước tôi, tôi không thể bỏ chạy được. Thần y Lâm, cậu rất mạnh nhưng dù là vậy thì tôi vẫn phải chiến đấu tới cùng”, Hattori gầm lên và rút kiếm ra.
Thế nhưng một giây sau, một cây châm đã ghim trúng cổ của ông ta. Hattori run rẩy, buông thõng kiếm xuống.
“Tôi rất khâm phục ông nhưng tôi cũng có sứ mệnh của mình”, Lâm Chính thản nhin nói. Hattori trố tròn mắt, ngã ra đất.
Lâm Chính phủi bụi trên người, bước qua hàng phòng ngự chính thức nhập cảnh.
“Người bạn phía dưới mệt chưa? Mời lên đây uống trà nào”, lúc này có một giọng nói từ trên núi vọng xuống.
Lâm Chính ngước lên nhìn và khẽ chau mày…
Chương 2195: Non nớt hiếu thắng
Ông lão trên đỉnh núi thoạt nhìn tướng mạo xấu xí, nhưng thanh thế của ông ta lại khiến Lâm Chính cảm nhận được áp lực nặng nề.
Nhưng anh không lùi bước mà nhảy thẳng lên chỗ đỉnh núi.
Naoko và Miura mỉm cười đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.
Lâm Chính đứng trước bàn trà.
Ông lão bình tĩnh thong dong, pha trà cho Lâm Chính.
“Ngồi đi, đừng khách sáo”.
Lâm Chính gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.
Thủ pháp của ông lão rất thành thạo, chẳng mấy chốc, một ấm trà thơm ngát đã được pha xong.
“Ai cũng nói Long Quốc là nơi bắt nguồn của trà đạo, chắc hẳn cậu cũng có kiến giải về trà. Thế này đi, tôi cho cậu thời gian ba chén trà, hỏi cậu ba câu hỏi, nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người hài lòng tin phục, thì tôi sẽ để cậu sống sót rời khỏi đây. Nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người thất vọng thì tôi chỉ đành giữ mạng của cậu ở đây vậy”, ông lão uống một ngụm trà, bình thản nói.
"Ông hỏi đi", Lâm Chính cũng bình thản không kém, nói thẳng với ông ta.
"Thế nào là võ đạo?", ông lão bình thản hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu: "Mỗi người đều có đạo khác nhau, võ đạo cũng vậy. Câu trả lời của tôi chưa chắc là câu trả lời mà ông muốn, nên câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì hết".
Ông lão mỉm cười, khẽ gật đầu nói: "Vậy thế nào là đúng sai?".
"Việc gì mà hầu hết mọi người cho là được thì là đúng, việc gì mà hầu hết mọi người cho là không được thì là sai".
"Nói như cậu thì trên đời này không còn chính nghĩa công lý nữa sao?".
"Có thể có mà cũng có thể không, cái gọi là đúng sai chẳng phải cũng từ miệng người nói ra sao? Câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì cả", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thú vị đấy".
Ông lão nheo mắt lại đánh giá Lâm Chính một lát, khẽ gật đầu nói: "Nếu vậy thì còn câu cuối cùng, mong cậu có thể trả lời cho tốt".
Lâm Chính không nói gì, ông lão tiếp tục lên tiếng.
"Kết hợp với hai câu trả lời vừa nãy của cậu, vậy thì cái gọi là chính thống võ đạo có phải thuộc đế quốc Anh Hoa chúng tôi không?".
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền nhíu mày.
Ông ta muốn gài anh đây mà.
"Cậu nói võ đạo không có câu trả lời tiêu chuẩn, một vạn người thì có một vạn loại võ đạo. Cậu nói trên đời này không có cái gọi là đúng sai, đúng sai là do miệng mình nói ra. Theo những lời cậu nói, đế quốc Anh Hoa tôi nghĩ võ đạo của chúng tôi là chính thống thế giới cũng không sai. Nếu chúng tôi không sai thì tại sao cậu lại đến đây làm phiền chúng tôi? Xâm phạm ranh giới của chúng tôi?", ông lão mỉm cười nói.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Vài ba câu nói đã khiến Lâm Chính thành xuất binh vô cớ.
Nếu Lâm Chính phủ nhận thì chính là tự tát vào mặt mình, nếu phủ nhận thì lại càng là tự tát vào mặt mình, còn thừa nhận đối phương là chính thống võ đạo.
"Thế nên thế giới này vẫn phải dùng nắm đấm để nói chuyện".
Lâm Chính bình thản đáp: "Khi hai bên đều cảm thấy mình không sai, thì phương pháp thẳng thắn nhất từ cổ chí kim là dùng võ lực để quyết định. Huống hồ chính thống võ đạo của Long Quốc chúng tôi không phải nói mồm, mà được tổ tiên của Long Quốc chúng tôi rèn đúc từ trí tuệ và võ lực vô thượng. Ông dùng lý do xuyên tạc bóp méo, cho dù tôi thừa nhận, thì Long Quốc cũng sẽ không thừa nhận, những võ sĩ chí cao thực sự lại càng hừ mũi khinh thường".
"Nói vậy là tôi phải dùng võ lực đánh cho cậu phục mới được sao?".
Ông lão uống cạn chén trà trong tay.
"Tôi nghĩ tốt nhất là ông hãy dùng cách này đi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Ha ha ha...", ông lão bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Đám thanh niên đúng là non nớt hiếu thắng! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây, thì còn giữ được mạng. Nếu còn không đi, thì tôi sẽ cắm năm cây cờ ở phòng tuyến bờ biển này, rồi xé cậu làm năm mảnh, xiên từng mảnh lên từng cây cờ, cho tất cả mọi người trên thế giới biết kết cục của cậu sau khi nói những lời ngông cuồng này".
Dứt lời, ông lão chậm rãi đứng lên.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, cũng không nhìn ông lão, mà chăm chú uống trà.
Naoko và Miura ở bên dưới ngước mắt lên nhìn, cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị.
Một lúc lâu sau.
Lâm Chính vẫn không nói gì.
Dường như ông lão đã biết quyết định của Lâm Chính, liền khẽ gật đầu.
Bỗng dưng.
Ầm!
Bàn trà trước mặt bỗng nổ tung.
Chén trà trong tay Lâm Chính cũng biến thành bột mịn.
Anh nhíu mày, bỗng giơ tay lên chộp về phía trước.
Vù!
Một bàn tay già nua khô khốc xuất hiện trước mặt Lâm Chính như ảo thuật, rồi chụp về phía đỉnh đầu Lâm Chính.
Tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Đủ để vượt qua vận tốc âm thanh.
Nếu không phải Lâm Chính giơ tay chộp kịp thời, thì e là bàn tay này đã vặt đầu anh xuống rồi.
Nhưng tay của Lâm Chính còn chưa nắm chặt cổ tay của ông lão.
Bốp!
Một luồng sức mạnh quỷ dị bỗng phát ra từ chỗ cổ tay ông ta.
Lâm Chính không kịp đề phòng, lập tức bị chấn động bay đi, ngã khỏi đỉnh núi.
"Nếu cậu đã đưa ra lựa chọn, thì tôi chỉ đành giết cậu vậy!".
Dứt lời, ông lão bỗng búng tay một cái.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất nứt toác, tỏa ra rất nhiều khí tức đáng sợ. Lâm Chính còn chưa chạm đất đã bị những khí tức đáng sợ này tấn công, cơ thể gần như bị xé rách.
Nhưng không chờ anh kịp phản ứng, ông lão lại phát động tấn công.
Ông ta thọc một tay vào mặt đất, dùng sức thật mạnh, xé toạc một ngọn núi ra, rồi giơ ngọn núi khổng lồ kia lên nện về phía Lâm Chính.
Chẳng khác nào thiên thạch rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Lâm Chính bị ngọn núi này đè bẹp dưới đất, nếu là người bình thường thì đã nát bét như tương rồi, đổi lại là Lâm Chính, cho dù không chết thì cũng rách thịt gãy xương, không còn hình người.
"Vậy là chết rồi sao?".
"Hừ, thật là vô vị, loại vô dụng này mà cũng dám đến đế quốc Anh Hoa chúng ta vênh váo! Đúng là nực cười!".
Naoko và Miura không khỏi cười khinh bỉ.
Nhóm chụp ảnh vẫn đang chụp ảnh ở phía xa cũng ngẩn người, kinh ngạc nhìn ngọn núi bị ném xuống.
"Không thể nào... Không thể nào... Thần y Lâm thua rồi sao?".
"Cậu ấy sẽ không chết đâu! Tuyệt đối không thể!".
Bọn họ đều không dám tin, nhưng sự thất thố của bọn họ đã thu hút sự chú ý của người bên này.
"Mấy người kia là ai vậy?", Miura nhíu mày nói.
"Hình như vừa nãy bọn họ nói tiếng Trung, e là gian tế do Long Quốc phái tới, chúng ta bắt lại đi!".
Naoko hừ mũi nói, đang định xông tới.
Nhưng đúng lúc hắn vừa nhảy khỏi lan can.
Ầm!
Tảng đá khổng lồ đang đè Lâm Chính bỗng nổ tung.
Naoko cả kinh, vội vàng lùi lại.
Chỉ thấy đất đá tứ tung, bụi bay mù mịt, một bóng dáng bỗng lao ra khỏi đám bụi kia, mang theo sát khí ngút trời đánh về phía ông lão.
"Thầy hãy cẩn thận!".
Naoko cuống quýt kêu lên.
Miura vội vàng quay sang nhìn.
Lâm Chính tung một nắm đấm tới, mang theo thần lực vô tận đánh vào đầu ông ta.
Anh từng một quyền đánh nát tàu sân bay.
E là quyền này có thể đánh cho ông lão tan xương nát thịt.
Nhưng ông ta không nhanh không chậm giơ tay lên, chộp về phía trước.
Bốp!
Âm thanh trong trẻo vang khắp bốn phía.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy ông lão vẫn đứng bất động ở chỗ cũ.
Còn bàn tay của ông ta tóm chặt lấy nắm đấm của Lâm Chính, đỡ được một cách ngon lành...
Chương 2196: Ta sống ngươi chết
Đây là nắm đấm đánh chìm được cả tàu sân bay đấy!
Cứ thế... bị ông lão đỡ được một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
"Không thể nào..."
"Sao... sao ông ta có thể đỡ được chứ?".
"Lão già này là ai vậy? Thật là đáng sợ!".
Các thành viên của nhóm chụp ảnh mới cập bến đều há hốc miệng, ngây ra nhìn ông lão.
Ông ta lại phát lực.
Dường như có một luồng sức mạnh bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.
Vèo!
Lâm Chính bị bắn đi, bay vèo như một viên đạn, va vào sườn núi ở phía sau.
Sườn núi lập tức nổ tung, lõm hẳn vào.
Lâm Chính bò ngay dậy, nhưng ông lão đã lại đánh tới.
"Không biết trời cao đất dày! Chém!".
Ông lão trầm giọng quát, bổ một nhát thủ đao tới.
Lâm Chính nín thở, lập tức thu chiêu tránh đi, né được đòn này trong gang tấc.
Trên thủ đao mang theo cương khí đáng sợ, lập tức chém ngọn núi này thành hai nửa.
Lâm Chính nhân lúc đối phương chưa thu chiêu, lập tức lật tay đánh vào lồng ngực ông lão.
Nhưng nắm đấm vừa lại gần, anh mới biết mình đã mắc bẫy.
Chỉ thấy khí tức quanh người ông lão tuôn ra như từng bàn tay lớn, chộp lấy toàn thân anh, còn thủ đao kia cũng thuận thế quét ngang, năm ngón tay túm chặt lấy bả vai Lâm Chính.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Chính đã bị khóa chặt, muốn thoát thì khó hơn lên trời.
Ông lão thuận thế bổ tay còn lại về phía cổ Lâm Chính.
Lần này thì anh chắc chắn sẽ đầu một nơi người một nẻo.
"Thắng thua đã rõ rồi!".
Naoko nhỏ giọng kêu lên.
Với thế công như vậy thì Lâm Chính hoàn toàn không còn khả năng tránh né.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trái tim ông lão, bất ngờ tập trung toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm, rồi đánh thật mạnh tới.
"Hử?".
Ông lão có chút ngạc nhiên.
Lâm Chính muốn cá chết lưới rách sao?
Ông ta có chút do dự, suy nghĩ xem có cần cản lại không.
Nhưng chút do dự của ông ta đã mang lại cơ hội cho Lâm Chính.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề nện vào ngực ông lão.
Cơ thể ông ta lập tức run lên, khí huyết nhộn nhạo, muốn nôn ra máu.
Tuy Lâm Chính đánh trúng, nhưng vẫn không thể ngăn được sát chiêu của ông lão.
Rắc!
Thủ đao chém vào cổ Lâm Chính, cả người anh bay đi, ngã xuống đường quốc lộ ở mé bên phải. Cả con đường chấn động vỡ vụn, Lâm Chính lăn dọc đường mấy chục mét mới dừng lại được.
Khi tất cả mọi người nhìn về phía anh, ai nấy đều kinh hoàng khiếp sợ.
Lúc này, cổ Lâm Chính đã ngoẹo hẳn đi, khuôn mặt gần như thẳng hàng với bờ vai.
Hiển nhiên cổ của anh đã gãy lìa.
Theo lý mà nói thì Lâm Chính đã mất mạng rồi!
Trong mắt Naoko và Miura thì thắng thua đã rõ, thần tiên cũng không cứu nổi thần y Lâm nữa.
Nhưng ông lão lại không nghĩ vậy.
Ông ta ôm lồng ngực, khí tức tắc nghẽn, nhìn chằm chằm cơ thể Lâm Chính ở bên kia.
Một lúc sau, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt già nua dần đanh lại.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bỗng động đậy.
Miura và Naoko đang định chúc mừng liền tắt nụ cười.
"Không... không thể nào!", Miura trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.
"Hắn ta... vẫn chưa chết? Sao lại như vậy hả thầy? Lẽ nào... tên kia bất tử sao?", Naoko kinh hãi, run rẩy nói.
"Cậu ta không bất tử, chỉ là y thuật quá mạnh thôi".
Ông lão mặt không cảm xúc nói: "Tuy cổ cậu ta đã bị đứt, nhưng cậu ta đã dùng châm bạc ổn định những chỗ yếu hại từ trước, đứt lìa cổ vẫn chưa thể khiến cậu ta mất mạng được, cậu ta có thể phục hồi nhanh chóng. Các con đừng quên cậu ta là thần y Lâm vang danh toàn cầu!".
Hai người nghe thấy thế đều hít vào khí lạnh.
"Vậy thầy ơi... làm sao mới giết chết được người này?", Miura vô thức hỏi.
"Phải băm vằm trái tim và đại não của cậu ta!", ông lão đanh giọng nói: "Hơn nữa thầy phải tốc chiến tốc thắng, bởi vì trong lúc đấu với người này, thầy sẽ không ngừng bị mất sức và bị thương. Nhưng cậu ta dù có bị mất bao nhiêu sức, bị bao nhiêu vết thương, thì vẫn có thể hồi phục nhờ y thuật cao siêu. Kéo dài thời gian chiến đấu chỉ có bất lợi cho thầy thôi".
"Hóa ra là vậy..."
"Thầy, để bọn con giúp thầy!".
Miura và Naoko lập tức nói.
"Giúp thầy? Hừ, các con coi thầy là ai chứ? Đối phó với một thần y Lâm nhỏ bé vẫn chưa đến mức cần các con nhúng tay, cứ đứng bên cạnh xem thôi là được".
Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, cơ thể bỗng động.
Vèo!
Lao về phía Lâm Chính nhanh như chớp.
Lâm Chính vừa đứng dậy, mới nắn cổ cho thẳng thì ông lão đã đánh tới.
Anh vội giơ hai cánh tay lên phòng ngự phản kích.
Nhưng lúc này, thế công của ông lão quá hung mãnh, hơn nữa đều là sát chiêu.
Lâm Chính đối địch một hồi, xương tay xương chân đều bị đánh gãy, phải lùi lại liên tục, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
"Kết thúc rồi!".
Ông lão nắm được cơ hội, khẽ quát một tiếng rồi tung một cú đấm tới.
Lần này, ông ta nhắm trúng trái tim Lâm Chính.
Ông ta muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng của anh.
Chắc chắn Lâm Chính không tránh được quyền này.
Nhưng... anh vẫn không lựa chọn tránh đòn, mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào đầu ông lão, đồng thời cũng vung cánh tay đánh tới.
"Cái gì?".
Hơi thở của ông lão như nghẹn lại, đồng tử mở to.
Đây lại là cục diện ta sống ngươi chết!
Chương 2197: Bất tử?
Đây là muốn liều mạng sao?
Sắc mặt ông lão đanh lại, tinh thần lại bị ảnh hưởng.
Nếu luận về tấn công thì Lâm Chính sẽ chậm hơn một nhịp.
Nhưng cho dù chậm hơn một nhịp, thì chắc chắn ông ta vẫn không thể tránh được đòn này của Lâm Chính.
Ông lão đã được lĩnh hội uy lực một cú đấm của Lâm Chính.
Có lẽ trúng đòn này ông lão sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.
Mặc kệ đi!
Chỉ cần không chết, thì hãy để thần y Lâm chết trước!
Ông ta chắc chắn quyền này của mình đủ để giết chết thần y Lâm.
Thần y Lâm chết, ông ta bị thương một chút cũng không là gì.
Ánh mắt ông lão bỗng lạnh đi, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định, không lùi lại mà liều mạng với Lâm Chính.
Bốp!
Bốp!
Hai người đều trúng quyền của đối phương.
Lâm Chính lại bị đánh bay đi, lăng không phun ra bảy ngụm máu tươi, rồi va vào sườn núi. Ngọn núi nứt ra, đất đá tung tóe, lực đạo thậm chí còn lan ra biển, làm dấy lên sóng to gió lớn.
Còn ông lão cũng không dễ chịu gì, bị ngã lộn nhào xuống đất, da đầu rách toạc, máu tươi rỉ ra, tai và mũi đều chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.
"Thầy!".
Miura và Naoko kinh hãi kêu lên rồi xông tới, vội đỡ ông lão dậy.
"Thầy vẫn ổn chứ?".
Nhìn mặt mũi ông ta đầy máu, hai người đều run sợ trong lòng.
"Không sao... Khụ khụ... Không sao..."
Ông lão ho khù khụ, có chút đứng không vững, ôm lấy đầu, có vẻ rất đau đớn.
"Thằng nhãi kia... thế nào rồi?", ông lão khàn giọng hỏi.
"Chắc là... chết rồi!".
"Không còn động tĩnh gì cả..."
Hai người nói rồi nhìn về phía sườn núi tan hoang kia.
Chỉ thấy một người đang nằm bất động trong cái hố lớn ở sườn núi như một cái xác không hồn.
Đó chính là Lâm Chính.
Ông lão đẩy Miura và Naoko ra, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Lâm Chính ở đằng kia.
Thấy anh một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc là chết rồi... Bát Kỳ Thương Kình Lực của bổn đại nhân đủ để đánh nát mọi thứ trên đời này, chắc chắn có thể đánh nát tim của cậu ta. Trái tim nát vụn rồi thì cậu ta còn sống kiểu gì chứ?", ông lão trầm giọng nói.
"Thầy lợi hại quá!".
Hai người vội vàng khen.
"Được rồi, đã giải quyết xong kẻ địch, chúng ta đi thôi. Chuyện còn lại giao cho bên chính quyền xử lý".
Ông lão ho hai cái, xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Sườn núi bên kia vang lên âm thanh đẩy tảng đá.
Ai nấy đều sửng sốt, vội quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính đang nằm bẹp dưới đất bỗng cử động mấy cái rồi chậm rãi đứng lên.
"Cái gì?".
Miura và Naoko đều hóa đá.
Đôi mắt của ông lão cũng trợn tròn, sau đó trở nên lạnh lùng.
"Xem ra tôi không dùng tới bản lĩnh thực sự thì không thể giết chết cậu được".
"Sao nào? Ông vẫn còn nương tay à? Nếu vậy thì tôi đề nghị ông hãy dùng hết sức đi!".
Lâm Chính ho mấy tiếng, nhón châm bạc đâm vào lồng ngực, vừa chữa trị vết thương vừa nói.
Những lời nói bình thản của anh đã hoàn toàn chọc giận ông lão.
"Tôi phải băm cậu tan xương nát thịt! A! Tách núi, rẽ biển!".
Ông lão quát lớn, hai cánh tay cách không múa may quay cuồng.
Keng! Keng! Keng!
Từng luồng khí nhẫn dài trăm trượng bắn ra từ hai cánh tay ông ta.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, lập tức tránh đi.
Ngọn núi chỗ anh đứng bị chém thành mấy mảnh.
"Tử Vong Luyện Ngục!".
Ông lão lại gầm lên, sau đó hít mạnh một hơi, lồng ngực nhô lên, bàn tay dường như đang kết ấn, sau đó thổi phù về chỗ Lâm Chính đang đứng.
Phù!
Soạt!
Trong miệng ông ta phun ra rất nhiều ngọn lửa.
Ngọn lửa đáng sợ không tản đi, mà giống như biển lửa lan về phía Lâm Chính.
"Kỳ Lân Biến!".
Lâm Chính hét lên, khí ý toàn thân dao động, lấy anh làm trung tâm biến thành kỳ lân, xua tan ngọn lửa này.
Ánh mắt ông lão đầy giận dữ, dừng phun lửa, nghiến răng xông tới, muốn đánh tay đôi với Lâm Chính.
Lâm Chính không cam lòng yếu thế, cũng vung cánh tay lên đón đỡ.
Thế công của hai bên cực mạnh, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đánh hơn nghìn quyền chưởng về phía đối phương.
Nhưng tốc độ và sức mạnh của ông lão dù sao vẫn hơn Lâm Chính một bậc, tuy Lâm Chính đã dốc toàn lực chống đỡ, nhưng vẫn ăn không ít quyền chưởng.
Lâm Chính biết cứ tiếp tục thế này thì mình chắc chắn sẽ thua, liền dứt khoát từ bỏ phòng ngự, bất chấp tất cả tấn công ông lão.
Lần này thì ông lão không chịu nổi nữa.
Hai bên lại đánh thêm hơn 500 chiêu nữa, bốp một tiếng, ông lão đánh bay Lâm Chính, còn ông ta cũng lùi lại mấy bước đến đường quốc lộ.
"Thầy...", Miura và Naoko vội kêu lên, trợn to hai mắt.
Lúc này, người ông lão chằng chịt vết thương, cơ thể già nua chỗ xanh chỗ tím, nhìn có vẻ rất không ổn.
Đương nhiên, tình trạng của Lâm Chính ở đối diện lại càng thê thảm hơn, không ít chỗ trên người anh lõm xuống, xương cốt toàn thân chỗ thì gãy, chỗ thì vỡ, gần như không còn hình người. Sau khi bò dậy, anh còn không ngừng nôn ra máu.
Lúc này, nhìn kiểu gì cũng thấy là ông lão chiếm thế thượng phong.
Nhưng ba người đều biết, chỉ cần Lâm Chính không chết, thì dù anh bị thương nặng đến đâu cũng vô ích.
Quả nhiên, Lâm Chính lại đâm hai châm vào người, sau đó đứng phắt dậy, cứ như vết thương đã được chữa khỏi, lạnh lùng bước về phía ông lão như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, sắc mặt ông lão cũng xuất hiện vẻ kinh hãi...
Chương 2198: Bỏ chạy?
“Thầy, sao lại vậy… tiếp theo phải làm gì?” Naoko hoảng sợ, răng khẽ va vào nhau lập cập.
“Không thể giết chết được hắn! Hắn là ma quỷ sao? Hắn có thân thể bất tử à?”, Miura cũng không ngừng run rẩy.
“Hai con cùng thầy ra tay!”
Ông lão không thoái thác nữa, quyết định tìm trợ thủ.
Hai người nuốt nước bọt, đứng lên phía trước.
“Thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Miura thận trọng hỏi.
“Không cần sợ, mặc dù đánh hắn không chết, nhưng cũng không phải vô địch, chắc chắn sẽ có khuyết điểm, thầy đã biết phải giết hắn thế nào rồi! Tốc độ, thực lực và phản xạ của hắn không tốt, chỉ cần khống chế được hắn, thầy có thể moi tim của hắn ra, thầy không tin một người có thể sống nếu không còn trái tim!” ông lão lạnh lùng nói.
Hai người nghe vậy, hai mắt sáng lên.
“Thầy, chúng ta hành động đi!” Miura nói lớn.
“Ra tay đi!”
Ông lão hét lớn.
Hai người lao lên ngay lập tức.
Bọn họ rút ra một thanh kiếm ngắn, trông như kiếm Samurai, nhưng lại không mảnh dài như kiếm Samurai, trông giống kiếm Ninja hơn.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn.
Người xông tới hai bên trái phải đột nhiên biến mất.
Hình như là ẩn thân.
Nhìn thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra.
Hai người tên Naoko và Miura chắc cũng am hiểu võ thuật.
Vù vù vù…
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chói tai.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn lên, thấy rất nhiều phi đao bùa chú từ trên trời rơi xuống như mưa.
Anh vừa định tránh né thì bên cạnh xuất hiện hai bóng người, tay cầm kiếm sắc bén chém tới, chặn đường anh.
Lâm Chính không thể rời đi ngay lập tức, vì đã bị phi đao bao phủ.
Nhưng phi đao không xuyên qua da thịt.
Lâm Chính cau mày, chuẩn bị phản đòn.
Bùm bùm bùm…
Bùa chú trên phi đao bùng nổ, nhấn chìm Lâm Chính.
Nhân lúc đang nổ, Naoko và Miura nhanh chóng di chuyển quanh Lâm Chính.
Bọn họ không vung kiếm nữa, mà nắm chặt sợi xích.
Sau khoảng hai mươi dây, hai người họ mới ngừng thở dốc.
Hai người mồ hôi đầm đìa, mệt đến mức đứng không vững, nhưng tay vẫn nắm chặt sợi xích sắt.
Sau khi vụ nổ kết thúc, bụi lắng xuống, diện mạo của Lâm Chính cũng lộ ra.
Quần áo trên người anh rách tả tơi, nhưng da thịt vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào, có điều, cả người đã bị xích lại, Naoko và Miura nắm chặt đầu dây xích, cố gắng trấn áp Lâm Chính.
Sợi xích này không phải là xích sắt bình thường, chất liệu của nó rất đặc biệt, trên đó còn có vết khắc độc đáo, chặt chẽ thần bí, không dễ dàng phá vỡ.
“Thầy!” hai người vội vàng gọi.
“Làm tốt lắm! Còn lại giao cho thầy!”
Ông lão lao đến chỗ Lâm Chính, một tay nhắm vào trái tim Lâm Chính.
Lúc này bàn tay nhăn nheo còn cứng hơn sắt thép, sắc hơn cả gươm đao.
Lâm Chính có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và đao khí khi bàn tay đó đến gần.
“Ông lão, chẳng phải chúng ta nên một chọi một sao? Ông làm vậy là sao?”, Lâm Chính không nhanh không chậm nói.
Nhưng ông lão không thèm để ý, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Giờ phút này, ông ta chỉ muốn giết Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, thấy ông lão không dừng lại, anh lập tức hợp lực, định phát động cơ thể võ thần để chống lại chiêu này.
Nhưng lúc chuẩn bị phát động cơ thể võ thần, anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ sợi xích truyền ra.
Lâm Chính sững sờ, vội vàng ngừng sử dụng cơ thể võ thần.
Lúc này sử dụng cơ thể võ thần cũng đã muộn, cho nên phải bảo vệ huyết mạch trước.
Nhưng cơ thể võ thần vừa dừng lại.
Bụp!
Năm ngón tay của ông lão đã đâm vào ngực Lâm Chính, như thể đang nắm giữ trái tim của anh, dùng sức bóp mạnh.
Roạt!
Trái tim Lâm Chính vỡ nát, máu từ trong miệng phun ra.
“Thành công rồi!”
Naoko và Miura vui mừng hô lớn,
Ông lão hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Lần này cậu chết thật rồi phải không?”
Nói xong, ông ta dùng lực moi tim ra.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đang bị xiềng xích trói chặt, đột nhiên dùng sức đập đầu về phía ông lão.
Rầm!
Ông lão mất cảnh giác, đầu đập vào trán Lâm Chính, máu bắn ra xa, đỉnh đầu vỡ toang, ngã xuống đất lăn vài vòng.
“Cái gì?”
Naoko và Miura sững sờ tại chỗ.
Lâm Chính gầm lên, hai tay điên cuồng giật mạnh.
Sợi xích trong tay hai người kia rung mạnh.
“Không hay rồi, hắn sắp thoát khỏi xiềng xích rồi! Miura! Không được để hắn thoát! Mau nắm chặt!” Naoko hét lên.
Miura nghiến răng, hai tay nắm chặt xích sắt không dám buông ra.
Hai người cố gắng giữ chặt sợi xích khống chế Lâm Chính, nhưng sau khi trái tim bị thương, Lâm Chính không hề yếu đi mà còn mạnh mẽ hơn.
Lâm Chính vùng vẫy, cả hai người bị sợi xích kéo từng chút về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không ngừng xoay người, muốn kéo bọn họ lại.
Không hay rồi.
Nếu bị kéo lại, Lâm Chính sẽ đập nát đầu họ, hai người họ không mạnh bằng ông lão kia, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.
Thấy tình thế không ổn, Naoko lập tức hét lên: “Miura! Mau buông tay!”
Miura cũng biết không thể cố được nữa, hai người đồng thời buông tay, lui về phía sau.
Tại thời điểm buông tay.
Bùm!
Lâm Chính hét lớn, hai tay dùng lực phá vỡ xiềng xích trên người.
Ba người kia vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào, trái tim cậu đã bị tôi bóp nát rồi, sao cậu vẫn chưa chết? Cậu… rốt cuộc có phải người không?” ông lão mặt đầy máu, đứng lên, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc.
“Mặc dù trái tim tôi đã tan nát, nhưng chưa tách khỏi cơ thể, vẫn nối liền với huyết mạch, chỉ cần huyết mạch của tôi vẫn còn, nó sẽ chậm rãi khôi phục dưới tác dụng của thuốc tôi đã uống trước đó, sao tôi có thể chết được?” Lâm Chính khàn giọng nói.
Ông lão sững sờ.
Lâm Chính đã uống thuốc cứu mạng trước đó!
“Thầy, bây giờ… chúng ta phải làm gì?”
Naoko và Miura lui lại, run rẩy nhìn ông lão.
“Y thuật của tên này mạnh quá, không biết hắn còn có thuốc cứu mạng hay thủ đoạn nào nữa không. Xem ra lần này không thể xé xác thành nghìn mảnh thì không thể giết được hắn!” ông lão lạnh lùng nói.
“Xé xác thành nghìn mảnh?”
“Thầy, chúng ta nên làm thế nào?”
“Đơn giản thôi, hai con đi giữ chân hắn trước, câu giờ cho thầy, thầy sẽ nghĩ cách khống chế hắn”, ông lão nói.
“Chúng con giữ chân hắn ư?”
Hai người trừng mắt nhìn ông lão.
Việc này… không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Sao thế? Các con định làm trái lệnh của thầy à?” ông lão lạnh lùng hỏi.
“Con… chúng con không dám!”
“Vậy thì mau đi đi!”
“Rõ…”
Hai người cắn răng rút đao ngắn ra, nhìn nhau rồi lao về phía Lâm Chính.
Còn ông lão lùi lại vài bước, sau khi nhìn thấy hai người kia lao về phía Lâm Chính, ông ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Last edited by a moderator: