-
Chương 2188-2190
Chương 2188: Anh ổn chứ?
Vì sao lại như vậy?
Vì sao?
Hồng Vũ minh chủ đã chết, lần này e rằng thần y Lâm cũng có đi không có về.
Vì sao?
Phương Kỳ Lân đau khổ đập đầu xuống đất.
“Phương Kỳ Lân, sao mày lại vô dụng như vậy? Sao lại hèn nhát như vậy? Nếu mày có thể mạnh hơn chút, võ kỹ cao hơn chút, chuyện cũng không đến nỗi này!”.
“Vì sao…”.
Tinh thần hắn gần như đã đến điểm tới hạn suy sụp.
Mặc dù Phương Kỳ Lân vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn là một người có ơn tất báo.
Không thể trợ giúp Lâm Chính khiến hắn cảm thấy vô cùng tự trách.
“Nhất định phải nghĩ cách cứu thần y Lâm! Nhất định phải cứu anh ta!”.
“Có rồi!”.
Phương Kỳ Lân đột nhiên nghĩ ra điều gì, cố hết sức dùng tay trái lấy điện thoại để trong túi trái ra.
Hắn muốn gọi cho nhân viên Chính phủ Long Quốc, xin Chính phủ Long Quốc có thể ra mặt tiếp viện, nhưng hắn không có số liên hệ trực tiếp với Chính phủ Long Quốc.
Trong lúc bất đắc dĩ, hắn nghĩ tới cách đơn giản nhất.
Đăng bài!
Hắn lập tức mở 4G, lên diễn đàn võ thuật lớn nhất Long Quốc, chuẩn bị đăng bài.
Nhưng nghĩ lại làm như vậy cũng quá chậm.
Livestream mới là cách đúng đắn!
Tuy nhiên, nếu mở live, hắn chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, mọi người sẽ nhìn thấy bộ dạng khó coi của hắn…
Làm sao đây?
Phương Kỳ Lân cực kỳ rối rắm.
Nhưng chẳng lâu sau, hắn vẫn lựa chọn từ bỏ tôn nghiêm, mở live.
“Có ai không, có ai đó không? Ai giúp tôi liên hệ với Chính phủ Long Quốc xin bọn họ nhanh chóng cử quân đội đến vùng biển quốc tế được không? Thần y Lâm sắp không xong rồi, chúng tôi sắp tiêu rồi!”.
Phương Kỳ Lân la hét trong phòng livestream.
Phòng livestream mới mở không có bóng người, nhưng chẳng mấy chốc, đã có lác đác người dân mạng vào phòng.
“Không phải là Phương Kỳ Lân đó sao?”.
“Người đăng bài tuyên bố sẽ thay mặt thần y Lâm đi đấu với Nakagawa?”.
“Trời ạ, Phương Kỳ Lân sao vậy? Sao anh ta… lại ra nông nỗi đó?”.
“Trên người không còn chỗ nào lành lặn…”.
“Chẳng lẽ anh ta thua rồi?”.
Người dân mạng kinh ngạc không thôi, láo nháo gửi bình luận hỏi.
Nhưng Phương Kỳ Lân không trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Mọi người ai có thể liên hệ với quân đội Long Quốc không? Thần y Lâm đang gặp nguy hiểm! Thần y Lâm đang gặp nguy hiểm! Xin hãy nói Chính phủ điều quân đội đến tiếp viện, nhanh lên…”.
Phương Kỳ Lân gào lên xé họng.
Người dân mạng đều sửng sốt.
Nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của Phương Kỳ Lân, chẳng mấy chốc bọn họ đã hiểu ra gì đó.
Chỉ sợ đội nghĩa sĩ mà Hồng Vũ minh chủ dẫn đầu… gặp nạn rồi.
“Tôi không có phương thức liên lạc với Chính phủ Long Quốc”.
“Tôi chỉ có thể giúp anh báo cảnh sát”.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng không có cách nào”.
“Anh có ổn không…”.
Người dân mạng lực bất tòng tâm, thay nhau gửi bình luận.
Nhìn bình luận trong phòng livestream càng lúc càng nhiều, tim Phương Kỳ Lân cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Không ai có thể giúp hắn.
Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
“Bỏ đi!”.
Phương Kỳ Lân nghiến chặt răng, ném điện thoại xuống đất, sau đó cố hết sức, gian nan đứng dậy.
Hai chân và một tay hắn đã bị thương, máu chảy đầm đìa, đau đớn khó có thể chịu đựng.
Nhưng dựa vào ý chí, hắn vẫn có thể đứng lên.
“Nếu các người không giúp được cho thần y Lâm, vậy thì… tôi sẽ giúp anh ta! Thần y Lâm đã cứu tôi, tôi phải báo đáp anh ta!”.
Phương Kỳ Lân thở hổn hển nói, ánh mắt dán chặt vào tàu sân bay ở xa xa, sau đó bước từng bước về phía ấy.
Mặc dù hắn biết mình không còn bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình chết!
Dù là rất nhỏ nhặt, nhưng hắn cũng phải cố hết sức đi giúp thần y Lâm!
Nhưng ngay khi hắn đến sát boong tàu.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…
Trên boong tàu sân bay ở xa xa vang lên chuỗi tiếng nổ kịch liệt.
Sau đó giữa thân tàu sân bay khổng lồ nứt ra hoàn toàn, sau đó con tàu khổng lồ bắt đầu chìm xuống từng chút một.
Tàu sân bay đắm tàu rồi!
Phương Kỳ Lân sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn.
Vù!
Một luồng sáng đột nhiên bay ra từ tàu sân bay đang chìm xuống, đập mạnh lên boong tàu phía sau lưng hắn.
Ầm!
Ngay lập tức, boong tàu bằng sắt của chiếc tàu sân bay lập tức nổ tan tành.
Đồng tử Phương Kỳ Lân co lại, gian nan quay đầu.
Chỉ một cái nhìn ấy, cả người hắn đã ngây ra.
Luồng sáng bay ra đó lại là một cái đầu người.
Đầu người không phải của ai khác, mà chính là đầu của Ashina đã rời đi lúc trước…
“Anh ổn chứ?”.
Lâm Chính nhảy vọt từ xa tới, đáp xuống bên cạnh Phương Kỳ Lân, thản nhiên hỏi.
Chương 2189: Toàn cầu dõi theo
Phương Kỳ Lân hoàn toàn ngây người.
Đầu óc hắn trống rỗng, mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính đứng bên cạnh.
Rầm.
Lúc này, tàu chân bay ở phía xa nổ tung, mảnh vụn thân tàu chìm xuống biển từng chút một.
Sóng biển ngút trời, lửa cao tận mây xanh.
Nước và lửa dường như bao trùm khoảng trời cao.
Cảnh tượng đáng sợ đến mức nào!
Nhưng dù có chấn động thế nào cũng không bằng thủ đoạn của người đàn ông trước mặt.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra đâm lên người Phương Kỳ Lân.
Trong nháy mắt, cơn đau trên người Phương Kỳ Lân tan biến.
Sau đó, Lâm Chính nhảy vọt vào trong hố lớn trên boong tàu, đưa Hồng Vũ minh chủ ở trong đó ra, đặt bên cạnh Phương Kỳ Lân.
“Phương Kỳ Lân, anh hãy đưa bọn họ rời đi đi. Tôi đã tạm thời dùng châm ổn định vết thương của ông ta, nhưng vết thương ông ta không nhẹ, cần phải chữa trị ngay. Anh hãy mau chóng rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy còn anh, thần y Lâm… anh thì sao?”, Phương Kỳ Lân lắp bắp hỏi.
“Tôi phải đến chỗ hẹn, nếu không sẽ không kịp giờ”.
Lâm Chính nói, quay người định đi.
“Thần y Lâm, đợi đã!”, Phương Kỳ Lân đột nhiên hét lên một tiếng.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
Phương Kỳ Lân do dự một lúc, nói: “Thần y Lâm, lẽ nào anh không biết chuyện tôi bôi nhọ anh ở trên mạng sao?”.
“Biết”.
“Vậy vì sao anh… còn cứu tôi?”, Phương Kỳ Lân sửng sốt hỏi.
“Hai chuyện này liên quan gì nhau sao? Anh bôi nhọ tôi chỉ có thể nói là anh không ưa tôi, không liên quan đến chuyện tôi có cứu anh hay không nhỉ?”, Lâm Chính nói, sau đó quay đầu rời đi.
Phương Kỳ Lân ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, há hốc miệng, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
Vù!
Lâm Chính lao vọt đi về phía xa, bóng người nhanh chóng biến mắt trên mặt biển.
Phương Kỳ Lân gian nan đứng dậy, nhìn quanh, hơi hoang mang.
Lúc này, hắn giống như chú ý đến gì đó, vội vàng cầm điện thoại rơi dưới đất lên.
Điện thoại chất lượng tốt, tuy bề ngoài bị nứt, nhưng không hề hư hỏng.
Hắn ngạc nhiên là… màn hình trên điện thoại vẫn còn sáng, livestream vẫn còn mở.
Tất cả cư dân mạng đã chứng kiến tất cả.
Cả phòng livestream bùng nổ!
Trên mạng đã sục sôi.
…
Trước một căn nhà trúc, Nakagawa Yokoichi cấp tốc chạy tới.
“Đại nhân, đại nhân, không hay rồi, không hay rồi!”.
Nakagawa Yokoichi la lên, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng hoảng hốt.
Hắn vừa mới đến gần nhà trúc, một võ sĩ không biết từ đâu chui ra nhanh như chớp, rút kiếm Samurai ra kề lên cổ Nakagawa.
Ngay tức khắc, Nakagawa Yokoichi không dám động đậy, cơ thể căng cứng, vô cùng kinh hãi.
“Lui xuống!”.
Trong nhà trúc vang lên giọng nói hờ hững.
Sau đó, một người phụ nữ trung niên mặc áo hai màu đỏ trắng xen kẽ đi ra.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Võ sĩ vội vàng thu kiếm, cúi đầu rời khỏi nhà trúc.
Nakagawa Yokoichi mới thở phào một hơi.
“Có chuyện gì?”.
Người phụ nữ trung niên kéo áo khoác ngoài của mình xuống, ánh mắt có phần ngái ngủ.
“Sáng tinh mơ làm phiền đại nhân, tôi thực sự xin lỗi, nhưng… nhưng… tình hình khẩn cấp, thần y Lâm đó… đến rồi! Hắn đến rồi!”, Nakagawa Yokoichi lắp bắp.
“Thần y Lâm?”, người phụ nữ nhíu mày, đôi mắt còn ngái ngủ mở lớn hơn, nói: “Không phải hắn sẽ không đến sao?”.
“Lầm to! Hắn đến rồi, hắn đang tiến về phía chúng ta, hắn sắp đến tìm tôi quyết đấu!”, Nakagawa Yokoichi run rẩy không ngừng, như người mất hồn.
“Hắn đến thì cứ đến, cậu sợ cái gì? Nakagawa, nếu để mọi người biết cậu sợ đến mức biến thành con chuột nhắt, đế quốc Anh Hoa chúng ta sẽ mất hết mặt mũi!”, người phụ nữ trung niên nói: “Huống hồ, biên cảnh quốc gia chúng ta đã bị phong tỏa. Chính phủ, quân đội, Ám Bộ, Tam Nhẫn Bộ cũng đã xuất quân, biên cảnh giống như bị những ngọn núi lớn bao vây, dù thần y Lâm có muốn đến cũng không nhập cảnh được!”.
“Đại nhân, Lâm Chính… đã đến biên cảnh rồi!”.
“Ồ? Vậy có lẽ cậu ta sẽ không chống đỡ được bao lâu”.
“Không! Hắn đại khai sát giới ở biên cảnh, ông Kazumura Kazuto và ông Ashina đều chết trận, thậm chí chúng ta cũng bị đắm mất hai chiếc tàu sân bay, biên cảnh đang rất nguy cấp!”, Nakagawa Yokoichi sốt ruột nói, lấy điện thoại ra đưa tới.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ ngạc nhiên, vội vàng nhận lấy điện thoại. Lúc này mới phát hiện trên điện thoại đã tràn ngập tin tức về biên cảnh.
Vì phòng livestream của Phương Kỳ Lân chưa đóng, một phần hình ảnh Lâm Chính hạ gục Kazumura Kazuto, chém chết Ashina được truyền lên.
Trong thời gian ngắn, cả thế giới sục sôi.
Cư dân mạng Long Quốc lập tức bùng nổ.
Ai cũng không dám tin thần y Lâm lại đi rồi.
Hơn nữa… còn dùng thực lực đáng sợ như vậy xông vào biên cảnh!
Nước Anh Hoa biết được tin cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào! Không thể nào! Kazumura Kazuto và Ashina là cao thủ tuyệt đỉnh của Ám Bộ, thực lực của bọn họ thế nào toàn bộ võ giả đế quốc Anh Hoa đều biết, sao bọn họ có thể dễ dàng bị thần y Lâm giết chết? Tuyệt đối không thể!”.
Người phụ nữ trung niên không chấp nhận được tin này, nhưng hình ảnh không ngừng được chiếu trên điện thoại khiến bà ta không thể không tiếp nhận.
“Đại nhân, thầy Takahashi đã bị Lâm Chính đánh bại. Nếu ngay cả thần Ninja của chúng ta cũng chưa phải là đối thủ của hắn, vậy thì Kazumura Kazuto và Ashina chết trong tay thần y Lâm không phải chuyện gì khó tin…”.
“Dù Kazumura Kazuto và Ashina đã chết, nhưng người của Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ thì sao? Bọn họ còn chưa chết hết, hơn nữa còn có quân đội đóng giữ, tôi không tin một mình thần y Lâm có thể vượt qua phòng tuyến của chúng ta!”, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: “Nakagawa, cậu hãy đi đến hiện trường tỷ võ đợi ở đó, đồng thời triệu tập tất cả phóng viên của đế quốc Anh Hoa, kể cả truyền thông ở nước ngoài. Yêu cầu bọn họ mở livestream, truyền hình trực tiếp, chiếu hình ảnh cậu đang đợi thần y Lâm ở hiện trường tỷ võ cho người trên toàn thế giới xem!”.
“Đại nhân, người đang định…”.
“Tôi muốn khiến thần y Lâm đi vào vết xe đổ! Trước kia cậu ta đã vắng mặt ở trận quyết đấu với cậu, lần này chắc chắn cậu ta vẫn sẽ vắng mặt! Thời gian mà hai cậu giao hẹn là chín giờ sáng, bây giờ tới chín giờ chỉ còn hơn ba tiếng nữa. Nếu chín giờ cậu ta không đến được hiện trường tỷ võ thì võ thuật Long Quốc sẽ trở thành trò cười của người trên toàn thế giới. Lần này tôi sẽ khiến thần thoại võ thuật Long Quốc hoàn toàn tan nát! Hoàn toàn bị chúng ta giẫm dưới chân!”, người phụ nữ trung niên kiên định quát lên.
Nakagawa Yokoichi thấy vậy vội vàng quỳ xuống: “Mọi chuyện xin nhờ đại nhân!”.
“Mau đi đi, tôi cũng sẽ đến biên cảnh xem xem!”.
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, cầm theo áo khoác ở bên cạnh, bước nhanh ra khỏi nhà, lên xe tiến về phía vùng duyên hải.
Nakagawa Yokoichi cũng nhanh chóng quay về võ trường, tĩnh tâm ngồi thiền.
Không lâu sau, người ùn ùn kéo về.
Có phóng viên bản địa nước Anh Hoa, cũng có nhiều phóng viên quyền lực từ các nước đã bay đến nước Anh Hoa từ hôm trước.
Bọn họ lắp đặt thiết bị ở hiện trường, quay về phía võ đài tỷ võ, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Chẳng mấy chốc, khán giả trên toàn thế giới đều nhìn thấy hình ảnh ở hiện trường đấu võ.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi một người.
Thần y Lâm!
Chương 2190: Một người nghìn quân
Bến cảng Thượng Hỗ ở Long Quốc.
Mấy chiếc thuyền cứu viện cập bến dưới sự hộ tống của ca nô chính phủ Long Quốc.
Xe cứu hộ và nhân viên y tế trên bến cảng đã đến.
Chiếc thuyền vừa cập bến, mọi người vội vã đưa từng võ giả bị thương nặng trên thuyền lên xe cứu hộ.
“Là Kỳ Lân! Phương Kỳ Lân vẫn chưa chết”.
Có người nhìn thấy Phương Kỳ Lân được ai đó dìu lảo đảo xuống thuyền, lập tức hét lên.
Trịnh Nam Thiên biết được tin tức lập tức nói với Nông Đường Công.
“Cậu là Phương Kỳ Lân à?”, Nông Đường Công nói.
“Các ông là ai?”, Phương Kỳ Lân nhíu mày hỏi.
Trịnh Nam Thiên lập tức lấy giấy tờ của mình ra.
Phương Kỳ Lân đọc lướt qua, sắc mặt thay đổi.
“Nói cho tôi biết, bây giờ thần y Lâm đang ở đâu?”, Nông Đường Công trầm giọng hỏi.
“Thần y Lâm? Hắn… hắn đến đế quốc Anh Hoa rồi”, Phương Kỳ Lân do dự rồi mới nói.
“Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không dẫn theo ai cả, một mình hắn…”
“Cái gì?”
Trịnh Nam Thiên gần như thất thanh hét lên.
Nông Đường Công sầm mặt, nghiến răng mắng: “Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Đúng là đồ ngốc! Tên này nghĩ mình là ai thế hả? Là thần sao? Hiện giờ biên giới đế quốc Anh Hoa đầy máy bay, đại bác, tường sắt, sao một mình cậu ấy có thể xông vào đó? Cậu ấy đang tìm đường chết đấy!”
“Thủ trưởng, chúng ta buộc phải chi viện cho thần y Lâm”, Trịnh Nam Thiên nói.
“Chi viện thế nào? Đội của chúng ta không lái qua được, một khi đến gần không phận của đối phương sẽ bị coi là xâm phạm, đến lúc đó hai nước chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, một khi khai chiến thì sẽ mất khống chế, dư luận quốc tế sẽ đứng về phía chúng ta, nước Mễ cũng lợi dụng cơ hội này để thực hiện mục đích của mình, đến lúc đó nước ta càng lâm vào nguy hiểm”, Nông Đường Công nói.
“Vậy… thủ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ thế trơ mắt nhìn cậu Lâm đi vào chỗ chết sao?”, Trịnh Nam Thiên cắn răng hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, nhưng chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không chỉ sẽ khiến chuyện này trở nên xấu hơn, cậu đừng lo, để tôi suy nghĩ…”
Nông Đường Công đi qua đi lại suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ấy bỗng nghĩ đến điều gì, thấp giọng nói: “Chuyện đến nước này chỉ có một cách”.
“Cách gì?”
“Phái người đưa thần y Lâm về”.
Nông Đường Công nói.
“Đưa?”, Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
“Đúng thế, với tình hình hiện giờ, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, thần y Lâm xông vào nước họ chỉ có một con đường chết, hiện giờ chúng ta chỉ có thể không quyết đấu, nhất định phải đưa thần y Lâm về, nếu không e là quyết đấu thất bại, rừng còn đó thì lo gì không có củi đốt!”
“Đưa thần y Lâm về… Thủ trưởng, ai đi mới được? Hơn nữa… đối phương có thể đồng ý để chúng ta dẫn người đi sao?”
“Bây giờ ai đi cũng không được, nếu thần y Lâm muốn vào đó, đối phương nhất định sẽ nổ súng, đến lúc đó sẽ nổ ra nhiều trận chiến. Nếu tôi và cậu cùng đi, đối phương sẽ nhất định không nương tay, giết cả tôi và cậu, sau đó nói với bên ngoài là giết nhầm, chúng ta không thể nói lý, chỉ còn cách dựa vào dư luận, dựa vào sức ảnh hưởng để đưa thần y Lâm về”.
“Ý của thủ trưởng là…”
“Bảo bên Ngoại giao ra mặt sắp xếp một buổi livestream cả quá trình đi theo, phát sóng trực tiếp toàn cầu, nói cho người cả thế giới biết đây là một cuộc đàm phán giữa hai nước, nếu họ dám làm loạn thì chúng ta có cớ và lý”.
“Được…”
Trịnh Nam Thiên cau mày gật đầu.
Thật ra cách này cũng không phải là cách hay.
Nhưng đến mức độ này rồi cũng chỉ đành như thế thôi.
…
Trên đường bờ biển đế quốc Anh Hoa.
Lâm Chính bước lên trên mặt nước biển đi về phía trước.
Cả người anh đều được khí kình bao quanh, lòng bàn chân to ra nên anh có thể bước đi trên mặt biển như đi trên đất bằng.
Phía trước có rất nhiều tàu chiến của đế quốc Anh Hoa, có gần trăm chiếc máy bay lượn quanh trên bầu trời.
Rất nhiều đại bác lớn và binh lính trên bờ biển nhằm vào bên này.
Đồng thời hai bên bờ biển còn có nhiều người kích động.
Đó là các cường giả siêu cấp của đế quốc Anh Hoa đến từ Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ.
“Bờ biển của đế quốc Anh Hoa đã bị phong tỏa, không ai được phép tự ý đi vào biên giới, nếu có bất kỳ ai xông vào, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định và luật pháp đế quốc Anh Hoa, trong trường hợp cần thiết, chúng tôi sẽ thẳng thừng tiêu diệt”.
“Bờ biển của đế quốc Anh Hoa đã bị phong tỏa, không ai được phép tự ý đi vào biên giới, nếu có bất kỳ ai xông vào, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định và luật pháp đế quốc Anh Hoa, trong trường hợp cần thiết, chúng tôi sẽ thẳng thừng tiêu diệt”.
…
Một tòa tháp cao trên bờ biển phát ra từng tiếng cảnh báo.
Nhưng Lâm Chính vẫn không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Dù phía trước là hàng ngàn binh mã nhưng anh cũng không có ý định dừng lại.
“Cẩn thận, đừng qua đó nữa, nếu bị người của đế quốc Anh Hoa nhìn thấy thì chúng ta xong đời”.
Bên cạnh một tảng đá ở phía sau, một chiếc thuyền cũ chầm chậm tiến lại.
Vì thể tích quá nhỏ, thậm chí radar của đế quốc Anh Hoa không nhận thấy được chiếc thuyền nhỏ này.
Trên thuyền nhỏ là mấy người nam nữ cả người ướt sũng.
Họ vừa lo lắng vừa phấn khích nhìn thần y Lâm đang đi về phía bờ biển ở đằng xa, ai nấy cũng kích động đến mức cả người run lên.
Đây là tiểu đội quay phim đến từ Long Quốc.
Trước đó họ đã từng quay phim cảnh tượng các võ giả tập hợp trên vùng biển quốc tế, họ đã quay lại toàn bộ quá trình khi các võ giả chính thức phát động tấn công.
Nhưng vì đám người Kazumura xuất hiện nên họ sợ quá phải bỏ chạy, có điều họ vẫn không bỏ cuộc, sau khi nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện và còn liên tục đánh chìm hai tàu sân bay, họ quyết định đi theo anh.
Dù sao cảnh tượng như vậy, trăm năm khó thấy.
Một khi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy.
“Máy quay vẫn còn có thể dùng chứ?”
“Không dùng được nữa, nước vào máy rồi…”
“Làm sao đây?”
“Dùng điện thoại đi, điện thoại tôi chống nước. Chúng ta mở phát sóng trực tiếp, đảm bảo số người xem sẽ cực kỳ cao”.
“Không được, hình ảnh như vậy chắc chắn sẽ bị chặn phát sóng. Như thế này đi, đầu tiên là đăng một bài, cắt hình ảnh xem như là trailer, những người khác thì chụp lại tất cả hình ảnh, sau đó đăng lên”.
“Được”.
Mọi người đã thống nhất, sau đó bắt đầu quay phim.
Lúc này cảnh báo của đế quốc Anh Hoa cũng đã kết thúc.
“Trục xuất”.
Một chỉ huy cao cấp ở đường bờ biển đế quốc Anh Hoa hét lên.
Pằng pằng pằng...
Tất cả đạn pháo đồng loạt tấn công.
Vô số tên lửa đạn đạo đánh trúng vào chỗ Lâm Chính rồi nổ tung, làm cho nước biển bắn ra những con sóng cao mười mét, ánh lửa đáng sợ bắn tung tóe trên mặt biển.
Lâm Chính lập tức bị nhấn chìm trong đó…
Vì sao lại như vậy?
Vì sao?
Hồng Vũ minh chủ đã chết, lần này e rằng thần y Lâm cũng có đi không có về.
Vì sao?
Phương Kỳ Lân đau khổ đập đầu xuống đất.
“Phương Kỳ Lân, sao mày lại vô dụng như vậy? Sao lại hèn nhát như vậy? Nếu mày có thể mạnh hơn chút, võ kỹ cao hơn chút, chuyện cũng không đến nỗi này!”.
“Vì sao…”.
Tinh thần hắn gần như đã đến điểm tới hạn suy sụp.
Mặc dù Phương Kỳ Lân vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn là một người có ơn tất báo.
Không thể trợ giúp Lâm Chính khiến hắn cảm thấy vô cùng tự trách.
“Nhất định phải nghĩ cách cứu thần y Lâm! Nhất định phải cứu anh ta!”.
“Có rồi!”.
Phương Kỳ Lân đột nhiên nghĩ ra điều gì, cố hết sức dùng tay trái lấy điện thoại để trong túi trái ra.
Hắn muốn gọi cho nhân viên Chính phủ Long Quốc, xin Chính phủ Long Quốc có thể ra mặt tiếp viện, nhưng hắn không có số liên hệ trực tiếp với Chính phủ Long Quốc.
Trong lúc bất đắc dĩ, hắn nghĩ tới cách đơn giản nhất.
Đăng bài!
Hắn lập tức mở 4G, lên diễn đàn võ thuật lớn nhất Long Quốc, chuẩn bị đăng bài.
Nhưng nghĩ lại làm như vậy cũng quá chậm.
Livestream mới là cách đúng đắn!
Tuy nhiên, nếu mở live, hắn chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, mọi người sẽ nhìn thấy bộ dạng khó coi của hắn…
Làm sao đây?
Phương Kỳ Lân cực kỳ rối rắm.
Nhưng chẳng lâu sau, hắn vẫn lựa chọn từ bỏ tôn nghiêm, mở live.
“Có ai không, có ai đó không? Ai giúp tôi liên hệ với Chính phủ Long Quốc xin bọn họ nhanh chóng cử quân đội đến vùng biển quốc tế được không? Thần y Lâm sắp không xong rồi, chúng tôi sắp tiêu rồi!”.
Phương Kỳ Lân la hét trong phòng livestream.
Phòng livestream mới mở không có bóng người, nhưng chẳng mấy chốc, đã có lác đác người dân mạng vào phòng.
“Không phải là Phương Kỳ Lân đó sao?”.
“Người đăng bài tuyên bố sẽ thay mặt thần y Lâm đi đấu với Nakagawa?”.
“Trời ạ, Phương Kỳ Lân sao vậy? Sao anh ta… lại ra nông nỗi đó?”.
“Trên người không còn chỗ nào lành lặn…”.
“Chẳng lẽ anh ta thua rồi?”.
Người dân mạng kinh ngạc không thôi, láo nháo gửi bình luận hỏi.
Nhưng Phương Kỳ Lân không trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Mọi người ai có thể liên hệ với quân đội Long Quốc không? Thần y Lâm đang gặp nguy hiểm! Thần y Lâm đang gặp nguy hiểm! Xin hãy nói Chính phủ điều quân đội đến tiếp viện, nhanh lên…”.
Phương Kỳ Lân gào lên xé họng.
Người dân mạng đều sửng sốt.
Nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của Phương Kỳ Lân, chẳng mấy chốc bọn họ đã hiểu ra gì đó.
Chỉ sợ đội nghĩa sĩ mà Hồng Vũ minh chủ dẫn đầu… gặp nạn rồi.
“Tôi không có phương thức liên lạc với Chính phủ Long Quốc”.
“Tôi chỉ có thể giúp anh báo cảnh sát”.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng không có cách nào”.
“Anh có ổn không…”.
Người dân mạng lực bất tòng tâm, thay nhau gửi bình luận.
Nhìn bình luận trong phòng livestream càng lúc càng nhiều, tim Phương Kỳ Lân cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Không ai có thể giúp hắn.
Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
“Bỏ đi!”.
Phương Kỳ Lân nghiến chặt răng, ném điện thoại xuống đất, sau đó cố hết sức, gian nan đứng dậy.
Hai chân và một tay hắn đã bị thương, máu chảy đầm đìa, đau đớn khó có thể chịu đựng.
Nhưng dựa vào ý chí, hắn vẫn có thể đứng lên.
“Nếu các người không giúp được cho thần y Lâm, vậy thì… tôi sẽ giúp anh ta! Thần y Lâm đã cứu tôi, tôi phải báo đáp anh ta!”.
Phương Kỳ Lân thở hổn hển nói, ánh mắt dán chặt vào tàu sân bay ở xa xa, sau đó bước từng bước về phía ấy.
Mặc dù hắn biết mình không còn bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình chết!
Dù là rất nhỏ nhặt, nhưng hắn cũng phải cố hết sức đi giúp thần y Lâm!
Nhưng ngay khi hắn đến sát boong tàu.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…
Trên boong tàu sân bay ở xa xa vang lên chuỗi tiếng nổ kịch liệt.
Sau đó giữa thân tàu sân bay khổng lồ nứt ra hoàn toàn, sau đó con tàu khổng lồ bắt đầu chìm xuống từng chút một.
Tàu sân bay đắm tàu rồi!
Phương Kỳ Lân sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn.
Vù!
Một luồng sáng đột nhiên bay ra từ tàu sân bay đang chìm xuống, đập mạnh lên boong tàu phía sau lưng hắn.
Ầm!
Ngay lập tức, boong tàu bằng sắt của chiếc tàu sân bay lập tức nổ tan tành.
Đồng tử Phương Kỳ Lân co lại, gian nan quay đầu.
Chỉ một cái nhìn ấy, cả người hắn đã ngây ra.
Luồng sáng bay ra đó lại là một cái đầu người.
Đầu người không phải của ai khác, mà chính là đầu của Ashina đã rời đi lúc trước…
“Anh ổn chứ?”.
Lâm Chính nhảy vọt từ xa tới, đáp xuống bên cạnh Phương Kỳ Lân, thản nhiên hỏi.
Chương 2189: Toàn cầu dõi theo
Phương Kỳ Lân hoàn toàn ngây người.
Đầu óc hắn trống rỗng, mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính đứng bên cạnh.
Rầm.
Lúc này, tàu chân bay ở phía xa nổ tung, mảnh vụn thân tàu chìm xuống biển từng chút một.
Sóng biển ngút trời, lửa cao tận mây xanh.
Nước và lửa dường như bao trùm khoảng trời cao.
Cảnh tượng đáng sợ đến mức nào!
Nhưng dù có chấn động thế nào cũng không bằng thủ đoạn của người đàn ông trước mặt.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra đâm lên người Phương Kỳ Lân.
Trong nháy mắt, cơn đau trên người Phương Kỳ Lân tan biến.
Sau đó, Lâm Chính nhảy vọt vào trong hố lớn trên boong tàu, đưa Hồng Vũ minh chủ ở trong đó ra, đặt bên cạnh Phương Kỳ Lân.
“Phương Kỳ Lân, anh hãy đưa bọn họ rời đi đi. Tôi đã tạm thời dùng châm ổn định vết thương của ông ta, nhưng vết thương ông ta không nhẹ, cần phải chữa trị ngay. Anh hãy mau chóng rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy còn anh, thần y Lâm… anh thì sao?”, Phương Kỳ Lân lắp bắp hỏi.
“Tôi phải đến chỗ hẹn, nếu không sẽ không kịp giờ”.
Lâm Chính nói, quay người định đi.
“Thần y Lâm, đợi đã!”, Phương Kỳ Lân đột nhiên hét lên một tiếng.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
Phương Kỳ Lân do dự một lúc, nói: “Thần y Lâm, lẽ nào anh không biết chuyện tôi bôi nhọ anh ở trên mạng sao?”.
“Biết”.
“Vậy vì sao anh… còn cứu tôi?”, Phương Kỳ Lân sửng sốt hỏi.
“Hai chuyện này liên quan gì nhau sao? Anh bôi nhọ tôi chỉ có thể nói là anh không ưa tôi, không liên quan đến chuyện tôi có cứu anh hay không nhỉ?”, Lâm Chính nói, sau đó quay đầu rời đi.
Phương Kỳ Lân ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, há hốc miệng, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
Vù!
Lâm Chính lao vọt đi về phía xa, bóng người nhanh chóng biến mắt trên mặt biển.
Phương Kỳ Lân gian nan đứng dậy, nhìn quanh, hơi hoang mang.
Lúc này, hắn giống như chú ý đến gì đó, vội vàng cầm điện thoại rơi dưới đất lên.
Điện thoại chất lượng tốt, tuy bề ngoài bị nứt, nhưng không hề hư hỏng.
Hắn ngạc nhiên là… màn hình trên điện thoại vẫn còn sáng, livestream vẫn còn mở.
Tất cả cư dân mạng đã chứng kiến tất cả.
Cả phòng livestream bùng nổ!
Trên mạng đã sục sôi.
…
Trước một căn nhà trúc, Nakagawa Yokoichi cấp tốc chạy tới.
“Đại nhân, đại nhân, không hay rồi, không hay rồi!”.
Nakagawa Yokoichi la lên, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng hoảng hốt.
Hắn vừa mới đến gần nhà trúc, một võ sĩ không biết từ đâu chui ra nhanh như chớp, rút kiếm Samurai ra kề lên cổ Nakagawa.
Ngay tức khắc, Nakagawa Yokoichi không dám động đậy, cơ thể căng cứng, vô cùng kinh hãi.
“Lui xuống!”.
Trong nhà trúc vang lên giọng nói hờ hững.
Sau đó, một người phụ nữ trung niên mặc áo hai màu đỏ trắng xen kẽ đi ra.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Võ sĩ vội vàng thu kiếm, cúi đầu rời khỏi nhà trúc.
Nakagawa Yokoichi mới thở phào một hơi.
“Có chuyện gì?”.
Người phụ nữ trung niên kéo áo khoác ngoài của mình xuống, ánh mắt có phần ngái ngủ.
“Sáng tinh mơ làm phiền đại nhân, tôi thực sự xin lỗi, nhưng… nhưng… tình hình khẩn cấp, thần y Lâm đó… đến rồi! Hắn đến rồi!”, Nakagawa Yokoichi lắp bắp.
“Thần y Lâm?”, người phụ nữ nhíu mày, đôi mắt còn ngái ngủ mở lớn hơn, nói: “Không phải hắn sẽ không đến sao?”.
“Lầm to! Hắn đến rồi, hắn đang tiến về phía chúng ta, hắn sắp đến tìm tôi quyết đấu!”, Nakagawa Yokoichi run rẩy không ngừng, như người mất hồn.
“Hắn đến thì cứ đến, cậu sợ cái gì? Nakagawa, nếu để mọi người biết cậu sợ đến mức biến thành con chuột nhắt, đế quốc Anh Hoa chúng ta sẽ mất hết mặt mũi!”, người phụ nữ trung niên nói: “Huống hồ, biên cảnh quốc gia chúng ta đã bị phong tỏa. Chính phủ, quân đội, Ám Bộ, Tam Nhẫn Bộ cũng đã xuất quân, biên cảnh giống như bị những ngọn núi lớn bao vây, dù thần y Lâm có muốn đến cũng không nhập cảnh được!”.
“Đại nhân, Lâm Chính… đã đến biên cảnh rồi!”.
“Ồ? Vậy có lẽ cậu ta sẽ không chống đỡ được bao lâu”.
“Không! Hắn đại khai sát giới ở biên cảnh, ông Kazumura Kazuto và ông Ashina đều chết trận, thậm chí chúng ta cũng bị đắm mất hai chiếc tàu sân bay, biên cảnh đang rất nguy cấp!”, Nakagawa Yokoichi sốt ruột nói, lấy điện thoại ra đưa tới.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ ngạc nhiên, vội vàng nhận lấy điện thoại. Lúc này mới phát hiện trên điện thoại đã tràn ngập tin tức về biên cảnh.
Vì phòng livestream của Phương Kỳ Lân chưa đóng, một phần hình ảnh Lâm Chính hạ gục Kazumura Kazuto, chém chết Ashina được truyền lên.
Trong thời gian ngắn, cả thế giới sục sôi.
Cư dân mạng Long Quốc lập tức bùng nổ.
Ai cũng không dám tin thần y Lâm lại đi rồi.
Hơn nữa… còn dùng thực lực đáng sợ như vậy xông vào biên cảnh!
Nước Anh Hoa biết được tin cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào! Không thể nào! Kazumura Kazuto và Ashina là cao thủ tuyệt đỉnh của Ám Bộ, thực lực của bọn họ thế nào toàn bộ võ giả đế quốc Anh Hoa đều biết, sao bọn họ có thể dễ dàng bị thần y Lâm giết chết? Tuyệt đối không thể!”.
Người phụ nữ trung niên không chấp nhận được tin này, nhưng hình ảnh không ngừng được chiếu trên điện thoại khiến bà ta không thể không tiếp nhận.
“Đại nhân, thầy Takahashi đã bị Lâm Chính đánh bại. Nếu ngay cả thần Ninja của chúng ta cũng chưa phải là đối thủ của hắn, vậy thì Kazumura Kazuto và Ashina chết trong tay thần y Lâm không phải chuyện gì khó tin…”.
“Dù Kazumura Kazuto và Ashina đã chết, nhưng người của Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ thì sao? Bọn họ còn chưa chết hết, hơn nữa còn có quân đội đóng giữ, tôi không tin một mình thần y Lâm có thể vượt qua phòng tuyến của chúng ta!”, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: “Nakagawa, cậu hãy đi đến hiện trường tỷ võ đợi ở đó, đồng thời triệu tập tất cả phóng viên của đế quốc Anh Hoa, kể cả truyền thông ở nước ngoài. Yêu cầu bọn họ mở livestream, truyền hình trực tiếp, chiếu hình ảnh cậu đang đợi thần y Lâm ở hiện trường tỷ võ cho người trên toàn thế giới xem!”.
“Đại nhân, người đang định…”.
“Tôi muốn khiến thần y Lâm đi vào vết xe đổ! Trước kia cậu ta đã vắng mặt ở trận quyết đấu với cậu, lần này chắc chắn cậu ta vẫn sẽ vắng mặt! Thời gian mà hai cậu giao hẹn là chín giờ sáng, bây giờ tới chín giờ chỉ còn hơn ba tiếng nữa. Nếu chín giờ cậu ta không đến được hiện trường tỷ võ thì võ thuật Long Quốc sẽ trở thành trò cười của người trên toàn thế giới. Lần này tôi sẽ khiến thần thoại võ thuật Long Quốc hoàn toàn tan nát! Hoàn toàn bị chúng ta giẫm dưới chân!”, người phụ nữ trung niên kiên định quát lên.
Nakagawa Yokoichi thấy vậy vội vàng quỳ xuống: “Mọi chuyện xin nhờ đại nhân!”.
“Mau đi đi, tôi cũng sẽ đến biên cảnh xem xem!”.
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, cầm theo áo khoác ở bên cạnh, bước nhanh ra khỏi nhà, lên xe tiến về phía vùng duyên hải.
Nakagawa Yokoichi cũng nhanh chóng quay về võ trường, tĩnh tâm ngồi thiền.
Không lâu sau, người ùn ùn kéo về.
Có phóng viên bản địa nước Anh Hoa, cũng có nhiều phóng viên quyền lực từ các nước đã bay đến nước Anh Hoa từ hôm trước.
Bọn họ lắp đặt thiết bị ở hiện trường, quay về phía võ đài tỷ võ, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Chẳng mấy chốc, khán giả trên toàn thế giới đều nhìn thấy hình ảnh ở hiện trường đấu võ.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi một người.
Thần y Lâm!
Chương 2190: Một người nghìn quân
Bến cảng Thượng Hỗ ở Long Quốc.
Mấy chiếc thuyền cứu viện cập bến dưới sự hộ tống của ca nô chính phủ Long Quốc.
Xe cứu hộ và nhân viên y tế trên bến cảng đã đến.
Chiếc thuyền vừa cập bến, mọi người vội vã đưa từng võ giả bị thương nặng trên thuyền lên xe cứu hộ.
“Là Kỳ Lân! Phương Kỳ Lân vẫn chưa chết”.
Có người nhìn thấy Phương Kỳ Lân được ai đó dìu lảo đảo xuống thuyền, lập tức hét lên.
Trịnh Nam Thiên biết được tin tức lập tức nói với Nông Đường Công.
“Cậu là Phương Kỳ Lân à?”, Nông Đường Công nói.
“Các ông là ai?”, Phương Kỳ Lân nhíu mày hỏi.
Trịnh Nam Thiên lập tức lấy giấy tờ của mình ra.
Phương Kỳ Lân đọc lướt qua, sắc mặt thay đổi.
“Nói cho tôi biết, bây giờ thần y Lâm đang ở đâu?”, Nông Đường Công trầm giọng hỏi.
“Thần y Lâm? Hắn… hắn đến đế quốc Anh Hoa rồi”, Phương Kỳ Lân do dự rồi mới nói.
“Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không dẫn theo ai cả, một mình hắn…”
“Cái gì?”
Trịnh Nam Thiên gần như thất thanh hét lên.
Nông Đường Công sầm mặt, nghiến răng mắng: “Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Đúng là đồ ngốc! Tên này nghĩ mình là ai thế hả? Là thần sao? Hiện giờ biên giới đế quốc Anh Hoa đầy máy bay, đại bác, tường sắt, sao một mình cậu ấy có thể xông vào đó? Cậu ấy đang tìm đường chết đấy!”
“Thủ trưởng, chúng ta buộc phải chi viện cho thần y Lâm”, Trịnh Nam Thiên nói.
“Chi viện thế nào? Đội của chúng ta không lái qua được, một khi đến gần không phận của đối phương sẽ bị coi là xâm phạm, đến lúc đó hai nước chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, một khi khai chiến thì sẽ mất khống chế, dư luận quốc tế sẽ đứng về phía chúng ta, nước Mễ cũng lợi dụng cơ hội này để thực hiện mục đích của mình, đến lúc đó nước ta càng lâm vào nguy hiểm”, Nông Đường Công nói.
“Vậy… thủ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ thế trơ mắt nhìn cậu Lâm đi vào chỗ chết sao?”, Trịnh Nam Thiên cắn răng hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, nhưng chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không chỉ sẽ khiến chuyện này trở nên xấu hơn, cậu đừng lo, để tôi suy nghĩ…”
Nông Đường Công đi qua đi lại suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ấy bỗng nghĩ đến điều gì, thấp giọng nói: “Chuyện đến nước này chỉ có một cách”.
“Cách gì?”
“Phái người đưa thần y Lâm về”.
Nông Đường Công nói.
“Đưa?”, Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
“Đúng thế, với tình hình hiện giờ, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, thần y Lâm xông vào nước họ chỉ có một con đường chết, hiện giờ chúng ta chỉ có thể không quyết đấu, nhất định phải đưa thần y Lâm về, nếu không e là quyết đấu thất bại, rừng còn đó thì lo gì không có củi đốt!”
“Đưa thần y Lâm về… Thủ trưởng, ai đi mới được? Hơn nữa… đối phương có thể đồng ý để chúng ta dẫn người đi sao?”
“Bây giờ ai đi cũng không được, nếu thần y Lâm muốn vào đó, đối phương nhất định sẽ nổ súng, đến lúc đó sẽ nổ ra nhiều trận chiến. Nếu tôi và cậu cùng đi, đối phương sẽ nhất định không nương tay, giết cả tôi và cậu, sau đó nói với bên ngoài là giết nhầm, chúng ta không thể nói lý, chỉ còn cách dựa vào dư luận, dựa vào sức ảnh hưởng để đưa thần y Lâm về”.
“Ý của thủ trưởng là…”
“Bảo bên Ngoại giao ra mặt sắp xếp một buổi livestream cả quá trình đi theo, phát sóng trực tiếp toàn cầu, nói cho người cả thế giới biết đây là một cuộc đàm phán giữa hai nước, nếu họ dám làm loạn thì chúng ta có cớ và lý”.
“Được…”
Trịnh Nam Thiên cau mày gật đầu.
Thật ra cách này cũng không phải là cách hay.
Nhưng đến mức độ này rồi cũng chỉ đành như thế thôi.
…
Trên đường bờ biển đế quốc Anh Hoa.
Lâm Chính bước lên trên mặt nước biển đi về phía trước.
Cả người anh đều được khí kình bao quanh, lòng bàn chân to ra nên anh có thể bước đi trên mặt biển như đi trên đất bằng.
Phía trước có rất nhiều tàu chiến của đế quốc Anh Hoa, có gần trăm chiếc máy bay lượn quanh trên bầu trời.
Rất nhiều đại bác lớn và binh lính trên bờ biển nhằm vào bên này.
Đồng thời hai bên bờ biển còn có nhiều người kích động.
Đó là các cường giả siêu cấp của đế quốc Anh Hoa đến từ Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ.
“Bờ biển của đế quốc Anh Hoa đã bị phong tỏa, không ai được phép tự ý đi vào biên giới, nếu có bất kỳ ai xông vào, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định và luật pháp đế quốc Anh Hoa, trong trường hợp cần thiết, chúng tôi sẽ thẳng thừng tiêu diệt”.
“Bờ biển của đế quốc Anh Hoa đã bị phong tỏa, không ai được phép tự ý đi vào biên giới, nếu có bất kỳ ai xông vào, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định và luật pháp đế quốc Anh Hoa, trong trường hợp cần thiết, chúng tôi sẽ thẳng thừng tiêu diệt”.
…
Một tòa tháp cao trên bờ biển phát ra từng tiếng cảnh báo.
Nhưng Lâm Chính vẫn không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Dù phía trước là hàng ngàn binh mã nhưng anh cũng không có ý định dừng lại.
“Cẩn thận, đừng qua đó nữa, nếu bị người của đế quốc Anh Hoa nhìn thấy thì chúng ta xong đời”.
Bên cạnh một tảng đá ở phía sau, một chiếc thuyền cũ chầm chậm tiến lại.
Vì thể tích quá nhỏ, thậm chí radar của đế quốc Anh Hoa không nhận thấy được chiếc thuyền nhỏ này.
Trên thuyền nhỏ là mấy người nam nữ cả người ướt sũng.
Họ vừa lo lắng vừa phấn khích nhìn thần y Lâm đang đi về phía bờ biển ở đằng xa, ai nấy cũng kích động đến mức cả người run lên.
Đây là tiểu đội quay phim đến từ Long Quốc.
Trước đó họ đã từng quay phim cảnh tượng các võ giả tập hợp trên vùng biển quốc tế, họ đã quay lại toàn bộ quá trình khi các võ giả chính thức phát động tấn công.
Nhưng vì đám người Kazumura xuất hiện nên họ sợ quá phải bỏ chạy, có điều họ vẫn không bỏ cuộc, sau khi nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện và còn liên tục đánh chìm hai tàu sân bay, họ quyết định đi theo anh.
Dù sao cảnh tượng như vậy, trăm năm khó thấy.
Một khi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy.
“Máy quay vẫn còn có thể dùng chứ?”
“Không dùng được nữa, nước vào máy rồi…”
“Làm sao đây?”
“Dùng điện thoại đi, điện thoại tôi chống nước. Chúng ta mở phát sóng trực tiếp, đảm bảo số người xem sẽ cực kỳ cao”.
“Không được, hình ảnh như vậy chắc chắn sẽ bị chặn phát sóng. Như thế này đi, đầu tiên là đăng một bài, cắt hình ảnh xem như là trailer, những người khác thì chụp lại tất cả hình ảnh, sau đó đăng lên”.
“Được”.
Mọi người đã thống nhất, sau đó bắt đầu quay phim.
Lúc này cảnh báo của đế quốc Anh Hoa cũng đã kết thúc.
“Trục xuất”.
Một chỉ huy cao cấp ở đường bờ biển đế quốc Anh Hoa hét lên.
Pằng pằng pằng...
Tất cả đạn pháo đồng loạt tấn công.
Vô số tên lửa đạn đạo đánh trúng vào chỗ Lâm Chính rồi nổ tung, làm cho nước biển bắn ra những con sóng cao mười mét, ánh lửa đáng sợ bắn tung tóe trên mặt biển.
Lâm Chính lập tức bị nhấn chìm trong đó…