-
Chương 2185-2187
Chương 2185: Cậu sẽ là một trong những người chết thảm nhất
Biểu cảm của Phương Kỳ Lân vô cùng đặc sắc, khuôn mặt chuyển từ trắng bệch sang đen kịt, dường như hắn đã do dự.
Thấy vậy, Hồng Vũ minh chủ lập tức nổi giận quát: "Cậu sợ cái gì chứ? Ông ta chẳng qua chỉ hù dọa cậu thôi! Sự kiêu ngạo vừa nãy của cậu đâu hết cả rồi? Sự điên cuồng của cậu đâu? Nhanh lên! Chúng ta sắp hết thời gian rồi!"
Tuy nhiên, Phương Kỳ Lân quay đầu đáp: "Hồng Vũ minh chủ, tôi không sợ, tôi chỉ đang có suy nghĩ của riêng mình!"
"Ý cậu là gì?"
"Hồng Vũ minh chủ, có lẽ người này thật sự đang muốn hù dọa chúng ta, nhưng cho dù phía trước không có cao thủ mạnh, cũng chắc chắn có lực lượng vũ trang ngăn cản. Tôi chỉ có một mình, nếu bị giam chân thì không thể kịp thời quyết đấu với Nakagawa, vậy tất cả những việc mà các vị làm đều đổ sông đổ bể!"
Nói đến đây, ánh mắt Phương Kỳ Lân trở nên kiên định, nhìn chằm chằm Kazumura: "Cho nên tôi quyết định ở lại giúp minh chủ giết người này, sau đó chúng ta cùng nhau đi đến đó!"
Nghe thấy vậy, Hồng Vũ minh chủ cũng không biết nên mắng hắn nhát gan hay khen hắn thận trọng, chỉ trầm giọng nói: "Vậy cậu mau hành động đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng!"
"Được!"
Phương Kỳ Lân gật đầu, lạnh lùng nhìn Kazumura, lập tức rút ra một thanh kiếm giống như con rắn từ thắt lưng của mình, chém về phía Kazumura.
Phương Kỳ Lân tham chiến, áp lực bên phía Kazumura ngay lập tức tăng gấp đôi.
Hồng Vũ là minh chủ cuối cùng của Long Quốc, thực lực phi thường, mặc dù Kazumura được mệnh danh là Kiếm Thánh nhưng cũng không thể làm được gì dưới nắm đấm khủng bố của Hồng Vũ minh chủ.
"Kiếm pháp cát bay!"
"Lá rụng càn quét!"
"Giang long xuất hải!"
"Một kiếm chém trời!"
...
Phương Kỳ Lân vung kiếm chém điên cuồng, sử dụng đủ loại chiêu thức đáng sợ và hung ác, tấn công trực tiếp vào những điểm yếu của Kazumura.
Hồng Vũ minh chủ nhân cơ hội đó lợi dụng tăng thêm áp lực trực diện, hai nắm đấm sắt với sức mạnh gần năm trăm cân đập về phía Kazumura như vũ bão, Kazumura chỉ có thể tránh né liên tục, căn bản không dám nghênh đón chính diện.
Cuối cùng.
Xoẹt!
Phương Kỳ Lân nắm bắt cơ hội, chém một nhát kiếm vào hông của Kazumura.
Kazumura bị chém ngã nhào xuống đất, lăn mười mấy vòng liên tiếp, sau khi kéo dài khoảng cách hai người họ mới đứng dậy.
Ông ta cúi đầu nhìn vết thương trên hông, đôi mắt già nua trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Phương Kỳ Lân: “Thằng nhóc hèn hạ, tôi sẽ không giết cậu ngay lập tức, tôi muốn cắt từng miếng thịt trên người cậu, chém cậu thành từng mảnh!”
"Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào đã”.
Nhìn thấy Kazumura bị thương, sự tự tin của Phương Kỳ Lân lại tăng lên.
Hắn tin rằng với thực lực của hắn và Hồng Vũ minh chủ, muốn giết Kazumura không phải là quá khó.
"Minh chủ! Ông tấn công chính diện, tôi đánh úp từ hai bên, lần này phải lấy được mạng của lão già này!", Phương Kỳ Lân hét lớn.
"Được!"
Hồng Vũ minh chủ gật đầu, rồi ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Một vụ nổ dữ dội bất ngờ phát ra từ bên phía Hồng Vũ minh chủ.
Tiếp sau đó, toàn bộ tàu sân bay rung chuyển.
Phương Kỳ Lân đang chuẩn bị rút kiếm tấn công, đột nhiên dừng bước.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn sang một bên, sắc mặt kinh ngạc tái nhợt, đồng tử căng tròn, đáy mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Chỉ thấy Hồng Vũ minh chủ đang đứng bên cạnh lúc này đã nằm trên mặt đất, xương cốt gãy lìa, da thịt nứt toác, dường như đã trúng một đòn cực mạnh.
Đôi găng tay lông vũ màu đỏ đáng tự hào của ông ta cũng bị vỡ.
Trên đầu ông ta lại là một người đàn ông lực lưỡng cao gần hai mét.
Người đàn ông lực lưỡng có làn da ngăm đen, nhưng toàn thân được bao phủ bởi một lớp hoa văn màu trắng, hai mắt đỏ như máu, mái tóc dài màu trắng, khuôn mặt dữ tợn.
Ông ta giẫm lên hông của Hồng Vũ minh chủ, hơi phát lực.
Rắc rắc!
Xương sống của Hồng Vũ minh chủ dường như vỡ vụn.
"A!"
Ông ta kêu lên thảm thiết.
Sàn tàu làm bằng thép bên dưới cơ thể ông ta bể tan tành, thân tàu dường như cũng sắp nứt ra.
Phương Kỳ Lân hoàn toàn sững sờ!
Hồng Vũ minh chủ vữa nãy vẫn còn dũng mãnh phi phàm, trong chớp mắt đã bị người khác giẫm dưới chân, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, giống như bùn nhão.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Phương Kỳ Lân run rẩy lùi lại, toàn thân sợ hãi sắp phát điên, đầu óc trống rỗng.
Ngược lại Kazumura lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Kazumura kính chào Ashina đại nhân”.
"Này, lão già thối tha, tại sao vẫn chưa xử lý xong đám côn trùng này hả?”
Nhân vật đáng sợ tên Ashina vừa giẫm đạp vào người Hồng Vũ minh chủ, vừa phát ra giọng nói khàn khàn.
Cứ như thể ông ta có một hòn đá mắc kẹt trong cổ họng.
"Thật xin lỗi, Ashina đại nhân, nửa đường xảy ra chút rắc rối”.
Kazumura vội vàng giải thích.
"Rắc rối ư?"
Ashina liếc nhìn vết thương bên hông của Kazumura, đôi mắt đỏ như máu của ông ta tràn đầy sự khinh bỉ: "Lão già vô dụng, ngay cả một đám côn trùng cũng không thể xử lý được sao? Xem ra ông thật sự già rồi, tìm thời gian thích hợp vào quan tài nằm đi!”
Nghe vậy, Kazumura sợ hãi run lẩy bẩy: "Ashina đại nhân, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa! Tôi chắc chắn sẽ không khiến đại nhân thất vọng!"
"Không cần đâu, tôi đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, chuyện ở đây cứ giao cho tôi, đám côn trùng ở những nơi khác đều bị tôi giải quyết sạch sẽ cả rồi!”
Ashina hung hăng đá mạnh vào hông Hồng Vũ minh chủ.
Bụp!
Cơ thể của Hồng Vũ minh chủ bị đập mạnh vào boong tàu.
Boong tàu bị giẫm nát...
Thấy vậy, Phương Kỳ Lân sợ tới mức run bần bật.
Còn Ashina nhảy vọt lên, cú nhảy cao mấy trăm mét, lao thẳng về phía chiếc tàu khác, vừa nhảy lên đã bắt đầu chém giết không nương tay.
Phương Kỳ Lân sững sờ.
“Đây… đây… chính là nhân vật cực mạnh phía sau sao?”, giọng điệu của hắn cũng đang run rẩy.
"Đúng vậy, hôm nay tất cả các người đều phải chết, nhưng tôi tin chắc rằng cậu sẽ là một trong những người chết thảm nhất!"
Kazumura đứng dậy, lạnh lùng nói với khuôn mặt già nua.
Chương 2186: Anh hùng xuất hiện
Kazumura bước tới. Khuôn mặt ông ta trông vô cùng dữ dằn với sát khí hừng hực. Ông ta rút cây kiếm Samurai ở eo ra.
Phương Kỳ Lân không dám do dự, co giò bỏ chạy. Không còn Hồng Vũ minh chủ thì hắn nào phải là đối thủ của Kazumura. Hắn nhanh chóng bị đuổi kịp. Đường kiếm sắc bén chém xuống cánh tay hắn.
Phương Kỳ Lân lấy kiếm ra đỡ. Hai thanh kiếm va chạm, thanh Samurai phóng ra sức mạnh ghê người. Thanh kiếm của Phương Kỳ Lân bị bắn ra, đập lên ngực của chính hắn.
Phụt...Phương Kỳ Lân nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra, ngã xuống đất. Hắn vội vàng bò dậy định phản công.
Keng...Một tia sáng phóng tới. Cánh tay mà Phương Kỳ Lân cầm kiếm bị chém bay, máu xối ra. Phương Kỳ Lân trố tròn mắt, sững sờ. Tay của hắn bị chém, mất đi vũ khi thì lấy gì mà chặn đối phương đây?
“Không…không”, Phương Kỳ Lân gào lên, lập tức đứng dậy lao ra ngoài với ý đồ nhảy xuống biển.
Nhưng hắn chưa làm được gì thì thanh kiếm Samurai lại lao tới. Phương Kỳ Lân cố gắng né đòn và bặm môi định phản công. Thế nhưng thực lực giữa hắn và Kazumura chênh lệch quá nhiều.
Trong nháy mắt hắn ngã ra đất. Hắn còn chưa kịp ngồi dậy thì Kazumura đã đạp lên người hắn.
Bụp! Phương Kỳ Lân bất động, xương cốt tưởng chừng gãy sạch, nguồn sức mạnh khủng khiếp ghì hắn xuống.
“Đồ chuột nhắt, cậu định chạy đi đâu?”, Kazumura lạnh giọng nhìn chăm chăm Phương Kỳ Lân.
“Ông…không thể giết tôi được”, Phương Kỳ Lân bặm môi, giãy giụa như muốn đứng dậy.
Thế nhưng một giây sau…”Á!”, tiếng gào rú thảm thiết vang lên. Kazumura đã bẻ gãy cả cánh tay trái của hắn.
Máu lại xối ra. Cơn đau khiến hắn suýt ngất. Kazumura đã xẻo một miếng thịt ở ngay tay trái của hắn. Xương lòi cả ra ngoài.
“Á….”, tiếng gào của hắn vang lên tận mây xanh. Hắn cảm tưởng phổi của mình sắp nổ tung, cơn đau quả thật đáng sợ. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cả cơ thể hắn ta bị Kazumura xẻo từng mảng thịt một. Từng đầu xương lòi ra ngoài. Máu phun ra như mưa. Phương Kỳ Lân run rẩy, cắn nát cả lưỡi. Ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng kêu cũng dần nhỏ đi. Xem ra Kazumura muốn tùng xẻo hắn cho tới chết.
“Không…tôi chưa muốn chết…”
“Tôi muốn về nhà…mẹ…mẹ đang ở đâu? Con muốn về nhà…", Phương Kỳ Lân yếu ớt kêu lên.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy thứ gì đó, đồng tử bỗng dãn ra vài phần. Một bóng hình từ từ xuất hiện. Đó là Hồng Vũ minh chủ.
“Hồng Vũ minh chủ còn sống sao?”, Phương Kỳ Lân mừng lắm. Hắn như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hô lên: “Minh chủ cứu tôi với. Cầu xin minh chủ”.
Thế nhưng giọng của hắn nhỏ dần. Lúc này hắn đã nhìn rõ Hồng Vũ minh chủ. Ông ta của lúc này dường như chỉ còn lại hơi thở, cơ thể cũng bị nứt toác, gãy vụn, nằm đó yếu ớt, miệng há hốc. Ông ta có thể sống được hay không còn chưa biết, làm gì có thể cứu được Phương Kỳ Lân.
“Hồng Vũ minh chủ…", Phương Kỳ Lân sững sờ, nước mắt rưng rưng.
“Từ bỏ đi, ông ta sắp chết rồi, làm gì còn khả năng cứu được cậu?”, Kazumura đâm thanh kiếm vào chân của Phương Kỳ Lân.
“Á…”, Phương Kỳ Lân đau khổ gào hét, cơ thể run rẩy.
Tuyệt vọng!
Bất lực!
Sợ hãi...Tất cả đổ ập xuống người hắn. Thực ra lần này hắn tới đây cũng giống như Hồn Bảo Quốc, hắn mang theo rất nhiều hi vọng. Hắn cũng rất tự tin vào thực lực của mình, cảm thấy đám võ giả của nước Anh Hoa chẳng qua là đám tạp kỹ nên có thể giải quyết dễ dàng.
Thế nhưng giờ xem ra hắn đã nhầm. Hắn nhầm lớn rồi. Người giỏi luôn có người giỏi hơn. Mặc dù nước Anh Hoa không lớn nhưng võ giả thì giỏi vô cùng.
“Tha cho tôi…Xin ông”, Phương Kỳ Lân đau khổ cầu xin.
Cả đời này hắn chưa cầu xin ai bao giờ. Trái tim kiêu ngạo không cho phép hắn làm thế. Những vào lúc sắp chết thế này thì hắn phải từ bỏ lòng tự tôn của mình, lựa chọn cầu xin.
“Tha mạng sao? Thú vị đấy?”, Kazumura đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra, mở video, chĩa vào mặt Phương Kỳ Lân: “Tôi nghĩ ra một cách hay, nếu cậu chịu nhìn thẳng vào điện thoại và nói đầu hàng, cầu xin tha mạng đồng thời nói nhóm võ giả Long Quốc là một nhóm rác rưởi, thừa nhận võ đạo nước Anh Hoa là số một thì tôi sẽ cân nhắc tới việc giữ lại mạng sống cho cậu”.
“Cái…cái gì?”, Phương Kỳ Lân giật mình.
“Sao? Không chịu à?”, Kazumuara nheo mắt.
Phương Kỳ Lân run bần bật, mặt cắt không ra máu, mồ hôi hột toát ra. Hắn biết nếu nói vậy thì chắc chắn Kazumura sẽ phát đoạn video lên mạng xã hội. Tới khi đó cả thế giới sẽ biết chuyện này. Vậy thì, không chỉ có hắn thân bại danh liệt mà cả đất nước hắn cũng bị sỉ nhục.
“Tôi…là đồ vô dụng, đồ rắc rưởi, tôi không phải là người…đại nhân trong mắt ông tôi không đáng một xu. Ông sỉ nhục tôi thế nào cũng được nhưng…tôi không thể làm thế với giới võ đạo Long Quốc…”, Phương Kỳ Lân nói.
“Sao thế? Lẽ nào đối với cậu tôn nghiêm còn quan trọng hơn mạng sống à?”, Kazumura hừ giọng.
“Không phải, không phải…chỉ là tôi…”, Phương Kỳ Lân không biết phải nói thế nào.
Hắn thực sự lo lắng. Nếu hắn làm vậy rồi mà Kazumura vẫn giết hắn thì phải làm sao? Tới khi đó thì chẳng phải là vừa chết mà vừa bị nhục? Và rồi còn trở thành kẻ tội đồ của toàn bộ đất nước nữa.
“Đại nhân hay là thế này. Ông tha cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho ông thì thế nào? Ông muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần ông đừng giết tôi, có được không?”, Phương Kỳ Lân sợ hãi nói.
Thế nhưng Kazumura nào kiên nhẫn được đến thế: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi mà cậu không biết quý trọng. Thôi bỏ đi, tôi không quay nữa, tôi đổi trò vậy. Giờ tôi sẽ từ từ tùng xẻo cậu, sau đó gửi đoạn video này lên mạng để cả thế giới biết võ giả của Long Quốc đứng trước võ giả của nước Anh Hoa thì yếu kém như thế nào”.
Nói xong ông ta lại bật camera và băt đầu rạch lưng của Phương Kỳ Lân. Thêm một miếng thịt nữa được xẻo ra.
“Không!”, Phương Kỳ Lân đau khổ kêu gào, hắn định giãy ra nhưng chỉ còn một tay thì có thể làm được gì chứ.
Hắn bất lực.
“Ha ha, cậu của lúc này có khác gì một con nhộng không”, Kazumura bật cười, tay vẫn không ngừng xẻo thịt trên người Phương Kỳ Lân.
“Cứu với…ai có thể cứu tôi với…”, Phương Kỳ Lân gào lên trong vô vọng. Nhưng giờ đang ở biển, ai có thể cứu được hắn chứ. Ở phía xa, những kẻ võ giả khác cũng đang đánh nhau. Lúc này hắn chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết mà thôi.
“Cứu…tôi với…”, hắn dùng chút sức lực cuối cùng, giơ tay còn lại lên như muốn chộp lấy chút hi vọng trong không gian”.
Thế nhưng hiện thực quá tàn khốc. Cơn đau kịch liệt khiến hắn đã cạn kiệt sức lực. Tay hắn dần hạ xuống.
Bỗng nhiên...Một luồng sáng từ xa phóng tới nhắm thẳng vào boong tàu. Cả con tàu chao đảo.
Phương Kỳ Lân mở mắt, cố gắng nhìn về phía trước. Hắn thấy một người đàn ông với mái tóc dài máu trắng đang đứng đó. Hắn trố tròn mắt.
“Thần…y Lâm?”
Chương 2187: Anh không được đi!
Trong màn đêm.
Trên boong tàu máu rải đầy đất, Lâm Chính đứng sừng sững trước mặt Phương Kỳ Lân.
Kazumura hơi sửng sốt.
Người này là ai?
“Anh là Phương Kỳ Lân đúng không?”.
Lâm Chính nhìn Phương Kỳ Lân không rõ nhân dạng kia, ngồi xổm xuống, thản nhiên nói.
“Là… Là tôi…”, Phương Kỳ Lân vô thức nói.
“Sao các anh lại biến thành thế này? Còn nữa, các anh chạy đến đây làm gì?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Phương Kỳ Lân há miệng, không biết trả lời thế nào. Kazumura ở bên này lạnh lùng lên tiếng: “Cậu là ai? Cũng đến tìm chết có phải không?”.
“Không phải, tôi đến theo cuộc hẹn quyết đấu với Nakagawa Yokoichi”, Lâm Chính nói.
“Ồ… cậu là thần y Lâm?”, Kazumura Kazuto híp mắt lại, cười thành tiếng: “Không ngờ cậu lại dám đến đây? Hay! Hay lắm! Nếu vậy, chúng tôi cũng không cần phái người đến Long Quốc giết cậu! Ha ha ha ha…”.
Nói xong, Kazumura Kazuto không hề do dự, vung kiếm Samurai chém thẳng tới đầu Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cẩn thận!”.
Phương Kỳ Lân gào lên thảm thiết.
Nhưng không kịp nữa.
Kazumura Kazuto vung kiếm quá nhanh.
Gần giống như tia chớp, vượt qua tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi hắn hét ra tiếng, kiếm đã đến gần đầu Lâm Chính.
Ngay khi kiếm sắp chém xuống đầu Lâm Chính... Keng! Một tiếng vang to rõ truyền ra.
Thanh kiếm Samurai đột nhiên dừng lại, dừng giữa không trung.
Nhìn kỹ lại thì hóa ra là hai ngón tay của Lâm Chính đã kẹp lấy kiếm Samurai.
“Cái gì?”.
Phương Kỳ Lân sửng sốt.
“Không thể nào!”.
Kazumura Kazuto kinh ngạc, cả người run rẩy.
“Ông tên Nakagawa Yokoichi à?”.
Lâm Chính buông ngón tay ra, thản nhiên hỏi.
“Không phải… Tôi không phải Nakagawa Yokoichi!”.
Kazumura Kazuto trở nên nghiêm nghị, lặng lẽ thu kiếm, chuẩn bị chém tiếp.
Ngay lúc đó, Lâm Chính đột nhiên vung tay, đánh gãy thanh kiếm Samurai sắp sửa giơ lên.
Keng!
Kiếm Samurai sắc bén đáng sợ bỗng chốc bị Lâm Chính dùng tay không đánh gãy.
Kazumura Kazuto kinh hãi vội vàng lùi về sau.
Nhưng còn chưa kịp lùi ra, Lâm Chính đã vung tay chộp lấy cổ ông ta, nâng ông ta lên.
“A… buông… buông tôi ra… Chết tiệt… Buông tôi ra…”.
Kazumura Kazuto bị Lâm Chính nâng lên giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ, hai tay quơ điên cuồng, không ngừng giãy giụa.
“Ông không phải Nakagawa Yokoichi, vì sao lại chém tôi, muốn chết hay sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, lực tay không lơi lỏng mà đột nhiên tăng thêm.
“Không… Đừng… Không… Ư…”.
Kazumura Kazuto đau đớn la lên, nhưng giọng nói càng lúc càng khàn, cổ ông ta biến dạng, khuôn mặt cũng méo mó, trông rất đau khổ.
Sức lực của Lâm Chính vẫn tiếp tục tăng thêm, không hề có ý định buông tay.
Cuối cùng...
Phựt!
Tiếng động quái dị vang lên.
Đầu Kazumura Kazuto chợt lăn xuống khỏi cổ, lăn mấy vòng trên mặt đất, dừng trước mặt Phương Kỳ Lân.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tròng mắt Kazumura Kazuto gần như lòi ra khỏi hốc mắt kia tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Anh vặn đứt cổ Kiếm Thánh!
Đó là thần y Lâm sao?
Đó là thần y Lâm khiến người người kính nể đấy sao?
Phương Kỳ Lân vô cùng kinh hãi, nhìn con người giống như anh hùng trước mặt mình, đầu óc trống rỗng.
“Mình lại… nói người như vậy là kẻ nhát gan?’.
“Ha ha, anh ta mà là kẻ nhát gan? Mình mới là kẻ nhát gan! Mình mới là kẻ hèn nhát!”.
“Mình lại còn muốn thay anh ta xuất chiến?”.
“Ha ha…”.
“Mình đúng là kẻ ngốc…”.
Phương Kỳ Lân hơi suy sụp tinh thần, quỳ dưới đất vừa khóc vừa cười.
Hắn không ngờ việc này lại có kết quả như vậy.
“Anh không sao chứ? Không sao thì nằm đây một lúc, tôi đi xử lý tình hình ở bên kia trước!”.
Lâm Chính nói, quay người đi.
“Không, thần y Lâm, xin hãy đợi một lát!”.
Phương Kỳ Lân dùng hết sức lực gào lên.
“Sao vậy?”.
Lâm Chính quay đầu.
Phương Kỳ Lân hét lên: “Thần y Lâm! Anh không được đi, bên đó có một người còn mạnh hơn Kazumura Kazuto vô số lần. Người đó đã đánh bại Hồng Vũ minh chủ chỉ trong một chiêu. Nếu anh đi qua đó nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, anh không được đi!”.
Lâm Chính nhíu mày, sau đó nói: “Yên tâm, tôi sẽ giải quyết nhanh thôi!”.
Anh nói xong thì cất bước đi.
Đúng lúc này, Phương Kỳ Lân dùng tay trái đầy vết thương níu chân trái Lâm Chính lại, hét lên: “Thần y Lâm, anh không được đi, anh sẽ mất mạng đấy!”.
“Phương Kỳ Lân…”.
“Bây giờ người đó và các Ninja vẫn chưa phát hiện ra anh, xin anh hãy nhập cảnh đi đánh bại Nakagawa, hoặc là rời khỏi đây. Dù thế nào, anh cũng không được đi! Không được…”, Phương Kỳ Lân gọi, miệng toàn máu.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, khẽ lắc đầu, tránh thoát khỏi tay Phương Kỳ Lân, lao vọt đi, tiến về phía tàu sân bay ở xa xa.
“Không!”.
Tiếng la thảm thiết của Phương Kỳ Lân vang vọng giữa bầu trời đêm.
Biểu cảm của Phương Kỳ Lân vô cùng đặc sắc, khuôn mặt chuyển từ trắng bệch sang đen kịt, dường như hắn đã do dự.
Thấy vậy, Hồng Vũ minh chủ lập tức nổi giận quát: "Cậu sợ cái gì chứ? Ông ta chẳng qua chỉ hù dọa cậu thôi! Sự kiêu ngạo vừa nãy của cậu đâu hết cả rồi? Sự điên cuồng của cậu đâu? Nhanh lên! Chúng ta sắp hết thời gian rồi!"
Tuy nhiên, Phương Kỳ Lân quay đầu đáp: "Hồng Vũ minh chủ, tôi không sợ, tôi chỉ đang có suy nghĩ của riêng mình!"
"Ý cậu là gì?"
"Hồng Vũ minh chủ, có lẽ người này thật sự đang muốn hù dọa chúng ta, nhưng cho dù phía trước không có cao thủ mạnh, cũng chắc chắn có lực lượng vũ trang ngăn cản. Tôi chỉ có một mình, nếu bị giam chân thì không thể kịp thời quyết đấu với Nakagawa, vậy tất cả những việc mà các vị làm đều đổ sông đổ bể!"
Nói đến đây, ánh mắt Phương Kỳ Lân trở nên kiên định, nhìn chằm chằm Kazumura: "Cho nên tôi quyết định ở lại giúp minh chủ giết người này, sau đó chúng ta cùng nhau đi đến đó!"
Nghe thấy vậy, Hồng Vũ minh chủ cũng không biết nên mắng hắn nhát gan hay khen hắn thận trọng, chỉ trầm giọng nói: "Vậy cậu mau hành động đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng!"
"Được!"
Phương Kỳ Lân gật đầu, lạnh lùng nhìn Kazumura, lập tức rút ra một thanh kiếm giống như con rắn từ thắt lưng của mình, chém về phía Kazumura.
Phương Kỳ Lân tham chiến, áp lực bên phía Kazumura ngay lập tức tăng gấp đôi.
Hồng Vũ là minh chủ cuối cùng của Long Quốc, thực lực phi thường, mặc dù Kazumura được mệnh danh là Kiếm Thánh nhưng cũng không thể làm được gì dưới nắm đấm khủng bố của Hồng Vũ minh chủ.
"Kiếm pháp cát bay!"
"Lá rụng càn quét!"
"Giang long xuất hải!"
"Một kiếm chém trời!"
...
Phương Kỳ Lân vung kiếm chém điên cuồng, sử dụng đủ loại chiêu thức đáng sợ và hung ác, tấn công trực tiếp vào những điểm yếu của Kazumura.
Hồng Vũ minh chủ nhân cơ hội đó lợi dụng tăng thêm áp lực trực diện, hai nắm đấm sắt với sức mạnh gần năm trăm cân đập về phía Kazumura như vũ bão, Kazumura chỉ có thể tránh né liên tục, căn bản không dám nghênh đón chính diện.
Cuối cùng.
Xoẹt!
Phương Kỳ Lân nắm bắt cơ hội, chém một nhát kiếm vào hông của Kazumura.
Kazumura bị chém ngã nhào xuống đất, lăn mười mấy vòng liên tiếp, sau khi kéo dài khoảng cách hai người họ mới đứng dậy.
Ông ta cúi đầu nhìn vết thương trên hông, đôi mắt già nua trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Phương Kỳ Lân: “Thằng nhóc hèn hạ, tôi sẽ không giết cậu ngay lập tức, tôi muốn cắt từng miếng thịt trên người cậu, chém cậu thành từng mảnh!”
"Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào đã”.
Nhìn thấy Kazumura bị thương, sự tự tin của Phương Kỳ Lân lại tăng lên.
Hắn tin rằng với thực lực của hắn và Hồng Vũ minh chủ, muốn giết Kazumura không phải là quá khó.
"Minh chủ! Ông tấn công chính diện, tôi đánh úp từ hai bên, lần này phải lấy được mạng của lão già này!", Phương Kỳ Lân hét lớn.
"Được!"
Hồng Vũ minh chủ gật đầu, rồi ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Một vụ nổ dữ dội bất ngờ phát ra từ bên phía Hồng Vũ minh chủ.
Tiếp sau đó, toàn bộ tàu sân bay rung chuyển.
Phương Kỳ Lân đang chuẩn bị rút kiếm tấn công, đột nhiên dừng bước.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn sang một bên, sắc mặt kinh ngạc tái nhợt, đồng tử căng tròn, đáy mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Chỉ thấy Hồng Vũ minh chủ đang đứng bên cạnh lúc này đã nằm trên mặt đất, xương cốt gãy lìa, da thịt nứt toác, dường như đã trúng một đòn cực mạnh.
Đôi găng tay lông vũ màu đỏ đáng tự hào của ông ta cũng bị vỡ.
Trên đầu ông ta lại là một người đàn ông lực lưỡng cao gần hai mét.
Người đàn ông lực lưỡng có làn da ngăm đen, nhưng toàn thân được bao phủ bởi một lớp hoa văn màu trắng, hai mắt đỏ như máu, mái tóc dài màu trắng, khuôn mặt dữ tợn.
Ông ta giẫm lên hông của Hồng Vũ minh chủ, hơi phát lực.
Rắc rắc!
Xương sống của Hồng Vũ minh chủ dường như vỡ vụn.
"A!"
Ông ta kêu lên thảm thiết.
Sàn tàu làm bằng thép bên dưới cơ thể ông ta bể tan tành, thân tàu dường như cũng sắp nứt ra.
Phương Kỳ Lân hoàn toàn sững sờ!
Hồng Vũ minh chủ vữa nãy vẫn còn dũng mãnh phi phàm, trong chớp mắt đã bị người khác giẫm dưới chân, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, giống như bùn nhão.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Phương Kỳ Lân run rẩy lùi lại, toàn thân sợ hãi sắp phát điên, đầu óc trống rỗng.
Ngược lại Kazumura lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Kazumura kính chào Ashina đại nhân”.
"Này, lão già thối tha, tại sao vẫn chưa xử lý xong đám côn trùng này hả?”
Nhân vật đáng sợ tên Ashina vừa giẫm đạp vào người Hồng Vũ minh chủ, vừa phát ra giọng nói khàn khàn.
Cứ như thể ông ta có một hòn đá mắc kẹt trong cổ họng.
"Thật xin lỗi, Ashina đại nhân, nửa đường xảy ra chút rắc rối”.
Kazumura vội vàng giải thích.
"Rắc rối ư?"
Ashina liếc nhìn vết thương bên hông của Kazumura, đôi mắt đỏ như máu của ông ta tràn đầy sự khinh bỉ: "Lão già vô dụng, ngay cả một đám côn trùng cũng không thể xử lý được sao? Xem ra ông thật sự già rồi, tìm thời gian thích hợp vào quan tài nằm đi!”
Nghe vậy, Kazumura sợ hãi run lẩy bẩy: "Ashina đại nhân, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa! Tôi chắc chắn sẽ không khiến đại nhân thất vọng!"
"Không cần đâu, tôi đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, chuyện ở đây cứ giao cho tôi, đám côn trùng ở những nơi khác đều bị tôi giải quyết sạch sẽ cả rồi!”
Ashina hung hăng đá mạnh vào hông Hồng Vũ minh chủ.
Bụp!
Cơ thể của Hồng Vũ minh chủ bị đập mạnh vào boong tàu.
Boong tàu bị giẫm nát...
Thấy vậy, Phương Kỳ Lân sợ tới mức run bần bật.
Còn Ashina nhảy vọt lên, cú nhảy cao mấy trăm mét, lao thẳng về phía chiếc tàu khác, vừa nhảy lên đã bắt đầu chém giết không nương tay.
Phương Kỳ Lân sững sờ.
“Đây… đây… chính là nhân vật cực mạnh phía sau sao?”, giọng điệu của hắn cũng đang run rẩy.
"Đúng vậy, hôm nay tất cả các người đều phải chết, nhưng tôi tin chắc rằng cậu sẽ là một trong những người chết thảm nhất!"
Kazumura đứng dậy, lạnh lùng nói với khuôn mặt già nua.
Chương 2186: Anh hùng xuất hiện
Kazumura bước tới. Khuôn mặt ông ta trông vô cùng dữ dằn với sát khí hừng hực. Ông ta rút cây kiếm Samurai ở eo ra.
Phương Kỳ Lân không dám do dự, co giò bỏ chạy. Không còn Hồng Vũ minh chủ thì hắn nào phải là đối thủ của Kazumura. Hắn nhanh chóng bị đuổi kịp. Đường kiếm sắc bén chém xuống cánh tay hắn.
Phương Kỳ Lân lấy kiếm ra đỡ. Hai thanh kiếm va chạm, thanh Samurai phóng ra sức mạnh ghê người. Thanh kiếm của Phương Kỳ Lân bị bắn ra, đập lên ngực của chính hắn.
Phụt...Phương Kỳ Lân nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra, ngã xuống đất. Hắn vội vàng bò dậy định phản công.
Keng...Một tia sáng phóng tới. Cánh tay mà Phương Kỳ Lân cầm kiếm bị chém bay, máu xối ra. Phương Kỳ Lân trố tròn mắt, sững sờ. Tay của hắn bị chém, mất đi vũ khi thì lấy gì mà chặn đối phương đây?
“Không…không”, Phương Kỳ Lân gào lên, lập tức đứng dậy lao ra ngoài với ý đồ nhảy xuống biển.
Nhưng hắn chưa làm được gì thì thanh kiếm Samurai lại lao tới. Phương Kỳ Lân cố gắng né đòn và bặm môi định phản công. Thế nhưng thực lực giữa hắn và Kazumura chênh lệch quá nhiều.
Trong nháy mắt hắn ngã ra đất. Hắn còn chưa kịp ngồi dậy thì Kazumura đã đạp lên người hắn.
Bụp! Phương Kỳ Lân bất động, xương cốt tưởng chừng gãy sạch, nguồn sức mạnh khủng khiếp ghì hắn xuống.
“Đồ chuột nhắt, cậu định chạy đi đâu?”, Kazumura lạnh giọng nhìn chăm chăm Phương Kỳ Lân.
“Ông…không thể giết tôi được”, Phương Kỳ Lân bặm môi, giãy giụa như muốn đứng dậy.
Thế nhưng một giây sau…”Á!”, tiếng gào rú thảm thiết vang lên. Kazumura đã bẻ gãy cả cánh tay trái của hắn.
Máu lại xối ra. Cơn đau khiến hắn suýt ngất. Kazumura đã xẻo một miếng thịt ở ngay tay trái của hắn. Xương lòi cả ra ngoài.
“Á….”, tiếng gào của hắn vang lên tận mây xanh. Hắn cảm tưởng phổi của mình sắp nổ tung, cơn đau quả thật đáng sợ. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cả cơ thể hắn ta bị Kazumura xẻo từng mảng thịt một. Từng đầu xương lòi ra ngoài. Máu phun ra như mưa. Phương Kỳ Lân run rẩy, cắn nát cả lưỡi. Ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng kêu cũng dần nhỏ đi. Xem ra Kazumura muốn tùng xẻo hắn cho tới chết.
“Không…tôi chưa muốn chết…”
“Tôi muốn về nhà…mẹ…mẹ đang ở đâu? Con muốn về nhà…", Phương Kỳ Lân yếu ớt kêu lên.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy thứ gì đó, đồng tử bỗng dãn ra vài phần. Một bóng hình từ từ xuất hiện. Đó là Hồng Vũ minh chủ.
“Hồng Vũ minh chủ còn sống sao?”, Phương Kỳ Lân mừng lắm. Hắn như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hô lên: “Minh chủ cứu tôi với. Cầu xin minh chủ”.
Thế nhưng giọng của hắn nhỏ dần. Lúc này hắn đã nhìn rõ Hồng Vũ minh chủ. Ông ta của lúc này dường như chỉ còn lại hơi thở, cơ thể cũng bị nứt toác, gãy vụn, nằm đó yếu ớt, miệng há hốc. Ông ta có thể sống được hay không còn chưa biết, làm gì có thể cứu được Phương Kỳ Lân.
“Hồng Vũ minh chủ…", Phương Kỳ Lân sững sờ, nước mắt rưng rưng.
“Từ bỏ đi, ông ta sắp chết rồi, làm gì còn khả năng cứu được cậu?”, Kazumura đâm thanh kiếm vào chân của Phương Kỳ Lân.
“Á…”, Phương Kỳ Lân đau khổ gào hét, cơ thể run rẩy.
Tuyệt vọng!
Bất lực!
Sợ hãi...Tất cả đổ ập xuống người hắn. Thực ra lần này hắn tới đây cũng giống như Hồn Bảo Quốc, hắn mang theo rất nhiều hi vọng. Hắn cũng rất tự tin vào thực lực của mình, cảm thấy đám võ giả của nước Anh Hoa chẳng qua là đám tạp kỹ nên có thể giải quyết dễ dàng.
Thế nhưng giờ xem ra hắn đã nhầm. Hắn nhầm lớn rồi. Người giỏi luôn có người giỏi hơn. Mặc dù nước Anh Hoa không lớn nhưng võ giả thì giỏi vô cùng.
“Tha cho tôi…Xin ông”, Phương Kỳ Lân đau khổ cầu xin.
Cả đời này hắn chưa cầu xin ai bao giờ. Trái tim kiêu ngạo không cho phép hắn làm thế. Những vào lúc sắp chết thế này thì hắn phải từ bỏ lòng tự tôn của mình, lựa chọn cầu xin.
“Tha mạng sao? Thú vị đấy?”, Kazumura đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra, mở video, chĩa vào mặt Phương Kỳ Lân: “Tôi nghĩ ra một cách hay, nếu cậu chịu nhìn thẳng vào điện thoại và nói đầu hàng, cầu xin tha mạng đồng thời nói nhóm võ giả Long Quốc là một nhóm rác rưởi, thừa nhận võ đạo nước Anh Hoa là số một thì tôi sẽ cân nhắc tới việc giữ lại mạng sống cho cậu”.
“Cái…cái gì?”, Phương Kỳ Lân giật mình.
“Sao? Không chịu à?”, Kazumuara nheo mắt.
Phương Kỳ Lân run bần bật, mặt cắt không ra máu, mồ hôi hột toát ra. Hắn biết nếu nói vậy thì chắc chắn Kazumura sẽ phát đoạn video lên mạng xã hội. Tới khi đó cả thế giới sẽ biết chuyện này. Vậy thì, không chỉ có hắn thân bại danh liệt mà cả đất nước hắn cũng bị sỉ nhục.
“Tôi…là đồ vô dụng, đồ rắc rưởi, tôi không phải là người…đại nhân trong mắt ông tôi không đáng một xu. Ông sỉ nhục tôi thế nào cũng được nhưng…tôi không thể làm thế với giới võ đạo Long Quốc…”, Phương Kỳ Lân nói.
“Sao thế? Lẽ nào đối với cậu tôn nghiêm còn quan trọng hơn mạng sống à?”, Kazumura hừ giọng.
“Không phải, không phải…chỉ là tôi…”, Phương Kỳ Lân không biết phải nói thế nào.
Hắn thực sự lo lắng. Nếu hắn làm vậy rồi mà Kazumura vẫn giết hắn thì phải làm sao? Tới khi đó thì chẳng phải là vừa chết mà vừa bị nhục? Và rồi còn trở thành kẻ tội đồ của toàn bộ đất nước nữa.
“Đại nhân hay là thế này. Ông tha cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho ông thì thế nào? Ông muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần ông đừng giết tôi, có được không?”, Phương Kỳ Lân sợ hãi nói.
Thế nhưng Kazumura nào kiên nhẫn được đến thế: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi mà cậu không biết quý trọng. Thôi bỏ đi, tôi không quay nữa, tôi đổi trò vậy. Giờ tôi sẽ từ từ tùng xẻo cậu, sau đó gửi đoạn video này lên mạng để cả thế giới biết võ giả của Long Quốc đứng trước võ giả của nước Anh Hoa thì yếu kém như thế nào”.
Nói xong ông ta lại bật camera và băt đầu rạch lưng của Phương Kỳ Lân. Thêm một miếng thịt nữa được xẻo ra.
“Không!”, Phương Kỳ Lân đau khổ kêu gào, hắn định giãy ra nhưng chỉ còn một tay thì có thể làm được gì chứ.
Hắn bất lực.
“Ha ha, cậu của lúc này có khác gì một con nhộng không”, Kazumura bật cười, tay vẫn không ngừng xẻo thịt trên người Phương Kỳ Lân.
“Cứu với…ai có thể cứu tôi với…”, Phương Kỳ Lân gào lên trong vô vọng. Nhưng giờ đang ở biển, ai có thể cứu được hắn chứ. Ở phía xa, những kẻ võ giả khác cũng đang đánh nhau. Lúc này hắn chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết mà thôi.
“Cứu…tôi với…”, hắn dùng chút sức lực cuối cùng, giơ tay còn lại lên như muốn chộp lấy chút hi vọng trong không gian”.
Thế nhưng hiện thực quá tàn khốc. Cơn đau kịch liệt khiến hắn đã cạn kiệt sức lực. Tay hắn dần hạ xuống.
Bỗng nhiên...Một luồng sáng từ xa phóng tới nhắm thẳng vào boong tàu. Cả con tàu chao đảo.
Phương Kỳ Lân mở mắt, cố gắng nhìn về phía trước. Hắn thấy một người đàn ông với mái tóc dài máu trắng đang đứng đó. Hắn trố tròn mắt.
“Thần…y Lâm?”
Chương 2187: Anh không được đi!
Trong màn đêm.
Trên boong tàu máu rải đầy đất, Lâm Chính đứng sừng sững trước mặt Phương Kỳ Lân.
Kazumura hơi sửng sốt.
Người này là ai?
“Anh là Phương Kỳ Lân đúng không?”.
Lâm Chính nhìn Phương Kỳ Lân không rõ nhân dạng kia, ngồi xổm xuống, thản nhiên nói.
“Là… Là tôi…”, Phương Kỳ Lân vô thức nói.
“Sao các anh lại biến thành thế này? Còn nữa, các anh chạy đến đây làm gì?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Phương Kỳ Lân há miệng, không biết trả lời thế nào. Kazumura ở bên này lạnh lùng lên tiếng: “Cậu là ai? Cũng đến tìm chết có phải không?”.
“Không phải, tôi đến theo cuộc hẹn quyết đấu với Nakagawa Yokoichi”, Lâm Chính nói.
“Ồ… cậu là thần y Lâm?”, Kazumura Kazuto híp mắt lại, cười thành tiếng: “Không ngờ cậu lại dám đến đây? Hay! Hay lắm! Nếu vậy, chúng tôi cũng không cần phái người đến Long Quốc giết cậu! Ha ha ha ha…”.
Nói xong, Kazumura Kazuto không hề do dự, vung kiếm Samurai chém thẳng tới đầu Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cẩn thận!”.
Phương Kỳ Lân gào lên thảm thiết.
Nhưng không kịp nữa.
Kazumura Kazuto vung kiếm quá nhanh.
Gần giống như tia chớp, vượt qua tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi hắn hét ra tiếng, kiếm đã đến gần đầu Lâm Chính.
Ngay khi kiếm sắp chém xuống đầu Lâm Chính... Keng! Một tiếng vang to rõ truyền ra.
Thanh kiếm Samurai đột nhiên dừng lại, dừng giữa không trung.
Nhìn kỹ lại thì hóa ra là hai ngón tay của Lâm Chính đã kẹp lấy kiếm Samurai.
“Cái gì?”.
Phương Kỳ Lân sửng sốt.
“Không thể nào!”.
Kazumura Kazuto kinh ngạc, cả người run rẩy.
“Ông tên Nakagawa Yokoichi à?”.
Lâm Chính buông ngón tay ra, thản nhiên hỏi.
“Không phải… Tôi không phải Nakagawa Yokoichi!”.
Kazumura Kazuto trở nên nghiêm nghị, lặng lẽ thu kiếm, chuẩn bị chém tiếp.
Ngay lúc đó, Lâm Chính đột nhiên vung tay, đánh gãy thanh kiếm Samurai sắp sửa giơ lên.
Keng!
Kiếm Samurai sắc bén đáng sợ bỗng chốc bị Lâm Chính dùng tay không đánh gãy.
Kazumura Kazuto kinh hãi vội vàng lùi về sau.
Nhưng còn chưa kịp lùi ra, Lâm Chính đã vung tay chộp lấy cổ ông ta, nâng ông ta lên.
“A… buông… buông tôi ra… Chết tiệt… Buông tôi ra…”.
Kazumura Kazuto bị Lâm Chính nâng lên giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ, hai tay quơ điên cuồng, không ngừng giãy giụa.
“Ông không phải Nakagawa Yokoichi, vì sao lại chém tôi, muốn chết hay sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, lực tay không lơi lỏng mà đột nhiên tăng thêm.
“Không… Đừng… Không… Ư…”.
Kazumura Kazuto đau đớn la lên, nhưng giọng nói càng lúc càng khàn, cổ ông ta biến dạng, khuôn mặt cũng méo mó, trông rất đau khổ.
Sức lực của Lâm Chính vẫn tiếp tục tăng thêm, không hề có ý định buông tay.
Cuối cùng...
Phựt!
Tiếng động quái dị vang lên.
Đầu Kazumura Kazuto chợt lăn xuống khỏi cổ, lăn mấy vòng trên mặt đất, dừng trước mặt Phương Kỳ Lân.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tròng mắt Kazumura Kazuto gần như lòi ra khỏi hốc mắt kia tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Anh vặn đứt cổ Kiếm Thánh!
Đó là thần y Lâm sao?
Đó là thần y Lâm khiến người người kính nể đấy sao?
Phương Kỳ Lân vô cùng kinh hãi, nhìn con người giống như anh hùng trước mặt mình, đầu óc trống rỗng.
“Mình lại… nói người như vậy là kẻ nhát gan?’.
“Ha ha, anh ta mà là kẻ nhát gan? Mình mới là kẻ nhát gan! Mình mới là kẻ hèn nhát!”.
“Mình lại còn muốn thay anh ta xuất chiến?”.
“Ha ha…”.
“Mình đúng là kẻ ngốc…”.
Phương Kỳ Lân hơi suy sụp tinh thần, quỳ dưới đất vừa khóc vừa cười.
Hắn không ngờ việc này lại có kết quả như vậy.
“Anh không sao chứ? Không sao thì nằm đây một lúc, tôi đi xử lý tình hình ở bên kia trước!”.
Lâm Chính nói, quay người đi.
“Không, thần y Lâm, xin hãy đợi một lát!”.
Phương Kỳ Lân dùng hết sức lực gào lên.
“Sao vậy?”.
Lâm Chính quay đầu.
Phương Kỳ Lân hét lên: “Thần y Lâm! Anh không được đi, bên đó có một người còn mạnh hơn Kazumura Kazuto vô số lần. Người đó đã đánh bại Hồng Vũ minh chủ chỉ trong một chiêu. Nếu anh đi qua đó nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, anh không được đi!”.
Lâm Chính nhíu mày, sau đó nói: “Yên tâm, tôi sẽ giải quyết nhanh thôi!”.
Anh nói xong thì cất bước đi.
Đúng lúc này, Phương Kỳ Lân dùng tay trái đầy vết thương níu chân trái Lâm Chính lại, hét lên: “Thần y Lâm, anh không được đi, anh sẽ mất mạng đấy!”.
“Phương Kỳ Lân…”.
“Bây giờ người đó và các Ninja vẫn chưa phát hiện ra anh, xin anh hãy nhập cảnh đi đánh bại Nakagawa, hoặc là rời khỏi đây. Dù thế nào, anh cũng không được đi! Không được…”, Phương Kỳ Lân gọi, miệng toàn máu.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, khẽ lắc đầu, tránh thoát khỏi tay Phương Kỳ Lân, lao vọt đi, tiến về phía tàu sân bay ở xa xa.
“Không!”.
Tiếng la thảm thiết của Phương Kỳ Lân vang vọng giữa bầu trời đêm.