-
Chương 2182-2184
Chương 2182: Vậy thì tôi sẽ đi
Câu nói này của Phương Kỳ Lân lại làm bùng nổ mạng xã hội lần nữa.
Cái tên Phương Kỳ Lân lập tức nhảy vọt lên tìm kiếm hot nhất mạng xã hội.
Nhiều người bắt đầu tìm hiểu xem đây là thần thánh phương nào mà lại dám nói những lời ngạo mạn như vậy.
Nhưng không có cách nào khai thác thông tin của người này.
Không chỉ vậy, Phương Kỳ Lân cũng không trả lời bất kỳ dân cư mạng nào nữa.
Bởi vì có rất nhiều cư dân mạng gần biển quốc tế đã phát hiện ra rằng tất cả các nhân sĩ võ lâm đều đã tập trung ở đây.
Hàng chục con tàu lớn nhỏ khác nhau.
Quy tụ hàng trăm võ giả từ khắp nơi.
Bọn họ đều bịt mặt, che giấu danh tính và trang bị đầy đủ vũ khí, sẵn sàng tấn công vào hàng phòng vệ của đế quốc Anh Hoa, hòng xé toạc biên giới, cho người tiến nào.
Tấn công biên giới của các quốc gia khác là một chuyện tồi tệ trên trường quốc tế.
Nếu xử lý không khéo sẽ dẫn đến các vấn đề quốc tế, thậm chí hai nước trở thành thù địch.
Vì vậy bọn họ phải che giấu thân phận, nếu ai để lộ thân phận thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Đây là một việc làm vì chính nghĩa.
Không thể đại diện quốc gia.
Cũng không dám đại diện quốc gia!
Mọi trách nhiệm đều do chính họ gánh chịu.
Rào rào…
Trong đêm đen, tiếng sóng vỗ dày đặc truyền tới.
Mọi người đều giương mắt nhìn.
Thấy một người đàn ông mảnh khảnh mặc áo trắng cưỡi sóng xuất hiện, không dùng thuyền mà bay tới, sau khi đến gần thì nhảy lên chiếc thuyền gần nhất.
“Khinh công lướt trên mặt nước?”
Mọi người sững sờ.
Kỹ năng này không phải là hiếm.
Nhưng… dùng khinh công lướt trên mặt nước từ cảng đến biển quốc tế?
Cần bao nhiêu nội lực mới có thể đi xa như vậy?
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm người kia.
Nhưng người đó che mặt nên không nhìn rõ.
“Chắc chắn là cao thủ!”
Có người thầm nói.
Nhưng vị cao thủ này không phải là người duy nhất.
Lại có một người nữa đến vùng biển quốc tế.
Người này không dùng khinh công lướt trên mặt nước, mà vượt biển đến càng đáng sợ hơn.
Bởi vì người đó đạp trên một cây sậy bay tới.
Người này chắp tay sau lưng, quần áo màu đen, đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dáng vẻ.
Nhánh cỏ lau mà hắn đang giẫm lên bay qua biển như mũi tên sắc nhọn.
Sóng lớn dạt ra hai bên.
Dường như cả biển sắp bị nhánh cỏ lau này xé toạc.
Vượt biển bằng một nhánh cỏ lau!
Người nhìn run rẩy vì sợ hãi.
“Xem ra chuyện lần này đã thu hút rất nhiều nhân vật lớn!”
“Long Quốc ta ngọa hổ tàng long! Có cao nhân ở đây, đám người đế quốc Anh Hoa là cái thá gì chứ?”
“Lần này nhất định phải thắng!”
Rất nhiều người có lòng tin.
Tiếp theo sẽ xuất hiện rất nhiều võ kỹ kiệt xuất và phi thường.
Chỉ trong một giờ, hơn năm trăm người đã tụ tập tại đây.
Khung cảnh thật sôi nổi và sống động.
“Sắp đến giờ rồi!”
Lúc này trên chiếc thuyền lớn nhất, một ông lão mặc áo đỏ, râu dài, đi tới mũi thuyền, hô lớn.
Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
“Bái kiến Hồng Vũ minh chủ!”
Mọi người hô lớn.
“Các vị nghĩa sĩ không cần khách khí!”
Hồng Vũ minh chủ bình tĩnh nói.
“Cảm ơn minh chủ!”
“Hôm nay mọi người đã hưởng ứng lời kêu gọi của tôi, đứng lên vì đất nước khiến tôi vô cùng cảm kích! Tôi xin cảm ơn tất cả các vị!”
Nói xong, Hồng Vũ minh chủ cúi người thật sâu.
Vô số võ giả xúc động.
“Thưa các vị, bây giờ võ thuật đang lâm nguy, tổn hại đến uy danh đất nước! Võ giả chúng ta không thể ngồi yên! Tôi sẽ không nói nhiều nữa, chắc các vị đều hiểu mình đang làm gì, chỉ mong các vị đừng hối hận! Hãy cùng tôi giết kẻ địch! Bảo vệ võ thuật Long Quốc!”, Hồng Vũ minh chủ nói lớn.
“Quyết tâm bảo vệ võ thuật!”
Mọi người hô lớn.
Âm thanh vang trời.
Hồng Vũ minh chủ hài lòng gật đầu, nghiêng đầu hỏi: “Thần y Lâm đến chưa?”
Đợi một lúc mới có người trả lời.
“Thưa minh chủ, thần y Lâm vẫn chưa tới!”
“Cái gì?”
Hồng Vũ minh chủ nhíu mày: “Sắp đến giờ rồi! Nếu cậu ta không tới thì chúng ta làm sao bây giờ? Mau thông báo cho thần y Lâm, bảo cậu ta mau tới đây, tôi sẽ hỗ trợ cậu ta nhập cảnh!”
“Thưa minh chủ, tôi không liên lạc được với thần y Lâm!”
“Trên mạng có rất nhiều người nói thần y Lâm là tên nhát gan, không dám tới!”
Có người nói.
“Khốn nạn! Đại trượng phu vì nước vì dân! Chuyện lớn như vậy mà cậu ta có thể sợ hãi sao? Tôi đã phái người phát thẻ lệnh Hồng Vũ đến Dương Hoa rồi! Sao cậu ta có thể không tới?”, Hồng Vũ minh chủ tức giận quát.
“Minh chủ, bây giờ nói gì cũng vô dụng! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu thần y Lâm không đến thì chúng ta phải làm sao?”, một người phụ nữ che mặt hỏi.
Minh chủ Hồng Vũ nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh mang lên.
“Vậy thì để tôi đi! Ông hãy yểm hộ cho tôi, giúp tôi nhập cảnh!”
“Ai thế?” Hồng Vũ minh chủ vô thức quát lớn.
“Phương Kỳ Lân!”
Chương 2183: Tập kích
“Phương Kỳ Lân?”
Mọi người sửng sốt.
"Các người đã nghe nói đến cái tên này chưa?"
Hồng Vũ minh chủ quét mắt nhìn đám đông.
Tuy nhiên, ai cũng lắc đầu.
"Chưa bao giờ nghe”.
"E rằng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không biết từ đâu đến!"
"Chẳng lẽ anh ta muốn lợi dụng chuyện này để gây sự chú ý, làm nên tên tuổi sao?"
"Hừ, xã hội ngày nay không ít những người như vậy, những kẻ bị lợi ích làm mờ mắt! Mọi người có còn nhớ lúc đầu khi Nakagawa khiêu chiến thần y Lâm, Hồn Quốc Bảo đã nhảy ra khiêu khích Nakagawa không? Vì để tạo dựng tên tuổi, cuối cùng ông ta đã bị đánh sống dở chết dở, nghe nói bây giờ vẫn nằm trong phòng ICU của bệnh viện!"
Một người phụ nữ cười nói.
Mọi người rối rít gật đầu.
"Thằng nhóc thối tha, chúng tôi đang nói chuyện quốc gia đại sự, không phải trò đùa! Nếu cậu dám gây sự ở đây thì ông đây sẽ ném cậu xuống biển dìm chết cậu! Mau cút đi, đừng làm loạn!", một người đàn ông vạm vỡ bước lên mũi thuyền, hét vào mặt Phương Kỳ Lân.
Nghe vậy, Phương Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ.
Một mình hắn một thuyền, không che mặt, nên lộ rõ mặt trước mọi người.
Có thể thấy đây cũng là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, vẻ mặt cương nghị, nhưng điều khiến người khác chú ý là ánh mắt của hắn.
Kiêu ngạo!
Hết sức kiêu ngạo!
Đó là một loại kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, coi thường mọi thứ.
Như thể những cao thủ võ lâm ở đây đều như cỏ rác trong mắt hắn!
“Thằng nhóc thối tha, cậu nhìn cái gì mà nhìn?”, người đàn ông vạm vỡ khó chịu, lập tức quát lên.
Nhưng giây kế tiếp, Phương Kỳ Lân chuyển động!
Hắn tung người nhảy về phía trước, giống như một con đại bàng đen lao qua bầu trời, lướt trên biển đến con thuyền nơi người đàn ông vạm vỡ đang đứng.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người khác bất ngờ!
"Cẩn thận!"
Ai đó hét lên.
Người đàn ông vạm vỡ thở gấp, cũng kịp phản ứng lại, vừa định giơ tay đánh trả, nhưng bóng dáng Phương Kỳ Lân nhoáng qua rồi đột nhiên đáp xuống. Hắn dùng trái tay bấu chặt vào cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, ném mạnh anh ta xuống thuyền, rơi thẳng xuống biển.
Tỏm!
Người đàn ông vạm vỡ rơi xuống nước, nước bắn tung tóe.
Người đàn ông vạm vỡ giãy giụa mấy lần, nôn nóng muốn nổi lên mặt nước để trèo lên thuyền, nhưng vừa mới trồi lên khỏi mặt nước...
Bụp!
Một bàn chân bất ngờ giẫm lên đầu anh ta, nhấn anh ta chìm xuống đáy biển một lần nữa.
Liếc nhìn...
Chính là Phương Kỳ Lân!
Hắn chắp tay sau lưng, một chân đạp lên mặt biển, lòng bàn chân đặt lên đỉnh đầu của người đàn ông vạm vỡ, cứ thế đứng vững trên mặt biển.
Dưới chân Phương Kỳ Lân, người đàn ông vạm vỡ liều mạng giãy giụa, nhưng căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn chân của hắn!
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ, trợn mắt há mồm.
Thủ đoạn cấp bậc này không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần so với khinh công lướt trên mặt nước.
Ở đằng xa, vài chiếc thuyền đang tiến tới với ý đồ đục nước béo cò.
Họ là những phóng viên và cư dân mạng cố tình chạy đến sau khi biết tin.
Không đông lắm, chỉ một vài người.
Nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ở đây, một số người hào hứng lấy ống kính ra, bắt trọn khoảnh khắc.
Chẳng mấy chốc, một số hình ảnh và video ngắn bắt đầu lan truyền không ngừng trên Internet.
Bởi vì tín hiệu không tốt, không thể mở phát sóng trực tiếp, các trang web truyền thông lớn chỉ có thể dùng một số hình ảnh và một số từ ngữ để phát sóng mọi thứ ở đây tới cư dân mạng.
"Người kia là Phương Kỳ Lân đúng không?"
"Anh ta đến thật rồi!"
"Trời ơi, anh hùng của chúng ta đến rồi!"
"Võ thuật Long Quốc của chúng ta đã được cứu rồi!"
Cư dân mạng hoan hô reo hò.
Nhưng những võ giả trên vùng biển quốc tế không biết rằng mọi hành tung của họ đã bắt đầu lan truyền trên mạng. Họ còn có ý đồ che giấu thân phận, vượt qua tuyến phòng thủ của đế quốc Anh Hoa, cho người vào tham gia trận quyết đấu với Nakagawa đúng giờ.
Người đàn ông vạm vỡ bị Phương Kỳ Lân giẫm đạp đến mức khó thở, dần trở nên yếu ớt dưới biển sâu.
Thời gian trôi qua, sự vùng vẫy của anh ta càng lúc càng yếu đi, dường như anh ta sắp ngạt thở chết đuối.
"Được rồi, cậu Phương, vừa nãy là chúng tôi lỡ lời, chúng tôi đã biết bản lĩnh của cậu, hãy dừng tay, thả người này ra đi!", Hồng Vũ minh chủ thấy chướng mắt, cuối cùng cũng mở lời.
Thấy vậy, Phương Kỳ Lân mới thu chân lại, trở về thuyền của mình.
Người đàn ông vạm vỡ được giải cứu, anh ta đã ngất xỉu, hồn bay phách lạc.
Mọi người đều kinh hãi.
Phương Kỳ Lân này ghê gớm thật!
Hồng Vũ minh chủ khẽ gật đầu: "Khá lắm, khá lắm! Hậu sinh khả úy! Phương Kỳ Lân, mặc dù tôi không biết lai lịch của cậu, nhưng nếu cậu muốn đại diện cho thần y Lâm ra trận, vậy thì tôi đồng ý! Cậu còn trẻ mà lại thực lực lại rất mạnh. Đối đầu với Nakagawa, chúng ta sẽ không bị mất mặt, còn có thể thể hiện tinh thần và sự tinh túy của võ thuật Long Quốc! Hy vọng cậu sẽ không phụ lòng mong đợi của chúng tôi, mang lại vinh quang cho võ thuật Long Quốc!"
"Hồng Vũ minh chủ yên tâm, hôm nay Phương Kỳ Lân tôi sẽ một trận thành danh, khiến võ thuật Long Quốc chấn động thế giới!", Phương Kỳ Lân kiêu ngạo nói.
Kiểu tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt này khiến mọi người đều bị nhiễm lây.
Có người này ở đây, Nakagawa không đáng để nhắc đến...
"Tốt!"
Hồng Vũ minh chủ lập tức vỗ tay, trầm giọng hô lớn: "Đến giờ chưa?"
"Báo cáo minh chủ, đến giờ rồi ạ!", người bên cạnh đáp.
"Nếu đã như vậy thì tôi tuyên bố, lập tức xuất phát về phía Đông Bắc, vượt qua phòng tuyến của đế quốc Anh Hoa, trợ giúp Phương Kỳ Lân nhập cảnh!", Hồng Vũ minh chủ hô to.
"Tuân lệnh!"
Thế là, một nhóm võ giả lên đường tới đế quốc Anh Hoa theo hướng Đông Bắc.
Chẳng mấy chốc, chuông báo động trên biển của đế quốc Anh Hoa vang lên.
"Giết!"
Theo mệnh lệnh của Hồng Vũ minh chủ, nhóm võ giả này đồng loạt vượt biển lao thẳng vào tuyến phòng thủ của đế quốc Anh Hoa.
Cuộc tấn công của Hồng Vũ minh chủ gần như làm thế giới chấn động.
Các võ giả của Long Quốc lại không biết tự lượng sức mình đến vậy, dùng sức người để chống lại máy bay trực thăng, đại pháo và tàu sân bay ư?
Đây không phải là tự tìm đường chết à?
Tuy nhiên, những bức ảnh được chụp bởi một số phóng viên tại chiến trường lại khiến mọi người chết lặng!
Hơn mười võ giả nhảy xuống tàu sân bay, từng người một giống như những bóng ma, né tránh những viên đạn do binh lính trên tàu bắn ra, giết người hàng loạt như đang ở chốn hoang vắng.
Những chiếc trực thăng trên tàu sân bay bị bọn họ hợp lực đẩy xuống biển, đám binh sĩ bao vây xung quanh cũng bị bọn họ liên thủ đánh bại.
Có lẽ bọn họ không phá hỏng được tàu sân bay, nhưng lại chiếm được một chiếc tàu sân bay chỉ trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi!
Tốc độ này khiến vô số người kinh ngạc.
Nó cũng khiến các nguyên thủ quốc gia trầm lặng.
Đây chính là võ thuật Long Quốc sao?
Tuy nhiên, đế quốc Anh Hoa không chỉ sở hữu trực thăng và đại pháo, họ cũng có những võ giả mạnh đáng sợ.
Khi Hồng Vũ minh chủ dẫn đầu chiếm đóng chiếc tàu sân bay thứ ba, các võ giả của đế quốc Anh Hoa cũng đã đến.
Hai bên chạm mặt trên boong tàu sân bay thứ tư.
Nơi này cách bờ biển của đế quốc Anh Hoa chưa đầy một trăm hải lý.
Đám người Hồng Vũ minh chủ và Phương Kỳ Lân đều nhíu mày khi nhìn thấy đám người người mặc trang phục Ninja nhảy lên boong tàu.
Họ có thể cảm nhận được luồng sát khí lạnh lùng và đáng sợ của đối phương.
Rất rõ ràng, đây không phải là những Ninja bình thường của đế quốc Anh Hoa.
E rằng cấp thấp nhất của những người này cũng là Ninja thượng đẳng.
“Lưu Đại Đồng!” Hồng Vũ minh chủ hô to.
“Minh chủ có gì dặn dò?”, người tên Lưu Đại Đồng bước lên trước.
"Ông dẫn một đội hộ tống đưa Phương Kỳ Lân xông ra từ phía bên phải, nhanh chóng giúp cậu ấy nhập cảnh, đám người này cứ giao cho tôi!", Hồng Vũ minh chủ khàn giọng nói.
"Vâng!"
Mấy người Lưu Đại Đồng lập tức hành động, điên cuồng xông về phía bên phải.
"Giết!"
Đám Ninja của đế quốc Anh Hoa cũng không chút do dự, đánh thẳng đến.
Hai bên đánh nhau đẫm máu trên boong tàu.
Chương 2184: Kiếm Thánh
Lưu Đại Đồng dẫn đầu hơn một trăm người.
Những người này đều là cao thủ vang danh một phương.
Mọi người lao về phía trước, ngăn chặn các Ninja đang cố gắng cản trở Phương Kỳ Lân, mở ra một con đường cho hắn.
Phương Kỳ Lân không ra tay mà chỉ đi theo những người này.
Hắn muốn giữ sức.
Bởi vì sau khi nhập cảnh, hắn phải đối mặt với sức mạnh ngăn cản từ các nơi thuộc đế quốc Anh Hoa, do đó hắn phải tiết kiệm từng chút sức lực.
Chẳng mấy chốc, các Ninja trước mặt đều bị giết sạch.
Lưu Đại Đồng bảo người thả xuống một chiếc tàu ca nô cao tốc quân sự, hô lớn về phía Phương Kỳ Lân: "Phương Kỳ Lân! Đi thôi!"
"Được!"
Phương Kỳ Lân cũng không khách khí, đang định lên tàu.
Nhưng vào lúc này.
Bùm!
Tàu ca nô bất ngờ phát nổ.
Những tia lửa sáng chói thắp sáng vùng biển đen kịt.
Mọi người đều sửng sốt.
Sau khi định thần lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào ở cuối boong tàu có một ông lão vóc người cao lớn nhưng khuôn mặt già nua.
Ông lão mặc một bộ trang phục truyền thống của đế quốc Anh Hoa, mái tóc bạc phơ bồng bềnh, khuôn mặt lấm tấm những vết đồi mồi và đôi mắt trũng sâu.
Ông ta thờ ơ nhìn đám người, nói bằng tiếng Long Quốc: "Các vị muốn đi đâu đấy?"
Mọi người lập tức thở hồng hộc, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lưu Đại Đồng cau mày, nháy mắt với những người bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý, lập tức gầm lên rồi rút dao xông tới.
Nhưng vừa đi được mấy bước, toàn thân anh ta run lẩy bẩy, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Sau đó, đầu của anh ta chậm rãi rời khỏi cổ, nặng nề rơi xuống boong tàu.
Chết!
"Cái gì?"
Đám người Lưu Đại Đồng tái mặt vì kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên và sợ hãi nhìn ông lão.
Xảy ra chuyện gì thế?
Là do ông lão đó làm sao?
Tuy nhiên, bọn họ đều không nhìn rõ ông lão đó ra tay như thế nào...
"Rốt... rốt cuộc ông là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, nếu các người đã đến thì hôm nay cùng chết ở đây đi! Dám đắc tội với đế quốc Anh Hoa, cho dù là kẻ nào thì hôm nay cũng sẽ trở thành thịt vụn trên boong tàu này!"
Ông lão hờ hững nói, sau đó cất bước đi tới.
Mọi người đồng loạt lùi về sau, run lẩy bẩy.
Lưu Đại Đồng nghiến răng hét lên: "Mọi người đừng sợ, cùng xông lên đi, ông ta chỉ có một mình, chẳng lẽ chúng ta không đối phó được sao? Xông lên với tôi!"
Nói xong, Lưu Đại Đồng rút kiếm bên hông, lao về phía trước.
Tất cả những người phía sau cũng xông lên chém giết.
Bao vây ông lão!
Tuy nhiên, ông lão cúi người, hai tay vững vàng giơ lên, dưới ống tay áo rộng thùng thình, ẩn giấu một thanh kiếm Samurai màu đỏ.
Phương Kỳ Lân thở hổn hển, hét lớn: "Không hay rồi! Mọi người cẩn thận!"
Nhưng....
Đã muộn!
Xoẹt xoẹt!
Bóng dáng ông lão nhảy vọt, nhanh như tia chớp xuyên qua đám người, sau đó xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Hơn nữa ông lão còn duy trì tư thế rút kiếm.
Hai mắt Phương Kỳ Lân mở to.
Một lúc sau, hàng chục cái đầu, bao gồm cả Lưu Đại Đồng đều rơi xuống đất.
Máu phun lên trời!
Giết trong nháy mắt!
Một giây!
Giết hàng chục cao thủ võ thuật Long Quốc trong phút chốc!
"A!"
Hàng chục người phía sau Phương Kỳ Lân chưa kịp tiến lên, lập tức hét lớn kinh hãi, họ sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Phương Kỳ Lân cũng đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt nhìn ông lão đang chậm rãi thu kiếm!
Không còn nghi ngờ gì nữa, giờ phút này, ngay cả người kiêu ngạo tự đại như hắn cũng cảm thấy áp lực vô tận.
"Rốt... rốt cuộc ông là ai...?"
Hắn thở hổn hển, cố gắng trấn an tâm trạng kinh hoàng của mình.
Nhưng ông lão chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ông ta là Kazumura, người được mệnh danh là Kiếm Thánh của đế quốc Anh Hoa!"
Phương Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
Là Hồng Vũ minh chủ!
"Minh chủ! Người này... rất lợi hại!"
"Tôi biết, hơn năm mươi năm trước người này từng đến Long Quốc, khiêu chiến khắp nơi, tôi đã có duyên gặp ông ta một lần! Nhiều năm trôi qua, tôi còn tưởng rằng ông ta đã chết, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này!"
"Minh chủ...”
"Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đối phó với người này, câu tranh thủ thời gian nhập cảnh đi!"
Hồng Vũ minh chủ trầm giọng nói, rồi chém giết về phía Kazumura.
Hồng Vũ minh chủ đeo hai chiếc găng tay kim tuyến có gắn những chiếc lông vũ màu đỏ.
Găng tay cực kỳ cứng, nặng mấy trăm cân, kiếm dao không thể chém đứt.
Người bình thường bị trúng một cú đấm này, e rằng sẽ biến thành bùn nát.
"Hồng Vũ? Ông cũng muốn chết ở đây sao?"
Kazumura không hề hoảng sợ, ông ta rút kiếm lao đến ứng chiến.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Phương Kỳ Lân lập tức nhảy qua Kazumura, định đi nhập cảnh.
Nhưng lúc này, Kazumura đột nhiên lên tiếng.
"Thằng nhóc đáng thương, với thực lực của cậu, tùy tiện nhập cảnh là tự tìm đường chết! Cậu cho rằng cường giả đến ngăn cản các người chỉ có một mình tôi thôi sao? Cậu sai rồi, sau lung tôi còn có nhân vật còn mạnh hơn tôi! Nếu cậu tiếp tục bước qua thì sẽ một mình đối mặt với cường giả đáng sợ đó!"
Ông ta vừa dứt lời, Phương Kỳ Lân đột nhiên dừng bước...
Câu nói này của Phương Kỳ Lân lại làm bùng nổ mạng xã hội lần nữa.
Cái tên Phương Kỳ Lân lập tức nhảy vọt lên tìm kiếm hot nhất mạng xã hội.
Nhiều người bắt đầu tìm hiểu xem đây là thần thánh phương nào mà lại dám nói những lời ngạo mạn như vậy.
Nhưng không có cách nào khai thác thông tin của người này.
Không chỉ vậy, Phương Kỳ Lân cũng không trả lời bất kỳ dân cư mạng nào nữa.
Bởi vì có rất nhiều cư dân mạng gần biển quốc tế đã phát hiện ra rằng tất cả các nhân sĩ võ lâm đều đã tập trung ở đây.
Hàng chục con tàu lớn nhỏ khác nhau.
Quy tụ hàng trăm võ giả từ khắp nơi.
Bọn họ đều bịt mặt, che giấu danh tính và trang bị đầy đủ vũ khí, sẵn sàng tấn công vào hàng phòng vệ của đế quốc Anh Hoa, hòng xé toạc biên giới, cho người tiến nào.
Tấn công biên giới của các quốc gia khác là một chuyện tồi tệ trên trường quốc tế.
Nếu xử lý không khéo sẽ dẫn đến các vấn đề quốc tế, thậm chí hai nước trở thành thù địch.
Vì vậy bọn họ phải che giấu thân phận, nếu ai để lộ thân phận thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Đây là một việc làm vì chính nghĩa.
Không thể đại diện quốc gia.
Cũng không dám đại diện quốc gia!
Mọi trách nhiệm đều do chính họ gánh chịu.
Rào rào…
Trong đêm đen, tiếng sóng vỗ dày đặc truyền tới.
Mọi người đều giương mắt nhìn.
Thấy một người đàn ông mảnh khảnh mặc áo trắng cưỡi sóng xuất hiện, không dùng thuyền mà bay tới, sau khi đến gần thì nhảy lên chiếc thuyền gần nhất.
“Khinh công lướt trên mặt nước?”
Mọi người sững sờ.
Kỹ năng này không phải là hiếm.
Nhưng… dùng khinh công lướt trên mặt nước từ cảng đến biển quốc tế?
Cần bao nhiêu nội lực mới có thể đi xa như vậy?
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm người kia.
Nhưng người đó che mặt nên không nhìn rõ.
“Chắc chắn là cao thủ!”
Có người thầm nói.
Nhưng vị cao thủ này không phải là người duy nhất.
Lại có một người nữa đến vùng biển quốc tế.
Người này không dùng khinh công lướt trên mặt nước, mà vượt biển đến càng đáng sợ hơn.
Bởi vì người đó đạp trên một cây sậy bay tới.
Người này chắp tay sau lưng, quần áo màu đen, đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dáng vẻ.
Nhánh cỏ lau mà hắn đang giẫm lên bay qua biển như mũi tên sắc nhọn.
Sóng lớn dạt ra hai bên.
Dường như cả biển sắp bị nhánh cỏ lau này xé toạc.
Vượt biển bằng một nhánh cỏ lau!
Người nhìn run rẩy vì sợ hãi.
“Xem ra chuyện lần này đã thu hút rất nhiều nhân vật lớn!”
“Long Quốc ta ngọa hổ tàng long! Có cao nhân ở đây, đám người đế quốc Anh Hoa là cái thá gì chứ?”
“Lần này nhất định phải thắng!”
Rất nhiều người có lòng tin.
Tiếp theo sẽ xuất hiện rất nhiều võ kỹ kiệt xuất và phi thường.
Chỉ trong một giờ, hơn năm trăm người đã tụ tập tại đây.
Khung cảnh thật sôi nổi và sống động.
“Sắp đến giờ rồi!”
Lúc này trên chiếc thuyền lớn nhất, một ông lão mặc áo đỏ, râu dài, đi tới mũi thuyền, hô lớn.
Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
“Bái kiến Hồng Vũ minh chủ!”
Mọi người hô lớn.
“Các vị nghĩa sĩ không cần khách khí!”
Hồng Vũ minh chủ bình tĩnh nói.
“Cảm ơn minh chủ!”
“Hôm nay mọi người đã hưởng ứng lời kêu gọi của tôi, đứng lên vì đất nước khiến tôi vô cùng cảm kích! Tôi xin cảm ơn tất cả các vị!”
Nói xong, Hồng Vũ minh chủ cúi người thật sâu.
Vô số võ giả xúc động.
“Thưa các vị, bây giờ võ thuật đang lâm nguy, tổn hại đến uy danh đất nước! Võ giả chúng ta không thể ngồi yên! Tôi sẽ không nói nhiều nữa, chắc các vị đều hiểu mình đang làm gì, chỉ mong các vị đừng hối hận! Hãy cùng tôi giết kẻ địch! Bảo vệ võ thuật Long Quốc!”, Hồng Vũ minh chủ nói lớn.
“Quyết tâm bảo vệ võ thuật!”
Mọi người hô lớn.
Âm thanh vang trời.
Hồng Vũ minh chủ hài lòng gật đầu, nghiêng đầu hỏi: “Thần y Lâm đến chưa?”
Đợi một lúc mới có người trả lời.
“Thưa minh chủ, thần y Lâm vẫn chưa tới!”
“Cái gì?”
Hồng Vũ minh chủ nhíu mày: “Sắp đến giờ rồi! Nếu cậu ta không tới thì chúng ta làm sao bây giờ? Mau thông báo cho thần y Lâm, bảo cậu ta mau tới đây, tôi sẽ hỗ trợ cậu ta nhập cảnh!”
“Thưa minh chủ, tôi không liên lạc được với thần y Lâm!”
“Trên mạng có rất nhiều người nói thần y Lâm là tên nhát gan, không dám tới!”
Có người nói.
“Khốn nạn! Đại trượng phu vì nước vì dân! Chuyện lớn như vậy mà cậu ta có thể sợ hãi sao? Tôi đã phái người phát thẻ lệnh Hồng Vũ đến Dương Hoa rồi! Sao cậu ta có thể không tới?”, Hồng Vũ minh chủ tức giận quát.
“Minh chủ, bây giờ nói gì cũng vô dụng! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu thần y Lâm không đến thì chúng ta phải làm sao?”, một người phụ nữ che mặt hỏi.
Minh chủ Hồng Vũ nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh mang lên.
“Vậy thì để tôi đi! Ông hãy yểm hộ cho tôi, giúp tôi nhập cảnh!”
“Ai thế?” Hồng Vũ minh chủ vô thức quát lớn.
“Phương Kỳ Lân!”
Chương 2183: Tập kích
“Phương Kỳ Lân?”
Mọi người sửng sốt.
"Các người đã nghe nói đến cái tên này chưa?"
Hồng Vũ minh chủ quét mắt nhìn đám đông.
Tuy nhiên, ai cũng lắc đầu.
"Chưa bao giờ nghe”.
"E rằng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không biết từ đâu đến!"
"Chẳng lẽ anh ta muốn lợi dụng chuyện này để gây sự chú ý, làm nên tên tuổi sao?"
"Hừ, xã hội ngày nay không ít những người như vậy, những kẻ bị lợi ích làm mờ mắt! Mọi người có còn nhớ lúc đầu khi Nakagawa khiêu chiến thần y Lâm, Hồn Quốc Bảo đã nhảy ra khiêu khích Nakagawa không? Vì để tạo dựng tên tuổi, cuối cùng ông ta đã bị đánh sống dở chết dở, nghe nói bây giờ vẫn nằm trong phòng ICU của bệnh viện!"
Một người phụ nữ cười nói.
Mọi người rối rít gật đầu.
"Thằng nhóc thối tha, chúng tôi đang nói chuyện quốc gia đại sự, không phải trò đùa! Nếu cậu dám gây sự ở đây thì ông đây sẽ ném cậu xuống biển dìm chết cậu! Mau cút đi, đừng làm loạn!", một người đàn ông vạm vỡ bước lên mũi thuyền, hét vào mặt Phương Kỳ Lân.
Nghe vậy, Phương Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ.
Một mình hắn một thuyền, không che mặt, nên lộ rõ mặt trước mọi người.
Có thể thấy đây cũng là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, vẻ mặt cương nghị, nhưng điều khiến người khác chú ý là ánh mắt của hắn.
Kiêu ngạo!
Hết sức kiêu ngạo!
Đó là một loại kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, coi thường mọi thứ.
Như thể những cao thủ võ lâm ở đây đều như cỏ rác trong mắt hắn!
“Thằng nhóc thối tha, cậu nhìn cái gì mà nhìn?”, người đàn ông vạm vỡ khó chịu, lập tức quát lên.
Nhưng giây kế tiếp, Phương Kỳ Lân chuyển động!
Hắn tung người nhảy về phía trước, giống như một con đại bàng đen lao qua bầu trời, lướt trên biển đến con thuyền nơi người đàn ông vạm vỡ đang đứng.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người khác bất ngờ!
"Cẩn thận!"
Ai đó hét lên.
Người đàn ông vạm vỡ thở gấp, cũng kịp phản ứng lại, vừa định giơ tay đánh trả, nhưng bóng dáng Phương Kỳ Lân nhoáng qua rồi đột nhiên đáp xuống. Hắn dùng trái tay bấu chặt vào cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, ném mạnh anh ta xuống thuyền, rơi thẳng xuống biển.
Tỏm!
Người đàn ông vạm vỡ rơi xuống nước, nước bắn tung tóe.
Người đàn ông vạm vỡ giãy giụa mấy lần, nôn nóng muốn nổi lên mặt nước để trèo lên thuyền, nhưng vừa mới trồi lên khỏi mặt nước...
Bụp!
Một bàn chân bất ngờ giẫm lên đầu anh ta, nhấn anh ta chìm xuống đáy biển một lần nữa.
Liếc nhìn...
Chính là Phương Kỳ Lân!
Hắn chắp tay sau lưng, một chân đạp lên mặt biển, lòng bàn chân đặt lên đỉnh đầu của người đàn ông vạm vỡ, cứ thế đứng vững trên mặt biển.
Dưới chân Phương Kỳ Lân, người đàn ông vạm vỡ liều mạng giãy giụa, nhưng căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn chân của hắn!
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ, trợn mắt há mồm.
Thủ đoạn cấp bậc này không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần so với khinh công lướt trên mặt nước.
Ở đằng xa, vài chiếc thuyền đang tiến tới với ý đồ đục nước béo cò.
Họ là những phóng viên và cư dân mạng cố tình chạy đến sau khi biết tin.
Không đông lắm, chỉ một vài người.
Nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ở đây, một số người hào hứng lấy ống kính ra, bắt trọn khoảnh khắc.
Chẳng mấy chốc, một số hình ảnh và video ngắn bắt đầu lan truyền không ngừng trên Internet.
Bởi vì tín hiệu không tốt, không thể mở phát sóng trực tiếp, các trang web truyền thông lớn chỉ có thể dùng một số hình ảnh và một số từ ngữ để phát sóng mọi thứ ở đây tới cư dân mạng.
"Người kia là Phương Kỳ Lân đúng không?"
"Anh ta đến thật rồi!"
"Trời ơi, anh hùng của chúng ta đến rồi!"
"Võ thuật Long Quốc của chúng ta đã được cứu rồi!"
Cư dân mạng hoan hô reo hò.
Nhưng những võ giả trên vùng biển quốc tế không biết rằng mọi hành tung của họ đã bắt đầu lan truyền trên mạng. Họ còn có ý đồ che giấu thân phận, vượt qua tuyến phòng thủ của đế quốc Anh Hoa, cho người vào tham gia trận quyết đấu với Nakagawa đúng giờ.
Người đàn ông vạm vỡ bị Phương Kỳ Lân giẫm đạp đến mức khó thở, dần trở nên yếu ớt dưới biển sâu.
Thời gian trôi qua, sự vùng vẫy của anh ta càng lúc càng yếu đi, dường như anh ta sắp ngạt thở chết đuối.
"Được rồi, cậu Phương, vừa nãy là chúng tôi lỡ lời, chúng tôi đã biết bản lĩnh của cậu, hãy dừng tay, thả người này ra đi!", Hồng Vũ minh chủ thấy chướng mắt, cuối cùng cũng mở lời.
Thấy vậy, Phương Kỳ Lân mới thu chân lại, trở về thuyền của mình.
Người đàn ông vạm vỡ được giải cứu, anh ta đã ngất xỉu, hồn bay phách lạc.
Mọi người đều kinh hãi.
Phương Kỳ Lân này ghê gớm thật!
Hồng Vũ minh chủ khẽ gật đầu: "Khá lắm, khá lắm! Hậu sinh khả úy! Phương Kỳ Lân, mặc dù tôi không biết lai lịch của cậu, nhưng nếu cậu muốn đại diện cho thần y Lâm ra trận, vậy thì tôi đồng ý! Cậu còn trẻ mà lại thực lực lại rất mạnh. Đối đầu với Nakagawa, chúng ta sẽ không bị mất mặt, còn có thể thể hiện tinh thần và sự tinh túy của võ thuật Long Quốc! Hy vọng cậu sẽ không phụ lòng mong đợi của chúng tôi, mang lại vinh quang cho võ thuật Long Quốc!"
"Hồng Vũ minh chủ yên tâm, hôm nay Phương Kỳ Lân tôi sẽ một trận thành danh, khiến võ thuật Long Quốc chấn động thế giới!", Phương Kỳ Lân kiêu ngạo nói.
Kiểu tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt này khiến mọi người đều bị nhiễm lây.
Có người này ở đây, Nakagawa không đáng để nhắc đến...
"Tốt!"
Hồng Vũ minh chủ lập tức vỗ tay, trầm giọng hô lớn: "Đến giờ chưa?"
"Báo cáo minh chủ, đến giờ rồi ạ!", người bên cạnh đáp.
"Nếu đã như vậy thì tôi tuyên bố, lập tức xuất phát về phía Đông Bắc, vượt qua phòng tuyến của đế quốc Anh Hoa, trợ giúp Phương Kỳ Lân nhập cảnh!", Hồng Vũ minh chủ hô to.
"Tuân lệnh!"
Thế là, một nhóm võ giả lên đường tới đế quốc Anh Hoa theo hướng Đông Bắc.
Chẳng mấy chốc, chuông báo động trên biển của đế quốc Anh Hoa vang lên.
"Giết!"
Theo mệnh lệnh của Hồng Vũ minh chủ, nhóm võ giả này đồng loạt vượt biển lao thẳng vào tuyến phòng thủ của đế quốc Anh Hoa.
Cuộc tấn công của Hồng Vũ minh chủ gần như làm thế giới chấn động.
Các võ giả của Long Quốc lại không biết tự lượng sức mình đến vậy, dùng sức người để chống lại máy bay trực thăng, đại pháo và tàu sân bay ư?
Đây không phải là tự tìm đường chết à?
Tuy nhiên, những bức ảnh được chụp bởi một số phóng viên tại chiến trường lại khiến mọi người chết lặng!
Hơn mười võ giả nhảy xuống tàu sân bay, từng người một giống như những bóng ma, né tránh những viên đạn do binh lính trên tàu bắn ra, giết người hàng loạt như đang ở chốn hoang vắng.
Những chiếc trực thăng trên tàu sân bay bị bọn họ hợp lực đẩy xuống biển, đám binh sĩ bao vây xung quanh cũng bị bọn họ liên thủ đánh bại.
Có lẽ bọn họ không phá hỏng được tàu sân bay, nhưng lại chiếm được một chiếc tàu sân bay chỉ trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi!
Tốc độ này khiến vô số người kinh ngạc.
Nó cũng khiến các nguyên thủ quốc gia trầm lặng.
Đây chính là võ thuật Long Quốc sao?
Tuy nhiên, đế quốc Anh Hoa không chỉ sở hữu trực thăng và đại pháo, họ cũng có những võ giả mạnh đáng sợ.
Khi Hồng Vũ minh chủ dẫn đầu chiếm đóng chiếc tàu sân bay thứ ba, các võ giả của đế quốc Anh Hoa cũng đã đến.
Hai bên chạm mặt trên boong tàu sân bay thứ tư.
Nơi này cách bờ biển của đế quốc Anh Hoa chưa đầy một trăm hải lý.
Đám người Hồng Vũ minh chủ và Phương Kỳ Lân đều nhíu mày khi nhìn thấy đám người người mặc trang phục Ninja nhảy lên boong tàu.
Họ có thể cảm nhận được luồng sát khí lạnh lùng và đáng sợ của đối phương.
Rất rõ ràng, đây không phải là những Ninja bình thường của đế quốc Anh Hoa.
E rằng cấp thấp nhất của những người này cũng là Ninja thượng đẳng.
“Lưu Đại Đồng!” Hồng Vũ minh chủ hô to.
“Minh chủ có gì dặn dò?”, người tên Lưu Đại Đồng bước lên trước.
"Ông dẫn một đội hộ tống đưa Phương Kỳ Lân xông ra từ phía bên phải, nhanh chóng giúp cậu ấy nhập cảnh, đám người này cứ giao cho tôi!", Hồng Vũ minh chủ khàn giọng nói.
"Vâng!"
Mấy người Lưu Đại Đồng lập tức hành động, điên cuồng xông về phía bên phải.
"Giết!"
Đám Ninja của đế quốc Anh Hoa cũng không chút do dự, đánh thẳng đến.
Hai bên đánh nhau đẫm máu trên boong tàu.
Chương 2184: Kiếm Thánh
Lưu Đại Đồng dẫn đầu hơn một trăm người.
Những người này đều là cao thủ vang danh một phương.
Mọi người lao về phía trước, ngăn chặn các Ninja đang cố gắng cản trở Phương Kỳ Lân, mở ra một con đường cho hắn.
Phương Kỳ Lân không ra tay mà chỉ đi theo những người này.
Hắn muốn giữ sức.
Bởi vì sau khi nhập cảnh, hắn phải đối mặt với sức mạnh ngăn cản từ các nơi thuộc đế quốc Anh Hoa, do đó hắn phải tiết kiệm từng chút sức lực.
Chẳng mấy chốc, các Ninja trước mặt đều bị giết sạch.
Lưu Đại Đồng bảo người thả xuống một chiếc tàu ca nô cao tốc quân sự, hô lớn về phía Phương Kỳ Lân: "Phương Kỳ Lân! Đi thôi!"
"Được!"
Phương Kỳ Lân cũng không khách khí, đang định lên tàu.
Nhưng vào lúc này.
Bùm!
Tàu ca nô bất ngờ phát nổ.
Những tia lửa sáng chói thắp sáng vùng biển đen kịt.
Mọi người đều sửng sốt.
Sau khi định thần lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào ở cuối boong tàu có một ông lão vóc người cao lớn nhưng khuôn mặt già nua.
Ông lão mặc một bộ trang phục truyền thống của đế quốc Anh Hoa, mái tóc bạc phơ bồng bềnh, khuôn mặt lấm tấm những vết đồi mồi và đôi mắt trũng sâu.
Ông ta thờ ơ nhìn đám người, nói bằng tiếng Long Quốc: "Các vị muốn đi đâu đấy?"
Mọi người lập tức thở hồng hộc, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lưu Đại Đồng cau mày, nháy mắt với những người bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý, lập tức gầm lên rồi rút dao xông tới.
Nhưng vừa đi được mấy bước, toàn thân anh ta run lẩy bẩy, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Sau đó, đầu của anh ta chậm rãi rời khỏi cổ, nặng nề rơi xuống boong tàu.
Chết!
"Cái gì?"
Đám người Lưu Đại Đồng tái mặt vì kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên và sợ hãi nhìn ông lão.
Xảy ra chuyện gì thế?
Là do ông lão đó làm sao?
Tuy nhiên, bọn họ đều không nhìn rõ ông lão đó ra tay như thế nào...
"Rốt... rốt cuộc ông là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, nếu các người đã đến thì hôm nay cùng chết ở đây đi! Dám đắc tội với đế quốc Anh Hoa, cho dù là kẻ nào thì hôm nay cũng sẽ trở thành thịt vụn trên boong tàu này!"
Ông lão hờ hững nói, sau đó cất bước đi tới.
Mọi người đồng loạt lùi về sau, run lẩy bẩy.
Lưu Đại Đồng nghiến răng hét lên: "Mọi người đừng sợ, cùng xông lên đi, ông ta chỉ có một mình, chẳng lẽ chúng ta không đối phó được sao? Xông lên với tôi!"
Nói xong, Lưu Đại Đồng rút kiếm bên hông, lao về phía trước.
Tất cả những người phía sau cũng xông lên chém giết.
Bao vây ông lão!
Tuy nhiên, ông lão cúi người, hai tay vững vàng giơ lên, dưới ống tay áo rộng thùng thình, ẩn giấu một thanh kiếm Samurai màu đỏ.
Phương Kỳ Lân thở hổn hển, hét lớn: "Không hay rồi! Mọi người cẩn thận!"
Nhưng....
Đã muộn!
Xoẹt xoẹt!
Bóng dáng ông lão nhảy vọt, nhanh như tia chớp xuyên qua đám người, sau đó xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Hơn nữa ông lão còn duy trì tư thế rút kiếm.
Hai mắt Phương Kỳ Lân mở to.
Một lúc sau, hàng chục cái đầu, bao gồm cả Lưu Đại Đồng đều rơi xuống đất.
Máu phun lên trời!
Giết trong nháy mắt!
Một giây!
Giết hàng chục cao thủ võ thuật Long Quốc trong phút chốc!
"A!"
Hàng chục người phía sau Phương Kỳ Lân chưa kịp tiến lên, lập tức hét lớn kinh hãi, họ sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Phương Kỳ Lân cũng đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt nhìn ông lão đang chậm rãi thu kiếm!
Không còn nghi ngờ gì nữa, giờ phút này, ngay cả người kiêu ngạo tự đại như hắn cũng cảm thấy áp lực vô tận.
"Rốt... rốt cuộc ông là ai...?"
Hắn thở hổn hển, cố gắng trấn an tâm trạng kinh hoàng của mình.
Nhưng ông lão chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ông ta là Kazumura, người được mệnh danh là Kiếm Thánh của đế quốc Anh Hoa!"
Phương Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
Là Hồng Vũ minh chủ!
"Minh chủ! Người này... rất lợi hại!"
"Tôi biết, hơn năm mươi năm trước người này từng đến Long Quốc, khiêu chiến khắp nơi, tôi đã có duyên gặp ông ta một lần! Nhiều năm trôi qua, tôi còn tưởng rằng ông ta đã chết, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này!"
"Minh chủ...”
"Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đối phó với người này, câu tranh thủ thời gian nhập cảnh đi!"
Hồng Vũ minh chủ trầm giọng nói, rồi chém giết về phía Kazumura.
Hồng Vũ minh chủ đeo hai chiếc găng tay kim tuyến có gắn những chiếc lông vũ màu đỏ.
Găng tay cực kỳ cứng, nặng mấy trăm cân, kiếm dao không thể chém đứt.
Người bình thường bị trúng một cú đấm này, e rằng sẽ biến thành bùn nát.
"Hồng Vũ? Ông cũng muốn chết ở đây sao?"
Kazumura không hề hoảng sợ, ông ta rút kiếm lao đến ứng chiến.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Phương Kỳ Lân lập tức nhảy qua Kazumura, định đi nhập cảnh.
Nhưng lúc này, Kazumura đột nhiên lên tiếng.
"Thằng nhóc đáng thương, với thực lực của cậu, tùy tiện nhập cảnh là tự tìm đường chết! Cậu cho rằng cường giả đến ngăn cản các người chỉ có một mình tôi thôi sao? Cậu sai rồi, sau lung tôi còn có nhân vật còn mạnh hơn tôi! Nếu cậu tiếp tục bước qua thì sẽ một mình đối mặt với cường giả đáng sợ đó!"
Ông ta vừa dứt lời, Phương Kỳ Lân đột nhiên dừng bước...