-
Chương 2176-2178
Chương 2176: Hai phát tát
Tất cả người nhà họ Lương đều tưởng mình đang nghe nhầm. Bao gồm cả Lương Vệ Quốc. Ông ta trố tròn mắt, nhìn Lương Hổ Khiếu bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau, ông ta mới lắp bắp: “Anh cả, anh nói gì cơ?"
“Tôi nói, từ ngày hôm nay chú và chi thứ ba không còn thuộc nhà họ Lương nữa. Mọi người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nghe rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu nói.
“Hả?”, người của chi thứ ba há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Lương Hổ Khiếu lại đưa ra quyết định như vậy...
“Không phải! Anh cả ...”
“Câm miệng! Đừng gọi tôi là anh cả nữa. Tôi không có người em nào như vậy”, Lương Hổ Khiếu quát lớn.
Lượng Vệ Quốc sững sờ...
“Cậu Thư Thái, đã để cậu phải thất kinh rồi”.
Lương Hổ Khiếu cúi người, cung kính nói: “Chúng tôi đã mạo phạm tới cậu, mong cậu lượng thứ”.
“Sao thế? Một câu lượng thứ là có thể giải quyết được vấn đề sao? Ông coi tôi là ai vậy?”, Thư Thái nheo mắt cười.
“Cậu Thư Thái đừng giận. Tôi đã nói rồi. Những người đó không còn là người nhà họ Lương nữa. Bọn họ mạo phạm tới cậu, thực ra không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi đã đại diện cho nhà họ Lương xin lỗi cậu rồi. Nếu cậu vẫn giận thì tìm họ báo thù. Nhà họ Lương tuyệt đối sẽ không xen vào. Nếu cần thì tôi cũng có thể giúp sức cho cậu giải quyết những kẻ đó”, Lương Hổ Khiếu thản nhiên nói.
“Ồ!”, Thư Thái nhướn mày.
Hắn tưởng Lương Hổ Khiếu chỉ làm bộ, đổ trách nhiệm hết cho đám người Lương Vệ Quốc. Giờ xem ra ông ta không những đuổi bọn họ mà còn muốn đứng về phía nhà họ Thư nữa.
Đúng là một con chó mà. Hai mắt Thư Thái sáng rực. Hắn bật cười: “Tốt lắm, Lương gia chủ, ông là người thông minh. Thông minh hơn bọn họ nhiều. Nếu đã vậy thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, còn đám người Lương Vệ Quốc thì...”
“Tùy cậu xử trí”, Lương Hổ Khiếu lập tức đáp lại.
Người của chi thứ ba tái mặt. Nhà họ Lương đã bỏ rơi họ thật rồi sao...
“Anh cả, anh...”, Lương Vệ Quốc không dám tin.
“Lẽ nào anh muốn đắc tội với thần y Lâm. Lẽ nào anh đã quên sự đáng sợ của thần y Lâm rồi sao?”
“Tôi không quên. Có điều thời thế thay đổi rồi Lương Vệ Quốc. Có lẽ chú không hiểu lắm về tình hình của Yên Kinh lúc này. Giờ nhà họ Thư đã khác. Đừng nói là nhà họ Lương chúng ta, dù thần y Lâm có đứng đây thì cũng không dám đối kháng với bọn họ. Vậy thì nhà họ Lương là cái thá gì chứ?”
Lương Vệ Quốc bàng hoàng: “Không...không thể nào...Thần y Lâm là thiên tài yêu nghiệt. Cậu ta có thể sợ ai được chứ. Anh cả, có khi nào anh nhầm không?”
“Tôi không nhầm! Tôi nói thật cho chú biết, vừa rồi tôi cũng nhận được tin, không lâu trước đó nhà họ Thư =đã hợp tác với một nhân vật vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh của họ đã vượt xa hiện tại rồi. Cả Yên Kinh này không có ai dám đối đầu với họ đâu. Thần y Lâm cũng không ngoại lệ”, Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.
Lương Vệ Quốc tái mặt, vội vàng lùi lại. Sức mạnh của nhà họ Thư kinh khủng đến thế sao? Đến cả thần y Lâm cũng không phải là đối thủ?
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải. Nếu như nhà họ Thư không năng lực thì sao dám ra tay với Lương Huyền Mi và đối đầu với Lâm Chính chứ?
“Giờ chúng ta phải làm sao?”, người của chi thứ ba run rẩy hỏi.
“Hay là chúng ta nhận sai đi. Chắc là gia chủ và cậu Thư Thái sẽ tha cho chúng ta thôi”, có người nói.
Lương Vệ Quốc chỉ hừ giọng: “Nếu các người sợ chết thì đầu hàng đi. Người của chi thứ ba không phải là những kẻ vong ân bội nghĩa. Thần y Lâm đã từng ra mặt vì chúng ta, còn giúp đỡ chúng ta nữa. Giờ cậu ấy gặp khó khăn mà bảo tôi buông xuôi thì tôi không làm được”.
“Vậy ông chủ định...”
“Hôm nay đừng nói là Thư Thái. Dù là gia chủ nhà họ Thư tới đây thì cũng đừng hòng động vào đám người Thu Yến”, Lương Vệ Quốc gầm lên.
Người của chi thứ ba thấy vậy thì do dự rồi cũng đáp lại: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không đi nữa. Chúng tôi sẽ liều mạng với họ”.
“Đúng vậy. Liều mạng với bọn họ”.
“Cầu xin gì chứ, vậy khác gì để họ khinh thường". “Đây là nhà họ Lương , không dung túng cho người ngoài được”.
Người của chi thứ ba ít nhất, phúc lợi cũng kém nhất, những người mà ở lại với Lương Vệ Quốc đều là những người trung thành cả.
Bỗng dưng chi thứ ba trở nên vô cùng đoàn kết. Thế nhưng lúc này cứng miệng có tác dụng gì...
“Lương Vệ Quốc tôi không ngờ chú lại ngu ngốc như vậy. Được! Nếu chú đã không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách tôi”.
Lương Hổ Khiếu tức giận gật đầu rồi cúi người: “Cậu Thư Thái mời cậu qua bên nghỉ ngơi, để tôi xử lý đám này xong sẽ giúp cậu tìm Lương Huyền Mi. Cậu thấy thế nào?”
“Được”.
“Nếu đã vậy thì ra tay đi”, Lương Hổ Khiếu cũng không lằng nhằng. Ông ta hô lên.
Người của chi thứ hai lập tức hành động. Người của chi thứ ba tái mặt, lập tức bị đối phương bao vây. Lương Hổ Khiếu điều động những thành viên tinh nhuệ nhất có mặt. Lương Vệ Quốc rõ ràng không thể đấu lại được.
Chi thứ ba bất lực. Chưa tới một lúc thì người của chi thứ ba đã bị khống chế. Đám người Lương Vệ Quốc, Lương Hồng Anh bị ghì chặt xuống ghế.
“Thả tôi ra”, Lương Vệ Quốc giãy giụa.
“Cậu Thư, cậu định xử lý đám người này thế nào?”, Lương Hổ Khiếu khẽ cúi mình.
“Dám đối đầu với tôi, tôi vốn đã không muốn để họ sống qua ngày hôm nay rồi. Thế nhưng nể tình ông biết điều nên thế này đi, chặt tay với chân của mỗi người là được. Tôi không giết họ”, Thư Thái cười.
Người nhà họ Lương tái mặt. Lương Hổ Khiếu không hề từ chối, chỉ lập tức đáp lại “Cảm ơn cậu Thư”.
“Đừng khách sáo! Ha ha!”
“Ra tay đi”, Lương Hổ khiếu trầm giọng.
“Gia chủ...”
“Sao thế? Không hiểu à? Ra tay đi chứ”, ông ta lại quát lớn. Rõ ràng là ông ta không hề nói đùa.
Cả nhà họ Lương sững sờ. Mọi người đều là họ Lương, đều cùng máu mủ mà. Vậy mà hôm nay lại tàn sát lẫn nhau. Có không ít người không thể chấp nhận được. Họ luống cuống không biết phải làm gì.
Lương Hổ Khiếu quát lớn: “Các người đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ra tay?”
“Phản rồi! Làm phản rồi”, Lương Hổ Khiếu tức run: “Được lắm, các người đã không chịu ra tay thì tôi đích thân ra tay vậy”, nói xong, ông ta cầm con dao bổ củi trong sân, lao về phía Lương Vệ Quốc, ghì tay ông ta xuống bàn và chém xuống.
Đám đông sợ hãi không dám lên tiếng. Bỗng một giọng nói vang lên: “Tất cả dừng tay”.
Không biết là ai. Vô số người quay lại nhìn. Chỉ có hai người xuất hiện. Đó không phải là người nhà họ Lương mà là một người già một người trẻ. Đó là Tiểu Lưu và Nông Đường Công.
“Ông Nông?”, người nhà họ Lương sợ hết hồn. Hai người bước tới, không ai dám ngăn lại. Thư Thái với sắc mặt kỳ dị nhìn hai người bằng vẻ không dám tin.
“Ông Nông?”, Thư Thái há hốc miệng.
Nông Đường Công đanh mắt nhìn hắn, rồi bước tới tát cho hắn hai phát.
Bốp, bốp!
Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian...
Chương 2177: Tôi đợi ông
Tất cả đều há hốc mồm, sững sờ nhìn hai dấu tay trên khuôn mặt của Thư Thái...Thư Thái giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn: “Ông Nông, tại sao ông lại đánh tôi?”
“Ai cho cậu đưa người tới đây làm loạn thế?”, Nông Đường Công hừ giọng.
“Ông Nông, tôi...tới tìm thần y Lâm...Cô giáo của tôi đang bị bệnh nặng, gặp nguy hiểm nên cần thần y Lâm cứu chữa, vì vậy...”
“Vì vậy cậu cho người ép nhà họ Lương, bắt Lương Huyền Mi để thần y Lâm xuất hiện có phải không?”, Nông Đường Công trừng mắt.
“Điều này....”, Thư Thái há miệng, lập tức nhận thêm ai cú tát của Nông Đường Công.
Bốp bốp! Lần này Thư Thái thật sự bàng hoàng. Hắn ôm khuôn mặt sừng vù, trố tròn mắt nhìn Nông Đường Công bằng vẻ không dám tin.
“Ông Nông...”
“Cút! Lập tức đưa người của cậu cút đi cho tôi”, Nông Đường Công hét lớn. Mặt đỏ linh căng.
“Ông...”, Thư Thái đang định gào lên nhưng ngay lập tức bị người nhà họ Thư giữ lại và ra hiệu. Thư Thái thấy vậy bèn siết chặt nắm đấm, bặm môi nói: “Ông Nông, ông muốn tôi cút thì được thôi...nhưng ân sư của tôi đang bị bệnh nặng. Lẽ nào ông trơ mắt ra nhìn người ta chết mà không cứu giúp?”
“Thư Thái, cậu thật sự cho rằng tôi hồ đồ sao? Chuyện của nhà họ Cổ dù vừa xảy ra nhưng cậu tưởng tôi không biết gì chắc? Cổ Sam có chết cũng chẳng trách ai được. Huống hồ cách làm của cậu có thể mời được thần y Lâm sao? Hừ, tôi nói cho cậu biết với tính cách của cậu thì cậu ấy sẽ không ra tay chữa cho Cổ Sam đâu. Cậu từ bỏ đi”, Nông Đường Công lùi lại và gầm lên.
“Nói vậy tức là ông đứng về phía thần y Lâm?”, Thư Thái nói.
Nông Đương Công tát cho hắn một phát nữa không chút do dự.
Bốp! Cút tát mạnh vô cùng. Thư Thái lùi lại, trố tròn mắt, hừng hực sát ý.
“Dù cậu có mời được cậu ấy thì lão cũng không nể mặt cậu đâu. Cậu định thế nào?”, Nông Đường Công tức giận gầm lên.
Thư Thái nhìn ông ta chăm chăm. Một lúc sau, hắn run rẩy nói: “Được, được lắm. Chúng ta cứ chờ xem”.
Dứt lời, hắn hằm hằm đi ra cửa.
“Đứng lại. Quay lại đây cho tôi”, Nông Đường Công lên tiếng. Thế nhưng Thư Thái mặc kệ ông ta, chỉ dẫn người của nhà họ Thư rời đi.
“Khốn nạn! Quá láo”, Nông Đường Công tức tới mức giậm chân và trừng mắt.
Nhà họ Lương không dám lên tiếng. Vì dù sao thì đối với họ vị này là Đại Phật…
Lương Thu Yến rưng rưng nước mắt. Lương Tiểu Diệp cũng âm thầm lau nước mắt và an ủi mẹ của mình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, lúc này, Lâm Chính mới đẩy cửa bước ra. Anh đã lấy lại dáng vẻ của thần y Lâm.Nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm?”
“Cậu…cậu ta ở bên trong từ khi nào vậy?”, có người kêu lên. Vì chẳng ai nhìn thấy thần y Lâm bước vào thủ phủ của nhà họ Lương hết.
“Không có gì”, tâm trạng của Nông Đường Công không được tốt, ông ta ngồi xuống ghế và nói.
Tiểu Lưu chạy tới giải thích mọi chuyện cho anh. Sau khi biết được đầu đuôi, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, không phản ứng gì.
“Ông Nông, Thư Thái chẳng qua là cậu ấm, ông hà tất phải tức giận như vậy. Ở Yên Kinh này, người như cậu ta chẳng phải rất nhiều sao? Lẽ nào ông phải bận tâm như thế?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi không đến mức như thế. Chỉ là…ông nội cậu ta và tôi từng là chiến hữu, nhìn thấy Thư Thái như vậy thì tôi cảm thấy đau lòng”, Nông Đường Công thở dài.
Lâm Chính gật đầu: “Hóa ra là vậy. Nếu đã thế thì tôi nể tình ông, nhắc nhở ông vậy”.
“Nhắc nhở tôi”, Nông Đường Công giật mình.
“Buổi quyết đấu giữa tôi và Nakagawa sắp diễn ra rồi. Vì vậy mấy ngày này tôi không có thời gian. Thế này đi, cho ông mười ngày. Trong mười ngày đó ông bảo anh ta tới xin lỗi Lương Thu Yến và em gái tôi. Nếu được như vậy, tôi sẽ tha cho Thư Thái, còn nếu không thì không chỉ có Thư Thái mà cả nhà họ Thư đều tôi đều sẽ tính sổ cả”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Nông Đường Công nín thở: “Cậu Lâm…’
“Ông khỏi khuyên”, không đợi ông ta lên tiếng thì Lâm Chính đã cắt lời: “Tôi nói rồi, chỉ cần người khác gây sự với tôi thì ông nhất định phải ra mặt giải quyết. Nếu ông không giải quyết được thì lúc đó tôi sẽ xử lý. Ông không thể cho em gái tôi một câu trả lời hài lòng thì tôi đành phải ra tay thôi. Thế nào. Ông định nuốt lời à?”
Lâm Chính dù chữa trị cho Lương Huyền Mi nhưng những gì xảy ra bên ngoài anh đều nắm rõ. Nông Đường Công sao giấu nổi anh.
“Cậu nhóc, điều này...", Nông Đường Công vẫn còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính không nghe, chỉ nói đúng một câu: “Tôi đợi ông”.
“Tôi đợi ông”, nói xong anh quay về phòng.
Nông Đường Công nín thở, không biết làm gì, đành phải nhìn về phía đám người Lương Tiểu Điệp: “Nhóc, cháu đi khuyên thần y Lâm đi. Cậu ấy chiến đấu thì chắc cả hai bên đều sẽ bị tổn thất nặng nề mất…”
“Cháu…cháu khuyên kiểu gì ạ?", Lương Tiểu Điệp không biết phải làm thế nào.
“Phải làm thế nào mới được đây?”, Nông Đường Công thở dài.
Lương Vệ Quốc nhìn về phía cửa, nói giọng khàn khàn: “Người của chi thứ ba nghe rõ”.
“Dạ”.
“Lập tức đưa người nhà rời khỏi nhà họ Lương tới Thành Bắc”.
“Vâng”, đám đông lập tức thu dọn hành lý.
“Chú ba, chú đi đâu vậy?”, Lương Hổ Khiếu lập tức kêu lên.
“Nhà họ Lương đã không cho bọn em chỗ dung thân thì đương nhiên là bọn em rời đi rồi. Sao thế? Lương Hổ Khiếu, anh còn không định để bọn em đi?”, Lương Vệ Quốc hừ giọng.
Lương Hổ Khiếu tái mặt, khẽ nói: “Chú ba, đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ vì cái nhà này thôi…mong chủ hiểu cho…”
“Đó là chuyện của anh”, Lương Vệ Quốc mặc kệ, chỉ quay đầu rời đi.
“Chú ba!”, Lương Hổ Khiếu gọi. Thế nhưng Lương Vệ Quốc mặc kệ. Một lúc sau, người của chi thứ ba rời đi hết sạch.
“Anh cả, phải làm sao?”, Lương Khánh Tùng khẽ hỏi.
“Anh không ngờ Nông Đường Công lại ra mặt vì thần y Lâm. Trước đó có nghe nói hai người họ có mối quan hệ không tệ, nhưng không ngờ ông ta sẵn sàng vì thần y Lâm mà đối đầu với nhà họ Thư…Chú ba và nhà thần y Lâm cũng có mối quan hệ sâu sắc, như vậy thì chắc chắn chú ấy và Nông Đường Công cũng sẽ kết giao…Lần này…chiến lược của chúng ta thất bại rồi”, Lương Hổ Khiếu trầm giọng.
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Đã quyết định thì không còn đường lui. Đi thôi, cùng anh tới nhà họ Thư. Nói những lời của thần y Lâm cho họ nghe. Giờ thần y Lâm đối đầu với nhà họ Thư, ai thắng ai thua còn chưa biết”
“Dạ”
Chương 2178: Thủ đoạn độc ác
Chuyện của nhà họ Thư, Lâm Chính không thể nhịn được nữa. Món nợ này phải tính!
Anh cảm thấy anh chịu thiệt cũng không sao nhưng người bên cạnh anh mà chịu thiệt thì anh phải đòi lại công bằng bằng mọi giá. Anh sẽ giải quyết từng việc một. Giờ quan trọng nhất là chuyện với Nakagawa.
Lâm Chính không quan tâm tới danh tiếng của mình mà vì đất nước bị chịu nhục nên ảnh phải rửa nhục. Mấy ngày này Lâm Chính ở trong nhà xử lý vết thương cho Lương Huyền Mi.
Tới ngày thứ sáu, Lương Huyền Mi đã hồi phục.
“Anh…”, cô ta mở mắt, yếu ớt gọi.
“Cảm thấy thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Rất thoải mái, cơ thể ấm áp..”, Lương Huyền Mi cũng cười.
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đưa tay lên mặt, không dám nhìn anh nữa. Lâm Chính bật cười, lấy gương đưa cho cô ta: “Em nhìn xem, đây là ai”.
Lương Huyền Mi giật mình, từ từ bỏ tay ra.Khi nhìn thấy mình trong gương, cô ta bỗng choáng váng. Một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra: “Anh..đây là em sao?”, Lương Huyền Mi không dám tin.
“Không là em thì là ai?”, Lâm Chính cười nói.
Lương Huyền Mi sững sờ, run rẩy đáp lại: “Không…không thể nào…từ khi nào mà em trở nên đẹp như vậy chứ? Em bị hoa mắt đúng không?”
Khuôn mặt với hàng lông mày sắc nét, đôi mắt long lanh, làn da trắng như tuyết…Cô ta không khác gì bước ra từ trong tranh.
Cô ta biết bình thường mình cũng không đến nỗi nào nhưng đẹp thì cũng không tới mức này.
“Nhóc này, người trong gương chính là em. Trong lúc anh chữa trị cho em đã sử dụng vài loại dược liệu quý có tác dụng làm đẹp, vì vậy em mới trở nên như thế”, Lâm Chính cười nói .
“Thật…sao?”, Lương Huyền Mi ôm mặt, xấu hổi nói.
“Mau đi cho mẹ xem xem. Mấy ngày này bà ấy lo lắng cho em lắm, không thiết ăn uống luôn”, Lâm Chính xoa đầu Lương Huyền Mi.
Mặt Lương Huyền MI đỏ ửng, cô ta không dám nhìn Lâm Chính, chỉ gật đầu rồi bước xuống giường. Thế nhưng cô ta chưa ra khỏi sân thì cánh cửa đã được mở ra, một bóng hình vội vàng lao vào. Đó chính là tiểu Lưu.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi”, Tiểu Lưu kêu lên.
“Sao thế?", Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Phía bên nước Anh Hoa đang phong tỏa đường biển. Bọn họ cử 30 hạm chiến khóa chặt khu vực này, đồng thời sử dụng quân đội, dàn trận ở đây. Giờ nước Anh Hoa đã ép anh không thể nhập cảnh”, Tiểu Lưu khóc dở mếu dở.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Không chỉ có vậy, nước Anh Hoa còn sử dụng lực lượng đặc biệt gọi là Ám bộ. Nghe nói thành viên của Ám bộ là những Ninja mạnh nhất của nước Anh Hoa. Bọn họ đã đóng chốt tại các điểm nhập cảnh của nước này rồi. Mục đích của họ chính là ngăn cản việc anh nhập cảnh và quyết đấu với Nakagawa vào ngày mai. Như vậy thì coi như anh bại trận”, Tiểu Lưu lo lắng lắm.
Lâm Chính im lặng. Thực ra cả anh và Nông Đường Công đều đoán ra được những hành động của nước Anh Hoa. Bởi vì Nakagawa không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Lâm Chính đánh bại cả Imura cơ mà, vậy thì nếu Nakagawa đánh với anh chắc chắn là không thể chiến thắng được. Và nếu hắn thua thì đương nhiên là nước Anh Hoa sẽ mất mặt, không ngóc đầu lên được. Số vũ khí mà họ vừa có được cũng phải trả lại Long Quốc và họ sẽ trở thành trò cười.
Chuyện này mà xảy ra thật thì họ sẽ mất sức ảnh hưởng trên trường quốc tế. Vì vậy bọn họ phải dốc toàn lực ngăn chặn Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính không tham gia được buổi quyết đấu thì anh cũng sẽ bị cho rằng đã thua thảm hại như trận đấu ở nhà thể dục thể thao trước đó.
Như vậy danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại. Võ đạo của Long Quốc cũng sẽ trở thành trò cười. Lâm Chính cũng trở thành nỗi nhục của lịch sử tới muôn đời muôn kiếp.
Thủ đoạn quá độc ác!
Tất cả người nhà họ Lương đều tưởng mình đang nghe nhầm. Bao gồm cả Lương Vệ Quốc. Ông ta trố tròn mắt, nhìn Lương Hổ Khiếu bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau, ông ta mới lắp bắp: “Anh cả, anh nói gì cơ?"
“Tôi nói, từ ngày hôm nay chú và chi thứ ba không còn thuộc nhà họ Lương nữa. Mọi người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nghe rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu nói.
“Hả?”, người của chi thứ ba há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Lương Hổ Khiếu lại đưa ra quyết định như vậy...
“Không phải! Anh cả ...”
“Câm miệng! Đừng gọi tôi là anh cả nữa. Tôi không có người em nào như vậy”, Lương Hổ Khiếu quát lớn.
Lượng Vệ Quốc sững sờ...
“Cậu Thư Thái, đã để cậu phải thất kinh rồi”.
Lương Hổ Khiếu cúi người, cung kính nói: “Chúng tôi đã mạo phạm tới cậu, mong cậu lượng thứ”.
“Sao thế? Một câu lượng thứ là có thể giải quyết được vấn đề sao? Ông coi tôi là ai vậy?”, Thư Thái nheo mắt cười.
“Cậu Thư Thái đừng giận. Tôi đã nói rồi. Những người đó không còn là người nhà họ Lương nữa. Bọn họ mạo phạm tới cậu, thực ra không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi đã đại diện cho nhà họ Lương xin lỗi cậu rồi. Nếu cậu vẫn giận thì tìm họ báo thù. Nhà họ Lương tuyệt đối sẽ không xen vào. Nếu cần thì tôi cũng có thể giúp sức cho cậu giải quyết những kẻ đó”, Lương Hổ Khiếu thản nhiên nói.
“Ồ!”, Thư Thái nhướn mày.
Hắn tưởng Lương Hổ Khiếu chỉ làm bộ, đổ trách nhiệm hết cho đám người Lương Vệ Quốc. Giờ xem ra ông ta không những đuổi bọn họ mà còn muốn đứng về phía nhà họ Thư nữa.
Đúng là một con chó mà. Hai mắt Thư Thái sáng rực. Hắn bật cười: “Tốt lắm, Lương gia chủ, ông là người thông minh. Thông minh hơn bọn họ nhiều. Nếu đã vậy thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, còn đám người Lương Vệ Quốc thì...”
“Tùy cậu xử trí”, Lương Hổ Khiếu lập tức đáp lại.
Người của chi thứ ba tái mặt. Nhà họ Lương đã bỏ rơi họ thật rồi sao...
“Anh cả, anh...”, Lương Vệ Quốc không dám tin.
“Lẽ nào anh muốn đắc tội với thần y Lâm. Lẽ nào anh đã quên sự đáng sợ của thần y Lâm rồi sao?”
“Tôi không quên. Có điều thời thế thay đổi rồi Lương Vệ Quốc. Có lẽ chú không hiểu lắm về tình hình của Yên Kinh lúc này. Giờ nhà họ Thư đã khác. Đừng nói là nhà họ Lương chúng ta, dù thần y Lâm có đứng đây thì cũng không dám đối kháng với bọn họ. Vậy thì nhà họ Lương là cái thá gì chứ?”
Lương Vệ Quốc bàng hoàng: “Không...không thể nào...Thần y Lâm là thiên tài yêu nghiệt. Cậu ta có thể sợ ai được chứ. Anh cả, có khi nào anh nhầm không?”
“Tôi không nhầm! Tôi nói thật cho chú biết, vừa rồi tôi cũng nhận được tin, không lâu trước đó nhà họ Thư =đã hợp tác với một nhân vật vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh của họ đã vượt xa hiện tại rồi. Cả Yên Kinh này không có ai dám đối đầu với họ đâu. Thần y Lâm cũng không ngoại lệ”, Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.
Lương Vệ Quốc tái mặt, vội vàng lùi lại. Sức mạnh của nhà họ Thư kinh khủng đến thế sao? Đến cả thần y Lâm cũng không phải là đối thủ?
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải. Nếu như nhà họ Thư không năng lực thì sao dám ra tay với Lương Huyền Mi và đối đầu với Lâm Chính chứ?
“Giờ chúng ta phải làm sao?”, người của chi thứ ba run rẩy hỏi.
“Hay là chúng ta nhận sai đi. Chắc là gia chủ và cậu Thư Thái sẽ tha cho chúng ta thôi”, có người nói.
Lương Vệ Quốc chỉ hừ giọng: “Nếu các người sợ chết thì đầu hàng đi. Người của chi thứ ba không phải là những kẻ vong ân bội nghĩa. Thần y Lâm đã từng ra mặt vì chúng ta, còn giúp đỡ chúng ta nữa. Giờ cậu ấy gặp khó khăn mà bảo tôi buông xuôi thì tôi không làm được”.
“Vậy ông chủ định...”
“Hôm nay đừng nói là Thư Thái. Dù là gia chủ nhà họ Thư tới đây thì cũng đừng hòng động vào đám người Thu Yến”, Lương Vệ Quốc gầm lên.
Người của chi thứ ba thấy vậy thì do dự rồi cũng đáp lại: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không đi nữa. Chúng tôi sẽ liều mạng với họ”.
“Đúng vậy. Liều mạng với bọn họ”.
“Cầu xin gì chứ, vậy khác gì để họ khinh thường". “Đây là nhà họ Lương , không dung túng cho người ngoài được”.
Người của chi thứ ba ít nhất, phúc lợi cũng kém nhất, những người mà ở lại với Lương Vệ Quốc đều là những người trung thành cả.
Bỗng dưng chi thứ ba trở nên vô cùng đoàn kết. Thế nhưng lúc này cứng miệng có tác dụng gì...
“Lương Vệ Quốc tôi không ngờ chú lại ngu ngốc như vậy. Được! Nếu chú đã không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách tôi”.
Lương Hổ Khiếu tức giận gật đầu rồi cúi người: “Cậu Thư Thái mời cậu qua bên nghỉ ngơi, để tôi xử lý đám này xong sẽ giúp cậu tìm Lương Huyền Mi. Cậu thấy thế nào?”
“Được”.
“Nếu đã vậy thì ra tay đi”, Lương Hổ Khiếu cũng không lằng nhằng. Ông ta hô lên.
Người của chi thứ hai lập tức hành động. Người của chi thứ ba tái mặt, lập tức bị đối phương bao vây. Lương Hổ Khiếu điều động những thành viên tinh nhuệ nhất có mặt. Lương Vệ Quốc rõ ràng không thể đấu lại được.
Chi thứ ba bất lực. Chưa tới một lúc thì người của chi thứ ba đã bị khống chế. Đám người Lương Vệ Quốc, Lương Hồng Anh bị ghì chặt xuống ghế.
“Thả tôi ra”, Lương Vệ Quốc giãy giụa.
“Cậu Thư, cậu định xử lý đám người này thế nào?”, Lương Hổ Khiếu khẽ cúi mình.
“Dám đối đầu với tôi, tôi vốn đã không muốn để họ sống qua ngày hôm nay rồi. Thế nhưng nể tình ông biết điều nên thế này đi, chặt tay với chân của mỗi người là được. Tôi không giết họ”, Thư Thái cười.
Người nhà họ Lương tái mặt. Lương Hổ Khiếu không hề từ chối, chỉ lập tức đáp lại “Cảm ơn cậu Thư”.
“Đừng khách sáo! Ha ha!”
“Ra tay đi”, Lương Hổ khiếu trầm giọng.
“Gia chủ...”
“Sao thế? Không hiểu à? Ra tay đi chứ”, ông ta lại quát lớn. Rõ ràng là ông ta không hề nói đùa.
Cả nhà họ Lương sững sờ. Mọi người đều là họ Lương, đều cùng máu mủ mà. Vậy mà hôm nay lại tàn sát lẫn nhau. Có không ít người không thể chấp nhận được. Họ luống cuống không biết phải làm gì.
Lương Hổ Khiếu quát lớn: “Các người đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ra tay?”
“Phản rồi! Làm phản rồi”, Lương Hổ Khiếu tức run: “Được lắm, các người đã không chịu ra tay thì tôi đích thân ra tay vậy”, nói xong, ông ta cầm con dao bổ củi trong sân, lao về phía Lương Vệ Quốc, ghì tay ông ta xuống bàn và chém xuống.
Đám đông sợ hãi không dám lên tiếng. Bỗng một giọng nói vang lên: “Tất cả dừng tay”.
Không biết là ai. Vô số người quay lại nhìn. Chỉ có hai người xuất hiện. Đó không phải là người nhà họ Lương mà là một người già một người trẻ. Đó là Tiểu Lưu và Nông Đường Công.
“Ông Nông?”, người nhà họ Lương sợ hết hồn. Hai người bước tới, không ai dám ngăn lại. Thư Thái với sắc mặt kỳ dị nhìn hai người bằng vẻ không dám tin.
“Ông Nông?”, Thư Thái há hốc miệng.
Nông Đường Công đanh mắt nhìn hắn, rồi bước tới tát cho hắn hai phát.
Bốp, bốp!
Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian...
Chương 2177: Tôi đợi ông
Tất cả đều há hốc mồm, sững sờ nhìn hai dấu tay trên khuôn mặt của Thư Thái...Thư Thái giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn: “Ông Nông, tại sao ông lại đánh tôi?”
“Ai cho cậu đưa người tới đây làm loạn thế?”, Nông Đường Công hừ giọng.
“Ông Nông, tôi...tới tìm thần y Lâm...Cô giáo của tôi đang bị bệnh nặng, gặp nguy hiểm nên cần thần y Lâm cứu chữa, vì vậy...”
“Vì vậy cậu cho người ép nhà họ Lương, bắt Lương Huyền Mi để thần y Lâm xuất hiện có phải không?”, Nông Đường Công trừng mắt.
“Điều này....”, Thư Thái há miệng, lập tức nhận thêm ai cú tát của Nông Đường Công.
Bốp bốp! Lần này Thư Thái thật sự bàng hoàng. Hắn ôm khuôn mặt sừng vù, trố tròn mắt nhìn Nông Đường Công bằng vẻ không dám tin.
“Ông Nông...”
“Cút! Lập tức đưa người của cậu cút đi cho tôi”, Nông Đường Công hét lớn. Mặt đỏ linh căng.
“Ông...”, Thư Thái đang định gào lên nhưng ngay lập tức bị người nhà họ Thư giữ lại và ra hiệu. Thư Thái thấy vậy bèn siết chặt nắm đấm, bặm môi nói: “Ông Nông, ông muốn tôi cút thì được thôi...nhưng ân sư của tôi đang bị bệnh nặng. Lẽ nào ông trơ mắt ra nhìn người ta chết mà không cứu giúp?”
“Thư Thái, cậu thật sự cho rằng tôi hồ đồ sao? Chuyện của nhà họ Cổ dù vừa xảy ra nhưng cậu tưởng tôi không biết gì chắc? Cổ Sam có chết cũng chẳng trách ai được. Huống hồ cách làm của cậu có thể mời được thần y Lâm sao? Hừ, tôi nói cho cậu biết với tính cách của cậu thì cậu ấy sẽ không ra tay chữa cho Cổ Sam đâu. Cậu từ bỏ đi”, Nông Đường Công lùi lại và gầm lên.
“Nói vậy tức là ông đứng về phía thần y Lâm?”, Thư Thái nói.
Nông Đương Công tát cho hắn một phát nữa không chút do dự.
Bốp! Cút tát mạnh vô cùng. Thư Thái lùi lại, trố tròn mắt, hừng hực sát ý.
“Dù cậu có mời được cậu ấy thì lão cũng không nể mặt cậu đâu. Cậu định thế nào?”, Nông Đường Công tức giận gầm lên.
Thư Thái nhìn ông ta chăm chăm. Một lúc sau, hắn run rẩy nói: “Được, được lắm. Chúng ta cứ chờ xem”.
Dứt lời, hắn hằm hằm đi ra cửa.
“Đứng lại. Quay lại đây cho tôi”, Nông Đường Công lên tiếng. Thế nhưng Thư Thái mặc kệ ông ta, chỉ dẫn người của nhà họ Thư rời đi.
“Khốn nạn! Quá láo”, Nông Đường Công tức tới mức giậm chân và trừng mắt.
Nhà họ Lương không dám lên tiếng. Vì dù sao thì đối với họ vị này là Đại Phật…
Lương Thu Yến rưng rưng nước mắt. Lương Tiểu Diệp cũng âm thầm lau nước mắt và an ủi mẹ của mình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, lúc này, Lâm Chính mới đẩy cửa bước ra. Anh đã lấy lại dáng vẻ của thần y Lâm.Nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm?”
“Cậu…cậu ta ở bên trong từ khi nào vậy?”, có người kêu lên. Vì chẳng ai nhìn thấy thần y Lâm bước vào thủ phủ của nhà họ Lương hết.
“Không có gì”, tâm trạng của Nông Đường Công không được tốt, ông ta ngồi xuống ghế và nói.
Tiểu Lưu chạy tới giải thích mọi chuyện cho anh. Sau khi biết được đầu đuôi, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, không phản ứng gì.
“Ông Nông, Thư Thái chẳng qua là cậu ấm, ông hà tất phải tức giận như vậy. Ở Yên Kinh này, người như cậu ta chẳng phải rất nhiều sao? Lẽ nào ông phải bận tâm như thế?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi không đến mức như thế. Chỉ là…ông nội cậu ta và tôi từng là chiến hữu, nhìn thấy Thư Thái như vậy thì tôi cảm thấy đau lòng”, Nông Đường Công thở dài.
Lâm Chính gật đầu: “Hóa ra là vậy. Nếu đã thế thì tôi nể tình ông, nhắc nhở ông vậy”.
“Nhắc nhở tôi”, Nông Đường Công giật mình.
“Buổi quyết đấu giữa tôi và Nakagawa sắp diễn ra rồi. Vì vậy mấy ngày này tôi không có thời gian. Thế này đi, cho ông mười ngày. Trong mười ngày đó ông bảo anh ta tới xin lỗi Lương Thu Yến và em gái tôi. Nếu được như vậy, tôi sẽ tha cho Thư Thái, còn nếu không thì không chỉ có Thư Thái mà cả nhà họ Thư đều tôi đều sẽ tính sổ cả”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Nông Đường Công nín thở: “Cậu Lâm…’
“Ông khỏi khuyên”, không đợi ông ta lên tiếng thì Lâm Chính đã cắt lời: “Tôi nói rồi, chỉ cần người khác gây sự với tôi thì ông nhất định phải ra mặt giải quyết. Nếu ông không giải quyết được thì lúc đó tôi sẽ xử lý. Ông không thể cho em gái tôi một câu trả lời hài lòng thì tôi đành phải ra tay thôi. Thế nào. Ông định nuốt lời à?”
Lâm Chính dù chữa trị cho Lương Huyền Mi nhưng những gì xảy ra bên ngoài anh đều nắm rõ. Nông Đường Công sao giấu nổi anh.
“Cậu nhóc, điều này...", Nông Đường Công vẫn còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính không nghe, chỉ nói đúng một câu: “Tôi đợi ông”.
“Tôi đợi ông”, nói xong anh quay về phòng.
Nông Đường Công nín thở, không biết làm gì, đành phải nhìn về phía đám người Lương Tiểu Điệp: “Nhóc, cháu đi khuyên thần y Lâm đi. Cậu ấy chiến đấu thì chắc cả hai bên đều sẽ bị tổn thất nặng nề mất…”
“Cháu…cháu khuyên kiểu gì ạ?", Lương Tiểu Điệp không biết phải làm thế nào.
“Phải làm thế nào mới được đây?”, Nông Đường Công thở dài.
Lương Vệ Quốc nhìn về phía cửa, nói giọng khàn khàn: “Người của chi thứ ba nghe rõ”.
“Dạ”.
“Lập tức đưa người nhà rời khỏi nhà họ Lương tới Thành Bắc”.
“Vâng”, đám đông lập tức thu dọn hành lý.
“Chú ba, chú đi đâu vậy?”, Lương Hổ Khiếu lập tức kêu lên.
“Nhà họ Lương đã không cho bọn em chỗ dung thân thì đương nhiên là bọn em rời đi rồi. Sao thế? Lương Hổ Khiếu, anh còn không định để bọn em đi?”, Lương Vệ Quốc hừ giọng.
Lương Hổ Khiếu tái mặt, khẽ nói: “Chú ba, đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ vì cái nhà này thôi…mong chủ hiểu cho…”
“Đó là chuyện của anh”, Lương Vệ Quốc mặc kệ, chỉ quay đầu rời đi.
“Chú ba!”, Lương Hổ Khiếu gọi. Thế nhưng Lương Vệ Quốc mặc kệ. Một lúc sau, người của chi thứ ba rời đi hết sạch.
“Anh cả, phải làm sao?”, Lương Khánh Tùng khẽ hỏi.
“Anh không ngờ Nông Đường Công lại ra mặt vì thần y Lâm. Trước đó có nghe nói hai người họ có mối quan hệ không tệ, nhưng không ngờ ông ta sẵn sàng vì thần y Lâm mà đối đầu với nhà họ Thư…Chú ba và nhà thần y Lâm cũng có mối quan hệ sâu sắc, như vậy thì chắc chắn chú ấy và Nông Đường Công cũng sẽ kết giao…Lần này…chiến lược của chúng ta thất bại rồi”, Lương Hổ Khiếu trầm giọng.
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Đã quyết định thì không còn đường lui. Đi thôi, cùng anh tới nhà họ Thư. Nói những lời của thần y Lâm cho họ nghe. Giờ thần y Lâm đối đầu với nhà họ Thư, ai thắng ai thua còn chưa biết”
“Dạ”
Chương 2178: Thủ đoạn độc ác
Chuyện của nhà họ Thư, Lâm Chính không thể nhịn được nữa. Món nợ này phải tính!
Anh cảm thấy anh chịu thiệt cũng không sao nhưng người bên cạnh anh mà chịu thiệt thì anh phải đòi lại công bằng bằng mọi giá. Anh sẽ giải quyết từng việc một. Giờ quan trọng nhất là chuyện với Nakagawa.
Lâm Chính không quan tâm tới danh tiếng của mình mà vì đất nước bị chịu nhục nên ảnh phải rửa nhục. Mấy ngày này Lâm Chính ở trong nhà xử lý vết thương cho Lương Huyền Mi.
Tới ngày thứ sáu, Lương Huyền Mi đã hồi phục.
“Anh…”, cô ta mở mắt, yếu ớt gọi.
“Cảm thấy thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Rất thoải mái, cơ thể ấm áp..”, Lương Huyền Mi cũng cười.
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đưa tay lên mặt, không dám nhìn anh nữa. Lâm Chính bật cười, lấy gương đưa cho cô ta: “Em nhìn xem, đây là ai”.
Lương Huyền Mi giật mình, từ từ bỏ tay ra.Khi nhìn thấy mình trong gương, cô ta bỗng choáng váng. Một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra: “Anh..đây là em sao?”, Lương Huyền Mi không dám tin.
“Không là em thì là ai?”, Lâm Chính cười nói.
Lương Huyền Mi sững sờ, run rẩy đáp lại: “Không…không thể nào…từ khi nào mà em trở nên đẹp như vậy chứ? Em bị hoa mắt đúng không?”
Khuôn mặt với hàng lông mày sắc nét, đôi mắt long lanh, làn da trắng như tuyết…Cô ta không khác gì bước ra từ trong tranh.
Cô ta biết bình thường mình cũng không đến nỗi nào nhưng đẹp thì cũng không tới mức này.
“Nhóc này, người trong gương chính là em. Trong lúc anh chữa trị cho em đã sử dụng vài loại dược liệu quý có tác dụng làm đẹp, vì vậy em mới trở nên như thế”, Lâm Chính cười nói .
“Thật…sao?”, Lương Huyền Mi ôm mặt, xấu hổi nói.
“Mau đi cho mẹ xem xem. Mấy ngày này bà ấy lo lắng cho em lắm, không thiết ăn uống luôn”, Lâm Chính xoa đầu Lương Huyền Mi.
Mặt Lương Huyền MI đỏ ửng, cô ta không dám nhìn Lâm Chính, chỉ gật đầu rồi bước xuống giường. Thế nhưng cô ta chưa ra khỏi sân thì cánh cửa đã được mở ra, một bóng hình vội vàng lao vào. Đó chính là tiểu Lưu.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi”, Tiểu Lưu kêu lên.
“Sao thế?", Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Phía bên nước Anh Hoa đang phong tỏa đường biển. Bọn họ cử 30 hạm chiến khóa chặt khu vực này, đồng thời sử dụng quân đội, dàn trận ở đây. Giờ nước Anh Hoa đã ép anh không thể nhập cảnh”, Tiểu Lưu khóc dở mếu dở.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Không chỉ có vậy, nước Anh Hoa còn sử dụng lực lượng đặc biệt gọi là Ám bộ. Nghe nói thành viên của Ám bộ là những Ninja mạnh nhất của nước Anh Hoa. Bọn họ đã đóng chốt tại các điểm nhập cảnh của nước này rồi. Mục đích của họ chính là ngăn cản việc anh nhập cảnh và quyết đấu với Nakagawa vào ngày mai. Như vậy thì coi như anh bại trận”, Tiểu Lưu lo lắng lắm.
Lâm Chính im lặng. Thực ra cả anh và Nông Đường Công đều đoán ra được những hành động của nước Anh Hoa. Bởi vì Nakagawa không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Lâm Chính đánh bại cả Imura cơ mà, vậy thì nếu Nakagawa đánh với anh chắc chắn là không thể chiến thắng được. Và nếu hắn thua thì đương nhiên là nước Anh Hoa sẽ mất mặt, không ngóc đầu lên được. Số vũ khí mà họ vừa có được cũng phải trả lại Long Quốc và họ sẽ trở thành trò cười.
Chuyện này mà xảy ra thật thì họ sẽ mất sức ảnh hưởng trên trường quốc tế. Vì vậy bọn họ phải dốc toàn lực ngăn chặn Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính không tham gia được buổi quyết đấu thì anh cũng sẽ bị cho rằng đã thua thảm hại như trận đấu ở nhà thể dục thể thao trước đó.
Như vậy danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại. Võ đạo của Long Quốc cũng sẽ trở thành trò cười. Lâm Chính cũng trở thành nỗi nhục của lịch sử tới muôn đời muôn kiếp.
Thủ đoạn quá độc ác!