Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211-215
Chương 211: Lợi hại vậy sao?
Xương Bá hoàn toàn bị nhấc bổng, hơn nữa… Lâm Chính chỉ dùng một tay nhấc ông ta lên.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng này mà không tin nổi.
Lâm Chính có sức lực lớn vậy sao? Một tay nhấc bổng một người béo?
Lợi hại quá!
Cũng không biết bàn tay đang bóp cổ Xương Bá có sức mạnh lớn thế nào, cổ Xương Bá bị lõm cả vào trong, gương mặt đỏ au. Dường như Lâm Chính dùng thêm chút sức nữa là có thể bóp chết ông ta…
“Xương Bá!”.
Đàn em của ông ta hoảng sợ la lên, tất cả cùng xông tới.
Từ Thiên lập tức dẫn người chặn lại.
“Không được động đậy, nếu không, đổ máu thì đừng trách ông đây vô tình!”, Đại Bưu hung dữ trừng mắt nhìn đám người phía trước, quát lên.
Đàn em của Xương Bá lập tức bị dọa sợ.
“Chú Kiên!”, Tư Đồ Kính hô khẽ.
“Vâng, cậu chủ!”, chú Kiên hiểu ý, mắt như tỏa ra sương lạnh, bước chân nhanh nhẹn, lao vọt đến chỗ Lâm Chính, vung tay đánh về phía trán Lâm Chính.
Tuy nhiên, khi bàn tay đó sắp sửa tới gần, Lâm Chính đột nhiên di chuyển cánh tay, đưa Xương Bá ra đỡ.
Chú Kiên ngẩn ngơ, vội vàng thu tay, nhưng không kịp nữa.
Bốp!
Chưởng đó đánh mạnh vào phần lưng của Xương Bá.
“Á!”.
Xương Bá rên lên thảm thiết, cả người đau đến mức run rẩy.
May là ông ta béo nhiều mỡ, nếu không, e rằng một chưởng này sẽ đánh nát xương sống của ông ta.
“Chú Kiên, chú làm gì vậy?”, Tư Đồ Kính tức giận.
Chú Kiên hít sâu một hơi, định tấn công tiếp, nhưng Lâm Chính lại thừa thế đạp chân tới.
Cú đạp này không phải động tác hoa mỹ gì, nhưng lại cực nhanh cực mạnh, khiến người ta không kịp đề phòng.
Rầm!
Chú Kiên bắt chéo tay chống đỡ, khi tay va chạm với cú đá đó lại cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ lan tới, đánh cho hai tay ông ta tê dại.
Ngay sau đó, Lâm Chính lại ném Xương Bá về phía ông ta.
Không hay!
Chú Kiên kinh hãi, muốn tránh nhưng lại không kịp tránh.
Rầm!
Hai người va vào nhau.
Đợi đến khi chú Kiên đẩy Xương Bá đau đến mức lăn lộn ra, Lâm Chính đã giẫm chân lên ngực ông ta, sức mạnh to lớn như sắp đạp nát xương lồng ngực của chú Kiên.
Chú Kiên bị đánh bại rồi!
Mọi người trở nên xôn xao.
Từ Thiên bên này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Một người luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công lại bị Lâm Chính đánh bại vậy sao?
Sao có thể?
Từ Thiên không tin.
Hơn nữa, vừa rồi Lâm Chính cũng không có chiêu thức gì đáng nói, chỉ đơn giản đá một cú.
Chỉ dựa vào nó mà đánh bại chú Kiên?
Chẳng lẽ chú Kiên này chỉ có hình thức mà không có thực lực?
Từ Thiên suy nghĩ trong lòng.
Chú Kiên và Xương Bá đều đã bị khống chế.
Đàn em của Xương Bá nhận được tin lập tức chạy vào trong, chớp mắt đã bao vây cả phòng khách của nhà họ Lạc không còn kẽ hở.
Người của Từ Thiên vội vàng vây lại bảo vệ cho Lâm Chính và Từ Thiên, nhưng tính nhân số thì người bên phía Từ Thiên quá ít.
“Cậu Lâm, người của tôi ít nhất phải nửa ngày mới có thể đến đây chi viện”, Từ Thiên nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đợi người của ông đến rồi, người của bọn họ cũng đến thì có tác dụng gì?”.
“Chuyện này…”.
“Tình hình không tệ như ông nghĩ, đừng lo lắng quá”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu Lâm có diệu kế gì sao?”.
“Không có diệu kế gì cả, tôi đến đây cũng không phải có âm mưu quỷ kế gì”.
Lâm Chính đáp, sau đó đi về phía Tư Đồ Kính.
“Anh muốn làm gì?”.
Khuôn mặt tự tin của Tư Đồ Kính cuối cùng cũng lộ ra sự căng thẳng.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng làm bậy. Tôi là người của Nam Phái, tôi là người của nhà Tư Đồ, anh mà làm rụng một sợi tóc nào của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cả nhà anh chết hết!”.
Hắn vừa nói xong, Lâm Chính lại đạp một đạp vào đầu gối của Tư Đồ Kính.
Rắc!
Tiếng xương vỡ giòn tan vang lên.
“Á!!”.
Tư Đồ Kính hét lên thảm thiết, ngã xuống đất.
Mọi người nhìn lại, đầu gối hắn đã bị gãy nát…
Hắn vừa ngã xuống đất, Lâm Chính lại giẫm lên bàn tay của hắn, nghiến xuống.
“Á! Á…”.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tư Đồ Kính trở nên dữ dội hơn, dường như sắp xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Những tiếng kêu la đau khổ khiến người nghe cũng sợ hãi, không rét mà run.
“Dừng tay!”, Lạc Bắc Minh sốt ruột, vội vàng đứng ra, quát lên: “Lâm Chính, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì mau dừng tay! Nếu không, Nam Phái sẽ không tha cho cậu! Mau dừng tay!”.
“Ồ? Nam Phái lợi hại như vậy thật sao?”, Lâm Chính nhướng mày.
Chương 212: Không có thuốc hối hận
“Mạnh hơn cậu tưởng tượng”, Lạc Bắc Minh nghiêm túc đáp.
Lạc Bắc Minh thà hi sinh cháu gái của mình cũng không dám đắc tội Nam Phái, đủ để thấy thực lực của Nam Phái đáng sợ đến thế nào.
Lâm Chính im lặng không nói, nhưng vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm Tư Đồ Kính, nhấc chân lên, giẫm mạnh vào tay kia của hắn.
Rắc.
“Á!”.
Tư Đồ Kính lại la hét thảm thiết.
Cơn đau dữ dội khiến hắn gần như sắp ngất đi.
Cảnh tượng ở hiện trường hết mức tàn nhẫn.
“Cậu…”, Lạc Bắc Minh thổi bay râu, trợn tròn mắt.
“Lạc Thiên, cô qua đây!”, Lâm Chính gọi Lạc Thiên đang đứng ngây ra ở bên kia.
Lạc Thiên run rẩy, căng thẳng đi tới.
Lúc này, trong đầu cô ta chỉ có một câu hỏi.
Người này… thật sự là người chồng vô dụng của Tô Nhu sao?
Con người tàn nhẫn và bí ẩn này thật sự là chàng rể vô dụng ở rể nhà họ Tô sao?
Lâm Chính lại lấy một cây kim châm cứu từ trong túi ở thắt lưng ra.
“Cầm lấy”.
Lạc Thiên không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo.
Sau khi cô cầm kim châm cứu, Lâm Chính lại cầm tay cô.
Lạc Thiên đỏ mặt, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ nồng đậm.
Lâm Chính di chuyển tay cô đến giữa hai hàng lông mày Tư Đồ Kính hơi lệch sang bên một chút, nhắm kim vào chỗ đó.
“Ở đây có một huyệt ẩn nhiều người không biết, trên huyệt ẩn này có một dây thần kinh nối với đại não của con người. Lạc Thiên, bây giờ cô chỉ cần đâm cây kim này xuống, phá hủy dây thần kinh đó, Tư Đồ Kính sẽ bị bại liệt hoàn toàn, nửa đời sau chỉ có thể nằm liệt trên giường”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên nghe vậy thì biến sắc.
Người xung quanh cũng kinh hãi tái mặt.
“Cậu không thể làm như vậy!”.
Chú Kiên đang bị khống chế gào lên.
“Lâm Chính, cậu dám!”, Xương Bá hét lên.
“Lâm Chính, nếu cậu dám làm vậy, cậu sẽ không quay đầu được đâu!”, Lạc Bắc Minh khuyên nhủ.
Lâm Chính không quan tâm đến ông ta.
Lạc Bắc Minh vội vàng nhìn về phía Lạc Thiên: “Thiên, dừng tay! Cháu muốn hại chết nhà họ Lạc chúng ta sao?”.
“Ông nội, cháu không muốn hại nhà họ Lạc, nhưng cháu cũng không muốn trở thành vật hi sinh của nhà họ Lạc!”.
“Được được được, chỉ cần cháu dừng tay, ông nội sẽ không ép cháu phải gả cho Nam Phái nữa, tuyệt đối không!”, Lạc Bắc Minh vội nói.
Lạc Thiên ngập ngừng, cắn chặt răng, tỏ ra do dự.
“Ông ta chưa chắc sẽ thực hiện lời hứa”, Lâm Chính nhắc nhở.
“Nhưng nếu thật sự làm vậy, anh cũng sẽ gặp rắc rối lớn”, Lạc Thiên lo lắng nói.
“Yên tâm, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên không nói gì, nhưng tay cầm kim lại run lên nhè nhẹ.
Tư Đồ Kính vừa đau đớn la hét vừa trợn mắt nhìn kim châm cứu ngay trên trán mình.
Người xung quanh đều nín thở, ngây ngốc nhìn Lạc Thiên.
Tư Đồ Kính sống hay chết đều phụ thuộc vào quyết định của Lạc Thiên.
Cô ta châm kim xuống thì rất hả hê, nhưng hậu quả gây ra sẽ vô cùng khủng khiếp.
Tất cả mọi người đều hồi hộp.
Cuối cùng.
Lạc Thiên thực sự không thể chịu đựng được áp lực này.
Cô ta đột nhiên đứng dậy, thở hổn hển.
“Không được… Không được…”, Lạc Thiên lắc đầu, nói: “Lâm Chính, nếu làm vậy thật sẽ không thể cứu vãn tình hình được nữa, tôi không thể khiến anh gặp rắc rối thêm nữa”.
“Chuyện này do cô quyết định, tôi chỉ ra mặt thay cô. Nếu cô đã chọn không động vào anh ta, tôi cũng tôn trọng quyết định của cô. Nhưng với tính cách và địa vị của người này, cô cũng biết đấy, anh ta sẽ không buông tha cho cô. Cho dù bây giờ cô không động vào anh ta, anh ta cũng sẽ trả thù cô và nhà họ Lạc. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, lần sau anh ta trả thù, cô có hối hận vì hôm nay tha cho anh ta không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lạc Thiên lập tức như mất hồn.
Phải.
Với tính cách của Tư Đồ Kính, sao có thể buông tha cho cô ta?
Nếu đã như vậy, hoặc là không làm, nếu làm thì làm cho trót.
Nghĩ đến đó, trong lòng Lạc Thiên cũng đưa ra quyết định
Chợt lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào.
“Dừng tay hết cho tôi!”.
Một giọng quát mạnh mẽ vang vọng trong phòng khách.
Ngón tay Lạc Thiên run rẩy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lại.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, mắt to mày rậm đi vào.
Nhìn thấy người đó, Từ Thiên ngạc nhiên biến sắc: “Sao ông ta lại đến đây?”.
“Lạc Thiên, ra tay đi”, Lâm Chính hối thúc.
“Không được!”.
Không đợi người đó lên tiếng, Từ Thiên đã lao tới, vội vàng nói.
“Sao?”, Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Chương 213: Tôi muốn nhờ anh cứu một người!
Người tới có đủ khả năng khiến Từ Thiên phải chủ động khuyên can Lâm Chính thì có thể thấy thế lực của người này khủng khiếp tới mức nào.
Lạc Bắc Minh thấy người này thì lập tức trở nên vui mừng. Xương Bá cũng thở phào.
“Người đến thì tốt rồi”, Xương Bá mỉm cười.
Ông ta bước tới ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Kính với vẻ mặt tức giận và cơ thể run rẩy. Tư Đồ Kính đã bị đánh gãy hai chân, máu me be bắt.
“Là ai làm?”, ông ta tức giận hỏi.
“Tôi”, Lâm Chính liếc nhìn: “ông là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu đã làm việc đúng ra không nên làm”, người đàn ông tức giận, phất tay: “Đưa hết đi”.
“Dạ”, đằng sau đồng loạt đáp lại, sau đó có mấy người mặc đồng phục đi tới.
Từ Thiên hoảng hốt, vội vàng bước tới: “Ông Tiêu, đừng như vậy. Chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm sao? Lẽ nào tôi mù? Có phải là hiểu lầm hay không tôi nhìn là biết?”, Từ Thiên bị người đàn ông họ Tiêu đáp trả.
“Ông nhìn ra cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thấy cậu cố ý khiến người khác bị thương, thấy cậu lao vào nhà dân, thấy cậu muốn giết người”, ông Tiêu gào lên. Cứ như Lâm Chính là một ác ma vậy.
“Ờ? Vậy ông hiểu đầu cua tai nheo của sự việc không?”
“Không! Cũng không cần cậu phải bận tâm”, ông Tiêu quát lớn: “Đưa những người liên quan đi hết. Ai mà chống đối, xử lý nghiêm”.
“Vâng”, nói xong, họ bắt đầu đưa người đi.
Lâm Chính lạnh mặt, đang định nói gì đó thì Từ Thiên ở bên cạnh đã giữ lấy tay anh.
“Cậu Lâm, coi như tôi xin cậu, đừng khinh suất. Nếu không, không chỉ cậu mà mọi người đều xong đời. Người này thân phận đặc biệt, cả Giang Thành này…có thể nói gần như số một”.
Từ Thiên nói khá mập mờ. Nhưng Lâm Chính có thể hiểu được.
Rằng nếu động vào người này thì Lâm Chính không biết có chết hay không nhưng đám người Từ Thiên sẽ chết chắc. Đến cả Lâm Chính cũng khó bảo vệ được họ.
Người này đáng sợ đến vậy sao?
Lâm Chính chau mày, hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên nói: “Gọi điện cho Kỷ Văn đi, để anh ta xử lý chuyện này. Đồng thời nói với người kia, tôi có thể đi theo bọn họ nhưng phải đảm bảo an toàn cho Lạc Thiên. Nếu như Lạc Thiên có chuyện gì thì dù ông ta là ai tôi cũng sẽ tính sổ đấy”.
Từ Thiên tim đập thình thịch. Thế nhưng ông ta biết là Lâm Chính đã nhượng bộ lắm rồi. Ông ta gật đầu, đi về phía ông Tiêu.
Cũng không biết Từ Thiên nói gì mà sắc mặt ông Tiêu trông vô cùng khó coi. Ông ta hừ giọng, nhưng không hề hành động tiếp.
Trừ Xương Bá, Từ Thiên thì những người khác đều bị đưa đi điều tra.
Nhà họ Lạc lại trở lại yên lặng như thường. Tư Đồ Kính được gấp rút đưa tới bệnh viện. Lạc Bắc Minh cũng được đi đi để trợ giúp điều trị.
Lâm Chính không đi đâu cả. Chuyến đi này anh chỉ vì muốn cứu Lạc Thiên mà thôi. Lạc Thiên bình an vô sự thì anh cũng yên tâm rồi.
Lúc ra khỏi Cục, Kỷ Văn bèn đi sau Lâm Chính.
“Người đó là ai vậy”, Lâm Chính phủi bụi trên người và hỏi.
“Tiêu Nghị, trước là đệ tử Nam Phái, giờ quản lý một phần Giang Thành và xung quanh. Là nhân vật tầm cỡ, ai cũng phải kiêng dè”, Kỷ Văn nghiêm túc nói.
“Chẳng trách Từ Thiên bảo tôi đừng khinh suất, nếu không đừng nói là họ mà ngay cả tập đoàn Dương Hoa cũng sẽ chịu ảnh hưởng”.
“Nếu Tiêu Nghị mặc kệ tất cả thì đúng là tập đoàn Dương Hoa sẽ chịu ảnh hưởng. Từ mọi khía cạnh mà nói, ông Từ làm vậy là đúng”, Kỷ Văn nói.
“Chúng ta không động vào họ thì bọn họ cũng sẽ không động tới chúng ta. Chuyện này tôi cũng không muốn bị động”, Lâm Chính thở dài.
Kỷ Văn không nói gì.
“Cậu Lâm”, lúc này, Từ Thiên từ cửa bước ra.
“Ông không sao chứ?”
“Tôi không sao, cậu Lâm, tôi phải tạm biệt rồi”, Từ Thiên khẽ cúi người.
“Lần này vất vả cho ông rồi. Bố của ông vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của cậu Lâm, bố tôi vẫn khỏe. Ông ấy cứ nhắc tới cậu suốt. Nếu cậu Lâm rảnh thì tới Nam Thành một chuyến thăm quan”, Từ Thiên cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Lúc này có một người thuộc hạ chạy tới bên cạnh Từ Thiên và nói nhỏ với ông ta vài câu. Từ Thiên khẽ tái mặt, trợn tròn mắt.
“Thật sao?”
“Chú Từ, không sai đâu ạ”.
“Đưa tới bệnh viện chưa?”
“Vẫn chưa. Chúng tôi sắp xếp xe đưa tới bệnh viện Nhân Dân Nam Thành rồi. Để ở đây sợ lành ít dữ nhiều.”
“Khốn nạn”, Từ Thiên nghiến răng, siết chặt nắm đấm
“Xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Chính hỏi.
“Xương Bá cùng với mấy người ở Giang Thành đã ra đòn tấn công rồi. Cậu Lâm, tôi không thể ở lại lâu. Bọn họ không chịu được việc tôi tự ý vào Giang Thành. Nếu tôi còn chần chừ ở đây thì e rằng sẽ phải ở đây vĩnh viễn mất”, Từ Thiên nói giọng khàn đặc.
Xương Bá có liên quan tới Nam Phái. Ở đây chắc chắn cũng có Nam Phái. Hành động vượt giới hạn của Từ Thiên đã khiến cho mấy ông lớn ở Giang Thành không chịu đựng thêm được nữa.
Sợ rằng bọn họ đã bắt đầu tấn công Từ Thiên rồi…Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhắm mắt.
“Ông về đi”.
“Cậu Lâm bảo trọng, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé”.
“Ông có thể vận động được bao nhiêu người”,
Từ Thiên giật mình: “Cậu Lâm, cậu muốn làm gì?",
“Dù sao thì ông cũng thuộc về Nam Thành nhưng tôi muốn ông có thể tới Giang Thành”.
Từ Thiên nín thở, cười khổ: “Cậu Lâm. Cậu không hiểu những người như bọn tôi, không biết trong giới chúng tôi phức tạp như thế nào rồi. Tôi phải mất mấy chục năm mới có thể đứng vững ở Nam Thành, giờ sao lại muốn về Giang Thành chứ? Vậy thì vô lý quá. Ba thế lực lớn ở Nam Thành gồm có Xương Bá, Khổ Long, Cung Hỉ Vân đều là những thế lực kinh khủng. Bọn họ có mối quan hệ phức tạp, đóng rễ cũng đã sâu, tôi khó mà chen vào được. Cậu Lâm, Nam Thành vẫn nhỏ hơn Giang Thành, nếu tôi gia nhập Giang Thành, có khi có thể thay trời đổi đất những cũng rất dễ thịt nát xương tan như chơi".
Từ Thiên dù sao cũng là kẻ lão làng, đi nhiều, biết nhiều.
Lâm Chính chỉ hỏi một câu: “Ông có muốn có Giang Thành không?”
Từ Thiên tim đập thình thịch. Một lúc sau, ông ta mới nói nên lời.
“Muốn”
“Cử người trông chừng ba kẻ đó. Trong vòng ba ngày, tôi muốn thế giới ngầm của Giang Thành đổi chủ".
“Cậu Lâm, chuyện này…”
“Đợi điện thoại của tôi”, Lâm Chính quay người rời đi.
Từ Thiên há hốc miệng, không biết phải nói gì. Trong lòng ông ta cảm thấy hoang mang vô cùng.
“Cậu Lâm…Cậu ngây thơ quá”, Giang Thành không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Từ Thiên thở dài, lắc đầu.
…
Lâm Chính và Kỷ Văn quay về y quán của Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng đã trở về. Tiểu Đông giúp cô ấy băng bó và xử lý vết thương.
Lần này may mà Kỷ Văn chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không thì mấy người Lâm Chính sao có thể dễ dàng được thả ra như vậy được.
Sắc mặt của Lạc Thiên không được tự nhiên. Trông cô ta khá bất an.
“Lần này đắc tội với Nam Phái, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù. Đến cả ông nội cũng kiêng dè họ. Lâm Chính, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta có nên triển khai kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch sao? Không cần đâu. Đây là Giang Thành, người của Nam Phái chưa tới mức dám vô thiên vô pháp. Lẽ nào ban ngày họ lại dám giết người? Cô yên tâm đi, không có chuyện gì hết”, Lâm Chính cười an ủi.
“Ý của anh là…”
“Y quán buôn bán như thường. Cô cũng đừng về nhà họ Lạc nữa, ở lại bệnh viện đi. Tôi sẽ dọn ra ngoài. Những chuyện khác cứ giao cho tôi”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên gật đầu, tỏ vẻ xấu hổ: “Thật ra anh cũng không cần dọn ra ngoài đâu”.
“Gì cơ”, Lâm Chính không nghe rõ.
“Không, không có gì…”, Lạc Thiên đột ngột xua tay nói dối.
Lâm Chính cảm thấy khó hiểu: “Lạc Thiên, cô hôm nay hơi kỳ lạ đấy”.
“Vậy…vậy sao? Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi. À mà…tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây”.
Lạc Thiên cười ái ngại, sau đó chạy ra khỏi phòng. Tiểu Đông đang thu dọn dụng cụ cũng cảm thấy hoang mang.
“Chị Lạc Thiên sao thế?”
“Tôi cũng không biết nữa”.
Lâm Chính sờ mũi, lắc đầu cười khổ. Anh định rời đi. Lúc này, Kỷ Văn đột nhiên nói: “Anh Lâm, không biết giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Kỷ Văn ngập ngừng rồi mới nói nhỏ: “Tôi muốn… nhờ anh cứu một người…”
“Ai?”
“Khang Gia Hào!”
Chương 214: Đoàn luật sư mạnh nhất (1)
Két!
Âm thanh chói tai vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch, say mèm đi vào nhà, lấy một lon bia trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết sạch, sau đó ngã ra ghế sofa, ngủ khò khò.
Nhưng mới ngủ được một lúc, ông ta bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc.
Người đàn ông run tay lướt điện thoại, sau đó bắt máy.
“Ông Khang, tiền viện phí của con gái ông khi nào ông có thể trả?”, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ êm tai.
“Xin hãy cho tôi thêm vài ngày”, người đàn ông nói giọng khàn khàn.
“Chúng tôi đã thư thả cho ông một tuần rồi, bệnh viện không phải nơi từ thiện, thực sự không thể kéo dài thêm nữa. Hơn nữa, tiền điều trị mỗi ngày của con gái ông cũng đã là con số trên trời, chúng tôi cũng biết tình hình hiện tại của ông rất khó khăn, chúng tôi đã tổ chức cho người trong bệnh viện quyên tiền giúp con gái ông, nhưng thu nhập của chúng tôi cũng có hạn, chỉ như muối bỏ biển, hi vọng ông có thể hiểu cho”.
“Tôi biết, cảm ơn các cô, cho tôi thêm bảy ngày… Không, ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi chắc chắn sẽ nộp viện phí”.
Giọng nói bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Ông Khang, tôi đề nghị ông hãy đưa con gái ông về nhà, thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa, hãy ở bên cạnh cô ấy…”.
“Cô có ý gì? Cô nói con gái tôi không cứu được?”, tâm trạng người đàn ông trở nên kích động, liên tục gào lên: “Tôi nói cho cô biết, con gái tôi sẽ không sao cả, nó sẽ được chữa khỏi! Chỉ là các người không chữa, đều tại các người! Đều là lỗi của các người!”.
Nói xong, người đàn ông ném điện thoại xuống sàn.
Cốp!
Điện thoại vỡ tan tành.
Người đàn ông thở dốc kịch liệt, vành mắt đỏ lên, giống như dã thú bị chọc giận.
Nhưng chỉ chốc lát sau, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ trong mắt ông ta.
Người đàn ông bất lực ngã quỵ xuống đất.
Con gái có cứu được hay không, sao ông ta lại không biết được.
Nhưng ông ta không dám đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Thời gian tốt nhất để chữa trị cho con gái đã lỡ mất rồi, bây giờ ông ta còn có thể làm gì được?
Gom tiền?
Tiền không gom đủ nữa rồi.
Sau khi thua vụ kiện của Tập đoàn Dương Hoa và Tập đoàn Liễu Thị, ông ta cũng thân bại danh liệt, từ trên đỉnh mây rơi xuống đáy khe núi.
Không ai muốn cho ông ta vay tiền nữa.
Còn Kỷ Văn, thành công đạp lên đầu ông ta nổi lên, trở thành luật sư nổi tiếng ở Giang Thành.
Ông ta cũng không nhận được vụ kiện nào nữa.
Thu nhập của ông ta xuống dốc, đến nỗi tiền phẫu thuật cho con gái cũng không có để nộp.
Khang Gia Hào biết, không chỉ vì danh tiếng của ông ta sụt giảm, mà chủ yếu là vì sự trả thù của Tập đoàn Liễu Thị, sự trả thù của ông hai Liễu.
Bây giờ ông ta đã mất tất cả.
Ngay cả con gái cũng sắp mất rồi.
“Con gái, con yên tâm, con sẽ không cô đơn đâu, bố sẽ đi cùng con”, Khang Gia Hào như người mất hồn nói.
Lúc này, ông ta đã bị bóng tối bao quanh.
“Sao ông không gọi đến số điện thoại tôi cho ông?”.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Khang Gia Hào ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy cửa nhà bị mở ra, có hai người đang đứng ở ngoài cửa.
Ông ta biết hai người họ.
Một người là Kỷ Văn, người còn lại… chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa.
“Các người đến làm gì?”, Khang Gia Hào âm thầm lau nước mắt, lạnh lùng nói.
Hai người này là kẻ đầu sỏ đã hủy hoại mọi thứ của ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không có thiện cảm gì với hai người.
“Cứu ông”, Lâm Chính trả lời.
“Cứu tôi? Cậu làm sao cứu tôi?”, Khang Gia Hào giận quá mà cười, ánh mắt hung ác như dã thú nhìn thẳng vào Lâm Chính: “Tôi không cần bất cứ ai cứu, cũng không cần ai thương hại. Nếu các người đến để cười nhạo tôi thì cứ cười đi, tôi không quan tâm!”.
Nhìn thấy bộ dạng của Khang Gia Hào, Kỷ Văn hơi đau đầu.
Lâm Chính lại không nói gì, đón lấy hợp đồng mà Kỷ Văn vừa soạn xong, đưa tới, đồng thời lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, đặt lên trên hợp đồng.
“Đoàn đội luật sư của tôi chỉ có một mình Kỷ Văn thì không đủ, anh ta còn quá trẻ, nếu có ông giúp đỡ, tôi nghĩ ở Giang Thành này, tôi sẽ không gặp rắc rối gì nữa. Tôi cần ông giúp tôi, hơn nữa, ông chỉ có thể giúp tôi! Ký vào hợp đồng này!”, Lâm Chính nói.
Khang Gia Hào vốn định chửi mắng, nhưng khi nhìn cuốn sổ trên hợp đồng thì không khỏi sửng sốt, sau đó cẩn thận cầm lên, mở ra…
Chương 215: Đoàn luật sư mạnh nhất (2)
Một lúc sau, ông ta ngây ra, cả người run lẩy bẩy, tay cầm cuốn sổ cũng không ngừng run lên…
“Cậu… cậu là… thần y Lâm?”, ông ta run giọng hỏi.
“Nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi cho con gái ông, ông có ký không?”.
“Ký, tôi ký! Tôi ký!”.
Khang Gia Hào ra sức hét lên, lập tức cầm bút, ký ba chữ thật to lên hợp đồng, sau đó bật khóc nức nở.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Khang Gia Hào, không an ủi, cũng không lên tiếng.
Kỷ Văn âm thầm thở phào.
Có sự gia nhập của Khang Gia Hào, có lẽ đoàn đội luật sư của Lâm Chính sẽ không có đối thủ ở tỉnh Giang Nam…
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Khang Gia Hào mới nhỏ lại.
“Xin lỗi…”.
“Đàn ông khóc không phải cái tội”.
“Có việc gì cần tôi làm sao?”.
“Biết Tiêu Nghị không?”, Lâm Chính hỏi.
Hai người đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
“Không tiếc bất cứ giá nào”.
Lâm Chính để lại mấy chữ, sau đó quay người rời khỏi nhà.
Kỷ Văn và Khang Gia Hào đều chấn động trong lòng, nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ biết đây sẽ là một trận chiến ác liệt, cũng là một thử thách mà Lâm Chính dành cho bọn họ.
Sau khi rời khỏi, Lâm Chính lái xe về Tập đoàn Dương Hoa.
Lúc này, điện thoại anh lại vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn điện thoại rồi bắt máy.
“Tiểu Chính”, đầu kia điện thoại là giọng của Tô Quảng.
“Bố, sao rồi ạ?”.
“À… con có rảnh không? Có thể đến bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhu giúp bố được không? Bố phải ra ngoài một lúc”, Tô Quảng do dự rồi nói.
Lâm Chính nghĩ ngợi rồi gật đầu đáp: “Được ạ”.
Nói xong thì chuyển hướng, đi đến bệnh viện Nhân Dân.
Lâm Chính đi theo địa chỉ mà Tô Quảng cho, thuận lợi tìm được phòng bệnh của Tô Nhu.
Nhưng vừa đến gần phòng bệnh lại thấy có rất nhiều người vây trước cửa, tiếng chửi mắng phẫn nộ vang lên.
“Đều tại cô! Đều do con khốn cô hại!”.
“Lần này nhà họ Tô chúng ta bị cô hại đến mức tan nhà nát cửa rồi! Cô hài lòng chưa?”.
“Cô sẽ không có kết cục tốt đâu! Sớm muộn gì các người cũng gặp báo ứng!”.
“Cô đợi đấy đi, ông trời sẽ gọi các người!”.
Tiếng chửi mắng chói tai vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, bấy giờ mới thấy những người tụ tập nơi cửa là Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Trân…
Bọn họ đều đang kích động, bị mấy bác sĩ y tá chặn lại, xem ra bọn họ muốn xông vào trong.
“Các người làm gì vậy?”.
Lâm Chính bước tới, giận dữ quát lên.
“Ô hô? Chân chó tới rồi à?”.
“Sao hả? Ôm đùi mấy ông lớn có sướng không?”.
“Tiếc là người ở khắp Giang Thành này đều đã biết cậu bị Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa đó hớt tay trên rồi!”.
“Chậc chậc chậc, một người đàn ông sống thành thế này cũng thật là nực cười”.
Đám Tô Mỹ Tâm, Tô Trân nói một cách quái gở.
“Đây là bệnh viện, các người còn ồn ào ở đây nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, bác sĩ ngăn chặn đám người Tô Mỹ Tâm nghiêm túc quát lên.
“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Chính, cậu đợi đấy, chuyện này chúng ta chưa xong đâu! Sau này nhà họ Tô chúng tôi chắc chắn sẽ sống chết với gia đình mấy người tới cùng!”.
Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó quay người dẫn theo mấy người còn lại rời đi.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lúc đi vào, anh mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu run lẩy bẩy ngồi trên giường bệnh.
Tô Quảng thì không thấy đâu.
“Sao cậu lại đến đây?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Cậu đi mau đi, đừng tiếp xúc với Tiểu Nhu nhà chúng tôi nữa. Tiểu Nhu nhà chúng tôi phải gả cho Chủ tịch Lâm, lỡ như hai đứa có tin đồn gì, làm tổn hại danh tiếng Tiểu Nhu nhà chúng tôi thì hỏng bét!”.
“Là bố gọi con qua đây”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người nhà họ Tô lại chạy đến đây?”.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, do dự một lúc rồi nói: “Bà nội… sắp không ổn rồi…”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đã đưa tới rồi, bác sĩ nói bà không còn sống được bao lâu nữa. Người nhà họ Tô cho rằng bà nội bị em làm tức giận mà ra nông nỗi đó, nên đến tìm em tính sổ!”, Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.
Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, cả người tràn ngập nỗi buồn.
Nghĩ lại cũng phải, dù gì đó cũng là mẹ ông ta, dù có mâu thuẫn thế nào, bây giờ cũng không quan trọng nữa.
“Bà nội thế nào rồi ạ?”, Tô Nhu hỏi.
Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhu, hạ giọng nói: “Bà nội muốn gặp con”.
“Gặp con?”, Tô Nhu trợn tròn mắt…
Xương Bá hoàn toàn bị nhấc bổng, hơn nữa… Lâm Chính chỉ dùng một tay nhấc ông ta lên.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng này mà không tin nổi.
Lâm Chính có sức lực lớn vậy sao? Một tay nhấc bổng một người béo?
Lợi hại quá!
Cũng không biết bàn tay đang bóp cổ Xương Bá có sức mạnh lớn thế nào, cổ Xương Bá bị lõm cả vào trong, gương mặt đỏ au. Dường như Lâm Chính dùng thêm chút sức nữa là có thể bóp chết ông ta…
“Xương Bá!”.
Đàn em của ông ta hoảng sợ la lên, tất cả cùng xông tới.
Từ Thiên lập tức dẫn người chặn lại.
“Không được động đậy, nếu không, đổ máu thì đừng trách ông đây vô tình!”, Đại Bưu hung dữ trừng mắt nhìn đám người phía trước, quát lên.
Đàn em của Xương Bá lập tức bị dọa sợ.
“Chú Kiên!”, Tư Đồ Kính hô khẽ.
“Vâng, cậu chủ!”, chú Kiên hiểu ý, mắt như tỏa ra sương lạnh, bước chân nhanh nhẹn, lao vọt đến chỗ Lâm Chính, vung tay đánh về phía trán Lâm Chính.
Tuy nhiên, khi bàn tay đó sắp sửa tới gần, Lâm Chính đột nhiên di chuyển cánh tay, đưa Xương Bá ra đỡ.
Chú Kiên ngẩn ngơ, vội vàng thu tay, nhưng không kịp nữa.
Bốp!
Chưởng đó đánh mạnh vào phần lưng của Xương Bá.
“Á!”.
Xương Bá rên lên thảm thiết, cả người đau đến mức run rẩy.
May là ông ta béo nhiều mỡ, nếu không, e rằng một chưởng này sẽ đánh nát xương sống của ông ta.
“Chú Kiên, chú làm gì vậy?”, Tư Đồ Kính tức giận.
Chú Kiên hít sâu một hơi, định tấn công tiếp, nhưng Lâm Chính lại thừa thế đạp chân tới.
Cú đạp này không phải động tác hoa mỹ gì, nhưng lại cực nhanh cực mạnh, khiến người ta không kịp đề phòng.
Rầm!
Chú Kiên bắt chéo tay chống đỡ, khi tay va chạm với cú đá đó lại cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ lan tới, đánh cho hai tay ông ta tê dại.
Ngay sau đó, Lâm Chính lại ném Xương Bá về phía ông ta.
Không hay!
Chú Kiên kinh hãi, muốn tránh nhưng lại không kịp tránh.
Rầm!
Hai người va vào nhau.
Đợi đến khi chú Kiên đẩy Xương Bá đau đến mức lăn lộn ra, Lâm Chính đã giẫm chân lên ngực ông ta, sức mạnh to lớn như sắp đạp nát xương lồng ngực của chú Kiên.
Chú Kiên bị đánh bại rồi!
Mọi người trở nên xôn xao.
Từ Thiên bên này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Một người luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công lại bị Lâm Chính đánh bại vậy sao?
Sao có thể?
Từ Thiên không tin.
Hơn nữa, vừa rồi Lâm Chính cũng không có chiêu thức gì đáng nói, chỉ đơn giản đá một cú.
Chỉ dựa vào nó mà đánh bại chú Kiên?
Chẳng lẽ chú Kiên này chỉ có hình thức mà không có thực lực?
Từ Thiên suy nghĩ trong lòng.
Chú Kiên và Xương Bá đều đã bị khống chế.
Đàn em của Xương Bá nhận được tin lập tức chạy vào trong, chớp mắt đã bao vây cả phòng khách của nhà họ Lạc không còn kẽ hở.
Người của Từ Thiên vội vàng vây lại bảo vệ cho Lâm Chính và Từ Thiên, nhưng tính nhân số thì người bên phía Từ Thiên quá ít.
“Cậu Lâm, người của tôi ít nhất phải nửa ngày mới có thể đến đây chi viện”, Từ Thiên nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đợi người của ông đến rồi, người của bọn họ cũng đến thì có tác dụng gì?”.
“Chuyện này…”.
“Tình hình không tệ như ông nghĩ, đừng lo lắng quá”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu Lâm có diệu kế gì sao?”.
“Không có diệu kế gì cả, tôi đến đây cũng không phải có âm mưu quỷ kế gì”.
Lâm Chính đáp, sau đó đi về phía Tư Đồ Kính.
“Anh muốn làm gì?”.
Khuôn mặt tự tin của Tư Đồ Kính cuối cùng cũng lộ ra sự căng thẳng.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng làm bậy. Tôi là người của Nam Phái, tôi là người của nhà Tư Đồ, anh mà làm rụng một sợi tóc nào của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cả nhà anh chết hết!”.
Hắn vừa nói xong, Lâm Chính lại đạp một đạp vào đầu gối của Tư Đồ Kính.
Rắc!
Tiếng xương vỡ giòn tan vang lên.
“Á!!”.
Tư Đồ Kính hét lên thảm thiết, ngã xuống đất.
Mọi người nhìn lại, đầu gối hắn đã bị gãy nát…
Hắn vừa ngã xuống đất, Lâm Chính lại giẫm lên bàn tay của hắn, nghiến xuống.
“Á! Á…”.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tư Đồ Kính trở nên dữ dội hơn, dường như sắp xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Những tiếng kêu la đau khổ khiến người nghe cũng sợ hãi, không rét mà run.
“Dừng tay!”, Lạc Bắc Minh sốt ruột, vội vàng đứng ra, quát lên: “Lâm Chính, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì mau dừng tay! Nếu không, Nam Phái sẽ không tha cho cậu! Mau dừng tay!”.
“Ồ? Nam Phái lợi hại như vậy thật sao?”, Lâm Chính nhướng mày.
Chương 212: Không có thuốc hối hận
“Mạnh hơn cậu tưởng tượng”, Lạc Bắc Minh nghiêm túc đáp.
Lạc Bắc Minh thà hi sinh cháu gái của mình cũng không dám đắc tội Nam Phái, đủ để thấy thực lực của Nam Phái đáng sợ đến thế nào.
Lâm Chính im lặng không nói, nhưng vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm Tư Đồ Kính, nhấc chân lên, giẫm mạnh vào tay kia của hắn.
Rắc.
“Á!”.
Tư Đồ Kính lại la hét thảm thiết.
Cơn đau dữ dội khiến hắn gần như sắp ngất đi.
Cảnh tượng ở hiện trường hết mức tàn nhẫn.
“Cậu…”, Lạc Bắc Minh thổi bay râu, trợn tròn mắt.
“Lạc Thiên, cô qua đây!”, Lâm Chính gọi Lạc Thiên đang đứng ngây ra ở bên kia.
Lạc Thiên run rẩy, căng thẳng đi tới.
Lúc này, trong đầu cô ta chỉ có một câu hỏi.
Người này… thật sự là người chồng vô dụng của Tô Nhu sao?
Con người tàn nhẫn và bí ẩn này thật sự là chàng rể vô dụng ở rể nhà họ Tô sao?
Lâm Chính lại lấy một cây kim châm cứu từ trong túi ở thắt lưng ra.
“Cầm lấy”.
Lạc Thiên không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo.
Sau khi cô cầm kim châm cứu, Lâm Chính lại cầm tay cô.
Lạc Thiên đỏ mặt, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ nồng đậm.
Lâm Chính di chuyển tay cô đến giữa hai hàng lông mày Tư Đồ Kính hơi lệch sang bên một chút, nhắm kim vào chỗ đó.
“Ở đây có một huyệt ẩn nhiều người không biết, trên huyệt ẩn này có một dây thần kinh nối với đại não của con người. Lạc Thiên, bây giờ cô chỉ cần đâm cây kim này xuống, phá hủy dây thần kinh đó, Tư Đồ Kính sẽ bị bại liệt hoàn toàn, nửa đời sau chỉ có thể nằm liệt trên giường”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên nghe vậy thì biến sắc.
Người xung quanh cũng kinh hãi tái mặt.
“Cậu không thể làm như vậy!”.
Chú Kiên đang bị khống chế gào lên.
“Lâm Chính, cậu dám!”, Xương Bá hét lên.
“Lâm Chính, nếu cậu dám làm vậy, cậu sẽ không quay đầu được đâu!”, Lạc Bắc Minh khuyên nhủ.
Lâm Chính không quan tâm đến ông ta.
Lạc Bắc Minh vội vàng nhìn về phía Lạc Thiên: “Thiên, dừng tay! Cháu muốn hại chết nhà họ Lạc chúng ta sao?”.
“Ông nội, cháu không muốn hại nhà họ Lạc, nhưng cháu cũng không muốn trở thành vật hi sinh của nhà họ Lạc!”.
“Được được được, chỉ cần cháu dừng tay, ông nội sẽ không ép cháu phải gả cho Nam Phái nữa, tuyệt đối không!”, Lạc Bắc Minh vội nói.
Lạc Thiên ngập ngừng, cắn chặt răng, tỏ ra do dự.
“Ông ta chưa chắc sẽ thực hiện lời hứa”, Lâm Chính nhắc nhở.
“Nhưng nếu thật sự làm vậy, anh cũng sẽ gặp rắc rối lớn”, Lạc Thiên lo lắng nói.
“Yên tâm, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên không nói gì, nhưng tay cầm kim lại run lên nhè nhẹ.
Tư Đồ Kính vừa đau đớn la hét vừa trợn mắt nhìn kim châm cứu ngay trên trán mình.
Người xung quanh đều nín thở, ngây ngốc nhìn Lạc Thiên.
Tư Đồ Kính sống hay chết đều phụ thuộc vào quyết định của Lạc Thiên.
Cô ta châm kim xuống thì rất hả hê, nhưng hậu quả gây ra sẽ vô cùng khủng khiếp.
Tất cả mọi người đều hồi hộp.
Cuối cùng.
Lạc Thiên thực sự không thể chịu đựng được áp lực này.
Cô ta đột nhiên đứng dậy, thở hổn hển.
“Không được… Không được…”, Lạc Thiên lắc đầu, nói: “Lâm Chính, nếu làm vậy thật sẽ không thể cứu vãn tình hình được nữa, tôi không thể khiến anh gặp rắc rối thêm nữa”.
“Chuyện này do cô quyết định, tôi chỉ ra mặt thay cô. Nếu cô đã chọn không động vào anh ta, tôi cũng tôn trọng quyết định của cô. Nhưng với tính cách và địa vị của người này, cô cũng biết đấy, anh ta sẽ không buông tha cho cô. Cho dù bây giờ cô không động vào anh ta, anh ta cũng sẽ trả thù cô và nhà họ Lạc. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, lần sau anh ta trả thù, cô có hối hận vì hôm nay tha cho anh ta không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lạc Thiên lập tức như mất hồn.
Phải.
Với tính cách của Tư Đồ Kính, sao có thể buông tha cho cô ta?
Nếu đã như vậy, hoặc là không làm, nếu làm thì làm cho trót.
Nghĩ đến đó, trong lòng Lạc Thiên cũng đưa ra quyết định
Chợt lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào.
“Dừng tay hết cho tôi!”.
Một giọng quát mạnh mẽ vang vọng trong phòng khách.
Ngón tay Lạc Thiên run rẩy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lại.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, mắt to mày rậm đi vào.
Nhìn thấy người đó, Từ Thiên ngạc nhiên biến sắc: “Sao ông ta lại đến đây?”.
“Lạc Thiên, ra tay đi”, Lâm Chính hối thúc.
“Không được!”.
Không đợi người đó lên tiếng, Từ Thiên đã lao tới, vội vàng nói.
“Sao?”, Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Chương 213: Tôi muốn nhờ anh cứu một người!
Người tới có đủ khả năng khiến Từ Thiên phải chủ động khuyên can Lâm Chính thì có thể thấy thế lực của người này khủng khiếp tới mức nào.
Lạc Bắc Minh thấy người này thì lập tức trở nên vui mừng. Xương Bá cũng thở phào.
“Người đến thì tốt rồi”, Xương Bá mỉm cười.
Ông ta bước tới ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Kính với vẻ mặt tức giận và cơ thể run rẩy. Tư Đồ Kính đã bị đánh gãy hai chân, máu me be bắt.
“Là ai làm?”, ông ta tức giận hỏi.
“Tôi”, Lâm Chính liếc nhìn: “ông là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu đã làm việc đúng ra không nên làm”, người đàn ông tức giận, phất tay: “Đưa hết đi”.
“Dạ”, đằng sau đồng loạt đáp lại, sau đó có mấy người mặc đồng phục đi tới.
Từ Thiên hoảng hốt, vội vàng bước tới: “Ông Tiêu, đừng như vậy. Chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm sao? Lẽ nào tôi mù? Có phải là hiểu lầm hay không tôi nhìn là biết?”, Từ Thiên bị người đàn ông họ Tiêu đáp trả.
“Ông nhìn ra cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thấy cậu cố ý khiến người khác bị thương, thấy cậu lao vào nhà dân, thấy cậu muốn giết người”, ông Tiêu gào lên. Cứ như Lâm Chính là một ác ma vậy.
“Ờ? Vậy ông hiểu đầu cua tai nheo của sự việc không?”
“Không! Cũng không cần cậu phải bận tâm”, ông Tiêu quát lớn: “Đưa những người liên quan đi hết. Ai mà chống đối, xử lý nghiêm”.
“Vâng”, nói xong, họ bắt đầu đưa người đi.
Lâm Chính lạnh mặt, đang định nói gì đó thì Từ Thiên ở bên cạnh đã giữ lấy tay anh.
“Cậu Lâm, coi như tôi xin cậu, đừng khinh suất. Nếu không, không chỉ cậu mà mọi người đều xong đời. Người này thân phận đặc biệt, cả Giang Thành này…có thể nói gần như số một”.
Từ Thiên nói khá mập mờ. Nhưng Lâm Chính có thể hiểu được.
Rằng nếu động vào người này thì Lâm Chính không biết có chết hay không nhưng đám người Từ Thiên sẽ chết chắc. Đến cả Lâm Chính cũng khó bảo vệ được họ.
Người này đáng sợ đến vậy sao?
Lâm Chính chau mày, hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên nói: “Gọi điện cho Kỷ Văn đi, để anh ta xử lý chuyện này. Đồng thời nói với người kia, tôi có thể đi theo bọn họ nhưng phải đảm bảo an toàn cho Lạc Thiên. Nếu như Lạc Thiên có chuyện gì thì dù ông ta là ai tôi cũng sẽ tính sổ đấy”.
Từ Thiên tim đập thình thịch. Thế nhưng ông ta biết là Lâm Chính đã nhượng bộ lắm rồi. Ông ta gật đầu, đi về phía ông Tiêu.
Cũng không biết Từ Thiên nói gì mà sắc mặt ông Tiêu trông vô cùng khó coi. Ông ta hừ giọng, nhưng không hề hành động tiếp.
Trừ Xương Bá, Từ Thiên thì những người khác đều bị đưa đi điều tra.
Nhà họ Lạc lại trở lại yên lặng như thường. Tư Đồ Kính được gấp rút đưa tới bệnh viện. Lạc Bắc Minh cũng được đi đi để trợ giúp điều trị.
Lâm Chính không đi đâu cả. Chuyến đi này anh chỉ vì muốn cứu Lạc Thiên mà thôi. Lạc Thiên bình an vô sự thì anh cũng yên tâm rồi.
Lúc ra khỏi Cục, Kỷ Văn bèn đi sau Lâm Chính.
“Người đó là ai vậy”, Lâm Chính phủi bụi trên người và hỏi.
“Tiêu Nghị, trước là đệ tử Nam Phái, giờ quản lý một phần Giang Thành và xung quanh. Là nhân vật tầm cỡ, ai cũng phải kiêng dè”, Kỷ Văn nghiêm túc nói.
“Chẳng trách Từ Thiên bảo tôi đừng khinh suất, nếu không đừng nói là họ mà ngay cả tập đoàn Dương Hoa cũng sẽ chịu ảnh hưởng”.
“Nếu Tiêu Nghị mặc kệ tất cả thì đúng là tập đoàn Dương Hoa sẽ chịu ảnh hưởng. Từ mọi khía cạnh mà nói, ông Từ làm vậy là đúng”, Kỷ Văn nói.
“Chúng ta không động vào họ thì bọn họ cũng sẽ không động tới chúng ta. Chuyện này tôi cũng không muốn bị động”, Lâm Chính thở dài.
Kỷ Văn không nói gì.
“Cậu Lâm”, lúc này, Từ Thiên từ cửa bước ra.
“Ông không sao chứ?”
“Tôi không sao, cậu Lâm, tôi phải tạm biệt rồi”, Từ Thiên khẽ cúi người.
“Lần này vất vả cho ông rồi. Bố của ông vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của cậu Lâm, bố tôi vẫn khỏe. Ông ấy cứ nhắc tới cậu suốt. Nếu cậu Lâm rảnh thì tới Nam Thành một chuyến thăm quan”, Từ Thiên cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Lúc này có một người thuộc hạ chạy tới bên cạnh Từ Thiên và nói nhỏ với ông ta vài câu. Từ Thiên khẽ tái mặt, trợn tròn mắt.
“Thật sao?”
“Chú Từ, không sai đâu ạ”.
“Đưa tới bệnh viện chưa?”
“Vẫn chưa. Chúng tôi sắp xếp xe đưa tới bệnh viện Nhân Dân Nam Thành rồi. Để ở đây sợ lành ít dữ nhiều.”
“Khốn nạn”, Từ Thiên nghiến răng, siết chặt nắm đấm
“Xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Chính hỏi.
“Xương Bá cùng với mấy người ở Giang Thành đã ra đòn tấn công rồi. Cậu Lâm, tôi không thể ở lại lâu. Bọn họ không chịu được việc tôi tự ý vào Giang Thành. Nếu tôi còn chần chừ ở đây thì e rằng sẽ phải ở đây vĩnh viễn mất”, Từ Thiên nói giọng khàn đặc.
Xương Bá có liên quan tới Nam Phái. Ở đây chắc chắn cũng có Nam Phái. Hành động vượt giới hạn của Từ Thiên đã khiến cho mấy ông lớn ở Giang Thành không chịu đựng thêm được nữa.
Sợ rằng bọn họ đã bắt đầu tấn công Từ Thiên rồi…Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhắm mắt.
“Ông về đi”.
“Cậu Lâm bảo trọng, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé”.
“Ông có thể vận động được bao nhiêu người”,
Từ Thiên giật mình: “Cậu Lâm, cậu muốn làm gì?",
“Dù sao thì ông cũng thuộc về Nam Thành nhưng tôi muốn ông có thể tới Giang Thành”.
Từ Thiên nín thở, cười khổ: “Cậu Lâm. Cậu không hiểu những người như bọn tôi, không biết trong giới chúng tôi phức tạp như thế nào rồi. Tôi phải mất mấy chục năm mới có thể đứng vững ở Nam Thành, giờ sao lại muốn về Giang Thành chứ? Vậy thì vô lý quá. Ba thế lực lớn ở Nam Thành gồm có Xương Bá, Khổ Long, Cung Hỉ Vân đều là những thế lực kinh khủng. Bọn họ có mối quan hệ phức tạp, đóng rễ cũng đã sâu, tôi khó mà chen vào được. Cậu Lâm, Nam Thành vẫn nhỏ hơn Giang Thành, nếu tôi gia nhập Giang Thành, có khi có thể thay trời đổi đất những cũng rất dễ thịt nát xương tan như chơi".
Từ Thiên dù sao cũng là kẻ lão làng, đi nhiều, biết nhiều.
Lâm Chính chỉ hỏi một câu: “Ông có muốn có Giang Thành không?”
Từ Thiên tim đập thình thịch. Một lúc sau, ông ta mới nói nên lời.
“Muốn”
“Cử người trông chừng ba kẻ đó. Trong vòng ba ngày, tôi muốn thế giới ngầm của Giang Thành đổi chủ".
“Cậu Lâm, chuyện này…”
“Đợi điện thoại của tôi”, Lâm Chính quay người rời đi.
Từ Thiên há hốc miệng, không biết phải nói gì. Trong lòng ông ta cảm thấy hoang mang vô cùng.
“Cậu Lâm…Cậu ngây thơ quá”, Giang Thành không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Từ Thiên thở dài, lắc đầu.
…
Lâm Chính và Kỷ Văn quay về y quán của Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng đã trở về. Tiểu Đông giúp cô ấy băng bó và xử lý vết thương.
Lần này may mà Kỷ Văn chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không thì mấy người Lâm Chính sao có thể dễ dàng được thả ra như vậy được.
Sắc mặt của Lạc Thiên không được tự nhiên. Trông cô ta khá bất an.
“Lần này đắc tội với Nam Phái, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù. Đến cả ông nội cũng kiêng dè họ. Lâm Chính, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta có nên triển khai kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch sao? Không cần đâu. Đây là Giang Thành, người của Nam Phái chưa tới mức dám vô thiên vô pháp. Lẽ nào ban ngày họ lại dám giết người? Cô yên tâm đi, không có chuyện gì hết”, Lâm Chính cười an ủi.
“Ý của anh là…”
“Y quán buôn bán như thường. Cô cũng đừng về nhà họ Lạc nữa, ở lại bệnh viện đi. Tôi sẽ dọn ra ngoài. Những chuyện khác cứ giao cho tôi”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên gật đầu, tỏ vẻ xấu hổ: “Thật ra anh cũng không cần dọn ra ngoài đâu”.
“Gì cơ”, Lâm Chính không nghe rõ.
“Không, không có gì…”, Lạc Thiên đột ngột xua tay nói dối.
Lâm Chính cảm thấy khó hiểu: “Lạc Thiên, cô hôm nay hơi kỳ lạ đấy”.
“Vậy…vậy sao? Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi. À mà…tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây”.
Lạc Thiên cười ái ngại, sau đó chạy ra khỏi phòng. Tiểu Đông đang thu dọn dụng cụ cũng cảm thấy hoang mang.
“Chị Lạc Thiên sao thế?”
“Tôi cũng không biết nữa”.
Lâm Chính sờ mũi, lắc đầu cười khổ. Anh định rời đi. Lúc này, Kỷ Văn đột nhiên nói: “Anh Lâm, không biết giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Kỷ Văn ngập ngừng rồi mới nói nhỏ: “Tôi muốn… nhờ anh cứu một người…”
“Ai?”
“Khang Gia Hào!”
Chương 214: Đoàn luật sư mạnh nhất (1)
Két!
Âm thanh chói tai vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch, say mèm đi vào nhà, lấy một lon bia trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết sạch, sau đó ngã ra ghế sofa, ngủ khò khò.
Nhưng mới ngủ được một lúc, ông ta bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc.
Người đàn ông run tay lướt điện thoại, sau đó bắt máy.
“Ông Khang, tiền viện phí của con gái ông khi nào ông có thể trả?”, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ êm tai.
“Xin hãy cho tôi thêm vài ngày”, người đàn ông nói giọng khàn khàn.
“Chúng tôi đã thư thả cho ông một tuần rồi, bệnh viện không phải nơi từ thiện, thực sự không thể kéo dài thêm nữa. Hơn nữa, tiền điều trị mỗi ngày của con gái ông cũng đã là con số trên trời, chúng tôi cũng biết tình hình hiện tại của ông rất khó khăn, chúng tôi đã tổ chức cho người trong bệnh viện quyên tiền giúp con gái ông, nhưng thu nhập của chúng tôi cũng có hạn, chỉ như muối bỏ biển, hi vọng ông có thể hiểu cho”.
“Tôi biết, cảm ơn các cô, cho tôi thêm bảy ngày… Không, ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi chắc chắn sẽ nộp viện phí”.
Giọng nói bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Ông Khang, tôi đề nghị ông hãy đưa con gái ông về nhà, thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa, hãy ở bên cạnh cô ấy…”.
“Cô có ý gì? Cô nói con gái tôi không cứu được?”, tâm trạng người đàn ông trở nên kích động, liên tục gào lên: “Tôi nói cho cô biết, con gái tôi sẽ không sao cả, nó sẽ được chữa khỏi! Chỉ là các người không chữa, đều tại các người! Đều là lỗi của các người!”.
Nói xong, người đàn ông ném điện thoại xuống sàn.
Cốp!
Điện thoại vỡ tan tành.
Người đàn ông thở dốc kịch liệt, vành mắt đỏ lên, giống như dã thú bị chọc giận.
Nhưng chỉ chốc lát sau, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ trong mắt ông ta.
Người đàn ông bất lực ngã quỵ xuống đất.
Con gái có cứu được hay không, sao ông ta lại không biết được.
Nhưng ông ta không dám đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Thời gian tốt nhất để chữa trị cho con gái đã lỡ mất rồi, bây giờ ông ta còn có thể làm gì được?
Gom tiền?
Tiền không gom đủ nữa rồi.
Sau khi thua vụ kiện của Tập đoàn Dương Hoa và Tập đoàn Liễu Thị, ông ta cũng thân bại danh liệt, từ trên đỉnh mây rơi xuống đáy khe núi.
Không ai muốn cho ông ta vay tiền nữa.
Còn Kỷ Văn, thành công đạp lên đầu ông ta nổi lên, trở thành luật sư nổi tiếng ở Giang Thành.
Ông ta cũng không nhận được vụ kiện nào nữa.
Thu nhập của ông ta xuống dốc, đến nỗi tiền phẫu thuật cho con gái cũng không có để nộp.
Khang Gia Hào biết, không chỉ vì danh tiếng của ông ta sụt giảm, mà chủ yếu là vì sự trả thù của Tập đoàn Liễu Thị, sự trả thù của ông hai Liễu.
Bây giờ ông ta đã mất tất cả.
Ngay cả con gái cũng sắp mất rồi.
“Con gái, con yên tâm, con sẽ không cô đơn đâu, bố sẽ đi cùng con”, Khang Gia Hào như người mất hồn nói.
Lúc này, ông ta đã bị bóng tối bao quanh.
“Sao ông không gọi đến số điện thoại tôi cho ông?”.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Khang Gia Hào ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy cửa nhà bị mở ra, có hai người đang đứng ở ngoài cửa.
Ông ta biết hai người họ.
Một người là Kỷ Văn, người còn lại… chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa.
“Các người đến làm gì?”, Khang Gia Hào âm thầm lau nước mắt, lạnh lùng nói.
Hai người này là kẻ đầu sỏ đã hủy hoại mọi thứ của ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không có thiện cảm gì với hai người.
“Cứu ông”, Lâm Chính trả lời.
“Cứu tôi? Cậu làm sao cứu tôi?”, Khang Gia Hào giận quá mà cười, ánh mắt hung ác như dã thú nhìn thẳng vào Lâm Chính: “Tôi không cần bất cứ ai cứu, cũng không cần ai thương hại. Nếu các người đến để cười nhạo tôi thì cứ cười đi, tôi không quan tâm!”.
Nhìn thấy bộ dạng của Khang Gia Hào, Kỷ Văn hơi đau đầu.
Lâm Chính lại không nói gì, đón lấy hợp đồng mà Kỷ Văn vừa soạn xong, đưa tới, đồng thời lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, đặt lên trên hợp đồng.
“Đoàn đội luật sư của tôi chỉ có một mình Kỷ Văn thì không đủ, anh ta còn quá trẻ, nếu có ông giúp đỡ, tôi nghĩ ở Giang Thành này, tôi sẽ không gặp rắc rối gì nữa. Tôi cần ông giúp tôi, hơn nữa, ông chỉ có thể giúp tôi! Ký vào hợp đồng này!”, Lâm Chính nói.
Khang Gia Hào vốn định chửi mắng, nhưng khi nhìn cuốn sổ trên hợp đồng thì không khỏi sửng sốt, sau đó cẩn thận cầm lên, mở ra…
Chương 215: Đoàn luật sư mạnh nhất (2)
Một lúc sau, ông ta ngây ra, cả người run lẩy bẩy, tay cầm cuốn sổ cũng không ngừng run lên…
“Cậu… cậu là… thần y Lâm?”, ông ta run giọng hỏi.
“Nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi cho con gái ông, ông có ký không?”.
“Ký, tôi ký! Tôi ký!”.
Khang Gia Hào ra sức hét lên, lập tức cầm bút, ký ba chữ thật to lên hợp đồng, sau đó bật khóc nức nở.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Khang Gia Hào, không an ủi, cũng không lên tiếng.
Kỷ Văn âm thầm thở phào.
Có sự gia nhập của Khang Gia Hào, có lẽ đoàn đội luật sư của Lâm Chính sẽ không có đối thủ ở tỉnh Giang Nam…
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Khang Gia Hào mới nhỏ lại.
“Xin lỗi…”.
“Đàn ông khóc không phải cái tội”.
“Có việc gì cần tôi làm sao?”.
“Biết Tiêu Nghị không?”, Lâm Chính hỏi.
Hai người đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
“Không tiếc bất cứ giá nào”.
Lâm Chính để lại mấy chữ, sau đó quay người rời khỏi nhà.
Kỷ Văn và Khang Gia Hào đều chấn động trong lòng, nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ biết đây sẽ là một trận chiến ác liệt, cũng là một thử thách mà Lâm Chính dành cho bọn họ.
Sau khi rời khỏi, Lâm Chính lái xe về Tập đoàn Dương Hoa.
Lúc này, điện thoại anh lại vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn điện thoại rồi bắt máy.
“Tiểu Chính”, đầu kia điện thoại là giọng của Tô Quảng.
“Bố, sao rồi ạ?”.
“À… con có rảnh không? Có thể đến bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhu giúp bố được không? Bố phải ra ngoài một lúc”, Tô Quảng do dự rồi nói.
Lâm Chính nghĩ ngợi rồi gật đầu đáp: “Được ạ”.
Nói xong thì chuyển hướng, đi đến bệnh viện Nhân Dân.
Lâm Chính đi theo địa chỉ mà Tô Quảng cho, thuận lợi tìm được phòng bệnh của Tô Nhu.
Nhưng vừa đến gần phòng bệnh lại thấy có rất nhiều người vây trước cửa, tiếng chửi mắng phẫn nộ vang lên.
“Đều tại cô! Đều do con khốn cô hại!”.
“Lần này nhà họ Tô chúng ta bị cô hại đến mức tan nhà nát cửa rồi! Cô hài lòng chưa?”.
“Cô sẽ không có kết cục tốt đâu! Sớm muộn gì các người cũng gặp báo ứng!”.
“Cô đợi đấy đi, ông trời sẽ gọi các người!”.
Tiếng chửi mắng chói tai vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, bấy giờ mới thấy những người tụ tập nơi cửa là Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Trân…
Bọn họ đều đang kích động, bị mấy bác sĩ y tá chặn lại, xem ra bọn họ muốn xông vào trong.
“Các người làm gì vậy?”.
Lâm Chính bước tới, giận dữ quát lên.
“Ô hô? Chân chó tới rồi à?”.
“Sao hả? Ôm đùi mấy ông lớn có sướng không?”.
“Tiếc là người ở khắp Giang Thành này đều đã biết cậu bị Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa đó hớt tay trên rồi!”.
“Chậc chậc chậc, một người đàn ông sống thành thế này cũng thật là nực cười”.
Đám Tô Mỹ Tâm, Tô Trân nói một cách quái gở.
“Đây là bệnh viện, các người còn ồn ào ở đây nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, bác sĩ ngăn chặn đám người Tô Mỹ Tâm nghiêm túc quát lên.
“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Chính, cậu đợi đấy, chuyện này chúng ta chưa xong đâu! Sau này nhà họ Tô chúng tôi chắc chắn sẽ sống chết với gia đình mấy người tới cùng!”.
Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó quay người dẫn theo mấy người còn lại rời đi.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lúc đi vào, anh mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu run lẩy bẩy ngồi trên giường bệnh.
Tô Quảng thì không thấy đâu.
“Sao cậu lại đến đây?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Cậu đi mau đi, đừng tiếp xúc với Tiểu Nhu nhà chúng tôi nữa. Tiểu Nhu nhà chúng tôi phải gả cho Chủ tịch Lâm, lỡ như hai đứa có tin đồn gì, làm tổn hại danh tiếng Tiểu Nhu nhà chúng tôi thì hỏng bét!”.
“Là bố gọi con qua đây”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người nhà họ Tô lại chạy đến đây?”.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, do dự một lúc rồi nói: “Bà nội… sắp không ổn rồi…”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đã đưa tới rồi, bác sĩ nói bà không còn sống được bao lâu nữa. Người nhà họ Tô cho rằng bà nội bị em làm tức giận mà ra nông nỗi đó, nên đến tìm em tính sổ!”, Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.
Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, cả người tràn ngập nỗi buồn.
Nghĩ lại cũng phải, dù gì đó cũng là mẹ ông ta, dù có mâu thuẫn thế nào, bây giờ cũng không quan trọng nữa.
“Bà nội thế nào rồi ạ?”, Tô Nhu hỏi.
Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhu, hạ giọng nói: “Bà nội muốn gặp con”.
“Gặp con?”, Tô Nhu trợn tròn mắt…