-
Chương 2168-2172
Chương 2168: Giáo viên nổi tiếng thế giới
Âm thanh giọng nói của Lương Huyền Mi không to cũng không nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh trai…
Thần y Lâm... là anh trai của Lương Huyền Mi thật sao?
Đang yên đang lành, Lương Huyền Mi sao lại có thêm một người anh trai thế?
Trước đó chưa từng nghe nhắc đến!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lâm Chính bước vào.
Ai dám tin?
Ai muốn tin chứ?
Căn nhà yên ắng đến rợn người.
Lâm Chính đi tới, định đở Lương Huyền Mi đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn chân của Hồng Năng Toàn vẫn ở trên bụng của Lương Huyền Mi, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu.
“Ôi…”
Hồng Năng Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay: "Thần y Lâm! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
"Đừng căng thẳng!"
Lâm Chính cúi xuống, vừa kiểm tra vết thương của Lương Huyền Mi vừa phủi bụi trên người cô ta, bình tĩnh nói: "Ông tên là gì?"
“Tôi… tôi tên là…”, Hồng Năng Toàn há hốc mồm, do dự một lát mới nói: “Tôi tên là Hồng Năng Toàn, lần đầu tiên gặp mặt, mong... mong thần y Lâm chỉ bảo nhiều hơn…”
Hồng Năng Toàn đã từng nghe nói về thần y Lâm.
Hầu hết những người bình thường ở đây chưa bao giờ nghe nói về những chiến tích khủng khiếp của thần y Lâm, nhưng Hồng Năng Toàn lại biết rất nhiều.
Thôn Dược Vương bị hủy diệt là do một tay thần y Lâm gây ra, còn có người nói rằng thần y Lâm là Đông Hoàng Thần Quân - giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo tiếng tăm lẫy lừng.
Xảo kình của Hồng Năng Toàn quả thực phi phàm, có thể coi là nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng so với người trước mặt này... thì ông ta hoàn toàn không bằng một con tép riu.
"Hồng Năng Toàn đúng không? Tôi biết rồi”.
Sau khi Lâm Chính châm vài mũi kim bạc vào người Lương Huyền Mi, xác nhận chắc chắn vết thương đã ổn định, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt cô ta.
Nhìn những vết móng vuốt cào cấu kinh hoàng, Lâm Chính cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.
Chắc chắn không phải do đàn ông làm ra.
"Ai đã cào vào mặt em ấy?"
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
Mọi người căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động.
Một số người vô thức liếc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Lâm Chính cũng lập tức nhìn sang.
Hoàng Diễm Hồng hơi hoảng hốt, biết mình không lên tiếng cũng vô ích, cô ta chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu đanh thép: "Là tôi cào đấy! Anh muốn thế nào?"
“Cô tên gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
"Hoàng Diễm Hồng! Tôi nói cho anh biết, thần y Lâm, tôi biết anh rất có danh tiếng, có bản lĩnh lớn, nhưng đây là nhà họ Cổ, là nhà giáo viên của tôi! Cô Cổ Sam của tôi đang ngồi ở đây! Nếu anh dám hỗn láo tức là không nể mặt giáo viên của tôi, đừng trách giáo viên của tôi không khách khí với anh”, Hoàng Diễm Hồng hét lên.
Cô ta biết rằng mình chắc chắn không đủ tư cách để khiêu khích thần y Lâm, lúc này, cách duy nhất để sống sót là nhắc đến Cổ Sam.
Đây là nhà họ Cổ, Cổ Sam là người sĩ diện, sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm.
Quả nhiên, Cổ Sam khó khăn ngồi dậy, yếu ớt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm! Cậu tự ý xông vào nhà người khác, cũng không thèm chào hỏi, cậu không cảm thấy quá mức vô lễ sao?"
Lâm Chính híp mắt, hơi ngẩng đầu lên: "Bà lại là ai?"
"Quá vô lễ!"
"Bà ấy là giáo viên của tôi, cô giáo Cổ Sam! Giáo viên nổi tiếng trên thế giới, anh chưa nghe nói đến hả?", La Hiên nghiêm nghị hét lớn.
“La Hiên!” Hồng Năng Toàn vội vàng quát lên với La Hiên, ra hiệu bảo anh ta câm miệng.
La Hiên định nói thêm gì đó nhưng thấy Hồng Năng Toàn tiếp tục nháy mắt, anh ta do dự một lúc, cuối cùng lại không nói nữa.
"Cổ Sam? Giáo viên nổi tiếng trên thế giới ư?"
Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe nói”.
"Vậy bây giờ cậu nghe thấy chưa?", Cổ Sam nghiêm túc hỏi.
"Nghe rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó anh chỉ vào mấy vết thương trên người Lương Huyền Mi, nhẹ giọng hỏi: "Những vết thương này... lại là do ai làm?"
“Tôi!”, Cỗ Vũ cũng đứng ra, trên mặt không chút sợ hãi.
"Còn những chỗ này thì sao?"
"Tôi!", lại một người khác nói.
"Những chỗ này nữa!"
"Tôi!"
...
Lâm Chính hỏi một câu, lại có một người đứng ra.
Dù sao cũng không thoát được, cho nên thay vì trốn tránh, chi bằng thành thật thừa nhận, suy cho cùng có Cổ Sam chống lưng, bọn họ tin rằng thần y Lâm dù có mạnh đến đâu, ít nhất cũng không dám phách lối ở nhà họ Cổ!
Nếu không, chẳng phải là tát vào mặt Cổ Sam sao?
Sao Cổ Sam có thể bỏ qua?
Dù thần y Lâm có bản lĩnh đến mức nào, ở nhà họ Cổ thì anh đều phải nể mặt Cổ Sam chứ?
"Tốt! Tốt lắm! Tôi biết cả rồi”.
Lâm Chính thở hắt một hơi, bế Lương Huyền Mi đến chiếc ghế bên cạnh, cho cô ta ngồi dựa vào.
Từ Đình chạy đến đở.
"Cô là ai?"
"Thần... Thần y Lâm, tôi tên là Từ Đình, là bạn của Huyền Mi...”, Từ Đình rụt rè nói.
"Ồ ... vậy phiền cô chăm sóc Huyền Mi một lát”, Lâm Chính nói.
"Không thành vấn đề, chỉ là... chỉ là...”, Từ Đình hơi sợ hãi, nói năng không trôi chảy.
"Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hờ hững nói: "Ông Hồng Năng Toàn phải không? Phiền ông đến đây một lát”.
Hồng Năng Toàn thở hổn hển, căng thẳng đáp: "Cậu Lâm...”
"Lại đây!"
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Chính đã cướp lời.
Cả người Hồng Năng Toàn run lẩy bẩy, lại không dám phản kháng, chỉ cắn môi dưới, rồi bước tới.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hồng Năng Toàn, không ai dám tin vị tông sư xảo kình này lại nghe lời thần y Lâm tới vậy.
"Sư phụ…”, La Hiên sốt ruột, vội vàng gọi.
Hồng Năng Toàn như thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu?
Nhưng La Hiên hoàn toàn không biết điểm đáng sợ của thần y Lâm.
Khoảnh khắc ông ta đến gần.
Bốp!
Lâm Chính tát thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.
Bịch!
Hồng Năng Toàn ngã nhào ngay tại chỗ, cơ thể ông ta đập mạnh xuống đất, khiến mặt sàn cũng bị nứt lìa.
Cú tát này thật đáng sợ.
Hồng Năng Toàn choáng váng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn, trong máu có bảy tám chiếc răng, da đầu tê dại.
Tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính lại tiến lên một bước, giẫm vào lòng bàn tay của Hồng Năng Toàn.
"A!"
Hồng Năng Toàn kêu rên thảm thiết.
Lòng bàn tay của ông ta vậy mà lại bị Lâm Chính giẫm thành thịt nát, gần như thành từng mảnh nát bấy.
Da đầu mọi người đều tê dại.
"Thần... Thần y Lâm, xin hãy tha cho tôi... xin... xin hãy tha cho tôi, tôi không biết cô ta là em gái của cậu, xin hãy tha cho tôi...”, Hồng Năng Toàn cố gắng hết sức hét lên.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giơ chân lên, đạp mạnh vào lòng bàn tay còn lại của Hồng Năng Toàn.
Rắc rắc!
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương bị nghiền nát.
Hồng Năng Toàn gần như ngất xỉu vì đau đớn, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng ông ta không dám phản kháng.
Bởi vì ông ta biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhấc chân lên.
"Xin lỗi, xin lỗi...”, Hồng Năng Toàn yếu ớt đau đớn kêu lên, ông ta đã hoàn toàn kinh hãi.
Mặc dù không phản kháng, nhưng ông ta có thể cảm nhận được đạo kình cuồn cuộn bá đạo từ hai lòng bàn chân kia.
Loại sức mạnh này chắc chắn không phải là thứ mà ông ta có thể chống lại.
Sau khi liếc nhìn Hồng Năng Toàn đang nằm trên mặt đất như một con chó chết không dám đứng dậy, Lâm Chính lắc đầu nhìn Hoàng Diễm Hồng.
“Cô, lại đây!”, anh bình tĩnh nói.
Nhưng ba từ này lại mang đến cho Hoàng Diễm Hồng cảm giác như sóng to gió lớn kinh hoàng.
Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy...
Sao lại thế chứ?
Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy?
Chương 2169: Trả thù
Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích?
Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: "Cô... cô Cổ..”.
"Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!"
Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: "Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?"
"Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Cậu...”
"Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Đám người nhà họ Cổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ.
Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!"
"Cô ơi, cứu... cứu em...”
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, khóc lóc lao vào vòng tay của Cổ Sam.
"Yên tâm, có cô ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cổ Sam do dự, an ủi.
"Cảm ơn cô!", Hoàng Diễm Hồng cảm kích nói.
Lúc này, Lâm Chính đã bước tới.
Anh đã mất kiên nhẫn.
Thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
"Thần y Lâm, anh là một thằng đàn ông to lớn, tại sao phải làm khó một cô gái chứ? Tôi thừa nhận Diễm Hồng đã sai nhưng anh cũng không đến mức chấp nhặt không chịu buông tha cho người ta thế chứ? Với y thuật của anh, vết thương trên người Huyền Mi muốn chữa khỏi chẳng phải rất dễ dàng sao?”, La Hiên lập tức đứng ra, nói.
Nhưng La Hiên vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nắm lấy tóc anh ta rồi đập mạnh đầu anh ta xuống bàn bên cạnh.
Bốp!
Chiếc bàn cứng rắn bị đầu La Hiên đập vỡ.
La Hiên hôn mê ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người sợ chết khiếp.
Lâm Chính lại cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hiên.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi tiếng bốp vang lên, lại có những mảnh vụn bay ra.
Lâm Chính không hề nương tay.
Một lúc sau, năm chiếc ghế bị đập tan tành.
Còn La Hiên đã không còn hình dạng của một con người, nằm bất động trên mặt đất. Những người xung quanh có thể thấy xương của La Hiên đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, cả người hoàn toàn tê liệt, cũng không biết còn sống hay đã chết.
"Em gái tôi bị các người đánh bị thương ra nông nỗi này, cũng không thấy đám chó má các người đứng ra ngăn cản! Bây giờ còn dám ngăn cản tôi sao?"
Lâm Chính thở hắt ra một hơi, ném cái ghế đã tan tành sang một bên, nhìn quanh rồi nói: “Còn ai muốn đứng ra dạy bảo tôi nữa không?”
Những người xung quanh đều vô thức lùi lại, đâu còn dám mở miệng.
Thấy vậy, Lâm Chính đi thẳng về phía Hoàng Diễm Hồng.
Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này ngay cả người nhà họ Cổ cũng bị dọa sợ.
"Kẻ Điên! Tên này... tên này đúng là một kẻ điên!”
"Thần y Lâm! Tốt nhất anh đừng làm loạn nữa”.
"Mau dừng lại!"
Mọi người liên tục gào thét.
Trên gương mặt già nua của Cổ Sam cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao bà ta cũng sống đến từng này tuổi, có sóng gió gì mà bà ta chưa từng thấy chứ? Bà ta hét lên đanh thép:
"Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!"
Lâm Chính hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta.
"Được! Được lắm! Đây là do cậu tự chuốc lấy!", Cổ Sam tức giận quay đầu lại nói: "Lập tức gọi cảnh sát, gọi đội tuần tra đến đây, ngoài ra mời tất cả phóng viên của Yên Kinh tới! Để mọi người nhìn kỹ thằng ranh được xưng là thần y Lâm rốt cuộc là loại người gì!"
Thằng ranh con!
Cổ Sam biết nếu dựa vào võ lực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát, hơn nữa có phóng viên đến, có áp lực dư luận, Lâm Chính sao có thể làm bậy?
Càng huống hồ, Cổ Sam là một giáo viên nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng, lời nói và hành động của bà ta đều đúng trong mắt mọi người, dư luận là lợi thế của bà ta! Dùng dư luận để đối phó Lâm Chính quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Người nhà họ Cổ bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Lâm Chính không dừng lại mà kéo Hoàng Diễm Hồng ra khỏi chỗ Cổ Sam.
"Dừng lại!"
"Buông cô ta ra!"
Một số người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính dọa sợ, không dám tiến lên.
Hoàng Diễm Hồng bị một tay Lâm Chính ném xuống đất, cô ta lập tức hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Cô ta muốn dựa vào tiếng khóc lóc om sòm để khiến Lâm Chính chấn động, nhưng không có ích gì cả.
"Thần y Lâm! Nếu cậu thực sự dám động vào học sinh của tôi thì tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt!", Cổ Sam gào mồm lên.
"Các người động đến em gái tôi, hôm nay dù tôi thân bại danh liệt cũng phải khiến các người trả giá đắt!"
Khuôn mặt Lâm Chính dữ tợn, lạnh lùng nói.
Cổ Sam hít một hơi thật sâu.
Nhưng Lâm Chính đã giữ lấy Hoàng Diễm Hồng đang điên cuồng giãy giụa la hét chói tai trên mặt đất, anh rút một cây châm bạc ra, không chút khách khí đâm vào gương mặt của Hoàng Diễm Hồng.
Ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm đậm của Hoàng Diễm Hồng già đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Gương mặt cô ta xuất hiện nhiều nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, đôi mắt trũng sâu, môi khô khốc, thậm chí xuất hiện cả những vết đồi mồi.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp đã biến thành khuôn mặt của một bà lão...
Chương 2170: Tôi bảo anh cút
Mặc dù bề ngoài Lâm Chính cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
Tuy Lương Huyền Mi không phải là em gái ruột của anh, nhưng cô ta là con gái của mẹ nuôi! Cũng là một trong số ít người thân của anh!
Hôm nay, nhóm người này đã làm người thân của anh bị thương ra nông nổi này. Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?
Vì vậy, anh bây giờ anh ra tay hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, không từ thủ đoạn, cũng không kể bất cứ giá nào!
Anh muốn phát tiết cho hả giận!
Là trả thù!
Là đòi lại công bằng!
Mọi người kinh hãi, không thể tin được.
Đây là thần y Lâm thật sao?
Mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy cự kỳ chấn động về thể xác và tinh thần.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một người thể hiện y thuật phi phàm của mình không phải để chữa bệnh, mà là để hủy diệt một người!
Thủ đoạn thần kỳ này khiến người khác không thể tưởng tượng nổi!
Hoàng Diễm Hồng không cảm thấy đau trên người, chỉ có cảm giác ngứa ran trên mặt.
Cô ta cố gắng hết sức để gỡ tay của Lâm Chính, rồi đột nhiên lùi lại.
"Cứu mạng, cứu mạng...”
Miệng cô ta vẫn đang la hét.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy tất cả những người xung quanh nhìn cô ta chằm chằm với vẻ hoảng sợ, cô ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
"Ánh... ánh mắt của mọi người là sao?”
"Tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?"
"Tôi... tôi bị làm sao rồi?"
Hoàng Diễm Hồng sợ hãi hoảng loạn, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đột nhiên, cô ta như hiểu ra điều gì, cầm lấy hộp mỹ phẩm đang đeo trên người, mở hộp ra, nhìn vào chiếc gương bên trong thì thấy một khuôn mặt vô cùng già nua...
"A a a!"
Những tiếng hét chói tai vang khắp nhà
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn suy sụp.
Cô ta che mặt, gào thét thê lương.
Không người phụ nữ nào có thể chấp nhận khuôn mặt của mình đột nhiên già đi, không người phụ nữ nào có thể chịu đựng sự giày vò này!
Đây là sự tra tấn từ tâm hồn.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ xinh đẹp.
"Mặt của tôi! Mặt của tôi! Thần y Lâm, tôi liều mạng với anh!"
Hoàng Diễm Hồng phát điên, không thèm quan tâm đến điều gì nữa, cứ thế lao đến.
Nhưng còn chưa tới gần, đã bị người bên cạnh kéo trở về.
"Diêm Hồng, cô bình tĩnh lại đi đã, không nên xúc động!", người bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng Hoàng Diễm Hồng vẫn không chịu buông tha, cô ta vùng vẫy điên cuồng, cuối cùng gào lên dữ dội, trợn mắt rồi ngất xỉu.
“Chết rồi hả?”, có người kêu lên.
“Không phải, cô ta bị kích thích quá mạnh đến mức ngất đi!”, người bên cạnh kiểm tra hô hấp của cô ta, vội vàng nói.
"Cô ta cào vào mặt em gái tôi, tôi sẽ khiến cô ta cả đời không ngẩng đầu lên được!"
Lâm Chính khàn giọng nói, cuối cùng tầm mắt chuyển sang nhìn Cổ Sam.
Bây giờ mọi người đều không dám khiêu khích Lâm Chính!
Thần y Lâm đã hoàn toàn tức giận.
Anh sẽ xử lý bất cứ ai dám chống đối anh, không hề nương tay, hơn nữa thủ đoạn rất tàn độc!
Lâm Chính bước về phía trước, không ai ngăn cản anh.
Đám người nhà họ Cổ run sợ không dám lại gần.
Ngay cả Cổ Sam cũng không bình tĩnh được nữa.
Bà ta trợn tròn đôi mắt già nua: "Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì? Cậu... cậu đã hại nhiều người như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả tôi mà cậu cũng không chịu buông tha sao?"
"Bà đã ra tay thì bà phải chịu trách nhiệm! Cổ Sam, bà nên cảm thấy vui mừng vì tôi chỉ tính sổ với bà mà không phải là cả nhà họ Cổ, nếu không, hôm nay ở Yên Kinh sẽ không còn nhà họ Cổ nữa!"
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó lại lấy ra một cây châm bạc khác, định đâm về phía Cổ Sam.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cây châm bạc.
Không ai biết cây châm bạc này đâm vào người Cổ Sam sẽ như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng vô ích.
Bọn họ đều không biết võ công, sao có thể ngăn cản được Lâm Chính?
Vô số người thở gấp, ngơ ngác nhìn cây châm bạc đang áp sát gần về phía Cổ Sam, dường như tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy nhiên, vào thời điểm khi cây châm bạc chuẩn bị đâm vào Cổ Sam, một tiếng hét giận dữ vang lên.
"Dừng tay cho tôi!"
Lâm Chính lập tức dừng tay, quay đầu nhìn lại.
Một đám đông người mặc vest nhanh chóng lao vào nhà, lập tức bao vây Lâm Chính không có khe hở.
Mọi người đều sững sờ.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đeo kính, sải bước vào phòng.
Người đàn ông vuốt tóc ra sau, mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, vóc người cao lớn, hết sức tuấn tú.
Nhưng điều mà mọi người đặc biệt quan tâm là khí chất của hắn, rất nổi bật trong số những người bình thường!
"Thư Thái!"
Cổ Sam lập tức nhận ra người đến là ai, bà ta sốt sắng gọi.
"Cái gì? Cậu Thư Thái đến rồi sao?”
"Cứu tinh! Là cứu tinh! Cứu tinh đến rồi! Nhà họ Cổ chúng ta được cứu rồi!"
"Tốt quá!"
Nhà họ Cổ đều nhận ra thanh niên trẻ này, bọn họ kích động đến mức nước mắt lưng tròng, rối rít kêu lên.
Cổ Vũ vội vàng tiến lên trước, kích động nói: "Thư Thái, anh tới thật đúng lúc, nếu tới muộn hơn thì mẹ tôi... sẽ lành ít dữ nhiều rồi!"
"Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể hỗn láo!"
Người đàn ông tên Thư Thái nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó bước lên phía trước, hơi khom người với Cổ Sam: "Cô giáo! Thực sự xin lỗi, Thư Thái đến muộn rồi”.
"Không sao! Đứa trẻ ngoan, cô không sao!", Cổ Sam nở nụ cười yên tâm, đáp.
Thư Thái khẽ gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, liếc nhìn Lâm Chính, mặt không biểu cảm nói: "Cút!"
"Anh nói gì cơ?"
Lâm Chính nghiêng đầu thờ ơ hỏi.
“Tôi nói anh cút đi, không nghe thấy hả?”, Thư Thái tức giận trợn to hai mắt!
Chương 2171: Xin anh đừng làm bà ấy bị thương
Nhiều người tưởng rằng mình điên rồi!
Người trẻ tuổi trước mắt lại dám nói thần y Lâm cút?
Anh ta là ai?
Đầu óc bị hỏng rồi sao?
Chẳng lẽ anh ta không biết thần y Lâm?
Đầu óc mọi người nóng lên, ai nấy tưởng mình điên rồi.
Ngược lại, một số người có chút quyền thế, tầm nhìn rộng mở đã nhận ra người đàn ông tuấn tú đó là ai.
“Thư Thái? Chẳng lẽ là người đó… là nhà họ Thư…”, có người nhỏ giọng, muốn nói lại thôi.
“Không thì là ai? Yên Kinh có bao nhiêu nhà họ Thư?”.
“Chậc, người nhà họ Thư đến rồi? Lại còn là học trò của Cổ Sam… Nói vậy nhà họ Thư… định tham gia vào việc này?”.
“Lợi hại! Lợi hại! Nếu nhà họ Thư cũng vào cuộc, e rằng ngay cả thần y Lâm cũng không thể không cúi đầu!”.
“Xem ra lần này thần y Lâm không động vào Cổ Sam được rồi!”.
Người xung quanh bàn tán.
Nghe được những lời bàn tán này, những người không biết rõ chân tướng xem như đã hiểu ra bối cảnh của Thư Thái không tầm thường.
Nhưng dựa vào nhà họ Thư mà dám quát tháo thần y Lâm?
Lâm Chính nhìn những người đàn ông mặc vest một lượt, nói: “Tôi cho các người một cơ hội, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi!”.
“Tránh? Anh cũng xứng?”.
Thư Thái vung tay.
Loạt soạt.
Tất cả người đàn ông mặc vest lấy súng mang theo trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.
Bảy tám khẩu súng đen ngòm giống như miệng ác ma, người ở đây nhìn thấy đều run sợ.
“Rút súng rồi…”.
“Sắp xảy ra án mạng rồi…”.
Giọng nói run rẩy không thôi, khách khứa trở nên căng thẳng, đã có người lặng lẽ rời đi, không dám ở lại nơi thị phi này nữa.
Người nhà họ Cổ nhìn thấy những cây súng đen ngòm ấy cũng trở nên tràn đầy tự tin.
“Thần y Lâm, cho dù thân thủ anh có tốt thế nào cũng không thể lợi hại hơn đạn nhỉ?”, Cổ Vũ hừ một tiếng.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn cùng cực… Thủ đoạn của thần y Lâm không sợ đao kiếm đạn bắn từ lâu… Nếu Người nhà họ Cổ các người còn muốn sống thì mau quỳ xuống nhận lỗi, không thì không kịp nữa rồi!”, bên này Hồng Năng Toàn đau khổ đứng lên, hét lớn.
Hai cánh tay ông ta còn đang chảy máu.
“Hồng Năng Toàn! Uổng cho ông xưng là tông sư xảo kình, thế mà lại hèn nhát như vậy! Bản thân ông sợ thân y Lâm đã đành, đừng nghĩ ai cũng vô tích sự giống ông chứ! Phế vật!”, Cổ Vũ mắng chửi.
“Cậu…”, Hồng Năng Toàn á khẩu.
“Vị này là Hồng Năng Toàn tông sư sao? Hừ, đúng là nực cười, thế mà lại sợ một con kiến không biết trời cao đất dày. Tôi nói thật vậy, mấy sự tích của thần y Lâm tôi đã nghe rồi. Tôi thừa nhận, mấy cây súng này không làm gì được thần y Lâm, nhưng tôi phải nói rõ, nổ súng hay không không cần kết quả, mà là thái độ, thái độ của Thư Thái tôi! Nhà họ Thư tôi nổ súng nghĩa là tuyên chiến! Rõ chưa? Anh ta chặn được đạn, nhưng có chặn được lửa giận của nhà họ Thư chúng tôi không?”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
Cổ Sam là cô của Thư Thái!
Thư Thái trở mặt với Lâm Chính vì cô mình, truyền ra ngoài dư luận sẽ đứng về hắn, nhà họ Thư cũng sẽ dốc sức ủng hộ hắn.
Những người khác ngạc nhiên nhìn hắn.
“Vậy bây giờ các người có thái độ gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mau cút ra khỏi đây! Từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt cô tôi nữa!”, Thư Thái quát.
“Nếu tôi không đi thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không cút? Hừ, có lẽ bây giờ tôi không làm gì được anh, nhưng tôi bảo đảm anh sẽ không thể sống sót rời khỏi Yên Kinh này được!”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
Hắn có vốn liếng để nói ra câu đó.
Hắn cũng cảm thấy nhà họ Thư có năng lực đó!
“Được, tôi biết rồi!”.
Lâm Chính liên tục gật đầu, đi thẳng tới trước.
“Đứng lại!”.
Thư Thái quát lớn.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm, dự định đi ra khỏi vòng vây.
“Ra tay!”, Thư Thái lạnh lùng quát, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Những người cầm súng trên tay chuẩn bị bóp cò.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, châm của Lâm Chính đã đâm vào cổ bọn họ, tất cả đứng yên không động đậy.
“Thần y Lâm!”.
“Mau dừng lại!”.
“Không!”.
Bọn họ hét lên thảm thiết.
Nhưng không có ích gì.
Lâm Chính bước nhanh tới trước, tóm lấy Cổ Sam từ trên giường.
Tuy Thư Thái mạnh miệng, nhưng lại không ngăn được Lâm Chính.
“A! Không! Đừng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Cổ Sam vốn bệnh nặng, vô cùng yếu ớt, lần này ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn, chỉ đành dùng hết sức lực gào lên.
Nhưng Lâm Chính nào có quan tâm đến bà ta?
“Tính mạng bà sắp tàn, bệnh nặng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng bà làm em gái tôi bị thương, mạng của bà mấy ngày tới tôi cũng sẽ lấy!”.
Nói xong, anh rút châm bạc ra, chuẩn bị đâm xuống.
“Không!”.
Nhiều người kinh hãi kêu lên.
Khoảnh khắc châm bạc sắp đâm vào người Cổ Sam, một bàn tay đầy máu đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Chính.
Lâm Chính sững sờ, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lương Huyền Mi đã lảo đảo nhoài người lên lưng mình từ lúc nào…
“Huyền Mi?”.
“Anh… Đừng… làm bà ấy bị thương… Xin anh đấy…”.
Chương 2172: Anh là cái thá gì?
“Không giết người này? Huyền Mi, bọn họ hại em thê thảm như vậy, dung mạo bị hủy hoại, toàn thân đầy thương tích. Nếu anh đến muộn, em thậm chí còn mất mạng! Bọn họ đối xử với em như vậy, sao em có thể tha thứ cho bọn họ?”, Lâm Chính nói.
“Anh, Cổ Sam không có đạo đức… không xứng làm giáo viên dạy người khác, nhưng dù bà ấy có thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là cô của em… Hôm nay anh động vào bà ấy, truyền ra ngoài em sẽ là người không biết tôn sư trọng đạo, cũng sẽ khiến anh gặp rắc rối vô tận. Cho nên anh, bỏ đi, chúng ta quay về, đừng chấp nhặt với bà ấy nữa…”, Lương Huyền Mi nắm chặt tay Lâm Chính, người dán chặt lên lưng anh, yếu ớt nói.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông châm bạc xuống.
Châm này hạ xuống, anh sẽ sảng khoái, nhưng tin rằng nó sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho Lương Huyền Mi.
Dù Cổ Sam có khiến người ta chán ghét thế nào, chung quy bà ta cũng là cô của Lương Huyền Mi.
Lâm Chính phải đứng trên góc độ của Lương Huyền Mi để suy nghĩ.
“Được! Huyền Mi, anh nghe em, em nói không giết thì không giết!”.
Lâm Chính đẩy nhẹ Cổ Sam ra, cơ thể già nua đó lập tức ngã xuống, được những người nhà họ Cổ ở phía sau đỡ lấy.
“Mẹ!”.
“Cô, cô không sao chứ?”.
Bọn họ luống cuống đỡ Cổ Sam lên giường.
Cổ Sam thở hổn hển, không ngừng run rẩy, khuôn mặt cũng hiện lên màu đỏ quái dị.
“Không hay! Bệnh của mẹ tái phát rồi, mau lấy thuốc tới đây!”.
“Dùng Huyết Sâm! Dùng Huyết Sâm nghìn năm!”.
Người nhà họ Cổ sốt ruột hét lên.
Huyết Sâm mà Hoàng Diễm Hồng đem tới lập tức được lấy ra, cắt cho Cổ Sam dùng.
“Bây giờ thuốc giả mà cũng có thể trị bệnh?”.
Lâm Chính lầm bầm một câu.
“Thuốc giả?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Anh thì hiểu cái gì! Đây là Huyết Sâm nghìn năm!”, Cổ Vũ tức giận.
“Huyết Sâm? Hừ, củ cải nhuộm chút nước màu mà thôi!”.
Lâm Chính lắc đầu, bế ngang Lương Huyền Mi lên, đi ra ngoài.
“Củ cải?”.
Cổ Vũ sững sờ.
Những người khác đều nhường đường.
Khi đi ngang qua Thư Thái, Lâm Chính bất giác dừng bước.
“Anh nên cảm thấy may mắn. Nếu không phải em gái tôi không muốn tiếp tục truy cứu, thì hôm nay anh cũng đừng hòng ra khỏi nhà họ Cổ”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, đây là Yên Kinh, không phải ai cũng sợ anh! Thư Thái tôi lại càng không! Anh là cái thá gì?”, Thư Thái hừ một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ, tràn đầy thách thức và bá đạo.
Lâm Chính không nói gì, đưa Lương Huyền Mi rời đi.
Lâm Chính đi rồi, hiện trường hỗn loạn mới khôi phục trở lại.
“Thần y Lâm này thật là kiêu căng!”.
“Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành của anh ta! Sao anh ta lại vô pháp vô thiên như vậy?”.
“Nhất định phải trừng trị anh ta, cho anh ta một bài học!”.
“Đúng!”.
Một vài người đứng ra chửi mắng Lâm Chính.
Bọn họ không dám lên tiếng trước mặt, đợi người ta đi rồi mới hung hăng chửi.
“Khiêng những người bị thương đi điều trị!”.
Thư Thái nhíu mày, lạnh lùng quát.
“Vâng, cậu chủ!”.
Những người đàn ông áo đen cất súng đi, thu dọn hiện trường hỗn loạn.
Thư Thái tới trước hỏi tình hình của Cổ Sam.
Cổ Vũ cắt một miếng Huyết Sâm, chuẩn bị cho Cổ Sam dùng.
“Đây là cái gì?”, Thư Thái nhíu mày hỏi.
“Huyết Sâm nghìn năm, do Hoàng Diễm Hồng tặng, cô ấy đã trả cái giá cao để đấu giá được. Anh Thư Thái, chắc anh chưa từng thấy nhỉ?”, Cổ Vũ cười nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Thư Thái lập tức sầm xuống.
“Huyết Sâm nghìn năm xuất hiện ở buổi đấu giá Yên Kinh lần trước đã được ông nội tôi mua về dùng. Huyết Sâm chỉ có một, nhà tôi đã có được thì người tên Hoàng Diễm Hồng đó đã mua cái gì ở buổi đấu giá?”, Thư Thái hỏi.
“Hả?”, người nhà họ Cổ kinh ngạc.
Người bên cạnh hình như ý thức được điều gì, vội vàng giành lấy Huyết Sâm, sau đó bẻ ra.
Huyết Sâm nứt làm đôi, bên trong lại có màu trắng.
“Củ cải? Đây… thật sự là củ cải sao?”.
“Vậy là thần y Lâm nói thật?”.
“Sao lại thế được?”.
Người nhà họ Cổ hoảng hốt, cầm củ cải mà tay chân luống cuống.
“Con ả đê tiện Hoàng Diễm Hồng dám lấy củ cải ra lừa mẹ! Tôi đã bảo mà, gia cảnh cô ta tầm thường, không quyền không thế, sao có thể mua được Huyết Sâm nghìn năm? Thật đáng chết!”, Cổ Vũ tức giận ném củ cải đó xuống đất.
“Anh cả, bây giờ nói gì cũng dư thừa, chúng ta phải mau mau nghĩ cách cứu mẹ! Mẹ sắp không xong rồi!”, con gái của Cổ Sam khóc lóc gào lên.
“Nói đúng, bây giờ phải mau nghĩ cách cứu mẹ! Mau đưa mẹ đến bệnh viện!”, Cổ Vũ luống cuống tay chân.
“Tình trạng của mẹ rất nguy cấp, đưa đến bệnh viện e là không kịp, hơn nữa bệnh viện cũng không chữa được triệu chứng lạ của mẹ!”.
“Tìm bác sĩ khác thì sợ là trong thời gian ngắn cũng không đến kịp được…”.
“Vậy… phải làm sao?”, Cổ Vũ hoảng hốt.
Người nhà họ Cổ đều mặt ủ mày ê, ánh mắt vô hồn.
Đúng lúc này, con gái của Cổ Sam đột nhiên sáng mắt lên: “Tìm thần y Lâm, bảo thần y Lâm đến chữa bệnh!”.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người sửng sốt, không tin nổi nhìn cô ta.
“Đúng, tìm thần y Lâm! Nếu thần y Lâm ra tay, có lẽ bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi!”.
“Với y thuật của thần y Lâm thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng… sao anh ta đồng ý ra tay cứu mẹ được?”, Cổ Vũ nghiến răng nói.
Con gái Cổ Sam mỉm cười: “Chúng ta hẳn là không thể nói thần y Lâm chữa bệnh, nhưng… Thư Thái thì có thể!”.
“Thư Thái?”.
Cổ Vũ sửng sốt.
Thư Thái khẽ gật đầu, nói: “Chuyện của cô giáo cũng là chuyện của tôi, chỉ là một thần y Lâm nho nhỏ, tôi sẽ bắt anh ta về đây chữa trị cho cô giáo!”.
Nói xong, hắn đã đứng dậy rời khỏi phòng.
Âm thanh giọng nói của Lương Huyền Mi không to cũng không nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh trai…
Thần y Lâm... là anh trai của Lương Huyền Mi thật sao?
Đang yên đang lành, Lương Huyền Mi sao lại có thêm một người anh trai thế?
Trước đó chưa từng nghe nhắc đến!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lâm Chính bước vào.
Ai dám tin?
Ai muốn tin chứ?
Căn nhà yên ắng đến rợn người.
Lâm Chính đi tới, định đở Lương Huyền Mi đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn chân của Hồng Năng Toàn vẫn ở trên bụng của Lương Huyền Mi, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu.
“Ôi…”
Hồng Năng Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay: "Thần y Lâm! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
"Đừng căng thẳng!"
Lâm Chính cúi xuống, vừa kiểm tra vết thương của Lương Huyền Mi vừa phủi bụi trên người cô ta, bình tĩnh nói: "Ông tên là gì?"
“Tôi… tôi tên là…”, Hồng Năng Toàn há hốc mồm, do dự một lát mới nói: “Tôi tên là Hồng Năng Toàn, lần đầu tiên gặp mặt, mong... mong thần y Lâm chỉ bảo nhiều hơn…”
Hồng Năng Toàn đã từng nghe nói về thần y Lâm.
Hầu hết những người bình thường ở đây chưa bao giờ nghe nói về những chiến tích khủng khiếp của thần y Lâm, nhưng Hồng Năng Toàn lại biết rất nhiều.
Thôn Dược Vương bị hủy diệt là do một tay thần y Lâm gây ra, còn có người nói rằng thần y Lâm là Đông Hoàng Thần Quân - giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo tiếng tăm lẫy lừng.
Xảo kình của Hồng Năng Toàn quả thực phi phàm, có thể coi là nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng so với người trước mặt này... thì ông ta hoàn toàn không bằng một con tép riu.
"Hồng Năng Toàn đúng không? Tôi biết rồi”.
Sau khi Lâm Chính châm vài mũi kim bạc vào người Lương Huyền Mi, xác nhận chắc chắn vết thương đã ổn định, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt cô ta.
Nhìn những vết móng vuốt cào cấu kinh hoàng, Lâm Chính cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.
Chắc chắn không phải do đàn ông làm ra.
"Ai đã cào vào mặt em ấy?"
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
Mọi người căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động.
Một số người vô thức liếc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Lâm Chính cũng lập tức nhìn sang.
Hoàng Diễm Hồng hơi hoảng hốt, biết mình không lên tiếng cũng vô ích, cô ta chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu đanh thép: "Là tôi cào đấy! Anh muốn thế nào?"
“Cô tên gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
"Hoàng Diễm Hồng! Tôi nói cho anh biết, thần y Lâm, tôi biết anh rất có danh tiếng, có bản lĩnh lớn, nhưng đây là nhà họ Cổ, là nhà giáo viên của tôi! Cô Cổ Sam của tôi đang ngồi ở đây! Nếu anh dám hỗn láo tức là không nể mặt giáo viên của tôi, đừng trách giáo viên của tôi không khách khí với anh”, Hoàng Diễm Hồng hét lên.
Cô ta biết rằng mình chắc chắn không đủ tư cách để khiêu khích thần y Lâm, lúc này, cách duy nhất để sống sót là nhắc đến Cổ Sam.
Đây là nhà họ Cổ, Cổ Sam là người sĩ diện, sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm.
Quả nhiên, Cổ Sam khó khăn ngồi dậy, yếu ớt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm! Cậu tự ý xông vào nhà người khác, cũng không thèm chào hỏi, cậu không cảm thấy quá mức vô lễ sao?"
Lâm Chính híp mắt, hơi ngẩng đầu lên: "Bà lại là ai?"
"Quá vô lễ!"
"Bà ấy là giáo viên của tôi, cô giáo Cổ Sam! Giáo viên nổi tiếng trên thế giới, anh chưa nghe nói đến hả?", La Hiên nghiêm nghị hét lớn.
“La Hiên!” Hồng Năng Toàn vội vàng quát lên với La Hiên, ra hiệu bảo anh ta câm miệng.
La Hiên định nói thêm gì đó nhưng thấy Hồng Năng Toàn tiếp tục nháy mắt, anh ta do dự một lúc, cuối cùng lại không nói nữa.
"Cổ Sam? Giáo viên nổi tiếng trên thế giới ư?"
Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe nói”.
"Vậy bây giờ cậu nghe thấy chưa?", Cổ Sam nghiêm túc hỏi.
"Nghe rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó anh chỉ vào mấy vết thương trên người Lương Huyền Mi, nhẹ giọng hỏi: "Những vết thương này... lại là do ai làm?"
“Tôi!”, Cỗ Vũ cũng đứng ra, trên mặt không chút sợ hãi.
"Còn những chỗ này thì sao?"
"Tôi!", lại một người khác nói.
"Những chỗ này nữa!"
"Tôi!"
...
Lâm Chính hỏi một câu, lại có một người đứng ra.
Dù sao cũng không thoát được, cho nên thay vì trốn tránh, chi bằng thành thật thừa nhận, suy cho cùng có Cổ Sam chống lưng, bọn họ tin rằng thần y Lâm dù có mạnh đến đâu, ít nhất cũng không dám phách lối ở nhà họ Cổ!
Nếu không, chẳng phải là tát vào mặt Cổ Sam sao?
Sao Cổ Sam có thể bỏ qua?
Dù thần y Lâm có bản lĩnh đến mức nào, ở nhà họ Cổ thì anh đều phải nể mặt Cổ Sam chứ?
"Tốt! Tốt lắm! Tôi biết cả rồi”.
Lâm Chính thở hắt một hơi, bế Lương Huyền Mi đến chiếc ghế bên cạnh, cho cô ta ngồi dựa vào.
Từ Đình chạy đến đở.
"Cô là ai?"
"Thần... Thần y Lâm, tôi tên là Từ Đình, là bạn của Huyền Mi...”, Từ Đình rụt rè nói.
"Ồ ... vậy phiền cô chăm sóc Huyền Mi một lát”, Lâm Chính nói.
"Không thành vấn đề, chỉ là... chỉ là...”, Từ Đình hơi sợ hãi, nói năng không trôi chảy.
"Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hờ hững nói: "Ông Hồng Năng Toàn phải không? Phiền ông đến đây một lát”.
Hồng Năng Toàn thở hổn hển, căng thẳng đáp: "Cậu Lâm...”
"Lại đây!"
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Chính đã cướp lời.
Cả người Hồng Năng Toàn run lẩy bẩy, lại không dám phản kháng, chỉ cắn môi dưới, rồi bước tới.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hồng Năng Toàn, không ai dám tin vị tông sư xảo kình này lại nghe lời thần y Lâm tới vậy.
"Sư phụ…”, La Hiên sốt ruột, vội vàng gọi.
Hồng Năng Toàn như thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu?
Nhưng La Hiên hoàn toàn không biết điểm đáng sợ của thần y Lâm.
Khoảnh khắc ông ta đến gần.
Bốp!
Lâm Chính tát thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.
Bịch!
Hồng Năng Toàn ngã nhào ngay tại chỗ, cơ thể ông ta đập mạnh xuống đất, khiến mặt sàn cũng bị nứt lìa.
Cú tát này thật đáng sợ.
Hồng Năng Toàn choáng váng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn, trong máu có bảy tám chiếc răng, da đầu tê dại.
Tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính lại tiến lên một bước, giẫm vào lòng bàn tay của Hồng Năng Toàn.
"A!"
Hồng Năng Toàn kêu rên thảm thiết.
Lòng bàn tay của ông ta vậy mà lại bị Lâm Chính giẫm thành thịt nát, gần như thành từng mảnh nát bấy.
Da đầu mọi người đều tê dại.
"Thần... Thần y Lâm, xin hãy tha cho tôi... xin... xin hãy tha cho tôi, tôi không biết cô ta là em gái của cậu, xin hãy tha cho tôi...”, Hồng Năng Toàn cố gắng hết sức hét lên.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giơ chân lên, đạp mạnh vào lòng bàn tay còn lại của Hồng Năng Toàn.
Rắc rắc!
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương bị nghiền nát.
Hồng Năng Toàn gần như ngất xỉu vì đau đớn, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng ông ta không dám phản kháng.
Bởi vì ông ta biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhấc chân lên.
"Xin lỗi, xin lỗi...”, Hồng Năng Toàn yếu ớt đau đớn kêu lên, ông ta đã hoàn toàn kinh hãi.
Mặc dù không phản kháng, nhưng ông ta có thể cảm nhận được đạo kình cuồn cuộn bá đạo từ hai lòng bàn chân kia.
Loại sức mạnh này chắc chắn không phải là thứ mà ông ta có thể chống lại.
Sau khi liếc nhìn Hồng Năng Toàn đang nằm trên mặt đất như một con chó chết không dám đứng dậy, Lâm Chính lắc đầu nhìn Hoàng Diễm Hồng.
“Cô, lại đây!”, anh bình tĩnh nói.
Nhưng ba từ này lại mang đến cho Hoàng Diễm Hồng cảm giác như sóng to gió lớn kinh hoàng.
Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy...
Sao lại thế chứ?
Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy?
Chương 2169: Trả thù
Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích?
Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: "Cô... cô Cổ..”.
"Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!"
Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: "Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?"
"Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Cậu...”
"Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Đám người nhà họ Cổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ.
Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!"
"Cô ơi, cứu... cứu em...”
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, khóc lóc lao vào vòng tay của Cổ Sam.
"Yên tâm, có cô ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cổ Sam do dự, an ủi.
"Cảm ơn cô!", Hoàng Diễm Hồng cảm kích nói.
Lúc này, Lâm Chính đã bước tới.
Anh đã mất kiên nhẫn.
Thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
"Thần y Lâm, anh là một thằng đàn ông to lớn, tại sao phải làm khó một cô gái chứ? Tôi thừa nhận Diễm Hồng đã sai nhưng anh cũng không đến mức chấp nhặt không chịu buông tha cho người ta thế chứ? Với y thuật của anh, vết thương trên người Huyền Mi muốn chữa khỏi chẳng phải rất dễ dàng sao?”, La Hiên lập tức đứng ra, nói.
Nhưng La Hiên vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nắm lấy tóc anh ta rồi đập mạnh đầu anh ta xuống bàn bên cạnh.
Bốp!
Chiếc bàn cứng rắn bị đầu La Hiên đập vỡ.
La Hiên hôn mê ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người sợ chết khiếp.
Lâm Chính lại cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hiên.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi tiếng bốp vang lên, lại có những mảnh vụn bay ra.
Lâm Chính không hề nương tay.
Một lúc sau, năm chiếc ghế bị đập tan tành.
Còn La Hiên đã không còn hình dạng của một con người, nằm bất động trên mặt đất. Những người xung quanh có thể thấy xương của La Hiên đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, cả người hoàn toàn tê liệt, cũng không biết còn sống hay đã chết.
"Em gái tôi bị các người đánh bị thương ra nông nỗi này, cũng không thấy đám chó má các người đứng ra ngăn cản! Bây giờ còn dám ngăn cản tôi sao?"
Lâm Chính thở hắt ra một hơi, ném cái ghế đã tan tành sang một bên, nhìn quanh rồi nói: “Còn ai muốn đứng ra dạy bảo tôi nữa không?”
Những người xung quanh đều vô thức lùi lại, đâu còn dám mở miệng.
Thấy vậy, Lâm Chính đi thẳng về phía Hoàng Diễm Hồng.
Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này ngay cả người nhà họ Cổ cũng bị dọa sợ.
"Kẻ Điên! Tên này... tên này đúng là một kẻ điên!”
"Thần y Lâm! Tốt nhất anh đừng làm loạn nữa”.
"Mau dừng lại!"
Mọi người liên tục gào thét.
Trên gương mặt già nua của Cổ Sam cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao bà ta cũng sống đến từng này tuổi, có sóng gió gì mà bà ta chưa từng thấy chứ? Bà ta hét lên đanh thép:
"Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!"
Lâm Chính hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta.
"Được! Được lắm! Đây là do cậu tự chuốc lấy!", Cổ Sam tức giận quay đầu lại nói: "Lập tức gọi cảnh sát, gọi đội tuần tra đến đây, ngoài ra mời tất cả phóng viên của Yên Kinh tới! Để mọi người nhìn kỹ thằng ranh được xưng là thần y Lâm rốt cuộc là loại người gì!"
Thằng ranh con!
Cổ Sam biết nếu dựa vào võ lực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát, hơn nữa có phóng viên đến, có áp lực dư luận, Lâm Chính sao có thể làm bậy?
Càng huống hồ, Cổ Sam là một giáo viên nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng, lời nói và hành động của bà ta đều đúng trong mắt mọi người, dư luận là lợi thế của bà ta! Dùng dư luận để đối phó Lâm Chính quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Người nhà họ Cổ bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Lâm Chính không dừng lại mà kéo Hoàng Diễm Hồng ra khỏi chỗ Cổ Sam.
"Dừng lại!"
"Buông cô ta ra!"
Một số người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính dọa sợ, không dám tiến lên.
Hoàng Diễm Hồng bị một tay Lâm Chính ném xuống đất, cô ta lập tức hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Cô ta muốn dựa vào tiếng khóc lóc om sòm để khiến Lâm Chính chấn động, nhưng không có ích gì cả.
"Thần y Lâm! Nếu cậu thực sự dám động vào học sinh của tôi thì tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt!", Cổ Sam gào mồm lên.
"Các người động đến em gái tôi, hôm nay dù tôi thân bại danh liệt cũng phải khiến các người trả giá đắt!"
Khuôn mặt Lâm Chính dữ tợn, lạnh lùng nói.
Cổ Sam hít một hơi thật sâu.
Nhưng Lâm Chính đã giữ lấy Hoàng Diễm Hồng đang điên cuồng giãy giụa la hét chói tai trên mặt đất, anh rút một cây châm bạc ra, không chút khách khí đâm vào gương mặt của Hoàng Diễm Hồng.
Ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm đậm của Hoàng Diễm Hồng già đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Gương mặt cô ta xuất hiện nhiều nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, đôi mắt trũng sâu, môi khô khốc, thậm chí xuất hiện cả những vết đồi mồi.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp đã biến thành khuôn mặt của một bà lão...
Chương 2170: Tôi bảo anh cút
Mặc dù bề ngoài Lâm Chính cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
Tuy Lương Huyền Mi không phải là em gái ruột của anh, nhưng cô ta là con gái của mẹ nuôi! Cũng là một trong số ít người thân của anh!
Hôm nay, nhóm người này đã làm người thân của anh bị thương ra nông nổi này. Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?
Vì vậy, anh bây giờ anh ra tay hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, không từ thủ đoạn, cũng không kể bất cứ giá nào!
Anh muốn phát tiết cho hả giận!
Là trả thù!
Là đòi lại công bằng!
Mọi người kinh hãi, không thể tin được.
Đây là thần y Lâm thật sao?
Mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy cự kỳ chấn động về thể xác và tinh thần.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một người thể hiện y thuật phi phàm của mình không phải để chữa bệnh, mà là để hủy diệt một người!
Thủ đoạn thần kỳ này khiến người khác không thể tưởng tượng nổi!
Hoàng Diễm Hồng không cảm thấy đau trên người, chỉ có cảm giác ngứa ran trên mặt.
Cô ta cố gắng hết sức để gỡ tay của Lâm Chính, rồi đột nhiên lùi lại.
"Cứu mạng, cứu mạng...”
Miệng cô ta vẫn đang la hét.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy tất cả những người xung quanh nhìn cô ta chằm chằm với vẻ hoảng sợ, cô ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
"Ánh... ánh mắt của mọi người là sao?”
"Tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?"
"Tôi... tôi bị làm sao rồi?"
Hoàng Diễm Hồng sợ hãi hoảng loạn, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đột nhiên, cô ta như hiểu ra điều gì, cầm lấy hộp mỹ phẩm đang đeo trên người, mở hộp ra, nhìn vào chiếc gương bên trong thì thấy một khuôn mặt vô cùng già nua...
"A a a!"
Những tiếng hét chói tai vang khắp nhà
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn suy sụp.
Cô ta che mặt, gào thét thê lương.
Không người phụ nữ nào có thể chấp nhận khuôn mặt của mình đột nhiên già đi, không người phụ nữ nào có thể chịu đựng sự giày vò này!
Đây là sự tra tấn từ tâm hồn.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ xinh đẹp.
"Mặt của tôi! Mặt của tôi! Thần y Lâm, tôi liều mạng với anh!"
Hoàng Diễm Hồng phát điên, không thèm quan tâm đến điều gì nữa, cứ thế lao đến.
Nhưng còn chưa tới gần, đã bị người bên cạnh kéo trở về.
"Diêm Hồng, cô bình tĩnh lại đi đã, không nên xúc động!", người bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng Hoàng Diễm Hồng vẫn không chịu buông tha, cô ta vùng vẫy điên cuồng, cuối cùng gào lên dữ dội, trợn mắt rồi ngất xỉu.
“Chết rồi hả?”, có người kêu lên.
“Không phải, cô ta bị kích thích quá mạnh đến mức ngất đi!”, người bên cạnh kiểm tra hô hấp của cô ta, vội vàng nói.
"Cô ta cào vào mặt em gái tôi, tôi sẽ khiến cô ta cả đời không ngẩng đầu lên được!"
Lâm Chính khàn giọng nói, cuối cùng tầm mắt chuyển sang nhìn Cổ Sam.
Bây giờ mọi người đều không dám khiêu khích Lâm Chính!
Thần y Lâm đã hoàn toàn tức giận.
Anh sẽ xử lý bất cứ ai dám chống đối anh, không hề nương tay, hơn nữa thủ đoạn rất tàn độc!
Lâm Chính bước về phía trước, không ai ngăn cản anh.
Đám người nhà họ Cổ run sợ không dám lại gần.
Ngay cả Cổ Sam cũng không bình tĩnh được nữa.
Bà ta trợn tròn đôi mắt già nua: "Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì? Cậu... cậu đã hại nhiều người như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả tôi mà cậu cũng không chịu buông tha sao?"
"Bà đã ra tay thì bà phải chịu trách nhiệm! Cổ Sam, bà nên cảm thấy vui mừng vì tôi chỉ tính sổ với bà mà không phải là cả nhà họ Cổ, nếu không, hôm nay ở Yên Kinh sẽ không còn nhà họ Cổ nữa!"
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó lại lấy ra một cây châm bạc khác, định đâm về phía Cổ Sam.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cây châm bạc.
Không ai biết cây châm bạc này đâm vào người Cổ Sam sẽ như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng vô ích.
Bọn họ đều không biết võ công, sao có thể ngăn cản được Lâm Chính?
Vô số người thở gấp, ngơ ngác nhìn cây châm bạc đang áp sát gần về phía Cổ Sam, dường như tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy nhiên, vào thời điểm khi cây châm bạc chuẩn bị đâm vào Cổ Sam, một tiếng hét giận dữ vang lên.
"Dừng tay cho tôi!"
Lâm Chính lập tức dừng tay, quay đầu nhìn lại.
Một đám đông người mặc vest nhanh chóng lao vào nhà, lập tức bao vây Lâm Chính không có khe hở.
Mọi người đều sững sờ.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đeo kính, sải bước vào phòng.
Người đàn ông vuốt tóc ra sau, mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, vóc người cao lớn, hết sức tuấn tú.
Nhưng điều mà mọi người đặc biệt quan tâm là khí chất của hắn, rất nổi bật trong số những người bình thường!
"Thư Thái!"
Cổ Sam lập tức nhận ra người đến là ai, bà ta sốt sắng gọi.
"Cái gì? Cậu Thư Thái đến rồi sao?”
"Cứu tinh! Là cứu tinh! Cứu tinh đến rồi! Nhà họ Cổ chúng ta được cứu rồi!"
"Tốt quá!"
Nhà họ Cổ đều nhận ra thanh niên trẻ này, bọn họ kích động đến mức nước mắt lưng tròng, rối rít kêu lên.
Cổ Vũ vội vàng tiến lên trước, kích động nói: "Thư Thái, anh tới thật đúng lúc, nếu tới muộn hơn thì mẹ tôi... sẽ lành ít dữ nhiều rồi!"
"Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể hỗn láo!"
Người đàn ông tên Thư Thái nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó bước lên phía trước, hơi khom người với Cổ Sam: "Cô giáo! Thực sự xin lỗi, Thư Thái đến muộn rồi”.
"Không sao! Đứa trẻ ngoan, cô không sao!", Cổ Sam nở nụ cười yên tâm, đáp.
Thư Thái khẽ gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, liếc nhìn Lâm Chính, mặt không biểu cảm nói: "Cút!"
"Anh nói gì cơ?"
Lâm Chính nghiêng đầu thờ ơ hỏi.
“Tôi nói anh cút đi, không nghe thấy hả?”, Thư Thái tức giận trợn to hai mắt!
Chương 2171: Xin anh đừng làm bà ấy bị thương
Nhiều người tưởng rằng mình điên rồi!
Người trẻ tuổi trước mắt lại dám nói thần y Lâm cút?
Anh ta là ai?
Đầu óc bị hỏng rồi sao?
Chẳng lẽ anh ta không biết thần y Lâm?
Đầu óc mọi người nóng lên, ai nấy tưởng mình điên rồi.
Ngược lại, một số người có chút quyền thế, tầm nhìn rộng mở đã nhận ra người đàn ông tuấn tú đó là ai.
“Thư Thái? Chẳng lẽ là người đó… là nhà họ Thư…”, có người nhỏ giọng, muốn nói lại thôi.
“Không thì là ai? Yên Kinh có bao nhiêu nhà họ Thư?”.
“Chậc, người nhà họ Thư đến rồi? Lại còn là học trò của Cổ Sam… Nói vậy nhà họ Thư… định tham gia vào việc này?”.
“Lợi hại! Lợi hại! Nếu nhà họ Thư cũng vào cuộc, e rằng ngay cả thần y Lâm cũng không thể không cúi đầu!”.
“Xem ra lần này thần y Lâm không động vào Cổ Sam được rồi!”.
Người xung quanh bàn tán.
Nghe được những lời bàn tán này, những người không biết rõ chân tướng xem như đã hiểu ra bối cảnh của Thư Thái không tầm thường.
Nhưng dựa vào nhà họ Thư mà dám quát tháo thần y Lâm?
Lâm Chính nhìn những người đàn ông mặc vest một lượt, nói: “Tôi cho các người một cơ hội, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi!”.
“Tránh? Anh cũng xứng?”.
Thư Thái vung tay.
Loạt soạt.
Tất cả người đàn ông mặc vest lấy súng mang theo trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.
Bảy tám khẩu súng đen ngòm giống như miệng ác ma, người ở đây nhìn thấy đều run sợ.
“Rút súng rồi…”.
“Sắp xảy ra án mạng rồi…”.
Giọng nói run rẩy không thôi, khách khứa trở nên căng thẳng, đã có người lặng lẽ rời đi, không dám ở lại nơi thị phi này nữa.
Người nhà họ Cổ nhìn thấy những cây súng đen ngòm ấy cũng trở nên tràn đầy tự tin.
“Thần y Lâm, cho dù thân thủ anh có tốt thế nào cũng không thể lợi hại hơn đạn nhỉ?”, Cổ Vũ hừ một tiếng.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn cùng cực… Thủ đoạn của thần y Lâm không sợ đao kiếm đạn bắn từ lâu… Nếu Người nhà họ Cổ các người còn muốn sống thì mau quỳ xuống nhận lỗi, không thì không kịp nữa rồi!”, bên này Hồng Năng Toàn đau khổ đứng lên, hét lớn.
Hai cánh tay ông ta còn đang chảy máu.
“Hồng Năng Toàn! Uổng cho ông xưng là tông sư xảo kình, thế mà lại hèn nhát như vậy! Bản thân ông sợ thân y Lâm đã đành, đừng nghĩ ai cũng vô tích sự giống ông chứ! Phế vật!”, Cổ Vũ mắng chửi.
“Cậu…”, Hồng Năng Toàn á khẩu.
“Vị này là Hồng Năng Toàn tông sư sao? Hừ, đúng là nực cười, thế mà lại sợ một con kiến không biết trời cao đất dày. Tôi nói thật vậy, mấy sự tích của thần y Lâm tôi đã nghe rồi. Tôi thừa nhận, mấy cây súng này không làm gì được thần y Lâm, nhưng tôi phải nói rõ, nổ súng hay không không cần kết quả, mà là thái độ, thái độ của Thư Thái tôi! Nhà họ Thư tôi nổ súng nghĩa là tuyên chiến! Rõ chưa? Anh ta chặn được đạn, nhưng có chặn được lửa giận của nhà họ Thư chúng tôi không?”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
Cổ Sam là cô của Thư Thái!
Thư Thái trở mặt với Lâm Chính vì cô mình, truyền ra ngoài dư luận sẽ đứng về hắn, nhà họ Thư cũng sẽ dốc sức ủng hộ hắn.
Những người khác ngạc nhiên nhìn hắn.
“Vậy bây giờ các người có thái độ gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mau cút ra khỏi đây! Từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt cô tôi nữa!”, Thư Thái quát.
“Nếu tôi không đi thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không cút? Hừ, có lẽ bây giờ tôi không làm gì được anh, nhưng tôi bảo đảm anh sẽ không thể sống sót rời khỏi Yên Kinh này được!”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
Hắn có vốn liếng để nói ra câu đó.
Hắn cũng cảm thấy nhà họ Thư có năng lực đó!
“Được, tôi biết rồi!”.
Lâm Chính liên tục gật đầu, đi thẳng tới trước.
“Đứng lại!”.
Thư Thái quát lớn.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm, dự định đi ra khỏi vòng vây.
“Ra tay!”, Thư Thái lạnh lùng quát, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Những người cầm súng trên tay chuẩn bị bóp cò.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, châm của Lâm Chính đã đâm vào cổ bọn họ, tất cả đứng yên không động đậy.
“Thần y Lâm!”.
“Mau dừng lại!”.
“Không!”.
Bọn họ hét lên thảm thiết.
Nhưng không có ích gì.
Lâm Chính bước nhanh tới trước, tóm lấy Cổ Sam từ trên giường.
Tuy Thư Thái mạnh miệng, nhưng lại không ngăn được Lâm Chính.
“A! Không! Đừng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Cổ Sam vốn bệnh nặng, vô cùng yếu ớt, lần này ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn, chỉ đành dùng hết sức lực gào lên.
Nhưng Lâm Chính nào có quan tâm đến bà ta?
“Tính mạng bà sắp tàn, bệnh nặng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng bà làm em gái tôi bị thương, mạng của bà mấy ngày tới tôi cũng sẽ lấy!”.
Nói xong, anh rút châm bạc ra, chuẩn bị đâm xuống.
“Không!”.
Nhiều người kinh hãi kêu lên.
Khoảnh khắc châm bạc sắp đâm vào người Cổ Sam, một bàn tay đầy máu đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Chính.
Lâm Chính sững sờ, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lương Huyền Mi đã lảo đảo nhoài người lên lưng mình từ lúc nào…
“Huyền Mi?”.
“Anh… Đừng… làm bà ấy bị thương… Xin anh đấy…”.
Chương 2172: Anh là cái thá gì?
“Không giết người này? Huyền Mi, bọn họ hại em thê thảm như vậy, dung mạo bị hủy hoại, toàn thân đầy thương tích. Nếu anh đến muộn, em thậm chí còn mất mạng! Bọn họ đối xử với em như vậy, sao em có thể tha thứ cho bọn họ?”, Lâm Chính nói.
“Anh, Cổ Sam không có đạo đức… không xứng làm giáo viên dạy người khác, nhưng dù bà ấy có thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là cô của em… Hôm nay anh động vào bà ấy, truyền ra ngoài em sẽ là người không biết tôn sư trọng đạo, cũng sẽ khiến anh gặp rắc rối vô tận. Cho nên anh, bỏ đi, chúng ta quay về, đừng chấp nhặt với bà ấy nữa…”, Lương Huyền Mi nắm chặt tay Lâm Chính, người dán chặt lên lưng anh, yếu ớt nói.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông châm bạc xuống.
Châm này hạ xuống, anh sẽ sảng khoái, nhưng tin rằng nó sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho Lương Huyền Mi.
Dù Cổ Sam có khiến người ta chán ghét thế nào, chung quy bà ta cũng là cô của Lương Huyền Mi.
Lâm Chính phải đứng trên góc độ của Lương Huyền Mi để suy nghĩ.
“Được! Huyền Mi, anh nghe em, em nói không giết thì không giết!”.
Lâm Chính đẩy nhẹ Cổ Sam ra, cơ thể già nua đó lập tức ngã xuống, được những người nhà họ Cổ ở phía sau đỡ lấy.
“Mẹ!”.
“Cô, cô không sao chứ?”.
Bọn họ luống cuống đỡ Cổ Sam lên giường.
Cổ Sam thở hổn hển, không ngừng run rẩy, khuôn mặt cũng hiện lên màu đỏ quái dị.
“Không hay! Bệnh của mẹ tái phát rồi, mau lấy thuốc tới đây!”.
“Dùng Huyết Sâm! Dùng Huyết Sâm nghìn năm!”.
Người nhà họ Cổ sốt ruột hét lên.
Huyết Sâm mà Hoàng Diễm Hồng đem tới lập tức được lấy ra, cắt cho Cổ Sam dùng.
“Bây giờ thuốc giả mà cũng có thể trị bệnh?”.
Lâm Chính lầm bầm một câu.
“Thuốc giả?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Anh thì hiểu cái gì! Đây là Huyết Sâm nghìn năm!”, Cổ Vũ tức giận.
“Huyết Sâm? Hừ, củ cải nhuộm chút nước màu mà thôi!”.
Lâm Chính lắc đầu, bế ngang Lương Huyền Mi lên, đi ra ngoài.
“Củ cải?”.
Cổ Vũ sững sờ.
Những người khác đều nhường đường.
Khi đi ngang qua Thư Thái, Lâm Chính bất giác dừng bước.
“Anh nên cảm thấy may mắn. Nếu không phải em gái tôi không muốn tiếp tục truy cứu, thì hôm nay anh cũng đừng hòng ra khỏi nhà họ Cổ”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, đây là Yên Kinh, không phải ai cũng sợ anh! Thư Thái tôi lại càng không! Anh là cái thá gì?”, Thư Thái hừ một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ, tràn đầy thách thức và bá đạo.
Lâm Chính không nói gì, đưa Lương Huyền Mi rời đi.
Lâm Chính đi rồi, hiện trường hỗn loạn mới khôi phục trở lại.
“Thần y Lâm này thật là kiêu căng!”.
“Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành của anh ta! Sao anh ta lại vô pháp vô thiên như vậy?”.
“Nhất định phải trừng trị anh ta, cho anh ta một bài học!”.
“Đúng!”.
Một vài người đứng ra chửi mắng Lâm Chính.
Bọn họ không dám lên tiếng trước mặt, đợi người ta đi rồi mới hung hăng chửi.
“Khiêng những người bị thương đi điều trị!”.
Thư Thái nhíu mày, lạnh lùng quát.
“Vâng, cậu chủ!”.
Những người đàn ông áo đen cất súng đi, thu dọn hiện trường hỗn loạn.
Thư Thái tới trước hỏi tình hình của Cổ Sam.
Cổ Vũ cắt một miếng Huyết Sâm, chuẩn bị cho Cổ Sam dùng.
“Đây là cái gì?”, Thư Thái nhíu mày hỏi.
“Huyết Sâm nghìn năm, do Hoàng Diễm Hồng tặng, cô ấy đã trả cái giá cao để đấu giá được. Anh Thư Thái, chắc anh chưa từng thấy nhỉ?”, Cổ Vũ cười nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Thư Thái lập tức sầm xuống.
“Huyết Sâm nghìn năm xuất hiện ở buổi đấu giá Yên Kinh lần trước đã được ông nội tôi mua về dùng. Huyết Sâm chỉ có một, nhà tôi đã có được thì người tên Hoàng Diễm Hồng đó đã mua cái gì ở buổi đấu giá?”, Thư Thái hỏi.
“Hả?”, người nhà họ Cổ kinh ngạc.
Người bên cạnh hình như ý thức được điều gì, vội vàng giành lấy Huyết Sâm, sau đó bẻ ra.
Huyết Sâm nứt làm đôi, bên trong lại có màu trắng.
“Củ cải? Đây… thật sự là củ cải sao?”.
“Vậy là thần y Lâm nói thật?”.
“Sao lại thế được?”.
Người nhà họ Cổ hoảng hốt, cầm củ cải mà tay chân luống cuống.
“Con ả đê tiện Hoàng Diễm Hồng dám lấy củ cải ra lừa mẹ! Tôi đã bảo mà, gia cảnh cô ta tầm thường, không quyền không thế, sao có thể mua được Huyết Sâm nghìn năm? Thật đáng chết!”, Cổ Vũ tức giận ném củ cải đó xuống đất.
“Anh cả, bây giờ nói gì cũng dư thừa, chúng ta phải mau mau nghĩ cách cứu mẹ! Mẹ sắp không xong rồi!”, con gái của Cổ Sam khóc lóc gào lên.
“Nói đúng, bây giờ phải mau nghĩ cách cứu mẹ! Mau đưa mẹ đến bệnh viện!”, Cổ Vũ luống cuống tay chân.
“Tình trạng của mẹ rất nguy cấp, đưa đến bệnh viện e là không kịp, hơn nữa bệnh viện cũng không chữa được triệu chứng lạ của mẹ!”.
“Tìm bác sĩ khác thì sợ là trong thời gian ngắn cũng không đến kịp được…”.
“Vậy… phải làm sao?”, Cổ Vũ hoảng hốt.
Người nhà họ Cổ đều mặt ủ mày ê, ánh mắt vô hồn.
Đúng lúc này, con gái của Cổ Sam đột nhiên sáng mắt lên: “Tìm thần y Lâm, bảo thần y Lâm đến chữa bệnh!”.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người sửng sốt, không tin nổi nhìn cô ta.
“Đúng, tìm thần y Lâm! Nếu thần y Lâm ra tay, có lẽ bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi!”.
“Với y thuật của thần y Lâm thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng… sao anh ta đồng ý ra tay cứu mẹ được?”, Cổ Vũ nghiến răng nói.
Con gái Cổ Sam mỉm cười: “Chúng ta hẳn là không thể nói thần y Lâm chữa bệnh, nhưng… Thư Thái thì có thể!”.
“Thư Thái?”.
Cổ Vũ sửng sốt.
Thư Thái khẽ gật đầu, nói: “Chuyện của cô giáo cũng là chuyện của tôi, chỉ là một thần y Lâm nho nhỏ, tôi sẽ bắt anh ta về đây chữa trị cho cô giáo!”.
Nói xong, hắn đã đứng dậy rời khỏi phòng.