-
Chương 2160-2162
Chương 2160: Cứu giúp
“Mọi chuyện đã giải quyết rồi. Sự việc sẽ nhanh chóng truyền đi thôi. Tới khi đó tất cả sẽ đều biết nếu đối đầu với Dương Hoa thì sẽ có kết cục như thế nào. Bọn họ cũng sẽ không dám ra tay với Dương Hoa nữa”, Nông Đường Công đặt điện thoại xuống và mỉm cười.
“Cảm ơn ông Nông”, Lâm Chính gật đầu.
“Đừng khách khí. Thực ra tôi rất vui khi được làm những việc như thế này”.
“Vậy là có gì ạ?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Hừ, đám doanh nghiệp đó ai cũng chỉ vì lợi ích, chỉ muốn kiếm tiền. Bọn họ chuyện gì cũng làm ra được. Ngược lại Dương Hoa tôi luôn nghe được thông tin, rằng mọi người không chỉ sản xuất thuốc giá thấp phục vụ người dân mà còn thường xuyên mở những buổi khám chữa bệnh, nghiên cứu ra cách điều trị những bệnh nan y. Mọi người rất được người dân tín nhiệm. Hầu như không nhằm vào mục đích kiếm tiền. Một doanh nghiệp có lương tâm như vậy thì phải bảo vệ chứ”, Nông Đường Công mỉm cười.
Lâm Chính mỉm cười.
“Phải rồi, còn một chuyện cần nói với cậu”, Nông Đường Công lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính liếc nhìn. Anh khẽ chau mày.
“Tên Nakagawa đúng là kẻ nhát gan. Sau khi về nước thì việc đầu tiên mà hắn làm là báo cáo việc Imura bị phế. Giờ thì nước Anh Hoa đã bắt đầu hạn chế việc nhập cảnh của cậu. Tôi nghĩ trận quyết đấu của bảy ngày sau, rất có khả năng cậu sẽ thất bại”, Nông Đường Công nói.
“Yên tâm. Cuộc quyết đấu bảy ngày sau tôi sẽ có mặt. Bọn họ không chặn được tôi đâu”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi sẽ tìm cách đưa cậu đi tham gia buổi quyết đấu. Cậu đừng lo lắng”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Imura thế nào rồi?”
“Đã tiếp nhận trị liệu, trước mắt đảm bảo ổn định. Đợi đến khi ông ta khỏi thì sẽ sắp xếp đưa ông ta về nước".
“Khi nào đưa về?”
“Vào ngày mọi người quyết đấu”
Lâm Chính và Nông Đường Công nhìn nhau cười. Nếu ngày quyết đấu mà Imura xuất hiện thì sẽ vô cùng thú vị.
“Tối rồi, nhóc! Chúng ta uống một ly đi, hôm nay cậu ở chỗ tôi nhé. Chúng ta không say không về”, Nông Đường Công cười haha, phất tay rồi chuẩn bị tiệc rượu.
“Để lần sau đi. Mấy ngày này ông đã không được nghỉ ngơi rồi, cơ thể hồi phục vẫn chưa tốt đâu. Hôm nay không hợp uống rượu. Ông nên nghỉ sớm đi. Tôi về khách sạn trước đây”, Lâm Chính đứng dậy.
“Điều này…Hôm nay không uống được sao?”, Nông Đường Công cảm thấy tiếc nuối.
“Không được”.
“Cậu là thần y mà, đương nhiên là không sao…”
“Nói đúng ra thì tôi là bác sĩ, không phải là thần. Nếu như ông không nghe lời của bác sĩ thì bác sĩ cũng bất lực rồi”, Lâm Chính nhún vai.
Nông Đường Công thở dài: “Thôi được. Mai chúng ta uống vậy”.
“Ừm”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đổ chuông. Là Lương Huyền Mi gọi tới.
“Huyền Mi, sao thế?”, Lâm Chính nghe điện thoại.
“Anh…anh đang ở đâu? Anh có rảnh không?”, Lương Huyền Mi mím môi hỏi.
“Có chuyện gì không?”
“À là thế này…em…ân sư của em bị bệnh rồi. Đi bệnh viện vẫn không đỡ…nếu anh rảnh có thể xem giúp được không?”, Lương Huyền Mi nói.
“Chuyện này…không thành vấn đề…Em đang ở đâu? Giờ anh tới chỗ em”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em đang ở gia viên Lệ Thủy, ở nhà của ân sư. Anh tới thì gọi cho em”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy đi bắt xe.
Ở gia viên Lệ Thủy, Lương Huyền Mi trông vô cùng căng thẳng.
“Huyền Mi, cô đang làm gì đấy?”, lúc này một cô gái tóc ngắn bước tới.
“Tôi liên hệ với thần y Lâm. Sư phụ không khỏe mà, tôi muốn mời thần y Lâm tới xem bệnh cho sư phụ”, Lương Huyền Mi nói.
“Cô quen thần y Lâm thật à?”, cô gái tóc ngắn hỏi với vẻ tò mò.
“Anh ấy là anh trai của tôi”, Lương Huyền Mi nói.
Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên lắm. Một lúc sau bật cười: “Huyền Mi, tôi cũng nghe tin đồn, nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Nhà họ Lương không có qua lại gì với thần y Lâm, vậy mà tự dưng anh ta lại trở thành anh của cô sao?”
“Điều này…”, Lương Huyền Mi không biết phải giải thích thế nào.
“Được rồi, đi vào thôi”, cô gái khoác tay Lương Huyền Mi đi vào trong.
Đúng lúc này, một giọng nói cổ quái vang lên: “Huyền Mi, sao thế, liên hệ được thần y Lâm chưa? Sư phụ của chúng ta đang đợi thần y Lâm tới cứu đấy”.
Lương Huyền Mi chau mày. Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc váy dài màu đỏ, trang điểm đậm. Người này tên là Hoàng Diễm Hồng, trước giờ luôn đối đầu với Lương Huyền Mi.
“Anh tôi sắp tới rồi”, Lương Huyền Mi đáp lại.
“Anh sao? Hừ, đúng là không biết điều. Thần y Lâm từ khi nào mà trở thành anh của cô thế? Hơn nữa nếu anh ta không tới thì phải làm sao?”, cô gái kia nheo mắt cười.
Chương 2161: Tới thăm cô giáo
Hoàng Diễm Hồng nói nghe rất khó chịu. Nhưng Lương Huyền Mi không quan tâm. Cô ta chẳng để bụng. Thực ra hai người cũng không thân, chỉ là bạn học thời tiểu học. Lương Huyền Mi sau đó tới đảo Vong Ưu nên càng ít tiếp xúc với những người này.
Lần này cô ta tới gia viên Lệ Thủy chẳng qua là vì cô giáo hồi nhỏ của mình bị ốm nên tới thăm.
Ngoài cô ta ra thì những bạn học khác cũng tới khá đông. Mọi người thực ra cũng không thân với giáo viên này lắm, nhưng vì giáo viên này trước đây đức cao vọng trọng, là một giáo viên có tiếng nên địa vị cũng rất cao, mối quan hệ lại rộng. Nghe nói những người tai to mặt lớn của Yên Kinh cũng thân thiết với bà ta. Nếu được bà tà giới thiệu thì dù là ai cũng sẽ có tiền đồ rộng mở cả.
Những người học sinh này tới đây thực ra là vì muốn cô giáo sau này giúp đỡ mình mà thôi. Ngay cả Lương Huyền Mi cũng có suy nghĩ đó. Chuyện của Lâm Chính và Nakagawa đã truyền khắp trong và ngoài nước. Dưới sự tung tin của một cơ số người thì danh tiếng của Lâm Chính trên các diễn đàn không được tốt lắm. Vì vậy Lương Huyền Mi muốn nhờ giáo viên của mình đứng ra nói giúp cho Lâm Chính.
Có một người đức cao vọng trọng như vậy ra nói giúp thì chắc chắn là hình ảnh của Lâm Chính sẽ được cải thiện hơn nhiều. Chính vì vậy Lương Huyền Mi khi biết bà ta bị bệnh thì lập tức tới thăm hỏi. Khi biết bà ta mắc bệnh nặng, khó chữa thì cô ta vui lắm. Vì bệnh khó chẳng phải là thứ mà Lâm Chính giỏi nhất sao?
Chỉ cần gọi được Lâm Chính tới đây, chữa khỏi bệnh cho cô giáo thì chắc chắn là bà ta sẽ đứng ra vì Lâm Chính. Thế là Lương Huyền Mi vội vàng gọi điện cho anh.
Cô giáo của Lương Huyền Mi tên là Cổ Sam. Bà ta đào tạo ra rất nhiều người tài giỏi, thậm chí làm việc trong thể chế của Yên Kinh cũng có học sinh của bà ta.
Lần này Cổ Sam bị bệnh nặng nên cứ ai là học sinh của bà ta thì đều chạy tới thăm. Có nhiều người tặng quà để Cổ Sam được vui. Họ thậm chí còn tặng cả nhà, cả xe hơi.
Ban đầu bà ta trầm mặt, nằm đó với đôi mắt vô hồn và mặc kệ đám học sinh tới thăm. Thậm chí còn không thèm gặp mặt nhiều người.
Cũng có những học sinh được yêu quý như Lương Huyền Mi có thể vào trong thăm bà ta. Chỉ là khi vừa vào thì cô gái đã gặp ngay Hoàng Diễm Hồng.
Cô gái tóc ngắn Từ Đình lập tức lên tiếng: “Được rồi Diễm Hồng, mọi người đều là bạn học cả, cô đừng nói khó nghe như thế”.
“Có gì mà khó nghe? Tôi nói sự thật thôi mà. Thần y Lâm là ai chứ, là người mà Lương Huyền Mi có thể quen biết được sao? Đúng là nhà họ Lương có chút thực lực nhưng cũng chưa là gì ở Yên Kinh. Thần y Lâm chẳng lẽ lại để mắt đến cô ta? Cô ta đừng ảo tưởng sức mạnh nữa”, cô gái tên Hoàng Diễm Hồng cười lạnh.
“Diễm Hồng, cô nói hơi quá đáng rồi đấy. Biết đâu Lương Huyền Mi lại biết thần y Lâm thật. Trước đó chẳng phải Yên Kinh có thông tin rồi sao?”, Từ Đình vội nói.
“Thông tin? Thông tin gì? Thông tin người đẹp Lương và thần y Lâm đang yêu nhau á? Cô tin? Cô có phải là kẻ ngốc không?”, Hoàng Diễm Hồng tỏ vẻ khinh thường.
“Từ Đình, cô cũng ngây thơ quá. Thế mà cô cũng tin? Lẽ nào cô không biết hôm trước có thêm một tin đồn sao? Nói là cô chủ của nhà Tư Đồ và thần y Lâm có mối quan hệ mập mờ đấy. Hôm qua còn có cả thông tin về cháu của ông Trần và Thần Y Lâm nữa. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu tin đồn. Tất cả đều là do những người rảnh rang quá thêu dệt lên, ai tin đúng là kẻ ngốc”, một người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
“A Chính, anh nói vậy là không đúng rồi. E rằng không phải những người rảnh rỗi thêu dệt nên đâu mà là mấy cô gái thích thần y Lâm quá cố tình nói thế đấy để người ta biết là thần y Lâm để ý đến họ đấy”, Hoàng Diễm Hồng cười.
Giọng điệu khiêu khích của cô ta nghe là biết ngay cô ta đang nói ai. Lương Huyền Mi tức lắm, cô ta siết chặt nắm đấm. Nếu không phải đây là nhà của Cổ Sam thì Huyền Mi đã ra tay rồi.
Có lẽ đám bạn học cũ này không biết Lương Huyền Mi có công pháp lợi hại. Vì dù sao cô ta cũng nằm trong đội ngũ tinh anh của đội đệ tử đảo Vong Ưu, lại nhận được sự chỉ dạy và dùng thuốc từ chỗ Lâm Chính nên chắc chắn là cô ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng có thể giết chết được đám người này.
“Huyền Mi đừng giận, mặc kệ Hoàng Diễm Hồng đi. Cô ta chẳng qua là ghen đấy”, Từ Đình đứng bên cạnh cũng tức lắm nhưng vội khuyên can Lương Huyền Mi.
“Ghen sao??”, Lương Huyền Mi cảm thấy khó hiểu.
“Cậu không biết à, từ lúc cậu bước vào thì La Hiên cứ nhìn cậu chăm chăm. Mà Hoàng Diễm Hồng đang theo đuổi La Hiên. La Hiên vừa đẹp trai, nhà lại giàu, bố làm công ty đa quốc gia, thế nên Hoàng Diễm Hồng luôn mơ ước được gả vào nhà đó. Giờ La Hiên cứ nhìn cậu chăm chăm thế kia thì rõ ràng là có ý tứ với cậu và thế là Hoàng Diễm Hồng ghen thôi. Cô ta ghen nên mới làm khó cậu đấy”, Từ Đình nói.
“Đúng là tới đâu cũng gặp loại người bỉ ổi. Đây là nhà của cô giáo nên mình nhịn. Đợi lát nữa anh của mình tới thì cô ta sẽ biết ai đúng ai sai”, Lương Huyền Mi hừ giọng.
Từ Đình cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Lương Huyền Mi lại nghiêm túc như vậy. Lẽ nào những gì Huyền Mi nói đều là thật sao?
“Tới cả rồi à?”, lúc này, giọng nói yếu ớt của Cổ Sam từ bên trong vọng ra.
Đám đông giật mình, vội vàng bước vào. Họ thấy một người phụ nữ đang nằm trên một chiếc giường vô cùng hào hoa. Bên cạnh có người chăm sóc, còn có vài người ăn mặc vô cùng sang trọng.
Có lẽ đây đều là người nhà của Cổ Sam. Không thể phủ nhận độ giàu có của Cổ Sam. Cả căn phòng được trang hoàng bằng những thứ xa hoa, đắt đỏ. Mặc dù cách trang trí mang đậm phong cách cổ nhưng mọi thứ đồ đạc đều có giá trên trời.
Chẳng trách Cổ Sam coi thường những người học sinh đã tặng nhà, tặng xe cho mình. Vì bà ta vốn có thiếu đâu.
“Chào cô!"
“Chào cô! Cô vẫn khỏe chứ ạ?"
Học sinh bước vào, để lộ vẻ mặt lo lắng và khẽ nói.
“Cô nghỉ ngơi, đây là huyết sâm ngàn năm mà em chuẩn bị cho cô. Dùng nó cô nhất định sẽ khỏe lại”, lúc này Hoàng Diễm Hồng bước tới, lấy ra một hộp quà.
“Huyết sâm ngàn năm sao?", đám đông giật mình.
“Lẽ nào chính là huyết sâm ngàn năm mà tuần trước xuất hiện trong buổi đấu giá?”, con trai của Cổ Sam đứng phía sau vội lên tiếng.
“Đúng vậy...”, Hoàng Diễm Hồng cười nói.
“Thật à?”
“Tôi nghe nói cây huyết sâm này đã được một đại gia bí mật trong nước mua với giá 2 tỷ tệ rồi mà. Tại sao lại xuất hiện trong tay của Diễm Hồng thế?”
“Lẽ nào đại gia đó có liên quan tới Diễm Hồng?”
Mấy người kinh hãi kêu lên. Diễm Hồng chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thế nhưng nụ cười của cô ta khiến đám đông cho là thật.
“Ôi trời, Diễm Hồng, em thật sự định tặng cô thứ này sao?”, Cổ Sam để lộ nụ cười vui mừng.
“Diễm Hồng nghe nói cô không được khỏe nên đã đặc biệt chuẩn bị huyết sâm này cho cô. Không tặng cô thì tặng ai nữa ạ?”, Hoàng Diễm Hồng cười tít mắt.
Chương 2162: Nịnh bợ
Cổ Sam sung sướng lắm, mặt đỏ bừng lên đầy hào hứng.
“Đúng là đứa bé ngoan! Ha ha...Đứa bé này lúc nào cũng ngoan ngoãn. Cô thích nhất đứa bé thông minh lanh lợi như em đấy. Có gì muốn nói với cô thì cứ nói. Cô nghe đây”, tâm trạng của Cổ Sam khá tốt, thế là bà ta nói thẳng.
Bà ta đâu phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không biết đám học sinh này nghĩ gì. Tặng một món quà thì đương nhiên là vì có điều muốn thỉnh cầu rồi.
“Thưa cô, nếu đã vậy thì em cũng không giấu diếm nữa. Là thế này ạ. Em nghe nói cô quen vơi chủ nhiệm Hậu. Vậy...có có thể giới thiệu giúp em được không ạ? Bố em có chút chuyện muốn bàn bạc với chủ nhiệm”, Hoàng Diễm Hồng thận trọng đáp lại.
“Chủ nhiệm Hậu sao?”, đám đông giật mình.
“Hóa ra là chuyện đó à. Diễm Hồng, nhà em cũng nhanh gớm nhỉ. Chủ nhiệm Hậu vừa mới lên chức, tuổi trẻ tài cao, giờ ngồi được vào vị trí đó thì đúng là tiền đồ vô lượng mà. Nếu như có thể tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Hậu thì đúng là nhà em chẳng còn gì phải lo lắng nữa”, Cổ Sam mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Mong được cô giúp đỡ ạ”, Hoàng Diễm Hồng vội vàng nói.
“Ha ha, chuyện nhỏ. Cô và chủ nhiệm Hậu cũng có qua lại, muộn chút cô sẽ gọi điện rồi mọi người mời chủ nhiệm bữa cơm. Tìm chỗ nào đừng tồi tàn quá. Tối mai nhé. Có chuyện gì thì mọi người thảo luận. Thế nào?”, Cổ Sam mỉm cười.
“Thật ạ?”, Hoàng Diễm Hồng hai mắt sáng rực tỏ và vui mừng: “Cảm ơn cô”.
“Chuyện nhỏ mà thôi. Khách sáo gì chứ?”, Cổ Sam cười ha ha.
Hoàng Diễm Hồng kích động lắm. Cô ta lùi lại để những học sinh khác có thể bước lên.
“Thưa cô, đây là Lam Điền Noãn Ngọc. Mặc dù không bằng huyết sâm nhưng nó cũng có thể phòng bệnh. Cô đặt dưới gối, có thể giúp dưỡng thần, để bệnh của cô khỏi nhanh hơn”, La Hiên bước lên, mỉm cười nói.
“Lam Điền Noãn Ngọc sao? Đó cũng là một món bảo bối, nghe nói là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được”.
“Chỉ là chút quà mọn thôi ạ. La Hiên không thể chuẩn bị chu đáo cho cô, là do em sơ suất, mong cô không trách ạ”.
“La Hiên, em khách sáo quá. Nói đi, em muốn cô giúp gì?”, Cổ Sam cười hà hà.
“Em gần đây đang bàn chuyện làm ăn với một doanh nghiệp đa quốc gia. Nghe nói con trai của ông sếp đó là học sinh của cô, vì vậy mong cô giúp đỡ để thương vụ này được thuận lợi xíu ạ. Cô yên tâm, giao dịch thành công thì em xin gửi tặng cô 30% ạ”, La Hiên vội vàng nói.
“Nghe em nói kìa. Cô lại đòi hỏi sao. 20% là được rồi. Cô có muốn gì nhiều đâu”, Cổ Sam lắc đầu: “Chuyện này cô sẽ giúp. Đừng lo”.
“Em cảm ơn cô”, La Hiên nói.
Đám đông lần lượt bước lên tặng quà đồng thời đưa ra lời thỉnh cầu của mình. Về cơ bản thì Cổ Sam đều đáp ứng cho họ cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là họ phải tặng đồ mà Cổ Sam muốn lấy. Nếu mà thứ bà ta không muốn thì sẽ khác.
“Thưa cô, đây là gỗ Huyền Tùng vạn năm của nhà em. Hi vọng cô sẽ thích ạ”, lúc này, một người thanh niên đeo kính, ăn mặc bình thường đưa tới một chiếc hộp.
“Gỗ Huyền Tùng vạn năm sao? Hồ Dũng, thứ này có tác dụng gì?”, Cổ Sam hỏi với vẻ kỳ lạ.
“Tác dụng ạ?”, Hồ Dũng tỏ vẻ bối rối: “Thưa cô, em cũng không biết nó có tác dụng gì...”
“Nói vậy tức là đây là một thứ bỏ đi sao?”, con trai của Cổ Sam hừ giọng.
“Không phải đâu thưa cô, thứ này thực sự là vật gia truyền của nhà em. Nó đã được truyền tới bảy đời rồi ạ”, Hồ Dũng vội vàng nói.
“Được rồi. Nói đi, em tới làm gì?", Cổ Sam tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Hồ Dũng thấy vậy thì vội nói: “Thưa cô em tới vì mong cô có thể đòi lại công bằng giúp em ạ”.
“Đòi công bằng?”
“Thưa cô, nhà em ở cửa Tây Hồ Lô. Cô cũng biết đấy. Nhưng tháng trước, nhà em bị một doanh nghiệp dỡ bỏ. Bọn em muốn tìm người đó đòi công bằng, nhưng người đó có quyền có thế, nhà em không làm gì được. Hi vọng cô có thể giúp gia đình em", Hồ Dũng rưng rưng nước mắt.
Nếu là một doanh nghiệp nhỏ thì Cổ Sam có lẽ cũng có thể xử lý dễ dàng. Với khả năng của bà ta thì chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
Đúng lúc mọi người tưởng rằng Cổ Sam sẽ đồng ý thì bà ta đột nhiên lớn giọng: “Hồ Dũng, em coi cô là gì thế?”
Hồ Dũng giật mình, sững sờ nhìn Cổ Sam. Cổ Sam đanh giọng: “Em tưởng cô là cảnh sát hay gì? Chuyện này không tìm cảnh sát mà tới tìm cô sao? Mau ra ngoài đi! Cô không muốn nhìn thấy em nữa”.
“Cô ơi...”, Hồ Dũng há hốc miệng.
“Cậu mau biến đi. Mang theo cả cái hộp rách nát của cậu nữa. Đừng để bệnh của tôi nặng thêm”, Cổ Sam nói với vẻ ghét bỏ. Những người khác vội kéo Hồ Dũng ra ngoài.
“Không phải...cô ơi..đợi đã...", Hồ Dũng cuống cả lên.
Nhưng vô ích. Anh ta nhanh chóng bị đẩy ra ngoài và ngã ra đất...
“Mọi chuyện đã giải quyết rồi. Sự việc sẽ nhanh chóng truyền đi thôi. Tới khi đó tất cả sẽ đều biết nếu đối đầu với Dương Hoa thì sẽ có kết cục như thế nào. Bọn họ cũng sẽ không dám ra tay với Dương Hoa nữa”, Nông Đường Công đặt điện thoại xuống và mỉm cười.
“Cảm ơn ông Nông”, Lâm Chính gật đầu.
“Đừng khách khí. Thực ra tôi rất vui khi được làm những việc như thế này”.
“Vậy là có gì ạ?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Hừ, đám doanh nghiệp đó ai cũng chỉ vì lợi ích, chỉ muốn kiếm tiền. Bọn họ chuyện gì cũng làm ra được. Ngược lại Dương Hoa tôi luôn nghe được thông tin, rằng mọi người không chỉ sản xuất thuốc giá thấp phục vụ người dân mà còn thường xuyên mở những buổi khám chữa bệnh, nghiên cứu ra cách điều trị những bệnh nan y. Mọi người rất được người dân tín nhiệm. Hầu như không nhằm vào mục đích kiếm tiền. Một doanh nghiệp có lương tâm như vậy thì phải bảo vệ chứ”, Nông Đường Công mỉm cười.
Lâm Chính mỉm cười.
“Phải rồi, còn một chuyện cần nói với cậu”, Nông Đường Công lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính liếc nhìn. Anh khẽ chau mày.
“Tên Nakagawa đúng là kẻ nhát gan. Sau khi về nước thì việc đầu tiên mà hắn làm là báo cáo việc Imura bị phế. Giờ thì nước Anh Hoa đã bắt đầu hạn chế việc nhập cảnh của cậu. Tôi nghĩ trận quyết đấu của bảy ngày sau, rất có khả năng cậu sẽ thất bại”, Nông Đường Công nói.
“Yên tâm. Cuộc quyết đấu bảy ngày sau tôi sẽ có mặt. Bọn họ không chặn được tôi đâu”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi sẽ tìm cách đưa cậu đi tham gia buổi quyết đấu. Cậu đừng lo lắng”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Imura thế nào rồi?”
“Đã tiếp nhận trị liệu, trước mắt đảm bảo ổn định. Đợi đến khi ông ta khỏi thì sẽ sắp xếp đưa ông ta về nước".
“Khi nào đưa về?”
“Vào ngày mọi người quyết đấu”
Lâm Chính và Nông Đường Công nhìn nhau cười. Nếu ngày quyết đấu mà Imura xuất hiện thì sẽ vô cùng thú vị.
“Tối rồi, nhóc! Chúng ta uống một ly đi, hôm nay cậu ở chỗ tôi nhé. Chúng ta không say không về”, Nông Đường Công cười haha, phất tay rồi chuẩn bị tiệc rượu.
“Để lần sau đi. Mấy ngày này ông đã không được nghỉ ngơi rồi, cơ thể hồi phục vẫn chưa tốt đâu. Hôm nay không hợp uống rượu. Ông nên nghỉ sớm đi. Tôi về khách sạn trước đây”, Lâm Chính đứng dậy.
“Điều này…Hôm nay không uống được sao?”, Nông Đường Công cảm thấy tiếc nuối.
“Không được”.
“Cậu là thần y mà, đương nhiên là không sao…”
“Nói đúng ra thì tôi là bác sĩ, không phải là thần. Nếu như ông không nghe lời của bác sĩ thì bác sĩ cũng bất lực rồi”, Lâm Chính nhún vai.
Nông Đường Công thở dài: “Thôi được. Mai chúng ta uống vậy”.
“Ừm”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đổ chuông. Là Lương Huyền Mi gọi tới.
“Huyền Mi, sao thế?”, Lâm Chính nghe điện thoại.
“Anh…anh đang ở đâu? Anh có rảnh không?”, Lương Huyền Mi mím môi hỏi.
“Có chuyện gì không?”
“À là thế này…em…ân sư của em bị bệnh rồi. Đi bệnh viện vẫn không đỡ…nếu anh rảnh có thể xem giúp được không?”, Lương Huyền Mi nói.
“Chuyện này…không thành vấn đề…Em đang ở đâu? Giờ anh tới chỗ em”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em đang ở gia viên Lệ Thủy, ở nhà của ân sư. Anh tới thì gọi cho em”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy đi bắt xe.
Ở gia viên Lệ Thủy, Lương Huyền Mi trông vô cùng căng thẳng.
“Huyền Mi, cô đang làm gì đấy?”, lúc này một cô gái tóc ngắn bước tới.
“Tôi liên hệ với thần y Lâm. Sư phụ không khỏe mà, tôi muốn mời thần y Lâm tới xem bệnh cho sư phụ”, Lương Huyền Mi nói.
“Cô quen thần y Lâm thật à?”, cô gái tóc ngắn hỏi với vẻ tò mò.
“Anh ấy là anh trai của tôi”, Lương Huyền Mi nói.
Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên lắm. Một lúc sau bật cười: “Huyền Mi, tôi cũng nghe tin đồn, nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Nhà họ Lương không có qua lại gì với thần y Lâm, vậy mà tự dưng anh ta lại trở thành anh của cô sao?”
“Điều này…”, Lương Huyền Mi không biết phải giải thích thế nào.
“Được rồi, đi vào thôi”, cô gái khoác tay Lương Huyền Mi đi vào trong.
Đúng lúc này, một giọng nói cổ quái vang lên: “Huyền Mi, sao thế, liên hệ được thần y Lâm chưa? Sư phụ của chúng ta đang đợi thần y Lâm tới cứu đấy”.
Lương Huyền Mi chau mày. Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc váy dài màu đỏ, trang điểm đậm. Người này tên là Hoàng Diễm Hồng, trước giờ luôn đối đầu với Lương Huyền Mi.
“Anh tôi sắp tới rồi”, Lương Huyền Mi đáp lại.
“Anh sao? Hừ, đúng là không biết điều. Thần y Lâm từ khi nào mà trở thành anh của cô thế? Hơn nữa nếu anh ta không tới thì phải làm sao?”, cô gái kia nheo mắt cười.
Chương 2161: Tới thăm cô giáo
Hoàng Diễm Hồng nói nghe rất khó chịu. Nhưng Lương Huyền Mi không quan tâm. Cô ta chẳng để bụng. Thực ra hai người cũng không thân, chỉ là bạn học thời tiểu học. Lương Huyền Mi sau đó tới đảo Vong Ưu nên càng ít tiếp xúc với những người này.
Lần này cô ta tới gia viên Lệ Thủy chẳng qua là vì cô giáo hồi nhỏ của mình bị ốm nên tới thăm.
Ngoài cô ta ra thì những bạn học khác cũng tới khá đông. Mọi người thực ra cũng không thân với giáo viên này lắm, nhưng vì giáo viên này trước đây đức cao vọng trọng, là một giáo viên có tiếng nên địa vị cũng rất cao, mối quan hệ lại rộng. Nghe nói những người tai to mặt lớn của Yên Kinh cũng thân thiết với bà ta. Nếu được bà tà giới thiệu thì dù là ai cũng sẽ có tiền đồ rộng mở cả.
Những người học sinh này tới đây thực ra là vì muốn cô giáo sau này giúp đỡ mình mà thôi. Ngay cả Lương Huyền Mi cũng có suy nghĩ đó. Chuyện của Lâm Chính và Nakagawa đã truyền khắp trong và ngoài nước. Dưới sự tung tin của một cơ số người thì danh tiếng của Lâm Chính trên các diễn đàn không được tốt lắm. Vì vậy Lương Huyền Mi muốn nhờ giáo viên của mình đứng ra nói giúp cho Lâm Chính.
Có một người đức cao vọng trọng như vậy ra nói giúp thì chắc chắn là hình ảnh của Lâm Chính sẽ được cải thiện hơn nhiều. Chính vì vậy Lương Huyền Mi khi biết bà ta bị bệnh thì lập tức tới thăm hỏi. Khi biết bà ta mắc bệnh nặng, khó chữa thì cô ta vui lắm. Vì bệnh khó chẳng phải là thứ mà Lâm Chính giỏi nhất sao?
Chỉ cần gọi được Lâm Chính tới đây, chữa khỏi bệnh cho cô giáo thì chắc chắn là bà ta sẽ đứng ra vì Lâm Chính. Thế là Lương Huyền Mi vội vàng gọi điện cho anh.
Cô giáo của Lương Huyền Mi tên là Cổ Sam. Bà ta đào tạo ra rất nhiều người tài giỏi, thậm chí làm việc trong thể chế của Yên Kinh cũng có học sinh của bà ta.
Lần này Cổ Sam bị bệnh nặng nên cứ ai là học sinh của bà ta thì đều chạy tới thăm. Có nhiều người tặng quà để Cổ Sam được vui. Họ thậm chí còn tặng cả nhà, cả xe hơi.
Ban đầu bà ta trầm mặt, nằm đó với đôi mắt vô hồn và mặc kệ đám học sinh tới thăm. Thậm chí còn không thèm gặp mặt nhiều người.
Cũng có những học sinh được yêu quý như Lương Huyền Mi có thể vào trong thăm bà ta. Chỉ là khi vừa vào thì cô gái đã gặp ngay Hoàng Diễm Hồng.
Cô gái tóc ngắn Từ Đình lập tức lên tiếng: “Được rồi Diễm Hồng, mọi người đều là bạn học cả, cô đừng nói khó nghe như thế”.
“Có gì mà khó nghe? Tôi nói sự thật thôi mà. Thần y Lâm là ai chứ, là người mà Lương Huyền Mi có thể quen biết được sao? Đúng là nhà họ Lương có chút thực lực nhưng cũng chưa là gì ở Yên Kinh. Thần y Lâm chẳng lẽ lại để mắt đến cô ta? Cô ta đừng ảo tưởng sức mạnh nữa”, cô gái tên Hoàng Diễm Hồng cười lạnh.
“Diễm Hồng, cô nói hơi quá đáng rồi đấy. Biết đâu Lương Huyền Mi lại biết thần y Lâm thật. Trước đó chẳng phải Yên Kinh có thông tin rồi sao?”, Từ Đình vội nói.
“Thông tin? Thông tin gì? Thông tin người đẹp Lương và thần y Lâm đang yêu nhau á? Cô tin? Cô có phải là kẻ ngốc không?”, Hoàng Diễm Hồng tỏ vẻ khinh thường.
“Từ Đình, cô cũng ngây thơ quá. Thế mà cô cũng tin? Lẽ nào cô không biết hôm trước có thêm một tin đồn sao? Nói là cô chủ của nhà Tư Đồ và thần y Lâm có mối quan hệ mập mờ đấy. Hôm qua còn có cả thông tin về cháu của ông Trần và Thần Y Lâm nữa. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu tin đồn. Tất cả đều là do những người rảnh rang quá thêu dệt lên, ai tin đúng là kẻ ngốc”, một người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
“A Chính, anh nói vậy là không đúng rồi. E rằng không phải những người rảnh rỗi thêu dệt nên đâu mà là mấy cô gái thích thần y Lâm quá cố tình nói thế đấy để người ta biết là thần y Lâm để ý đến họ đấy”, Hoàng Diễm Hồng cười.
Giọng điệu khiêu khích của cô ta nghe là biết ngay cô ta đang nói ai. Lương Huyền Mi tức lắm, cô ta siết chặt nắm đấm. Nếu không phải đây là nhà của Cổ Sam thì Huyền Mi đã ra tay rồi.
Có lẽ đám bạn học cũ này không biết Lương Huyền Mi có công pháp lợi hại. Vì dù sao cô ta cũng nằm trong đội ngũ tinh anh của đội đệ tử đảo Vong Ưu, lại nhận được sự chỉ dạy và dùng thuốc từ chỗ Lâm Chính nên chắc chắn là cô ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng có thể giết chết được đám người này.
“Huyền Mi đừng giận, mặc kệ Hoàng Diễm Hồng đi. Cô ta chẳng qua là ghen đấy”, Từ Đình đứng bên cạnh cũng tức lắm nhưng vội khuyên can Lương Huyền Mi.
“Ghen sao??”, Lương Huyền Mi cảm thấy khó hiểu.
“Cậu không biết à, từ lúc cậu bước vào thì La Hiên cứ nhìn cậu chăm chăm. Mà Hoàng Diễm Hồng đang theo đuổi La Hiên. La Hiên vừa đẹp trai, nhà lại giàu, bố làm công ty đa quốc gia, thế nên Hoàng Diễm Hồng luôn mơ ước được gả vào nhà đó. Giờ La Hiên cứ nhìn cậu chăm chăm thế kia thì rõ ràng là có ý tứ với cậu và thế là Hoàng Diễm Hồng ghen thôi. Cô ta ghen nên mới làm khó cậu đấy”, Từ Đình nói.
“Đúng là tới đâu cũng gặp loại người bỉ ổi. Đây là nhà của cô giáo nên mình nhịn. Đợi lát nữa anh của mình tới thì cô ta sẽ biết ai đúng ai sai”, Lương Huyền Mi hừ giọng.
Từ Đình cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Lương Huyền Mi lại nghiêm túc như vậy. Lẽ nào những gì Huyền Mi nói đều là thật sao?
“Tới cả rồi à?”, lúc này, giọng nói yếu ớt của Cổ Sam từ bên trong vọng ra.
Đám đông giật mình, vội vàng bước vào. Họ thấy một người phụ nữ đang nằm trên một chiếc giường vô cùng hào hoa. Bên cạnh có người chăm sóc, còn có vài người ăn mặc vô cùng sang trọng.
Có lẽ đây đều là người nhà của Cổ Sam. Không thể phủ nhận độ giàu có của Cổ Sam. Cả căn phòng được trang hoàng bằng những thứ xa hoa, đắt đỏ. Mặc dù cách trang trí mang đậm phong cách cổ nhưng mọi thứ đồ đạc đều có giá trên trời.
Chẳng trách Cổ Sam coi thường những người học sinh đã tặng nhà, tặng xe cho mình. Vì bà ta vốn có thiếu đâu.
“Chào cô!"
“Chào cô! Cô vẫn khỏe chứ ạ?"
Học sinh bước vào, để lộ vẻ mặt lo lắng và khẽ nói.
“Cô nghỉ ngơi, đây là huyết sâm ngàn năm mà em chuẩn bị cho cô. Dùng nó cô nhất định sẽ khỏe lại”, lúc này Hoàng Diễm Hồng bước tới, lấy ra một hộp quà.
“Huyết sâm ngàn năm sao?", đám đông giật mình.
“Lẽ nào chính là huyết sâm ngàn năm mà tuần trước xuất hiện trong buổi đấu giá?”, con trai của Cổ Sam đứng phía sau vội lên tiếng.
“Đúng vậy...”, Hoàng Diễm Hồng cười nói.
“Thật à?”
“Tôi nghe nói cây huyết sâm này đã được một đại gia bí mật trong nước mua với giá 2 tỷ tệ rồi mà. Tại sao lại xuất hiện trong tay của Diễm Hồng thế?”
“Lẽ nào đại gia đó có liên quan tới Diễm Hồng?”
Mấy người kinh hãi kêu lên. Diễm Hồng chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thế nhưng nụ cười của cô ta khiến đám đông cho là thật.
“Ôi trời, Diễm Hồng, em thật sự định tặng cô thứ này sao?”, Cổ Sam để lộ nụ cười vui mừng.
“Diễm Hồng nghe nói cô không được khỏe nên đã đặc biệt chuẩn bị huyết sâm này cho cô. Không tặng cô thì tặng ai nữa ạ?”, Hoàng Diễm Hồng cười tít mắt.
Chương 2162: Nịnh bợ
Cổ Sam sung sướng lắm, mặt đỏ bừng lên đầy hào hứng.
“Đúng là đứa bé ngoan! Ha ha...Đứa bé này lúc nào cũng ngoan ngoãn. Cô thích nhất đứa bé thông minh lanh lợi như em đấy. Có gì muốn nói với cô thì cứ nói. Cô nghe đây”, tâm trạng của Cổ Sam khá tốt, thế là bà ta nói thẳng.
Bà ta đâu phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không biết đám học sinh này nghĩ gì. Tặng một món quà thì đương nhiên là vì có điều muốn thỉnh cầu rồi.
“Thưa cô, nếu đã vậy thì em cũng không giấu diếm nữa. Là thế này ạ. Em nghe nói cô quen vơi chủ nhiệm Hậu. Vậy...có có thể giới thiệu giúp em được không ạ? Bố em có chút chuyện muốn bàn bạc với chủ nhiệm”, Hoàng Diễm Hồng thận trọng đáp lại.
“Chủ nhiệm Hậu sao?”, đám đông giật mình.
“Hóa ra là chuyện đó à. Diễm Hồng, nhà em cũng nhanh gớm nhỉ. Chủ nhiệm Hậu vừa mới lên chức, tuổi trẻ tài cao, giờ ngồi được vào vị trí đó thì đúng là tiền đồ vô lượng mà. Nếu như có thể tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Hậu thì đúng là nhà em chẳng còn gì phải lo lắng nữa”, Cổ Sam mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Mong được cô giúp đỡ ạ”, Hoàng Diễm Hồng vội vàng nói.
“Ha ha, chuyện nhỏ. Cô và chủ nhiệm Hậu cũng có qua lại, muộn chút cô sẽ gọi điện rồi mọi người mời chủ nhiệm bữa cơm. Tìm chỗ nào đừng tồi tàn quá. Tối mai nhé. Có chuyện gì thì mọi người thảo luận. Thế nào?”, Cổ Sam mỉm cười.
“Thật ạ?”, Hoàng Diễm Hồng hai mắt sáng rực tỏ và vui mừng: “Cảm ơn cô”.
“Chuyện nhỏ mà thôi. Khách sáo gì chứ?”, Cổ Sam cười ha ha.
Hoàng Diễm Hồng kích động lắm. Cô ta lùi lại để những học sinh khác có thể bước lên.
“Thưa cô, đây là Lam Điền Noãn Ngọc. Mặc dù không bằng huyết sâm nhưng nó cũng có thể phòng bệnh. Cô đặt dưới gối, có thể giúp dưỡng thần, để bệnh của cô khỏi nhanh hơn”, La Hiên bước lên, mỉm cười nói.
“Lam Điền Noãn Ngọc sao? Đó cũng là một món bảo bối, nghe nói là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được”.
“Chỉ là chút quà mọn thôi ạ. La Hiên không thể chuẩn bị chu đáo cho cô, là do em sơ suất, mong cô không trách ạ”.
“La Hiên, em khách sáo quá. Nói đi, em muốn cô giúp gì?”, Cổ Sam cười hà hà.
“Em gần đây đang bàn chuyện làm ăn với một doanh nghiệp đa quốc gia. Nghe nói con trai của ông sếp đó là học sinh của cô, vì vậy mong cô giúp đỡ để thương vụ này được thuận lợi xíu ạ. Cô yên tâm, giao dịch thành công thì em xin gửi tặng cô 30% ạ”, La Hiên vội vàng nói.
“Nghe em nói kìa. Cô lại đòi hỏi sao. 20% là được rồi. Cô có muốn gì nhiều đâu”, Cổ Sam lắc đầu: “Chuyện này cô sẽ giúp. Đừng lo”.
“Em cảm ơn cô”, La Hiên nói.
Đám đông lần lượt bước lên tặng quà đồng thời đưa ra lời thỉnh cầu của mình. Về cơ bản thì Cổ Sam đều đáp ứng cho họ cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là họ phải tặng đồ mà Cổ Sam muốn lấy. Nếu mà thứ bà ta không muốn thì sẽ khác.
“Thưa cô, đây là gỗ Huyền Tùng vạn năm của nhà em. Hi vọng cô sẽ thích ạ”, lúc này, một người thanh niên đeo kính, ăn mặc bình thường đưa tới một chiếc hộp.
“Gỗ Huyền Tùng vạn năm sao? Hồ Dũng, thứ này có tác dụng gì?”, Cổ Sam hỏi với vẻ kỳ lạ.
“Tác dụng ạ?”, Hồ Dũng tỏ vẻ bối rối: “Thưa cô, em cũng không biết nó có tác dụng gì...”
“Nói vậy tức là đây là một thứ bỏ đi sao?”, con trai của Cổ Sam hừ giọng.
“Không phải đâu thưa cô, thứ này thực sự là vật gia truyền của nhà em. Nó đã được truyền tới bảy đời rồi ạ”, Hồ Dũng vội vàng nói.
“Được rồi. Nói đi, em tới làm gì?", Cổ Sam tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Hồ Dũng thấy vậy thì vội nói: “Thưa cô em tới vì mong cô có thể đòi lại công bằng giúp em ạ”.
“Đòi công bằng?”
“Thưa cô, nhà em ở cửa Tây Hồ Lô. Cô cũng biết đấy. Nhưng tháng trước, nhà em bị một doanh nghiệp dỡ bỏ. Bọn em muốn tìm người đó đòi công bằng, nhưng người đó có quyền có thế, nhà em không làm gì được. Hi vọng cô có thể giúp gia đình em", Hồ Dũng rưng rưng nước mắt.
Nếu là một doanh nghiệp nhỏ thì Cổ Sam có lẽ cũng có thể xử lý dễ dàng. Với khả năng của bà ta thì chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
Đúng lúc mọi người tưởng rằng Cổ Sam sẽ đồng ý thì bà ta đột nhiên lớn giọng: “Hồ Dũng, em coi cô là gì thế?”
Hồ Dũng giật mình, sững sờ nhìn Cổ Sam. Cổ Sam đanh giọng: “Em tưởng cô là cảnh sát hay gì? Chuyện này không tìm cảnh sát mà tới tìm cô sao? Mau ra ngoài đi! Cô không muốn nhìn thấy em nữa”.
“Cô ơi...”, Hồ Dũng há hốc miệng.
“Cậu mau biến đi. Mang theo cả cái hộp rách nát của cậu nữa. Đừng để bệnh của tôi nặng thêm”, Cổ Sam nói với vẻ ghét bỏ. Những người khác vội kéo Hồ Dũng ra ngoài.
“Không phải...cô ơi..đợi đã...", Hồ Dũng cuống cả lên.
Nhưng vô ích. Anh ta nhanh chóng bị đẩy ra ngoài và ngã ra đất...