Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206-210
Chương 206: Tên cặn bã
Lạc Thiên thấy vậy thì hơi thở nghẹn lại, bỗng ý thức được điều gì đó.
"Ông!".
Cô ta vội vàng kêu lên.
Nhưng Lạc Bắc Minh đã ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng chặt...
"Xem ra Lạc Bắc Minh cũng rất thức thời", Tư Đồ Kính thản nhiên cười nói.
"Anh muốn làm gì," Lạc Thiên lùi lại, cơ thể khẽ run rẩy hỏi.
"Làm gì à?", Tư Đồ Kính mở chiếc quạt gấp, khẽ cười một tiếng, đáp: "Cô yên tâm, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, thì cũng sẽ không chọn nơi này".
Lạc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng trừng mắt nhìn Tư Đồ Kính: "Vậy anh muốn nói gì với tôi?".
"Cũng không phải muốn nói gì với cô, mà là muốn cảnh cáo cô một số chuyện".
"Cảnh cáo?".
"Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có về Nam Phái với tôi không?", Tư Đồ Kính điềm nhiên hỏi.
"Không", Lạc Thiên gần như trả lời không chút do dự, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vừa dứt lời...
Vèo!
Một cái tát giáng mạnh vào má Lạc Thiên.
Bốp!
Khuôn mặt Lạc Thiên lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, cô ta không cẩn thận ngã sõng soài xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.
"Anh đánh tôi?", Lạc Thiên nhìn Tư Đồ Kính với ánh mắt không thể tin nổi.
"Đánh cô thì sao nào? Cô tưởng ở nhà họ Lạc này thì tôi không dám làm gì cô sao?", Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói, sâu trong đôi mắt là một tia lạnh lẽo: "Ông cô đã có một hợp tác chiến lược rất quan trọng với Nam Phái, nhà họ Lạc các cô không thể đắc tội với Nam Phái tôi. Chỉ cần là chuyện không quá đáng, thì nhà họ Lạc cô cũng không dám ho he gì, nên cô đừng mong đợi nhà họ Lạc đến cứu cô nữa".
"Đánh người... cũng được coi là chuyện không quá đáng sao?", Lạc Thiên trợn to mắt hỏi.
"Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Lạc và Nam Phái tôi có thể chữa khỏi thì chuyện này có là gì chứ? Huống hồ cô cũng sắp cưới tôi rồi, là người của nhà họ Tư Đồ, tôi đánh cô chỉ là đang dạy vợ, ai dám nói gì chứ?".
Dứt lời, Tư Đồ Kính lại tát cho Lạc Thiên một cái nữa.
Lạc Thiên run lên, vội vàng tránh né.
"Dám tránh à?", ánh mắt Tư Đồ Kính ngập tràn sự sảng khoái dữ tợn và nóng bỏng, lại giơ chân đạp về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên không kịp tránh, bụng dưới bị đá trúng, đau đến nỗi cô cuộn mình dưới đất, không đứng dậy nổi.
Lúc này Lạc Thiên mới biết hóa ra tên Tư Đồ Kính này có khuynh hướng thích ngược đãi.
So với chuyện kia, hắn lại càng hưởng thụ việc giày vò, đánh đập người khác. Hắn rất thích việc người khác lộ vẻ đau đớn trước mặt hắn.
Đây là một tên biến thái!
Một tên biến thái thực sự!
Lạc Thiên cắn chặt răng, cũng không biết lấy đâu ra sức, vội vàng xoay người chạy về phía bài vị tổ tiên.
"Muốn chạy? Hừ, hôm nay không dạy dỗ loại phụ nữ thấp hèn như cô, thì Tư Đồ Kính tôi làm gì còn tư cách làm chồng cô chứ?".
Tư Đồ Kính cười khẩy, gấp chiếc quạt lại, tóm lấy chiếc chổi nhỏ dài ở bên cạnh, đuổi theo Lạc Thiên.
Nơi này không có chỗ trốn, chỉ có chiếc tủ chứa đồ ở giữa nhà thờ tổ.
Lạc Thiên không chút nghĩ ngợi đã chui vào trong chiếc tủ, nhưng khóa của chiếc tủ đã bị hỏng.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Chính, sau đó dùng hai tay giữ chặt cửa tủ.
"Vào nhà họ Tư Đồ tôi thì phải học một điều, đó là lời nói của chồng chính là thánh chỉ, tôi bắt cô làm gì cô phải làm nấy, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô cấm được đi về phía Tây".
Dứt lời, Tư Đồ Kính liền dùng gậy đánh thẳng vào bàn tay đang giữ cửa tủ của Lạc Thiên.
Sự đau đớn khiến Lạc Thiên phải hít sâu một hơi.
"Cứu tôi với!".
Lạc Thiên sợ hãi kêu to.
Nhưng không ai đáp lại.
"Cho dù người nhà họ Lạc nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cũng sẽ không cứu đâu, cô đừng mơ mộng nữa! Bây giờ cô trèo ra, rồi liếm giày của tôi, nghe rõ chưa?", Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
"Tôi dù chết cũng không theo anh!".
Lạc Thiên hét lên.
Nhưng cô ta vừa nói xong, lại bị cán chổi quất mạnh.
Ngón tay thò ra khỏi khe hở của Lạc Thiên lập tức tím đỏ, đau đến mức run rẩy.
"Cô có cút ra đây không?", Tư Đồ Kính nheo mắt hỏi.
"Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!", Lạc Thiên lại gào lên.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Cán chổi lại đánh tới.
"A..."
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Lạc Thiên không nhịn được hét lên.
"Có cút ra đây không?", Tư Đồ Kính cười dữ tợn quát.
Lạc Thiên cắn chặt răng, đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn bám chặt cánh cửa, sống chết không buông tay.
"Được! Được! Để tôi xem tay cô có thể chịu đựng được mấy hồi! Ha ha ha..."
Khuôn mặt Tư Đồ Kính trở nên dữ tợn và điên cuồng, cán chổi trong tay hắn càng quất vào ngón tay Lạc Thiên như mưa.
Rắc...
Lạc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi xương ngón tay bị gãy.
Cô ta đã đau đến mức sắp ngất đi rồi...
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa nhà thờ tổ.
"Hử?".
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa.
"Ai vậy?".
"Cậu chủ Tư Đồ, ông chủ mời cậu qua đó một lát", bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Lạc.
"Sao nào? Lạc Bắc Minh đau lòng rồi à? Ha ha, được rồi, hôm nay tha cho cô chủ của các anh, chờ cô chủ của các anh gả qua đó rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với cô ta", Tư Đồ Kính cười khẽ, sau đó vứt chiếc chổi đầm đìa máu trong tay đi, xoay người đi về phía cửa.
Tư Đồ Kính vừa đi, mấy người nhà họ Lạc liền xông vào.
"Cô chủ, cô không sao chứ?", một nữ giúp việc có chút nghẹn ngào hỏi.
"Tôi... tôi không sao...", sau khi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lạc Thiên ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm đi.
"Mau, băng bó cho cô chủ, dìu cô chủ xuống nghỉ ngơi".
Mấy người vội vàng kêu lên.
Một lúc sau, hai tay Lạc Thiên được băng bó như chiếc bánh chưng, cũng được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ta đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Tên Tư Đồ Kính này biến thái như vậy, đáng sợ như vậy, tạm không nói đến vấn đề Lạc Thiên có cưới hắn hay không, trong tình hình này mà gả qua đó, có thể sống sót hay không còn là vấn đề.
Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, trong đầu đã đưa ra quyết định.
Trốn! Nhất định phải trốn!
Nếu không trốn được thì tự sát!
Dù thế nào cô cũng sẽ không cưới hắn.
Nhưng đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng bước vào phòng.
"Cô chủ! Mời cô lập tức theo tôi đến sảnh chính!", quản gia trầm giọng nói.
"Để làm gì?", Lạc Thiên run rẩy hỏi.
"Ông chủ đã bàn xong của hồi môn với cậu chủ Tư Đồ, cô chủ, cô hãy lập tức thay đồ mời trà, sau đó gả vào thế gia Tư Đồ Nam Phái".
Câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến Lạc Thiên ngây ra.
"Ông nội... nóng lòng muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao?", giọng nói Lạc Thiên nghẹn ngào.
"Cô chủ, ông chủ cũng là muốn tốt cho cô, cho nhà họ Lạc, hy vọng cô có thể thông cảm tha thứ", quản gia nhỏ giọng nói, sau đó nói với người bên cạnh: "Giúp cô chủ thay quần áo, rồi nhanh chóng đưa ra sảnh chính, thời gian gấp gáp, đừng chậm trễ".
Dứt lời liền ra khỏi phòng.
Lạc Thiên được đỡ dậy, tròng bộ váy cưới vào người như một con rối.
Nhưng rõ ràng là cô không muốn để cho người khác sắp xếp như vậy, nhân lúc thay đồ, cô giấu chiếc kéo vào ống tay áo.
Khoảng 10 phút sau, Lạc Thiên được đưa tới sảnh chính.
Nhìn mười ngón tay được quấn băng trắng và vết bàn tay vẫn chưa nhòa trên mặt Lạc Thiên, ánh mắt Lạc Bắc Minh không có thay đổi gì nhiều.
Tư Đồ Kính ngồi trên ghế, đang thong thả uống trà, phe phẩy chiếc quạt.
Nhìn thấy Lạc Thiên bước tới, ánh mắt hắn lóe lên sự nóng bỏng.
"Ông, tại sao ông lại đối xử với cháu như vậy?", ánh mắt Lạc Thiên đầy đau khổ, nước mắt giàn giụa hỏi.
"Ông cũng có nỗi khổ của ông, tóm lại cháu chỉ cần biết rằng ông sẽ không hại cháu", Lạc Bắc Minh khàn giọng nói: "Được rồi, mau dập đầu với chồng tương lai của cháu trước đi".
"Dập đầu? Không thể nào!".
"Xem ra lúc nãy dạy dỗ còn chưa đủ!".
Tư Đồ Kính đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
Lạc Thiên biến sắc, cắn răng nói: "Được, tôi dập đầu với anh!".
"Ồ? Nghĩ thông rồi à? Vậy được! Lại đây đi!", Tư Đồ Kính có chút bất ngờ.
Lạc Thiên không nói gì nữa, chỉ bước từng bước về phía Tư Đồ Kính.
Nhưng đúng khoảnh khắc lại gần Tư Đồ Kính, Lạc Thiên bất ngờ rút chiếc kéo được giấu trong tay áo ra, đâm mạnh về phía hắn.
"Anh đi chết đi!".
"Tiểu Thiên!".
"Cô chủ!".
Mọi người xung quanh biến sắc.
Không ai ngờ Lạc Thiên lại kiên cường mạnh mẽ như vậy.
Nhưng... Tư Đồ Kính không hề hoảng sợ.
Bởi vì tay của Lạc Thiên bị thương, không thể nắm chặt chiếc kéo này, khoảnh khắc chiếc kéo lại gần, Tư Đồ Kính bỗng tay nhanh mắt nhanh, lật tay chộp được chiếc kéo kia, sau đó đâm mạnh vào bụng Lạc Thiên.
Phập!
Lạc Thiên không kịp đề phòng, chiếc kéo đâm vào bụng, máu tươi nhỏ xuống tong tong...
Chương 207: Lôi ra ngoài (1)
Bất kể là Tư Đồ Kính hay Lạc Bắc Minh cũng đều được coi là bác sĩ bậc thầy, bọn họ biết rõ nhất vết thương như thế nào sẽ không gây chết người.
Tuy chiếc kéo đâm vào bụng dưới Lạc Thiên, máu chảy không ngừng, nhưng không dẫn đến mất mạng.
Lạc Bắc Minh thấy thế, cuối cùng vẻ mặt cũng thay đổi.
Ông ta hơi nhíu mày, lên tiếng: "Cậu chủ Tư Đồ, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?".
"Ha ha, thế này thì nhằm nhò gì? Chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, y thuật của Nam Phái tôi, có thể hồi sinh người chết cũng không phải là quá. Ông yên tâm, cô ta không chết được đâu, chỉ là cho một bài học nhỏ thôi. Cô gái này tính tình mạnh mẽ, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì lúc đến Nam Phái cô ta chỉ càng gây nhiều chuyện hơn. Nếu chọc giận người Nam Phái, thì nhà họ Lạc ông sẽ gặp họa đấy. Tiền bối Lạc, tôi đây cũng là muốn tốt cho nhà họ Lạc các ông thôi", Tư Đồ Kính cười nói.
Lạc Bắc Minh trầm ngâm một lát, vẫy tay: "Đưa cô chủ đi băng bó".
"Vâng, ông chủ".
"Khỏi cần băng bó đi, làm gì có nhiều thời gian như vậy".
Tư Đồ Kính bước tới, rút chiếc kéo ra khỏi bụng dưới của Lạc Thiên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Lạc Thiên đau đến mức nằm co quắp dưới đất, máu tươi vương vãi, gần như ngất đi.
Đám người giúp việc xung quanh đều tức giận bất bình.
Chỉ thấy Tư Đồ Kính rút từ trong nan quạt của chiếc quạt gấp ra một chiếc châm bạc nhỏ dài, đâm vào vùng bụng Lạc Thiên. Chỗ đó lập tức ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn đau.
Còn không cho băng bó?
"Về Nam Phái đã, Lạc Thiên, lập tức đi theo tôi!", Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Hắn muốn Lạc Thiên rời khỏi Giang Thành với hắn trong tình trạng đau đớn như vậy!
Thật là độc ác!
Còn khiến Lạc Thiên khó chịu hơn là giết cô.
"Ông nội..."
Lạc Thiên nhìn Lạc Bắc Minh với vẻ mặt đau khổ.
Nhưng Lạc Bắc Minh lại liếc sang bên cạnh, phớt lờ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Lạc Thiên.
"Ông nội, lẽ nào ông muốn cháu chết thật sao?".
“Đi theo cậu chủ Tư Đồ thì cháu không chết được đâu, nhưng nếu cháu cứ tùy hứng như vậy, thì chắc chắn phải chịu không ít khổ sở”, Lạc Bắc Minh mặt không cảm xúc nói.
Lạc Thiên hoàn toàn hết hy vọng.
Bây giờ cô muốn chết cũng không chết được, muốn lôi Tư Đồ Kính chết cùng cũng không xong.
Cho dù muốn thuận theo Tư Đồ Kính, đứng dậy rời Giang Thành đến Nam Phái, thì cũng vô cùng khó khăn.
Bây giờ nên làm gì đây?
Lạc Thiên nhắm mắt.
Đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng chạy vào.
"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!".
"Hử?".
Lạc Bắc Minh nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?".
"Tôi vừa nhận được điện thoại, tất cả các hiệu thuốc, y quán của chúng ta trên toàn tỉnh... bị kiểm tra đột xuất, đồng thời bị yêu cầu dừng bán đóng cửa phối hợp điều tra, bên trên nói chúng ta bị nghi ngờ buôn bán thuốc giả", quản gia gấp gáp nói.
"Có chuyện này sao?".
Khuôn mặt Lạc Bắc Minh cứng đờ lại.
Tư Đồ Kính cũng hơi sửng sốt.
Lúc này, lại có một người lao từ bên ngoài vào, lớn tiếng kêu lên.
"Ông chủ, gặp họa rồi, gặp họa rồi, có người xông vào nhà chúng ta!".
"Kẻ nào mà vô pháp vô thiên như vậy? Dám xông vào cả nhà họ Lạc? Chán sống chắc?".
"Có cần báo cảnh sát không?".
Người nhà họ Lạc vô cùng tức giận.
Lạc Bắc Minh thì cau mày, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Chuyện này có chút khác thường, gọi điện báo với bên kia đi, những người khác cùng tôi ra ngoài xem thế nào".
"Vâng!".
"Cậu chủ Tư Đồ, các cậu cần làm gì thì cứ làm đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết".
"Hừ, không vội, tôi cũng muốn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám đến nhà họ Lạc gây rối. Sau ngày hôm nay, nhà họ Lạc và nhà họ Tư Đồ tôi chính là thông gia, bọn họ chọc vào các ông cũng chính là chọc vào nhà họ Tư Đồ. Nếu tôi không hỏi gì đến, thì chẳng phải không ra thể thống gì sao?", Tư Đồ Kính cười nói.
"Được", Lạc Bắc Minh gật đầu.
"Con khốn, cô hãy ở đây tự kiểm điểm bản thân đi, hy vọng lát nữa tôi quay lại, cô đã nghĩ thông suốt".
Tư Đồ Kính lướt mắt nhìn Lạc Thiên, lạnh lùng nói, sau đó xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, sau đó một đám người ào vào.
"Các người làm gì vậy?".
"Tôi phải kiện các người tội tự ý xông vào nhà dân!".
"Cút hết ra ngoài cho tôi!".
Những tiếng phẫn nộ vang lên.
Chỉ thấy mười mấy người nhà họ Lạc xông tới chặn những vị khách không mời mà tới kia lại, nhưng nhanh chóng bị đẩy ra.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc vest đã xông tới trước sảnh chính.
Lạc Bắc Minh, Tư Đồ Kính đều quay sang nhìn những người kia, thấy người cầm đầu lại chính là Lâm Chính.
Chương 208: Lôi ra ngoài (2)
"Ồ, tình nhân tìm đến tận cửa à?".
Tư Đồ Kính nheo mắt, cười một cách quái đản.
Lâm Chính không nói gì, thậm chí còn không nhìn Tư Đồ Kính cái nào, mà nhìn về phía Lạc Thiên ở bên kia.
Lúc này, Lạc Thiên vô cùng thảm hại, còn nằm dưới đất không đứng dậy nổi. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô ta và vũng máu chói mắt kia khiến người ta không rét mà run.
Lâm Chính sải bước đi tới, đỡ Lạc Thiên đứng lên.
"Lâm Chính..."
Lạc Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Cô ta run cầm cập, vội nói: "Anh không nên đến đây, mau đi đi... Anh phải mau rời khỏi đây!".
Nếu ngay cả Lạc Bắc Minh cũng phải kiêng dè như vậy, thì thế lực của Tư Đồ Kính chắc chắn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta.
Lâm Chính đến đây không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy, mà kiểm tra vết thương của Lạc Thiên, rút chiếc châm bạc ở bụng cô ta ra, tìm lại huyệt vị rồi đâm vào.
Lạc Thiên lập tức cảm thấy không còn đau đớn ở bụng nữa mà vô cùng dễ chịu.
Lâm Chính lại nhìn hai tay của Lạc Thiên.
Sắc mặt anh lạnh lùng, vươn tay cởi băng vải quấn quanh ra từng chút một.
"Lâm Chính, đừng...", Lạc Thiên đau đến mức nín thở, vội kêu lên.
Nhưng vô dụng.
Băng vải trên tay được tháo ra từng chút một, để lộ mười ngón tay máu thịt be bét.
"Là ai làm?".
Lâm Chính khẽ hỏi.
Vành mắt Lạc Thiên đỏ hoe, ầng ậng nước mắt, không nói gì.
"Là tên Tư Đồ Kính kia làm!".
Đúng lúc này, một cô gái nhà họ Lạc còn khá trẻ kêu lên.
Cô ta ngứa mắt lắm rồi.
Cô ta không thể chịu đựng được chuyện này.
Nếu cô chủ không muốn nói thì để cô ta nói.
"Thanh Hà! Câm miệng cho tôi, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện đấy à?", Lạc Bắc Minh nổi giận.
"Nhưng... nhưng mà... ông chủ...", cô gái tên Thanh Hà còn định lên tiếng.
Lúc này, một người của Nam Phái xông tới, định tát cho Thanh Hà một cái.
Nhưng cái tát của hắn còn chưa đến nơi, thì bàn tay Lâm Chính đã chụp được cổ tay hắn.
"Mày làm gì đấy hả?", người kia trợn to mắt, tức giận nói với Lâm Chính.
"Từ Thiên!".
Lâm Chính bình thản gọi.
"Cậu Lâm!".
"Người này giao cho ông đấy!", Lâm Chính dùng sức.
Người kia không kịp đề phòng, lập tức bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.
"Lôi hắn ra ngoài!", Từ Thiên vung tay lên.
Những người đứng sau lưng ông ta lập tức xông vào sảnh chính, lôi tên kia ra ngoài.
"Chúng mày làm gì hả?".
"Láo toét! Tất cả dừng tay cho tao!".
"Có biết bọn tao là ai không? Bọn mày còn dám động đậy, tao sẽ cho chúng mày chết không có chỗ chôn!".
Người của Nam Phái đều xông tới, chỉ vào người của Từ Thiên gầm lên.
"Thú vị đấy!".
Tư Đồ Kính nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười nói: "Anh muốn đối đầu với Tư Đồ Kính tôi sao?".
"Anh không xứng", Lâm Chính lắc đầu.
"Ngông đấy! Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ ngông cuồng như anh! Nhưng anh phải nghĩ cho kĩ nhé, xem rốt cuộc anh có động được đến tôi hay không!".
"Vậy để tôi thử, cho anh xem tôi có động được đến anh không nhé?", Lâm Chính nói.
Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói: "Lâm Chính, anh đừng vênh váo quá, tôi biết thân phận của anh, hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành chứ gì? Tôi cũng biết anh chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia, còn biết có khả năng tập đoàn Dương Hoa có liên hệ rất lớn với anh, tôi biết hết về anh".
Lạc Thiên nghe thấy thế thì vô cùng chấn động, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.
Cô ta biết Lâm Chính là thần y Lâm, nhưng Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa... lại chính là anh sao?
Thật là khó tin quá đi mất!
Tư Đồ Kính lại lắc đầu: "Nhưng... chỉ dựa vào những điều này, thì vẫn chưa động được vào Nam Phái tôi. Anh không biết rốt cuộc Nam Phái tôi rộng như thế nào, cho dù là Lạc Bắc Minh cũng phải cúi đầu trước Nam Phái. Dựa vào anh? Mà động vào tôi? Anh nghiêm túc đấy chứ?".
Sở dĩ Tư Đồ Kính tự tin như vậy, bởi vì sau lưng hắn có Nam Phái lớn mạnh chống lưng.
Nhưng hắn không biết Lâm Chính chưa bao giờ quan tâm đến việc này.
"Chỉ là Nam Phái thôi mà!".
Lâm Chính lắc đầu, lại giơ tay lên: "Lôi ra ngoài!".
"Được!".
Từ Thiên gật đầu, lập tức lôi người đàn ông kia ra ngoài cửa.
Chương 209: Người này để tôi
“Xem ra anh đã đưa ra lựa chọn!”.
Giọng Tư Đồ Kính dần lạnh đi.
“Qua đây!”, Lâm Chính phớt lờ lời nói của Tư Đồ Kính, liếc nhìn hắn, nói.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến cậu chủ Tư Đồ?”, Lạc Bắc Minh không đồng ý.
Nếu Tư Đồ Kính xảy ra chuyện gì, nhà họ Lạc cũng sẽ không yên ổn.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, tôi lặp lại lần cuối, anh qua đây!”, Lâm Chính lại lớn tiếng nói.
Giọng nói lạnh thấu xương.
“Nếu tôi không qua, anh định làm gì tôi?”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói
“Vậy thì tôi qua đó!”.
Lâm Chính tiến tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, hai bên trái phải của Tư Đồ Kính xuất hiện rất nhiều bóng người.
Những người đó đều là người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
“Đánh chết anh ta cho tôi!”, Tư Đồ Kính nheo mắt lại, cười nói.
Đám người như ong vỡ tổ ùa về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Từ Thiên ở bên này đã phất tay: “Lên!’.
Đàn em sau lưng ông ta đều xông tới, đánh nhau với người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
Người của Từ Thiên đều là người lành nghề giao du ở vùng xám, đánh nhau rất dũng mãnh, người của nhà họ Lạc và Nam Phái đa số chỉ liên quan đến Đông y, đâu thể là đối thủ của những người này? Chỉ chốc lát bọn họ đã bị đánh nằm bò dưới đất, không động đậy nổi.
“Kéo hết ra ngoài, đánh gãy một tay và một chân cho tôi”.
Lâm Chính lại nói.
“Vâng, cậu Lâm!”.
Từ Thiên nói, sau đó phất tay.
Những người đó bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Chốc lát sau, bên ngoài vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết khiến người nghe kinh hãi, sởn gai ốc.
Người nhà họ Lạc kinh ngạc biến sắc.
Mặt Lạc Bắc Minh cũng tái mét.
“Lâm Chính, cậu…”.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”.
“Giết người rồi!”.
Đám đông la lên.
Ai cũng có thể cảm nhận được sự hung ác tỏa ra từ trên người Lâm Chính lúc này.
Nhưng Tư Đồ Kính vẫn không hề hoảng loạn, mà thờ ơ đứng đó, hoàn toàn không quan trọng chuyện này.
Lâm Chính cất bước đi đến trước mặt Tư Đồ Kính, sau đó đưa tay tóm lấy hắn.
Nhưng bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay, vỗ thẳng vào ngực Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đưa tay đỡ.
Rầm!
Tiếng động rõ rệt vang lên.
Cả người Lâm Chính lại bị đánh lùi mấy mét.
“Hả?”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc kêu lên.
Lúc này mới thấy một người đàn ông trung niên mặc áo quần màu đen đã xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Kính lúc nào không hay.
“Người luyện võ?”.
Từ Thiên nhíu mày, sau đó quát khẽ: “Đại Bưu, dẫn theo người lên!”.
“Vâng chú Thiên!”.
Một người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét, để đầu đinh, dẫn theo đàn em xông tới chỗ người đàn ông trung niên.
Đàn em cầm dao pha, người đàn ông vạm vỡ dùng tay không, vung nắm đấm to như cái nồi về phía người đàn ông trung niên.
Trước thế tấn công của bọn họ, người đàn ông trung niên lại vô cùng bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, chuyển động hai vai, tránh né dao pha của mấy tên đàn em một cách linh hoạt. Sau đó, ánh mắt ông ta nghiêm lại, đột nhiên ra tay, cánh tay uốn lượn như rắn về phía Đại Bưu.
“Xà Hình Quyền?”, Đại Bưu kinh ngạc, lúc phát hiện ông ta không tầm thường thì đã muộn.
Bốp!
Nắm đấm của ông ta đánh vào ngực Đại Bưu, đánh bay con người cao gần hai mét ấy ra xa.
Đại Bưu nôn ra máu, ngã trên đất, muốn đứng dậy vô cùng khó khăn.
Xung quanh lại rộ lên xôn xao, không tin nổi nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Thảo nào Tư Đồ Kính lại bình tĩnh, kiêu căng như vậy! Hóa ra bên cạnh hắn có một vệ sĩ lợi hại đến thế!
“Cậu Lâm, xem ra những người này khá khó giải quyết!”, Từ Thiên nói một cách nghiêm túc, sau đó bước tới trước.
Xem ra ông ta định đích thân ra tay.
Từ Thiên cũng là người luyện võ, thời còn trẻ từng đi lính, sau này lại đến chùa Thiếu Lâm học võ mấy năm, trình độ võ công ngoại gia cũng không thấp.
“Từ Thiên?”, người đàn ông trung niên bình tĩnh gật đầu: “Tôi đã muốn so chiêu với vị đệ tử tục gia kiệt xuất nhất của chùa Thiếu Lâm là ông từ lâu rồi, không biết ông đã học được ngón nghề gì ở chùa Thiếu Lâm”.
“Thiên phú tôi không tốt, chỉ một chút võ mèo quào mà thôi!”.
“Để tôi thử xem rồi hãy nói”, trong mắt người đàn ông trung niên toát lên ý chí chiến đấu.
Từ Thiên cũng lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Người xung quanh âm thầm nuốt nước bọt.
Lúc này, Lâm Chính lại đột nhiên lên tiếng: “Từ Thiên, ông lui xuống đi”.
“Hả? Cậu Lâm…”, Từ Thiên không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Người này để tôi”, Lâm Chính nói.
Chương 210: Thì đừng cần nữa
Từ Thiên sửng sốt.
Lâm Chính không phải là bác sĩ sao? Tay trói gà không chặt lại chạy đi đánh nhau với người này? Anh không muốn sống nữa sao?
Người kia là dân luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công, một quyền đủ để phá núi xẻ đá, cơ thể của Lâm Chính chắc không chịu nổi hai chiêu.
“Cậu Lâm, người này không giống mấy tên đầu gấu tầm thường, cậu vẫn nên ở bên nghỉ lấy sức đi, để tôi lên là được rồi”, Từ Thiên cười nói.
“Ông ra tay chưa chắc có thể thắng, vả lại cũng quá chậm!”.
“Cậu Lâm, cậu…”.
Từ Thiên nghẹn lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Mình đang bị thần y Lâm coi thường sao?
Từ Thiên hơi tức giận.
Nếu người này không phải thần y Lâm, ông ta đã ra tay dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi.
“Thú vị!”, Tư Đồ Kính gật đầu, cười nói: “Nếu người này đã muốn chết thì cho anh ta toại nguyện thôi! Chú Kiên, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi, tôi muốn nửa đời sau của anh ta phải ngồi xe lăn!”.
“Được!”, người được gọi là chú Kiên gật đầu.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng im tại chỗ.
“Cho ông đánh trước”, Lâm Chính nói.
“Trẻ người non dạ không biết trời cao đất dày”, chú Kiên lắc đầu nói, ánh mắt nghiêm nghị, định ra tay đánh anh tàn phế.
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó lại có một nhóm người tràn vào nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc run lẩy bẩy.
Lạc Thiên ngơ ngác.
Từ Thiên cũng quay người lại nhìn bọn họ, ông ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Được lắm Từ Thiên, xem ra lần trước chúng tôi cảnh cáo ông không có tác dụng gì cả! Ông đang ở Nam Thành yên ổn, nhiều lần tới Giang Thành chúng tôi gây chuyện là ý gì? Từ Thiên, chẳng lẽ ông muốn đến Giang Thành cướp chén cơm của chúng tôi?”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó một người đàn ông để tóc dài râu dài, dáng người hơi mập mạp bước vào.
“Xương Bá!”.
“Xương Bá!”.
“Xương Bá!”.
Nhiều người lên tiếng chào hỏi ông ta.
Xương Bá, ông trùm của vùng xám Giang Thành, địa vị giống với Từ Thiên ở Nam Thành…
Người đó khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, mặt lạnh lùng đi tới, đứng giữa Lâm Chính và chú Kiên.
Từ Thiên đến gần Lâm Chính, hạ giọng nói: “Cậu Lâm, Xương Bá dẫn người đến bao vây ngược lại chúng ta rồi, người của bọn họ ít nhất cũng nhiều gấp ba chúng ta”.
“Có chuẩn bị mà tới sao?”.
“Chắn hẳn là vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Giao cho tôi”.
Lâm Chính đáp.
Từ Thiên có chút tuyệt vọng.
Giao cho Lâm Chính?
Lâm Chính lấy gì để giải quyết đám người này? Danh tiếng của cậu ta?
Sao có thể được? Người ta không sợ chiêu này.
Chẳng lẽ dựa vào châm của Lâm Chính? Vậy thì càng buồn cười.
“Cậu chính là thần y Lâm đúng không? Tôi đã nghe nói về cậu!”.
Xương Bá bước tới trước, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới, sau đó gật gù: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không tồi không tồi!”.
“Ông có quan hệ gì với nhà họ Lạc?”, Lâm Chính hỏi.
“Cho dù không có quan hệ, hôm nay tôi cũng phải ra mặt!”, Xương Bá lạnh lùng nói: “Là cậu gọi Từ Thiên đến đây đúng không? Tôi nói cho cậu biết, các người vượt quá ranh giới rồi!”.
“Thế ông muốn gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Mau bảo Từ Thiên cút về Nam Thành! Cậu lập tức quỳ xuống dập đầu, phạm lỗi gì thì nhận lỗi cho tôi!”, Xương Bá đi tới, gần như sắp dán sát người vào Lâm Chính, gương mặt thân thiện bỗng nhiên trở nên hung dữ.
Khí chất này người bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Chung quy cũng là người đứng trên cao, quả nhiên khác biệt.
Nhưng… biểu hiện của Lâm Chính lại vô cùng bình tĩnh.
“Ông Xương, không cần phải làm đến thế chứ?”, sắc mặt Từ Thiên rất khó coi, nói.
“Tôi cũng không muốn làm đến mức này, cho nên lần trước tôi chỉ cảnh cáo ông, không hề ra tay với ông. Thế nhưng ông không trân trọng cơ hội mà tôi cho, lần này lại dẫn theo nhiều người thế này đến Giang Thành gây hấn với người của tôi. Ông Từ, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi tôi phải để đâu?”, Xương Bá lạnh lùng nói.
Từ Thiên âm thầm cắn răng, không biết nên nói gì mới phải.
Chuyện này đúng là ông ta thua về lý.
Đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh.
“Nếu đã không biết để đâu thì ông đừng cần mặt mũi nữa không phải được rồi sao?”.
“Cậu nói cái gì?”, Xương Bá quay đầu lại, nổi giận quát.
Nhưng ngay khi ông ta vừa quay đầu sang, một bàn tay đột nhiên vươn tới, bóp cổ ông ta trong nháy mắt.
Xương Bá kinh hãi, cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn tác động vào cổ, cả người đột nhiên bị nhấc lên…
Lạc Thiên thấy vậy thì hơi thở nghẹn lại, bỗng ý thức được điều gì đó.
"Ông!".
Cô ta vội vàng kêu lên.
Nhưng Lạc Bắc Minh đã ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng chặt...
"Xem ra Lạc Bắc Minh cũng rất thức thời", Tư Đồ Kính thản nhiên cười nói.
"Anh muốn làm gì," Lạc Thiên lùi lại, cơ thể khẽ run rẩy hỏi.
"Làm gì à?", Tư Đồ Kính mở chiếc quạt gấp, khẽ cười một tiếng, đáp: "Cô yên tâm, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, thì cũng sẽ không chọn nơi này".
Lạc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng trừng mắt nhìn Tư Đồ Kính: "Vậy anh muốn nói gì với tôi?".
"Cũng không phải muốn nói gì với cô, mà là muốn cảnh cáo cô một số chuyện".
"Cảnh cáo?".
"Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có về Nam Phái với tôi không?", Tư Đồ Kính điềm nhiên hỏi.
"Không", Lạc Thiên gần như trả lời không chút do dự, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vừa dứt lời...
Vèo!
Một cái tát giáng mạnh vào má Lạc Thiên.
Bốp!
Khuôn mặt Lạc Thiên lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, cô ta không cẩn thận ngã sõng soài xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.
"Anh đánh tôi?", Lạc Thiên nhìn Tư Đồ Kính với ánh mắt không thể tin nổi.
"Đánh cô thì sao nào? Cô tưởng ở nhà họ Lạc này thì tôi không dám làm gì cô sao?", Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói, sâu trong đôi mắt là một tia lạnh lẽo: "Ông cô đã có một hợp tác chiến lược rất quan trọng với Nam Phái, nhà họ Lạc các cô không thể đắc tội với Nam Phái tôi. Chỉ cần là chuyện không quá đáng, thì nhà họ Lạc cô cũng không dám ho he gì, nên cô đừng mong đợi nhà họ Lạc đến cứu cô nữa".
"Đánh người... cũng được coi là chuyện không quá đáng sao?", Lạc Thiên trợn to mắt hỏi.
"Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Lạc và Nam Phái tôi có thể chữa khỏi thì chuyện này có là gì chứ? Huống hồ cô cũng sắp cưới tôi rồi, là người của nhà họ Tư Đồ, tôi đánh cô chỉ là đang dạy vợ, ai dám nói gì chứ?".
Dứt lời, Tư Đồ Kính lại tát cho Lạc Thiên một cái nữa.
Lạc Thiên run lên, vội vàng tránh né.
"Dám tránh à?", ánh mắt Tư Đồ Kính ngập tràn sự sảng khoái dữ tợn và nóng bỏng, lại giơ chân đạp về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên không kịp tránh, bụng dưới bị đá trúng, đau đến nỗi cô cuộn mình dưới đất, không đứng dậy nổi.
Lúc này Lạc Thiên mới biết hóa ra tên Tư Đồ Kính này có khuynh hướng thích ngược đãi.
So với chuyện kia, hắn lại càng hưởng thụ việc giày vò, đánh đập người khác. Hắn rất thích việc người khác lộ vẻ đau đớn trước mặt hắn.
Đây là một tên biến thái!
Một tên biến thái thực sự!
Lạc Thiên cắn chặt răng, cũng không biết lấy đâu ra sức, vội vàng xoay người chạy về phía bài vị tổ tiên.
"Muốn chạy? Hừ, hôm nay không dạy dỗ loại phụ nữ thấp hèn như cô, thì Tư Đồ Kính tôi làm gì còn tư cách làm chồng cô chứ?".
Tư Đồ Kính cười khẩy, gấp chiếc quạt lại, tóm lấy chiếc chổi nhỏ dài ở bên cạnh, đuổi theo Lạc Thiên.
Nơi này không có chỗ trốn, chỉ có chiếc tủ chứa đồ ở giữa nhà thờ tổ.
Lạc Thiên không chút nghĩ ngợi đã chui vào trong chiếc tủ, nhưng khóa của chiếc tủ đã bị hỏng.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Chính, sau đó dùng hai tay giữ chặt cửa tủ.
"Vào nhà họ Tư Đồ tôi thì phải học một điều, đó là lời nói của chồng chính là thánh chỉ, tôi bắt cô làm gì cô phải làm nấy, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô cấm được đi về phía Tây".
Dứt lời, Tư Đồ Kính liền dùng gậy đánh thẳng vào bàn tay đang giữ cửa tủ của Lạc Thiên.
Sự đau đớn khiến Lạc Thiên phải hít sâu một hơi.
"Cứu tôi với!".
Lạc Thiên sợ hãi kêu to.
Nhưng không ai đáp lại.
"Cho dù người nhà họ Lạc nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cũng sẽ không cứu đâu, cô đừng mơ mộng nữa! Bây giờ cô trèo ra, rồi liếm giày của tôi, nghe rõ chưa?", Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
"Tôi dù chết cũng không theo anh!".
Lạc Thiên hét lên.
Nhưng cô ta vừa nói xong, lại bị cán chổi quất mạnh.
Ngón tay thò ra khỏi khe hở của Lạc Thiên lập tức tím đỏ, đau đến mức run rẩy.
"Cô có cút ra đây không?", Tư Đồ Kính nheo mắt hỏi.
"Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!", Lạc Thiên lại gào lên.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Cán chổi lại đánh tới.
"A..."
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Lạc Thiên không nhịn được hét lên.
"Có cút ra đây không?", Tư Đồ Kính cười dữ tợn quát.
Lạc Thiên cắn chặt răng, đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn bám chặt cánh cửa, sống chết không buông tay.
"Được! Được! Để tôi xem tay cô có thể chịu đựng được mấy hồi! Ha ha ha..."
Khuôn mặt Tư Đồ Kính trở nên dữ tợn và điên cuồng, cán chổi trong tay hắn càng quất vào ngón tay Lạc Thiên như mưa.
Rắc...
Lạc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi xương ngón tay bị gãy.
Cô ta đã đau đến mức sắp ngất đi rồi...
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa nhà thờ tổ.
"Hử?".
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa.
"Ai vậy?".
"Cậu chủ Tư Đồ, ông chủ mời cậu qua đó một lát", bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Lạc.
"Sao nào? Lạc Bắc Minh đau lòng rồi à? Ha ha, được rồi, hôm nay tha cho cô chủ của các anh, chờ cô chủ của các anh gả qua đó rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với cô ta", Tư Đồ Kính cười khẽ, sau đó vứt chiếc chổi đầm đìa máu trong tay đi, xoay người đi về phía cửa.
Tư Đồ Kính vừa đi, mấy người nhà họ Lạc liền xông vào.
"Cô chủ, cô không sao chứ?", một nữ giúp việc có chút nghẹn ngào hỏi.
"Tôi... tôi không sao...", sau khi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lạc Thiên ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm đi.
"Mau, băng bó cho cô chủ, dìu cô chủ xuống nghỉ ngơi".
Mấy người vội vàng kêu lên.
Một lúc sau, hai tay Lạc Thiên được băng bó như chiếc bánh chưng, cũng được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ta đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Tên Tư Đồ Kính này biến thái như vậy, đáng sợ như vậy, tạm không nói đến vấn đề Lạc Thiên có cưới hắn hay không, trong tình hình này mà gả qua đó, có thể sống sót hay không còn là vấn đề.
Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, trong đầu đã đưa ra quyết định.
Trốn! Nhất định phải trốn!
Nếu không trốn được thì tự sát!
Dù thế nào cô cũng sẽ không cưới hắn.
Nhưng đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng bước vào phòng.
"Cô chủ! Mời cô lập tức theo tôi đến sảnh chính!", quản gia trầm giọng nói.
"Để làm gì?", Lạc Thiên run rẩy hỏi.
"Ông chủ đã bàn xong của hồi môn với cậu chủ Tư Đồ, cô chủ, cô hãy lập tức thay đồ mời trà, sau đó gả vào thế gia Tư Đồ Nam Phái".
Câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến Lạc Thiên ngây ra.
"Ông nội... nóng lòng muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao?", giọng nói Lạc Thiên nghẹn ngào.
"Cô chủ, ông chủ cũng là muốn tốt cho cô, cho nhà họ Lạc, hy vọng cô có thể thông cảm tha thứ", quản gia nhỏ giọng nói, sau đó nói với người bên cạnh: "Giúp cô chủ thay quần áo, rồi nhanh chóng đưa ra sảnh chính, thời gian gấp gáp, đừng chậm trễ".
Dứt lời liền ra khỏi phòng.
Lạc Thiên được đỡ dậy, tròng bộ váy cưới vào người như một con rối.
Nhưng rõ ràng là cô không muốn để cho người khác sắp xếp như vậy, nhân lúc thay đồ, cô giấu chiếc kéo vào ống tay áo.
Khoảng 10 phút sau, Lạc Thiên được đưa tới sảnh chính.
Nhìn mười ngón tay được quấn băng trắng và vết bàn tay vẫn chưa nhòa trên mặt Lạc Thiên, ánh mắt Lạc Bắc Minh không có thay đổi gì nhiều.
Tư Đồ Kính ngồi trên ghế, đang thong thả uống trà, phe phẩy chiếc quạt.
Nhìn thấy Lạc Thiên bước tới, ánh mắt hắn lóe lên sự nóng bỏng.
"Ông, tại sao ông lại đối xử với cháu như vậy?", ánh mắt Lạc Thiên đầy đau khổ, nước mắt giàn giụa hỏi.
"Ông cũng có nỗi khổ của ông, tóm lại cháu chỉ cần biết rằng ông sẽ không hại cháu", Lạc Bắc Minh khàn giọng nói: "Được rồi, mau dập đầu với chồng tương lai của cháu trước đi".
"Dập đầu? Không thể nào!".
"Xem ra lúc nãy dạy dỗ còn chưa đủ!".
Tư Đồ Kính đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
Lạc Thiên biến sắc, cắn răng nói: "Được, tôi dập đầu với anh!".
"Ồ? Nghĩ thông rồi à? Vậy được! Lại đây đi!", Tư Đồ Kính có chút bất ngờ.
Lạc Thiên không nói gì nữa, chỉ bước từng bước về phía Tư Đồ Kính.
Nhưng đúng khoảnh khắc lại gần Tư Đồ Kính, Lạc Thiên bất ngờ rút chiếc kéo được giấu trong tay áo ra, đâm mạnh về phía hắn.
"Anh đi chết đi!".
"Tiểu Thiên!".
"Cô chủ!".
Mọi người xung quanh biến sắc.
Không ai ngờ Lạc Thiên lại kiên cường mạnh mẽ như vậy.
Nhưng... Tư Đồ Kính không hề hoảng sợ.
Bởi vì tay của Lạc Thiên bị thương, không thể nắm chặt chiếc kéo này, khoảnh khắc chiếc kéo lại gần, Tư Đồ Kính bỗng tay nhanh mắt nhanh, lật tay chộp được chiếc kéo kia, sau đó đâm mạnh vào bụng Lạc Thiên.
Phập!
Lạc Thiên không kịp đề phòng, chiếc kéo đâm vào bụng, máu tươi nhỏ xuống tong tong...
Chương 207: Lôi ra ngoài (1)
Bất kể là Tư Đồ Kính hay Lạc Bắc Minh cũng đều được coi là bác sĩ bậc thầy, bọn họ biết rõ nhất vết thương như thế nào sẽ không gây chết người.
Tuy chiếc kéo đâm vào bụng dưới Lạc Thiên, máu chảy không ngừng, nhưng không dẫn đến mất mạng.
Lạc Bắc Minh thấy thế, cuối cùng vẻ mặt cũng thay đổi.
Ông ta hơi nhíu mày, lên tiếng: "Cậu chủ Tư Đồ, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?".
"Ha ha, thế này thì nhằm nhò gì? Chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, y thuật của Nam Phái tôi, có thể hồi sinh người chết cũng không phải là quá. Ông yên tâm, cô ta không chết được đâu, chỉ là cho một bài học nhỏ thôi. Cô gái này tính tình mạnh mẽ, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì lúc đến Nam Phái cô ta chỉ càng gây nhiều chuyện hơn. Nếu chọc giận người Nam Phái, thì nhà họ Lạc ông sẽ gặp họa đấy. Tiền bối Lạc, tôi đây cũng là muốn tốt cho nhà họ Lạc các ông thôi", Tư Đồ Kính cười nói.
Lạc Bắc Minh trầm ngâm một lát, vẫy tay: "Đưa cô chủ đi băng bó".
"Vâng, ông chủ".
"Khỏi cần băng bó đi, làm gì có nhiều thời gian như vậy".
Tư Đồ Kính bước tới, rút chiếc kéo ra khỏi bụng dưới của Lạc Thiên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Lạc Thiên đau đến mức nằm co quắp dưới đất, máu tươi vương vãi, gần như ngất đi.
Đám người giúp việc xung quanh đều tức giận bất bình.
Chỉ thấy Tư Đồ Kính rút từ trong nan quạt của chiếc quạt gấp ra một chiếc châm bạc nhỏ dài, đâm vào vùng bụng Lạc Thiên. Chỗ đó lập tức ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn đau.
Còn không cho băng bó?
"Về Nam Phái đã, Lạc Thiên, lập tức đi theo tôi!", Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Hắn muốn Lạc Thiên rời khỏi Giang Thành với hắn trong tình trạng đau đớn như vậy!
Thật là độc ác!
Còn khiến Lạc Thiên khó chịu hơn là giết cô.
"Ông nội..."
Lạc Thiên nhìn Lạc Bắc Minh với vẻ mặt đau khổ.
Nhưng Lạc Bắc Minh lại liếc sang bên cạnh, phớt lờ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Lạc Thiên.
"Ông nội, lẽ nào ông muốn cháu chết thật sao?".
“Đi theo cậu chủ Tư Đồ thì cháu không chết được đâu, nhưng nếu cháu cứ tùy hứng như vậy, thì chắc chắn phải chịu không ít khổ sở”, Lạc Bắc Minh mặt không cảm xúc nói.
Lạc Thiên hoàn toàn hết hy vọng.
Bây giờ cô muốn chết cũng không chết được, muốn lôi Tư Đồ Kính chết cùng cũng không xong.
Cho dù muốn thuận theo Tư Đồ Kính, đứng dậy rời Giang Thành đến Nam Phái, thì cũng vô cùng khó khăn.
Bây giờ nên làm gì đây?
Lạc Thiên nhắm mắt.
Đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng chạy vào.
"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!".
"Hử?".
Lạc Bắc Minh nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?".
"Tôi vừa nhận được điện thoại, tất cả các hiệu thuốc, y quán của chúng ta trên toàn tỉnh... bị kiểm tra đột xuất, đồng thời bị yêu cầu dừng bán đóng cửa phối hợp điều tra, bên trên nói chúng ta bị nghi ngờ buôn bán thuốc giả", quản gia gấp gáp nói.
"Có chuyện này sao?".
Khuôn mặt Lạc Bắc Minh cứng đờ lại.
Tư Đồ Kính cũng hơi sửng sốt.
Lúc này, lại có một người lao từ bên ngoài vào, lớn tiếng kêu lên.
"Ông chủ, gặp họa rồi, gặp họa rồi, có người xông vào nhà chúng ta!".
"Kẻ nào mà vô pháp vô thiên như vậy? Dám xông vào cả nhà họ Lạc? Chán sống chắc?".
"Có cần báo cảnh sát không?".
Người nhà họ Lạc vô cùng tức giận.
Lạc Bắc Minh thì cau mày, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Chuyện này có chút khác thường, gọi điện báo với bên kia đi, những người khác cùng tôi ra ngoài xem thế nào".
"Vâng!".
"Cậu chủ Tư Đồ, các cậu cần làm gì thì cứ làm đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết".
"Hừ, không vội, tôi cũng muốn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám đến nhà họ Lạc gây rối. Sau ngày hôm nay, nhà họ Lạc và nhà họ Tư Đồ tôi chính là thông gia, bọn họ chọc vào các ông cũng chính là chọc vào nhà họ Tư Đồ. Nếu tôi không hỏi gì đến, thì chẳng phải không ra thể thống gì sao?", Tư Đồ Kính cười nói.
"Được", Lạc Bắc Minh gật đầu.
"Con khốn, cô hãy ở đây tự kiểm điểm bản thân đi, hy vọng lát nữa tôi quay lại, cô đã nghĩ thông suốt".
Tư Đồ Kính lướt mắt nhìn Lạc Thiên, lạnh lùng nói, sau đó xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, sau đó một đám người ào vào.
"Các người làm gì vậy?".
"Tôi phải kiện các người tội tự ý xông vào nhà dân!".
"Cút hết ra ngoài cho tôi!".
Những tiếng phẫn nộ vang lên.
Chỉ thấy mười mấy người nhà họ Lạc xông tới chặn những vị khách không mời mà tới kia lại, nhưng nhanh chóng bị đẩy ra.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc vest đã xông tới trước sảnh chính.
Lạc Bắc Minh, Tư Đồ Kính đều quay sang nhìn những người kia, thấy người cầm đầu lại chính là Lâm Chính.
Chương 208: Lôi ra ngoài (2)
"Ồ, tình nhân tìm đến tận cửa à?".
Tư Đồ Kính nheo mắt, cười một cách quái đản.
Lâm Chính không nói gì, thậm chí còn không nhìn Tư Đồ Kính cái nào, mà nhìn về phía Lạc Thiên ở bên kia.
Lúc này, Lạc Thiên vô cùng thảm hại, còn nằm dưới đất không đứng dậy nổi. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô ta và vũng máu chói mắt kia khiến người ta không rét mà run.
Lâm Chính sải bước đi tới, đỡ Lạc Thiên đứng lên.
"Lâm Chính..."
Lạc Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Cô ta run cầm cập, vội nói: "Anh không nên đến đây, mau đi đi... Anh phải mau rời khỏi đây!".
Nếu ngay cả Lạc Bắc Minh cũng phải kiêng dè như vậy, thì thế lực của Tư Đồ Kính chắc chắn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta.
Lâm Chính đến đây không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy, mà kiểm tra vết thương của Lạc Thiên, rút chiếc châm bạc ở bụng cô ta ra, tìm lại huyệt vị rồi đâm vào.
Lạc Thiên lập tức cảm thấy không còn đau đớn ở bụng nữa mà vô cùng dễ chịu.
Lâm Chính lại nhìn hai tay của Lạc Thiên.
Sắc mặt anh lạnh lùng, vươn tay cởi băng vải quấn quanh ra từng chút một.
"Lâm Chính, đừng...", Lạc Thiên đau đến mức nín thở, vội kêu lên.
Nhưng vô dụng.
Băng vải trên tay được tháo ra từng chút một, để lộ mười ngón tay máu thịt be bét.
"Là ai làm?".
Lâm Chính khẽ hỏi.
Vành mắt Lạc Thiên đỏ hoe, ầng ậng nước mắt, không nói gì.
"Là tên Tư Đồ Kính kia làm!".
Đúng lúc này, một cô gái nhà họ Lạc còn khá trẻ kêu lên.
Cô ta ngứa mắt lắm rồi.
Cô ta không thể chịu đựng được chuyện này.
Nếu cô chủ không muốn nói thì để cô ta nói.
"Thanh Hà! Câm miệng cho tôi, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện đấy à?", Lạc Bắc Minh nổi giận.
"Nhưng... nhưng mà... ông chủ...", cô gái tên Thanh Hà còn định lên tiếng.
Lúc này, một người của Nam Phái xông tới, định tát cho Thanh Hà một cái.
Nhưng cái tát của hắn còn chưa đến nơi, thì bàn tay Lâm Chính đã chụp được cổ tay hắn.
"Mày làm gì đấy hả?", người kia trợn to mắt, tức giận nói với Lâm Chính.
"Từ Thiên!".
Lâm Chính bình thản gọi.
"Cậu Lâm!".
"Người này giao cho ông đấy!", Lâm Chính dùng sức.
Người kia không kịp đề phòng, lập tức bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.
"Lôi hắn ra ngoài!", Từ Thiên vung tay lên.
Những người đứng sau lưng ông ta lập tức xông vào sảnh chính, lôi tên kia ra ngoài.
"Chúng mày làm gì hả?".
"Láo toét! Tất cả dừng tay cho tao!".
"Có biết bọn tao là ai không? Bọn mày còn dám động đậy, tao sẽ cho chúng mày chết không có chỗ chôn!".
Người của Nam Phái đều xông tới, chỉ vào người của Từ Thiên gầm lên.
"Thú vị đấy!".
Tư Đồ Kính nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười nói: "Anh muốn đối đầu với Tư Đồ Kính tôi sao?".
"Anh không xứng", Lâm Chính lắc đầu.
"Ngông đấy! Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ ngông cuồng như anh! Nhưng anh phải nghĩ cho kĩ nhé, xem rốt cuộc anh có động được đến tôi hay không!".
"Vậy để tôi thử, cho anh xem tôi có động được đến anh không nhé?", Lâm Chính nói.
Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói: "Lâm Chính, anh đừng vênh váo quá, tôi biết thân phận của anh, hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành chứ gì? Tôi cũng biết anh chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia, còn biết có khả năng tập đoàn Dương Hoa có liên hệ rất lớn với anh, tôi biết hết về anh".
Lạc Thiên nghe thấy thế thì vô cùng chấn động, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.
Cô ta biết Lâm Chính là thần y Lâm, nhưng Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa... lại chính là anh sao?
Thật là khó tin quá đi mất!
Tư Đồ Kính lại lắc đầu: "Nhưng... chỉ dựa vào những điều này, thì vẫn chưa động được vào Nam Phái tôi. Anh không biết rốt cuộc Nam Phái tôi rộng như thế nào, cho dù là Lạc Bắc Minh cũng phải cúi đầu trước Nam Phái. Dựa vào anh? Mà động vào tôi? Anh nghiêm túc đấy chứ?".
Sở dĩ Tư Đồ Kính tự tin như vậy, bởi vì sau lưng hắn có Nam Phái lớn mạnh chống lưng.
Nhưng hắn không biết Lâm Chính chưa bao giờ quan tâm đến việc này.
"Chỉ là Nam Phái thôi mà!".
Lâm Chính lắc đầu, lại giơ tay lên: "Lôi ra ngoài!".
"Được!".
Từ Thiên gật đầu, lập tức lôi người đàn ông kia ra ngoài cửa.
Chương 209: Người này để tôi
“Xem ra anh đã đưa ra lựa chọn!”.
Giọng Tư Đồ Kính dần lạnh đi.
“Qua đây!”, Lâm Chính phớt lờ lời nói của Tư Đồ Kính, liếc nhìn hắn, nói.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến cậu chủ Tư Đồ?”, Lạc Bắc Minh không đồng ý.
Nếu Tư Đồ Kính xảy ra chuyện gì, nhà họ Lạc cũng sẽ không yên ổn.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, tôi lặp lại lần cuối, anh qua đây!”, Lâm Chính lại lớn tiếng nói.
Giọng nói lạnh thấu xương.
“Nếu tôi không qua, anh định làm gì tôi?”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói
“Vậy thì tôi qua đó!”.
Lâm Chính tiến tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, hai bên trái phải của Tư Đồ Kính xuất hiện rất nhiều bóng người.
Những người đó đều là người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
“Đánh chết anh ta cho tôi!”, Tư Đồ Kính nheo mắt lại, cười nói.
Đám người như ong vỡ tổ ùa về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Từ Thiên ở bên này đã phất tay: “Lên!’.
Đàn em sau lưng ông ta đều xông tới, đánh nhau với người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
Người của Từ Thiên đều là người lành nghề giao du ở vùng xám, đánh nhau rất dũng mãnh, người của nhà họ Lạc và Nam Phái đa số chỉ liên quan đến Đông y, đâu thể là đối thủ của những người này? Chỉ chốc lát bọn họ đã bị đánh nằm bò dưới đất, không động đậy nổi.
“Kéo hết ra ngoài, đánh gãy một tay và một chân cho tôi”.
Lâm Chính lại nói.
“Vâng, cậu Lâm!”.
Từ Thiên nói, sau đó phất tay.
Những người đó bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Chốc lát sau, bên ngoài vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết khiến người nghe kinh hãi, sởn gai ốc.
Người nhà họ Lạc kinh ngạc biến sắc.
Mặt Lạc Bắc Minh cũng tái mét.
“Lâm Chính, cậu…”.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”.
“Giết người rồi!”.
Đám đông la lên.
Ai cũng có thể cảm nhận được sự hung ác tỏa ra từ trên người Lâm Chính lúc này.
Nhưng Tư Đồ Kính vẫn không hề hoảng loạn, mà thờ ơ đứng đó, hoàn toàn không quan trọng chuyện này.
Lâm Chính cất bước đi đến trước mặt Tư Đồ Kính, sau đó đưa tay tóm lấy hắn.
Nhưng bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay, vỗ thẳng vào ngực Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đưa tay đỡ.
Rầm!
Tiếng động rõ rệt vang lên.
Cả người Lâm Chính lại bị đánh lùi mấy mét.
“Hả?”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc kêu lên.
Lúc này mới thấy một người đàn ông trung niên mặc áo quần màu đen đã xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Kính lúc nào không hay.
“Người luyện võ?”.
Từ Thiên nhíu mày, sau đó quát khẽ: “Đại Bưu, dẫn theo người lên!”.
“Vâng chú Thiên!”.
Một người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét, để đầu đinh, dẫn theo đàn em xông tới chỗ người đàn ông trung niên.
Đàn em cầm dao pha, người đàn ông vạm vỡ dùng tay không, vung nắm đấm to như cái nồi về phía người đàn ông trung niên.
Trước thế tấn công của bọn họ, người đàn ông trung niên lại vô cùng bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, chuyển động hai vai, tránh né dao pha của mấy tên đàn em một cách linh hoạt. Sau đó, ánh mắt ông ta nghiêm lại, đột nhiên ra tay, cánh tay uốn lượn như rắn về phía Đại Bưu.
“Xà Hình Quyền?”, Đại Bưu kinh ngạc, lúc phát hiện ông ta không tầm thường thì đã muộn.
Bốp!
Nắm đấm của ông ta đánh vào ngực Đại Bưu, đánh bay con người cao gần hai mét ấy ra xa.
Đại Bưu nôn ra máu, ngã trên đất, muốn đứng dậy vô cùng khó khăn.
Xung quanh lại rộ lên xôn xao, không tin nổi nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Thảo nào Tư Đồ Kính lại bình tĩnh, kiêu căng như vậy! Hóa ra bên cạnh hắn có một vệ sĩ lợi hại đến thế!
“Cậu Lâm, xem ra những người này khá khó giải quyết!”, Từ Thiên nói một cách nghiêm túc, sau đó bước tới trước.
Xem ra ông ta định đích thân ra tay.
Từ Thiên cũng là người luyện võ, thời còn trẻ từng đi lính, sau này lại đến chùa Thiếu Lâm học võ mấy năm, trình độ võ công ngoại gia cũng không thấp.
“Từ Thiên?”, người đàn ông trung niên bình tĩnh gật đầu: “Tôi đã muốn so chiêu với vị đệ tử tục gia kiệt xuất nhất của chùa Thiếu Lâm là ông từ lâu rồi, không biết ông đã học được ngón nghề gì ở chùa Thiếu Lâm”.
“Thiên phú tôi không tốt, chỉ một chút võ mèo quào mà thôi!”.
“Để tôi thử xem rồi hãy nói”, trong mắt người đàn ông trung niên toát lên ý chí chiến đấu.
Từ Thiên cũng lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Người xung quanh âm thầm nuốt nước bọt.
Lúc này, Lâm Chính lại đột nhiên lên tiếng: “Từ Thiên, ông lui xuống đi”.
“Hả? Cậu Lâm…”, Từ Thiên không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Người này để tôi”, Lâm Chính nói.
Chương 210: Thì đừng cần nữa
Từ Thiên sửng sốt.
Lâm Chính không phải là bác sĩ sao? Tay trói gà không chặt lại chạy đi đánh nhau với người này? Anh không muốn sống nữa sao?
Người kia là dân luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công, một quyền đủ để phá núi xẻ đá, cơ thể của Lâm Chính chắc không chịu nổi hai chiêu.
“Cậu Lâm, người này không giống mấy tên đầu gấu tầm thường, cậu vẫn nên ở bên nghỉ lấy sức đi, để tôi lên là được rồi”, Từ Thiên cười nói.
“Ông ra tay chưa chắc có thể thắng, vả lại cũng quá chậm!”.
“Cậu Lâm, cậu…”.
Từ Thiên nghẹn lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Mình đang bị thần y Lâm coi thường sao?
Từ Thiên hơi tức giận.
Nếu người này không phải thần y Lâm, ông ta đã ra tay dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi.
“Thú vị!”, Tư Đồ Kính gật đầu, cười nói: “Nếu người này đã muốn chết thì cho anh ta toại nguyện thôi! Chú Kiên, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi, tôi muốn nửa đời sau của anh ta phải ngồi xe lăn!”.
“Được!”, người được gọi là chú Kiên gật đầu.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng im tại chỗ.
“Cho ông đánh trước”, Lâm Chính nói.
“Trẻ người non dạ không biết trời cao đất dày”, chú Kiên lắc đầu nói, ánh mắt nghiêm nghị, định ra tay đánh anh tàn phế.
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó lại có một nhóm người tràn vào nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc run lẩy bẩy.
Lạc Thiên ngơ ngác.
Từ Thiên cũng quay người lại nhìn bọn họ, ông ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Được lắm Từ Thiên, xem ra lần trước chúng tôi cảnh cáo ông không có tác dụng gì cả! Ông đang ở Nam Thành yên ổn, nhiều lần tới Giang Thành chúng tôi gây chuyện là ý gì? Từ Thiên, chẳng lẽ ông muốn đến Giang Thành cướp chén cơm của chúng tôi?”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó một người đàn ông để tóc dài râu dài, dáng người hơi mập mạp bước vào.
“Xương Bá!”.
“Xương Bá!”.
“Xương Bá!”.
Nhiều người lên tiếng chào hỏi ông ta.
Xương Bá, ông trùm của vùng xám Giang Thành, địa vị giống với Từ Thiên ở Nam Thành…
Người đó khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, mặt lạnh lùng đi tới, đứng giữa Lâm Chính và chú Kiên.
Từ Thiên đến gần Lâm Chính, hạ giọng nói: “Cậu Lâm, Xương Bá dẫn người đến bao vây ngược lại chúng ta rồi, người của bọn họ ít nhất cũng nhiều gấp ba chúng ta”.
“Có chuẩn bị mà tới sao?”.
“Chắn hẳn là vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Giao cho tôi”.
Lâm Chính đáp.
Từ Thiên có chút tuyệt vọng.
Giao cho Lâm Chính?
Lâm Chính lấy gì để giải quyết đám người này? Danh tiếng của cậu ta?
Sao có thể được? Người ta không sợ chiêu này.
Chẳng lẽ dựa vào châm của Lâm Chính? Vậy thì càng buồn cười.
“Cậu chính là thần y Lâm đúng không? Tôi đã nghe nói về cậu!”.
Xương Bá bước tới trước, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới, sau đó gật gù: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không tồi không tồi!”.
“Ông có quan hệ gì với nhà họ Lạc?”, Lâm Chính hỏi.
“Cho dù không có quan hệ, hôm nay tôi cũng phải ra mặt!”, Xương Bá lạnh lùng nói: “Là cậu gọi Từ Thiên đến đây đúng không? Tôi nói cho cậu biết, các người vượt quá ranh giới rồi!”.
“Thế ông muốn gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Mau bảo Từ Thiên cút về Nam Thành! Cậu lập tức quỳ xuống dập đầu, phạm lỗi gì thì nhận lỗi cho tôi!”, Xương Bá đi tới, gần như sắp dán sát người vào Lâm Chính, gương mặt thân thiện bỗng nhiên trở nên hung dữ.
Khí chất này người bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Chung quy cũng là người đứng trên cao, quả nhiên khác biệt.
Nhưng… biểu hiện của Lâm Chính lại vô cùng bình tĩnh.
“Ông Xương, không cần phải làm đến thế chứ?”, sắc mặt Từ Thiên rất khó coi, nói.
“Tôi cũng không muốn làm đến mức này, cho nên lần trước tôi chỉ cảnh cáo ông, không hề ra tay với ông. Thế nhưng ông không trân trọng cơ hội mà tôi cho, lần này lại dẫn theo nhiều người thế này đến Giang Thành gây hấn với người của tôi. Ông Từ, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi tôi phải để đâu?”, Xương Bá lạnh lùng nói.
Từ Thiên âm thầm cắn răng, không biết nên nói gì mới phải.
Chuyện này đúng là ông ta thua về lý.
Đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh.
“Nếu đã không biết để đâu thì ông đừng cần mặt mũi nữa không phải được rồi sao?”.
“Cậu nói cái gì?”, Xương Bá quay đầu lại, nổi giận quát.
Nhưng ngay khi ông ta vừa quay đầu sang, một bàn tay đột nhiên vươn tới, bóp cổ ông ta trong nháy mắt.
Xương Bá kinh hãi, cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn tác động vào cổ, cả người đột nhiên bị nhấc lên…