-
Chương 2086-2087
Chươn 2085: Ông không sợ tôi sao?
Lần này thì cả đỉnh Yên Long kinh động. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là người của Lâm Chính. Có ai mà không biết chứ. Thế nhưng lúc này bọn họ...định làm gì vậy? Cậu nói của thần y Lâm...là có ý gì?”
“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Lâm Phi Anh lập tức bước ra, tức giận quát.
“Khốn khiếp! Thần y Lâm, lẽ nào cậu định ra tay với ông Khổng? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động vào ông ấy thì cả Yên Kinh này, không, cả nước này sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng cũng tức giận chửi Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng quá”.
“Ông Khổng là người mà cậu muốn động là động được đấy à?"
“Cậu có biết ông ấy là ai không. Cậu muốn cả nhà cậu xuống địa ngục hay gì?”
“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Dựa vào cái gì mà cậu đòi đấu với ông Khổng?”
“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.
“Cũng không tự xem mình là ai”, tất cả những người có mặt đều chỉ trích anh. Họ cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Thần y Lâm! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động tới một ngón tay của ông cụ thôi thì tôi sẽ chém cậu luôn”, một người đàn ông trung niên để râu hình chữ bát bước ra, tức giận nói.
Những người phía sau ông ta bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Chỉ thấy người đàn ông trung niên ra lệnh, thế là tất cả lao lên. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn đối phương: “Ông và ông Khổng có mối quan hệ như thế nào?”
“Không thế nào! Có khi ông Khổng còn không biết cả tôi. Nhưng tôi vô cùng tôn kính ông ấy, không chấp nhận được sự bá đạo của cậu. Sao? Cậu có ý kiến gì à?”, người đàn ông trung niên hừ giọng.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi thấy chẳng qua là ông muốn nịnh bợ ông Khổng để tạo mối quan hệ mà thôi. Đúng không?”
Người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức phủ nhận: “Cậu đừng ăn nói linh tin. Tôi chỉ đơn giản là tôn sùng ông ấy nên mới làm như vậy”.
Dù ông ta không chịu thừa nhận nhưng Lâm Chính nói đúng. Không chỉ có người đàn ông này mà rất nhiều người đều có ý tứ giống ông ta.
Lâm Chính không thể chấp nhận việc anh trở thành công cụ của bọn họ được. Anh nhìn chăm chăm người đàn ông, một lúc sau sải bước đi tới.
Người đàn ông tái mặt. Hai người cao thủ của Khổng Hằng Xuân đang áp sát Lâm Chính cũng phải chau mày, định ngăn anh lại.
Đúng lúc này.
Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao đi như một cơn gió tới chỗ người đàn ông trung niên.
“Hả?”, người đàn ông nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp.
Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Anh chộp lấy người đàn ông và ném mạnh. Người đàn ông bay ra xa, đập xuống đất, đầu chảy máu. Lâm Chính đứng ngay bên cạnh ông ta.
“Hả?”
“Lão tổng”.
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?”
“Không được làm hại lão tổng”, đám đông gào lên và lao tới.
Thế nhưng họ vừa làm vậy thì...
Bụp! Băng Thượng Quân lập tức lao ra, một tay quét ngang. Sức nặng ngàn cân khiến cho mười mấy người bay bật ra một lúc.
Đám đông tái mặt. Băng Thượng Quân mà ra tay thì gạo chỉ có xay thành cám.
“Thần y Lâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn. Giờ đã là xã hội của pháp luật rồi. Nếu như cậu dám làm bậy thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng mặt tối sầm, tức giận quát. Ông ta là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật. Lâm Chính dám làm loạn ở đây tức là không nể mặt ông ta.
Lâm Chính thì cho rằng chẳng có gì to tát cả. Bởi vì những người này đều muốn anh phải chết. Vậy thì sao anh phải khách sáo chứ.
“Giang Nam Tùng, ông đừng vội. Lát nữa tới lượt ông rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Giang Nam Tùng tái mặt: “Ý của cậu là gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp mặt người đàn ông trung niên dưới đất kéo lên và nói: “Tôi nói chắc có một việc ông hiểu lầm rồi. Giờ đến bản thân Khổng Hằng Xuân còn khó giữ được mạng của ông ta mà ông lại muốn đứng ra nói đỡ cho ông ta à? Ông...không sợ tôi sao?”
Người đàn ông trung niên trầm mặt: “Thần y Lâm...cậu định làm gì? Tôi nói cho ông biết, cậu đừng làm bậy, nếu không...nếu không...”
Nhưng ông ta chưa kịp nói hết cậu thì...
Rắc...
Tiếng xương gãy vang lên, cổ của ông ta ngoẹo qua một bên, ông ta ngã ra đất. Chết ngay tại chỗ.
Đám đông im phăng phắc.
Chương 2086: Không ai được phép rời đi
Thủ đoạn của Lâm Chính khiến mọi người trên đỉnh núi Yên Long kinh ngạc.
Tất cả bọn họ đều rùng mình, lập tức định thần lại, lúc này mới nhận ra rõ tình thế.
Đúng vậy!
Khổng Kỳ Thánh có sức mạnh cực lớn ở Yên Kinh, không hề tầm thường, nhưng bản thân ông không phải là võ giả tuyệt thế phi phàm gì cả mà chỉ là một lão già tuổi xế chiều ngồi xe lăn.
Lúc này, trên đỉnh núi Yên Long, một lão già tàn tật thì có thể làm gì được thần y Lâm - người bị mọi người dồn vào ngõ cụt?
Thỏ nổi nóng còn cắn người!
Mọi người ở đây đều muốn thần y Lâm chết, thậm chí còn muốn giết hết tất cả những người bên cạnh anh, vậy thì thần y Lâm cần gì phải nói lý luận với đám người này làm gì?
Bỗng chốc, mọi người đều im lặng.
Những người trước đó lăng mạ sỉ nhục thậm chí uy hiếp thần y Lâm đều sợ hãi lùi bước, đâu dám lên tiếng nữa?
Bây giờ họ chỉ có một suy nghĩ.
Bỏ chạy!
Chạy càng nhanh càng tốt.
Rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.
Còn về Khổng Kỳ Thánh? Ai thèm quan tâm nữa chứ!
Mạng sắp mất luôn rồi, còn muốn nịnh nọt lấy lòng đối phương sao?
Tuy nhiên, khi những người này chuẩn bị rút lui, mới tuyệt vọng phát hiện Chiêm Nhất Đao đã chặn đường xuống núi.
Không ai có thể rời đi.
"Thần y Lâm, cậu thật to gan! Sao nào? Chẳng lẽ cậu định giết hết những người trên đỉnh núi sao?", khuôn mặt Lâm Phi Anh hết sức dữ tợn, nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gào lên.
"Thú vị! Thú vị đấy!"
Giang Nam Tùng không nói nhiều, ông ta lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Có vẻ như ông ta định gọi người đến.
Nhưng Khổng Hằng Xuân lại không hề sợ hãi.
Ông ta liếc nhìn Chiêm Nhất Đao đang đứng trước mặt mình, sau đó xoay xe lăn, nhìn về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Thần y Lâm! Đây là con đường cậu chọn. Nếu cậu đi bước thứ nhất thì không có cơ hội nói hối hận nữa đâu, cậu biết chứ?"
"Tôi còn được lựa chọn sao?", Lâm Chính hỏi lại.
"Đương nhiên cậu được lựa chọn, vốn dĩ cậu có thể yên lặng rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ, e rằng không được rồi”.
Khổng Hằng Xuân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó ông ta đưa mắt liếc nhìn hai cao thủ tuyệt thế đang đứng trước mặt Lâm Chính.
Trong nháy mắt, hai cao thủ tuyệt thế xông về phía Lâm Chính!
Khổng Hằng Xuân ra tay rồi!
Ông ta muốn xử lý Lâm Chính!
Khoảnh khắc hai cao thủ tuyệt thế lao về phía Lâm Chính, vài tên võ sĩ thân hình đáng sợ ngay lập tức bao vây Khổng Hằng Xuân, nhằm đề phòng Chiêm Nhất Đao!
Khuôn mặt Chiêm Nhất Đao căng cứng, ông ta muốn tóm gọn Khổng Hằng Xuân ngay lập tức.
Nhưng lúc này, giọng nói của Lâm Chính vang lên.
"Nhất Đao, ông không cần ra tay, để tôi!"
Chiêm Nhất Đao sửng sốt.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cơ thể Lâm Chính giống như một trận cuồng phong, đánh thẳng về phía hai người đang công kích, hai cánh tay anh như sắt thép, hung hăng quét về phía bọn chúng.
Hai người tấn công hai bên trái phải, vốn dĩ muốn dùng cánh tay chống lại đòn công kích của Lâm Chính, nhưng sau khi va chạm, hai người bị đánh văng, đồng thời tim đập thình thịch.
"Thực lực của tên này cực kỳ kinh người! Đừng đánh tay không với hắn! Dùng vũ khí đi!", một người hét lên.
Người còn lại không dám do dự, lập tức rút kiếm từ thắt lưng bên hông.
Xoẹt!
Hắn rút ra một thanh kiếm dài mềm mỏng và sắc bén, hung hăng đâm về phía cổ họng của Lâm Chính như một con rắn độc.
Người còn lại lắc cánh tay, một con dao găm màu đen kỳ dị được rút ra từ trong ống tay áo, tay hắn năm chặt rồi đâm thẳng về phía tim Lâm Chính.
Cả hai đều đâm vào chỗ hiểm, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.
Nhưng lúc hai binh khí sắc bén sắp đấm tới, hai tay Lâm Chính đột nhiên nắm lấy hai cây châm bạc, đâm vào giữa lông mày của hai cao thủ tuyệt thế.
Hai người thở dốc, tim khẽ run.
Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này quan trọng nhất là phải né tránh hoặc phòng ngự! Cho dù muốn phản công cũng phải tung đòn sát chiêu, dùng tấn công làm phòng thủ, buộc hai người kia phải lùi lại.
Tại sao Lâm Chính chỉ đâm ra hai cây châm bạc?
Chẳng lẽ châm bạc này có thể giết người sao?
Sắc mặt hai người tái nhợt, đang định rút lui.
Mũi tên đã lên cung, nếu lúc này không bắn thì chẳng phải cục diện sẽ hỗn loạn, tạo cơ hội cho đối phương đánh trả sao?
Trong nháy mắt, hai bọn chúng nhanh chóng liếc nhìn nhau, đều đưa ra quyết định cứ giết người này trước rồi nói tiếp!
Vậy là, cả hai nắm chặt vũ khí trong tay, dùng hết sức mình đâm về phía Lâm Chính.
Vèo!
Xoẹt!
Cuối cùng, cây châm bạc trong tay Lâm Chính đâm vào giữa trán bọn chúng.
Cùng lúc đó, vũ khí đáng sợ của cả hai cũng hung hăng đâm vào người Lâm Chính.
Tuy nhiên...
Keng!
Keng!
Hai âm thanh kỳ dị vang lên.
Thanh kiếm và con dao găm hung hăng đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, nhưng lại giống như đâm vào đá kim cương, không thể xuyên thủng dù chỉ một chút, chứ đừng nói đến việc làm anh bị thương.
Cảnh tượng này quỷ dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
"Không thể nào!"
Một người hét lên kinh ngạc.
"Mau lùi lại!"
Một người khác lo lắng hét lên.
Hai người lập tức tách ra khỏi Lâm Chính, trở nên cảnh giác.
"Sao lại không thể đâm vào cơ thể người này? Chẳng lẽ thực lực của chúng ta không đủ mạnh?", sắc mặt một tên hết sức u ám, lạnh lùng hỏi.
"Không! Không phải thực lực của chúng ta không đủ mạnh mà do cơ thể của người này quá mạnh! Nếu như tôi đoán không nhầm, cơ thể của người này ít nhất cũng trên tiên thiên cương khu”, người còn lại nói.
"Cái gì? Trên cả tiên thiên cương khu hả? Có thật không vậy?”
"Nếu là tiên thiên cương khu thì hai chúng ta còn có thể đấu lại, tôi chỉ sợ... cơ thể người này là cơ thể còn trên cả tiên thiên cương khu, nếu vậy thì hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng phá vỡ nó!"
"Giờ nên làm gì?"
"Trước tiên cứ dây dưa với hắn, khống chế hắn. Người này đối đầu với ông Khổng, đối đầu với tất cả người trên thế giới, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Bây giờ ở bên ngoài chắc chắn có rất nhiều cứu viện, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian, đợi đại quân tới, chúng ta ắt có thể diệt trừ hắn!"
"Đúng vậy! Một người làm sao có thể đối đầu với tất cả mọi người được chứ? Tên này chết chắc rồi”.
"Hai chúng ta cứ kìm chân hắn lại".
"Được!"
Hai người vừa bàn bạc, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, không ngừng tung đòn công kích.
Nhưng Lâm Chính không thèm quan tâm, anh khẽ di chuyển ngón tay.
Vèo vèo!
Hai âm thanh xé gió vang lên.
Chỉ thấy hai cây châm bạc cắm giữa trán hai người đột nhiên bay ra khỏi trán, lao về phía tay Lâm Chính.
Hai người chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ đến cây châm bạc giữa trán.
"Châm bạc này chắc chắn có điểm kỳ quái”.
"Kệ đi! Cẩn thận đề phòng là được”.
"Đề phòng hả? Các người dùng cái gì để đề phòng?”
Lâm Chính đột nhiên hừ một tiếng, ánh mắt rét lạnh, giống như dã thú, bỗng chốc lao về phía một trong hai tên cao thủ tuyệt thế.
Sắc mặt tên cao thủ tái nhợt, vội vàng vận khí chống cự.
Nhưng hắn vừa vận khí...
Phịch!
Một ngụm máu lớn đột nhiên phun ra từ trong miệng, cơ thể run lẩy bẩy, tai mắt mũi miệng chảy máu, da thịt trên ngực nứt toác.
“Sư đệ?”, tên còn lại sốt sắng gọi.
Nhưng nắm đấm của Lâm Chính đã lao tới, đánh thẳng vào ngực hắn...
"Tao liều mạng với mày!", hai mắt hắn đỏ ngầu, hốc mắt nứt lìa, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
Tuy nhiên, sau khi hắn vận khí, tai mắt mũi miệng cũng chảy máu, cơ thể run bần bật, hệt như đồng bọn của hắn.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Khí mạch của tôi... tại sao lại đột nhiên nổ tung? Chẳng lẽ... là... vì cây châm bạc lúc nãy? "
"Đúng thế”.
Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.
"Tôi không cam tâm”.
Người đàn ông gào toáng lên, muốn tấn công lần nữa.
Nhưng hắn càng vận khí, tổn hại khí mạch trong cơ thể càng nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.
Lâm Chính còn chưa kịp ra tay, hắn đã phun ra mấy ngụm máu, trong máu còn có cả cục thịt, sau đó hai mắt hắn trợn to, cơ thể cứng ngắc ngã xuống đất, hoàn toàn tắt thở.
Hai cao thủ tuyệt thế của Khổng Hằng Xuân đã chết như thế...
Chương 2087: Tôi sẽ tiễn ông lên đường trước
"Không thể nào...”
Khổng Hằng Xuân ngồi trên xe lăn, sững sờ trợn tròn mắt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vô cùng kinh hoàng.
Những người còn lại cũng chết lặng.
"Sao có thể chứ? Hai cao thủ tuyệt thế bên cạnh ông Khổng... vậy mà lại không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?", Lâm Phi Anh cũng thấy khó tin.
Ông ta đã nghe nói về hai người này!
Nghe nói, hai người này đã đi theo Khổng Kỳ Thánh suốt bốn mươi năm, Khổng Hằng Xuân có danh hiệu là Khổng Kỳ Thánh, cả đời chuyên tâm nghiên cứu thuật đánh cờ, hai người này muốn dựa vào cờ để học võ, tu luyện ở cấp bậc võ học cao hơn.
Đến nay, võ thuật của hai người đã đạt tới một trình độ không thể diễn tả bằng lời, cũng đã đạt tới đỉnh cao không thể miêu tả.
Đặc biệt là trong vài năm qua, cả hai đã theo Khổng Hằng Xuân vào Nam ra Bắc, đánh bại rất nhiều cao thủ mạnh trên thế giới, hơn nữa còn giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Theo lý mà nói, nếu hai người cùng nhau ra tay, cho dù không giết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể dây dưa kéo dài thời gian, cho dù thua cũng sẽ không thua thảm hại mới đúng!
Nhưng tại sao bây giờ... bọn họ lại chết ngay tại chỗ?
Là bởi vì thực lực của bọn họ quá kém... hay vì thần y Lâm quá mạnh?
Không ai có thể hiểu nổi...
Hai người này đã chết, không còn ai có thể ngăn được thần y Lâm.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Hằng Xuân.
Lúc này, Khổng Hằng Xuân không còn bình tĩnh nữa.
Lâm Chính tiến lên một bước, đi thẳng về phía đó.
Người trên đường không ai dám ngăn cản anh.
Mọi người nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy sợ hãi và bàng hoàng.
Cứ như nhìn thấy ma quỷ!
Lâm Chính không bị cản trở.
"Dừng... dừng lại!"
Giang Nam Tùng sốt ruột, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không thèm để ý đến ông ta.
Bụp bụp bụp!
Lúc này, một đám đông chạy đến bên cạnh Khổng Hằng Xuân, bao vây bảo vệ ông ta.
Thoạt nhìn, đều là người nhà họ Lâm.
"Thần y Lâm, chúng ta cần nói chuyện!", Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
"Tôi không có gì nói với các người, tôi khuyên ông lập tức tránh ra, nếu không ông sẽ chết trước Khổng Hằng Xuân đấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm! Ông Khổng là ân nhân của nhà họ Lâm, nếu cậu muốn động vào ông Khổng, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không ngồi yên. Có điều, tôi thấy chuyện này cũng không cần thiết phải phát triển đến bước đường này, sao không bình tĩnh nói chuyện với nhau, giải quyết êm đẹp chuyện này trước đã? Nếu cậu cứ cố chấp chém giết thì sau khi rời khỏi đỉnh núi Yên Long, còn ai trên thế giới có thể tha cho cậu? Thần y Lâm, cậu đâu cần phải đối đầu với cả thế giới! Cậu là người thông minh thì có lẽ cậu hiểu làm vậy không có lợi gì cho cậu, mong cậu hãy cân nhắc những điều được và mất!", Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
Lâm Chính im lặng.
Thấy vậy, Lâm Phi Anh vui mừng khôn xiết.
Có hiệu quả!
Ông ta lại vội vàng nói: “Thần y Lâm, thế này nhé, nếu cậu lo lắng sau khi rời khỏi đây, ông Khổng sẽ báo thù cậu thì tôi có thể bảo ông ấy đứng ra cam kết ở trước mặt mọi người, đảm bảo sau khi rời đi sẽ không nhắc đến chuyện cũ, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”
Dứt lời, sắc mặt Khổng Hằng Xuân khẽ thay đổi, ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Phi Anh đã nhanh chóng bước tới, trầm giọng nói: “Ông Khổng, bây giờ thực lực của thần y Lâm này quá mạnh, không thể tiếp tục tranh đấu với hắn, tôi bảo vệ ông rời khỏi đây trước, đợi sau khi rời khỏi núi Yên Long, chúng ta sẽ tính sổ với hắn sau!"
"Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tôi sẽ nuốt lời sao? Đến lúc đó cả thiên hạ sẽ chê cười tôi!", Khổng Hằng Xuân hơi lo lắng.
"Ông Khổng, đã là lúc nào rồi mà ông còn suy nghĩ đến chuyện này nữa? Vả lại, ai dám cười nhạo ông? Đừng nghĩ nhiều như vậy, rời khỏi đây trước rồi nói!” Lâm Phi Anh tận tình khuyên nhủ.
Khổng Hằng Xuân ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Thôi vậy, cứ làm như ông nói đi, cao thủ mà tôi dẫn đến cũng chết rồi, bây giờ quả thật chỉ có thể rời khỏi đây trước, Phi Anh, lần này nhờ cả vào ông, tôi sẽ nhớ ân tình này của ông”, Khổng Hằng Xuân khàn giọng nói.
"Ông Khổng đừng hoảng sợ, có tôi ở đây!"
Lâm Phi Anh mỉm cười, nói xong, ông ta định tiếp tục thương lượng với Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đi tới vài bước, nắm lấy bả vai Lâm Phi Anh, rồi ném mạnh xuống đất.
Lâm Phi Anh không phòng bị, rơi xuống đất ngay lập tức.
Bụp!
Mặt đất bị lực va chạm cực lớn tạo thành một cái lỗ lớn.
Mặt đất rung chuyển.
Vết nứt lan rộng.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Người nhà họ Lâm trợn mắt há mồm, từng người một hét lớn, toàn bộ lao về phía Lâm Chính.
Nhưng không đợi Lâm Chính ra tay, Băng Thượng Quân như một bóng ma lao vào đám đông nhà họ Lâm, đánh gục tất cả các cao thủ của nhà họ Lâm.
"Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy hả?"
Khổng Hằng Xuân lo lắng hét lên.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn chậm rãi tính sổ với từng người một”.
Lâm Chính liếc nhìn Lâm Phi Anh đang nằm nhếch nhác dưới đất, bình tĩnh nói: "Lâm Phi Anh, nhà họ Lâm các người không có tư cách để mặc cả với tôi. Lần này tôi đến Yên Kinh cũng là vì các người vô số lần hãm hại tôi nên tôi mới đến đây để đòi lại công bằng! Các người là kẻ mà tôi bắt buộc phải giết, bây giờ ông không suy nghĩ cho bản thân ông, trái lại còn muốn ở đây làm người tốt, muốn lợi dụng tôi để có được ân tình của Khổng Hằng Xuân, ông đúng là biết tính toán đấy!”
"Thần y Lâm... cậu...”, Lâm Phi Anh không nói nên lời.
Ông ta không ngờ rằng thần y Lâm hoàn toàn là một kẻ điên.
"Nếu ông khăng khăng giữ lại mạng cho Khổng Hằng Xuân, vậy được, tôi sẽ tiễn ông lên đường trước”.
Lâm Chính hờ hững nói, anh lấy ra một cây châm bạc, đi về phía Lâm Phi Anh.
Lâm Phi Anh thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.
Lần này thì cả đỉnh Yên Long kinh động. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là người của Lâm Chính. Có ai mà không biết chứ. Thế nhưng lúc này bọn họ...định làm gì vậy? Cậu nói của thần y Lâm...là có ý gì?”
“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Lâm Phi Anh lập tức bước ra, tức giận quát.
“Khốn khiếp! Thần y Lâm, lẽ nào cậu định ra tay với ông Khổng? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động vào ông ấy thì cả Yên Kinh này, không, cả nước này sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng cũng tức giận chửi Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng quá”.
“Ông Khổng là người mà cậu muốn động là động được đấy à?"
“Cậu có biết ông ấy là ai không. Cậu muốn cả nhà cậu xuống địa ngục hay gì?”
“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Dựa vào cái gì mà cậu đòi đấu với ông Khổng?”
“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.
“Cũng không tự xem mình là ai”, tất cả những người có mặt đều chỉ trích anh. Họ cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Thần y Lâm! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động tới một ngón tay của ông cụ thôi thì tôi sẽ chém cậu luôn”, một người đàn ông trung niên để râu hình chữ bát bước ra, tức giận nói.
Những người phía sau ông ta bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Chỉ thấy người đàn ông trung niên ra lệnh, thế là tất cả lao lên. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn đối phương: “Ông và ông Khổng có mối quan hệ như thế nào?”
“Không thế nào! Có khi ông Khổng còn không biết cả tôi. Nhưng tôi vô cùng tôn kính ông ấy, không chấp nhận được sự bá đạo của cậu. Sao? Cậu có ý kiến gì à?”, người đàn ông trung niên hừ giọng.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi thấy chẳng qua là ông muốn nịnh bợ ông Khổng để tạo mối quan hệ mà thôi. Đúng không?”
Người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức phủ nhận: “Cậu đừng ăn nói linh tin. Tôi chỉ đơn giản là tôn sùng ông ấy nên mới làm như vậy”.
Dù ông ta không chịu thừa nhận nhưng Lâm Chính nói đúng. Không chỉ có người đàn ông này mà rất nhiều người đều có ý tứ giống ông ta.
Lâm Chính không thể chấp nhận việc anh trở thành công cụ của bọn họ được. Anh nhìn chăm chăm người đàn ông, một lúc sau sải bước đi tới.
Người đàn ông tái mặt. Hai người cao thủ của Khổng Hằng Xuân đang áp sát Lâm Chính cũng phải chau mày, định ngăn anh lại.
Đúng lúc này.
Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao đi như một cơn gió tới chỗ người đàn ông trung niên.
“Hả?”, người đàn ông nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp.
Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Anh chộp lấy người đàn ông và ném mạnh. Người đàn ông bay ra xa, đập xuống đất, đầu chảy máu. Lâm Chính đứng ngay bên cạnh ông ta.
“Hả?”
“Lão tổng”.
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?”
“Không được làm hại lão tổng”, đám đông gào lên và lao tới.
Thế nhưng họ vừa làm vậy thì...
Bụp! Băng Thượng Quân lập tức lao ra, một tay quét ngang. Sức nặng ngàn cân khiến cho mười mấy người bay bật ra một lúc.
Đám đông tái mặt. Băng Thượng Quân mà ra tay thì gạo chỉ có xay thành cám.
“Thần y Lâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn. Giờ đã là xã hội của pháp luật rồi. Nếu như cậu dám làm bậy thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng mặt tối sầm, tức giận quát. Ông ta là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật. Lâm Chính dám làm loạn ở đây tức là không nể mặt ông ta.
Lâm Chính thì cho rằng chẳng có gì to tát cả. Bởi vì những người này đều muốn anh phải chết. Vậy thì sao anh phải khách sáo chứ.
“Giang Nam Tùng, ông đừng vội. Lát nữa tới lượt ông rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Giang Nam Tùng tái mặt: “Ý của cậu là gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp mặt người đàn ông trung niên dưới đất kéo lên và nói: “Tôi nói chắc có một việc ông hiểu lầm rồi. Giờ đến bản thân Khổng Hằng Xuân còn khó giữ được mạng của ông ta mà ông lại muốn đứng ra nói đỡ cho ông ta à? Ông...không sợ tôi sao?”
Người đàn ông trung niên trầm mặt: “Thần y Lâm...cậu định làm gì? Tôi nói cho ông biết, cậu đừng làm bậy, nếu không...nếu không...”
Nhưng ông ta chưa kịp nói hết cậu thì...
Rắc...
Tiếng xương gãy vang lên, cổ của ông ta ngoẹo qua một bên, ông ta ngã ra đất. Chết ngay tại chỗ.
Đám đông im phăng phắc.
Chương 2086: Không ai được phép rời đi
Thủ đoạn của Lâm Chính khiến mọi người trên đỉnh núi Yên Long kinh ngạc.
Tất cả bọn họ đều rùng mình, lập tức định thần lại, lúc này mới nhận ra rõ tình thế.
Đúng vậy!
Khổng Kỳ Thánh có sức mạnh cực lớn ở Yên Kinh, không hề tầm thường, nhưng bản thân ông không phải là võ giả tuyệt thế phi phàm gì cả mà chỉ là một lão già tuổi xế chiều ngồi xe lăn.
Lúc này, trên đỉnh núi Yên Long, một lão già tàn tật thì có thể làm gì được thần y Lâm - người bị mọi người dồn vào ngõ cụt?
Thỏ nổi nóng còn cắn người!
Mọi người ở đây đều muốn thần y Lâm chết, thậm chí còn muốn giết hết tất cả những người bên cạnh anh, vậy thì thần y Lâm cần gì phải nói lý luận với đám người này làm gì?
Bỗng chốc, mọi người đều im lặng.
Những người trước đó lăng mạ sỉ nhục thậm chí uy hiếp thần y Lâm đều sợ hãi lùi bước, đâu dám lên tiếng nữa?
Bây giờ họ chỉ có một suy nghĩ.
Bỏ chạy!
Chạy càng nhanh càng tốt.
Rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.
Còn về Khổng Kỳ Thánh? Ai thèm quan tâm nữa chứ!
Mạng sắp mất luôn rồi, còn muốn nịnh nọt lấy lòng đối phương sao?
Tuy nhiên, khi những người này chuẩn bị rút lui, mới tuyệt vọng phát hiện Chiêm Nhất Đao đã chặn đường xuống núi.
Không ai có thể rời đi.
"Thần y Lâm, cậu thật to gan! Sao nào? Chẳng lẽ cậu định giết hết những người trên đỉnh núi sao?", khuôn mặt Lâm Phi Anh hết sức dữ tợn, nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gào lên.
"Thú vị! Thú vị đấy!"
Giang Nam Tùng không nói nhiều, ông ta lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Có vẻ như ông ta định gọi người đến.
Nhưng Khổng Hằng Xuân lại không hề sợ hãi.
Ông ta liếc nhìn Chiêm Nhất Đao đang đứng trước mặt mình, sau đó xoay xe lăn, nhìn về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Thần y Lâm! Đây là con đường cậu chọn. Nếu cậu đi bước thứ nhất thì không có cơ hội nói hối hận nữa đâu, cậu biết chứ?"
"Tôi còn được lựa chọn sao?", Lâm Chính hỏi lại.
"Đương nhiên cậu được lựa chọn, vốn dĩ cậu có thể yên lặng rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ, e rằng không được rồi”.
Khổng Hằng Xuân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó ông ta đưa mắt liếc nhìn hai cao thủ tuyệt thế đang đứng trước mặt Lâm Chính.
Trong nháy mắt, hai cao thủ tuyệt thế xông về phía Lâm Chính!
Khổng Hằng Xuân ra tay rồi!
Ông ta muốn xử lý Lâm Chính!
Khoảnh khắc hai cao thủ tuyệt thế lao về phía Lâm Chính, vài tên võ sĩ thân hình đáng sợ ngay lập tức bao vây Khổng Hằng Xuân, nhằm đề phòng Chiêm Nhất Đao!
Khuôn mặt Chiêm Nhất Đao căng cứng, ông ta muốn tóm gọn Khổng Hằng Xuân ngay lập tức.
Nhưng lúc này, giọng nói của Lâm Chính vang lên.
"Nhất Đao, ông không cần ra tay, để tôi!"
Chiêm Nhất Đao sửng sốt.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cơ thể Lâm Chính giống như một trận cuồng phong, đánh thẳng về phía hai người đang công kích, hai cánh tay anh như sắt thép, hung hăng quét về phía bọn chúng.
Hai người tấn công hai bên trái phải, vốn dĩ muốn dùng cánh tay chống lại đòn công kích của Lâm Chính, nhưng sau khi va chạm, hai người bị đánh văng, đồng thời tim đập thình thịch.
"Thực lực của tên này cực kỳ kinh người! Đừng đánh tay không với hắn! Dùng vũ khí đi!", một người hét lên.
Người còn lại không dám do dự, lập tức rút kiếm từ thắt lưng bên hông.
Xoẹt!
Hắn rút ra một thanh kiếm dài mềm mỏng và sắc bén, hung hăng đâm về phía cổ họng của Lâm Chính như một con rắn độc.
Người còn lại lắc cánh tay, một con dao găm màu đen kỳ dị được rút ra từ trong ống tay áo, tay hắn năm chặt rồi đâm thẳng về phía tim Lâm Chính.
Cả hai đều đâm vào chỗ hiểm, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.
Nhưng lúc hai binh khí sắc bén sắp đấm tới, hai tay Lâm Chính đột nhiên nắm lấy hai cây châm bạc, đâm vào giữa lông mày của hai cao thủ tuyệt thế.
Hai người thở dốc, tim khẽ run.
Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này quan trọng nhất là phải né tránh hoặc phòng ngự! Cho dù muốn phản công cũng phải tung đòn sát chiêu, dùng tấn công làm phòng thủ, buộc hai người kia phải lùi lại.
Tại sao Lâm Chính chỉ đâm ra hai cây châm bạc?
Chẳng lẽ châm bạc này có thể giết người sao?
Sắc mặt hai người tái nhợt, đang định rút lui.
Mũi tên đã lên cung, nếu lúc này không bắn thì chẳng phải cục diện sẽ hỗn loạn, tạo cơ hội cho đối phương đánh trả sao?
Trong nháy mắt, hai bọn chúng nhanh chóng liếc nhìn nhau, đều đưa ra quyết định cứ giết người này trước rồi nói tiếp!
Vậy là, cả hai nắm chặt vũ khí trong tay, dùng hết sức mình đâm về phía Lâm Chính.
Vèo!
Xoẹt!
Cuối cùng, cây châm bạc trong tay Lâm Chính đâm vào giữa trán bọn chúng.
Cùng lúc đó, vũ khí đáng sợ của cả hai cũng hung hăng đâm vào người Lâm Chính.
Tuy nhiên...
Keng!
Keng!
Hai âm thanh kỳ dị vang lên.
Thanh kiếm và con dao găm hung hăng đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, nhưng lại giống như đâm vào đá kim cương, không thể xuyên thủng dù chỉ một chút, chứ đừng nói đến việc làm anh bị thương.
Cảnh tượng này quỷ dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
"Không thể nào!"
Một người hét lên kinh ngạc.
"Mau lùi lại!"
Một người khác lo lắng hét lên.
Hai người lập tức tách ra khỏi Lâm Chính, trở nên cảnh giác.
"Sao lại không thể đâm vào cơ thể người này? Chẳng lẽ thực lực của chúng ta không đủ mạnh?", sắc mặt một tên hết sức u ám, lạnh lùng hỏi.
"Không! Không phải thực lực của chúng ta không đủ mạnh mà do cơ thể của người này quá mạnh! Nếu như tôi đoán không nhầm, cơ thể của người này ít nhất cũng trên tiên thiên cương khu”, người còn lại nói.
"Cái gì? Trên cả tiên thiên cương khu hả? Có thật không vậy?”
"Nếu là tiên thiên cương khu thì hai chúng ta còn có thể đấu lại, tôi chỉ sợ... cơ thể người này là cơ thể còn trên cả tiên thiên cương khu, nếu vậy thì hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng phá vỡ nó!"
"Giờ nên làm gì?"
"Trước tiên cứ dây dưa với hắn, khống chế hắn. Người này đối đầu với ông Khổng, đối đầu với tất cả người trên thế giới, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Bây giờ ở bên ngoài chắc chắn có rất nhiều cứu viện, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian, đợi đại quân tới, chúng ta ắt có thể diệt trừ hắn!"
"Đúng vậy! Một người làm sao có thể đối đầu với tất cả mọi người được chứ? Tên này chết chắc rồi”.
"Hai chúng ta cứ kìm chân hắn lại".
"Được!"
Hai người vừa bàn bạc, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, không ngừng tung đòn công kích.
Nhưng Lâm Chính không thèm quan tâm, anh khẽ di chuyển ngón tay.
Vèo vèo!
Hai âm thanh xé gió vang lên.
Chỉ thấy hai cây châm bạc cắm giữa trán hai người đột nhiên bay ra khỏi trán, lao về phía tay Lâm Chính.
Hai người chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ đến cây châm bạc giữa trán.
"Châm bạc này chắc chắn có điểm kỳ quái”.
"Kệ đi! Cẩn thận đề phòng là được”.
"Đề phòng hả? Các người dùng cái gì để đề phòng?”
Lâm Chính đột nhiên hừ một tiếng, ánh mắt rét lạnh, giống như dã thú, bỗng chốc lao về phía một trong hai tên cao thủ tuyệt thế.
Sắc mặt tên cao thủ tái nhợt, vội vàng vận khí chống cự.
Nhưng hắn vừa vận khí...
Phịch!
Một ngụm máu lớn đột nhiên phun ra từ trong miệng, cơ thể run lẩy bẩy, tai mắt mũi miệng chảy máu, da thịt trên ngực nứt toác.
“Sư đệ?”, tên còn lại sốt sắng gọi.
Nhưng nắm đấm của Lâm Chính đã lao tới, đánh thẳng vào ngực hắn...
"Tao liều mạng với mày!", hai mắt hắn đỏ ngầu, hốc mắt nứt lìa, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
Tuy nhiên, sau khi hắn vận khí, tai mắt mũi miệng cũng chảy máu, cơ thể run bần bật, hệt như đồng bọn của hắn.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Khí mạch của tôi... tại sao lại đột nhiên nổ tung? Chẳng lẽ... là... vì cây châm bạc lúc nãy? "
"Đúng thế”.
Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.
"Tôi không cam tâm”.
Người đàn ông gào toáng lên, muốn tấn công lần nữa.
Nhưng hắn càng vận khí, tổn hại khí mạch trong cơ thể càng nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.
Lâm Chính còn chưa kịp ra tay, hắn đã phun ra mấy ngụm máu, trong máu còn có cả cục thịt, sau đó hai mắt hắn trợn to, cơ thể cứng ngắc ngã xuống đất, hoàn toàn tắt thở.
Hai cao thủ tuyệt thế của Khổng Hằng Xuân đã chết như thế...
Chương 2087: Tôi sẽ tiễn ông lên đường trước
"Không thể nào...”
Khổng Hằng Xuân ngồi trên xe lăn, sững sờ trợn tròn mắt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vô cùng kinh hoàng.
Những người còn lại cũng chết lặng.
"Sao có thể chứ? Hai cao thủ tuyệt thế bên cạnh ông Khổng... vậy mà lại không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?", Lâm Phi Anh cũng thấy khó tin.
Ông ta đã nghe nói về hai người này!
Nghe nói, hai người này đã đi theo Khổng Kỳ Thánh suốt bốn mươi năm, Khổng Hằng Xuân có danh hiệu là Khổng Kỳ Thánh, cả đời chuyên tâm nghiên cứu thuật đánh cờ, hai người này muốn dựa vào cờ để học võ, tu luyện ở cấp bậc võ học cao hơn.
Đến nay, võ thuật của hai người đã đạt tới một trình độ không thể diễn tả bằng lời, cũng đã đạt tới đỉnh cao không thể miêu tả.
Đặc biệt là trong vài năm qua, cả hai đã theo Khổng Hằng Xuân vào Nam ra Bắc, đánh bại rất nhiều cao thủ mạnh trên thế giới, hơn nữa còn giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Theo lý mà nói, nếu hai người cùng nhau ra tay, cho dù không giết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể dây dưa kéo dài thời gian, cho dù thua cũng sẽ không thua thảm hại mới đúng!
Nhưng tại sao bây giờ... bọn họ lại chết ngay tại chỗ?
Là bởi vì thực lực của bọn họ quá kém... hay vì thần y Lâm quá mạnh?
Không ai có thể hiểu nổi...
Hai người này đã chết, không còn ai có thể ngăn được thần y Lâm.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Hằng Xuân.
Lúc này, Khổng Hằng Xuân không còn bình tĩnh nữa.
Lâm Chính tiến lên một bước, đi thẳng về phía đó.
Người trên đường không ai dám ngăn cản anh.
Mọi người nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy sợ hãi và bàng hoàng.
Cứ như nhìn thấy ma quỷ!
Lâm Chính không bị cản trở.
"Dừng... dừng lại!"
Giang Nam Tùng sốt ruột, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không thèm để ý đến ông ta.
Bụp bụp bụp!
Lúc này, một đám đông chạy đến bên cạnh Khổng Hằng Xuân, bao vây bảo vệ ông ta.
Thoạt nhìn, đều là người nhà họ Lâm.
"Thần y Lâm, chúng ta cần nói chuyện!", Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
"Tôi không có gì nói với các người, tôi khuyên ông lập tức tránh ra, nếu không ông sẽ chết trước Khổng Hằng Xuân đấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm! Ông Khổng là ân nhân của nhà họ Lâm, nếu cậu muốn động vào ông Khổng, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không ngồi yên. Có điều, tôi thấy chuyện này cũng không cần thiết phải phát triển đến bước đường này, sao không bình tĩnh nói chuyện với nhau, giải quyết êm đẹp chuyện này trước đã? Nếu cậu cứ cố chấp chém giết thì sau khi rời khỏi đỉnh núi Yên Long, còn ai trên thế giới có thể tha cho cậu? Thần y Lâm, cậu đâu cần phải đối đầu với cả thế giới! Cậu là người thông minh thì có lẽ cậu hiểu làm vậy không có lợi gì cho cậu, mong cậu hãy cân nhắc những điều được và mất!", Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
Lâm Chính im lặng.
Thấy vậy, Lâm Phi Anh vui mừng khôn xiết.
Có hiệu quả!
Ông ta lại vội vàng nói: “Thần y Lâm, thế này nhé, nếu cậu lo lắng sau khi rời khỏi đây, ông Khổng sẽ báo thù cậu thì tôi có thể bảo ông ấy đứng ra cam kết ở trước mặt mọi người, đảm bảo sau khi rời đi sẽ không nhắc đến chuyện cũ, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”
Dứt lời, sắc mặt Khổng Hằng Xuân khẽ thay đổi, ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Phi Anh đã nhanh chóng bước tới, trầm giọng nói: “Ông Khổng, bây giờ thực lực của thần y Lâm này quá mạnh, không thể tiếp tục tranh đấu với hắn, tôi bảo vệ ông rời khỏi đây trước, đợi sau khi rời khỏi núi Yên Long, chúng ta sẽ tính sổ với hắn sau!"
"Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tôi sẽ nuốt lời sao? Đến lúc đó cả thiên hạ sẽ chê cười tôi!", Khổng Hằng Xuân hơi lo lắng.
"Ông Khổng, đã là lúc nào rồi mà ông còn suy nghĩ đến chuyện này nữa? Vả lại, ai dám cười nhạo ông? Đừng nghĩ nhiều như vậy, rời khỏi đây trước rồi nói!” Lâm Phi Anh tận tình khuyên nhủ.
Khổng Hằng Xuân ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Thôi vậy, cứ làm như ông nói đi, cao thủ mà tôi dẫn đến cũng chết rồi, bây giờ quả thật chỉ có thể rời khỏi đây trước, Phi Anh, lần này nhờ cả vào ông, tôi sẽ nhớ ân tình này của ông”, Khổng Hằng Xuân khàn giọng nói.
"Ông Khổng đừng hoảng sợ, có tôi ở đây!"
Lâm Phi Anh mỉm cười, nói xong, ông ta định tiếp tục thương lượng với Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đi tới vài bước, nắm lấy bả vai Lâm Phi Anh, rồi ném mạnh xuống đất.
Lâm Phi Anh không phòng bị, rơi xuống đất ngay lập tức.
Bụp!
Mặt đất bị lực va chạm cực lớn tạo thành một cái lỗ lớn.
Mặt đất rung chuyển.
Vết nứt lan rộng.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Người nhà họ Lâm trợn mắt há mồm, từng người một hét lớn, toàn bộ lao về phía Lâm Chính.
Nhưng không đợi Lâm Chính ra tay, Băng Thượng Quân như một bóng ma lao vào đám đông nhà họ Lâm, đánh gục tất cả các cao thủ của nhà họ Lâm.
"Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy hả?"
Khổng Hằng Xuân lo lắng hét lên.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn chậm rãi tính sổ với từng người một”.
Lâm Chính liếc nhìn Lâm Phi Anh đang nằm nhếch nhác dưới đất, bình tĩnh nói: "Lâm Phi Anh, nhà họ Lâm các người không có tư cách để mặc cả với tôi. Lần này tôi đến Yên Kinh cũng là vì các người vô số lần hãm hại tôi nên tôi mới đến đây để đòi lại công bằng! Các người là kẻ mà tôi bắt buộc phải giết, bây giờ ông không suy nghĩ cho bản thân ông, trái lại còn muốn ở đây làm người tốt, muốn lợi dụng tôi để có được ân tình của Khổng Hằng Xuân, ông đúng là biết tính toán đấy!”
"Thần y Lâm... cậu...”, Lâm Phi Anh không nói nên lời.
Ông ta không ngờ rằng thần y Lâm hoàn toàn là một kẻ điên.
"Nếu ông khăng khăng giữ lại mạng cho Khổng Hằng Xuân, vậy được, tôi sẽ tiễn ông lên đường trước”.
Lâm Chính hờ hững nói, anh lấy ra một cây châm bạc, đi về phía Lâm Phi Anh.
Lâm Phi Anh thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.