-
Chương 2052-2054
Chương 2052: Cứu người
Sân bay.
Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
Vì sức khỏe mới hồi phục nên Chiêm Nhất Đao vẫn còn chống nạng, bước chân vẫn còn hơi lảo đảo, trông vô cùng bất tiện.
Vệ Yến đã đợi ở sân bay từ sớm.
Thấy Lâm Chính bước ra, cô ta lập tức chạy đến đón.
“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Vệ Yến mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Chính, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Khách sáo rồi, lập tức sắp xếp khách sạn và nơi ăn uống đi, thời gian của chúng ta khá gấp, đừng chậm trễ”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa, mời đi bên này”.
Nói rồi Vệ Yến dẫn Lâm Chính đến trước chiếc xe đỗ ở bên ngoài, sau đó lái thẳng đến khách sạn.
Lâm Chính không thể vừa xuống máy bay đã đến nhà họ Lâm được.
Cho dù đến hỏi tội thì ít nhiều gì cũng phải có quy trình.
Vì thế Lâm Chính đã phái một người đến nhà họ Lâm để xem thái độ của họ.
Nhưng khi chiếc xe đi đến ngã tư Yến Trì…
Bụp!
Một chiếc xe bỗng tông vào đuôi xe mà Lâm Chính đi.
Mọi người đều sửng sốt.
“Có chuyện rồi! Bảo vệ cậu Lâm”.
Chiêm Nhất Đao lập tức nhận ra điều gì, lớn tiếng nói.
Đám người trên chiếc xe tháp tùng lập tức lao xuống xe, bao vây chiếc xe nhỏ màu đỏ tông vào đuôi xe Lâm Chính.
Thấy thế, Lâm Chính lập tức đẩy cửa ra.
“Chủ tịch Lâm đừng ra ngoài, đợi trong xe cho an toàn”, người tháp tùng vội nói.
Nhưng Lâm Chính không nghe, vẫn nhanh chân đến gần chiếc xe màu đỏ tông vào xe anh.
Anh không tin có người dám làm gì anh trước mặt mọi người.
Nếu có người dùng thủ đoạn giết mình thật thì đối phương quá gấp gáp, quá ngu ngốc.
Nhà họ Lâm không thể làm ra chuyện này.
Cảnh sát ở đằng xa thấy nơi này xảy ra tai nạn xe, lập tức chạy đến.
Nhưng ngay lúc này.
Két!
Cửa xe mở ra.
Sau đó một cô gái giàn giụa nước mắt chạy đến vị trí phó lái, kéo cánh cửa nhìn một lát, tiếp tục gào thét: “Cầu xin các anh, ai có thể cứu em gái tôi, cầu xin các anh…”
“Hả?”
Đám người Đông Hoàng Giáo xung quanh ngơ ngác.
Lâm Chính nhận ra điều gì bèn vội vàng bước đến.
Anh thấy một cô gái mặc đồ trắng ở vị trí phó lái, đầu be bét máu ngã lên ghế.
“Anh ơi, tôi không cố ý đụng vào xe của anh, là vì em gái tôi bị bệnh, tôi đang vội đưa em ấy đến bệnh viện. Anh ơi, cầu xin anh tha cho tôi trước, đợi sau khi đưa em gái tôi đến bệnh viện, tôi sẽ trả tiền bồi thường cho anh, được không?”, cô gái khóc nức nở, nước mắt giàn giụa nói.
“Vệ Yến, lập tức gọi xe”, Lâm Chính vội nói.
“Vâng, anh Lâm”.
Vệ Yến đáp.
Nhưng lúc này.
“Khụ khụ… khụ khụ…”, cô gái ngồi ở ghế phụ ho dữ dội, lại nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngất đi, có vẻ tình trạng cực kỳ không ổn.
“Em gái!”, cô gái gào lên gọi.
Cảnh sát thấy thế cũng lo lắng, vội gọi thêm người chuẩn bị đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
Thế nhưng Lâm Chính là đưa tay ngăn lại.
“Đừng động vào cô ta”.
Mọi người sửng sốt.
“Tình trạng hiện giờ của cô ta rất tệ, không thể động vào. Đưa đến bệnh viện cũng không kịp, để cô ta xuống, tôi sẽ chữa cho cô ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Anh?”
Cô gái sửng sốt: “Anh là…”
“Tôi là bác sĩ, tin tôi đi”, Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc nói.
Để không gây ra động tĩnh lớn, Lâm Chính đội một chiếc mũ vành tròn nên cô gái không nhận ra người trước mặt mình là thần y Lâm mà nhà nào cũng biết trong truyền thuyết.
Nghe Lâm Chính nói thế, cô gái cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa nói: “Anh làm ơn hãy cứu em gái tôi, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, chỉ cần anh có thể cứu được em gái tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, cầu xin anh…”
Cô gái khóc lóc thảm thiết, cực kỳ đau lòng.
Người bên cạnh đều động lòng thương.
“Cô yên tâm, cứu người trị thương là bổn phận của bác sĩ, tôi sẽ giúp... Xin chào đồng chí, tôi là bác sĩ, vị hiện giờ bệnh nhân không thể cử động được, tôi cần phải cấp cứu tại chỗ, được chứ?”
“Trường hợp đặc biệt có thể xử lý theo kiểu đặc biệt, cứu người là việc khẩn cấp, anh nhanh chóng đi”, cảnh sát nghiêm túc nói, vừa báo lại tình hình với cấp trên vừa chạy đi chỉ huy giao thông.
Lâm Chính cũng không lề mề, lấy châm bạc ra bắt đầu cứu chữa cho cô gái.
Sau khi châm vài cây, sắc mặt trắng bệch của cô gái lập tức trở nên hồng hào, hơi thở cũng bình ổn lại khá nhiều.
“Có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi”.
“Thần y!”
Không ít người qua đường bật ngón tay cái lên khen ngợi.
Thấy thế cô gái cũng yên tâm hơn không ít.
Sau khi chữa trị một hồi, Lâm Chính đứng dậy: “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mau chóng đưa cô ta đến bệnh viện để tiếp tục chữa trị đi”.
“Được được! Cảm ơn anh, cảm ơn!”
Cô gái mừng rỡ nói, sau đó đi theo mấy người dân đưa cô gái đến bệnh viện.
Lâm Chính đi nói chuyện với mấy cảnh sát, sau đó lái xe về khách sạn.
Thế nhưng một tiếng sau, cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Chính đang bàn bạc hành động lần này với Chiêm Nhất Đao sửng sốt, mở cửa ra thì thấy là cô gái vừa rồi tông vào đuôi xe mình.
“Sao cô lại đến đây?”, Lâm Chính bất ngờ.
“Anh à, tôi đến để cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh, em gái tôi có lẽ đã chết rồi”, nói rồi cô gái cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Cô khách sáo quá rồi, tôi đã nói tôi là bác sĩ, cứu người trị thương là nhiệm vụ của tôi, nếu bây giờ em gái cô đã không sao rồi thì vui rồi. Cô mau về nghỉ ngơi đi, chăm sóc em gái cô thật tốt”.
“Tôi vẫn chưa đền bù tổn thất của anh”.
“Chút tổn thất ấy không là gì đâu, không cần bồi thường”.
“Không đâu, anh đã cứu mạng em gái tôi, tôi còn tông vào xe của anh, nếu anh không nhận bồi thường thì chẳng phải tôi lấy oán trả ơn sao? Dù thế nào, tôi cũng phải bồi thường cho anh”, cô gái kiên quyết nói.
Lâm Chính hơi đau đầu, sau đó mới thở ra nói: “Thế này nhé, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi bàn với cô về chuyện bồi thường. Bây giờ tôi có chút việc, không tiện nói chuyện với cô được”.
“Vậy à… được rồi, nếu đã thế thì tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Tối nay nhé?”, cô gái đầy mong đợi nói.
Thấy thế, Lâm Chính thầm thở dài.
Anh biết nếu mình không đồng ý thì cô gái này không cam lòng.
“Được rồi, ăn một bữa với nhau là được, sáu đến bảy giờ tối, thế nào? Tôi không có nhiều thời gian”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh đâu, tôi chỉ muốn tỏ lòng cảm ơn với anh thôi”.
Cô gái mừng rỡ, lập tức giơ tay ra: “Tôi là Kỳ Xảo Đồng, nên gọi anh là gì?”
“Tôi là… Lâm Sinh Dịch”.
“Lâm Sinh Dịch? Anh Lâm, rất vui được gặp anh. Thế nhé, sáu giờ tối tôi đến dưới lầu đón anh, được chứ?”
“Ừ”.
Tiễn Kỳ Xảo Đồng đi, Lâm Chính hít một hơi rồi đóng cửa lại.
“Cậu Lâm, bây giờ không phải lúc gây thêm chuyện, mấy chuyện này vẫn nên tạm gác lại”, Chiêm Nhất Đao đứng dậy, cẩn thận khuyên bảo Lâm Chính.
“Không sao”.
Lâm Chính khẽ cười: “Hơn nữa thật ra có vài việc không đơn giản như ông nghĩ”.
Chiêm Nhất Đao sửng sốt, hiểu được ý trong lời nói của Lâm Chính, sau một hồi suy đoán, ông ta biến sắc: “Cậu Lâm, ý cậu là…”
“Những chuyện còn lại giao cho các ông, tôi đi chuẩn bị đồ để tối ra ngoài với cô ấy”.
“Vâng, thưa cậu Lâm”.
Chương 2053: Xã hội thượng lưu
Người của Lâm Chính đã trở về từ nhà họ Lâm.
Người đó chỉ nói một câu về thái độ của nhà họ Lâm.
“Đối phương đóng cửa không gặp”.
“Tôi biết rồi!”
Lâm Chính gật đầu.
Điều anh muốn chính là nhà họ Lâm đóng cửa không gặp.
Như vậy sẽ có lý do để ra tay.
Dù sao nơi này cũng là Yên Kinh, nơi ngọa hổ tàng long.
Nước ở đây rất sâu, mặc dù Lâm Chính bây giờ đã khác, nhưng đến nơi này vẫn phải cẩn thận.
Sáu giờ tối, Lâm Chính bảo đám người Chiêm Nhất Đao chuẩn bị trong khách sạn, còn anh thay một bộ vest sáng sủa rồi xuống lầu.
Trước cửa khách sạn có một chiếc Porsche màu đỏ rực, Kỳ Xảo Đồng đang đứng trước xe nhìn điện thoại.
Lúc này, Lâm Chính mới nhìn rõ dung mạo của cô gái này.
Mắt sáng mũi cao, môi đỏ như lửa, làn da trắng mịn, tóc dài ngang lưng như thác nước, bộ váy đen ôm lấy dáng người hoàn mỹ, vô cùng xinh đẹp.
Phải nói rằng đây là một người đẹp tuyệt mỹ, chẳng trách đàn ông qua đường đều dừng lại ngắm nhìn.
Nếu không phải Lâm Chính ngày nào cũng nhìn người đẹp Tô Nhu thì có lẽ anh cũng sẽ mê mẩn trước vẻ đẹp của cô gái này.
“Anh Lâm, bên này!” Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính bước tới, lập tức vẫy tay.
Lâm Chính bước nhanh về phía trước.
Kỳ Xảo Đồng vội vàng mở cửa ghế phụ.
Lâm Chính ngồi lên, xe lập tức nổ máy.
“Ăn ở đâu?” Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa xe.
“Anh Lâm không phải người Yên Kinh nhỉ?”
“Tôi người Giang Thành!”
“Vậy tôi dẫn anh đi ăn đặc sản Yên Kinh được không? Anh Lâm, ngồi trên xe anh còn đội mũ làm gì?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải… chỉ là… tôi nghĩ chúng ta đã là bạn bè rồi, anh còn thấy chỗ nào bất tiện sao?”
“Được, vậy tôi cởi mũ”.
Lâm Chính cởi mũ ra.
Kỳ Xảo Đồng nhìn thoáng qua mặt Lâm Chính, hít một hơi thật sâu.
“Anh Lâm, anh… thật giống chủ tịch Lâm của Dương Hoa”.
“Thật sao? Mọi người đều nói vậy”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh đã dùng châm bạc để thay đổi chút hình dáng của bên dưới khuôn mặt, nhưng không quá nhiều thay đổi, vì vậy người ngoài nhìn sẽ thấy anh giống thần y Lâm, ít nhiều cũng cảm thấy kỳ cục.
“Anh Lâm, anh cũng đến từ Giang Thành, hơn nữa anh cũng họ Lâm, trông cũng giống… lẽ nào anh là người thân của chủ tịch Lâm?” Kỳ Xảo Đồng cười nói.
“Cô nghĩ thế nào thì là thế đó”, Lâm Chính cũng lười giải thích.
Người đẹp bật cười.
Chiếc Porsche dừng lại ở một trang viên.
Có rất nhiều xe sang đậu bên ngoài trang viên, bao gồm Bentley, Rolls-Royce, Ferrari và Lamborghini, tất cả đều có biển số khác thường.
Những người có thể vào trang viên này đều giàu có hoặc cao quý.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Kỳ Xảo Đồng vội vàng giải thích: “Anh Lâm, tôi xin lỗi, thật ra lúc hẹn anh xong tôi mới nhớ ra đã hẹn với mấy người bạn tổ chức tiệc ở đây, tôi thấy chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được, đồ ăn ở đây rất ngon, chắc chắn anh Lâm sẽ thích, anh thấy… có được không?”
Nói xong cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, sợ Lâm Chính không vui.
Nhưng Lâm Chính bình tĩnh cười nói: “Không sao, ăn ở đây cũng được”.
“Tốt quá! Anh Lâm, mời đi theo tôi” Kỳ Xảo Đồng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dẫn đường cho Lâm Chính.
“Thưa cô, đây là câu lạc bộ tư nhân, chỉ tiếp đãi hội viên”.
Một người trông như nhân viên bước tới, nói.
“Sao thế? Cô Kỳ chưa từng đến đây sao?” Lâm Chính hỏi.
“Hả? Ha ha ha, đến rồi, chỉ là trí nhớ của cô ấy không tốt, không nhớ mặt tôi thôi”, Kỳ Xảo Đồng cười nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen: “Tôi là hội viên ở đây, cô là người mới phải không? Sao không có ấn tượng gì về tôi?”
Nhân viên kia hơi bất ngờ, nhanh chóng cầm tấm thẻ đen kia kiểm tra một lượt rồi trả lại bằng hai tay, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi cô, tại tôi sơ xuất, thật sự xin lỗi! Mời cô vào!”
Kỳ Xảo Đồng đi thẳng đến đại sảnh trang viên.
Lâm Chính đi theo sau.
Sau khi vào đại sảnh, Lâm Chính mới nhận ra có người đang tổ chức tiệc ở đây, toàn bộ đại sảnh đều là nam thanh nữ tú và ông chủ giàu có.
Mọi người tụm lại trò chuyện, tác phong và cử chỉ của mọi người đều vô cùng đoan trang.
Đúng là xã hội thượng lưu thật sự.
“Xảo Đồng! Ở đây! Ở đây!” lúc này, mấy thanh niên nam nữ ngồi ở bàn tròn trong góc đứng dậy gọi Kỳ Xảo Đồng.
Kỳ Xảo Đồng dẫn Lâm Chính đi về phía họ.
“Ồ? Xảo Đồng còn dẫn bạn trai đến nữa à? Đẹp trai quá!” một cô gái tóc ngắn khoanh tay trước ngực, cười nói.
Chương 2054: Chẳng qua chỉ là trò lừa bịp
“Hiểu Tuyết! Đừng nói linh tinh, đây là anh Lâm, không phải bạn trai tôi”, mặt Kỳ Xảo Đồng ửng đỏ, lườm cô gái tóc ngắn kia rồi giải thích.
“Hì hì, giải thích chính là che đậy, che đậy chính là bịa chuyện!” cô gái tóc ngắn cười nói.
“Tôi kể cho các cậu nghe, trưa nay Xảo Tâm lại ngã bệnh đột ngột, tôi vội vàng đưa nó đến bệnh viện, không cẩn thận tông vào xe của anh Lâm, không ngờ anh Lâm không trách tôi mà còn cứu Xảo Tâm, vì vậy, anh Lâm là ân nhân cứu mạng của tôi!”, Kỳ Xảo Đồng nói.
“Thật sao?”
Mọi người đều bất ngờ.
“Vậy anh Lâm là bác sĩ sao?” cô gái tóc ngắn tên Hiểu Tuyết nhìn Lâm Chính.
“Đúng vậy!” Lâm Chính mỉm cười: “Mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn”.
“Ôi, anh khách khí quá, Từ Việt, cậu có đối thủ rồi kìa!” Hiểu Tuyết cười nói với một người đàn ông cường tráng đeo kính bên cạnh.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính với ánh mắt thù địch.
Lâm Chính thấy khó hiểu.
Hình như anh chưa từng gây chuyện với người này mà nhỉ?
“Anh Lâm, anh nói anh cũng là bác sĩ, vậy xin hỏi anh học chuyên ngành nào? Làm việc ở đâu?” người đàn ông trầm giọng hỏi.
“Từ Việt! Cậu đừng làm loạn!” Kỳ Xảo Đồng nghiêm túc nói.
Người đàn ông tên Từ Việt quay lại, lắc đầu nói: “Xảo Đồng, tôi không có ý gì khác, chỉ là gặp người cùng ngành nên hỏi vài câu thôi”.
“Người cùng ngành?”
“Xin lỗi anh Lâm, Từ Việt cũng là bạn của tôi, bây giờ cậu ấy là chủ nhiệm khoa nội tại cơ sở hai của bệnh viện Yên Đại, bình thường rất kiêu ngạo, anh đừng để ý đến cậu ấy” Kỳ Xảo Đồng vội vàng nói.
Lâm Chính gật đầu, anh nhìn ra được Từ Việt thích Kỳ Xảo Đồng nên mới coi anh là tình tịch.
Nghe Kỳ Xảo Đồng nói vậy, Từ Việt vẫn không có ý định bỏ qua.
“Sao thế? Anh Lâm, không thể tiết lộ đơn vị công tác của anh sao? Hay là anh ngại với về y thuật của mình cho người khác biết? Yên tâm đi, dù anh học khoa nào thì tôi cũng không coi thường anh đâu”.
Nghe vậy, đám người trên bàn đều cười lớn.
Bọn họ đều nghe ra ẩn ý trong lời của Từ Việt.
E rằng không phải bệnh viện chuyên khoa nào đó.
“Từ Việt!” Kỳ Xảo Đồng nổi giận.
Lâm Chính nói trước: “Anh Từ, anh không cần đoán bừa, nghề nghiệp của tôi không có vấn đề gì để che giấu cả, tôi học Đông y phổ thông, tạm thời… không làm việc ở đâu cả”.
“Cái gì? Đông y? Đó chẳng phải chỉ là trò lừa người thôi sao? Chẳng có cơ sở khoa học nào cả!” Từ Việt trừng mắt, nói với vẻ khinh thường.
“Từ Việt, cậu không thể nói vậy, cậu quên thần y Lâm ở Giang Thành rồi à? Anh ấy cũng là bác sĩ Đông y! Đã chữa khỏi cho rất nhiều người, sao cậu có thể nói Đông y vô dụng chứ?” Hiểu Tuyết lập tức phản bác.
“À, theo tôi được biết, thần y Lâm không chỉ biết mỗi Đông y, mà còn dùng xen lẫn cả Tây y nữa, mọi người đừng để bị lừa”, Từ Việt cười khẩy.
Mọi người không nói nên lời.
“Anh Từ có ý gì?” Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không có ý gì cả, tôi chỉ nói vậy thôi. Chẳng trách anh không chịu nói anh ở đơn vị nào, xem ra không ai cần loại bác sĩ như anh nên mới rơi vào cảnh này nhỉ?” Từ Việt chế nhạo.
“Từ Việt, đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa!”, Kỳ Xảo Đồng tức giận nói.
“Tôi không nói nhảm! Xảo Đồng, cậu phải cẩn thận, loại bác sĩ Đông y này lừa người rất giỏi! Tôi đoán anh ta cố ý tiếp cận cậu, sau đó lừa cậu, lợi dụng cậu mà thôi! Xảo Đồng, cậu phải cẩn thận! Lòng người hiểm ác!” Từ Việt nói.
Lời này khiến mọi người nửa tin nửa ngờ.
“Từ Việt! Câm miệng đi!”, Kỳ Xảo Đồng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt sắp chảy ra.
Cô gái tóc ngắn tên Hiểu Tuyết không nhịn được nữa nói: “Từ Việt, cậu có thể suy nghĩ chút không? Xảo Đồng đụng phải xe người ta, hơn nữa còn cứu Xảo Tâm, sao cậu có thể bảo đây là âm mưu thủ đoạn chứ?”
“Sao lại không được? Lẽ nào đâm xe không thể cố ý sao? Không thể lập một loạt kế hoạch lừa người à?”, Từ Việt hừ một tiếng, vẫn kiên quyết với quan điểm của mình.
Kỳ Xảo Đồng vô cùng tức giận, không thèm tranh cãi với Từ Việt nữa, lập tức đứng bật dậy, định dẫn Lâm Chính rời đi.
Lâm Chính cau mày, không hề tức giận, cũng định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
“A!”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp trang viên.
Sau đó hội trường trở nên náo động, vô số người vây quanh trung tâm đại sảnh.
“Ai là bác sĩ? Có ai là bác sĩ không? Có người bị ngất, có người ngất rồi!”
Lúc này, người tổ chức sự kiện hét lớn vào micro.
Lâm Chính và Từ Việt hơi bất ngờ.
Lâm Chính đang định đi qua xem thì Từ Việt đã ngăn lại.
“Đợi đã?”
“Có chuyện gì?”
“Anh Lâm, anh nghĩ y thuật của mình hợi hại thì chúng ta so tài thử đi! Dùng người đang nằm trên mặt đất kia để đấu, anh thấy thế nào?”, Từ Việt cười nói.
“So y thuật?”
“Đúng vậy! Ai thua phải lập tức cút khỏi đây!” Từ Việt híp mắt nói.
Sân bay.
Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
Vì sức khỏe mới hồi phục nên Chiêm Nhất Đao vẫn còn chống nạng, bước chân vẫn còn hơi lảo đảo, trông vô cùng bất tiện.
Vệ Yến đã đợi ở sân bay từ sớm.
Thấy Lâm Chính bước ra, cô ta lập tức chạy đến đón.
“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Vệ Yến mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Chính, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Khách sáo rồi, lập tức sắp xếp khách sạn và nơi ăn uống đi, thời gian của chúng ta khá gấp, đừng chậm trễ”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa, mời đi bên này”.
Nói rồi Vệ Yến dẫn Lâm Chính đến trước chiếc xe đỗ ở bên ngoài, sau đó lái thẳng đến khách sạn.
Lâm Chính không thể vừa xuống máy bay đã đến nhà họ Lâm được.
Cho dù đến hỏi tội thì ít nhiều gì cũng phải có quy trình.
Vì thế Lâm Chính đã phái một người đến nhà họ Lâm để xem thái độ của họ.
Nhưng khi chiếc xe đi đến ngã tư Yến Trì…
Bụp!
Một chiếc xe bỗng tông vào đuôi xe mà Lâm Chính đi.
Mọi người đều sửng sốt.
“Có chuyện rồi! Bảo vệ cậu Lâm”.
Chiêm Nhất Đao lập tức nhận ra điều gì, lớn tiếng nói.
Đám người trên chiếc xe tháp tùng lập tức lao xuống xe, bao vây chiếc xe nhỏ màu đỏ tông vào đuôi xe Lâm Chính.
Thấy thế, Lâm Chính lập tức đẩy cửa ra.
“Chủ tịch Lâm đừng ra ngoài, đợi trong xe cho an toàn”, người tháp tùng vội nói.
Nhưng Lâm Chính không nghe, vẫn nhanh chân đến gần chiếc xe màu đỏ tông vào xe anh.
Anh không tin có người dám làm gì anh trước mặt mọi người.
Nếu có người dùng thủ đoạn giết mình thật thì đối phương quá gấp gáp, quá ngu ngốc.
Nhà họ Lâm không thể làm ra chuyện này.
Cảnh sát ở đằng xa thấy nơi này xảy ra tai nạn xe, lập tức chạy đến.
Nhưng ngay lúc này.
Két!
Cửa xe mở ra.
Sau đó một cô gái giàn giụa nước mắt chạy đến vị trí phó lái, kéo cánh cửa nhìn một lát, tiếp tục gào thét: “Cầu xin các anh, ai có thể cứu em gái tôi, cầu xin các anh…”
“Hả?”
Đám người Đông Hoàng Giáo xung quanh ngơ ngác.
Lâm Chính nhận ra điều gì bèn vội vàng bước đến.
Anh thấy một cô gái mặc đồ trắng ở vị trí phó lái, đầu be bét máu ngã lên ghế.
“Anh ơi, tôi không cố ý đụng vào xe của anh, là vì em gái tôi bị bệnh, tôi đang vội đưa em ấy đến bệnh viện. Anh ơi, cầu xin anh tha cho tôi trước, đợi sau khi đưa em gái tôi đến bệnh viện, tôi sẽ trả tiền bồi thường cho anh, được không?”, cô gái khóc nức nở, nước mắt giàn giụa nói.
“Vệ Yến, lập tức gọi xe”, Lâm Chính vội nói.
“Vâng, anh Lâm”.
Vệ Yến đáp.
Nhưng lúc này.
“Khụ khụ… khụ khụ…”, cô gái ngồi ở ghế phụ ho dữ dội, lại nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngất đi, có vẻ tình trạng cực kỳ không ổn.
“Em gái!”, cô gái gào lên gọi.
Cảnh sát thấy thế cũng lo lắng, vội gọi thêm người chuẩn bị đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
Thế nhưng Lâm Chính là đưa tay ngăn lại.
“Đừng động vào cô ta”.
Mọi người sửng sốt.
“Tình trạng hiện giờ của cô ta rất tệ, không thể động vào. Đưa đến bệnh viện cũng không kịp, để cô ta xuống, tôi sẽ chữa cho cô ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Anh?”
Cô gái sửng sốt: “Anh là…”
“Tôi là bác sĩ, tin tôi đi”, Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc nói.
Để không gây ra động tĩnh lớn, Lâm Chính đội một chiếc mũ vành tròn nên cô gái không nhận ra người trước mặt mình là thần y Lâm mà nhà nào cũng biết trong truyền thuyết.
Nghe Lâm Chính nói thế, cô gái cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa nói: “Anh làm ơn hãy cứu em gái tôi, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, chỉ cần anh có thể cứu được em gái tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, cầu xin anh…”
Cô gái khóc lóc thảm thiết, cực kỳ đau lòng.
Người bên cạnh đều động lòng thương.
“Cô yên tâm, cứu người trị thương là bổn phận của bác sĩ, tôi sẽ giúp... Xin chào đồng chí, tôi là bác sĩ, vị hiện giờ bệnh nhân không thể cử động được, tôi cần phải cấp cứu tại chỗ, được chứ?”
“Trường hợp đặc biệt có thể xử lý theo kiểu đặc biệt, cứu người là việc khẩn cấp, anh nhanh chóng đi”, cảnh sát nghiêm túc nói, vừa báo lại tình hình với cấp trên vừa chạy đi chỉ huy giao thông.
Lâm Chính cũng không lề mề, lấy châm bạc ra bắt đầu cứu chữa cho cô gái.
Sau khi châm vài cây, sắc mặt trắng bệch của cô gái lập tức trở nên hồng hào, hơi thở cũng bình ổn lại khá nhiều.
“Có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi”.
“Thần y!”
Không ít người qua đường bật ngón tay cái lên khen ngợi.
Thấy thế cô gái cũng yên tâm hơn không ít.
Sau khi chữa trị một hồi, Lâm Chính đứng dậy: “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mau chóng đưa cô ta đến bệnh viện để tiếp tục chữa trị đi”.
“Được được! Cảm ơn anh, cảm ơn!”
Cô gái mừng rỡ nói, sau đó đi theo mấy người dân đưa cô gái đến bệnh viện.
Lâm Chính đi nói chuyện với mấy cảnh sát, sau đó lái xe về khách sạn.
Thế nhưng một tiếng sau, cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Chính đang bàn bạc hành động lần này với Chiêm Nhất Đao sửng sốt, mở cửa ra thì thấy là cô gái vừa rồi tông vào đuôi xe mình.
“Sao cô lại đến đây?”, Lâm Chính bất ngờ.
“Anh à, tôi đến để cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh, em gái tôi có lẽ đã chết rồi”, nói rồi cô gái cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Cô khách sáo quá rồi, tôi đã nói tôi là bác sĩ, cứu người trị thương là nhiệm vụ của tôi, nếu bây giờ em gái cô đã không sao rồi thì vui rồi. Cô mau về nghỉ ngơi đi, chăm sóc em gái cô thật tốt”.
“Tôi vẫn chưa đền bù tổn thất của anh”.
“Chút tổn thất ấy không là gì đâu, không cần bồi thường”.
“Không đâu, anh đã cứu mạng em gái tôi, tôi còn tông vào xe của anh, nếu anh không nhận bồi thường thì chẳng phải tôi lấy oán trả ơn sao? Dù thế nào, tôi cũng phải bồi thường cho anh”, cô gái kiên quyết nói.
Lâm Chính hơi đau đầu, sau đó mới thở ra nói: “Thế này nhé, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi bàn với cô về chuyện bồi thường. Bây giờ tôi có chút việc, không tiện nói chuyện với cô được”.
“Vậy à… được rồi, nếu đã thế thì tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Tối nay nhé?”, cô gái đầy mong đợi nói.
Thấy thế, Lâm Chính thầm thở dài.
Anh biết nếu mình không đồng ý thì cô gái này không cam lòng.
“Được rồi, ăn một bữa với nhau là được, sáu đến bảy giờ tối, thế nào? Tôi không có nhiều thời gian”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh đâu, tôi chỉ muốn tỏ lòng cảm ơn với anh thôi”.
Cô gái mừng rỡ, lập tức giơ tay ra: “Tôi là Kỳ Xảo Đồng, nên gọi anh là gì?”
“Tôi là… Lâm Sinh Dịch”.
“Lâm Sinh Dịch? Anh Lâm, rất vui được gặp anh. Thế nhé, sáu giờ tối tôi đến dưới lầu đón anh, được chứ?”
“Ừ”.
Tiễn Kỳ Xảo Đồng đi, Lâm Chính hít một hơi rồi đóng cửa lại.
“Cậu Lâm, bây giờ không phải lúc gây thêm chuyện, mấy chuyện này vẫn nên tạm gác lại”, Chiêm Nhất Đao đứng dậy, cẩn thận khuyên bảo Lâm Chính.
“Không sao”.
Lâm Chính khẽ cười: “Hơn nữa thật ra có vài việc không đơn giản như ông nghĩ”.
Chiêm Nhất Đao sửng sốt, hiểu được ý trong lời nói của Lâm Chính, sau một hồi suy đoán, ông ta biến sắc: “Cậu Lâm, ý cậu là…”
“Những chuyện còn lại giao cho các ông, tôi đi chuẩn bị đồ để tối ra ngoài với cô ấy”.
“Vâng, thưa cậu Lâm”.
Chương 2053: Xã hội thượng lưu
Người của Lâm Chính đã trở về từ nhà họ Lâm.
Người đó chỉ nói một câu về thái độ của nhà họ Lâm.
“Đối phương đóng cửa không gặp”.
“Tôi biết rồi!”
Lâm Chính gật đầu.
Điều anh muốn chính là nhà họ Lâm đóng cửa không gặp.
Như vậy sẽ có lý do để ra tay.
Dù sao nơi này cũng là Yên Kinh, nơi ngọa hổ tàng long.
Nước ở đây rất sâu, mặc dù Lâm Chính bây giờ đã khác, nhưng đến nơi này vẫn phải cẩn thận.
Sáu giờ tối, Lâm Chính bảo đám người Chiêm Nhất Đao chuẩn bị trong khách sạn, còn anh thay một bộ vest sáng sủa rồi xuống lầu.
Trước cửa khách sạn có một chiếc Porsche màu đỏ rực, Kỳ Xảo Đồng đang đứng trước xe nhìn điện thoại.
Lúc này, Lâm Chính mới nhìn rõ dung mạo của cô gái này.
Mắt sáng mũi cao, môi đỏ như lửa, làn da trắng mịn, tóc dài ngang lưng như thác nước, bộ váy đen ôm lấy dáng người hoàn mỹ, vô cùng xinh đẹp.
Phải nói rằng đây là một người đẹp tuyệt mỹ, chẳng trách đàn ông qua đường đều dừng lại ngắm nhìn.
Nếu không phải Lâm Chính ngày nào cũng nhìn người đẹp Tô Nhu thì có lẽ anh cũng sẽ mê mẩn trước vẻ đẹp của cô gái này.
“Anh Lâm, bên này!” Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính bước tới, lập tức vẫy tay.
Lâm Chính bước nhanh về phía trước.
Kỳ Xảo Đồng vội vàng mở cửa ghế phụ.
Lâm Chính ngồi lên, xe lập tức nổ máy.
“Ăn ở đâu?” Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa xe.
“Anh Lâm không phải người Yên Kinh nhỉ?”
“Tôi người Giang Thành!”
“Vậy tôi dẫn anh đi ăn đặc sản Yên Kinh được không? Anh Lâm, ngồi trên xe anh còn đội mũ làm gì?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải… chỉ là… tôi nghĩ chúng ta đã là bạn bè rồi, anh còn thấy chỗ nào bất tiện sao?”
“Được, vậy tôi cởi mũ”.
Lâm Chính cởi mũ ra.
Kỳ Xảo Đồng nhìn thoáng qua mặt Lâm Chính, hít một hơi thật sâu.
“Anh Lâm, anh… thật giống chủ tịch Lâm của Dương Hoa”.
“Thật sao? Mọi người đều nói vậy”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh đã dùng châm bạc để thay đổi chút hình dáng của bên dưới khuôn mặt, nhưng không quá nhiều thay đổi, vì vậy người ngoài nhìn sẽ thấy anh giống thần y Lâm, ít nhiều cũng cảm thấy kỳ cục.
“Anh Lâm, anh cũng đến từ Giang Thành, hơn nữa anh cũng họ Lâm, trông cũng giống… lẽ nào anh là người thân của chủ tịch Lâm?” Kỳ Xảo Đồng cười nói.
“Cô nghĩ thế nào thì là thế đó”, Lâm Chính cũng lười giải thích.
Người đẹp bật cười.
Chiếc Porsche dừng lại ở một trang viên.
Có rất nhiều xe sang đậu bên ngoài trang viên, bao gồm Bentley, Rolls-Royce, Ferrari và Lamborghini, tất cả đều có biển số khác thường.
Những người có thể vào trang viên này đều giàu có hoặc cao quý.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Kỳ Xảo Đồng vội vàng giải thích: “Anh Lâm, tôi xin lỗi, thật ra lúc hẹn anh xong tôi mới nhớ ra đã hẹn với mấy người bạn tổ chức tiệc ở đây, tôi thấy chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được, đồ ăn ở đây rất ngon, chắc chắn anh Lâm sẽ thích, anh thấy… có được không?”
Nói xong cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, sợ Lâm Chính không vui.
Nhưng Lâm Chính bình tĩnh cười nói: “Không sao, ăn ở đây cũng được”.
“Tốt quá! Anh Lâm, mời đi theo tôi” Kỳ Xảo Đồng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dẫn đường cho Lâm Chính.
“Thưa cô, đây là câu lạc bộ tư nhân, chỉ tiếp đãi hội viên”.
Một người trông như nhân viên bước tới, nói.
“Sao thế? Cô Kỳ chưa từng đến đây sao?” Lâm Chính hỏi.
“Hả? Ha ha ha, đến rồi, chỉ là trí nhớ của cô ấy không tốt, không nhớ mặt tôi thôi”, Kỳ Xảo Đồng cười nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen: “Tôi là hội viên ở đây, cô là người mới phải không? Sao không có ấn tượng gì về tôi?”
Nhân viên kia hơi bất ngờ, nhanh chóng cầm tấm thẻ đen kia kiểm tra một lượt rồi trả lại bằng hai tay, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi cô, tại tôi sơ xuất, thật sự xin lỗi! Mời cô vào!”
Kỳ Xảo Đồng đi thẳng đến đại sảnh trang viên.
Lâm Chính đi theo sau.
Sau khi vào đại sảnh, Lâm Chính mới nhận ra có người đang tổ chức tiệc ở đây, toàn bộ đại sảnh đều là nam thanh nữ tú và ông chủ giàu có.
Mọi người tụm lại trò chuyện, tác phong và cử chỉ của mọi người đều vô cùng đoan trang.
Đúng là xã hội thượng lưu thật sự.
“Xảo Đồng! Ở đây! Ở đây!” lúc này, mấy thanh niên nam nữ ngồi ở bàn tròn trong góc đứng dậy gọi Kỳ Xảo Đồng.
Kỳ Xảo Đồng dẫn Lâm Chính đi về phía họ.
“Ồ? Xảo Đồng còn dẫn bạn trai đến nữa à? Đẹp trai quá!” một cô gái tóc ngắn khoanh tay trước ngực, cười nói.
Chương 2054: Chẳng qua chỉ là trò lừa bịp
“Hiểu Tuyết! Đừng nói linh tinh, đây là anh Lâm, không phải bạn trai tôi”, mặt Kỳ Xảo Đồng ửng đỏ, lườm cô gái tóc ngắn kia rồi giải thích.
“Hì hì, giải thích chính là che đậy, che đậy chính là bịa chuyện!” cô gái tóc ngắn cười nói.
“Tôi kể cho các cậu nghe, trưa nay Xảo Tâm lại ngã bệnh đột ngột, tôi vội vàng đưa nó đến bệnh viện, không cẩn thận tông vào xe của anh Lâm, không ngờ anh Lâm không trách tôi mà còn cứu Xảo Tâm, vì vậy, anh Lâm là ân nhân cứu mạng của tôi!”, Kỳ Xảo Đồng nói.
“Thật sao?”
Mọi người đều bất ngờ.
“Vậy anh Lâm là bác sĩ sao?” cô gái tóc ngắn tên Hiểu Tuyết nhìn Lâm Chính.
“Đúng vậy!” Lâm Chính mỉm cười: “Mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn”.
“Ôi, anh khách khí quá, Từ Việt, cậu có đối thủ rồi kìa!” Hiểu Tuyết cười nói với một người đàn ông cường tráng đeo kính bên cạnh.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính với ánh mắt thù địch.
Lâm Chính thấy khó hiểu.
Hình như anh chưa từng gây chuyện với người này mà nhỉ?
“Anh Lâm, anh nói anh cũng là bác sĩ, vậy xin hỏi anh học chuyên ngành nào? Làm việc ở đâu?” người đàn ông trầm giọng hỏi.
“Từ Việt! Cậu đừng làm loạn!” Kỳ Xảo Đồng nghiêm túc nói.
Người đàn ông tên Từ Việt quay lại, lắc đầu nói: “Xảo Đồng, tôi không có ý gì khác, chỉ là gặp người cùng ngành nên hỏi vài câu thôi”.
“Người cùng ngành?”
“Xin lỗi anh Lâm, Từ Việt cũng là bạn của tôi, bây giờ cậu ấy là chủ nhiệm khoa nội tại cơ sở hai của bệnh viện Yên Đại, bình thường rất kiêu ngạo, anh đừng để ý đến cậu ấy” Kỳ Xảo Đồng vội vàng nói.
Lâm Chính gật đầu, anh nhìn ra được Từ Việt thích Kỳ Xảo Đồng nên mới coi anh là tình tịch.
Nghe Kỳ Xảo Đồng nói vậy, Từ Việt vẫn không có ý định bỏ qua.
“Sao thế? Anh Lâm, không thể tiết lộ đơn vị công tác của anh sao? Hay là anh ngại với về y thuật của mình cho người khác biết? Yên tâm đi, dù anh học khoa nào thì tôi cũng không coi thường anh đâu”.
Nghe vậy, đám người trên bàn đều cười lớn.
Bọn họ đều nghe ra ẩn ý trong lời của Từ Việt.
E rằng không phải bệnh viện chuyên khoa nào đó.
“Từ Việt!” Kỳ Xảo Đồng nổi giận.
Lâm Chính nói trước: “Anh Từ, anh không cần đoán bừa, nghề nghiệp của tôi không có vấn đề gì để che giấu cả, tôi học Đông y phổ thông, tạm thời… không làm việc ở đâu cả”.
“Cái gì? Đông y? Đó chẳng phải chỉ là trò lừa người thôi sao? Chẳng có cơ sở khoa học nào cả!” Từ Việt trừng mắt, nói với vẻ khinh thường.
“Từ Việt, cậu không thể nói vậy, cậu quên thần y Lâm ở Giang Thành rồi à? Anh ấy cũng là bác sĩ Đông y! Đã chữa khỏi cho rất nhiều người, sao cậu có thể nói Đông y vô dụng chứ?” Hiểu Tuyết lập tức phản bác.
“À, theo tôi được biết, thần y Lâm không chỉ biết mỗi Đông y, mà còn dùng xen lẫn cả Tây y nữa, mọi người đừng để bị lừa”, Từ Việt cười khẩy.
Mọi người không nói nên lời.
“Anh Từ có ý gì?” Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không có ý gì cả, tôi chỉ nói vậy thôi. Chẳng trách anh không chịu nói anh ở đơn vị nào, xem ra không ai cần loại bác sĩ như anh nên mới rơi vào cảnh này nhỉ?” Từ Việt chế nhạo.
“Từ Việt, đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa!”, Kỳ Xảo Đồng tức giận nói.
“Tôi không nói nhảm! Xảo Đồng, cậu phải cẩn thận, loại bác sĩ Đông y này lừa người rất giỏi! Tôi đoán anh ta cố ý tiếp cận cậu, sau đó lừa cậu, lợi dụng cậu mà thôi! Xảo Đồng, cậu phải cẩn thận! Lòng người hiểm ác!” Từ Việt nói.
Lời này khiến mọi người nửa tin nửa ngờ.
“Từ Việt! Câm miệng đi!”, Kỳ Xảo Đồng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt sắp chảy ra.
Cô gái tóc ngắn tên Hiểu Tuyết không nhịn được nữa nói: “Từ Việt, cậu có thể suy nghĩ chút không? Xảo Đồng đụng phải xe người ta, hơn nữa còn cứu Xảo Tâm, sao cậu có thể bảo đây là âm mưu thủ đoạn chứ?”
“Sao lại không được? Lẽ nào đâm xe không thể cố ý sao? Không thể lập một loạt kế hoạch lừa người à?”, Từ Việt hừ một tiếng, vẫn kiên quyết với quan điểm của mình.
Kỳ Xảo Đồng vô cùng tức giận, không thèm tranh cãi với Từ Việt nữa, lập tức đứng bật dậy, định dẫn Lâm Chính rời đi.
Lâm Chính cau mày, không hề tức giận, cũng định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
“A!”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp trang viên.
Sau đó hội trường trở nên náo động, vô số người vây quanh trung tâm đại sảnh.
“Ai là bác sĩ? Có ai là bác sĩ không? Có người bị ngất, có người ngất rồi!”
Lúc này, người tổ chức sự kiện hét lớn vào micro.
Lâm Chính và Từ Việt hơi bất ngờ.
Lâm Chính đang định đi qua xem thì Từ Việt đã ngăn lại.
“Đợi đã?”
“Có chuyện gì?”
“Anh Lâm, anh nghĩ y thuật của mình hợi hại thì chúng ta so tài thử đi! Dùng người đang nằm trên mặt đất kia để đấu, anh thấy thế nào?”, Từ Việt cười nói.
“So y thuật?”
“Đúng vậy! Ai thua phải lập tức cút khỏi đây!” Từ Việt híp mắt nói.