-
Chương 2026-2030
Chương 2026: Cáo già
Nghe cấp dưới báo cáo, ông Đồng vừa nãy vẫn còn bình tĩnh, giờ sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng.
“Bên Tống Vực, Tân Phương thế nào rồi? Họ hành động chưa?”, ông Đồng trầm giọng hỏi.
“Bây giờ bên đó vẫn chưa liên hệ”.
“Mau gọi điện thoại hỏi xem”, ông Đồng vội nói.
“Vâng”, cấp dưới vội vàng bấm số.
Thế nhưng gọi đến thì lại báo máy bận.
Ông Đồng nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Gọi lại mấy lần mới gọi được, nhưng câu đầu tiên của đối phương lại khiến ông Đồng chạnh lòng.
“Ông Đồng, tôi xin lỗi ông vì hành động ngày hôm nay, có khả năng tôi... không thể tham gia được, tôi đã ra lệnh cho người của tôi nhanh chóng rút lui rồi, mong ông Đồng thông cảm. Thứ lỗi, thứ lỗi…”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói bất lực của Tống Vực.
“Tống Vực, ông có ý gì? Tôi bảo ông giải quyết việc mà còn một mực từ chối à? Ông to gan thật!”, ông Đồng nổi giận, giật lấy điện thoại gằn giọng nói.
“Ông Đồng, ông đừng nóng giận, tôi cũng không còn cách nào khác, minh chủ đột nhiên sắp xếp cho tôi mấy nhiệm vụ quan trọng, nếu tôi không nhanh chóng hoàn thành e là sẽ mất mạng. Bên phía tôi không đủ nhân lực, làm gì có sức để quan tâm chuyện ở Giang Thành nữa. Ông Đồng, ông thông cảm, thứ lỗi cho tôi…”, Tống Vực nói.
“Nhiệm vụ quan trọng gì?”, ông Đồng sửng sốt.
Những người từ chối ông ta trước đó đều nói được minh chủ sắp xếp nhiệm vụ quan trọng, bây giờ ngay cả Tống Vực cũng thế.
Sao lại như vậy chứ?
Đang yên ổn tại sao minh chủ lại đột nhiên giao nhiệm vụ?
Sắc mặt ông Đồng khá khó coi, suy đoán nguyên nhân bên trong.
Lúc này điện thoại ông ta rung lên.
Ông Đồng liếc nhìn, sắc mặt căng chặt, chần chừ một lúc mới thận trọng ấn vào nút trả lời.
“Minh chủ, đã muộn vậy rồi mà còn việc gì sao?”, ông Đồng cố gắng để giọng của mình thật bình tĩnh.
“Có một nhiệm vụ giao cho ông làm, ông hãy mau chóng tập hợp nhân lực chuẩn bị hành động”, giọng Bạch Họa Thủy vang lên.
“Chuyện gì thế? Gấp vậy sao?”, ông Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Có người đang nhắm vào Thương Minh của chúng ta, có ý định ám sát các thành viên trong Thương Minh nhằm làm loạn hoạt động bình thường của Thương Minh. Lần này tôi đã điều tra ra được nhóm người này qua cuộc đại hội, đại hội vốn dĩ định giải quyết thay Thương Minh nhưng vì đại hội sắp diễn ra, bên đó không đủ nhân lực nên tôi định tự mình giải quyết. Bây giờ tôi sẽ gửi địa điểm cho ông, ông lập tức dẫn người đến đây tiêu diệt hết đám người này, sau đó đưa đầu của chúng đến gặp tôi, rõ chưa?”
“Vâng!”, ông Đồng vội đáp, tràn đầy kinh ngạc.
Thế mà lại có người dám ra tay với Thương Minh? Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi đây mà.
Thảo nào Bạch Họa Thủy lại đột nhiên ra lệnh dẫn người đi đột kích vào lúc muộn thế này.
Nhưng chuyện đánh giết này bảo đại hội đi làm chẳng phải phù hợp hơn sao?
Các cao thủ bên Thương Minh đều chỉ là vệ sĩ được tuyển vào, bảo họ giết người có thể dứt khoát nhanh gọn được sao?
Ông Đồng cảm thấy rất khó hiểu.
Không biết tại sao ông ta vẫn lờ mờ cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Thôi vậy.
Ông Đồng lấy điện thoại ra bấm số của vài tên cấp dưới của mình, gọi họ chuẩn bị rồi định tự mình đến đó.
Nhưng vừa định làm thì ông ta lại do dự.
Cân nhắc một hồi, ông ta quyết định chỉ bảo cấp dưới của mình đi đến nơi mà Bạch Họa Thủy nói, còn mình vẫn ở lại Thương Minh quan sát.
Dĩ nhiên bên Bạch Họa Thủy cũng nhận được tin tức.
“Ông Đồng không đi”.
Bạch Họa Thủy ở trong phòng đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nói.
“Tiếc thật, nếu ông ta đi thì tôi có thể lấy đầu ông ta về đây rồi”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Đây là một con cáo già, vô cùng thận trọng, muốn giết ông ta không phải chuyện dễ”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh các người có ai mà không gian xảo như cáo già đâu chứ?”
“Nếu đã thế thì chỉ có thể tha cho ông ta một mạng trước”, Lâm Chính nói: “Bà gọi điện để đám người Thương Minh yên tâm trước đi, rồi bà ở Giang Thành một thời gian”.
Bạch Họa Thủy lập tức làm theo, vô cùng phối hợp.
Lúc này Nguyên Tinh bước nhanh vào trong phòng.
“Giáo chủ, có người tìm cậu”.
“Tìm tôi? Ai thế?”, Lâm Chính hỏi.
Nguyên Tinh nhìn Bạch Họa Thủy, thấp giọng nói: “Người của đại hội, Long Giang Phong và bố cậu ta – Long Hâm”.
Vừa nghe nói thế, vẻ mặt Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Long Hâm thuộc cấp bậc nào ở đại hội?”
“Tôi chỉ có thể nói với cậu là quyền cao chức trọng”, Bạch Họa Thủy nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dẫn tôi đến văn phòng để tiếp đón”.
“Vâng”.
Không lâu sau, hai bố con Long Hâm được Nguyên Tinh và Mã Hải dẫn vào văn phòng chủ tịch Dương Hoa.
Chương 2027: Quỳ gối dập đầu
“Chủ tịch Lâm của các ông đâu?”, Long Giang Phong nhìn văn phòng không có ai thì cực kỳ bất mãn hỏi.
“Hai vị đợi một chút, chủ tịch Lâm sắp đến rồi, mời hai vị ngồi, tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị trà cho hai người”, Mã Hải mỉm cười nói, sau đó xoay người ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Nguyên Tinh đứng trước cửa văn phòng như đang theo dõi hai bố con.
Long Giang Phong mất kiên nhẫn đi qua đi lại trong văn phòng.
Long Hâm lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn xung quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại nơi Nguyên Tinh, đánh giá một hồi lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ bên cạnh thần y Lâm lại có người tài như vậy, thú vị đấy”, Long Hâm lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm.
“Người tài gì à? Bố, mấy người ất ơ này ấy à, bố gọi bừa một người cũng có thể đánh bại được chúng, sợ gì chứ?”, Long Giang Phong nói.
“Vậy sao con còn bị người ta dạy dỗ?”, Long Hâm hỏi ngược lại.
“Con… con chỉ sơ suất thôi”.
“Thất bại thì phải thừa nhận, lần này con có thể sống sót quay về, lần sau thì chưa chắc. Không phải lần nào cũng may mắn thế đâu”, Long Hâm nói.
Long Giang Phong há miệng nhưng không cãi lại được, ấm ức đến mức mặt đỏ bừng.
“Ông Long, để ông đợi lâu rồi”.
Lúc này một bóng người nhanh chân bước vào văn phòng, chính là Lâm Chính.
Long Giang Phong đưa mắt nhìn, trong mắt đầy lửa giận, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đánh chết người này.
Trái lại Long Hâm lại tỏ ra rất thản nhiên.
“Cậu là thần y Lâm nhỉ? Khí chất bất phàm này đúng là khiến người ta khó mà quên được, bái phục! Bái phục”.
“Vị này là?”
“Tôi là Long Hâm, còn đây là con trai tôi”, Long Hâm bình tĩnh nói.
“Thì ra là ông Long, thất lễ rồi”, Lâm Chính khách sáo nói.
“Thần y Lâm, chúng ta nói ngắn gọn một chút nhé. Trong người con trai tôi có độc cực mạnh, chỉ có cậu Lâm mới có thể chữa khỏi, mong thần y Lâm đừng làm khó bọn tôi, giải độc giúp con trai tôi, tôi cảm tạ vô cùng”, Long Hâm nói.
Lâm Chính khẽ cười, không nói gì, chỉ bước đến trước bàn làm việc ngồi xuống, tự mình rót một tách trà, uống một ngụm rồi nói: “Tại sao?”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã nói rõ lập trường của anh.
“Thằng khốn họ Lâm kia! Mày muốn chết! Mày có biết bố tao là ai không? Để tao nói cho mày biết, nếu mày không giải độc, tao bảo đảm ngày mai Dương Hoa của mày sẽ không nhìn thấy mặt trời”, Long Giang Phong tức giận và gầm lên liên tục.
“Trước đây cũng có người từng nói với tôi như thế, chỉ tiếc là người đó đã trở thành tù nhân của tôi rồi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Người trước đó có thể so với bọn tao được sao? Mày cũng không xem lại xem bọn tao đại diện cho ai, bọn chúng là cái thá gì? Mày đang coi thường bọn tao sao?”, Long Giang Phong gào lên.
“Chuyện này… có lẽ người khác không là gì nhưng có một người chắc là có cấp bậc cao hơn các người”, Lâm Chính suy nghĩ một chốc rồi nói.
“Được rồi, thần y Lâm, chúng ta không cần nói chuyện này nhiều nữa, nói trắng ra thì nếu cậu chịu cứu con trai tôi thì tôi không truy cứu chuyện này nữa. Đại hội điều tra cậu thế nào là chuyện của cậu và đại hội, tôi không hỏi đến nữa, thế nào?”, Long Hâm nghiêm túc nói.
“Thế nên các ông đến để ra lệnh cho tôi, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, ý của tôi không phải như vậy, tôi không dám ra lệnh cậu, chỉ là yêu cầu mà thôi. Tất nhiên cậu có quyền lựa chọn, nhưng tôi chỉ mong cậu có thể cẩn thận xem xét, vì một khi lựa chọn sai trong chuyện này thì sẽ không có cơ hội hối hận. Tôi hy vọng cậu có thể tự biết mình biết ta”, Long Hâm lạnh nhạt nói.
“Thú vị đấy”.
Lâm Chính không cảm xúc nói: “Vậy thì mời về cho”.
Nghe anh nói thế, Long Hâm bèn đứng dậy: “Thần y Lâm, cậu có ý gì? Cậu muốn từ chối tôi sao?”
“Tôi không thể từ chối à? Con trai ông bắt nạt người khác, làm xằng làm bậy ở Giang Thành, tôi không giết anh ta đã là nể mặt đại hội của ông lắm rồi, giờ ông còn chạy đến đây cầu xin tôi giải độc cho anh ta, ông nghĩ có khả năng à?”, Lâm Chính hừ một tiếng.
Long Hâm không ngờ thần y Lâm này lại có thái độ cứng rắn như vậy.
Chắc đối phương biết thân phận của ông ta.
Nếu đã thế, đối phương lại không chịu xuống nước, ngược lại còn có thái độ như thế khiến Long Hâm khá bất ngờ.
“Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh, nếu cậu đã biết thân phận của con trai tôi, dĩ nhiên cũng biết thân phận của tôi, nếu cậu không cứu con trai tôi, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Để tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, e là cậu và những người bên cạnh cậu đều sẽ phải chôn cùng cùng con trai tôi. Cậu có hiểu không?”, Long Hâm trầm giọng nói.
Ông ta vốn tưởng Lâm Chính sẽ nhượng bộ nhưng không ngờ Lâm Chính lại vỗ tay, thờ ơ nói: “Được đấy! Ông Long, nếu cậu đã nói thế thì được, làm phiền dẫn con trai ông về đi”.
“Thần y Lâm, cậu… có ý gì?”, Long Hâm lo lắng, đứng phắt dậy.
“Tôi sẽ chuẩn bị quan tài của mình ngay bây giờ, chờ được chôn chung với con trai ông. Nhưng hãy chuẩn bị quan tài cho con trai ông sau khi ông về đến nhà”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu… cậu nói gì?”, Long Hâm tức giận đến mức không nói nên lời.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại kiên quyết như thế…
“Họ Lâm kia, mày… mày dám?”, Long Giang Phong điên tiết đến mức đỏ bừng cả mặt, cả người run rẩy.
“Sao tôi lại không dám? Long Giang Phong, nếu anh không sợ chết thì đánh cược mạng của anh ra đây. Anh về nhà chờ chết, tôi ở đây chờ cường giả của đại hội đến. Thế nào? Anh dám không?”, Lâm Chính híp mắt nhìn Long Giang Phong.
Cả người Long Giang Phong run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn run rẩy lùi về sau, ấp úng định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Ai cũng có thể nhìn ra hắn đang rất sợ.
Chết?
Hắn không muốn chút nào.
“Bố… bố…”, Long Giang Phong run rẩy nhìn Long Hâm.
Long Hâm biết mình không đe dọa được Lâm Chính, chỉ đành hỏi: “Thần y Lâm, cậu… muốn thế nào?”
“Sở dĩ tôi hạ độc con trai ông là vì con trai ông sỉ nhục, bắt nạt bạn của tôi. Đây là tội không thể tha nên tôi muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi bạn tôi”.
“Không thành vấn đề”, Long Hâm đáp.
“Bố, chuyện này… sao được chứ?”, Long Giang Phong vội vã nói.
“Câm miệng! Có thể bảo toàn được mạng sống thì chuyện này có là gì? Đừng nói là quỳ, dù có phải dập đầu cũng phải làm”, Long Hâm quát.
Long Giang Phong nôn nóng giậm chân, không nói nên lời.
Nhưng Long Hâm đã đồng ý.
“Thần y Lâm, bây giờ cậu gọi bạn cậu đến, tôi bảo Long Giang Phong cúi đầu xin lỗi”.
“Đừng vội, có lẽ ông vẫn chưa hiểu rõ tư thế dập đầu tạ tội, không đơn giản như ông nghĩ đâu”.
“Không đơn giản? Vậy… thần y Lâm muốn thế nào?”
“Tôi muốn con trai ông công khai dập đầu xin lỗi, lấy thân phận đại hội của ông để quỳ gối”, Lâm Chính nói.
Chương 2028: Tôi không phải đối thủ của cậu ta
Long Hâm không muốn cược.
Nếu nói ngay cả thần y Khâu cũng không chắc chắn được trăm phần trăm có thể chữa khỏi cho Long Giang Phong, bây giờ ông ta ngoại trừ nhân nhượng Lâm Chính ra, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Long Hâm không ngờ Lâm Chính lại dám nói ra lời như vậy.
“Khốn nạn!”.
Long Hâm nổi giận, đột nhiên đứng dậy quát lớn: “Thần y Lâm! Cậu thật to gan! Cậu có biết cậu đang nói gì không? Muốn tôi dùng thân phận đại hội để xin lỗi cậu? Cậu không phải đang sỉ nhục tôi, mà là cậu đang sỉ nhục đại hội! Cậu có biết hậu quả là gì không?”.
“Hậu quả? Tôi không biết, tôi chỉ biết chuyện gì cũng phải theo quy tắc, đại hội cũng là nơi theo quy tắc. Không có quy tắc thì không thành khuôn khổ, sở dĩ đại hội có sức thuyết phục là vì luôn tuân thủ quy tắc. Tôi biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt mất tích ở Giang Thành, tôi có hiềm nghi, nên tôi phối hợp với người của đại hội điều tra. Nhưng Long Giang Phong con trai ông không chỉ làm việc ác, mà còn dùng danh tiếng của đại hội ức hiếp người khác, gây hại cho dân chúng, thậm chí còn động đến người của tôi. Hành vi của anh ta là hợp quy tắc của đại hội sao? Nếu đại hội thật sự can thiệp vào chuyện này, ai xui xẻo còn chưa chắc! Long Hâm, tôi nói với ông thế này, hoặc là ông bảo con trai ông xin lỗi trước công chúng, hoặc là ông về lo hậu sự cho con trai ông đi. Ông cũng có thể báo cáo chuyện này với đại hội, xem đại hội sẽ đứng về phía ông hay là đứng về phía tôi”, Lâm Chính hút thuốc, lạnh lùng nói.
“Cậu…”, ánh mắt Long Hâm lạnh lẽo, sự nhẫn nại của ông ta như đã bị Lâm Chính làm mất sạch.
Người của đại hội cao ngạo đến mức nào, sao có thể công khai xin lỗi?
Nếu vậy, uy nghiêm của đại hội sẽ giảm mạnh, hơn nữa một khi làm như vậy, e rằng đám người Long Hâm sẽ không còn tư cách ở lại đại hội nữa.
Ông ta phân rõ nặng nhẹ, đây không phải vấn đề mặt mũi, đây là vấn đề kế sinh nhai của cả gia tộc Long Hâm sau này.
“Bố nói lời dư thừa với tên ngu ngốc này làm gì? Chúng ta giải quyết anh ta trước, nếu anh ta không chịu cứu chữa cho con thì giết anh ta, cùng lắm một mạng đổi một mạng!”, Long Giang Phong tức giận nói.
Anh ta nói xong, Long Hâm gật đầu: “Giang Phong nói không sai, thần y Lâm, nếu con trai tôi có chuyện gì, chắc chắn cậu cũng không sống được! Tôi hi vọng cậu có thể cân nhắc nặng nhẹ. Nếu không, tôi cũng chỉ đành không khách sáo nữa”.
“Xem ra hai vị không phải đến đây để thượng lượng với tôi xử lý chuyện này”, Lâm Chính dập tắt thuốc lá, hỏi.
“Không sai, tao đến để ra lệnh cho mày! Mày không có lựa chọn nào khác!”, Long Giang Phong mắng chửi.
“Nếu đã như vậy thì không còn gì phải thương lượng nữa”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Nếu hai vị muốn rời đi, cửa lớn ở đó. Nếu hai vị muốn động tay thì ra tay đi! Nhưng tôi phải nhắc nhở một câu, hi vọng các người có thể suy nghĩ thận trọng. Bởi vì một khi ra tay thì không thể hối hận. Ông ra tay thì đồng nghĩa tôi sẽ không cứu con trai ông, ông rõ chưa, ông Long?”.
Nghe được lời nói đó, Long Hâm lo lắng, hơi do dự.
Long Giang Phong lại không quan tâm những cái đó.
Hắn không ưa Lâm Chính từ lâu, vừa mắng chửi vừa, bước nhanh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Long Giang Phong đấm vào bàn làm việc trước mặt Lâm Chính.
Sức mạnh hung bạo làm bàn nứt ra.
“Ồ?”, Lâm Chính không hề hoảng sợ: “Xem ra ông đã mời được thần y cho con trai ông? Nếu không thì cậu ta không thể nào có sức mạnh như vậy”.
“Thần y Lâm, người có thể khiến tôi cúi đầu không nhiều, tôi đã đích thân đến tìm cậu, là cậu không nể mặt tôi đấy. Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình!”.
Long Hâm nghiến răng, quyết định dùng vũ lực ép Lâm Chính khuất phục.
Nhưng ngay khi ông ta đinh ra tay.
Cốc cốc cốc.
Cửa văn phòng vang tiếng gõ cửa, sau đó Mã Hải nhanh chân bước vào văn phòng.
“Chủ tịch Lâm, có khách quý cầu kiến!”.
“Ai?”.
“Thần y Lâm, sao cậu quên mất tôi rồi? Ha ha ha…”.
Tiếng cười lớn vang lên, sau đó một giọng nói đĩnh đạc truyền vào.
Nhìn lại thì là Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên.
“Thiên phó chưởng môn?”, Long Hâm ngạc nhiên.
Ông ta đã từng gặp Thiên Diệp.
Nhưng Thiên Diệp dường như không nhìn thấy Long Hâm, dừng ánh mắt trên người Lâm Chính.
“Thiên phó chưởng môn, sao ông lại đến Giang Thành rồi?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chưởng môn phái tôi đến đây gặp cậu, thuận tiện hỏi xem quyết định của cậu như thế nào…”, Thiên Diệp cười nói, ánh mắt mong chờ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không ngừng lắc đầu: “Thiên phó chưởng môn, tôi vẫn câu nói đó, tôi sẽ không cân nhắc chuyện gia nhập Tử Huyền Thiên, cho nên mời ông về cho”.
“Thần y Lâm, nếu cậu đã vô ý, chúng tôi cũng sẽ không vội. Cậu cứ suy nghĩ đi, chúng tôi không yêu cầu cậu phải trả lời chúng tôi ngay bây giờ”, Thiên Diệp hơi thất vọng, vội vàng lên tiếng.
Long Hâm nghe vậy, ngạc nhiên không thôi.
“Thiên phó chưởng môn! Lời ông nói là ý gì? Ông đích thân đến Giang Thành, chiêu mộ thần y Lâm vào Tử Huyền Thiên?”, Long Hâm tiến tới hỏi.
Thiên Diệp bấy giờ mới phản ứng lại, quái lạ nhìn Long Hâm: “Ồ? Ông Long Hâm? Sao ông lại chạy đến đây?”.
“Tôi… không có gì…”, Long Hâm nhíu mày, không trả lời vấn đề này.
Thiên Diệp cũng không tức giận, tiếp tục nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, tóm lại chưởng môn dặn dò, lúc nào cậu muốn vào Tử Huyền Thiên thì cứ điện thoại cho tôi là được, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn rộng mở với cậu!”.
“Được, cảm ơn ông”, Lâm Chính gật đầu.
Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu cũng kiêu ngạo thật đấy. Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đích thân đến mời cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, cậu lại từ chối? Cậu không coi trọng võ học của Tử Huyền Thiên sao?”.
“Phải thì đã sao?”, Lâm Chính trả lời thẳng.
“Cậu nói gì?”, Long Hâm nổi giận, còn định nói gì, Thiên Diệp vội vàng ngăn lại: “Ông Long Hâm đừng giận, đừng giận! Chuyện này không trách thần y Lâm”.
“Không trách cậu ta? Cậu ta sỉ nhục Tử Huyền Thiên các ông như vậy, ông là phó chưởng môn Tử Huyền Thiên sao lại không giận? Chẳng lẽ ông không muốn bảo vệ tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên sao?”, Long Hâm âm trầm quát lên.
Ông ta không phải cảm thấy bất bình, mà là muốn làm rõ mối quan hệ của Tử Huyền Thiên và Lâm Chính.
Nhưng Thiên Diệp lại cười khổ lắc đầu: “Ông Long Hâm, chuyện này chẳng có gì mà sỉ nhục với không sỉ nhục. Thực ra thần y Lâm quả thật không cần phải xem trọng võ học của Tử Huyền Thiên, bởi vì tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm”.
“Cái gì?”.
Long Hâm giật mình, khó tin nhìn Thiên Diệp: “Ông… không phải đối thủ của cậu ta? Sao thế được?”.
Thiên Diệp là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực cao siêu, không hề tầm thường.
Long Hâm cũng biết danh tiếng của Thiên Diệp ở bên ngoài, dù là ông ta ra tay cũng không dễ đối phó với một nhân vật như vậy, nhưng Thiên Diệp lại nói mình không phải đối thủ của thần y Lâm?
Thần y Lâm này… thật sự lợi hại thế sao?
Long Hâm không dám tin.
Đúng lúc đó, Thiên Diệp lại nói ra một câu đáng kinh ngạc.
“Ông Long Hâm, thực ra chưởng môn của chúng tôi cũng từng nói, nếu thần y Lâm dùng hết thực lực… ông ấy… cũng chưa chắc có thể địch lại thần y Lâm!”.
Ông ta nói vậy, Long Hâm lập tức hóa đá tại chỗ.
Chương 2029: Khuất phục
Chưởng môn của Tử Huyền Thiên!
Chủ nhân chân chính của Tử Huyền Thiên!
Đó là tồn tại ở cấp bậc nào, Long Hâm hiểu rõ nhất!
Mặc dù ông ta là người của đại hội, hơn nữa cũng có địa vị nhất định trong đại hội, nhưng nếu đối mặt với bá chủ siêu cấp trấn giữ một phương này, ít nhiều cũng phải nể mặt người đó, hành lễ với người đó.
Cao thủ như vậy là nhân vật mà đại hội kính trọng nhất.
Thực lực của người đó càng không thể nghi ngờ!
Đối mặt với ông ta, e rằng Long Hâm không qua được mấy chiêu.
Bá chủ đáng sợ như vậy mà lại nói chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính?
Đùa gì chứ?
Long Hâm hơi chấn động, không suy nghĩ được gì.
Nếu vậy, mình có thể là đối thủ của thần y Lâm không?
“Thiên phó môn chủ, ông đừng nói lung tung! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa, cậu ta chỉ là một kẻ chơi đùa với kim may… sao cậu ta có thể là đối thủ của người đó… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, Long Hâm hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Ông Long, ông đang nghi ngờ nhân cách của tôi sao? Vô duyên vô cớ tôi gạt ông làm gì? Ngoài ra, cái gì mà kẻ chơi đùa với kim may? Thần y Lâm là một y võ rất mạnh, cậu ấy cũng là đối tượng trọng điểm mà Tử Huyền Thiên chiêu mộ, xin ông hãy tôn trọng, chú ý lời ông nói!”, Thiên Diệp hơi tức giận, hùng hồn quát.
Long Hâm ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính không muốn kéo Tử Huyền Thiên vào chuyện này, bèn lên tiếng: “Thiên phó chưởng môn, ông ra phòng khách nghỉ ngơi một lát, tối lại tôi sẽ nói Mã Hải dẫn ông đi dạo một vòng. Chỗ tôi có chút việc riêng cần xử lý, lát nữa sẽ tiếp đãi ông sau, ông thấy được không?”.
“Được, tôi không quấy rầy cậu nữa. Nhưng thần y Lâm, nếu cậu gặp phải rắc rối gì thì hãy nói với tôi, Tử Huyền Thiên chúng tôi đứng về phía cậu, dù người chọc giận cậu có là ai!”.
Thiên Diệp nhìn Long Hâm thật lâu, sau đó quay người rời đi.
Long Hâm có vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Thiên Diệp đang làm gì vậy?
Nịnh nọt bợ đỡ sao?
Hơi quá rồi nhỉ?
Ông ta là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên!
Có cần phải thế không?
Chẳng lẽ thực lực của thần y Lâm thật sự trác tuyệt phi phàm, đến nỗi Thiên Diệp cũng phải cúi đầu trước cậu ta?
Nghĩ đến đó, tim Long Hâm đập mạnh dữ dội.
“Được rồi, ông Long, nên xử lý chuyện của chúng ta thôi! Ông có thể ra tay rồi, nếu tôi thua dưới tay ông thì tùy ông xử lý”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đây là mày nói đấy nhé!”, Long Giang Phong quát, sau đó ra tay trước.
Bốp!
Hắn vừa mới bước ra, Long Hâm đã tát mạnh vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong xoay tại chỗ một vòng, đầu choáng váng, trên gò má in rõ dấu tay đỏ chót.
“Bố… bố đánh con làm gì?”, Long Giang Phong ấm ức tột cùng.
“Con im miệng cho bố!”, Long Hâm mắng chửi, sau đó vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, vừa rồi… vừa rồi đã xúc phạm cậu, mong cậu đừng trách tội, Long Hâm… xin lỗi cậu…”.
“Sao? Không ra tay nữa à?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Không dám… Không dám…”.
“Nếu đã không dám thì bảo con trai ông xin lỗi trước mặt mọi người đi, dùng danh nghĩa của đại hội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện đó…”.
Long Hâm do dự.
Ông ta có thể co cũng có thể dãn.
Để bảo vệ con trai, ông ta đồng ý cúi đầu, nhưng nếu kéo cả đại hội vào thì tính chất lại khác.
“Thần y Lâm, cậu bắt con trai tôi dập đầu thì không thành vấn đề. Đừng nói là dập đầu, dù có chặt hai chân nó, bắt nó quỳ trước mặt cậu cũng được. Nhưng nếu kéo đại hội vào chuyện này… thế thì không những sẽ mang đến rắc rối vô tận cho tôi, mà bên phía thần y Lâm cậu… lúc đó cũng rất khó xử…”, Long Hâm khó xử nói.
“Tôi biết, tôi đang muốn các người khó xử. Ông phải hiểu lần này con trai ông đã động đến người của tôi, còn làm việc ác trên địa bàn của tôi. Tôi nói thế này vậy, tôi vốn định giết anh ta rồi! Nếu không phải đại hội sắp mở, tôi không muốn trở mặt với đại hội, hôm nay hai bố con ông đừng hòng ra khỏi Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Tên họ Lâm kia, anh nói cái gì?”, Long Giang Phong tức giận, còn định nói thêm gì đó.
“Im miệng!”.
Long Hâm giận dữ gào lên, sau đó quay người tát vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong ngã ngồi xuống đất, miệng lạo xạo một hồi nhổ ra hai chiếc răng, vô cùng chật vật.
“Bố…”.
“Thứ vô dụng! Im miệng cho tao! Mày còn dám bất kính với thần y Lâm, tao sẽ đẩy mày từ đây xuống!”, Long Hâm đỏ mắt, nghiêm nghị hét lên.
Long Giang Phong run rẩy cả người, đâu còn dám lên tiếng nữa.
Lần đầu tiên hắn thấy bố mình tức giận như vậy…
“Thần y Lâm, tôi biết con trai tôi làm chuyện khiến người người oán giận, khó mà tha thứ. Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, cậu nghĩ thêm cách nào đó hòa giải đi. Chỉ cần không kéo đại hội vào chuyện này, cậu muốn tôi làm gì cũng được! Hay là… Long Hâm quỳ gối trước cậu!”, Long Hâm nói, sau đó quỳ hẳn xuống.
Lâm Chính nhíu mày, không ngăn cản, lại bực dọc lên tiếng: “Long Hâm! Ông quỳ thì có tác dụng gì?”.
“Thần y Lâm…”.
“Thôi được, niệm tình ông thương yêu con trai, tôi cũng không làm khó ông nữa”.
Lâm Chính lắc đầu, lấy một viên đan dược từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Cho con trai ông uống đi!”.
“Đây là?”.
Long Hâm mừng rỡ, vô cùng kích động, vội vàng chộp lấy đan dược nhét cho Long Giang Phong.
Long Giang Phong vội vàng nuốt xuống, sau đó mới hỏi: “Đây là thuốc giải sao?’.
“Không phải, là một loại độc khác”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, hai bố con họ lập tức trợn tròn mắt.
Long Giang Phong sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất.
Độc này còn chưa giải xong lại uống một loại độc khác?
Chương 2030: Đoàn làm phim xảy ra chuyện
“Thần y Lâm, cậu…”.
“Long Hâm, chuyện này không có cơ hội hòa giải, nhưng tôi có thể cho ông cơ hội. Đại hội sắp mở, mà bên phía đại hội tôi không có ai quen biết, cho nên tôi muốn nhờ ông thay tôi làm việc, làm xong việc, tôi sẽ giải độc trên người con trai ông”.
“Cậu muốn tôi làm gì cho cậu?”, Long Hâm căng thẳng, nghiêm nghị hỏi.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra. Ông hãy về trước, trước khi tìm ông thay tôi làm việc, tôi sẽ định kỳ cho con trai ông một viên thuốc hòa hoãn, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại”, Lâm Chính nói.
“Nhưng con trai tôi không kiên trì được lâu nữa”.
“Viên thuốc độc vừa rồi thực ra cũng là thuốc giải, độc trong cơ thể con trai ông đã thay đổi, độc tố trước kia đều được loại bỏ. Tối nay con trai ông sẽ phát sốt, đồng thời tiêu chảy suốt đêm, ngày mai vẫn có tinh thần phấn chấn. Chỉ là cứ cách ba ngày sẽ nôn ra máu một lần, nhưng mấy chuyện đó đều là bình thường, ông không cần lo”.
Long Hâm nghe vậy thì im lặng một lúc, cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khuất phục: “Thôi được, thần y Lâm, tôi chỉ có thể tin cậu một lần, tôi đợi điện thoại của cậu”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Tạm biệt!”.
“Mã Hải, tiễn khách!”.
“Không cần đâu, chúng tôi tự về”, Long Hâm hơi cúi người, sau đó mắng Long Giang Phong: “Thứ làm mất mặt, đi!”.
Nói xong, ông ta đùng đùng đi ra ngoài cửa.
“Long Hâm!”, lúc này Lâm Chính đột nhiên gọi.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo?”, Long Hâm dừng bước quay đầu lại.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói với ông một câu, có vài chuyện đã quyết định thì phải kiên trì, đừng tự tiện thay đổi. Nếu ông có thể kiên trì quyết định hiện tại của ông, tôi bảo đảm ông sẽ không hối hận vì lựa chọn của ông ngày hôm nay!”, Lâm Chính nói.
Long Hâm nghe vậy, suy tư một lúc, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi!”.
Sau đó ông ta dẫn Long Giang Phong ra khỏi tòa nhà Dương Hoa.
“Giáo chủ, cậu nghĩ Long Hâm có báo cáo chuyện này lên đại hội không? Dù sao cậu cũng đã đe dọa thành viên của đại hội. Đại hội biết được chắc chắn sẽ can thiệp, đến lúc đó giáng tội xuống, e là chúng ta… khó mà chống đỡ được”, Nguyên Tinh vẫn mãi ở bên quan sát tiến lên, lo lắng hỏi.
“Yên tâm, sẽ không đâu. Long Hâm này cực kỳ yêu thương con trai mình, ông ta chắc chắn sẽ không báo lên đại hội, nhưng con trai ông ta thì không thành thật như vậy”, Lâm Chính nói.
“Người trẻ tuổi lúc nãy sao?”.
“Dù có thế nào, bây giờ chúng ta cũng có thêm tai mắt bên phía đại hội, đây là chuyện cực kỳ tốt đối với chúng ta. Chỉ tiếc đại hội quản lý nghiêm ngặt, không thể cài tai mắt, nhưng hiện nay chúng ta cũng có thể biết được một vài tin tức của đại hội, có lợi ích rất lớn cho việc tham dự đại hội sau này”.
“Giáo chủ anh minh!”.
“Được rồi, chuyện ở đây giao cho tôi xử lý, ông hãy sắp xếp chỗ ở cho đám người Bạch Họa Thủy trước, trông coi cẩn thận, tuyệt đối không được để bọn họ chạy trốn. Tôi đi đến Học viện Huyền Y Phái một chuyến, có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
“Vâng, giáo chủ!”.
Lâm Chính lập tức đứng dậy, đi về phía Học viện Huyền Y Phái.
Lúc này, Lạc Thiên và Tô Nhu đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở đây.
Lạc Thiên hồi phục rất tốt, nhưng Tô Nhu vẫn rất lo âu, suốt ngày lo lắng sợ sệt.
“Tiểu Nhu”.
Lâm Chính giả trang thân phận, dùng dáng vẻ bình thường đi vào.
“Lâm Chính? Anh đã đi đâu vậy?”.
Tô Nhu nhìn thấy người đi vào, sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Vì sao em gọi mãi mà không liên lạc được anh?”.
“Điện thoại anh hư rồi…”, Lâm Chính tùy tiện tìm một cái cớ.
Tô Nhu trợn mắt, vội vàng lấy một chiếc thẻ trong người ra nhét vào tay Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Trong thẻ này có năm triệu tệ, mật mã là ngày sinh của em. Anh nghe đây, anh hãy mau rời khỏi Giang Thành, đừng quay về nữa, nghe rõ chưa? Bây giờ Giang Thành rất nguy hiểm!”.
“Tiểu Nhu, không sao nữa rồi…”.
“Anh đi mau đi!”, Tô Nhu tức giận giậm chân.
Lâm Chính không biết nên nói thế nào.
May là Lạc Thiên chạy đến, kịp thời giải vây cho Lâm Chính.
“Tiểu Nhu, cậu đừng lo quá. Mình nhận được tin, nói là Chủ tịch Lâm đã gặp người của Thương Minh, chuyện này đã được Chủ tịch Lâm giải quyết, cậu đừng suốt ngày sợ bóng sợ gió nữa!”, Lạc Thiên cười nói.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm giải quyết?”, Tô Nhu kinh ngạc không thôi.
“Đúng, giải quyết cả rồi”, Lạc Thiên cười nói.
Tô Nhu ngây ra tại chỗ một lúc lâu, có lẽ vẫn không thể chấp nhận được.
Lâm Chính biết thời gian này Tô Nhu chịu nhiều kích động, cũng không tiện gây thêm rắc rối cho cô, thế là tự động rời đi, để Lạc Thiên đi cùng Tô Nhu.
Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng bệnh của học viện mấy bước, một cuộc điện thoại gọi đến.
Khi lấy điện thoại ra xem, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Người gọi đến là Tống Kinh.
Lâm Chính vội vàng bắt máy.
“Ông Tống, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, Chiến Hổ 2 đã quay xong, nhưng đoàn làm phim xảy ra chuyện… Cậu có thể ra mặt giải quyết chuyện này được không?”, Tống Kinh sốt ruột nói.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”.
“Đoàn làm phim… bị bắt nhốt rồi…”.
“Cái gì?”.
Nghe cấp dưới báo cáo, ông Đồng vừa nãy vẫn còn bình tĩnh, giờ sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng.
“Bên Tống Vực, Tân Phương thế nào rồi? Họ hành động chưa?”, ông Đồng trầm giọng hỏi.
“Bây giờ bên đó vẫn chưa liên hệ”.
“Mau gọi điện thoại hỏi xem”, ông Đồng vội nói.
“Vâng”, cấp dưới vội vàng bấm số.
Thế nhưng gọi đến thì lại báo máy bận.
Ông Đồng nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Gọi lại mấy lần mới gọi được, nhưng câu đầu tiên của đối phương lại khiến ông Đồng chạnh lòng.
“Ông Đồng, tôi xin lỗi ông vì hành động ngày hôm nay, có khả năng tôi... không thể tham gia được, tôi đã ra lệnh cho người của tôi nhanh chóng rút lui rồi, mong ông Đồng thông cảm. Thứ lỗi, thứ lỗi…”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói bất lực của Tống Vực.
“Tống Vực, ông có ý gì? Tôi bảo ông giải quyết việc mà còn một mực từ chối à? Ông to gan thật!”, ông Đồng nổi giận, giật lấy điện thoại gằn giọng nói.
“Ông Đồng, ông đừng nóng giận, tôi cũng không còn cách nào khác, minh chủ đột nhiên sắp xếp cho tôi mấy nhiệm vụ quan trọng, nếu tôi không nhanh chóng hoàn thành e là sẽ mất mạng. Bên phía tôi không đủ nhân lực, làm gì có sức để quan tâm chuyện ở Giang Thành nữa. Ông Đồng, ông thông cảm, thứ lỗi cho tôi…”, Tống Vực nói.
“Nhiệm vụ quan trọng gì?”, ông Đồng sửng sốt.
Những người từ chối ông ta trước đó đều nói được minh chủ sắp xếp nhiệm vụ quan trọng, bây giờ ngay cả Tống Vực cũng thế.
Sao lại như vậy chứ?
Đang yên ổn tại sao minh chủ lại đột nhiên giao nhiệm vụ?
Sắc mặt ông Đồng khá khó coi, suy đoán nguyên nhân bên trong.
Lúc này điện thoại ông ta rung lên.
Ông Đồng liếc nhìn, sắc mặt căng chặt, chần chừ một lúc mới thận trọng ấn vào nút trả lời.
“Minh chủ, đã muộn vậy rồi mà còn việc gì sao?”, ông Đồng cố gắng để giọng của mình thật bình tĩnh.
“Có một nhiệm vụ giao cho ông làm, ông hãy mau chóng tập hợp nhân lực chuẩn bị hành động”, giọng Bạch Họa Thủy vang lên.
“Chuyện gì thế? Gấp vậy sao?”, ông Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Có người đang nhắm vào Thương Minh của chúng ta, có ý định ám sát các thành viên trong Thương Minh nhằm làm loạn hoạt động bình thường của Thương Minh. Lần này tôi đã điều tra ra được nhóm người này qua cuộc đại hội, đại hội vốn dĩ định giải quyết thay Thương Minh nhưng vì đại hội sắp diễn ra, bên đó không đủ nhân lực nên tôi định tự mình giải quyết. Bây giờ tôi sẽ gửi địa điểm cho ông, ông lập tức dẫn người đến đây tiêu diệt hết đám người này, sau đó đưa đầu của chúng đến gặp tôi, rõ chưa?”
“Vâng!”, ông Đồng vội đáp, tràn đầy kinh ngạc.
Thế mà lại có người dám ra tay với Thương Minh? Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi đây mà.
Thảo nào Bạch Họa Thủy lại đột nhiên ra lệnh dẫn người đi đột kích vào lúc muộn thế này.
Nhưng chuyện đánh giết này bảo đại hội đi làm chẳng phải phù hợp hơn sao?
Các cao thủ bên Thương Minh đều chỉ là vệ sĩ được tuyển vào, bảo họ giết người có thể dứt khoát nhanh gọn được sao?
Ông Đồng cảm thấy rất khó hiểu.
Không biết tại sao ông ta vẫn lờ mờ cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Thôi vậy.
Ông Đồng lấy điện thoại ra bấm số của vài tên cấp dưới của mình, gọi họ chuẩn bị rồi định tự mình đến đó.
Nhưng vừa định làm thì ông ta lại do dự.
Cân nhắc một hồi, ông ta quyết định chỉ bảo cấp dưới của mình đi đến nơi mà Bạch Họa Thủy nói, còn mình vẫn ở lại Thương Minh quan sát.
Dĩ nhiên bên Bạch Họa Thủy cũng nhận được tin tức.
“Ông Đồng không đi”.
Bạch Họa Thủy ở trong phòng đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nói.
“Tiếc thật, nếu ông ta đi thì tôi có thể lấy đầu ông ta về đây rồi”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Đây là một con cáo già, vô cùng thận trọng, muốn giết ông ta không phải chuyện dễ”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh các người có ai mà không gian xảo như cáo già đâu chứ?”
“Nếu đã thế thì chỉ có thể tha cho ông ta một mạng trước”, Lâm Chính nói: “Bà gọi điện để đám người Thương Minh yên tâm trước đi, rồi bà ở Giang Thành một thời gian”.
Bạch Họa Thủy lập tức làm theo, vô cùng phối hợp.
Lúc này Nguyên Tinh bước nhanh vào trong phòng.
“Giáo chủ, có người tìm cậu”.
“Tìm tôi? Ai thế?”, Lâm Chính hỏi.
Nguyên Tinh nhìn Bạch Họa Thủy, thấp giọng nói: “Người của đại hội, Long Giang Phong và bố cậu ta – Long Hâm”.
Vừa nghe nói thế, vẻ mặt Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Long Hâm thuộc cấp bậc nào ở đại hội?”
“Tôi chỉ có thể nói với cậu là quyền cao chức trọng”, Bạch Họa Thủy nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dẫn tôi đến văn phòng để tiếp đón”.
“Vâng”.
Không lâu sau, hai bố con Long Hâm được Nguyên Tinh và Mã Hải dẫn vào văn phòng chủ tịch Dương Hoa.
Chương 2027: Quỳ gối dập đầu
“Chủ tịch Lâm của các ông đâu?”, Long Giang Phong nhìn văn phòng không có ai thì cực kỳ bất mãn hỏi.
“Hai vị đợi một chút, chủ tịch Lâm sắp đến rồi, mời hai vị ngồi, tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị trà cho hai người”, Mã Hải mỉm cười nói, sau đó xoay người ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Nguyên Tinh đứng trước cửa văn phòng như đang theo dõi hai bố con.
Long Giang Phong mất kiên nhẫn đi qua đi lại trong văn phòng.
Long Hâm lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn xung quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại nơi Nguyên Tinh, đánh giá một hồi lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ bên cạnh thần y Lâm lại có người tài như vậy, thú vị đấy”, Long Hâm lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm.
“Người tài gì à? Bố, mấy người ất ơ này ấy à, bố gọi bừa một người cũng có thể đánh bại được chúng, sợ gì chứ?”, Long Giang Phong nói.
“Vậy sao con còn bị người ta dạy dỗ?”, Long Hâm hỏi ngược lại.
“Con… con chỉ sơ suất thôi”.
“Thất bại thì phải thừa nhận, lần này con có thể sống sót quay về, lần sau thì chưa chắc. Không phải lần nào cũng may mắn thế đâu”, Long Hâm nói.
Long Giang Phong há miệng nhưng không cãi lại được, ấm ức đến mức mặt đỏ bừng.
“Ông Long, để ông đợi lâu rồi”.
Lúc này một bóng người nhanh chân bước vào văn phòng, chính là Lâm Chính.
Long Giang Phong đưa mắt nhìn, trong mắt đầy lửa giận, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đánh chết người này.
Trái lại Long Hâm lại tỏ ra rất thản nhiên.
“Cậu là thần y Lâm nhỉ? Khí chất bất phàm này đúng là khiến người ta khó mà quên được, bái phục! Bái phục”.
“Vị này là?”
“Tôi là Long Hâm, còn đây là con trai tôi”, Long Hâm bình tĩnh nói.
“Thì ra là ông Long, thất lễ rồi”, Lâm Chính khách sáo nói.
“Thần y Lâm, chúng ta nói ngắn gọn một chút nhé. Trong người con trai tôi có độc cực mạnh, chỉ có cậu Lâm mới có thể chữa khỏi, mong thần y Lâm đừng làm khó bọn tôi, giải độc giúp con trai tôi, tôi cảm tạ vô cùng”, Long Hâm nói.
Lâm Chính khẽ cười, không nói gì, chỉ bước đến trước bàn làm việc ngồi xuống, tự mình rót một tách trà, uống một ngụm rồi nói: “Tại sao?”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã nói rõ lập trường của anh.
“Thằng khốn họ Lâm kia! Mày muốn chết! Mày có biết bố tao là ai không? Để tao nói cho mày biết, nếu mày không giải độc, tao bảo đảm ngày mai Dương Hoa của mày sẽ không nhìn thấy mặt trời”, Long Giang Phong tức giận và gầm lên liên tục.
“Trước đây cũng có người từng nói với tôi như thế, chỉ tiếc là người đó đã trở thành tù nhân của tôi rồi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Người trước đó có thể so với bọn tao được sao? Mày cũng không xem lại xem bọn tao đại diện cho ai, bọn chúng là cái thá gì? Mày đang coi thường bọn tao sao?”, Long Giang Phong gào lên.
“Chuyện này… có lẽ người khác không là gì nhưng có một người chắc là có cấp bậc cao hơn các người”, Lâm Chính suy nghĩ một chốc rồi nói.
“Được rồi, thần y Lâm, chúng ta không cần nói chuyện này nhiều nữa, nói trắng ra thì nếu cậu chịu cứu con trai tôi thì tôi không truy cứu chuyện này nữa. Đại hội điều tra cậu thế nào là chuyện của cậu và đại hội, tôi không hỏi đến nữa, thế nào?”, Long Hâm nghiêm túc nói.
“Thế nên các ông đến để ra lệnh cho tôi, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, ý của tôi không phải như vậy, tôi không dám ra lệnh cậu, chỉ là yêu cầu mà thôi. Tất nhiên cậu có quyền lựa chọn, nhưng tôi chỉ mong cậu có thể cẩn thận xem xét, vì một khi lựa chọn sai trong chuyện này thì sẽ không có cơ hội hối hận. Tôi hy vọng cậu có thể tự biết mình biết ta”, Long Hâm lạnh nhạt nói.
“Thú vị đấy”.
Lâm Chính không cảm xúc nói: “Vậy thì mời về cho”.
Nghe anh nói thế, Long Hâm bèn đứng dậy: “Thần y Lâm, cậu có ý gì? Cậu muốn từ chối tôi sao?”
“Tôi không thể từ chối à? Con trai ông bắt nạt người khác, làm xằng làm bậy ở Giang Thành, tôi không giết anh ta đã là nể mặt đại hội của ông lắm rồi, giờ ông còn chạy đến đây cầu xin tôi giải độc cho anh ta, ông nghĩ có khả năng à?”, Lâm Chính hừ một tiếng.
Long Hâm không ngờ thần y Lâm này lại có thái độ cứng rắn như vậy.
Chắc đối phương biết thân phận của ông ta.
Nếu đã thế, đối phương lại không chịu xuống nước, ngược lại còn có thái độ như thế khiến Long Hâm khá bất ngờ.
“Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh, nếu cậu đã biết thân phận của con trai tôi, dĩ nhiên cũng biết thân phận của tôi, nếu cậu không cứu con trai tôi, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Để tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, e là cậu và những người bên cạnh cậu đều sẽ phải chôn cùng cùng con trai tôi. Cậu có hiểu không?”, Long Hâm trầm giọng nói.
Ông ta vốn tưởng Lâm Chính sẽ nhượng bộ nhưng không ngờ Lâm Chính lại vỗ tay, thờ ơ nói: “Được đấy! Ông Long, nếu cậu đã nói thế thì được, làm phiền dẫn con trai ông về đi”.
“Thần y Lâm, cậu… có ý gì?”, Long Hâm lo lắng, đứng phắt dậy.
“Tôi sẽ chuẩn bị quan tài của mình ngay bây giờ, chờ được chôn chung với con trai ông. Nhưng hãy chuẩn bị quan tài cho con trai ông sau khi ông về đến nhà”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu… cậu nói gì?”, Long Hâm tức giận đến mức không nói nên lời.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại kiên quyết như thế…
“Họ Lâm kia, mày… mày dám?”, Long Giang Phong điên tiết đến mức đỏ bừng cả mặt, cả người run rẩy.
“Sao tôi lại không dám? Long Giang Phong, nếu anh không sợ chết thì đánh cược mạng của anh ra đây. Anh về nhà chờ chết, tôi ở đây chờ cường giả của đại hội đến. Thế nào? Anh dám không?”, Lâm Chính híp mắt nhìn Long Giang Phong.
Cả người Long Giang Phong run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn run rẩy lùi về sau, ấp úng định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Ai cũng có thể nhìn ra hắn đang rất sợ.
Chết?
Hắn không muốn chút nào.
“Bố… bố…”, Long Giang Phong run rẩy nhìn Long Hâm.
Long Hâm biết mình không đe dọa được Lâm Chính, chỉ đành hỏi: “Thần y Lâm, cậu… muốn thế nào?”
“Sở dĩ tôi hạ độc con trai ông là vì con trai ông sỉ nhục, bắt nạt bạn của tôi. Đây là tội không thể tha nên tôi muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi bạn tôi”.
“Không thành vấn đề”, Long Hâm đáp.
“Bố, chuyện này… sao được chứ?”, Long Giang Phong vội vã nói.
“Câm miệng! Có thể bảo toàn được mạng sống thì chuyện này có là gì? Đừng nói là quỳ, dù có phải dập đầu cũng phải làm”, Long Hâm quát.
Long Giang Phong nôn nóng giậm chân, không nói nên lời.
Nhưng Long Hâm đã đồng ý.
“Thần y Lâm, bây giờ cậu gọi bạn cậu đến, tôi bảo Long Giang Phong cúi đầu xin lỗi”.
“Đừng vội, có lẽ ông vẫn chưa hiểu rõ tư thế dập đầu tạ tội, không đơn giản như ông nghĩ đâu”.
“Không đơn giản? Vậy… thần y Lâm muốn thế nào?”
“Tôi muốn con trai ông công khai dập đầu xin lỗi, lấy thân phận đại hội của ông để quỳ gối”, Lâm Chính nói.
Chương 2028: Tôi không phải đối thủ của cậu ta
Long Hâm không muốn cược.
Nếu nói ngay cả thần y Khâu cũng không chắc chắn được trăm phần trăm có thể chữa khỏi cho Long Giang Phong, bây giờ ông ta ngoại trừ nhân nhượng Lâm Chính ra, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Long Hâm không ngờ Lâm Chính lại dám nói ra lời như vậy.
“Khốn nạn!”.
Long Hâm nổi giận, đột nhiên đứng dậy quát lớn: “Thần y Lâm! Cậu thật to gan! Cậu có biết cậu đang nói gì không? Muốn tôi dùng thân phận đại hội để xin lỗi cậu? Cậu không phải đang sỉ nhục tôi, mà là cậu đang sỉ nhục đại hội! Cậu có biết hậu quả là gì không?”.
“Hậu quả? Tôi không biết, tôi chỉ biết chuyện gì cũng phải theo quy tắc, đại hội cũng là nơi theo quy tắc. Không có quy tắc thì không thành khuôn khổ, sở dĩ đại hội có sức thuyết phục là vì luôn tuân thủ quy tắc. Tôi biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt mất tích ở Giang Thành, tôi có hiềm nghi, nên tôi phối hợp với người của đại hội điều tra. Nhưng Long Giang Phong con trai ông không chỉ làm việc ác, mà còn dùng danh tiếng của đại hội ức hiếp người khác, gây hại cho dân chúng, thậm chí còn động đến người của tôi. Hành vi của anh ta là hợp quy tắc của đại hội sao? Nếu đại hội thật sự can thiệp vào chuyện này, ai xui xẻo còn chưa chắc! Long Hâm, tôi nói với ông thế này, hoặc là ông bảo con trai ông xin lỗi trước công chúng, hoặc là ông về lo hậu sự cho con trai ông đi. Ông cũng có thể báo cáo chuyện này với đại hội, xem đại hội sẽ đứng về phía ông hay là đứng về phía tôi”, Lâm Chính hút thuốc, lạnh lùng nói.
“Cậu…”, ánh mắt Long Hâm lạnh lẽo, sự nhẫn nại của ông ta như đã bị Lâm Chính làm mất sạch.
Người của đại hội cao ngạo đến mức nào, sao có thể công khai xin lỗi?
Nếu vậy, uy nghiêm của đại hội sẽ giảm mạnh, hơn nữa một khi làm như vậy, e rằng đám người Long Hâm sẽ không còn tư cách ở lại đại hội nữa.
Ông ta phân rõ nặng nhẹ, đây không phải vấn đề mặt mũi, đây là vấn đề kế sinh nhai của cả gia tộc Long Hâm sau này.
“Bố nói lời dư thừa với tên ngu ngốc này làm gì? Chúng ta giải quyết anh ta trước, nếu anh ta không chịu cứu chữa cho con thì giết anh ta, cùng lắm một mạng đổi một mạng!”, Long Giang Phong tức giận nói.
Anh ta nói xong, Long Hâm gật đầu: “Giang Phong nói không sai, thần y Lâm, nếu con trai tôi có chuyện gì, chắc chắn cậu cũng không sống được! Tôi hi vọng cậu có thể cân nhắc nặng nhẹ. Nếu không, tôi cũng chỉ đành không khách sáo nữa”.
“Xem ra hai vị không phải đến đây để thượng lượng với tôi xử lý chuyện này”, Lâm Chính dập tắt thuốc lá, hỏi.
“Không sai, tao đến để ra lệnh cho mày! Mày không có lựa chọn nào khác!”, Long Giang Phong mắng chửi.
“Nếu đã như vậy thì không còn gì phải thương lượng nữa”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Nếu hai vị muốn rời đi, cửa lớn ở đó. Nếu hai vị muốn động tay thì ra tay đi! Nhưng tôi phải nhắc nhở một câu, hi vọng các người có thể suy nghĩ thận trọng. Bởi vì một khi ra tay thì không thể hối hận. Ông ra tay thì đồng nghĩa tôi sẽ không cứu con trai ông, ông rõ chưa, ông Long?”.
Nghe được lời nói đó, Long Hâm lo lắng, hơi do dự.
Long Giang Phong lại không quan tâm những cái đó.
Hắn không ưa Lâm Chính từ lâu, vừa mắng chửi vừa, bước nhanh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Long Giang Phong đấm vào bàn làm việc trước mặt Lâm Chính.
Sức mạnh hung bạo làm bàn nứt ra.
“Ồ?”, Lâm Chính không hề hoảng sợ: “Xem ra ông đã mời được thần y cho con trai ông? Nếu không thì cậu ta không thể nào có sức mạnh như vậy”.
“Thần y Lâm, người có thể khiến tôi cúi đầu không nhiều, tôi đã đích thân đến tìm cậu, là cậu không nể mặt tôi đấy. Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình!”.
Long Hâm nghiến răng, quyết định dùng vũ lực ép Lâm Chính khuất phục.
Nhưng ngay khi ông ta đinh ra tay.
Cốc cốc cốc.
Cửa văn phòng vang tiếng gõ cửa, sau đó Mã Hải nhanh chân bước vào văn phòng.
“Chủ tịch Lâm, có khách quý cầu kiến!”.
“Ai?”.
“Thần y Lâm, sao cậu quên mất tôi rồi? Ha ha ha…”.
Tiếng cười lớn vang lên, sau đó một giọng nói đĩnh đạc truyền vào.
Nhìn lại thì là Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên.
“Thiên phó chưởng môn?”, Long Hâm ngạc nhiên.
Ông ta đã từng gặp Thiên Diệp.
Nhưng Thiên Diệp dường như không nhìn thấy Long Hâm, dừng ánh mắt trên người Lâm Chính.
“Thiên phó chưởng môn, sao ông lại đến Giang Thành rồi?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chưởng môn phái tôi đến đây gặp cậu, thuận tiện hỏi xem quyết định của cậu như thế nào…”, Thiên Diệp cười nói, ánh mắt mong chờ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không ngừng lắc đầu: “Thiên phó chưởng môn, tôi vẫn câu nói đó, tôi sẽ không cân nhắc chuyện gia nhập Tử Huyền Thiên, cho nên mời ông về cho”.
“Thần y Lâm, nếu cậu đã vô ý, chúng tôi cũng sẽ không vội. Cậu cứ suy nghĩ đi, chúng tôi không yêu cầu cậu phải trả lời chúng tôi ngay bây giờ”, Thiên Diệp hơi thất vọng, vội vàng lên tiếng.
Long Hâm nghe vậy, ngạc nhiên không thôi.
“Thiên phó chưởng môn! Lời ông nói là ý gì? Ông đích thân đến Giang Thành, chiêu mộ thần y Lâm vào Tử Huyền Thiên?”, Long Hâm tiến tới hỏi.
Thiên Diệp bấy giờ mới phản ứng lại, quái lạ nhìn Long Hâm: “Ồ? Ông Long Hâm? Sao ông lại chạy đến đây?”.
“Tôi… không có gì…”, Long Hâm nhíu mày, không trả lời vấn đề này.
Thiên Diệp cũng không tức giận, tiếp tục nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, tóm lại chưởng môn dặn dò, lúc nào cậu muốn vào Tử Huyền Thiên thì cứ điện thoại cho tôi là được, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn rộng mở với cậu!”.
“Được, cảm ơn ông”, Lâm Chính gật đầu.
Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu cũng kiêu ngạo thật đấy. Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đích thân đến mời cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, cậu lại từ chối? Cậu không coi trọng võ học của Tử Huyền Thiên sao?”.
“Phải thì đã sao?”, Lâm Chính trả lời thẳng.
“Cậu nói gì?”, Long Hâm nổi giận, còn định nói gì, Thiên Diệp vội vàng ngăn lại: “Ông Long Hâm đừng giận, đừng giận! Chuyện này không trách thần y Lâm”.
“Không trách cậu ta? Cậu ta sỉ nhục Tử Huyền Thiên các ông như vậy, ông là phó chưởng môn Tử Huyền Thiên sao lại không giận? Chẳng lẽ ông không muốn bảo vệ tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên sao?”, Long Hâm âm trầm quát lên.
Ông ta không phải cảm thấy bất bình, mà là muốn làm rõ mối quan hệ của Tử Huyền Thiên và Lâm Chính.
Nhưng Thiên Diệp lại cười khổ lắc đầu: “Ông Long Hâm, chuyện này chẳng có gì mà sỉ nhục với không sỉ nhục. Thực ra thần y Lâm quả thật không cần phải xem trọng võ học của Tử Huyền Thiên, bởi vì tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm”.
“Cái gì?”.
Long Hâm giật mình, khó tin nhìn Thiên Diệp: “Ông… không phải đối thủ của cậu ta? Sao thế được?”.
Thiên Diệp là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực cao siêu, không hề tầm thường.
Long Hâm cũng biết danh tiếng của Thiên Diệp ở bên ngoài, dù là ông ta ra tay cũng không dễ đối phó với một nhân vật như vậy, nhưng Thiên Diệp lại nói mình không phải đối thủ của thần y Lâm?
Thần y Lâm này… thật sự lợi hại thế sao?
Long Hâm không dám tin.
Đúng lúc đó, Thiên Diệp lại nói ra một câu đáng kinh ngạc.
“Ông Long Hâm, thực ra chưởng môn của chúng tôi cũng từng nói, nếu thần y Lâm dùng hết thực lực… ông ấy… cũng chưa chắc có thể địch lại thần y Lâm!”.
Ông ta nói vậy, Long Hâm lập tức hóa đá tại chỗ.
Chương 2029: Khuất phục
Chưởng môn của Tử Huyền Thiên!
Chủ nhân chân chính của Tử Huyền Thiên!
Đó là tồn tại ở cấp bậc nào, Long Hâm hiểu rõ nhất!
Mặc dù ông ta là người của đại hội, hơn nữa cũng có địa vị nhất định trong đại hội, nhưng nếu đối mặt với bá chủ siêu cấp trấn giữ một phương này, ít nhiều cũng phải nể mặt người đó, hành lễ với người đó.
Cao thủ như vậy là nhân vật mà đại hội kính trọng nhất.
Thực lực của người đó càng không thể nghi ngờ!
Đối mặt với ông ta, e rằng Long Hâm không qua được mấy chiêu.
Bá chủ đáng sợ như vậy mà lại nói chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính?
Đùa gì chứ?
Long Hâm hơi chấn động, không suy nghĩ được gì.
Nếu vậy, mình có thể là đối thủ của thần y Lâm không?
“Thiên phó môn chủ, ông đừng nói lung tung! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa, cậu ta chỉ là một kẻ chơi đùa với kim may… sao cậu ta có thể là đối thủ của người đó… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, Long Hâm hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Ông Long, ông đang nghi ngờ nhân cách của tôi sao? Vô duyên vô cớ tôi gạt ông làm gì? Ngoài ra, cái gì mà kẻ chơi đùa với kim may? Thần y Lâm là một y võ rất mạnh, cậu ấy cũng là đối tượng trọng điểm mà Tử Huyền Thiên chiêu mộ, xin ông hãy tôn trọng, chú ý lời ông nói!”, Thiên Diệp hơi tức giận, hùng hồn quát.
Long Hâm ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính không muốn kéo Tử Huyền Thiên vào chuyện này, bèn lên tiếng: “Thiên phó chưởng môn, ông ra phòng khách nghỉ ngơi một lát, tối lại tôi sẽ nói Mã Hải dẫn ông đi dạo một vòng. Chỗ tôi có chút việc riêng cần xử lý, lát nữa sẽ tiếp đãi ông sau, ông thấy được không?”.
“Được, tôi không quấy rầy cậu nữa. Nhưng thần y Lâm, nếu cậu gặp phải rắc rối gì thì hãy nói với tôi, Tử Huyền Thiên chúng tôi đứng về phía cậu, dù người chọc giận cậu có là ai!”.
Thiên Diệp nhìn Long Hâm thật lâu, sau đó quay người rời đi.
Long Hâm có vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Thiên Diệp đang làm gì vậy?
Nịnh nọt bợ đỡ sao?
Hơi quá rồi nhỉ?
Ông ta là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên!
Có cần phải thế không?
Chẳng lẽ thực lực của thần y Lâm thật sự trác tuyệt phi phàm, đến nỗi Thiên Diệp cũng phải cúi đầu trước cậu ta?
Nghĩ đến đó, tim Long Hâm đập mạnh dữ dội.
“Được rồi, ông Long, nên xử lý chuyện của chúng ta thôi! Ông có thể ra tay rồi, nếu tôi thua dưới tay ông thì tùy ông xử lý”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đây là mày nói đấy nhé!”, Long Giang Phong quát, sau đó ra tay trước.
Bốp!
Hắn vừa mới bước ra, Long Hâm đã tát mạnh vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong xoay tại chỗ một vòng, đầu choáng váng, trên gò má in rõ dấu tay đỏ chót.
“Bố… bố đánh con làm gì?”, Long Giang Phong ấm ức tột cùng.
“Con im miệng cho bố!”, Long Hâm mắng chửi, sau đó vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, vừa rồi… vừa rồi đã xúc phạm cậu, mong cậu đừng trách tội, Long Hâm… xin lỗi cậu…”.
“Sao? Không ra tay nữa à?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Không dám… Không dám…”.
“Nếu đã không dám thì bảo con trai ông xin lỗi trước mặt mọi người đi, dùng danh nghĩa của đại hội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện đó…”.
Long Hâm do dự.
Ông ta có thể co cũng có thể dãn.
Để bảo vệ con trai, ông ta đồng ý cúi đầu, nhưng nếu kéo cả đại hội vào thì tính chất lại khác.
“Thần y Lâm, cậu bắt con trai tôi dập đầu thì không thành vấn đề. Đừng nói là dập đầu, dù có chặt hai chân nó, bắt nó quỳ trước mặt cậu cũng được. Nhưng nếu kéo đại hội vào chuyện này… thế thì không những sẽ mang đến rắc rối vô tận cho tôi, mà bên phía thần y Lâm cậu… lúc đó cũng rất khó xử…”, Long Hâm khó xử nói.
“Tôi biết, tôi đang muốn các người khó xử. Ông phải hiểu lần này con trai ông đã động đến người của tôi, còn làm việc ác trên địa bàn của tôi. Tôi nói thế này vậy, tôi vốn định giết anh ta rồi! Nếu không phải đại hội sắp mở, tôi không muốn trở mặt với đại hội, hôm nay hai bố con ông đừng hòng ra khỏi Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Tên họ Lâm kia, anh nói cái gì?”, Long Giang Phong tức giận, còn định nói thêm gì đó.
“Im miệng!”.
Long Hâm giận dữ gào lên, sau đó quay người tát vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong ngã ngồi xuống đất, miệng lạo xạo một hồi nhổ ra hai chiếc răng, vô cùng chật vật.
“Bố…”.
“Thứ vô dụng! Im miệng cho tao! Mày còn dám bất kính với thần y Lâm, tao sẽ đẩy mày từ đây xuống!”, Long Hâm đỏ mắt, nghiêm nghị hét lên.
Long Giang Phong run rẩy cả người, đâu còn dám lên tiếng nữa.
Lần đầu tiên hắn thấy bố mình tức giận như vậy…
“Thần y Lâm, tôi biết con trai tôi làm chuyện khiến người người oán giận, khó mà tha thứ. Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, cậu nghĩ thêm cách nào đó hòa giải đi. Chỉ cần không kéo đại hội vào chuyện này, cậu muốn tôi làm gì cũng được! Hay là… Long Hâm quỳ gối trước cậu!”, Long Hâm nói, sau đó quỳ hẳn xuống.
Lâm Chính nhíu mày, không ngăn cản, lại bực dọc lên tiếng: “Long Hâm! Ông quỳ thì có tác dụng gì?”.
“Thần y Lâm…”.
“Thôi được, niệm tình ông thương yêu con trai, tôi cũng không làm khó ông nữa”.
Lâm Chính lắc đầu, lấy một viên đan dược từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Cho con trai ông uống đi!”.
“Đây là?”.
Long Hâm mừng rỡ, vô cùng kích động, vội vàng chộp lấy đan dược nhét cho Long Giang Phong.
Long Giang Phong vội vàng nuốt xuống, sau đó mới hỏi: “Đây là thuốc giải sao?’.
“Không phải, là một loại độc khác”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, hai bố con họ lập tức trợn tròn mắt.
Long Giang Phong sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất.
Độc này còn chưa giải xong lại uống một loại độc khác?
Chương 2030: Đoàn làm phim xảy ra chuyện
“Thần y Lâm, cậu…”.
“Long Hâm, chuyện này không có cơ hội hòa giải, nhưng tôi có thể cho ông cơ hội. Đại hội sắp mở, mà bên phía đại hội tôi không có ai quen biết, cho nên tôi muốn nhờ ông thay tôi làm việc, làm xong việc, tôi sẽ giải độc trên người con trai ông”.
“Cậu muốn tôi làm gì cho cậu?”, Long Hâm căng thẳng, nghiêm nghị hỏi.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra. Ông hãy về trước, trước khi tìm ông thay tôi làm việc, tôi sẽ định kỳ cho con trai ông một viên thuốc hòa hoãn, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại”, Lâm Chính nói.
“Nhưng con trai tôi không kiên trì được lâu nữa”.
“Viên thuốc độc vừa rồi thực ra cũng là thuốc giải, độc trong cơ thể con trai ông đã thay đổi, độc tố trước kia đều được loại bỏ. Tối nay con trai ông sẽ phát sốt, đồng thời tiêu chảy suốt đêm, ngày mai vẫn có tinh thần phấn chấn. Chỉ là cứ cách ba ngày sẽ nôn ra máu một lần, nhưng mấy chuyện đó đều là bình thường, ông không cần lo”.
Long Hâm nghe vậy thì im lặng một lúc, cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khuất phục: “Thôi được, thần y Lâm, tôi chỉ có thể tin cậu một lần, tôi đợi điện thoại của cậu”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Tạm biệt!”.
“Mã Hải, tiễn khách!”.
“Không cần đâu, chúng tôi tự về”, Long Hâm hơi cúi người, sau đó mắng Long Giang Phong: “Thứ làm mất mặt, đi!”.
Nói xong, ông ta đùng đùng đi ra ngoài cửa.
“Long Hâm!”, lúc này Lâm Chính đột nhiên gọi.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo?”, Long Hâm dừng bước quay đầu lại.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói với ông một câu, có vài chuyện đã quyết định thì phải kiên trì, đừng tự tiện thay đổi. Nếu ông có thể kiên trì quyết định hiện tại của ông, tôi bảo đảm ông sẽ không hối hận vì lựa chọn của ông ngày hôm nay!”, Lâm Chính nói.
Long Hâm nghe vậy, suy tư một lúc, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi!”.
Sau đó ông ta dẫn Long Giang Phong ra khỏi tòa nhà Dương Hoa.
“Giáo chủ, cậu nghĩ Long Hâm có báo cáo chuyện này lên đại hội không? Dù sao cậu cũng đã đe dọa thành viên của đại hội. Đại hội biết được chắc chắn sẽ can thiệp, đến lúc đó giáng tội xuống, e là chúng ta… khó mà chống đỡ được”, Nguyên Tinh vẫn mãi ở bên quan sát tiến lên, lo lắng hỏi.
“Yên tâm, sẽ không đâu. Long Hâm này cực kỳ yêu thương con trai mình, ông ta chắc chắn sẽ không báo lên đại hội, nhưng con trai ông ta thì không thành thật như vậy”, Lâm Chính nói.
“Người trẻ tuổi lúc nãy sao?”.
“Dù có thế nào, bây giờ chúng ta cũng có thêm tai mắt bên phía đại hội, đây là chuyện cực kỳ tốt đối với chúng ta. Chỉ tiếc đại hội quản lý nghiêm ngặt, không thể cài tai mắt, nhưng hiện nay chúng ta cũng có thể biết được một vài tin tức của đại hội, có lợi ích rất lớn cho việc tham dự đại hội sau này”.
“Giáo chủ anh minh!”.
“Được rồi, chuyện ở đây giao cho tôi xử lý, ông hãy sắp xếp chỗ ở cho đám người Bạch Họa Thủy trước, trông coi cẩn thận, tuyệt đối không được để bọn họ chạy trốn. Tôi đi đến Học viện Huyền Y Phái một chuyến, có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
“Vâng, giáo chủ!”.
Lâm Chính lập tức đứng dậy, đi về phía Học viện Huyền Y Phái.
Lúc này, Lạc Thiên và Tô Nhu đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở đây.
Lạc Thiên hồi phục rất tốt, nhưng Tô Nhu vẫn rất lo âu, suốt ngày lo lắng sợ sệt.
“Tiểu Nhu”.
Lâm Chính giả trang thân phận, dùng dáng vẻ bình thường đi vào.
“Lâm Chính? Anh đã đi đâu vậy?”.
Tô Nhu nhìn thấy người đi vào, sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Vì sao em gọi mãi mà không liên lạc được anh?”.
“Điện thoại anh hư rồi…”, Lâm Chính tùy tiện tìm một cái cớ.
Tô Nhu trợn mắt, vội vàng lấy một chiếc thẻ trong người ra nhét vào tay Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Trong thẻ này có năm triệu tệ, mật mã là ngày sinh của em. Anh nghe đây, anh hãy mau rời khỏi Giang Thành, đừng quay về nữa, nghe rõ chưa? Bây giờ Giang Thành rất nguy hiểm!”.
“Tiểu Nhu, không sao nữa rồi…”.
“Anh đi mau đi!”, Tô Nhu tức giận giậm chân.
Lâm Chính không biết nên nói thế nào.
May là Lạc Thiên chạy đến, kịp thời giải vây cho Lâm Chính.
“Tiểu Nhu, cậu đừng lo quá. Mình nhận được tin, nói là Chủ tịch Lâm đã gặp người của Thương Minh, chuyện này đã được Chủ tịch Lâm giải quyết, cậu đừng suốt ngày sợ bóng sợ gió nữa!”, Lạc Thiên cười nói.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm giải quyết?”, Tô Nhu kinh ngạc không thôi.
“Đúng, giải quyết cả rồi”, Lạc Thiên cười nói.
Tô Nhu ngây ra tại chỗ một lúc lâu, có lẽ vẫn không thể chấp nhận được.
Lâm Chính biết thời gian này Tô Nhu chịu nhiều kích động, cũng không tiện gây thêm rắc rối cho cô, thế là tự động rời đi, để Lạc Thiên đi cùng Tô Nhu.
Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng bệnh của học viện mấy bước, một cuộc điện thoại gọi đến.
Khi lấy điện thoại ra xem, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Người gọi đến là Tống Kinh.
Lâm Chính vội vàng bắt máy.
“Ông Tống, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, Chiến Hổ 2 đã quay xong, nhưng đoàn làm phim xảy ra chuyện… Cậu có thể ra mặt giải quyết chuyện này được không?”, Tống Kinh sốt ruột nói.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”.
“Đoàn làm phim… bị bắt nhốt rồi…”.
“Cái gì?”.