Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186-190
Chương 186: Cháu sẽ dự xong bữa tiệc mừng thọ này (1)
Bố nuôi Khai Giang?
Tô Nhu không ngờ người này lại có thân phận như vậy.
Sắc mặt cô có vẻ khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm ông lão kia với vẻ khó tin.
Một người có thể khiến ông nội mình gọi là ông anh thì sao có thể là nhân vật tầm thường chứ?
Không ngờ nhà họ Khai lại mời hẳn người lợi hại như vậy tới.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Ông cụ Trương cũng không ngờ nhà họ Khai lại tích cực như vậy, xem ra hôm nay không được yên ổn rồi.
Ông ta áy náy nhìn Tô Quảng và Lâm Chính, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
“Mọi người làm sao vậy?”, cũng không biết là cố tình hay vô ý, Nhiễm Tái Hiền đưa mắt lướt qua đại sảnh, khó hiểu hỏi. Ông ta nhanh chóng chú ý đến Mã Hải, hai mắt lập tức sáng lên: “Chà, đây chẳng phải là ông chủ Mã sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi!”.
“Ông Nhiễm, chào ông, chào ông!”, Mã Hải nhăn nhó cười.
“Sao cậu lại ở đây?”.
“À… tôi đến chúc thọ ông cụ Trương!”.
“Có lòng, có lòng”, Nhiễm Tái Hiền mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
“Hai người quen nhau sao?”, ông cụ Trương ngượng ngập tiếp lời.
“Có duyên gặp nhau một lần, lúc ông chủ Mã đến Yên Kinh học”, Nhiễm Tái Hiền cười đáp.
“Tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng Mã Hải được lợi rất nhiều”, Mã Hải khiêm tốn nói.
Nhiễm Tái Hiền cười lớn.
Khai Giang ở bên này nháy mắt với Khai Mạc.
Khai Mạc lập tức hiểu ý, vội vàng xông tới kêu lên: “Ông nội, xin ông hãy lấy lại công bằng cho cháu”.
“Cháu làm cái gì vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Trương cháu, cháu gây rối gì hả?”, Nhiễm Tái Hiền nhíu mày.
“Không phải đâu ông, bọn cháu thực sự rất uất ức!”, Khai Mạc nói đầy căm phẫn.
Đám cậu chủ Việt ở bên cạnh cũng vội vàng thêm dầu vào lửa.
“Ồ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các cháu kể rõ ràng ông nghe nào!”, Nhiễm Tái Hiền tò mò hỏi.
“Ông, chuyện là thế này…”
Khai Mạc kể lại toàn bộ chuyện ở trường đua ngựa, đương nhiên cũng thêm mắm dặm muối vào, dù sao sau khi nghe xong, Nhiễm Tái Hiền nổi trận lôi đình, giậm chân bình bịch.
“Ông Trương, có chuyện này thật sao?”, Nhiễm Tái Hiền chất vấn.
Sắc mặt ông cụ Trương không được tự nhiên lắm, cười đáp: “Ông Nhiễm, đây là chuyện của bọn trẻ, chúng ta cười cho qua đi, đừng nhúng tay vào làm gì, nào, uống rượu thôi!”.
“Rượu chè cái gì?”, Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng: “Ông Trương, đừng bảo là tôi không nể mặt ông, ông làm ăn cái kiểu gì vậy? Hơn nữa, đây chỉ là chuyện của bọn trẻ sao? Đây là chuyện của nhà họ Khai, là chuyện của nhà họ Việt, là chuyện của tỉnh Quảng Liễu, lại càng là chuyện của nhà họ Trương! Nếu đồn ra ngoài thì ông biết sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào không? Sao ông có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?”.
“Việc này…”, ông cụ Trương á khẩu.
“Đứa nào là Lâm Chính?”, Nhiễm Tái Hiền tức giận quát hỏi.
“Ông nội, là anh ta”, Khai Mạc vội vàng chỉ về phía Lâm Chính.
Nhiễm Tái Hiền nhìn Lâm Chính một cái, lên tiếng: “Mau báo cảnh sát đi, lừa đảo hơn tỷ tệ, đây là vụ án lớn, không được qua loa!”.
“Vâng”, cậu chủ Việt lập tức móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Khoan đã!”, ông cụ Trương vội lên tiếng.
“Ông Trương, chuyện này không liên quan lắm đến nhà họ Trương, sẽ không liên lụy đến ông đâu, nhưng ông cũng đừng nhúng tay vào, nếu không tôi cũng khó xử”, Nhiễm Tái Hiền bình thản nói.
Sắc mặt ông cụ Trương tái mét.
Có vẻ Nhiễm Tái Hiền chắc chắn sẽ nhúng tay giải quyết vụ này.
Nếu ông ta đã quyết định thì e là ông cụ Trương cũng khó mà bảo vệ được Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Mã Hải đột nhiên bước tới, lạnh lùng quát nhỏ.
“Ông Nhiễm! Ông nói hay thật đấy, cậu Lâm Chính là chồng cô Tô Nhu, còn cô Tô Nhu là cháu gái ông Trương, sao chuyện này lại không liên quan đến ông Trương chứ? Hơn nữa chuyện gì cũng phải có chứng cứ, ông có thể kiện Lâm Chính tụ tập cá cược, như vậy thì đám Khai Mạc cũng không thoát khỏi quan hệ, nhưng ông lại nói bọn họ lừa đảo? Vậy mời các ông đưa ra chứng cứ!”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
“Ông Mã, ông…”
“Ông Mã hãy ăn nói thận trọng! Người này từ Yên Kinh đến đấy!”.
“Không đắc tội được đâu!”.
Đám khách khứa xung quanh vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng vô ích.
Mã Hải biết rõ bối cảnh của Nhiễm Tái Hiền hơn những người này.
“Tôi chỉ luận việc mà xét, ông Nhiễm, chúng ta cũng từng có duyên gặp nhau một lần, trong mắt tôi, ông chắc chắn là một người rất chính trực, chắc sẽ không làm những việc như ỷ thế hiếp người, dùng quyền mưu lợi đâu, ông nói xem có đúng không?”, vẻ mặt Mã Hải đầy nghiêm túc, nói.
Chương 187: Cháu sẽ dự xong bữa tiệc mừng thọ này (2)
Ai nấy nghe xong đều thấy nổi da gà.
Cho dù là các ông lớn của Giang Thành cũng không dám ho he tiếng nào.
Mã Hải chẳng khác nào dùng cả tài sản tính mạng để bảo vệ Lâm Chính!
Có cần phải vậy không?
Cho dù một số ông chủ biết thân phận của Lâm Chính thì cũng không dám lên tiếng vào lúc nào, dù sao chỉ cần sơ sẩy, thì có thể sẽ rước họa vào thân.
“Mã Hải! Ý ông là sao?”.
“Ông đang nghi ngờ ông Nhiễm sao?”.
“Khốn kiếp, một thương nhân chó má mà cũng dám ăn nói với ông Nhiễm như vậy, ông tưởng ông làm một con chó của tập đoàn Dương Hoa thì ghê gớm lắm sao?”.
“Có tin tôi khiến ông không ra khỏi được Quảng Liễu không?”.
Những người phía sau mấy gia tộc đều phẫn nộ nói.
Mã Hải mới nổi lên bao lâu chứ? Đó còn là ôm đùi tập đoàn Dương Hoa nữa, nếu Chủ tịch Lâm thần bí của tập đoàn Dương Hoa đứng ở đây, nói không chừng Nhiễm Tái Hiền còn nể mặt mấy phần, nhưng Mã Hải nhỏ bé mà cũng dám ngông cuồng như vậy? Đúng là quá láo xược!
Quả nhiên, sắc mặt Nhiễm Tái Hiền đã tái mét.
“Giang!”, Nhiễm Tái Hiền bình tĩnh lên tiếng.
“Bố nuôi”, Khai Giang bước tới.
“Bắt người”, Nhiễm Tái Hiền lại mở lời, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.
“Vâng”, Khai Giang gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi trước mặt mọi người.
“Ông Nhiễm!”, Mã Hải cuống lên.
“Tổng giám đốc Mã, tôi cứ tưởng cậu là một người thông minh, bây giờ xem ra tôi đã nhầm rồi… Cậu yên tâm, Nhiễm Tái Hiền tôi chắc chắn sẽ không ỷ thế hiếp người, dùng quyền mưu lợi, nhưng rốt cuộc sự thực như thế nào sẽ có các đồng chí điều tra. Nếu Lâm Chính trong sạch, thì Nhiễm Tái Hiền tôi sẽ không làm khó, nhưng nếu cậu ta không trong sạch, thì cho dù tôi không nói, cậu ta cũng không ra được khỏi tỉnh Quảng Liễu này”.
Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói.
Lần này ông ta cũng đã nổi giận.
Mã Hải rõ ràng là muốn trở mặt với ông ta mà, nếu đã vậy thì ông ta cũng không cần phải khách sáo. Đã gần mười năm nay ông ta không nổi giận với ai, Mã Hải này là người đầu tiên.
Khai Giang tắt điện thoại.
“Người đã đến chưa?”.
“Bố yên tâm đi, con bảo chú ba đích thân dẫn quân đến bắt người!”.
“Tốt”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu.
“Chú ba?”.
“Ông Hoành?”.
“Nhà họ Khai đúng là có thể diện ghê, bảo hẳn ông Hoành đến đây!”.
“Thằng nhãi này ăn đủ rồi!”.
Đám khách khứa vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính chỉ còn lại sự thương hại.
Ông cụ Trương siết chặt nắm tay.
Chuyện đến nước này thì ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ông già, ông đã thấy chưa? Đây là chuyện đã định rồi! Đây còn là ông Nhiễm nương tay, nếu không nhà họ Trương chúng ta đã gặp họa rồi”, bà cụ Trương nhìn ông cụ Trương, hừ một tiếng.
“Chỉ có thể nói là tôi vô dụng! Tôi vô dụng!”.
Đôi mắt già nua của ông cụ Trương đục ngầu, vô cùng thương cảm.
Nếu ông ta có bản lĩnh, thì sao lại bị người ta càn rỡ ngay trong tiệc mừng thọ chứ?
“Ông em đừng buồn, tôi đã nói rồi, chuyện này ai đúng ai sai, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng. Nếu cậu Lâm Chính này quả thực lừa đảo một số tiền lớn như vậy, ông bảo vệ cậu ta còn có ý nghĩa gì? Nếu cậu ta không làm, thì tôi sẽ đích thân đưa cậu ta về, ông đã hài lòng chưa?”, Nhiễm Tái Hiền nói.
“Ông em? Ông gọi thế tôi không nhận nổi đâu!”.
Ông cụ Trương cắn răng, xua tay nói: “Trương Trung Hoa tôi không với tới nổi! Ông Nhiễm, nếu đã hết tình cạn nghĩa thì chúng ta cứ khách sáo một chút đi!”.
Ông ta vừa dứt lời, ai nấy đều biến sắc.
“Ông điên rồi?”, bà cụ Trương sợ đến nỗi tái mặt, vội vàng bước tới nói: “Ông anh Nhiễm, ông đừng để bụng, đầu óc lão già chết tiệt này lại có vấn đề gì! Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi ông!”.
“Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của Trung Hoa, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu phải nói thì tôi chỉ có thể nói lời xin lời”, Nhiễm Tái Hiền bình thản đáp.
Trương Trung Hoa bảo vệ con cháu, ông ta cũng vậy, lúc này thì sẽ không ai nhường ai!
Ông cụ Trương không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Lâm Chính.
“Ông xin lỗi, là ông không có bản lĩnh…”, ông cụ Trương khàn giọng nói, giọng nói đầy bi ai.
“Không, ông đã làm rất tốt rồi!”.
Lâm Chính điềm nhiên nói: “Nhưng rất tiếc, hôm nay không ai có thể đưa cháu đi! Ông ba nhà họ Khai không thể, Nhiễm Tái Hiền lại càng không thể! Cháu sẽ dự xong bữa tiệc mừng thọ này với ông!”.
Anh vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức trở nên im phăng phắc.
Chương 188: Cắt đứt quan hệ (1)
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Đầu óc mọi người chẳng khác nào nồi nước sôi, sôi lên sùng sục.
Ngay cả ông cụ Trương cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ngây ra nhìn Lâm Chính, không dám tin vào những lời anh nói.
Chỉ thấy Lâm Chính ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, ánh mắt như giếng cổ tĩnh lặng.
Dường như những lời vừa rồi chỉ là một câu hỏi thăm rất đơn giản.
Phản rồi!
Đúng là phản thật rồi!
Người nhà họ Khai, nhà họ Việt đều tức đến xì khói.
“Tên này thật là ngông cuồng!”.
“Hừ, ranh con không biết trời cao đất dày!”.
“Lát nữa xem anh ta khóc như thế nào!”.
Những tiếng phẫn nộ vang lên.
Rất nhiều khách khứa cũng không nghe lọt tai lời Lâm Chính nói.
Ngay cả ông cụ Trương cũng bó tay, anh dựa vào đâu mà chắc chắn mình sẽ bình an vô sự như vậy?
Anh tưởng anh là ai chứ?
Chỉ là một thằng ở rể nhà họ Tô mà thôi!
Lúc này, một đám người bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, vóc dáng cao lớn, mắt to mày rậm, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông Hoành đến rồi!”.
Tiếng kêu vang lên.
“Ông Hoành, đã lâu không gặp”.
“Ông Hoành, lúc nào rảnh thì đến chỗ tôi chơi nhé”.
Một số người bước tới làm quen.
Nhưng người này chỉ khẽ gật đầu, rồi bước tới trước.
“Bác Nhiễm”, ông Hoành gật đầu.
“Làm theo phép công”, Nhiễm Tái Hiền nghiêm túc nói.
“Vâng”.
Khai Hoành vung tay lên: “Bắt những người liên quan như Lâm Chính, Tô Nhu về để điều tra, tìm kiếm chứng cứ, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào!”.
“Vâng sếp!”.
Mấy người lập tức tiến về phía Lâm Chính.
“Các cậu làm gì vậy?”.
“Thả bọn họ ra!”.
“Dừng tay!”.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cuống lên, muốn ngăn bọn họ lại, nhưng hai người tay yếu chân mềm, sao có thể là đối thủ của họ chứ?
Người nhà họ Trương thì nhìn với ánh mắt vui vẻ khi người khác gặp họa.
Lúc này, ngay cả Mã Hải cũng hết cách, chỉ có thể đứng cạnh nhìn.
“Hừ, tao phải cho mày biết rốt cuộc có ai đưa được mày đi không!”, Khai Mạc cười khẩy nhìn Lâm Chính, hai mắt nheo lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng kêu lên.
“Khoan đã”.
“Có chuyện gì vào đồn nói”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
“Nếu để đến đó nói thì tôi sợ muộn mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khẩu khí lớn nhỉ? Cậu đang uy hiếp chúng tôi đấy à?”, một người nhổ nước bọt, nói: “Loại cứng đầu cứng cổ như cậu, không biết tôi đã gặp bao nhiêu người rồi. Chờ vào đồn, để tôi xem cậu có còn cứng miệng như vậy không?”.
“Anh chắc chắn muốn đưa tôi đi? Vậy anh chắc chắn sẽ tự gánh chịu hậu quả chứ?”, Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
“Cậu… Khốn kiếp, tôi sợ cậu chắc?”, người kia vô cùng tức giận, đang định xông tới.
Nhưng đúng lúc này, ông Hoành đột nhiên gọi: “Tiểu Trần, khoan đã”.
“Sếp…”
“Không vội!”, Khai Hoành lạnh lùng nói: “Nếu người này đã thề thốt như vậy, thì tôi cũng muốn xem cậu ta có thể giở trò gì!”.
“Được, dù sao lát nữa nếu cậu ta không nói được gì thì tôi sẽ kiện cậu ta đe dọa người thi hành công vụ!”, Tiểu Trần tức tối nói.
Khai Hoành liếc nhìn Lâm Chính: “Nói đi”.
“Nói ở đây có lẽ không được tiện lắm, ông vào trong với tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Vào trong? Cậu muốn làm gì?”.
“Sếp, đừng nghe cậu ta, chắc chắn cậu ta muốn nhân cơ hội bỏ chạy!”.
Những lời nói tức giận vang lên.
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy? Lãng phí thời gian!”, Nhiễm Tái Hiền cũng thấy bực mình.
“Bác Nhiễm, không sao đâu, để cháu xem cậu ta giở trò gì, cũng có thể giúp đỡ cho việc phá án”, Khai Hoành bình thản đáp.
Nhiễm Tái Hiền chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Lâm Chính đứng dậy, bước vào nhà trong.
“Không sao đấy chứ?”, ông cụ Trương nhỏ giọng hỏi.
“Ông yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Chính bước thẳng vào trong.
Khai Hoành cũng theo sau.
Tô Nhu thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả bố? Bố cứu chúng con với!”, Trương Tinh Vũ cuống lên.
Bà ta không quan tâm Lâm Chính thế nào, nhưng con gái bảo bối của mình cũng bị đưa đi thì bà ta không thể chấp nhận được.
“Tinh Vũ, con yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Nhu đâu”, ông cụ Trương an ủi.
“Vậy Lâm Chính thì sao?”, Tô Nhu ở bên cạnh gấp gáp hỏi.
“Việc này…”
Ông cụ Trương không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Nhu, đã lúc nào rồi mà con còn quan tâm thằng vô dụng đó? Nếu không phải vì cậu ta thì nhà chúng ta có ra nông nỗi này không? Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta bị vậy là đáng, còn chúng ta thì không nên bị vậy!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
Chương 189: Cắt đứt quan hệ (2)
“Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy chứ?”, vành mắt Tô Nhu đỏ hoe.
“Tinh Vũ, dù sao đó cũng là con rể con, sao con có thể nói những lời như vậy?”, ông cụ Trương cũng không vui nói.
“Nhưng… Bố, chuyện này vốn là Lâm Chính gây ra, nếu không vì cậu ta chọc giận đám cậu chủ Khai thì sao chúng ta lại bị vạ lây chứ?”, Trương Tinh Vũ khóc nói.
“Haizz”, ông cụ Trương cũng không biết nên nói gì.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô nhìn vào nhà trong, rồi lại nhìn xung quanh.
Không ai có thể giúp được cô.
Cô biết.
Lúc này, cho dù là đám người Mã Hải thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đã đến nước này, sợ rằng chỉ còn một con đường duy nhất.
Tô Nhu hít sâu một hơi, bất ngờ cất bước đi về phía Khai Mạc ở bên kia.
“Tiểu Nhu, con làm gì vậy?”.
Trương Tinh Vũ vội kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Tô Nhu phớt lờ, đi thẳng tới trước mặt Khai Giang mới dừng lại.
“Ông Nhiễm, bác Giang…”, Tô Nhu đỏ mắt gọi.
“Cháu gái, chuyện này không thể trách ông được, lần này các cháu làm chuyện quá đáng quá”, Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng.
Khai Giang chẳng thèm nói lời nào, thậm chí còn không nhìn Tô Nhu lấy một cái.
“Cháu biết, nên cháu muốn tại đây xin lỗi các ông, cũng thay mặt Lâm Chính xin lỗi”, sắc mặt Tô Nhu trắng bệch nói.
“Xin lỗi? Xin lỗi thôi mà được à?”, Khai Mạc nhếch môi, cười nói.
“Cậu chủ Khai, tất cả là do tôi không tốt, cầu xin anh tha cho Lâm Chính, tha cho nhà tôi đi… Nếu anh có thể tha cho Lâm Chính, tôi… tôi…”, Tô Nhu há miệng, nhưng không biết nên nói gì mới phải.
“Cô có thể làm gì?”, Khai Mạc nín thở, vội vàng sán lại hỏi.
“Tôi… tôi không biết…”, Tô Nhu ngập ngừng một lát, khó nhọc nói.
Nhưng ngay sau đó, Khai Mạc tát cho Tô Nhu một cái nảy lửa.
Bốp!
Tô Nhu lập tức ngã sõng soài ra đất.
“Tô Nhu, tôi biết tỏng suy tính đó của cô, nhưng rất xin lỗi, loại con gái nào mà tôi chưa từng có được chứ? Cô tưởng tôi sẽ quan tâm đến cô sao? Chuyện hôm nay liên quan đến thể diện của nhà họ Khai tôi, không lấy Lâm Chính ra khai đao, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”, Khai Mạc cười khẩy nói.
Tô Nhu sửng sốt.
Khai Mạc không phải là đồ ngốc, chú hai thậm chí là ông nội nuôi của hắn đã ra mặt, không phải để giúp hắn có được cô gái này, mà là để lấy lại mặt mũi. Lúc này dù hắn muốn có Tô Nhu đến đâu cũng phải kiềm chế.
“Cậu làm cái gì vậy?”.
Ông cụ Trương lập tức nổi giận!
Đám người Mã Hải cũng vô cùng phẫn nộ, xông tới.
“Khai Giang, anh dạy dỗ kiểu gì vậy?”.
Mấy người Trương Tùng Hồng cũng sa sầm mặt.
Tuy bọn họ rất ghét Tô Nhu, nhưng đây là nhà họ Trương, Tô Nhu là con gái Trương Tinh Vũ, là người của nhà họ Trương, đánh người nhà họ Trương trước mặt ông cụ Trương, nhà họ Khai muốn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Trương sao?
“Phản rồi! Phản rồi! Bắt thằng súc sinh này lại cho tôi!”.
Lần này thì ông cụ Trương nổi trận lôi đình.
“Tôi xem ai dám!”.
Nhiễm Tái Hiền gầm lên.
Đám người nhà họ Trương đang xông tới đều sững lại.
“Nhiễm Tái Hiền! Ông làm gì hả?”, ông cụ Trương tức giận nói.
“Ông Trương! Cái tát này chỉ để trả lại thể diện cho các gia tộc mà thôi!”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng đáp.
“Trả lại thể diện? Vậy ai sẽ nể mặt nhà họ Trương tôi đây?”, ông cụ Trương hét lên.
“Chuyện đó thì tôi chịu!”.
Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng.
Hôm nay sợ rằng ông ta phải trở mặt với ông cụ Trương rồi.
“Được! Được! Được! Tất cả ra tay cho tôi! Ra tay! Hôm nay cho dù tôi không còn gì cũng sẽ không tha cho những người này!”, ông cụ Trương đập bàn gầm lên.
Người nhà họ Trương cũng không nhịn được nữa, tất cả xông lên, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Cốp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Rồi thấy bà cụ Trương ở bên kia bước tới.
“Người nhà họ Trương nghe đây, tất cả lùi lại cho tôi!”.
Người nhà họ Trương thấy thế thì tất cả dừng bước, trợn tròn mắt nhìn bà ta.
“Bà làm gì vậy?”, ông cụ Trương quát.
Bà cụ Trương lừ mắt nhìn ông ta, không thèm quan tâm, sau đó lại nhìn tất cả mọi người xung quanh, chậm rãi nói: “Nếu tất cả mọi người đều ở đây, thì tôi xin tuyên bố một chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, cô gái tên Tô Nhu này không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trương của tôi nữa!”.
“Bà ngoại!”.
“Mẹ!”.
Tô Nhu và Trương Tinh Vũ đều ngây ra.
Chương 190: Còn tiếp tục nữa không?
Vào nhà trong, Lâm Chính đi đến cạnh bàn, xoay lưng lại với ông Hoành rót trà cho mình, tự mình uống.
“Trong vòng mười giây, nếu cậu không thể cho tôi một lý do để tôi tha cho cậu, tôi bảo đảm khi về đến cục, cậu sẽ chết rất khó coi”, ông Hoành lạnh lùng nói, tay đã siết chặt, bày tư thế có thể bắt bớ Lâm Chính bất cứ lúc nào.
Ông ta không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục kéo dài thời gian với Lâm Chính, nếu không phải không muốn khiến nhà họ Trương quá kích động, ông ta đâu có vào đây?
Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ lấy một cuốn tập ra đặt lên bàn.
Ông Hoành lộ ra vẻ nghi hoặc, do dự một lúc rồi vẫn đi lên phía trước.
“Hi vọng ông có thể giúp tôi giữ bí mật thân phận của tôi. Vì một vài nguyên nhân, tôi tạm thời không thể để người khác biết chuyện này. Hi vọng ông cũng hiểu cho, cảnh sát Hoành”, Lâm Chính uống ngụm trà, nói.
“Ha, cậu cho rằng cậu có thân phận gì, không phải rành rành ra đó sao? Còn định dọa tôi hay sao?”, Khai Hoành cầm cuốn tập xem lướt qua, khinh thường nói.
Lâm Chính không nói gì.
Khai Hoành nhíu mày, xem cuốn tập đó một lúc, sau đó dần dần lật nhanh xem.
Khi xem đến trang cuối cùng, hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn.
“Cậu… đến từ đâu?”.
Ông ta nghiêm túc hỏi.
“Yên Kinh”, Lâm Chính đặt tách trà xuống.
Khai Hoành lập tức run rẩy cả người.
“Còn đi nữa không?”, Lâm Chính hỏi.
Sắc mặt Khai Hoành thay đổi liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Được, lần này tôi coi như là hiểu lầm, nhưng tôi hi vọng cậu cũng đừng đụng vào nhà họ Khai chúng tôi”.
“Thật ra là nhà họ Khai của ông đụng vào tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn động vào nhà họ Khai, tôi nghĩ bây giờ tỉnh Quảng Liễu đã không còn nhà họ Khai nữa”.
“Cậu thật mạnh miệng! Chỉ dựa vào cái danh hội trưởng Hiệp hội Y học của cậu sao? Chỉ dựa vào cậu đã thắng bác sĩ Hàn Thành? Hừ, thần y Lâm, nếu chỉ dựa vào những cái đó, e rằng vẫn chưa thể làm gì được nhà họ Khai chúng tôi”, Khai Hoành tức giận nói.
Nhà họ Khai ở tỉnh Quảng Liễu nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ đan xen phức tạp. Những gia tộc lâu năm cũng không dám nói là có thể làm gì được nhà họ Khai, chỉ một bác sĩ Đông y mà có năng lực lớn vậy sao?
“Tôi không ngây thơ như vậy”.
“Vậy cậu dựa vào đâu mà nói lời này?”.
“Dựa vào những người đến từ Giang Thành ngoài kia không phải đến vì Tô Nhu, mà là vì tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Khai Hoành run rẩy cả người, vẻ mặt cứng đờ.
Hóa ra… thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!
Nếu là như vậy, tính chất lại khác.
Dù gì tiềm lực của Tập đoàn Dương Hoa quả thực rất đáng sợ.
Bất kể là thuốc nhồi máu não hay thuốc viêm mũi đều có thể nói là loại thuốc mới gây chấn động thế giới, bên trong tiềm ẩn mối liên kết kinh tế rất lớn, hơn nữa còn rất được bên trên chú trọng.
Có lẽ bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không làm gì được nhà họ Khai, nhưng chưa tới một năm sau, Dương Hoa chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại mà nhà họ Khai không thể sánh kịp.
Chỉ một hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành, nhà họ Khai sẽ không quan tâm. Thần y Lâm có danh hiệu vinh dự, nhà họ Khai còn xem trọng. Nhưng nếu là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa… vậy thì đừng nói là nhà họ Khai, trừ gia tộc ở Yên Kinh ra, ai dám xem thường?
“Còn tiếp tục nữa không?”, Lâm Chính hỏi.
Khai Hoành siết chặt nắm tay, nghiến sắp nát cả răng.
Nhưng cuối cùng vẫn thở hắt ra một hơi.
“Nếu là Chủ tịch Lâm, đương nhiên nhà họ Khai chúng tôi không thể không nể mặt… Chủ tịch Lâm, chuyện này… dừng ở đây…”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Người khác nể mặt tôi, tôi cũng sẽ nể mặt người đó. Lâm Chính tôi không ngại thêm một người bạn, nhưng phải xem người đó có nắm chắc được hay không”.
Khai Hoành ngây ra một lúc, đột nhiên ý thức được điều gì, vội nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ chúng ta vẫn có thể thương lượng”.
“Lần sau đi, hôm nay tôi chỉ muốn chúc thọ ông ngoại”.
Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi ra phía cửa.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm…”, Khai Hoành vội vàng đuổi theo.
Giải quyết xong Khai Hoành, chuyện tiếp theo đương nhiên sẽ dễ xử lý.
Tin rằng đám người bên ngoài thấy Khai Hoành bỏ qua thì chắc chắn sẽ nể sợ Lâm Chính, cũng không dám làm gì anh nữa.
Nhưng còn một người khá nan giải.
Đó là Nhiễm Tái Hiền.
Dù gì ông ta cũng là bố nuôi của Khai Giang, hơn nữa còn từ Yên Kinh tới, thân phận địa vị khác biệt. Ông ta cũng vô cùng thương yêu Khai Mạc, nếu ông ta cắn chặt không buông, chỉ giải quyết Khai Hoành thôi thì chưa đủ.
Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà trong, vẻ mặt Lâm Chính lại cứng đờ.
Bố nuôi Khai Giang?
Tô Nhu không ngờ người này lại có thân phận như vậy.
Sắc mặt cô có vẻ khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm ông lão kia với vẻ khó tin.
Một người có thể khiến ông nội mình gọi là ông anh thì sao có thể là nhân vật tầm thường chứ?
Không ngờ nhà họ Khai lại mời hẳn người lợi hại như vậy tới.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Ông cụ Trương cũng không ngờ nhà họ Khai lại tích cực như vậy, xem ra hôm nay không được yên ổn rồi.
Ông ta áy náy nhìn Tô Quảng và Lâm Chính, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
“Mọi người làm sao vậy?”, cũng không biết là cố tình hay vô ý, Nhiễm Tái Hiền đưa mắt lướt qua đại sảnh, khó hiểu hỏi. Ông ta nhanh chóng chú ý đến Mã Hải, hai mắt lập tức sáng lên: “Chà, đây chẳng phải là ông chủ Mã sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi!”.
“Ông Nhiễm, chào ông, chào ông!”, Mã Hải nhăn nhó cười.
“Sao cậu lại ở đây?”.
“À… tôi đến chúc thọ ông cụ Trương!”.
“Có lòng, có lòng”, Nhiễm Tái Hiền mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
“Hai người quen nhau sao?”, ông cụ Trương ngượng ngập tiếp lời.
“Có duyên gặp nhau một lần, lúc ông chủ Mã đến Yên Kinh học”, Nhiễm Tái Hiền cười đáp.
“Tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng Mã Hải được lợi rất nhiều”, Mã Hải khiêm tốn nói.
Nhiễm Tái Hiền cười lớn.
Khai Giang ở bên này nháy mắt với Khai Mạc.
Khai Mạc lập tức hiểu ý, vội vàng xông tới kêu lên: “Ông nội, xin ông hãy lấy lại công bằng cho cháu”.
“Cháu làm cái gì vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Trương cháu, cháu gây rối gì hả?”, Nhiễm Tái Hiền nhíu mày.
“Không phải đâu ông, bọn cháu thực sự rất uất ức!”, Khai Mạc nói đầy căm phẫn.
Đám cậu chủ Việt ở bên cạnh cũng vội vàng thêm dầu vào lửa.
“Ồ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các cháu kể rõ ràng ông nghe nào!”, Nhiễm Tái Hiền tò mò hỏi.
“Ông, chuyện là thế này…”
Khai Mạc kể lại toàn bộ chuyện ở trường đua ngựa, đương nhiên cũng thêm mắm dặm muối vào, dù sao sau khi nghe xong, Nhiễm Tái Hiền nổi trận lôi đình, giậm chân bình bịch.
“Ông Trương, có chuyện này thật sao?”, Nhiễm Tái Hiền chất vấn.
Sắc mặt ông cụ Trương không được tự nhiên lắm, cười đáp: “Ông Nhiễm, đây là chuyện của bọn trẻ, chúng ta cười cho qua đi, đừng nhúng tay vào làm gì, nào, uống rượu thôi!”.
“Rượu chè cái gì?”, Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng: “Ông Trương, đừng bảo là tôi không nể mặt ông, ông làm ăn cái kiểu gì vậy? Hơn nữa, đây chỉ là chuyện của bọn trẻ sao? Đây là chuyện của nhà họ Khai, là chuyện của nhà họ Việt, là chuyện của tỉnh Quảng Liễu, lại càng là chuyện của nhà họ Trương! Nếu đồn ra ngoài thì ông biết sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào không? Sao ông có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?”.
“Việc này…”, ông cụ Trương á khẩu.
“Đứa nào là Lâm Chính?”, Nhiễm Tái Hiền tức giận quát hỏi.
“Ông nội, là anh ta”, Khai Mạc vội vàng chỉ về phía Lâm Chính.
Nhiễm Tái Hiền nhìn Lâm Chính một cái, lên tiếng: “Mau báo cảnh sát đi, lừa đảo hơn tỷ tệ, đây là vụ án lớn, không được qua loa!”.
“Vâng”, cậu chủ Việt lập tức móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Khoan đã!”, ông cụ Trương vội lên tiếng.
“Ông Trương, chuyện này không liên quan lắm đến nhà họ Trương, sẽ không liên lụy đến ông đâu, nhưng ông cũng đừng nhúng tay vào, nếu không tôi cũng khó xử”, Nhiễm Tái Hiền bình thản nói.
Sắc mặt ông cụ Trương tái mét.
Có vẻ Nhiễm Tái Hiền chắc chắn sẽ nhúng tay giải quyết vụ này.
Nếu ông ta đã quyết định thì e là ông cụ Trương cũng khó mà bảo vệ được Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Mã Hải đột nhiên bước tới, lạnh lùng quát nhỏ.
“Ông Nhiễm! Ông nói hay thật đấy, cậu Lâm Chính là chồng cô Tô Nhu, còn cô Tô Nhu là cháu gái ông Trương, sao chuyện này lại không liên quan đến ông Trương chứ? Hơn nữa chuyện gì cũng phải có chứng cứ, ông có thể kiện Lâm Chính tụ tập cá cược, như vậy thì đám Khai Mạc cũng không thoát khỏi quan hệ, nhưng ông lại nói bọn họ lừa đảo? Vậy mời các ông đưa ra chứng cứ!”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
“Ông Mã, ông…”
“Ông Mã hãy ăn nói thận trọng! Người này từ Yên Kinh đến đấy!”.
“Không đắc tội được đâu!”.
Đám khách khứa xung quanh vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng vô ích.
Mã Hải biết rõ bối cảnh của Nhiễm Tái Hiền hơn những người này.
“Tôi chỉ luận việc mà xét, ông Nhiễm, chúng ta cũng từng có duyên gặp nhau một lần, trong mắt tôi, ông chắc chắn là một người rất chính trực, chắc sẽ không làm những việc như ỷ thế hiếp người, dùng quyền mưu lợi đâu, ông nói xem có đúng không?”, vẻ mặt Mã Hải đầy nghiêm túc, nói.
Chương 187: Cháu sẽ dự xong bữa tiệc mừng thọ này (2)
Ai nấy nghe xong đều thấy nổi da gà.
Cho dù là các ông lớn của Giang Thành cũng không dám ho he tiếng nào.
Mã Hải chẳng khác nào dùng cả tài sản tính mạng để bảo vệ Lâm Chính!
Có cần phải vậy không?
Cho dù một số ông chủ biết thân phận của Lâm Chính thì cũng không dám lên tiếng vào lúc nào, dù sao chỉ cần sơ sẩy, thì có thể sẽ rước họa vào thân.
“Mã Hải! Ý ông là sao?”.
“Ông đang nghi ngờ ông Nhiễm sao?”.
“Khốn kiếp, một thương nhân chó má mà cũng dám ăn nói với ông Nhiễm như vậy, ông tưởng ông làm một con chó của tập đoàn Dương Hoa thì ghê gớm lắm sao?”.
“Có tin tôi khiến ông không ra khỏi được Quảng Liễu không?”.
Những người phía sau mấy gia tộc đều phẫn nộ nói.
Mã Hải mới nổi lên bao lâu chứ? Đó còn là ôm đùi tập đoàn Dương Hoa nữa, nếu Chủ tịch Lâm thần bí của tập đoàn Dương Hoa đứng ở đây, nói không chừng Nhiễm Tái Hiền còn nể mặt mấy phần, nhưng Mã Hải nhỏ bé mà cũng dám ngông cuồng như vậy? Đúng là quá láo xược!
Quả nhiên, sắc mặt Nhiễm Tái Hiền đã tái mét.
“Giang!”, Nhiễm Tái Hiền bình tĩnh lên tiếng.
“Bố nuôi”, Khai Giang bước tới.
“Bắt người”, Nhiễm Tái Hiền lại mở lời, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.
“Vâng”, Khai Giang gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi trước mặt mọi người.
“Ông Nhiễm!”, Mã Hải cuống lên.
“Tổng giám đốc Mã, tôi cứ tưởng cậu là một người thông minh, bây giờ xem ra tôi đã nhầm rồi… Cậu yên tâm, Nhiễm Tái Hiền tôi chắc chắn sẽ không ỷ thế hiếp người, dùng quyền mưu lợi, nhưng rốt cuộc sự thực như thế nào sẽ có các đồng chí điều tra. Nếu Lâm Chính trong sạch, thì Nhiễm Tái Hiền tôi sẽ không làm khó, nhưng nếu cậu ta không trong sạch, thì cho dù tôi không nói, cậu ta cũng không ra được khỏi tỉnh Quảng Liễu này”.
Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói.
Lần này ông ta cũng đã nổi giận.
Mã Hải rõ ràng là muốn trở mặt với ông ta mà, nếu đã vậy thì ông ta cũng không cần phải khách sáo. Đã gần mười năm nay ông ta không nổi giận với ai, Mã Hải này là người đầu tiên.
Khai Giang tắt điện thoại.
“Người đã đến chưa?”.
“Bố yên tâm đi, con bảo chú ba đích thân dẫn quân đến bắt người!”.
“Tốt”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu.
“Chú ba?”.
“Ông Hoành?”.
“Nhà họ Khai đúng là có thể diện ghê, bảo hẳn ông Hoành đến đây!”.
“Thằng nhãi này ăn đủ rồi!”.
Đám khách khứa vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính chỉ còn lại sự thương hại.
Ông cụ Trương siết chặt nắm tay.
Chuyện đến nước này thì ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ông già, ông đã thấy chưa? Đây là chuyện đã định rồi! Đây còn là ông Nhiễm nương tay, nếu không nhà họ Trương chúng ta đã gặp họa rồi”, bà cụ Trương nhìn ông cụ Trương, hừ một tiếng.
“Chỉ có thể nói là tôi vô dụng! Tôi vô dụng!”.
Đôi mắt già nua của ông cụ Trương đục ngầu, vô cùng thương cảm.
Nếu ông ta có bản lĩnh, thì sao lại bị người ta càn rỡ ngay trong tiệc mừng thọ chứ?
“Ông em đừng buồn, tôi đã nói rồi, chuyện này ai đúng ai sai, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng. Nếu cậu Lâm Chính này quả thực lừa đảo một số tiền lớn như vậy, ông bảo vệ cậu ta còn có ý nghĩa gì? Nếu cậu ta không làm, thì tôi sẽ đích thân đưa cậu ta về, ông đã hài lòng chưa?”, Nhiễm Tái Hiền nói.
“Ông em? Ông gọi thế tôi không nhận nổi đâu!”.
Ông cụ Trương cắn răng, xua tay nói: “Trương Trung Hoa tôi không với tới nổi! Ông Nhiễm, nếu đã hết tình cạn nghĩa thì chúng ta cứ khách sáo một chút đi!”.
Ông ta vừa dứt lời, ai nấy đều biến sắc.
“Ông điên rồi?”, bà cụ Trương sợ đến nỗi tái mặt, vội vàng bước tới nói: “Ông anh Nhiễm, ông đừng để bụng, đầu óc lão già chết tiệt này lại có vấn đề gì! Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi ông!”.
“Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của Trung Hoa, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu phải nói thì tôi chỉ có thể nói lời xin lời”, Nhiễm Tái Hiền bình thản đáp.
Trương Trung Hoa bảo vệ con cháu, ông ta cũng vậy, lúc này thì sẽ không ai nhường ai!
Ông cụ Trương không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Lâm Chính.
“Ông xin lỗi, là ông không có bản lĩnh…”, ông cụ Trương khàn giọng nói, giọng nói đầy bi ai.
“Không, ông đã làm rất tốt rồi!”.
Lâm Chính điềm nhiên nói: “Nhưng rất tiếc, hôm nay không ai có thể đưa cháu đi! Ông ba nhà họ Khai không thể, Nhiễm Tái Hiền lại càng không thể! Cháu sẽ dự xong bữa tiệc mừng thọ này với ông!”.
Anh vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức trở nên im phăng phắc.
Chương 188: Cắt đứt quan hệ (1)
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Đầu óc mọi người chẳng khác nào nồi nước sôi, sôi lên sùng sục.
Ngay cả ông cụ Trương cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ngây ra nhìn Lâm Chính, không dám tin vào những lời anh nói.
Chỉ thấy Lâm Chính ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, ánh mắt như giếng cổ tĩnh lặng.
Dường như những lời vừa rồi chỉ là một câu hỏi thăm rất đơn giản.
Phản rồi!
Đúng là phản thật rồi!
Người nhà họ Khai, nhà họ Việt đều tức đến xì khói.
“Tên này thật là ngông cuồng!”.
“Hừ, ranh con không biết trời cao đất dày!”.
“Lát nữa xem anh ta khóc như thế nào!”.
Những tiếng phẫn nộ vang lên.
Rất nhiều khách khứa cũng không nghe lọt tai lời Lâm Chính nói.
Ngay cả ông cụ Trương cũng bó tay, anh dựa vào đâu mà chắc chắn mình sẽ bình an vô sự như vậy?
Anh tưởng anh là ai chứ?
Chỉ là một thằng ở rể nhà họ Tô mà thôi!
Lúc này, một đám người bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, vóc dáng cao lớn, mắt to mày rậm, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông Hoành đến rồi!”.
Tiếng kêu vang lên.
“Ông Hoành, đã lâu không gặp”.
“Ông Hoành, lúc nào rảnh thì đến chỗ tôi chơi nhé”.
Một số người bước tới làm quen.
Nhưng người này chỉ khẽ gật đầu, rồi bước tới trước.
“Bác Nhiễm”, ông Hoành gật đầu.
“Làm theo phép công”, Nhiễm Tái Hiền nghiêm túc nói.
“Vâng”.
Khai Hoành vung tay lên: “Bắt những người liên quan như Lâm Chính, Tô Nhu về để điều tra, tìm kiếm chứng cứ, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào!”.
“Vâng sếp!”.
Mấy người lập tức tiến về phía Lâm Chính.
“Các cậu làm gì vậy?”.
“Thả bọn họ ra!”.
“Dừng tay!”.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cuống lên, muốn ngăn bọn họ lại, nhưng hai người tay yếu chân mềm, sao có thể là đối thủ của họ chứ?
Người nhà họ Trương thì nhìn với ánh mắt vui vẻ khi người khác gặp họa.
Lúc này, ngay cả Mã Hải cũng hết cách, chỉ có thể đứng cạnh nhìn.
“Hừ, tao phải cho mày biết rốt cuộc có ai đưa được mày đi không!”, Khai Mạc cười khẩy nhìn Lâm Chính, hai mắt nheo lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng kêu lên.
“Khoan đã”.
“Có chuyện gì vào đồn nói”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
“Nếu để đến đó nói thì tôi sợ muộn mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khẩu khí lớn nhỉ? Cậu đang uy hiếp chúng tôi đấy à?”, một người nhổ nước bọt, nói: “Loại cứng đầu cứng cổ như cậu, không biết tôi đã gặp bao nhiêu người rồi. Chờ vào đồn, để tôi xem cậu có còn cứng miệng như vậy không?”.
“Anh chắc chắn muốn đưa tôi đi? Vậy anh chắc chắn sẽ tự gánh chịu hậu quả chứ?”, Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
“Cậu… Khốn kiếp, tôi sợ cậu chắc?”, người kia vô cùng tức giận, đang định xông tới.
Nhưng đúng lúc này, ông Hoành đột nhiên gọi: “Tiểu Trần, khoan đã”.
“Sếp…”
“Không vội!”, Khai Hoành lạnh lùng nói: “Nếu người này đã thề thốt như vậy, thì tôi cũng muốn xem cậu ta có thể giở trò gì!”.
“Được, dù sao lát nữa nếu cậu ta không nói được gì thì tôi sẽ kiện cậu ta đe dọa người thi hành công vụ!”, Tiểu Trần tức tối nói.
Khai Hoành liếc nhìn Lâm Chính: “Nói đi”.
“Nói ở đây có lẽ không được tiện lắm, ông vào trong với tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Vào trong? Cậu muốn làm gì?”.
“Sếp, đừng nghe cậu ta, chắc chắn cậu ta muốn nhân cơ hội bỏ chạy!”.
Những lời nói tức giận vang lên.
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy? Lãng phí thời gian!”, Nhiễm Tái Hiền cũng thấy bực mình.
“Bác Nhiễm, không sao đâu, để cháu xem cậu ta giở trò gì, cũng có thể giúp đỡ cho việc phá án”, Khai Hoành bình thản đáp.
Nhiễm Tái Hiền chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Lâm Chính đứng dậy, bước vào nhà trong.
“Không sao đấy chứ?”, ông cụ Trương nhỏ giọng hỏi.
“Ông yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Chính bước thẳng vào trong.
Khai Hoành cũng theo sau.
Tô Nhu thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả bố? Bố cứu chúng con với!”, Trương Tinh Vũ cuống lên.
Bà ta không quan tâm Lâm Chính thế nào, nhưng con gái bảo bối của mình cũng bị đưa đi thì bà ta không thể chấp nhận được.
“Tinh Vũ, con yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Nhu đâu”, ông cụ Trương an ủi.
“Vậy Lâm Chính thì sao?”, Tô Nhu ở bên cạnh gấp gáp hỏi.
“Việc này…”
Ông cụ Trương không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Nhu, đã lúc nào rồi mà con còn quan tâm thằng vô dụng đó? Nếu không phải vì cậu ta thì nhà chúng ta có ra nông nỗi này không? Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta bị vậy là đáng, còn chúng ta thì không nên bị vậy!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
Chương 189: Cắt đứt quan hệ (2)
“Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy chứ?”, vành mắt Tô Nhu đỏ hoe.
“Tinh Vũ, dù sao đó cũng là con rể con, sao con có thể nói những lời như vậy?”, ông cụ Trương cũng không vui nói.
“Nhưng… Bố, chuyện này vốn là Lâm Chính gây ra, nếu không vì cậu ta chọc giận đám cậu chủ Khai thì sao chúng ta lại bị vạ lây chứ?”, Trương Tinh Vũ khóc nói.
“Haizz”, ông cụ Trương cũng không biết nên nói gì.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô nhìn vào nhà trong, rồi lại nhìn xung quanh.
Không ai có thể giúp được cô.
Cô biết.
Lúc này, cho dù là đám người Mã Hải thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đã đến nước này, sợ rằng chỉ còn một con đường duy nhất.
Tô Nhu hít sâu một hơi, bất ngờ cất bước đi về phía Khai Mạc ở bên kia.
“Tiểu Nhu, con làm gì vậy?”.
Trương Tinh Vũ vội kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Tô Nhu phớt lờ, đi thẳng tới trước mặt Khai Giang mới dừng lại.
“Ông Nhiễm, bác Giang…”, Tô Nhu đỏ mắt gọi.
“Cháu gái, chuyện này không thể trách ông được, lần này các cháu làm chuyện quá đáng quá”, Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng.
Khai Giang chẳng thèm nói lời nào, thậm chí còn không nhìn Tô Nhu lấy một cái.
“Cháu biết, nên cháu muốn tại đây xin lỗi các ông, cũng thay mặt Lâm Chính xin lỗi”, sắc mặt Tô Nhu trắng bệch nói.
“Xin lỗi? Xin lỗi thôi mà được à?”, Khai Mạc nhếch môi, cười nói.
“Cậu chủ Khai, tất cả là do tôi không tốt, cầu xin anh tha cho Lâm Chính, tha cho nhà tôi đi… Nếu anh có thể tha cho Lâm Chính, tôi… tôi…”, Tô Nhu há miệng, nhưng không biết nên nói gì mới phải.
“Cô có thể làm gì?”, Khai Mạc nín thở, vội vàng sán lại hỏi.
“Tôi… tôi không biết…”, Tô Nhu ngập ngừng một lát, khó nhọc nói.
Nhưng ngay sau đó, Khai Mạc tát cho Tô Nhu một cái nảy lửa.
Bốp!
Tô Nhu lập tức ngã sõng soài ra đất.
“Tô Nhu, tôi biết tỏng suy tính đó của cô, nhưng rất xin lỗi, loại con gái nào mà tôi chưa từng có được chứ? Cô tưởng tôi sẽ quan tâm đến cô sao? Chuyện hôm nay liên quan đến thể diện của nhà họ Khai tôi, không lấy Lâm Chính ra khai đao, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”, Khai Mạc cười khẩy nói.
Tô Nhu sửng sốt.
Khai Mạc không phải là đồ ngốc, chú hai thậm chí là ông nội nuôi của hắn đã ra mặt, không phải để giúp hắn có được cô gái này, mà là để lấy lại mặt mũi. Lúc này dù hắn muốn có Tô Nhu đến đâu cũng phải kiềm chế.
“Cậu làm cái gì vậy?”.
Ông cụ Trương lập tức nổi giận!
Đám người Mã Hải cũng vô cùng phẫn nộ, xông tới.
“Khai Giang, anh dạy dỗ kiểu gì vậy?”.
Mấy người Trương Tùng Hồng cũng sa sầm mặt.
Tuy bọn họ rất ghét Tô Nhu, nhưng đây là nhà họ Trương, Tô Nhu là con gái Trương Tinh Vũ, là người của nhà họ Trương, đánh người nhà họ Trương trước mặt ông cụ Trương, nhà họ Khai muốn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Trương sao?
“Phản rồi! Phản rồi! Bắt thằng súc sinh này lại cho tôi!”.
Lần này thì ông cụ Trương nổi trận lôi đình.
“Tôi xem ai dám!”.
Nhiễm Tái Hiền gầm lên.
Đám người nhà họ Trương đang xông tới đều sững lại.
“Nhiễm Tái Hiền! Ông làm gì hả?”, ông cụ Trương tức giận nói.
“Ông Trương! Cái tát này chỉ để trả lại thể diện cho các gia tộc mà thôi!”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng đáp.
“Trả lại thể diện? Vậy ai sẽ nể mặt nhà họ Trương tôi đây?”, ông cụ Trương hét lên.
“Chuyện đó thì tôi chịu!”.
Nhiễm Tái Hiền hừ một tiếng.
Hôm nay sợ rằng ông ta phải trở mặt với ông cụ Trương rồi.
“Được! Được! Được! Tất cả ra tay cho tôi! Ra tay! Hôm nay cho dù tôi không còn gì cũng sẽ không tha cho những người này!”, ông cụ Trương đập bàn gầm lên.
Người nhà họ Trương cũng không nhịn được nữa, tất cả xông lên, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Cốp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Rồi thấy bà cụ Trương ở bên kia bước tới.
“Người nhà họ Trương nghe đây, tất cả lùi lại cho tôi!”.
Người nhà họ Trương thấy thế thì tất cả dừng bước, trợn tròn mắt nhìn bà ta.
“Bà làm gì vậy?”, ông cụ Trương quát.
Bà cụ Trương lừ mắt nhìn ông ta, không thèm quan tâm, sau đó lại nhìn tất cả mọi người xung quanh, chậm rãi nói: “Nếu tất cả mọi người đều ở đây, thì tôi xin tuyên bố một chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, cô gái tên Tô Nhu này không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trương của tôi nữa!”.
“Bà ngoại!”.
“Mẹ!”.
Tô Nhu và Trương Tinh Vũ đều ngây ra.
Chương 190: Còn tiếp tục nữa không?
Vào nhà trong, Lâm Chính đi đến cạnh bàn, xoay lưng lại với ông Hoành rót trà cho mình, tự mình uống.
“Trong vòng mười giây, nếu cậu không thể cho tôi một lý do để tôi tha cho cậu, tôi bảo đảm khi về đến cục, cậu sẽ chết rất khó coi”, ông Hoành lạnh lùng nói, tay đã siết chặt, bày tư thế có thể bắt bớ Lâm Chính bất cứ lúc nào.
Ông ta không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục kéo dài thời gian với Lâm Chính, nếu không phải không muốn khiến nhà họ Trương quá kích động, ông ta đâu có vào đây?
Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ lấy một cuốn tập ra đặt lên bàn.
Ông Hoành lộ ra vẻ nghi hoặc, do dự một lúc rồi vẫn đi lên phía trước.
“Hi vọng ông có thể giúp tôi giữ bí mật thân phận của tôi. Vì một vài nguyên nhân, tôi tạm thời không thể để người khác biết chuyện này. Hi vọng ông cũng hiểu cho, cảnh sát Hoành”, Lâm Chính uống ngụm trà, nói.
“Ha, cậu cho rằng cậu có thân phận gì, không phải rành rành ra đó sao? Còn định dọa tôi hay sao?”, Khai Hoành cầm cuốn tập xem lướt qua, khinh thường nói.
Lâm Chính không nói gì.
Khai Hoành nhíu mày, xem cuốn tập đó một lúc, sau đó dần dần lật nhanh xem.
Khi xem đến trang cuối cùng, hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn.
“Cậu… đến từ đâu?”.
Ông ta nghiêm túc hỏi.
“Yên Kinh”, Lâm Chính đặt tách trà xuống.
Khai Hoành lập tức run rẩy cả người.
“Còn đi nữa không?”, Lâm Chính hỏi.
Sắc mặt Khai Hoành thay đổi liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Được, lần này tôi coi như là hiểu lầm, nhưng tôi hi vọng cậu cũng đừng đụng vào nhà họ Khai chúng tôi”.
“Thật ra là nhà họ Khai của ông đụng vào tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn động vào nhà họ Khai, tôi nghĩ bây giờ tỉnh Quảng Liễu đã không còn nhà họ Khai nữa”.
“Cậu thật mạnh miệng! Chỉ dựa vào cái danh hội trưởng Hiệp hội Y học của cậu sao? Chỉ dựa vào cậu đã thắng bác sĩ Hàn Thành? Hừ, thần y Lâm, nếu chỉ dựa vào những cái đó, e rằng vẫn chưa thể làm gì được nhà họ Khai chúng tôi”, Khai Hoành tức giận nói.
Nhà họ Khai ở tỉnh Quảng Liễu nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ đan xen phức tạp. Những gia tộc lâu năm cũng không dám nói là có thể làm gì được nhà họ Khai, chỉ một bác sĩ Đông y mà có năng lực lớn vậy sao?
“Tôi không ngây thơ như vậy”.
“Vậy cậu dựa vào đâu mà nói lời này?”.
“Dựa vào những người đến từ Giang Thành ngoài kia không phải đến vì Tô Nhu, mà là vì tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Khai Hoành run rẩy cả người, vẻ mặt cứng đờ.
Hóa ra… thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!
Nếu là như vậy, tính chất lại khác.
Dù gì tiềm lực của Tập đoàn Dương Hoa quả thực rất đáng sợ.
Bất kể là thuốc nhồi máu não hay thuốc viêm mũi đều có thể nói là loại thuốc mới gây chấn động thế giới, bên trong tiềm ẩn mối liên kết kinh tế rất lớn, hơn nữa còn rất được bên trên chú trọng.
Có lẽ bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không làm gì được nhà họ Khai, nhưng chưa tới một năm sau, Dương Hoa chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại mà nhà họ Khai không thể sánh kịp.
Chỉ một hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành, nhà họ Khai sẽ không quan tâm. Thần y Lâm có danh hiệu vinh dự, nhà họ Khai còn xem trọng. Nhưng nếu là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa… vậy thì đừng nói là nhà họ Khai, trừ gia tộc ở Yên Kinh ra, ai dám xem thường?
“Còn tiếp tục nữa không?”, Lâm Chính hỏi.
Khai Hoành siết chặt nắm tay, nghiến sắp nát cả răng.
Nhưng cuối cùng vẫn thở hắt ra một hơi.
“Nếu là Chủ tịch Lâm, đương nhiên nhà họ Khai chúng tôi không thể không nể mặt… Chủ tịch Lâm, chuyện này… dừng ở đây…”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Người khác nể mặt tôi, tôi cũng sẽ nể mặt người đó. Lâm Chính tôi không ngại thêm một người bạn, nhưng phải xem người đó có nắm chắc được hay không”.
Khai Hoành ngây ra một lúc, đột nhiên ý thức được điều gì, vội nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ chúng ta vẫn có thể thương lượng”.
“Lần sau đi, hôm nay tôi chỉ muốn chúc thọ ông ngoại”.
Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi ra phía cửa.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm…”, Khai Hoành vội vàng đuổi theo.
Giải quyết xong Khai Hoành, chuyện tiếp theo đương nhiên sẽ dễ xử lý.
Tin rằng đám người bên ngoài thấy Khai Hoành bỏ qua thì chắc chắn sẽ nể sợ Lâm Chính, cũng không dám làm gì anh nữa.
Nhưng còn một người khá nan giải.
Đó là Nhiễm Tái Hiền.
Dù gì ông ta cũng là bố nuôi của Khai Giang, hơn nữa còn từ Yên Kinh tới, thân phận địa vị khác biệt. Ông ta cũng vô cùng thương yêu Khai Mạc, nếu ông ta cắn chặt không buông, chỉ giải quyết Khai Hoành thôi thì chưa đủ.
Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà trong, vẻ mặt Lâm Chính lại cứng đờ.