-
Chương 1991-1995
Chương 1991: Không chết
Chắc hẳn rất nhiều người trong Thiên Cung đều đã từng nghe nói đến đại danh của thanh bảo đao này.
Trong thiên cung Trường Sinh có một vũ khí sắc bén, đó là thanh bảo đao giải phẫu được người sáng lập Thiên Cung sử dụng để chữa bệnh trị thương.
Nghe nói, người sáng lập Thiên Cung đã sử dụng thanh bảo đao này để chữa lành bệnh cho rất nhiều người, khiến quỷ thần khiếp sợ, chấn động các linh hồn. Thanh bảo đao này sắc bén đến mức có thể chém xương cốt như bùn, không có vật nào trên thế giới có thể chịu được một nhát chém của nó.
Nhiều người ngưỡng mộ thanh bảo đao này, nhưng cung chủ Thiên Cung chưa bao giờ đem ra sử dụng, do đó thanh bảo đao này chỉ có danh tiếng bên ngoài, chưa mấy ai tận mắt nhìn thấy.
Không ngờ hôm nay, Mạc Tâm cung chủ lại muốn dùng thanh bảo đao để kết liễu tính mạng của người này.
Bỗng chốc, vô số ánh mắt nóng hừng hực của mọi người dồn về nó, tràn đầy vẻ mong đợi.
Thậm chí rất nhiều người trong Thiên Cung cũng không khỏi kích động.
Không lâu sau, một nhóm đệ tử do Ngũ tôn trưởng dẫn đầu mang theo thanh Tước Cốt Bảo Đao bước vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
"Cung chủ, bảo đao ở đây!"
Hai tay Ngũ tôn trưởng cầm hộp ngọc màu trắng, kích động hô lớn.
"Tốt lắm!"
Mạc Tâm mở hộp, lấy thanh bảo đao bên trong ra.
Đó là một thanh bảo đao dài hơn con dao gọt trái cây một chút.
Toàn thân bảo đao màu trắng tuyết, tựa như ngọc không tì vết, thoạt nhìn không giống đao, mà giống món hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Vô số người nhón chân nhìn thanh bảo đao.
Dường như có thể thấy một chút khói trắng bay lơ lửng trên thanh bảo đao, thật thần kỳ.
"Đây là Tước Cốt Bảo Đao sao?"
"Đúng là vật phi phàm!"
Nhiều người lên tiếng cảm khái.
Mạc Tâm cung chủ cầm lấy thanh bảo đao, đi thẳng đến chỗ con nhộng tê liệt, vươn tay vuốt ve cổ của Lâm Chính, sau đó đưa bảo đao xuống dưới, cuối cùng đặt ở vị trí trái tim của Lâm Chính, nhắm chuẩn mũi Tước Cốt Bảo Đao vào tim.
"Tuy rằng tôi không biết cậu lấy đâu ra dũng khí dám khiêu chiến với tôi, nhưng nể tình cậu đưa đến cho tôi hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, giúp tôi rạng danh muôn đời, không ai sánh kịp, tôi sẽ cho cậu được toàn thây!”
Mạc Tâm cung chủ cười nói, sau đó chợt dùng lực.
Xoẹt!
Tước Cốt Bảo Đao xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể Lâm Chính bên trong con nhộng, nhưng chưa chạm vào tim!
Trước mặt thanh bảo đao này, dường như ngay cả cơ thể võ thần cũng không thể chống lại.
Mạc Tâm cung chủ tiếp tục dùng sức, với ý đồ đâm sâu hơn.
Một lúc sau bà ta chợt rút đao ra.
Xoẹt!
Mọi người thở dốc, sốt sắng liếc nhìn.
Có thể thấy, Tước Cốt Bảo Đao lúc này bị nhuốm đỏ như máu!
"Người đó... chết rồi!"
"Cung chủ đã giết chết kẻ ác đó rồi!"
"Ha ha ha, thắng rồi! Cung chủ vạn tuế!"
"Đây chính là kết cục của việc đối đầu với thiên cung Trường Sinh chúng ta!"
Đám đệ tử reo hò phấn khích.
Điện chủ và các tôn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tên này đã chết! Thiên cung chúng ta lại có thể thu được hai mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, đủ để cho Thiên Cung xưng bá thiên hạ, không có đối thủ! Tốt! Tốt! Tốt quá!", Ôn điện chủ kích động đến mức mặt đỏ bừng, vỗ tay không ngớt.
Đám người còn lại cũng vô cùng phấn khích, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, cứ như thể ai ai cũng nhìn thấy tương lai xán lạn.
Khác với sự phấn khích và kích động của đám người Thiên Cung, sắc mặt của những người thuộc các thế lực và gia tộc khác đều vô cùng u ám.
Thiên Cung càng ngày càng mạnh, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là tin tức tốt!
“Phó minh chủ!”, một người hô to.
"Chuẩn bị ra tay!"
Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói, rồi cất bước, lặng lẽ đến gần Mạc Tâm.
Đám người Cô Phong đều đã sẵn sàng.
Sau khi giết Lâm Chính, Mạc Tâm không hề chậm trễ mà đập vỡ con nhộng tê liệt, chém vào cánh tay của Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết trước.
Nhưng khi bà ta vừa gõ vào con nhộng tê liệt bao phủ trên cánh tay của Lâm Chính, một cảm giác chóng mặt choáng váng vô hình ập đến.
Sắc mặt Mạc Tâm biến đổi, bà ta lập tức ý thức được mình trúng độc, vội vàng cầm lấy kim châm.
Nhưng khi bà ta vừa lấy kim châm ra định thi triển.
Bùm!
Con nhộng tê liệt trước mặt bà ta đột nhiên nổ tung, sau đó một bàn tay hung hăng bắt lấy tay bà ta.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Hô hấp của Mạc Tâm càng trở nên gấp gáp, bà ta lập tức vung Tước Cốt Bảo Đao về phía bàn tay đó.
Xoẹt!
Không nằm ngoài suy đoán!
Bàn tay đó bị Tước Cốt Bảo Đao chém đứt.
Máu tươi phun trào, bắn tung tóe khắp người Mạc Tâm.
"Cơ thể xác thịt lại dám đối kháng với Tước Cốt Bảo Đao, thằng ranh! Để tôi xem cậu có thể chống đỡ được mấy lần!", Mạc Tâm cung chủ hung dữ hét lên, rồi dùng Tước Cốt Bảo Đao đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Mỗi nhát đâm đều dùng hết toàn bộ sức lực của Mạc Tâm cung chủ.
Tước Cốt Bảo Đao sắc bén xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể của Lâm Chính.
Mỗi khi Tước Cốt Bảo Đao rút khỏi cơ thể của Lâm Chính, đều có một dòng máu phun trào.
Con nhộng tê liệt màu xanh ngọc ban đầu chuyển dần sang màu đỏ.
"Tên gian tặc đó vẫn chưa chết sao?"
"Đúng là sinh mệnh ngoan cường!"
"Nhưng lần này hắn chết chắc! Bị Tước Cốt Bảo Đao đâm như tổ ong vò vẽ thì sao có thể sống sót! Trừ phi người này là quỷ!"
Mọi người mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Mạc Tâm cung chủ tiếp tục vung Tước Cốt Bảo Đao.
Bà ta liên tục vung tay, đâm vào những chỗ yếu trên cơ thể Lâm Chính.
Hết nhát này đến nhát khác, muốn Lâm Chính hoàn toàn chết hẳn.
Tuy nhiên, khi bà ta liên tục đâm không ngừng, con nhộng tê liệt cũng hoàn toàn lỏng lẻo.
'Tượng băng' ban đầu đã có rất nhiều vết nứt, sau đó bị bong ra từng mảnh, cuối cùng người bên trong cũng lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Mạc Tâm cung chủ không khỏi ngẩng đầu ngước nhìn.
Thế nhưng... chỉ liếc mắt mà Mạc Tâm cung chủ đã giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt!
Người trước mặt lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bà ta!
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng như băng và đằng đằng sát khí.
Chuyện này là thế nào?
Người này vẫn chưa chết?
Không thể nào! Trái tim của Lâm Chính đã bị đâm thủng rất nhiều nhát!
Mạc Tâm cung chủ gầm nhẹ, sau đó một tay lại dùng bảo đao đâm tới.
Nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên nâng lên, bóp chính xác vào cổ tay Mạc Tâm cung chủ.
Trong tích tắc, thanh bảo đao đã cắm chặt vào ngực người trước mặt.
Mạc Tâm cung chủ sững sờ...
Chương 1992: Châm xương sườn
Độ sắc bén của Tước Cốt Bảo Đao là điều không thể nghi ngờ.
Mạc Tâm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thanh Tước Cốt Bảo Đao của bà ta đã hoàn toàn đâm xuyên vào cơ thể của Lâm Chính.
Nhưng... tại sao người này vẫn còn sống?
Phải chăng vì sức sống quá mãnh liệt, miễn cưỡng níu kéo?
Đúng! Chắc chắn là như vậy!
Mạc Tâm nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực mình, cố gắng đâm vào chỗ yếu của Lâm Chính một lần nữa bằng Tước Cốt Bảo Đao.
Nhưng lần này, bà ta kinh ngạc phát hiện, sức lực của mình còn không bằng Lâm Chính!
Cho dù bà ta cố gắng thế nào, cũng không có ích!
Mạc Tâm vô cùng sợ hãi.
Không đúng!
Nếu người này chỉ dựa vào sinh mệnh cường đại để chống đỡ thì sao lại có được thực lực mạnh mẽ đến vậy?
Chẳng lẽ, vết thương do Tước Cốt Bảo Đao tạo ra hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến người này?
Ánh mắt Mạc Tâm cứng đờ, bà ta lại tung ra một chưởng vào ngực Lâm Chính.
Chưởng này đã dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể bà ta, uy lực vô cùng lớn, hơn nữa còn có phấn độc hỗ trợ, lực sát thương kinh người.
Bụp!
Cú đánh lao đến, Lâm Chính quả thật đã buông tay, anh liên tục lui về phía sau, cơ thể hơi lảo đảo.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, trên ngực anh xuất hiện một vết hằn bàn tay bị ăn mòn, máu me đầm đìa, trông vô cùng ghê tởm.
Lâm Chính nhướng mày liếc nhìn, lập tức cầm kim châm lên.
Nếu kim châm không được sử dụng kịp thời, lực ăn mòn này sẽ lập tức lan ra, đến lúc đó toàn bộ lồng ngực của Lâm Chính sẽ bị ăn mòn hết.
Nhưng chỉ sau vài mũi kim châm, Mạc Tâm lại tấn công Lâm Chính bằng một loạt đòn đánh như vũ bão.
Lâm Chính liên tiếp ngăn cản, nhưng lúc này vết thương ở ngực ảnh hưởng đến anh, anh không thể hoàn toàn phớt lờ nó.
Bốp bốp bốp!
Một tiếng rên phát ra, xương trong lồng ngực của Lâm Chính gần như bị sức mạnh khủng khiếp của Mạc Tâm đánh vỡ vụn. Lâm Chính không thể không lùi về sau, cuối cùng va vào bức tượng khổng lồ bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung mới dừng lại.
Rầm rầm!
Bức tượng không ngừng dao động sau khi bị va chạm, những vết nứt liên tiếp xuất hiện, lảo đảo như sắp đổ sập xuống.
Phịch!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu.
Mọi người chỉ thấy máu nhỏ giọt dưới lớp mặt nạ màu sắt.
Như vậy có thể thấy, đòn công kích của Mạc Tâm cung chủ cũng không phải là vô dụng.
Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc là Lâm Chính vẫn chống cự được.
Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì sớm đã chết hàng chục lần.
Hơn nữa... Tước Cốt Bảo Đao đã đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, trái tim đã bị xuyên thủng mấy lỗ, tại sao vẫn chưa chết?
Người này... cực kỳ quỷ dị.
Mạc Tâm cung chủ trở nên cảnh giác, không tấn công nữa.
Bởi vì lúc này, vết thương trên người Lâm Chính đã bắt đầu lành lại.
Trên người Lâm Chính tỏa ra năm tia sáng màu ngọc bích, nhìn kỹ thì chỉ có một điểm, dưới màn ánh sáng ấm áp chiếu rọi, tất cả khí huyết bị rút ra đều bám vào vết thương trên người Lâm Chính, giống như một bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên cơ thể anh.
Những vết thương đó gần như đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng mấy chốc, những vết thương đã được hồi phục.
Lâm Chính khỏe mạnh như lúc ban đầu!
Dù là vết thương trên da thịt hay vết thương trí mạng đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người xung quanh há hốc mồm.
"Thiên Ma Châm Quyết! Đây chắc chắn là Thiên Ma Châm Quyết!", Nhị tôn trưởng hét lớn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Trúng kế rồi, trúng kế rồi... Thiên Ma Châm Quyết có máu thì sẽ không chết! Người này cố ý một mình xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung để khiêu khích tôi! Còn để lộ trên người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết là để dụ tôi huy động toàn bộ lực lượng của thiên cung diệt trừ cậu ta. Mà những đệ tử này một khi đánh nhau với cậu ta, cậu ta có thể chém giết đến mức máu chảy thành sông, tạo điều kiện thi triển Thiên Ma Châm Quyết... cho nên chúng ta đã rơi vào bẫy của cậu ta rồi, bị cậu ta lợi dụng rồi!", Mạc Tâm cung chủ hung dữ nói.
"Cung chủ, bây giờ nơi này máu chảy thành sông, người này có thể dùng dòng máu liên tục tự chữa trị cho mình. Chúng ta muốn giết cậu ta là chuyện khó như lên trời. Tôi cho rằng, chi bằng chúng ta tạm tránh mối nguy hiểm, rời khỏi đây trước thì sẽ ổn thỏa hơn!”, Nhị tôn trưởng định thần lại, mở lời.
"Rời đi sao? Ý của ông là muốn tôi từ bỏ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết này hả?", Mạc Tâm cung chủ hừ một tiếng.
"Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cho rằng dù muốn động vào cậu ta thì ít nhất cũng phải đổi địa điểm, cậu ta đã biến nơi này thành sân nhà của mình, muốn đánh bại cậu ta, e rằng chúng ta phải trả giá đắt...", Nhị tôn trưởng do dự nói.
"Ông không cần nhiều lời, tên này chẳng qua là dựa vào đan dược và kim châm để cưỡng ép tăng thực lực, thực lực cũng không phải quá mạnh, có Thiên Ma Châm Quyết và thêm hai mươi giọt Lạc Linh Huyết thì đã sao? Nơi này là thiên cung Trường Sinh, cung chủ tôi sao có thể sợ cậu ta chứ?", Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói, sau đó tung người nhảy lên, định đánh với Lâm Chính lần nữa.
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa chứ? Mau đi trợ giúp cung chủ!"
Sau khi đám điện chủ bàn bạc xong, toàn bộ đều xông về phía trước.
Ngũ tôn trưởng cũng ra tay.
Mọi người đồng loạt vây đánh Lâm Chính, tuy rằng Lâm Chính mạnh nhưng hai nắm đấm khó địch lại bốn đối thủ. Có điều, với cơ thể võ thần, đám điện chủ và tôn trưởng này muốn đả thương anh cũng không dễ. Duy nhất chỉ có thanh Tước Cốt Bảo Đao có thể khiến anh bị thương, nhưng không có hiệu quả của con nhộng tê liệt thì lần này Tước Cốt Bảo Đao cũng không thể dễ dàng đâm xuyên vào người Lâm Chính, chỉ có thể để lại một số vết nông trên bề mặt da của anh.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng lo lắng, chần chừ một chút, cũng vội vàng tiến lên trợ giúp.
Thế là, Nghiêm Tàng Hải và đám người của các thế lực lớn lại nhìn thấy một nhóm cao thủ thiên cung Trường Sinh đang vây đánh một chàng trai trẻ đeo mặt nạ sắt!
Mà chàng trai trẻ lại không phải ở thế yếu!
Đúng là một cảnh tượng kỳ dị.
Phải biết rằng, thiên cung Trường Sinh vốn dĩ là một thế lực siêu cấp phi thường.
Trong số những người tham gia vây đánh chàng trai đó, có ai không phải là cao thủ hàng đầu chứ? Bất cứ ai trong số họ cũng đều là nhân vật có thể xưng bá một phương ở bên ngoài.
Tuy nhiên, rất nhiều người vây đánh như vậy, mà lại không thể làm gì được chàng trai trẻ...
Quá khủng khiếp!
“Người này rốt cuộc là ai?”, hàm răng của thủ lĩnh một thế lực nào đó đã va vào nhau lập cập.
"Mặc dù người đó đeo mặt nạ, nhưng từ những điểm khác có thể phán đoán, người này có lẽ vẫn còn trẻ, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mấy..."
"Hai mươi mấy tuổi liệu có thể có thực lực như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta là kỳ tài kiểu gì? Xếp trong top ba của bảng Thiên Kiêu cũng chẳng qua chỉ có vậy...”
"Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?”
Mọi người đều nhao nhao bàn luận.
Đám người bên phía thiên cung hoàn toàn phí sức, ngoại trừ Mạc Tâm cung chủ, Lâm Chính không thèm để ý đến những người đang cố đánh hết sức khác.
Ngược lại, Lâm Chính bắt đầu phản đòn, anh dùng kim châm ám sát.
Vèo vèo vèo...
Một số lượng lớn kim châm phóng ra.
Nhìn thấy uy lực của kim châm trong tay Lâm Chính, mọi người không dám xem thường, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên, tốc độ của kim châm quá nhanh, mỗi người ít nhiều đều bị đâm trúng.
"Mau ngồi xuống trị thương giải độc, kim châm của người này chắc chắn có kịch độc!"
Nhị tôn trưởng hét lớn.
"Trị thương cái gì? Mau đi theo tôi bao vây tiêu diệt cậu ta, không thể cho cậu ta cơ hội hít thở!", Mạc Tâm cung chủ gào lên.
"Nhưng... Cung chủ..."
"Nếu không diệt trừ người này thì thiên cung của chúng ta sẽ khó bảo toàn, chẳng lẽ các người không dám hy sinh thân mình vì thiên cung sao?", Mạc Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều khó coi, đâu còn dám phản bác?
"Cung chủ, chúng tôi không thể làm cơ thể của người này bị thương, không đả thương được cậu ta thì có đánh giết nữa cũng tốn công vô ích!", lúc này, Ngũ tôn trưởng than thở.
"Sợ gì chứ? Các người theo tôi thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Khiến xương cốt của cậu ta tiêu tan, mạng chôn dưới hoàng tuyền!", Mạc Tâm quát lớn.
"Cái gì? Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm sao?"
Mọi người đều kinh hãi.
"Cung chủ, cái này..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau khởi động Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Nếu không dùng châm này thì sẽ không phá được cơ thể của người này đâu! Các người đừng lo, yên tâm làm là được, cho dù vết thương của các người nặng đến mức nào thì tôi cũng sẽ chữa lành cho các người!”
Mạc Tâm cung chủ hét lớn, lập tức ném kim châm, bắt đầu giam chân Lâm Chính.
Đám người Nhị tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi làm theo.
“Thôi vậy, liều mình đánh trận này!”, Ôn điện chủ lớn tiếng quát, tự đánh vào hông mình.
Bụp!
Hông và bụng ông ta lập tức lõm xuống.
Ôn điện chủ phun ra một ngụm máu, nhưng ông ta không dừng lại, ngược lại còn giơ tay tự đánh vào hông mình, đột nhiên móc ra một cái xương sườn đẫm máu.
Ông ta lập tức thở hổn hển, quấn và chà xát xương sườn, mài xương sườn đến mức kích thước chỉ bằng một cây kim bạc trong thời gian rất ngắn.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là... cây kim châm làm bằng xương sườn sao?
Chương 1993: E rằng cậu không sống nổi rồi
Thủ đoạn này trông vô cùng tàn nhẫn. Rất nhiều người phải chau mày. Chắc chắn đây là cấm thuật, chẳng trách các vị tôn trưởng, điện chủ không muốn sử dụng.
Thế nhưng lúc này thiên cung đang rơi vào thế nguy hiểm nên chẳng ai nghĩ được quá nhiều. Toàn bộ tôn trưởng, điện chủ đều bất đắc dĩ phải hành động. Mặc dù mọi người đều bị thương, vô cùng chật vật nhưng chỉ có cách này mới có thể thi triển được Càn Khôn Huyền Ma Châm.
“Cung chủ, hình thành châm!”, Ngũ đại trưởng tôn hô lớn.
“Thi triển châm”, Mạc Tâm hô vang, nhảy bật lên với nguồn sức mạnh hùng hậu. Lâm Chính đanh mắt, lập tức lao về phía Ngũ tôn trưởng với ý đồ chặn đám người này thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm.
Thế nhưng anh vừa hành động thì...
Vụt…Mạc Tâm đột nhiên điều khiển một luồng sức mạnh tấn công về phía anh.
Luồng sức mạnh như một bàn tay vươn dài chộp lấy cổ tay Lâm Chính. Lâm Chính kháng cự. Nhưng về phương diện sức mạnh thì có vẻ là anh vẫn yếu hơn cung chủ một chút nên không thể nào thoát ra khỏi sự kìm kẹp.
“Tốt quá”, đám đông mừng rỡ.
“Khai châm”, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn bao vây Lâm Chính, họ phóng châm liên tục về phía anh. Mặc dù số châm này đều bị cơ thể của Lâm Chính chặn lại nhưng anh biết nếu cứ kéo dài thì anh chắc chắn cũng sẽ chết.
Bởi vì số châm này được phóng ra nhằm mục đích kích hoạt bề mặt da của Lâm Chính. Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm dùng để phá vỡ hàng phòng ngự của những người có cơ thể siêu mạnh.
Một lúc sau, Lâm Chính bị ghim hàng nghìn cây châm trên người. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều há mồm trợn mắt. Họ nín thở. Ai cũng bàng hoàng.
Bỗng nhiên...Ôn điện chủ gầm lên, lao về phía anh như một tia chớp. Lặc Cốt Châm trong tay ông ta ghim vào Tam Trì Huyệt ở bụng của Lâm Chính.
Vụt! Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể anh như đâm vào một miếng đậu phụ. Lâm Chính run bắn người như bị điện giật.
“Hả ?”, đám đông thất kinh.
“Cơ thể của người này đã bị phá vỡ hàng phòng ngự rồi sao?”
“Lợi hại quá! Đây là mật thuật của thiên cung Trường Sinh à?”
Những tiếng kêu thảng thốt vang lên. Đám người Nghiêm Tàng Hải cũng trở nên nhốn nháo.
“Đâm”, lúc này Ngũ tôn trưởng lại hét lên và đâm Lặc Cốt Châm về phía trước.
“Đâm!”
“Đâm!”
Trịnh Thông Viễn lập tức phản ứng lại và đồng loạt lao lên.
Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể Lâm Chính. Anh run rẩy toàn thân, miệng phun ra máu tươi, hốc mắt hốc mũi cũng chảy máu, trông vô cùng thê thảm.
Nhị tôn trưởng cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
“Nhị tôn trưởng, tại sao còn đứng im thế?", Mạc Tâm quát.
“Điều này...cung chủ, tại sao không bắt sống kẻ này?”, Nhị tôn trưởng do dự hỏi.
“Bắt sống? Kẻ này phải giết nhanh để trừ hậu họa, ông lằng nhằng thế thì sao làm thành việc lớn được?.
Mạc Tâm hừ giọng. Bà ta mặc kệ Nhị tôn trưởng, chỉ thọc tay vào bụng mình rút ra một đoạn xương sườn, mài thành châm và đâm vào Thiên Trung Huyệt của Lâm Chính.
Vụt...Luồng sức mạnh bạo phát. Lặc Cốt Châm của Tâm Mạc có uy thế vô cùng kinh người.
Một nhát châm đâm vào, sức mạnh khủng khiếp như ngày tận thế. Mây đen vần vũ, trời đất tối đen, cảm giác như không gian bị đảo lộn, sức mạnh dường như được rót thẳng vào Lặc Cốt Châm.
Đám đông nhìn theo. Một nhát châm thôi e rằng cũng đủ để lấy mạng người.
“Chuẩn bị ra tay”, Nghiêm Tàng Hải không nhịn được thêm nữa bèn gầm lên. Những người lãnh đạo của các thế tộc khác cũng hành động theo.
Lâm Chính mà chết, bọn họ không cướp ngay Lạc Linh Huyết thì sẽ mất cơ hội. Người của Tử Huyền Thiên trong góc khuất cũng bắt đầu lao ra.
“Nhanh, mau đưa Lâm Chính đi”.
“Hành động nhanh lên”.
Đám đông lao lên như phát điên. Thế nhưng tốc độ của họ chưa là gì. Lâm Chính ngước nhìn Mạc Tâm với đôi mắt đỏ như máu từ trên lao xuống. Anh không hề né đòn, cứ thể để cho Lặc Cốt Châm đâm vào người.
Cuối cùng thì...Phụt...Cả cây châm đâm ngập vào ngực của anh.
Máu tươi bắn ra. Sức mạnh của cây châm lan ra khắp cơ thể của Lâm Chính. Da trên người anh nứt ra, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung. Máu bắn tung tóe, cả người như sắp vỡ đến nơi.
Tay anh chộp mạnh tay của Mạc Tâm như muốn đẩy tay của bà ta ra. Mạc Tâm không hề cho anh có cơ hội.
“Người bạn nhỏ, lần này e rằng cậu sống không nổi rồi”, Mạc Tâm nhếch miệng cười.
Chương 1994: Bọn họ không xứng
Vố số các điện chủ và tôn trưởng đều bao vây Lâm Chính, bọn họ cứ giữa chặt vào Lặc Cốt Châm, không chịu buông ra. Mạc Tâm cũng giữ châm đâm ngập cơ thể anh.
Lúc này, Mạc Tâm chỉ cần dùng Lặc Cốt Châm làm điểm dẫn ,rồi không ngừng rót khí công của bà ta vào người Lâm Chính để anh bị phát nổ và chết.
Lâm Chính nôn ra máu, máu chảy từ miệng dọc xuống cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Anh vừa thở hổn hển vừa chộp chặt tay của Mạc Tâm, nói giọng khàn khàn: “Muốn giết tôi? E rằng...không dễ như vậy đâu!”
“Sao thế? Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có thể chạy nổi sao? Hay là cậu có người tới cứu?”, Mạc Tâm mỉm cười.
“Bà tưởng rằng không có ai cứu tôi sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Đám đông thất kinh...
“Hả?", Mạc Tâm chau mày giống như nghĩ ra điều gì đó bèn quay đầu lại. Bà ta thấy Nghiêm Tàng Hải tay cầm một thanh kiếm đang chém về phía bà ta.
Không hay rồi...Mạc Tâm hét lên, khí công trong cơ thể bùng nổ giống như một qua bom, tỏa ra bốn phía.
Bùm bùm...Ngũ tôn trưởng ở bên cạnh và Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ cũng không kịp phòng bị, bị luồng sức mạnh đánh bay, ngã sõng soài ra đất.
Nghiêm Tàng Hải cũng không may mắn hơn là bao, ông ta khó có thể tiếp cận được sâu hơn. Ông ta không chịu từ bỏ, chỉ thở hắt ra, chém mạnh thanh kiếm về phía họng của bà ta.
Thanh kiếm với sức mạnh không hề tầm thường. Người thường chắc chắn không thể né kịp. Mạc Tâm cũng vậy.
Cao thủ đánh lén cỡ này thì né đòn rất khó.
Mạc Tâm đương nhiên cũng có sự đề phòng. Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bà ta cầm châm ngáng lên cổ.
Keng! Âm thanh giòn giã vang lên. Thanh kiếm bị cây châm của bà ta chặn lại. Ánh lửa bắn tung tóe.
“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt.
“Hừ!”, Mạc Tâm búng ngón tay.
Cây châm lóe sáng va chạm trực diện với thanh kiếm. Nghiêm Tàng Hải bặm môi, định tấn công tiếp. Thế nhưng lúc này người của thiên cung đã lao lên chặn ông ta lại. Cục diện vô cùng hỗn loạn.
Mạc Tâm cũng hiểu ra tại sao Lâm Chính lại để cho đám người Nghiêm Tàng Hải ra tay. Có lẽ tình huống này rồi thì chẳng có thế lực nào lại trơ mắt để cho một mình bà ta nuốt gọn 30 giọt Lạc Linh Huyết hết.
“Nghiêm phó minh chủ! Ông đang làm gì vậy? Tại sao lại giết tôi?”, Mạc Tâm mỉm cười hỏi.
“Mạc Tâm cung chủ. Một mình bà lấy nhiều Lạc Linh Huyết như vậy mà không cảm thấy quá đáng sao? Chúng tôi muốn lấy vài giọt mang về, có lẽ cung chủ không bận tâm chứ?”, Nghiêm Tàng Hải trầm giọng.
“Đương nhiên là không bận tâm, có điều tôi cảm thấy hơi lo lắng".
“Lo lắng điều gì?
“Tôi lo mọi người có mạng lấy được Lạc Linh Huyết mà lại mất mạng khi quay về”, Mạc Tâm nheo mắt, phất tay: “Giết chết cho tôi”.
“Vâng”.
“Giết!”, người của thiên cung gầm lên, lao vào đám người Cô Phong.
“Mặc kệ họ, tìm người đàn ông đeo mặt nạ lấy Lạc Linh Huyết đi. Lấy rồi đi”, Nghiêm Tàng Hải gào lên.
“Vâng phó minh chủ”, đám đông đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
Đồng thời các thế lực khác cùng lao lên. Thiên cung dù đông người nhưng khi phải đối diện với những đội quân tinh nhuệ kia thì họ vẫn không thể chặn lại được.
“Được! Được lắm. Rất tốt. Các người đâm lén sau lưng, thấy lợi quên nghĩa, đáng phải chết. Sau khi bổn cung có được Lạc Linh Huyết thì sẽ tiến hành một cuộc rửa máu”, Mạc Tâm cười dữ dằn, mặc kệ tất cả và quay người lao về phía Lâm Chính.
Bà ta phải lấy được Lạc Linh Huyết trước đã. Sau khi có được 30 giọt Lạc Linh Huyết thì bà ta sẽ trở thành vô địch và khi đó không ai còn đối đầu nổi với bà ta nữa. Khi đó tất cả đám người này không khác gì cọng cỏ, bà ta có thể giết chết một cách dễ dàng.
Thế là tất cả đều lao rào rào về phía Lâm Chính. Anh đã trở thành thứ khiến đám đông mất kiểm soát. Lâm Chính nôn ra mấy ngụm máu, liếc nhìn xung quanh và rút Lặc Cốt Châm từ trong cơ thể ra.
Lúc này, có vài người tiếp cận anh và hét lớn: “Lâm Chính, đi theo chúng tôi”.
“Giọng nói này...là Chấn Hám Sơn sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Là tôi! Thiên Diệp phó chưởng môn sẽ dọn đường, cậu mau chóng rời khỏi đây. Nhanh!”
Chấn Hám Sơn hét lớn, chộp lấy cổ tay Lâm Chính và lôi đi. Thế nhưng ông ta phát hiện ra mình không thể nào lôi được anh.
“Chuyện gì vậy?”, Chấn Hám Sơn vội quay đầu lại. Ông ta sững sờ.
“Ai nói với ông là tôi sẽ đi thế?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu...cậu điên rồi sao?”, Chấn Hám Sơn cảm tưởng đầu mình như sắp nổ tung.
Đúng lúc này, quân địch đã áp sát. Thiên Diệp dẫn theo đội quân tinh nhuệ lao về phía Lâm Chính và chặn kẻ địch lại giúp anh.
“Đi thôi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”, Thiên Diệp hét lớn.
Thế nhưng...vô ích. Lâm Chính nhìn xung quanh: “Đám người này không xứng để tôi phải bỏ chạy”.
“Cậu...”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói gì.
Nghiêm Tàng Hải cũng đã lao lên tung chưởng về phía Chấn Hám Sơn nhân lúc ông ta không để ý.
Phụt...Chấn Hám Sơn nôn ra máu, ngã về phía Lâm Chính.
“Đi thôi...”, ông ta ngẩng đầu hét lên với anh.
Nhưng Nghiêm Tàng Hải đã đâm kiếm về phía cổ họng ông ta...
Chương 1995: Bà là cái thá gì?
Lúc này trong mắt tất cả mọi người chỉ có mỗi Lâm Chính. Bọn họ cho rằng, Lâm Chính đã trúng phải Lặc Cốt Châm thì sẽ không còn sức chiến đấu nữa. 20 giọt Lạc Linh Huyết sẽ dễ dàng rơi vào tay họ.
Giờ ai mà chặn trước mặt Nghiêm Tàng Hải thì ông ta sẽ giết chết kẻ đó. Ông ta mặc kệ tất cả, cứ giết rồi tính.
Đúng lúc cây đao lao về phía người cản ở phía trước thì...
Vụt...Hai ngón tay vươn ra kẹp chặt lấy nó. Cây đao không nhúc nhích được thêm một phân nào nữa.
“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải nín thở, nhìn lên. Lúc này ông ta mới phát hiện ra người ra tay chính là Lâm Chính.
Không thể nào...Người này không phải đã bị đám người Mạc Tâm tấn công rồi sao. Tại sao vẫn còn sức mà chặn mình vậy?
Nghiêm Tàng Hải đanh mắt, lập tức phát lực. Thế nhưng...dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể đẩy được thanh đao. Lẽ nào sức mạnh của mình lại không bằng cả tên này? Nghiêm Tàng Hải cảm thấy nghi ngờ.
Lúc này, bàn tay đang ghìm thanh đao khẽ búng nhẹ. Một luồng sức mạnh truyền qua thanh đao chạy dọc cơ thể Nghiêm Tàng Hải.
“Hả?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt, vội vàng buông vũ khí và lùi lại. Nhưng đã muộn...Cơ thể của ông ta bay bật ra sao, ngã mạnh xuống đất, không thể bò lên được. Cả người ông ta trầy trật, trông vô cùng đau đớn.
“Phó minh chủ”, người củ Cô Phong vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải dậy.
Nghiêm Tàng Hải nín thở, cố gắng ổn định khí huyết. Ông ta đang định ra tay một lần nữa thì bỗng nhiên phải khựng lại.Vì có không ít các cao thủ khác đang vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính với cơ thể đầy máu bỗng trở kiên kiên cường không chút sợ hãi. Sức mạnh của anh cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đòn tấn công, mỗi cũ đạp đều khiến cho kẻ thù bay bật ra.
Người nào trúng phải đòn tấn công của anh không ngất ngay tại chỗ thì cũng lăn lộn chật vật và rất khó đứng dậy. Bất luận là ai thì cũng đều bị đánh phế.
Quá khủng khiếp. Nghiêm Tàng Hải giật mình, cảm giác da đầu tê dại, làm gì còn dám lao lên nữa. Đám người Thiên Diệp thấy Lâm Chính không chịu rời đi mà còn phản công thì cũng bất ngờ.
“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Chấn Hám Sơn bò dậy, quát lớn.
“Chấn đại nhân, tôi khuyên các ông mau rời đi đi. Các người mà giúp tôi thì sẽ bị cho rằng cùng một giuộc đấy. Tới khi đó các người bị thương nặng thì tôi không lo nổi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu...”, Chấn Hám Sơn á khẩu.
“Lâm Chính, chúng tôi mạo hiểm đều là vì cậu. Dù cậu không muốn gia nhập Tử Huyền Thiên thì cũng thôi. Tôi chỉ hi vọng cậu có biết trân trọng tính mạng của mình, trân trọng cơ hội hiếm có này. Cậu đừng nghĩ rằng cậu có từng đó Lạc Linh Huyết thì đã là vô địch. Đối diện với các thế lực hùng hậu này mà cậu vẫn còn ở lại thì sẽ bị chia năm xẻ bảy thôi. Cậu hà tất phải cứng đầu như vậy?”, Thiên Diệp cũng cuống cả lên, vừa chưởng bay một kẻ địch vừa đến lại gần khuyên bảo Lâm Chính.
Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Tử Huyền Thiên. Một vài người đứng đầu của các thế lực khác cũng lao về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận, mau cản họ lại”, Chấn Hám Sơn hét lớn, cùng vài cao thủ khác của Tử Huyền Thiên lao lên. Thế nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của những kẻ kia. Ngay lập tức họ rơi vào thế hạ phong, căn bản không thể chặn được đám người này.
Cục diện càng lúc càng tệ. Đúng lúc này…
Vụt…Một bóng hình lao ra…Mấy người Tử Huyền Thiên bừng tỉnh. Họ tái mặt.
Đó chính là Mạc Tâm. Bà ta đã ra tay. .
“Cẩn thận”, Thiên Diệp gầm lên, tung một chưởng chặn Mạc Tâm. Mạc Tâm là cung chủ, sao có thể là người mà người thường có thể đối phó được. Hai chưởng đánh va chạm trực diện.
Bùm! Âm thanh nặng nề vang lên. Thiên Diệp bật lùi về sau giống như diều đứt dây. Ông ta ngã sõng soài ra đất. Đợi đến khi đứng lên được thì vùng ngực đã bị hõm xuống, máu tứa ra từ miệng…”
“Hả?”
“Đại nhân”, người của Tử Huyền Thiên sợ hết hồn, vội đỡ ông ta dậy. Các cao thủ của thiên cung Trường Sinh cũng đồng loạt tấn công.
Mọi người ngước nhìn thì mới phát hiện ra những thế lực khác đã bị người của thiên cung điều động tới kịp thời ngăn lại. Toàn bộ hiện trường có vẻ đang nằm trong tầm kiểm soát của thiên cung. Cung chủ dần nắm giữ mọi thứ.
“Đây dù sao cũng là thiên cung, mặc dù có chút bạo loạn nhưng cũng không hề hấn gì. Lần này, không ai thoát được rồi”, Thiên Diệp nhìn chăm chăm về phía trước, nói giọng khàn khàn.
“Phó chưởng môn", đám đông tập trung lại. Đây đúng là đường cùng rồi. Những gì họ có thể làm được lúc này có lẽ chỉ có kêu gào và rên rỉ mà thôi.
Những thế lực khác vẫn còn đang cố sức lao lên với ý đồ tiếp cận Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết nhưng toàn bộ người của thiên cung đã ngăn họ lại. Và họ đâu phải là đối thủ của cung chủ.
Đám người Nghiêm Tàng Hải trố tròn mắt nhìn Mạc Tâm đi về phía Lâm Chính. Chấn Hám Sơn nín thở, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, cậu vốn là thiên tài yêu nghiệt vô song, có cơ hội quá tốt, song cậu lại quá tự cao tự đại. Kết cục ngày hôm nay cũng là do cậu, không thể trách ai được”, nói tới đây, ông ta không ngừng lắc đầu và cảm thán với vẻ bất lực.
Lâm Chính không cho là như vậy, anh chỉ đáp lại: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định bỏ chạy. Những người này không xứng để tôi phải làm thế. Các người không tin, lại nói tôi tự cao tự đại, không biết điều. Các người không rõ tình hình của mình lúc này thì có. Các người căn bản không hề hiểu con người tôi”.
“Tới nước này rồi mà cậu còn nói như vậy được. Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ", Chấn Hám Sơn tức giận nhìn Lâm Chính.
Ông ta đột nhiên cảm thấy việc để Thiên Diệp chạy tới đây cứu Lâm Chính là một hành động sai lầm. Một kẻ tự phụ như thế này không đáng để được cứu. Mạc Tâm cũng mỉm cười.
“Cậu ta nếu mà không ngốc và không tự phụ thì sao lại mang theo Lạc Linh Huyết tới đây chịu chết chứ? Ha ha, mọi người cũng đừng tức giận. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Cung chủ có thể giữ nguyên vẹn thi thể cho các người".
“Chuyện tới nước này chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Muốn giết thì giết, để xem bản lĩnh của bà tới đâu”, Thiên Diệp hừ giọng, chuẩn bị một trận sống còn.
“Nực cười! Một đám mèo mả gà đồng mà đòi chống lại tôi sao? Các người dựa vào cái gì thế?”, Mạc Tâm bật cười ha ha, tỏ vẻ khinh thường.
Mặc dù Thiên Diệp nhìn có vẻ mạnh nhưng so với cung chủ lúc này thì vẫn còn kém xa, nên đương nhiên bà ta khinh thường.
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Mạc Tâm, bà nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng. Vậy trước mặt tôi thì bà là cái thá gì chứ?”
“Ồ?”, Mạc Tâm nheo mắt: “Sao? Cậu cảm thấy tôi không thể đấu lại được cậu à? Cậu đã trúng Lặc Cốt Châm, chẳng còn sống được bao lâu nữa. mặc dù cậu có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhưng trước mặt tôi còn chẳng còn ưu thế nào cả. Tôi muốn giết cậu thì quá đơn giản. Có khi trước mặt tôi, cậu còn không bằng đám mèo mả gà đồng ấy chứ…”
“Bà nhìn cho rõ, xem có phải tôi chỉ có 20 giọt Lạc Linh Huyết không nhé?”, anh vừa nói vừa giơ tay lên.
Mạc Tâm sững sờ, đồng tử co lại. Cánh tay anh có những điềm sáng dày đặc. Mỗi một điểm sáng đó chính là một giọt Lạc Linh Huyết. Không ít không nhiều, vừa đúng 30 giọt.
“Cái gì?”, Mạc Tâm run rẩy.
Bà ta vội cúi đầu thì mới phát hiện ra trên cổ tay mình có một vết thương. Mặt bà ta cắt không ra máu…
“Cậu…ăn trộm Lạc Linh Huyết của tôi?”
Chắc hẳn rất nhiều người trong Thiên Cung đều đã từng nghe nói đến đại danh của thanh bảo đao này.
Trong thiên cung Trường Sinh có một vũ khí sắc bén, đó là thanh bảo đao giải phẫu được người sáng lập Thiên Cung sử dụng để chữa bệnh trị thương.
Nghe nói, người sáng lập Thiên Cung đã sử dụng thanh bảo đao này để chữa lành bệnh cho rất nhiều người, khiến quỷ thần khiếp sợ, chấn động các linh hồn. Thanh bảo đao này sắc bén đến mức có thể chém xương cốt như bùn, không có vật nào trên thế giới có thể chịu được một nhát chém của nó.
Nhiều người ngưỡng mộ thanh bảo đao này, nhưng cung chủ Thiên Cung chưa bao giờ đem ra sử dụng, do đó thanh bảo đao này chỉ có danh tiếng bên ngoài, chưa mấy ai tận mắt nhìn thấy.
Không ngờ hôm nay, Mạc Tâm cung chủ lại muốn dùng thanh bảo đao để kết liễu tính mạng của người này.
Bỗng chốc, vô số ánh mắt nóng hừng hực của mọi người dồn về nó, tràn đầy vẻ mong đợi.
Thậm chí rất nhiều người trong Thiên Cung cũng không khỏi kích động.
Không lâu sau, một nhóm đệ tử do Ngũ tôn trưởng dẫn đầu mang theo thanh Tước Cốt Bảo Đao bước vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
"Cung chủ, bảo đao ở đây!"
Hai tay Ngũ tôn trưởng cầm hộp ngọc màu trắng, kích động hô lớn.
"Tốt lắm!"
Mạc Tâm mở hộp, lấy thanh bảo đao bên trong ra.
Đó là một thanh bảo đao dài hơn con dao gọt trái cây một chút.
Toàn thân bảo đao màu trắng tuyết, tựa như ngọc không tì vết, thoạt nhìn không giống đao, mà giống món hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Vô số người nhón chân nhìn thanh bảo đao.
Dường như có thể thấy một chút khói trắng bay lơ lửng trên thanh bảo đao, thật thần kỳ.
"Đây là Tước Cốt Bảo Đao sao?"
"Đúng là vật phi phàm!"
Nhiều người lên tiếng cảm khái.
Mạc Tâm cung chủ cầm lấy thanh bảo đao, đi thẳng đến chỗ con nhộng tê liệt, vươn tay vuốt ve cổ của Lâm Chính, sau đó đưa bảo đao xuống dưới, cuối cùng đặt ở vị trí trái tim của Lâm Chính, nhắm chuẩn mũi Tước Cốt Bảo Đao vào tim.
"Tuy rằng tôi không biết cậu lấy đâu ra dũng khí dám khiêu chiến với tôi, nhưng nể tình cậu đưa đến cho tôi hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, giúp tôi rạng danh muôn đời, không ai sánh kịp, tôi sẽ cho cậu được toàn thây!”
Mạc Tâm cung chủ cười nói, sau đó chợt dùng lực.
Xoẹt!
Tước Cốt Bảo Đao xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể Lâm Chính bên trong con nhộng, nhưng chưa chạm vào tim!
Trước mặt thanh bảo đao này, dường như ngay cả cơ thể võ thần cũng không thể chống lại.
Mạc Tâm cung chủ tiếp tục dùng sức, với ý đồ đâm sâu hơn.
Một lúc sau bà ta chợt rút đao ra.
Xoẹt!
Mọi người thở dốc, sốt sắng liếc nhìn.
Có thể thấy, Tước Cốt Bảo Đao lúc này bị nhuốm đỏ như máu!
"Người đó... chết rồi!"
"Cung chủ đã giết chết kẻ ác đó rồi!"
"Ha ha ha, thắng rồi! Cung chủ vạn tuế!"
"Đây chính là kết cục của việc đối đầu với thiên cung Trường Sinh chúng ta!"
Đám đệ tử reo hò phấn khích.
Điện chủ và các tôn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tên này đã chết! Thiên cung chúng ta lại có thể thu được hai mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, đủ để cho Thiên Cung xưng bá thiên hạ, không có đối thủ! Tốt! Tốt! Tốt quá!", Ôn điện chủ kích động đến mức mặt đỏ bừng, vỗ tay không ngớt.
Đám người còn lại cũng vô cùng phấn khích, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, cứ như thể ai ai cũng nhìn thấy tương lai xán lạn.
Khác với sự phấn khích và kích động của đám người Thiên Cung, sắc mặt của những người thuộc các thế lực và gia tộc khác đều vô cùng u ám.
Thiên Cung càng ngày càng mạnh, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là tin tức tốt!
“Phó minh chủ!”, một người hô to.
"Chuẩn bị ra tay!"
Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói, rồi cất bước, lặng lẽ đến gần Mạc Tâm.
Đám người Cô Phong đều đã sẵn sàng.
Sau khi giết Lâm Chính, Mạc Tâm không hề chậm trễ mà đập vỡ con nhộng tê liệt, chém vào cánh tay của Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết trước.
Nhưng khi bà ta vừa gõ vào con nhộng tê liệt bao phủ trên cánh tay của Lâm Chính, một cảm giác chóng mặt choáng váng vô hình ập đến.
Sắc mặt Mạc Tâm biến đổi, bà ta lập tức ý thức được mình trúng độc, vội vàng cầm lấy kim châm.
Nhưng khi bà ta vừa lấy kim châm ra định thi triển.
Bùm!
Con nhộng tê liệt trước mặt bà ta đột nhiên nổ tung, sau đó một bàn tay hung hăng bắt lấy tay bà ta.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Hô hấp của Mạc Tâm càng trở nên gấp gáp, bà ta lập tức vung Tước Cốt Bảo Đao về phía bàn tay đó.
Xoẹt!
Không nằm ngoài suy đoán!
Bàn tay đó bị Tước Cốt Bảo Đao chém đứt.
Máu tươi phun trào, bắn tung tóe khắp người Mạc Tâm.
"Cơ thể xác thịt lại dám đối kháng với Tước Cốt Bảo Đao, thằng ranh! Để tôi xem cậu có thể chống đỡ được mấy lần!", Mạc Tâm cung chủ hung dữ hét lên, rồi dùng Tước Cốt Bảo Đao đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Mỗi nhát đâm đều dùng hết toàn bộ sức lực của Mạc Tâm cung chủ.
Tước Cốt Bảo Đao sắc bén xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể của Lâm Chính.
Mỗi khi Tước Cốt Bảo Đao rút khỏi cơ thể của Lâm Chính, đều có một dòng máu phun trào.
Con nhộng tê liệt màu xanh ngọc ban đầu chuyển dần sang màu đỏ.
"Tên gian tặc đó vẫn chưa chết sao?"
"Đúng là sinh mệnh ngoan cường!"
"Nhưng lần này hắn chết chắc! Bị Tước Cốt Bảo Đao đâm như tổ ong vò vẽ thì sao có thể sống sót! Trừ phi người này là quỷ!"
Mọi người mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Mạc Tâm cung chủ tiếp tục vung Tước Cốt Bảo Đao.
Bà ta liên tục vung tay, đâm vào những chỗ yếu trên cơ thể Lâm Chính.
Hết nhát này đến nhát khác, muốn Lâm Chính hoàn toàn chết hẳn.
Tuy nhiên, khi bà ta liên tục đâm không ngừng, con nhộng tê liệt cũng hoàn toàn lỏng lẻo.
'Tượng băng' ban đầu đã có rất nhiều vết nứt, sau đó bị bong ra từng mảnh, cuối cùng người bên trong cũng lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Mạc Tâm cung chủ không khỏi ngẩng đầu ngước nhìn.
Thế nhưng... chỉ liếc mắt mà Mạc Tâm cung chủ đã giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt!
Người trước mặt lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bà ta!
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng như băng và đằng đằng sát khí.
Chuyện này là thế nào?
Người này vẫn chưa chết?
Không thể nào! Trái tim của Lâm Chính đã bị đâm thủng rất nhiều nhát!
Mạc Tâm cung chủ gầm nhẹ, sau đó một tay lại dùng bảo đao đâm tới.
Nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên nâng lên, bóp chính xác vào cổ tay Mạc Tâm cung chủ.
Trong tích tắc, thanh bảo đao đã cắm chặt vào ngực người trước mặt.
Mạc Tâm cung chủ sững sờ...
Chương 1992: Châm xương sườn
Độ sắc bén của Tước Cốt Bảo Đao là điều không thể nghi ngờ.
Mạc Tâm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thanh Tước Cốt Bảo Đao của bà ta đã hoàn toàn đâm xuyên vào cơ thể của Lâm Chính.
Nhưng... tại sao người này vẫn còn sống?
Phải chăng vì sức sống quá mãnh liệt, miễn cưỡng níu kéo?
Đúng! Chắc chắn là như vậy!
Mạc Tâm nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực mình, cố gắng đâm vào chỗ yếu của Lâm Chính một lần nữa bằng Tước Cốt Bảo Đao.
Nhưng lần này, bà ta kinh ngạc phát hiện, sức lực của mình còn không bằng Lâm Chính!
Cho dù bà ta cố gắng thế nào, cũng không có ích!
Mạc Tâm vô cùng sợ hãi.
Không đúng!
Nếu người này chỉ dựa vào sinh mệnh cường đại để chống đỡ thì sao lại có được thực lực mạnh mẽ đến vậy?
Chẳng lẽ, vết thương do Tước Cốt Bảo Đao tạo ra hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến người này?
Ánh mắt Mạc Tâm cứng đờ, bà ta lại tung ra một chưởng vào ngực Lâm Chính.
Chưởng này đã dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể bà ta, uy lực vô cùng lớn, hơn nữa còn có phấn độc hỗ trợ, lực sát thương kinh người.
Bụp!
Cú đánh lao đến, Lâm Chính quả thật đã buông tay, anh liên tục lui về phía sau, cơ thể hơi lảo đảo.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, trên ngực anh xuất hiện một vết hằn bàn tay bị ăn mòn, máu me đầm đìa, trông vô cùng ghê tởm.
Lâm Chính nhướng mày liếc nhìn, lập tức cầm kim châm lên.
Nếu kim châm không được sử dụng kịp thời, lực ăn mòn này sẽ lập tức lan ra, đến lúc đó toàn bộ lồng ngực của Lâm Chính sẽ bị ăn mòn hết.
Nhưng chỉ sau vài mũi kim châm, Mạc Tâm lại tấn công Lâm Chính bằng một loạt đòn đánh như vũ bão.
Lâm Chính liên tiếp ngăn cản, nhưng lúc này vết thương ở ngực ảnh hưởng đến anh, anh không thể hoàn toàn phớt lờ nó.
Bốp bốp bốp!
Một tiếng rên phát ra, xương trong lồng ngực của Lâm Chính gần như bị sức mạnh khủng khiếp của Mạc Tâm đánh vỡ vụn. Lâm Chính không thể không lùi về sau, cuối cùng va vào bức tượng khổng lồ bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung mới dừng lại.
Rầm rầm!
Bức tượng không ngừng dao động sau khi bị va chạm, những vết nứt liên tiếp xuất hiện, lảo đảo như sắp đổ sập xuống.
Phịch!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu.
Mọi người chỉ thấy máu nhỏ giọt dưới lớp mặt nạ màu sắt.
Như vậy có thể thấy, đòn công kích của Mạc Tâm cung chủ cũng không phải là vô dụng.
Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc là Lâm Chính vẫn chống cự được.
Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì sớm đã chết hàng chục lần.
Hơn nữa... Tước Cốt Bảo Đao đã đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, trái tim đã bị xuyên thủng mấy lỗ, tại sao vẫn chưa chết?
Người này... cực kỳ quỷ dị.
Mạc Tâm cung chủ trở nên cảnh giác, không tấn công nữa.
Bởi vì lúc này, vết thương trên người Lâm Chính đã bắt đầu lành lại.
Trên người Lâm Chính tỏa ra năm tia sáng màu ngọc bích, nhìn kỹ thì chỉ có một điểm, dưới màn ánh sáng ấm áp chiếu rọi, tất cả khí huyết bị rút ra đều bám vào vết thương trên người Lâm Chính, giống như một bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên cơ thể anh.
Những vết thương đó gần như đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng mấy chốc, những vết thương đã được hồi phục.
Lâm Chính khỏe mạnh như lúc ban đầu!
Dù là vết thương trên da thịt hay vết thương trí mạng đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người xung quanh há hốc mồm.
"Thiên Ma Châm Quyết! Đây chắc chắn là Thiên Ma Châm Quyết!", Nhị tôn trưởng hét lớn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Trúng kế rồi, trúng kế rồi... Thiên Ma Châm Quyết có máu thì sẽ không chết! Người này cố ý một mình xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung để khiêu khích tôi! Còn để lộ trên người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết là để dụ tôi huy động toàn bộ lực lượng của thiên cung diệt trừ cậu ta. Mà những đệ tử này một khi đánh nhau với cậu ta, cậu ta có thể chém giết đến mức máu chảy thành sông, tạo điều kiện thi triển Thiên Ma Châm Quyết... cho nên chúng ta đã rơi vào bẫy của cậu ta rồi, bị cậu ta lợi dụng rồi!", Mạc Tâm cung chủ hung dữ nói.
"Cung chủ, bây giờ nơi này máu chảy thành sông, người này có thể dùng dòng máu liên tục tự chữa trị cho mình. Chúng ta muốn giết cậu ta là chuyện khó như lên trời. Tôi cho rằng, chi bằng chúng ta tạm tránh mối nguy hiểm, rời khỏi đây trước thì sẽ ổn thỏa hơn!”, Nhị tôn trưởng định thần lại, mở lời.
"Rời đi sao? Ý của ông là muốn tôi từ bỏ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết này hả?", Mạc Tâm cung chủ hừ một tiếng.
"Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cho rằng dù muốn động vào cậu ta thì ít nhất cũng phải đổi địa điểm, cậu ta đã biến nơi này thành sân nhà của mình, muốn đánh bại cậu ta, e rằng chúng ta phải trả giá đắt...", Nhị tôn trưởng do dự nói.
"Ông không cần nhiều lời, tên này chẳng qua là dựa vào đan dược và kim châm để cưỡng ép tăng thực lực, thực lực cũng không phải quá mạnh, có Thiên Ma Châm Quyết và thêm hai mươi giọt Lạc Linh Huyết thì đã sao? Nơi này là thiên cung Trường Sinh, cung chủ tôi sao có thể sợ cậu ta chứ?", Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói, sau đó tung người nhảy lên, định đánh với Lâm Chính lần nữa.
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa chứ? Mau đi trợ giúp cung chủ!"
Sau khi đám điện chủ bàn bạc xong, toàn bộ đều xông về phía trước.
Ngũ tôn trưởng cũng ra tay.
Mọi người đồng loạt vây đánh Lâm Chính, tuy rằng Lâm Chính mạnh nhưng hai nắm đấm khó địch lại bốn đối thủ. Có điều, với cơ thể võ thần, đám điện chủ và tôn trưởng này muốn đả thương anh cũng không dễ. Duy nhất chỉ có thanh Tước Cốt Bảo Đao có thể khiến anh bị thương, nhưng không có hiệu quả của con nhộng tê liệt thì lần này Tước Cốt Bảo Đao cũng không thể dễ dàng đâm xuyên vào người Lâm Chính, chỉ có thể để lại một số vết nông trên bề mặt da của anh.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng lo lắng, chần chừ một chút, cũng vội vàng tiến lên trợ giúp.
Thế là, Nghiêm Tàng Hải và đám người của các thế lực lớn lại nhìn thấy một nhóm cao thủ thiên cung Trường Sinh đang vây đánh một chàng trai trẻ đeo mặt nạ sắt!
Mà chàng trai trẻ lại không phải ở thế yếu!
Đúng là một cảnh tượng kỳ dị.
Phải biết rằng, thiên cung Trường Sinh vốn dĩ là một thế lực siêu cấp phi thường.
Trong số những người tham gia vây đánh chàng trai đó, có ai không phải là cao thủ hàng đầu chứ? Bất cứ ai trong số họ cũng đều là nhân vật có thể xưng bá một phương ở bên ngoài.
Tuy nhiên, rất nhiều người vây đánh như vậy, mà lại không thể làm gì được chàng trai trẻ...
Quá khủng khiếp!
“Người này rốt cuộc là ai?”, hàm răng của thủ lĩnh một thế lực nào đó đã va vào nhau lập cập.
"Mặc dù người đó đeo mặt nạ, nhưng từ những điểm khác có thể phán đoán, người này có lẽ vẫn còn trẻ, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mấy..."
"Hai mươi mấy tuổi liệu có thể có thực lực như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta là kỳ tài kiểu gì? Xếp trong top ba của bảng Thiên Kiêu cũng chẳng qua chỉ có vậy...”
"Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?”
Mọi người đều nhao nhao bàn luận.
Đám người bên phía thiên cung hoàn toàn phí sức, ngoại trừ Mạc Tâm cung chủ, Lâm Chính không thèm để ý đến những người đang cố đánh hết sức khác.
Ngược lại, Lâm Chính bắt đầu phản đòn, anh dùng kim châm ám sát.
Vèo vèo vèo...
Một số lượng lớn kim châm phóng ra.
Nhìn thấy uy lực của kim châm trong tay Lâm Chính, mọi người không dám xem thường, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên, tốc độ của kim châm quá nhanh, mỗi người ít nhiều đều bị đâm trúng.
"Mau ngồi xuống trị thương giải độc, kim châm của người này chắc chắn có kịch độc!"
Nhị tôn trưởng hét lớn.
"Trị thương cái gì? Mau đi theo tôi bao vây tiêu diệt cậu ta, không thể cho cậu ta cơ hội hít thở!", Mạc Tâm cung chủ gào lên.
"Nhưng... Cung chủ..."
"Nếu không diệt trừ người này thì thiên cung của chúng ta sẽ khó bảo toàn, chẳng lẽ các người không dám hy sinh thân mình vì thiên cung sao?", Mạc Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều khó coi, đâu còn dám phản bác?
"Cung chủ, chúng tôi không thể làm cơ thể của người này bị thương, không đả thương được cậu ta thì có đánh giết nữa cũng tốn công vô ích!", lúc này, Ngũ tôn trưởng than thở.
"Sợ gì chứ? Các người theo tôi thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Khiến xương cốt của cậu ta tiêu tan, mạng chôn dưới hoàng tuyền!", Mạc Tâm quát lớn.
"Cái gì? Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm sao?"
Mọi người đều kinh hãi.
"Cung chủ, cái này..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau khởi động Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Nếu không dùng châm này thì sẽ không phá được cơ thể của người này đâu! Các người đừng lo, yên tâm làm là được, cho dù vết thương của các người nặng đến mức nào thì tôi cũng sẽ chữa lành cho các người!”
Mạc Tâm cung chủ hét lớn, lập tức ném kim châm, bắt đầu giam chân Lâm Chính.
Đám người Nhị tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi làm theo.
“Thôi vậy, liều mình đánh trận này!”, Ôn điện chủ lớn tiếng quát, tự đánh vào hông mình.
Bụp!
Hông và bụng ông ta lập tức lõm xuống.
Ôn điện chủ phun ra một ngụm máu, nhưng ông ta không dừng lại, ngược lại còn giơ tay tự đánh vào hông mình, đột nhiên móc ra một cái xương sườn đẫm máu.
Ông ta lập tức thở hổn hển, quấn và chà xát xương sườn, mài xương sườn đến mức kích thước chỉ bằng một cây kim bạc trong thời gian rất ngắn.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là... cây kim châm làm bằng xương sườn sao?
Chương 1993: E rằng cậu không sống nổi rồi
Thủ đoạn này trông vô cùng tàn nhẫn. Rất nhiều người phải chau mày. Chắc chắn đây là cấm thuật, chẳng trách các vị tôn trưởng, điện chủ không muốn sử dụng.
Thế nhưng lúc này thiên cung đang rơi vào thế nguy hiểm nên chẳng ai nghĩ được quá nhiều. Toàn bộ tôn trưởng, điện chủ đều bất đắc dĩ phải hành động. Mặc dù mọi người đều bị thương, vô cùng chật vật nhưng chỉ có cách này mới có thể thi triển được Càn Khôn Huyền Ma Châm.
“Cung chủ, hình thành châm!”, Ngũ đại trưởng tôn hô lớn.
“Thi triển châm”, Mạc Tâm hô vang, nhảy bật lên với nguồn sức mạnh hùng hậu. Lâm Chính đanh mắt, lập tức lao về phía Ngũ tôn trưởng với ý đồ chặn đám người này thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm.
Thế nhưng anh vừa hành động thì...
Vụt…Mạc Tâm đột nhiên điều khiển một luồng sức mạnh tấn công về phía anh.
Luồng sức mạnh như một bàn tay vươn dài chộp lấy cổ tay Lâm Chính. Lâm Chính kháng cự. Nhưng về phương diện sức mạnh thì có vẻ là anh vẫn yếu hơn cung chủ một chút nên không thể nào thoát ra khỏi sự kìm kẹp.
“Tốt quá”, đám đông mừng rỡ.
“Khai châm”, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn bao vây Lâm Chính, họ phóng châm liên tục về phía anh. Mặc dù số châm này đều bị cơ thể của Lâm Chính chặn lại nhưng anh biết nếu cứ kéo dài thì anh chắc chắn cũng sẽ chết.
Bởi vì số châm này được phóng ra nhằm mục đích kích hoạt bề mặt da của Lâm Chính. Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm dùng để phá vỡ hàng phòng ngự của những người có cơ thể siêu mạnh.
Một lúc sau, Lâm Chính bị ghim hàng nghìn cây châm trên người. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều há mồm trợn mắt. Họ nín thở. Ai cũng bàng hoàng.
Bỗng nhiên...Ôn điện chủ gầm lên, lao về phía anh như một tia chớp. Lặc Cốt Châm trong tay ông ta ghim vào Tam Trì Huyệt ở bụng của Lâm Chính.
Vụt! Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể anh như đâm vào một miếng đậu phụ. Lâm Chính run bắn người như bị điện giật.
“Hả ?”, đám đông thất kinh.
“Cơ thể của người này đã bị phá vỡ hàng phòng ngự rồi sao?”
“Lợi hại quá! Đây là mật thuật của thiên cung Trường Sinh à?”
Những tiếng kêu thảng thốt vang lên. Đám người Nghiêm Tàng Hải cũng trở nên nhốn nháo.
“Đâm”, lúc này Ngũ tôn trưởng lại hét lên và đâm Lặc Cốt Châm về phía trước.
“Đâm!”
“Đâm!”
Trịnh Thông Viễn lập tức phản ứng lại và đồng loạt lao lên.
Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể Lâm Chính. Anh run rẩy toàn thân, miệng phun ra máu tươi, hốc mắt hốc mũi cũng chảy máu, trông vô cùng thê thảm.
Nhị tôn trưởng cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
“Nhị tôn trưởng, tại sao còn đứng im thế?", Mạc Tâm quát.
“Điều này...cung chủ, tại sao không bắt sống kẻ này?”, Nhị tôn trưởng do dự hỏi.
“Bắt sống? Kẻ này phải giết nhanh để trừ hậu họa, ông lằng nhằng thế thì sao làm thành việc lớn được?.
Mạc Tâm hừ giọng. Bà ta mặc kệ Nhị tôn trưởng, chỉ thọc tay vào bụng mình rút ra một đoạn xương sườn, mài thành châm và đâm vào Thiên Trung Huyệt của Lâm Chính.
Vụt...Luồng sức mạnh bạo phát. Lặc Cốt Châm của Tâm Mạc có uy thế vô cùng kinh người.
Một nhát châm đâm vào, sức mạnh khủng khiếp như ngày tận thế. Mây đen vần vũ, trời đất tối đen, cảm giác như không gian bị đảo lộn, sức mạnh dường như được rót thẳng vào Lặc Cốt Châm.
Đám đông nhìn theo. Một nhát châm thôi e rằng cũng đủ để lấy mạng người.
“Chuẩn bị ra tay”, Nghiêm Tàng Hải không nhịn được thêm nữa bèn gầm lên. Những người lãnh đạo của các thế tộc khác cũng hành động theo.
Lâm Chính mà chết, bọn họ không cướp ngay Lạc Linh Huyết thì sẽ mất cơ hội. Người của Tử Huyền Thiên trong góc khuất cũng bắt đầu lao ra.
“Nhanh, mau đưa Lâm Chính đi”.
“Hành động nhanh lên”.
Đám đông lao lên như phát điên. Thế nhưng tốc độ của họ chưa là gì. Lâm Chính ngước nhìn Mạc Tâm với đôi mắt đỏ như máu từ trên lao xuống. Anh không hề né đòn, cứ thể để cho Lặc Cốt Châm đâm vào người.
Cuối cùng thì...Phụt...Cả cây châm đâm ngập vào ngực của anh.
Máu tươi bắn ra. Sức mạnh của cây châm lan ra khắp cơ thể của Lâm Chính. Da trên người anh nứt ra, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung. Máu bắn tung tóe, cả người như sắp vỡ đến nơi.
Tay anh chộp mạnh tay của Mạc Tâm như muốn đẩy tay của bà ta ra. Mạc Tâm không hề cho anh có cơ hội.
“Người bạn nhỏ, lần này e rằng cậu sống không nổi rồi”, Mạc Tâm nhếch miệng cười.
Chương 1994: Bọn họ không xứng
Vố số các điện chủ và tôn trưởng đều bao vây Lâm Chính, bọn họ cứ giữa chặt vào Lặc Cốt Châm, không chịu buông ra. Mạc Tâm cũng giữ châm đâm ngập cơ thể anh.
Lúc này, Mạc Tâm chỉ cần dùng Lặc Cốt Châm làm điểm dẫn ,rồi không ngừng rót khí công của bà ta vào người Lâm Chính để anh bị phát nổ và chết.
Lâm Chính nôn ra máu, máu chảy từ miệng dọc xuống cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Anh vừa thở hổn hển vừa chộp chặt tay của Mạc Tâm, nói giọng khàn khàn: “Muốn giết tôi? E rằng...không dễ như vậy đâu!”
“Sao thế? Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có thể chạy nổi sao? Hay là cậu có người tới cứu?”, Mạc Tâm mỉm cười.
“Bà tưởng rằng không có ai cứu tôi sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Đám đông thất kinh...
“Hả?", Mạc Tâm chau mày giống như nghĩ ra điều gì đó bèn quay đầu lại. Bà ta thấy Nghiêm Tàng Hải tay cầm một thanh kiếm đang chém về phía bà ta.
Không hay rồi...Mạc Tâm hét lên, khí công trong cơ thể bùng nổ giống như một qua bom, tỏa ra bốn phía.
Bùm bùm...Ngũ tôn trưởng ở bên cạnh và Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ cũng không kịp phòng bị, bị luồng sức mạnh đánh bay, ngã sõng soài ra đất.
Nghiêm Tàng Hải cũng không may mắn hơn là bao, ông ta khó có thể tiếp cận được sâu hơn. Ông ta không chịu từ bỏ, chỉ thở hắt ra, chém mạnh thanh kiếm về phía họng của bà ta.
Thanh kiếm với sức mạnh không hề tầm thường. Người thường chắc chắn không thể né kịp. Mạc Tâm cũng vậy.
Cao thủ đánh lén cỡ này thì né đòn rất khó.
Mạc Tâm đương nhiên cũng có sự đề phòng. Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bà ta cầm châm ngáng lên cổ.
Keng! Âm thanh giòn giã vang lên. Thanh kiếm bị cây châm của bà ta chặn lại. Ánh lửa bắn tung tóe.
“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt.
“Hừ!”, Mạc Tâm búng ngón tay.
Cây châm lóe sáng va chạm trực diện với thanh kiếm. Nghiêm Tàng Hải bặm môi, định tấn công tiếp. Thế nhưng lúc này người của thiên cung đã lao lên chặn ông ta lại. Cục diện vô cùng hỗn loạn.
Mạc Tâm cũng hiểu ra tại sao Lâm Chính lại để cho đám người Nghiêm Tàng Hải ra tay. Có lẽ tình huống này rồi thì chẳng có thế lực nào lại trơ mắt để cho một mình bà ta nuốt gọn 30 giọt Lạc Linh Huyết hết.
“Nghiêm phó minh chủ! Ông đang làm gì vậy? Tại sao lại giết tôi?”, Mạc Tâm mỉm cười hỏi.
“Mạc Tâm cung chủ. Một mình bà lấy nhiều Lạc Linh Huyết như vậy mà không cảm thấy quá đáng sao? Chúng tôi muốn lấy vài giọt mang về, có lẽ cung chủ không bận tâm chứ?”, Nghiêm Tàng Hải trầm giọng.
“Đương nhiên là không bận tâm, có điều tôi cảm thấy hơi lo lắng".
“Lo lắng điều gì?
“Tôi lo mọi người có mạng lấy được Lạc Linh Huyết mà lại mất mạng khi quay về”, Mạc Tâm nheo mắt, phất tay: “Giết chết cho tôi”.
“Vâng”.
“Giết!”, người của thiên cung gầm lên, lao vào đám người Cô Phong.
“Mặc kệ họ, tìm người đàn ông đeo mặt nạ lấy Lạc Linh Huyết đi. Lấy rồi đi”, Nghiêm Tàng Hải gào lên.
“Vâng phó minh chủ”, đám đông đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
Đồng thời các thế lực khác cùng lao lên. Thiên cung dù đông người nhưng khi phải đối diện với những đội quân tinh nhuệ kia thì họ vẫn không thể chặn lại được.
“Được! Được lắm. Rất tốt. Các người đâm lén sau lưng, thấy lợi quên nghĩa, đáng phải chết. Sau khi bổn cung có được Lạc Linh Huyết thì sẽ tiến hành một cuộc rửa máu”, Mạc Tâm cười dữ dằn, mặc kệ tất cả và quay người lao về phía Lâm Chính.
Bà ta phải lấy được Lạc Linh Huyết trước đã. Sau khi có được 30 giọt Lạc Linh Huyết thì bà ta sẽ trở thành vô địch và khi đó không ai còn đối đầu nổi với bà ta nữa. Khi đó tất cả đám người này không khác gì cọng cỏ, bà ta có thể giết chết một cách dễ dàng.
Thế là tất cả đều lao rào rào về phía Lâm Chính. Anh đã trở thành thứ khiến đám đông mất kiểm soát. Lâm Chính nôn ra mấy ngụm máu, liếc nhìn xung quanh và rút Lặc Cốt Châm từ trong cơ thể ra.
Lúc này, có vài người tiếp cận anh và hét lớn: “Lâm Chính, đi theo chúng tôi”.
“Giọng nói này...là Chấn Hám Sơn sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Là tôi! Thiên Diệp phó chưởng môn sẽ dọn đường, cậu mau chóng rời khỏi đây. Nhanh!”
Chấn Hám Sơn hét lớn, chộp lấy cổ tay Lâm Chính và lôi đi. Thế nhưng ông ta phát hiện ra mình không thể nào lôi được anh.
“Chuyện gì vậy?”, Chấn Hám Sơn vội quay đầu lại. Ông ta sững sờ.
“Ai nói với ông là tôi sẽ đi thế?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu...cậu điên rồi sao?”, Chấn Hám Sơn cảm tưởng đầu mình như sắp nổ tung.
Đúng lúc này, quân địch đã áp sát. Thiên Diệp dẫn theo đội quân tinh nhuệ lao về phía Lâm Chính và chặn kẻ địch lại giúp anh.
“Đi thôi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”, Thiên Diệp hét lớn.
Thế nhưng...vô ích. Lâm Chính nhìn xung quanh: “Đám người này không xứng để tôi phải bỏ chạy”.
“Cậu...”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói gì.
Nghiêm Tàng Hải cũng đã lao lên tung chưởng về phía Chấn Hám Sơn nhân lúc ông ta không để ý.
Phụt...Chấn Hám Sơn nôn ra máu, ngã về phía Lâm Chính.
“Đi thôi...”, ông ta ngẩng đầu hét lên với anh.
Nhưng Nghiêm Tàng Hải đã đâm kiếm về phía cổ họng ông ta...
Chương 1995: Bà là cái thá gì?
Lúc này trong mắt tất cả mọi người chỉ có mỗi Lâm Chính. Bọn họ cho rằng, Lâm Chính đã trúng phải Lặc Cốt Châm thì sẽ không còn sức chiến đấu nữa. 20 giọt Lạc Linh Huyết sẽ dễ dàng rơi vào tay họ.
Giờ ai mà chặn trước mặt Nghiêm Tàng Hải thì ông ta sẽ giết chết kẻ đó. Ông ta mặc kệ tất cả, cứ giết rồi tính.
Đúng lúc cây đao lao về phía người cản ở phía trước thì...
Vụt...Hai ngón tay vươn ra kẹp chặt lấy nó. Cây đao không nhúc nhích được thêm một phân nào nữa.
“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải nín thở, nhìn lên. Lúc này ông ta mới phát hiện ra người ra tay chính là Lâm Chính.
Không thể nào...Người này không phải đã bị đám người Mạc Tâm tấn công rồi sao. Tại sao vẫn còn sức mà chặn mình vậy?
Nghiêm Tàng Hải đanh mắt, lập tức phát lực. Thế nhưng...dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể đẩy được thanh đao. Lẽ nào sức mạnh của mình lại không bằng cả tên này? Nghiêm Tàng Hải cảm thấy nghi ngờ.
Lúc này, bàn tay đang ghìm thanh đao khẽ búng nhẹ. Một luồng sức mạnh truyền qua thanh đao chạy dọc cơ thể Nghiêm Tàng Hải.
“Hả?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt, vội vàng buông vũ khí và lùi lại. Nhưng đã muộn...Cơ thể của ông ta bay bật ra sao, ngã mạnh xuống đất, không thể bò lên được. Cả người ông ta trầy trật, trông vô cùng đau đớn.
“Phó minh chủ”, người củ Cô Phong vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải dậy.
Nghiêm Tàng Hải nín thở, cố gắng ổn định khí huyết. Ông ta đang định ra tay một lần nữa thì bỗng nhiên phải khựng lại.Vì có không ít các cao thủ khác đang vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính với cơ thể đầy máu bỗng trở kiên kiên cường không chút sợ hãi. Sức mạnh của anh cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đòn tấn công, mỗi cũ đạp đều khiến cho kẻ thù bay bật ra.
Người nào trúng phải đòn tấn công của anh không ngất ngay tại chỗ thì cũng lăn lộn chật vật và rất khó đứng dậy. Bất luận là ai thì cũng đều bị đánh phế.
Quá khủng khiếp. Nghiêm Tàng Hải giật mình, cảm giác da đầu tê dại, làm gì còn dám lao lên nữa. Đám người Thiên Diệp thấy Lâm Chính không chịu rời đi mà còn phản công thì cũng bất ngờ.
“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Chấn Hám Sơn bò dậy, quát lớn.
“Chấn đại nhân, tôi khuyên các ông mau rời đi đi. Các người mà giúp tôi thì sẽ bị cho rằng cùng một giuộc đấy. Tới khi đó các người bị thương nặng thì tôi không lo nổi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu...”, Chấn Hám Sơn á khẩu.
“Lâm Chính, chúng tôi mạo hiểm đều là vì cậu. Dù cậu không muốn gia nhập Tử Huyền Thiên thì cũng thôi. Tôi chỉ hi vọng cậu có biết trân trọng tính mạng của mình, trân trọng cơ hội hiếm có này. Cậu đừng nghĩ rằng cậu có từng đó Lạc Linh Huyết thì đã là vô địch. Đối diện với các thế lực hùng hậu này mà cậu vẫn còn ở lại thì sẽ bị chia năm xẻ bảy thôi. Cậu hà tất phải cứng đầu như vậy?”, Thiên Diệp cũng cuống cả lên, vừa chưởng bay một kẻ địch vừa đến lại gần khuyên bảo Lâm Chính.
Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Tử Huyền Thiên. Một vài người đứng đầu của các thế lực khác cũng lao về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận, mau cản họ lại”, Chấn Hám Sơn hét lớn, cùng vài cao thủ khác của Tử Huyền Thiên lao lên. Thế nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của những kẻ kia. Ngay lập tức họ rơi vào thế hạ phong, căn bản không thể chặn được đám người này.
Cục diện càng lúc càng tệ. Đúng lúc này…
Vụt…Một bóng hình lao ra…Mấy người Tử Huyền Thiên bừng tỉnh. Họ tái mặt.
Đó chính là Mạc Tâm. Bà ta đã ra tay. .
“Cẩn thận”, Thiên Diệp gầm lên, tung một chưởng chặn Mạc Tâm. Mạc Tâm là cung chủ, sao có thể là người mà người thường có thể đối phó được. Hai chưởng đánh va chạm trực diện.
Bùm! Âm thanh nặng nề vang lên. Thiên Diệp bật lùi về sau giống như diều đứt dây. Ông ta ngã sõng soài ra đất. Đợi đến khi đứng lên được thì vùng ngực đã bị hõm xuống, máu tứa ra từ miệng…”
“Hả?”
“Đại nhân”, người của Tử Huyền Thiên sợ hết hồn, vội đỡ ông ta dậy. Các cao thủ của thiên cung Trường Sinh cũng đồng loạt tấn công.
Mọi người ngước nhìn thì mới phát hiện ra những thế lực khác đã bị người của thiên cung điều động tới kịp thời ngăn lại. Toàn bộ hiện trường có vẻ đang nằm trong tầm kiểm soát của thiên cung. Cung chủ dần nắm giữ mọi thứ.
“Đây dù sao cũng là thiên cung, mặc dù có chút bạo loạn nhưng cũng không hề hấn gì. Lần này, không ai thoát được rồi”, Thiên Diệp nhìn chăm chăm về phía trước, nói giọng khàn khàn.
“Phó chưởng môn", đám đông tập trung lại. Đây đúng là đường cùng rồi. Những gì họ có thể làm được lúc này có lẽ chỉ có kêu gào và rên rỉ mà thôi.
Những thế lực khác vẫn còn đang cố sức lao lên với ý đồ tiếp cận Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết nhưng toàn bộ người của thiên cung đã ngăn họ lại. Và họ đâu phải là đối thủ của cung chủ.
Đám người Nghiêm Tàng Hải trố tròn mắt nhìn Mạc Tâm đi về phía Lâm Chính. Chấn Hám Sơn nín thở, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, cậu vốn là thiên tài yêu nghiệt vô song, có cơ hội quá tốt, song cậu lại quá tự cao tự đại. Kết cục ngày hôm nay cũng là do cậu, không thể trách ai được”, nói tới đây, ông ta không ngừng lắc đầu và cảm thán với vẻ bất lực.
Lâm Chính không cho là như vậy, anh chỉ đáp lại: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định bỏ chạy. Những người này không xứng để tôi phải làm thế. Các người không tin, lại nói tôi tự cao tự đại, không biết điều. Các người không rõ tình hình của mình lúc này thì có. Các người căn bản không hề hiểu con người tôi”.
“Tới nước này rồi mà cậu còn nói như vậy được. Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ", Chấn Hám Sơn tức giận nhìn Lâm Chính.
Ông ta đột nhiên cảm thấy việc để Thiên Diệp chạy tới đây cứu Lâm Chính là một hành động sai lầm. Một kẻ tự phụ như thế này không đáng để được cứu. Mạc Tâm cũng mỉm cười.
“Cậu ta nếu mà không ngốc và không tự phụ thì sao lại mang theo Lạc Linh Huyết tới đây chịu chết chứ? Ha ha, mọi người cũng đừng tức giận. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Cung chủ có thể giữ nguyên vẹn thi thể cho các người".
“Chuyện tới nước này chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Muốn giết thì giết, để xem bản lĩnh của bà tới đâu”, Thiên Diệp hừ giọng, chuẩn bị một trận sống còn.
“Nực cười! Một đám mèo mả gà đồng mà đòi chống lại tôi sao? Các người dựa vào cái gì thế?”, Mạc Tâm bật cười ha ha, tỏ vẻ khinh thường.
Mặc dù Thiên Diệp nhìn có vẻ mạnh nhưng so với cung chủ lúc này thì vẫn còn kém xa, nên đương nhiên bà ta khinh thường.
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Mạc Tâm, bà nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng. Vậy trước mặt tôi thì bà là cái thá gì chứ?”
“Ồ?”, Mạc Tâm nheo mắt: “Sao? Cậu cảm thấy tôi không thể đấu lại được cậu à? Cậu đã trúng Lặc Cốt Châm, chẳng còn sống được bao lâu nữa. mặc dù cậu có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhưng trước mặt tôi còn chẳng còn ưu thế nào cả. Tôi muốn giết cậu thì quá đơn giản. Có khi trước mặt tôi, cậu còn không bằng đám mèo mả gà đồng ấy chứ…”
“Bà nhìn cho rõ, xem có phải tôi chỉ có 20 giọt Lạc Linh Huyết không nhé?”, anh vừa nói vừa giơ tay lên.
Mạc Tâm sững sờ, đồng tử co lại. Cánh tay anh có những điềm sáng dày đặc. Mỗi một điểm sáng đó chính là một giọt Lạc Linh Huyết. Không ít không nhiều, vừa đúng 30 giọt.
“Cái gì?”, Mạc Tâm run rẩy.
Bà ta vội cúi đầu thì mới phát hiện ra trên cổ tay mình có một vết thương. Mặt bà ta cắt không ra máu…
“Cậu…ăn trộm Lạc Linh Huyết của tôi?”