-
Chương 1981-1985
Chương 1981: Để tôi lật đổ thiên cung
“13 giọt! Uy lực của 13 giọt! Quả nhiên bất phàm!”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ hít vào một hơi, nhìn chằm chằm cổ tay mình, sau đó chậm rãi vén tay áo lên.
“Cái gì?”.
Xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Chỉ thấy lúc này, cổ tay Mạc Tâm cung chủ đang lấp lánh 13 đốm sáng.
Đó là Lạc Linh Huyết!
Tròn 13 giọt!
Là 13 giọt đó!
Điên rồi!
Tất cả những người có mặt đều sắp phát điên rồi!
Hơi thở của bọn họ như ngừng lại, tim đập thình thịch, da đầu tê dại, sao có thể chịu được việc này chứ?
“Vô địch! Vô địch! Cung chủ của chúng ta sắp vô địch rồi!”, Tam tôn trưởng kích động đến mức toàn thân run rẩy, vội quỳ mọp xuống, cao giọng hô.
“Từ nay về sau, thiên cung Trường Sinh chúng ta chắc chắn sẽ mở rộng bờ cõi, ngày càng đi lên, không ai có thể đối đầu với chúng ta được nữa”, Tứ tôn trưởng cũng vô cùng kích động.
“Cung chủ vạn tuế!”.
“Cung chủ vạn tuế!”.
“Cung chủ vạn tuế!”.
Mọi người giơ cao tay hô, cực kỳ hưng phấn.
“Chúc mừng Mạc Tâm cung chủ!”.
Nghiêm Tàng Hải cũng lập tức đứng lên ôm quyền chúc mừng, vẻ mặt đầy tươi cười. Dù sâu trong đáy mắt ông ta là sự kiêng dè và bất mãn, nhưng ông ta không thể để lộ ra ngoài được.
"Phó minh chủ! Sau này thiên cung Trường Sinh chắc chắn sẽ trở thành mối họa của Cô Phong chúng ta!", người bên cạnh run rẩy sợ hãi nói.
"Tôi biết, lập tức trở về bẩm báo chuyện này với minh chủ!", Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói.
Sắc mặt Thiên Diệp rất khó coi, nhìn Lâm Chính chằm chằm một lúc, không nói lời nào, rồi phất tay áo rời đi.
"Thiên phó chưởng môn, ông đi đâu vậy?", Chấn Hám Sơn vội kêu lên.
"Còn có thể đi đâu chứ? Đương nhiên là về rồi, chẳng lẽ ở lại đây ăn cơm?", Thiên Diệp lạnh lùng hừ một tiếng.
"Phó chưởng môn, vậy Lâm Chính… ông không nhận nữa à?", Chấn Hám Sơn đuổi theo hỏi.
"Không còn Lạc Linh Huyết thì cậu ta còn gì để trông chờ chứ? Nhận làm cái gì?".
"Nhưng thiên phú và thực lực của cậu ta thì đệ tử bình thường không thể bằng được".
"Tôi biết, nhưng dù sao cậu ta và thiên cung Trường Sinh cũng có ân oán phức tạp. Bây giờ không còn Lạc Linh Huyết, chúng ta không cần vì cậu ta mà trở mặt thành thù với thiên cung Trường Sinh. Hám Sơn, tôi biết ông muốn lôi kéo một nhân tài cho tông môn, nhưng cậu ta đã tự cắt đứt tiền đồ của mình. Chuyện này không thể trách ai được, tôi cũng cho cậu ta cơ hội mà cậu ta không biết trân trọng".
Dứt lời, Thiên Diệp lại phất tay bỏ đi.
"Phó chưởng môn! Phó chưởng môn!".
Chấn Hám Sơn gọi mấy tiếng.
Nhưng Thiên Diệp làm như không thấy, cứ thế đi xa.
Chấn Hám Sơn định đuổi theo, nhưng nhìn thấy Lâm Chính thì lại khựng lại, vô cùng khó xử, đi không được, ở không xong...
Lần này Lâm Chính quyết tâm dứt áo ra đi.
"Lạc Linh Huyết đã vào tay cung chủ, Lâm Chính cũng nên cáo từ rồi", Lâm Chính lên tiếng.
"Nếu cậu muốn ở lại thì thiên cung vẫn có chỗ cho cậu dung thân", Mạc Tâm nói.
"Có lẽ cung chủ sẽ cho tôi chỗ dung thân, nhưng một số người nào đó thì chưa chắc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, đám Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều hơi biến sắc, chẳng nói chẳng rằng.
Mạc Tâm cũng liếc mắt nhìn bọn họ, bình thản đáp: "Bổn cung chủ có thể ràng buộc bọn họ".
"Không cần đâu, tôi đã quyết định rời khỏi thiên cung rồi, không cần phải phiền phức như vậy".
Lâm Chính đi tới trước mặt Nhị tôn trưởng, ôm quyền nói: "Nhị tôn trưởng, bảo trọng!".
"Nhóc Lâm, con đường sau này, cậu hãy thật cẩn thận!", Nhị tôn trưởng thở dài nói.
"Nhị tôn trưởng cũng hãy giữ gìn sức khỏe, thiên cung phức tạp hơn bề ngoài của nó nhiều, tôn trưởng phải thật đề phòng".
"Tôi biết".
Nhị tôn trưởng gật đầu.
Lâm Chính xoay người, rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Không ai ngăn cản.
Chỉ có Chấn Hám Sơn theo sát phía sau.
Hiển nhiên ông ta vẫn muốn lôi kéo thiên tài đặc biệt này.
Cho dù không có Lạc Linh Huyết, thì ông ta vẫn cảm thấy y thuật xuất thần nhập hóa của Lâm Chính hiếm người có được.
Hội trà tiếp tục.
Nhưng lúc này, không ai còn tâm trạng quan tâm đến hội trà nữa, mà đang nhớ lại trận đấu dữ dội vừa rồi, cùng với 13 giọt Lạc Linh Huyết đáng sợ đang nằm ở cổ tay Mạc Tâm cung chủ.
Rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung, Lâm Chính bước đi như bay, đi hết bậc thềm Trường Sinh liền xuống núi.
"Sao cậu ta đi như bị ma đuổi vậy?".
Chấn Hám Sơn có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát rồi quyết định ẩn thân, âm thầm bám theo.
Thực ra việc giao Lạc Linh Huyết cho Mạc Tâm cung chủ cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Chính.
Nếu không giao ra thì anh khó mà đi được, cả Thượng Thanh Cung cũng bị liên lụy, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, cho dù Lâm Chính may mắn thoát được, thì e là thiên cung Trường Sinh cũng sẽ không tha cho anh, nói không chừng còn đuổi theo đến tận Giang Thành.
Chưa kể ở đó còn có người của các thế tộc khác như Cô Phong, thiên cung Trường Sinh không cướp thì người của các thế tộc đó cũng quyết không cam lòng bỏ qua.
Lạc Linh Huyết đã bị lộ, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, thực ra Lâm Chính công khai bỏ lại nó cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
"Nhưng chắc chắn không thể bỏ 10 giọt Lạc Linh Huyết này được, nếu không ưu thế ở đại hội sẽ bị giảm quá nửa!".
Lâm Chính lẩm bẩm, sau khi xuống núi liền đến một chỗ hẻo lánh rồi dừng lại.
"Đúng chỗ này rồi!".
Lâm Chính nhìn ngó xung quanh, thấy bốn phía không người, liền lấy từ trong người ra rất nhiều chai lọ và dược hoàn, đặt xuống dưới đất, đồng thời lấy ra một túi châm đặc biệt, bày ở trước mặt.
Những chiếc châm trong túi châm đều ôn nhuận trắng muốt như ngọc.
Đó là châm ngọc!
"Không ngờ có một ngày, mình lại phải lật đổ thiên cung!".
Lâm Chính nhón một cây châm ngọc, lẩm bẩm tự nhủ, rồi đâm vào huyệt Thiện Trung ở lồng ngực.
Chấn Hám Sơn đang náu mình ở chỗ tối mở to hai mắt.
"Lâm Chính... muốn làm gì vậy?".
Chương 1982: Một mình xông pha
Châm ngọc vào người, Lâm Chính thở dài một tiếng, sắc mặt hơi tái đi, nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục cắm châm, đồng thời nhét những kỳ hoa dị thảo đặt ở bên cạnh vào miệng, nhai nhóp nhép không ngừng.
Chấn Hám Sơn ngây người ra nhìn.
Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra.
Lâm Chính đang tăng cường sức mạnh!
"Lẽ nào Lâm Chính đang lợi dụng châm bạc và thảo dược để cường hóa thân thể? Nhưng cậu ta cường hóa... để làm gì?".
Chấn Hám Sơn không thể hiểu được.
Nhưng nhìn được một lát, ánh mắt của Chấn Hám Sơn dần dại ra, vẻ mặt cũng trở nên khoa trương.
Lâm Chính chậm rãi đâm hết châm ngọc vào người.
Sau khi châm ngọc vào người, tóc của anh trở nên trắng như cước, làn da cũng trắng bệch, đầu tiên là những đường vân ngầm dữ tợn và đáng sợ lan khắp người anh, sau đó lại từng đường vân mảnh dài như tơ máu nổi lên, bao trùm toàn thân.
Sự thay đổi kinh khủng như vậy khiến Chấn Hám Sơn vô cùng sợ hãi.
Cứ như vậy khoảng hơn 10 phút, Lâm Chính mới dừng lại.
Lúc này anh giống như ma thần địa ngục, khí tức vô cùng tàn bạo, khiến người ta nhìn mà nổi da gà.
Nhưng điều đáng sợ hơn là khí thế của anh.
Một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ, hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai đứng trước mặt anh phải cúi đầu xuống, không có dũng khí nhìn thẳng.
"Đây là tà thuật gì vậy? Đây là y thuật sao?".
Chấn Hám Sơn cảm nhận được mình cũng đang run lẩy bẩy.
Tuy Tử Huyền Thiên cũng là thế tộc cổ xưa đã truyền thừa hàng trăm hàng nghìn năm, nhưng cũng chưa từng thấy bí pháp quỷ dị như vậy.
"Được rồi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính lẩm bẩm một tiếng, giọng nói hơi nặng nề.
Anh lấy ra một chiếc mặt nạ bằng sắt, đeo lên mặt, sau đó lại giơ tay lên, vén ống tay áo, đâm châm bạc vào cổ tay.
Khi nhìn thấy cổ tay kia, đầu óc của Chấn Hám Sơn ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
"Hai... hai... hai... hai mươi giọt?".
Ông ta xoa mạnh đôi mắt, hi vọng là mắt mình có vấn đề, nhưng dù ông ta xoa mắt đỏ cả lên, thì hình ảnh đó vẫn không thay đổi.
Chính là 20 giọt... Lạc Linh Huyết!
Châm bạc đâm vào, Lâm Chính nhìn về phía thiên cung Trường Sinh, rồi cất bước đi về phía đó.
Chờ Lâm Chính đi rồi, Chấn Hám Sơn mới đi ra.
Ông ta cảm giác lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run lên bần bật, hai chân lảo đảo.
Ông ta run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Diệp...
"Chấn đại nhân, ông chạy đi đâu vậy? Không thấy ông đâu cả!".
Bên kia vang lên giọng nói tức giận của Thiên Diệp.
"Thiên... Thiên... Thiên... Thiên phó chưởng môn, mau... mau... mau quay lại đi, mau quay lại..."
Chấn Hám Sơn run rẩy kêu lên.
"Quay lại? Xảy ra chuyện gì vậy Chấn đại nhân? Sao nghe giọng ông hoảng hốt thế?", Thiên Diệp ở đầu bên kia ù ù cạc cạc, khó hiểu hỏi.
"Thiên Diệp đại nhân, ông đừng hỏi nhiều, mau quay lại đi!", Chấn Hám Sơn lại hét lên, tâm trạng có chút mất khống chế.
Thiên Diệp đã quen biết Chấn Hám Sơn rất nhiều năm.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Chấn Hám Sơn thất thố như vậy.
"Ông chờ đó! Chúng tôi quay lại ngay!".
Thiên Diệp nhỏ giọng đáp, rồi tắt ngay điện thoại.
Khoảng 15 phút sau, bọn họ gặp Chấn Hám Sơn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái mét ở chân núi.
"Chấn đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Lẽ nào người của thiên cung Trường Sinh làm khó ông sao?".
Đám Thiên Diệp vội hỏi.
Nhưng Chấn Hám Sơn không trả lời, chỉ vội quát: "Mau đi theo tôi!".
Dứt lời, liền men theo bậc thềm Trường Sinh chạy lên thiên cung.
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
"Chấn đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?".
"Đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi!".
"Ơ..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Đừng hỏi nữa, lên đó rồi nói".
Thiên Diệp trầm giọng nói, rồi đi theo Chấn Hám Sơn.
Nhưng bọn họ mới đến cổng thiên cung Trường Sinh đã khựng lại.
Chỉ thấy cổng chính vừa rồi còn trang nghiêm, lúc này đã tan hoang, mấy đệ tử thiên cung nằm dưới đất, hôn mê bất tỉnh, chân tay đều bị gãy.
"Nơi này... có chuyện gì vậy?", một người của Tử Huyền Thiên run giọng hỏi.
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không trả lời, mà đi thẳng vào trong.
Dọc đường đi, chỗ nào cũng tan tành đổ nát, chỗ nào cũng có người nằm dưới đất.
Dường như máu tươi và sự hỗn loạn đang lan khắp thiên cung.
"Ai làm vậy?".
Thiên Diệp ngoảnh phắt sang nhìn chằm chằm Chấn Hám Sơn.
Nhưng không chờ Chấn Hám Sơn trả lời, một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo đã vang khắp thiên cung.
"Cung chủ thiên cung ở đâu?".
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc là người nào mà dám nói ra những lời như vậy?
Đây chẳng phải là thách thức thiên cung Trường Sinh sao?
Đám người của Tử Huyền Thiên men theo tiếng nói xông tới, nhìn thấy một người đàn ông mặc trường bào màu đen, mái tóc bạc trắng, đang đứng trước Nhật Nguyệt Thiên Cung.
Người đàn ông đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt, khí tức toàn thân vô cùng tàn bạo, khiến người ta không dám lại gần.
"Đây... đây là ai vậy?", Thiên Diệp có chút sợ hãi, dè dặt hỏi.
Ông ta cảm nhận được, thực lực của người này tuyệt đối không kém gì mình.
"Thiên phó chưởng môn... người này... ông cũng biết đấy..."
"Tôi cũng biết?".
"Đúng! Cậu ta chính là... Lâm Chính!".
Chương 1983: Tôi có thể tha chết cho bà
"Lâm Chính?".
Tròng mắt của Thiên phó chưởng môn suýt nữa rơi ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn Chấn Hám Sơn: "Chấn... Chấn đại nhân, ông đừng nói linh tinh! Người này... sao có thể là Lâm Chính được? Ông... ông không nhầm đấy chứ?".
"Thiên phó chưởng môn, bây giờ tôi cũng khó giải thích với ông, tóm lại ông hãy dốc toàn lực bảo vệ Lâm Chính rồi đưa cậu ta về Tử Huyền Thiên. Như vậy thì Tử Huyền Thiên mới có thể hưng thịnh, tương lai của Tử Huyền Thiên mới tươi sáng được!", Chấn Hám Sơn kêu lên, giọng nói xen lẫn run rẩy, kích động, hưng phấn và bàng hoàng.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của ông ta.
Kể cả Thiên Diệp.
Thực ra ông ta vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này.
Người trước mắt này có khí thế đáng sợ đến mức nào chứ?
Sao có thể là đệ tử Lâm Chính kia được?
Phải biết rằng, Lâm Chính đã không còn Lạc Linh Huyết, không thể có khí thế và khí tức như vậy được...
"Không thể nào... Chấn Hám Sơn, chắc chắn là ông lừa tôi!", Thiên Diệp lẩm bẩm.
Đúng lúc này, người đeo mặt nạ kia đã tiến vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Soạt soạt soạt...
Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh xông ra ngoài cửa cung, bao vây chặt chẽ người đeo mặt nạ.
"Kẻ nào mà to gan vậy? Dám làm càn ở thiên cung Trường Sinh?", Tứ tôn trưởng dẫn các tinh nhuệ của đội chấp pháp đi tới, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, quát lớn: "Bắt lấy!".
"Vâng, tôn trưởng!".
Các đệ tử đồng thanh kêu lên, lập tức rút đao kiếm ra, định bắt lấy người kia.
Nhưng bọn họ vừa lại gần.
Vù!
Gió nhẹ bỗng nổi lên, tạt về phía bọn họ.
Sau đó...
Tất cả các đệ tử đều khựng lại, đứng im tại chỗ.
Bọn họ bất động như những pho tượng.
Vô cùng quỷ dị!
"Các cậu làm sao vậy? Ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt lấy người này?", Tứ tôn trưởng nhíu mày, lớn tiếng quở trách.
Nhưng... các đệ tử vẫn làm ngơ không thấy, dường như họ không nghe thấy lời Tứ tôn trưởng nói, vẫn đứng im bất động.
"Khốn kiếp!".
Tứ tôn trưởng nổi giận, đang định bước tới chất vấn.
Nhưng đúng lúc này, Tam tôn trưởng bước ra nói: "Tứ tôn trưởng, ông đừng trách những đệ tử này, không phải bọn họ không muốn động đậy, mà là không động đậy được nữa".
"Cái gì?", Tứ tôn trưởng sửng sốt.
"Ông hãy nhìn cổ bọn họ đi", Tam tôn trưởng chỉ tay nói.
Tứ tôn trưởng vội nhìn về phía cổ các đệ tử này quan sát.
Mới nhìn một cái, sắc mặt ông ta đã tái mét, không thốt nên lời.
Chỉ thấy ở cổ mỗi đệ tử đều có một lỗ châm nhỏ xíu, tuy không nhìn thấy châm, nhưng lại nhìn thấy một luồng khí như có như không đang tỏa ra ở lỗ châm.
"Đây là... châm khí?", Tứ tôn trưởng lẩm bẩm.
"Lấy khí hóa châm thực ra không phải hiếm gặp, nhưng im hơi lặng tiếng phóng ra được nhiều châm khí như vậy, lại còn trúng cổ trong tình huống khó phát hiện. Thủ đoạn này, cho dù là tôi hay ông cũng không thể bì kịp".
Tam tôn trưởng bình thản nói, sau đó đi xuống bậc thềm, đứng bên cạnh Tứ tôn trưởng, trầm giọng nói với người đàn ông tóc trắng đeo mặt nạ kia: "Cậu bạn, tôi thấy thủ đoạn này của cậu chắc cũng là người biết y võ, tại sao lại đến làm càn ở thiên cung chúng tôi? Lẽ nào cậu không biết cung chủ của chúng tôi đang ở cung điện phía sau này sao?".
Nhưng người đàn ông tóc bạc không nhiều lời, liếc mắt nhìn Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng, rồi giơ tay lên.
"Hử?".
Hai người nhíu mày, không hiểu mô tê gì.
Ngay sau đó…
Vèo! Vèo! Vèo!
Rất nhiều châm khí hung ác hình thành trước mặt người đàn ông tóc bạc như cuồng phong bão vũ, rồi nhanh chóng thành hình, bay vèo về phía hai người.
"Hả?".
Hai người tái mặt, vội vàng tránh né.
Nhưng vừa tránh được châm khí đáng sợ này, người đàn ông tóc trắng đã di chuyển đến trước mặt Tứ tôn trưởng, một tay tóm lấy cổ ông ta.
"Cút đi!".
Tứ tôn trưởng gầm lên, huých khuỷu tay về phía người đàn ông tóc trắng.
Nhưng tốc độ của người đàn ông quá nhanh, sức mạnh cũng vô cùng khủng khiếp, cánh tay của Tứ tôn trưởng còn chưa chạm tới, thì bàn tay của người đàn ông đã bóp lấy cổ ông ta.
"Ư...", Tứ tôn trưởng bị ngạt thở, còn chưa kịp phản ứng, tay còn lại của người đàn ông đã hóa thành thủ đao, chém mạnh về phía cánh tay ông ta.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Cánh tay kia đã bị thủ đao của người đàn ông chém gãy.
"A!".
Tứ tôn trưởng gào lên thảm thiết, nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như muốn ngất xỉu.
Mọi người thấy thế đều sởn cả gai ốc.
"Mau cứu Tứ tôn trưởng!".
Tam tôn trưởng hét lên.
"Vâng, tôn trưởng!".
Các đệ tử tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí xông tới.
"Không cần cứu đâu, các người muốn thì tôi cho!".
Người đàn ông tóc trắng bình tĩnh đáp, rồi ném Tứ tôn trưởng về phía bọn họ.
Vù!
Cơ thể của Tứ tôn trưởng như một quả bóng bowling, lăn vào giữa đám đệ tử.
Các đệ tử lập tức ngã dúi ngã dụi, vỡ đầu chảy máu, hoặc là ngất lịm, hoặc là nằm đất rên la, gần như không ai có thể đứng dậy được.
Còn Tứ tôn trưởng lộn nhào mấy vòng dưới đất, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, đã hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Tam tôn trưởng rất khó coi, biết mình không thể đối phó với người này, liền xoay người định quay vào cung điện.
Nhưng người đàn ông tóc trắng đã truy sát tới.
"Tam tôn trưởng cẩn thận!", có đệ tử hét lên.
Tam tôn trưởng ngoảnh phắt lại, da gà da vịt nổi hết lên.
Người đàn ông tóc trắng chỉ còn cách ông ta không tới 2m.
Không thể tránh được rồi!
Phải phản kích!
Ông ta vội vàng giơ tay, vung châm bạc ra, định ngăn cản người kia lại gần.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tam tôn trưởng vừa vung cánh tay lên, gần trăm cây châm bạc bay ra từ cánh tay ông ta, lao về phía người đàn ông tóc trắng.
Thế nhưng...
Châm bạc chạm vào da thịt của anh lại phát ra những tiếng leng keng, không đâm được vào người anh mà rơi hết xuống đất.
"Sao... sao có thể thế được?".
Tam tôn trưởng trợn tròn hai mắt, không dám tin vào mắt mình.
Pặp!
Người đàn ông tóc trắng giơ tay ra bóp cổ Tam tôn trưởng, giơ ông ta lên.
Sức mạnh khổng lồ khiến cổ của Tam tôn trưởng bị bóp cho biến dạng, ông ta gần như không thể thở được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, ngũ quan méo mó, đau đớn nhìn người đàn ông tóc trắng trước mặt.
"Cậu... rốt cuộc cậu là ai..."
"Người mà ông luôn muốn trừ khử".
"Người tôi muốn trừ khử?", đầu óc Tam tôn trưởng đang hỗn loạn, sao có thể nhớ ra được mình muốn trừ khử ai?
Đúng lúc này, người đàn ông tóc bạc túm cổ Tam tôn trưởng, nện mạnh ông ta xuống đất.
Rầm!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên.
Dường như cả Nhật Nguyệt Tinh Cung cũng rung chuyển.
Tam tôn trưởng bị người đàn ông tóc trắng ném mạnh xuống đất, gây ra một cái hố rất lớn, còn ông ta bị thương khắp người, tứ chi đều gãy, nằm im bất động, không rõ sống chết.
"Tam tôn trưởng!".
Các đệ tử ở xung quanh đều hét lớn.
Cùng lúc đó, đám người Nhị tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều xông ra.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi.
"Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng... bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy sao?".
"Người này... thật là đáng sợ..."
Ai nấy đều sợ hãi trong lòng, kinh hoàng tột độ.
Người đàn ông tóc trắng phủi bụi trên người, quay lại đi về phía Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Tay kia của anh vẫn túm chặt Tam tôn trưởng đang rũ rượi như con chó chết.
Tam tôn trưởng đã hoàn toàn không còn ý thức, mặc cho người đàn ông lôi đi.
Các đệ tử của thiên cung muốn rớt tròng mắt ra ngoài, oán hận ngập trời, bọn họ xông tới trước cửa cung, quỳ xuống kêu lên: "Xin cung chủ hãy ra tay, giết kẻ này trả thù cho Tam tôn trưởng, Tứ tôn trưởng!".
"Xin cung chủ hãy ra tay!".
"Xin cung chủ hãy ra tay!".
Tiếng hô vang khắp bốn phương.
Tiếng hô chưa dứt, một đám người đã đứng ở cửa Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Người dẫn đầu chính là Mạc Tâm cung chủ.
"Người tới là ai? Sao dám hỗn xược?", bà ta bình thản lên tiếng, đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tóc trắng.
Người đàn ông không trả lời, mà chìa tay ra, bình tĩnh nói: "Mạc Tâm, giao Lạc Linh Huyết ra đây, tôi có thể tha chết cho bà!".
Chương 1984:Tàng Châm Thuật
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nổi giận.
“Ngông cuồng! Mạc Tâm cung chủ, đúng là những hạng vô danh tiểu tốt gì cũng dám đến khiêu chiến bà! Nếu không cho người này bài học, thì e là uy nghiêm của thiên cung cũng chẳng còn!”, Nghiêm Tàng Hải ở bên này nheo mắt nói.
“Nghiêm phó minh chủ nói đúng, bao nhiêu đệ tử đang nhìn vào, không thể làm mất uy nghiêm được! Bổn cung chủ sẽ lấy người này để thử nghiệm 10 giọt Lạc Linh Huyết!”.
Mạc Tâm cung chủ bước tới, đánh giá người đàn ông tóc trắng kia.
Mọi người cũng ngước lên nhìn.
“Hử?”.
Ánh mắt Nhị tôn trưởng tỏ vẻ nghi hoặc.
Không biết tại sao, người đàn ông tóc trắng này lại khiến ông ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt dưới chiếc mặt nạ kia… hình như ông ta từng gặp ở đâu đó.
“Đeo mặt nạ giấu đầu lòi đuôi, đúng là hạng tiểu nhân! Nhưng dám đến thiên cung làm càn, cũng coi như dũng khí đáng khen! Không tệ!”, Mạc Tâm cung chủ khẽ gật đầu, vẻ mặt không mừng không giận, nhưng sự thản nhiên và lạnh lùng thì vô cùng rõ ràng.
“Giấu đầu lòi đuôi thì sao nào? Cái tôi che là mặt, cái bà giấu là tâm, tôi giấu đầu lòi đuôi còn hơn là các bà tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm”, người đàn ông tóc trắng đáp.
“Hỗn xược!”.
“To gan!”.
“Chó chết! Dám sỉ nhục cung chủ của bọn tao! Hôm nay phải cho mày bỏ mạng ở thiên cung!”.
Mọi người nổi giận, la ó um sùm.
Nhưng người đàn ông tóc trắng vẫn làm ngơ.
“Mạc Tâm! Ra tay đi!”.
“Thú vị đấy, cậu biết tôi có 10 giọt Lạc Linh Huyết mà vẫn dám đến đòi! Xem ra cậu cũng có mấy phần thực lực, nhưng hình như vẫn chưa hiểu rõ về uy lực của Lạc Linh Huyết trong tay tôi thì phải!”.
Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói, sau đó đồng tử mở to, một luồng khí thế đáng sợ bốc lên từ người bà ta.
Khoảnh khắc đó, tất cả những người đứng gần Nhật Nguyệt Tinh Cung đều thót tim.
Ai nấy đều bị khí thế này ảnh hưởng.
Bọn họ vô thức lùi lại, không dám đứng quá gần, mà nhường luôn một bãi đất trống thật lớn cho hai người.
Tất cả đều nghển cổ lên nhìn, vừa mong chờ vừa kích động.
“Cuối cùng cũng được thấy cung chủ ra tay rồi!”.
“Tốt quá! Tốt quá!”.
“Mau lấy điện thoại ra quay lại, cung chủ cực ít khi ra tay, đây là cơ hội nghìn năm có một đấy! Mau quay lại đi!”.
Nhiều người hưng phấn một cách dị thường, hiện trường có chút nhốn nháo.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, bổn cung chủ còn phải tiếp khách!”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ quát một tiếng, bất ngờ vung mạnh tay lên, hất về phía người đàn ông tóc trắng.
Vù!
Một luồng khí kình như cuồng phong tạt về phía người đàn ông.
Anh nhíu mày, bước chân xoay sang bên cạnh, tránh được luồng khí kình này.
Khí kình đánh vào vị trí người đàn ông vừa đứng, mặt sàn, đất đá chỗ đó đều bị ăn mòn.
Mọi người xung quanh nhìn mà nổi cả da gà.
“Đây là thủ đoạn gì vậy?”, người của Cô Phong sợ hãi trong lòng.
“Là độc!”, Nghiêm Tàng Hải ở bên cạnh trầm giọng nói: “Mạc Tâm đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được, mỗi chiêu mỗi thức của bà ta đều ẩn chứa một loại độc vô tức vô tận. Nếu trúng loại độc này thì e là chúng ta sẽ chết chắc!”.
“Ngay cả phó minh chủ cũng không đỡ được loại độc này sao?”.
“Tôi sao? Hừ, bây giờ Mạc Tâm có thêm 13 giọt Lạc Linh Huyết gia trì, gần như đã là vô địch, tôi là cái thá gì chứ? E là chỉ có minh chủ mới đấu tay đôi với bà ta được”, Nghiêm Tàng Hải lắc đầu cười khổ.
Mọi người xung quanh đều há hốc miệng.
Mạc Tâm… lợi hại như vậy sao?
Tuy người đàn ông tóc trắng tránh được, nhưng trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu.
Mạc Tâm lại vung tay lên, đánh về phía người đàn ông.
Vù!
Lại một luồng khí kình khủng khiếp ập tới.
Nhưng lần này, khí do Mạc Tâm đánh ra không chỉ mang theo tính ăn mòn đáng sợ, mà còn có châm khí quỷ dị.
Khí kình hóa châm, rồi cắm hết vào lòng đất, biến mất tăm mất tích, chỉ nhìn thấy từng lỗ châm nhỏ xíu xuất hiện trên mặt đất.
Người đàn ông tóc trắng nhìn chằm chằm những lỗ châm này, dường như có chút suy nghĩ.
“Tốc độ của cậu rất nhanh, bổn cung chủ đã cảm nhận được, tốc độ và sức mạnh của cậu có được là nhờ dược lực và châm lực, chứ không phải thực lực thực sự của cậu. Lợi dụng đan hoàn và châm bạc cưỡng chế nâng cao thực lực bản thân không khác gì đứng trên thang, tuy đứng được cao, nhưng lại không vững! Cậu không cầm cự được bao lâu nữa đâu!”, Mạc Tâm cung chủ bình thản nói, sau đó lại vung cánh tay, đánh về phía người đàn ông tóc trắng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng luồng khí kình không ngừng đánh vào bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng tránh né, cơ thể cực kỳ linh hoạt, tốc độ nhanh đến mức khó tin, mọi người đều không nhìn rõ bóng dáng của anh nữa.
Nhưng đánh được một hồi, đã có người phát hiện ra sự khác thường.
Chỉ thấy mặt đất bị Mạc Tâm cung chủ đánh cho tan tác tả tơi, chỗ nào cũng xuất hiện những cái hố lớn nhỏ.
Và ở những nơi lõm xuống đó đều xuất hiện rất nhiều lỗ châm.
Con số e là phải đến gần chục nghìn.
“Lẽ nào đây là…”, Nhị tôn trưởng nín thở, mơ hồ ý thức được gì đó.
“Chắc là sắp kết thúc rồi”, Nghiêm Tàng Hải dường như cũng nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói.
“Kết thúc?”, người ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy Mạc Tâm cung chủ bỗng giơ tay lên không trung.
“Tặc nhân ngông cuồng, bây giờ hãy chết đi!”.
Dứt lời.
Vèo vèo vèo…
Mặt đất dưới chân người đàn ông tóc trắng bắn ra gần chục nghìn châm khí đáng sợ, đâm về phía anh, nuốt chửng cả người anh…
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Quả nhiên là Tàng Châm Thuật của cung chủ!”, Nhị tôn trưởng đanh giọng nói.
“Tàng Châm?”.
Ai nấy chấn động, khó mà giữ được bình tĩnh nữa…
Chương 1985: 13 giọt thì ghê gớm lắm sao?
Không thể không nói, thủ đoạn của Mạc Tâm cung chủ rất cao minh, mỗi chưởng của bà ta thoạt nhìn như đang tấn công người đàn ông tóc trắng, nhưng thực ra vẫn nương tay, khiến mỗi khí kình được đánh ra hóa thành châm khí, ẩn dưới lòng đất.
Châm khí trong lòng đất càng ngày càng nhiều, dưới chân người đàn ông tóc trắng toàn là châm, giống như đang đứng trên một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Sau đó, Mạc Tâm cung chủ lại tế toàn bộ châm khí này ra, chấm dứt trận quyết đấu này.
Mọi người kêu lên kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông tóc trắng kia.
Châm khí đánh tới, người đàn ông lập tức bị nhấn chìm, không thể phản kháng, khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
Anh rơi từ trên không xuống, nặng nề ngã xuống đất, nằm im bất động.
Vô số người kiễng chân lên nhìn.
“Chết rồi sao?”.
“Chết là cái chắc!”.
“Hừ, yếu ớt thế? Tôi còn tưởng lợi hại đến mức nào cơ! Thế mà trước mặt cung chủ của chúng ta vẫn không đỡ nổi một chiêu!”.
“Đồ tiểu nhân!”.
“Chết cũng đáng!”.
Người của thiên cung hừ mũi khinh thường.
Còn người của các thế tộc khác cũng lần lượt ôm quyền khen ngợi: “Cung chủ lợi hại quá!”.
“Mạc Tâm cung chủ quả nhiên danh bất hư truyền, sau này dưới sự dẫn dắt của cung chủ, chắc chắn thiên cung sẽ một bước lên trời, huy hoàng vô biên!”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Ai nấy nịnh hót.
Người của Tử Huyền Thiên sắc mặt rất khó coi.
“Tên kia chết rồi sao?”, có người dè dặt hỏi.
“Chưa!”.
Thiên Diệp bỗng khẽ quát.
“Cái gì?”.
Mọi người sửng sốt.
Không những Thiên Diệp, mà đám người Nghiêm Tàng Hải, Nhị tôn trưởng, Mạc Tâm cung chủ đều đanh mặt lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đang nằm dưới đất.
Dường như đang nhìn gì đó.
Một lát sau, Mạc Tâm cung chủ bỗng tung người nhảy tới, cách không đánh một chưởng vào bóng dáng kia.
Ầm!
Chưởng lực ập tới.
Chỗ người kia đang nằm lập tức lõm hẳn xuống, cát bụi mù mịt, đất đá tung tóe.
Đây là bổ đao?
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Lẽ nào người kia vẫn chưa chết?
Không ai dám tin.
Trúng chục nghìn châm khí mà vẫn còn sống? Đây còn là con người sao?
Ai nấy trong lòng run sợ, ngước mắt lên nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi đứng lên giữa đống đổ nát tan hoang kia.
Không phải ai khác, mà chính là người đàn ông tóc trắng!
“Hả?”.
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt.
Tất cả đều trố mắt ra.
Trúng nhiều châm như vậy mà không chết? Thật là đáng sợ!
Người kia ho hai tiếng, rồi chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên người mình, quay lại nhìn Mạc Tâm cung chủ.
“Châm khí… hình như không đâm vào được!”, Nhị tôn trưởng ở bên này hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Sao có thể thế được? Châm khí của cung chủ đáng sợ đến mức nào chứ? Tại sao lại không đâm vào được da thịt của người này?”, Trịnh Thông Viễn sợ hãi nói.
“Không rõ nữa, người này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu”, Nhị tôn trưởng khàn giọng đáp.
Giờ phút này, không ai dám coi thường người đàn ông tóc trắng nữa.
“Thú vị đấy!”.
Mạc Tâm cung chủ dừng tay, đánh giá lại người đàn ông: “Thể xác của cậu ít nhất cũng phải trên tiên thiên cương khu! Xem ra muốn giết cậu không phải là chuyện đơn giản! Nhưng không sao, bây giờ bổn cung chủ đã có 13 giọt Lạc Linh Huyết, cho dù cậu là tiên thiên cương khu, thì tôi cũng dễ dàng phá bỏ được!”.
“Vậy sao? 13 giọt Lạc Linh Huyết… thì ghê gớm lắm à?”, người đàn ông tóc trắng hỏi.
“Ồ?”, Mạc Tâm cung chủ nhíu mày: “Cậu coi thường 13 giọt Lạc Linh Huyết? Cậu không biết 13 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì sao?”.
“Biết chứ, nhưng tôi còn biết số Lạc Linh Huyết này không phải của bà! Tôi khuyên bà tốt nhất đừng dùng những đồ ăn cướp!”.
“Hừ! Cậu cũng xứng lên mặt dạy dỗ bổn cung chủ sao?”.
Mạc Tâm trầm giọng quát, rồi lại xông tới, tung cả hai chưởng ra, mười ngón tay không ngừng bắn ra, từng châm khí hình thành ở đầu ngón tay của bà ta. Gần trăm nghìn cây châm khí bắn về các huyệt vị trên người người đàn ông tóc trắng.
Các huyệt vị bình thường, tử huyệt và ẩn huyệt trên người anh đều bị khóa chặt.
Gần như mỗi cây châm khí đều muốn dồn người đàn ông tóc trắng vào chỗ chết.
Nhưng người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, cũng tế ra khí kình, bao phủ quanh người.
Lần này, người đàn ông dùng khí kình của mình biến thành khí châm, đánh trả châm khí của Mạc Tâm.
Muốn phân cao thấp với khí châm của bà ta.
Phập!
Phập!
Phập!
Phập!
…
Khí châm của hai bên giao đấu lẫn nhau, trực tiếp nổ tung, âm thanh dày đặc.
“Ha ha ha, chán sống chắc? Cung chủ của chúng ta có Lạc Linh Huyết gia trì, khí kình của bà ấy là thiên hạ vô địch! Vậy mà người này còn dám đối chọi với cung chủ! Đúng là nực cười!”, Trịnh Thông Viễn lập tức cười lớn, ánh mắt đầy khinh miệt và chế giễu.
Nhưng ngay sau đó.
Bùm!
Một tiếng nổ dữ dội hơn vang lên.
Sau đó tất cả châm khí do Mạc Tâm phóng ra đều tan thành mây khói.
Bà ta lùi lại nửa bước, cơ thể lảo đảo.
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc.
Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.
Trịnh Thông Viễn suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
“Sao lại như vậy được? Mạc Tâm cung chủ… mà cũng không chống lại được sao?”, Trịnh Thông Viễn ngây người nói.
“Cậu ta cũng có Lạc Linh Huyết!”.
Dường như Mạc Tâm cung chủ nhận ra gì đó, trầm giọng quát: “Tôi ngửi thấy mùi! Cậu cũng dùng sức mạnh của Lạc Linh Huyết, đúng không?”.
“Cái gì? Lạc Linh Huyết?”.
“Tên này cũng có sao?”.
“Nhưng cho dù có thì chắc chắn cậu ta cũng không phải là đối thủ của cung chủ!”.
“Đúng vậy, cung chủ có tận 13 giọt Lạc Linh Huyết cơ mà!”.
Mọi người xôn xao bàn tán.
Người đàn ông tóc trắng không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, kéo ống tay áo xuống.
Xung quanh bỗng trở nên im bặt.
Mạc Tâm cung chủ lại càng trợn tròn hai mắt, đờ đẫn nhìn cánh tay của người đàn ông.
“13 giọt Lạc Linh Huyết… thì ghê gớm lắm sao?”.
“13 giọt! Uy lực của 13 giọt! Quả nhiên bất phàm!”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ hít vào một hơi, nhìn chằm chằm cổ tay mình, sau đó chậm rãi vén tay áo lên.
“Cái gì?”.
Xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Chỉ thấy lúc này, cổ tay Mạc Tâm cung chủ đang lấp lánh 13 đốm sáng.
Đó là Lạc Linh Huyết!
Tròn 13 giọt!
Là 13 giọt đó!
Điên rồi!
Tất cả những người có mặt đều sắp phát điên rồi!
Hơi thở của bọn họ như ngừng lại, tim đập thình thịch, da đầu tê dại, sao có thể chịu được việc này chứ?
“Vô địch! Vô địch! Cung chủ của chúng ta sắp vô địch rồi!”, Tam tôn trưởng kích động đến mức toàn thân run rẩy, vội quỳ mọp xuống, cao giọng hô.
“Từ nay về sau, thiên cung Trường Sinh chúng ta chắc chắn sẽ mở rộng bờ cõi, ngày càng đi lên, không ai có thể đối đầu với chúng ta được nữa”, Tứ tôn trưởng cũng vô cùng kích động.
“Cung chủ vạn tuế!”.
“Cung chủ vạn tuế!”.
“Cung chủ vạn tuế!”.
Mọi người giơ cao tay hô, cực kỳ hưng phấn.
“Chúc mừng Mạc Tâm cung chủ!”.
Nghiêm Tàng Hải cũng lập tức đứng lên ôm quyền chúc mừng, vẻ mặt đầy tươi cười. Dù sâu trong đáy mắt ông ta là sự kiêng dè và bất mãn, nhưng ông ta không thể để lộ ra ngoài được.
"Phó minh chủ! Sau này thiên cung Trường Sinh chắc chắn sẽ trở thành mối họa của Cô Phong chúng ta!", người bên cạnh run rẩy sợ hãi nói.
"Tôi biết, lập tức trở về bẩm báo chuyện này với minh chủ!", Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói.
Sắc mặt Thiên Diệp rất khó coi, nhìn Lâm Chính chằm chằm một lúc, không nói lời nào, rồi phất tay áo rời đi.
"Thiên phó chưởng môn, ông đi đâu vậy?", Chấn Hám Sơn vội kêu lên.
"Còn có thể đi đâu chứ? Đương nhiên là về rồi, chẳng lẽ ở lại đây ăn cơm?", Thiên Diệp lạnh lùng hừ một tiếng.
"Phó chưởng môn, vậy Lâm Chính… ông không nhận nữa à?", Chấn Hám Sơn đuổi theo hỏi.
"Không còn Lạc Linh Huyết thì cậu ta còn gì để trông chờ chứ? Nhận làm cái gì?".
"Nhưng thiên phú và thực lực của cậu ta thì đệ tử bình thường không thể bằng được".
"Tôi biết, nhưng dù sao cậu ta và thiên cung Trường Sinh cũng có ân oán phức tạp. Bây giờ không còn Lạc Linh Huyết, chúng ta không cần vì cậu ta mà trở mặt thành thù với thiên cung Trường Sinh. Hám Sơn, tôi biết ông muốn lôi kéo một nhân tài cho tông môn, nhưng cậu ta đã tự cắt đứt tiền đồ của mình. Chuyện này không thể trách ai được, tôi cũng cho cậu ta cơ hội mà cậu ta không biết trân trọng".
Dứt lời, Thiên Diệp lại phất tay bỏ đi.
"Phó chưởng môn! Phó chưởng môn!".
Chấn Hám Sơn gọi mấy tiếng.
Nhưng Thiên Diệp làm như không thấy, cứ thế đi xa.
Chấn Hám Sơn định đuổi theo, nhưng nhìn thấy Lâm Chính thì lại khựng lại, vô cùng khó xử, đi không được, ở không xong...
Lần này Lâm Chính quyết tâm dứt áo ra đi.
"Lạc Linh Huyết đã vào tay cung chủ, Lâm Chính cũng nên cáo từ rồi", Lâm Chính lên tiếng.
"Nếu cậu muốn ở lại thì thiên cung vẫn có chỗ cho cậu dung thân", Mạc Tâm nói.
"Có lẽ cung chủ sẽ cho tôi chỗ dung thân, nhưng một số người nào đó thì chưa chắc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, đám Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều hơi biến sắc, chẳng nói chẳng rằng.
Mạc Tâm cũng liếc mắt nhìn bọn họ, bình thản đáp: "Bổn cung chủ có thể ràng buộc bọn họ".
"Không cần đâu, tôi đã quyết định rời khỏi thiên cung rồi, không cần phải phiền phức như vậy".
Lâm Chính đi tới trước mặt Nhị tôn trưởng, ôm quyền nói: "Nhị tôn trưởng, bảo trọng!".
"Nhóc Lâm, con đường sau này, cậu hãy thật cẩn thận!", Nhị tôn trưởng thở dài nói.
"Nhị tôn trưởng cũng hãy giữ gìn sức khỏe, thiên cung phức tạp hơn bề ngoài của nó nhiều, tôn trưởng phải thật đề phòng".
"Tôi biết".
Nhị tôn trưởng gật đầu.
Lâm Chính xoay người, rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Không ai ngăn cản.
Chỉ có Chấn Hám Sơn theo sát phía sau.
Hiển nhiên ông ta vẫn muốn lôi kéo thiên tài đặc biệt này.
Cho dù không có Lạc Linh Huyết, thì ông ta vẫn cảm thấy y thuật xuất thần nhập hóa của Lâm Chính hiếm người có được.
Hội trà tiếp tục.
Nhưng lúc này, không ai còn tâm trạng quan tâm đến hội trà nữa, mà đang nhớ lại trận đấu dữ dội vừa rồi, cùng với 13 giọt Lạc Linh Huyết đáng sợ đang nằm ở cổ tay Mạc Tâm cung chủ.
Rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung, Lâm Chính bước đi như bay, đi hết bậc thềm Trường Sinh liền xuống núi.
"Sao cậu ta đi như bị ma đuổi vậy?".
Chấn Hám Sơn có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát rồi quyết định ẩn thân, âm thầm bám theo.
Thực ra việc giao Lạc Linh Huyết cho Mạc Tâm cung chủ cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Chính.
Nếu không giao ra thì anh khó mà đi được, cả Thượng Thanh Cung cũng bị liên lụy, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, cho dù Lâm Chính may mắn thoát được, thì e là thiên cung Trường Sinh cũng sẽ không tha cho anh, nói không chừng còn đuổi theo đến tận Giang Thành.
Chưa kể ở đó còn có người của các thế tộc khác như Cô Phong, thiên cung Trường Sinh không cướp thì người của các thế tộc đó cũng quyết không cam lòng bỏ qua.
Lạc Linh Huyết đã bị lộ, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, thực ra Lâm Chính công khai bỏ lại nó cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
"Nhưng chắc chắn không thể bỏ 10 giọt Lạc Linh Huyết này được, nếu không ưu thế ở đại hội sẽ bị giảm quá nửa!".
Lâm Chính lẩm bẩm, sau khi xuống núi liền đến một chỗ hẻo lánh rồi dừng lại.
"Đúng chỗ này rồi!".
Lâm Chính nhìn ngó xung quanh, thấy bốn phía không người, liền lấy từ trong người ra rất nhiều chai lọ và dược hoàn, đặt xuống dưới đất, đồng thời lấy ra một túi châm đặc biệt, bày ở trước mặt.
Những chiếc châm trong túi châm đều ôn nhuận trắng muốt như ngọc.
Đó là châm ngọc!
"Không ngờ có một ngày, mình lại phải lật đổ thiên cung!".
Lâm Chính nhón một cây châm ngọc, lẩm bẩm tự nhủ, rồi đâm vào huyệt Thiện Trung ở lồng ngực.
Chấn Hám Sơn đang náu mình ở chỗ tối mở to hai mắt.
"Lâm Chính... muốn làm gì vậy?".
Chương 1982: Một mình xông pha
Châm ngọc vào người, Lâm Chính thở dài một tiếng, sắc mặt hơi tái đi, nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục cắm châm, đồng thời nhét những kỳ hoa dị thảo đặt ở bên cạnh vào miệng, nhai nhóp nhép không ngừng.
Chấn Hám Sơn ngây người ra nhìn.
Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra.
Lâm Chính đang tăng cường sức mạnh!
"Lẽ nào Lâm Chính đang lợi dụng châm bạc và thảo dược để cường hóa thân thể? Nhưng cậu ta cường hóa... để làm gì?".
Chấn Hám Sơn không thể hiểu được.
Nhưng nhìn được một lát, ánh mắt của Chấn Hám Sơn dần dại ra, vẻ mặt cũng trở nên khoa trương.
Lâm Chính chậm rãi đâm hết châm ngọc vào người.
Sau khi châm ngọc vào người, tóc của anh trở nên trắng như cước, làn da cũng trắng bệch, đầu tiên là những đường vân ngầm dữ tợn và đáng sợ lan khắp người anh, sau đó lại từng đường vân mảnh dài như tơ máu nổi lên, bao trùm toàn thân.
Sự thay đổi kinh khủng như vậy khiến Chấn Hám Sơn vô cùng sợ hãi.
Cứ như vậy khoảng hơn 10 phút, Lâm Chính mới dừng lại.
Lúc này anh giống như ma thần địa ngục, khí tức vô cùng tàn bạo, khiến người ta nhìn mà nổi da gà.
Nhưng điều đáng sợ hơn là khí thế của anh.
Một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ, hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai đứng trước mặt anh phải cúi đầu xuống, không có dũng khí nhìn thẳng.
"Đây là tà thuật gì vậy? Đây là y thuật sao?".
Chấn Hám Sơn cảm nhận được mình cũng đang run lẩy bẩy.
Tuy Tử Huyền Thiên cũng là thế tộc cổ xưa đã truyền thừa hàng trăm hàng nghìn năm, nhưng cũng chưa từng thấy bí pháp quỷ dị như vậy.
"Được rồi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính lẩm bẩm một tiếng, giọng nói hơi nặng nề.
Anh lấy ra một chiếc mặt nạ bằng sắt, đeo lên mặt, sau đó lại giơ tay lên, vén ống tay áo, đâm châm bạc vào cổ tay.
Khi nhìn thấy cổ tay kia, đầu óc của Chấn Hám Sơn ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
"Hai... hai... hai... hai mươi giọt?".
Ông ta xoa mạnh đôi mắt, hi vọng là mắt mình có vấn đề, nhưng dù ông ta xoa mắt đỏ cả lên, thì hình ảnh đó vẫn không thay đổi.
Chính là 20 giọt... Lạc Linh Huyết!
Châm bạc đâm vào, Lâm Chính nhìn về phía thiên cung Trường Sinh, rồi cất bước đi về phía đó.
Chờ Lâm Chính đi rồi, Chấn Hám Sơn mới đi ra.
Ông ta cảm giác lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run lên bần bật, hai chân lảo đảo.
Ông ta run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Diệp...
"Chấn đại nhân, ông chạy đi đâu vậy? Không thấy ông đâu cả!".
Bên kia vang lên giọng nói tức giận của Thiên Diệp.
"Thiên... Thiên... Thiên... Thiên phó chưởng môn, mau... mau... mau quay lại đi, mau quay lại..."
Chấn Hám Sơn run rẩy kêu lên.
"Quay lại? Xảy ra chuyện gì vậy Chấn đại nhân? Sao nghe giọng ông hoảng hốt thế?", Thiên Diệp ở đầu bên kia ù ù cạc cạc, khó hiểu hỏi.
"Thiên Diệp đại nhân, ông đừng hỏi nhiều, mau quay lại đi!", Chấn Hám Sơn lại hét lên, tâm trạng có chút mất khống chế.
Thiên Diệp đã quen biết Chấn Hám Sơn rất nhiều năm.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Chấn Hám Sơn thất thố như vậy.
"Ông chờ đó! Chúng tôi quay lại ngay!".
Thiên Diệp nhỏ giọng đáp, rồi tắt ngay điện thoại.
Khoảng 15 phút sau, bọn họ gặp Chấn Hám Sơn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái mét ở chân núi.
"Chấn đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Lẽ nào người của thiên cung Trường Sinh làm khó ông sao?".
Đám Thiên Diệp vội hỏi.
Nhưng Chấn Hám Sơn không trả lời, chỉ vội quát: "Mau đi theo tôi!".
Dứt lời, liền men theo bậc thềm Trường Sinh chạy lên thiên cung.
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
"Chấn đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?".
"Đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi!".
"Ơ..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Đừng hỏi nữa, lên đó rồi nói".
Thiên Diệp trầm giọng nói, rồi đi theo Chấn Hám Sơn.
Nhưng bọn họ mới đến cổng thiên cung Trường Sinh đã khựng lại.
Chỉ thấy cổng chính vừa rồi còn trang nghiêm, lúc này đã tan hoang, mấy đệ tử thiên cung nằm dưới đất, hôn mê bất tỉnh, chân tay đều bị gãy.
"Nơi này... có chuyện gì vậy?", một người của Tử Huyền Thiên run giọng hỏi.
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không trả lời, mà đi thẳng vào trong.
Dọc đường đi, chỗ nào cũng tan tành đổ nát, chỗ nào cũng có người nằm dưới đất.
Dường như máu tươi và sự hỗn loạn đang lan khắp thiên cung.
"Ai làm vậy?".
Thiên Diệp ngoảnh phắt sang nhìn chằm chằm Chấn Hám Sơn.
Nhưng không chờ Chấn Hám Sơn trả lời, một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo đã vang khắp thiên cung.
"Cung chủ thiên cung ở đâu?".
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc là người nào mà dám nói ra những lời như vậy?
Đây chẳng phải là thách thức thiên cung Trường Sinh sao?
Đám người của Tử Huyền Thiên men theo tiếng nói xông tới, nhìn thấy một người đàn ông mặc trường bào màu đen, mái tóc bạc trắng, đang đứng trước Nhật Nguyệt Thiên Cung.
Người đàn ông đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt, khí tức toàn thân vô cùng tàn bạo, khiến người ta không dám lại gần.
"Đây... đây là ai vậy?", Thiên Diệp có chút sợ hãi, dè dặt hỏi.
Ông ta cảm nhận được, thực lực của người này tuyệt đối không kém gì mình.
"Thiên phó chưởng môn... người này... ông cũng biết đấy..."
"Tôi cũng biết?".
"Đúng! Cậu ta chính là... Lâm Chính!".
Chương 1983: Tôi có thể tha chết cho bà
"Lâm Chính?".
Tròng mắt của Thiên phó chưởng môn suýt nữa rơi ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn Chấn Hám Sơn: "Chấn... Chấn đại nhân, ông đừng nói linh tinh! Người này... sao có thể là Lâm Chính được? Ông... ông không nhầm đấy chứ?".
"Thiên phó chưởng môn, bây giờ tôi cũng khó giải thích với ông, tóm lại ông hãy dốc toàn lực bảo vệ Lâm Chính rồi đưa cậu ta về Tử Huyền Thiên. Như vậy thì Tử Huyền Thiên mới có thể hưng thịnh, tương lai của Tử Huyền Thiên mới tươi sáng được!", Chấn Hám Sơn kêu lên, giọng nói xen lẫn run rẩy, kích động, hưng phấn và bàng hoàng.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của ông ta.
Kể cả Thiên Diệp.
Thực ra ông ta vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này.
Người trước mắt này có khí thế đáng sợ đến mức nào chứ?
Sao có thể là đệ tử Lâm Chính kia được?
Phải biết rằng, Lâm Chính đã không còn Lạc Linh Huyết, không thể có khí thế và khí tức như vậy được...
"Không thể nào... Chấn Hám Sơn, chắc chắn là ông lừa tôi!", Thiên Diệp lẩm bẩm.
Đúng lúc này, người đeo mặt nạ kia đã tiến vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Soạt soạt soạt...
Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh xông ra ngoài cửa cung, bao vây chặt chẽ người đeo mặt nạ.
"Kẻ nào mà to gan vậy? Dám làm càn ở thiên cung Trường Sinh?", Tứ tôn trưởng dẫn các tinh nhuệ của đội chấp pháp đi tới, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, quát lớn: "Bắt lấy!".
"Vâng, tôn trưởng!".
Các đệ tử đồng thanh kêu lên, lập tức rút đao kiếm ra, định bắt lấy người kia.
Nhưng bọn họ vừa lại gần.
Vù!
Gió nhẹ bỗng nổi lên, tạt về phía bọn họ.
Sau đó...
Tất cả các đệ tử đều khựng lại, đứng im tại chỗ.
Bọn họ bất động như những pho tượng.
Vô cùng quỷ dị!
"Các cậu làm sao vậy? Ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt lấy người này?", Tứ tôn trưởng nhíu mày, lớn tiếng quở trách.
Nhưng... các đệ tử vẫn làm ngơ không thấy, dường như họ không nghe thấy lời Tứ tôn trưởng nói, vẫn đứng im bất động.
"Khốn kiếp!".
Tứ tôn trưởng nổi giận, đang định bước tới chất vấn.
Nhưng đúng lúc này, Tam tôn trưởng bước ra nói: "Tứ tôn trưởng, ông đừng trách những đệ tử này, không phải bọn họ không muốn động đậy, mà là không động đậy được nữa".
"Cái gì?", Tứ tôn trưởng sửng sốt.
"Ông hãy nhìn cổ bọn họ đi", Tam tôn trưởng chỉ tay nói.
Tứ tôn trưởng vội nhìn về phía cổ các đệ tử này quan sát.
Mới nhìn một cái, sắc mặt ông ta đã tái mét, không thốt nên lời.
Chỉ thấy ở cổ mỗi đệ tử đều có một lỗ châm nhỏ xíu, tuy không nhìn thấy châm, nhưng lại nhìn thấy một luồng khí như có như không đang tỏa ra ở lỗ châm.
"Đây là... châm khí?", Tứ tôn trưởng lẩm bẩm.
"Lấy khí hóa châm thực ra không phải hiếm gặp, nhưng im hơi lặng tiếng phóng ra được nhiều châm khí như vậy, lại còn trúng cổ trong tình huống khó phát hiện. Thủ đoạn này, cho dù là tôi hay ông cũng không thể bì kịp".
Tam tôn trưởng bình thản nói, sau đó đi xuống bậc thềm, đứng bên cạnh Tứ tôn trưởng, trầm giọng nói với người đàn ông tóc trắng đeo mặt nạ kia: "Cậu bạn, tôi thấy thủ đoạn này của cậu chắc cũng là người biết y võ, tại sao lại đến làm càn ở thiên cung chúng tôi? Lẽ nào cậu không biết cung chủ của chúng tôi đang ở cung điện phía sau này sao?".
Nhưng người đàn ông tóc bạc không nhiều lời, liếc mắt nhìn Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng, rồi giơ tay lên.
"Hử?".
Hai người nhíu mày, không hiểu mô tê gì.
Ngay sau đó…
Vèo! Vèo! Vèo!
Rất nhiều châm khí hung ác hình thành trước mặt người đàn ông tóc bạc như cuồng phong bão vũ, rồi nhanh chóng thành hình, bay vèo về phía hai người.
"Hả?".
Hai người tái mặt, vội vàng tránh né.
Nhưng vừa tránh được châm khí đáng sợ này, người đàn ông tóc trắng đã di chuyển đến trước mặt Tứ tôn trưởng, một tay tóm lấy cổ ông ta.
"Cút đi!".
Tứ tôn trưởng gầm lên, huých khuỷu tay về phía người đàn ông tóc trắng.
Nhưng tốc độ của người đàn ông quá nhanh, sức mạnh cũng vô cùng khủng khiếp, cánh tay của Tứ tôn trưởng còn chưa chạm tới, thì bàn tay của người đàn ông đã bóp lấy cổ ông ta.
"Ư...", Tứ tôn trưởng bị ngạt thở, còn chưa kịp phản ứng, tay còn lại của người đàn ông đã hóa thành thủ đao, chém mạnh về phía cánh tay ông ta.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Cánh tay kia đã bị thủ đao của người đàn ông chém gãy.
"A!".
Tứ tôn trưởng gào lên thảm thiết, nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như muốn ngất xỉu.
Mọi người thấy thế đều sởn cả gai ốc.
"Mau cứu Tứ tôn trưởng!".
Tam tôn trưởng hét lên.
"Vâng, tôn trưởng!".
Các đệ tử tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí xông tới.
"Không cần cứu đâu, các người muốn thì tôi cho!".
Người đàn ông tóc trắng bình tĩnh đáp, rồi ném Tứ tôn trưởng về phía bọn họ.
Vù!
Cơ thể của Tứ tôn trưởng như một quả bóng bowling, lăn vào giữa đám đệ tử.
Các đệ tử lập tức ngã dúi ngã dụi, vỡ đầu chảy máu, hoặc là ngất lịm, hoặc là nằm đất rên la, gần như không ai có thể đứng dậy được.
Còn Tứ tôn trưởng lộn nhào mấy vòng dưới đất, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, đã hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Tam tôn trưởng rất khó coi, biết mình không thể đối phó với người này, liền xoay người định quay vào cung điện.
Nhưng người đàn ông tóc trắng đã truy sát tới.
"Tam tôn trưởng cẩn thận!", có đệ tử hét lên.
Tam tôn trưởng ngoảnh phắt lại, da gà da vịt nổi hết lên.
Người đàn ông tóc trắng chỉ còn cách ông ta không tới 2m.
Không thể tránh được rồi!
Phải phản kích!
Ông ta vội vàng giơ tay, vung châm bạc ra, định ngăn cản người kia lại gần.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tam tôn trưởng vừa vung cánh tay lên, gần trăm cây châm bạc bay ra từ cánh tay ông ta, lao về phía người đàn ông tóc trắng.
Thế nhưng...
Châm bạc chạm vào da thịt của anh lại phát ra những tiếng leng keng, không đâm được vào người anh mà rơi hết xuống đất.
"Sao... sao có thể thế được?".
Tam tôn trưởng trợn tròn hai mắt, không dám tin vào mắt mình.
Pặp!
Người đàn ông tóc trắng giơ tay ra bóp cổ Tam tôn trưởng, giơ ông ta lên.
Sức mạnh khổng lồ khiến cổ của Tam tôn trưởng bị bóp cho biến dạng, ông ta gần như không thể thở được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, ngũ quan méo mó, đau đớn nhìn người đàn ông tóc trắng trước mặt.
"Cậu... rốt cuộc cậu là ai..."
"Người mà ông luôn muốn trừ khử".
"Người tôi muốn trừ khử?", đầu óc Tam tôn trưởng đang hỗn loạn, sao có thể nhớ ra được mình muốn trừ khử ai?
Đúng lúc này, người đàn ông tóc bạc túm cổ Tam tôn trưởng, nện mạnh ông ta xuống đất.
Rầm!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên.
Dường như cả Nhật Nguyệt Tinh Cung cũng rung chuyển.
Tam tôn trưởng bị người đàn ông tóc trắng ném mạnh xuống đất, gây ra một cái hố rất lớn, còn ông ta bị thương khắp người, tứ chi đều gãy, nằm im bất động, không rõ sống chết.
"Tam tôn trưởng!".
Các đệ tử ở xung quanh đều hét lớn.
Cùng lúc đó, đám người Nhị tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều xông ra.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi.
"Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng... bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy sao?".
"Người này... thật là đáng sợ..."
Ai nấy đều sợ hãi trong lòng, kinh hoàng tột độ.
Người đàn ông tóc trắng phủi bụi trên người, quay lại đi về phía Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Tay kia của anh vẫn túm chặt Tam tôn trưởng đang rũ rượi như con chó chết.
Tam tôn trưởng đã hoàn toàn không còn ý thức, mặc cho người đàn ông lôi đi.
Các đệ tử của thiên cung muốn rớt tròng mắt ra ngoài, oán hận ngập trời, bọn họ xông tới trước cửa cung, quỳ xuống kêu lên: "Xin cung chủ hãy ra tay, giết kẻ này trả thù cho Tam tôn trưởng, Tứ tôn trưởng!".
"Xin cung chủ hãy ra tay!".
"Xin cung chủ hãy ra tay!".
Tiếng hô vang khắp bốn phương.
Tiếng hô chưa dứt, một đám người đã đứng ở cửa Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Người dẫn đầu chính là Mạc Tâm cung chủ.
"Người tới là ai? Sao dám hỗn xược?", bà ta bình thản lên tiếng, đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tóc trắng.
Người đàn ông không trả lời, mà chìa tay ra, bình tĩnh nói: "Mạc Tâm, giao Lạc Linh Huyết ra đây, tôi có thể tha chết cho bà!".
Chương 1984:Tàng Châm Thuật
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nổi giận.
“Ngông cuồng! Mạc Tâm cung chủ, đúng là những hạng vô danh tiểu tốt gì cũng dám đến khiêu chiến bà! Nếu không cho người này bài học, thì e là uy nghiêm của thiên cung cũng chẳng còn!”, Nghiêm Tàng Hải ở bên này nheo mắt nói.
“Nghiêm phó minh chủ nói đúng, bao nhiêu đệ tử đang nhìn vào, không thể làm mất uy nghiêm được! Bổn cung chủ sẽ lấy người này để thử nghiệm 10 giọt Lạc Linh Huyết!”.
Mạc Tâm cung chủ bước tới, đánh giá người đàn ông tóc trắng kia.
Mọi người cũng ngước lên nhìn.
“Hử?”.
Ánh mắt Nhị tôn trưởng tỏ vẻ nghi hoặc.
Không biết tại sao, người đàn ông tóc trắng này lại khiến ông ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt dưới chiếc mặt nạ kia… hình như ông ta từng gặp ở đâu đó.
“Đeo mặt nạ giấu đầu lòi đuôi, đúng là hạng tiểu nhân! Nhưng dám đến thiên cung làm càn, cũng coi như dũng khí đáng khen! Không tệ!”, Mạc Tâm cung chủ khẽ gật đầu, vẻ mặt không mừng không giận, nhưng sự thản nhiên và lạnh lùng thì vô cùng rõ ràng.
“Giấu đầu lòi đuôi thì sao nào? Cái tôi che là mặt, cái bà giấu là tâm, tôi giấu đầu lòi đuôi còn hơn là các bà tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm”, người đàn ông tóc trắng đáp.
“Hỗn xược!”.
“To gan!”.
“Chó chết! Dám sỉ nhục cung chủ của bọn tao! Hôm nay phải cho mày bỏ mạng ở thiên cung!”.
Mọi người nổi giận, la ó um sùm.
Nhưng người đàn ông tóc trắng vẫn làm ngơ.
“Mạc Tâm! Ra tay đi!”.
“Thú vị đấy, cậu biết tôi có 10 giọt Lạc Linh Huyết mà vẫn dám đến đòi! Xem ra cậu cũng có mấy phần thực lực, nhưng hình như vẫn chưa hiểu rõ về uy lực của Lạc Linh Huyết trong tay tôi thì phải!”.
Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói, sau đó đồng tử mở to, một luồng khí thế đáng sợ bốc lên từ người bà ta.
Khoảnh khắc đó, tất cả những người đứng gần Nhật Nguyệt Tinh Cung đều thót tim.
Ai nấy đều bị khí thế này ảnh hưởng.
Bọn họ vô thức lùi lại, không dám đứng quá gần, mà nhường luôn một bãi đất trống thật lớn cho hai người.
Tất cả đều nghển cổ lên nhìn, vừa mong chờ vừa kích động.
“Cuối cùng cũng được thấy cung chủ ra tay rồi!”.
“Tốt quá! Tốt quá!”.
“Mau lấy điện thoại ra quay lại, cung chủ cực ít khi ra tay, đây là cơ hội nghìn năm có một đấy! Mau quay lại đi!”.
Nhiều người hưng phấn một cách dị thường, hiện trường có chút nhốn nháo.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, bổn cung chủ còn phải tiếp khách!”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ quát một tiếng, bất ngờ vung mạnh tay lên, hất về phía người đàn ông tóc trắng.
Vù!
Một luồng khí kình như cuồng phong tạt về phía người đàn ông.
Anh nhíu mày, bước chân xoay sang bên cạnh, tránh được luồng khí kình này.
Khí kình đánh vào vị trí người đàn ông vừa đứng, mặt sàn, đất đá chỗ đó đều bị ăn mòn.
Mọi người xung quanh nhìn mà nổi cả da gà.
“Đây là thủ đoạn gì vậy?”, người của Cô Phong sợ hãi trong lòng.
“Là độc!”, Nghiêm Tàng Hải ở bên cạnh trầm giọng nói: “Mạc Tâm đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được, mỗi chiêu mỗi thức của bà ta đều ẩn chứa một loại độc vô tức vô tận. Nếu trúng loại độc này thì e là chúng ta sẽ chết chắc!”.
“Ngay cả phó minh chủ cũng không đỡ được loại độc này sao?”.
“Tôi sao? Hừ, bây giờ Mạc Tâm có thêm 13 giọt Lạc Linh Huyết gia trì, gần như đã là vô địch, tôi là cái thá gì chứ? E là chỉ có minh chủ mới đấu tay đôi với bà ta được”, Nghiêm Tàng Hải lắc đầu cười khổ.
Mọi người xung quanh đều há hốc miệng.
Mạc Tâm… lợi hại như vậy sao?
Tuy người đàn ông tóc trắng tránh được, nhưng trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu.
Mạc Tâm lại vung tay lên, đánh về phía người đàn ông.
Vù!
Lại một luồng khí kình khủng khiếp ập tới.
Nhưng lần này, khí do Mạc Tâm đánh ra không chỉ mang theo tính ăn mòn đáng sợ, mà còn có châm khí quỷ dị.
Khí kình hóa châm, rồi cắm hết vào lòng đất, biến mất tăm mất tích, chỉ nhìn thấy từng lỗ châm nhỏ xíu xuất hiện trên mặt đất.
Người đàn ông tóc trắng nhìn chằm chằm những lỗ châm này, dường như có chút suy nghĩ.
“Tốc độ của cậu rất nhanh, bổn cung chủ đã cảm nhận được, tốc độ và sức mạnh của cậu có được là nhờ dược lực và châm lực, chứ không phải thực lực thực sự của cậu. Lợi dụng đan hoàn và châm bạc cưỡng chế nâng cao thực lực bản thân không khác gì đứng trên thang, tuy đứng được cao, nhưng lại không vững! Cậu không cầm cự được bao lâu nữa đâu!”, Mạc Tâm cung chủ bình thản nói, sau đó lại vung cánh tay, đánh về phía người đàn ông tóc trắng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng luồng khí kình không ngừng đánh vào bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng tránh né, cơ thể cực kỳ linh hoạt, tốc độ nhanh đến mức khó tin, mọi người đều không nhìn rõ bóng dáng của anh nữa.
Nhưng đánh được một hồi, đã có người phát hiện ra sự khác thường.
Chỉ thấy mặt đất bị Mạc Tâm cung chủ đánh cho tan tác tả tơi, chỗ nào cũng xuất hiện những cái hố lớn nhỏ.
Và ở những nơi lõm xuống đó đều xuất hiện rất nhiều lỗ châm.
Con số e là phải đến gần chục nghìn.
“Lẽ nào đây là…”, Nhị tôn trưởng nín thở, mơ hồ ý thức được gì đó.
“Chắc là sắp kết thúc rồi”, Nghiêm Tàng Hải dường như cũng nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói.
“Kết thúc?”, người ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy Mạc Tâm cung chủ bỗng giơ tay lên không trung.
“Tặc nhân ngông cuồng, bây giờ hãy chết đi!”.
Dứt lời.
Vèo vèo vèo…
Mặt đất dưới chân người đàn ông tóc trắng bắn ra gần chục nghìn châm khí đáng sợ, đâm về phía anh, nuốt chửng cả người anh…
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Quả nhiên là Tàng Châm Thuật của cung chủ!”, Nhị tôn trưởng đanh giọng nói.
“Tàng Châm?”.
Ai nấy chấn động, khó mà giữ được bình tĩnh nữa…
Chương 1985: 13 giọt thì ghê gớm lắm sao?
Không thể không nói, thủ đoạn của Mạc Tâm cung chủ rất cao minh, mỗi chưởng của bà ta thoạt nhìn như đang tấn công người đàn ông tóc trắng, nhưng thực ra vẫn nương tay, khiến mỗi khí kình được đánh ra hóa thành châm khí, ẩn dưới lòng đất.
Châm khí trong lòng đất càng ngày càng nhiều, dưới chân người đàn ông tóc trắng toàn là châm, giống như đang đứng trên một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Sau đó, Mạc Tâm cung chủ lại tế toàn bộ châm khí này ra, chấm dứt trận quyết đấu này.
Mọi người kêu lên kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông tóc trắng kia.
Châm khí đánh tới, người đàn ông lập tức bị nhấn chìm, không thể phản kháng, khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
Anh rơi từ trên không xuống, nặng nề ngã xuống đất, nằm im bất động.
Vô số người kiễng chân lên nhìn.
“Chết rồi sao?”.
“Chết là cái chắc!”.
“Hừ, yếu ớt thế? Tôi còn tưởng lợi hại đến mức nào cơ! Thế mà trước mặt cung chủ của chúng ta vẫn không đỡ nổi một chiêu!”.
“Đồ tiểu nhân!”.
“Chết cũng đáng!”.
Người của thiên cung hừ mũi khinh thường.
Còn người của các thế tộc khác cũng lần lượt ôm quyền khen ngợi: “Cung chủ lợi hại quá!”.
“Mạc Tâm cung chủ quả nhiên danh bất hư truyền, sau này dưới sự dẫn dắt của cung chủ, chắc chắn thiên cung sẽ một bước lên trời, huy hoàng vô biên!”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Ai nấy nịnh hót.
Người của Tử Huyền Thiên sắc mặt rất khó coi.
“Tên kia chết rồi sao?”, có người dè dặt hỏi.
“Chưa!”.
Thiên Diệp bỗng khẽ quát.
“Cái gì?”.
Mọi người sửng sốt.
Không những Thiên Diệp, mà đám người Nghiêm Tàng Hải, Nhị tôn trưởng, Mạc Tâm cung chủ đều đanh mặt lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đang nằm dưới đất.
Dường như đang nhìn gì đó.
Một lát sau, Mạc Tâm cung chủ bỗng tung người nhảy tới, cách không đánh một chưởng vào bóng dáng kia.
Ầm!
Chưởng lực ập tới.
Chỗ người kia đang nằm lập tức lõm hẳn xuống, cát bụi mù mịt, đất đá tung tóe.
Đây là bổ đao?
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Lẽ nào người kia vẫn chưa chết?
Không ai dám tin.
Trúng chục nghìn châm khí mà vẫn còn sống? Đây còn là con người sao?
Ai nấy trong lòng run sợ, ngước mắt lên nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi đứng lên giữa đống đổ nát tan hoang kia.
Không phải ai khác, mà chính là người đàn ông tóc trắng!
“Hả?”.
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt.
Tất cả đều trố mắt ra.
Trúng nhiều châm như vậy mà không chết? Thật là đáng sợ!
Người kia ho hai tiếng, rồi chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên người mình, quay lại nhìn Mạc Tâm cung chủ.
“Châm khí… hình như không đâm vào được!”, Nhị tôn trưởng ở bên này hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Sao có thể thế được? Châm khí của cung chủ đáng sợ đến mức nào chứ? Tại sao lại không đâm vào được da thịt của người này?”, Trịnh Thông Viễn sợ hãi nói.
“Không rõ nữa, người này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu”, Nhị tôn trưởng khàn giọng đáp.
Giờ phút này, không ai dám coi thường người đàn ông tóc trắng nữa.
“Thú vị đấy!”.
Mạc Tâm cung chủ dừng tay, đánh giá lại người đàn ông: “Thể xác của cậu ít nhất cũng phải trên tiên thiên cương khu! Xem ra muốn giết cậu không phải là chuyện đơn giản! Nhưng không sao, bây giờ bổn cung chủ đã có 13 giọt Lạc Linh Huyết, cho dù cậu là tiên thiên cương khu, thì tôi cũng dễ dàng phá bỏ được!”.
“Vậy sao? 13 giọt Lạc Linh Huyết… thì ghê gớm lắm à?”, người đàn ông tóc trắng hỏi.
“Ồ?”, Mạc Tâm cung chủ nhíu mày: “Cậu coi thường 13 giọt Lạc Linh Huyết? Cậu không biết 13 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì sao?”.
“Biết chứ, nhưng tôi còn biết số Lạc Linh Huyết này không phải của bà! Tôi khuyên bà tốt nhất đừng dùng những đồ ăn cướp!”.
“Hừ! Cậu cũng xứng lên mặt dạy dỗ bổn cung chủ sao?”.
Mạc Tâm trầm giọng quát, rồi lại xông tới, tung cả hai chưởng ra, mười ngón tay không ngừng bắn ra, từng châm khí hình thành ở đầu ngón tay của bà ta. Gần trăm nghìn cây châm khí bắn về các huyệt vị trên người người đàn ông tóc trắng.
Các huyệt vị bình thường, tử huyệt và ẩn huyệt trên người anh đều bị khóa chặt.
Gần như mỗi cây châm khí đều muốn dồn người đàn ông tóc trắng vào chỗ chết.
Nhưng người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, cũng tế ra khí kình, bao phủ quanh người.
Lần này, người đàn ông dùng khí kình của mình biến thành khí châm, đánh trả châm khí của Mạc Tâm.
Muốn phân cao thấp với khí châm của bà ta.
Phập!
Phập!
Phập!
Phập!
…
Khí châm của hai bên giao đấu lẫn nhau, trực tiếp nổ tung, âm thanh dày đặc.
“Ha ha ha, chán sống chắc? Cung chủ của chúng ta có Lạc Linh Huyết gia trì, khí kình của bà ấy là thiên hạ vô địch! Vậy mà người này còn dám đối chọi với cung chủ! Đúng là nực cười!”, Trịnh Thông Viễn lập tức cười lớn, ánh mắt đầy khinh miệt và chế giễu.
Nhưng ngay sau đó.
Bùm!
Một tiếng nổ dữ dội hơn vang lên.
Sau đó tất cả châm khí do Mạc Tâm phóng ra đều tan thành mây khói.
Bà ta lùi lại nửa bước, cơ thể lảo đảo.
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc.
Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.
Trịnh Thông Viễn suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
“Sao lại như vậy được? Mạc Tâm cung chủ… mà cũng không chống lại được sao?”, Trịnh Thông Viễn ngây người nói.
“Cậu ta cũng có Lạc Linh Huyết!”.
Dường như Mạc Tâm cung chủ nhận ra gì đó, trầm giọng quát: “Tôi ngửi thấy mùi! Cậu cũng dùng sức mạnh của Lạc Linh Huyết, đúng không?”.
“Cái gì? Lạc Linh Huyết?”.
“Tên này cũng có sao?”.
“Nhưng cho dù có thì chắc chắn cậu ta cũng không phải là đối thủ của cung chủ!”.
“Đúng vậy, cung chủ có tận 13 giọt Lạc Linh Huyết cơ mà!”.
Mọi người xôn xao bàn tán.
Người đàn ông tóc trắng không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, kéo ống tay áo xuống.
Xung quanh bỗng trở nên im bặt.
Mạc Tâm cung chủ lại càng trợn tròn hai mắt, đờ đẫn nhìn cánh tay của người đàn ông.
“13 giọt Lạc Linh Huyết… thì ghê gớm lắm sao?”.