-
Chương 1971-1975
Chương 1971: Tranh đoạt tư cách
“Cung chủ, thế này phải làm sao?”.
Tam tôn trưởng đến gần, hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ông có ý gì?”, Mạc Tâm cung chủ hỏi.
“Cung chủ, thật ra trước kia trong cung có tin đồn, nói rằng cung chủ chuẩn bị thu nhận Trác Côn Huyết làm đệ tử nhập thất. Bây giờ Lâm Chính lại xuất hiện, đương nhiên người nhà họ Trác sẽ sốt sắng. Nếu hôm nay cung chủ không cho Trác Côn Huyết cơ hội, không những Trác Côn Huyết sẽ rời khỏi thiên cung Trường Sinh chúng ta, mà e là nhà họ Trác cũng sẽ xa lánh thiên cung chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta không những sẽ mất đi một thiên tài, mà còn mất đi một thế lực chi viện mạnh, được không bù nổi mất”, Tam tôn trưởng khuyên nhủ.
“Tam tôn trưởng định…”.
“Hay là cứ để Trác Côn Huyết lên đi. Thực lực và thiên phú của cậu ta không thua kém gì Lâm Chính, cần gì phải vì Lâm Chính mà chọc giận nhà họ Trác?”, Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói.
“Ừ…”.
Mạc Tâm cung chủ suy nghĩ trong chốc lát, tỏ ra cực kỳ do dự.
Không ít trưởng lão, điện chủ cũng nhìn về phía bà ta.
Trác Côn Huyết muốn chiến đấu nhìn có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng quan hệ trong đó lại không nhỏ.
Nếu có thể trở thành truyền nhân của cung chủ, chỉ sợ sau này khi cạnh tranh chức vị cung chủ cũng sẽ có ưu thế rất lớn.
Do đó, việc Trác Côn Huyết xin chiến đấu cũng mang hàm ý sâu xa.
“Tứ tôn trưởng, ông có ý kiến gì không?”, Mạc Tâm cung chủ nghiêng đầu hỏi.
Tứ tôn trưởng mấp máy môi, chắp tay: “Cách nghĩ của cung chủ chính là cách nghĩ của tôi”.
“Không cần câu nệ như vậy, nghĩ gì nói nấy đi”, Mạc Tâm cung chủ nói.
Tứ tôn trưởng nghĩ ngợi, khẽ giọng nói: “Cung chủ, thật ra… tôi cho rằng Trác Côn Huyết có ưu thế hơn so với Lâm Chính".
“Ồ? Sao lại nói vậy?”.
“Cung chủ, người quên rồi sao? Một tháng trước, Trác Côn Huyết nhận được tạo hóa của cao nhân, nhờ sự trợ giúp của nhà họ Trác đã đổi lấy một thân Kỳ Huyết. Nghe nói nhờ sự hỗ trợ của Kỳ Huyết, thiên phú của cậu ta tăng vọt, thực lực nâng cao, lột xác thành yêu nghiệt, có thể gọi là kỳ tài có một không hai”.
“Chuyện này tôi cũng có nghe nói, quả thật có chuyện như vậy”.
“Hơn nữa, hôm qua tôi còn nghe nói, Trác Côn Huyết đã đột phá tầng cuối cùng của Y Võ Tâm Kinh, đã luyện đến đại viên mãn!”.
“Cái gì?”.
Mạc Tâm cung chủ bất ngờ, nhìn Tứ tôn trưởng: “Tin tức là thật sao?”.
“Chắc chắn là thật! Nếu cung chủ không tin, có thể hỏi Trác Côn Huyết!”, Tứ tôn trưởng nói.
Mạc Tâm cung chủ âm thầm gật đầu: “Năm nay Trác Côn Huyết còn chưa tới ba mươi mà có thể luyện được Y Võ Tâm Kinh đến cảnh giới đại viên mãn, quả thật phi phàm. Xem ra chuyện cậu ta có được Kỳ Huyết cũng là sự thật, nếu không, sao cậu ta có thể dễ dàng đột phá đạt tới cảnh giới đại viên mãn được?”.
“Cho nên, cung chủ, Trác Côn Huyết không hề thua kém gì Lâm Chính. Cung chủ đừng vì cậu ta đánh bại Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, đánh ngang tài ngang sức với Trịnh điện chủ mà cho rằng thực lực cậu ta siêu phàm thoát tục. Thật ra, đệ tử ưu tú của thiên cung chúng ta cũng nhiều vô kể, chỉ một Lâm Chính nho nhỏ không là gì cả”, Tứ tôn trưởng nói.
“Cũng được! Nếu ông và Tam tôn trưởng đều nói vậy thì tôi sẽ cho Trác Côn Huyết một cơ hội”.
Mạc Tâm cung chủ gật đầu, phất tay: “Côn Huyết, cậu đã muốn chiến đấu thì hãy lên giao lưu với người bạn ở Cô Phong đó đi!”.
Bà ta dứt lời, người nhà họ Trác vui mừng.
“Cảm ơn cung chủ!”, Trác Côn Huyết vô cùng kích động, lập tức chắp tay đáp.
Nhị tôn trưởng ở bên này biến sắc, đứng bật dậy: “Cung chủ, chuyện này…”.
“Nhị tôn trưởng, không sao, tôi biết Lâm Chính rất ưu tú, nhưng tôi cũng muốn xem xem ngày nay Côn Huyết tu luyện như thế nào rồi”, Mạc Tâm cung chủ nói.
Nhị tôn trưởng nheo mắt, không lên tiếng.
Cung chủ đã nói như vậy, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Đương nhiên anh hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng theo anh thấy, nếu có ắt sẽ có, không có cũng không cần cưỡng cầu, mọi thứ tùy duyên.
Trác Côn Huyết có được cơ hội, đương nhiên sẽ không làm lỡ thời gian, lập tức giao đấu với Trần Tử Ngang.
Hai người chiến đấu với nhau, đánh đến mức không thể phân tách.
Trác Côn Huyết y võ là chính, Trần Tử Ngang lại là võ thuật thuần túy.
Chiêu thức của Trần Tử Ngang vô cùng tàn bạo, chiêu nào chiêu nấy chí mạng. Chiêu thức của Trác Côn Huyết cũng chủ yếu thiên về tàn bạo hung ác, nhưng khác Trần Tử Ngang ở chỗ da thịt của Trác Côn Huyết có thế nào cũng đánh không nứt, phá không nát. Châm bạc giúp sức sống của hắn vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm sức lực và tốc độ được sự tăng cường của châm bạc mà áp đảo Trần Tử Ngang.
Hai bên giao đấu chỉ mới mấy chục chiêu.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ lớn vang lên.
Trần Tử Ngang bay ngược ra xa, đập mạnh vào cửa điện, đầu chảy máu, lập tức hôn mê.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Sau đó, tiếng hét vang vọng như sấm dậy.
“Hay!”.
“Thắng rồi!”.
“Ha ha, tốt quá rồi!”.
Các đệ tử của thiên cung và người nhà họ Trác lập tức giơ cao tay hét to.
Cung điện sôi sục.
“Im lặng! Im lặng!”, Tứ tôn trưởng hét lên.
Hiện trường mới yên tĩnh lại.
“Cung chủ, may sao đệ tử không làm nhục sứ mệnh”, Trác Côn Huyết đi tới, chắp tay nói.
“Không tồi, Côn Huyết, thời gian này cậu đúng là tiến bộ rất nhiều, tốt lắm!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu tán thưởng.
“Cảm ơn cung chủ đã khen!”, Trác Côn Huyết đứng dậy, nói với Nghiêm Tàng Hải ở bên kia: “Nghiêm phó minh chủ, Cô Phong các ông còn có ai muốn so tài khiêu chiến nữa, bảo bọn họ lên đây đi!”.
Chương 1972: Các người không cần, tôi cần!
Thật ngông cuồng!
Nghiêm Tàng Hải lộ vẻ tức giận, âm thầm hừ một tiếng. Nhưng ông ta không ngốc, Trác Côn Huyết có thực lực thế nào ông ta vẫn nhìn ra được. Nếu còn phái đệ tử lên đó chỉ sẽ chuốc lấy thương vong.
Cô Phong không phải thiên cung Trường Sinh, không biết y thuật, đệ tử bị thương vẫn phải tự mình chữa, được không bù nổi mất.
Chỉ là một tiệc trà nhỏ, không cần thiết phải liều mạng ta sống ngươi chết!
Nghiêm Tàng Hải nghĩ rồi kìm nén cơn giận, chắp tay nói: “Thiên cung Trường Sinh quả là nhiều nhân tài, thiên tài xuất hiện lớp lớp, Tàng Hải khâm phục! Cuộc so tài đến đây thôi”.
“Ha ha, Nghiêm phó minh chủ khách sáo rồi. Tiệc trà hôm nay chỉ là uống trà trò chuyện, giao lưu thách đấu, không hề có ý gì khác. Nào nào, Nghiêm phó minh chủ, uống trà! Côn Huyết, mau rót trà mời Nghiêm phó minh chủ”, Mạc Tâm cung chủ mỉm cười, lên tiếng nói.
Trác Côn Huyết mừng rỡ, lập tức lấy tách rót trà mời ông ta.
“Nhóc, xem ra cậu hết cơ hội rồi!”, Nhị tôn trưởng thấy như vậy thì thở dài, nói với Lâm Chính.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, không quan tâm lắm.
Lúc đó, gia chủ nhà họ Trác đột nhiên lên tiếng.
“Cung chủ, bà thấy Côn Huyết có ưu tú không?”.
“Đương nhiên là ưu tú!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu.
“Tôi thấy Côn Huyết là người đứng đầu các đệ tử ở thiên cung, có lẽ không ai có thể vượt qua cậu ta về thiên phú và thực lực”, Tam tôn trưởng vuốt râu cười nói.
Gia chủ Trác liếc nhìn Tam tôn trưởng đầy sâu xa, khẽ gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Nếu đã như vậy, vì sao cung chủ không thu nhận Côn Huyết làm đệ tử nhập thất?”.
“Ồ?”.
Mạc Tâm cung chủ nhíu mày.
Mọi người cũng rất bất ngờ.
Gia chủ Trác này định thừa thắng xông lên, đề cử con trai mình…
“Côn Huyết thiên phú siêu phàm, có thể gọi là kỳ tài, lại trung thành với thiên cung, nếu có thể bồi dưỡng thêm, sau này chắc chắn có thể trở thành rường cột của thiên cung. Đến lúc đó, thiên cung cũng sẽ phát triển không ngừng, phồn vinh hưng thịnh!”, gia chủ Trác cười nói.
Mọi người nghe vậy lập tức nhìn sang Mạc Tâm cung chủ với ánh mắt nóng bỏng.
Trác Côn Huyết cũng hồi hộp nhìn sang, đợi câu trả lời của Mạc Tâm cung chủ.
Bầu không khí rất nghiêm trang.
“Cung chủ, không phải cung chủ đã nói sẽ thu nhận Lâm Chính làm đệ tử sao?”, Nhị tôn trưởng sốt ruột, đứng bật dậy kêu lên.
“Cung chủ nhận đồ đệ đương nhiên không hề tầm thường. Nếu thu nhận đồ đệ không tốt sẽ gây tổn thất lớn cho thiên cung sau này. Tôi thấy Lâm Chính tư chất tầm thường, tâm thuật bất chính, sao có thể so sánh với Côn Huyết?”, gia chủ Trác hạ giọng nói.
“Gia chủ Trác, chuyện này là chuyện của thiên cung chúng tôi. Tuy ông là bố của Côn Huyết, nhưng dù gì cũng là người ngoài, ông muốn can thiệp vào chuyện của thiên cung tôi sao?”, Nhị tôn trưởng hạ giọng quát.
“Tôi chỉ góp ý cho các người mà thôi!”, gia chủ Trác không đổi sắc mặt.
“Thế thì không cần ông nhiều lời đâu!”, Nhị tôn trưởng hừ lạnh.
“Nhị tôn trưởng, ông thật ngang ngược! Gia chủ Trác nói như vậy cũng là vì thiên cung, ông cần gì phải ức hiếp người như vậy?”, Tam tôn trưởng đứng ra, lạnh lùng nói.
“Tam tôn trưởng, ông có ý gì?”, Nhị tôn trưởng khẩn trương.
“Tôi cảm thấy gia chủ Trác nói rất đúng. Trác Côn Huyết ưu tú hơn Lâm Chính, nếu cung chủ muốn nhận đệ tử quan môn thì không thể nào không thu nhận Trác Côn Huyết! Lâm Chính lấy cái gì so sánh với Trác Côn Huyết?”, Tam tôn trưởng nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng khó coi, có vẻ nghiêm túc.
Sao ông ta không biết tâm tư của Tam tôn trưởng được chứ?
Tam tôn trưởng có mâu thuẫn với Lâm Chính, nếu Lâm Chính thật sự trở thành đệ tử quan môn của cung chủ, người xui xẻo chỉ có ông ta.
Vậy nên dù có thế nào, ông ta cũng phải chặn đường Lâm Chính. Bây giờ nâng đỡ Trác Côn Huyết là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên ông ta sẽ đứng ra nói giúp cho người nhà họ Trác.
“Tam tôn trưởng nói đúng, Lâm Chính quả thật không bằng Trác Côn Huyết. Trác Côn Huyết đã đổi được Kỳ Huyết thành công, hơn nữa đã luyện Y Võ Tâm Kinh đến đại viên mãn. Nhị tôn trưởng, nếu ông cảm thấy Lâm Chính phù hợp, chi bằng để bọn họ đấu một trận, xem kết quả thế nào?”, Tứ tôn trưởng cũng đứng ra, thản nhiên lên tiếng.
Ông ta dứt lời, nhiều người ở đây đều biến sắc.
Kể cả Nhị tôn trưởng.
“Cái gì? Y Võ Tâm Kinh đại viên mãn, lại còn có được Kỳ Huyết?”.
“Trời ạ, Trác Côn Huyết ghê gớm vậy sao?”.
“Có tạo hóa như vậy… Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Không, yêu nghiệt cũng không đủ để hình dung cậu ta!”.
“Thật đáng sợ!”.
Tiếng cảm thán không ngừng vang lên.
Nhị tôn trưởng tái mặt, thấy Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng đều đã lên tiếng, ông ta cũng chỉ đành từ bỏ.
“Nhị tôn trưởng, Kỳ Huyết là gì?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Trong thời gian ngắn tôi khó mà giải thích cho cậu. Tôi chỉ có thể nói cậu biết chuyện này cậu không tranh được nữa, nhường cho Trác Côn Huyết đi”, Nhị tôn trưởng hơi áy náy nói.
“Tôi cũng không định tranh”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì được… Vậy thì được…”.
Nhị tôn trưởng gật đầu, Mạc Tâm cung chủ vẫn đang suy nghĩ.
Bà ta nhìn đám người Nhị tôn trưởng và Tam tôn trưởng, lại quan sát Lâm Chính và Trác Côn Huyết một lúc lâu.
Cuối cùng, bà ta hít sâu một hơi, lên tiếng: “Côn Huyết, cậu có đồng ý trở thành đệ tử quan môn của tôi không?”.
Vừa dứt lời, Trác Côn Huyết kích động sắp nhảy cả lên.
Cuối cùng cung chủ vẫn chọn Trác Côn Huyết!
“Côn Huyết, còn không mau bái kiến ân sư?”, gia chủ nhà họ Trác nói.
Trác Côn Huyết vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Mạc Tâm cung chủ.
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ đệ một lạy!”.
“Được, được, đứng lên đi!”, Mạc Tâm cung chủ liên tục gật đầu, cười ha ha nói.
Trác Côn Huyết lập tức đứng dậy.
Người nhà họ Trác nhảy cẫng lên hoan hô.
Các đệ tử cũng liên tục vỗ tay, chúc mừng Trác Côn Huyết.
Những người xung quanh nhìn Lâm Chính với ánh mắt quái dị, ai nấy đều tràn ngập vẻ nuối tiếc hoặc giễu cợt.
Vốn tưởng người này sẽ bay cao bay xa, tiền đồ rộng mở, nào ngờ nửa đường lại bị Trác Côn Huyết ngáng chân.
Bây giờ Lâm Chính chính là chú hề trong mắt mọi người.
Nực cười lại đáng thương.
Lâm Chính thì không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc mà thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài điện.
“Mạc Tâm cung chủ! Nếu bà không muốn Lâm Chính làm đồ đệ của bà thì cho Tử Huyền Thiên chúng tôi đi!”.
Giọng nói đó vừa dứt, vô số bóng người chạy vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Chương 1973: Ai cho cậu rời đi?
Nhóm người xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung, theo sau còn có một đám đông đệ tử đội chấp pháp canh giữ bên ngoài.
Bọn họ vừa dừng lại, đệ tử đội chấp pháp lập tức bao vây nhóm người Tử Huyền Thiên.
“Xin cung chủ thứ tội, tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng đám người Tử Huyền Thiên đến quá đột ngột, tôi chưa kịp phản ứng đã xông vào, xin cung chủ thứ tội!” đại đệ tử của Tứ tôn trưởng lập tức bước lên, quỳ xuống tạ tội.
“Có nghĩa là đám người Tử Huyền Thiên này xông thẳng vào sao?”
Tứ tôn trưởng đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật to gan! Các người coi thiên cung Trường Sinh là nơi nào hả? Người đâu! Mau tống cổ bọn chúng ta ngoài! Nếu dám phản kháng, giết không tha!”
“Tuân mệnh!”
Đệ tử đội chấp pháp hô lớn.
“Đây là cách tiếp khách của thiên cung Trường Sinh các người sao?”, người đứng đầu Tử Huyền Thiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói.
“Còn cần tiếp đãi đám vô lại các người ư? Ra tay!” Tứ tôn trưởng quát lớn, không hề khách khí.
Nhưng lúc này, Mạc Tâm cung chủ lên tiếng: “Dừng tay! Tứ tôn trưởng, ông lui ra đi!”
“Cung chủ!” Tứ tôn trưởng quay đầu lại với vẻ không tin được.
“Lui ra!” Mạc Tâm cung chủ nói lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Tứ tôn trưởng không còn cách nào khác chỉ đành cúi đầu lui ra.
Nhìn thấy đám người Tử Huyền Thiên tới, Lâm Chính rất bất ngờ.
Sao bọn họ lại chạy tới đây?
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặt đầy râu, có vẻ là người từng trải, mặc áo đen đỏ, trông vô cùng khí thế.
Chấn Hám Sơn cũng tới, chỉ là đứng sau lưng người đàn ông đó.
Từ đây có thể thấy địa vị của người này cao hơn Chấn Hám Sơn.
“Phó chưởng môn Thiên Diệp! Đã lâu không gặp!” lúc này Mạc Tâm bình tĩnh nói.
Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc.
“Cái gì? Người này là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên?”
“Chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi kia à?”
“Nghe nói mặc dù người này là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, nhưng rất ít khi lộ mặt, không ngờ hôm nay ông ta lại chạy tới đây”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tứ tôn trưởng cũng nhíu mày.
Chẳng trách Mạc Tâm cung chủ không cho phép bọn họ đuổi đám người này ra ngoài, nếu ra tay thật thì to chuyện, dám động đến phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, hôm sau Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ đánh tới.
“Mạc Tâm cung chủ, bà vẫn khỏe chứ?” Thiên Diệp khẽ gật đầu.
“Phó chưởng môn Thiên, ông tới đột ngột quá. Tôi nhớ buổi tiệc trà ngày hôm nay hình như không thông báo cho Tử Huyền Thiên mà nhỉ?”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.
“Tôi là không mời mà tới!”
“Ông đến vì việc gì?”
“Lâm Chính!”
Thiên Diệp nói: “Tôi thấy Mạc Tâm cung chủ không có ý định thu nhận Lâm Chính làm đệ tử, nếu đã vậy thì Tử Huyền Thiên chúng tôi muốn lấy người này! Mong Mạc Tâm cung chủ hãy giao người này cho Tử Huyền Thiên chúng tôi!”
“Ồ?”
Mạc Tâm cung chủ khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Khó mà được phó chưởng môn Thiên để mắt tới, tôi nghĩ Lâm Chính vô cùng vui mừng, chỉ tiếc là cậu ta đã là đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng tôi rồi, không thể đưa đi chỉ vì một câu nói của ông được. Đệ tử trong cung tôi không phải hàng hóa, không phải ai muốn cũng có thể lấy đi”.
Mạc Tâm cung chủ đương nhiên không đồng ý.
Chưa nói đến thiên phú phi thường của Lâm Chính, chỉ tính đến việc trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết thì chắc chắn thiên cung Trường Sinh không chịu thả người.
Nhưng lúc này, Tam tôn trưởng bước lên, nói thầm vào tai bà ta:
“Cung chủ, người của Tử Huyền Thiên muốn có Lâm Chính, vậy thì giao Lâm Chính cho bọn họ là được!”
Ánh mắt Mạc Tâm cung chủ khẽ dao động, nhìn ông ta với vẻ kỳ quái: “Tam tôn trưởng, ông có ý gì vậy? Nhường đệ tử cho người khác? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì uy danh của tôi để đi đâu nữa? E là thiên cung Trường Sinh sẽ bị cả thiên hạ chê cười”.
“Cung chủ! Tôi nói vậy cũng chỉ là vì cung chủ!”
“Vì tôi?”
“Cung chủ cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay người nhà họ Trác hung hăng xông tới đây, chính là để ông quyết định chọn ai giữa Trác Côn Huyết và Lâm Chính! Rõ ràng Trác Côn Huyết giỏi hơn nhiều so với Lâm Chính. Nếu cung chủ chọn Trác Côn Huyết, Lâm Chính chắc chắn không cam lòng, đến lúc đó, e rằng cậu ta sẽ không ngoan ngoãn giao mười giọt Lạc Linh Huyết ra đâu”.
“Vậy ông định thế nào?”
“Chẳng phải trước đó cậu ta đã thu nhận một tên Tử Huyền Thiên làm đệ tử sao? Bây giờ lấy lý do này trục xuất cậu ta, thuận thế lấy đi mười giọt Lạc Linh Huyết!” Tam tôn trưởng chắp tay nói.
Mục Tâm cung chủ nhìn ông ta: “Tam tôn trưởng, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông. Ông giống như Trịnh Thông Viễn, có thù oán với Lâm Chính, nên cố ý loại trừ cậu ta, ngăn cản cậu ta trở thành người của tôi, lo sau này cậu ta đạt được quyền thế sẽ báo thù các ông”.
“Cung chủ, tôi không hề có ý này!” Tam tôn trưởng vội vàng nói.
“Được rồi, Tam tôn trưởng, ông có ý này không tôi đều nhìn ra được! Chỉ là ông nói cũng đúng, hôm nay hai thiên tài mạnh đã đối đầu, tôi chỉ có thể giữ một người ở lại thiên cung Trường Sinh, vì vậy tôi cũng đã có ý định như ông nói, lấy Lạc Linh Huyết trước”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.
“Cung chủ anh minh!” Tam tôn trưởng vui mừng nói.
“Anh minh gì chứ? Lâm Chính và Trác Côn Huyết là thiên tài hiếm có, tôi không thể giữ cả hai lại thiên cung Trường Sinh là do tôi vô năng, tôi thật có lỗi với tổ tiên thiên cung”.
“Cung chủ không cần tự trách, Trác Côn Huyết có tài thiên phú, lại luyện được Y Võ Tôn Kinh đến cảnh giới Đại Thành, mạnh hơn rất nhiều so với Lâm Chính! Có Trác Côn Huyết rồi còn cần Lâm Chính làm gì nữa? Ông chọn Trác Côn Huyết là quyết định sáng suốt!” Tam tôn trưởng cười nói.
Mạc Tâm cung chủ thở dài sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng lựa chọn của đệ tử, nếu Lâm Chính muốn rời khỏi thiên cung Trường Sinh thì tôi cũng không gây khó dễ nữa!”
Nghe vậy, mọi người lại xôn xao.
Nhưng rất nhanh mọi người đều đã hiểu ra.
“Cung chủ định từ bỏ Lâm Chính sao?”
“Nếu không thì sao? Cung chủ chọn Trác Côn Huyết, đồng nghĩa với việc Lâm Chính không thể trở thành đệ tử thân cận của cung chủ, nếu vậy, Lâm Chính chắc chắn không phục, bây giờ phó chưởng môn Thiên của Tử Huyền Thiên lại ra mặt muốn có được cậu ta, thì sao cậu ta không đi cho được?”
“Ở lại Thiên Cung chỉ chuốc nhục vào thân! Lâm Chính sao có thể so sánh với Trác sư huynh!”
“Cung chủ thật ra cũng nghĩ cho Lâm Chính!”
“Lâm Chính đi sớm ngày nào sẽ đỡ mất mặt ngày đó!”
Mọi người thì thầm bàn tán, chỉ trỏ Lâm Chính.
Nghe vậy, người của Tử Huyền Thiên vô cùng vui mừng.
Thiên Diệp lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu đồng ý cùng tôi về Tử Huyền Thiên không?”
“Tử Huyền Thiên?” Lâm Chính nhíu mày, đã hiểu ra hoàn cảnh của mình.
“Nếu cậu đồng ý, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng cậu!” Thiên Diệp vội vàng nói
Lâm Chính không nói gì.
“Ha, một tên phế vật vô dụng mà Tử Huyền Thiên cũng coi như bảo vật, đúng là nực cười!” Trác Côn Huyết cười nhạo.
Bây giờ hắn là người chiến thắng, đương nhiên là coi thường kẻ thất bại như Lâm Chính.
“Phế vật vô dụng ư? Tên nhãi cậu cũng dám so với Lâm Chính sao? Đom đóm mà đòi so sánh với ánh trăng!” Chấn Hám Sơn bực bội nói.
“Ông nói cái gì?” Trác Côn Huyết nổi giận.
Chấn Hám Sơn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đã lườm ông ta: “Hám Sơn, đừng nhiều lời”.
“Vâng”, Chấn Hám Sơn không nói nữa.
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng
“Tôi vốn định ở lại thiên cung, nhưng xem ý của cung chủ, tôi ở lại đây không thích hợp nữa, nếu đã vậy thì tôi nên rời đi”.
“Tốt quá! Lâm Chính, chúng ta đi thôi”, Thiên Diệp vội vàng nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Phó chưởng môn Thiên, nếu rời khỏi đây, tôi cũng không chắc sẽ gia nhập Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với tông môn, trở lại thiên cung cũng chỉ để chữa bệnh mà thôi. Nếu duyên phận giữa tôi và thiên cung đã tận thì tôi cũng nên tự rời đi, tôi cũng không đến Tử Huyền Thiên nữa!”
“A? Lâm Chính, chuyện này…” Thiên Diệp hoảng hốt.
Lâm Chính quay người chắp tay chào Nhị tôn trưởng: “Nhị tôn trưởng, xin cáo từ!”
“Haiz…” Nhị tôn trưởng thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối và bất lực: “Lâm Chính, con đường là do cậu tự chọn, tôi cũng không có gì để nói, cậu… hãy bảo trọng…”
“Nhị tôn trưởng bảo trọng”.
Lâm Chính chắp tay chào rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một bóng người chặn trước mặt anh.
Là Trác Côn Huyết!
Mặt hắn không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, khàn giọng nói: “Ai cho cậu rời đi?”
Chương 1974: Tôi cho anh cơ hội
“Trác sư huynh? Có việc gì sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn.
“Lâm Chính, thiên cung Trường Sinh thần thánh đến mức nào, sao có thể là nơi mà cậu nói đến là đến, nói đi là đi? Muốn đi cũng không đơn giản như thế”, Trác Côn Huyết hừ một tiếng.
“Anh có ý gì?”
“Vừa rồi mấy người của Tử Huyền Thiên nói tôi không bằng cậu, đều nói cậu là một viên ngọc đẹp, nói tài năng và thực lực của cậu mạnh hơn tôi rất nhiều. Ha ha, nếu là thế thì cậu đánh với tôi một trận đi. Sau khi đánh xong, cậu mới có thể cút”, Trác Côn Huyết kiêu ngạo nói.
Nghe hắn nói thế, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trác Côn Huyết.
Ai cũng biết ý đồ của Trác Côn Huyết.
Hắn muốn vả mạnh vào mặt đám người Tử Huyền Thiên để làm vui lòng cung chủ.
Đồng thời hắn cũng muốn chứng minh cho cung chủ và người đời biết thiên cung Trường Sinh chọn hắn là đúng đắn.
Hắn mới là đệ tử giỏi nhất.
Là người là bất kỳ ai cũng không thể sánh được.
Hắn muốn giẫm đạp Lâm Chính dưới chân, lấy tên này làm bàn đạp để vang danh.
Lâm Chính nhíu mày: “Tại sao tôi lại phải đánh với anh? Đánh thắng anh không có lợi gì cho tôi cả”.
“Ha ha, tên vô năng, gan nhỏ như chuột nhắt. Nếu cậu không dám thì cứ nói thẳng”, Trác Côn Huyết cười nhạo.
Lâm Chính không quan tâm.
Nhưng lúc này, Trác Côn Huyết nói với Nhị tôn trưởng ở phía bên kia: “Nhị tôn trưởng, người mà ông đặt nhiều kỳ vọng lại là một tên vô dụng thế sao? Xem ra ông cũng có lúc nhìn lầm nhỉ. Nhị tôn trưởng, ông đã lớn tuổi, nếu già lú lẫn rồi thì có phải nên về hưu sớm không?”
Những lời này huênh hoang biết bao.
“Khốn kiếp! Cậu nói gì?”
“Trác Côn Huyết, cậu đừng kiêu ngạo thái quá”.
“Thế mà lại dám nói chuyện với tôn trưởng bằng giọng điệu này! Cậu hỗn láo quá đấy”.
Các đệ tử Thượng Thanh Cung đều nổi giận, đứng lên mắng nhiếc.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng cũng rất u ám.
Nhưng Trác Côn Huyết lại không để tâm.
Bây giờ hắn là đệ tử của cung chủ, địa vị rất cao, dù là Nhị tôn trưởng thì thế nào? Hắn mặc kệ.
“Mẹ kiếp! Trác Côn Huyết, anh đừng huênh hoang, Lâm Chính không đánh với anh! Tôi đánh với anh”.
Một đệ tử Thượng Thanh Cung ngứa mắt bèn lớn tiếng nói, sau đó nhảy lên nhào về phía Trác Côn Huyết.
“Trần Tường, mau quay lại đây”, Nhị tôn trưởng gọi.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
“Tìm đến cái chết!”
Ánh mắt Trác Côn Huyết hiện lên vẻ tàn ác, đằng đằng sát khí, trở tay túm lấy Trần Tường đang lao đến, tốc độ cực kỳ nhanh.
Trần Tường không kịp phòng bị, ngực bị năm ngón tay như thép nắm chặt, sau đó kéo đi.
Xoạt!
Một vùng ngực Trần Tường bị kéo xuống, máu chảy đầm đìa, rất khủng khiếp.
Trần Tường còn chưa rơi xuống đất, Trác Côn Huyết lại đạp vào bụng anh ta.
Phịch!
Trần Tường nôn ra một ngụm máu lớn, cả người lại bay lên, sau đó ngã về phía Trác Côn Huyết.
Trác Côn Huyết híp mắt, lập tức giơ tay lên nhắm chuẩn vào tim của Trần Tường, định ra tay.
Hắn muốn giết Trần Tường sao?
“Hả?”
“Trần Tường sư huynh”.
“Không! Dừng tay!”
“Trác Côn Huyết, anh muốn làm gì?”
Người của Thượng Thanh Cung ngơ ngác, hàng loạt tiếng gào lên, đều lao nhanh đến.
Không ai ngờ Trác Côn Huyết lại ra tay tàn ác như thế.
Cũng không ai ngờ Trác Côn Huyết lại mạnh đến mức này…
“Trác Côn Huyết, cậu láo xược!”
Nhị tôn trưởng cũng lo lắng, lớn tiếng nói rồi nhảy về phía Trác Côn Huyết.
Thế nhưng Trác Côn Huyết không có ý định dừng tay, bàn tay vẫn cứ thế hung hăng đánh Trần Tường.
Ý nghĩ giết người nổi lên.
Hắn muốn khiến Trần Tường be bét máu.
Rất nhiều người đều trợn to mắt nhìn.
Đám người thiên cung Trường Sinh, Cô Phong, Tử Huyền Thiên cũng đều đồng loạt nhìn sang.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng lướt qua không trung nhanh như chớp, nhảy đến ôm Trần Tường trước khi Trác Côn Huyết lao đến rồi nhảy sang một bên.
Trác Côn Huyết đánh vào không khí.
Mọi người đều thở dốc vội ngước mắt lên nhìn.
Là Lâm Chính.
Anh thế mà lại ra tay.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Trần Tường sư huynh, không sao chứ?”
Lâm Chính đỡ Trần Tường, nhanh chóng châm vài cây kim vào người anh ta để cầm máu, trị vết thương.
Trần Tường đau đến mức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cả người không thể động đậy nhưng vẫn còn thần trí: “Cảm ơn cậu, Lâm sư đệ…”
“Trần sư huynh!”
“Anh thế nào rồi?”
Mọi người chạy đến cực kỳ lo lắng.
Nhị tôn trưởng chạy đến kiểm tra cho Trần Tường, sau khi xác định anh ta không nguy hiểm gì đến tính mạng mới lập tức xoay người định phát tiết.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng bước đến trước nói.
“Trác Côn Huyết, anh ra tay tàn nhẫn với đồng môn chẳng qua muốn ép tôi ra tay. Nếu đã thế thì tôi cho anh được toại nguyện, đánh với anh một trận”.
Nghe anh nói thế, mọi người đều im phăng phắc…
Vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính.
“Ha ha ha, cậu chịu đánh với tôi rồi à? Được, được đấy, ha ha ha…”, Trác Côn Huyết bật cười.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ anh có thể ra tay rồi”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
Chương 1975: Uy lực của một nắm đấm
“Cậu vẫn bình tĩnh thật đấy, mong là lát nữa cậu cũng có thể giữ được vẻ mặt này”, Trác Côn Huyết híp mắt, bước lên trước.
Người xung quanh vô thức lùi lại.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm!
“Cung chủ!”, sắc mặt Nhị tôn trưởng rất khó coi, quay phắt lại muốn cung chủ ra mặt ngăn lại.
Nếu là trước đây, ông ta sẽ để mặc Lâm Chính đánh với Trác Côn Huyết.
Nhưng sau khi biết Trác Côn Huyết có Kỳ Huyết, hơn nữa còn luyện “Y Võ Tâm Kinh” đến mức Đại Thành thì ông ta không còn tự tin như trước nữa.
Lâm Chính đánh nhau với hắn chưa chắc có thể thắng.
Nếu thua, không biết kết cục của anh sẽ thê thảm đến mức nào.
Thế nhưng Mạc Tâm cung chủ không có ý định ngăn lại.
“Yên tâm đi Nhị tôn trưởng, đệ tử muốn tập luyện thì cứ để chúng giao lưu chút đi, tôi ở đây mà, không có việc gì đâu”, Mạc Tâm cung chủ nói.
“Nhưng…”, Nhị tôn trưởng há miệng, nhìn vẻ mặt của Mạc Tâm cung chủ, ông ta biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành im lặng.
“Lâm Chính, đừng nói tôi bắt nạt cậu, tôi cho cậu một phút để cậu thăng cấp bản thân bằng châm bạc”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Thế thì không ổn lắm nhỉ?”
“Có gì mà không ổn?”
“Tôi sợ cứ thế thì anh không có cơ hội ra tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha… trò đùa của cậu buồn cười thật đấy”, Trác Côn Huyết bật cười thành tiếng, sau đó nheo mắt nói: “Nhưng tôi lại lo cậu không thi triển châm bạc thì cậu sẽ không có cơ hội ra tay”.
“Vậy à?”, Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy được, tôi thi triển châm bạc trước vậy”.
Nói rồi anh lấy châm bạc ra rồi châm lên người mình.
Trác Côn Huyết cũng không vội, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn Lâm Chính châm kim bạc.
“Hừ, tên Lâm Chính này can đảm thật, lại dám ứng chiến”.
“Cứ xem đi, lát nữa Trác sư huynh sẽ đánh hắn thành đầu heo cho mà xem”.
“Cái đồ không biết sống chết, không nhìn thấy Trần Tường không thể đỡ nổi một đòn của Trác sư huynh hay sao? Hắn còn dám ứng chiến, đúng là không biết viết chữ chết thế nào”.
“Chỉ là một tên hề thôi”.
Vài đệ tử lên tiếng bàn luận, cười nhạo.
Người nhà họ Trác bật cười, ai cũng tỏ vẻ khinh thường.
“Côn Huyết, biểu hiện tốt một chút, đừng để cung chủ thất vọng”, gia chủ nhà họ Trác cười nói.
“Bố yên tâm đi, không cần đến một chiêu đã có thể đối phó được với người này”, Trác Côn Huyết nói.
Gia chủ nhà họ Trác hài lòng gật đầu, nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhìn mấy người cung chủ.
Nhưng chỉ một ánh mắt thôi, gia chủ nhà họ Trác đã nhạy cảm nhận ra có gì đó không ổn.
Lại thấy lúc này cho dù là cung chủ hay đám người Nhị tôn trưởng, Tam tôn trưởng cũng tỏ ra rất căng thẳng.
Ai cũng đều chuyên tâm nhìn Lâm Chính.
Nói chính xác hơn là nhìn anh thi triển châm bạc, nhìn chằm chằm vào ngón tay và đầu châm của anh, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, không dám chớp mắt.
Anh đang làm gì thế?
Không cần nghiêm túc quá thế chứ?
Gia chủ nhà họ Trác nhận thấy có điều không ổn lập tức nói: “Côn Huyết, phải cẩn thận! Lâm Chính này… có lẽ không đơn giản”.
“Bố, bố sợ gì chứ? Bố nghĩ hắn đánh lại Kỳ Huyết của con sao? Đối phó được với Y Võ Tâm Kinh ở cấp bậc Đại Thành của con à? Bố yên tâm đi, con chỉ cần một tay là có thể giết người này”, Trác Côn Huyết tự tin nói.
Lông mày gia chủ nhà họ Trác khẽ giật, không nói thêm gì nữa.
Một phút nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng chẳng chậm.
Nhưng Lâm Chính đã thi triển xong vài bộ châm.
Khí tức, sức mạnh, tốc độ đều đã tăng thêm mấy phần.
Người thường sẽ nghĩ lúc này khí thế của Lâm Chính bất phàm.
Nhưng trong mắt Trác Côn Huyết thì chẳng có gì kỳ lạ cả.
Lâm Chính cất châm bạc đi, nhìn Trác Côn Huyết: “Tôi xong rồi”.
“Vậy được, cậu chú ý đi, tôi sắp bắt đầu rồi đấy”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Ừ, anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”, Lâm Chính bình thản nói.
“Hừ, đồ không biết sống chết”.
Trác Côn Huyết cười khẩy, hắn bỗng nhón chân.
Vèo!
Một trận cuồng phong nổi lên.
Sau đó cả người lao thẳng về phía Lâm Chính như mũi tên.
“Nhanh quá!”
Các đệ tử đều ngạc nhiên thốt lên.
Họ không nhìn thấy được bóng dáng của Trác Côn Huyết.
Chỉ có vài trưởng lão có thực lực mạnh mới có thể nhìn thấy động tác của Trác Côn Huyết.
Hắn sắp đến gần Lâm Chính, một tay giơ tay định túm lấy trước ngực Lâm Chính.
Vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu.
Nếu bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương nặng.
“Lợi hại quá!”
“Đây là thực lực của người có thiên phú Kỳ Huyết cộng thêm Y Võ Tâm Kinh ở cấp bậc Đại Thành sao?”
“Thiên cung Trường Sinh có được nhân tài như vậy thì sau này thực lực chắc chắn sẽ tăng lên, đến lúc đó sợ là sẽ trở thành tai họa của Cô Phong”, phó minh chủ Nghiêm của Cô Phong nói.
Mọi người cũng đều kinh ngạc với tốc độ của Trác Côn Huyết.
Ngay khi hắn sắp chạm vào ngực Lâm Chính…
Bụp!
Một quyền sắt va chạm vào móng vuốt sắc bén đó với tốc độ cực kỳ nhanh.
Là nắm đấm của Lâm Chính.
“Cái gì?”
Trác Côn Huyết thở hổn hển, hắn còn chưa kịp phản ứng thì quyền sắt đã đánh gãy năm ngón tay của hắn, va chạm mạnh vào lòng bàn tay hắn.
Bỗng chốc.
Rắc!
Âm thanh xương gãy vang lên.
Bùm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp trời đất.
Sau đó, cả người Trác Côn Huyết văng ra xa đâm mạnh vào ba cây cột rồng cao lớn của Nhật Nguyệt Tinh Cung khiến nó đổ gãy, sau đó rơi xuống trước cửa cung điện, làm cánh cửa ngã sập xuống, mặt đất tan nát…
Mọi người ngước mắt lên thì thấy Lâm Chính vẫn đứng ở đó và giữ nguyên tư thế tung đòn.
Hả?
Mọi người đều há hốc miệng.
Sau đó Nhật Nguyệt Tinh Cung trở nên tĩnh lặng như tờ.
“Cung chủ, thế này phải làm sao?”.
Tam tôn trưởng đến gần, hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ông có ý gì?”, Mạc Tâm cung chủ hỏi.
“Cung chủ, thật ra trước kia trong cung có tin đồn, nói rằng cung chủ chuẩn bị thu nhận Trác Côn Huyết làm đệ tử nhập thất. Bây giờ Lâm Chính lại xuất hiện, đương nhiên người nhà họ Trác sẽ sốt sắng. Nếu hôm nay cung chủ không cho Trác Côn Huyết cơ hội, không những Trác Côn Huyết sẽ rời khỏi thiên cung Trường Sinh chúng ta, mà e là nhà họ Trác cũng sẽ xa lánh thiên cung chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta không những sẽ mất đi một thiên tài, mà còn mất đi một thế lực chi viện mạnh, được không bù nổi mất”, Tam tôn trưởng khuyên nhủ.
“Tam tôn trưởng định…”.
“Hay là cứ để Trác Côn Huyết lên đi. Thực lực và thiên phú của cậu ta không thua kém gì Lâm Chính, cần gì phải vì Lâm Chính mà chọc giận nhà họ Trác?”, Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói.
“Ừ…”.
Mạc Tâm cung chủ suy nghĩ trong chốc lát, tỏ ra cực kỳ do dự.
Không ít trưởng lão, điện chủ cũng nhìn về phía bà ta.
Trác Côn Huyết muốn chiến đấu nhìn có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng quan hệ trong đó lại không nhỏ.
Nếu có thể trở thành truyền nhân của cung chủ, chỉ sợ sau này khi cạnh tranh chức vị cung chủ cũng sẽ có ưu thế rất lớn.
Do đó, việc Trác Côn Huyết xin chiến đấu cũng mang hàm ý sâu xa.
“Tứ tôn trưởng, ông có ý kiến gì không?”, Mạc Tâm cung chủ nghiêng đầu hỏi.
Tứ tôn trưởng mấp máy môi, chắp tay: “Cách nghĩ của cung chủ chính là cách nghĩ của tôi”.
“Không cần câu nệ như vậy, nghĩ gì nói nấy đi”, Mạc Tâm cung chủ nói.
Tứ tôn trưởng nghĩ ngợi, khẽ giọng nói: “Cung chủ, thật ra… tôi cho rằng Trác Côn Huyết có ưu thế hơn so với Lâm Chính".
“Ồ? Sao lại nói vậy?”.
“Cung chủ, người quên rồi sao? Một tháng trước, Trác Côn Huyết nhận được tạo hóa của cao nhân, nhờ sự trợ giúp của nhà họ Trác đã đổi lấy một thân Kỳ Huyết. Nghe nói nhờ sự hỗ trợ của Kỳ Huyết, thiên phú của cậu ta tăng vọt, thực lực nâng cao, lột xác thành yêu nghiệt, có thể gọi là kỳ tài có một không hai”.
“Chuyện này tôi cũng có nghe nói, quả thật có chuyện như vậy”.
“Hơn nữa, hôm qua tôi còn nghe nói, Trác Côn Huyết đã đột phá tầng cuối cùng của Y Võ Tâm Kinh, đã luyện đến đại viên mãn!”.
“Cái gì?”.
Mạc Tâm cung chủ bất ngờ, nhìn Tứ tôn trưởng: “Tin tức là thật sao?”.
“Chắc chắn là thật! Nếu cung chủ không tin, có thể hỏi Trác Côn Huyết!”, Tứ tôn trưởng nói.
Mạc Tâm cung chủ âm thầm gật đầu: “Năm nay Trác Côn Huyết còn chưa tới ba mươi mà có thể luyện được Y Võ Tâm Kinh đến cảnh giới đại viên mãn, quả thật phi phàm. Xem ra chuyện cậu ta có được Kỳ Huyết cũng là sự thật, nếu không, sao cậu ta có thể dễ dàng đột phá đạt tới cảnh giới đại viên mãn được?”.
“Cho nên, cung chủ, Trác Côn Huyết không hề thua kém gì Lâm Chính. Cung chủ đừng vì cậu ta đánh bại Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, đánh ngang tài ngang sức với Trịnh điện chủ mà cho rằng thực lực cậu ta siêu phàm thoát tục. Thật ra, đệ tử ưu tú của thiên cung chúng ta cũng nhiều vô kể, chỉ một Lâm Chính nho nhỏ không là gì cả”, Tứ tôn trưởng nói.
“Cũng được! Nếu ông và Tam tôn trưởng đều nói vậy thì tôi sẽ cho Trác Côn Huyết một cơ hội”.
Mạc Tâm cung chủ gật đầu, phất tay: “Côn Huyết, cậu đã muốn chiến đấu thì hãy lên giao lưu với người bạn ở Cô Phong đó đi!”.
Bà ta dứt lời, người nhà họ Trác vui mừng.
“Cảm ơn cung chủ!”, Trác Côn Huyết vô cùng kích động, lập tức chắp tay đáp.
Nhị tôn trưởng ở bên này biến sắc, đứng bật dậy: “Cung chủ, chuyện này…”.
“Nhị tôn trưởng, không sao, tôi biết Lâm Chính rất ưu tú, nhưng tôi cũng muốn xem xem ngày nay Côn Huyết tu luyện như thế nào rồi”, Mạc Tâm cung chủ nói.
Nhị tôn trưởng nheo mắt, không lên tiếng.
Cung chủ đã nói như vậy, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Đương nhiên anh hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng theo anh thấy, nếu có ắt sẽ có, không có cũng không cần cưỡng cầu, mọi thứ tùy duyên.
Trác Côn Huyết có được cơ hội, đương nhiên sẽ không làm lỡ thời gian, lập tức giao đấu với Trần Tử Ngang.
Hai người chiến đấu với nhau, đánh đến mức không thể phân tách.
Trác Côn Huyết y võ là chính, Trần Tử Ngang lại là võ thuật thuần túy.
Chiêu thức của Trần Tử Ngang vô cùng tàn bạo, chiêu nào chiêu nấy chí mạng. Chiêu thức của Trác Côn Huyết cũng chủ yếu thiên về tàn bạo hung ác, nhưng khác Trần Tử Ngang ở chỗ da thịt của Trác Côn Huyết có thế nào cũng đánh không nứt, phá không nát. Châm bạc giúp sức sống của hắn vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm sức lực và tốc độ được sự tăng cường của châm bạc mà áp đảo Trần Tử Ngang.
Hai bên giao đấu chỉ mới mấy chục chiêu.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ lớn vang lên.
Trần Tử Ngang bay ngược ra xa, đập mạnh vào cửa điện, đầu chảy máu, lập tức hôn mê.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Sau đó, tiếng hét vang vọng như sấm dậy.
“Hay!”.
“Thắng rồi!”.
“Ha ha, tốt quá rồi!”.
Các đệ tử của thiên cung và người nhà họ Trác lập tức giơ cao tay hét to.
Cung điện sôi sục.
“Im lặng! Im lặng!”, Tứ tôn trưởng hét lên.
Hiện trường mới yên tĩnh lại.
“Cung chủ, may sao đệ tử không làm nhục sứ mệnh”, Trác Côn Huyết đi tới, chắp tay nói.
“Không tồi, Côn Huyết, thời gian này cậu đúng là tiến bộ rất nhiều, tốt lắm!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu tán thưởng.
“Cảm ơn cung chủ đã khen!”, Trác Côn Huyết đứng dậy, nói với Nghiêm Tàng Hải ở bên kia: “Nghiêm phó minh chủ, Cô Phong các ông còn có ai muốn so tài khiêu chiến nữa, bảo bọn họ lên đây đi!”.
Chương 1972: Các người không cần, tôi cần!
Thật ngông cuồng!
Nghiêm Tàng Hải lộ vẻ tức giận, âm thầm hừ một tiếng. Nhưng ông ta không ngốc, Trác Côn Huyết có thực lực thế nào ông ta vẫn nhìn ra được. Nếu còn phái đệ tử lên đó chỉ sẽ chuốc lấy thương vong.
Cô Phong không phải thiên cung Trường Sinh, không biết y thuật, đệ tử bị thương vẫn phải tự mình chữa, được không bù nổi mất.
Chỉ là một tiệc trà nhỏ, không cần thiết phải liều mạng ta sống ngươi chết!
Nghiêm Tàng Hải nghĩ rồi kìm nén cơn giận, chắp tay nói: “Thiên cung Trường Sinh quả là nhiều nhân tài, thiên tài xuất hiện lớp lớp, Tàng Hải khâm phục! Cuộc so tài đến đây thôi”.
“Ha ha, Nghiêm phó minh chủ khách sáo rồi. Tiệc trà hôm nay chỉ là uống trà trò chuyện, giao lưu thách đấu, không hề có ý gì khác. Nào nào, Nghiêm phó minh chủ, uống trà! Côn Huyết, mau rót trà mời Nghiêm phó minh chủ”, Mạc Tâm cung chủ mỉm cười, lên tiếng nói.
Trác Côn Huyết mừng rỡ, lập tức lấy tách rót trà mời ông ta.
“Nhóc, xem ra cậu hết cơ hội rồi!”, Nhị tôn trưởng thấy như vậy thì thở dài, nói với Lâm Chính.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, không quan tâm lắm.
Lúc đó, gia chủ nhà họ Trác đột nhiên lên tiếng.
“Cung chủ, bà thấy Côn Huyết có ưu tú không?”.
“Đương nhiên là ưu tú!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu.
“Tôi thấy Côn Huyết là người đứng đầu các đệ tử ở thiên cung, có lẽ không ai có thể vượt qua cậu ta về thiên phú và thực lực”, Tam tôn trưởng vuốt râu cười nói.
Gia chủ Trác liếc nhìn Tam tôn trưởng đầy sâu xa, khẽ gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Nếu đã như vậy, vì sao cung chủ không thu nhận Côn Huyết làm đệ tử nhập thất?”.
“Ồ?”.
Mạc Tâm cung chủ nhíu mày.
Mọi người cũng rất bất ngờ.
Gia chủ Trác này định thừa thắng xông lên, đề cử con trai mình…
“Côn Huyết thiên phú siêu phàm, có thể gọi là kỳ tài, lại trung thành với thiên cung, nếu có thể bồi dưỡng thêm, sau này chắc chắn có thể trở thành rường cột của thiên cung. Đến lúc đó, thiên cung cũng sẽ phát triển không ngừng, phồn vinh hưng thịnh!”, gia chủ Trác cười nói.
Mọi người nghe vậy lập tức nhìn sang Mạc Tâm cung chủ với ánh mắt nóng bỏng.
Trác Côn Huyết cũng hồi hộp nhìn sang, đợi câu trả lời của Mạc Tâm cung chủ.
Bầu không khí rất nghiêm trang.
“Cung chủ, không phải cung chủ đã nói sẽ thu nhận Lâm Chính làm đệ tử sao?”, Nhị tôn trưởng sốt ruột, đứng bật dậy kêu lên.
“Cung chủ nhận đồ đệ đương nhiên không hề tầm thường. Nếu thu nhận đồ đệ không tốt sẽ gây tổn thất lớn cho thiên cung sau này. Tôi thấy Lâm Chính tư chất tầm thường, tâm thuật bất chính, sao có thể so sánh với Côn Huyết?”, gia chủ Trác hạ giọng nói.
“Gia chủ Trác, chuyện này là chuyện của thiên cung chúng tôi. Tuy ông là bố của Côn Huyết, nhưng dù gì cũng là người ngoài, ông muốn can thiệp vào chuyện của thiên cung tôi sao?”, Nhị tôn trưởng hạ giọng quát.
“Tôi chỉ góp ý cho các người mà thôi!”, gia chủ Trác không đổi sắc mặt.
“Thế thì không cần ông nhiều lời đâu!”, Nhị tôn trưởng hừ lạnh.
“Nhị tôn trưởng, ông thật ngang ngược! Gia chủ Trác nói như vậy cũng là vì thiên cung, ông cần gì phải ức hiếp người như vậy?”, Tam tôn trưởng đứng ra, lạnh lùng nói.
“Tam tôn trưởng, ông có ý gì?”, Nhị tôn trưởng khẩn trương.
“Tôi cảm thấy gia chủ Trác nói rất đúng. Trác Côn Huyết ưu tú hơn Lâm Chính, nếu cung chủ muốn nhận đệ tử quan môn thì không thể nào không thu nhận Trác Côn Huyết! Lâm Chính lấy cái gì so sánh với Trác Côn Huyết?”, Tam tôn trưởng nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng khó coi, có vẻ nghiêm túc.
Sao ông ta không biết tâm tư của Tam tôn trưởng được chứ?
Tam tôn trưởng có mâu thuẫn với Lâm Chính, nếu Lâm Chính thật sự trở thành đệ tử quan môn của cung chủ, người xui xẻo chỉ có ông ta.
Vậy nên dù có thế nào, ông ta cũng phải chặn đường Lâm Chính. Bây giờ nâng đỡ Trác Côn Huyết là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên ông ta sẽ đứng ra nói giúp cho người nhà họ Trác.
“Tam tôn trưởng nói đúng, Lâm Chính quả thật không bằng Trác Côn Huyết. Trác Côn Huyết đã đổi được Kỳ Huyết thành công, hơn nữa đã luyện Y Võ Tâm Kinh đến đại viên mãn. Nhị tôn trưởng, nếu ông cảm thấy Lâm Chính phù hợp, chi bằng để bọn họ đấu một trận, xem kết quả thế nào?”, Tứ tôn trưởng cũng đứng ra, thản nhiên lên tiếng.
Ông ta dứt lời, nhiều người ở đây đều biến sắc.
Kể cả Nhị tôn trưởng.
“Cái gì? Y Võ Tâm Kinh đại viên mãn, lại còn có được Kỳ Huyết?”.
“Trời ạ, Trác Côn Huyết ghê gớm vậy sao?”.
“Có tạo hóa như vậy… Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Không, yêu nghiệt cũng không đủ để hình dung cậu ta!”.
“Thật đáng sợ!”.
Tiếng cảm thán không ngừng vang lên.
Nhị tôn trưởng tái mặt, thấy Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng đều đã lên tiếng, ông ta cũng chỉ đành từ bỏ.
“Nhị tôn trưởng, Kỳ Huyết là gì?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Trong thời gian ngắn tôi khó mà giải thích cho cậu. Tôi chỉ có thể nói cậu biết chuyện này cậu không tranh được nữa, nhường cho Trác Côn Huyết đi”, Nhị tôn trưởng hơi áy náy nói.
“Tôi cũng không định tranh”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì được… Vậy thì được…”.
Nhị tôn trưởng gật đầu, Mạc Tâm cung chủ vẫn đang suy nghĩ.
Bà ta nhìn đám người Nhị tôn trưởng và Tam tôn trưởng, lại quan sát Lâm Chính và Trác Côn Huyết một lúc lâu.
Cuối cùng, bà ta hít sâu một hơi, lên tiếng: “Côn Huyết, cậu có đồng ý trở thành đệ tử quan môn của tôi không?”.
Vừa dứt lời, Trác Côn Huyết kích động sắp nhảy cả lên.
Cuối cùng cung chủ vẫn chọn Trác Côn Huyết!
“Côn Huyết, còn không mau bái kiến ân sư?”, gia chủ nhà họ Trác nói.
Trác Côn Huyết vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Mạc Tâm cung chủ.
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ đệ một lạy!”.
“Được, được, đứng lên đi!”, Mạc Tâm cung chủ liên tục gật đầu, cười ha ha nói.
Trác Côn Huyết lập tức đứng dậy.
Người nhà họ Trác nhảy cẫng lên hoan hô.
Các đệ tử cũng liên tục vỗ tay, chúc mừng Trác Côn Huyết.
Những người xung quanh nhìn Lâm Chính với ánh mắt quái dị, ai nấy đều tràn ngập vẻ nuối tiếc hoặc giễu cợt.
Vốn tưởng người này sẽ bay cao bay xa, tiền đồ rộng mở, nào ngờ nửa đường lại bị Trác Côn Huyết ngáng chân.
Bây giờ Lâm Chính chính là chú hề trong mắt mọi người.
Nực cười lại đáng thương.
Lâm Chính thì không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc mà thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài điện.
“Mạc Tâm cung chủ! Nếu bà không muốn Lâm Chính làm đồ đệ của bà thì cho Tử Huyền Thiên chúng tôi đi!”.
Giọng nói đó vừa dứt, vô số bóng người chạy vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Chương 1973: Ai cho cậu rời đi?
Nhóm người xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung, theo sau còn có một đám đông đệ tử đội chấp pháp canh giữ bên ngoài.
Bọn họ vừa dừng lại, đệ tử đội chấp pháp lập tức bao vây nhóm người Tử Huyền Thiên.
“Xin cung chủ thứ tội, tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng đám người Tử Huyền Thiên đến quá đột ngột, tôi chưa kịp phản ứng đã xông vào, xin cung chủ thứ tội!” đại đệ tử của Tứ tôn trưởng lập tức bước lên, quỳ xuống tạ tội.
“Có nghĩa là đám người Tử Huyền Thiên này xông thẳng vào sao?”
Tứ tôn trưởng đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật to gan! Các người coi thiên cung Trường Sinh là nơi nào hả? Người đâu! Mau tống cổ bọn chúng ta ngoài! Nếu dám phản kháng, giết không tha!”
“Tuân mệnh!”
Đệ tử đội chấp pháp hô lớn.
“Đây là cách tiếp khách của thiên cung Trường Sinh các người sao?”, người đứng đầu Tử Huyền Thiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói.
“Còn cần tiếp đãi đám vô lại các người ư? Ra tay!” Tứ tôn trưởng quát lớn, không hề khách khí.
Nhưng lúc này, Mạc Tâm cung chủ lên tiếng: “Dừng tay! Tứ tôn trưởng, ông lui ra đi!”
“Cung chủ!” Tứ tôn trưởng quay đầu lại với vẻ không tin được.
“Lui ra!” Mạc Tâm cung chủ nói lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Tứ tôn trưởng không còn cách nào khác chỉ đành cúi đầu lui ra.
Nhìn thấy đám người Tử Huyền Thiên tới, Lâm Chính rất bất ngờ.
Sao bọn họ lại chạy tới đây?
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặt đầy râu, có vẻ là người từng trải, mặc áo đen đỏ, trông vô cùng khí thế.
Chấn Hám Sơn cũng tới, chỉ là đứng sau lưng người đàn ông đó.
Từ đây có thể thấy địa vị của người này cao hơn Chấn Hám Sơn.
“Phó chưởng môn Thiên Diệp! Đã lâu không gặp!” lúc này Mạc Tâm bình tĩnh nói.
Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc.
“Cái gì? Người này là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên?”
“Chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi kia à?”
“Nghe nói mặc dù người này là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, nhưng rất ít khi lộ mặt, không ngờ hôm nay ông ta lại chạy tới đây”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tứ tôn trưởng cũng nhíu mày.
Chẳng trách Mạc Tâm cung chủ không cho phép bọn họ đuổi đám người này ra ngoài, nếu ra tay thật thì to chuyện, dám động đến phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, hôm sau Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ đánh tới.
“Mạc Tâm cung chủ, bà vẫn khỏe chứ?” Thiên Diệp khẽ gật đầu.
“Phó chưởng môn Thiên, ông tới đột ngột quá. Tôi nhớ buổi tiệc trà ngày hôm nay hình như không thông báo cho Tử Huyền Thiên mà nhỉ?”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.
“Tôi là không mời mà tới!”
“Ông đến vì việc gì?”
“Lâm Chính!”
Thiên Diệp nói: “Tôi thấy Mạc Tâm cung chủ không có ý định thu nhận Lâm Chính làm đệ tử, nếu đã vậy thì Tử Huyền Thiên chúng tôi muốn lấy người này! Mong Mạc Tâm cung chủ hãy giao người này cho Tử Huyền Thiên chúng tôi!”
“Ồ?”
Mạc Tâm cung chủ khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Khó mà được phó chưởng môn Thiên để mắt tới, tôi nghĩ Lâm Chính vô cùng vui mừng, chỉ tiếc là cậu ta đã là đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng tôi rồi, không thể đưa đi chỉ vì một câu nói của ông được. Đệ tử trong cung tôi không phải hàng hóa, không phải ai muốn cũng có thể lấy đi”.
Mạc Tâm cung chủ đương nhiên không đồng ý.
Chưa nói đến thiên phú phi thường của Lâm Chính, chỉ tính đến việc trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết thì chắc chắn thiên cung Trường Sinh không chịu thả người.
Nhưng lúc này, Tam tôn trưởng bước lên, nói thầm vào tai bà ta:
“Cung chủ, người của Tử Huyền Thiên muốn có Lâm Chính, vậy thì giao Lâm Chính cho bọn họ là được!”
Ánh mắt Mạc Tâm cung chủ khẽ dao động, nhìn ông ta với vẻ kỳ quái: “Tam tôn trưởng, ông có ý gì vậy? Nhường đệ tử cho người khác? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì uy danh của tôi để đi đâu nữa? E là thiên cung Trường Sinh sẽ bị cả thiên hạ chê cười”.
“Cung chủ! Tôi nói vậy cũng chỉ là vì cung chủ!”
“Vì tôi?”
“Cung chủ cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay người nhà họ Trác hung hăng xông tới đây, chính là để ông quyết định chọn ai giữa Trác Côn Huyết và Lâm Chính! Rõ ràng Trác Côn Huyết giỏi hơn nhiều so với Lâm Chính. Nếu cung chủ chọn Trác Côn Huyết, Lâm Chính chắc chắn không cam lòng, đến lúc đó, e rằng cậu ta sẽ không ngoan ngoãn giao mười giọt Lạc Linh Huyết ra đâu”.
“Vậy ông định thế nào?”
“Chẳng phải trước đó cậu ta đã thu nhận một tên Tử Huyền Thiên làm đệ tử sao? Bây giờ lấy lý do này trục xuất cậu ta, thuận thế lấy đi mười giọt Lạc Linh Huyết!” Tam tôn trưởng chắp tay nói.
Mục Tâm cung chủ nhìn ông ta: “Tam tôn trưởng, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông. Ông giống như Trịnh Thông Viễn, có thù oán với Lâm Chính, nên cố ý loại trừ cậu ta, ngăn cản cậu ta trở thành người của tôi, lo sau này cậu ta đạt được quyền thế sẽ báo thù các ông”.
“Cung chủ, tôi không hề có ý này!” Tam tôn trưởng vội vàng nói.
“Được rồi, Tam tôn trưởng, ông có ý này không tôi đều nhìn ra được! Chỉ là ông nói cũng đúng, hôm nay hai thiên tài mạnh đã đối đầu, tôi chỉ có thể giữ một người ở lại thiên cung Trường Sinh, vì vậy tôi cũng đã có ý định như ông nói, lấy Lạc Linh Huyết trước”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.
“Cung chủ anh minh!” Tam tôn trưởng vui mừng nói.
“Anh minh gì chứ? Lâm Chính và Trác Côn Huyết là thiên tài hiếm có, tôi không thể giữ cả hai lại thiên cung Trường Sinh là do tôi vô năng, tôi thật có lỗi với tổ tiên thiên cung”.
“Cung chủ không cần tự trách, Trác Côn Huyết có tài thiên phú, lại luyện được Y Võ Tôn Kinh đến cảnh giới Đại Thành, mạnh hơn rất nhiều so với Lâm Chính! Có Trác Côn Huyết rồi còn cần Lâm Chính làm gì nữa? Ông chọn Trác Côn Huyết là quyết định sáng suốt!” Tam tôn trưởng cười nói.
Mạc Tâm cung chủ thở dài sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng lựa chọn của đệ tử, nếu Lâm Chính muốn rời khỏi thiên cung Trường Sinh thì tôi cũng không gây khó dễ nữa!”
Nghe vậy, mọi người lại xôn xao.
Nhưng rất nhanh mọi người đều đã hiểu ra.
“Cung chủ định từ bỏ Lâm Chính sao?”
“Nếu không thì sao? Cung chủ chọn Trác Côn Huyết, đồng nghĩa với việc Lâm Chính không thể trở thành đệ tử thân cận của cung chủ, nếu vậy, Lâm Chính chắc chắn không phục, bây giờ phó chưởng môn Thiên của Tử Huyền Thiên lại ra mặt muốn có được cậu ta, thì sao cậu ta không đi cho được?”
“Ở lại Thiên Cung chỉ chuốc nhục vào thân! Lâm Chính sao có thể so sánh với Trác sư huynh!”
“Cung chủ thật ra cũng nghĩ cho Lâm Chính!”
“Lâm Chính đi sớm ngày nào sẽ đỡ mất mặt ngày đó!”
Mọi người thì thầm bàn tán, chỉ trỏ Lâm Chính.
Nghe vậy, người của Tử Huyền Thiên vô cùng vui mừng.
Thiên Diệp lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu đồng ý cùng tôi về Tử Huyền Thiên không?”
“Tử Huyền Thiên?” Lâm Chính nhíu mày, đã hiểu ra hoàn cảnh của mình.
“Nếu cậu đồng ý, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng cậu!” Thiên Diệp vội vàng nói
Lâm Chính không nói gì.
“Ha, một tên phế vật vô dụng mà Tử Huyền Thiên cũng coi như bảo vật, đúng là nực cười!” Trác Côn Huyết cười nhạo.
Bây giờ hắn là người chiến thắng, đương nhiên là coi thường kẻ thất bại như Lâm Chính.
“Phế vật vô dụng ư? Tên nhãi cậu cũng dám so với Lâm Chính sao? Đom đóm mà đòi so sánh với ánh trăng!” Chấn Hám Sơn bực bội nói.
“Ông nói cái gì?” Trác Côn Huyết nổi giận.
Chấn Hám Sơn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đã lườm ông ta: “Hám Sơn, đừng nhiều lời”.
“Vâng”, Chấn Hám Sơn không nói nữa.
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng
“Tôi vốn định ở lại thiên cung, nhưng xem ý của cung chủ, tôi ở lại đây không thích hợp nữa, nếu đã vậy thì tôi nên rời đi”.
“Tốt quá! Lâm Chính, chúng ta đi thôi”, Thiên Diệp vội vàng nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Phó chưởng môn Thiên, nếu rời khỏi đây, tôi cũng không chắc sẽ gia nhập Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với tông môn, trở lại thiên cung cũng chỉ để chữa bệnh mà thôi. Nếu duyên phận giữa tôi và thiên cung đã tận thì tôi cũng nên tự rời đi, tôi cũng không đến Tử Huyền Thiên nữa!”
“A? Lâm Chính, chuyện này…” Thiên Diệp hoảng hốt.
Lâm Chính quay người chắp tay chào Nhị tôn trưởng: “Nhị tôn trưởng, xin cáo từ!”
“Haiz…” Nhị tôn trưởng thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối và bất lực: “Lâm Chính, con đường là do cậu tự chọn, tôi cũng không có gì để nói, cậu… hãy bảo trọng…”
“Nhị tôn trưởng bảo trọng”.
Lâm Chính chắp tay chào rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một bóng người chặn trước mặt anh.
Là Trác Côn Huyết!
Mặt hắn không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, khàn giọng nói: “Ai cho cậu rời đi?”
Chương 1974: Tôi cho anh cơ hội
“Trác sư huynh? Có việc gì sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn.
“Lâm Chính, thiên cung Trường Sinh thần thánh đến mức nào, sao có thể là nơi mà cậu nói đến là đến, nói đi là đi? Muốn đi cũng không đơn giản như thế”, Trác Côn Huyết hừ một tiếng.
“Anh có ý gì?”
“Vừa rồi mấy người của Tử Huyền Thiên nói tôi không bằng cậu, đều nói cậu là một viên ngọc đẹp, nói tài năng và thực lực của cậu mạnh hơn tôi rất nhiều. Ha ha, nếu là thế thì cậu đánh với tôi một trận đi. Sau khi đánh xong, cậu mới có thể cút”, Trác Côn Huyết kiêu ngạo nói.
Nghe hắn nói thế, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trác Côn Huyết.
Ai cũng biết ý đồ của Trác Côn Huyết.
Hắn muốn vả mạnh vào mặt đám người Tử Huyền Thiên để làm vui lòng cung chủ.
Đồng thời hắn cũng muốn chứng minh cho cung chủ và người đời biết thiên cung Trường Sinh chọn hắn là đúng đắn.
Hắn mới là đệ tử giỏi nhất.
Là người là bất kỳ ai cũng không thể sánh được.
Hắn muốn giẫm đạp Lâm Chính dưới chân, lấy tên này làm bàn đạp để vang danh.
Lâm Chính nhíu mày: “Tại sao tôi lại phải đánh với anh? Đánh thắng anh không có lợi gì cho tôi cả”.
“Ha ha, tên vô năng, gan nhỏ như chuột nhắt. Nếu cậu không dám thì cứ nói thẳng”, Trác Côn Huyết cười nhạo.
Lâm Chính không quan tâm.
Nhưng lúc này, Trác Côn Huyết nói với Nhị tôn trưởng ở phía bên kia: “Nhị tôn trưởng, người mà ông đặt nhiều kỳ vọng lại là một tên vô dụng thế sao? Xem ra ông cũng có lúc nhìn lầm nhỉ. Nhị tôn trưởng, ông đã lớn tuổi, nếu già lú lẫn rồi thì có phải nên về hưu sớm không?”
Những lời này huênh hoang biết bao.
“Khốn kiếp! Cậu nói gì?”
“Trác Côn Huyết, cậu đừng kiêu ngạo thái quá”.
“Thế mà lại dám nói chuyện với tôn trưởng bằng giọng điệu này! Cậu hỗn láo quá đấy”.
Các đệ tử Thượng Thanh Cung đều nổi giận, đứng lên mắng nhiếc.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng cũng rất u ám.
Nhưng Trác Côn Huyết lại không để tâm.
Bây giờ hắn là đệ tử của cung chủ, địa vị rất cao, dù là Nhị tôn trưởng thì thế nào? Hắn mặc kệ.
“Mẹ kiếp! Trác Côn Huyết, anh đừng huênh hoang, Lâm Chính không đánh với anh! Tôi đánh với anh”.
Một đệ tử Thượng Thanh Cung ngứa mắt bèn lớn tiếng nói, sau đó nhảy lên nhào về phía Trác Côn Huyết.
“Trần Tường, mau quay lại đây”, Nhị tôn trưởng gọi.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
“Tìm đến cái chết!”
Ánh mắt Trác Côn Huyết hiện lên vẻ tàn ác, đằng đằng sát khí, trở tay túm lấy Trần Tường đang lao đến, tốc độ cực kỳ nhanh.
Trần Tường không kịp phòng bị, ngực bị năm ngón tay như thép nắm chặt, sau đó kéo đi.
Xoạt!
Một vùng ngực Trần Tường bị kéo xuống, máu chảy đầm đìa, rất khủng khiếp.
Trần Tường còn chưa rơi xuống đất, Trác Côn Huyết lại đạp vào bụng anh ta.
Phịch!
Trần Tường nôn ra một ngụm máu lớn, cả người lại bay lên, sau đó ngã về phía Trác Côn Huyết.
Trác Côn Huyết híp mắt, lập tức giơ tay lên nhắm chuẩn vào tim của Trần Tường, định ra tay.
Hắn muốn giết Trần Tường sao?
“Hả?”
“Trần Tường sư huynh”.
“Không! Dừng tay!”
“Trác Côn Huyết, anh muốn làm gì?”
Người của Thượng Thanh Cung ngơ ngác, hàng loạt tiếng gào lên, đều lao nhanh đến.
Không ai ngờ Trác Côn Huyết lại ra tay tàn ác như thế.
Cũng không ai ngờ Trác Côn Huyết lại mạnh đến mức này…
“Trác Côn Huyết, cậu láo xược!”
Nhị tôn trưởng cũng lo lắng, lớn tiếng nói rồi nhảy về phía Trác Côn Huyết.
Thế nhưng Trác Côn Huyết không có ý định dừng tay, bàn tay vẫn cứ thế hung hăng đánh Trần Tường.
Ý nghĩ giết người nổi lên.
Hắn muốn khiến Trần Tường be bét máu.
Rất nhiều người đều trợn to mắt nhìn.
Đám người thiên cung Trường Sinh, Cô Phong, Tử Huyền Thiên cũng đều đồng loạt nhìn sang.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng lướt qua không trung nhanh như chớp, nhảy đến ôm Trần Tường trước khi Trác Côn Huyết lao đến rồi nhảy sang một bên.
Trác Côn Huyết đánh vào không khí.
Mọi người đều thở dốc vội ngước mắt lên nhìn.
Là Lâm Chính.
Anh thế mà lại ra tay.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Trần Tường sư huynh, không sao chứ?”
Lâm Chính đỡ Trần Tường, nhanh chóng châm vài cây kim vào người anh ta để cầm máu, trị vết thương.
Trần Tường đau đến mức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cả người không thể động đậy nhưng vẫn còn thần trí: “Cảm ơn cậu, Lâm sư đệ…”
“Trần sư huynh!”
“Anh thế nào rồi?”
Mọi người chạy đến cực kỳ lo lắng.
Nhị tôn trưởng chạy đến kiểm tra cho Trần Tường, sau khi xác định anh ta không nguy hiểm gì đến tính mạng mới lập tức xoay người định phát tiết.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng bước đến trước nói.
“Trác Côn Huyết, anh ra tay tàn nhẫn với đồng môn chẳng qua muốn ép tôi ra tay. Nếu đã thế thì tôi cho anh được toại nguyện, đánh với anh một trận”.
Nghe anh nói thế, mọi người đều im phăng phắc…
Vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính.
“Ha ha ha, cậu chịu đánh với tôi rồi à? Được, được đấy, ha ha ha…”, Trác Côn Huyết bật cười.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ anh có thể ra tay rồi”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
Chương 1975: Uy lực của một nắm đấm
“Cậu vẫn bình tĩnh thật đấy, mong là lát nữa cậu cũng có thể giữ được vẻ mặt này”, Trác Côn Huyết híp mắt, bước lên trước.
Người xung quanh vô thức lùi lại.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm!
“Cung chủ!”, sắc mặt Nhị tôn trưởng rất khó coi, quay phắt lại muốn cung chủ ra mặt ngăn lại.
Nếu là trước đây, ông ta sẽ để mặc Lâm Chính đánh với Trác Côn Huyết.
Nhưng sau khi biết Trác Côn Huyết có Kỳ Huyết, hơn nữa còn luyện “Y Võ Tâm Kinh” đến mức Đại Thành thì ông ta không còn tự tin như trước nữa.
Lâm Chính đánh nhau với hắn chưa chắc có thể thắng.
Nếu thua, không biết kết cục của anh sẽ thê thảm đến mức nào.
Thế nhưng Mạc Tâm cung chủ không có ý định ngăn lại.
“Yên tâm đi Nhị tôn trưởng, đệ tử muốn tập luyện thì cứ để chúng giao lưu chút đi, tôi ở đây mà, không có việc gì đâu”, Mạc Tâm cung chủ nói.
“Nhưng…”, Nhị tôn trưởng há miệng, nhìn vẻ mặt của Mạc Tâm cung chủ, ông ta biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành im lặng.
“Lâm Chính, đừng nói tôi bắt nạt cậu, tôi cho cậu một phút để cậu thăng cấp bản thân bằng châm bạc”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Thế thì không ổn lắm nhỉ?”
“Có gì mà không ổn?”
“Tôi sợ cứ thế thì anh không có cơ hội ra tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha… trò đùa của cậu buồn cười thật đấy”, Trác Côn Huyết bật cười thành tiếng, sau đó nheo mắt nói: “Nhưng tôi lại lo cậu không thi triển châm bạc thì cậu sẽ không có cơ hội ra tay”.
“Vậy à?”, Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy được, tôi thi triển châm bạc trước vậy”.
Nói rồi anh lấy châm bạc ra rồi châm lên người mình.
Trác Côn Huyết cũng không vội, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn Lâm Chính châm kim bạc.
“Hừ, tên Lâm Chính này can đảm thật, lại dám ứng chiến”.
“Cứ xem đi, lát nữa Trác sư huynh sẽ đánh hắn thành đầu heo cho mà xem”.
“Cái đồ không biết sống chết, không nhìn thấy Trần Tường không thể đỡ nổi một đòn của Trác sư huynh hay sao? Hắn còn dám ứng chiến, đúng là không biết viết chữ chết thế nào”.
“Chỉ là một tên hề thôi”.
Vài đệ tử lên tiếng bàn luận, cười nhạo.
Người nhà họ Trác bật cười, ai cũng tỏ vẻ khinh thường.
“Côn Huyết, biểu hiện tốt một chút, đừng để cung chủ thất vọng”, gia chủ nhà họ Trác cười nói.
“Bố yên tâm đi, không cần đến một chiêu đã có thể đối phó được với người này”, Trác Côn Huyết nói.
Gia chủ nhà họ Trác hài lòng gật đầu, nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhìn mấy người cung chủ.
Nhưng chỉ một ánh mắt thôi, gia chủ nhà họ Trác đã nhạy cảm nhận ra có gì đó không ổn.
Lại thấy lúc này cho dù là cung chủ hay đám người Nhị tôn trưởng, Tam tôn trưởng cũng tỏ ra rất căng thẳng.
Ai cũng đều chuyên tâm nhìn Lâm Chính.
Nói chính xác hơn là nhìn anh thi triển châm bạc, nhìn chằm chằm vào ngón tay và đầu châm của anh, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, không dám chớp mắt.
Anh đang làm gì thế?
Không cần nghiêm túc quá thế chứ?
Gia chủ nhà họ Trác nhận thấy có điều không ổn lập tức nói: “Côn Huyết, phải cẩn thận! Lâm Chính này… có lẽ không đơn giản”.
“Bố, bố sợ gì chứ? Bố nghĩ hắn đánh lại Kỳ Huyết của con sao? Đối phó được với Y Võ Tâm Kinh ở cấp bậc Đại Thành của con à? Bố yên tâm đi, con chỉ cần một tay là có thể giết người này”, Trác Côn Huyết tự tin nói.
Lông mày gia chủ nhà họ Trác khẽ giật, không nói thêm gì nữa.
Một phút nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng chẳng chậm.
Nhưng Lâm Chính đã thi triển xong vài bộ châm.
Khí tức, sức mạnh, tốc độ đều đã tăng thêm mấy phần.
Người thường sẽ nghĩ lúc này khí thế của Lâm Chính bất phàm.
Nhưng trong mắt Trác Côn Huyết thì chẳng có gì kỳ lạ cả.
Lâm Chính cất châm bạc đi, nhìn Trác Côn Huyết: “Tôi xong rồi”.
“Vậy được, cậu chú ý đi, tôi sắp bắt đầu rồi đấy”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Ừ, anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”, Lâm Chính bình thản nói.
“Hừ, đồ không biết sống chết”.
Trác Côn Huyết cười khẩy, hắn bỗng nhón chân.
Vèo!
Một trận cuồng phong nổi lên.
Sau đó cả người lao thẳng về phía Lâm Chính như mũi tên.
“Nhanh quá!”
Các đệ tử đều ngạc nhiên thốt lên.
Họ không nhìn thấy được bóng dáng của Trác Côn Huyết.
Chỉ có vài trưởng lão có thực lực mạnh mới có thể nhìn thấy động tác của Trác Côn Huyết.
Hắn sắp đến gần Lâm Chính, một tay giơ tay định túm lấy trước ngực Lâm Chính.
Vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu.
Nếu bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương nặng.
“Lợi hại quá!”
“Đây là thực lực của người có thiên phú Kỳ Huyết cộng thêm Y Võ Tâm Kinh ở cấp bậc Đại Thành sao?”
“Thiên cung Trường Sinh có được nhân tài như vậy thì sau này thực lực chắc chắn sẽ tăng lên, đến lúc đó sợ là sẽ trở thành tai họa của Cô Phong”, phó minh chủ Nghiêm của Cô Phong nói.
Mọi người cũng đều kinh ngạc với tốc độ của Trác Côn Huyết.
Ngay khi hắn sắp chạm vào ngực Lâm Chính…
Bụp!
Một quyền sắt va chạm vào móng vuốt sắc bén đó với tốc độ cực kỳ nhanh.
Là nắm đấm của Lâm Chính.
“Cái gì?”
Trác Côn Huyết thở hổn hển, hắn còn chưa kịp phản ứng thì quyền sắt đã đánh gãy năm ngón tay của hắn, va chạm mạnh vào lòng bàn tay hắn.
Bỗng chốc.
Rắc!
Âm thanh xương gãy vang lên.
Bùm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp trời đất.
Sau đó, cả người Trác Côn Huyết văng ra xa đâm mạnh vào ba cây cột rồng cao lớn của Nhật Nguyệt Tinh Cung khiến nó đổ gãy, sau đó rơi xuống trước cửa cung điện, làm cánh cửa ngã sập xuống, mặt đất tan nát…
Mọi người ngước mắt lên thì thấy Lâm Chính vẫn đứng ở đó và giữ nguyên tư thế tung đòn.
Hả?
Mọi người đều há hốc miệng.
Sau đó Nhật Nguyệt Tinh Cung trở nên tĩnh lặng như tờ.