-
Chương 1961-1965
Chương 1961: Ông chưa thắng đâu!
Với khả năng của Lâm Chính thì không thể có chuyện không tránh được đòn này. Vì nếu không thể thì sao mà cậu ta có thể vượt qua được khu hành lang chứ.
Đại tôn trưởng tối mặt, hiểu ra được cậu nhóc này đang không hề đơn giản. Ông ta không dám do dự, lập tức lao lên.
Vụt vụt...Ông giơ tay lên đấm thẳng vào tử huyện của Lâm Chính. Giữa những đầu ngón tay còn mơ hồ hiện ra cả châm bạc. Sự đáng sợ của cú đấm không nằm ở lực đấm mà là ở uy lực khủng khiếp do những cây châm kia mang lại
Đại tôn trưởng dù sao cũng là cao thủ hàng đầu của thiên cung. Tốc độ của cú đấm cực nhanh, khiến người ta không kịp phòng bị. Đợi Lâm Chính kịp hoàn hồn thì cú đấm đã đập về phía ngực của anh rồi.
Rầm! Lâm Chính bị bắn bật ra, đập mạnh vào tường và ngã ra đất. Anh cúi xuống thấy vùng ngực của mình đã bị đâm mấy nhát châm, đó chính là vị trí vừa rồi mà Đại tôn trưởng giáng mấy cú đấm xuống. Lâm Chính ôm ngực, từ từ đứng dậy.
“Lâm Chính, chuyện gì vậy? Tại sao mà cậu không có cả sức để đỡ lại thế? Lẽ nào cậu từ bỏ sao? Hay là sức của cậu cũng chỉ có từng đấy. Vậy thì thật khiến người ta thất vọng quá”, Đại tôn trưởng dừng lại, nhìn Lâm Chính và lắc đầu.
Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, ngược lại chỉ lấy châm của mình ra, đâm vài cây và hít thở.
“Hả?”, Đại tôn trưởng chau mày.
Lúc này ông ta cũng chẳng muốn hỏi nhiều làm gì. Giết được Lâm Chính, lấy được 30 giọt Lạc Linh Huyết là được. Những chuyện khác ông ta không có hứng thú.
“Tới lúc kết thúc rồi. Hoa Cốt Điểm Huyệt Thủ”, đại tôn trưởng gào lên, cơ thể phóng nhanh như chớp, ông ta dùng tốc độ xoay quanh Lâm CHính ba vòng.
Trong quá trình xoay, hai cánh tay của ông ta vươn ra như một cỗ máy và điểm lên vị trí các huyệt đạo của Lâm Chính. Ba vòng kết thúc, toàn thân Lâm Chính bao gồm tầm hơn bảy trăm huyệt đã bị ông ta điểm trúng, sau đó Đại tôn trưởng lập tức lùi ra.
Phụt! Lâm Chính ngã xuống như bị rút cạn sức lực. Cơ thể anh mềm ra như cọng bún và nằm bất động ở đó.
Đại tôn trưởng mỉm cười bước tới: “Lâm Chính, trúng phải thủ pháp này của tôi thì cậu sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Cậu không còn bất cứ lực kháng cự nào nữa rồi. 30 giọt Lạc Linh Huyết này giờ thuộc về tôi”.
“Đại tôn trưởng đừng có vui mừng quá sớm. Ông vẫn chưa thắng được đâu”, Lâm Chính nằm đó, vừa thở dốc vừa nói.
“Tôi vẫn chưa thắng sao?”, Đại tôn trưởng khá bất ngờ: “Giờ là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng thế? Có tác dụng gì không? Quý giá nhất là phải biết rõ bản thân, biết rõ tình hình mà hình như cậu lại thiếu mất thứ đó".
Nói xong, ông ta đi về phía anh, giơ chân lên định đạp nát đầu của anh.
Lâm Chính lại lên tiếng: “Thực ra tôi có đủ đấy. Người không có là ông mới phải”.
“Ồ?”, đại tôn trưởng chau mày. Ông ta không nhiều lời, cứ thế đạp mạnh xuống
Đúng lúc này…
Bụp! Một bàn tay chộp lấy cổ chân của ông ta và ném mạnh đi. Đại tôn trưởng không kịp phòng bị. Cả cơ thể bay bật ra xa, đập mạnh xuống vài tấm bia. Ông ta vội vàng bò dậy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Không thể nào…cậu đã trúng Hoa Cốt Điểm Huyệt Thủ của tôi rồi mà…tại sao vẫn còn sức lực vậy? Xương cốt của cậu…đúng ra là phải mềm nhũn ra rồi chứ…Tại sao?”, Đại tôn trưởng trố tròn mắt.
“Có lẽ là do thủ đoạn của ông chẳng ra làm sao cả. Muốn giết tôi mà chỉ dựa vào những cái này thôi thì không đủ”, Lâm Chính vừa nói vừa từ từ đứng dậy.
Đại tôn trưởng bàng hoàng nhìn anh. Vẻ kinh hoàng đó không biết phải dùng từ gì để miêu tả.
“Xương cốt của cậu cứng đến thế sao?”, ông ta lầm bầm.
“Không phải xương cốt của tôi cứng. Đúng là thủ pháp của ông đã khiến xương của tôi mềm ra…chỉ là…năng lực tái sinh của tôi đủ khiến cho xương của tôi mạnh trở lại. Vì vậy tôi vẫn có thể đứng dậy và phản công được”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Nặng lực tái sinh sao?”
Đại tôn trưởng kinh ngạc: “Cậu lấy đâu ra năng lực đó vậy”.
“Đương nhiên là được ban tặng từ trong mộ thất này rồi”, Lâm Chính nói.
“Tôi biết các cơ quan ở ngoài hành lang là một loại khảo nghiệm. Nếu có thể thông qua thì sẽ được ban thưởng sức mạnh. Lẽ nào cậu đã có được nên mới mạnh như thế”, Đại tôn trưởng trầm giọng.
“Không phải là toàn bộ”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, cậu đừng đắc ý. Dù vậy thì việc tôi giết cậu vẫn dễ như trở bàn tay thôi”, Đại tôn trưởng trố tròn mắt, sát khí hừng hực, hai cánh tay vung mạnh như định giết chết anh.
Trong khoảnh khắc...
Vụt vụt…Vô số châm bạc lao về phía Lâm Chính như mưa. Đòn tấn công không để cho Lâm Chính có cơ hội né tránh, chúng khóa chặt mọi ngóc ngách quanh anh. Mà thực tế thì Lâm Chính cũng không dự định né đòn. Anh đứng im ở đó, để cho châm đâm vào người anh.
Vụt vụt..Trong nháy mắt, cơ thể Lâm Chính bị ghim hơn 700 cây châm với lượng độc cực mạnh. Lúc phủ ngũ tạng e rằng cũng bị ngấm số lượng độc này.
Nhưng một giây sau...Rào rào…Số châm bạc rơi xuống phát ra tiếng kêu đinh tai.
Đại tôn trưởng hóa đá, nhìn anh chăm chăm. Toàn bộ số châm ghim trên người anh đồng loạt rơi xuống đất. Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị.
Châm bạc không đâm được vào người sao?
Đợi đã...Những vết độc vừa hiện ra trên lớp da của anh lập tức bị biến mất. Lẽ nào…đến cả chất độc cũng không xâm nhập được vào cơ thể của anh?
"Rốt cuộc…là thế nào vậy? Rốt cuộc cậu đã sử dụng thủ đoạn gì?", Đại tôn trưởng cuống cả lên.
“Không phải tôi nói rồi sao? Là những thứ mà các cung chủ ban cho tôi”, Lâm Chính vẫn thở dốc.
Một lúc, hơi thở của anh dần trở nên đều hơn. Sắc mặt cũng trở nên hồng hào. Anh vẫn không chủ động tấn công, mà chỉ mỉm cười: “Đại tôn trưởng, ông còn thủ đoạn gì thì ra tay đi, đừng để tôi thất vọng”.
“Hỗn xược”, Đại tôn trưởng kích động hét lớn và tiếp tục lao về phía anh. Lần này ông ta vung tay phóng ra thứ bột gì đỏ màu đen về phía Lâm Chính. Đám khói độc này chính là khí độc được ông ta đích thân luyện chế. Lượng khí tạo thành hai cột khí giống như hai con rắn khổng lồ quấn lấy Lâm Chính.
Anh thản nhiên nhìn cảnh tượng đó và vẫn đứng im. Cả cơ thể anh bị con rắn độc nuốt gọn. Chúng tấn công cơ thể anh và nổ bùm trong không gian.
Lớp khí độc bỗng nhiên bị thứ gì đó điều khiển tập trung lại đúng chỗ anh đang đứng. Anh bị nhấn chìm trong vùng khí độc…
Chương 1962: Không ra hình người
Nếu là người thường mà bị nhấn chìm trong khí độc thì có lẽ cơ thể đã bị phân rã từ lâu rồi. Nhưng Lâm Chính thì khác.
Đại tôn trưởng đoán chắc chắn là thằng nhóc này đã lấy được thứ gì đó hay hay từ trong mộ thất nên giờ muốn giết được anh thì đành phải dựa vào tuyệt chiêu này.
“Nếu đã vậy thì mình đành phải liều mạng thôi”, Đại tôn trưởng đanh mắt, ông ta sử dụng chiêu pháp mạnh nhất không chút do dự.
Ông ta xé rách lớp áo của mình, để lộ ra cơ thể rắn chắc và đập mạnh tay lên ngực. Vùng ngực lập tức bắn ra tầm chục cây châm màu đen kịt. Có lẽ số châm này được giấu trong cơ thể ông ta. Ông ta vung tay, số châm này được tóm gọn trong lòng bàn tay. Rồi ông ta đập thêm một nhát nữa vào ngực.
Phụt…Lần này Đại tôn trưởng nôn ra một ngụm máu tươi. Máu của ông ta có màu xanh đen. Đại tôn trưởng phun máu vào số những cây châm vừa lấy ra, trông vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó ông ta nhìn đám khí độc bao trùm lấy Lâm Chính và bắt đầu điểu khiển cho nó xoay vần vũ kết hợp với việc phóng châm vào bên trong. Điều khiến người khác phải kinh ngạc đó là số châm kia giống như có từ trường cứ lao vào vùng khí rồi lại lao ra, bay về phía tay của ông ta.
Vụt vụt…Chúng cứ bay như vậy tầm vài lần. Luồng khí độc hùng hậu thổi bùng lên như hơi nước đang sôi. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những tia chớp phát ra từ bên trong, trông vô cùng đáng sợ. Lúc này người ở giữa đám mây có lẽ đã bị tiêu diệt rồi.
Ầm ầm…Các quan tài trong mộ thất đều bị rung chuyển bởi đòn tấn công. Mặt đất chao đảo, cả khu mộ như sắp sụp đổ tới nơi. Nhưng dù là như vậy thì Đại tôn trưởng vẫn không dám dừng tay, chỉ tiếp tục điều khiển châm bạc.
Vụt vụt…Cơn bão tiếp tục đổ xuống, mặt đất nứt toác khiến người ta phải ớn lạnh. Ông ta làm vật tầm mười phút thì mới chịu dừng lại.
“Hồng hộc……”, Đại tôn trưởng thở hồng hộc, trán vã mồ hôi. Ông ta tin Lâm Chính chết chắc rồi. Trên đời này chẳng có ai chịu được cơn bão khí độc của ông ta. Đến cả cung chủ hiện tại cũng khó mà đối phó được.
“Nhóc, đừng trách tôi. Chẳng qua do cậu chán sống. Cũng coi như cậu may mắn đi, được chết ở đây, ở cùng với bao nhiêu cung chủ thế này thì cũng đáng".
Đại tôn trưởng thở hắt ra. Cơn bão khí độc cũng dần lắng xuống. Ông ta mỉm cười. Mặc dù trong quá trình giết Lâm Chính có xảy ra vài điều ngoài ý muốn nhưng cũng không đáng ngại. Vì kết quả vẫn vô cùng tốt đẹp.
30 giọt Lạc Linh Huyết. Nếu ông ta mà có được thì có khi còn đủ sức để đối đầu với cả cung chủ nữa. Nghĩ tới đây, ông ta trở nên vô cùng kích động. Cảm thấy mọi thứ đều đáng giá cả.
Vụt! Cuối cùng thì mọi thứ trở lại bình thường. Thế nhưng ông ta ngay lập tức hết hồn.
Một cơ thể đầy máu hiện ra trước mặt ông ta. Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính. Toàn thân anh bị cơn khí độc tấn công, tứ chi trầy trật, máu me be bét, trông vô cùng thê thảm. Anh đứng loạng choạng rồi ngồi phịch ra đất, toàn thân run rẩy.
Theo lý mà nói thì khí độc có thể chà xát một người thành ra thế này đã đủ khủng khiếp lắm rồi. Thế nhưng đối với Đại tôn trưởng, Lâm Chính lúc này vẫn còn sống mới là điều khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Chiêu thức vừa rồi sử dụng máu tinh của tôi để thi triển, khiến tôi bị tổn thất mười năm tuổi thọ. Uy lực của nó không một ai có thể chịu được được. Theo lý mà nói cơ thể cậu phải nát bét rồi mới đúng. Tại sao…vẫn còn được lành lặn như thế kia? Rốt cuộc, độ cứng cáp của cơ thể cậu đã đạt tới mức độ nào rồi thế?”, Đại tôn trưởng lầm bầm, đầu óc trở nên ong ong.
Cũng may là lúc này có vẻ như Lâm Chính cũng đã bắt đầu ngấm đòn và chịu sự ảnh hưởng của cơn bão khí độc mà hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn nhiều. Chính vì vậy Đại tôn trưởng cũng không sợ lắm.
“Lâm Chính, lần này cậu đã biết thế nào là sự lợi hại của tôi chưa?”, Đại tôn trưởng chắp tay sau lưng, nhìn Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng.
Đại tôn trưởng cũng không muốn lãng phí thời gian, ông ta lao tay về phía ngực của Lâm Chính như muốn kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc này, Lâm Chính cũng đưa tay lên chộp chặt lấy cổ tay của ông ta.
"Hả?”, Đại tôn trưởng bàng hoàng, lập tức phản ứng lại. Lâm CHính với cơ thể be bét máu, không còn ra hình người bỗng nhìn ông ta bằng đôi mắt màu đỏ máu.
Ngay sau đó là cảnh tượng mà cả đời này ông ta không thể quên hiện ra...
“Không thể nào…”, Đại tôn trưởng trố mắt, lầm bầm.
Chương 1963: Trường Sinh Đan
Điên rồi!
Đại tôn trưởng điên thật rồi.
Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức độ nào.
Đến nỗi ông ta có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”
Đại tôn trưởng run lên bần bật, cả người như thể sắp bị xé toạc.
Chỉ thấy cơ thể Lâm Chính máu thịt lẫn lộn trước mặt có sự thay đổi mà mắt thường có thể thấy.
Mái tóc bị ăn mòn của anh tự động rơi xuống, sau đó da đầu nhanh chóng hồi phục, tóc mọc lên như măng mọc sau cơn mưa.
Tay chân đã bị đứt gãy của anh bắt đầu liền lại với nhau rồi dài ra, các vết thương bên trên đều tự lành lại, hơn nữa da thịt đều khôi phục như ban đầu, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Vết thương trên người vẫn như thế, tốc độ hồi phục này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của con người.
Cả quá trình cũng chỉ có khoảng một phút, Lâm Chính vừa rồi không còn hình dạng gì nữa đã hoàn toàn hồi phục.
Từ trên xuống dưới cả người không hề hấn gì.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho dù tâm cảnh của Đại tôn trưởng có tốt đi chăng nữa, lúc này cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Cả người ông ta run rẩy, mắt ngây dại nhìn Lâm Chính, há hốc mồm nhưng không nói được một chữ.
“Đại tôn trưởng, chẳng phải đệ tử đã nói rồi sao? Chút bản lĩnh này của tôn trưởng chẳng thể làm gì được đệ tử đâu”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn ông ta nói.
“Tại sao… Tại sao… Tại sao… lại như thế? Cơ thể cậu… rốt cuộc là sao thế?”, Đại tông trưởng ngơ ngác nói.
“Tôi cũng không biết”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi phát hiện ra một viên đan dược trong quan tài của cung chủ đầu tiên - Diệp Nhượng Thiên, dựa theo chỉ dẫn của cung chủ Diệp mà tiêu hóa nó, sau đó cơ thể tôi thành như vậy”.
“Cái gì? Đan dược hả?”
Đại tôn trưởng như bị sét đánh trúng, nghĩ đến gì đó mà mắt ông ta trợn to, gào lên: “Đan dược đó có màu gì? Nó có vị gì? Mau! Mau nói cho tôi biết! Mau lên”.
“Toàn thân là màu đỏ, được đựng trong một cái hộp tinh xảo. Còn mùi thì… không có mùi”, Lâm Chính nói.
Đại tôn trưởng ngây người.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, lùi về sau hai bước, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.
Một lúc sau, ông ta mới run bần bật nói.
“Chắc chắn là Trường Sinh Đan! Đó… chắc chắn là Trường Sinh Đan! Chắc chắn là Trường Sinh Đan!”
Đại tôn trưởng đã mất khống chế.
“Trường Sinh Đan?”
Lâm Chính mờ mịt: “Đó là thứ gì?”
“Là đan dược mà cung chủ Diệp Nhượng Thiên cố gắng cả đời để ngưng luyện tạo ra. Trước khi chết ông ấy nói với người trong tông môn biết mình để lại một viên Trường Sinh Đan, tặng cho đời sau, nếu có viên đan dược này thì có thể đảm bảo cho thiên cung Trường Sinh hưng thịnh cả ngàn năm. Nhưng ông ấy không nói rõ rốt cuộc viên đan đó ở đâu. Mà chỉ để lại một câu ‘phá quy tắc cũ’, sau đó đóng quan tài lại. Thật không ngờ, viên “Trường Sinh Đan” này lại được đặt trong quan tài của ông ấy…”, Đại tôn trưởng sắp hộc máu.
Trong nhiều năm nay, có rất nhiều người đi khắp thiên cung để tìm “Trường Sinh Đan” này, các chủ cung ở các thế hệ trước đã từng nhiều lần điều động tất cả người trong tông môn để truy tìm tung tích của viên “Trường Sinh Đan”.
Nhưng cho dù thiên cung Trường Sinh bị lật hết lên bao nhiêu lần cũng không ai dám động đến quan tài của Diệp Nhường Thiên.
Vì đó là quan tài của vị cung chủ đầu tiên của thiên cung Trường Sinh.
Ai động vào thì là bất kính với người đó.
Bây giờ xem ra đây là sự trào phúng cực kỳ lớn.
Phá vỡ quy tắc cũ.
Diệp Nhường Thiên đã nói với người đời sau Trường Sinh Đan ở đâu nhưng không ai dám làm.
Mãi cho đến khi Lâm Chính đánh bậy đánh bạ nhặt được Trường Sinh Đan.
“Thiên cung Trường Sinh nhiều anh kiệt như thế mà chưa thể tìm được thần đan tuyệt diệu này nhưng chưa từng nghĩ bị một tên phản bội thiên cung lại lấy được… Đây là số mệnh của thiên cung sao? Đây là số mệnh của thiên cung ư?”
Đại tôn trưởng nghiến chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó, không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng phức tạp này.
“Xem ra vận may của tôi rất tốt đấy chứ. Đại tôn trưởng, tôn trưởng không thể lấy ba mươi giọt Lạc Linh Huyết này đi được rồi”.
Lâm Chính nhìn ông ta nói.
Đại tôn trưởng siết chặt nắm đấm nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vèo!
Lúc này Đại tôn trưởng dịch chuyển.
Nhưng… ông ta không tấn công Lâm Chính mà xoay người lại xông đến chỗ hành lang ngoài lăng mộ.
Đại tôn trưởng bỗng chốc muốn chạy trốn.
“Đợi tôi đi khỏi đây sẽ đi báo với cung chủ, sức mạnh của cả thiên cung sẽ bao vây bắt cậu. Lúc đó dù có là Trường Sinh Đan cũng khó bảo vệ được cậu”.
Đại tôn trưởng hung hăng nghĩ, rồi liều mạng chạy đi.
Nhưng lúc này, một bàn tay bỗng túm lấy vai ông ta từ phía sau.
“Cái gì?”, Đại tôn trưởng run lên.
“Tôn trưởng muốn đi đâu? Đại tôn trưởng, không cần Lạc Linh Huyết nữa sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, bàn tay lớn đó bỗng dùng sức ném Đại tôn trưởng về phía sau.
Rầm!
Cả người ông ta bỗng chốc bắn ngược ra sau như một mũi tên nhọn, làm đổ ba chiếc quan tài, cuối cùng va vào bức tường của ngôi mộ, lúc này mới lăn xuống đất, cả người đã hoa mắt chóng mặt.
Đến khi ông ta phản ứng lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta.
Sắc mặt Đại tôn trưởng tái nhợt.
Lần đầu ông ta nhận ra tên đệ tử bí ẩn này… vậy mà lại đáng sợ đến thế…
Chương 1964: Thiên cung chấn động
Tí tách!
Lại thêm một tách trà nữa đã cạn.
Tam tôn trưởng đặt tách trà xuống, cau mày nhìn ra cổng.
“Tam tôn trưởng, Đại tôn trưởng đã xuống dưới đó hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao còn chưa thấy lên?”, Trịnh Thông Viễn nghiêng đầu, cảm thấy quái lạ hỏi.
“Không vội, đợi thêm chút nữa”, Tam tôn trưởng nói.
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng ông ta cũng lo lắng.
Đại tôn trưởng xuống đó đúng là lâu quá rồi.
Vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết thôi mà, tốn nhiều thời gian thế sao?
Theo lý thì hơn mười phút là đủ rồi.
Lẽ nào bên trong xảy ra chuyện gì?
Không thể nào… tuyệt đối không thể!
Đại tôn trưởng là ai cơ chứ, sao có thể xảy ra chuyện? Ông ta cực kỳ quen thuộc với mộ thiên cung, không có cơ quan nào bên trong có thể làm gì được ông ta.
Nếu cơ quan đã không có vấn đề, lẽ nào… là Lâm Chính?
Nghĩ đến đây, Tam tôn trưởng bật cười thành tiếng.
Suy nghĩ hoang đường này e là có nói ra cũng không ai tin.
Thôi đi! Vẫn nên ở đây đợi ông ta.
Tam tôn trưởng lắc đầu.
Nhưng lúc này một đệ tử vội vàng chạy đến.
“Tam tôn trưởng, các vị điện chủ, xảy ra chuyện rồi”, đệ tử đó thở hổn hển.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người sửng sốt.
“Gấp gáp cái gì, chẳng ra sao cả. Bình tĩnh chút đi, trời không sụp đâu”, Tam tôn trưởng hừ một tiếng.
Đệ tử đó vội cúi đầu: “Vâng… tôn trưởng…”
“Xảy ra chuyện gì?”, Tam tôn trưởng hỏi.
Đệ tử đó do dự một chốc, muốn nói lại thôi nhưng lại không biết nên nói gì mới ổn, cuối cùng lấy điện thoại trong túi mình ra rồi đưa cho mọi người.
Tam tôn trưởng sửng sốt, nhận lấy điện thoại, là một đoạn video.
Cảnh tượng trong video là cảnh tượng bên trong mộ thiên cung.
Cảnh quay được chính là Đại tôn trưởng.
Tam tôn trưởng vội nhấn nút phát.
Nội dung được phát là cuộc nói chuyện giữa Lâm Chính và Đại tôn trưởng trước đó…
Nghe thấy những lời gần như tự hủy của Đại tôn trưởng, sắc mặt Tam tôn trưởng trắng bệch, cả người run rẩy.
“Video này… cậu lấy ở đâu? Ở đâu mà cậu có đoạn video này?”, Tam trưởng lão đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn đệ tử đó quát.
“Thưa tôn trưởng, đệ tử cũng không biết, đoạn video này vô cớ được truyền ra trong các hàng đệ tử, bây giờ đệ tử ở cả thiên cung đều nhận được đoạn video này…”, đệ tử đó run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu xuống.
“Gì cơ?”, Tam tôn trưởng như bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch nhìn đệ tử đó: “Cậu nói… người ở cả thiên cung… đều đã biết hả?”
“Vâng… đúng thế…”
Đệ tử đó gật đầu.
“Sao lại thế này?”
Cả người Tam tôn trưởng ngồi bịch xuống ghế.
Các điện chủ bên cạnh cũng ngạc nhiên chạy đến.
Lúc này Tam tôn trưởng như ý thức được gì đó, bỗng ngẩng đầu hét lớn: “Không được, nếu video này là thật, thế chẳng phải là… Lâm Chính vẫn chưa chết sao? Đại tôn trưởng… gặp rắc rối rồi?”
Mọi người sửng sốt.
“Nhanh lên, mau mở cửa ra”.
Tam tôn trưởng chạy đến trước cổng, ra sức gọi.
.
Những người canh gác mộ nhìn nhau, hơi do dự.
Tam tôn trưởng không phải là Đại tôn trưởng, không có quyền ra lệnh cho họ.
Nhưng lúc này Tam tôn trưởng đã sốt sắng đến mức không thể chờ được, khàn giọng gào: “Mở cửa!”
“Tam tôn trưởng, cung chủ không có ở đây, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều do Đại tôn trưởng quản lý, do đó chúng tôi mới mở cổng mộ thiên cung, bây giờ tôn trưởng lại muốn đi vào, xin thứ lỗi cho chúng tôi không thể nghe theo lệnh”, người gác mộ chắp tay nói.
“Hỗn láo! Nghe nói đây này, bây giờ có khả năng Đại tôn trưởng ở bên trong gặp nguy hiểm. Nếu các cậu không mở cửa, một khi Đại tôn trưởng xảy ra chuyện gì, các cậu không ai thoát được đâu, đều phải chết!”, Tam tôn trưởng gào lên..
Câu nói này khiến mấy người canh mộ sửng sốt.
Một lúc sau, cuối cùng người gác mộ cũng mở cánh cửa đó ra.
Một đám người nhốn nháo chạy vào bên trong.
Sau khi xuống cầu thang, Tam tôn trưởng chặn lại các cơ quan dựa theo trí nhớ của mình, sau đó chạy một mạch về phía lăng mộ.
Thế nhưng vừa bước vào lăng mộ, đám người đều trố mắt.
Lúc này có một người đang ngồi khoanh chân trong lăng mộ.
Không ai khác chính là Đại tôn trưởng.
Ông ta đang nhắm mắt, cả người be bét máu như đang ngồi thiền, môi không ngừng mấp máy như đang nói điều gì đó.
“Đại tôn trưởng”, Tam tôn trưởng lớn tiếng gọi.
Đại tôn trưởng mở mắt ra nhìn người chạy đến, sắc mặt trở nên dữ tợn.
“Sao… sao mọi người lại đến đây? Mau! Mau đi đi! Đi mau”.
Đại tôn trưởng khàn giọng hét lên.
“Đi hả?”
Mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn không biết ý của ông ta là gì.
Nhưng Đại tôn trưởng vẫn kích động gào lên: “Đi đi”.
Mọi người càng không thể hiểu được.
Trịnh Thông Viễn bước đến trước vài bước: “Đại trưởng lão đừng sợ, Thông Viễn đến cứu ông đây”.
Nói xong, ông ta sải bước đi đến trước mặt Đại tôn trưởng, định ôm ông ta lên.
Nhưng ngay khi tay ông ta vừa chạm vào người Đại tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn dừng lại.
Ông ta trợn to mắt nhìn cả người Đại tôn trưởng, lúc này mới phát hiện trên người ông ta đầy rẫy kim châm bạc.
Đúng thế, là những cây kim bạc trong suốt, mỏng như sợi tóc.
Nếu không nhìn kỹ thì không thấy được những cây kim bạc này.
“Đây… là…”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Tại sao không đi?”, đáp lại ông ta chỉ là giọng nói không cam lòng và run rẩy của Đại tôn trưởng.
Trịnh Thông Viễn sửng sốt, vẫn không biết ý của Đại tôn trưởng là gì…
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ thấy cơ thể Đại tôn trưởng nổ tung, một nguồn năng lượng không gì sánh được trào ra bốn phía, nhấn chìm Trịnh Thông Viễn, đám người Tam tôn trưởng ở phía sau cũng không thể thoát được, đều bị vụ nổ nuốt chửng.
Cả mộ thiên cung và thiên cung… đều chấn động.
Người của thiên cung cực kỳ ngạc nhiên, đều chạy về phía mộ thiên cung.
Người canh mộ đứng bên ngoài cũng hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía cánh cửa, lúc này mới phát hiện cánh cửa mộ thiên cung cũng xuất hiện vết nứt.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không ổn! Nhanh lên! Mau đi báo với cung chủ”.
Tiếng gọi với và tiếng gào liên tục vang lên.
Tứ tôn trưởng dẫn theo các đệ tử của đội chấp pháp chạy đến, nhìn cánh cửa nứt vỡ, mọi người đều hoảng sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Tứ tôn trưởng hét lớn.
“Thưa Tứ tôn trưởng, Đại tôn trưởng, Tam tôn tưởng và mấy người Trịnh điện chủ xuống mộ thiên cung… Bên trong xảy ra chuyện gì, chúng tôi… chúng tôi cũng không biết...”, người gác mộ run rẩy nói.
“Khốn kiếp!”
Tứ tôn trưởng tức giận mắng, dẫn người chạy xuống.
Vừa bước vào lăng mộ, Tứ tôn trưởng cũng trố mắt.
Chỉ thấy lúc này lăng mộ đã đầy những mảnh vỡ.
Rất nhiều người nằm la liệt dưới đất.
Có Tam tôn trưởng, có Trịnh Thông Viễn và cả… Lâm Chính.
Họ như đều đã hôn mê.
“Mau cứu người!”, Tứ tôn trưởng nói.
Mọi người lập tức vội vã chạy đến khiêng người đi.
Không lâu sau, những người này đều được đưa đến điện Dưỡng Tâm điều trị.
Tứ tôn trưởng cũng tìm được thi thể của Đại tôn trưởng trong mộ thiên cung.
Tin tức Đại tôn trưởng chết lập tức được truyền đi khắp thiên cung.
Cung chủ cũng bị kinh động, cuối cùng đã xuất quan.
Chương 1965: Cung chủ hẹn gặp
Lâm Chính không hôn mê thật.
Anh cũng biết mình đến điện Dưỡng Tâm như thế nào.
Điện Dưỡng Tâm là điện đường do Ôn Thụy Sinh – người đứng đầu mười điện nắm quyền.
Ôn Thụy Sinh là người đứng đầu của mười điện, nghe nói ngoài cung chủ ở thiên cung Trường Sinh thì người này là người giỏi về y thuật nhất.
Tôn trưởng, các điện chủ bị thương thì dĩ nhiên phải tìm ông ta chữa trị.
Lúc này nơi náo nhiệt nhất thiên cung Trường Sinh là điện Dưỡng Tâm.
Tam tôn trưởng và các điện chủ được đưa vào trong, đệ tử của năm cung mười điện đều tụ tập lại đây để hỏi thăm tình hình tôn trưởng và điện chủ của mình.
Lúc này trước cửa điện Dưỡng Tâm đông nghịt người, rất nhiều đệ tử muốn xông vào trong nhưng đều bị ngăn lại.
“Những người không phận sự đều cút hết đi! Nếu ai dám gây chuyện ở điện Dưỡng Tâm thì đưa về Thiên Hình Cung”, Tứ tôn trưởng lớn tiếng quát tháo ngoài cửa.
Như thế mới có thể đe dọa được đám đệ tử ngoan cố đó.
Trong điện Dưỡng Tâm, Ôn Thụy Sinh đang cầm từng cây kim bạc châm cứu cho đám người này.
Tất nhiên thứ tự chữa trị phải sắp xếp theo địa vị của từng người, đệ tử như Lâm Chính chắc chắn là sẽ phải điều trị sau cùng.
“Xem ra vết thương này không hề nhẹ”.
“Nan giải lắm sao?”
“Có hơi khó giải quyết nhưng vẫn có thể cứu sống được”.
“Vậy thì tốt, Ôn điện chủ, ông châm đi”.
“Ư… Hả? Đây là…”
“Ôn điện chủ, sao thế?”
“Ồ, không có gì, chỉ cảm thấy cơ thể người này… hơi lạ…”
“Lạ?”
“Ừ, tôi không cảm nhận được chuyển động của khí tức trong người vị này, hơn nữa… hình như lục phủ ngũ tạng của người này không giống với những người khác”.
“Ôn điện chủ, ông đang nói gì thế? Tên này cũng là người, ngũ phủ ngũ tạng của cậu ta sao có thể không giống người khác chứ? Chẳng lẽ cậu ta là quái thai à? Ngoài ra, ông không cảm nhận được khí tức của người này, lúc nãy ông cũng đã nói vết thương của người này không nhẹ, chỉ đang hấp hối, tất nhiên ông không cảm nhận được rồi…”
“Chuyện này…”
“Ôn điện chủ, đừng ngạc nhiên như thế, ông chỉ cần cứu sống người này là được, nếu không cứu được cũng không ai trách ông đâu”.
“Ừ…”
Sau một ngày hồi phục, vết thương của mọi người đều đã ổn định.
Lâm Chính không giả vờ được nữa, anh trở thành người đầu tiên tỉnh lại.
“Anh Lâm, anh tỉnh rồi à?”
Sau khi anh mở mắt ra, bên cạnh vang lên giọng nói của Thu Phiến.
Cô ấy được điều đến để chăm sóc cho Lâm Chính.
“Thu Phiến…”
“Tốt quá rồi anh Lâm à, anh thấy thế nào? Vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”, Thu Phiến hỏi.
“Tôi không sao”.
“Vậy thì tốt, anh Lâm này, anh sắp dọa chết tôi rồi đấy, nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao?”, Thu Phiến lén lau nước mắt.
Cũng không biết mấy lời này của cô ấy là thật lòng hay chỉ nói ngoài miệng.
“Những người khác đã tỉnh chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng đều đã được chữa trị. Anh Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vụ nổ trong mộ thiên cung là sao?”, Thu Phiến thận trọng hỏi.
Lâm Chính khẽ lắc đầu, dĩ nhiên anh sẽ không nói chuyện đã xảy ra cho Thu Phiến nghe.
Nhưng lúc này một đệ tử bước vào.
“Lâm Chính, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?”, đệ tử đó kiểm tra sơ qua cho Lâm Chính.
“Không có vấn đề gì cả, sư huynh, tôi cảm thấy rất ổn”, Lâm Chính đáp.
“Vậy à? Vậy thì tốt, cậu có thể bước xuống giường không?”
“Xuống giường? Sư huynh, sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Tôi thì không có chuyện gì cả nhưng có lẽ bên cung chủ có việc tìm cậu. Cung chủ dặn, khi nào cậu tỉnh lập tức dẫn cậu đến gặp ông ấy”, đệ tử đó nói.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Cung chủ muốn gặp tôi sao?”
“Ừ, cung chủ đích thân dặn như thế, Lâm sư đệ, nếu cậu không có vấn đề gì nữa thì mau đi theo tôi đi”, đệ tử đó thúc giục.
Lâm Chính nhíu mày, trầm tư một lúc rồi gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đi thôi”.
Đệ tử đó lập tức đi trước dẫn đường.
Lâm Chính thu dọn một chút rồi bảo Thu Phiến về, một mình anh đi theo.
Hai người vừa bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm, các đệ tử tập trung ở bên ngoài lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
Mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Ánh mắt ai cũng cực kỳ quái lạ.
Lâm Chính mặc kệ, anh đi theo đệ tử đó đến nơi ở của cung chủ, Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Nhật Nguyệt Tinh Cung nằm ở nơi cao nhất của thiên cung Trường Sinh, nơi gần với mặt trời và mặt trăng nhất.
Kết cấu kiến trúc của nó khá đặc biệt, cả cung điện tọa lạc trên một đỉnh núi đơn độc thẳng tắp ở trung tâm Thiên Cung, đỉnh núi đơn độc hoàn toàn dùng để xây dựng Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Thế nên nhìn từ xa Nhật Nguyệt Tinh Cung hệt như đang lơ lửng giữa trời, như cung điện của thần tiên.
Lâm Chính và đệ tử đó đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn quanh co để lên đến Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Trước cửa có hai ông lão đầu tóc bạc phơ đang đánh cờ tướng.
Đệ tử đó đến gần, lập tức khấu đầu lạy ba lạy với hai người kia, động tác rất thành kính.
Lâm Chính nhìn lướt qua hai ông lão đó, lòng tỏ như gương.
Chắc hẳn hai người này là người bảo vệ của Nhật Nguyệt Tinh Cung, Nhật Nguyệt Tinh Sứ nhỉ?
Nghe nói hai người này được cung chủ tiền nhiệm đào tạo, sự tồn tại của họ không chỉ là vì bảo vệ Nhật Nguyệt Tinh Cung mà còn để củng cố quyền uy của cung chủ Thiên Cung.
Vì họ chỉ nghe lệnh của cung chủ Thiên Cung.
Cho dù cung chủ Thiên Cung là ai, dù tốt hay xấu, làm đúng hay sai, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù có bắt họ lên núi đao xuống biển lửa, họ cũng không do dự nghe theo.
Chỉ là cung chủ Thiên cung tiền nhiệm đã không giao phó nhiệm vụ gì cho họ từ lâu rồi.
Họ ở đây đánh cờ cũng đã gần ba mươi năm.
Lâm Chính không cúi chào, chỉ đi theo đệ tử đó vào bên trong.
Hai người đang đánh cờ liếc mắt nhìn anh.
“Có một tên khá thú vị đến”, một người trong đó nhìn bóng lưng Lâm Chính nói.
“Chẳng qua là một con nghé vô tri thôi”, một người khác lắc đầu nói.
Đại thống lĩnh!
Với khả năng của Lâm Chính thì không thể có chuyện không tránh được đòn này. Vì nếu không thể thì sao mà cậu ta có thể vượt qua được khu hành lang chứ.
Đại tôn trưởng tối mặt, hiểu ra được cậu nhóc này đang không hề đơn giản. Ông ta không dám do dự, lập tức lao lên.
Vụt vụt...Ông giơ tay lên đấm thẳng vào tử huyện của Lâm Chính. Giữa những đầu ngón tay còn mơ hồ hiện ra cả châm bạc. Sự đáng sợ của cú đấm không nằm ở lực đấm mà là ở uy lực khủng khiếp do những cây châm kia mang lại
Đại tôn trưởng dù sao cũng là cao thủ hàng đầu của thiên cung. Tốc độ của cú đấm cực nhanh, khiến người ta không kịp phòng bị. Đợi Lâm Chính kịp hoàn hồn thì cú đấm đã đập về phía ngực của anh rồi.
Rầm! Lâm Chính bị bắn bật ra, đập mạnh vào tường và ngã ra đất. Anh cúi xuống thấy vùng ngực của mình đã bị đâm mấy nhát châm, đó chính là vị trí vừa rồi mà Đại tôn trưởng giáng mấy cú đấm xuống. Lâm Chính ôm ngực, từ từ đứng dậy.
“Lâm Chính, chuyện gì vậy? Tại sao mà cậu không có cả sức để đỡ lại thế? Lẽ nào cậu từ bỏ sao? Hay là sức của cậu cũng chỉ có từng đấy. Vậy thì thật khiến người ta thất vọng quá”, Đại tôn trưởng dừng lại, nhìn Lâm Chính và lắc đầu.
Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, ngược lại chỉ lấy châm của mình ra, đâm vài cây và hít thở.
“Hả?”, Đại tôn trưởng chau mày.
Lúc này ông ta cũng chẳng muốn hỏi nhiều làm gì. Giết được Lâm Chính, lấy được 30 giọt Lạc Linh Huyết là được. Những chuyện khác ông ta không có hứng thú.
“Tới lúc kết thúc rồi. Hoa Cốt Điểm Huyệt Thủ”, đại tôn trưởng gào lên, cơ thể phóng nhanh như chớp, ông ta dùng tốc độ xoay quanh Lâm CHính ba vòng.
Trong quá trình xoay, hai cánh tay của ông ta vươn ra như một cỗ máy và điểm lên vị trí các huyệt đạo của Lâm Chính. Ba vòng kết thúc, toàn thân Lâm Chính bao gồm tầm hơn bảy trăm huyệt đã bị ông ta điểm trúng, sau đó Đại tôn trưởng lập tức lùi ra.
Phụt! Lâm Chính ngã xuống như bị rút cạn sức lực. Cơ thể anh mềm ra như cọng bún và nằm bất động ở đó.
Đại tôn trưởng mỉm cười bước tới: “Lâm Chính, trúng phải thủ pháp này của tôi thì cậu sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Cậu không còn bất cứ lực kháng cự nào nữa rồi. 30 giọt Lạc Linh Huyết này giờ thuộc về tôi”.
“Đại tôn trưởng đừng có vui mừng quá sớm. Ông vẫn chưa thắng được đâu”, Lâm Chính nằm đó, vừa thở dốc vừa nói.
“Tôi vẫn chưa thắng sao?”, Đại tôn trưởng khá bất ngờ: “Giờ là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng thế? Có tác dụng gì không? Quý giá nhất là phải biết rõ bản thân, biết rõ tình hình mà hình như cậu lại thiếu mất thứ đó".
Nói xong, ông ta đi về phía anh, giơ chân lên định đạp nát đầu của anh.
Lâm Chính lại lên tiếng: “Thực ra tôi có đủ đấy. Người không có là ông mới phải”.
“Ồ?”, đại tôn trưởng chau mày. Ông ta không nhiều lời, cứ thế đạp mạnh xuống
Đúng lúc này…
Bụp! Một bàn tay chộp lấy cổ chân của ông ta và ném mạnh đi. Đại tôn trưởng không kịp phòng bị. Cả cơ thể bay bật ra xa, đập mạnh xuống vài tấm bia. Ông ta vội vàng bò dậy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Không thể nào…cậu đã trúng Hoa Cốt Điểm Huyệt Thủ của tôi rồi mà…tại sao vẫn còn sức lực vậy? Xương cốt của cậu…đúng ra là phải mềm nhũn ra rồi chứ…Tại sao?”, Đại tôn trưởng trố tròn mắt.
“Có lẽ là do thủ đoạn của ông chẳng ra làm sao cả. Muốn giết tôi mà chỉ dựa vào những cái này thôi thì không đủ”, Lâm Chính vừa nói vừa từ từ đứng dậy.
Đại tôn trưởng bàng hoàng nhìn anh. Vẻ kinh hoàng đó không biết phải dùng từ gì để miêu tả.
“Xương cốt của cậu cứng đến thế sao?”, ông ta lầm bầm.
“Không phải xương cốt của tôi cứng. Đúng là thủ pháp của ông đã khiến xương của tôi mềm ra…chỉ là…năng lực tái sinh của tôi đủ khiến cho xương của tôi mạnh trở lại. Vì vậy tôi vẫn có thể đứng dậy và phản công được”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Nặng lực tái sinh sao?”
Đại tôn trưởng kinh ngạc: “Cậu lấy đâu ra năng lực đó vậy”.
“Đương nhiên là được ban tặng từ trong mộ thất này rồi”, Lâm Chính nói.
“Tôi biết các cơ quan ở ngoài hành lang là một loại khảo nghiệm. Nếu có thể thông qua thì sẽ được ban thưởng sức mạnh. Lẽ nào cậu đã có được nên mới mạnh như thế”, Đại tôn trưởng trầm giọng.
“Không phải là toàn bộ”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, cậu đừng đắc ý. Dù vậy thì việc tôi giết cậu vẫn dễ như trở bàn tay thôi”, Đại tôn trưởng trố tròn mắt, sát khí hừng hực, hai cánh tay vung mạnh như định giết chết anh.
Trong khoảnh khắc...
Vụt vụt…Vô số châm bạc lao về phía Lâm Chính như mưa. Đòn tấn công không để cho Lâm Chính có cơ hội né tránh, chúng khóa chặt mọi ngóc ngách quanh anh. Mà thực tế thì Lâm Chính cũng không dự định né đòn. Anh đứng im ở đó, để cho châm đâm vào người anh.
Vụt vụt..Trong nháy mắt, cơ thể Lâm Chính bị ghim hơn 700 cây châm với lượng độc cực mạnh. Lúc phủ ngũ tạng e rằng cũng bị ngấm số lượng độc này.
Nhưng một giây sau...Rào rào…Số châm bạc rơi xuống phát ra tiếng kêu đinh tai.
Đại tôn trưởng hóa đá, nhìn anh chăm chăm. Toàn bộ số châm ghim trên người anh đồng loạt rơi xuống đất. Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị.
Châm bạc không đâm được vào người sao?
Đợi đã...Những vết độc vừa hiện ra trên lớp da của anh lập tức bị biến mất. Lẽ nào…đến cả chất độc cũng không xâm nhập được vào cơ thể của anh?
"Rốt cuộc…là thế nào vậy? Rốt cuộc cậu đã sử dụng thủ đoạn gì?", Đại tôn trưởng cuống cả lên.
“Không phải tôi nói rồi sao? Là những thứ mà các cung chủ ban cho tôi”, Lâm Chính vẫn thở dốc.
Một lúc, hơi thở của anh dần trở nên đều hơn. Sắc mặt cũng trở nên hồng hào. Anh vẫn không chủ động tấn công, mà chỉ mỉm cười: “Đại tôn trưởng, ông còn thủ đoạn gì thì ra tay đi, đừng để tôi thất vọng”.
“Hỗn xược”, Đại tôn trưởng kích động hét lớn và tiếp tục lao về phía anh. Lần này ông ta vung tay phóng ra thứ bột gì đỏ màu đen về phía Lâm Chính. Đám khói độc này chính là khí độc được ông ta đích thân luyện chế. Lượng khí tạo thành hai cột khí giống như hai con rắn khổng lồ quấn lấy Lâm Chính.
Anh thản nhiên nhìn cảnh tượng đó và vẫn đứng im. Cả cơ thể anh bị con rắn độc nuốt gọn. Chúng tấn công cơ thể anh và nổ bùm trong không gian.
Lớp khí độc bỗng nhiên bị thứ gì đó điều khiển tập trung lại đúng chỗ anh đang đứng. Anh bị nhấn chìm trong vùng khí độc…
Chương 1962: Không ra hình người
Nếu là người thường mà bị nhấn chìm trong khí độc thì có lẽ cơ thể đã bị phân rã từ lâu rồi. Nhưng Lâm Chính thì khác.
Đại tôn trưởng đoán chắc chắn là thằng nhóc này đã lấy được thứ gì đó hay hay từ trong mộ thất nên giờ muốn giết được anh thì đành phải dựa vào tuyệt chiêu này.
“Nếu đã vậy thì mình đành phải liều mạng thôi”, Đại tôn trưởng đanh mắt, ông ta sử dụng chiêu pháp mạnh nhất không chút do dự.
Ông ta xé rách lớp áo của mình, để lộ ra cơ thể rắn chắc và đập mạnh tay lên ngực. Vùng ngực lập tức bắn ra tầm chục cây châm màu đen kịt. Có lẽ số châm này được giấu trong cơ thể ông ta. Ông ta vung tay, số châm này được tóm gọn trong lòng bàn tay. Rồi ông ta đập thêm một nhát nữa vào ngực.
Phụt…Lần này Đại tôn trưởng nôn ra một ngụm máu tươi. Máu của ông ta có màu xanh đen. Đại tôn trưởng phun máu vào số những cây châm vừa lấy ra, trông vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó ông ta nhìn đám khí độc bao trùm lấy Lâm Chính và bắt đầu điểu khiển cho nó xoay vần vũ kết hợp với việc phóng châm vào bên trong. Điều khiến người khác phải kinh ngạc đó là số châm kia giống như có từ trường cứ lao vào vùng khí rồi lại lao ra, bay về phía tay của ông ta.
Vụt vụt…Chúng cứ bay như vậy tầm vài lần. Luồng khí độc hùng hậu thổi bùng lên như hơi nước đang sôi. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những tia chớp phát ra từ bên trong, trông vô cùng đáng sợ. Lúc này người ở giữa đám mây có lẽ đã bị tiêu diệt rồi.
Ầm ầm…Các quan tài trong mộ thất đều bị rung chuyển bởi đòn tấn công. Mặt đất chao đảo, cả khu mộ như sắp sụp đổ tới nơi. Nhưng dù là như vậy thì Đại tôn trưởng vẫn không dám dừng tay, chỉ tiếp tục điều khiển châm bạc.
Vụt vụt…Cơn bão tiếp tục đổ xuống, mặt đất nứt toác khiến người ta phải ớn lạnh. Ông ta làm vật tầm mười phút thì mới chịu dừng lại.
“Hồng hộc……”, Đại tôn trưởng thở hồng hộc, trán vã mồ hôi. Ông ta tin Lâm Chính chết chắc rồi. Trên đời này chẳng có ai chịu được cơn bão khí độc của ông ta. Đến cả cung chủ hiện tại cũng khó mà đối phó được.
“Nhóc, đừng trách tôi. Chẳng qua do cậu chán sống. Cũng coi như cậu may mắn đi, được chết ở đây, ở cùng với bao nhiêu cung chủ thế này thì cũng đáng".
Đại tôn trưởng thở hắt ra. Cơn bão khí độc cũng dần lắng xuống. Ông ta mỉm cười. Mặc dù trong quá trình giết Lâm Chính có xảy ra vài điều ngoài ý muốn nhưng cũng không đáng ngại. Vì kết quả vẫn vô cùng tốt đẹp.
30 giọt Lạc Linh Huyết. Nếu ông ta mà có được thì có khi còn đủ sức để đối đầu với cả cung chủ nữa. Nghĩ tới đây, ông ta trở nên vô cùng kích động. Cảm thấy mọi thứ đều đáng giá cả.
Vụt! Cuối cùng thì mọi thứ trở lại bình thường. Thế nhưng ông ta ngay lập tức hết hồn.
Một cơ thể đầy máu hiện ra trước mặt ông ta. Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính. Toàn thân anh bị cơn khí độc tấn công, tứ chi trầy trật, máu me be bét, trông vô cùng thê thảm. Anh đứng loạng choạng rồi ngồi phịch ra đất, toàn thân run rẩy.
Theo lý mà nói thì khí độc có thể chà xát một người thành ra thế này đã đủ khủng khiếp lắm rồi. Thế nhưng đối với Đại tôn trưởng, Lâm Chính lúc này vẫn còn sống mới là điều khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Chiêu thức vừa rồi sử dụng máu tinh của tôi để thi triển, khiến tôi bị tổn thất mười năm tuổi thọ. Uy lực của nó không một ai có thể chịu được được. Theo lý mà nói cơ thể cậu phải nát bét rồi mới đúng. Tại sao…vẫn còn được lành lặn như thế kia? Rốt cuộc, độ cứng cáp của cơ thể cậu đã đạt tới mức độ nào rồi thế?”, Đại tôn trưởng lầm bầm, đầu óc trở nên ong ong.
Cũng may là lúc này có vẻ như Lâm Chính cũng đã bắt đầu ngấm đòn và chịu sự ảnh hưởng của cơn bão khí độc mà hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn nhiều. Chính vì vậy Đại tôn trưởng cũng không sợ lắm.
“Lâm Chính, lần này cậu đã biết thế nào là sự lợi hại của tôi chưa?”, Đại tôn trưởng chắp tay sau lưng, nhìn Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng.
Đại tôn trưởng cũng không muốn lãng phí thời gian, ông ta lao tay về phía ngực của Lâm Chính như muốn kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc này, Lâm Chính cũng đưa tay lên chộp chặt lấy cổ tay của ông ta.
"Hả?”, Đại tôn trưởng bàng hoàng, lập tức phản ứng lại. Lâm CHính với cơ thể be bét máu, không còn ra hình người bỗng nhìn ông ta bằng đôi mắt màu đỏ máu.
Ngay sau đó là cảnh tượng mà cả đời này ông ta không thể quên hiện ra...
“Không thể nào…”, Đại tôn trưởng trố mắt, lầm bầm.
Chương 1963: Trường Sinh Đan
Điên rồi!
Đại tôn trưởng điên thật rồi.
Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức độ nào.
Đến nỗi ông ta có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”
Đại tôn trưởng run lên bần bật, cả người như thể sắp bị xé toạc.
Chỉ thấy cơ thể Lâm Chính máu thịt lẫn lộn trước mặt có sự thay đổi mà mắt thường có thể thấy.
Mái tóc bị ăn mòn của anh tự động rơi xuống, sau đó da đầu nhanh chóng hồi phục, tóc mọc lên như măng mọc sau cơn mưa.
Tay chân đã bị đứt gãy của anh bắt đầu liền lại với nhau rồi dài ra, các vết thương bên trên đều tự lành lại, hơn nữa da thịt đều khôi phục như ban đầu, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Vết thương trên người vẫn như thế, tốc độ hồi phục này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của con người.
Cả quá trình cũng chỉ có khoảng một phút, Lâm Chính vừa rồi không còn hình dạng gì nữa đã hoàn toàn hồi phục.
Từ trên xuống dưới cả người không hề hấn gì.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho dù tâm cảnh của Đại tôn trưởng có tốt đi chăng nữa, lúc này cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Cả người ông ta run rẩy, mắt ngây dại nhìn Lâm Chính, há hốc mồm nhưng không nói được một chữ.
“Đại tôn trưởng, chẳng phải đệ tử đã nói rồi sao? Chút bản lĩnh này của tôn trưởng chẳng thể làm gì được đệ tử đâu”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn ông ta nói.
“Tại sao… Tại sao… Tại sao… lại như thế? Cơ thể cậu… rốt cuộc là sao thế?”, Đại tông trưởng ngơ ngác nói.
“Tôi cũng không biết”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi phát hiện ra một viên đan dược trong quan tài của cung chủ đầu tiên - Diệp Nhượng Thiên, dựa theo chỉ dẫn của cung chủ Diệp mà tiêu hóa nó, sau đó cơ thể tôi thành như vậy”.
“Cái gì? Đan dược hả?”
Đại tôn trưởng như bị sét đánh trúng, nghĩ đến gì đó mà mắt ông ta trợn to, gào lên: “Đan dược đó có màu gì? Nó có vị gì? Mau! Mau nói cho tôi biết! Mau lên”.
“Toàn thân là màu đỏ, được đựng trong một cái hộp tinh xảo. Còn mùi thì… không có mùi”, Lâm Chính nói.
Đại tôn trưởng ngây người.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, lùi về sau hai bước, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.
Một lúc sau, ông ta mới run bần bật nói.
“Chắc chắn là Trường Sinh Đan! Đó… chắc chắn là Trường Sinh Đan! Chắc chắn là Trường Sinh Đan!”
Đại tôn trưởng đã mất khống chế.
“Trường Sinh Đan?”
Lâm Chính mờ mịt: “Đó là thứ gì?”
“Là đan dược mà cung chủ Diệp Nhượng Thiên cố gắng cả đời để ngưng luyện tạo ra. Trước khi chết ông ấy nói với người trong tông môn biết mình để lại một viên Trường Sinh Đan, tặng cho đời sau, nếu có viên đan dược này thì có thể đảm bảo cho thiên cung Trường Sinh hưng thịnh cả ngàn năm. Nhưng ông ấy không nói rõ rốt cuộc viên đan đó ở đâu. Mà chỉ để lại một câu ‘phá quy tắc cũ’, sau đó đóng quan tài lại. Thật không ngờ, viên “Trường Sinh Đan” này lại được đặt trong quan tài của ông ấy…”, Đại tôn trưởng sắp hộc máu.
Trong nhiều năm nay, có rất nhiều người đi khắp thiên cung để tìm “Trường Sinh Đan” này, các chủ cung ở các thế hệ trước đã từng nhiều lần điều động tất cả người trong tông môn để truy tìm tung tích của viên “Trường Sinh Đan”.
Nhưng cho dù thiên cung Trường Sinh bị lật hết lên bao nhiêu lần cũng không ai dám động đến quan tài của Diệp Nhường Thiên.
Vì đó là quan tài của vị cung chủ đầu tiên của thiên cung Trường Sinh.
Ai động vào thì là bất kính với người đó.
Bây giờ xem ra đây là sự trào phúng cực kỳ lớn.
Phá vỡ quy tắc cũ.
Diệp Nhường Thiên đã nói với người đời sau Trường Sinh Đan ở đâu nhưng không ai dám làm.
Mãi cho đến khi Lâm Chính đánh bậy đánh bạ nhặt được Trường Sinh Đan.
“Thiên cung Trường Sinh nhiều anh kiệt như thế mà chưa thể tìm được thần đan tuyệt diệu này nhưng chưa từng nghĩ bị một tên phản bội thiên cung lại lấy được… Đây là số mệnh của thiên cung sao? Đây là số mệnh của thiên cung ư?”
Đại tôn trưởng nghiến chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó, không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng phức tạp này.
“Xem ra vận may của tôi rất tốt đấy chứ. Đại tôn trưởng, tôn trưởng không thể lấy ba mươi giọt Lạc Linh Huyết này đi được rồi”.
Lâm Chính nhìn ông ta nói.
Đại tôn trưởng siết chặt nắm đấm nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vèo!
Lúc này Đại tôn trưởng dịch chuyển.
Nhưng… ông ta không tấn công Lâm Chính mà xoay người lại xông đến chỗ hành lang ngoài lăng mộ.
Đại tôn trưởng bỗng chốc muốn chạy trốn.
“Đợi tôi đi khỏi đây sẽ đi báo với cung chủ, sức mạnh của cả thiên cung sẽ bao vây bắt cậu. Lúc đó dù có là Trường Sinh Đan cũng khó bảo vệ được cậu”.
Đại tôn trưởng hung hăng nghĩ, rồi liều mạng chạy đi.
Nhưng lúc này, một bàn tay bỗng túm lấy vai ông ta từ phía sau.
“Cái gì?”, Đại tôn trưởng run lên.
“Tôn trưởng muốn đi đâu? Đại tôn trưởng, không cần Lạc Linh Huyết nữa sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, bàn tay lớn đó bỗng dùng sức ném Đại tôn trưởng về phía sau.
Rầm!
Cả người ông ta bỗng chốc bắn ngược ra sau như một mũi tên nhọn, làm đổ ba chiếc quan tài, cuối cùng va vào bức tường của ngôi mộ, lúc này mới lăn xuống đất, cả người đã hoa mắt chóng mặt.
Đến khi ông ta phản ứng lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta.
Sắc mặt Đại tôn trưởng tái nhợt.
Lần đầu ông ta nhận ra tên đệ tử bí ẩn này… vậy mà lại đáng sợ đến thế…
Chương 1964: Thiên cung chấn động
Tí tách!
Lại thêm một tách trà nữa đã cạn.
Tam tôn trưởng đặt tách trà xuống, cau mày nhìn ra cổng.
“Tam tôn trưởng, Đại tôn trưởng đã xuống dưới đó hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao còn chưa thấy lên?”, Trịnh Thông Viễn nghiêng đầu, cảm thấy quái lạ hỏi.
“Không vội, đợi thêm chút nữa”, Tam tôn trưởng nói.
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng ông ta cũng lo lắng.
Đại tôn trưởng xuống đó đúng là lâu quá rồi.
Vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết thôi mà, tốn nhiều thời gian thế sao?
Theo lý thì hơn mười phút là đủ rồi.
Lẽ nào bên trong xảy ra chuyện gì?
Không thể nào… tuyệt đối không thể!
Đại tôn trưởng là ai cơ chứ, sao có thể xảy ra chuyện? Ông ta cực kỳ quen thuộc với mộ thiên cung, không có cơ quan nào bên trong có thể làm gì được ông ta.
Nếu cơ quan đã không có vấn đề, lẽ nào… là Lâm Chính?
Nghĩ đến đây, Tam tôn trưởng bật cười thành tiếng.
Suy nghĩ hoang đường này e là có nói ra cũng không ai tin.
Thôi đi! Vẫn nên ở đây đợi ông ta.
Tam tôn trưởng lắc đầu.
Nhưng lúc này một đệ tử vội vàng chạy đến.
“Tam tôn trưởng, các vị điện chủ, xảy ra chuyện rồi”, đệ tử đó thở hổn hển.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người sửng sốt.
“Gấp gáp cái gì, chẳng ra sao cả. Bình tĩnh chút đi, trời không sụp đâu”, Tam tôn trưởng hừ một tiếng.
Đệ tử đó vội cúi đầu: “Vâng… tôn trưởng…”
“Xảy ra chuyện gì?”, Tam tôn trưởng hỏi.
Đệ tử đó do dự một chốc, muốn nói lại thôi nhưng lại không biết nên nói gì mới ổn, cuối cùng lấy điện thoại trong túi mình ra rồi đưa cho mọi người.
Tam tôn trưởng sửng sốt, nhận lấy điện thoại, là một đoạn video.
Cảnh tượng trong video là cảnh tượng bên trong mộ thiên cung.
Cảnh quay được chính là Đại tôn trưởng.
Tam tôn trưởng vội nhấn nút phát.
Nội dung được phát là cuộc nói chuyện giữa Lâm Chính và Đại tôn trưởng trước đó…
Nghe thấy những lời gần như tự hủy của Đại tôn trưởng, sắc mặt Tam tôn trưởng trắng bệch, cả người run rẩy.
“Video này… cậu lấy ở đâu? Ở đâu mà cậu có đoạn video này?”, Tam trưởng lão đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn đệ tử đó quát.
“Thưa tôn trưởng, đệ tử cũng không biết, đoạn video này vô cớ được truyền ra trong các hàng đệ tử, bây giờ đệ tử ở cả thiên cung đều nhận được đoạn video này…”, đệ tử đó run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu xuống.
“Gì cơ?”, Tam tôn trưởng như bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch nhìn đệ tử đó: “Cậu nói… người ở cả thiên cung… đều đã biết hả?”
“Vâng… đúng thế…”
Đệ tử đó gật đầu.
“Sao lại thế này?”
Cả người Tam tôn trưởng ngồi bịch xuống ghế.
Các điện chủ bên cạnh cũng ngạc nhiên chạy đến.
Lúc này Tam tôn trưởng như ý thức được gì đó, bỗng ngẩng đầu hét lớn: “Không được, nếu video này là thật, thế chẳng phải là… Lâm Chính vẫn chưa chết sao? Đại tôn trưởng… gặp rắc rối rồi?”
Mọi người sửng sốt.
“Nhanh lên, mau mở cửa ra”.
Tam tôn trưởng chạy đến trước cổng, ra sức gọi.
.
Những người canh gác mộ nhìn nhau, hơi do dự.
Tam tôn trưởng không phải là Đại tôn trưởng, không có quyền ra lệnh cho họ.
Nhưng lúc này Tam tôn trưởng đã sốt sắng đến mức không thể chờ được, khàn giọng gào: “Mở cửa!”
“Tam tôn trưởng, cung chủ không có ở đây, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều do Đại tôn trưởng quản lý, do đó chúng tôi mới mở cổng mộ thiên cung, bây giờ tôn trưởng lại muốn đi vào, xin thứ lỗi cho chúng tôi không thể nghe theo lệnh”, người gác mộ chắp tay nói.
“Hỗn láo! Nghe nói đây này, bây giờ có khả năng Đại tôn trưởng ở bên trong gặp nguy hiểm. Nếu các cậu không mở cửa, một khi Đại tôn trưởng xảy ra chuyện gì, các cậu không ai thoát được đâu, đều phải chết!”, Tam tôn trưởng gào lên..
Câu nói này khiến mấy người canh mộ sửng sốt.
Một lúc sau, cuối cùng người gác mộ cũng mở cánh cửa đó ra.
Một đám người nhốn nháo chạy vào bên trong.
Sau khi xuống cầu thang, Tam tôn trưởng chặn lại các cơ quan dựa theo trí nhớ của mình, sau đó chạy một mạch về phía lăng mộ.
Thế nhưng vừa bước vào lăng mộ, đám người đều trố mắt.
Lúc này có một người đang ngồi khoanh chân trong lăng mộ.
Không ai khác chính là Đại tôn trưởng.
Ông ta đang nhắm mắt, cả người be bét máu như đang ngồi thiền, môi không ngừng mấp máy như đang nói điều gì đó.
“Đại tôn trưởng”, Tam tôn trưởng lớn tiếng gọi.
Đại tôn trưởng mở mắt ra nhìn người chạy đến, sắc mặt trở nên dữ tợn.
“Sao… sao mọi người lại đến đây? Mau! Mau đi đi! Đi mau”.
Đại tôn trưởng khàn giọng hét lên.
“Đi hả?”
Mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn không biết ý của ông ta là gì.
Nhưng Đại tôn trưởng vẫn kích động gào lên: “Đi đi”.
Mọi người càng không thể hiểu được.
Trịnh Thông Viễn bước đến trước vài bước: “Đại trưởng lão đừng sợ, Thông Viễn đến cứu ông đây”.
Nói xong, ông ta sải bước đi đến trước mặt Đại tôn trưởng, định ôm ông ta lên.
Nhưng ngay khi tay ông ta vừa chạm vào người Đại tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn dừng lại.
Ông ta trợn to mắt nhìn cả người Đại tôn trưởng, lúc này mới phát hiện trên người ông ta đầy rẫy kim châm bạc.
Đúng thế, là những cây kim bạc trong suốt, mỏng như sợi tóc.
Nếu không nhìn kỹ thì không thấy được những cây kim bạc này.
“Đây… là…”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Tại sao không đi?”, đáp lại ông ta chỉ là giọng nói không cam lòng và run rẩy của Đại tôn trưởng.
Trịnh Thông Viễn sửng sốt, vẫn không biết ý của Đại tôn trưởng là gì…
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ thấy cơ thể Đại tôn trưởng nổ tung, một nguồn năng lượng không gì sánh được trào ra bốn phía, nhấn chìm Trịnh Thông Viễn, đám người Tam tôn trưởng ở phía sau cũng không thể thoát được, đều bị vụ nổ nuốt chửng.
Cả mộ thiên cung và thiên cung… đều chấn động.
Người của thiên cung cực kỳ ngạc nhiên, đều chạy về phía mộ thiên cung.
Người canh mộ đứng bên ngoài cũng hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía cánh cửa, lúc này mới phát hiện cánh cửa mộ thiên cung cũng xuất hiện vết nứt.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không ổn! Nhanh lên! Mau đi báo với cung chủ”.
Tiếng gọi với và tiếng gào liên tục vang lên.
Tứ tôn trưởng dẫn theo các đệ tử của đội chấp pháp chạy đến, nhìn cánh cửa nứt vỡ, mọi người đều hoảng sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Tứ tôn trưởng hét lớn.
“Thưa Tứ tôn trưởng, Đại tôn trưởng, Tam tôn tưởng và mấy người Trịnh điện chủ xuống mộ thiên cung… Bên trong xảy ra chuyện gì, chúng tôi… chúng tôi cũng không biết...”, người gác mộ run rẩy nói.
“Khốn kiếp!”
Tứ tôn trưởng tức giận mắng, dẫn người chạy xuống.
Vừa bước vào lăng mộ, Tứ tôn trưởng cũng trố mắt.
Chỉ thấy lúc này lăng mộ đã đầy những mảnh vỡ.
Rất nhiều người nằm la liệt dưới đất.
Có Tam tôn trưởng, có Trịnh Thông Viễn và cả… Lâm Chính.
Họ như đều đã hôn mê.
“Mau cứu người!”, Tứ tôn trưởng nói.
Mọi người lập tức vội vã chạy đến khiêng người đi.
Không lâu sau, những người này đều được đưa đến điện Dưỡng Tâm điều trị.
Tứ tôn trưởng cũng tìm được thi thể của Đại tôn trưởng trong mộ thiên cung.
Tin tức Đại tôn trưởng chết lập tức được truyền đi khắp thiên cung.
Cung chủ cũng bị kinh động, cuối cùng đã xuất quan.
Chương 1965: Cung chủ hẹn gặp
Lâm Chính không hôn mê thật.
Anh cũng biết mình đến điện Dưỡng Tâm như thế nào.
Điện Dưỡng Tâm là điện đường do Ôn Thụy Sinh – người đứng đầu mười điện nắm quyền.
Ôn Thụy Sinh là người đứng đầu của mười điện, nghe nói ngoài cung chủ ở thiên cung Trường Sinh thì người này là người giỏi về y thuật nhất.
Tôn trưởng, các điện chủ bị thương thì dĩ nhiên phải tìm ông ta chữa trị.
Lúc này nơi náo nhiệt nhất thiên cung Trường Sinh là điện Dưỡng Tâm.
Tam tôn trưởng và các điện chủ được đưa vào trong, đệ tử của năm cung mười điện đều tụ tập lại đây để hỏi thăm tình hình tôn trưởng và điện chủ của mình.
Lúc này trước cửa điện Dưỡng Tâm đông nghịt người, rất nhiều đệ tử muốn xông vào trong nhưng đều bị ngăn lại.
“Những người không phận sự đều cút hết đi! Nếu ai dám gây chuyện ở điện Dưỡng Tâm thì đưa về Thiên Hình Cung”, Tứ tôn trưởng lớn tiếng quát tháo ngoài cửa.
Như thế mới có thể đe dọa được đám đệ tử ngoan cố đó.
Trong điện Dưỡng Tâm, Ôn Thụy Sinh đang cầm từng cây kim bạc châm cứu cho đám người này.
Tất nhiên thứ tự chữa trị phải sắp xếp theo địa vị của từng người, đệ tử như Lâm Chính chắc chắn là sẽ phải điều trị sau cùng.
“Xem ra vết thương này không hề nhẹ”.
“Nan giải lắm sao?”
“Có hơi khó giải quyết nhưng vẫn có thể cứu sống được”.
“Vậy thì tốt, Ôn điện chủ, ông châm đi”.
“Ư… Hả? Đây là…”
“Ôn điện chủ, sao thế?”
“Ồ, không có gì, chỉ cảm thấy cơ thể người này… hơi lạ…”
“Lạ?”
“Ừ, tôi không cảm nhận được chuyển động của khí tức trong người vị này, hơn nữa… hình như lục phủ ngũ tạng của người này không giống với những người khác”.
“Ôn điện chủ, ông đang nói gì thế? Tên này cũng là người, ngũ phủ ngũ tạng của cậu ta sao có thể không giống người khác chứ? Chẳng lẽ cậu ta là quái thai à? Ngoài ra, ông không cảm nhận được khí tức của người này, lúc nãy ông cũng đã nói vết thương của người này không nhẹ, chỉ đang hấp hối, tất nhiên ông không cảm nhận được rồi…”
“Chuyện này…”
“Ôn điện chủ, đừng ngạc nhiên như thế, ông chỉ cần cứu sống người này là được, nếu không cứu được cũng không ai trách ông đâu”.
“Ừ…”
Sau một ngày hồi phục, vết thương của mọi người đều đã ổn định.
Lâm Chính không giả vờ được nữa, anh trở thành người đầu tiên tỉnh lại.
“Anh Lâm, anh tỉnh rồi à?”
Sau khi anh mở mắt ra, bên cạnh vang lên giọng nói của Thu Phiến.
Cô ấy được điều đến để chăm sóc cho Lâm Chính.
“Thu Phiến…”
“Tốt quá rồi anh Lâm à, anh thấy thế nào? Vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”, Thu Phiến hỏi.
“Tôi không sao”.
“Vậy thì tốt, anh Lâm này, anh sắp dọa chết tôi rồi đấy, nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao?”, Thu Phiến lén lau nước mắt.
Cũng không biết mấy lời này của cô ấy là thật lòng hay chỉ nói ngoài miệng.
“Những người khác đã tỉnh chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng đều đã được chữa trị. Anh Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vụ nổ trong mộ thiên cung là sao?”, Thu Phiến thận trọng hỏi.
Lâm Chính khẽ lắc đầu, dĩ nhiên anh sẽ không nói chuyện đã xảy ra cho Thu Phiến nghe.
Nhưng lúc này một đệ tử bước vào.
“Lâm Chính, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?”, đệ tử đó kiểm tra sơ qua cho Lâm Chính.
“Không có vấn đề gì cả, sư huynh, tôi cảm thấy rất ổn”, Lâm Chính đáp.
“Vậy à? Vậy thì tốt, cậu có thể bước xuống giường không?”
“Xuống giường? Sư huynh, sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Tôi thì không có chuyện gì cả nhưng có lẽ bên cung chủ có việc tìm cậu. Cung chủ dặn, khi nào cậu tỉnh lập tức dẫn cậu đến gặp ông ấy”, đệ tử đó nói.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Cung chủ muốn gặp tôi sao?”
“Ừ, cung chủ đích thân dặn như thế, Lâm sư đệ, nếu cậu không có vấn đề gì nữa thì mau đi theo tôi đi”, đệ tử đó thúc giục.
Lâm Chính nhíu mày, trầm tư một lúc rồi gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đi thôi”.
Đệ tử đó lập tức đi trước dẫn đường.
Lâm Chính thu dọn một chút rồi bảo Thu Phiến về, một mình anh đi theo.
Hai người vừa bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm, các đệ tử tập trung ở bên ngoài lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
Mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Ánh mắt ai cũng cực kỳ quái lạ.
Lâm Chính mặc kệ, anh đi theo đệ tử đó đến nơi ở của cung chủ, Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Nhật Nguyệt Tinh Cung nằm ở nơi cao nhất của thiên cung Trường Sinh, nơi gần với mặt trời và mặt trăng nhất.
Kết cấu kiến trúc của nó khá đặc biệt, cả cung điện tọa lạc trên một đỉnh núi đơn độc thẳng tắp ở trung tâm Thiên Cung, đỉnh núi đơn độc hoàn toàn dùng để xây dựng Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Thế nên nhìn từ xa Nhật Nguyệt Tinh Cung hệt như đang lơ lửng giữa trời, như cung điện của thần tiên.
Lâm Chính và đệ tử đó đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn quanh co để lên đến Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Trước cửa có hai ông lão đầu tóc bạc phơ đang đánh cờ tướng.
Đệ tử đó đến gần, lập tức khấu đầu lạy ba lạy với hai người kia, động tác rất thành kính.
Lâm Chính nhìn lướt qua hai ông lão đó, lòng tỏ như gương.
Chắc hẳn hai người này là người bảo vệ của Nhật Nguyệt Tinh Cung, Nhật Nguyệt Tinh Sứ nhỉ?
Nghe nói hai người này được cung chủ tiền nhiệm đào tạo, sự tồn tại của họ không chỉ là vì bảo vệ Nhật Nguyệt Tinh Cung mà còn để củng cố quyền uy của cung chủ Thiên Cung.
Vì họ chỉ nghe lệnh của cung chủ Thiên Cung.
Cho dù cung chủ Thiên Cung là ai, dù tốt hay xấu, làm đúng hay sai, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù có bắt họ lên núi đao xuống biển lửa, họ cũng không do dự nghe theo.
Chỉ là cung chủ Thiên cung tiền nhiệm đã không giao phó nhiệm vụ gì cho họ từ lâu rồi.
Họ ở đây đánh cờ cũng đã gần ba mươi năm.
Lâm Chính không cúi chào, chỉ đi theo đệ tử đó vào bên trong.
Hai người đang đánh cờ liếc mắt nhìn anh.
“Có một tên khá thú vị đến”, một người trong đó nhìn bóng lưng Lâm Chính nói.
“Chẳng qua là một con nghé vô tri thôi”, một người khác lắc đầu nói.
Đại thống lĩnh!