-
Chương 1956-1960
Chương 1956: Phấn độc đáng sợ
Phù!
Cuối cùng, sau những cây châm bạc hạ xuống, Lâm Chính thở phào một hơi, ngồi tê liệt dưới đất.
“Cuối cùng cũng đã giải được độc!”.
Mặc dù trên người trúng hơn nghìn cây châm bạc, nhưng vì Lâm Chính tránh kịp thời, Cửu Cung Đồ Ấn không được hoàn chỉnh.
Vì vậy, Lâm Chính tiếp tục châm cứu dựa theo Cửu Cung Đồ Ấn không hoàn chỉnh đó, thay đổi nó thành một châm trận tăng cường thể lực, thông kinh hoạt lạc, dung hòa hóa giải độc lực, cuối cùng được cứu.
Nhưng giải độc cần một quá trình, do đó trong thời gian này, Lâm Chính không thể rút những cây châm bạc đó ra.
Số châm độc đó kết hợp với châm bạc của bản thân anh giúp xác thịt anh mạnh mẽ. Nếu kết hợp với cơ thể võ thần, e rằng lúc này Lâm Chính có nhảy xuống nham thạch cũng bình an vô sự, xác thịt rất mạnh mẽ.
Do đó, Lâm Chính cũng không đợi độc tố được loại bỏ đã tiến thẳng về phía trước.
Bước thứ ba không kích hoạt cơ quan gì.
Lâm Chính đâu đám lơ là, thận trọng bước bước thứ tư, vẫn không có cơ quan nào kích hoạt.
Lâm Chính nhíu mày, tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước.
Ầm!
Khi đi tới bước thứ bảy, cả hành lang đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, con đường thông tới bậc thềm bị một cửa sắt ập xuống chặn lại.
Trong thời gian ngắn, hành lang trở thành một không gian hoàn toàn kín.
“Hỏng bét!”.
Lâm Chính biến sắc, vội vàng chạy tới tông mạnh vào cửa sắt.
Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ cửa sắt.
“Chắc chắn cánh cửa sắt này chế tạo từ vật liệu đặc biệt, muốn phá được nó không phải chuyện dễ dàng!”.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh đi, trở nên cảnh giác.
Vì sao cơ quan lại nhốt anh ở đây?
Chốc lát sau, Lâm Chính đã hiểu ra.
Ục ục ục…
Trong vách tường hai bên vang lên những âm thanh kỳ quái, sau đó trên vách tường nứt ra nhiều khe hở.
Xì! Xì! Xì! Xì…
Vô số tiếng động giống như rắn độc thè lưỡi vang lên, sau đó thì thấy vô số phấn độc tràn ra từ khe hở trên vách tường, chớp mắt đã lấp đầy toàn bộ hành lang.
Lâm Chính bị nhấn chìm trong phấn độc.
Độc lực đáng sợ chứa trong phấn độc thẩm thấu vào da thịt Lâm Chính, tấn công lục phủ ngũ tạng của anh.
Phụt!”.
Lâm Chính liên tục nhổ ra ba ngụm máu, xương thịt toàn thân bắt đầu mục nát, thất khiếu chảy máu, gương mặt dữ tợn khủng khiếp tột cùng.
“Chất độc thật đáng sợ! Độc này không những có công hiệu phá nát lục phủ ngũ tạng mà còn ăn mòn, xuyên thấu, chia tách. Nếu chức năng các bộ phận trong cơ thể kém thì đã bị độc lực hòa tan thành máu từ lâu”.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, da đầu tê rần.
Nếu không phải có cơ thể võ thần và mấy châm vừa rồi tăng cường cho cơ thể thì Lâm Chính đã chết từ lâu.
Nhưng dù là vậy, dưới sự tấn công không ngừng của độc lực đáng sợ, Lâm Chính cũng không chống đỡ được quá lâu.
Cần phải mau chóng rời khỏi đây!
Nơi này hoàn toàn bị đóng kín, cửa sắt không tông mở được, trong thời gian ngắn sao có thể rời khỏi đây?
Làm thế nào mới được?
Lâm Chính kìm nén đau đớn thấu tim bởi độc lực, ánh mắt đanh thép, đã hạ quyết tâm.
Chuyện đến nước này, chỉ có thể chuyển đổi phấn độc, nếu không mình sẽ chết chắc.
Lâm Chính lập tức lấy chai lọ mang theo trên người ra.
May là phấn độc không có tính ăn mòn với những thứ này.
Anh lấy một cây châm bạc ra, đặt ở trước mặt.
Khoảnh khắc châm bạc được lấy ra khỏi túi châm đã nhiễm phần lớn phấn độc, bề ngoài châm bạc biến thành đủ sắc màu.
Lâm Chính nhìn một lúc lâu, do dự trong chốc lát, đưa lưỡi ra nếm thử.
Chẳng mấy chốc, anh kinh ngạc phát hiện.
“Thất Linh Thảo, Hắc Mãng Hoa, Bạch Cốt Tuyết Liên… Trời ạ, đây lại là phấn độc được điều chế từ những dược vật kỳ quái này… Đúng là lợi hại!”.
Lâm Chính cảm thấy không tin nổi.
Phải biết rằng tính chất đa số những loại dược vật kỳ quái này đều mâu thuẫn với nhau. Sự mâu thuẫn của chúng không phải kết hợp với nhau là sẽ sinh ra kịch độc, mà là kết hợp với nhau sẽ khiến dược hiệu tính năng của bản thân và những loại khác hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau.
Theo lý mà nói, những dược vật quái lạ này nấu chung với nhau sẽ chỉ thành một chén thuốc khó uống nhưng không có bất cứ tác dụng gì, vì sao bọn họ có thể điều chế chúng thành loại phấn độc hiếm có như vậy?”
Lâm Chính suy tư, nắm đấm siết chặt.
Nếu không nghĩ thấu được chuyện này, anh không thể nào giải trừ dược lực của phấn độc.
Vậy thì anh sẽ chết ở đây.
Phải làm sao đây?
Nguyên nhân là gì?
Lâm Chính cố hết sức để tâm cảnh của mình bình ổn lại, không ngừng suy nghĩ.
Đúng lúc này, anh hiểu ra gì đó, vội vàng lấy một cuốn sách cũ nát từ trên người ra.
“Y Dược Kỳ Quái!”.
Đây là cuốn sách Lâm Chính lấy từ trong Từ Bi Thất.
Anh chợt nhớ hình như trong sách này có một loại thuật “nghịch chuyển phản luyện”, dùng cách đảo ngược tư duy để chế thuốc, khiến loại thuốc vốn không có gì lạ phát huy ra dược hiệu đáng kinh ngạc…
Lâm Chính vội vàng lật sách tra lại.
Chốc lát sau, anh vô cùng mừng rỡ.
“Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!”.
Lâm Chính kích động đến mức cả người run rẩy, không dám chần chừ, vội vàng cầm dược liệu còn lại trên người mình bắt đầu điều chế thuốc giải ngay tại chỗ…
Chương 1957: Cung chủ đời đầu tiên?
Ừng ực…
Lâm Chính uống thuốc giải mình điều chế ra.
Trong nháy mắt, độc tố trong cơ thể lại chuyển hóa thành dược lực, biến thành món đại bổ. Không những điên cuồng nuôi dưỡng tẩm bổ bộ phận bị tổn thương trong cơ thể, mà đồng thời còn cường hóa xương cốt thể xác của anh thêm một bước, nâng cao độ mạnh của da thịt xương máu lên một bậc.
Lâm Chính thở phào một hơi, nhấc tay lên, phát hiện da dẻ bị ăn mòn lại lên da non lần nữa, trở nên bóng lưỡng đẹp đẽ…
Hơn nữa, da dẻ của mình giống như giác hút, hút mọi phấn độc phun trào ở xung quanh, hoàn toàn hấp thu chúng vào trong cơ thể.
Khi phấn độc trong hành lang được hấp thu hoàn toàn, cửa sắt chặn hành lang cũng chậm rãi mở ra.
Lâm Chính không còn bị nhốt.
Nhìn cảnh trước mắt, Lâm Chính như có điều suy nghĩ.
“Những cơ quan này cái nào cái nấy nhìn như muốn lấy mạng nhưng cũng giống như khảo nghiệm, hơn nữa… hình như toàn là có liên quan đến y thuật thiên cung”.
“Vả lại, thông qua khảo nghiệm từ những cơ quan đó, có vẻ xác thịt sẽ được tăng cường… Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính liếc nhìn hành lang.
Chỉ còn mấy mét nữa là vào đến mộ của cung chủ.
Bước chân bước dài ra, năm bước đã đi tới nơi.
Tình hình này thì có lẽ vẫn còn một cơ quan nữa, sau khi thông qua sẽ vào được bên trong.
Lâm Chính nuốt nước bọt, cẩn thận đi chầm chậm về phía trước.
Anh đi một hồi, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Lâm Chính ngạc nhiên, đứng khựng lại, dụi mắt.
Mình không nhìn lầm!
Đúng là trước mắt xuất hiện một người!
Chuyện này là sao?
Trong mộ thiên cung trừ mình ra, sao còn có người khác?
Chẳng lẽ… mình nhìn thấy ma?
Đừng nói lại có mấy chuyện ảo ma này chứ?
Lâm Chính tích lũy sức mạnh, cầm châm bạc, dâng lên cảnh giác.
Người đó chậm rãi đi tới, đứng cách anh ba mét.
“Đừng căng thẳng, cậu thanh niên!”, người đến hô lên.
Lâm Chính quan sát người đó một lượt, phát hiện người đó có dáng vẻ của một chàng trai tuấn tú, vóc dáng cân đối.
Người đó mặc một bộ quần áo dài thời xưa, ăn mặc như công tử cổ đại, nhưng lại nhắm mắt, trông có vẻ cao thâm khó dò.
“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi là chủ nhân tạo nên huyệt mộ này, cũng là người sáng lập ra thiên cung Trường Sinh”, người đó nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc: “Ông là cung chủ đời đầu tiên?”.
“Phải”.
“Ông… Ông không phải chết rồi sao? Sao… lại xuất hiện ở đây?”.
“Tôi đúng thật đã chết, những gì cậu thấy chỉ là chút ảo ảnh tôi để lại! Tôi luôn đợi cậu, cậu thanh niên”, người đó nói.
“Đợi tôi?”.
“Phải, tôi luôn ở đây đợi người có thiên phú siêu việt, cho người đó kế thừa tất cả y bát của tôi. Cậu đã thông qua tất cả khảo nghiệm của tôi, cho nên tôi định sẽ giao toàn bộ y bát và kiến thức mà tôi học được cho cậu. Cậu thanh niên, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”, người đó nói.
Nghe được lời này, Lâm Chính hết sức kích động.
Người sáng lập thiên cung Trường Sinh!
Đó là tồn tại sánh ngang với thần tiên!
Nếu nắm giữ tất cả kiến thức và năng lực của người này thì sẽ đạt đến cảnh giới như thế nào?
Lẽ nào sẽ thành thần?
Lâm Chính run rẩy cả người, trong lòng dâng lên nỗi hưng phấn khó mà kiềm chế.
“Cậu thanh niên, bây giờ tôi sẽ giúp cậu cải tạo cơ thể, giúp cậu tiếp nhận truyền thừa của tôi dễ dàng hơn”, người đó nói: “Bây giờ hãy ngồi khoanh chân, điểm huyệt theo như tôi nói!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
“Trước tiên mở huyệt! Điểm huyệt Xích Hải! Huyệt Mãn Sơn!”, người đó hô to.
Lâm Chính nghe thế lập tức đưa tay điểm vào huyệt Xích Hải và huyệt Mãn Sơn.
Không dám có chút do dự!
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đến nỗi anh có phần đánh mất chính mình.
“Sau đó điểm huyệt Tinh Dục và huyệt Tiếu Phong!”.
Lâm Chính làm theo.
“Sau đó là huyệt Hồng Thiên và huyệt Trung Vấn!”.
“Huyệt Lưu Quang và huyệt Bất Dạ!”.
…
Người đó ở bên nói, Lâm Chính ở bên làm.
Làm theo một lúc, Lâm Chính cảm thấy không ổn, một luồng dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Vị trí của huyệt vị này… quá nguy hiểm…
“Cuối cùng, điểm huyệt Thiên Hối, sau đó nghịch chuyển kinh mạch là có thể hoàn thành lột xác cơ thể!”, người đó nói tiếp, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính không làm theo lời ông ta nói, mà giơ ngón tay lên, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu thanh niên, sao cậu còn không làm theo?”, người đó hỏi.
“Tôi cảm thấy không đúng lắm”, Lâm Chính nói.
“Không đúng chỗ nào?”.
“Tiền bối, theo hướng đi huyệt mạch mà ông chỉ, nếu tôi điểm vào huyệt Thiên Hối, sau đó nghịch chuyển kinh mạch thì chắc chắn sẽ nổ tung mà chết! Chẳng khác nào tôi đang tự sát!”, Lâm Chính nói.
“Sao hả? Cậu đang nghi ngờ tôi?”.
“Vãn bối không dám!”.
“Không dám thì cứ làm theo lời tôi nói! Chỉ có như vậy mới có thể giúp thân xác cậu đạt đến độ cao người phàm không thể sánh bằng! Mau làm theo tôi!”, người đó nghiêm túc quát lên.
Lâm Chính do dự một lúc, vẫn không có bất cứ động tác nào.
“Chẳng lẽ cậu cảm thấy y thuật của cậu hơn tôi?”, người đó hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Chính trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm người đó một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy.
“Nếu ông thật sự là cung chủ đời đầu tiên thì Lâm Chính có quất ngựa cũng không theo kịp, nhưng chỉ sợ ông không phải cung chủ đời đầu tiên!”.
“Láo xược! Thằng nhãi, cậu muốn chết à?”, người đó nổi giận, bộ dạng sắp phát điên.
Nhưng Lâm Chính không sợ, chỉ nhìn quanh một vòng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, tôi… có lẽ đã trúng một loại thuốc không màu không mùi nào đó nên xuất hiện ảo giác, có đúng không?”.
“Tôi thấy cậu không muốn sống nữa! Vậy được, tôi sẽ cho cậu chết không toàn thây!”.
Người đó hét lên, mặt mày dữ tợn, lao vọt tới, một tay chụp về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn người đó, nhưng không có bất cứ động tác nào, mặc cho bàn tay đó đánh đến.
Đợi bàn tay đó đến gần, anh nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa!
Soạt!
Bàn tay đó chụp xuống đầu Lâm Chính, sau đó xuyên thẳng qua, cuối cùng hóa thành một làn khói, biến mất.
Lâm Chính mở bừng mắt, sau đó ngồi bệt xuống đất, sợ đến mức không còn sức lực nào…
Cược thắng rồi…
Chương 1958: May mắn
Lâm Chính thở gấp, cảm giác đầu nặng trĩu. Cuối cùng thì anh cũng đã bừng tỉnh khỏi hoan tưởng. Anh thấy chỗ mình nằm bỗng xuất hiện một bông hoa xinh đẹp từ lúc nào không hay.
Bông hoa tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Anh nín thở, giẫm nát bông hoa và nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bông hoa kỳ lạ, có thể khiến người ta rơi vào ảo giác. Nếu là người thường thì sao có thể cưỡng lại được chứ. Sợ rằng sớm đã làm bắt chước theo và cuối cùng thì chết rồi. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Anh từng thấy thủ pháp điểm huyệt này trong số sách cổ ở Từ Bi Thất.
Nó chẳng phải là ma thuật gì mà là một loại pháp thuật tự mình hành hạ mình. Bởi vì thủ pháp điểm huyệt này khá cổ xưa nên nhiều người giờ đây không biết. Nếu không kịp thời phát hiện ra thì sẽ bị trúng chiêu ngay.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh đi xuyên qua hành lang tới một mộ thất rộng lớn ở phía cuối. Có mười mấy cỗ quan tài được đặt ở đây.
Đây là quan tài của những người từng làm chủ thiên cung. Lâm Chính liếc nhìn một lượt. Mỗi một cỗ quan tài đều có một tấm bia, trên đó có gì những thông tin của chủ mộ.
“Cung chủ thứ 7, Tiết Bất Diệt, một mình đánh bại chín tông môn ẩn thế, lật đổ âm mưu làm loạn thiên cung, công lao to lớn, thực lực vô song”.
“Cung chủ thứ 11, Tiêu Lãng, chữa bệnh cho hơn 300 nghìn người, tham ngộ đại đạo chân lý, được gọi là thánh y võ”.
“Cung chủ thứ 13”, Lâm Chính đọc hết một lượt và cũng hiểu hơn phần nào về những cung chủ trong lịch sử.
Mỗi một vị cung chủ ở đây đều là những người có y võ vô song tuyệt đỉnh. Dù là Lâm Chính của hiện tại cũng chưa chắc đã bằng được.
“Chỉ đáng tiếc dù y thuật có tuyệt đỉnh thế nào cũng không thể tránh thoát được kiếp luân hồi, đáng tiếc...”, Lâm Chính cảm thán, nhưng đôi mắt bỗng trở nên sáng hơn bao giờ hết. Anh hi vọng có thể đi được dài hơi hơn nữa trên con đường y đạo. Đương nhiên, hi vọng là hi vọng, giờ vẫn phải cân nhắc làm sao có thể thoát được kiếp nạn này.
Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở một tấm bia mộ cực lớn. Ngôi mộ khá cũ kỹ, thậm chí có cả vết nứt.
Trên mộ được khắc ba từ...Diệp Nhượng Thiên - Cung chủ đầu tiên.
Lâm Chính co đồng tử. Anh nín thở. Diệp Nhượng Thiên sống ở thời đại cách bây giờ tầm 900 năm. Nghe nói ông ta sống tới 500 tuổi. Y thuật đã đạt tới đỉnh cao, tới giới hạn của con người. Người đời khó có ai so bì được với y thuật của người này. Nếu ông ta không bị giăng mắc vào chuyện tình cảm thì còn không biết là sẽ sống lâu được tới mức nào.
“Thật đáng tiếc”, Lâm Chính cảm thán, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên bia mộ.
Trên tấm bia này có một dòng chữ khiến anh cảm thấy có hứng thú: “Mật dược duy trì sự trường thọ, một vòng lặp lại, đột phá thọ nguyên cực hạn, địa phủ cầm bất đắc, sinh tử khó nói nên lời. Không nằm trong vạn vật vạn linh, độc thể bên ngoài thiên địa”.
“Mật dược tăng thọ?”
“Rốt cuộc là loại mật dược nào mà có thể liên tục tăng cường tuổi thọ vậy?”, Lâm Chính lầm bầm.
Anh cũng có hiểu biết về thuốc tăng tuổi thọ nhưng mà thuốc của anh chỉ có thể dùng một lần, không giống như của Diệp Nhượng Thiên có thể sống sống tới 500 tuổi...
“Nếu thật sự có thể có được truyền thừa của Diệp Nhượng Thiên thì có lẽ sẽ chẳng còn ai là kẻ địch của mình về y thuật nữa”.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hoan tưởng. Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Anh nhanh chóng tìm được ngôi mộ của cung chủ thứ 4 - Viêm Băng.
Sau khi cung chủ này lên ngôi thì không có cống hiến gì nhiều, sống một đời bình thường, không có công, cũng không có tội, sống một đời bình an. Có lẽ đây cũng là tạo hóa.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, mở chiếc quan tài ra. Bên trong là một thi thể khô héo. Thi thể đã được xử lý nên đã lâu như vậy rồi mà không bị thối rữa. Bên cạnh thi thể có không ít những chiếc bình và một ít sách cổ.
Lâm Chính vội vàng lấy những chiếc bình lên xem. Anh không biết lọ nào là Vạn Độc Bất Diệt Đan.
“Thôi kệ đi, hoạt độc trên người mình đã được giải, hà tất cần có Vạn Độc Bất Diệt Đan. Số đan dược này mang hết về từ từ nghiên cứu vậy”.
Lâm Chính cũng không khách khí, trở thành kẻ trộm cũng không thành vấn đề, anh cuỗm toàn bộ bảo vật bên trong quan tài. Đương nhiên, Lâm Chính dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu lên và nhìn về hướng các quan tài.
“Nếu trong một quan tài có những vật dụng chôn cùng vậy thì những quan tài khác có lẽ cũng có chứ nhỉ”, Lâm Chính nín thở, anh cảm thấy vô cùng kích động, tim đập thình thịch. Anh vội vàng chạy một vòng và mở từng chiếc quan tài ra.
Quả nhiên, trong những chiếc quan tài khác cũng có không ít những chiếc lọ, có lẽ đó là những thứ mà các cung chủ đời trước đã luyện chế.
Ngoài ra, còn có một ít sách, ghi chép những kinh nghiệm của bọn họ. Mặc dù sách đã cũ và có phần rách nát nhưng chữ vẫn có thể đọc được rõ.
Lâm Chính tham lam gom hết sạch. Một lúc sau, toàn bộ đồ trong hơn mười chiếc quan tài đã bị anh lấy sạch. Chỉ còn một chiếc quan tài cuối cùng.
Lâm Chính nhìn chiếc quan tài này, đôi mắt bỗng trở nên rực lửa. Anh mở chiếc quan tài của cung chủ đầu tiên.
Vụt! Nắp quan tài được mở ra. Một lượng khí màu trắng bốc ra ngoài. Lâm Chính không kịp phòng ngự nên hít phải và ho khù khụ. Một lúc sau lượng khí này mới dần tản đi bớt.
Lâm Chính giật mình khi ngó vào xem. Bên trong không có bất kỳ thi thể nào. Chỉ có một bộ quần áo rách nát, và một chiếc hộp to cỡ bàn tay.
Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Tại sao lại không thấy thi thể?
Lẽ nào...thiên cung không hề tiến hành xử lý thi thể của cung chủ đầu tiên và đã bị hoại tử hết rồi sao? Nhưng dù như vậy thì cũng không thể nào không còn dấu vết gì mà.
Lâm Chính cầm chiếc hộp lên và mở chiếc hộp ra. Anh phát hiện bên trong chiếc hộp có một viên đan dược màu đỏ rực.
Anh nhìn viên đan dược một lúc, đưa lên mũi ngửi nhưng vẫn không thể hiểu rốt cuộc nó là thứ gì.
“Không có mùi vị...rốt cuộc là đan dược gì đây?", Lâm Chính không dám nuốt vào và cũng không thể nghĩ ra được đáp án, đành phải cất viên đan dược đi.
Đúng lúc này, anh đột nhiên bị thu hút bởi một dòng chữ nhỏ của mặt bên quan tài: “Người hữu duyên lạy ta ba cái có thể nhận được sự che chở của ta”.
Lâm Chính lầm bầm, cảm thấy khó hiểuĐây là di ngôn của Diệp Nhượng Thiên sao?
“Thôi bỏ đi, tiền bối vốn là người đi trước. Hôm nay mình lại mạo phạm thế này, còn lấy được bao nhiêu lợi lạc, tiền bối là kẻ vĩ đại, khấu đầu ba cái cũng chẳng là gì?”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo và đi tới trước quan tài, hành lễ.
Thế nhưng ngay khi cái lạy thứ ba kết thúc thì quan tài của Diệp Nhượng Thiên đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó một lớp bột màu xanh cũng xuất hiện.Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng ngửi và bàng hoàng.
“Đây là thuốc dẫn sao?”
Chuyện gì vậy?
“Tiền bối, lẽ nào tiền bối muốn tôi sử dụng thứ này để phục dùng đan dược?”, Lâm Chính nhìn vết nứt trên quan tài và lầm bầm.
Chương 1959: Cậu đã làm gì?
Nhìn chiếc quan tài cũ kỹ, rách nát mà Lâm Chính giật cả mình. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Sau khi khẳng định mình không bị hoang tưởng thì Lâm Chính bèn nhét số bột màu xanh vào miệng và cố gắng nuốt xuống.
Ngay sau đó anh lại nhét viên đan dược vào. Lâm Chính thường không dễ gì tin vào người khác nhưng lần này thì anh lựa chọn tin tưởng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Người chết không cần thiết phải nói dối làm gì.Huống hồ, lại còn là một người mà mình vừa khấu đầu nữa.
Mặc dù Lâm Chính không biết nhiều về Diệp Nhượng Thiên nhưng có thể thấy đây là một tiền bối lỗi lạc.
Diệp Nhượng Thiên muốn giết người thì hoàn toàn có thể sử dụng các cơ quan ở ngoài hành lang. Lâm Chính nuốt viên đan dược rồi lập tức ngồi xuống, vận khí để tiêu hóa viên thuốc.
Làn da của anh bắt đầu biến thành mà đỏ, một luồng sức mạnh phóng ra bao trùm lấy cơ thể anh. Lâm Chính trố tròn mắt, thở hắt ra, miệng phun ra một ngụm khói màu trắng.
“Đây là thứ gì vậy? Sức mạnh khủng khiếp quá, thật không thể tin được”, Lâm Chính sững sờ.
Bảo dược! Chắc chắn là bảo dược được luyện ra từ những thứ quý giá. Cả đời này anh chưa từng thấy sức mạnh nào như thế.
Anh không dám do dự, vội vàng tập trung tinh thần và tiếp tục tiêu hóa: “Nghe nói mộ thiên cung chỉ có cung chủ mới được bước vào. Một bảo vật như vậy có thể tồn tại đến bây giờ có lẽ là vì cung chủ vào đây cũng không dám mở quan tài của tiền bối Diệp Nhượng Thiên ra”.
Lâm Chính suy nghĩ, cơ thể bắt đầu có sự thay đổi sau khi dùng viên đan dược thần kỳ.
Bên ngoài khu mộ thiên cung...
“Tới lúc rồi”.
Đại tôn trưởng đặt chén trà xuống và đứng dậy: “Phải đi lấy Lạc Linh Huyết rồi”.
“Đại tôn trưởng cẩn thận”, Tam tôn trưởng nói.
“Cẩn thận cái gì? Lẽ nào thằng đó vẫn chưa chết hay sao?”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười.
“Tôi không có ý đó?”, Tam tôn trưởng lắc đầu.
“Tóm lại là mọi người đợi ở đây là được”, Đại tôn trưởng thản nhiên nói rồi đi thẳng về khu mộ thiên cung.
“Mở cửa”.
“Vâng đại tôn trưởng”, người canh mộ lập tức mở cửa. Ngay sau tiếng ầm ầm vang lên thì đại tôn trưởng cũng biến mất trong khu mộ.
“Ông nói xem, đại tôn trưởng lấy được 10 giọt Lạc Linh Huyết sẽ xử lý như thế nào”, một điện chủ lên tiếng.
“Đương nhiên là giao lên cho cung chủ rồi”, Trịnh Thông Viễn khẽ cười.
“Cung chủ có được 10 giọt Lạc Linh Huyết thì sẽ trở thành kẻ vô địch”.
“Đúng vậy”.
“Thiên cung của chúng ta được vực dậy rồi”.
Đám đông cười ha ha, mắt ai cũng sáng rực. Đúng lúc này Tam tôn trưởng đột nhiên lên tiếng: “Ai nói là 10 giọt Lạc Linh Huyết thế?”
Đám đông giật mình nhìn Tam tôn trưởng. Ông ta lên tiếng: “Có lấy được hay không còn chưa biết”.
Dứt lời, tất cả nhìn nhau, họ hiểu ra ý của Tam tôn trưởng. Giao cho cung chủ sao? Đùa nhau chắc. Ai mà chẳng muốn có cho bằng được Lạc Linh Huyết.
Tam tôn trưởng nói vậy thì có khả năng Đại tôn trưởng có ý muốn thâu tóm hết số Lạc Linh Huyết đó. Nếu Tam tôn trưởng giúp ông ta che giấu thì có khi cũng được chia cho vài giọt...
“Sao thế? Tại sao mọi người lại không nói gì vậy? Có vấn đề gì sao?”, Tam tôn trưởng thản nhiên hỏi.
“Không không không. Không có vấn đề gì cả”.
“Đúng vậy, Đại tôn trưởng chỉ đi xử lý thi thể của cậu ta để cậu ta không làm ô nhiễm khu mộ của thiên cung mà thôi, chưa chắc đã lấy được Lạc Linh Huyết”.
“Đúng vậy”, mấy người điện chủ vội vàng cười, phụ họa theo.
“Rất tốt”, Tam tôn trưởng khẽ gật đầu: “Chuyện này làm theo những gì Đại tôn trưởng đã dặn. Đệ tử Lâm Chính, xông vào khu mộ thiên cung, có ý đồ ăn trộm bảo vật, Đại tôn trưởng phụng mệnh đi bắt. Còn về Lạc Linh Huyết thì không hề phát hiện ra! Biết chưa?”
“Chúng tôi biết rồi!”, đám đông vội vàng nhắc lại.
Tam tôn trưởng vuốt râu, ngồi xuống uống trà. Lúc này, Đại trưởng tôn đã bước xuống những bậc thang dài nối tới hành lang được thiết kế đầy các cơ quan.
“Thằng nhóc đó chắc là thịt nát xương tan rồi”, Đại tôn trưởng lầm bầm.
Thế nhưng khi nhìn về phía trước ông ta bỗng chau mày. Trong hành lang không có lấy bất cứ thứ gì ngoài đầu lâu xương cốt.
Không có máu. Không có thịt. Không có thi thể của Lâm Chính.
“Chuyện gì thế này...lẽ nào...thằng nhóc đó vẫn chưa chết sao?”, Đại tôn trưởng mặt tối sầm, hừ giọng và tiếp tục đóng toàn bộ các cơ quan của khu vực này. Ông ta đi sâu vào bên trong. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong lăng mộ, Đại tôn trưởng như muốn nổ tung.
Toàn bộ quan tài đều bị mở ra. Nhất là quan tài của cung chủ đầu tiên đã vỡ nát.
“Tên khốn Lâm Chính, cậu đã làm cái gì vậy?”, Đại tôn trưởng gào lên.
Chương 1960: Tôi có 30 giọt!
Nghe thấy tiếng gầm của Đại tôn trưởng, Lâm Chính từ từ mở mắt ra.
“Đại tôn trưởng, sao tôn trưởng lại đích thân xuống đây vậy?”, Lâm Chính đứng dậy, điềm đạm hỏi: “Tới thu dọn thi thể của đệ tử sao?”
“Được lắm Lâm Chính, dám mở quan tài của các vị cung chủ ra. Cậu quá ton gan, dám khinh thường sự tôn nghiêm dành cho thi thể của các vị cung chủ. Tội của cậu phải chết”, Đại tôn trưởng gào lên.
Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đại tôn trưởng, ở đây không có ai cả, tôn trưởng hà tất phải giả vờ. Tôi biết ông luôn muốn giết chết tôi để lấy Lạc Linh Huyết. Ông bảo tôi tới đây cũng là cố tình sắp xếp từ trước mà”.
Nghe tới đây Đại tôn trưởng lập tức trở nên đanh mặt, ông ta lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
“Lâm Chính, xem ra cậu không ngu nhỉ. Đúng vậy, đúng là tôi sắp xếp chuyện này là định lợi dụng cơ quan của khu mộ thiên cung để giết chết cậu. Nhưng thật không ngờ cậu lại có thể vượt qua được hết và tới được khu trung tâm của ngôi mộ. Thật khiến tôi bất ngờ. Xem ra cậu cũng có bản lĩnh đấy”, Đại tôn trưởng gật đầu.
“Đại tôn trưởng khá khen”.
“Haizz, đừng có vui mừng quá sớm. Cậu cũng nói rồi đấy, chúng ta đang ở trong khu mộ, trong này lại không có ai, ai mà biết được tôi giết cậu. Lâm Chính, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu được tình cảm lúc này của mình sao?”, Đại tôn trưởng mỉm cười.
“Tình cảnh của tôi thế nào đương nhiên tôi rõ, chỉ có điều là đại tôn trưởng có vẻ như không rõ tình cảm của mình đấy”, Lâm Chính nói.
“Tình cảm của tôi sao? Ý của cậu là gì?”, Đại tôn trưởng chau mày. Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại. Sau đó giơ màn hình lên cho Đại tôn trưởng.
Đại tôn trưởng giật mình. Ba chữ hiện lên trên màn hình. Tinh nhắn đã được gửi đi.
“Ý cậu là gì?”, Đại tôn trưởng hỏi.
“Tôi đã ghi lại lời ông vừa nói và gửi cho các đệ tử của thiên cung rồi. Tôi tin nhanh thôi, toàn bộ đệ tử của thiên cung sẽ truyền đoạn ghi âm này đi và cung chủ có lẽ cũng biết tại sao tôi lại xuất hiện ở khu mộ thiên cung này”, Lâm Chính cười nói.
Dứt lời Đại tôn trưởng trông vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại tung ra chiêu đó: “Được lắm nhóc. Cậu quả nhiên giảo hoạt. Xem ra đây cũng chính là lý do Trịnh điện chủ và Tam tôn trưởng đã bị thiệt vào lần trước”.
“Tôi chỉ cẩn thận hơn chút mà thôi”.
“Nhưng cậu làm vậy thì có tác dụng gì? Tôi sẽ giải thích cho cung chủ, rằng tôi nghĩ cho thiên cung Trường Sinh mà thôi. Trên người cậu có 10 giọt Lạc Linh Huyết, tới khi đó tôi chỉ cần giao 10 giọt này cho cung chủ thì cậu thấy cung chủ có trừng phạt tôi nữa không? Còn cậu, mặc dù cậu thông minh nhưng lại không nắm rõ tình hình. Cậu ghi loại đoạn hối thoại giữa tôi và cậu rồi phát đi thì đã làm sao? Cậu sắp thành người chết rồi mà còn quan tâm tới việc người đời có biết chân tướng sự việc hay không à?”, Đại tôn trưởng thản nhiên lên tiếng và từ từ bước về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh chỉ lắc đầu.
“Đại tôn trưởng, tôi thấy có một chuyện ông hiểu nhầm rồi”.
“Chuyện gì?”
“Tôi thấy nếu ông thật sự giết tôi thì cung chủ không những không phạt ông mà còn tặng thưởng lớn cho ông nữa”.
“Ồ? Tại sao cậu lại nói như vậy?”, Đại tôn trưởng cảm thấy tò mò. Lâm Chính chỉ giơ tay xắn ống tay áo rồi siết nắm đấm.
Vụt! Vô số điểm sáng phát ra từ cổ tay của anh.
Đại tôn trưởng thấy vậy thì co đồng tử: “Điều...điều này...”
“Thực tế tôi có 30 giọt Lạc Linh Huyết. Nếu ông giết chết tôi, giao cho cung chủ 30 giọt Lạc Linh Huyết thì ông cảm thấy cung chủ có thưởng cho ông không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Lúc này, Đại tôn trưởng cảm thấy dù đang vô cùng hào hứng thì vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh.
30 giọt...30 giọt đấy. Điên thật rồi! Thật sự là quá điên rồi! Đại tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại. Không phải 20 giọt mà là 30 giọt.
Đây là thứ mà một người có thể sở hữu được sao? Vô số người cả đời này có khi chỉ có được 1, 2 giọt. Lâm Chính rốt cuộc làm thế nào để có được 30 giọt vậy?
“Cơ thể võ thần cộng thêm 30 giọt...Lâm Chính, rốt cuộc cậu ăn ở thế nào mà may mắn thế?”, Đại tôn trưởng lên tiếng.
Thế nhưng đáp lại cậu trả lời của ông ta chỉ là giọng nói lạnh như băng của Lâm Chính: “Ăn ở thế nào sao? Đúng ra ông nên hỏi về những gì tôi phải trải qua mới đúng. Mỗi thứ này đều có một người chủ sở hữu, tôi chỉ cần giết người chủ nhân đó là lấy được thôi”.
Đại tôn trưởng co đồng tử nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Thú vị, xem ra hôm nay tôi phải bỏ ra chút công sức rồi. Được lắm, vậy thì để xem rốt cuộc 30 giọt của cậu có uy lực tới mức nào.
Đại tôn trưởng hừ giọng, bước về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính không hề ra tay mà chỉ lùi lại.
“Hừ, không dám ra tay à. Vậy thì bản tôn sẽ không khách khí nữa”, nói xong Đại tôn trưởng vung tay.
Vụt...Sáu cây châm giống như sáu thanh kiếm phóng về phía Lâm Chính.
Những cây châm lao đi, xé rách bầu không gian và dường như muốn khóa chặt vị trí của Lâm Chính.
Đại tôn trưởng lại tiếp tục ra tay.
Đúng lúc này...Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Số châm ghim thẳng vào người Lâm Chính.
“Cái gì?”, Đại tôn trưởng giật mình.
Phù!
Cuối cùng, sau những cây châm bạc hạ xuống, Lâm Chính thở phào một hơi, ngồi tê liệt dưới đất.
“Cuối cùng cũng đã giải được độc!”.
Mặc dù trên người trúng hơn nghìn cây châm bạc, nhưng vì Lâm Chính tránh kịp thời, Cửu Cung Đồ Ấn không được hoàn chỉnh.
Vì vậy, Lâm Chính tiếp tục châm cứu dựa theo Cửu Cung Đồ Ấn không hoàn chỉnh đó, thay đổi nó thành một châm trận tăng cường thể lực, thông kinh hoạt lạc, dung hòa hóa giải độc lực, cuối cùng được cứu.
Nhưng giải độc cần một quá trình, do đó trong thời gian này, Lâm Chính không thể rút những cây châm bạc đó ra.
Số châm độc đó kết hợp với châm bạc của bản thân anh giúp xác thịt anh mạnh mẽ. Nếu kết hợp với cơ thể võ thần, e rằng lúc này Lâm Chính có nhảy xuống nham thạch cũng bình an vô sự, xác thịt rất mạnh mẽ.
Do đó, Lâm Chính cũng không đợi độc tố được loại bỏ đã tiến thẳng về phía trước.
Bước thứ ba không kích hoạt cơ quan gì.
Lâm Chính đâu đám lơ là, thận trọng bước bước thứ tư, vẫn không có cơ quan nào kích hoạt.
Lâm Chính nhíu mày, tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước.
Ầm!
Khi đi tới bước thứ bảy, cả hành lang đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, con đường thông tới bậc thềm bị một cửa sắt ập xuống chặn lại.
Trong thời gian ngắn, hành lang trở thành một không gian hoàn toàn kín.
“Hỏng bét!”.
Lâm Chính biến sắc, vội vàng chạy tới tông mạnh vào cửa sắt.
Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ cửa sắt.
“Chắc chắn cánh cửa sắt này chế tạo từ vật liệu đặc biệt, muốn phá được nó không phải chuyện dễ dàng!”.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh đi, trở nên cảnh giác.
Vì sao cơ quan lại nhốt anh ở đây?
Chốc lát sau, Lâm Chính đã hiểu ra.
Ục ục ục…
Trong vách tường hai bên vang lên những âm thanh kỳ quái, sau đó trên vách tường nứt ra nhiều khe hở.
Xì! Xì! Xì! Xì…
Vô số tiếng động giống như rắn độc thè lưỡi vang lên, sau đó thì thấy vô số phấn độc tràn ra từ khe hở trên vách tường, chớp mắt đã lấp đầy toàn bộ hành lang.
Lâm Chính bị nhấn chìm trong phấn độc.
Độc lực đáng sợ chứa trong phấn độc thẩm thấu vào da thịt Lâm Chính, tấn công lục phủ ngũ tạng của anh.
Phụt!”.
Lâm Chính liên tục nhổ ra ba ngụm máu, xương thịt toàn thân bắt đầu mục nát, thất khiếu chảy máu, gương mặt dữ tợn khủng khiếp tột cùng.
“Chất độc thật đáng sợ! Độc này không những có công hiệu phá nát lục phủ ngũ tạng mà còn ăn mòn, xuyên thấu, chia tách. Nếu chức năng các bộ phận trong cơ thể kém thì đã bị độc lực hòa tan thành máu từ lâu”.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, da đầu tê rần.
Nếu không phải có cơ thể võ thần và mấy châm vừa rồi tăng cường cho cơ thể thì Lâm Chính đã chết từ lâu.
Nhưng dù là vậy, dưới sự tấn công không ngừng của độc lực đáng sợ, Lâm Chính cũng không chống đỡ được quá lâu.
Cần phải mau chóng rời khỏi đây!
Nơi này hoàn toàn bị đóng kín, cửa sắt không tông mở được, trong thời gian ngắn sao có thể rời khỏi đây?
Làm thế nào mới được?
Lâm Chính kìm nén đau đớn thấu tim bởi độc lực, ánh mắt đanh thép, đã hạ quyết tâm.
Chuyện đến nước này, chỉ có thể chuyển đổi phấn độc, nếu không mình sẽ chết chắc.
Lâm Chính lập tức lấy chai lọ mang theo trên người ra.
May là phấn độc không có tính ăn mòn với những thứ này.
Anh lấy một cây châm bạc ra, đặt ở trước mặt.
Khoảnh khắc châm bạc được lấy ra khỏi túi châm đã nhiễm phần lớn phấn độc, bề ngoài châm bạc biến thành đủ sắc màu.
Lâm Chính nhìn một lúc lâu, do dự trong chốc lát, đưa lưỡi ra nếm thử.
Chẳng mấy chốc, anh kinh ngạc phát hiện.
“Thất Linh Thảo, Hắc Mãng Hoa, Bạch Cốt Tuyết Liên… Trời ạ, đây lại là phấn độc được điều chế từ những dược vật kỳ quái này… Đúng là lợi hại!”.
Lâm Chính cảm thấy không tin nổi.
Phải biết rằng tính chất đa số những loại dược vật kỳ quái này đều mâu thuẫn với nhau. Sự mâu thuẫn của chúng không phải kết hợp với nhau là sẽ sinh ra kịch độc, mà là kết hợp với nhau sẽ khiến dược hiệu tính năng của bản thân và những loại khác hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau.
Theo lý mà nói, những dược vật quái lạ này nấu chung với nhau sẽ chỉ thành một chén thuốc khó uống nhưng không có bất cứ tác dụng gì, vì sao bọn họ có thể điều chế chúng thành loại phấn độc hiếm có như vậy?”
Lâm Chính suy tư, nắm đấm siết chặt.
Nếu không nghĩ thấu được chuyện này, anh không thể nào giải trừ dược lực của phấn độc.
Vậy thì anh sẽ chết ở đây.
Phải làm sao đây?
Nguyên nhân là gì?
Lâm Chính cố hết sức để tâm cảnh của mình bình ổn lại, không ngừng suy nghĩ.
Đúng lúc này, anh hiểu ra gì đó, vội vàng lấy một cuốn sách cũ nát từ trên người ra.
“Y Dược Kỳ Quái!”.
Đây là cuốn sách Lâm Chính lấy từ trong Từ Bi Thất.
Anh chợt nhớ hình như trong sách này có một loại thuật “nghịch chuyển phản luyện”, dùng cách đảo ngược tư duy để chế thuốc, khiến loại thuốc vốn không có gì lạ phát huy ra dược hiệu đáng kinh ngạc…
Lâm Chính vội vàng lật sách tra lại.
Chốc lát sau, anh vô cùng mừng rỡ.
“Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!”.
Lâm Chính kích động đến mức cả người run rẩy, không dám chần chừ, vội vàng cầm dược liệu còn lại trên người mình bắt đầu điều chế thuốc giải ngay tại chỗ…
Chương 1957: Cung chủ đời đầu tiên?
Ừng ực…
Lâm Chính uống thuốc giải mình điều chế ra.
Trong nháy mắt, độc tố trong cơ thể lại chuyển hóa thành dược lực, biến thành món đại bổ. Không những điên cuồng nuôi dưỡng tẩm bổ bộ phận bị tổn thương trong cơ thể, mà đồng thời còn cường hóa xương cốt thể xác của anh thêm một bước, nâng cao độ mạnh của da thịt xương máu lên một bậc.
Lâm Chính thở phào một hơi, nhấc tay lên, phát hiện da dẻ bị ăn mòn lại lên da non lần nữa, trở nên bóng lưỡng đẹp đẽ…
Hơn nữa, da dẻ của mình giống như giác hút, hút mọi phấn độc phun trào ở xung quanh, hoàn toàn hấp thu chúng vào trong cơ thể.
Khi phấn độc trong hành lang được hấp thu hoàn toàn, cửa sắt chặn hành lang cũng chậm rãi mở ra.
Lâm Chính không còn bị nhốt.
Nhìn cảnh trước mắt, Lâm Chính như có điều suy nghĩ.
“Những cơ quan này cái nào cái nấy nhìn như muốn lấy mạng nhưng cũng giống như khảo nghiệm, hơn nữa… hình như toàn là có liên quan đến y thuật thiên cung”.
“Vả lại, thông qua khảo nghiệm từ những cơ quan đó, có vẻ xác thịt sẽ được tăng cường… Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính liếc nhìn hành lang.
Chỉ còn mấy mét nữa là vào đến mộ của cung chủ.
Bước chân bước dài ra, năm bước đã đi tới nơi.
Tình hình này thì có lẽ vẫn còn một cơ quan nữa, sau khi thông qua sẽ vào được bên trong.
Lâm Chính nuốt nước bọt, cẩn thận đi chầm chậm về phía trước.
Anh đi một hồi, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Lâm Chính ngạc nhiên, đứng khựng lại, dụi mắt.
Mình không nhìn lầm!
Đúng là trước mắt xuất hiện một người!
Chuyện này là sao?
Trong mộ thiên cung trừ mình ra, sao còn có người khác?
Chẳng lẽ… mình nhìn thấy ma?
Đừng nói lại có mấy chuyện ảo ma này chứ?
Lâm Chính tích lũy sức mạnh, cầm châm bạc, dâng lên cảnh giác.
Người đó chậm rãi đi tới, đứng cách anh ba mét.
“Đừng căng thẳng, cậu thanh niên!”, người đến hô lên.
Lâm Chính quan sát người đó một lượt, phát hiện người đó có dáng vẻ của một chàng trai tuấn tú, vóc dáng cân đối.
Người đó mặc một bộ quần áo dài thời xưa, ăn mặc như công tử cổ đại, nhưng lại nhắm mắt, trông có vẻ cao thâm khó dò.
“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi là chủ nhân tạo nên huyệt mộ này, cũng là người sáng lập ra thiên cung Trường Sinh”, người đó nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc: “Ông là cung chủ đời đầu tiên?”.
“Phải”.
“Ông… Ông không phải chết rồi sao? Sao… lại xuất hiện ở đây?”.
“Tôi đúng thật đã chết, những gì cậu thấy chỉ là chút ảo ảnh tôi để lại! Tôi luôn đợi cậu, cậu thanh niên”, người đó nói.
“Đợi tôi?”.
“Phải, tôi luôn ở đây đợi người có thiên phú siêu việt, cho người đó kế thừa tất cả y bát của tôi. Cậu đã thông qua tất cả khảo nghiệm của tôi, cho nên tôi định sẽ giao toàn bộ y bát và kiến thức mà tôi học được cho cậu. Cậu thanh niên, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”, người đó nói.
Nghe được lời này, Lâm Chính hết sức kích động.
Người sáng lập thiên cung Trường Sinh!
Đó là tồn tại sánh ngang với thần tiên!
Nếu nắm giữ tất cả kiến thức và năng lực của người này thì sẽ đạt đến cảnh giới như thế nào?
Lẽ nào sẽ thành thần?
Lâm Chính run rẩy cả người, trong lòng dâng lên nỗi hưng phấn khó mà kiềm chế.
“Cậu thanh niên, bây giờ tôi sẽ giúp cậu cải tạo cơ thể, giúp cậu tiếp nhận truyền thừa của tôi dễ dàng hơn”, người đó nói: “Bây giờ hãy ngồi khoanh chân, điểm huyệt theo như tôi nói!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
“Trước tiên mở huyệt! Điểm huyệt Xích Hải! Huyệt Mãn Sơn!”, người đó hô to.
Lâm Chính nghe thế lập tức đưa tay điểm vào huyệt Xích Hải và huyệt Mãn Sơn.
Không dám có chút do dự!
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đến nỗi anh có phần đánh mất chính mình.
“Sau đó điểm huyệt Tinh Dục và huyệt Tiếu Phong!”.
Lâm Chính làm theo.
“Sau đó là huyệt Hồng Thiên và huyệt Trung Vấn!”.
“Huyệt Lưu Quang và huyệt Bất Dạ!”.
…
Người đó ở bên nói, Lâm Chính ở bên làm.
Làm theo một lúc, Lâm Chính cảm thấy không ổn, một luồng dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Vị trí của huyệt vị này… quá nguy hiểm…
“Cuối cùng, điểm huyệt Thiên Hối, sau đó nghịch chuyển kinh mạch là có thể hoàn thành lột xác cơ thể!”, người đó nói tiếp, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính không làm theo lời ông ta nói, mà giơ ngón tay lên, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu thanh niên, sao cậu còn không làm theo?”, người đó hỏi.
“Tôi cảm thấy không đúng lắm”, Lâm Chính nói.
“Không đúng chỗ nào?”.
“Tiền bối, theo hướng đi huyệt mạch mà ông chỉ, nếu tôi điểm vào huyệt Thiên Hối, sau đó nghịch chuyển kinh mạch thì chắc chắn sẽ nổ tung mà chết! Chẳng khác nào tôi đang tự sát!”, Lâm Chính nói.
“Sao hả? Cậu đang nghi ngờ tôi?”.
“Vãn bối không dám!”.
“Không dám thì cứ làm theo lời tôi nói! Chỉ có như vậy mới có thể giúp thân xác cậu đạt đến độ cao người phàm không thể sánh bằng! Mau làm theo tôi!”, người đó nghiêm túc quát lên.
Lâm Chính do dự một lúc, vẫn không có bất cứ động tác nào.
“Chẳng lẽ cậu cảm thấy y thuật của cậu hơn tôi?”, người đó hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Chính trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm người đó một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy.
“Nếu ông thật sự là cung chủ đời đầu tiên thì Lâm Chính có quất ngựa cũng không theo kịp, nhưng chỉ sợ ông không phải cung chủ đời đầu tiên!”.
“Láo xược! Thằng nhãi, cậu muốn chết à?”, người đó nổi giận, bộ dạng sắp phát điên.
Nhưng Lâm Chính không sợ, chỉ nhìn quanh một vòng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, tôi… có lẽ đã trúng một loại thuốc không màu không mùi nào đó nên xuất hiện ảo giác, có đúng không?”.
“Tôi thấy cậu không muốn sống nữa! Vậy được, tôi sẽ cho cậu chết không toàn thây!”.
Người đó hét lên, mặt mày dữ tợn, lao vọt tới, một tay chụp về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn người đó, nhưng không có bất cứ động tác nào, mặc cho bàn tay đó đánh đến.
Đợi bàn tay đó đến gần, anh nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa!
Soạt!
Bàn tay đó chụp xuống đầu Lâm Chính, sau đó xuyên thẳng qua, cuối cùng hóa thành một làn khói, biến mất.
Lâm Chính mở bừng mắt, sau đó ngồi bệt xuống đất, sợ đến mức không còn sức lực nào…
Cược thắng rồi…
Chương 1958: May mắn
Lâm Chính thở gấp, cảm giác đầu nặng trĩu. Cuối cùng thì anh cũng đã bừng tỉnh khỏi hoan tưởng. Anh thấy chỗ mình nằm bỗng xuất hiện một bông hoa xinh đẹp từ lúc nào không hay.
Bông hoa tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Anh nín thở, giẫm nát bông hoa và nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bông hoa kỳ lạ, có thể khiến người ta rơi vào ảo giác. Nếu là người thường thì sao có thể cưỡng lại được chứ. Sợ rằng sớm đã làm bắt chước theo và cuối cùng thì chết rồi. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Anh từng thấy thủ pháp điểm huyệt này trong số sách cổ ở Từ Bi Thất.
Nó chẳng phải là ma thuật gì mà là một loại pháp thuật tự mình hành hạ mình. Bởi vì thủ pháp điểm huyệt này khá cổ xưa nên nhiều người giờ đây không biết. Nếu không kịp thời phát hiện ra thì sẽ bị trúng chiêu ngay.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh đi xuyên qua hành lang tới một mộ thất rộng lớn ở phía cuối. Có mười mấy cỗ quan tài được đặt ở đây.
Đây là quan tài của những người từng làm chủ thiên cung. Lâm Chính liếc nhìn một lượt. Mỗi một cỗ quan tài đều có một tấm bia, trên đó có gì những thông tin của chủ mộ.
“Cung chủ thứ 7, Tiết Bất Diệt, một mình đánh bại chín tông môn ẩn thế, lật đổ âm mưu làm loạn thiên cung, công lao to lớn, thực lực vô song”.
“Cung chủ thứ 11, Tiêu Lãng, chữa bệnh cho hơn 300 nghìn người, tham ngộ đại đạo chân lý, được gọi là thánh y võ”.
“Cung chủ thứ 13”, Lâm Chính đọc hết một lượt và cũng hiểu hơn phần nào về những cung chủ trong lịch sử.
Mỗi một vị cung chủ ở đây đều là những người có y võ vô song tuyệt đỉnh. Dù là Lâm Chính của hiện tại cũng chưa chắc đã bằng được.
“Chỉ đáng tiếc dù y thuật có tuyệt đỉnh thế nào cũng không thể tránh thoát được kiếp luân hồi, đáng tiếc...”, Lâm Chính cảm thán, nhưng đôi mắt bỗng trở nên sáng hơn bao giờ hết. Anh hi vọng có thể đi được dài hơi hơn nữa trên con đường y đạo. Đương nhiên, hi vọng là hi vọng, giờ vẫn phải cân nhắc làm sao có thể thoát được kiếp nạn này.
Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở một tấm bia mộ cực lớn. Ngôi mộ khá cũ kỹ, thậm chí có cả vết nứt.
Trên mộ được khắc ba từ...Diệp Nhượng Thiên - Cung chủ đầu tiên.
Lâm Chính co đồng tử. Anh nín thở. Diệp Nhượng Thiên sống ở thời đại cách bây giờ tầm 900 năm. Nghe nói ông ta sống tới 500 tuổi. Y thuật đã đạt tới đỉnh cao, tới giới hạn của con người. Người đời khó có ai so bì được với y thuật của người này. Nếu ông ta không bị giăng mắc vào chuyện tình cảm thì còn không biết là sẽ sống lâu được tới mức nào.
“Thật đáng tiếc”, Lâm Chính cảm thán, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên bia mộ.
Trên tấm bia này có một dòng chữ khiến anh cảm thấy có hứng thú: “Mật dược duy trì sự trường thọ, một vòng lặp lại, đột phá thọ nguyên cực hạn, địa phủ cầm bất đắc, sinh tử khó nói nên lời. Không nằm trong vạn vật vạn linh, độc thể bên ngoài thiên địa”.
“Mật dược tăng thọ?”
“Rốt cuộc là loại mật dược nào mà có thể liên tục tăng cường tuổi thọ vậy?”, Lâm Chính lầm bầm.
Anh cũng có hiểu biết về thuốc tăng tuổi thọ nhưng mà thuốc của anh chỉ có thể dùng một lần, không giống như của Diệp Nhượng Thiên có thể sống sống tới 500 tuổi...
“Nếu thật sự có thể có được truyền thừa của Diệp Nhượng Thiên thì có lẽ sẽ chẳng còn ai là kẻ địch của mình về y thuật nữa”.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hoan tưởng. Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Anh nhanh chóng tìm được ngôi mộ của cung chủ thứ 4 - Viêm Băng.
Sau khi cung chủ này lên ngôi thì không có cống hiến gì nhiều, sống một đời bình thường, không có công, cũng không có tội, sống một đời bình an. Có lẽ đây cũng là tạo hóa.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, mở chiếc quan tài ra. Bên trong là một thi thể khô héo. Thi thể đã được xử lý nên đã lâu như vậy rồi mà không bị thối rữa. Bên cạnh thi thể có không ít những chiếc bình và một ít sách cổ.
Lâm Chính vội vàng lấy những chiếc bình lên xem. Anh không biết lọ nào là Vạn Độc Bất Diệt Đan.
“Thôi kệ đi, hoạt độc trên người mình đã được giải, hà tất cần có Vạn Độc Bất Diệt Đan. Số đan dược này mang hết về từ từ nghiên cứu vậy”.
Lâm Chính cũng không khách khí, trở thành kẻ trộm cũng không thành vấn đề, anh cuỗm toàn bộ bảo vật bên trong quan tài. Đương nhiên, Lâm Chính dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu lên và nhìn về hướng các quan tài.
“Nếu trong một quan tài có những vật dụng chôn cùng vậy thì những quan tài khác có lẽ cũng có chứ nhỉ”, Lâm Chính nín thở, anh cảm thấy vô cùng kích động, tim đập thình thịch. Anh vội vàng chạy một vòng và mở từng chiếc quan tài ra.
Quả nhiên, trong những chiếc quan tài khác cũng có không ít những chiếc lọ, có lẽ đó là những thứ mà các cung chủ đời trước đã luyện chế.
Ngoài ra, còn có một ít sách, ghi chép những kinh nghiệm của bọn họ. Mặc dù sách đã cũ và có phần rách nát nhưng chữ vẫn có thể đọc được rõ.
Lâm Chính tham lam gom hết sạch. Một lúc sau, toàn bộ đồ trong hơn mười chiếc quan tài đã bị anh lấy sạch. Chỉ còn một chiếc quan tài cuối cùng.
Lâm Chính nhìn chiếc quan tài này, đôi mắt bỗng trở nên rực lửa. Anh mở chiếc quan tài của cung chủ đầu tiên.
Vụt! Nắp quan tài được mở ra. Một lượng khí màu trắng bốc ra ngoài. Lâm Chính không kịp phòng ngự nên hít phải và ho khù khụ. Một lúc sau lượng khí này mới dần tản đi bớt.
Lâm Chính giật mình khi ngó vào xem. Bên trong không có bất kỳ thi thể nào. Chỉ có một bộ quần áo rách nát, và một chiếc hộp to cỡ bàn tay.
Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Tại sao lại không thấy thi thể?
Lẽ nào...thiên cung không hề tiến hành xử lý thi thể của cung chủ đầu tiên và đã bị hoại tử hết rồi sao? Nhưng dù như vậy thì cũng không thể nào không còn dấu vết gì mà.
Lâm Chính cầm chiếc hộp lên và mở chiếc hộp ra. Anh phát hiện bên trong chiếc hộp có một viên đan dược màu đỏ rực.
Anh nhìn viên đan dược một lúc, đưa lên mũi ngửi nhưng vẫn không thể hiểu rốt cuộc nó là thứ gì.
“Không có mùi vị...rốt cuộc là đan dược gì đây?", Lâm Chính không dám nuốt vào và cũng không thể nghĩ ra được đáp án, đành phải cất viên đan dược đi.
Đúng lúc này, anh đột nhiên bị thu hút bởi một dòng chữ nhỏ của mặt bên quan tài: “Người hữu duyên lạy ta ba cái có thể nhận được sự che chở của ta”.
Lâm Chính lầm bầm, cảm thấy khó hiểuĐây là di ngôn của Diệp Nhượng Thiên sao?
“Thôi bỏ đi, tiền bối vốn là người đi trước. Hôm nay mình lại mạo phạm thế này, còn lấy được bao nhiêu lợi lạc, tiền bối là kẻ vĩ đại, khấu đầu ba cái cũng chẳng là gì?”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo và đi tới trước quan tài, hành lễ.
Thế nhưng ngay khi cái lạy thứ ba kết thúc thì quan tài của Diệp Nhượng Thiên đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó một lớp bột màu xanh cũng xuất hiện.Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng ngửi và bàng hoàng.
“Đây là thuốc dẫn sao?”
Chuyện gì vậy?
“Tiền bối, lẽ nào tiền bối muốn tôi sử dụng thứ này để phục dùng đan dược?”, Lâm Chính nhìn vết nứt trên quan tài và lầm bầm.
Chương 1959: Cậu đã làm gì?
Nhìn chiếc quan tài cũ kỹ, rách nát mà Lâm Chính giật cả mình. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Sau khi khẳng định mình không bị hoang tưởng thì Lâm Chính bèn nhét số bột màu xanh vào miệng và cố gắng nuốt xuống.
Ngay sau đó anh lại nhét viên đan dược vào. Lâm Chính thường không dễ gì tin vào người khác nhưng lần này thì anh lựa chọn tin tưởng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Người chết không cần thiết phải nói dối làm gì.Huống hồ, lại còn là một người mà mình vừa khấu đầu nữa.
Mặc dù Lâm Chính không biết nhiều về Diệp Nhượng Thiên nhưng có thể thấy đây là một tiền bối lỗi lạc.
Diệp Nhượng Thiên muốn giết người thì hoàn toàn có thể sử dụng các cơ quan ở ngoài hành lang. Lâm Chính nuốt viên đan dược rồi lập tức ngồi xuống, vận khí để tiêu hóa viên thuốc.
Làn da của anh bắt đầu biến thành mà đỏ, một luồng sức mạnh phóng ra bao trùm lấy cơ thể anh. Lâm Chính trố tròn mắt, thở hắt ra, miệng phun ra một ngụm khói màu trắng.
“Đây là thứ gì vậy? Sức mạnh khủng khiếp quá, thật không thể tin được”, Lâm Chính sững sờ.
Bảo dược! Chắc chắn là bảo dược được luyện ra từ những thứ quý giá. Cả đời này anh chưa từng thấy sức mạnh nào như thế.
Anh không dám do dự, vội vàng tập trung tinh thần và tiếp tục tiêu hóa: “Nghe nói mộ thiên cung chỉ có cung chủ mới được bước vào. Một bảo vật như vậy có thể tồn tại đến bây giờ có lẽ là vì cung chủ vào đây cũng không dám mở quan tài của tiền bối Diệp Nhượng Thiên ra”.
Lâm Chính suy nghĩ, cơ thể bắt đầu có sự thay đổi sau khi dùng viên đan dược thần kỳ.
Bên ngoài khu mộ thiên cung...
“Tới lúc rồi”.
Đại tôn trưởng đặt chén trà xuống và đứng dậy: “Phải đi lấy Lạc Linh Huyết rồi”.
“Đại tôn trưởng cẩn thận”, Tam tôn trưởng nói.
“Cẩn thận cái gì? Lẽ nào thằng đó vẫn chưa chết hay sao?”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười.
“Tôi không có ý đó?”, Tam tôn trưởng lắc đầu.
“Tóm lại là mọi người đợi ở đây là được”, Đại tôn trưởng thản nhiên nói rồi đi thẳng về khu mộ thiên cung.
“Mở cửa”.
“Vâng đại tôn trưởng”, người canh mộ lập tức mở cửa. Ngay sau tiếng ầm ầm vang lên thì đại tôn trưởng cũng biến mất trong khu mộ.
“Ông nói xem, đại tôn trưởng lấy được 10 giọt Lạc Linh Huyết sẽ xử lý như thế nào”, một điện chủ lên tiếng.
“Đương nhiên là giao lên cho cung chủ rồi”, Trịnh Thông Viễn khẽ cười.
“Cung chủ có được 10 giọt Lạc Linh Huyết thì sẽ trở thành kẻ vô địch”.
“Đúng vậy”.
“Thiên cung của chúng ta được vực dậy rồi”.
Đám đông cười ha ha, mắt ai cũng sáng rực. Đúng lúc này Tam tôn trưởng đột nhiên lên tiếng: “Ai nói là 10 giọt Lạc Linh Huyết thế?”
Đám đông giật mình nhìn Tam tôn trưởng. Ông ta lên tiếng: “Có lấy được hay không còn chưa biết”.
Dứt lời, tất cả nhìn nhau, họ hiểu ra ý của Tam tôn trưởng. Giao cho cung chủ sao? Đùa nhau chắc. Ai mà chẳng muốn có cho bằng được Lạc Linh Huyết.
Tam tôn trưởng nói vậy thì có khả năng Đại tôn trưởng có ý muốn thâu tóm hết số Lạc Linh Huyết đó. Nếu Tam tôn trưởng giúp ông ta che giấu thì có khi cũng được chia cho vài giọt...
“Sao thế? Tại sao mọi người lại không nói gì vậy? Có vấn đề gì sao?”, Tam tôn trưởng thản nhiên hỏi.
“Không không không. Không có vấn đề gì cả”.
“Đúng vậy, Đại tôn trưởng chỉ đi xử lý thi thể của cậu ta để cậu ta không làm ô nhiễm khu mộ của thiên cung mà thôi, chưa chắc đã lấy được Lạc Linh Huyết”.
“Đúng vậy”, mấy người điện chủ vội vàng cười, phụ họa theo.
“Rất tốt”, Tam tôn trưởng khẽ gật đầu: “Chuyện này làm theo những gì Đại tôn trưởng đã dặn. Đệ tử Lâm Chính, xông vào khu mộ thiên cung, có ý đồ ăn trộm bảo vật, Đại tôn trưởng phụng mệnh đi bắt. Còn về Lạc Linh Huyết thì không hề phát hiện ra! Biết chưa?”
“Chúng tôi biết rồi!”, đám đông vội vàng nhắc lại.
Tam tôn trưởng vuốt râu, ngồi xuống uống trà. Lúc này, Đại trưởng tôn đã bước xuống những bậc thang dài nối tới hành lang được thiết kế đầy các cơ quan.
“Thằng nhóc đó chắc là thịt nát xương tan rồi”, Đại tôn trưởng lầm bầm.
Thế nhưng khi nhìn về phía trước ông ta bỗng chau mày. Trong hành lang không có lấy bất cứ thứ gì ngoài đầu lâu xương cốt.
Không có máu. Không có thịt. Không có thi thể của Lâm Chính.
“Chuyện gì thế này...lẽ nào...thằng nhóc đó vẫn chưa chết sao?”, Đại tôn trưởng mặt tối sầm, hừ giọng và tiếp tục đóng toàn bộ các cơ quan của khu vực này. Ông ta đi sâu vào bên trong. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong lăng mộ, Đại tôn trưởng như muốn nổ tung.
Toàn bộ quan tài đều bị mở ra. Nhất là quan tài của cung chủ đầu tiên đã vỡ nát.
“Tên khốn Lâm Chính, cậu đã làm cái gì vậy?”, Đại tôn trưởng gào lên.
Chương 1960: Tôi có 30 giọt!
Nghe thấy tiếng gầm của Đại tôn trưởng, Lâm Chính từ từ mở mắt ra.
“Đại tôn trưởng, sao tôn trưởng lại đích thân xuống đây vậy?”, Lâm Chính đứng dậy, điềm đạm hỏi: “Tới thu dọn thi thể của đệ tử sao?”
“Được lắm Lâm Chính, dám mở quan tài của các vị cung chủ ra. Cậu quá ton gan, dám khinh thường sự tôn nghiêm dành cho thi thể của các vị cung chủ. Tội của cậu phải chết”, Đại tôn trưởng gào lên.
Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đại tôn trưởng, ở đây không có ai cả, tôn trưởng hà tất phải giả vờ. Tôi biết ông luôn muốn giết chết tôi để lấy Lạc Linh Huyết. Ông bảo tôi tới đây cũng là cố tình sắp xếp từ trước mà”.
Nghe tới đây Đại tôn trưởng lập tức trở nên đanh mặt, ông ta lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
“Lâm Chính, xem ra cậu không ngu nhỉ. Đúng vậy, đúng là tôi sắp xếp chuyện này là định lợi dụng cơ quan của khu mộ thiên cung để giết chết cậu. Nhưng thật không ngờ cậu lại có thể vượt qua được hết và tới được khu trung tâm của ngôi mộ. Thật khiến tôi bất ngờ. Xem ra cậu cũng có bản lĩnh đấy”, Đại tôn trưởng gật đầu.
“Đại tôn trưởng khá khen”.
“Haizz, đừng có vui mừng quá sớm. Cậu cũng nói rồi đấy, chúng ta đang ở trong khu mộ, trong này lại không có ai, ai mà biết được tôi giết cậu. Lâm Chính, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu được tình cảm lúc này của mình sao?”, Đại tôn trưởng mỉm cười.
“Tình cảnh của tôi thế nào đương nhiên tôi rõ, chỉ có điều là đại tôn trưởng có vẻ như không rõ tình cảm của mình đấy”, Lâm Chính nói.
“Tình cảm của tôi sao? Ý của cậu là gì?”, Đại tôn trưởng chau mày. Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại. Sau đó giơ màn hình lên cho Đại tôn trưởng.
Đại tôn trưởng giật mình. Ba chữ hiện lên trên màn hình. Tinh nhắn đã được gửi đi.
“Ý cậu là gì?”, Đại tôn trưởng hỏi.
“Tôi đã ghi lại lời ông vừa nói và gửi cho các đệ tử của thiên cung rồi. Tôi tin nhanh thôi, toàn bộ đệ tử của thiên cung sẽ truyền đoạn ghi âm này đi và cung chủ có lẽ cũng biết tại sao tôi lại xuất hiện ở khu mộ thiên cung này”, Lâm Chính cười nói.
Dứt lời Đại tôn trưởng trông vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại tung ra chiêu đó: “Được lắm nhóc. Cậu quả nhiên giảo hoạt. Xem ra đây cũng chính là lý do Trịnh điện chủ và Tam tôn trưởng đã bị thiệt vào lần trước”.
“Tôi chỉ cẩn thận hơn chút mà thôi”.
“Nhưng cậu làm vậy thì có tác dụng gì? Tôi sẽ giải thích cho cung chủ, rằng tôi nghĩ cho thiên cung Trường Sinh mà thôi. Trên người cậu có 10 giọt Lạc Linh Huyết, tới khi đó tôi chỉ cần giao 10 giọt này cho cung chủ thì cậu thấy cung chủ có trừng phạt tôi nữa không? Còn cậu, mặc dù cậu thông minh nhưng lại không nắm rõ tình hình. Cậu ghi loại đoạn hối thoại giữa tôi và cậu rồi phát đi thì đã làm sao? Cậu sắp thành người chết rồi mà còn quan tâm tới việc người đời có biết chân tướng sự việc hay không à?”, Đại tôn trưởng thản nhiên lên tiếng và từ từ bước về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh chỉ lắc đầu.
“Đại tôn trưởng, tôi thấy có một chuyện ông hiểu nhầm rồi”.
“Chuyện gì?”
“Tôi thấy nếu ông thật sự giết tôi thì cung chủ không những không phạt ông mà còn tặng thưởng lớn cho ông nữa”.
“Ồ? Tại sao cậu lại nói như vậy?”, Đại tôn trưởng cảm thấy tò mò. Lâm Chính chỉ giơ tay xắn ống tay áo rồi siết nắm đấm.
Vụt! Vô số điểm sáng phát ra từ cổ tay của anh.
Đại tôn trưởng thấy vậy thì co đồng tử: “Điều...điều này...”
“Thực tế tôi có 30 giọt Lạc Linh Huyết. Nếu ông giết chết tôi, giao cho cung chủ 30 giọt Lạc Linh Huyết thì ông cảm thấy cung chủ có thưởng cho ông không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Lúc này, Đại tôn trưởng cảm thấy dù đang vô cùng hào hứng thì vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh.
30 giọt...30 giọt đấy. Điên thật rồi! Thật sự là quá điên rồi! Đại tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại. Không phải 20 giọt mà là 30 giọt.
Đây là thứ mà một người có thể sở hữu được sao? Vô số người cả đời này có khi chỉ có được 1, 2 giọt. Lâm Chính rốt cuộc làm thế nào để có được 30 giọt vậy?
“Cơ thể võ thần cộng thêm 30 giọt...Lâm Chính, rốt cuộc cậu ăn ở thế nào mà may mắn thế?”, Đại tôn trưởng lên tiếng.
Thế nhưng đáp lại cậu trả lời của ông ta chỉ là giọng nói lạnh như băng của Lâm Chính: “Ăn ở thế nào sao? Đúng ra ông nên hỏi về những gì tôi phải trải qua mới đúng. Mỗi thứ này đều có một người chủ sở hữu, tôi chỉ cần giết người chủ nhân đó là lấy được thôi”.
Đại tôn trưởng co đồng tử nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Thú vị, xem ra hôm nay tôi phải bỏ ra chút công sức rồi. Được lắm, vậy thì để xem rốt cuộc 30 giọt của cậu có uy lực tới mức nào.
Đại tôn trưởng hừ giọng, bước về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính không hề ra tay mà chỉ lùi lại.
“Hừ, không dám ra tay à. Vậy thì bản tôn sẽ không khách khí nữa”, nói xong Đại tôn trưởng vung tay.
Vụt...Sáu cây châm giống như sáu thanh kiếm phóng về phía Lâm Chính.
Những cây châm lao đi, xé rách bầu không gian và dường như muốn khóa chặt vị trí của Lâm Chính.
Đại tôn trưởng lại tiếp tục ra tay.
Đúng lúc này...Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Số châm ghim thẳng vào người Lâm Chính.
“Cái gì?”, Đại tôn trưởng giật mình.