-
Chương 1931-1935
Chương 1931: Còn ai ý kiến gì nữa không?
Tiếp đãi nồng hậu?
Lăng chưởng môn nhíu mày suy tư.
Hóa ra Chấn Hám Sơn có suy nghĩ đó!
Nếu thật sự chiêu mộ Lâm Chính vào Tử Huyền Thiên thì sẽ là chuyện rất tốt cho Tử Huyền Thiên.
Yêu nghiệt như vậy có thể mang lại cho Tử Huyền Thiên không biết bao nhiêu lợi ích. Chưa nói tới gì khác, ít nhất là ở đại hội, Tử Huyền Thiên có thể dựa vào Lâm Chính để chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến người khác không dám xem thường.
Hơn nữa, nếu nói Lâm Chính bước lên con thuyền của Tử Huyền Thiên, có cậu ta, Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì trong một trăm năm tới.
Nghĩ đến đó, Lăng chưởng môn không khỏi gật đầu, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút lo nghĩ.
“Hám Sơn, đề nghị của ông rất hấp dẫn, nhưng… dù gì cậu ta cũng là đệ tử của thiên cung Trường Sinh… Ông nói cậu ta có mâu thuẫn với thiên cung, đó cũng chỉ là suy đoán của ông. Nếu sự thật không phải như vậy, hoàn cảnh của Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ rất khó xử”.
“Chưởng môn, chuyện này có thể điều tra, tôi muốn điều tra cũng không có gì khó. Huống hồ, tôi nói bọn họ có mâu thuẫn cũng là có bằng chứng”, Chấn Hám Sơn cười nói, sau đó kể lại những gì đã xảy ra khi đến thiên cung Trường Sinh khiêu chiến.
Lăng chưởng môn nghe vậy, hai mắt sáng bừng.
“Ông nói… trong tình huống biết rõ Lâm Chính bị thương, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh vẫn bất chấp lời phản đối của mọi người, ép cậu ta chiến đấu với Hạo Tâm?”.
“Phải, Tam tôn trưởng làm vậy chẳng khác nào dồn Lâm Chính vào chỗ chết, nhưng trên thực tế, thực lực Lâm Chính quá đáng sợ, Hạo Tâm không thể đánh bại. Lâm Chính lại chọn đóng kịch, không chiến thắng Hạo Tâm một cách dễ dàng, mà tỏ vẻ như muốn đồng quy vu tận với Hạo Tâm”.
“Vì sao cậu ta lại làm vậy?”.
“Đương nhiên là để lấy sự thương hại của mọi người, khiến Tam tôn trưởng rơi vào thế khó xử! Sau chuyện lần trước, đệ tử của thiên cung Trường Sinh có dị nghị về Tam tôn trưởng, danh tiếng của Lâm Chính trong các đệ tử thiên cung cũng vô cùng cao”.
“Đè ép Tam tôn trưởng để lấy lòng người, khiến Tam tôn trưởng mất đi uy tín của đệ tử… đó là đại kỵ!”.
“Tôi đoán Lâm Chính cũng là bất đắc dĩ! Trong tình huống đó, Tam tôn trưởng rõ ràng là muốn Lâm Chính chết. Nếu Lâm Chính không tìm kiếm sự ủng hộ của đệ tử, e rằng ngày hôm sau sẽ phải chết ở thiên cung Trường Sinh. Tam tôn trưởng có địa vị phi phàm trong thiên cung, năm cung mười điện trong thiên cung Trường Sinh đều đứng về phía Tam tôn trưởng, vậy thì Lâm Chính sẽ là đối tượng người người nhắm đến. Chắc chắn cậu ta sắp đi đến đường cùng. Bây giờ chúng ta quăng cành ô liu ra cho cậu ta, bảo vệ cậu ta, không để thiên cung hại cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cảm kích Tử Huyền Thiên chúng ta vô tận, đồng thời gia nhập Tử Huyền Thiên. Nếu vậy, Tử Huyền Thiên sẽ có được một yêu nghiệt tuyệt thế!”, Chấn Hám Sơn vội nói.
Lăng chưởng môn bị những lời nói này làm dao động, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
Ông ta vẫn do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Vậy ý ông là không xử phạt Lâm Chính? Nếu vậy, làm sao tôi ăn nói với những đệ tử này?”.
“Có vẻ chưởng môn lẫn lộn đầu đuôi rồi. Nguyên nhân chuyện này là từ đâu ra? Không phải là Vệ Tân Kiếm bị ức hiếp nên Lâm Chính mới đến đây sao? Nếu Vệ Tân Kiếm đã là nguồn gốc câu chuyện, chúng ta có thể bắt tay từ Vệ Tân Kiếm”.
Lăng chưởng môn nghe vậy lập tức bừng tỉnh.
“Được! Tốt lắm! Ông lui xuống đi”.
“Vâng, chưởng môn!”, Chấn Hám Sơn thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống.
Người ở dưới đều nhìn hai người, hoàn toàn không biết Chấn Hám Sơn thì thầm điều gì với Lăng chưởng môn.
“Chưởng môn, hãy mau mau bắt Lâm Chính! Con người này rất giảo hoạt, chậm trễ ắt sẽ có biến!”, thấy chưởng môn lần lữa không chịu hạ lệnh, Thanh Long đại sư huynh lo lắng có biến, lập tức tiến lên nói.
Lăng chưởng môn lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thanh Nhai, cậu đừng có làm to chuyện quá, chuyện này không giống như cậu nghĩ. Mới vừa rồi, tôi đã nói chuyện rõ ràng với Hám Sơn, chuyện này… có điểm khả nghi”.
“Khả nghi?”, Thanh Long đại sư huynh kinh ngạc.
Lăng chưởng môn nghiêng đầu: “Lúc trước Lâm Chính cần thứ gì để trị thương cho Tân Kiếm?”.
“Bẩm chưởng môn, là cỏ Tam Thánh”, Chấn Hám Sơn vội vàng chắp tay.
“Phê chuẩn! Mau đi lấy cỏ Tam Thánh cho Lâm Chính”, Lăng chưởng môn nói.
“Vâng!”, Chấn Hám Sơn lập tức đáp lại.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Ai nấy đều mở to mắt.
“Chưởng môn!”.
Chu Bích Như sốt ruột, vội vàng la lên.
“Không cần nói nhiều. Bích Như, chuyện lần này tôi vẫn phải điều tra rõ, không thể dựa vào lời của một phía mà đổ oan cho người khác”, Lăng chưởng môn nói.
“Người tốt? Chưởng môn, bây giờ là Lâm Chính làm đệ tử tông môn Chu Bích Như bị thương, các đệ tử tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải giả. Sao có chuyện đổ oan cho người tốt?”, Vi tổng chấp sự cũng vội vàng đứng dậy nói.
“Vậy Vệ Tân Kiếm thì sao?”, Lăng chưởng môn đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm giọng hỏi.
Nghe vậy, Vi tổng chấp sự sợ hãi, thoáng chốc không còn tiếng nói.
Đang yên đang lành, vì sao Lăng chưởng môn lại nhắc tới Vệ Tân Kiếm?
E rằng chỉ có một nguyên nhân, Lăng chưởng môn không định truy cứu trách nhiệm của Lâm Chính nữa.
Nếu không, chắc chắn chưởng môn không thể nào lại lôi người này ra.
Bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến Lăng chưởng môn phản cảm.
Vi tổng chấp sự lập tức cúi đầu, không lên tiếng nữa. Mặc dù trong mắt ông ta tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu, nhưng ông ta không thể nói gì thêm nữa.
Ngược lại, La các chủ vẫn chưa hiểu ý của Lăng chưởng môn, vội nói: “Chưởng môn, Vệ Tân Kiếm đó đã phản bội sư môn, mấy đứa Bích Như chỉ thanh lý môn hộ, hoàn toàn vô tội, xin chưởng môn minh giám! Tuyệt đối không thể thả Vệ Tân Kiếm đi được, Lâm Chính cũng phải nghiêm trị không tha. Nếu không, uy tín của Tử Huyền Thiên sẽ mất hết! Đệ tử cũng sẽ sinh lòng bất mãn”.
Dứt lời, những người khác đều nhìn về phía La các chủ.
La các chủ sửng sốt, cảm giác có gì đó không đúng.
Nhưng lời đã nói ra miệng, ông ta không thể thu về.
Khi ông ta nhìn về phía chưởng môn mới ý thức được tình hình không ổn.
Lúc này, chưởng môn đã đen sầm mặt, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
“Vậy La các chủ, ông nói xem nên làm thế nào?”,
“Chuyện đó…”, La các chủ rụt cổ, không dám lên tiếng.
“La các chủ, nói gì đi”, Lăng chưởng môn lại quát.
La các chủ vội vàng cúi đầu, run rẩy nói: “Tôi… Tôi cũng không biết…”.
“Không biết? Tôi thấy bình thường ông chỉ quan tâm việc tu luyện, bỏ dở chuyện của Tư Dương Các rồi. Ông sắp không biết xử lý sự việc trong tông môn thế nào rồi phải không? Vậy được, tôi sẽ cho ông cơ hội!”.
Nói đến đó, Lăng chưởng môn phất tay, nghiêm túc nói: “Từ ngày mai, Tử Dương Các đóng cửa, đệ tử trong các kể cả La các chủ đều không được rời khỏi Tử Dương Các nửa bước! Tất cả ngồi thiền đọc sách trong đó cho tôi!”.
“Hả? A… Chưởng môn…”, La các chủ sốt ruột, liên tục hét lên.
Nhưng Lăng chưởng môn không quan tâm, đã quyết định xong.
La các chủ muốn khóc, chỉ đành ngân ngấn nước mắt đáp lại.
“Tuân lệnh, chưởng môn…”.
“Lui xuống!”, Lăng chưởng môn lại quát lên.
La các chủ chắp tay, run rẩy rời khỏi đại điện.
“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”.
Lăng chưởng môn nghiêm nghị nhìn quanh mọi người, quát hỏi.
Lần này, trong đại điện yên lặng như tờ…
Chương 1932: Tôi đã tiến cử cậu với chưởng môn!
Lâm Chính quan sát thấy tất cả, không nói lời nào.
Đương nhiên, trong lòng anh không hiểu gì, tràn đầy nghi hoặc.
Đây là đang làm gì?
Đang yên đang lành, sao Lăng chưởng môn lại nói giúp anh?
Thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ!
Lâm Chính không hiểu ra sao.
Những người khác cũng đầy nghi vấn.
Lúc này, một đệ tử bưng khay đi tới.
Trên khay phủ khăn đỏ, một cọng rễ lộ ra bên ngoài khăn đỏ.
Ánh mắt mọi người tập trung lại.
Đệ tử đi đến trước mặt Lâm Chính, dâng khay đó lên, đồng thời gỡ khăn đỏ ra.
Một loài cây màu xanh sẫm thon dài xuất hiện.
“Cỏ Tam Thánh?”, đầu lông mày Lâm Chính khẽ chuyển động.
“Lâm Chính, cậu xin nó là để cứu Tân Kiếm, vậy thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn? Cầm lấy đi, cỏ Tam Thánh là của cậu, hi vọng cậu sẽ dùng nó thật tốt, sớm ngày giúp Tân Kiếm khỏe lại”, Lăng trưởng môn mỉm cười nói.
“Ồ?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên, cảm thấy không tin nổi: “Lăng chưởng môn hào phóng như vậy? Đây không phải vật tầm thường, vậy mà lại dễ dàng cho tôi như vậy?”.
“Lâm Chính, chuyện này nói cho cùng cũng là chúng tôi thất trách, mục đích của cậu là vì đệ tử Vệ Tân Kiếm của chúng tôi, vậy thì chúng ta nên hợp tác cùng nhau. Cậu và tôi đều là vì đệ tử, sao phải tàn sát lẫn nhau? Cậu thấy sao?”, Lăng chưởng môn nói.
Ánh mắt Lâm Chính hơi nghiêm nghị, không lên tiếng.
Trên thực tế, ngay cả anh cũng cảm thấy lý do này thật khiên cưỡng, càng đừng nói tới những người ở đây.
Nhưng cỏ Tam Thánh đã bày ra trước mắt, không thể nào không lấy.
Anh cầm lấy cỏ Tam Thánh trong khay, kiểm tra kỹ càng.
“Anh Lâm, là… là thật sao?”, Thu Phiến ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Là thật”, Lâm Chính càng nghi hoặc: “Sao Lăng chưởng môn lại cho tôi ngay như vậy? Hơn nữa, thái độ của ông ta… cũng khác một trời một vực so với trước kia. Thật kỳ lạ!”.
“Anh Lâm, có phải ông ta có âm mưu quỷ kế gì không?”.
“Có lẽ là không. Tôi đứng đây, nếu ông ta muốn hại tôi thì cứ xông lên là được, cần gì phải lòng vòng rắc rối như vậy. Một cơ thể võ thần vẫn chưa đủ để tôi chống lại cả Tử Huyền Thiên, tôi biết đạo lý đó, bọn họ chắc chắn cũng biết”, Lâm Chính nói.
“Tóm lại chúng ta phải cẩn thận một chút”, Thu Phiến run run nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó nói với Lăng chưởng môn: “Chưởng môn đã thẳng thắn như vậy, tôi vô cùng cảm kích. Chung quy đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm vẫn sẽ tu hành ở Tử Huyền Thiên, tôi nghĩ với tính cách của anh ta sẽ không nỡ rời khỏi đây, cho nên mong Lăng chưởng môn để ý quan tâm đồ đệ tôi nhiều hơn. Tôi xin tạm biệt trước!”.
“Ồ? Cậu vậy là muốn đi rồi sao? Không vội! Tôi còn muốn mở tiệc thết đãi cậu kia mà! Lâm Chính, cậu hãy ở lại đây thêm vài ngày rồi đi cũng không muộn”, Lăng chưởng môn lập tức đứng dậy nói.
“Đãi tiệc thì không cần, tôi còn có việc gấp, tạm biệt!”.
Lâm Chính nói, chắp tay chào, sau đó dẫn theo Thu Phiến rời đi.
Thu Phiến căng thẳng.
Vậy là đi rồi?
Bọn họ sẽ để cho đi?
E là Lâm Chính muốn ép bọn họ ra tay!
Tim Thu Phiến đập dữ dội, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính cũng nắm chặt tay, mấy cây châm bạc lóe sáng nơi đầu ngón tay anh, đồng thời dòng khí toàn thân cũng xao động.
Hiển nhiên, Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!
Nếu bọn họ quả thật có tâm tư gì thì tuyệt đối không thể để hai người các anh rời đi dễ dàng.
Quả nhiên!
Ngay lúc ấy Lăng chưởng môn hét lên: “Lâm Chính, chờ đã!”.
Lâm Chính lập tức căng thẳng hồi hộp.
Thu Phiến cũng đè nén nỗi sợ trong lòng, nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần chém giết.
Hai người đều nhìn về phía Lăng chưởng môn, tràn đầy cảnh giác.
Nhưng Lăng chưởng môn lại nghiêng đầu nhìn Chấn Hám Sơn: “Hám Sơn, ông đi tiễn Lâm Chính đi. Đường núi hiểm trở phức tạp, có người dẫn đường sẽ thuận tiện hơn”.
“Vâng!”, Chấn Hám Sơn gật đầu, sau đó đi về phía Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu Lâm, xin mời”.
Đồng tử Lâm Chính hơi nở to ra, không tin nổi nhìn Chấn Hám Sơn.
Ông ta không những không ngăn cản, mà còn… sai người đi tiễn?
“Được… Được…”.
Lâm Chính mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nuốt nước bọt, thận trọng quay người rời đi.
Không ai đuổi theo!
Không ai ngăn cản!
Chỉ có Chấn Hám Sơn đi phía trước dẫn đường!
Vừa ra khỏi đại điện, giọng nói của Lăng chưởng môn đã bay tới.
“Lâm Chính! Nếu có ngày cậu không còn chỗ nào để đi, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn mở rộng cho cậu!”.
Lâm Chính mờ mịt.
Anh không lên tiếng, hạ mí mắt suy nghĩ.
Cứ vậy đi thẳng đến cửa khe núi, nội tâm dậy sóng của anh mới dần dần hồi phục.
“Cậu Lâm, đến đây thôi, thứ cho tôi không tiễn cậu đi xa được, bảo trọng!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười, chắp tay nói.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, hỏi: “Chấn đại nhân, có thể nói cho tôi biết, vừa rồi ông đã nói gì với Lăng chưởng môn ở trên đó không?”.
“Không nói gì cả”.
“Thế sao? Thế thì vì sao thái độ của Lăng chưởng môn đối với tôi lại thay đổi lớn như vậy? Chấn đại nhân, tuy tôi không phải người thông minh, nhưng chắc chắn không ngốc! Ông cần gì phải gạt tôi?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chấn Hám Sơn vuốt râu cười nói: “Ha ha, được thôi, nếu cậu đã nói vậy thì tôi nói thật cho cậu là được. Thật không dám giấu, tôi chỉ nói một chuyện với chưởng môn”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi đã tiến cử cậu với chưởng môn”.
“Tiến cử?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Phải”, Chấn Hám Sơn vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi và chưởng môn đều hi vọng cậu có thể gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi!”.
Chương 1933: Kén khổng lồ
Lần này Lâm Chính xem như đã hiểu ra.
Hóa ra Lăng chưởng môn có ý đồ đó nên mới thay đổi thái độ với Lâm Chính như vậy…
“Lâm Chính, chưởng môn của chúng tôi là người trọng nhân tài, nhất là thiên tài yêu nghiệt có một không hai như cậu. Nếu cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, ông ấy chắc chắn sẽ dốc hết sức bồi dưỡng cậu, tập trung toàn bộ tài nguyên tốt nhất ở Tử Huyền Thiên cho cậu. Tiền đồ của cậu tất nhiên sẽ vô cùng xán lạn”, Chấn Hám Sơn nói huyên thuyên, cực kỳ kích động.
Lâm Chính nghe vậy lại mỉm cười: “Chắc các người biết tôi là đệ tử của thiên cung. Hiện nay thiên cung và Tử Huyền Thiên xảy ra xung đột, nếu tôi là yêu nghiệt vô song trong mắt các người thì tôi sẽ là một mối uy hiếp lớn đối với Tử Huyền Thiên, vì sao các ông không giết tôi mà lại muốn chiêu mộ tôi? Chẳng lẽ người của Tử Huyền Thiên đều ngây thơ như vậy, lỡ như không thành công thì chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?”.
Người bình thường chỉ chọn giết chứ không chọn chiêu mộ, cách làm của chưởng môn Tử Huyền Thiên khiến người ta không nhìn thấu.
“Lâm Chính, thật ra chủ trương ban đầu của chưởng môn là giết, nhưng tôi khuyên ông ấy vài câu, ông ấy đã quyết định muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên!”.
“Khuyên?”.
“Đúng, vì tôi nói với ông ấy, Lâm Chính cậu sẽ không ở lại thiên cung Trường Sinh lâu”, Chấn Hám Sơn tràn đầy tự tin nói.
“Sao lại cho là vậy?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này không phải rõ lắm rồi sao? Tam tôn trưởng không dung chứa cậu, nếu không, vì sao cậu lại một thân một mình đến Tử Huyền Thiên xin thuốc? Vì sao không thấy cao thủ của thiên cung trợ giúp cậu?”.
Lâm Chính không nói.
Chấn Hám Sơn lại cười: “Cỏ Tam Thánh này… có lẽ là thuốc cứu mạng cậu đúng không?”.
“Chấn đại nhân làm sao đoán được?”.
“Cậu một mình đến đây mạo hiểm vì đồ đệ? Nếu không phải vì cứu tính mạng bản thân thì ai lại liều mạng dấn thân vào nơi nguy hiểm như vậy? Giống như cậu nói lúc trước, tôi cũng không phải kẻ ngốc. Cậu và Vệ Tân Kiếm không có tình cảm sư đồ sâu nặng gì, nó chỉ là cái cớ để cậu danh chính ngôn thuận đến đòi lấy cỏ Tam Thánh, chỉ vậy mà thôi”, Chấn Hám Sơn cười ha ha nói.
Lâm Chính thở phù một hơi: “Chấn đại nhân quả nhiên thông tuệ, chút mánh khóe của tôi không qua mắt ông được!”.
“Tuy tôi nhìn thấu được thủ đoạn của cậu nhưng đã quá muộn. Đợi cậu làm xong mọi chuyện rồi tôi mới phát hiện, có muốn ngăn chặn cũng đã muộn. Lâm Chính, tuy tuổi cậu không lớn, nhưng lòng dạ sâu sắc khó mà tưởng tượng”, sâu trong đáy mắt Chấn Hám Sơn lóe lên vẻ kiêng dè.
Người này còn trẻ tuổi như vậy, nếu không chết yểu, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật chấn động một phương.
“Chấn đại nhân quá khen. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về rồi. Chấn đại nhân, lần sau gặp lại!”, Lâm Chính chắp tay.
“Cậu Lâm, tôi sẽ đợi cậu quay lại!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu cậu có gì khó khăn, cần Tử Huyền Thiên chúng tôi giúp đỡ thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số cá nhân của tôi”.
Nói xong thì đưa một tờ giấy tới.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Tạm biệt!”.
“Tạm biệt!”.
Lâm Chính dẫn theo Thu Phiến rời đi không ngoảnh đầu lại.
Chấn Hám Sơn đứng ở cửa khe núi, đưa mắt dõi theo từ xa.
Đợi Lâm Chính rời khỏi vùng đất vắng vẻ này, ra đường lớn bắt xe, Thu Phiến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lâm, mọi thứ… thật là điên rồ, tôi cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy!”, Thu Phiến vỗ ngực, cảm thấy sợ hãi nói.
“Chuyện điên rồ hơn còn ở phía sau”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Thu Phiến kinh hãi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Hai người đi xe suốt đêm về thiên cung Trường Sinh.
Vừa về thiên cung, Lâm Chính đã về phòng mình.
“Nghe đây, bắt đầu từ bây giờ đến chiều tối mai mặt trời lặn, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy tôi, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nghiêm túc nói với Thu Phiến.
Thu Phiến ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính định làm gì.
Rầm!
Cửa lớn bị đóng chặt, sau đó bên trong vang lên tiếng leng keng.
Sáng ngày hôm sau, một đệ tử đến sân nhà.
“Thu Phiến sư muội!”.
Đệ tử đó lên tiếng gọi.
Thu Phiến vừa tắm rửa xong vội vàng chạy ra, nhìn thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.
“Là Lý sư huynh này, Lý sư huynh có chuyện gì vậy?”.
Thu Phiến vội vàng hành lễ.
Lý sư huynh đó nhíu mày, hỏi: “Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu?”.
“Anh Lâm sao? Anh ấy đang ở trong phòng”.
“Trong phòng? Chiều hôm qua tôi tìm hai người sao không thấy bóng dáng hai người? Hai người đã đi đâu?”.
“Chuyện này…”, Thu Phiến hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, cô mau đi gọi Lâm sư đệ ra đây, sư phụ đang tìm cậu ta!”, Lý sư huynh quát khẽ.
“Sư phụ? Anh đang nói đến Nhị tôn trưởng sao?”, Thu Phiến căng thẳng.
“Đúng! Hôm qua sư phụ luôn đi tìm Lâm Chính, nhưng mãi không biết cậu ta đi đâu. Cô mau đi gọi cậu ta ra đây, sư phụ đang đợi cậu ta ở Thượng Thanh Cung, có chuyện gấp cần nói với cậu ta!”, Lý sư huynh nói.
“A… Cái đó… Được… Lý sư huynh, anh đợi một lúc, tôi sẽ đi gọi anh Lâm ngay…”.
Vẻ mặt Thu Phiến hơi khó coi, sau đó vẫn quay người chạy vào trong.
Cô ấy đứng trước cửa phòng Lâm Chính do dự một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, gõ cửa.
Cộc cộc cộc…
“Anh Lâm, anh dậy chưa? Nhị tôn trưởng đang tìm anh đấy!”.
Không ai trả lời.
Thu Phiến hoang mang, tiếp tục gõ cửa.
Nhưng trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Chuyện gì thế?
Chẳng lẽ anh còn đang ngủ?
Tim Thu Phiến đánh bộp, do dự một lúc rồi quyết định đẩy cửa vào.
Cạch!
Cửa được mở ra.
Nhưng… cảnh tượng trước mắt khiến Thu Phiến kinh ngạc.
Trong phòng hỗn loạn, không có một ai.
Chỉ có… một kén tằm!
Một cái kén khổng lồ!
Chương 1934: Khế ước sinh tử
Thu Phiến nhìn chằm chằm kén khổng lồ một lúc lâu, đầu óc mờ mịt.
Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy thứ nào như vậy?
“Anh Lâm!”.
Cô ấy thử hét với vào trong phòng.
Nhưng… trong phòng không có ai, không ai trả lời.
“Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”.
Thu Phiến lại hét lên, đồng thời tìm kiếm xung quanh.
Nhưng trong phòng chỉ có chừng đó, sao có thể giấu được một người sống sờ sờ?
“Sao lại không thấy đâu nữa?”.
Thu Phiến vô cùng hoang mang.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lâm Chính vào phòng.
Chẳng lẽ nhân lúc cô ấy không chú ý, Lâm Chính đã lén rời đi?
“Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu? Cậu ta đang ở trong đó sao?”.
Lý sư huynh ở bên ngoài hơi mất kiên nhẫn, vừa đi về phía này vừa hô lên.
Thu Phiến kinh ngạc, nghĩ tới lời dặn của Lâm Chính lúc trước, vội nói: “Lý sư huynh, anh đừng qua đây!”.
Bên ngoài Lý sư huynh đang đi đến gần lập tức sững sờ, bước chân dừng lại, ngạc nhiên nói: “Vì sao lại bảo tôi đừng qua đó?”.
Thu Phiến cũng ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc mới lắp bắp nói: “Vì… Vì anh Lâm không có ở đây… Anh có đến cũng vô dụng…”.
“Cậu ta chạy đi đâu rồi?”, Lý sư huynh ngạc nhiên hỏi.
“Tôi… Tôi cũng không biết… không biết anh ấy chạy đi đâu”.
Thu Phiến vội lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nói với Lý sư huynh ở không xa, sợ anh ta nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong phòng sẽ khó mà giải thích.
“Không biết đi đâu?”.
Lý sư huynh nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Đây là đang làm gì? Lâm Chính lại chơi trò biến mất? Cậu ta to gan thật, đang trốn sư phụ hay sao? Sư phụ tìm thế nào cũng không tìm được cậu ta. Chuyện này là sao? Tên đó có đặt sư phụ của chúng tôi ở trong mắt không?”.
Nói đến đó, Lý sư huynh đã vô cùng tức giận.
“Không không, Lý sư huynh, anh Lâm không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm… Anh ấy chỉ là… chỉ là…”, Thu Phiến lắp bắp, nhưng thực sự không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.
“Bớt nhiều lời, nếu Lâm Chính đã ngạo mạn như vậy thì tôi sẽ bẩm báo sự thật cho sư tôn là được!”.
Lý sư huynh tức giận nói, quay đầu đi.
“Lý sư huynh, đợi đã! Lý sư huynh!”.
Thu Phiến vội gọi.
Nhưng… anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Nhìn bóng lưng Lý sư huynh đi xa, Thu Phiến sốt ruột đến mức liên tục giậm chân.
Cô ấy vội vàng chạy vào phòng lần nữa.
Nhưng nhìn quanh thậm chí bò xuống dưới giường xem, nhưng cũng không tìm được chút dấu vết nào của Lâm Chính.
“Anh Lâm, rốt cuộc anh trốn đi đâu rồi?”.
Thu Phiến hơi tuyệt vọng.
…
Cùng lúc đó, Lý sư huynh tức giận chạy về Thượng Thanh Cung.
Nhưng hôm nay Thượng Thanh Cung đã khác trước kia.
Khi Lý sư huynh vội vã quay về Thượng Thanh Cung, toàn bộ đệ tử Thượng Thanh Cung đã tụ tập ở đại điện.
Nhị tôn trưởng ngồi ở phía trên chính giữa Thượng Thanh Cung, vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi gì đó.
Đệ tử Thượng Thanh Cung châu đầu ghé tai xì xầm với nhau, có vẻ đang nói chuyện gì đó.
Lý sư huynh chạy vào trong.
“Bái kiến sư tôn!”.
“Ừ, người đâu?”, Nhị tôn trưởng mở mắt ra, bình thản hỏi.
“Bẩm sư tôn, không tìm thấy”.
“Cái gì? Không tìm thấy?”, Nhị tôn trưởng sửng sốt.
Đệ tử xung quanh cũng ngạc nhiên.
“Lý Như, anh có ý gì? Một người sống sờ sờ sao lại không tìm thấy?”, một đệ tử lên tiếng hỏi.
Lý Như lắc đầu nói: “Con đã đến chỗ ở của Lâm Chính mấy lần nhưng không thấy ai, Thu Phiến cũng không biết cậu ta đi đâu. Sư phụ, theo con thấy, Lâm Chính chắc chắn là đang trốn chúng ta!”.
“Cái gì?”.
“Khốn nạn, ngay cả sư phụ mà cũng không mời được cậu ta?”.
“Làm giá cao thật!”.
“Cậu ta nghĩ mình là nhân vật nào lợi hại lắm sao, ngông cuồng đến thế, thật không coi ai ra gì!”.
“Thứ chó tha!”.
“Sư phụ, có lẽ nên dạy dỗ cậu ta một trận mới được!”.
Các đệ tử căm phẫn, ai nấy hùng hổ mắng chửi.
Sắc mặt của Nhị tôn trưởng cũng không được tự nhiên.
Đây là lần thứ hai ông ta phái người đi mời Lâm Chính, nhưng kết quả vẫn như vậy, sao có thể cảm thấy dễ chịu được?
Nhưng nghĩ tới dường như Lâm Chính có thái độ chống đối với việc điều trị cho mình, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cũng không nghĩ thêm nữa.
“Thôi được, đường là cậu ta tự chọn, nếu đã như vậy thì không gây khó dễ cho cậu ta nữa, cứ để cậu ta đi là được”, Nhị tôn trưởng phất tay nói.
“Vâng, sư tôn”.
Lý Như lùi sang một bên.
Lúc này, một đệ tử khác chạy vào Thượng Thanh Cung.
“Sư phụ! Người của Giang Hương Thư Các đã đến thiên cung Trường Sinh chúng ta, Đại tôn trưởng căn dặn Thượng Thanh Cung chúng ta tiếp đãi bọn họ. Bây giờ người bên Đại tôn trưởng đang dẫn Giang Hương Thư Các tới chỗ chúng ta, có lẽ mười phút nữa là sẽ tới Thượng Thanh Cung”, đệ tử đó vội vàng báo cáo.
“Giang Hương Thư Các vốn là tới đây vì tôi, đương nhiên Đại tôn trưởng sẽ giao cho tôi xử lý! Đừng vội, mọi thứ cứ làm theo những gì tôi dặn lúc trước là được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Vâng, sư phụ!”.
Mọi người cùng ngồi xuống.
Nhưng có nhiều người vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Cuối cùng, một đệ tử nhập thất ngồi ở vị trí không xa Nhị tôn trưởng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sư tôn, theo con biết Giang Hương Thư Các cũng là một tông môn y dược nổi tiếng xa gần, thực lực hùng hậu, nhưng xưa nay không hề đụng chạm gì với thiên cung Trường Sinh chúng ta. Hình như Thượng Thanh Cung chúng ta cũng không có quan hệ gì với bọn họ, vì sao người nói… Giang Hương Thư Các đến đây là vì người?”.
Nhị tôn trưởng lắc đầu, nói: “Chuyện này phải kể đến một lần làm nhiệm vụ tông môn vào ba năm trước, quá trình rất phức tạp, sư phụ cũng không nói chi tiết nữa”.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không dám hỏi tiếp.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài Thượng Thanh Cung vang lên một loạt tiếng bước chân.
Mọi người đều nhìn ra phía ngoài.
Một nhóm nam nữ trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh đi vào.
Đi đầu là một người phụ nữ trang điểm nhạt, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ để tóc dài, mặc áo choàng thư sinh màu trắng đen, hai tay chắp sau lưng. Lúc đi vào, ánh mắt người đó lập tức nhìn thẳng vào Nhị tôn trưởng, trên mặt nở nụ cười cực kỳ đắc ý.
“Nhị tôn trưởng, đã lâu không gặp, ông có khỏe không?”, người phụ nữ lên tiếng, không hề khách sáo.
“Giang Thục Hồng tổng giảng sư?”.
Nhị tôn trưởng đứng dậy, chắp tay: “Không ngờ lần này người mà Giang Hương Thư Các phái đến lại là bà, đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Nhị tôn trưởng, đến nước này rồi chúng ta đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa. Chuyện ba năm trước ông có còn nhớ không?”, người phụ nữ hỏi.
“Đương nhiên là nhớ”.
“Vậy thì tốt, nào, xin mời ký vào đây”.
Người phụ nữ lấy một tờ giấy ra đưa tới.
Đệ tử Thượng Thanh Cung ở cạnh vội vàng nhận lấy, chuẩn bị dâng lên cho Nhị tôn trưởng.
Nhưng khi anh ta vô tình nhìn lướt qua chữ trên tờ giấy thì vô cùng kinh ngạc, không khỏi la lên.
“A!”.
Giọng la đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
“Sư đệ, sao vậy?”.
Đại sư huynh Hồng Long của Thượng Thanh Cung đứng bật dậy, cất tiếng hỏi.
Đệ tử đó đột nhiên ngẩng đầu lên, tay run rẩy cầm tờ giấy, lắp bắp: “Đại sư huynh, đây… đây là khế ước sinh tử…”.
“Cái gì?”.
Mọi người lập tức biến sắc…
Chương 1935: Siêu Thể Đan
Đám đệ tử thất kinh. Đang yên đang lành tại sao lại thế này chứ?
“Sư phụ, điều này...”, đại sư huynh Hồng Long vội vàng nhìn về phía Nhị tôn trưởng.
“Khi đó để hoàn thành nhiệm vụ của tông môn mà đã đắc tội với Giang Hương Thư Các, gây ra mối họa ngày hôm nay. Đây là định mệnh rồi. Mọi người không cần phải lo lắng, đây là màn các cược giữa tôi và Giang Hương Thư Các, dù thắng thua ra sao thì cũng không liên quan tới mọi người”.
Nhị tôn trưởng thản nhiên nói: “Đưa khế ước sinh tử ra đi”.
“Điều này...”, đệ tử do dự.
“Sao thế? Còn phải để tôi lặp lại sao?”, Nhị tôn trưởng lên tiếng.
Người đệ tử đành phải làm theo. Nhị tôn trưởng cầm khế ước sinh tử, ký tên của mình lên.
“Rất tốt”, Giang Thục Hồng gật đầu hài lòng: “Không hổ danh là Nhị tôn trưởng, rất có uy tín”.
“Không cần phải nhiều lời, các vị chuẩn bị là được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Được”., Giang Thục Hồng vỗ tay, một người đàn ông lập tức đứng ra. Người đàn ông trông khá gầy gò, mặt tái nhợt, người còn da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, giống như một người suy dinh dưỡng.
Đám đông cảm thấy hết sức tò mò. Giang Hương Thư Các sao lại có một người như vậy chứ?
“Chúng ta đấu năm trận đi. Đây là học trò do đích thân tôi chỉ dạy. Trận đầu này do người này đại diện cho Giang Hương Thư Các khiêu chiến với Thượng Thanh Cung”, Giang Thục Hồng lên tiếng.
“Khiến chiến sao? Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Hồng Long lập tức hỏi.
“Sự việc không hề phức tạp, tôi ký khế ước sinh tử. Thượng Thanh Cung của chúng ta sẽ chiến đấu năm trận với Giang Hương Thư Các. Đương nhiên không phải do tôi và Giang tổng giảng sư đấu mà là đệ tử của hai bên. Bên nào có thể đánh bại được năm người của bên kia thì sẽ thắng”.
“Vì vậy tức là người thua sẽ phải chết ạ?”
“Nếu Thượng Thanh Cung thua, người làm thầy sẽ chết. Nếu Giang Hương Thư Các thua thì không ai chết, bọn họ có thể rời đi và chuyện này coi như kết thúc”, Nhị tôn trưởng nói.
“Cái gì?”, đám đệ tử trố tròn mắt, không thể chấp nhận được.
“Tôn trưởng, tại sao lại như vậy? Tôn trưởng đã nói rồi, ba năm trươc do tông môn cử tôn trưởng đi làm nhiệm vụ mới gây ra ân oán với Giang Hương Thư Các, như vậy thì chuyện này phải do tông môn giải quyết chứ? Tại sao tôn trưởng lại đứng ra ký khế ước sinh tử”, Hồng Long cảm thấy không cam tâm.
Đám đông cũng gật đầu đồng tình. Tông môn mặc kệ thì có phải là tuyệt tình quá không.
Thế nhưng Nhị tôn trưởng lắc đầu, không muốn nói gì thêm.
“Thực ra chuyện này cũng không có gì. Tôi tin mọi người. Mọi người do đích thân tôi bồi dưỡng, ai cũng đều giỏi giang cả, dù người của Giang Hương Thư Các tới khiêu chiến thì tôi cũng không sợ. Sao thế? Tôi tự tin với mọi người như vậy mà mọi người lại định thua bởi người của Giang Hương Thư Các sao?”
Câu nói đánh trúng vào điểm yếu của tất cả các đệ tử. Sao bọn họ không đồng ý cho được. Thế là tất cả gào lên: “Làm gì có chuyện? Đệ tử lại sợ bọn họ sao?”
“Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất đích sẽ dốc toàn lực”.
“Một Giang Hương Thư Các thôi mà, sao có thể làm gì được Thượng Thanh Cung chứ?”
“Để đệ tử lên”.
Ai cũng hừng hực khí thế, trông ra dáng lắm. Nhị tôn trưởng lẳng lặng gật đầu. Ông ta quay qua nhìn Lý Như và nói: “Tôi bảo cậu đi gọi Lâm Chính tới là muốn để cậu ta quan sát, đợi lát nữa quyết đấu chắc chắn mọi người sẽ được hời. Lâm Chính không tới được thì quay bằng điện thoại lại để khi nào cậu ấy rảnh cho cậu ấy xem vậy”.
“Sư phụ, Lâm Chính không coi ai ra gì, căn bản không coi người là sư phụ. Hà tất sư phụ phải đối xử với cậu ta như thế”, Lý Như cảm thấy không cam tâm bèn lên tiếng.
“Tôi đã nói rồi, Lâm Chính vẫn là đệ tử của tôi. Tôi là sư phụ của cậu ấy thì đương nhiên có nghĩa vụ phải dạy cậu ấy. Người này có thiên tài dị bẩm, là một kỳ tài, tôi phải dụng công đôi chút. Lý Như, cậu đừng nói nhiều nữa, làm theo những gì tôi nói là được”, Nhị tôn trưởng nghiêm giọng.
Lý Như siết chặt nắm đấm. Anh ta tức lắm nhưng không dám cãi lại, đành phải lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại video.
“Màn quyết đấu giữa chúng ta và Giang Hương Thư Các là y võ. Chỉ cần đánh bại là được. Trận đấu đầu tiên...Niếp Nam, đủ tự tin không?”, Nhị tôn trưởng thản nhiên lên tiếng.
“Sư phụ yên tâm. Đệ tử sớm đã muốn tham gia rồi”, một người đàn ông cao to và vô cùng nhanh nhạy bước ra.
Eo của người này có một túi châm, đôi mắt hừng hực chiến ý. Người này chắp tay: “Bằng hữu, xin mời”.
“Mời”, đối phương cũng đáp lại.
“Giang Mã, ra tay nhẹ chút, đừng để ảnh hưởng tới tình hữu nghị của Giang Hương Các và thiên cung”, Giang Thục Hồng nheo mắt, mỉm cười.
“Vâng giảng sư”, người tên Giang Mã gật đầu.
“Bắt đầu đi”.
Niếp Nam hét lớn, lấy châm ra ghim lên người để gia tăng sức mạnh và tốc độ, đồng thời điên cuồng lao về phía Giang Mã.
Giang Mã không hề sốt ruột, chỉ lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng. Trong nháy mắt, Giang Mã nhìn vô cùng yếu đuối bỗng có sự biến hóa tới mức ghê người. Cơ thể người này đột nhiên trở nên chắc nịch, cơ thịt nổi lên, khuôn mặt trắng bệch bỗng trở nên hồng hào, thậm chí là cả gân xanh cũng nổ lên theo.
Một người gầy dơ xương bỗng nhiên như biến thành một siêu nhân.
“Không hay rồi, đây là...Siêu Thể Đan”, Nhị tôn trưởng tái mặt.
Tiếp đãi nồng hậu?
Lăng chưởng môn nhíu mày suy tư.
Hóa ra Chấn Hám Sơn có suy nghĩ đó!
Nếu thật sự chiêu mộ Lâm Chính vào Tử Huyền Thiên thì sẽ là chuyện rất tốt cho Tử Huyền Thiên.
Yêu nghiệt như vậy có thể mang lại cho Tử Huyền Thiên không biết bao nhiêu lợi ích. Chưa nói tới gì khác, ít nhất là ở đại hội, Tử Huyền Thiên có thể dựa vào Lâm Chính để chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến người khác không dám xem thường.
Hơn nữa, nếu nói Lâm Chính bước lên con thuyền của Tử Huyền Thiên, có cậu ta, Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì trong một trăm năm tới.
Nghĩ đến đó, Lăng chưởng môn không khỏi gật đầu, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút lo nghĩ.
“Hám Sơn, đề nghị của ông rất hấp dẫn, nhưng… dù gì cậu ta cũng là đệ tử của thiên cung Trường Sinh… Ông nói cậu ta có mâu thuẫn với thiên cung, đó cũng chỉ là suy đoán của ông. Nếu sự thật không phải như vậy, hoàn cảnh của Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ rất khó xử”.
“Chưởng môn, chuyện này có thể điều tra, tôi muốn điều tra cũng không có gì khó. Huống hồ, tôi nói bọn họ có mâu thuẫn cũng là có bằng chứng”, Chấn Hám Sơn cười nói, sau đó kể lại những gì đã xảy ra khi đến thiên cung Trường Sinh khiêu chiến.
Lăng chưởng môn nghe vậy, hai mắt sáng bừng.
“Ông nói… trong tình huống biết rõ Lâm Chính bị thương, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh vẫn bất chấp lời phản đối của mọi người, ép cậu ta chiến đấu với Hạo Tâm?”.
“Phải, Tam tôn trưởng làm vậy chẳng khác nào dồn Lâm Chính vào chỗ chết, nhưng trên thực tế, thực lực Lâm Chính quá đáng sợ, Hạo Tâm không thể đánh bại. Lâm Chính lại chọn đóng kịch, không chiến thắng Hạo Tâm một cách dễ dàng, mà tỏ vẻ như muốn đồng quy vu tận với Hạo Tâm”.
“Vì sao cậu ta lại làm vậy?”.
“Đương nhiên là để lấy sự thương hại của mọi người, khiến Tam tôn trưởng rơi vào thế khó xử! Sau chuyện lần trước, đệ tử của thiên cung Trường Sinh có dị nghị về Tam tôn trưởng, danh tiếng của Lâm Chính trong các đệ tử thiên cung cũng vô cùng cao”.
“Đè ép Tam tôn trưởng để lấy lòng người, khiến Tam tôn trưởng mất đi uy tín của đệ tử… đó là đại kỵ!”.
“Tôi đoán Lâm Chính cũng là bất đắc dĩ! Trong tình huống đó, Tam tôn trưởng rõ ràng là muốn Lâm Chính chết. Nếu Lâm Chính không tìm kiếm sự ủng hộ của đệ tử, e rằng ngày hôm sau sẽ phải chết ở thiên cung Trường Sinh. Tam tôn trưởng có địa vị phi phàm trong thiên cung, năm cung mười điện trong thiên cung Trường Sinh đều đứng về phía Tam tôn trưởng, vậy thì Lâm Chính sẽ là đối tượng người người nhắm đến. Chắc chắn cậu ta sắp đi đến đường cùng. Bây giờ chúng ta quăng cành ô liu ra cho cậu ta, bảo vệ cậu ta, không để thiên cung hại cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cảm kích Tử Huyền Thiên chúng ta vô tận, đồng thời gia nhập Tử Huyền Thiên. Nếu vậy, Tử Huyền Thiên sẽ có được một yêu nghiệt tuyệt thế!”, Chấn Hám Sơn vội nói.
Lăng chưởng môn bị những lời nói này làm dao động, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
Ông ta vẫn do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Vậy ý ông là không xử phạt Lâm Chính? Nếu vậy, làm sao tôi ăn nói với những đệ tử này?”.
“Có vẻ chưởng môn lẫn lộn đầu đuôi rồi. Nguyên nhân chuyện này là từ đâu ra? Không phải là Vệ Tân Kiếm bị ức hiếp nên Lâm Chính mới đến đây sao? Nếu Vệ Tân Kiếm đã là nguồn gốc câu chuyện, chúng ta có thể bắt tay từ Vệ Tân Kiếm”.
Lăng chưởng môn nghe vậy lập tức bừng tỉnh.
“Được! Tốt lắm! Ông lui xuống đi”.
“Vâng, chưởng môn!”, Chấn Hám Sơn thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống.
Người ở dưới đều nhìn hai người, hoàn toàn không biết Chấn Hám Sơn thì thầm điều gì với Lăng chưởng môn.
“Chưởng môn, hãy mau mau bắt Lâm Chính! Con người này rất giảo hoạt, chậm trễ ắt sẽ có biến!”, thấy chưởng môn lần lữa không chịu hạ lệnh, Thanh Long đại sư huynh lo lắng có biến, lập tức tiến lên nói.
Lăng chưởng môn lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thanh Nhai, cậu đừng có làm to chuyện quá, chuyện này không giống như cậu nghĩ. Mới vừa rồi, tôi đã nói chuyện rõ ràng với Hám Sơn, chuyện này… có điểm khả nghi”.
“Khả nghi?”, Thanh Long đại sư huynh kinh ngạc.
Lăng chưởng môn nghiêng đầu: “Lúc trước Lâm Chính cần thứ gì để trị thương cho Tân Kiếm?”.
“Bẩm chưởng môn, là cỏ Tam Thánh”, Chấn Hám Sơn vội vàng chắp tay.
“Phê chuẩn! Mau đi lấy cỏ Tam Thánh cho Lâm Chính”, Lăng chưởng môn nói.
“Vâng!”, Chấn Hám Sơn lập tức đáp lại.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Ai nấy đều mở to mắt.
“Chưởng môn!”.
Chu Bích Như sốt ruột, vội vàng la lên.
“Không cần nói nhiều. Bích Như, chuyện lần này tôi vẫn phải điều tra rõ, không thể dựa vào lời của một phía mà đổ oan cho người khác”, Lăng chưởng môn nói.
“Người tốt? Chưởng môn, bây giờ là Lâm Chính làm đệ tử tông môn Chu Bích Như bị thương, các đệ tử tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải giả. Sao có chuyện đổ oan cho người tốt?”, Vi tổng chấp sự cũng vội vàng đứng dậy nói.
“Vậy Vệ Tân Kiếm thì sao?”, Lăng chưởng môn đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm giọng hỏi.
Nghe vậy, Vi tổng chấp sự sợ hãi, thoáng chốc không còn tiếng nói.
Đang yên đang lành, vì sao Lăng chưởng môn lại nhắc tới Vệ Tân Kiếm?
E rằng chỉ có một nguyên nhân, Lăng chưởng môn không định truy cứu trách nhiệm của Lâm Chính nữa.
Nếu không, chắc chắn chưởng môn không thể nào lại lôi người này ra.
Bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến Lăng chưởng môn phản cảm.
Vi tổng chấp sự lập tức cúi đầu, không lên tiếng nữa. Mặc dù trong mắt ông ta tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu, nhưng ông ta không thể nói gì thêm nữa.
Ngược lại, La các chủ vẫn chưa hiểu ý của Lăng chưởng môn, vội nói: “Chưởng môn, Vệ Tân Kiếm đó đã phản bội sư môn, mấy đứa Bích Như chỉ thanh lý môn hộ, hoàn toàn vô tội, xin chưởng môn minh giám! Tuyệt đối không thể thả Vệ Tân Kiếm đi được, Lâm Chính cũng phải nghiêm trị không tha. Nếu không, uy tín của Tử Huyền Thiên sẽ mất hết! Đệ tử cũng sẽ sinh lòng bất mãn”.
Dứt lời, những người khác đều nhìn về phía La các chủ.
La các chủ sửng sốt, cảm giác có gì đó không đúng.
Nhưng lời đã nói ra miệng, ông ta không thể thu về.
Khi ông ta nhìn về phía chưởng môn mới ý thức được tình hình không ổn.
Lúc này, chưởng môn đã đen sầm mặt, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
“Vậy La các chủ, ông nói xem nên làm thế nào?”,
“Chuyện đó…”, La các chủ rụt cổ, không dám lên tiếng.
“La các chủ, nói gì đi”, Lăng chưởng môn lại quát.
La các chủ vội vàng cúi đầu, run rẩy nói: “Tôi… Tôi cũng không biết…”.
“Không biết? Tôi thấy bình thường ông chỉ quan tâm việc tu luyện, bỏ dở chuyện của Tư Dương Các rồi. Ông sắp không biết xử lý sự việc trong tông môn thế nào rồi phải không? Vậy được, tôi sẽ cho ông cơ hội!”.
Nói đến đó, Lăng chưởng môn phất tay, nghiêm túc nói: “Từ ngày mai, Tử Dương Các đóng cửa, đệ tử trong các kể cả La các chủ đều không được rời khỏi Tử Dương Các nửa bước! Tất cả ngồi thiền đọc sách trong đó cho tôi!”.
“Hả? A… Chưởng môn…”, La các chủ sốt ruột, liên tục hét lên.
Nhưng Lăng chưởng môn không quan tâm, đã quyết định xong.
La các chủ muốn khóc, chỉ đành ngân ngấn nước mắt đáp lại.
“Tuân lệnh, chưởng môn…”.
“Lui xuống!”, Lăng chưởng môn lại quát lên.
La các chủ chắp tay, run rẩy rời khỏi đại điện.
“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”.
Lăng chưởng môn nghiêm nghị nhìn quanh mọi người, quát hỏi.
Lần này, trong đại điện yên lặng như tờ…
Chương 1932: Tôi đã tiến cử cậu với chưởng môn!
Lâm Chính quan sát thấy tất cả, không nói lời nào.
Đương nhiên, trong lòng anh không hiểu gì, tràn đầy nghi hoặc.
Đây là đang làm gì?
Đang yên đang lành, sao Lăng chưởng môn lại nói giúp anh?
Thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ!
Lâm Chính không hiểu ra sao.
Những người khác cũng đầy nghi vấn.
Lúc này, một đệ tử bưng khay đi tới.
Trên khay phủ khăn đỏ, một cọng rễ lộ ra bên ngoài khăn đỏ.
Ánh mắt mọi người tập trung lại.
Đệ tử đi đến trước mặt Lâm Chính, dâng khay đó lên, đồng thời gỡ khăn đỏ ra.
Một loài cây màu xanh sẫm thon dài xuất hiện.
“Cỏ Tam Thánh?”, đầu lông mày Lâm Chính khẽ chuyển động.
“Lâm Chính, cậu xin nó là để cứu Tân Kiếm, vậy thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn? Cầm lấy đi, cỏ Tam Thánh là của cậu, hi vọng cậu sẽ dùng nó thật tốt, sớm ngày giúp Tân Kiếm khỏe lại”, Lăng trưởng môn mỉm cười nói.
“Ồ?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên, cảm thấy không tin nổi: “Lăng chưởng môn hào phóng như vậy? Đây không phải vật tầm thường, vậy mà lại dễ dàng cho tôi như vậy?”.
“Lâm Chính, chuyện này nói cho cùng cũng là chúng tôi thất trách, mục đích của cậu là vì đệ tử Vệ Tân Kiếm của chúng tôi, vậy thì chúng ta nên hợp tác cùng nhau. Cậu và tôi đều là vì đệ tử, sao phải tàn sát lẫn nhau? Cậu thấy sao?”, Lăng chưởng môn nói.
Ánh mắt Lâm Chính hơi nghiêm nghị, không lên tiếng.
Trên thực tế, ngay cả anh cũng cảm thấy lý do này thật khiên cưỡng, càng đừng nói tới những người ở đây.
Nhưng cỏ Tam Thánh đã bày ra trước mắt, không thể nào không lấy.
Anh cầm lấy cỏ Tam Thánh trong khay, kiểm tra kỹ càng.
“Anh Lâm, là… là thật sao?”, Thu Phiến ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Là thật”, Lâm Chính càng nghi hoặc: “Sao Lăng chưởng môn lại cho tôi ngay như vậy? Hơn nữa, thái độ của ông ta… cũng khác một trời một vực so với trước kia. Thật kỳ lạ!”.
“Anh Lâm, có phải ông ta có âm mưu quỷ kế gì không?”.
“Có lẽ là không. Tôi đứng đây, nếu ông ta muốn hại tôi thì cứ xông lên là được, cần gì phải lòng vòng rắc rối như vậy. Một cơ thể võ thần vẫn chưa đủ để tôi chống lại cả Tử Huyền Thiên, tôi biết đạo lý đó, bọn họ chắc chắn cũng biết”, Lâm Chính nói.
“Tóm lại chúng ta phải cẩn thận một chút”, Thu Phiến run run nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó nói với Lăng chưởng môn: “Chưởng môn đã thẳng thắn như vậy, tôi vô cùng cảm kích. Chung quy đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm vẫn sẽ tu hành ở Tử Huyền Thiên, tôi nghĩ với tính cách của anh ta sẽ không nỡ rời khỏi đây, cho nên mong Lăng chưởng môn để ý quan tâm đồ đệ tôi nhiều hơn. Tôi xin tạm biệt trước!”.
“Ồ? Cậu vậy là muốn đi rồi sao? Không vội! Tôi còn muốn mở tiệc thết đãi cậu kia mà! Lâm Chính, cậu hãy ở lại đây thêm vài ngày rồi đi cũng không muộn”, Lăng chưởng môn lập tức đứng dậy nói.
“Đãi tiệc thì không cần, tôi còn có việc gấp, tạm biệt!”.
Lâm Chính nói, chắp tay chào, sau đó dẫn theo Thu Phiến rời đi.
Thu Phiến căng thẳng.
Vậy là đi rồi?
Bọn họ sẽ để cho đi?
E là Lâm Chính muốn ép bọn họ ra tay!
Tim Thu Phiến đập dữ dội, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính cũng nắm chặt tay, mấy cây châm bạc lóe sáng nơi đầu ngón tay anh, đồng thời dòng khí toàn thân cũng xao động.
Hiển nhiên, Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!
Nếu bọn họ quả thật có tâm tư gì thì tuyệt đối không thể để hai người các anh rời đi dễ dàng.
Quả nhiên!
Ngay lúc ấy Lăng chưởng môn hét lên: “Lâm Chính, chờ đã!”.
Lâm Chính lập tức căng thẳng hồi hộp.
Thu Phiến cũng đè nén nỗi sợ trong lòng, nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần chém giết.
Hai người đều nhìn về phía Lăng chưởng môn, tràn đầy cảnh giác.
Nhưng Lăng chưởng môn lại nghiêng đầu nhìn Chấn Hám Sơn: “Hám Sơn, ông đi tiễn Lâm Chính đi. Đường núi hiểm trở phức tạp, có người dẫn đường sẽ thuận tiện hơn”.
“Vâng!”, Chấn Hám Sơn gật đầu, sau đó đi về phía Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu Lâm, xin mời”.
Đồng tử Lâm Chính hơi nở to ra, không tin nổi nhìn Chấn Hám Sơn.
Ông ta không những không ngăn cản, mà còn… sai người đi tiễn?
“Được… Được…”.
Lâm Chính mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nuốt nước bọt, thận trọng quay người rời đi.
Không ai đuổi theo!
Không ai ngăn cản!
Chỉ có Chấn Hám Sơn đi phía trước dẫn đường!
Vừa ra khỏi đại điện, giọng nói của Lăng chưởng môn đã bay tới.
“Lâm Chính! Nếu có ngày cậu không còn chỗ nào để đi, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn mở rộng cho cậu!”.
Lâm Chính mờ mịt.
Anh không lên tiếng, hạ mí mắt suy nghĩ.
Cứ vậy đi thẳng đến cửa khe núi, nội tâm dậy sóng của anh mới dần dần hồi phục.
“Cậu Lâm, đến đây thôi, thứ cho tôi không tiễn cậu đi xa được, bảo trọng!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười, chắp tay nói.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, hỏi: “Chấn đại nhân, có thể nói cho tôi biết, vừa rồi ông đã nói gì với Lăng chưởng môn ở trên đó không?”.
“Không nói gì cả”.
“Thế sao? Thế thì vì sao thái độ của Lăng chưởng môn đối với tôi lại thay đổi lớn như vậy? Chấn đại nhân, tuy tôi không phải người thông minh, nhưng chắc chắn không ngốc! Ông cần gì phải gạt tôi?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chấn Hám Sơn vuốt râu cười nói: “Ha ha, được thôi, nếu cậu đã nói vậy thì tôi nói thật cho cậu là được. Thật không dám giấu, tôi chỉ nói một chuyện với chưởng môn”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi đã tiến cử cậu với chưởng môn”.
“Tiến cử?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Phải”, Chấn Hám Sơn vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi và chưởng môn đều hi vọng cậu có thể gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi!”.
Chương 1933: Kén khổng lồ
Lần này Lâm Chính xem như đã hiểu ra.
Hóa ra Lăng chưởng môn có ý đồ đó nên mới thay đổi thái độ với Lâm Chính như vậy…
“Lâm Chính, chưởng môn của chúng tôi là người trọng nhân tài, nhất là thiên tài yêu nghiệt có một không hai như cậu. Nếu cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, ông ấy chắc chắn sẽ dốc hết sức bồi dưỡng cậu, tập trung toàn bộ tài nguyên tốt nhất ở Tử Huyền Thiên cho cậu. Tiền đồ của cậu tất nhiên sẽ vô cùng xán lạn”, Chấn Hám Sơn nói huyên thuyên, cực kỳ kích động.
Lâm Chính nghe vậy lại mỉm cười: “Chắc các người biết tôi là đệ tử của thiên cung. Hiện nay thiên cung và Tử Huyền Thiên xảy ra xung đột, nếu tôi là yêu nghiệt vô song trong mắt các người thì tôi sẽ là một mối uy hiếp lớn đối với Tử Huyền Thiên, vì sao các ông không giết tôi mà lại muốn chiêu mộ tôi? Chẳng lẽ người của Tử Huyền Thiên đều ngây thơ như vậy, lỡ như không thành công thì chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?”.
Người bình thường chỉ chọn giết chứ không chọn chiêu mộ, cách làm của chưởng môn Tử Huyền Thiên khiến người ta không nhìn thấu.
“Lâm Chính, thật ra chủ trương ban đầu của chưởng môn là giết, nhưng tôi khuyên ông ấy vài câu, ông ấy đã quyết định muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên!”.
“Khuyên?”.
“Đúng, vì tôi nói với ông ấy, Lâm Chính cậu sẽ không ở lại thiên cung Trường Sinh lâu”, Chấn Hám Sơn tràn đầy tự tin nói.
“Sao lại cho là vậy?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này không phải rõ lắm rồi sao? Tam tôn trưởng không dung chứa cậu, nếu không, vì sao cậu lại một thân một mình đến Tử Huyền Thiên xin thuốc? Vì sao không thấy cao thủ của thiên cung trợ giúp cậu?”.
Lâm Chính không nói.
Chấn Hám Sơn lại cười: “Cỏ Tam Thánh này… có lẽ là thuốc cứu mạng cậu đúng không?”.
“Chấn đại nhân làm sao đoán được?”.
“Cậu một mình đến đây mạo hiểm vì đồ đệ? Nếu không phải vì cứu tính mạng bản thân thì ai lại liều mạng dấn thân vào nơi nguy hiểm như vậy? Giống như cậu nói lúc trước, tôi cũng không phải kẻ ngốc. Cậu và Vệ Tân Kiếm không có tình cảm sư đồ sâu nặng gì, nó chỉ là cái cớ để cậu danh chính ngôn thuận đến đòi lấy cỏ Tam Thánh, chỉ vậy mà thôi”, Chấn Hám Sơn cười ha ha nói.
Lâm Chính thở phù một hơi: “Chấn đại nhân quả nhiên thông tuệ, chút mánh khóe của tôi không qua mắt ông được!”.
“Tuy tôi nhìn thấu được thủ đoạn của cậu nhưng đã quá muộn. Đợi cậu làm xong mọi chuyện rồi tôi mới phát hiện, có muốn ngăn chặn cũng đã muộn. Lâm Chính, tuy tuổi cậu không lớn, nhưng lòng dạ sâu sắc khó mà tưởng tượng”, sâu trong đáy mắt Chấn Hám Sơn lóe lên vẻ kiêng dè.
Người này còn trẻ tuổi như vậy, nếu không chết yểu, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật chấn động một phương.
“Chấn đại nhân quá khen. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về rồi. Chấn đại nhân, lần sau gặp lại!”, Lâm Chính chắp tay.
“Cậu Lâm, tôi sẽ đợi cậu quay lại!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu cậu có gì khó khăn, cần Tử Huyền Thiên chúng tôi giúp đỡ thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số cá nhân của tôi”.
Nói xong thì đưa một tờ giấy tới.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Tạm biệt!”.
“Tạm biệt!”.
Lâm Chính dẫn theo Thu Phiến rời đi không ngoảnh đầu lại.
Chấn Hám Sơn đứng ở cửa khe núi, đưa mắt dõi theo từ xa.
Đợi Lâm Chính rời khỏi vùng đất vắng vẻ này, ra đường lớn bắt xe, Thu Phiến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lâm, mọi thứ… thật là điên rồ, tôi cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy!”, Thu Phiến vỗ ngực, cảm thấy sợ hãi nói.
“Chuyện điên rồ hơn còn ở phía sau”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Thu Phiến kinh hãi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Hai người đi xe suốt đêm về thiên cung Trường Sinh.
Vừa về thiên cung, Lâm Chính đã về phòng mình.
“Nghe đây, bắt đầu từ bây giờ đến chiều tối mai mặt trời lặn, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy tôi, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nghiêm túc nói với Thu Phiến.
Thu Phiến ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính định làm gì.
Rầm!
Cửa lớn bị đóng chặt, sau đó bên trong vang lên tiếng leng keng.
Sáng ngày hôm sau, một đệ tử đến sân nhà.
“Thu Phiến sư muội!”.
Đệ tử đó lên tiếng gọi.
Thu Phiến vừa tắm rửa xong vội vàng chạy ra, nhìn thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.
“Là Lý sư huynh này, Lý sư huynh có chuyện gì vậy?”.
Thu Phiến vội vàng hành lễ.
Lý sư huynh đó nhíu mày, hỏi: “Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu?”.
“Anh Lâm sao? Anh ấy đang ở trong phòng”.
“Trong phòng? Chiều hôm qua tôi tìm hai người sao không thấy bóng dáng hai người? Hai người đã đi đâu?”.
“Chuyện này…”, Thu Phiến hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, cô mau đi gọi Lâm sư đệ ra đây, sư phụ đang tìm cậu ta!”, Lý sư huynh quát khẽ.
“Sư phụ? Anh đang nói đến Nhị tôn trưởng sao?”, Thu Phiến căng thẳng.
“Đúng! Hôm qua sư phụ luôn đi tìm Lâm Chính, nhưng mãi không biết cậu ta đi đâu. Cô mau đi gọi cậu ta ra đây, sư phụ đang đợi cậu ta ở Thượng Thanh Cung, có chuyện gấp cần nói với cậu ta!”, Lý sư huynh nói.
“A… Cái đó… Được… Lý sư huynh, anh đợi một lúc, tôi sẽ đi gọi anh Lâm ngay…”.
Vẻ mặt Thu Phiến hơi khó coi, sau đó vẫn quay người chạy vào trong.
Cô ấy đứng trước cửa phòng Lâm Chính do dự một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, gõ cửa.
Cộc cộc cộc…
“Anh Lâm, anh dậy chưa? Nhị tôn trưởng đang tìm anh đấy!”.
Không ai trả lời.
Thu Phiến hoang mang, tiếp tục gõ cửa.
Nhưng trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Chuyện gì thế?
Chẳng lẽ anh còn đang ngủ?
Tim Thu Phiến đánh bộp, do dự một lúc rồi quyết định đẩy cửa vào.
Cạch!
Cửa được mở ra.
Nhưng… cảnh tượng trước mắt khiến Thu Phiến kinh ngạc.
Trong phòng hỗn loạn, không có một ai.
Chỉ có… một kén tằm!
Một cái kén khổng lồ!
Chương 1934: Khế ước sinh tử
Thu Phiến nhìn chằm chằm kén khổng lồ một lúc lâu, đầu óc mờ mịt.
Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy thứ nào như vậy?
“Anh Lâm!”.
Cô ấy thử hét với vào trong phòng.
Nhưng… trong phòng không có ai, không ai trả lời.
“Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”.
Thu Phiến lại hét lên, đồng thời tìm kiếm xung quanh.
Nhưng trong phòng chỉ có chừng đó, sao có thể giấu được một người sống sờ sờ?
“Sao lại không thấy đâu nữa?”.
Thu Phiến vô cùng hoang mang.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lâm Chính vào phòng.
Chẳng lẽ nhân lúc cô ấy không chú ý, Lâm Chính đã lén rời đi?
“Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu? Cậu ta đang ở trong đó sao?”.
Lý sư huynh ở bên ngoài hơi mất kiên nhẫn, vừa đi về phía này vừa hô lên.
Thu Phiến kinh ngạc, nghĩ tới lời dặn của Lâm Chính lúc trước, vội nói: “Lý sư huynh, anh đừng qua đây!”.
Bên ngoài Lý sư huynh đang đi đến gần lập tức sững sờ, bước chân dừng lại, ngạc nhiên nói: “Vì sao lại bảo tôi đừng qua đó?”.
Thu Phiến cũng ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc mới lắp bắp nói: “Vì… Vì anh Lâm không có ở đây… Anh có đến cũng vô dụng…”.
“Cậu ta chạy đi đâu rồi?”, Lý sư huynh ngạc nhiên hỏi.
“Tôi… Tôi cũng không biết… không biết anh ấy chạy đi đâu”.
Thu Phiến vội lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nói với Lý sư huynh ở không xa, sợ anh ta nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong phòng sẽ khó mà giải thích.
“Không biết đi đâu?”.
Lý sư huynh nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Đây là đang làm gì? Lâm Chính lại chơi trò biến mất? Cậu ta to gan thật, đang trốn sư phụ hay sao? Sư phụ tìm thế nào cũng không tìm được cậu ta. Chuyện này là sao? Tên đó có đặt sư phụ của chúng tôi ở trong mắt không?”.
Nói đến đó, Lý sư huynh đã vô cùng tức giận.
“Không không, Lý sư huynh, anh Lâm không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm… Anh ấy chỉ là… chỉ là…”, Thu Phiến lắp bắp, nhưng thực sự không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.
“Bớt nhiều lời, nếu Lâm Chính đã ngạo mạn như vậy thì tôi sẽ bẩm báo sự thật cho sư tôn là được!”.
Lý sư huynh tức giận nói, quay đầu đi.
“Lý sư huynh, đợi đã! Lý sư huynh!”.
Thu Phiến vội gọi.
Nhưng… anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Nhìn bóng lưng Lý sư huynh đi xa, Thu Phiến sốt ruột đến mức liên tục giậm chân.
Cô ấy vội vàng chạy vào phòng lần nữa.
Nhưng nhìn quanh thậm chí bò xuống dưới giường xem, nhưng cũng không tìm được chút dấu vết nào của Lâm Chính.
“Anh Lâm, rốt cuộc anh trốn đi đâu rồi?”.
Thu Phiến hơi tuyệt vọng.
…
Cùng lúc đó, Lý sư huynh tức giận chạy về Thượng Thanh Cung.
Nhưng hôm nay Thượng Thanh Cung đã khác trước kia.
Khi Lý sư huynh vội vã quay về Thượng Thanh Cung, toàn bộ đệ tử Thượng Thanh Cung đã tụ tập ở đại điện.
Nhị tôn trưởng ngồi ở phía trên chính giữa Thượng Thanh Cung, vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi gì đó.
Đệ tử Thượng Thanh Cung châu đầu ghé tai xì xầm với nhau, có vẻ đang nói chuyện gì đó.
Lý sư huynh chạy vào trong.
“Bái kiến sư tôn!”.
“Ừ, người đâu?”, Nhị tôn trưởng mở mắt ra, bình thản hỏi.
“Bẩm sư tôn, không tìm thấy”.
“Cái gì? Không tìm thấy?”, Nhị tôn trưởng sửng sốt.
Đệ tử xung quanh cũng ngạc nhiên.
“Lý Như, anh có ý gì? Một người sống sờ sờ sao lại không tìm thấy?”, một đệ tử lên tiếng hỏi.
Lý Như lắc đầu nói: “Con đã đến chỗ ở của Lâm Chính mấy lần nhưng không thấy ai, Thu Phiến cũng không biết cậu ta đi đâu. Sư phụ, theo con thấy, Lâm Chính chắc chắn là đang trốn chúng ta!”.
“Cái gì?”.
“Khốn nạn, ngay cả sư phụ mà cũng không mời được cậu ta?”.
“Làm giá cao thật!”.
“Cậu ta nghĩ mình là nhân vật nào lợi hại lắm sao, ngông cuồng đến thế, thật không coi ai ra gì!”.
“Thứ chó tha!”.
“Sư phụ, có lẽ nên dạy dỗ cậu ta một trận mới được!”.
Các đệ tử căm phẫn, ai nấy hùng hổ mắng chửi.
Sắc mặt của Nhị tôn trưởng cũng không được tự nhiên.
Đây là lần thứ hai ông ta phái người đi mời Lâm Chính, nhưng kết quả vẫn như vậy, sao có thể cảm thấy dễ chịu được?
Nhưng nghĩ tới dường như Lâm Chính có thái độ chống đối với việc điều trị cho mình, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cũng không nghĩ thêm nữa.
“Thôi được, đường là cậu ta tự chọn, nếu đã như vậy thì không gây khó dễ cho cậu ta nữa, cứ để cậu ta đi là được”, Nhị tôn trưởng phất tay nói.
“Vâng, sư tôn”.
Lý Như lùi sang một bên.
Lúc này, một đệ tử khác chạy vào Thượng Thanh Cung.
“Sư phụ! Người của Giang Hương Thư Các đã đến thiên cung Trường Sinh chúng ta, Đại tôn trưởng căn dặn Thượng Thanh Cung chúng ta tiếp đãi bọn họ. Bây giờ người bên Đại tôn trưởng đang dẫn Giang Hương Thư Các tới chỗ chúng ta, có lẽ mười phút nữa là sẽ tới Thượng Thanh Cung”, đệ tử đó vội vàng báo cáo.
“Giang Hương Thư Các vốn là tới đây vì tôi, đương nhiên Đại tôn trưởng sẽ giao cho tôi xử lý! Đừng vội, mọi thứ cứ làm theo những gì tôi dặn lúc trước là được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Vâng, sư phụ!”.
Mọi người cùng ngồi xuống.
Nhưng có nhiều người vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Cuối cùng, một đệ tử nhập thất ngồi ở vị trí không xa Nhị tôn trưởng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sư tôn, theo con biết Giang Hương Thư Các cũng là một tông môn y dược nổi tiếng xa gần, thực lực hùng hậu, nhưng xưa nay không hề đụng chạm gì với thiên cung Trường Sinh chúng ta. Hình như Thượng Thanh Cung chúng ta cũng không có quan hệ gì với bọn họ, vì sao người nói… Giang Hương Thư Các đến đây là vì người?”.
Nhị tôn trưởng lắc đầu, nói: “Chuyện này phải kể đến một lần làm nhiệm vụ tông môn vào ba năm trước, quá trình rất phức tạp, sư phụ cũng không nói chi tiết nữa”.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không dám hỏi tiếp.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài Thượng Thanh Cung vang lên một loạt tiếng bước chân.
Mọi người đều nhìn ra phía ngoài.
Một nhóm nam nữ trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh đi vào.
Đi đầu là một người phụ nữ trang điểm nhạt, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ để tóc dài, mặc áo choàng thư sinh màu trắng đen, hai tay chắp sau lưng. Lúc đi vào, ánh mắt người đó lập tức nhìn thẳng vào Nhị tôn trưởng, trên mặt nở nụ cười cực kỳ đắc ý.
“Nhị tôn trưởng, đã lâu không gặp, ông có khỏe không?”, người phụ nữ lên tiếng, không hề khách sáo.
“Giang Thục Hồng tổng giảng sư?”.
Nhị tôn trưởng đứng dậy, chắp tay: “Không ngờ lần này người mà Giang Hương Thư Các phái đến lại là bà, đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Nhị tôn trưởng, đến nước này rồi chúng ta đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa. Chuyện ba năm trước ông có còn nhớ không?”, người phụ nữ hỏi.
“Đương nhiên là nhớ”.
“Vậy thì tốt, nào, xin mời ký vào đây”.
Người phụ nữ lấy một tờ giấy ra đưa tới.
Đệ tử Thượng Thanh Cung ở cạnh vội vàng nhận lấy, chuẩn bị dâng lên cho Nhị tôn trưởng.
Nhưng khi anh ta vô tình nhìn lướt qua chữ trên tờ giấy thì vô cùng kinh ngạc, không khỏi la lên.
“A!”.
Giọng la đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
“Sư đệ, sao vậy?”.
Đại sư huynh Hồng Long của Thượng Thanh Cung đứng bật dậy, cất tiếng hỏi.
Đệ tử đó đột nhiên ngẩng đầu lên, tay run rẩy cầm tờ giấy, lắp bắp: “Đại sư huynh, đây… đây là khế ước sinh tử…”.
“Cái gì?”.
Mọi người lập tức biến sắc…
Chương 1935: Siêu Thể Đan
Đám đệ tử thất kinh. Đang yên đang lành tại sao lại thế này chứ?
“Sư phụ, điều này...”, đại sư huynh Hồng Long vội vàng nhìn về phía Nhị tôn trưởng.
“Khi đó để hoàn thành nhiệm vụ của tông môn mà đã đắc tội với Giang Hương Thư Các, gây ra mối họa ngày hôm nay. Đây là định mệnh rồi. Mọi người không cần phải lo lắng, đây là màn các cược giữa tôi và Giang Hương Thư Các, dù thắng thua ra sao thì cũng không liên quan tới mọi người”.
Nhị tôn trưởng thản nhiên nói: “Đưa khế ước sinh tử ra đi”.
“Điều này...”, đệ tử do dự.
“Sao thế? Còn phải để tôi lặp lại sao?”, Nhị tôn trưởng lên tiếng.
Người đệ tử đành phải làm theo. Nhị tôn trưởng cầm khế ước sinh tử, ký tên của mình lên.
“Rất tốt”, Giang Thục Hồng gật đầu hài lòng: “Không hổ danh là Nhị tôn trưởng, rất có uy tín”.
“Không cần phải nhiều lời, các vị chuẩn bị là được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Được”., Giang Thục Hồng vỗ tay, một người đàn ông lập tức đứng ra. Người đàn ông trông khá gầy gò, mặt tái nhợt, người còn da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, giống như một người suy dinh dưỡng.
Đám đông cảm thấy hết sức tò mò. Giang Hương Thư Các sao lại có một người như vậy chứ?
“Chúng ta đấu năm trận đi. Đây là học trò do đích thân tôi chỉ dạy. Trận đầu này do người này đại diện cho Giang Hương Thư Các khiêu chiến với Thượng Thanh Cung”, Giang Thục Hồng lên tiếng.
“Khiến chiến sao? Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Hồng Long lập tức hỏi.
“Sự việc không hề phức tạp, tôi ký khế ước sinh tử. Thượng Thanh Cung của chúng ta sẽ chiến đấu năm trận với Giang Hương Thư Các. Đương nhiên không phải do tôi và Giang tổng giảng sư đấu mà là đệ tử của hai bên. Bên nào có thể đánh bại được năm người của bên kia thì sẽ thắng”.
“Vì vậy tức là người thua sẽ phải chết ạ?”
“Nếu Thượng Thanh Cung thua, người làm thầy sẽ chết. Nếu Giang Hương Thư Các thua thì không ai chết, bọn họ có thể rời đi và chuyện này coi như kết thúc”, Nhị tôn trưởng nói.
“Cái gì?”, đám đệ tử trố tròn mắt, không thể chấp nhận được.
“Tôn trưởng, tại sao lại như vậy? Tôn trưởng đã nói rồi, ba năm trươc do tông môn cử tôn trưởng đi làm nhiệm vụ mới gây ra ân oán với Giang Hương Thư Các, như vậy thì chuyện này phải do tông môn giải quyết chứ? Tại sao tôn trưởng lại đứng ra ký khế ước sinh tử”, Hồng Long cảm thấy không cam tâm.
Đám đông cũng gật đầu đồng tình. Tông môn mặc kệ thì có phải là tuyệt tình quá không.
Thế nhưng Nhị tôn trưởng lắc đầu, không muốn nói gì thêm.
“Thực ra chuyện này cũng không có gì. Tôi tin mọi người. Mọi người do đích thân tôi bồi dưỡng, ai cũng đều giỏi giang cả, dù người của Giang Hương Thư Các tới khiêu chiến thì tôi cũng không sợ. Sao thế? Tôi tự tin với mọi người như vậy mà mọi người lại định thua bởi người của Giang Hương Thư Các sao?”
Câu nói đánh trúng vào điểm yếu của tất cả các đệ tử. Sao bọn họ không đồng ý cho được. Thế là tất cả gào lên: “Làm gì có chuyện? Đệ tử lại sợ bọn họ sao?”
“Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất đích sẽ dốc toàn lực”.
“Một Giang Hương Thư Các thôi mà, sao có thể làm gì được Thượng Thanh Cung chứ?”
“Để đệ tử lên”.
Ai cũng hừng hực khí thế, trông ra dáng lắm. Nhị tôn trưởng lẳng lặng gật đầu. Ông ta quay qua nhìn Lý Như và nói: “Tôi bảo cậu đi gọi Lâm Chính tới là muốn để cậu ta quan sát, đợi lát nữa quyết đấu chắc chắn mọi người sẽ được hời. Lâm Chính không tới được thì quay bằng điện thoại lại để khi nào cậu ấy rảnh cho cậu ấy xem vậy”.
“Sư phụ, Lâm Chính không coi ai ra gì, căn bản không coi người là sư phụ. Hà tất sư phụ phải đối xử với cậu ta như thế”, Lý Như cảm thấy không cam tâm bèn lên tiếng.
“Tôi đã nói rồi, Lâm Chính vẫn là đệ tử của tôi. Tôi là sư phụ của cậu ấy thì đương nhiên có nghĩa vụ phải dạy cậu ấy. Người này có thiên tài dị bẩm, là một kỳ tài, tôi phải dụng công đôi chút. Lý Như, cậu đừng nói nhiều nữa, làm theo những gì tôi nói là được”, Nhị tôn trưởng nghiêm giọng.
Lý Như siết chặt nắm đấm. Anh ta tức lắm nhưng không dám cãi lại, đành phải lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại video.
“Màn quyết đấu giữa chúng ta và Giang Hương Thư Các là y võ. Chỉ cần đánh bại là được. Trận đấu đầu tiên...Niếp Nam, đủ tự tin không?”, Nhị tôn trưởng thản nhiên lên tiếng.
“Sư phụ yên tâm. Đệ tử sớm đã muốn tham gia rồi”, một người đàn ông cao to và vô cùng nhanh nhạy bước ra.
Eo của người này có một túi châm, đôi mắt hừng hực chiến ý. Người này chắp tay: “Bằng hữu, xin mời”.
“Mời”, đối phương cũng đáp lại.
“Giang Mã, ra tay nhẹ chút, đừng để ảnh hưởng tới tình hữu nghị của Giang Hương Các và thiên cung”, Giang Thục Hồng nheo mắt, mỉm cười.
“Vâng giảng sư”, người tên Giang Mã gật đầu.
“Bắt đầu đi”.
Niếp Nam hét lớn, lấy châm ra ghim lên người để gia tăng sức mạnh và tốc độ, đồng thời điên cuồng lao về phía Giang Mã.
Giang Mã không hề sốt ruột, chỉ lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng. Trong nháy mắt, Giang Mã nhìn vô cùng yếu đuối bỗng có sự biến hóa tới mức ghê người. Cơ thể người này đột nhiên trở nên chắc nịch, cơ thịt nổi lên, khuôn mặt trắng bệch bỗng trở nên hồng hào, thậm chí là cả gân xanh cũng nổ lên theo.
Một người gầy dơ xương bỗng nhiên như biến thành một siêu nhân.
“Không hay rồi, đây là...Siêu Thể Đan”, Nhị tôn trưởng tái mặt.