-
Chương 1846-1850
Chương 1846: Bái kiến thần y Lâm
Cô gái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Một lúc sau cô ta mới kịp phản ứng lại. Người trước mặt...là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà.
Bà ta có khả năng hồi sinh người chết đó. Nếu là người khác thì chắc chắn là cô ta không tin, nhưng là thần y Lâm thì dù có là người của đại hội thì cô ta vẫn cứ tin.
Vì người này vô cùng nổi tiếng mà. Về phương diện y thuật còn ai có thể giỏi hơn anh.
“Anh...ý của anh là gì?”, cô gái hoàn hồn, ngước mắt nhìn anh.
“Tôi nói, cô có muốn bọn họ sống không?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Anh...có thể cứu sống được bọn họ sao?”, cô gái hỏi lại.
“Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ lập tức giúp họ sống lại, giống như ban đầu”, Lâm Chính nói.
Cô gái cảm thấy tim đập thình thịch, đôi mắt bừng sáng.
Nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc.
Cô ta biết là sẽ có cái giá cho vụ giao dịch này.
“Anh muốn thế nào?”, cô gái hít một hơi thật sâu.
“Điều này phải xem cô thế nào. Tôi muốn biết xem năng lực của cô ra sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cô gái im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Sự đau khổ, dằn vặt, bất lực, bàng hoàng trỗi dậy trong cô ta. Cô ta nhìn những cơ thể trước mặt rồi lại nhìn thiết lệnh, cuối cùng bặm môi nói: “Thần y Lâm, chỉ cần anh cứu những người đồng đội này của tôi thì muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm”.
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu, bước tới lấy châm ra đâm vào ngực những thi thể kia để cứu sống họ.
Tới đây cô ta hiểu ra rằng anh đã tính toán từ trước để lợi dụng những người này ép cô ta phải đồng thuận. Thế nhưng giờ biết thì đã quá muộn. Cô ta đã bị lọt hố rồi...
Lâm Chính tiến hành châm cứu ngay tại hiện trường. Cô gái trố tròn mắt, nhìn thật kỹ. Tầm mười phút sau, Lâm Chính thu châm về.
“Được rồi", anh lên tiếng.
“Bọn họ ...đều sống lại rồi sao?”, cô gái vội hỏi.
“Đúng vậy, nếu không tin thì cô cứ thử bắt mạch của họ đi”.
Cô gái lập tức đưa tay ra sờ động mạch ở cổ bọn họ, một lúc sau cô cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Quả nhiên mạch đập lại rồi. Tốt quá rồi”, cô gái vô cùng hào hứng, phải mất một lúc mời bình tĩnh lại được.
“Nhưng tại sao họ vẫn hôn mê vậy? Bọn họ phải mất bao lâu mới hồi phục được”, cô gái hỏi.
“Vĩnh viễn không thể hồi phục được”, Lâm Chính nói .
“Cái gì?”, cô gái nghe như sét đánh ngang tai.
“Tôi chỉ giúp họ sống lại chứ chưa khiến họ hồi phục hoàn toàn. Muốn họ hồi phục hoàn toàn thì cần phải điều trị thêm một bước nữa, chỉ là...tạm thời không thể”, Lâm Chính nói.
Cô gái bặm môi: “Anh muốn lợi dụng bọn họ để ép tôi làm việc giúp anh đúng không?”
“Yên tâm, tôi là người có giới hạn. Đợi đại hội kết thúc, tôi sẽ chữa khỏi cho bọn họ đồng thời thả họ ra. Tới khi mọi chuyện kết thúc thì bọn họ phải ở lại Dương Hoa, do tôi giám sát. Tôi sẽ đảm bảo cho họ không chết nhưng cô thì phải đảm bảo trung thành với tôi. Thế nào?”
“Thần y Lâm, anh thật to gan, dám kiểm soát người tuyệt phạt. Anh có biết người tuyệt phạt có ý nghĩa thế nào ở đại hội không? Nếu để đại hội biết được hành động của anh thì tôi đảm bảo Dương Hoa và thậm chí là những người xung quanh anh cũng sẽ bị liên lụy đấy, thậm chí cả xã hội này sẽ không còn bóng dáng anh nữa đâu, tất cả sẽ tan thành mây khói. Anh không chỉ biến mất khỏi thế giới này mà cũng biết mất luôn trong lịch sử, anh có biết không?”, cô gái tức giận nói.
“Lịch sử dành cho người chiến thắng. Nếu tôi không dám đặt cược thì tất cả có gì liên quan gì tới tôi? Lúc này, tôi chỉ cần biết thái độ của cô. Nếu cô đồng ý thì họ sẽ sống sót. Còn nếu không thì hôm nay tất cả các người cùng chết thôi”, nói xong, Lâm Chính cầm thiết lệnh ở bên cạnh, vứt tới trước mặt cô gái.
Cô gái run rẩy, cảm thấy vô cùng đau khổ. Thế nhưng cuối cùng cô gái đã thỏa hiệp...Và quỳ xuống...
“Bái kiến...thần y Lâm”.
Chương 1847: Tuyệt thế đỉnh phong
Cùng với sự thần phục của người tuyệt phạt, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Chính khẽ thở phào, sau đó hô lớn. Đám người Từ Thiên, Từ Hải ở bên ngoài nghe thấy vậy bèn chạy tới.
Thấy cảnh tượng tan hoang trước mặt ai cũng sợ hết hồn. Thật chẳng khác gì thế giới bị hủy diệt.
Bọn họ thận trọng tiến lại gần Lâm Chính. Nhìn thấy bộ dạng của anh, ai cũng thất kinh.
“Chủ tịch Lâm”, hai người cung kính nói. Họ run rẩy.
“Từ Thiên, ông đưa những người này tới cho Tần Bách Tùng giám sát. Làm gấp rút, nghe này, nhất định phải giữ kín thân phận của họ, không được để lộ ra ngoài. Nếu như để người ngoài biết được thân phận của họ thì không những tôi phải chết mà ngay cả người thân bạn bè của mọi người cũng phải chết, rõ chưa?”, Lâm Chính trầm giọng.
Dứt lời, tất cả đều cảm thấy thót tim.
“Vâng...vâng...”, hai người vội vàng nói.
Một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên bọn họ cũng phải tự làm rồi! Người tuyệt phạt được đưa đi, mọi thứ trở lại bình thường.
Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở cốc chủ đang nằm trên một đống đá ở đằng xa.
“Kết quả này chắc là bà cũng không ngờ tới phải không?”, Lâm Chính bước tới.
“Đúng vậy...”, cốc chủ yếu ớt đáp lại, đôi mắt trông tối đi nhiều. Việc mất máu nhiều khiến bà ta không còn sức nữa.
“Cậu thắng rồi...thần y Lâm...Cậu có thể kết thục cuộc đời tôi bất cứ lúc nào. Nhưng trước đó...cậu có thể...trả lời tôi một câu được không”, bà ta yếu ớt nói.
“Bà nói đi”.
“Cấm thuật của cậu...rốt cuộc là gì vậy? Sao có thể khiến cậu thắng được cả người tuyệt phạt thế? Loại cấm thuật này ...thật sự tồn tại sao?”
Dứt lời, Lâm Chính rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cấm thuật của tôi có tên là Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật, được ghi trong Hoàng Đế Nội Kinh, một thuật pháp có thể giúp con người làm những việc vượt quá khả năng của họ...”
“Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật sao...cậu thi triển thuật pháp này...đã phải giết chết bao nhiêu người rồi?”, cốc chủ nói.
“Một người”.
“Một người?”
Cốc chủ kinh ngạc: “Cấm thuật gì mà chỉ giết một người đã có thể thi triển được vậy? Nếu vậy thì sao có thể gọi là cấm thuật được?”
“Giết một người thì không được gọi là cấm thuật sao? Xem ra bà khinh thường mạng sống nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, đương nhiên tôi là người như thế. Còn cậu, là thần y Lâm mà lại có thể hi sinh tính mạng của người khác để đội lấy lợi ích cho bản thân, thế mà lúc nào cũng nói là mình học y, lương y như từ mẫu. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cậu nhất định sẽ bị cả thế giới chửi vào mặt đấy”, cốc chủ cười lạnh. Thế rồi bà ta lại ho khù khụ và thở rít lên.
Lâm Chính chỉ lạnh mặt nói với bà ta: “Tôi hi sinh mạng người để thi triển cấm thuật từ khi nào thế?”
“Không phải cậu vừa mới nói sao?”, cốc chủ mỉm cười, nhưng bỗng nhiên bà ta nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt, trố tròn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Ý của cậu...lẽ nào?”
“Đúng, thứ mà tôi hiến tế không phải là mạng của người khác mà là của chính tôi”
Lâm Chính giơ tay lên. Một con rắn đang nhúc nhích ở cánh tay của anh. Cốc chủ nhìn hình thù kỳ dị, khuôn mặt bà ta hiện lên vẻ hoảng sợ...
“Đây là...độc sao?”
“Đúng! Một loại độc sống!”
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Loại độc này có thể nghịch chuyển nhiều thứ. Tôi dùng hết cả một cây Sâm Hoàng, dùng hết toàn bộ dược liệu mà mình thu thập để kích hoạt toàn bộ tiềm lực trong cơ thể. Hiện tại tôi có sức mạnh của 50 năm nữa gộp lại. Nói cách khác, đợi những tác dụng đó kết thúc thì cơ thể tôi sẽ bị nổ không khác gì bình ga. Không có bất kỳ loại thuốc nào trên đời này có thể cứu được tôi”.
Di chứng của lần này còn khủng khiếp hơn lần đối đầu với thôn Dược Vương rất nhiều. Lần này anh bị trúng độc. Hơn nữa là độc được tạo ra từ dược liệu và cấm thuật mà anh sử dụng.
“Cốc chủ không thể hiểu được...
“Vậy là cậu sử dụng thủ đoạn một mất một còn?”, cốc chủ lầm bầm nói.
“Vốn cấm thuật này dùng để đối phó với bà nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Vì vậy tôi cũng bất đắc dĩ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Ha ha…thần y Lâm, xem ra cuộc chiến giữa chúng ta…không có người thắng kẻ thua rồi. Có lẽ tất cả đã là số mệnh”.
Cốc chủ yếu ớt nói, có vẻ bà ta cảm thấy hài lòng lắm nên từ từ nhắm mắt lại. Điều khiến bà ta cảm thấy day dứt chính là những thủ đoạn vô cùng khó hiểu này của Lâm Chính.
Một khi mọi thứ đã rõ ràng thì bà ta chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Người thắng chắc chắn không phải là bà”.
Dứt lời cốc chủ vội mở mắt nhìn anh.
“Ý của cậu là gì…?”
“Đợi xem số mệnh đi!”, Lâm Chính nói.
“Lẽ nào…cậu vẫn có thể sống sao? Không, không thể nào. Cậu không thể sống được. Chắc chắn cậu sẽ chết. Chắc chắn là như vậy”, cốc chủ lập tức hiểu ra được điều gì đó nên cảm thấy không cam tâm. Bà ta hét lên.
Thế nhưng do quá đà mà…
Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể co giật và không thể cầm cự thêm được nữa. Thấy bà ta chẳng còn sống được bao lâu, Lâm Chính thở dài, quay người rời đi.
“Thần…y Lâm”, bà ta phát ra tiếng kêu đau khổ. Rồi cuối cùng tắt thở. Cốc chủ đã chết như vậy đấy.Cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng đối với Lâm Chính, cuộc chiến này không phải vì thua hay thắng.
Vì tất cả đều là kẻ thua cuộc. Chẳng có ai là thắng cả. Lâm Chính trầm giọng, nhắm mắt lại, tự cảm thấy bất lực.
Lúc này...
Phụt! Anh đột nhiên nôn ra một dịch thể màu đen kịt. Rõ ràng đó là máu của anh. Nó không còn màu đỏ nữa mà chuyển sang màu đen. Có vẻ như hoạt độc đã chiếm tới 70% cơ thể anh mất rồi.
Một bóng hình chạy tới.
“Thần y Lâm”, người này kêu lên.
Lâm Chính nhìn, đó là Liễu Như Thi – cháu của Dượng Vương.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, cô gái cảm thấy đau đớn, vội vàng chạy tới dìu.
“Đừng động vào”, Lâm Chính ôm ngực quát. Liễu Như Thi khựng người.
“Hoạt độc trên người tôi có khả năng truyền nhiễm. Đừng tiếp xúc với tôi. Muốn tiếp xúc phải đi găng tay và đeo khẩu trang. Liễu Như Thi, lần này phải phiền tới cô rồi”, Lâm Chính nói.
Hoas ra Liễu Như Thi tới là do anh gọi điện. Mục đích là để nhờ cô gái lo hậu sự cho mình.
“Thần y Lâm, loại độc của anh có thể loại bỏ như thế nào?”, Liễu Như Thi gấp rút hỏi.
“Không phải tôi nói rồi sao? Đưa tôi tới đó, mời người ở đó ra tay thì may ra…còn có cơ hội”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Nhưng thần y Lâm…phía bên đó có đồng ý ra tay không?”, Liễu Như Thi bặm môi, tỏ ra do dự.
“Đưa tôi đi là được. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, không thể chần chừ được”.
Lâm Chính trầm giọng. Liễu Như Thi rơi nước mắt. Cô gái không dám nói nhiều, lập tức đeo găng tay và dịu Lâm Chính rời đi.
Mấy người Từ Thiên đi thu dọn thi thể của cốc chủ. Lâm Chính được sắp xếp lên một chiếc xe cứu thương đỗ ở bên ngoài và được đưa tới sân bay Giang Thành.
“Cậu nhóc đó thế nào rồi?”, Trịnh Nam Thiên chạy tới hỏi.
“Ông Trịnh, tình hình hiện tại của chủ tịch Lâm rất cấp bách. Không nói trước được điều gì”, Kỷ Văn nói.
“Thằng nhóc này…”, Trịnh Nam Thiên tức giận mắng nhưng lại cảm thấy nghẹn ngào.
“Ông Trịnh, chủ tịch Lâm đã dặn rồi, chuyện ở Giang Thành giao cho ông, hi vọng ông có thể giúp để ý một chút, sau này nhất định chủ tịch sẽ hồi tin với ông”, Kỷ Văn lại nói.
“Hồi tin…hồi tin gì?”
“Tin bình an”.
“Cái gì? Ý của cậu là…”
“Nếu một ngày sau mà chủ tịch Lâm có thể hồi tin được cho ông thì chứng tỏ anh ấy bình an vô sụ, còn nếu không…” , nói tới đây ánh mắt Kỷ Văn tối đi nhiều…
Trịnh Nam Thiên nghe thấy vậy thì tái mét mặt, cơ thể loạng choạng…
Chương 1848: Kiếp nạn lớn của Hồng Nhan Cốc
Bên ngoài Hồng Nhan Cốc yên tĩnh có mấy chiếc xe khách đang phóng nhanh tới.
Các đệ tử canh gác ở cửa cốc đều lấy lại tinh thần, nhìn về phía xa.
Ai nấy đều cảm thấy rất nghi hoặc.
“Sư tỷ, mấy chiếc xe đó là sao vậy? Nhìn không giống xe của cốc chúng ta”, một nữ đệ tử trầm giọng nói.
“Mọi người hãy cẩn thận, dạo này tình hình không được yên ổn, cốc chủ đang ở Giang Thành, rất nhiều cao thủ cũng đã ra ngoài. Lúc đi cốc chủ đã dặn dò, bảo chúng ta đề phòng người của các thế tộc khác đến gây sự”, một nữ đệ tử tóc ngắn đáp.
Mọi người lập tức rút binh khí ra, khởi động cơ quan.
“Tất cả dừng lại cho tôi!”.
Khi ô tô đến gần cửa cốc, nữ đệ tử tóc ngắn kia nhảy từ trên bậc thềm xuống, lớn tiếng quát.
Tất cả ô tô đều phanh gấp dừng lại.
Ai nấy thở gấp, nhìn chằm chằm vào những chiếc xe khách kia.
Một lát sau, cửa xe bật mở, rất nhiều bóng dáng xuống xe.
“Là đàn ông!”.
“Đây đều là người ngoài cốc!”.
Tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều trở nên cảnh giác, ánh mắt lộ sát khí, kéo chuông cảnh báo.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương dẫn đầu bước tới.
“Đứng lại! Các ông là ai?”, cô gái tóc ngắn quát lớn.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chết! Chúng tôi phụng lệnh của thần y Lâm, đến để giải tán Hồng Nhan Cốc, nếu các cô muốn sống thì hãy mau rời khỏi đây”, Nguyên Tinh nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Cốc chủ đã chết?”.
“Sao có thể chứ?”.
“Ông đừng có nói dối! Cốc chủ là thần tiên, sao lại chết được?”.
“Đúng là nói hươu nói vượn!”.
“Lũ kiến hôi, ông dám khinh nhờn cốc chủ của chúng tôi?”.
“Chán sống sao?”.
Tất cả các đệ tử đều không tin, phẫn nộ chửi bới.
Sau khi bị tẩy não, bọn họ đã được rót vào đầu tư tưởng cốc chủ là vô địch.
Trong mắt bọn họ, cho dù thần tiên rơi xuống thì cốc chủ cũng không thể có chuyện gì được.
Nhưng Nguyên Tinh không đến để thuyết phục đám đệ tử này, ông ta trầm giọng quát: “Nếu các cô không tin thì tôi cũng sẽ không giải thích! Lần này tôi đến chỉ vì một việc, đó là san bằng Hồng Nhan Cốc! Nếu các cô ngoan cố chống đối, thì chúng tôi chỉ có thể đại khai sát giới!”.
“To gan! Ông dám làm càn ở Hồng Nhan Cốc?”.
“Nếu đã vậy thì tới đi!”.
“Giết!”.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nổi giận, không quan tâm Nguyên Tinh nói gì nữa, không chờ ông ta ra tay đã xông tới trước.
Các loại đao kiếm chém về phía Nguyên Tinh.
Nguyên Tinh cũng nổi trận lôi đình, lật tay đánh hai chưởng.
Bốp! Bốp!
Hai đệ tử Hồng Nhan Cốc bị đánh trúng ngực, mất mạng tại chỗ.
Nhưng thủ đoạn của Nguyên Tinh không thể khiến những đệ tử này khiếp sợ.
Ngược lại, bọn họ không hề sợ chết, mà còn liều mạng xông về phía trước.
Vì Hồng Nhan Cốc, bọn họ không sợ bất cứ điều gì.
Đây chính là thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!
Bọn họ tẩy não mỗi người vào cốc thành một tử sĩ của Hồng Nhan Cốc, chỉ cần lợi ích của Hồng Nhan Cốc bị tổn thất, bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà xông tới liều mạng.
Giờ phút này, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đã hiểu tại sao Lâm Chính không bảo bọn họ đến để khuyên hàng.
Bởi vì đối với loại người này, khuyên hàng cũng vô dụng.
Điều duy nhất có thể làm là dùng thủ đoạn cứng rắn, đánh đổ niềm tin và tín ngưỡng của bọn họ, khiến bọn họ thực sự cảm nhận được sự sợ hãi, từ đó rời đi.
Bởi vì trong một số tình huống, nỗi sợ hãi trong lòng luôn lớn hơn bất cứ thứ gì.
Hai người dẫn theo các cao thủ của Dương Hoa, xông vào Hồng Nhan Cốc.
Các đệ tử trong cốc cố gắng chống trả, nhưng không ai là đối thủ của Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương.
Không ngừng có người ngã xuống.
“Khởi động cơ quan! Khởi động cơ quan!”.
Cô gái tóc ngắn kia gào lên.
Cơ quan ở cửa cốc lập tức được khởi động.
Hai bên vách cốc xuất hiện dày đặc lỗ tên đen ngòm, lên tới hàng nghìn hàng vạn.
“Bắn tên!”, cô gái tóc ngắn quát.
Nhưng cô ta dứt lời vẫn không thấy mũi tên nào bắn ra khỏi những lỗ tên kia.
“Cái gì?”.
Cô ta sửng sốt.
Không chờ cô ta kịp phản ứng, Nguyên Tinh đã xông tới, đánh một chưởng vào bụng cô ta.
Cô gái tóc ngắn phun ra máu tươi, bay đi rồi ngã xuống đất, nằm bất động.
“Hả?”.
Ai nấy biến sắc.
“Cơ quan của Hồng Nhan Cốc các cô đã bị giáo chủ của chúng tôi phá giải từ lâu rồi! Trước khi đến đây, chúng tôi đã cho người bí mật lẻn vào trận điểm cơ quan và phá hoại nó, cơ quan của các cô đã tê liệt rồi”, Nguyên Tinh lớn tiếng nói.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nghe xong đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp, dám đến Hồng Nhan Cốc làm loạn! Hôm nay tất cả các người sẽ phải chết ở đây!”.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và phẫn nộ vang lên.
Sau đó một người mặc áo sa màu trắng như tiên nữ, xông từ trong cốc ra, đánh thẳng về phía Nguyên Tinh.
Người này khí tức bất phàm, thực lực trác tuyệt, tấn công Nguyên Tinh như cuồng phong vũ bão.
Nhưng Nguyên Tinh cũng không phải là hạng tầm thường, là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, thực lực của ông ta có thể nói là mạnh nhất sau Lâm Chính, sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy chứ?
Hai người đánh được mấy chục chiêu mới một chưởng tách ra.
Khi bóng dáng kia hạ xuống, mọi người mới nhìn rõ, người mới đến là Thánh Nữ của Hồng Nhan Cốc.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Ai nấy mừng rỡ kêu lên.
Vẻ mặt Thánh Nữ lạnh lùng băng giá, cao giọng nói: “Hôm nay là kiếp nạn lớn của Hồng Nhan Cốc! Chúng ta đồng lòng, liều mình chiến đấu! Bảo vệ Hồng Nhan Cốc! Đánh lui kẻ thù!”.
“Liều mình chiến đấu! Bảo vệ Hồng Nhan Cốc!”.
Tất cả các đệ tử hô to, sau đó đồng loạt xông tới.
Hai bên bùng nổ đại chiến ở cửa cốc, đánh nhau tối tăm mặt mũi.
Nhưng không chỉ mỗi Hồng Nhan Cốc sôi sục như vậy…
Chương 1849: Tôi cũng bị bắt rồi
Rắc!
Một tiếng động dị thường vang lên.
Đội trưởng đội phán quyết đang ngồi uống trà liền nhíu mày, nhìn về phía bàn trà.
Chỉ thấy ấm trà trên bàn bỗng xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt xuất hiện một cách vô duyên vô cớ, khiến đội trưởng đội phán quyết trong lòng kinh hãi.
Không biết tại sao, trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không lành.
Nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
“Đội trưởng!”.
Một người phán quyết bước tới, nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?”.
“Hiện giờ vết thương của các cậu vẫn còn rất nặng, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương. Tôi không chắc thần y Lâm có hạ độc với các cậu hay không. Nếu cậu ta hạ độc với các cậu thì tôi lại càng không thể tùy tiện rời đi. Tôi phải chịu trách nhiệm cho an toàn của các cậu, thế nên hãy kiên nhẫn chờ đi”, đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.
Người phán quyết kia thầm lắc đầu, không nói gì.
Đội trưởng đội phán quyết uống cạn chén trà, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tính toán thời gian thì chắc là các Tuyệt Phạt đại nhân… đã vào Giang Thành rồi”.
“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết kia sáng mắt lên, vội hỏi: “Đội trưởng, anh nói xem liệu Tuyệt Phạt đại nhân có phát hiện ra chuyện chúng ta bị thần y Lâm bắt giam không nhỉ? Nếu vậy thì có lẽ chúng ta sẽ được cứu!”.
“Thần y Lâm này làm việc kín kẽ, vô cùng gian xảo, lần này cậu ta bảo tôi mời Tuyệt Phạt đến trừng trị cốc chủ Hồng Nhan Cốc, chắc là cũng đã sắp xếp chu toàn, khó mà để lộ dấu vết”, đội trưởng đội phán quyết nhỏ giọng nói.
Người phán quyết có chút thất vọng.
“Nhưng dù sao đó cũng là người tuyệt phạt, là những sự tồn tại siêu cấp mà người thường không thể sánh bằng. Tuy thần y Lâm gian xảo, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ. Tôi nghĩ đứng trước bọn họ, thần y Lâm cũng không thể che giấu được, mà sẽ bị tuệ nhãn của bọn họ nhìn thấu!”, đội trưởng đội phán quyết lại nói.
“Đội trưởng, vậy ý của anh là những người tuyệt phạt sẽ nhanh chóng đến cứu chúng ta sao?”.
“Việc này… cũng chưa chắc”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì bây giờ chúng ta chẳng khác nào con tin, cho dù Tuyệt Phạt đại nhân phát hiện ra, cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ điều tra, tiến hành bố trí… Tóm lại dù có thế nào, chỉ cần thần y Lâm tiếp xúc với các Tuyệt Phạt đại nhân, thì bọn họ cũng cách nơi này không còn xa nữa”, đội trưởng đội phán quyết nói.
“Thế nên đội trưởng đồng ý xin tuyệt phạt với cấp trên cho thần y Lâm cũng là để Tuyệt Phạt đại nhân cứu chúng ta khỏi đây?”, người phán quyết kia sáng mắt lên.
“Đây cũng là nguyên nhân”, đội trưởng đội phán quyết cười nhạt.
“Tốt quá! Tốt quá!”, người quán quyết kia vô cùng kích động: “Tôi nghĩ với thực lực của thần y Lâm thì chắc chắn không thể chống lại được Tuyệt Phạt đại nhân! Đội trưởng, chúng ta được cứu rồi!”.
“Đừng vui mừng sớm quá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là vết thương của các cậu”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.
“Đội trưởng, mấy người chúng tôi không sao”.
“Đừng nhiều lời nữa, tôi tự có tính toán, chờ các Tuyệt Phạt đại nhân bắt được Lâm Chính, tôi sẽ thương lượng với bọn họ chữa cho các cậu”, đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.
Người phán quyết lặng lẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên, vô cùng kích động.
Theo anh ta thấy, việc thần y Lâm bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.
Dù sao đó cũng là người tuyệt phạt đứng trên bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó, mấy bóng dáng đi vào phòng.
“Ông Từ Thiên?”.
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, lập tức nhận ra người dẫn đầu.
Nhưng bóng dáng sau lưng Từ Thiên khiến ông ta vô cùng quen thuộc.
Đội trưởng đội phán quyết không khỏi nhìn người đó.
Nhưng chỉ nhìn mấy cái, đội trưởng đội phán quyết đã đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia, hai mắt mở to, tròng mắt dường như muốn rơi ra ngoài…
“Cô là… Tuyệt Phạt đại nhân?”, đội trưởng đội phán quyết thì thào nói.
“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía cô gái kia, kích động nói: “Đội trưởng, Tuyệt Phạt đại nhân đến cứu chúng ta rồi! Tốt quá! Ha ha!”.
Đội trưởng đội phán quyết cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn về phía cô ta.
Lúc này hắn cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cô gái cũng đờ đẫn nhìn bọn họ, dường như vô cùng khó hiểu, một lúc lâu mới lên tiếng.
“Các anh… là đội phán quyết Thiên Khải?”.
“Đúng, đại nhân, cô… là…”, đội trưởng đội phán quyết vội nói.
Cô gái chần chừ một lát, không nói câu nào.
Đội trưởng đội phán quyết kinh hãi đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Tôi cũng bị… bắt rồi…”, một lúc lâu sau, cô gái mới chậm rãi lên tiếng.
Đội trưởng đội phán quyết như bị sét đánh ngang tai.
Chương 1850: Thiên cung Trường Sinh
Trên con đường núi gập ghềnh.
Xe cứu thương đi ngoằn ngoèo tiến về phía trước.
Do đường đi không bằng phẳng nên xe cứu thương đi rất chậm.
Cứ lắc lư đi như vậy khoảng nửa tiếng, xe dừng trước một bậc thềm dài.
Bậc thềm này không nhìn thấy điểm cuối, hướng chếch lên trên, dường như vào tận mây xanh.
Chẳng khác nào nấc thang lên thiên đường!
Mọi người xuống xe, nhìn bậc thềm, ai nấy tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Không ngờ ở khu vực không người như núi Côn Luân này lại có nơi như vậy!", Kỷ Văn đi cùng tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
"Nếu không phải có cô Liễu Như Thi dẫn đường, thì người bình thường không thể tìm thấy nơi này được".
"Cô Liễu, rốt cuộc đây là đâu vậy?".
Những người đi cùng vô cùng cảm khái.
Nhưng không chờ Liễu Như Thi trả lời, một giọng nói già nua đã vang lên.
"Nơi này tên là thiên cung Trường Sinh, không phải là nơi mà người thế tục bình thường có thể tiếp xúc. Nếu không phải là người trong giới võ đạo thì các cậu đừng tiếp tục nghe ngóng về nó nữa, nếu không cũng không có lợi cho các cậu đâu".
Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Bọn họ vội nhìn qua, phát hiện một bà lão ăn mặc giản dị, râu tóc bạc trắng, không biết đã đứng ở bậc thềm từ lúc nào.
"Bà Ôn!".
Liễu Như Thi mừng rỡ chạy tới, ôm lấy cánh tay bà lão, vô cùng kích động: "Đã lâu không gặp bà, không ngờ bà vẫn khỏe mạnh như vậy, Như Thi yên tâm rồi".
"Con nhóc này, mồm mép vẫn ngọt như mật vậy! Đúng là khiến người ta yêu thích!", bà lão cười nói: "Thế nào? Bà cháu vẫn khỏe chứ?".
"Nhờ phúc của bà, bà cháu vẫn khỏe ạ", Liễu Như Thi đáp.
"Thế thì tốt", bà lão nhìn xe cứu thương, rồi lại nhìn Liễu Như Thi, mỉm cười nói: "Nhóc con, nếu không có chuyện gì thì mau dẫn bọn họ đi đi. Nếu để người bên trên biết, họ mà nổi giận thì trời long đất lở đấy".
Liễu Như Thi nghe thấy thế, dường như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Nhưng cô ấy không lùi lại, lấy lại bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, cháu biết chứ, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng, xin bà hãy cho phép cháu lên núi nhập cung, cầu kiến các vị tôn trưởng..."
"Nhóc con, chắc cháu cũng biết quy tắc, không phải người của Thiên cung Trường Sinh thì không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh này. Nếu cháu đưa người ngoài nhập cung chính là hại họ!", bà Ôn bình thản nói.
"Như Thi hiểu ạ, thực ra người Như Thi đưa đến không phải là người ngoài, mà là đệ tử của thiên cung này", Liễu Như Thi vội đáp.
"Đệ tử thiên cung? Là ai?".
"Lâm Chính".
"Tuy thiên cung có nhiều đệ tử nhưng bà nhớ hết tên, bà chưa bao giờ nghe thấy người này", bà cụ Ôn nhíu mày.
Liễu Như Thi ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, Lâm Chính là... là người nằm trong số các đệ tử bị đuổi kia".
"Cái gì?".
Bà cụ Ôn biến sắc: "Các đệ tử trong sự kiện "Ngũ Độc" sao?".
"Bà Ôn, lúc đó khi sửa lại án sai, tên của Lâm Chính cũng xuất hiện trong danh sách. Anh ấy bị oan, cáo thị mà Nhị tôn trưởng đưa ra đã viết rất rõ ràng", Liễu Như Thi vội nói.
"Cho dù là vậy thì trong thiên cung có rất nhiều người vẫn vô cùng căm hận những người có liên quan đến chuyện này. Cháu cũng biết đấy, chuyện đó đã gây ảnh hưởng quá lớn", bà cụ Ôn lắc đầu.
Liễu Như Thi chần chừ một lúc, không biết nên trả lời thế nào.
"Cậu ta sao vậy?", bà cụ Ôn có chút không đành lòng, liền lên tiếng hỏi.
Liễu Như Thi vội vàng bảo Kỷ Văn khiêng Lâm Chính từ trên xe xuống.
Bà cụ Ôn quan sát một lúc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, toàn thân Lâm Chính gần như đen sì, làn da đen sì dường như còn động đậy, nhìn rất đáng sợ.
Anh nhắm chặt hai mắt, vô cùng khổ sở, tinh thần không còn tỉnh táo, chỉ còn thở thoi thóp, dường như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
"Hoạt Độc?", bà cụ Ôn kêu lên thất thanh.
"Bà Ôn, trên đời này chỉ có Đại tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh là có thể cứu được Lâm Chính, xin bà hãy để cháu đưa anh ấy lên", Liễu Như Thi vội van nài, vành mắt đỏ hoe, nước mắt ầng ậng, dáng vẻ đáng thương.
Bà cụ Ôn thở dài: "Xem ra người này rất quan trọng với cháu, thôi được rồi, cháu lên đi. Nhưng bà nghĩ các tôn trưởng của thiên cung chưa chắc sẽ ra tay cứu chữa đâu. Nếu bọn họ không chịu cứu chữa thì cháu tuyệt đối đừng cố cầu xin, nếu không chỉ có hại cho cháu thôi".
"Quy tắc thì cháu hiểu ạ", Liễu Như Thi khẽ gật đầu.
"Đi đi", bà lão tránh đường.
Liễu Như Thi vội vàng cõng Lâm Chính, đi lên bậc thềm dài kia.
"Cô Liễu, để tôi giúp cô".
Kỷ Văn vội bước tới giúp.
Nhưng anh ta vừa lại gần bậc thềm.
Bốp!
Bà lão đạp một phát vào bụng anh ta.
Kỷ Văn lăn hơn 10 vòng dưới đất mới dừng lại, toạc đầu chảy máu, vô cùng thảm hại, trên đầu đầy máu.
"Luật sư Kỷ!".
Mọi người vội chạy tới đỡ anh ta dậy.
Bà lão quát lớn: "Tôi đã bảo người ngoài không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh cơ mà! Các cậu bị điếc sao? Cút hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi đại khai sát giới!".
Bà ta dứt lời, mọi người đều biến sắc.
Liễu Như Thi quay đầu lại nói: "Các anh hãy về đi, tôi là đệ tử thiên cung, trước đó Chủ tịch Lâm cũng từng ở thiên cung, nên chúng tôi có thể lên đó. Những chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, các anh không cần lo đâu".
"Thảo nào Chủ tịch Lâm muốn mời cô Liễu đến giúp, xem ra là tôi lỗ mãng rồi", Kỷ Văn ôm đầu nói, nhưng cũng không tức giận, anh ta biết bà lão này là ai.
"Anh Kỷ, anh hãy mau về băng bó vết thương đi. Tôi có điện thoại đây, nếu Lâm Chính đỡ hơn tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh".
"Được rồi, làm phiền cô vậy".
Kỷ Văn có chút buồn bực, cùng mọi người lên xe rời đi.
Liễu Như Thi cắn răng, đi lên bậc thềm dài dằng dặc này.
Cô ấy cũng là bác sĩ chứ không phải võ sĩ, chưa từng học võ kĩ gì, nên cũng không khỏe lắm, cõng Lâm Chính nặng mấy chục cân trên lưng leo bậc thềm cũng rất vất vả.
Cô ấy đeo bao tay, phòng hộ đầy đủ, nhưng mỗi bước chân vẫn khiến cô ấy mồ hôi đầm đìa.
E là lên được đến đỉnh thì cũng sẽ mệt nhoài.
Nhưng Liễu Như Thi vẫn cắn răng cố gắng.
Không chịu từ bỏ.
Cứ như vậy một tiếng đồng hồ, cô ấy mới leo được một nửa.
"Nghỉ... ngơi... một lát đi..."
Đúng lúc này, bên tai cô ấy vang lên giọng nói yếu ớt.
Liễu Như Thi mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay đầu lại, phát hiện ra người lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Anh Lâm, không sao đâu, sắp đến rồi. Chờ Đại tôn trưởng ra tay cứu anh, anh chắc chắn sẽ không sao đâu".
Liễu Như Thi cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, có hai bóng dáng đi tới.
Một nam một nữ.
Đều mặc đồ trắng, tóc dài bay trong gió, nhìn như tiên nhân, vừa đi vừa cười nói.
Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Liễu Như Thi đang trèo từng bậc thềm, lúc đầu ánh mắt tỏ vẻ rất kinh ngạc, lúc sau lại chứa đầy kiêu ngạo và cười cợt.
"Đứng lại!".
Người đàn ông quát lớn.
Liễu Như Thi vội đặt Lâm Chính xuống, cúi người hành lễ với hai người kia.
"Chào sư huynh sư tỷ!".
"Cô là ai? Sao tôi chưa từng gặp?", người đàn ông hỏi.
"Sư muội là Liễu Như Thi, là đệ tử kí danh của thiên cung", Liễu Như Thi vội đáp.
"Đệ tử kí danh?", người đàn ông nở nụ cười khinh bỉ.
"Em biết cái tên này", cô gái ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?".
"Trúng độc ạ, sư muội muốn xin tôn trưởng ra tay giải độc".
"Cậu ta cũng là đệ tử của thiên cung sao?".
"Việc này... cứ coi là thế đi..."
"Coi là thế? Phải hay không phải? Sao tôi chưa bao giờ gặp người này?", cô gái nghiêm giọng quát.
Liễu Như Thi ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Thưa sư tỷ, trước kia anh ấy là đệ tử của thiên cung, nhưng sau đó... bị thiên cung đuổi khỏi sư môn ạ..."
"Cái gì?".
Cô gái nổi giận, thẳng tay tát cho Liễu Như Thi một cái.
Bốp!
Tiếng tát vang lên giòn giã.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Như Thi lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ chói. Cô ấy loạng choạng, suýt nữa ngã khỏi bậc thềm.
Liễu Như Thi ôm mặt, vừa tức vừa giận, vốn định chất vấn đối phương, nhưng sau khi nghĩ đây là nơi nào, thì lại kiềm chế, cúi đầu xuống: "Xin sư tỷ nguôi giận, đệ tử này là thiên cung đuổi nhầm, anh ấy là... là đệ tử bị hại trong sự kiện Ngũ Độc".
"Cái gì? Sự kiện Ngũ Độc?".
Hai người biến sắc.
Cô gái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Một lúc sau cô ta mới kịp phản ứng lại. Người trước mặt...là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà.
Bà ta có khả năng hồi sinh người chết đó. Nếu là người khác thì chắc chắn là cô ta không tin, nhưng là thần y Lâm thì dù có là người của đại hội thì cô ta vẫn cứ tin.
Vì người này vô cùng nổi tiếng mà. Về phương diện y thuật còn ai có thể giỏi hơn anh.
“Anh...ý của anh là gì?”, cô gái hoàn hồn, ngước mắt nhìn anh.
“Tôi nói, cô có muốn bọn họ sống không?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Anh...có thể cứu sống được bọn họ sao?”, cô gái hỏi lại.
“Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ lập tức giúp họ sống lại, giống như ban đầu”, Lâm Chính nói.
Cô gái cảm thấy tim đập thình thịch, đôi mắt bừng sáng.
Nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc.
Cô ta biết là sẽ có cái giá cho vụ giao dịch này.
“Anh muốn thế nào?”, cô gái hít một hơi thật sâu.
“Điều này phải xem cô thế nào. Tôi muốn biết xem năng lực của cô ra sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cô gái im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Sự đau khổ, dằn vặt, bất lực, bàng hoàng trỗi dậy trong cô ta. Cô ta nhìn những cơ thể trước mặt rồi lại nhìn thiết lệnh, cuối cùng bặm môi nói: “Thần y Lâm, chỉ cần anh cứu những người đồng đội này của tôi thì muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm”.
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu, bước tới lấy châm ra đâm vào ngực những thi thể kia để cứu sống họ.
Tới đây cô ta hiểu ra rằng anh đã tính toán từ trước để lợi dụng những người này ép cô ta phải đồng thuận. Thế nhưng giờ biết thì đã quá muộn. Cô ta đã bị lọt hố rồi...
Lâm Chính tiến hành châm cứu ngay tại hiện trường. Cô gái trố tròn mắt, nhìn thật kỹ. Tầm mười phút sau, Lâm Chính thu châm về.
“Được rồi", anh lên tiếng.
“Bọn họ ...đều sống lại rồi sao?”, cô gái vội hỏi.
“Đúng vậy, nếu không tin thì cô cứ thử bắt mạch của họ đi”.
Cô gái lập tức đưa tay ra sờ động mạch ở cổ bọn họ, một lúc sau cô cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Quả nhiên mạch đập lại rồi. Tốt quá rồi”, cô gái vô cùng hào hứng, phải mất một lúc mời bình tĩnh lại được.
“Nhưng tại sao họ vẫn hôn mê vậy? Bọn họ phải mất bao lâu mới hồi phục được”, cô gái hỏi.
“Vĩnh viễn không thể hồi phục được”, Lâm Chính nói .
“Cái gì?”, cô gái nghe như sét đánh ngang tai.
“Tôi chỉ giúp họ sống lại chứ chưa khiến họ hồi phục hoàn toàn. Muốn họ hồi phục hoàn toàn thì cần phải điều trị thêm một bước nữa, chỉ là...tạm thời không thể”, Lâm Chính nói.
Cô gái bặm môi: “Anh muốn lợi dụng bọn họ để ép tôi làm việc giúp anh đúng không?”
“Yên tâm, tôi là người có giới hạn. Đợi đại hội kết thúc, tôi sẽ chữa khỏi cho bọn họ đồng thời thả họ ra. Tới khi mọi chuyện kết thúc thì bọn họ phải ở lại Dương Hoa, do tôi giám sát. Tôi sẽ đảm bảo cho họ không chết nhưng cô thì phải đảm bảo trung thành với tôi. Thế nào?”
“Thần y Lâm, anh thật to gan, dám kiểm soát người tuyệt phạt. Anh có biết người tuyệt phạt có ý nghĩa thế nào ở đại hội không? Nếu để đại hội biết được hành động của anh thì tôi đảm bảo Dương Hoa và thậm chí là những người xung quanh anh cũng sẽ bị liên lụy đấy, thậm chí cả xã hội này sẽ không còn bóng dáng anh nữa đâu, tất cả sẽ tan thành mây khói. Anh không chỉ biến mất khỏi thế giới này mà cũng biết mất luôn trong lịch sử, anh có biết không?”, cô gái tức giận nói.
“Lịch sử dành cho người chiến thắng. Nếu tôi không dám đặt cược thì tất cả có gì liên quan gì tới tôi? Lúc này, tôi chỉ cần biết thái độ của cô. Nếu cô đồng ý thì họ sẽ sống sót. Còn nếu không thì hôm nay tất cả các người cùng chết thôi”, nói xong, Lâm Chính cầm thiết lệnh ở bên cạnh, vứt tới trước mặt cô gái.
Cô gái run rẩy, cảm thấy vô cùng đau khổ. Thế nhưng cuối cùng cô gái đã thỏa hiệp...Và quỳ xuống...
“Bái kiến...thần y Lâm”.
Chương 1847: Tuyệt thế đỉnh phong
Cùng với sự thần phục của người tuyệt phạt, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Chính khẽ thở phào, sau đó hô lớn. Đám người Từ Thiên, Từ Hải ở bên ngoài nghe thấy vậy bèn chạy tới.
Thấy cảnh tượng tan hoang trước mặt ai cũng sợ hết hồn. Thật chẳng khác gì thế giới bị hủy diệt.
Bọn họ thận trọng tiến lại gần Lâm Chính. Nhìn thấy bộ dạng của anh, ai cũng thất kinh.
“Chủ tịch Lâm”, hai người cung kính nói. Họ run rẩy.
“Từ Thiên, ông đưa những người này tới cho Tần Bách Tùng giám sát. Làm gấp rút, nghe này, nhất định phải giữ kín thân phận của họ, không được để lộ ra ngoài. Nếu như để người ngoài biết được thân phận của họ thì không những tôi phải chết mà ngay cả người thân bạn bè của mọi người cũng phải chết, rõ chưa?”, Lâm Chính trầm giọng.
Dứt lời, tất cả đều cảm thấy thót tim.
“Vâng...vâng...”, hai người vội vàng nói.
Một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên bọn họ cũng phải tự làm rồi! Người tuyệt phạt được đưa đi, mọi thứ trở lại bình thường.
Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở cốc chủ đang nằm trên một đống đá ở đằng xa.
“Kết quả này chắc là bà cũng không ngờ tới phải không?”, Lâm Chính bước tới.
“Đúng vậy...”, cốc chủ yếu ớt đáp lại, đôi mắt trông tối đi nhiều. Việc mất máu nhiều khiến bà ta không còn sức nữa.
“Cậu thắng rồi...thần y Lâm...Cậu có thể kết thục cuộc đời tôi bất cứ lúc nào. Nhưng trước đó...cậu có thể...trả lời tôi một câu được không”, bà ta yếu ớt nói.
“Bà nói đi”.
“Cấm thuật của cậu...rốt cuộc là gì vậy? Sao có thể khiến cậu thắng được cả người tuyệt phạt thế? Loại cấm thuật này ...thật sự tồn tại sao?”
Dứt lời, Lâm Chính rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cấm thuật của tôi có tên là Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật, được ghi trong Hoàng Đế Nội Kinh, một thuật pháp có thể giúp con người làm những việc vượt quá khả năng của họ...”
“Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật sao...cậu thi triển thuật pháp này...đã phải giết chết bao nhiêu người rồi?”, cốc chủ nói.
“Một người”.
“Một người?”
Cốc chủ kinh ngạc: “Cấm thuật gì mà chỉ giết một người đã có thể thi triển được vậy? Nếu vậy thì sao có thể gọi là cấm thuật được?”
“Giết một người thì không được gọi là cấm thuật sao? Xem ra bà khinh thường mạng sống nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, đương nhiên tôi là người như thế. Còn cậu, là thần y Lâm mà lại có thể hi sinh tính mạng của người khác để đội lấy lợi ích cho bản thân, thế mà lúc nào cũng nói là mình học y, lương y như từ mẫu. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cậu nhất định sẽ bị cả thế giới chửi vào mặt đấy”, cốc chủ cười lạnh. Thế rồi bà ta lại ho khù khụ và thở rít lên.
Lâm Chính chỉ lạnh mặt nói với bà ta: “Tôi hi sinh mạng người để thi triển cấm thuật từ khi nào thế?”
“Không phải cậu vừa mới nói sao?”, cốc chủ mỉm cười, nhưng bỗng nhiên bà ta nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt, trố tròn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Ý của cậu...lẽ nào?”
“Đúng, thứ mà tôi hiến tế không phải là mạng của người khác mà là của chính tôi”
Lâm Chính giơ tay lên. Một con rắn đang nhúc nhích ở cánh tay của anh. Cốc chủ nhìn hình thù kỳ dị, khuôn mặt bà ta hiện lên vẻ hoảng sợ...
“Đây là...độc sao?”
“Đúng! Một loại độc sống!”
Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Loại độc này có thể nghịch chuyển nhiều thứ. Tôi dùng hết cả một cây Sâm Hoàng, dùng hết toàn bộ dược liệu mà mình thu thập để kích hoạt toàn bộ tiềm lực trong cơ thể. Hiện tại tôi có sức mạnh của 50 năm nữa gộp lại. Nói cách khác, đợi những tác dụng đó kết thúc thì cơ thể tôi sẽ bị nổ không khác gì bình ga. Không có bất kỳ loại thuốc nào trên đời này có thể cứu được tôi”.
Di chứng của lần này còn khủng khiếp hơn lần đối đầu với thôn Dược Vương rất nhiều. Lần này anh bị trúng độc. Hơn nữa là độc được tạo ra từ dược liệu và cấm thuật mà anh sử dụng.
“Cốc chủ không thể hiểu được...
“Vậy là cậu sử dụng thủ đoạn một mất một còn?”, cốc chủ lầm bầm nói.
“Vốn cấm thuật này dùng để đối phó với bà nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Vì vậy tôi cũng bất đắc dĩ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Ha ha…thần y Lâm, xem ra cuộc chiến giữa chúng ta…không có người thắng kẻ thua rồi. Có lẽ tất cả đã là số mệnh”.
Cốc chủ yếu ớt nói, có vẻ bà ta cảm thấy hài lòng lắm nên từ từ nhắm mắt lại. Điều khiến bà ta cảm thấy day dứt chính là những thủ đoạn vô cùng khó hiểu này của Lâm Chính.
Một khi mọi thứ đã rõ ràng thì bà ta chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Người thắng chắc chắn không phải là bà”.
Dứt lời cốc chủ vội mở mắt nhìn anh.
“Ý của cậu là gì…?”
“Đợi xem số mệnh đi!”, Lâm Chính nói.
“Lẽ nào…cậu vẫn có thể sống sao? Không, không thể nào. Cậu không thể sống được. Chắc chắn cậu sẽ chết. Chắc chắn là như vậy”, cốc chủ lập tức hiểu ra được điều gì đó nên cảm thấy không cam tâm. Bà ta hét lên.
Thế nhưng do quá đà mà…
Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể co giật và không thể cầm cự thêm được nữa. Thấy bà ta chẳng còn sống được bao lâu, Lâm Chính thở dài, quay người rời đi.
“Thần…y Lâm”, bà ta phát ra tiếng kêu đau khổ. Rồi cuối cùng tắt thở. Cốc chủ đã chết như vậy đấy.Cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng đối với Lâm Chính, cuộc chiến này không phải vì thua hay thắng.
Vì tất cả đều là kẻ thua cuộc. Chẳng có ai là thắng cả. Lâm Chính trầm giọng, nhắm mắt lại, tự cảm thấy bất lực.
Lúc này...
Phụt! Anh đột nhiên nôn ra một dịch thể màu đen kịt. Rõ ràng đó là máu của anh. Nó không còn màu đỏ nữa mà chuyển sang màu đen. Có vẻ như hoạt độc đã chiếm tới 70% cơ thể anh mất rồi.
Một bóng hình chạy tới.
“Thần y Lâm”, người này kêu lên.
Lâm Chính nhìn, đó là Liễu Như Thi – cháu của Dượng Vương.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, cô gái cảm thấy đau đớn, vội vàng chạy tới dìu.
“Đừng động vào”, Lâm Chính ôm ngực quát. Liễu Như Thi khựng người.
“Hoạt độc trên người tôi có khả năng truyền nhiễm. Đừng tiếp xúc với tôi. Muốn tiếp xúc phải đi găng tay và đeo khẩu trang. Liễu Như Thi, lần này phải phiền tới cô rồi”, Lâm Chính nói.
Hoas ra Liễu Như Thi tới là do anh gọi điện. Mục đích là để nhờ cô gái lo hậu sự cho mình.
“Thần y Lâm, loại độc của anh có thể loại bỏ như thế nào?”, Liễu Như Thi gấp rút hỏi.
“Không phải tôi nói rồi sao? Đưa tôi tới đó, mời người ở đó ra tay thì may ra…còn có cơ hội”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Nhưng thần y Lâm…phía bên đó có đồng ý ra tay không?”, Liễu Như Thi bặm môi, tỏ ra do dự.
“Đưa tôi đi là được. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, không thể chần chừ được”.
Lâm Chính trầm giọng. Liễu Như Thi rơi nước mắt. Cô gái không dám nói nhiều, lập tức đeo găng tay và dịu Lâm Chính rời đi.
Mấy người Từ Thiên đi thu dọn thi thể của cốc chủ. Lâm Chính được sắp xếp lên một chiếc xe cứu thương đỗ ở bên ngoài và được đưa tới sân bay Giang Thành.
“Cậu nhóc đó thế nào rồi?”, Trịnh Nam Thiên chạy tới hỏi.
“Ông Trịnh, tình hình hiện tại của chủ tịch Lâm rất cấp bách. Không nói trước được điều gì”, Kỷ Văn nói.
“Thằng nhóc này…”, Trịnh Nam Thiên tức giận mắng nhưng lại cảm thấy nghẹn ngào.
“Ông Trịnh, chủ tịch Lâm đã dặn rồi, chuyện ở Giang Thành giao cho ông, hi vọng ông có thể giúp để ý một chút, sau này nhất định chủ tịch sẽ hồi tin với ông”, Kỷ Văn lại nói.
“Hồi tin…hồi tin gì?”
“Tin bình an”.
“Cái gì? Ý của cậu là…”
“Nếu một ngày sau mà chủ tịch Lâm có thể hồi tin được cho ông thì chứng tỏ anh ấy bình an vô sụ, còn nếu không…” , nói tới đây ánh mắt Kỷ Văn tối đi nhiều…
Trịnh Nam Thiên nghe thấy vậy thì tái mét mặt, cơ thể loạng choạng…
Chương 1848: Kiếp nạn lớn của Hồng Nhan Cốc
Bên ngoài Hồng Nhan Cốc yên tĩnh có mấy chiếc xe khách đang phóng nhanh tới.
Các đệ tử canh gác ở cửa cốc đều lấy lại tinh thần, nhìn về phía xa.
Ai nấy đều cảm thấy rất nghi hoặc.
“Sư tỷ, mấy chiếc xe đó là sao vậy? Nhìn không giống xe của cốc chúng ta”, một nữ đệ tử trầm giọng nói.
“Mọi người hãy cẩn thận, dạo này tình hình không được yên ổn, cốc chủ đang ở Giang Thành, rất nhiều cao thủ cũng đã ra ngoài. Lúc đi cốc chủ đã dặn dò, bảo chúng ta đề phòng người của các thế tộc khác đến gây sự”, một nữ đệ tử tóc ngắn đáp.
Mọi người lập tức rút binh khí ra, khởi động cơ quan.
“Tất cả dừng lại cho tôi!”.
Khi ô tô đến gần cửa cốc, nữ đệ tử tóc ngắn kia nhảy từ trên bậc thềm xuống, lớn tiếng quát.
Tất cả ô tô đều phanh gấp dừng lại.
Ai nấy thở gấp, nhìn chằm chằm vào những chiếc xe khách kia.
Một lát sau, cửa xe bật mở, rất nhiều bóng dáng xuống xe.
“Là đàn ông!”.
“Đây đều là người ngoài cốc!”.
Tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều trở nên cảnh giác, ánh mắt lộ sát khí, kéo chuông cảnh báo.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương dẫn đầu bước tới.
“Đứng lại! Các ông là ai?”, cô gái tóc ngắn quát lớn.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chết! Chúng tôi phụng lệnh của thần y Lâm, đến để giải tán Hồng Nhan Cốc, nếu các cô muốn sống thì hãy mau rời khỏi đây”, Nguyên Tinh nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Cốc chủ đã chết?”.
“Sao có thể chứ?”.
“Ông đừng có nói dối! Cốc chủ là thần tiên, sao lại chết được?”.
“Đúng là nói hươu nói vượn!”.
“Lũ kiến hôi, ông dám khinh nhờn cốc chủ của chúng tôi?”.
“Chán sống sao?”.
Tất cả các đệ tử đều không tin, phẫn nộ chửi bới.
Sau khi bị tẩy não, bọn họ đã được rót vào đầu tư tưởng cốc chủ là vô địch.
Trong mắt bọn họ, cho dù thần tiên rơi xuống thì cốc chủ cũng không thể có chuyện gì được.
Nhưng Nguyên Tinh không đến để thuyết phục đám đệ tử này, ông ta trầm giọng quát: “Nếu các cô không tin thì tôi cũng sẽ không giải thích! Lần này tôi đến chỉ vì một việc, đó là san bằng Hồng Nhan Cốc! Nếu các cô ngoan cố chống đối, thì chúng tôi chỉ có thể đại khai sát giới!”.
“To gan! Ông dám làm càn ở Hồng Nhan Cốc?”.
“Nếu đã vậy thì tới đi!”.
“Giết!”.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nổi giận, không quan tâm Nguyên Tinh nói gì nữa, không chờ ông ta ra tay đã xông tới trước.
Các loại đao kiếm chém về phía Nguyên Tinh.
Nguyên Tinh cũng nổi trận lôi đình, lật tay đánh hai chưởng.
Bốp! Bốp!
Hai đệ tử Hồng Nhan Cốc bị đánh trúng ngực, mất mạng tại chỗ.
Nhưng thủ đoạn của Nguyên Tinh không thể khiến những đệ tử này khiếp sợ.
Ngược lại, bọn họ không hề sợ chết, mà còn liều mạng xông về phía trước.
Vì Hồng Nhan Cốc, bọn họ không sợ bất cứ điều gì.
Đây chính là thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!
Bọn họ tẩy não mỗi người vào cốc thành một tử sĩ của Hồng Nhan Cốc, chỉ cần lợi ích của Hồng Nhan Cốc bị tổn thất, bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà xông tới liều mạng.
Giờ phút này, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đã hiểu tại sao Lâm Chính không bảo bọn họ đến để khuyên hàng.
Bởi vì đối với loại người này, khuyên hàng cũng vô dụng.
Điều duy nhất có thể làm là dùng thủ đoạn cứng rắn, đánh đổ niềm tin và tín ngưỡng của bọn họ, khiến bọn họ thực sự cảm nhận được sự sợ hãi, từ đó rời đi.
Bởi vì trong một số tình huống, nỗi sợ hãi trong lòng luôn lớn hơn bất cứ thứ gì.
Hai người dẫn theo các cao thủ của Dương Hoa, xông vào Hồng Nhan Cốc.
Các đệ tử trong cốc cố gắng chống trả, nhưng không ai là đối thủ của Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương.
Không ngừng có người ngã xuống.
“Khởi động cơ quan! Khởi động cơ quan!”.
Cô gái tóc ngắn kia gào lên.
Cơ quan ở cửa cốc lập tức được khởi động.
Hai bên vách cốc xuất hiện dày đặc lỗ tên đen ngòm, lên tới hàng nghìn hàng vạn.
“Bắn tên!”, cô gái tóc ngắn quát.
Nhưng cô ta dứt lời vẫn không thấy mũi tên nào bắn ra khỏi những lỗ tên kia.
“Cái gì?”.
Cô ta sửng sốt.
Không chờ cô ta kịp phản ứng, Nguyên Tinh đã xông tới, đánh một chưởng vào bụng cô ta.
Cô gái tóc ngắn phun ra máu tươi, bay đi rồi ngã xuống đất, nằm bất động.
“Hả?”.
Ai nấy biến sắc.
“Cơ quan của Hồng Nhan Cốc các cô đã bị giáo chủ của chúng tôi phá giải từ lâu rồi! Trước khi đến đây, chúng tôi đã cho người bí mật lẻn vào trận điểm cơ quan và phá hoại nó, cơ quan của các cô đã tê liệt rồi”, Nguyên Tinh lớn tiếng nói.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nghe xong đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp, dám đến Hồng Nhan Cốc làm loạn! Hôm nay tất cả các người sẽ phải chết ở đây!”.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và phẫn nộ vang lên.
Sau đó một người mặc áo sa màu trắng như tiên nữ, xông từ trong cốc ra, đánh thẳng về phía Nguyên Tinh.
Người này khí tức bất phàm, thực lực trác tuyệt, tấn công Nguyên Tinh như cuồng phong vũ bão.
Nhưng Nguyên Tinh cũng không phải là hạng tầm thường, là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, thực lực của ông ta có thể nói là mạnh nhất sau Lâm Chính, sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy chứ?
Hai người đánh được mấy chục chiêu mới một chưởng tách ra.
Khi bóng dáng kia hạ xuống, mọi người mới nhìn rõ, người mới đến là Thánh Nữ của Hồng Nhan Cốc.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Ai nấy mừng rỡ kêu lên.
Vẻ mặt Thánh Nữ lạnh lùng băng giá, cao giọng nói: “Hôm nay là kiếp nạn lớn của Hồng Nhan Cốc! Chúng ta đồng lòng, liều mình chiến đấu! Bảo vệ Hồng Nhan Cốc! Đánh lui kẻ thù!”.
“Liều mình chiến đấu! Bảo vệ Hồng Nhan Cốc!”.
Tất cả các đệ tử hô to, sau đó đồng loạt xông tới.
Hai bên bùng nổ đại chiến ở cửa cốc, đánh nhau tối tăm mặt mũi.
Nhưng không chỉ mỗi Hồng Nhan Cốc sôi sục như vậy…
Chương 1849: Tôi cũng bị bắt rồi
Rắc!
Một tiếng động dị thường vang lên.
Đội trưởng đội phán quyết đang ngồi uống trà liền nhíu mày, nhìn về phía bàn trà.
Chỉ thấy ấm trà trên bàn bỗng xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt xuất hiện một cách vô duyên vô cớ, khiến đội trưởng đội phán quyết trong lòng kinh hãi.
Không biết tại sao, trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không lành.
Nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
“Đội trưởng!”.
Một người phán quyết bước tới, nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?”.
“Hiện giờ vết thương của các cậu vẫn còn rất nặng, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương. Tôi không chắc thần y Lâm có hạ độc với các cậu hay không. Nếu cậu ta hạ độc với các cậu thì tôi lại càng không thể tùy tiện rời đi. Tôi phải chịu trách nhiệm cho an toàn của các cậu, thế nên hãy kiên nhẫn chờ đi”, đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.
Người phán quyết kia thầm lắc đầu, không nói gì.
Đội trưởng đội phán quyết uống cạn chén trà, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tính toán thời gian thì chắc là các Tuyệt Phạt đại nhân… đã vào Giang Thành rồi”.
“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết kia sáng mắt lên, vội hỏi: “Đội trưởng, anh nói xem liệu Tuyệt Phạt đại nhân có phát hiện ra chuyện chúng ta bị thần y Lâm bắt giam không nhỉ? Nếu vậy thì có lẽ chúng ta sẽ được cứu!”.
“Thần y Lâm này làm việc kín kẽ, vô cùng gian xảo, lần này cậu ta bảo tôi mời Tuyệt Phạt đến trừng trị cốc chủ Hồng Nhan Cốc, chắc là cũng đã sắp xếp chu toàn, khó mà để lộ dấu vết”, đội trưởng đội phán quyết nhỏ giọng nói.
Người phán quyết có chút thất vọng.
“Nhưng dù sao đó cũng là người tuyệt phạt, là những sự tồn tại siêu cấp mà người thường không thể sánh bằng. Tuy thần y Lâm gian xảo, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ. Tôi nghĩ đứng trước bọn họ, thần y Lâm cũng không thể che giấu được, mà sẽ bị tuệ nhãn của bọn họ nhìn thấu!”, đội trưởng đội phán quyết lại nói.
“Đội trưởng, vậy ý của anh là những người tuyệt phạt sẽ nhanh chóng đến cứu chúng ta sao?”.
“Việc này… cũng chưa chắc”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì bây giờ chúng ta chẳng khác nào con tin, cho dù Tuyệt Phạt đại nhân phát hiện ra, cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ điều tra, tiến hành bố trí… Tóm lại dù có thế nào, chỉ cần thần y Lâm tiếp xúc với các Tuyệt Phạt đại nhân, thì bọn họ cũng cách nơi này không còn xa nữa”, đội trưởng đội phán quyết nói.
“Thế nên đội trưởng đồng ý xin tuyệt phạt với cấp trên cho thần y Lâm cũng là để Tuyệt Phạt đại nhân cứu chúng ta khỏi đây?”, người phán quyết kia sáng mắt lên.
“Đây cũng là nguyên nhân”, đội trưởng đội phán quyết cười nhạt.
“Tốt quá! Tốt quá!”, người quán quyết kia vô cùng kích động: “Tôi nghĩ với thực lực của thần y Lâm thì chắc chắn không thể chống lại được Tuyệt Phạt đại nhân! Đội trưởng, chúng ta được cứu rồi!”.
“Đừng vui mừng sớm quá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là vết thương của các cậu”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.
“Đội trưởng, mấy người chúng tôi không sao”.
“Đừng nhiều lời nữa, tôi tự có tính toán, chờ các Tuyệt Phạt đại nhân bắt được Lâm Chính, tôi sẽ thương lượng với bọn họ chữa cho các cậu”, đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.
Người phán quyết lặng lẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên, vô cùng kích động.
Theo anh ta thấy, việc thần y Lâm bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.
Dù sao đó cũng là người tuyệt phạt đứng trên bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó, mấy bóng dáng đi vào phòng.
“Ông Từ Thiên?”.
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, lập tức nhận ra người dẫn đầu.
Nhưng bóng dáng sau lưng Từ Thiên khiến ông ta vô cùng quen thuộc.
Đội trưởng đội phán quyết không khỏi nhìn người đó.
Nhưng chỉ nhìn mấy cái, đội trưởng đội phán quyết đã đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia, hai mắt mở to, tròng mắt dường như muốn rơi ra ngoài…
“Cô là… Tuyệt Phạt đại nhân?”, đội trưởng đội phán quyết thì thào nói.
“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía cô gái kia, kích động nói: “Đội trưởng, Tuyệt Phạt đại nhân đến cứu chúng ta rồi! Tốt quá! Ha ha!”.
Đội trưởng đội phán quyết cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn về phía cô ta.
Lúc này hắn cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cô gái cũng đờ đẫn nhìn bọn họ, dường như vô cùng khó hiểu, một lúc lâu mới lên tiếng.
“Các anh… là đội phán quyết Thiên Khải?”.
“Đúng, đại nhân, cô… là…”, đội trưởng đội phán quyết vội nói.
Cô gái chần chừ một lát, không nói câu nào.
Đội trưởng đội phán quyết kinh hãi đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Tôi cũng bị… bắt rồi…”, một lúc lâu sau, cô gái mới chậm rãi lên tiếng.
Đội trưởng đội phán quyết như bị sét đánh ngang tai.
Chương 1850: Thiên cung Trường Sinh
Trên con đường núi gập ghềnh.
Xe cứu thương đi ngoằn ngoèo tiến về phía trước.
Do đường đi không bằng phẳng nên xe cứu thương đi rất chậm.
Cứ lắc lư đi như vậy khoảng nửa tiếng, xe dừng trước một bậc thềm dài.
Bậc thềm này không nhìn thấy điểm cuối, hướng chếch lên trên, dường như vào tận mây xanh.
Chẳng khác nào nấc thang lên thiên đường!
Mọi người xuống xe, nhìn bậc thềm, ai nấy tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Không ngờ ở khu vực không người như núi Côn Luân này lại có nơi như vậy!", Kỷ Văn đi cùng tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
"Nếu không phải có cô Liễu Như Thi dẫn đường, thì người bình thường không thể tìm thấy nơi này được".
"Cô Liễu, rốt cuộc đây là đâu vậy?".
Những người đi cùng vô cùng cảm khái.
Nhưng không chờ Liễu Như Thi trả lời, một giọng nói già nua đã vang lên.
"Nơi này tên là thiên cung Trường Sinh, không phải là nơi mà người thế tục bình thường có thể tiếp xúc. Nếu không phải là người trong giới võ đạo thì các cậu đừng tiếp tục nghe ngóng về nó nữa, nếu không cũng không có lợi cho các cậu đâu".
Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Bọn họ vội nhìn qua, phát hiện một bà lão ăn mặc giản dị, râu tóc bạc trắng, không biết đã đứng ở bậc thềm từ lúc nào.
"Bà Ôn!".
Liễu Như Thi mừng rỡ chạy tới, ôm lấy cánh tay bà lão, vô cùng kích động: "Đã lâu không gặp bà, không ngờ bà vẫn khỏe mạnh như vậy, Như Thi yên tâm rồi".
"Con nhóc này, mồm mép vẫn ngọt như mật vậy! Đúng là khiến người ta yêu thích!", bà lão cười nói: "Thế nào? Bà cháu vẫn khỏe chứ?".
"Nhờ phúc của bà, bà cháu vẫn khỏe ạ", Liễu Như Thi đáp.
"Thế thì tốt", bà lão nhìn xe cứu thương, rồi lại nhìn Liễu Như Thi, mỉm cười nói: "Nhóc con, nếu không có chuyện gì thì mau dẫn bọn họ đi đi. Nếu để người bên trên biết, họ mà nổi giận thì trời long đất lở đấy".
Liễu Như Thi nghe thấy thế, dường như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Nhưng cô ấy không lùi lại, lấy lại bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, cháu biết chứ, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng, xin bà hãy cho phép cháu lên núi nhập cung, cầu kiến các vị tôn trưởng..."
"Nhóc con, chắc cháu cũng biết quy tắc, không phải người của Thiên cung Trường Sinh thì không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh này. Nếu cháu đưa người ngoài nhập cung chính là hại họ!", bà Ôn bình thản nói.
"Như Thi hiểu ạ, thực ra người Như Thi đưa đến không phải là người ngoài, mà là đệ tử của thiên cung này", Liễu Như Thi vội đáp.
"Đệ tử thiên cung? Là ai?".
"Lâm Chính".
"Tuy thiên cung có nhiều đệ tử nhưng bà nhớ hết tên, bà chưa bao giờ nghe thấy người này", bà cụ Ôn nhíu mày.
Liễu Như Thi ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, Lâm Chính là... là người nằm trong số các đệ tử bị đuổi kia".
"Cái gì?".
Bà cụ Ôn biến sắc: "Các đệ tử trong sự kiện "Ngũ Độc" sao?".
"Bà Ôn, lúc đó khi sửa lại án sai, tên của Lâm Chính cũng xuất hiện trong danh sách. Anh ấy bị oan, cáo thị mà Nhị tôn trưởng đưa ra đã viết rất rõ ràng", Liễu Như Thi vội nói.
"Cho dù là vậy thì trong thiên cung có rất nhiều người vẫn vô cùng căm hận những người có liên quan đến chuyện này. Cháu cũng biết đấy, chuyện đó đã gây ảnh hưởng quá lớn", bà cụ Ôn lắc đầu.
Liễu Như Thi chần chừ một lúc, không biết nên trả lời thế nào.
"Cậu ta sao vậy?", bà cụ Ôn có chút không đành lòng, liền lên tiếng hỏi.
Liễu Như Thi vội vàng bảo Kỷ Văn khiêng Lâm Chính từ trên xe xuống.
Bà cụ Ôn quan sát một lúc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, toàn thân Lâm Chính gần như đen sì, làn da đen sì dường như còn động đậy, nhìn rất đáng sợ.
Anh nhắm chặt hai mắt, vô cùng khổ sở, tinh thần không còn tỉnh táo, chỉ còn thở thoi thóp, dường như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
"Hoạt Độc?", bà cụ Ôn kêu lên thất thanh.
"Bà Ôn, trên đời này chỉ có Đại tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh là có thể cứu được Lâm Chính, xin bà hãy để cháu đưa anh ấy lên", Liễu Như Thi vội van nài, vành mắt đỏ hoe, nước mắt ầng ậng, dáng vẻ đáng thương.
Bà cụ Ôn thở dài: "Xem ra người này rất quan trọng với cháu, thôi được rồi, cháu lên đi. Nhưng bà nghĩ các tôn trưởng của thiên cung chưa chắc sẽ ra tay cứu chữa đâu. Nếu bọn họ không chịu cứu chữa thì cháu tuyệt đối đừng cố cầu xin, nếu không chỉ có hại cho cháu thôi".
"Quy tắc thì cháu hiểu ạ", Liễu Như Thi khẽ gật đầu.
"Đi đi", bà lão tránh đường.
Liễu Như Thi vội vàng cõng Lâm Chính, đi lên bậc thềm dài kia.
"Cô Liễu, để tôi giúp cô".
Kỷ Văn vội bước tới giúp.
Nhưng anh ta vừa lại gần bậc thềm.
Bốp!
Bà lão đạp một phát vào bụng anh ta.
Kỷ Văn lăn hơn 10 vòng dưới đất mới dừng lại, toạc đầu chảy máu, vô cùng thảm hại, trên đầu đầy máu.
"Luật sư Kỷ!".
Mọi người vội chạy tới đỡ anh ta dậy.
Bà lão quát lớn: "Tôi đã bảo người ngoài không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh cơ mà! Các cậu bị điếc sao? Cút hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi đại khai sát giới!".
Bà ta dứt lời, mọi người đều biến sắc.
Liễu Như Thi quay đầu lại nói: "Các anh hãy về đi, tôi là đệ tử thiên cung, trước đó Chủ tịch Lâm cũng từng ở thiên cung, nên chúng tôi có thể lên đó. Những chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, các anh không cần lo đâu".
"Thảo nào Chủ tịch Lâm muốn mời cô Liễu đến giúp, xem ra là tôi lỗ mãng rồi", Kỷ Văn ôm đầu nói, nhưng cũng không tức giận, anh ta biết bà lão này là ai.
"Anh Kỷ, anh hãy mau về băng bó vết thương đi. Tôi có điện thoại đây, nếu Lâm Chính đỡ hơn tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh".
"Được rồi, làm phiền cô vậy".
Kỷ Văn có chút buồn bực, cùng mọi người lên xe rời đi.
Liễu Như Thi cắn răng, đi lên bậc thềm dài dằng dặc này.
Cô ấy cũng là bác sĩ chứ không phải võ sĩ, chưa từng học võ kĩ gì, nên cũng không khỏe lắm, cõng Lâm Chính nặng mấy chục cân trên lưng leo bậc thềm cũng rất vất vả.
Cô ấy đeo bao tay, phòng hộ đầy đủ, nhưng mỗi bước chân vẫn khiến cô ấy mồ hôi đầm đìa.
E là lên được đến đỉnh thì cũng sẽ mệt nhoài.
Nhưng Liễu Như Thi vẫn cắn răng cố gắng.
Không chịu từ bỏ.
Cứ như vậy một tiếng đồng hồ, cô ấy mới leo được một nửa.
"Nghỉ... ngơi... một lát đi..."
Đúng lúc này, bên tai cô ấy vang lên giọng nói yếu ớt.
Liễu Như Thi mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay đầu lại, phát hiện ra người lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Anh Lâm, không sao đâu, sắp đến rồi. Chờ Đại tôn trưởng ra tay cứu anh, anh chắc chắn sẽ không sao đâu".
Liễu Như Thi cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, có hai bóng dáng đi tới.
Một nam một nữ.
Đều mặc đồ trắng, tóc dài bay trong gió, nhìn như tiên nhân, vừa đi vừa cười nói.
Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Liễu Như Thi đang trèo từng bậc thềm, lúc đầu ánh mắt tỏ vẻ rất kinh ngạc, lúc sau lại chứa đầy kiêu ngạo và cười cợt.
"Đứng lại!".
Người đàn ông quát lớn.
Liễu Như Thi vội đặt Lâm Chính xuống, cúi người hành lễ với hai người kia.
"Chào sư huynh sư tỷ!".
"Cô là ai? Sao tôi chưa từng gặp?", người đàn ông hỏi.
"Sư muội là Liễu Như Thi, là đệ tử kí danh của thiên cung", Liễu Như Thi vội đáp.
"Đệ tử kí danh?", người đàn ông nở nụ cười khinh bỉ.
"Em biết cái tên này", cô gái ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?".
"Trúng độc ạ, sư muội muốn xin tôn trưởng ra tay giải độc".
"Cậu ta cũng là đệ tử của thiên cung sao?".
"Việc này... cứ coi là thế đi..."
"Coi là thế? Phải hay không phải? Sao tôi chưa bao giờ gặp người này?", cô gái nghiêm giọng quát.
Liễu Như Thi ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Thưa sư tỷ, trước kia anh ấy là đệ tử của thiên cung, nhưng sau đó... bị thiên cung đuổi khỏi sư môn ạ..."
"Cái gì?".
Cô gái nổi giận, thẳng tay tát cho Liễu Như Thi một cái.
Bốp!
Tiếng tát vang lên giòn giã.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Như Thi lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ chói. Cô ấy loạng choạng, suýt nữa ngã khỏi bậc thềm.
Liễu Như Thi ôm mặt, vừa tức vừa giận, vốn định chất vấn đối phương, nhưng sau khi nghĩ đây là nơi nào, thì lại kiềm chế, cúi đầu xuống: "Xin sư tỷ nguôi giận, đệ tử này là thiên cung đuổi nhầm, anh ấy là... là đệ tử bị hại trong sự kiện Ngũ Độc".
"Cái gì? Sự kiện Ngũ Độc?".
Hai người biến sắc.