Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166-170
Chương 166: Một bước lên tiên (1)
Tô Nhu được dìu tới ghế bên cạnh, day thái dương mới đỡ hơn được một chút.
Lúc này mặt cô tái nhợt, tâm trí hoảng loạn, hai tay run lẩy bẩy.
“Cậu Lâm, cậu chắc là đặt vào số 5 chứ", một người đứng bên cạnh chau mày hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu. Mọi người nhình nhau rồi bật cười.
“Ha ha, cậu Lâm quả bất phàm. Vừa nhìn là đã nhìn trúng ngay số này. Xem ra cậu Lâm của chúng ta cũng là người rất đặc biệt đấy”.
“Vòng vo cả hồi, hóa ra là một tên ngốc”, cậu Việt nhổ bãi nước bọt, tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng phàm là những người có mắt thì đều biết còn ngựa số năm không thể nào chạy được. Chân nó quá nhỏ, lại đã già, căn bản không có sức. Chọn nó thì khác gì là bỏ cuộc.
Lâm Chính định làm trò gì vậy. Bỏ cuộc thật đấy à? Hay là đầu anh có vấn đề, nên thích bung lụa?
“Kệ đi, dù sao thì hợp đồng ở đây! Chỉ cần cậu ta thua là chúng ta có thể làm gì cũng được! Nếu cậu ta dám không nghe lời thì tôi có thể tống cậu ta vào tù đấy! Ha ha! Còn nếu cậu ta nghe lời thì chẳng phải là việc có được Tô Nhu dễ như trở bàn tay sao?”, Khai Mạc nheo mắt, cười dữ tợn.
“Chúc mừng cậu Khai. Sau khi mọi việc thành công, cậu đừng quên chuyện đó nhé”, Trương Mậu Niên cười nói.
“Đương nhiên, người đó đang trên đường rồi. Đợi họ tới tôi sẽ giới thiệu cho. Với điều kiện của anh thì vấn đề không lớn lắm”, Khai Mạc cười nói.
Trương Mậu Niên trở nên kích động: “Cảm ơn cậu Khai”.
Mọi người đặt cược, phần lớn đều thích con người màu đen tuyền. Có hai người hiểu về ngựa cộng với cậu Khai đặt cho con Hãn Huyết Bảo Mã. Chỉ duy có Lâm Chính là đặt cược cho con người yếu và gầy.
Những người điều khiển đã bắt đầu leo lên lưng ngựa. Đám đông quay qua nhìn chăm chăm.
Tô Nhu siết chặt cánh tay của Lâm Chính, cơ thể khẽ run lên.
“Lâm Chính, nếu chúng ta thua thì phải làm sao?”, cô run rẩy hỏi.
“Em yên tâm, sẽ không thua đâu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không tin. Nhìn con ngựa số 5 kia, sao có thể không sao được chứ. Thế nhưng lúc này dù có nói gì cũng vô ích.
“Tô Nhu, chị thấy em vẫn nên sớm đổi chồng đi. Nếu không lát nữa lại đen đủi cùng cậu ta đấy”, Thành Bình cười khinh miệt.
Tô Nhu không nói gì, chỉ nhắm mắt cầu nguyện. Lúc này, trọng tài đã bắn súng ra hiệu.
Pằng! Tất cả ngựa đều rời khỏi lồng phi ra. Quả nhiên, con ngựa màu đen to cao dẫn đầu.
Còn con Hãn Huyết Bảo Mã thì theo sát ngay phía sau. Những con ngựa khác cũng bám sát. Nhìn thì có vẻ như con ngựa màu đen sẽ dành quán quân.
Thế nhưng Hãn Huyết Bảo Mã không phải là con ngựa tầm thường. Dù nó không còn là giống thuần chủng nhưng vẫn có điểm khác lạ hơn những con ngựa khác rất nhiều.
Hãn Huyết Bảo Mã bắt đầu phát lực, giống như sau khi khởi động xong, lúc này cơ thể nó hừng hực sức mạnh, bắt đầu vượt qua con ngựa màu đen.
“Vượt rồi, vượt rồi”, Trương Mậu Niên phất tay.
Cậu Khai cười hà hà, trông vô cùng đắc ý. Hai con ngừa cạnh tranh ác liệt. Tất cả đều đồ dồn sự tập trung vào chúng.
Thế nhưng cũng có những người nhìn về phía con ngựa số 5. Con ngựa này cũng không hề khiến mọi người thất vọng.
Quả nhiên là nó bị bỏ lại sau cùng…
Tô Nhu khẽ hé mắt ra nhìn. Thế nhưng khi nhìn thấy thì cô bỗng cảm giác như cả cơ thể rơi xuống đáy vực.
“Thua chắc rồi còn gì nữa”, tên tóc xanh cười nói.
“Tô Nhu cũng thấy rồi đấy, Lâm Chính xong đời rồi. Cậu ta phải gánh món nợ hai mươi triệu tệ. Với thực lực của cậu ta thì cả đời cũng không trả hết được đâu. Em còn trẻ, chị thấy em vẫn nên cân nhắc tới người khác đi? Chị thấy cậu Khai cũng không tệ”, Thành Bình khuyên can.
Tô Nhu thất thần, giống như người mất hồn. Cậu Khai thì bọn họ và cười lạnh lùng.
Kết cục đã định rồi sao?
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay về hướng con ngựa số 5 và búng nhẹ.
Chương 167: Một bước lên tiên (2)
Vụt! Một cây kim bay ra, đâm chính xác vào cổ của con ngựa.
Hí!
Con ngựa số 5 đột nhiên hí vang trời, giống như một con ngựa điên, điên cuồng phi về phía trước.
Đám đông sững sờ. Họ thấy nước da của con ngựa đột nhiên chuyển thành màu đỏ, trong nháy mắt nó đã lao vượt qua cả con ngựa đen và con Hãn Huyết Bảo Mã, chạm đích đầu tiên.
Chưa tới năm giây.
Đợi đến khi đám đông hoàn hồn thì con ngựa đã về đích và giành thắng lợi. Đúng là nhanh như điện chớp.
Một bước lên trời!
Đám đông sững sờ! Tô Nhu cũng bàng hoàng.
Có ai ngờ, một con ngựa gầy gò, già nua lại đột nhiên trở nên mạnh và chèn ép toàn bộ đám ngựa tốt như vậy chứ.
Không ai chấp nhận nổi kết quả này.
“Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị”.
Lâm Chính mỉm cười, thu gom hết thẻ đen, chìa khóa xe, tiền mặt về phía mình.
“Vợ, thẻ này để em dùng này”, Lâm Chính đưa tấm thẻ cho vợ mình.
Tô Nhu không hề cầm lấy, vì cô vẫn còn đang đứng ngây như phỗng. Cô nhìn chăm chăm vào số tài sản mà Lâm Chính có được, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chỗ này…ít nhất phải cả trăm triệu tệ.
Màn cá cược khi nãy của Lâm Chính đã giúp anh trở thành triệu phú.
Điên thật rồi. Đúng là điên rồ mà!
Tô Nhu cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Lúc cậu Khai hoàn hồn thì lập tức nhảy qua hàng rào, lao về phía con ngựa khi nãy.
Lúc này con ngựa đã nằm sạp ra đất, sùi bọt mép. Mặc dù nó không chết , nhưng tạm thời cạn kiệt sức lực.
Người huấn luyện ngựa và người điều khiển ngựa đều vô cùng kinh ngạc.
“Con ngựa này tới từ đâu vậy”.
“Chợ ngựa trong tỉnh”.
“Mua hết bao nhiêu tiền?"
“Chưa tới hai mươi nghìn tệ…”
“Cái gì?”, Khai Mạc nín thở.
Một con ngựa chưa tới hai mươi nghìn tệ lại có thể vượt qua cả một con thần ngựa có giá hàng triệu tệ sao?
Con ngựa này lợi hại đến thế à?
Nhưng rõ ràng nó chỉ là một con ngựa bình thường thôi mà…
“Được rồi cậu Việt, cậu Khai, cá thì cũng cá rồi. Ngựa thì cũng xem rồi. Thôi tôi không làm phiền nữa nhé. Tôi về trước đây”, lúc này Lâm Chính đứng lên.
“Cái gì? Đòi đi à?”
“Đứng lại!", đám đông không phục, lập tức có người ngăn lại.
“Các vị còn có chuyện gì nữa không?”
“Sao? Mới thắng mà đã muốn đi rồi à? Mới chơi có một trận, chưa đã”.
“Đúng vậy, chúng ta tiếp tục. Bắt buộc phải chơi tiếp!”, mấy người hô lên, rõ ràng là họ muốn lấy lại tiền đã mất.
“Ok luôn nhé", Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Lâm Chính, đừng”, Tô nhu run rẩy, chộp lấy tay anh, miệng lắp bắp: “Đừng chơi nữa…”
“Sao có thể như thế được! Thằng liền bỏ chạy thì ra thể thống gì nữa”.
“Đúng vậy, hôm nay hiếm có khi nào vui vẻ thế này, chơi thêm vài ván đi”, những người khác vội vàng lên tiếng. Đến cả Trương Mậu Niên cũng vậy.
Chẳng ai chấp nhận nổi kết quả này nên đương nhiên không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
Sắc mặt Tô Nhu trông vô cùng khó coi. Thế nhưng đám đông nói không ngớt nên cô cũng đành phải gật đầu.
Dù sao Lâm Chính cũng đã thắng cả trăm triệu, giờ có thua cũng không sao.
“Chúng ta chơi thế nào đây?", Lâm Chính cười nói.
“Vẫn theo quy tắc lúc nãy hả?”
“Không, lần này chúng ta chơi lớn hơn chút”, Khai Mạc suy nghĩ và trầm giọng: “Vừa rồi cậu thắng bao nhiêu?"
“Tầm mộ trăm năm mươi triệu!”
“Vậy chúng ta cược ba trăm triệu”, Khai Mạc gằn giọng.
Đám đông thất kinh.
“Cậu Khai…”, mấy người bên cạnh đứng ngồi không yên. Dù là cậu ấm thì hàng trăm triệu cũng là một con số lớn mà.
“Bỏ ra nhiều vậy cơ à?”
“Có thể có người có, người không. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có bỏ ra được không”, cậu Khai nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu im lặng. Vì cô đã hoàn toàn tê liệt rồi.
“Nếu đã không thành vấn đề thì thế này, lần này tôi với cậu cược tay đôi. Cậu bỏ ra ba trăm, tôi cũng thế”.
“Ok”, Lâm Chính gật đầu
“Vậy làm hợp đồng đi”.
“Tiền của anh có đủ không đấy?”
“Đương nhiên”, Khai Mạc thản nhiên nói và gật đầu với những cậu ấm còn lại.
Cả đám đồng ý, người thì gọi điện, người thì chuyển khoản.
Một lúc sau họ đã gom đủ ba trăm triệu. Nếu để bọn họ gom vào thì có lẽ ba trăm cũng không thành vấn đề.
Lâm Chính hiểu ý của họ. Họ muốn thông qua Khai Mạc để lấy lại số tiền đã mất.
Hợp đồng ký xong, Khai Mạc phất tay, dắt ra năm con ngựa.
“Xin mời”
Khai Mạc nghiêm túc nói.
Chương 168: Tiền đầy túi (1)
Bây giờ áp lực của Khai Mạc rất lớn.
Bạn bè xung quanh đều đến để giúp hắn tán đổ Tô Nhu, bây giờ chuyện không thành còn liên lụy bọn họ thua mất mấy chục triệu tệ, đương nhiên Khai Mạc không còn mặt mũi nào nữa.
Lần này tuyệt đối không thể thua!
“Xem ra mấy con ngựa này đều như nhau, tôi qua đó xem xem”, Lâm Chính liếc thấy ngựa được dẫn ra, bèn đi sang.
“Cậu chủ Khai, anh có chắc chắn không?”, cậu chủ Việt đi tới, căng thẳng hỏi.
“Yên tâm, lần này thắng chắc!”, Khai Mạc hạ giọng.
“Thật sao? Lần này mà thua, chúng tôi về nhà không tiện giải thích”, giọng nói của tên tóc xanh cũng có chút gượng gạo.
“Thế nào? Các anh không tin tôi?”, cậu chủ Khai nhíu mày.
“Không phải, cậu Khai, thực sự là các anh em không thua được nữa rồi”.
“Đừng lo, lần này thắng chắc”.
“Ồ? Cậu Khai có gì cách gì hay?”, mấy người con cháu nhà giàu ở xung quanh vội hỏi.
“Cách? Đối phó với tên vô dụng đó còn cần cách gì sao? Đây là địa bàn của tôi, tôi giở chút mánh khóe chẳng dễ hay sao? Đợi lát nữa xem anh ta chọn ngựa số mấy, bất kể anh ta chọn con nào, chỉ cần là ngựa mà anh ta nhắm trúng thì dù có là ngựa trời, hôm nay cũng phải chùn chân!”, Khai Mạc cười nhạt.
Bọn họ nghe vậy, hai mắt phát sáng.
Khai Mạc định giở thủ đoạn sao?
“Nên làm như vậy từ sớm!”, cậu chủ Việt nhổ nước bọt, nói.
“Bây giờ cũng không muộn, dù sao anh ta cũng còn ở đây, hôm nay anh ta mà không bị lột mất lớp da, mặt mũi của chúng ta phải để ở đâu?”, tên tóc xanh nheo mắt nói.
“Tôi chọn xong rồi!”.
Lúc này, Lâm Chính hô lên: “Tôi cược số hai!”.
Bọn họ đồng loạt nhìn sang con ngựa số hai.
Lúc này, mắt nhìn của Lâm Chính lại giống với bọn họ, con số hai đúng là ngựa tốt.
“Được, vậy tôi cược con số một”.
Khai Mạc nói, ngay sau đó âm thầm liếc về phía người cưỡi ngựa số hai.
Người cưỡi ngựa lặng lẽ gật đầu, sau đó trở mình lên ngựa.
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, năm con ngựa lại chạy như bay.
Mọi người ngóng nhìn theo.
Trên mặt Khai Mạc không có biểu cảm gì.
Những người con cháu nhà giàu còn lại thì vô cùng hồi hộp.
Bởi vì ngựa số một có vẻ không chạy nhanh bằng ngựa số hai.
Dần dần, ngựa số một đã bị bỏ xa.
“Cậu Khai!”, đám người cậu chủ Việt sốt ruột.
“Yên tâm, không thua được”, Khai Mạc cười nhạt nói.
Nhìn dáng vẻ của Khai Mạc, bọn họ hơi an tâm được một chút.
Lúc này, điều bất thường đã xảy ra.
Người cưỡi trên con ngựa số hai đột nhiên lấy con dao không biết từ đâu ra, đâm mạnh vào lưng con ngựa số hai.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sợ đến mức suýt la lên thất thanh.
Người xung quanh cũng bị kinh hoảng, sau đó ai nấy cười lớn.
Hóa ra cậu Khai muốn giết luôn con ngựa đó!
Mặc dù đó là hành vi gian lận, nhưng chỉ cần cậu Khai không chịu thừa nhận, vậy thì đây là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa số hai. Đến lúc đó, dù người cưỡi ngựa số hai phải gánh trách nhiệm gì cũng không liên quan đến cậu Khai, bọn họ chỉ cần chăm chăm vào thắng thua của cuộc đua thứ hai này thì sẽ không sao.
“Không có sai sót, không có sai sót! Ha ha ha…”, tên tóc xanh thấy cách này cực hay, liên tục vỗ tay cười lớn.
“Cậu Khai, làm tốt lắm!”, cậu chủ Việt cũng giơ ngón cái!
Bây giờ ngựa bị đâm một dao, đừng nói là chạy, nó sắp chết rồi! Một con ngựa sắp chết mà có thể chạy nổi sao?
Trận này thắng chắc!
Chỉ là…
Trong lúc mọi người đều cho rằng thắng thua đã rõ, cảnh tượng ở hiện trường dần dần khiến bọn họ cảm thấy chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Bởi vì… con ngựa số hai đang chạy như bay không hề vì nhát dao đó mà dừng lại, ngược lại… nó càng chạy nhanh hơn, hăng hái hơn, phẫn nộ hơn.
Vết thương trên lưng… hoàn toàn không khiến nó dừng lại.
Dường như nó không cảm giác được cơn đau ở lưng.
“Cái gì?”.
Khai Mạc lao lên mấy bước, trợn to mắt, không tin nổi nhìn cảnh đó.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Cậu Khai!”.
Những người khác cũng trợn tròn mắt, vội vàng nhìn về phía Khai Mạc.
“Đâm! Đâm mạnh vào cho tôi!”, cậu Khai điên cuồng hét thật to.
Cảnh tượng gây sốc như vậy hắn không thể chấp nhận nổi.
Nhưng… Dù vậy cũng vẫn vô dụng…
Người cưỡi con ngựa số hai đâm vào lưng ngựa như điên.
Phập! Phập! Phập! Phập…
Máu tuôn ra như suối, cho đến khi cơ thể của người cưỡi ngựa cũng bị nhuộm đỏ, hình ảnh vô cùng máu me đáng sợ.
Nhưng… dù là vậy, con ngựa đó vẫn không dừng lại, ngược lại càng chạy càng nhanh, vươn lên đầu, chạy qua vạch đích.
Chương 169: Tiền đầy túi (2)
Cậu Khai kinh ngạc.
Trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng.
Con ngựa này… thật đáng sợ!
“Ồ? Gian lận à?”.
Lâm Chính ở bên này nhếch khóe miệng, thản nhiên cười nói: “Cậu chủ Khai, trên hợp đồng của chúng ta đã nói, nếu gian lận thì tự động nhận thua, đồng thời đền bù số tiền gấp ba cho bên kia. Giấy trắng mực đen, chắc anh sẽ không chối cãi đâu nhỉ?”.
“Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.
Cậu Khai ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn lại, nhìn Lâm Chính: “Anh đã dùng thủ đoạn gì?”.
“Tôi chẳng làm gì cả, người là của anh, ngựa là anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi dùng yêu pháp gì hay sao?”, Lâm Chính cười nói.
Nếu Khai Mạc không phải người theo chủ nghĩa vô thần, e rằng hắn đã thật sự tin rằng Lâm Chính có yêu pháp gì đó.
Dù sao chuyện này cũng quá khoa trương…
Đám người phía cậu Khai á khẩu không nói nên lời.
“Ngoài ra, cậu chủ Khai, chuyện vừa rồi anh có thể cho tôi một lời giải thích không?”, Lâm Chính hỏi.
“Giải thích cái gì? Đó là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa, liên quan gì đến tôi?”, cậu Khai âm thầm nghiến răng, nói.
“Không chịu thừa nhận? Không sao, tôi không so đo với anh, dù sao tôi cũng đã lời được ba trăm triệu”.
Lâm Chính nhếch khóe môi, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn, nói với Tô Nhu đang hóa đá ở phía sau: “Vợ à, em biết lái xe Lamborghini không?”.
“Không… không biết…”, Tô Nhu run rẩy, liên tục lắc đầu.
“Ferrari thì sao?”.
“Cũng… cũng không biết…”.
“Được, vậy anh sẽ ra ngoài gọi hai chiếc xe tải kéo mấy chiếc xe này về nhà. Chúng ta bắt xe về”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu lại cảm thấy choáng váng.
“Được rồi, cậu chủ Khai, cuộc đua thứ hai các anh cũng thua rồi. Lần này cược cũng lớn, chắc các anh cũng hết tiền rồi phải không? Tôi nghĩ tôi nên về rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Không được đi!”.
Đám người cậu chủ Việt sốt ruột.
“Còn muốn cược nữa à?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Đương nhiên”, bọn họ nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng các anh hết tiền rồi”.
“Không phải có thể ký hợp đồng, viết giấy nợ sao?”.
“Chuyện đó…”.
“Cậu chủ Việt, thôi đi! Bỏ đi!”, tên tóc xanh kéo cậu chủ Việt ra, nhỏ giọng nói: “Đừng cá cược nữa, tôi thấy nó bất thường quá! Hình như anh ta không đơn giản!”.
“Không đơn giản cái rắm, một kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ anh ta? Chuyện này mà đồn ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ bị người khác cười chết? Bố anh cũng sẽ nói anh làm mất thể diện!”, cậu chủ Việt tức giận nói.
“Nhưng mà…”.
“Cược đi!”.
Lúc này, cậu Khai cũng quát khẽ một tiếng.
Bọn họ đều giật mình, nhìn về phía cậu Khai, bấy giờ mới phát hiện hai mắt hắn đã đỏ lên.
Hắn cũng kích động rồi!
Hắn cũng không nhận thua!
Hắn cũng muốn lấy lại vốn!
Quan trọng nhất là… hắn không tin mình lại thua một kẻ vô dụng!
“Vậy được, tiếp tục cược thôi. Ký hợp đồng, viết giấy nợ!”.
Lâm Chính đáp một cách sảng khoái.
Hai tiếng sau…
Tô Nhu ngơ ngác giống như kẻ ngốc ra khỏi trang viên.
Trương Mậu Niên và Thành Bình cũng có dáng vẻ giống hệt cô.
Tô Nhu xách túi xách trên tay, trong đó chứa toàn chìa khóa xe.
Ferrari, Lamborghini, McLaren, ngoài ra còn có gần mười chiếc thẻ ngân hàng và một xấp giấy nợ.
“Về sau trang viên này sẽ là của chúng ta. Tiểu Nhu, em cầm hợp đồng này đi sang tên sớm đi! Lúc nào rảnh em có thể đưa bố mẹ tới đây ở vài ngày, thư giãn giải tỏa tâm trạng”.
Lâm Chính từ phía sau đi tới.
Tô Nhu nhìn anh bằng đôi mắt thất thần, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
“Lâm Chính”.
“Sao thế?”.
“Anh… anh nhéo má em cái đi”.
“Được”.
“Á… Đau!”.
Tô Nhu kêu đau một tiếng, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.
“Hóa ra em không nằm mơ?”.
“Nằm mơ gì?”.
“Đây… đây là sự thật?”.
“Đương nhiên là thật! Từ bây giờ em sẽ là bà chủ giàu có sở hữu tài sản hơn một tỷ!”, Lâm Chính quẹt mũi cô, sau đó đi sang bên, lái chiếc Lamborghini Veneno tới.
“Lên xe đi người đẹp!”, Lâm Chính thò đầu ra.
“Ừ… Ừ…”, Tô Nhu vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngốc.
Siêu xe nghênh ngang rời đi.
Lúc này Trương Mậu Niên và Thành Bình ở phía sau mới bình tĩnh lại.
“Làm sao đây?”, sắc mặt Thành Bình không dễ coi là mấy.
“Ha ha, chuyện này là chuyện tốt, chúng ta nên vui mới phải, sao em có vẻ rầu rĩ thế?”, Trương Mậu Niên thở ra, nói.
“Chuyện tốt? Anh thấy chuyện này tốt ở đâu? Nếu gia đình họ được thế, chúng ta sẽ không sống yên!”, Thành Bình trừng mắt nói.
“Ha ha, đừng sốt ruột, đi, đi tìm ông với anh!”.
Trương Mậu Niên nheo mắt lại, cười nói, sau đó chui vào trong xe, tiến về phía nhà họ Trương…
Chương 170: Sao lại lái xe của Khai Mạc?
Lamborghini Veneno chạy giữa trung tâm thành phố, vô số người đi đường lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp lại siêu xe.
Đây là giấc mơ kiếp sau của không biết bao nhiêu người.
Đây là hình nền điện thoại hoặc hình nền máy tính của không biết bao nhiêu người.
Bây giờ, mình lại ngồi trong đó?
Tô Nhu ngồi ngây ra, đầu óc ngơ ngẩn một lúc.
Không biết qua bao lâu.
“Sao anh làm được vậy?”, cô hơi thở dốc, hỏi.
“Những con ngựa đó sao?”.
“Phải”. Đến bây giờ Tô Nhu vẫn không thể tin nổi Lâm Chính đã thắng liên tục bảy ván. Anh đã khiến đám con cháu nhà giàu kể cả Khai Mạc thua đến mức táng gia bại sản, không còn đồng nào, còn nợ ngược gần một tỷ.
Tô Nhu tuyệt đối không tin Lâm Chính dựa vào may mắn.
Cuộc đua ngựa phía sau đúng là không tưởng tượng được.
Một con ngựa bị đâm cho mười mấy nhát dao… thế mà vẫn không chết, trái lại chạy về đích.
Đúng là quá quỷ dị!
Nếu là bình thường, dù con ngựa đó không chết cũng sẽ phát điên, thậm chí ngã quỵ, chứ không phải hoàn thành cuộc đua mới dừng lại giống như một dũng sĩ như vậy.
Ngựa không phải người, cũng không có cảm giác sứ mệnh.
Tô Nhu nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Lý do rất đơn giản”.
Lâm Chính đưa tay lên, nói: “Là nhờ cái này”.
Tô Nhu nhìn kỹ, cực kỳ bất ngờ: “Châm?”.
“Phải, lúc trước anh đọc được trong sách cổ vài bài khá thú vị về phương pháp châm cứu cổ xưa, anh đã lợi dụng nó để chiến thắng Khai Mạc!”.
“Cuộc đua thứ nhất, anh cố ý chọn một con ngựa gầy để đám Khai Mạc lơ là, thật ra anh đã lén châm cây kim này lên lưng con ngựa. Hiệu quả của kim này giống như một lượng lớn Adrenalin, giúp con ngựa hưng phấn đến cực hạn, vì vậy nó mới vượt lên dẫn đầu trong nháy mắt”.
“Cuộc đua thứ hai thì càng đơn giản, lúc anh xem ngựa, nhìn thấy trên thắt lưng của mỗi người cưỡi ngựa đều giắt một con dao. Anh đoán trước Khai Mạc sẽ nửa đường giết ngựa, thế là dùng kim phong tỏa động mạch của con ngựa số hai trước, đồng thời làm tê liệt cảm giác đau của nó. Em đừng thấy con ngựa số hai chảy máu rất ghê, thực ra nó không có cảm giác gì cả, mà năng lực của con ngựa số hai lại cao, nếu không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, nó nhất định sẽ thắng”.
Lâm Chính ung dung nói.
Tô Nhu bừng tỉnh.
Nhưng những điều này không khiến cô kinh ngạc, điều thật sự làm cô kinh ngạc là thuật châm cứu của Lâm Chính.
“Không ngờ anh chỉ đọc sách mà có được thuật châm cứu lợi hại như vậy?”.
“Anh nói rồi, anh là thiên tài”.
“Đợi về Giang Thành, em sẽ đăng ký cho anh, anh thi lấy bằng đi. Với y thuật của anh, thi cái bằng chắc chắn rất dễ dàng. Thi xong chúng ta gom chút tiền mở một y quán, vậy thì sẽ chẳng còn ai nói này nói nọ anh nữa!”, Tô Nhu phấn khởi nói.
Lâm Chính không biết nên nói gì.
Bây giờ tài sản của anh đã là mấy tỷ tệ, còn phải mở y quán kiếm tiền?
Xe dừng ở trước cửa nhà họ Trương, dẫn đến sự chú ý của không ít người.
Đã sắp tới thời gian mở tiệc.
A Bưu đứng canh trước cửa chạy thật nhanh tới, mở cửa xe, khách sáo cười nói: “Cậu Khai, vất vả rồi, mau vào bên này!”.
Nhưng cửa vừa mở, người bước ra lại là Lâm Chính.
A Bưu sững sờ.
“Lâm… Lâm Chính?”.
“Ồ? Anh biết tôi à? Lạ thật, Trương Tinh Vũ anh còn không biết mà lại biết đến tôi, đúng là thú vị”, Lâm Chính cười nói.
“Sao cậu lại bước ra từ xe của cậu Khai? Có phải cậu tự ý trộm xe của cậu Khai về đây không?”, A Bưu quát lên.
“Cậu Khai? Anh chắc là xe của cậu Khai chứ?”.
“Không phải xe của cậu Khai, chẳng lẽ là xe của tên nghèo kiết nhà cậu? Huống hồ, xe của cậu Khai rất dễ nhận ra, Veneno bản đặt riêng. Tôi cũng nhớ rõ biển số xe của cậu ấy, chắc chắn không sai được. Nói, có phải cậu trộm xe của cậu Khai không? Mau trả lại xe cho cậu Khai đi, mau!”, A Bưu giận dữ nói, sau đó lao tới cướp chìa khóa của Lâm Chính.
“Dừng tay…”.
Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, báo cảnh sát tại chỗ.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát tới nơi.
“Là ai cướp giật?”.
“Đồng chí cảnh sát, là anh ta. Anh ta cướp xe của tôi, chìa khóa xe còn ở trên tay anh ta”, Lâm Chính chỉ vào A Bưu, nói.
“Anh có thể chứng minh xe này là của anh không?”, cảnh sát liếc nhìn anh, hỏi.
“Đương nhiên, thủ tục đầy đủ ở trong xe, vừa mới sang tên!”.
Lâm Chính lấy thủ tục ra.
Cảnh sát xem lướt qua, sau đó liếc nhìn A Bưu, vẫy tay: “Đưa về điều tra”.
“Vâng”.
Nói xong, bọn họ lập tức đưa A Bưu lên xe.
“A? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện này là sao?”.
A Bưu kinh hãi, vội vàng la lên.
Nhưng không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Bưu đã bị đưa đi.
Người xung quanh kinh ngạc.
Nếu cảnh sát đã không nói gì, vậy thì chắc chắn chiếc xe này là của Lâm Chính.
Chỉ là, đang yên đang lành… sao tên vô dụng này lại lái xe của Khai Mạc?
Mọi người nghĩ mãi mà không ra đáp án.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền.
Trong phòng, Tô Quảng vẫn đang an ủi Trương Tinh Vũ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa thúc giục vang lên.
Tô Nhu được dìu tới ghế bên cạnh, day thái dương mới đỡ hơn được một chút.
Lúc này mặt cô tái nhợt, tâm trí hoảng loạn, hai tay run lẩy bẩy.
“Cậu Lâm, cậu chắc là đặt vào số 5 chứ", một người đứng bên cạnh chau mày hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu. Mọi người nhình nhau rồi bật cười.
“Ha ha, cậu Lâm quả bất phàm. Vừa nhìn là đã nhìn trúng ngay số này. Xem ra cậu Lâm của chúng ta cũng là người rất đặc biệt đấy”.
“Vòng vo cả hồi, hóa ra là một tên ngốc”, cậu Việt nhổ bãi nước bọt, tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng phàm là những người có mắt thì đều biết còn ngựa số năm không thể nào chạy được. Chân nó quá nhỏ, lại đã già, căn bản không có sức. Chọn nó thì khác gì là bỏ cuộc.
Lâm Chính định làm trò gì vậy. Bỏ cuộc thật đấy à? Hay là đầu anh có vấn đề, nên thích bung lụa?
“Kệ đi, dù sao thì hợp đồng ở đây! Chỉ cần cậu ta thua là chúng ta có thể làm gì cũng được! Nếu cậu ta dám không nghe lời thì tôi có thể tống cậu ta vào tù đấy! Ha ha! Còn nếu cậu ta nghe lời thì chẳng phải là việc có được Tô Nhu dễ như trở bàn tay sao?”, Khai Mạc nheo mắt, cười dữ tợn.
“Chúc mừng cậu Khai. Sau khi mọi việc thành công, cậu đừng quên chuyện đó nhé”, Trương Mậu Niên cười nói.
“Đương nhiên, người đó đang trên đường rồi. Đợi họ tới tôi sẽ giới thiệu cho. Với điều kiện của anh thì vấn đề không lớn lắm”, Khai Mạc cười nói.
Trương Mậu Niên trở nên kích động: “Cảm ơn cậu Khai”.
Mọi người đặt cược, phần lớn đều thích con người màu đen tuyền. Có hai người hiểu về ngựa cộng với cậu Khai đặt cho con Hãn Huyết Bảo Mã. Chỉ duy có Lâm Chính là đặt cược cho con người yếu và gầy.
Những người điều khiển đã bắt đầu leo lên lưng ngựa. Đám đông quay qua nhìn chăm chăm.
Tô Nhu siết chặt cánh tay của Lâm Chính, cơ thể khẽ run lên.
“Lâm Chính, nếu chúng ta thua thì phải làm sao?”, cô run rẩy hỏi.
“Em yên tâm, sẽ không thua đâu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không tin. Nhìn con ngựa số 5 kia, sao có thể không sao được chứ. Thế nhưng lúc này dù có nói gì cũng vô ích.
“Tô Nhu, chị thấy em vẫn nên sớm đổi chồng đi. Nếu không lát nữa lại đen đủi cùng cậu ta đấy”, Thành Bình cười khinh miệt.
Tô Nhu không nói gì, chỉ nhắm mắt cầu nguyện. Lúc này, trọng tài đã bắn súng ra hiệu.
Pằng! Tất cả ngựa đều rời khỏi lồng phi ra. Quả nhiên, con ngựa màu đen to cao dẫn đầu.
Còn con Hãn Huyết Bảo Mã thì theo sát ngay phía sau. Những con ngựa khác cũng bám sát. Nhìn thì có vẻ như con ngựa màu đen sẽ dành quán quân.
Thế nhưng Hãn Huyết Bảo Mã không phải là con ngựa tầm thường. Dù nó không còn là giống thuần chủng nhưng vẫn có điểm khác lạ hơn những con ngựa khác rất nhiều.
Hãn Huyết Bảo Mã bắt đầu phát lực, giống như sau khi khởi động xong, lúc này cơ thể nó hừng hực sức mạnh, bắt đầu vượt qua con ngựa màu đen.
“Vượt rồi, vượt rồi”, Trương Mậu Niên phất tay.
Cậu Khai cười hà hà, trông vô cùng đắc ý. Hai con ngừa cạnh tranh ác liệt. Tất cả đều đồ dồn sự tập trung vào chúng.
Thế nhưng cũng có những người nhìn về phía con ngựa số 5. Con ngựa này cũng không hề khiến mọi người thất vọng.
Quả nhiên là nó bị bỏ lại sau cùng…
Tô Nhu khẽ hé mắt ra nhìn. Thế nhưng khi nhìn thấy thì cô bỗng cảm giác như cả cơ thể rơi xuống đáy vực.
“Thua chắc rồi còn gì nữa”, tên tóc xanh cười nói.
“Tô Nhu cũng thấy rồi đấy, Lâm Chính xong đời rồi. Cậu ta phải gánh món nợ hai mươi triệu tệ. Với thực lực của cậu ta thì cả đời cũng không trả hết được đâu. Em còn trẻ, chị thấy em vẫn nên cân nhắc tới người khác đi? Chị thấy cậu Khai cũng không tệ”, Thành Bình khuyên can.
Tô Nhu thất thần, giống như người mất hồn. Cậu Khai thì bọn họ và cười lạnh lùng.
Kết cục đã định rồi sao?
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay về hướng con ngựa số 5 và búng nhẹ.
Chương 167: Một bước lên tiên (2)
Vụt! Một cây kim bay ra, đâm chính xác vào cổ của con ngựa.
Hí!
Con ngựa số 5 đột nhiên hí vang trời, giống như một con ngựa điên, điên cuồng phi về phía trước.
Đám đông sững sờ. Họ thấy nước da của con ngựa đột nhiên chuyển thành màu đỏ, trong nháy mắt nó đã lao vượt qua cả con ngựa đen và con Hãn Huyết Bảo Mã, chạm đích đầu tiên.
Chưa tới năm giây.
Đợi đến khi đám đông hoàn hồn thì con ngựa đã về đích và giành thắng lợi. Đúng là nhanh như điện chớp.
Một bước lên trời!
Đám đông sững sờ! Tô Nhu cũng bàng hoàng.
Có ai ngờ, một con ngựa gầy gò, già nua lại đột nhiên trở nên mạnh và chèn ép toàn bộ đám ngựa tốt như vậy chứ.
Không ai chấp nhận nổi kết quả này.
“Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị”.
Lâm Chính mỉm cười, thu gom hết thẻ đen, chìa khóa xe, tiền mặt về phía mình.
“Vợ, thẻ này để em dùng này”, Lâm Chính đưa tấm thẻ cho vợ mình.
Tô Nhu không hề cầm lấy, vì cô vẫn còn đang đứng ngây như phỗng. Cô nhìn chăm chăm vào số tài sản mà Lâm Chính có được, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chỗ này…ít nhất phải cả trăm triệu tệ.
Màn cá cược khi nãy của Lâm Chính đã giúp anh trở thành triệu phú.
Điên thật rồi. Đúng là điên rồ mà!
Tô Nhu cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Lúc cậu Khai hoàn hồn thì lập tức nhảy qua hàng rào, lao về phía con ngựa khi nãy.
Lúc này con ngựa đã nằm sạp ra đất, sùi bọt mép. Mặc dù nó không chết , nhưng tạm thời cạn kiệt sức lực.
Người huấn luyện ngựa và người điều khiển ngựa đều vô cùng kinh ngạc.
“Con ngựa này tới từ đâu vậy”.
“Chợ ngựa trong tỉnh”.
“Mua hết bao nhiêu tiền?"
“Chưa tới hai mươi nghìn tệ…”
“Cái gì?”, Khai Mạc nín thở.
Một con ngựa chưa tới hai mươi nghìn tệ lại có thể vượt qua cả một con thần ngựa có giá hàng triệu tệ sao?
Con ngựa này lợi hại đến thế à?
Nhưng rõ ràng nó chỉ là một con ngựa bình thường thôi mà…
“Được rồi cậu Việt, cậu Khai, cá thì cũng cá rồi. Ngựa thì cũng xem rồi. Thôi tôi không làm phiền nữa nhé. Tôi về trước đây”, lúc này Lâm Chính đứng lên.
“Cái gì? Đòi đi à?”
“Đứng lại!", đám đông không phục, lập tức có người ngăn lại.
“Các vị còn có chuyện gì nữa không?”
“Sao? Mới thắng mà đã muốn đi rồi à? Mới chơi có một trận, chưa đã”.
“Đúng vậy, chúng ta tiếp tục. Bắt buộc phải chơi tiếp!”, mấy người hô lên, rõ ràng là họ muốn lấy lại tiền đã mất.
“Ok luôn nhé", Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Lâm Chính, đừng”, Tô nhu run rẩy, chộp lấy tay anh, miệng lắp bắp: “Đừng chơi nữa…”
“Sao có thể như thế được! Thằng liền bỏ chạy thì ra thể thống gì nữa”.
“Đúng vậy, hôm nay hiếm có khi nào vui vẻ thế này, chơi thêm vài ván đi”, những người khác vội vàng lên tiếng. Đến cả Trương Mậu Niên cũng vậy.
Chẳng ai chấp nhận nổi kết quả này nên đương nhiên không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
Sắc mặt Tô Nhu trông vô cùng khó coi. Thế nhưng đám đông nói không ngớt nên cô cũng đành phải gật đầu.
Dù sao Lâm Chính cũng đã thắng cả trăm triệu, giờ có thua cũng không sao.
“Chúng ta chơi thế nào đây?", Lâm Chính cười nói.
“Vẫn theo quy tắc lúc nãy hả?”
“Không, lần này chúng ta chơi lớn hơn chút”, Khai Mạc suy nghĩ và trầm giọng: “Vừa rồi cậu thắng bao nhiêu?"
“Tầm mộ trăm năm mươi triệu!”
“Vậy chúng ta cược ba trăm triệu”, Khai Mạc gằn giọng.
Đám đông thất kinh.
“Cậu Khai…”, mấy người bên cạnh đứng ngồi không yên. Dù là cậu ấm thì hàng trăm triệu cũng là một con số lớn mà.
“Bỏ ra nhiều vậy cơ à?”
“Có thể có người có, người không. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có bỏ ra được không”, cậu Khai nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu im lặng. Vì cô đã hoàn toàn tê liệt rồi.
“Nếu đã không thành vấn đề thì thế này, lần này tôi với cậu cược tay đôi. Cậu bỏ ra ba trăm, tôi cũng thế”.
“Ok”, Lâm Chính gật đầu
“Vậy làm hợp đồng đi”.
“Tiền của anh có đủ không đấy?”
“Đương nhiên”, Khai Mạc thản nhiên nói và gật đầu với những cậu ấm còn lại.
Cả đám đồng ý, người thì gọi điện, người thì chuyển khoản.
Một lúc sau họ đã gom đủ ba trăm triệu. Nếu để bọn họ gom vào thì có lẽ ba trăm cũng không thành vấn đề.
Lâm Chính hiểu ý của họ. Họ muốn thông qua Khai Mạc để lấy lại số tiền đã mất.
Hợp đồng ký xong, Khai Mạc phất tay, dắt ra năm con ngựa.
“Xin mời”
Khai Mạc nghiêm túc nói.
Chương 168: Tiền đầy túi (1)
Bây giờ áp lực của Khai Mạc rất lớn.
Bạn bè xung quanh đều đến để giúp hắn tán đổ Tô Nhu, bây giờ chuyện không thành còn liên lụy bọn họ thua mất mấy chục triệu tệ, đương nhiên Khai Mạc không còn mặt mũi nào nữa.
Lần này tuyệt đối không thể thua!
“Xem ra mấy con ngựa này đều như nhau, tôi qua đó xem xem”, Lâm Chính liếc thấy ngựa được dẫn ra, bèn đi sang.
“Cậu chủ Khai, anh có chắc chắn không?”, cậu chủ Việt đi tới, căng thẳng hỏi.
“Yên tâm, lần này thắng chắc!”, Khai Mạc hạ giọng.
“Thật sao? Lần này mà thua, chúng tôi về nhà không tiện giải thích”, giọng nói của tên tóc xanh cũng có chút gượng gạo.
“Thế nào? Các anh không tin tôi?”, cậu chủ Khai nhíu mày.
“Không phải, cậu Khai, thực sự là các anh em không thua được nữa rồi”.
“Đừng lo, lần này thắng chắc”.
“Ồ? Cậu Khai có gì cách gì hay?”, mấy người con cháu nhà giàu ở xung quanh vội hỏi.
“Cách? Đối phó với tên vô dụng đó còn cần cách gì sao? Đây là địa bàn của tôi, tôi giở chút mánh khóe chẳng dễ hay sao? Đợi lát nữa xem anh ta chọn ngựa số mấy, bất kể anh ta chọn con nào, chỉ cần là ngựa mà anh ta nhắm trúng thì dù có là ngựa trời, hôm nay cũng phải chùn chân!”, Khai Mạc cười nhạt.
Bọn họ nghe vậy, hai mắt phát sáng.
Khai Mạc định giở thủ đoạn sao?
“Nên làm như vậy từ sớm!”, cậu chủ Việt nhổ nước bọt, nói.
“Bây giờ cũng không muộn, dù sao anh ta cũng còn ở đây, hôm nay anh ta mà không bị lột mất lớp da, mặt mũi của chúng ta phải để ở đâu?”, tên tóc xanh nheo mắt nói.
“Tôi chọn xong rồi!”.
Lúc này, Lâm Chính hô lên: “Tôi cược số hai!”.
Bọn họ đồng loạt nhìn sang con ngựa số hai.
Lúc này, mắt nhìn của Lâm Chính lại giống với bọn họ, con số hai đúng là ngựa tốt.
“Được, vậy tôi cược con số một”.
Khai Mạc nói, ngay sau đó âm thầm liếc về phía người cưỡi ngựa số hai.
Người cưỡi ngựa lặng lẽ gật đầu, sau đó trở mình lên ngựa.
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, năm con ngựa lại chạy như bay.
Mọi người ngóng nhìn theo.
Trên mặt Khai Mạc không có biểu cảm gì.
Những người con cháu nhà giàu còn lại thì vô cùng hồi hộp.
Bởi vì ngựa số một có vẻ không chạy nhanh bằng ngựa số hai.
Dần dần, ngựa số một đã bị bỏ xa.
“Cậu Khai!”, đám người cậu chủ Việt sốt ruột.
“Yên tâm, không thua được”, Khai Mạc cười nhạt nói.
Nhìn dáng vẻ của Khai Mạc, bọn họ hơi an tâm được một chút.
Lúc này, điều bất thường đã xảy ra.
Người cưỡi trên con ngựa số hai đột nhiên lấy con dao không biết từ đâu ra, đâm mạnh vào lưng con ngựa số hai.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sợ đến mức suýt la lên thất thanh.
Người xung quanh cũng bị kinh hoảng, sau đó ai nấy cười lớn.
Hóa ra cậu Khai muốn giết luôn con ngựa đó!
Mặc dù đó là hành vi gian lận, nhưng chỉ cần cậu Khai không chịu thừa nhận, vậy thì đây là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa số hai. Đến lúc đó, dù người cưỡi ngựa số hai phải gánh trách nhiệm gì cũng không liên quan đến cậu Khai, bọn họ chỉ cần chăm chăm vào thắng thua của cuộc đua thứ hai này thì sẽ không sao.
“Không có sai sót, không có sai sót! Ha ha ha…”, tên tóc xanh thấy cách này cực hay, liên tục vỗ tay cười lớn.
“Cậu Khai, làm tốt lắm!”, cậu chủ Việt cũng giơ ngón cái!
Bây giờ ngựa bị đâm một dao, đừng nói là chạy, nó sắp chết rồi! Một con ngựa sắp chết mà có thể chạy nổi sao?
Trận này thắng chắc!
Chỉ là…
Trong lúc mọi người đều cho rằng thắng thua đã rõ, cảnh tượng ở hiện trường dần dần khiến bọn họ cảm thấy chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Bởi vì… con ngựa số hai đang chạy như bay không hề vì nhát dao đó mà dừng lại, ngược lại… nó càng chạy nhanh hơn, hăng hái hơn, phẫn nộ hơn.
Vết thương trên lưng… hoàn toàn không khiến nó dừng lại.
Dường như nó không cảm giác được cơn đau ở lưng.
“Cái gì?”.
Khai Mạc lao lên mấy bước, trợn to mắt, không tin nổi nhìn cảnh đó.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Cậu Khai!”.
Những người khác cũng trợn tròn mắt, vội vàng nhìn về phía Khai Mạc.
“Đâm! Đâm mạnh vào cho tôi!”, cậu Khai điên cuồng hét thật to.
Cảnh tượng gây sốc như vậy hắn không thể chấp nhận nổi.
Nhưng… Dù vậy cũng vẫn vô dụng…
Người cưỡi con ngựa số hai đâm vào lưng ngựa như điên.
Phập! Phập! Phập! Phập…
Máu tuôn ra như suối, cho đến khi cơ thể của người cưỡi ngựa cũng bị nhuộm đỏ, hình ảnh vô cùng máu me đáng sợ.
Nhưng… dù là vậy, con ngựa đó vẫn không dừng lại, ngược lại càng chạy càng nhanh, vươn lên đầu, chạy qua vạch đích.
Chương 169: Tiền đầy túi (2)
Cậu Khai kinh ngạc.
Trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng.
Con ngựa này… thật đáng sợ!
“Ồ? Gian lận à?”.
Lâm Chính ở bên này nhếch khóe miệng, thản nhiên cười nói: “Cậu chủ Khai, trên hợp đồng của chúng ta đã nói, nếu gian lận thì tự động nhận thua, đồng thời đền bù số tiền gấp ba cho bên kia. Giấy trắng mực đen, chắc anh sẽ không chối cãi đâu nhỉ?”.
“Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.
Cậu Khai ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn lại, nhìn Lâm Chính: “Anh đã dùng thủ đoạn gì?”.
“Tôi chẳng làm gì cả, người là của anh, ngựa là anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi dùng yêu pháp gì hay sao?”, Lâm Chính cười nói.
Nếu Khai Mạc không phải người theo chủ nghĩa vô thần, e rằng hắn đã thật sự tin rằng Lâm Chính có yêu pháp gì đó.
Dù sao chuyện này cũng quá khoa trương…
Đám người phía cậu Khai á khẩu không nói nên lời.
“Ngoài ra, cậu chủ Khai, chuyện vừa rồi anh có thể cho tôi một lời giải thích không?”, Lâm Chính hỏi.
“Giải thích cái gì? Đó là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa, liên quan gì đến tôi?”, cậu Khai âm thầm nghiến răng, nói.
“Không chịu thừa nhận? Không sao, tôi không so đo với anh, dù sao tôi cũng đã lời được ba trăm triệu”.
Lâm Chính nhếch khóe môi, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn, nói với Tô Nhu đang hóa đá ở phía sau: “Vợ à, em biết lái xe Lamborghini không?”.
“Không… không biết…”, Tô Nhu run rẩy, liên tục lắc đầu.
“Ferrari thì sao?”.
“Cũng… cũng không biết…”.
“Được, vậy anh sẽ ra ngoài gọi hai chiếc xe tải kéo mấy chiếc xe này về nhà. Chúng ta bắt xe về”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu lại cảm thấy choáng váng.
“Được rồi, cậu chủ Khai, cuộc đua thứ hai các anh cũng thua rồi. Lần này cược cũng lớn, chắc các anh cũng hết tiền rồi phải không? Tôi nghĩ tôi nên về rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Không được đi!”.
Đám người cậu chủ Việt sốt ruột.
“Còn muốn cược nữa à?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Đương nhiên”, bọn họ nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng các anh hết tiền rồi”.
“Không phải có thể ký hợp đồng, viết giấy nợ sao?”.
“Chuyện đó…”.
“Cậu chủ Việt, thôi đi! Bỏ đi!”, tên tóc xanh kéo cậu chủ Việt ra, nhỏ giọng nói: “Đừng cá cược nữa, tôi thấy nó bất thường quá! Hình như anh ta không đơn giản!”.
“Không đơn giản cái rắm, một kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ anh ta? Chuyện này mà đồn ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ bị người khác cười chết? Bố anh cũng sẽ nói anh làm mất thể diện!”, cậu chủ Việt tức giận nói.
“Nhưng mà…”.
“Cược đi!”.
Lúc này, cậu Khai cũng quát khẽ một tiếng.
Bọn họ đều giật mình, nhìn về phía cậu Khai, bấy giờ mới phát hiện hai mắt hắn đã đỏ lên.
Hắn cũng kích động rồi!
Hắn cũng không nhận thua!
Hắn cũng muốn lấy lại vốn!
Quan trọng nhất là… hắn không tin mình lại thua một kẻ vô dụng!
“Vậy được, tiếp tục cược thôi. Ký hợp đồng, viết giấy nợ!”.
Lâm Chính đáp một cách sảng khoái.
Hai tiếng sau…
Tô Nhu ngơ ngác giống như kẻ ngốc ra khỏi trang viên.
Trương Mậu Niên và Thành Bình cũng có dáng vẻ giống hệt cô.
Tô Nhu xách túi xách trên tay, trong đó chứa toàn chìa khóa xe.
Ferrari, Lamborghini, McLaren, ngoài ra còn có gần mười chiếc thẻ ngân hàng và một xấp giấy nợ.
“Về sau trang viên này sẽ là của chúng ta. Tiểu Nhu, em cầm hợp đồng này đi sang tên sớm đi! Lúc nào rảnh em có thể đưa bố mẹ tới đây ở vài ngày, thư giãn giải tỏa tâm trạng”.
Lâm Chính từ phía sau đi tới.
Tô Nhu nhìn anh bằng đôi mắt thất thần, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
“Lâm Chính”.
“Sao thế?”.
“Anh… anh nhéo má em cái đi”.
“Được”.
“Á… Đau!”.
Tô Nhu kêu đau một tiếng, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.
“Hóa ra em không nằm mơ?”.
“Nằm mơ gì?”.
“Đây… đây là sự thật?”.
“Đương nhiên là thật! Từ bây giờ em sẽ là bà chủ giàu có sở hữu tài sản hơn một tỷ!”, Lâm Chính quẹt mũi cô, sau đó đi sang bên, lái chiếc Lamborghini Veneno tới.
“Lên xe đi người đẹp!”, Lâm Chính thò đầu ra.
“Ừ… Ừ…”, Tô Nhu vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngốc.
Siêu xe nghênh ngang rời đi.
Lúc này Trương Mậu Niên và Thành Bình ở phía sau mới bình tĩnh lại.
“Làm sao đây?”, sắc mặt Thành Bình không dễ coi là mấy.
“Ha ha, chuyện này là chuyện tốt, chúng ta nên vui mới phải, sao em có vẻ rầu rĩ thế?”, Trương Mậu Niên thở ra, nói.
“Chuyện tốt? Anh thấy chuyện này tốt ở đâu? Nếu gia đình họ được thế, chúng ta sẽ không sống yên!”, Thành Bình trừng mắt nói.
“Ha ha, đừng sốt ruột, đi, đi tìm ông với anh!”.
Trương Mậu Niên nheo mắt lại, cười nói, sau đó chui vào trong xe, tiến về phía nhà họ Trương…
Chương 170: Sao lại lái xe của Khai Mạc?
Lamborghini Veneno chạy giữa trung tâm thành phố, vô số người đi đường lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp lại siêu xe.
Đây là giấc mơ kiếp sau của không biết bao nhiêu người.
Đây là hình nền điện thoại hoặc hình nền máy tính của không biết bao nhiêu người.
Bây giờ, mình lại ngồi trong đó?
Tô Nhu ngồi ngây ra, đầu óc ngơ ngẩn một lúc.
Không biết qua bao lâu.
“Sao anh làm được vậy?”, cô hơi thở dốc, hỏi.
“Những con ngựa đó sao?”.
“Phải”. Đến bây giờ Tô Nhu vẫn không thể tin nổi Lâm Chính đã thắng liên tục bảy ván. Anh đã khiến đám con cháu nhà giàu kể cả Khai Mạc thua đến mức táng gia bại sản, không còn đồng nào, còn nợ ngược gần một tỷ.
Tô Nhu tuyệt đối không tin Lâm Chính dựa vào may mắn.
Cuộc đua ngựa phía sau đúng là không tưởng tượng được.
Một con ngựa bị đâm cho mười mấy nhát dao… thế mà vẫn không chết, trái lại chạy về đích.
Đúng là quá quỷ dị!
Nếu là bình thường, dù con ngựa đó không chết cũng sẽ phát điên, thậm chí ngã quỵ, chứ không phải hoàn thành cuộc đua mới dừng lại giống như một dũng sĩ như vậy.
Ngựa không phải người, cũng không có cảm giác sứ mệnh.
Tô Nhu nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Lý do rất đơn giản”.
Lâm Chính đưa tay lên, nói: “Là nhờ cái này”.
Tô Nhu nhìn kỹ, cực kỳ bất ngờ: “Châm?”.
“Phải, lúc trước anh đọc được trong sách cổ vài bài khá thú vị về phương pháp châm cứu cổ xưa, anh đã lợi dụng nó để chiến thắng Khai Mạc!”.
“Cuộc đua thứ nhất, anh cố ý chọn một con ngựa gầy để đám Khai Mạc lơ là, thật ra anh đã lén châm cây kim này lên lưng con ngựa. Hiệu quả của kim này giống như một lượng lớn Adrenalin, giúp con ngựa hưng phấn đến cực hạn, vì vậy nó mới vượt lên dẫn đầu trong nháy mắt”.
“Cuộc đua thứ hai thì càng đơn giản, lúc anh xem ngựa, nhìn thấy trên thắt lưng của mỗi người cưỡi ngựa đều giắt một con dao. Anh đoán trước Khai Mạc sẽ nửa đường giết ngựa, thế là dùng kim phong tỏa động mạch của con ngựa số hai trước, đồng thời làm tê liệt cảm giác đau của nó. Em đừng thấy con ngựa số hai chảy máu rất ghê, thực ra nó không có cảm giác gì cả, mà năng lực của con ngựa số hai lại cao, nếu không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, nó nhất định sẽ thắng”.
Lâm Chính ung dung nói.
Tô Nhu bừng tỉnh.
Nhưng những điều này không khiến cô kinh ngạc, điều thật sự làm cô kinh ngạc là thuật châm cứu của Lâm Chính.
“Không ngờ anh chỉ đọc sách mà có được thuật châm cứu lợi hại như vậy?”.
“Anh nói rồi, anh là thiên tài”.
“Đợi về Giang Thành, em sẽ đăng ký cho anh, anh thi lấy bằng đi. Với y thuật của anh, thi cái bằng chắc chắn rất dễ dàng. Thi xong chúng ta gom chút tiền mở một y quán, vậy thì sẽ chẳng còn ai nói này nói nọ anh nữa!”, Tô Nhu phấn khởi nói.
Lâm Chính không biết nên nói gì.
Bây giờ tài sản của anh đã là mấy tỷ tệ, còn phải mở y quán kiếm tiền?
Xe dừng ở trước cửa nhà họ Trương, dẫn đến sự chú ý của không ít người.
Đã sắp tới thời gian mở tiệc.
A Bưu đứng canh trước cửa chạy thật nhanh tới, mở cửa xe, khách sáo cười nói: “Cậu Khai, vất vả rồi, mau vào bên này!”.
Nhưng cửa vừa mở, người bước ra lại là Lâm Chính.
A Bưu sững sờ.
“Lâm… Lâm Chính?”.
“Ồ? Anh biết tôi à? Lạ thật, Trương Tinh Vũ anh còn không biết mà lại biết đến tôi, đúng là thú vị”, Lâm Chính cười nói.
“Sao cậu lại bước ra từ xe của cậu Khai? Có phải cậu tự ý trộm xe của cậu Khai về đây không?”, A Bưu quát lên.
“Cậu Khai? Anh chắc là xe của cậu Khai chứ?”.
“Không phải xe của cậu Khai, chẳng lẽ là xe của tên nghèo kiết nhà cậu? Huống hồ, xe của cậu Khai rất dễ nhận ra, Veneno bản đặt riêng. Tôi cũng nhớ rõ biển số xe của cậu ấy, chắc chắn không sai được. Nói, có phải cậu trộm xe của cậu Khai không? Mau trả lại xe cho cậu Khai đi, mau!”, A Bưu giận dữ nói, sau đó lao tới cướp chìa khóa của Lâm Chính.
“Dừng tay…”.
Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, báo cảnh sát tại chỗ.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát tới nơi.
“Là ai cướp giật?”.
“Đồng chí cảnh sát, là anh ta. Anh ta cướp xe của tôi, chìa khóa xe còn ở trên tay anh ta”, Lâm Chính chỉ vào A Bưu, nói.
“Anh có thể chứng minh xe này là của anh không?”, cảnh sát liếc nhìn anh, hỏi.
“Đương nhiên, thủ tục đầy đủ ở trong xe, vừa mới sang tên!”.
Lâm Chính lấy thủ tục ra.
Cảnh sát xem lướt qua, sau đó liếc nhìn A Bưu, vẫy tay: “Đưa về điều tra”.
“Vâng”.
Nói xong, bọn họ lập tức đưa A Bưu lên xe.
“A? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện này là sao?”.
A Bưu kinh hãi, vội vàng la lên.
Nhưng không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Bưu đã bị đưa đi.
Người xung quanh kinh ngạc.
Nếu cảnh sát đã không nói gì, vậy thì chắc chắn chiếc xe này là của Lâm Chính.
Chỉ là, đang yên đang lành… sao tên vô dụng này lại lái xe của Khai Mạc?
Mọi người nghĩ mãi mà không ra đáp án.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền.
Trong phòng, Tô Quảng vẫn đang an ủi Trương Tinh Vũ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa thúc giục vang lên.