-
Chương 1751-1755
Chương 1751: Hậu quả tự gánh
Do độ dài tin nhắn nên chữ phía sau không hiển thị. Cậu Nông không mở ra xem, đối với anh ta, một người có thể bỏ ra một triệu tệ thì cũng không có gì đáng phải để ý cả. Vì dù sao anh ta cũng là thái tử được công nhận tại Bồ Thành.
“Hóa ra tên đó họ Lâm. Cả nước này chẳng có ai họ Lâm mà ra hồn cả. Hừ! Nếu đã vậy thì cô gái đó phải thuộc về mình”, cậu Nông cười lạnh, cất điện thoại đi.
Bên trong đồn...
“Lâm Chính, sao anh lại cầm điện thoại của chủ tịch Lâm vậy?", Tô Nhu nhìn anh chăm chăm.
“Điện thoại này là của anh. Anh là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính nói.
“Anh đừng làm loạn nữa có được không? Giờ là lúc nào rồi? Nói cho em biết, có phải anh ăn trộm điện thoại của chủ tịch Lâm không?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Xem ra anh có nói gì em cũng không tin”, Lâm Chính lắc đầu: “Có điều cũng không cần vội. Anh đã chuyển cho cậu Nông một triệu tệ rồi. Anh nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng thả chúng ta ra thôi. Nếu họ nhận được tiền thì anh tin em cũng sẽ tin anh”.
“Một triệu tệ? Anh dùng điện thoại chuyển khoản sao?", Tô Nhu chau mày.
“Đương nhiên”
“Thật sao?”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Lẽ nào...là sự thật sao?
Thế nhưng hai người không hề giống nhau mà. Sao có thể là cùng một người được chứ? Hơn nữa nếu Lâm Chính là thần y Lâm thì sao lại để cả nhà họ Tô bắt nạt như vậy?
Lúc này, có người quay lại.
“Chồng tôi vừa gửi một triệu tệ cho cậu Nông rồi”, Tô Nhu vội nói.
Dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng quay qua nhìn. Đương nhiên bọn họ không tin lời nói của Lâm Chính. Có điều, Lâm Chính tự tin như vậy khiến họ cũng thấy hoang mang.
Và người canh chừng cũng đã không khiến họ thất vọng. Người này hờ hững đáp lại: “Không có, cậu Nông không hề nhận được một triệu tệ. Anh ta lừa mọi người đấy”.
“Tôi biết ngay mà”, Tô Nhu chau mày.
Lâm Chính cũng bất ngờ. Anh dùng số tài khoảng của Dương Hoa. Lẽ nào...đối phương không thấy?
“Cậu Nông nói rồi. Nếu tối nay cô có thể tới câu lạc bộ Dạ Lang xin lỗi cậu ấy thì cậu Nông sẽ không so đo nữa. Và như vậy thì bố mẹ và chồng cô cũng sẽ được bình yên vô sự”, người này thản nhiên nói.
Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì hiểu ra ngay. Có lẽ đối phương hại bọn họ là vì đã để ý Tô Nhu.
“Không được, con gái tôi không thể đi được. Rốt cuộc các người có biết con gái tôi là ai không? Chồng chưa cưới của nó là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đấy. Đợi đến khi chủ tịch Lâm biết mọi người đối xử với chúng tôi như vậy thì chắc chắn sẽ không để yên cho các người đâu”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Xem ra các người không chịu đúng không. Vậy được, nhốt các người ở đây một năm vậy. Tới khi đó để xem các người có chịu ‘mềm’ không”, người kia cười lạnh rồi quay người rời đi.
“Đợi chút”, Tô Nhu vội kêu lên.
“Sao thế? Hồi tâm chuyển ý rồi à?”, người kia bước tới.
Tô Nhu bặm môi: “Tôi có thể tới câu lạc bộ Dạ Lang gặp cậu Nông, thế nhưng...các anh phải thả chúng tôi trước đã. Tôi muốn tắm rửa, trang điểm đôi chút”.
“Không thành vấn đề”, người kia gật đầu.
“Con gái, con điên rồi. Con sẽ bị vùi dập đấy”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Mẹ, tới nước này rồi thì chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chúng ta ra ngoài trước, sau đó gọi điện thoại cho Thiên Thiên để xem cô ấy có cách nào không. Nếu không, cứ ở đây thì chẳng ai có thể đảm bảo được điều gì”, Tô Nhu khẽ nói, khóe mắt rưng rưng. Trương Tinh Vũ cũng bất lực, cố gắng kìm nén nước mắt.
“Các người phải ở lại Bồ Thành. Sự việc chưa kết thúc thì không được đi đâu hết. Sẽ có người giám sát các người, đừng có ý đồ bỏ chạy. Nếu không, hậu quá sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy”.
Nói xong, bọn họ bèn thả bốn người ra. Tô Nhu không nói gì, chỉ lôi ba người ra ngoài.
“Con nghe nói ở Bồ Thành cũng có chi nhánh công ty của Dương Hoa. Mọi người tới đó, tìm họ giúp đỡ. Con nghĩ chắc họ cũng từng nghe qua về chuyện giữa con và chủ tịch Lâm, ít nhiều gì cũng sẽ giúp chúng ta thôi. Mọi người mau đi đi”, Tô Nhu vội vàng nói.
“Con gái, vậy còn con thì sao?”
“Con đi tìm cậu Nông nói chuyện”.
“Con nói chuyện thế nào? Người ta vốn không định bỏ qua cho con mà”.
“Mẹ, có vẻ như cậu Nông rất có thế lực ở Bồ Thành. Nếu như chuyện này không giải quyết thì chúng ta không quay về được đâu”, Tô Nhu nói bằng vẻ bất lực.
“Con tưởng rời khỏi Giang Thành sẽ được an toàn, thật không ngờ ra khỏi hang sói lại bị rơi vào hang cọp...”
“Con gái à...”, Trương Tinh Vũ ôm Tô Nhu, khóc nức nở.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Tô Nhu, để anh đi”.
“Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa”.
“Anh nói với em lần cuối đấy. Nếu như em tin anh thì chuyện này đã được giải quyết rồi. Còn nếu em không tin, mọi việc cứ để em xử lý thì hậu quá cũng sẽ do em gánh vác đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chương 1752: Em tin
Lâm Chính đã mất hết kiên nhẫn.
Hết lần này đến lần khác anh giúp đỡ Tô Nhu mà chỉ đổi lại được sự trách móc và sự không thấu hiểu. Nếu không phải anh cảm nhận được ý tốt của cô thì đời nào anh còn ở lại đây?
Tô Nhu giật mình, nhìn Lâm Chính. Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy Lâm Chính khá kỳ lạ. Thế nhưng cô lại không thể nói ra.
“Ý của anh là gì…Lẽ nào anh đi gặp cậu Nông sao?”
“Ừ, anh cũng có vài người bạn ở Bồ Thành. Anh muốn nhờ họ giúp đỡ. Chắc vấn đề sẽ không lớn đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu mà cũng có bạn. Tôi nghĩ dù có thì cũng chỉ là đám mèo mả gà đồng. Đạo đức giống y cậu thì có ích gì?”, Trương Tinh Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn Tô Nhu và đợi cô trả lời. Tô Nhu im lặng nhìn Lâm Chính, một lúc sau cô mới lên tiếng: “Lâm Chính, chuyện này không làm lớn lên được…chắc anh biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề”.
“Anh biết. Giờ vấn đề không phải ở anh mà ở em. Anh nói rồi, nếu em không tin anh, thì anh không đi thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Em tin anh”, Lâm Chính vừa nói xong thì Tô Nhu lập tức trả lời.
Lâm Chính khá bất ngờ:“Tô Nhu, em…”
“Mẹ, thực ra con có thể nhận ra Lâm Chính luôn nỗ lực, nỗ lực tìm cách giải quyết vấn đề. Nếu đã vậy thì tại sao không tin anh ấy một lần”, Tô Nhu nói.
Thực ra cô cũng hết cách rồi. Giờ chẳng biết phải làm sao, thôi thì cố gắng hết sức vậy.
“Lâm Chính, anh thử xem. Tìn bạn của anh xem có thể xoay chuyển được không. Em sẽ tìm cách gom tiền. Nếu bạn của anh cũng hết cách thì anh tới công ty Dương Hoa ở Bồ Thành tìm em”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, quay người rời đi. Tô Nhu lẳng lặng nhìn anh lên xe. Cô thở dài, cảm thấy bất lực và đau khổ.
Chiếc taxi chạy được tầm 20 phút thì dừng lại ở một câu lạc bộ hạng sang mà trước cửa đỗ toàn siêu xe.
“Cậu định vào đây sao. Nghe giọng của cậu thì có vẻ không giống người bản địa. Đây là chỗ tiêu tiền nhiều nhất ở Bồ Thành, bước vào phải tiêu ít nhất 100 nghìn tệ đấy. Cậu để ý”, người tài xế nhìn Lâm Chính, mỉm cười.
“Ồ”.
Lâm Chính liếc nhìn người tài xế: “Nơi này lợi hại vậy cơ à? Anh có biết ông chủ là ai không?”
“Biết! Là Nông Hào – cậu chủ của Bồ Thành”.
“Nông Hào là ai?”
“Ôi trời? Đến cả Nông Hào mà cậu cũng không biết à? Đó là người thừa kế của nhà họ Nông đấy? Là số một ở Bồ Thành chúng tôi”, người tài xế giơ ngón cái lên.
“Lợi hại vậy cơ à? Giờ là thời đại nào rồi mà nhà họ Nông còn dám vô pháp vô thiên như vậy chứ? Bọn họ không sợ sao?”
“Sợ gì cơ? Ở đây xa xôi, huống hồ thế lực nhà họ Nông mạnh như vậy, ở Bồ Thành này họ sợ ai được chứ?”, người tài xế cười. Lâm Chính gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.
“Đây là điện thoại của tôi. Nếu chơi đủ rồi có thể gọi điện cho tôi nhé”, người tài xế đưa ra một tấm danh thiếp.
Lâm Chính nhận lấy rồi bước vào trong.
“Chào anh, mời anh đưa ra thẻ hội viên. Nếu như không phải hội viên ở đây thì không thể vào trong được”, một người ở cửa lập tức chặn Lâm Chính lại, nghiêm giọng.
“Tôi tới tìm người, tìm ông chủ của các người”, Lâm Chính nói.
“Tìm ông chủ của chúng tôi?”
Người kia giật mình sau đó bèn nói: “Đợi chút”
Nói xong người này lấy điện thoại ra. Một lúc sau: “Sếp của chúng tôi rất bận, không có thời gian gặp anh. Nếu như gặp thì anh gọi vợ anh tới”. Người này cười quỷ dị.
Rõ ràng bọn họ đã đoán ra được. Có lẽ trước đây cậu Nông cũng đã làm không ít chuyện như thế…
“Ông chủ của các anh, thật sự không gặp tôi à?”, Lâm Chính chau mày.
“Nhóc, ông chủ của chúng tôi đã nói rất rõ rồi. Tôi cũng đã rất lịch sự rồi. Đừng có vênh mặt lên nữa. Mau cút đi, không tôi đập chết đấy", người này có vẻ đã mất kiên nhẫn.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đang định xông vào. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe đỗ ngay cạnh đó. Sau đó vài thanh niên bước xuống. Trong đó có một người mà Lâm Chính đã gặp, cô gái nóng bỏng trước đó trên đường cao tốc.
“Ồ, trông quen quá. Sao anh tới đây? Lẽ nào tới cầu xin cậu Nông?”, cô gái nheo mắt, nhìn Lâm Chính và mỉm cười.
“Xin lỗi cô Thái, tôi sẽ đuổi người này đi ngay”, người đứng ở cửa cúi người nói.
“Đuổi đi? Sao vậy? Cậu Nông không chịu gặp anh ta à?”, cô gái hỏi.
“Vâng…Cậu Nông hôm nay đang tiếp vài người bạn, có lẽ không có thời gian gặp mấy kẻ này”.
“Vậy chẳng phải sẽ khiến anh ấy mất đi rất nhiều hứng thú sao?”, cô gái mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Vào với tôi, anh muốn nói gì thì cứ nói”.
Nói xong, cô gái bước vào trước. Lâm Chính suy nghĩ rồi cũng bước vào chẳng chút khách khí.
Chương 1753: Như sấm đánh bên tai
Câu lạc bộ thật sự được trang hoàng rất xa hoa, sàn nhà đều được lát bằng gạch thủy tinh đặc biệt, tỏa sáng lấp lánh. Hai bên hành lang dài treo các bức tranh của các bậc thầy trong và ngoài nước từ xưa đến nay, vô cùng thú vị. Mười mấy người đẹp đường cong tinh xảo có thể sánh với người mẫu, mặc trang phục gợi cảm giống nhau, đứng ở hai bên hành lang.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đanh đá đi vào, bọn họ lập tức cúi đầu khom lưng.
“Xin chào cô Thái!”.
Nhưng người phụ nữ không nhìn lấy một cái, chỉ đi đến phòng ở trong cùng, đợi ở trước cửa phòng. Dường như lúc này cô ta mới nhớ tới Lâm Chính, chợt dừng bước, lên tiếng: “Đúng rồi, dẫn người này đến phòng bên cạnh, đợi tôi chào hỏi bọn họ xong sẽ tiếp đãi vị khách này thật tốt”.
Nói xong, người phụ nữ hiên ngang đi vào phòng.
“Mời anh đi bên này”, người đẹp bên kia cung kính nói với Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính không quan tâm, mà bước nhanh đến phòng ở trong cùng, lúc đến gần cửa thì đạp mở cửa.
Rầm!
Người trong phòng đều giật mình.
Chỉ trong mấy nhịp thở, vệ sĩ ở bên trong đã lấy súng ra, đồng loạt chĩa vào Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn vào bên trong.
Phòng này rộng hơn hai trăm mét vuông, vô cùng xa hoa, bên trong có bảy tám người nam nữ ăn mặc không hề rẻ tiền. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, đeo đồng hồ hàng hiệu, thắt lưng giắt chìa khóa các loại siêu xe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu nhà giàu ở Bồ Thành.
Nông Hào cũng có mặt trong số đó.
Anh ta đang ôm cô gái đanh đá lúc trước, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu vang, mặt tươi cười.
Thấy Lâm Chính dám đạp cửa phòng mình, Nông Hào lập tức nhíu mày.
“Mẹ nó, tôi đã bảo anh đợi ở bên cạnh kia mà? Anh còn dám đến đây? Ai cho anh đạp cửa đấy?”, cô gái đanh đá tức giận, đứng dậy chỉ vào mũi Lâm Chính mắng chửi, sau đó hét lên: “Người đâu, đạp gãy chân anh ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
Vệ sĩ ở cạnh lập tức tiến tới.
“Chờ đã”, Nông Hào hô lên.
“Cậu Nông, sao vậy?”.
“Không vội, người này là kẻ đã gặp ở đường cao tốc đây phải không? Không phải tôi đã bảo không gặp anh ta sao? Sao anh ta lại vào đây?”, Nông Hào lắc ly rượu, cười híp mắt hỏi.
“Tôi cho anh ta vào đấy”.
“Ồ? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”.
“Không phải muốn tìm chút niềm vui sao?”.
“Niềm vui? Cô đang nói tới mấy con bé học sinh đó sao?”, Nông Hào như hiểu ra điều gì, hai mắt sáng lên.
“Nếu không thì còn là ai? Chỉ tiếc tên khốn này không biết điều, lại chạy tới đây ngang tàng! Nếu vậy thì không thể dễ dàng tha cho anh ta nữa!”.
Cô gái đanh đá quát lên: “Ra tay, lập tức đánh gãy chân, sau đó lột sạch quần áo ném trên đường lớn! Tối nay lại bắt anh ta về cho tôi, dìm xuống đáy sông!”.
“Vâng thưa cô!”.
Có vẻ như mấy vệ sĩ thường hay làm chuyện thế này, bọn họ thành thạo nhặt một chiếc ghế ở cạnh lên đập vào chân Lâm Chính.
Chiếc ghế đó được làm bằng gỗ thật, đập mạnh vào chân Lâm Chính, nhưng trái lại một tiếng động kỳ quái vang lên.
Rắc!
Cả chiếc ghế đã nứt ra.
Còn Lâm Chính thi đứng nguyên tại chỗ, không hề lay chuyển.
“Cái gì?”.
Nông Hào ngạc nhiên.
Những người khác cũng kinh ngạc.
“Tôi vốn không muốn phô trương quá, nhưng các người đã lựa chọn ra tay thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Lâm Chính đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ vệ sĩ kia, một tay kéo hắn lên, sau đó đẩy hắn tông vào người vệ sĩ kia.
Rầm!
Hai vệ sĩ tông vào nhau, lăn lộn dưới đất, toác đầu chảy máu, lập tức ngất đi.
Người còn lại trợn tròn mắt, vội vàng rút lui.
Nhưng Lâm Chính đã hung hăng đạp tới một đạp.
Rắc!
Bụng của vệ sĩ đó lõm xuống, miệng phun ra máu, cả người như quả bóng da đâm vào vách tường phía sau khiến vách tường sập xuống. Sau đó hắn ngã xuống đất, không còn động tĩnh…
“Người luyện võ?”.
Ánh mắt Nông Hào trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Chỉ tiếc thân thủ của anh có tốt cũng không nhanh bằng súng đạn!”.
Trong lúc anh ta nói, những người còn lại đã rút súng nhắm thẳng vào Lâm Chính.
Nhìn Lâm Chính bị nhiều cây súng chĩa vào mà đứng im không động đậy, nỗi sợ hãi và kinh hoảng của bọn họ lập tức biến mất.
Nắm đấm có cứng chăng nữa, có cứng bằng sắt thép không?
Thân thủ có nhanh chăng nữa, có thể so với súng đạn không?
Có súng ở đây, bọn họ không phải sợ người này.
Trong nháy mắt, đám người của cô gái đanh đá thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người bên cạnh buông điện thoại xuống, nhỏ giọng nói: “Cậu Nông, Sở đại sư đến rồi!”.
“Sở đại sư?”.
“Trời ạ, hóa ra hôm nay cậu Nông mời tông sư võ thuật Sở đại sư tới!”.
“Chẳng trách cậu Nông lại trịnh trọng như vậy!”.
“Lần này có Sở đại sư ở đây, không có gì phải sợ người này nữa!”.
“Ha ha ha…”.
Bọn họ cười lớn.
Nông Hào cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Anh toi rồi! Có biết Sở Thái không? Thân thủ của anh không tệ, nhưng không biết anh có thể qua được mấy chiêu trước mặt Sở Thái?”.
“Anh nói ai? Sở Thái?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chắc anh cũng từng nghe tới danh tiếng của Sở đại sư”, Nông Hào cười nhạt.
“Hình như có chút ấn tượng, không mấy sâu sắc, nhưng tôi nghĩ… tên của tôi chắc sẽ như sấm đánh bên tai đối với ông ta”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tên của anh?’.
“Nực cười”.
“Hừ, một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi!”.
Bọn họ khinh thường nói.
Đúng lúc đó, Sở Thái và vài đệ tử mặc võ phục bước nhanh vào trong phòng…
Chương 1754: Đáng chết
Sở đại sư là một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng, vẻ mặt uy nghiêm.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, mặc áo bào hoa văn mây đen, gương mặt không giận mà uy, hàng lông mày thẳng, trông rất có phong độ của đại sư.
Đệ tử đi theo sau lưng ông ta ai nấy đều cao to, vết chai trên tay mỗi người đều dày cực kỳ.
“Cậu Nông, tôi đến để bàn chuyện thịnh hội tỷ võ lần này”.
Vừa vào phòng, Sở đại sư đã lên tiếng.
Nhưng mới nói đến một nửa, ông ta lại dừng lại, nhìn quanh một vòng, thấy ba người nằm ở dưới đất thì khẽ chau mày.
“Sở đại sư, ông đến thật đúng lúc! Mong ông hãy giúp tôi giải quyết người này. Chỉ cần ông có thể giúp tôi giải quyết anh ta, chuyện thịnh hội tỷ võ cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với ông!”, Nông Hào đứng bật dậy, lớn tiếng nói.
“Người này là ai?”.
“Người đến gây sự!”.
“Gây sự? Ai lại to gan vậy, dám ngang tàng trước mặt cậu Nông?”.
Sở đại sư nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không ngốc. Nếu là người mà ngay cả Nông Hào cũng không giải quyết được thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Nhưng ông ta không sợ.
Vì thế lực sau lưng ông ta càng đáng sợ hơn.
Đó là sự tồn tại mà ngay cả nhà họ Nông cũng không dám chọc giận.
Chính vì vậy, khi Sở đại sư bày tỏ muốn tổ chức một thịnh hội tỷ võ cực lớn, chiêu mộ hạt giống mới cho tông phái của mình, nhà họ Nông lập tức phái cậu Nông đích thân đến đàm phán chuyện này với Sở đại sư, thậm chí định đón ông ta về Bồ Thành.
Nếu không phải Sở đại sư có chuyện đột xuất, không thể đi cùng anh ta tới đây thì chuyện thịnh hội tỷ võ đã xong từ sớm.
Cũng bởi vì vậy mà xe của Nông Hào đã theo đuôi xe của Tô Nhu ở trên đường cao tốc.
Sở đại sư quan sát Lâm Chính, nhưng anh đứng quay lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy mặt, chỉ đành đi tới phía trước Lâm Chính.
“Thân thủ của anh không tệ, tôi thừa nhận tôi đã xem thường anh, nhưng như vậy thì đã sao? Anh nghĩ bên cạnh tôi thiếu võ giả? Hôm nay anh cũng xem như xui xẻo, tông sư võ thuật Sở đại sư vang danh trong nước vừa khéo đến chỗ tôi làm khách. Trước mặt Sở đại sư, anh chẳng khác gì ruồi nhặng trong thùng rác, chỉ cần đập một phát là chết! Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức quỳ xuống, tự tát mình mấy bạt tai, sau đó bắt chước tiếng chó kêu ba tiếng. Nếu anh làm vậy, tôi có thể bảo đảm anh giữ được một mạng sống. Nếu không làm vậy… đợi lát nữa Sở đại sư ra tay, e rằng kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm!”, Nông Hào đốt điếu thuốc, giọng nói lạnh lẽo.
“Ồ? Tôi sẽ có kết cục thê thảm thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Tôi sẽ nói Sở đại sư đánh gãy tay chân anh, sau đó mời bác sĩ giỏi nhất mổ bụng anh, rải muối lên vết thương của anh khiến anh đau đớn đến mức không muốn sống. Lúc đó, anh sẽ được trải nghiệm thế nào gọi là sống không bằng chết!”, Nông Hào híp mắt cười.
“Thế à? Nhưng nếu Sở đại sư không đánh gãy tay chân tôi, chẳng phải anh cũng không làm được gì nữa sao?”, Lâm Chính nói.
“Anh cho rằng Sở đại sư không làm được?”, Nông Hào hạ giọng hỏi.
“Ông ta đúng là không làm được”, Lâm Chính lắc đầu.
Sở đại sư nghe vậy, hơi tức giận: “Cậu thanh niên, cậu đừng quá ngông cuồng. Cậu trẻ tuổi như vậy, thực lực có thể mạnh đến đâu? Tôi luyện võ đã mấy chục năm, chẳng lẽ còn không đối phó được với cậu? Cậu nghĩ cậu là ai?”.
“Tôi là ai?”.
Lâm Chính quay người lại, yên tĩnh nhìn Sở đại sư.
Chỉ một ánh nhìn, Sở đại sư như bị sét đánh, đứng cứng đờ tại chỗ.
“Tôi tên Lâm Chính, người Giang Thành. Nếu Sở đại sư muốn đánh gãy tay chân tôi thì làm phiền ông ra tay ngay đi. Yên tâm, tôi sẽ không đánh trả! Ra tay đi”, Lâm Chính đưa tay ra, thản nhiên nói.
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều hoang mang.
Người này có ý gì?
Biết mình không phải là đối thủ của Sở đại sư, định từ bỏ phản kháng sao?
Trong khi mọi người đang nghi hoặc không thôi, đám người Nông Hào ở bên này đột nhiên chứng kiến cảnh tượng vô cùng quái dị!
Sở đại sư vừa rồi còn vô cùng thản nhiên bình tĩnh… đột nhiên cả người run rẩy dữ dội.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, hai chân run rẩy, mồ hôi chảy như mưa, lăn xuống dọc theo gò má.
Phịch!
Cuối cùng, Sở đại sư lại quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Môn… Môn chủ, đệ tử… đáng chết!”, Sở đại sư run lẩy bẩy, dập đầu xuống đất…
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng như tờ…
Chương 1755: Anh nghĩ anh đủ tư cách sao?
Môn chủ?
Tất cả mọi người đều bị hai chữ này làm kinh hãi.
Cái gì mà môn chủ?
Người trẻ tuổi này sao lại là môn chủ?
Cô gái đanh đá nghẹn lời.
Nông Hào đứng tại chỗ, thuốc lá bên miệng không ngừng rung lên.
Trong phòng chỉ có giọng nói của Sở đại sư vang lên.
Sở đại sư giữ tư thế dập đầu xuống đất, vừa sốt ruột vừa căng thẳng nói: “Môn chủ, đệ tử có mắt trong tròng xúc phạm đến người, mong môn chủ thứ tội, thứ tội…”.
Nhìn Sở đại sư danh tiếng lẫy lừng lại căng thẳng và sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều có cảm giác như đang nằm mơ, cực kỳ không chân thực.
Nông Hào hít sâu một hơi, liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Sở đại sư, ông không nhầm lẫn chứ? Người này trẻ tuổi như vậy… sao lại là môn chủ?”.
“Láo xược!”, Sở đại sư đột nhiên nghiêng đầu quát lớn: “Cậu muốn chết hay sao? Dám nghi ngờ môn chủ của chúng tôi? Cậu có tin tôi chưởng chết cậu không?”.
Sở đại sư phản ứng kịch liệt như vậy khiến đám người Nông Hào giật mình.
Nhưng Nông Hào vẫn bình thản, nhỏ giọng nói: “Nếu Sở đại sư đã nói vậy thì nhất định là không nhầm lẫn. Sở đại sư, tôi nhớ ông là người của Lâm Giang Môn, vậy chắc người này là môn chủ của Lâm Giang Môn. Anh Lâm, thật xin lỗi, lúc trước không biết thân phận anh, chỉ là hiểu lầm, mong anh đừng để trong lòng!”.
“Anh sai rồi, tôi không phải môn chủ của Lâm Giang Môn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thân phận môn chủ thế nào, há lại hạ mình ở một Lâm Giang Môn nho nhỏ chúng tôi? Lâm Giang Môn chúng tôi không có cả tư cách xách giày cho môn chủ”, Sở đại sư hừ lạnh.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Vậy… Vậy rốt cuộc anh là ai?”, Nông Hào cảm giác không hay lắm, ngạc nhiên trong chốc lát, vội hỏi.
“Thân phận của tôi… Anh Nông, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với tôi? Lúc nào?”, Nông Hào ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ lấy điện thoại ra quơ qua quơ lại.
Trong chốc lát, Nông Hào bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm lại thông báo chuyển khoản vừa rồi, nghiêm túc đọc.
Phịch!
Chỉ mới nhìn lướt qua, Nông Hào đã ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hơi đờ ra, điện thoại cũng bất cẩn rơi khỏi tay, ngã xuống đất.
“Anh Nông, anh sao vậy? Người này là ai?”, cô gái đánh đá ở bên cạnh vội hỏi.
Lúc này, dường như Nông Hào đã mất hồn, hai mắt vô hồn, không nghe lọt tai lời của ai.
Cô gái đanh đá sốt ruột, nhặt điện thoại lên xem.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới nhìn lướt qua…
“A!”.
Cô gái đanh đá la lên, gương mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Anh không thể nào là thần y Lâm!”, cô gái đanh đá la lên chói tai.
Chỉ ba chữ đơn giản khiến đầu óc tất cả mọi người suýt nổ tung.
“Thần y Lâm?”.
“Cô nói gì?”.
“Anh ta… Anh ta là thần y Lâm của Dương Hoa?”.
Mọi người chạy tới, cướp lấy điện thoại từ trên tay cô gái đanh đá xem, sau đó tất cả đều hóa đá.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, châm vào cổ mình.
Không lâu sau, một gương mặt giống như thiên thần xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vì một số chuyện mà tôi không thể ngụy trang gương mặt mình, không ngờ tôi lại gặp phải chuyện thế này. Chuyến đi đến Bồ Thành lần này đúng là thú vị”, Lâm Chính thản nhiên nói, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn.
“Thần y Lâm, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”.
Nông Hào đầu óc rối bời, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều, lập tức quỳ xuống ra sức xin lỗi: “Thần y Lâm, anh dùng thân phận ngụy trang của anh nên chúng tôi không thể nhận ra, đây là một hiểu lầm lớn. Nếu chúng tôi sớm biết là anh thì sao dám xúc phạm anh? Mong thần y Lâm tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý bồi thường bất cứ tổn thất nào cho anh!”.
Lúc này chỉ có thể xin lỗi.
Dù sao phía sau người này chính là Dương Hoa!
Nhà họ Nông sao có thể chống lại Dương Hoa?
Mọi người cũng vội vàng phụ họa.
Người không biết không có tội, bọn họ cũng không phải không có lý do biện bạch cho mình.
“Vậy lịch sử chuyển khoản thì sao?”.
Lâm Chính đột nhiên hỏi lại một câu.
Nông Hào sững sờ.
“Nếu anh nghiêm túc xem thì thật ra đã không xảy ra chuyện này. Nông Hào, tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh lại bỏ qua nó. Huống hồ, nếu tôi không phải thần y Lâm, e là mấy người chúng tôi sẽ bị anh xử chết ở Bồ Thành này đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt Nông Hào lúc xanh lúc trắng, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Thần y Lâm, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh muốn giết tôi? Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải thế không?”.
“Chuyện nhỏ? Đối với tôi mà nói lại không phải chuyện nhỏ! Nhưng dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ không làm đến mức tuyệt đối. Giết các người thì không cần, tôi chỉ trả lại cho anh những gì anh nói trước kia mà thôi. Sở Thái!”.
“Có đệ tử!”, Sở đại sư đứng bật dậy.
“Đi, đánh gãy tay chân anh ta cho tôi”.
Anh dứt lời, Nông Hào hoàn toàn bùng nổ.
“Thần y Lâm! Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Đây là Bồ Thành!”.
Anh ta nói xong, tất cả vệ sĩ xung quanh đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
“Anh muốn ngọc nát đá tan cùng tôi sao?”, Nông Hào nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn gào lên.
“Ngọc nát đá tan?".
Lâm Chính nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ… anh đủ tư cách sao?”.
Do độ dài tin nhắn nên chữ phía sau không hiển thị. Cậu Nông không mở ra xem, đối với anh ta, một người có thể bỏ ra một triệu tệ thì cũng không có gì đáng phải để ý cả. Vì dù sao anh ta cũng là thái tử được công nhận tại Bồ Thành.
“Hóa ra tên đó họ Lâm. Cả nước này chẳng có ai họ Lâm mà ra hồn cả. Hừ! Nếu đã vậy thì cô gái đó phải thuộc về mình”, cậu Nông cười lạnh, cất điện thoại đi.
Bên trong đồn...
“Lâm Chính, sao anh lại cầm điện thoại của chủ tịch Lâm vậy?", Tô Nhu nhìn anh chăm chăm.
“Điện thoại này là của anh. Anh là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính nói.
“Anh đừng làm loạn nữa có được không? Giờ là lúc nào rồi? Nói cho em biết, có phải anh ăn trộm điện thoại của chủ tịch Lâm không?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Xem ra anh có nói gì em cũng không tin”, Lâm Chính lắc đầu: “Có điều cũng không cần vội. Anh đã chuyển cho cậu Nông một triệu tệ rồi. Anh nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng thả chúng ta ra thôi. Nếu họ nhận được tiền thì anh tin em cũng sẽ tin anh”.
“Một triệu tệ? Anh dùng điện thoại chuyển khoản sao?", Tô Nhu chau mày.
“Đương nhiên”
“Thật sao?”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Lẽ nào...là sự thật sao?
Thế nhưng hai người không hề giống nhau mà. Sao có thể là cùng một người được chứ? Hơn nữa nếu Lâm Chính là thần y Lâm thì sao lại để cả nhà họ Tô bắt nạt như vậy?
Lúc này, có người quay lại.
“Chồng tôi vừa gửi một triệu tệ cho cậu Nông rồi”, Tô Nhu vội nói.
Dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng quay qua nhìn. Đương nhiên bọn họ không tin lời nói của Lâm Chính. Có điều, Lâm Chính tự tin như vậy khiến họ cũng thấy hoang mang.
Và người canh chừng cũng đã không khiến họ thất vọng. Người này hờ hững đáp lại: “Không có, cậu Nông không hề nhận được một triệu tệ. Anh ta lừa mọi người đấy”.
“Tôi biết ngay mà”, Tô Nhu chau mày.
Lâm Chính cũng bất ngờ. Anh dùng số tài khoảng của Dương Hoa. Lẽ nào...đối phương không thấy?
“Cậu Nông nói rồi. Nếu tối nay cô có thể tới câu lạc bộ Dạ Lang xin lỗi cậu ấy thì cậu Nông sẽ không so đo nữa. Và như vậy thì bố mẹ và chồng cô cũng sẽ được bình yên vô sự”, người này thản nhiên nói.
Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì hiểu ra ngay. Có lẽ đối phương hại bọn họ là vì đã để ý Tô Nhu.
“Không được, con gái tôi không thể đi được. Rốt cuộc các người có biết con gái tôi là ai không? Chồng chưa cưới của nó là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đấy. Đợi đến khi chủ tịch Lâm biết mọi người đối xử với chúng tôi như vậy thì chắc chắn sẽ không để yên cho các người đâu”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Xem ra các người không chịu đúng không. Vậy được, nhốt các người ở đây một năm vậy. Tới khi đó để xem các người có chịu ‘mềm’ không”, người kia cười lạnh rồi quay người rời đi.
“Đợi chút”, Tô Nhu vội kêu lên.
“Sao thế? Hồi tâm chuyển ý rồi à?”, người kia bước tới.
Tô Nhu bặm môi: “Tôi có thể tới câu lạc bộ Dạ Lang gặp cậu Nông, thế nhưng...các anh phải thả chúng tôi trước đã. Tôi muốn tắm rửa, trang điểm đôi chút”.
“Không thành vấn đề”, người kia gật đầu.
“Con gái, con điên rồi. Con sẽ bị vùi dập đấy”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Mẹ, tới nước này rồi thì chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chúng ta ra ngoài trước, sau đó gọi điện thoại cho Thiên Thiên để xem cô ấy có cách nào không. Nếu không, cứ ở đây thì chẳng ai có thể đảm bảo được điều gì”, Tô Nhu khẽ nói, khóe mắt rưng rưng. Trương Tinh Vũ cũng bất lực, cố gắng kìm nén nước mắt.
“Các người phải ở lại Bồ Thành. Sự việc chưa kết thúc thì không được đi đâu hết. Sẽ có người giám sát các người, đừng có ý đồ bỏ chạy. Nếu không, hậu quá sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy”.
Nói xong, bọn họ bèn thả bốn người ra. Tô Nhu không nói gì, chỉ lôi ba người ra ngoài.
“Con nghe nói ở Bồ Thành cũng có chi nhánh công ty của Dương Hoa. Mọi người tới đó, tìm họ giúp đỡ. Con nghĩ chắc họ cũng từng nghe qua về chuyện giữa con và chủ tịch Lâm, ít nhiều gì cũng sẽ giúp chúng ta thôi. Mọi người mau đi đi”, Tô Nhu vội vàng nói.
“Con gái, vậy còn con thì sao?”
“Con đi tìm cậu Nông nói chuyện”.
“Con nói chuyện thế nào? Người ta vốn không định bỏ qua cho con mà”.
“Mẹ, có vẻ như cậu Nông rất có thế lực ở Bồ Thành. Nếu như chuyện này không giải quyết thì chúng ta không quay về được đâu”, Tô Nhu nói bằng vẻ bất lực.
“Con tưởng rời khỏi Giang Thành sẽ được an toàn, thật không ngờ ra khỏi hang sói lại bị rơi vào hang cọp...”
“Con gái à...”, Trương Tinh Vũ ôm Tô Nhu, khóc nức nở.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Tô Nhu, để anh đi”.
“Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa”.
“Anh nói với em lần cuối đấy. Nếu như em tin anh thì chuyện này đã được giải quyết rồi. Còn nếu em không tin, mọi việc cứ để em xử lý thì hậu quá cũng sẽ do em gánh vác đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chương 1752: Em tin
Lâm Chính đã mất hết kiên nhẫn.
Hết lần này đến lần khác anh giúp đỡ Tô Nhu mà chỉ đổi lại được sự trách móc và sự không thấu hiểu. Nếu không phải anh cảm nhận được ý tốt của cô thì đời nào anh còn ở lại đây?
Tô Nhu giật mình, nhìn Lâm Chính. Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy Lâm Chính khá kỳ lạ. Thế nhưng cô lại không thể nói ra.
“Ý của anh là gì…Lẽ nào anh đi gặp cậu Nông sao?”
“Ừ, anh cũng có vài người bạn ở Bồ Thành. Anh muốn nhờ họ giúp đỡ. Chắc vấn đề sẽ không lớn đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu mà cũng có bạn. Tôi nghĩ dù có thì cũng chỉ là đám mèo mả gà đồng. Đạo đức giống y cậu thì có ích gì?”, Trương Tinh Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn Tô Nhu và đợi cô trả lời. Tô Nhu im lặng nhìn Lâm Chính, một lúc sau cô mới lên tiếng: “Lâm Chính, chuyện này không làm lớn lên được…chắc anh biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề”.
“Anh biết. Giờ vấn đề không phải ở anh mà ở em. Anh nói rồi, nếu em không tin anh, thì anh không đi thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Em tin anh”, Lâm Chính vừa nói xong thì Tô Nhu lập tức trả lời.
Lâm Chính khá bất ngờ:“Tô Nhu, em…”
“Mẹ, thực ra con có thể nhận ra Lâm Chính luôn nỗ lực, nỗ lực tìm cách giải quyết vấn đề. Nếu đã vậy thì tại sao không tin anh ấy một lần”, Tô Nhu nói.
Thực ra cô cũng hết cách rồi. Giờ chẳng biết phải làm sao, thôi thì cố gắng hết sức vậy.
“Lâm Chính, anh thử xem. Tìn bạn của anh xem có thể xoay chuyển được không. Em sẽ tìm cách gom tiền. Nếu bạn của anh cũng hết cách thì anh tới công ty Dương Hoa ở Bồ Thành tìm em”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, quay người rời đi. Tô Nhu lẳng lặng nhìn anh lên xe. Cô thở dài, cảm thấy bất lực và đau khổ.
Chiếc taxi chạy được tầm 20 phút thì dừng lại ở một câu lạc bộ hạng sang mà trước cửa đỗ toàn siêu xe.
“Cậu định vào đây sao. Nghe giọng của cậu thì có vẻ không giống người bản địa. Đây là chỗ tiêu tiền nhiều nhất ở Bồ Thành, bước vào phải tiêu ít nhất 100 nghìn tệ đấy. Cậu để ý”, người tài xế nhìn Lâm Chính, mỉm cười.
“Ồ”.
Lâm Chính liếc nhìn người tài xế: “Nơi này lợi hại vậy cơ à? Anh có biết ông chủ là ai không?”
“Biết! Là Nông Hào – cậu chủ của Bồ Thành”.
“Nông Hào là ai?”
“Ôi trời? Đến cả Nông Hào mà cậu cũng không biết à? Đó là người thừa kế của nhà họ Nông đấy? Là số một ở Bồ Thành chúng tôi”, người tài xế giơ ngón cái lên.
“Lợi hại vậy cơ à? Giờ là thời đại nào rồi mà nhà họ Nông còn dám vô pháp vô thiên như vậy chứ? Bọn họ không sợ sao?”
“Sợ gì cơ? Ở đây xa xôi, huống hồ thế lực nhà họ Nông mạnh như vậy, ở Bồ Thành này họ sợ ai được chứ?”, người tài xế cười. Lâm Chính gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.
“Đây là điện thoại của tôi. Nếu chơi đủ rồi có thể gọi điện cho tôi nhé”, người tài xế đưa ra một tấm danh thiếp.
Lâm Chính nhận lấy rồi bước vào trong.
“Chào anh, mời anh đưa ra thẻ hội viên. Nếu như không phải hội viên ở đây thì không thể vào trong được”, một người ở cửa lập tức chặn Lâm Chính lại, nghiêm giọng.
“Tôi tới tìm người, tìm ông chủ của các người”, Lâm Chính nói.
“Tìm ông chủ của chúng tôi?”
Người kia giật mình sau đó bèn nói: “Đợi chút”
Nói xong người này lấy điện thoại ra. Một lúc sau: “Sếp của chúng tôi rất bận, không có thời gian gặp anh. Nếu như gặp thì anh gọi vợ anh tới”. Người này cười quỷ dị.
Rõ ràng bọn họ đã đoán ra được. Có lẽ trước đây cậu Nông cũng đã làm không ít chuyện như thế…
“Ông chủ của các anh, thật sự không gặp tôi à?”, Lâm Chính chau mày.
“Nhóc, ông chủ của chúng tôi đã nói rất rõ rồi. Tôi cũng đã rất lịch sự rồi. Đừng có vênh mặt lên nữa. Mau cút đi, không tôi đập chết đấy", người này có vẻ đã mất kiên nhẫn.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đang định xông vào. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe đỗ ngay cạnh đó. Sau đó vài thanh niên bước xuống. Trong đó có một người mà Lâm Chính đã gặp, cô gái nóng bỏng trước đó trên đường cao tốc.
“Ồ, trông quen quá. Sao anh tới đây? Lẽ nào tới cầu xin cậu Nông?”, cô gái nheo mắt, nhìn Lâm Chính và mỉm cười.
“Xin lỗi cô Thái, tôi sẽ đuổi người này đi ngay”, người đứng ở cửa cúi người nói.
“Đuổi đi? Sao vậy? Cậu Nông không chịu gặp anh ta à?”, cô gái hỏi.
“Vâng…Cậu Nông hôm nay đang tiếp vài người bạn, có lẽ không có thời gian gặp mấy kẻ này”.
“Vậy chẳng phải sẽ khiến anh ấy mất đi rất nhiều hứng thú sao?”, cô gái mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Vào với tôi, anh muốn nói gì thì cứ nói”.
Nói xong, cô gái bước vào trước. Lâm Chính suy nghĩ rồi cũng bước vào chẳng chút khách khí.
Chương 1753: Như sấm đánh bên tai
Câu lạc bộ thật sự được trang hoàng rất xa hoa, sàn nhà đều được lát bằng gạch thủy tinh đặc biệt, tỏa sáng lấp lánh. Hai bên hành lang dài treo các bức tranh của các bậc thầy trong và ngoài nước từ xưa đến nay, vô cùng thú vị. Mười mấy người đẹp đường cong tinh xảo có thể sánh với người mẫu, mặc trang phục gợi cảm giống nhau, đứng ở hai bên hành lang.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đanh đá đi vào, bọn họ lập tức cúi đầu khom lưng.
“Xin chào cô Thái!”.
Nhưng người phụ nữ không nhìn lấy một cái, chỉ đi đến phòng ở trong cùng, đợi ở trước cửa phòng. Dường như lúc này cô ta mới nhớ tới Lâm Chính, chợt dừng bước, lên tiếng: “Đúng rồi, dẫn người này đến phòng bên cạnh, đợi tôi chào hỏi bọn họ xong sẽ tiếp đãi vị khách này thật tốt”.
Nói xong, người phụ nữ hiên ngang đi vào phòng.
“Mời anh đi bên này”, người đẹp bên kia cung kính nói với Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính không quan tâm, mà bước nhanh đến phòng ở trong cùng, lúc đến gần cửa thì đạp mở cửa.
Rầm!
Người trong phòng đều giật mình.
Chỉ trong mấy nhịp thở, vệ sĩ ở bên trong đã lấy súng ra, đồng loạt chĩa vào Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn vào bên trong.
Phòng này rộng hơn hai trăm mét vuông, vô cùng xa hoa, bên trong có bảy tám người nam nữ ăn mặc không hề rẻ tiền. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, đeo đồng hồ hàng hiệu, thắt lưng giắt chìa khóa các loại siêu xe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu nhà giàu ở Bồ Thành.
Nông Hào cũng có mặt trong số đó.
Anh ta đang ôm cô gái đanh đá lúc trước, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu vang, mặt tươi cười.
Thấy Lâm Chính dám đạp cửa phòng mình, Nông Hào lập tức nhíu mày.
“Mẹ nó, tôi đã bảo anh đợi ở bên cạnh kia mà? Anh còn dám đến đây? Ai cho anh đạp cửa đấy?”, cô gái đanh đá tức giận, đứng dậy chỉ vào mũi Lâm Chính mắng chửi, sau đó hét lên: “Người đâu, đạp gãy chân anh ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
Vệ sĩ ở cạnh lập tức tiến tới.
“Chờ đã”, Nông Hào hô lên.
“Cậu Nông, sao vậy?”.
“Không vội, người này là kẻ đã gặp ở đường cao tốc đây phải không? Không phải tôi đã bảo không gặp anh ta sao? Sao anh ta lại vào đây?”, Nông Hào lắc ly rượu, cười híp mắt hỏi.
“Tôi cho anh ta vào đấy”.
“Ồ? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”.
“Không phải muốn tìm chút niềm vui sao?”.
“Niềm vui? Cô đang nói tới mấy con bé học sinh đó sao?”, Nông Hào như hiểu ra điều gì, hai mắt sáng lên.
“Nếu không thì còn là ai? Chỉ tiếc tên khốn này không biết điều, lại chạy tới đây ngang tàng! Nếu vậy thì không thể dễ dàng tha cho anh ta nữa!”.
Cô gái đanh đá quát lên: “Ra tay, lập tức đánh gãy chân, sau đó lột sạch quần áo ném trên đường lớn! Tối nay lại bắt anh ta về cho tôi, dìm xuống đáy sông!”.
“Vâng thưa cô!”.
Có vẻ như mấy vệ sĩ thường hay làm chuyện thế này, bọn họ thành thạo nhặt một chiếc ghế ở cạnh lên đập vào chân Lâm Chính.
Chiếc ghế đó được làm bằng gỗ thật, đập mạnh vào chân Lâm Chính, nhưng trái lại một tiếng động kỳ quái vang lên.
Rắc!
Cả chiếc ghế đã nứt ra.
Còn Lâm Chính thi đứng nguyên tại chỗ, không hề lay chuyển.
“Cái gì?”.
Nông Hào ngạc nhiên.
Những người khác cũng kinh ngạc.
“Tôi vốn không muốn phô trương quá, nhưng các người đã lựa chọn ra tay thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Lâm Chính đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ vệ sĩ kia, một tay kéo hắn lên, sau đó đẩy hắn tông vào người vệ sĩ kia.
Rầm!
Hai vệ sĩ tông vào nhau, lăn lộn dưới đất, toác đầu chảy máu, lập tức ngất đi.
Người còn lại trợn tròn mắt, vội vàng rút lui.
Nhưng Lâm Chính đã hung hăng đạp tới một đạp.
Rắc!
Bụng của vệ sĩ đó lõm xuống, miệng phun ra máu, cả người như quả bóng da đâm vào vách tường phía sau khiến vách tường sập xuống. Sau đó hắn ngã xuống đất, không còn động tĩnh…
“Người luyện võ?”.
Ánh mắt Nông Hào trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Chỉ tiếc thân thủ của anh có tốt cũng không nhanh bằng súng đạn!”.
Trong lúc anh ta nói, những người còn lại đã rút súng nhắm thẳng vào Lâm Chính.
Nhìn Lâm Chính bị nhiều cây súng chĩa vào mà đứng im không động đậy, nỗi sợ hãi và kinh hoảng của bọn họ lập tức biến mất.
Nắm đấm có cứng chăng nữa, có cứng bằng sắt thép không?
Thân thủ có nhanh chăng nữa, có thể so với súng đạn không?
Có súng ở đây, bọn họ không phải sợ người này.
Trong nháy mắt, đám người của cô gái đanh đá thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người bên cạnh buông điện thoại xuống, nhỏ giọng nói: “Cậu Nông, Sở đại sư đến rồi!”.
“Sở đại sư?”.
“Trời ạ, hóa ra hôm nay cậu Nông mời tông sư võ thuật Sở đại sư tới!”.
“Chẳng trách cậu Nông lại trịnh trọng như vậy!”.
“Lần này có Sở đại sư ở đây, không có gì phải sợ người này nữa!”.
“Ha ha ha…”.
Bọn họ cười lớn.
Nông Hào cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Anh toi rồi! Có biết Sở Thái không? Thân thủ của anh không tệ, nhưng không biết anh có thể qua được mấy chiêu trước mặt Sở Thái?”.
“Anh nói ai? Sở Thái?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chắc anh cũng từng nghe tới danh tiếng của Sở đại sư”, Nông Hào cười nhạt.
“Hình như có chút ấn tượng, không mấy sâu sắc, nhưng tôi nghĩ… tên của tôi chắc sẽ như sấm đánh bên tai đối với ông ta”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tên của anh?’.
“Nực cười”.
“Hừ, một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi!”.
Bọn họ khinh thường nói.
Đúng lúc đó, Sở Thái và vài đệ tử mặc võ phục bước nhanh vào trong phòng…
Chương 1754: Đáng chết
Sở đại sư là một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng, vẻ mặt uy nghiêm.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, mặc áo bào hoa văn mây đen, gương mặt không giận mà uy, hàng lông mày thẳng, trông rất có phong độ của đại sư.
Đệ tử đi theo sau lưng ông ta ai nấy đều cao to, vết chai trên tay mỗi người đều dày cực kỳ.
“Cậu Nông, tôi đến để bàn chuyện thịnh hội tỷ võ lần này”.
Vừa vào phòng, Sở đại sư đã lên tiếng.
Nhưng mới nói đến một nửa, ông ta lại dừng lại, nhìn quanh một vòng, thấy ba người nằm ở dưới đất thì khẽ chau mày.
“Sở đại sư, ông đến thật đúng lúc! Mong ông hãy giúp tôi giải quyết người này. Chỉ cần ông có thể giúp tôi giải quyết anh ta, chuyện thịnh hội tỷ võ cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với ông!”, Nông Hào đứng bật dậy, lớn tiếng nói.
“Người này là ai?”.
“Người đến gây sự!”.
“Gây sự? Ai lại to gan vậy, dám ngang tàng trước mặt cậu Nông?”.
Sở đại sư nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không ngốc. Nếu là người mà ngay cả Nông Hào cũng không giải quyết được thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Nhưng ông ta không sợ.
Vì thế lực sau lưng ông ta càng đáng sợ hơn.
Đó là sự tồn tại mà ngay cả nhà họ Nông cũng không dám chọc giận.
Chính vì vậy, khi Sở đại sư bày tỏ muốn tổ chức một thịnh hội tỷ võ cực lớn, chiêu mộ hạt giống mới cho tông phái của mình, nhà họ Nông lập tức phái cậu Nông đích thân đến đàm phán chuyện này với Sở đại sư, thậm chí định đón ông ta về Bồ Thành.
Nếu không phải Sở đại sư có chuyện đột xuất, không thể đi cùng anh ta tới đây thì chuyện thịnh hội tỷ võ đã xong từ sớm.
Cũng bởi vì vậy mà xe của Nông Hào đã theo đuôi xe của Tô Nhu ở trên đường cao tốc.
Sở đại sư quan sát Lâm Chính, nhưng anh đứng quay lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy mặt, chỉ đành đi tới phía trước Lâm Chính.
“Thân thủ của anh không tệ, tôi thừa nhận tôi đã xem thường anh, nhưng như vậy thì đã sao? Anh nghĩ bên cạnh tôi thiếu võ giả? Hôm nay anh cũng xem như xui xẻo, tông sư võ thuật Sở đại sư vang danh trong nước vừa khéo đến chỗ tôi làm khách. Trước mặt Sở đại sư, anh chẳng khác gì ruồi nhặng trong thùng rác, chỉ cần đập một phát là chết! Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức quỳ xuống, tự tát mình mấy bạt tai, sau đó bắt chước tiếng chó kêu ba tiếng. Nếu anh làm vậy, tôi có thể bảo đảm anh giữ được một mạng sống. Nếu không làm vậy… đợi lát nữa Sở đại sư ra tay, e rằng kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm!”, Nông Hào đốt điếu thuốc, giọng nói lạnh lẽo.
“Ồ? Tôi sẽ có kết cục thê thảm thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Tôi sẽ nói Sở đại sư đánh gãy tay chân anh, sau đó mời bác sĩ giỏi nhất mổ bụng anh, rải muối lên vết thương của anh khiến anh đau đớn đến mức không muốn sống. Lúc đó, anh sẽ được trải nghiệm thế nào gọi là sống không bằng chết!”, Nông Hào híp mắt cười.
“Thế à? Nhưng nếu Sở đại sư không đánh gãy tay chân tôi, chẳng phải anh cũng không làm được gì nữa sao?”, Lâm Chính nói.
“Anh cho rằng Sở đại sư không làm được?”, Nông Hào hạ giọng hỏi.
“Ông ta đúng là không làm được”, Lâm Chính lắc đầu.
Sở đại sư nghe vậy, hơi tức giận: “Cậu thanh niên, cậu đừng quá ngông cuồng. Cậu trẻ tuổi như vậy, thực lực có thể mạnh đến đâu? Tôi luyện võ đã mấy chục năm, chẳng lẽ còn không đối phó được với cậu? Cậu nghĩ cậu là ai?”.
“Tôi là ai?”.
Lâm Chính quay người lại, yên tĩnh nhìn Sở đại sư.
Chỉ một ánh nhìn, Sở đại sư như bị sét đánh, đứng cứng đờ tại chỗ.
“Tôi tên Lâm Chính, người Giang Thành. Nếu Sở đại sư muốn đánh gãy tay chân tôi thì làm phiền ông ra tay ngay đi. Yên tâm, tôi sẽ không đánh trả! Ra tay đi”, Lâm Chính đưa tay ra, thản nhiên nói.
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều hoang mang.
Người này có ý gì?
Biết mình không phải là đối thủ của Sở đại sư, định từ bỏ phản kháng sao?
Trong khi mọi người đang nghi hoặc không thôi, đám người Nông Hào ở bên này đột nhiên chứng kiến cảnh tượng vô cùng quái dị!
Sở đại sư vừa rồi còn vô cùng thản nhiên bình tĩnh… đột nhiên cả người run rẩy dữ dội.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, hai chân run rẩy, mồ hôi chảy như mưa, lăn xuống dọc theo gò má.
Phịch!
Cuối cùng, Sở đại sư lại quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Môn… Môn chủ, đệ tử… đáng chết!”, Sở đại sư run lẩy bẩy, dập đầu xuống đất…
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng như tờ…
Chương 1755: Anh nghĩ anh đủ tư cách sao?
Môn chủ?
Tất cả mọi người đều bị hai chữ này làm kinh hãi.
Cái gì mà môn chủ?
Người trẻ tuổi này sao lại là môn chủ?
Cô gái đanh đá nghẹn lời.
Nông Hào đứng tại chỗ, thuốc lá bên miệng không ngừng rung lên.
Trong phòng chỉ có giọng nói của Sở đại sư vang lên.
Sở đại sư giữ tư thế dập đầu xuống đất, vừa sốt ruột vừa căng thẳng nói: “Môn chủ, đệ tử có mắt trong tròng xúc phạm đến người, mong môn chủ thứ tội, thứ tội…”.
Nhìn Sở đại sư danh tiếng lẫy lừng lại căng thẳng và sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều có cảm giác như đang nằm mơ, cực kỳ không chân thực.
Nông Hào hít sâu một hơi, liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Sở đại sư, ông không nhầm lẫn chứ? Người này trẻ tuổi như vậy… sao lại là môn chủ?”.
“Láo xược!”, Sở đại sư đột nhiên nghiêng đầu quát lớn: “Cậu muốn chết hay sao? Dám nghi ngờ môn chủ của chúng tôi? Cậu có tin tôi chưởng chết cậu không?”.
Sở đại sư phản ứng kịch liệt như vậy khiến đám người Nông Hào giật mình.
Nhưng Nông Hào vẫn bình thản, nhỏ giọng nói: “Nếu Sở đại sư đã nói vậy thì nhất định là không nhầm lẫn. Sở đại sư, tôi nhớ ông là người của Lâm Giang Môn, vậy chắc người này là môn chủ của Lâm Giang Môn. Anh Lâm, thật xin lỗi, lúc trước không biết thân phận anh, chỉ là hiểu lầm, mong anh đừng để trong lòng!”.
“Anh sai rồi, tôi không phải môn chủ của Lâm Giang Môn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thân phận môn chủ thế nào, há lại hạ mình ở một Lâm Giang Môn nho nhỏ chúng tôi? Lâm Giang Môn chúng tôi không có cả tư cách xách giày cho môn chủ”, Sở đại sư hừ lạnh.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Vậy… Vậy rốt cuộc anh là ai?”, Nông Hào cảm giác không hay lắm, ngạc nhiên trong chốc lát, vội hỏi.
“Thân phận của tôi… Anh Nông, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với tôi? Lúc nào?”, Nông Hào ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ lấy điện thoại ra quơ qua quơ lại.
Trong chốc lát, Nông Hào bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm lại thông báo chuyển khoản vừa rồi, nghiêm túc đọc.
Phịch!
Chỉ mới nhìn lướt qua, Nông Hào đã ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hơi đờ ra, điện thoại cũng bất cẩn rơi khỏi tay, ngã xuống đất.
“Anh Nông, anh sao vậy? Người này là ai?”, cô gái đánh đá ở bên cạnh vội hỏi.
Lúc này, dường như Nông Hào đã mất hồn, hai mắt vô hồn, không nghe lọt tai lời của ai.
Cô gái đanh đá sốt ruột, nhặt điện thoại lên xem.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới nhìn lướt qua…
“A!”.
Cô gái đanh đá la lên, gương mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Anh không thể nào là thần y Lâm!”, cô gái đanh đá la lên chói tai.
Chỉ ba chữ đơn giản khiến đầu óc tất cả mọi người suýt nổ tung.
“Thần y Lâm?”.
“Cô nói gì?”.
“Anh ta… Anh ta là thần y Lâm của Dương Hoa?”.
Mọi người chạy tới, cướp lấy điện thoại từ trên tay cô gái đanh đá xem, sau đó tất cả đều hóa đá.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, châm vào cổ mình.
Không lâu sau, một gương mặt giống như thiên thần xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vì một số chuyện mà tôi không thể ngụy trang gương mặt mình, không ngờ tôi lại gặp phải chuyện thế này. Chuyến đi đến Bồ Thành lần này đúng là thú vị”, Lâm Chính thản nhiên nói, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn.
“Thần y Lâm, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”.
Nông Hào đầu óc rối bời, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều, lập tức quỳ xuống ra sức xin lỗi: “Thần y Lâm, anh dùng thân phận ngụy trang của anh nên chúng tôi không thể nhận ra, đây là một hiểu lầm lớn. Nếu chúng tôi sớm biết là anh thì sao dám xúc phạm anh? Mong thần y Lâm tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý bồi thường bất cứ tổn thất nào cho anh!”.
Lúc này chỉ có thể xin lỗi.
Dù sao phía sau người này chính là Dương Hoa!
Nhà họ Nông sao có thể chống lại Dương Hoa?
Mọi người cũng vội vàng phụ họa.
Người không biết không có tội, bọn họ cũng không phải không có lý do biện bạch cho mình.
“Vậy lịch sử chuyển khoản thì sao?”.
Lâm Chính đột nhiên hỏi lại một câu.
Nông Hào sững sờ.
“Nếu anh nghiêm túc xem thì thật ra đã không xảy ra chuyện này. Nông Hào, tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh lại bỏ qua nó. Huống hồ, nếu tôi không phải thần y Lâm, e là mấy người chúng tôi sẽ bị anh xử chết ở Bồ Thành này đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt Nông Hào lúc xanh lúc trắng, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Thần y Lâm, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh muốn giết tôi? Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải thế không?”.
“Chuyện nhỏ? Đối với tôi mà nói lại không phải chuyện nhỏ! Nhưng dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ không làm đến mức tuyệt đối. Giết các người thì không cần, tôi chỉ trả lại cho anh những gì anh nói trước kia mà thôi. Sở Thái!”.
“Có đệ tử!”, Sở đại sư đứng bật dậy.
“Đi, đánh gãy tay chân anh ta cho tôi”.
Anh dứt lời, Nông Hào hoàn toàn bùng nổ.
“Thần y Lâm! Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Đây là Bồ Thành!”.
Anh ta nói xong, tất cả vệ sĩ xung quanh đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
“Anh muốn ngọc nát đá tan cùng tôi sao?”, Nông Hào nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn gào lên.
“Ngọc nát đá tan?".
Lâm Chính nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ… anh đủ tư cách sao?”.