-
Chương 1721-1725
Chương 1721: Truyền thừa
Lâm Chính không ngờ ông cụ lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy. Hơn nữa còn giấu dưới da bao năm qua mà người của Huyết Ma Tông không hề phát hiện ra.
“Người ta đều nói người của Huyết Ma Tông giảo hoạt nhưng thực ra là ngốc lắm. Lúc tôi bị bắt, tôi đã cố tính lột da bên tay trái, đắp sang tay phải. Nhìn thì có vẻ như cả hai tay của tôi đều bị thương, nhưng thực ra là để giấu đi Lạc Linh Huyết. Người trẻ, công phu của tôi đã không còn. Mặc dù dựa vào Lạc Linh Huyết vẫn có thể tu luyện lại được nhưng tôi cũng nhiều tuổi rồi. Vì vậy Lạc Linh Huyết này dành tặng cậu. Cậu có được 30 giọt rồi thì có thể luyện cơ thể võ thần. Lúc đó người của Huyết Ma Tông sẽ không làm gì được cậu hết”, ông cụ nói giọng khàn khàn khàn rồi cắn cổ tay, chuyển Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính.
Nhìn 30 giọt Lạc Linh Huyết lấp lánh, Lâm Chính có phần bất ngờ.
Ba mươi giọt đấy. Có nằm mơ anh cũng không ngờ. E rằng chẳng ai có được nhiều Lạc Linh Huyết như thế trên đời này.
“Giờ tôi sẽ chỉ cho cậu làm thế nào để luyện thành cơ thể võ thần”, giọng của ông cụ càng lúc càng yếu ớt.
Lâm Chính ý thức được điều đó. Ông ta giờ đã không còn Lạc Linh Huyết nên cơ thể yếu đi nhiều. Dù Lâm Chính có cố gắng duy trì mạng sống cho ông ta đi chăng nữa.
Điều kiện ở đây quá thiếu thốn. Không có thuốc men, máy móc gì nên anh cũng chẳng có gì để đảm bảo.
“Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, vì vậy những tâm pháp khẩu quyết tiếp theo tôi chỉ đọc một lần. Cậu nhất định phải nghe cho kỹ, rõ chưa?”
“Vâng! Tiền bối!”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
Ông cụ cười vui vẻ và bắt đầu đọc: “Độ ngân hữu không, dĩ võ truyền thần, đại địa hữu thể, dĩ tâm hội hồn…”
Ông cụ đọc từng câu, tốc độ không quá nhanh như sợ Lâm Chính không kịp ghi nhớ. Lâm Chính cũng lẩm nhẩm đọc theo, vừa đọc vừa bừng tỉnh.
Rầm! Lúc này, cửa của cấm địa đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề. Huyết Ma Tông bắt đầu xông vào.
Mắt khóa đã bị Lâm Chính ghim chặt, bọn họ không thể nào dùng khóa dự phòng để mở ra được. Bất lực, họ đành phải phá cửa. Thế nhưng cửa do tông chủ đời thứ 19 tạo ra nên đâu có dễ gì mà phá được.
Lâm Chính tiếp tục nghe ông cụ giảng. Ông cụ cũng không dừng lại, tiếp tục giải thích cho Lâm Chính.
Rầm!
Rầm!
Càng phá thì cánh cửa càng siết chặt hơn. Âm thanh cũng ngày càng dữ dội.
Cả quả núi rung lên. Mặt đất cũng chấn động. Thế nhưng hai người vẫn không hề phân tâm. Cứ thế cả một ngày trôi qua, ông cụ mới nói được hết về phương thức kích hoạt Vũ Thần Khu.
Không đợi Lâm Chính kịp hồi tưởng, ông cụ bắt đầu truyền thụ tới công pháp: “Thực ra không có cái gọi là phương pháp tu luyện tiềm ẩn của Huyết Ma Chú. Tin đồn đó là do tôi tạo ra thôi. Tôi cố ý làm vậy là để thăm dò tông chủ Huyết Ma Tông khi đó, để xem ông ta thế nào. Thật không ngờ ông ta lại nham hiểm như vậy. Trong lúc tôi không đề phòng nhất thì ông ta đã lừa tôi”.
“Dù tất cả là do tôi bịa ra nhưng trên thực tế thần công của tôi cũng không hề thua kém Huyết Ma Chú”.
Ông cụ lại nói thêm, cứ thế ba ngày trôi qua. Lúc này, ông cụ đã trở nên yếu lắm rồi. Đừng nói là nói, chỉ riêng việc ngẩng đầu lên thôi cũng vô cùng khó khăn.
Cuối cùng thì ông ta cũng không chịu được nữa, đổ cả người ra đất. Lâm Chính vội vàng mở mắt, lao tới đỡ ông cụ dậy, đồng thời rút châm ra, đâm vào cổ tay ông ta.
Hơi thở của ông cụ trở nên đều hơn. Tuy nhiên vẫn rất yếu.
“Tiền bối, ông vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Tôi đã nói cho cậu nghe hết những gì cần nói rồi. Tiếp theo dựa vào cậu thôi. Cậu tự cảm ngộ, hiểu hết những gì tôi nói, mặc dù có thể nó sẽ mất thời gian, nhưng tôi tin nhất định cậu sẽ có thành tựu”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Đáng tiếc, ông cụ cũng không cho rằng Lâm Chính có thể hiểu hết được trong một ngày.
“Tiền bối, ông phải vững tâm. Giờ tôi giúp ông ổn định mệnh mạch rồi đưa ông ra ngoài”, Lâm Chính nói.
“Giờ không phải lúc nói chuyện đó, tôi thấy mặc dù cửa ngoài kia khác chắc chắn, nhưng dù gì đây cũng là một hang núi. Nếu như người của Huyết Ma Tông phá vỡ thì vẫn có thể vào được. Thời gian của cậu không còn nhiều nữa, phải nhanh chóng kích hoạt cơ thể võ thần, nếu không sẽ không phải là đối thủ của họ đâu”, ông cụ nói.
“Tiền bối...”
“Đừng nói nhiều nữa, mau lên”, ông cụ siết chặt tay Lâm Chính, nghiêm túc nói. Lâm Chính bất lực, đành phải ngồi xuống và cố gắng hết sức để kích hoạt cơ thể võ thần.
Đúng lúc này...
Rầm, rầm...Mặt đất và tường lại rung chuyển, hơn nữa còn mạnh hơn trước đó rất nhiều, ngoài ra còn có tiếng vũ khí chói tai.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn mở mắt: “Người của Huyết Ma Tông dùng máy móc rồi”.
Đúng là vậy thật. Giờ đâu còn là thời cổ đại nữa, muốn phả vỡ cửa thì dùng máy móc hiện đại là được mà. Giờ dùng khoa học hiện đại thì thứ gì cũng có thể phá vỡ được. Nếu dùng thuốc nổ thì còn chẳng tốn sức. Đã ba ngày rồi nên chắc là Huyết Ma Tông sắp thành công rồi.
“Chắc là cánh cửa không trụ được lâu nữa đâu”, Lâm Chính đứng bật dậy: “Tiền bối, hay là chúng ta mở cửa, lao ra. Tôi dùng Huyết Hoàng Linh Chi, liều mạng với bọn họ!”
“Ngốc quá”.
Ông cụ phản đối: “Càng là lúc này thì càng không được bồng bột! Rõ chưa?”
“Nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nữa rồi”, Lâm Chính nói.
“Không! Vẫn còn!”
Ông cụ đột nhiên nhặt sợi xích ở dưới đất lên, kéo đầu còn lại và bước ra khỏi nhà lao, sau đó vòng sợi xích khóa nhà giam lại.
Lâm Chính giật mình.
“Nhà giam này đủ lớn, hơn nữa dùng để nhốt tôi nên họ đã dùng sắt lạnh Bắc Hải để tạo thành, vì thế không dễ gì mà phá vỡ được. Cậu trốn ở đây, nếu như họ không vào được thì cậu cũng được an toàn.
Ông cụ khóa chặt xong bèn vứt chìa khóa vào trong.
"Tiền bối, vậy ông đi ra ngoài làm gì? Sao không trốn cùng tôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Trốn cùng cậu sao? Chúng ta có thể trốn được cả đời không? Tôi ra ngoài giành thời gian cho cậu. Người trẻ, cậu mau khởi động cơ thể võ thần đi, còn chậm trễ thì cả hai sẽ chết đấy. Cậu muốn chúng ta có một người sống hay là cả hai bị chia thành miếng?”, ông cụ mỉm cười.
Lâm Chính giật mình. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi tới vị trí sau cột sắt lạnh, ngồi xuống và nhắm mắt lại.
Ông cụ cũng ngồi xuống đất, nhắm mắt bất động. Âm thanh phía bên ngoài không ngừng vọng vào. Thậm chí còn có cả tiếng nổ vô cùng khủng khiếp. Cứ thế một ngày trôi qua.
Rầm...Cuối cùng thì vách đã cũng bị nổ.
Các loại khoan đục được điều động..Người của Huyết Ma Tông đã khoan thủng được một khoảng không và gỡ cửa ra. Ầm...Cánh cửa sắt cối cùng cũng đổ xuống.
Cả cấm địa rúng chuyển.
Chương 1722: Xông vào cấm địa
Đất đá bay bụi mù trong cấm địa. Một chiếc máy khoan cùng vài người nhân viên mặc bảo hộ bắt đầu lao vào.
Nếu ông cụ có thể ngẩng được đầu thì sẽ nhìn thấy cả cái hang đã bị khoan thủng.
Rõ ràng...Để bắt được Lâm Chính thì Huyết Ma Tông đã gọi cả đội kỹ thuật có mặt.
“Được rồi. Ở đây không còn việc gì của các người nữa rồi. Ra ngoài cả đi”, Đại trưởng lão lên tiếng.
Ngay sau đó đám công nhân lũ lượt rời khỏi hiện trường. Các cao thủ của Huyết Ma Tông đạp cửa bước vào.
Đi đầu chính là tông chủ. Thế nhưng tất cả đã phải tái mặt khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Hả?”
“Là...ông già đó sao!”
“Ông ta được thả ra rồi à...”
“Xong đời rồi...”, tất vả vội lùi lại. Không một ai dám tiến lên. Sắc mặt của tông chủ cũng tối sầm. Thế nhưng sau khi nhìn kỹ ông cụ thì tông chủ hừ giọng: “Các người sợ cái gì? Ông ta sắp chết rồi. Một ông già trói gà không chặt, đợi chết mà có thế dọa các người tới mức như vậy sao?”
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy bình tĩnh hơn. Thế nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
Thực ra cũng không trách họ được. Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp ông cụ nhưng những năm qua trong Huyết Ma Tông đã có không ít lời đồn về người này.
Tất cả đều nói ông cụ là ác ma giết người không chớp mắt. Cũng có người nó ông cụ ăn thịt người không nhả xương, thủ đoạn thông thiên, giết người bằng một nhịp thở.
Tông chủ thì không bận tâm, nhưng tin đồn thì tất cả đám đệ tủ đều biết, hơn nữa còn vô cùng khoa trương. Tất cả các thông tin liên quan đến ông cụ đều được vẽ ra như thật. Thế nên họ đều sợ ông ta.
Tông chủ hừ giọng, cảm thấy không hài lòng với những người này. Thế nhưng ông ta không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm ông cụ: “Sao ông lại thoát ra khỏi trụ sắt lạnh rồi? Thần y Lâm mở khóa cho ông à? Tại sao chỉ thấy ông? Cậu ta đâu rồi?”
Ông cụ không nói gì, chỉ ngồi im gục đầu xuống.
“Trần Bác!”, tông chủ hét lớn.
Lúc này ông cụ mới khẽ cử động cổ. Nhưng dù là vậy thì cũng khiến đám người của Huyết Ma Tông sợ hết hồn.
Có những người lập tức lùi lại.
“Đám chuột nhắt”, tông chủ tức giận, vung tay đập một người vừa lùi xuống.
Rắc! Đầu của người này bị đập nát, chết ngay tại chỗ.
“Á!”, những người khác cũng sợ mất hồn.
“Từ giờ phút này, ai còn tỏ vẻ sợ hãi thì giết ngay”, tông chủ tức giận nói.
Đám đông run rẩy. Nào ai dám làm trái lại. Đành phải liều mình bước lên, làm bộ cứng rắn lắm.
“Người đâu?”, tông chủ tức giận hỏi một lần nữa.
Ông cụ vẫn không lên tiếng. Tông chủ đanh mặt, hừng hực sát ý. Thế nhưng ông ta vẫn còn lý trí, chỉ lạnh lùng nhìn xung quanh.
Lúc này ông ta nhìn người đàn ông trước cửa. Cánh cửa bị khóa chặt: “Xem ra thần y Lâm của chúng ta đang trốn ở bên trong rồi”.
Tông chủ nói bằng vẻ vô cảm: “Sắt lạnh Bắc Hải vô cùng kiên cố, khó ai mà phá hủy được. Nếu dùng thuốc nổ cũng chỉ khiến xung quanh bị phá vỡ, còn thần y Lâm vẫn an toàn. Trần Bác, ông ở ngoài, cậu ta ở trong, các người định làm cái gì vậy?”
Thế nhưng...ông cụ vẫn không nói gì. Cứ như ông cụ không nghe thấy vậy.
“Trần Bác! Ông đang khinh thường tôi đấy à?”, tông chủ dường như đã mất kiên nhẫn. Ông ta hét lên vài câu nhưng ông cụ vẫn không trả lời.
“Tế Vũ”, tông chủ hét.
“Đệ tử có mặt”, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch bước tới. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ sợ hãi.
“Đi, đi lấy đầu của ông ta”, tông chủ quát.
“Hả?”
Người đàn ông run rẩy: “Tông chủ, tôi...tôi...không thể làm được đâu...”
“Sao? Cậu dám kháng lệnh?”, tông chủ tức giận: “Nếu kháng lệnh thì giết luôn”
Người đàn ông cảm thấy tuyệt vọng: “Đệ tử không phải đối thủ của người đó. Xông lên cũng sẽ chết thôi”.
“Tôi nói rồi, ông ta sắp chết, không còn sức, lẽ nào lại có thể giết được cậu sao? Mau đi”, tông chủ giục.
Người đàn ông nghiến răng, đành phải bước lên. Thế nhưng sau đó anh ta lại quay đầu định lao ra ngoài.
Rõ ràng là anh ta muốn bỏ chạy.
Chương 1723: Sống không bằng chết
Người đàn ông cố hết sức, thở hổn hển, cắm đầu chạy như điên ra phía ngoài cấm địa.
Trong mắt bọn họ, lúc này lựa chọn chạy trốn quả là lựa chọn chính xác nhất.
Bởi vì đi cũng chết, không đi cũng chết.
Thay vì như vậy, chi bằng thử chạy trốn.
Nhưng chạy trốn ngay trước mắt tông chủ Huyết Ma Tông… chẳng phải là tìm chết hay sao?
Tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên vung tay, đánh tới anh ta từ xa.
Ầm!
Người ở phía sau đột nhiên bị một luồng khí đè ép ngã xuống đất.
Chỉ còn lại người đàn ông vẫn còn muốn chạy trốn đó đứng thẳng.
Người đó đột nhiên đứng khựng lại, cơ thể bị nhiều luồng khí tức màu đỏ máu bao bọc. Cả người anh ta giống như bị bao bọc bởi một tấm chăn màu đỏ nhạt, chậm rãi bay về phía tông chủ Huyết Ma Tông.
“Tông chủ tha mạng! Tông chủ tha mạng!”.
Người đàn ông gào lên thảm thiết, điên cuồng giãy giụa.
Nhưng… không có tác dụng gì!
“Tế Vũ, cậu cũng là người tôi bồi dưỡng, nhưng hành động của cậu ngày hôm nay thật khiến tôi thất vọng!”, tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi siết chặt nắm tay.
Rắc!
Khi nắm đấm ông ta siết chặt, “chiếc chăn” đó cũng thu nhỏ lại theo, ép chết người đàn ông tên Tế Vũ đó.
Đợi sau khi chăn biến mất, Tế Vũ rơi xuống đất, cơ thể đã biến dạng, đầu bẹp dí, không còn hơi thở.
Những người còn lại sợ đến mức không nói nên lời.
Tông chủ Huyết Ma Tông lại nhìn sang ông lão.
Nhưng lần này ông ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông lão ba giây.
Vù!
Đột nhiên bóng tông chủ Huyết Ma Tông lóe lên, giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt ông lão, một tay tóm về phía cổ ông ta.
Bộp!
Cơ thể gầy gò của ông lão lập tức bị tông chủ Huyết Ma Tông nhấc lên bằng một tay, như xách một con chó.
Ông lão không còn sức lực, tay chân buông thõng, đôi mắt mờ đục cố gắng mở to một chút, nhìn tông chủ Huyết Ma Tông. Đôi môi khô khốc hơi động đậy, nhưng lại không nói nên lời.
Ông ta… đã không còn sức lực nữa!
“Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói người này đã là ngọn nến sắp tàn, các cậu không tin, bây giờ nhìn thấy chưa?”, tông chủ Huyết Ma Tông quát lớn.
“Tông chủ anh minh!”.
Bọn họ vội vàng hô lên.
“Được rồi, lão già, chìa khóa ở đâu? Mau mở cửa ra!”, tông chủ Huyết Ma Tông quát lạnh.
Nhưng ông lão vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Tông chủ Huyết Ma Tông khẽ nheo mắt lại, đột nhiên ý thức được gì đó, đưa tay bắt mạch ông lão.
Mặc dù ông ta không thông hiểu y thuật như Lâm Chính, nhưng thứ cơ bản như bắt mạch ông ta vẫn biết.
Sau lần bắt mạch này, tông chủ Huyết Ma Tông hiểu ra, không phải ông lão không chịu nói, mà là bây giờ ông ta… không còn sức để nói chuyện!
Ông ta đã là người sắp chết!
“Khốn kiếp!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông phẫn nộ tột cùng.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao ông lão không nhốt mình trong lồng giam, ngược lại tĩnh tọa ở đây!
Mục đích của ông lão rất đơn giản, đó là dọa bọn họ, kéo dài thời gian cho Lâm Chính!
Ông lão đã thành công!
Người của Huyết Ma Tông đều bị dọa sợ!
Trên thực tế, tông chủ Huyết Ma Tông cũng bị dọa sợ, không thì ông ta đã không sai Tế Vũ đến thăm dò.
Trong lòng tông chủ Huyết Ma Tông ngập tràn lửa giận, nâng tay lên chuẩn bị lột da bẻ xương ông lão, nhưng ông ta đột nhiên dừng lại.
Ông ta liếc về phía sau hàn thiết khổng lồ đó, khóe miệng nhếch lên.
Đó là nơi duy nhất có thể ẩn nấp!
Tông chủ Huyết Ma Tông tin rằng Lâm Chính đang nấp phía sau hàn thiết.
“Thần y Lâm! Xem ra lão già này đối xử với cậu không tệ! Vì cậu mà chủ động hi sinh giữ chân chúng tôi! Tôi nghĩ lão già này nhất định đã dạy cậu cách gì đó có thể thoát khỏi nơi đây, đúng không?”.
“Để tôi đoán xem là cái gì”.
“Đào hang?’.
“Hay là tu luyện thần công?”.
“Hay là cái khác?”.
“Ừm… Dù thế nào, tôi nghĩ lão già này cũng có ơn với cậu, đúng không?”.
Nói đến đó, tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên buông tay, mỉm cười nói: “Đại trưởng lão!”.
“Tông chủ có gì sai bảo?”.
“Đi, lấy nước thánh hồ máu đến đây, tôi sẽ kéo dài mạng sống cho ông già này!”.
“Vâng!”.
Đại trưởng lão chạy đi.
Không lâu sau, vài người của Huyết Ma Tông xách một thùng sắt khổng lồ tới, trong thùng sắt đựng chất lỏng màu đỏ như máu.
Tông chủ Huyết Ma Tông không hề do dự đạp vào chân ông lão.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A… A…”.
Ông lão kêu lên đau đớn yếu ớt, cơ thể hơi co giật, nhưng không còn sức lực.
“Lão già, ông nghĩ ông sắp chết rồi thì không sợ gì cả đúng không? Ha ha, ông sai rồi! Ở Huyết Ma Tông, tôi muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó chết! Bây giờ tôi muốn ông sống không bằng chết!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông cười dữ tợn, sau đó lại đạp liên tiếp mấy cái làm gãy hai tay hai chân ông lão, sau đó nhấc ông lão lên, nhấn ông lão vào chất lỏng màu đỏ máu.
Rào!
Bọt nước màu máu bắn tung tóe.
Vừa chạm vào chất lỏng đó, tiếng rên khẽ yếu ớt của ông lão lại to hơn, sau đó là tiếng la hét thảm thiết!
“Thần y Lâm! Nghe thấy chưa? Bây giờ ân nhân của cậu đang chịu giày vò! Nếu cậu hi vọng tôi cho ông ta chết một cách nhanh gọn, không muốn ông ta sống không bằng chết thì hãy ngoan ngoãn mở cửa lồng giam ra, đi ra đây đầu hàng!”, tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn.
Lâm Chính ở phía sau hàn thiết đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ như máu…
Chương 1724: Tắm trong lửa
Nếu có đủ dược vật và dụng cụ, Lâm Chính có thể kéo dài thời gian sống cho ông lão.
Thùng chứa nước hồ máu mà Huyết Ma Tông mang đến có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Nó không thể chữa trị cho ông lão, nhưng có thể khiến ông lão không chết trong thời gian ngắn.
Hai tay hai chân ông lão đã gãy, bị ném vào hồ máu, bị tông chủ Huyết Ma Tông cắt thịt rút gân từng chút một.
Giống như lăng trì.
Tiếng la hét thê thảm vang vọng khắp cấm địa.
Lâm Chính nổi giận ngút trời, nhưng lại không làm gì được.
Anh biết nếu bây giờ xông ra ngoà căn bản là chịu chết!
Nhưng dù không ra ngoài, Lâm Chính cũng khó mà tĩnh tâm ngưng thần, hoàn toàn không thể ngưng tụ cơ thể võ thần.
Anh nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng ông lão đau khổ gào thét, không tiếng nào không khiến anh đau lòng.
Mặc dù anh chỉ mới quen biết ông lão chưa bao lâu, nhưng chung quy cũng là người có ơn với mình.
“Không được, mình nhất định phải tĩnh tâm!”.
Lâm Chính nghiến răng, lấy châm bạc ra, muốn dùng châm bạc để giúp mình bình tĩnh lại một chút.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Lâm Chính càng hỗn loạn.
Cho đến lúc này, ông lão giãy giụa đau khổ trong hồ máu đột nhiên gào lên một tiếng.
“Nhóc! Bình tĩnh! Cậu nhất định phải bình tĩnh! Không được kích động!”.
Tiếng hét đó dường như đã hao hết sức lực của ông lão.
Lâm Chính rùng mình, mở to mắt.
Mặc dù không nhìn thấy ông lão chịu khổ, nhưng anh có thể tưởng tượng được sự mong đợi và kỳ vọng trong lòng ông lão.
Ông ấy hi vọng Lâm Chính sẽ trả thù cho ông ấy!
Ông ấy hi vọng Lâm Chính có thể bình yên ra khỏi đây!
Chứ không phải rơi vào tay người của Huyết Ma Tông như ông ấy, chịu đủ giày vò!
Nếu người của Huyết Ma Tông không trả giá, vậy thì… ông ấy cũng hi sinh vô ích.
“Đồ khốn! Ông thật sự cho rằng đao của Huyết Ma Tông không bén sao?”.
Tông chủ Huyết Ma Tông nổi giận, quát lên: “Lấy đao ra! Tôi phải lóc xương ông già này!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh chạy đi, lấy một thanh trường đao sắc bén tới. Tông chủ Huyết Ma Tông mổ bụng, róc xương cắt gân ông lão.
Ông lão đau đớn ngất đi, nhưng dược hiệu của hồ máu lại duy trì sinh mệnh ông ta.
Đây chính là sống không bằng chết!
Nhưng lần này, dù ông lão có hét lớn thế nào cũng không nghe được bất cứ động tĩnh nào từ phía sau hàn thiết nữa…
“Hả?”.
Ánh mắt tông chủ Huyết Ma Tông trở nên lạnh lẽo.
“Tông chủ, hình như không có tác dụng. Chúng ta không thể làm lỡ thời gian nữa, thần y Lâm chắc chắn có quỷ kế gì đó, chúng ta phải nghĩ cách phá được cửa sắt”, Đại trưởng lão ở một bên tiến tới, nói.
“Hàn thiết Bắc Hải này làm sao có thể phá được?”, tông chủ Huyết Ma Tông cất giọng trầm khàn.
“Tôi nghe nói có một loại thủy đao lợi dụng lực đẩy của nước bất cứ thứ gì cũng có thể tách đôi, chém sắt như bùn, có thể thử xem”.
“Trong thời gian ngắn, ông đi đâu tìm được nó?”, tông chủ Huyết Ma Tông nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
“Hơ, chuyện đó...”, Đại trưởng lão tỏ ra khó xử.
Lúc này, một tinh nhuệ của Huyết Ma Tông đột nhiên tiến tới trước.
“Tông chủ, mặc dù chúng ta không thể vào trong, nhưng có thể buộc người ở bên trong ra ngoài!”.
“Ồ? Lý Kỳ? Nói xem, cậu định làm thế nào?”, tông chủ Huyết Ma Tông nhìn ông ta, hỏi.
“Dùng lửa!”, tinh nhuệ đó nói.
Anh ta dứt lời, mọi người đều sáng mắt.
“Kế hay!”.
“Sao tôi lại không nghĩ ra chứ?”.
Các trưởng lão bừng tỉnh, kêu lên.
“Được! Vậy thì dùng lửa! Đốt cho tôi! Mặc kệ sống chết của thần y Lâm, mau chất đầy củi ở đây cho tôi! Tôi sẽ dùng lửa đốt cháy mọi thứ ở đây!”, tông chủ Huyết Ma Tông không ngừng gật đầu, nói với người đàn ông kia: “Lý Kỳ, cậu hiến kế có công, cho cậu thăng chức chấp sự Huyết Nguyệt Đường!”.
“Cảm ơn tông chủ!”, đệ tử tên Lý Kỳ vội vàng quỳ xuống.
Chẳng mấy chốc, đệ tử Huyết Ma Tông lấy rất nhiều củi khô đến, ném vào dọc theo khe hở của lồng giam. Sức bọn họ rất lớn, có thể ném đến cuối vách lồng giam.
Bộp...
Bộp...
Bộp...
Lâm Chính mở hé mắt, nhìn thấy số củi lửa đập vào vách tường, sau đó rơi xuống đầy đất.
Dần dần, củi lửa càng chất càng nhiều, trong lồng giam đã lấp đầy củi khô.
“Thần y Lâm! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ cậu ra ngoài, mở cửa lồng giam, dập đầu tạ tội với tôi, tôi có thể cân nhắc giữ cho cậu một mạng! Nếu cậu vẫn cố chấp tiếp tục kiên trì thì đừng trách tôi vô tình!”, tông chủ Huyết Ma Tông lớn tiếng quát.
Nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Không biết điều!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông nhấc bổng ông lão đang hấp hối trong hồ máu lên, để đầu ông ta đối diện với lồng giam, cười nhạt: “Trần Bác! Trước khi ông chết có người chịu tội thay ông cũng xem như ông may mắn, lần này tôi sẽ cho ông tận mắt nhìn thấy người trong đó chết như thế nào!”.
Ông ta nói xong thì phất tay.
Soạt.
Những đốm lửa bay vào trong lồng giam, rơi lên củi khô.
Vù!
Trong nháy mắt, lửa lớn bùng lên.
Lồng giam hóa thành biển lửa.
Ông lão gian nan mở mắt ra, nhìn ngọn lửa trước mặt, mặt xám như tro tàn.
“Nhìn thấy chưa? Đó là kết cục khi đối đầu với Huyết Ma Tông chúng tôi!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông cười nhạt, ngay sau đó quăng ông lão sang một bên, để mặc ông ta chết.
“Thêm củi! Thêm củi!”.
“Thần y Lâm có tiên thiên cương khu, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không thiêu cháy được cậu ta, tiếp tục thêm củi cho tôi! Đốt cậu ta ba ngày ba đêm!”.
Đại trưởng lão la lớn.
Các đệ tử ra sức ném củi vào trong.
Nhưng theo tông chủ Huyết Ma Tông thấy, Lâm Chính chết đã là kết cục định sẵn.
“Đáng tiếc, Huyết Hoàng Linh Chi phải chôn vùi cùng với tên họ Lâm kia, nếu không, công lực của tôi chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc. Thật đáng tiếc!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông lắc đầu, quay người rời khỏi cấm địa.
Đại trưởng lão thấy vậy, nhanh chóng đi theo.
“Tông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
“Làm gì? Đương nhiên tôi phải tu luyện, vốn định dùng Huyết Hoàng Linh Chi để tăng công lực, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Dù có giết thần y Lâm cũng không thể xóa tan mối hận này, nhưng bây giờ không phải lúc để hận. Càng lúc càng gần đến ngày đại hội mở ra, nếu tôi không mau nâng cao thực lực, Huyết Ma Tông làm sao có được ưu thế ở đại hội?”, nói đến đây, gương mặt của tông chủ Huyết Ma Tông đầy tức giận.
“Tông chủ, mặc dù chúng ta không có Huyết Hoàng Linh Chi, nhưng tôi nghĩ chắc chắn vẫn còn thứ khác có thể thay thế cho Huyết Hoàng Linh Chi!”, Đại trưởng lão vội nói.
"Cái gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông vội hỏi.
“Học viện Huyền Y Phái!”.
“Ồ?”.
“Tông chủ, Học viện Huyền Y Phái là một tổ chức y học do thần y Lâm dốc hết tâm huyết thành lập nên. Tôi nghĩ trong đó chắc chắn có không ít tâm đắc y thuật và dược liệu quý giá của thần y Lâm. Nếu chúng ta nắm được Học viện Huyền Y Phái trong tay, để người của Học viện Huyền Y Phái trợ giúp tông chủ tu luyện, với cách luyện công của y võ, chẳng phải thực lực của tông chủ sẽ tiến triển thần tốc hay sao?”, Đại trưởng lão cười nói.
Ông ta vừa nói xong, trong mắt tông chủ Huyết Ma Tông lóe lên tia sáng kỳ lạ, trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: “Được! Ông mau phái người đi một chuyến, gặp người của Học viện Huyền Y Phái, nói thần y Lâm đã chết trong tay tôi, bảo bọn họ quy thuận Huyết Ma Tông! Ai không tuân, giết không cần bàn!”.
“Vâng! Tông chủ!”.
“Bỏ đi, ông hãy đích thân đi một chuyến. Lần này đừng để tôi thất vọng nữa, nếu không, ông cũng vào cấm địa thiêu đi”, tông chủ Huyết Ma Tông hạ giọng nói.
Đại trưởng lão rùng mình, vội quỳ xuống dập đầu: “Tông chủ yên tâm, Huyết Ngân chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, dù cho máu chảy đầu rơi!”.
“Đi đi!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 1725: Nguy hiểm ập tới
Huyết Ma Tông không hề giấu giếm.
Bọn họ nhanh chóng loan tin thần y Lâm bị thiêu chết ở Huyết Ma Tông ra ngoài.
Nhất thời, giới võ đạo xôn xao, các thế tộc lớn trong cả nước cũng chấn động.
Mã Hải lập tức nhận được tin, cả người sững sờ.
"Chủ tịch Lâm bị thiêu chết? Sao có thể chứ?".
Trong phòng làm việc, Mã Hải đứng phắt dậy, mở to hai mắt nhìn Từ Thiên sắc mặt tái mét đang đứng trước mặt mình.
"Giám đốc Mã, tôi cũng không muốn tin, nhưng chuyện này do Huyết Ma Tông tung ra, không ai biết thật giả thế nào. Với lại, chẳng phải thời gian này Chủ tịch Lâm đến Huyết Ma Tông sao?", Từ Thiên có chút hoảng hốt.
Mã Hải suy nghĩ một lát rồi sẵng giọng: "Mau, lập tức thu xếp xe đưa đám Tô Nhu, Lạc Thiên đến sân bay! Ông cùng tôi đến học viện Huyền Y Phái!".
"Giám đốc Mã, ông làm sao vậy? Người của Hồng Nhan Cốc còn chưa đến mà!", Từ Thiên khó hiểu hỏi.
"Đừng nhiều lời, làm mau lên!", Mã Hải quát lớn.
Từ Thiên rất không vui, ngặt nỗi địa vị và thực lực thực tế của Mã Hải đều cao hơn ông ta, nên ông ta chỉ đành gọi điện thoại sắp xếp.
Mã Hải mặc áo khoác ngoài, rồi vội vàng cùng Từ Thiên đến học viện Huyền Y Phái.
Một chiếc Bentley cũng đón mấy người có mối quan hệ thân thiết với Lâm Chính như Tô Nhu, Lạc Thiên, lái về phía sân bay.
Đây là việc mà Mã Hải và Lâm Chính đã bàn trước với nhau, một khi có biến, phải đưa ngay bọn họ đi, vì sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ ra tay với bọn họ.
Lâm Chính cũng đã nghĩ xong lý do, đó là dùng danh nghĩa của Chủ tịch Lâm mời bọn họ đến một hòn đảo du lịch.
Tuy chuyến đi vội vã, nhưng dù sao cũng là Chủ tịch Lâm, nên ít nhiều mọi người đều nể mặt.
Nhưng Mã Hải còn chưa đến học viện Huyền Y Phái đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Là tài xế A Hồng", Từ Thiên nhìn điện thoại, vội vàng ấn nút nghe.
Một lát sau, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
"Sao vậy?", Mã Hải hỏi.
"Xảy ra chuyện rồi", Từ Thiên nhỏ giọng nói: "Có người chặn đường ở sân bay, không cho lên máy bay".
"Cái gì?", Mã Hải ngạc nhiên.
"Bây giờ không biết rõ là người của thế lực nào, cũng may Cung Hỉ Vân đã sắp xếp người bảo vệ đám Tô Nhu từ trước. Người của chúng ta chống lại bọn họ, nhưng rất yếu thế. Đối phương đều là những người biết võ, hiện giờ đám Tô Nhu đã được đưa tới địa điểm an toàn tiếp theo", Từ Thiên nói.
Mã Hải nghe thấy thế, có chút tức giận: "Tôi nói này Từ Thiên, chẳng phải ông được gọi là vua thế giới ngầm ở Giang Thành sao? Tại sao người ta giăng dây cảnh giới ở ngay cổng nhà chúng ta mà ông không biết thế?".
"Giám đốc Mã, ông nói vậy là không đúng rồi! Tôi quản lý vùng xám chứ không quản lý giới võ thuật. Tôi cũng không biết khinh công, leo tường trèo mái, thủy thượng phiêu, đàn em của tôi dù lợi hại đến đâu cũng không thể đối phó với những tông sư võ đạo kia được. Đây là chuyện do đám Kỳ Lân Môn quản, ông không thể đổ lên đầu tôi được", Từ Thiên vội giải thích.
"Vậy người của Kỳ Lân Môn đâu?".
"Hầu hết đều được sắp xếp tới Hồng Nhan Cốc rồi, chỉ còn một phần nhỏ ở lại Giang Thành, nhưng bản thân bọn họ cũng thiếu người".
"Đảo Vong Ưu thì lại được cài ở Yên Kinh... Đúng là khó xử lý!".
Mã Hải hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Dù thế nào thì cũng cứ đưa cô Tô Nhu đến nơi an toàn trước đã. Chúng ta mau đến học viện Huyền Y Phái xem thế nào".
"Được".
Chiếc xe tăng tốc, phóng như bay về phía trước.
Khi bọn họ đến học viện Huyền Y Phái, cả đám Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều chạy ra ngoài.
"Mau thu dọn đồ, chỉnh lý các tư liệu quan trọng, rồi đi theo tôi", Mã Hải kêu lên.
"Giám đốc Mã, ông làm gì vậy?", đám Tần Bách Tùng đều không hiểu gì.
"Không còn thời gian giải thích nữa rồi, mau lên!", Mã Hải quát.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đành làm theo lời ông ta.
Nhưng đúng lúc người của học viện Huyền Y Phái đang vội vàng thu dọn, thì có mấy chiếc Rolls-Royce húc bay cánh cửa sắt, lái vào trong.
Tượng người màu vàng ở đầu mỗi chiếc xe đều được sơn màu đỏ như máu.
Bọn họ nghênh ngang đỗ xe trước tòa nhà chính của học viện, sau đó tất cả đều xuống xe.
Bọn họ có cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc trường bào đỏ như máu, dẫn đầu là một ông lão lưng còng.
Tuy ông lão gầy gò, đã rất nhiều tuổi, nhưng giọng nói vẫn còn sang sảng.
Chỉ thấy ông ta lớn tiếng quát: "Người của học viện Huyền Y Phái nghe đây, tôi là Đại trưởng lão Huyết Ngân của Huyết Ma Tông, lần này nghe lệnh của tông chủ, đến đây mời các ông đến Huyết Ma Tông phục vụ cho tông chủ. Mong các ông có thể thức thời, ngoan ngoãn nghe lời, đừng phản kháng lại, nếu không các ông sẽ có kết cục như Chủ tịch Lâm thôi".
Nghe xong, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Mã Hải lại làm vậy.
Hóa ra ông ta đoán được người của Huyết Ma Tông sẽ đến học viện Huyền Y Phái.
Không ít người tái mặt đi, không biết nên làm thế nào.
Đại trưởng lão thấy không ai nói gì, liền nhìn xung quanh rồi quát: "Ai là người phụ trách ở đây? Đứng ra đi!".
Vẫn không ai trả lời.
Đại trưởng lão thấy thế thì nhếch môi.
"Không nói? Được! Được lắm! Người đâu!".
"Có!".
"Đóng hết cổng lại cho tôi, bảo người bao vây nơi này! Nếu bọn họ đã muốn chơi thì bổn trưởng lão sẽ chơi cùng bọn họ!".
"Vâng!".
Lâm Chính không ngờ ông cụ lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy. Hơn nữa còn giấu dưới da bao năm qua mà người của Huyết Ma Tông không hề phát hiện ra.
“Người ta đều nói người của Huyết Ma Tông giảo hoạt nhưng thực ra là ngốc lắm. Lúc tôi bị bắt, tôi đã cố tính lột da bên tay trái, đắp sang tay phải. Nhìn thì có vẻ như cả hai tay của tôi đều bị thương, nhưng thực ra là để giấu đi Lạc Linh Huyết. Người trẻ, công phu của tôi đã không còn. Mặc dù dựa vào Lạc Linh Huyết vẫn có thể tu luyện lại được nhưng tôi cũng nhiều tuổi rồi. Vì vậy Lạc Linh Huyết này dành tặng cậu. Cậu có được 30 giọt rồi thì có thể luyện cơ thể võ thần. Lúc đó người của Huyết Ma Tông sẽ không làm gì được cậu hết”, ông cụ nói giọng khàn khàn khàn rồi cắn cổ tay, chuyển Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính.
Nhìn 30 giọt Lạc Linh Huyết lấp lánh, Lâm Chính có phần bất ngờ.
Ba mươi giọt đấy. Có nằm mơ anh cũng không ngờ. E rằng chẳng ai có được nhiều Lạc Linh Huyết như thế trên đời này.
“Giờ tôi sẽ chỉ cho cậu làm thế nào để luyện thành cơ thể võ thần”, giọng của ông cụ càng lúc càng yếu ớt.
Lâm Chính ý thức được điều đó. Ông ta giờ đã không còn Lạc Linh Huyết nên cơ thể yếu đi nhiều. Dù Lâm Chính có cố gắng duy trì mạng sống cho ông ta đi chăng nữa.
Điều kiện ở đây quá thiếu thốn. Không có thuốc men, máy móc gì nên anh cũng chẳng có gì để đảm bảo.
“Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, vì vậy những tâm pháp khẩu quyết tiếp theo tôi chỉ đọc một lần. Cậu nhất định phải nghe cho kỹ, rõ chưa?”
“Vâng! Tiền bối!”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
Ông cụ cười vui vẻ và bắt đầu đọc: “Độ ngân hữu không, dĩ võ truyền thần, đại địa hữu thể, dĩ tâm hội hồn…”
Ông cụ đọc từng câu, tốc độ không quá nhanh như sợ Lâm Chính không kịp ghi nhớ. Lâm Chính cũng lẩm nhẩm đọc theo, vừa đọc vừa bừng tỉnh.
Rầm! Lúc này, cửa của cấm địa đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề. Huyết Ma Tông bắt đầu xông vào.
Mắt khóa đã bị Lâm Chính ghim chặt, bọn họ không thể nào dùng khóa dự phòng để mở ra được. Bất lực, họ đành phải phá cửa. Thế nhưng cửa do tông chủ đời thứ 19 tạo ra nên đâu có dễ gì mà phá được.
Lâm Chính tiếp tục nghe ông cụ giảng. Ông cụ cũng không dừng lại, tiếp tục giải thích cho Lâm Chính.
Rầm!
Rầm!
Càng phá thì cánh cửa càng siết chặt hơn. Âm thanh cũng ngày càng dữ dội.
Cả quả núi rung lên. Mặt đất cũng chấn động. Thế nhưng hai người vẫn không hề phân tâm. Cứ thế cả một ngày trôi qua, ông cụ mới nói được hết về phương thức kích hoạt Vũ Thần Khu.
Không đợi Lâm Chính kịp hồi tưởng, ông cụ bắt đầu truyền thụ tới công pháp: “Thực ra không có cái gọi là phương pháp tu luyện tiềm ẩn của Huyết Ma Chú. Tin đồn đó là do tôi tạo ra thôi. Tôi cố ý làm vậy là để thăm dò tông chủ Huyết Ma Tông khi đó, để xem ông ta thế nào. Thật không ngờ ông ta lại nham hiểm như vậy. Trong lúc tôi không đề phòng nhất thì ông ta đã lừa tôi”.
“Dù tất cả là do tôi bịa ra nhưng trên thực tế thần công của tôi cũng không hề thua kém Huyết Ma Chú”.
Ông cụ lại nói thêm, cứ thế ba ngày trôi qua. Lúc này, ông cụ đã trở nên yếu lắm rồi. Đừng nói là nói, chỉ riêng việc ngẩng đầu lên thôi cũng vô cùng khó khăn.
Cuối cùng thì ông ta cũng không chịu được nữa, đổ cả người ra đất. Lâm Chính vội vàng mở mắt, lao tới đỡ ông cụ dậy, đồng thời rút châm ra, đâm vào cổ tay ông ta.
Hơi thở của ông cụ trở nên đều hơn. Tuy nhiên vẫn rất yếu.
“Tiền bối, ông vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Tôi đã nói cho cậu nghe hết những gì cần nói rồi. Tiếp theo dựa vào cậu thôi. Cậu tự cảm ngộ, hiểu hết những gì tôi nói, mặc dù có thể nó sẽ mất thời gian, nhưng tôi tin nhất định cậu sẽ có thành tựu”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Đáng tiếc, ông cụ cũng không cho rằng Lâm Chính có thể hiểu hết được trong một ngày.
“Tiền bối, ông phải vững tâm. Giờ tôi giúp ông ổn định mệnh mạch rồi đưa ông ra ngoài”, Lâm Chính nói.
“Giờ không phải lúc nói chuyện đó, tôi thấy mặc dù cửa ngoài kia khác chắc chắn, nhưng dù gì đây cũng là một hang núi. Nếu như người của Huyết Ma Tông phá vỡ thì vẫn có thể vào được. Thời gian của cậu không còn nhiều nữa, phải nhanh chóng kích hoạt cơ thể võ thần, nếu không sẽ không phải là đối thủ của họ đâu”, ông cụ nói.
“Tiền bối...”
“Đừng nói nhiều nữa, mau lên”, ông cụ siết chặt tay Lâm Chính, nghiêm túc nói. Lâm Chính bất lực, đành phải ngồi xuống và cố gắng hết sức để kích hoạt cơ thể võ thần.
Đúng lúc này...
Rầm, rầm...Mặt đất và tường lại rung chuyển, hơn nữa còn mạnh hơn trước đó rất nhiều, ngoài ra còn có tiếng vũ khí chói tai.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn mở mắt: “Người của Huyết Ma Tông dùng máy móc rồi”.
Đúng là vậy thật. Giờ đâu còn là thời cổ đại nữa, muốn phả vỡ cửa thì dùng máy móc hiện đại là được mà. Giờ dùng khoa học hiện đại thì thứ gì cũng có thể phá vỡ được. Nếu dùng thuốc nổ thì còn chẳng tốn sức. Đã ba ngày rồi nên chắc là Huyết Ma Tông sắp thành công rồi.
“Chắc là cánh cửa không trụ được lâu nữa đâu”, Lâm Chính đứng bật dậy: “Tiền bối, hay là chúng ta mở cửa, lao ra. Tôi dùng Huyết Hoàng Linh Chi, liều mạng với bọn họ!”
“Ngốc quá”.
Ông cụ phản đối: “Càng là lúc này thì càng không được bồng bột! Rõ chưa?”
“Nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nữa rồi”, Lâm Chính nói.
“Không! Vẫn còn!”
Ông cụ đột nhiên nhặt sợi xích ở dưới đất lên, kéo đầu còn lại và bước ra khỏi nhà lao, sau đó vòng sợi xích khóa nhà giam lại.
Lâm Chính giật mình.
“Nhà giam này đủ lớn, hơn nữa dùng để nhốt tôi nên họ đã dùng sắt lạnh Bắc Hải để tạo thành, vì thế không dễ gì mà phá vỡ được. Cậu trốn ở đây, nếu như họ không vào được thì cậu cũng được an toàn.
Ông cụ khóa chặt xong bèn vứt chìa khóa vào trong.
"Tiền bối, vậy ông đi ra ngoài làm gì? Sao không trốn cùng tôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Trốn cùng cậu sao? Chúng ta có thể trốn được cả đời không? Tôi ra ngoài giành thời gian cho cậu. Người trẻ, cậu mau khởi động cơ thể võ thần đi, còn chậm trễ thì cả hai sẽ chết đấy. Cậu muốn chúng ta có một người sống hay là cả hai bị chia thành miếng?”, ông cụ mỉm cười.
Lâm Chính giật mình. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi tới vị trí sau cột sắt lạnh, ngồi xuống và nhắm mắt lại.
Ông cụ cũng ngồi xuống đất, nhắm mắt bất động. Âm thanh phía bên ngoài không ngừng vọng vào. Thậm chí còn có cả tiếng nổ vô cùng khủng khiếp. Cứ thế một ngày trôi qua.
Rầm...Cuối cùng thì vách đã cũng bị nổ.
Các loại khoan đục được điều động..Người của Huyết Ma Tông đã khoan thủng được một khoảng không và gỡ cửa ra. Ầm...Cánh cửa sắt cối cùng cũng đổ xuống.
Cả cấm địa rúng chuyển.
Chương 1722: Xông vào cấm địa
Đất đá bay bụi mù trong cấm địa. Một chiếc máy khoan cùng vài người nhân viên mặc bảo hộ bắt đầu lao vào.
Nếu ông cụ có thể ngẩng được đầu thì sẽ nhìn thấy cả cái hang đã bị khoan thủng.
Rõ ràng...Để bắt được Lâm Chính thì Huyết Ma Tông đã gọi cả đội kỹ thuật có mặt.
“Được rồi. Ở đây không còn việc gì của các người nữa rồi. Ra ngoài cả đi”, Đại trưởng lão lên tiếng.
Ngay sau đó đám công nhân lũ lượt rời khỏi hiện trường. Các cao thủ của Huyết Ma Tông đạp cửa bước vào.
Đi đầu chính là tông chủ. Thế nhưng tất cả đã phải tái mặt khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Hả?”
“Là...ông già đó sao!”
“Ông ta được thả ra rồi à...”
“Xong đời rồi...”, tất vả vội lùi lại. Không một ai dám tiến lên. Sắc mặt của tông chủ cũng tối sầm. Thế nhưng sau khi nhìn kỹ ông cụ thì tông chủ hừ giọng: “Các người sợ cái gì? Ông ta sắp chết rồi. Một ông già trói gà không chặt, đợi chết mà có thế dọa các người tới mức như vậy sao?”
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy bình tĩnh hơn. Thế nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
Thực ra cũng không trách họ được. Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp ông cụ nhưng những năm qua trong Huyết Ma Tông đã có không ít lời đồn về người này.
Tất cả đều nói ông cụ là ác ma giết người không chớp mắt. Cũng có người nó ông cụ ăn thịt người không nhả xương, thủ đoạn thông thiên, giết người bằng một nhịp thở.
Tông chủ thì không bận tâm, nhưng tin đồn thì tất cả đám đệ tủ đều biết, hơn nữa còn vô cùng khoa trương. Tất cả các thông tin liên quan đến ông cụ đều được vẽ ra như thật. Thế nên họ đều sợ ông ta.
Tông chủ hừ giọng, cảm thấy không hài lòng với những người này. Thế nhưng ông ta không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm ông cụ: “Sao ông lại thoát ra khỏi trụ sắt lạnh rồi? Thần y Lâm mở khóa cho ông à? Tại sao chỉ thấy ông? Cậu ta đâu rồi?”
Ông cụ không nói gì, chỉ ngồi im gục đầu xuống.
“Trần Bác!”, tông chủ hét lớn.
Lúc này ông cụ mới khẽ cử động cổ. Nhưng dù là vậy thì cũng khiến đám người của Huyết Ma Tông sợ hết hồn.
Có những người lập tức lùi lại.
“Đám chuột nhắt”, tông chủ tức giận, vung tay đập một người vừa lùi xuống.
Rắc! Đầu của người này bị đập nát, chết ngay tại chỗ.
“Á!”, những người khác cũng sợ mất hồn.
“Từ giờ phút này, ai còn tỏ vẻ sợ hãi thì giết ngay”, tông chủ tức giận nói.
Đám đông run rẩy. Nào ai dám làm trái lại. Đành phải liều mình bước lên, làm bộ cứng rắn lắm.
“Người đâu?”, tông chủ tức giận hỏi một lần nữa.
Ông cụ vẫn không lên tiếng. Tông chủ đanh mặt, hừng hực sát ý. Thế nhưng ông ta vẫn còn lý trí, chỉ lạnh lùng nhìn xung quanh.
Lúc này ông ta nhìn người đàn ông trước cửa. Cánh cửa bị khóa chặt: “Xem ra thần y Lâm của chúng ta đang trốn ở bên trong rồi”.
Tông chủ nói bằng vẻ vô cảm: “Sắt lạnh Bắc Hải vô cùng kiên cố, khó ai mà phá hủy được. Nếu dùng thuốc nổ cũng chỉ khiến xung quanh bị phá vỡ, còn thần y Lâm vẫn an toàn. Trần Bác, ông ở ngoài, cậu ta ở trong, các người định làm cái gì vậy?”
Thế nhưng...ông cụ vẫn không nói gì. Cứ như ông cụ không nghe thấy vậy.
“Trần Bác! Ông đang khinh thường tôi đấy à?”, tông chủ dường như đã mất kiên nhẫn. Ông ta hét lên vài câu nhưng ông cụ vẫn không trả lời.
“Tế Vũ”, tông chủ hét.
“Đệ tử có mặt”, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch bước tới. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ sợ hãi.
“Đi, đi lấy đầu của ông ta”, tông chủ quát.
“Hả?”
Người đàn ông run rẩy: “Tông chủ, tôi...tôi...không thể làm được đâu...”
“Sao? Cậu dám kháng lệnh?”, tông chủ tức giận: “Nếu kháng lệnh thì giết luôn”
Người đàn ông cảm thấy tuyệt vọng: “Đệ tử không phải đối thủ của người đó. Xông lên cũng sẽ chết thôi”.
“Tôi nói rồi, ông ta sắp chết, không còn sức, lẽ nào lại có thể giết được cậu sao? Mau đi”, tông chủ giục.
Người đàn ông nghiến răng, đành phải bước lên. Thế nhưng sau đó anh ta lại quay đầu định lao ra ngoài.
Rõ ràng là anh ta muốn bỏ chạy.
Chương 1723: Sống không bằng chết
Người đàn ông cố hết sức, thở hổn hển, cắm đầu chạy như điên ra phía ngoài cấm địa.
Trong mắt bọn họ, lúc này lựa chọn chạy trốn quả là lựa chọn chính xác nhất.
Bởi vì đi cũng chết, không đi cũng chết.
Thay vì như vậy, chi bằng thử chạy trốn.
Nhưng chạy trốn ngay trước mắt tông chủ Huyết Ma Tông… chẳng phải là tìm chết hay sao?
Tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên vung tay, đánh tới anh ta từ xa.
Ầm!
Người ở phía sau đột nhiên bị một luồng khí đè ép ngã xuống đất.
Chỉ còn lại người đàn ông vẫn còn muốn chạy trốn đó đứng thẳng.
Người đó đột nhiên đứng khựng lại, cơ thể bị nhiều luồng khí tức màu đỏ máu bao bọc. Cả người anh ta giống như bị bao bọc bởi một tấm chăn màu đỏ nhạt, chậm rãi bay về phía tông chủ Huyết Ma Tông.
“Tông chủ tha mạng! Tông chủ tha mạng!”.
Người đàn ông gào lên thảm thiết, điên cuồng giãy giụa.
Nhưng… không có tác dụng gì!
“Tế Vũ, cậu cũng là người tôi bồi dưỡng, nhưng hành động của cậu ngày hôm nay thật khiến tôi thất vọng!”, tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi siết chặt nắm tay.
Rắc!
Khi nắm đấm ông ta siết chặt, “chiếc chăn” đó cũng thu nhỏ lại theo, ép chết người đàn ông tên Tế Vũ đó.
Đợi sau khi chăn biến mất, Tế Vũ rơi xuống đất, cơ thể đã biến dạng, đầu bẹp dí, không còn hơi thở.
Những người còn lại sợ đến mức không nói nên lời.
Tông chủ Huyết Ma Tông lại nhìn sang ông lão.
Nhưng lần này ông ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông lão ba giây.
Vù!
Đột nhiên bóng tông chủ Huyết Ma Tông lóe lên, giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt ông lão, một tay tóm về phía cổ ông ta.
Bộp!
Cơ thể gầy gò của ông lão lập tức bị tông chủ Huyết Ma Tông nhấc lên bằng một tay, như xách một con chó.
Ông lão không còn sức lực, tay chân buông thõng, đôi mắt mờ đục cố gắng mở to một chút, nhìn tông chủ Huyết Ma Tông. Đôi môi khô khốc hơi động đậy, nhưng lại không nói nên lời.
Ông ta… đã không còn sức lực nữa!
“Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói người này đã là ngọn nến sắp tàn, các cậu không tin, bây giờ nhìn thấy chưa?”, tông chủ Huyết Ma Tông quát lớn.
“Tông chủ anh minh!”.
Bọn họ vội vàng hô lên.
“Được rồi, lão già, chìa khóa ở đâu? Mau mở cửa ra!”, tông chủ Huyết Ma Tông quát lạnh.
Nhưng ông lão vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Tông chủ Huyết Ma Tông khẽ nheo mắt lại, đột nhiên ý thức được gì đó, đưa tay bắt mạch ông lão.
Mặc dù ông ta không thông hiểu y thuật như Lâm Chính, nhưng thứ cơ bản như bắt mạch ông ta vẫn biết.
Sau lần bắt mạch này, tông chủ Huyết Ma Tông hiểu ra, không phải ông lão không chịu nói, mà là bây giờ ông ta… không còn sức để nói chuyện!
Ông ta đã là người sắp chết!
“Khốn kiếp!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông phẫn nộ tột cùng.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao ông lão không nhốt mình trong lồng giam, ngược lại tĩnh tọa ở đây!
Mục đích của ông lão rất đơn giản, đó là dọa bọn họ, kéo dài thời gian cho Lâm Chính!
Ông lão đã thành công!
Người của Huyết Ma Tông đều bị dọa sợ!
Trên thực tế, tông chủ Huyết Ma Tông cũng bị dọa sợ, không thì ông ta đã không sai Tế Vũ đến thăm dò.
Trong lòng tông chủ Huyết Ma Tông ngập tràn lửa giận, nâng tay lên chuẩn bị lột da bẻ xương ông lão, nhưng ông ta đột nhiên dừng lại.
Ông ta liếc về phía sau hàn thiết khổng lồ đó, khóe miệng nhếch lên.
Đó là nơi duy nhất có thể ẩn nấp!
Tông chủ Huyết Ma Tông tin rằng Lâm Chính đang nấp phía sau hàn thiết.
“Thần y Lâm! Xem ra lão già này đối xử với cậu không tệ! Vì cậu mà chủ động hi sinh giữ chân chúng tôi! Tôi nghĩ lão già này nhất định đã dạy cậu cách gì đó có thể thoát khỏi nơi đây, đúng không?”.
“Để tôi đoán xem là cái gì”.
“Đào hang?’.
“Hay là tu luyện thần công?”.
“Hay là cái khác?”.
“Ừm… Dù thế nào, tôi nghĩ lão già này cũng có ơn với cậu, đúng không?”.
Nói đến đó, tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên buông tay, mỉm cười nói: “Đại trưởng lão!”.
“Tông chủ có gì sai bảo?”.
“Đi, lấy nước thánh hồ máu đến đây, tôi sẽ kéo dài mạng sống cho ông già này!”.
“Vâng!”.
Đại trưởng lão chạy đi.
Không lâu sau, vài người của Huyết Ma Tông xách một thùng sắt khổng lồ tới, trong thùng sắt đựng chất lỏng màu đỏ như máu.
Tông chủ Huyết Ma Tông không hề do dự đạp vào chân ông lão.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A… A…”.
Ông lão kêu lên đau đớn yếu ớt, cơ thể hơi co giật, nhưng không còn sức lực.
“Lão già, ông nghĩ ông sắp chết rồi thì không sợ gì cả đúng không? Ha ha, ông sai rồi! Ở Huyết Ma Tông, tôi muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó chết! Bây giờ tôi muốn ông sống không bằng chết!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông cười dữ tợn, sau đó lại đạp liên tiếp mấy cái làm gãy hai tay hai chân ông lão, sau đó nhấc ông lão lên, nhấn ông lão vào chất lỏng màu đỏ máu.
Rào!
Bọt nước màu máu bắn tung tóe.
Vừa chạm vào chất lỏng đó, tiếng rên khẽ yếu ớt của ông lão lại to hơn, sau đó là tiếng la hét thảm thiết!
“Thần y Lâm! Nghe thấy chưa? Bây giờ ân nhân của cậu đang chịu giày vò! Nếu cậu hi vọng tôi cho ông ta chết một cách nhanh gọn, không muốn ông ta sống không bằng chết thì hãy ngoan ngoãn mở cửa lồng giam ra, đi ra đây đầu hàng!”, tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn.
Lâm Chính ở phía sau hàn thiết đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ như máu…
Chương 1724: Tắm trong lửa
Nếu có đủ dược vật và dụng cụ, Lâm Chính có thể kéo dài thời gian sống cho ông lão.
Thùng chứa nước hồ máu mà Huyết Ma Tông mang đến có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Nó không thể chữa trị cho ông lão, nhưng có thể khiến ông lão không chết trong thời gian ngắn.
Hai tay hai chân ông lão đã gãy, bị ném vào hồ máu, bị tông chủ Huyết Ma Tông cắt thịt rút gân từng chút một.
Giống như lăng trì.
Tiếng la hét thê thảm vang vọng khắp cấm địa.
Lâm Chính nổi giận ngút trời, nhưng lại không làm gì được.
Anh biết nếu bây giờ xông ra ngoà căn bản là chịu chết!
Nhưng dù không ra ngoài, Lâm Chính cũng khó mà tĩnh tâm ngưng thần, hoàn toàn không thể ngưng tụ cơ thể võ thần.
Anh nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng ông lão đau khổ gào thét, không tiếng nào không khiến anh đau lòng.
Mặc dù anh chỉ mới quen biết ông lão chưa bao lâu, nhưng chung quy cũng là người có ơn với mình.
“Không được, mình nhất định phải tĩnh tâm!”.
Lâm Chính nghiến răng, lấy châm bạc ra, muốn dùng châm bạc để giúp mình bình tĩnh lại một chút.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Lâm Chính càng hỗn loạn.
Cho đến lúc này, ông lão giãy giụa đau khổ trong hồ máu đột nhiên gào lên một tiếng.
“Nhóc! Bình tĩnh! Cậu nhất định phải bình tĩnh! Không được kích động!”.
Tiếng hét đó dường như đã hao hết sức lực của ông lão.
Lâm Chính rùng mình, mở to mắt.
Mặc dù không nhìn thấy ông lão chịu khổ, nhưng anh có thể tưởng tượng được sự mong đợi và kỳ vọng trong lòng ông lão.
Ông ấy hi vọng Lâm Chính sẽ trả thù cho ông ấy!
Ông ấy hi vọng Lâm Chính có thể bình yên ra khỏi đây!
Chứ không phải rơi vào tay người của Huyết Ma Tông như ông ấy, chịu đủ giày vò!
Nếu người của Huyết Ma Tông không trả giá, vậy thì… ông ấy cũng hi sinh vô ích.
“Đồ khốn! Ông thật sự cho rằng đao của Huyết Ma Tông không bén sao?”.
Tông chủ Huyết Ma Tông nổi giận, quát lên: “Lấy đao ra! Tôi phải lóc xương ông già này!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh chạy đi, lấy một thanh trường đao sắc bén tới. Tông chủ Huyết Ma Tông mổ bụng, róc xương cắt gân ông lão.
Ông lão đau đớn ngất đi, nhưng dược hiệu của hồ máu lại duy trì sinh mệnh ông ta.
Đây chính là sống không bằng chết!
Nhưng lần này, dù ông lão có hét lớn thế nào cũng không nghe được bất cứ động tĩnh nào từ phía sau hàn thiết nữa…
“Hả?”.
Ánh mắt tông chủ Huyết Ma Tông trở nên lạnh lẽo.
“Tông chủ, hình như không có tác dụng. Chúng ta không thể làm lỡ thời gian nữa, thần y Lâm chắc chắn có quỷ kế gì đó, chúng ta phải nghĩ cách phá được cửa sắt”, Đại trưởng lão ở một bên tiến tới, nói.
“Hàn thiết Bắc Hải này làm sao có thể phá được?”, tông chủ Huyết Ma Tông cất giọng trầm khàn.
“Tôi nghe nói có một loại thủy đao lợi dụng lực đẩy của nước bất cứ thứ gì cũng có thể tách đôi, chém sắt như bùn, có thể thử xem”.
“Trong thời gian ngắn, ông đi đâu tìm được nó?”, tông chủ Huyết Ma Tông nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
“Hơ, chuyện đó...”, Đại trưởng lão tỏ ra khó xử.
Lúc này, một tinh nhuệ của Huyết Ma Tông đột nhiên tiến tới trước.
“Tông chủ, mặc dù chúng ta không thể vào trong, nhưng có thể buộc người ở bên trong ra ngoài!”.
“Ồ? Lý Kỳ? Nói xem, cậu định làm thế nào?”, tông chủ Huyết Ma Tông nhìn ông ta, hỏi.
“Dùng lửa!”, tinh nhuệ đó nói.
Anh ta dứt lời, mọi người đều sáng mắt.
“Kế hay!”.
“Sao tôi lại không nghĩ ra chứ?”.
Các trưởng lão bừng tỉnh, kêu lên.
“Được! Vậy thì dùng lửa! Đốt cho tôi! Mặc kệ sống chết của thần y Lâm, mau chất đầy củi ở đây cho tôi! Tôi sẽ dùng lửa đốt cháy mọi thứ ở đây!”, tông chủ Huyết Ma Tông không ngừng gật đầu, nói với người đàn ông kia: “Lý Kỳ, cậu hiến kế có công, cho cậu thăng chức chấp sự Huyết Nguyệt Đường!”.
“Cảm ơn tông chủ!”, đệ tử tên Lý Kỳ vội vàng quỳ xuống.
Chẳng mấy chốc, đệ tử Huyết Ma Tông lấy rất nhiều củi khô đến, ném vào dọc theo khe hở của lồng giam. Sức bọn họ rất lớn, có thể ném đến cuối vách lồng giam.
Bộp...
Bộp...
Bộp...
Lâm Chính mở hé mắt, nhìn thấy số củi lửa đập vào vách tường, sau đó rơi xuống đầy đất.
Dần dần, củi lửa càng chất càng nhiều, trong lồng giam đã lấp đầy củi khô.
“Thần y Lâm! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ cậu ra ngoài, mở cửa lồng giam, dập đầu tạ tội với tôi, tôi có thể cân nhắc giữ cho cậu một mạng! Nếu cậu vẫn cố chấp tiếp tục kiên trì thì đừng trách tôi vô tình!”, tông chủ Huyết Ma Tông lớn tiếng quát.
Nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Không biết điều!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông nhấc bổng ông lão đang hấp hối trong hồ máu lên, để đầu ông ta đối diện với lồng giam, cười nhạt: “Trần Bác! Trước khi ông chết có người chịu tội thay ông cũng xem như ông may mắn, lần này tôi sẽ cho ông tận mắt nhìn thấy người trong đó chết như thế nào!”.
Ông ta nói xong thì phất tay.
Soạt.
Những đốm lửa bay vào trong lồng giam, rơi lên củi khô.
Vù!
Trong nháy mắt, lửa lớn bùng lên.
Lồng giam hóa thành biển lửa.
Ông lão gian nan mở mắt ra, nhìn ngọn lửa trước mặt, mặt xám như tro tàn.
“Nhìn thấy chưa? Đó là kết cục khi đối đầu với Huyết Ma Tông chúng tôi!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông cười nhạt, ngay sau đó quăng ông lão sang một bên, để mặc ông ta chết.
“Thêm củi! Thêm củi!”.
“Thần y Lâm có tiên thiên cương khu, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không thiêu cháy được cậu ta, tiếp tục thêm củi cho tôi! Đốt cậu ta ba ngày ba đêm!”.
Đại trưởng lão la lớn.
Các đệ tử ra sức ném củi vào trong.
Nhưng theo tông chủ Huyết Ma Tông thấy, Lâm Chính chết đã là kết cục định sẵn.
“Đáng tiếc, Huyết Hoàng Linh Chi phải chôn vùi cùng với tên họ Lâm kia, nếu không, công lực của tôi chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc. Thật đáng tiếc!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông lắc đầu, quay người rời khỏi cấm địa.
Đại trưởng lão thấy vậy, nhanh chóng đi theo.
“Tông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
“Làm gì? Đương nhiên tôi phải tu luyện, vốn định dùng Huyết Hoàng Linh Chi để tăng công lực, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Dù có giết thần y Lâm cũng không thể xóa tan mối hận này, nhưng bây giờ không phải lúc để hận. Càng lúc càng gần đến ngày đại hội mở ra, nếu tôi không mau nâng cao thực lực, Huyết Ma Tông làm sao có được ưu thế ở đại hội?”, nói đến đây, gương mặt của tông chủ Huyết Ma Tông đầy tức giận.
“Tông chủ, mặc dù chúng ta không có Huyết Hoàng Linh Chi, nhưng tôi nghĩ chắc chắn vẫn còn thứ khác có thể thay thế cho Huyết Hoàng Linh Chi!”, Đại trưởng lão vội nói.
"Cái gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông vội hỏi.
“Học viện Huyền Y Phái!”.
“Ồ?”.
“Tông chủ, Học viện Huyền Y Phái là một tổ chức y học do thần y Lâm dốc hết tâm huyết thành lập nên. Tôi nghĩ trong đó chắc chắn có không ít tâm đắc y thuật và dược liệu quý giá của thần y Lâm. Nếu chúng ta nắm được Học viện Huyền Y Phái trong tay, để người của Học viện Huyền Y Phái trợ giúp tông chủ tu luyện, với cách luyện công của y võ, chẳng phải thực lực của tông chủ sẽ tiến triển thần tốc hay sao?”, Đại trưởng lão cười nói.
Ông ta vừa nói xong, trong mắt tông chủ Huyết Ma Tông lóe lên tia sáng kỳ lạ, trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: “Được! Ông mau phái người đi một chuyến, gặp người của Học viện Huyền Y Phái, nói thần y Lâm đã chết trong tay tôi, bảo bọn họ quy thuận Huyết Ma Tông! Ai không tuân, giết không cần bàn!”.
“Vâng! Tông chủ!”.
“Bỏ đi, ông hãy đích thân đi một chuyến. Lần này đừng để tôi thất vọng nữa, nếu không, ông cũng vào cấm địa thiêu đi”, tông chủ Huyết Ma Tông hạ giọng nói.
Đại trưởng lão rùng mình, vội quỳ xuống dập đầu: “Tông chủ yên tâm, Huyết Ngân chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, dù cho máu chảy đầu rơi!”.
“Đi đi!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 1725: Nguy hiểm ập tới
Huyết Ma Tông không hề giấu giếm.
Bọn họ nhanh chóng loan tin thần y Lâm bị thiêu chết ở Huyết Ma Tông ra ngoài.
Nhất thời, giới võ đạo xôn xao, các thế tộc lớn trong cả nước cũng chấn động.
Mã Hải lập tức nhận được tin, cả người sững sờ.
"Chủ tịch Lâm bị thiêu chết? Sao có thể chứ?".
Trong phòng làm việc, Mã Hải đứng phắt dậy, mở to hai mắt nhìn Từ Thiên sắc mặt tái mét đang đứng trước mặt mình.
"Giám đốc Mã, tôi cũng không muốn tin, nhưng chuyện này do Huyết Ma Tông tung ra, không ai biết thật giả thế nào. Với lại, chẳng phải thời gian này Chủ tịch Lâm đến Huyết Ma Tông sao?", Từ Thiên có chút hoảng hốt.
Mã Hải suy nghĩ một lát rồi sẵng giọng: "Mau, lập tức thu xếp xe đưa đám Tô Nhu, Lạc Thiên đến sân bay! Ông cùng tôi đến học viện Huyền Y Phái!".
"Giám đốc Mã, ông làm sao vậy? Người của Hồng Nhan Cốc còn chưa đến mà!", Từ Thiên khó hiểu hỏi.
"Đừng nhiều lời, làm mau lên!", Mã Hải quát lớn.
Từ Thiên rất không vui, ngặt nỗi địa vị và thực lực thực tế của Mã Hải đều cao hơn ông ta, nên ông ta chỉ đành gọi điện thoại sắp xếp.
Mã Hải mặc áo khoác ngoài, rồi vội vàng cùng Từ Thiên đến học viện Huyền Y Phái.
Một chiếc Bentley cũng đón mấy người có mối quan hệ thân thiết với Lâm Chính như Tô Nhu, Lạc Thiên, lái về phía sân bay.
Đây là việc mà Mã Hải và Lâm Chính đã bàn trước với nhau, một khi có biến, phải đưa ngay bọn họ đi, vì sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ ra tay với bọn họ.
Lâm Chính cũng đã nghĩ xong lý do, đó là dùng danh nghĩa của Chủ tịch Lâm mời bọn họ đến một hòn đảo du lịch.
Tuy chuyến đi vội vã, nhưng dù sao cũng là Chủ tịch Lâm, nên ít nhiều mọi người đều nể mặt.
Nhưng Mã Hải còn chưa đến học viện Huyền Y Phái đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Là tài xế A Hồng", Từ Thiên nhìn điện thoại, vội vàng ấn nút nghe.
Một lát sau, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
"Sao vậy?", Mã Hải hỏi.
"Xảy ra chuyện rồi", Từ Thiên nhỏ giọng nói: "Có người chặn đường ở sân bay, không cho lên máy bay".
"Cái gì?", Mã Hải ngạc nhiên.
"Bây giờ không biết rõ là người của thế lực nào, cũng may Cung Hỉ Vân đã sắp xếp người bảo vệ đám Tô Nhu từ trước. Người của chúng ta chống lại bọn họ, nhưng rất yếu thế. Đối phương đều là những người biết võ, hiện giờ đám Tô Nhu đã được đưa tới địa điểm an toàn tiếp theo", Từ Thiên nói.
Mã Hải nghe thấy thế, có chút tức giận: "Tôi nói này Từ Thiên, chẳng phải ông được gọi là vua thế giới ngầm ở Giang Thành sao? Tại sao người ta giăng dây cảnh giới ở ngay cổng nhà chúng ta mà ông không biết thế?".
"Giám đốc Mã, ông nói vậy là không đúng rồi! Tôi quản lý vùng xám chứ không quản lý giới võ thuật. Tôi cũng không biết khinh công, leo tường trèo mái, thủy thượng phiêu, đàn em của tôi dù lợi hại đến đâu cũng không thể đối phó với những tông sư võ đạo kia được. Đây là chuyện do đám Kỳ Lân Môn quản, ông không thể đổ lên đầu tôi được", Từ Thiên vội giải thích.
"Vậy người của Kỳ Lân Môn đâu?".
"Hầu hết đều được sắp xếp tới Hồng Nhan Cốc rồi, chỉ còn một phần nhỏ ở lại Giang Thành, nhưng bản thân bọn họ cũng thiếu người".
"Đảo Vong Ưu thì lại được cài ở Yên Kinh... Đúng là khó xử lý!".
Mã Hải hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Dù thế nào thì cũng cứ đưa cô Tô Nhu đến nơi an toàn trước đã. Chúng ta mau đến học viện Huyền Y Phái xem thế nào".
"Được".
Chiếc xe tăng tốc, phóng như bay về phía trước.
Khi bọn họ đến học viện Huyền Y Phái, cả đám Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều chạy ra ngoài.
"Mau thu dọn đồ, chỉnh lý các tư liệu quan trọng, rồi đi theo tôi", Mã Hải kêu lên.
"Giám đốc Mã, ông làm gì vậy?", đám Tần Bách Tùng đều không hiểu gì.
"Không còn thời gian giải thích nữa rồi, mau lên!", Mã Hải quát.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đành làm theo lời ông ta.
Nhưng đúng lúc người của học viện Huyền Y Phái đang vội vàng thu dọn, thì có mấy chiếc Rolls-Royce húc bay cánh cửa sắt, lái vào trong.
Tượng người màu vàng ở đầu mỗi chiếc xe đều được sơn màu đỏ như máu.
Bọn họ nghênh ngang đỗ xe trước tòa nhà chính của học viện, sau đó tất cả đều xuống xe.
Bọn họ có cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc trường bào đỏ như máu, dẫn đầu là một ông lão lưng còng.
Tuy ông lão gầy gò, đã rất nhiều tuổi, nhưng giọng nói vẫn còn sang sảng.
Chỉ thấy ông ta lớn tiếng quát: "Người của học viện Huyền Y Phái nghe đây, tôi là Đại trưởng lão Huyết Ngân của Huyết Ma Tông, lần này nghe lệnh của tông chủ, đến đây mời các ông đến Huyết Ma Tông phục vụ cho tông chủ. Mong các ông có thể thức thời, ngoan ngoãn nghe lời, đừng phản kháng lại, nếu không các ông sẽ có kết cục như Chủ tịch Lâm thôi".
Nghe xong, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Mã Hải lại làm vậy.
Hóa ra ông ta đoán được người của Huyết Ma Tông sẽ đến học viện Huyền Y Phái.
Không ít người tái mặt đi, không biết nên làm thế nào.
Đại trưởng lão thấy không ai nói gì, liền nhìn xung quanh rồi quát: "Ai là người phụ trách ở đây? Đứng ra đi!".
Vẫn không ai trả lời.
Đại trưởng lão thấy thế thì nhếch môi.
"Không nói? Được! Được lắm! Người đâu!".
"Có!".
"Đóng hết cổng lại cho tôi, bảo người bao vây nơi này! Nếu bọn họ đã muốn chơi thì bổn trưởng lão sẽ chơi cùng bọn họ!".
"Vâng!".
Bình luận facebook