-
Chương 1666-1670
Chương 1666: Huyết Kiếm Sử
Tứ Đại Kiếm Vương đã chết. Dù bọn họ có thể lực rất mạnh nhưng lúc này cũng đã đều tắt thở, mặt xám đen, cơ thể bắt đầu mục rữa.
“Chuyện...gì thế này?”, Trang Thái Thanh trố tròn mắt, sợ hãi.
“Thần y Lâm sở hữu Thương Ám Huyền Thể. Cơ thể cậu ta lúc này có độc lực mạnh nhất. Tứ Đại Kiếm Vương có thể tiếp cận và khiến cậu ta bị thương là hoàn toàn dựa vào Tứ Tượng Kiếm Pháp của họ. Thế nhưng một khi họ mất đi sự bảo vệ của Tứ Tượng Kiếm Pháp thì độc lực sẽ bắt đầu xâm nhập vào cơ thể và khiến họ mất mạng”, Trang Bộ Phàm thản nhiên nói.
“Vậy thì...Tứ đại kiếm vương chính là đội quân cảm tử, dùng mạng để đánh đổi sao?”, Trang Thái Thanh run rẩy nói.
“Trên thực tế, ai ai cũng đều là người cảm tử cả, vì việc tấn công Thương Ám Huyền Thể không khác gì việc đánh đổi cả tính mạng”, Trang Bộ Phàm trông vô cùng chật vật.
Trang Thái Thanh thất kinh. Có lẽ ông ta cũng không ngờ, chú hai của mình lại độc ác đến vậy...
“Trang chủ, cứ thế này thì...nguyên khí của nhà họ Trang sẽ bị tổn hại mất”, Trang Bình Sinh khuyên bảo.
“Nguyên khí tổn hại thì đã làm sao, vẫn còn hơn là việc nhà họ Trang bị tiêu diệt. Hôm nay, nhà họ Trang sử dụng mật pháp và tính mạng của Tứ Đại Kiếm Vương phá vỡ Tiên Thiên Cương Khu của thần y Lâm, mặc dù cơ thể của cậu ta về sau này có thể phục hồi nhưng mỗi lần muốn kích hoạt và duy trì cũng sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Tôi không tin người này có thể duy trì được Tiên Thiên Cương Khu mãi. Sẽ có lúc cậu ta bị kiệt sức. Tới khi đó, chúng ta phản công là được”, Trang Bộ Phàm hừ giọng.
Ánh mắt Trang Thái Thanh trông vô cùng phức tạp. Ông ta không biết phải nói gì. Tứ Đại Kiếm Vương đã bại trận, những cao thủ khác của nhà họ Trương cũng tỏ ra sợ hãi.
Bọn họ cũng không dám làm gì, chỉ biết chém kiếm từ khoảng cách xa để gây rối. Mà kiểu gây rối như vậy thì chẳng khác gì gãi ngứa cho Lâm Chính .
Trong Bát Đại Kiếm Tôn có hai người thực sự không thể nhịn thêm được nữa bèn hét lên vào lao vào chính giữa, định giết Lâm Chính. Thế nhưng dù cả hai có phối hợp thì cũng bị Lâm Chính xử gọn trong đám khói mù.
“Á”, lần này thì tất cả cảm thấy sợ thực sự. Bao gồm cả người của sơn trang Huyết Kiếm.
“Lao lên đi chứ! Tiếp tục lao lên cho tôi! Các người đứng ngây ra đó làm gì!”, Trang Bộ Phàm hét lớn.
Ban đầu còn có rải rác vài người phối hợp. Thế nhưng họ cứ lao vào đám khói độc chưa được bao lâu thì đều bị hạ gục. Đám khói độc này giống như một cái máy xay thịt, dù có vào bao nhiêu người thì cũng không xi nhê gì.
Thế là sau đó chẳng còn ai dám lao lên nữa. Lâm Chính đi thẳng về phía Trang Bộ Phàm.
Trang Bộ Phàm tối sầm mặt.
“Trang chủ đang gọi các người đấy, còn không mau ra tay?”, Trang Bình Sinh cũng quát lên.
“Không đi, tôi không đi…”
“Đi chẳng khác gì chui đầu vào rọ!”
“Tứ Đại Kiếm Vương đều chết cả rồi! Chúng tôi giao đấu với cậu ta khác gì là tự sát?”
“Tóm lại là tôi không đi!”
“Tôi cũng vậy!”
Tất cả đều lên tiếng. Mặc dù ở đây có nhiều người là người nhà họ Trang nhưng với hành động ngu ngốc thế kia thì họ không làm.
Trang Bộ Phàm siết chặt nắm đấm: “Các người to gan lắm, dám chống lại cả mệnh lệnh của gia chủ. Các người chán sống rồi đúng không?”
“Gia chủ, chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta. Nếu mà cứ lao lên thì khác gì tự sát…”
“Mong gia chủ tha tội!”
Đám đông đồng loạt kêu lên. Trang Bộ Phàm thấy vậy thì càng điên máu hơn.
“Anh hai, đừng nóng! Chuyện tới nước này cũng không thể trách họ được. Dù sao thì đến cả các cao thủ cũng đều mất mạng. Bọn họ nhụt chí cũng là đương nhiên. Nếu anh muốn họ lấy lại dũng khí thì anh phải làm gương trước”, Trương Bình Sinh khẽ nói.
“Ý của chú là gì? Tôi xông lên trước sao?”
“Có thể để Huyết Kiếm Sử chiến đấu thêm một lần nữa, đợi Huyết Kiếm Sử kết thúc, lập tức điều động toàn bộ sức mạnh, bao vây thần y Lâm. Tới khi đó, sẽ dễ dàng giết chết cậu ta hơn”, Trương Bình Sinh nói.
“Chú nói đúng. Vậy được, Huyết Kiếm Sử, tới lượt cậu rồi”, Trang Bộ Phàm nói.
“Vâng, chủ nhân”, một người mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm thanh kiếm đỏ bước ra.
Đây chính là Huyết Kiếm Sử do Trang Bộ Phàm bồi dưỡng. Hắn không phải người nhà họ Trang nhưng lại được nhà họ Trang đầu tư rất nhiều tinh lực để bồi dưỡng để trở thành một kẻ ưu việt. Thanh kiếm trong tay hắn không hề nhỏ mà to cỡ hai bàn tay, đỏ rực. Lực sát thương tới mức đáng sợ.
“Huyết Kiếm Sử ra tay rồi!”, người nhà họ Trang hào hứng nói. Lâm Chính cũng phải dừng bước nhìn người này
Huyết Kiếm Sử lạnh lùng nhìn anh và gầm lên. Hai tay hắn cầm chắc thanh kiếm, chém mạnh tới.
Vụt! Một luồng khí tức màu đỏ máu từ thanh trường kiếm phóng ra khiến mặt đất nứt toác và chém về phía Lâm Chính.
Đám khí độc không thể nào chặn được luồng kiếm khí đỏ máu đó. Lâm Chính tái mặt, lập tức né qua một bên.
Thế nhưng anh vừa né được thì vụt…Lại thêm một đường kiếm khí khác ập tới. Hơn nữa kiếm khí này còn mạnh hơn, dài hơn, khủng khiếp hơn.
Lâm Chính đành phải né tiếp. Đường kiếm sượt qua người, chém phải sườn núi phía sau. Cả quả núi chấn động, đất đá bắn tung, vô cùng đáng sợ.
“Được!”
“Huyết Kiếm Sử cố lên!”, đám đông kích động hò hét.
Huyết Kiếm Sử định tấn công tiếp Nhưng Lâm Chính đã mất kiên nhẫn. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đột nhiên nhảy lên, lao ra như một mũi tên, đâm thẳng về phía Huyết Kiếm Sử.
Không trừ khử rắc rối này thì Lâm Chính không thể nào tiếp cận được đám người Trang Bộ Phàm.
Thế nhưng đúng lúc này...
Bụp! Thanh kiếm trong tay Huyết Kiếm Sử đột nhiên nổ tung. Hàng trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
“Không hay rồi! Trúng kế rồi!”
Chương 1667: Bị lừa
Gần trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ như máu đâm tới.
Với khoảng cách gần như vậy, thế công dày đặc như vậy, dù là bất cứ ai cũng khó mà tránh được.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng!
Những thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đâm chém lên người Lâm Chính.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không thể chống lại nhiều mũi kiếm đáng sợ như vậy được.
Chúng không thể chém rách da thịt Lâm Chính, nhưng lại giống như động cơ vĩnh cửu, xoay tròn quanh người Lâm Chính, không ngừng xé da thịt anh.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, nhưng dưới thế tấn công như vũ bão này, thể lực cũng anh cũng nhanh chóng xuống dốc.
Cứ với tốc độ này, e là không đến mấy phút, Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực, không thể duy trì tiên thiên cương khu, sau đó sẽ bị những thang kiếm đỏ máu này băm vằm.
Anh tin chắc điều khiển những thanh kiếm nhỏ này cũng là việc cực kỳ tốn sức, có lẽ lúc này, Huyết Kiếm Sử cũng đang tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực. Chắc là hắn không cầm cự nổi một hai phút nữa, sẽ mất sức ngất xỉu.
Nhưng lúc này, nếu hắn dùng thể lực của mình để đổi lấy thể lực của Lâm Chính, thì cũng là hắn thắng.
Thấy Lâm Chính bị những thanh kiếm nhỏ dày đặc như châu chấu bao vây tấn công, có chút lúng túng, người của sơn trang Huyết Kiếm ở xung quanh đều trở nên kích động.
"Hay quá!".
"Không hổ là Huyết Kiếm Sử! Lợi hại thật!".
"Ha ha ha, thần y Lâm, lần này thì anh đã biết thực lực của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi rồi chứ?".
Bọn họ cười lớn, ai nấy tỏ vẻ dương dương đắc ý.
"Cả sơn trang Huyết Kiếm chỉ có Huyết Kiếm Sử là dùng Vạn Kiếm Triền Thân Quyết này lợi hại nhất, một khi bị Phệ Mệnh Huyết Kiếm của cậu ta quấn lấy, cho dù là thần tiên cũng không thoát được, cậu có tiên thiên cương khu thì sao chứ? Tôi không phá được thân xác của cậu, chẳng lẽ không thể vắt kiệt sức lực của cậu sao?", Trang Bộ Phàm nheo mắt cười nói, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Phụt!
Đúng lúc này, trên người Lâm Chính lại phun ra rất nhiều khí độc, lan ra xung quanh như thủy triều.
"Bảo vệ Huyết Kiếm Sử!", Trang Bình Sinh hét lớn.
"Rõ!".
Rất nhiều cao thủ của sơn trang Huyết Kiếm xông tới, lập thành kiếm trận, cùng tế khí lực, ngăn chặn khí độc đang lan tới.
Bọn họ chống đỡ rất vất vả, một số người bị khí độc nuốt chửng, chết ngay tại chỗ, nhưng bọn họ cũng thành công ngăn chặn được khí ý đáng sợ này, bảo vệ Huyết Kiếm Sử bình an vô sự.
Chỉ cần Huyết Kiếm Sử không bị ảnh hưởng, thì chắc chắn Lâm Chính sẽ thất bại thảm hại.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Bị những thanh kiếm nhỏ này quấn chân, anh rất khó di chuyển, lại càng khó phản kích.
Dù sao trước đó anh đã bị các cường giả của sơn trang Huyết Kiếm tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ không những phải ứng phó với mấy nghìn kẻ địch, mà còn phải chống lại thế tấn công bá đạo của Huyết Kiếm Sử, thực sự khó khăn trăm bề.
Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì người của sơn trang Huyết Kiếm cũng sẽ giết được Lâm Chính.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, bỗng nhấc chân tiến về phía trước.
"Hử?".
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Hành động này của anh khiến khí tức trở nên hỗn loạn, mấy đạo huyết kiếm lập tức rạch lên người anh, máu tươi rỉ ra.
Nhưng...
Anh cứ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tiến về phía trước.
"Cậu ta muốn làm gì vậy?", Trang Thái Thanh lẩm bẩm.
"Lẽ nào... cậu ta muốn cưỡng chế phá chiêu?", Trang Bình Sinh kêu lên thất thanh.
"Làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!", Trang Bộ Phàm lớn tiếng quát: "Giết cho tôi! Tất cả xông lên giết! Không được dừng lại!".
"Vâng!".
Người nhà họ Trang tấn công càng mãnh liệt hơn.
Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng bước mà tiếp tục tiến về phía trước.
Khí tức duy trì tiên thiên cương khu ngày càng yếu đi, Lạc Linh Huyết ở cổ tay cũng có dấu hiệu quá sức. Người anh càng ngày càng có nhiều vết thương, máu tươi gần như nhuộm đỏ nửa thân trên của Lâm Chính.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn không dừng bước.
"Hả?".
Người nhà họ Trang kinh hãi nhìn Lâm Chính đang đi tới.
"Lẽ nào... người này không biết đau sao?", Huyết Kiêu lẩm bẩm, giờ phút này, cho dù là tà ma ngoại đạo như ông ta, cũng phải kinh hãi trước hành động của Lâm Chính.
Nếu nói đến tàn độc thì ông ta cũng phải bái phục Lâm Chính.
"Ngăn anh ta lại!".
Huyết Kiếm Sử cũng cảm thấy áp lực trước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang từng bước lại gần, vội vàng kêu lên.
Người nhà họ Trang vội vàng ùa tới.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đã bất chấp tất cả, anh tung một quyền đánh nát đầu một người nhà họ Trang trước mặt, cướp kiếm trong tay anh ta rồi chém loạn xạ về phía trước.
Vù vù vù...
Anh không có kiếm pháp gì, nhưng vung kiếm vừa nhanh vừa mạnh, lực đạo vô cùng kinh khủng, bọn họ không thể tránh kịp. Cho dù giơ kiếm lên đỡ thì cũng chỉ có kết cục kiếm nát người tan.
Lâm Chính nhanh chóng xông đến trước mặt Huyết Kiếm Sử.
"Huyết Kiếm Sử! Mau rút lui!", Trang Bình Sinh cuống quýt kêu lên.
Huyết Kiếm Sử thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng định rút.
Đúng lúc này.
Phụt!
Lâm Chính bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo, suýt nữa thì ngã chúi xuống đất.
Huyết Kiếm Sử đang định rút lui liền nín thở, lập tức xoay người tiếp tục vung huyết kiếm chém về phía Lâm Chính.
"Huyết Kiếm Sử, đừng! Lừa đấy!".
Trang Bộ Phàm dường như nhìn ra điều gì đó, gào lên.
Nhưng...
Không còn kịp nữa.
Huyết Kiếm Sử vừa ra tay, Lâm Chính bỗng đứng thẳng người lên, cơ thể run rẩy cũng ổn định lại, thanh kiếm sắc trong tay nhanh chóng đâm về phía tim hắn.
Phập!
Lồng ngực Huyết Kiếm Sử bị xuyên qua.
Xuyên thủng từ đằng trước ra sau lưng.
"Cái gì?".
Ai nấy kinh hãi.
Huyết Kiếm Sử mở to hai mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Lúc này hắn mới hiểu ra.
Lâm Chính chỉ giả vờ bị thương nặng, mục đích là dụ hắn tiếp tục tấn công, không cho hắn chạy trốn, sau đó bất ngờ ra tay lấy mạng hắn...
Chỉ tiếc là tất cả đã muộn.
Huyết Kiếm Sử há miệng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Lâm Chính đột ngột rút kiếm ra, cơ thể Huyết Kiếm Sử xoay một vòng rồi nặng nề ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
"Hả?".
Người nhà họ Trang ở xung quanh sợ đến mức lùi lại, ai nấy đều bàng hoàng sợ hãi.
Không ai dám ra tay với Lâm Chính nữa.
Người này... đáng sợ quá!
Chẳng khác nào quái vật.
"Trang chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?".
Một người nhà họ Trang run rẩy kêu lên, sợ đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Các cậu sợ gì hả?".
Trang Bộ Phàm lạnh lùng quát: "Tuy cậu ta giết Huyết Kiếm Sử, nhưng các cậu hãy nhìn cậu ta đi. Bây giờ thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đầy thương tích. Cậu ta đã như nỏ mạnh hết đà, các cậu còn sợ quái gì chứ?".
Câu này đã kéo người nhà họ Trang ra khỏi cơn hoảng loạn.
Bọn họ nhìn Lâm Chính, sự sợ hãi bàng hoàng dần biến mất.
Bởi vì lúc này, toàn thân Lâm Chính không có chỗ nào lành lặn, sắp bị máu nhuộm thành huyết nhân.
Trong mắt bọn họ, anh có thể sống sót đã là kỳ tích.
Người như vậy cần gì phải sợ chứ?
"Trang chủ nói đúng, bây giờ anh ta chỉ đang hư trương thanh thế, chúng ta không cần phải sợ".
"Chúng ta xông tới lượt nữa, chắc chắn anh ta không gắng gượng được nữa đâu".
"Mọi người cùng xông lên!".
"Băm vằm anh ta, trả thù cho những tộc nhân đã chết!".
"Trả thù!".
Người nhà họ Trang hô lên, sĩ khí cũng dần tăng cao.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bước tới, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
"Các cậu hãy lui xuống đi, bây giờ bổn trang chủ sẽ đích thân lấy đầu người này!".
Chương 1668: Tôi là người mạnh nhất hiện giờ
Cuối cùng Trang Bộ Phàm cũng ra tay!
Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta!
Ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ.
“Ồ? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết rụt đầu ở phía sau, để tộc nhân của ông chịu chết chứ! Bây giờ thấy tộc nhân của ông khiến tôi gần sức cùng lực kiệt nên ông mới dám ra mặt chứ gì?”, Lâm Chính mỉm cười, nói toạc ra mưu kế của Trang Bộ Phàm.
Trang Bộ Phàm hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói: “Nói hươu nói vượn, tôi chỉ coi thường cậu thôi. Nếu biết cậu có thực lực như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không để tộc nhân của tôi phải chịu chết. Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ phải rút gân lột da cậu mới có thể giải được mối hận trong lòng!”.
Dứt lời, ông ta liền cầm kiếm lên, tay trái vuốt lên thân kiếm một cái.
Xoẹt!
Ngón tay bị cứa rách, máu tươi nhuộm đỏ thanh trường kiếm.
Thanh kiếm bỗng chốc trở nên yêu dị đáng sợ.
Trang Bộ Phàm cầm kiếm, chậm rãi đi về phía Lâm Chính.
Sát khí nồng đậm.
Nhưng Lâm Chính nhếch môi, vẻ mặt vô cùng bình thản.
“Trang Bộ Phàm, có lẽ ông đã tính nhầm rồi”.
“Là sao?”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh hỏi.
“Ông nghĩ bây giờ tôi đã bị tộc nhân của ông làm cho gần kiệt sức, nên mới dám ra tay, nhưng thực ra, mấy vết thương trên người tôi chẳng là gì cả”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Lẽ nào ông đã quên rồi sao? Tôi… là một y võ! Tôi cũng là thần y mạnh nhất hiện giờ!”.
Dứt lời, Lâm Chính liền thả thanh kiếm trong tay xuống, giơ bàn tay dính đầy máu lên, chậm rãi để lại gần lồng ngực mình.
“Cái gì?”.
Hơi thở Trang Bộ Phàm như nghẹn lại, đôi mắt gấp gáp nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này ông ta mới phát hiện giữa năm ngón tay Lâm Chính đều là châm bạc, cùng với động tác của anh, tất cả số châm bạc này đều đâm vào người anh.
Sau đó.
Ầm!
Cơ thể Lâm Chính lại phóng ra một luồng khí tức.
Nhưng khí tức lần này không còn là độc khí, mà là… huyết khí.
“Hỏng rồi!”.
“Anh hai, cẩn thận!”.
“Trang chủ!”.
Người nhà họ Trang cuống cuồng kêu lên, Trang Bình Sinh, Trang Thái Thanh xông tới, định kéo Trang Bộ Phàm lại.
Nhưng sao Trang Bộ Phàm chịu chứ?
“Hư trương thanh thế! Chắc chắn là cậu ta đang hư trương thanh thế!”.
Trang Bộ Phàm khẽ gầm lên, không lùi mà còn tiến, cầm kiếm xông tới, chém về phía đầu Lâm Chính.
"Chết đi! Tàn Dương Huyết Kiếm Trảm!".
Keng!
Thanh kiếm sắc dính đầy máu tươi kia bắn ra kiếm quang vô tận, Trang Bộ Phàm dồn hết toàn bộ sức lực vào nó.
Đến mức thanh kiếm phóng ra kiếm uy tuyệt thế vô song trước nay chưa từng thấy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Kiếm chưa đến, nhưng kiếm uy đã làm chấn động mặt đất chỗ Lâm Chính đang đứng.
Mặt đất bị kiếm uy làm cho sụp xuống, nứt toác...
Ngay cả mọi người xung quang cũng bị kiếm uy làm cho chấn động bay đi, cho dù là Trang Bình Sinh, Trang Thái Thanh cũng không thể chống lại được.
Đây là sức mạnh đến từ Trang Bộ Phàm.
Đòn tấn công mạnh nhất đến từ người mạnh nhất sơn trang Huyết Kiếm, sao người bình thường có thể sánh bằng chứ?
Trang Bộ Phàm không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì chắc chắn sẽ dốc hết sức, một kích trí mạng!
Ông ta tin chắc đòn tấn công này sẽ giết được Lâm Chính.
Cho dù anh có tiên thiên cương khu.
Cho dù anh có thương ám huyền thể.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nín thở.
Huyết Kiêu cũng không khỏi bước mấy bước tới, mở to mắt nhìn nhát kiếm này.
Vô số người ở trong tối cũng phải kinh ngạc.
Tim bọn họ vọt lên tận cổ họng, hơi thở dường như ngừng lại.
Cuối cùng.
Thanh kiếm sắc sắp chém vào đầu Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc...
Vèo!
Một bàn tay giơ về phía huyết kiếm đang chém tới kia.
Sau đó... huyết kiếm khựng lại.
Cả sơn trang Huyết Kiếm cũng khựng lại theo...
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể bất động, ánh mắt đờ ra.
Thời gian dường như ngừng lại.
Giờ phút này, đầu óc bọn họ cũng trở nên trống rỗng.
Nhát kiếm bá đạo của Trang Bộ Phàm đã bị thần y Lâm tay không đỡ được...
Trang Bộ Phàm cũng ngây ra.
Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp, không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt này, đầu óc ong lên, ngây ra như phỗng.
Chút ý chí cuối cùng ép ông ta cố gắng rút kiếm lại.
Nhưng bất kể ông ta dùng sức đến đâu, thì kiếm của ông ta cũng như dính chặt vào lòng bàn tay Lâm Chính, không thể rút lại được.
"Trang Bộ Phàm, bây giờ thì ông tin rồi chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Khốn kiếp!".
Trang Bộ Phàm khẽ gầm lên, đánh một chưởng vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng chưởng còn chưa đến, Lâm Chính bất ngờ phát lực, bẻ gãy thanh kiếm kia, sau đó lật tay đâm vào ngực Trang Bộ Phàm.
Phập!
Toàn thân Trang Bộ Phàm run rẩy, buông rơi chuôi kiếm, lùi lại liên tục, ông ta cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thấy mẩu kiếm gãy kia đã đâm vào tim...
"Trang chủ!".
Tiếng gào thét vang khắp ngọn núi.
Chương 1669: Cường giả lánh đời
"Trang chủ!".
"Anh hai!".
Tất cả người nhà họ Trang xông tới như điên.
Không ai ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này.
Rõ ràng thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, vậy mà vẫn còn thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Trang Bộ Phàm cũng không phải là đối thủ của anh.
Bọn họ định xông tới cướp lại thi thể của Trang Bộ Phàm.
Nhưng Lâm Chính có thể để bọn họ được như ý muốn sao?
Chỉ thấy Lâm Chính quệt máu trên người, sau đó vung về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Máu tươi được anh ngưng tụ thành châm máu, đâm về phía những người này.
Trong chớp mắt, tất cả bọn họ đều bị châm máu định thân.
Lâm Chính cầm trường kiếm lên, xông tới nhanh như chớp.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Trường kiếm nhanh như cắt, chặt bay đầu bọn họ.
Những người khác đang định xông tới đều khựng lại, sợ hãi đến mức ngây người.
"Tại sao? Tại sao? Rõ ràng cậu đã thương tích đầy mình! Tại sao cậu vẫn còn thể lực và khí lực như vậy? Lẽ nào cậu vẫn chưa đến mức kiệt sức sao?", Trang Bình Sinh cắn răng, nói với vẻ khó tin.
"Tôi đã nói rồi, tôi là y võ mạnh nhất trên đời, mấy vết thương này là cái thá gì chứ?".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó đột ngột rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người mình.
Sau đó, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hồn khiếp sợ liền xuất hiện.
Sau mấy châm này, các vết thương trên người Lâm Chính đều ngừng chảy máu, đồng thời nhanh chóng kết vảy, sau đó dần lên da non... hồi phục...
Chẳng mấy chốc, các vết thương trên người Lâm Chính đã biến mất.
Lần này thì không ai dám lớn lối với Lâm Chính nữa.
"Đây chính là y võ sao?", Huyết Kiêu ở trong tối cũng trố mắt ra.
Thủ đoạn quỷ dị đáng sợ như vậy còn là của con người sao?
"Có thể tiêu diệt được cả thôn Dược Vương thì thần y Lâm này cũng không phải dạng vừa".
"May là chúng ta không chọc vào người này".
"Lần này sơn trang Huyết Kiếm gặp nạn rồi".
Người của các thế tộc khác ở trong tối cũng thầm kêu may mắn, không ngừng bàn tán.
Trang Bộ Phàm bị đâm trúng tim, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Những người còn lại ai dám chống đối Lâm Chính nữa chứ?
Bọn họ run lẩy bẩy, không dám bước tới, thậm chí có người còn có ý định bỏ chạy.
Lâm Chính cầm kiếm, đanh mắt nhìn những người này, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Hiển nhiên anh muốn diệt cỏ tận gốc.
Nếu hôm nay không giết sạch sơn trang Huyết Kiếm, thì chắc chắn sau này bọn họ sẽ trả thù.
"Bố!".
Đúng lúc này, một tiếng gào vang lên, sau đó một cô gái mặc váy cưới màu đỏ tươi lao ra khỏi đám người, phủ phục bên cạnh thi thể của Trang Bộ Phàm, khóc lóc thảm thiết.
Người đó là Trang Hồng Nhạn!
"Bố, bố đừng chết mà! Bố, bố sẽ không sao đâu! Chú ba, bác cả, mọi người mau cứu bố cháu với! Mau lên!", Trang Hồng Nhạn đau khổ hét lên, muốn ôm Trang Bộ Phàm xuống.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đi tới sau lưng cô ta.
Cô ta ngoảnh phắt lại, ánh mắt đầy thù hận và căm giận.
"Tôi phải giết anh!", cô ta gầm lên.
"Mong là cô có thực lực, cũng có cơ hội này".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi chậm rãi giơ kiếm lên.
Sắc mặt Trang Hồng Nhạn trắng bệch.
"Đừng!".
"Thần y Lâm, xin hãy nương tay!".
"Dừng tay!".
Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng gầm lên, rồi đồng thời xông tới.
Nhưng bọn họ còn chưa lại gần, Lâm Chính đã giơ kiếm lên cách không vung một nhát.
Vù!
Một luồng khí tức đỏ máu phóng ra, ép hai người phải lùi lại.
Hai người không thể cứu được Trang Hồng Nhạn.
Những người khác của nhà họ Trang lại càng không thể lại gần.
Lúc này, Trang Hồng Nhạn như một miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Lâm Chính băm chém.
"Khốn kiếp!".
Giờ phút này, Trang Hồng Nhạn đã quên hết sợ hãi, hét lên một tiếng rồi nhào tới, nhưng trước mặt Lâm Chính thì nắm đấm của cô ta là gì chứ? Lập tức bị Lâm Chính tóm được.
Trang Hồng Nhạn không chịu bỏ cuộc, há miệng cắn cánh tay Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không hất ra, mà chậm rãi giơ thanh kiếm sắc lên, chuẩn bị đâm vào lưng Trang Hồng Nhạn.
Giờ phút này, trong lòng anh không có bất cứ niềm thương xót nào.
Bởi vì mỗi người ở đây đều muốn dồn anh vào chỗ chết, nếu kẻ thù đã bất nhân với anh, thì tại sao anh phải có nghĩa với kẻ thù chứ?
Trang Hồng Nhạn đang ra sức cắn cánh tay Lâm Chính, hiển nhiên không để ý đến thanh kiếm đang giơ lên cao kia, còn tưởng mình cắn Lâm Chính có tác dụng.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên từ xa.
"Thần y Lâm, xin cậu hãy tha cho Hồng Nhạn, tha cho nhà họ Trang chúng tôi!".
Dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ và ngột ngạt bỗng bao trùm cả núi Huyết Kiếm.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Nhưng mới nhìn một cái, anh bỗng phát giác ra gì đó, vội vàng cúi đầu.
Phát hiện Trang Hồng Nhạn đang cắn chặt không buông cánh tay mình đã biến mất.
Lúc cô ta xuất hiện trở lại thì đã đứng cách anh gần trăm mét phía trước.
Bên cạnh cô ta là một bóng dáng lưng còng.
Đó là một ông lão.
"Ông Mã?".
Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kêu lên thất thanh.
"Bác Mã!".
"Là bác Mã!".
"Chẳng phải ông ta quét dọn ở cổng sơn trang Huyết Kiếm chúng ta sao?".
"Sao ông ta lại đến đây?".
Rất nhiều người nhà họ Trang đều ngạc nhiên.
Ngay cả Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, vẻ mặt ai nấy trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thần y Lâm, cậu hãy tha cho sơn trang Huyết Kiếm, tha cho nhà họ Trang đi! Nếu có chỗ nào không phải, tôi xin thay mặt cho đám con cháu này xin lỗi cậu! Cậu hãy lấy Kim Ô Đan đi, chỉ mong cậu cho bọn họ một con đường sống!".
Ông lão tên là bác Mã này khàn giọng nói, sau đó cúi gập người với Lâm Chính...
Chương 1670: Xin hãy cứu bố tôi
Những lời nói của ông lão khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Ông ta là ai?
Dựa vào đâu mà nói những lời như vậy?
Lẽ nào Trang Bộ Phàm chết rồi thì ông ta có thể đại diện cho cả sơn trang Huyết Kiếm sao?
"Lão già khốn kiếp, ông là cái thá gì chứ? Dám nói hươu nói vượn ở đây? Chán sống à? Cút sang một bên!", một người nhà họ Trang hoàn hồn lại, tức giận quát.
"Câm miệng!".
"Hỗn xược!".
Trang Thái Thanh và Trang Bình Sinh đồng thanh quát.
Người kia giật nảy mình, kinh ngạc nhìn hai người họ.
"Ông ba, đây... đây là ai vậy?", người ở bên cạnh cảm thấy không đúng, dè dặt hỏi.
Chỉ thấy Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng bước tới, ôm quyền nói đầy cung kính: "Vãn bối Thái Thanh (Bình Sinh) xin chào Mã quản gia!".
Mọi người nghe thấy thế lại càng kinh ngạc hơn.
Mấy người có tuổi nhà họ Trang dường như nghĩ ra gì đó, tất cả đều biến sắc.
"Mã quản gia?".
"Lẽ nào... là... là quản gia của trang chủ nhiệm kì trước?".
"Ông ấy chưa chết sao?".
Những tiếng kinh ngạc vang lên.
"Mã quản gia chưa qua đời, mà vẫn cúc cung tận tụy với nhà họ Trang ta. Chỉ là ông ấy không muốn để lộ thân phận của mình, nên làm việc quét dọn ở cổng, đồng thời thay đổi diện mạo".
Ông ta quét cổng mấy chục năm, đến nỗi Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh phải mất một lúc mới biết người này là ai.
Câu nói của Trang Bình Sinh đánh thức tất cả mọi người.
"Không ngờ thân phận thực sự của bác Mã này lại ghê gớm như vậy".
"Quản gia của gia chủ nhiệm kì trước thì bây giờ phải bao nhiêu tuổi chứ?".
"E là thực lực của Mã quản gia đã đến cảnh giới cao nhất rồi".
Người nhà họ Trang trở nên kích động, nhao nhao kêu lên: "Xin Mã quản gia hãy ra tay trả thù cho tộc nhân của chúng ta".
"Xin Mã quản gia hãy ra tay".
Những âm thanh kích động vang lên không ngớt.
Nhưng... ông lão lại lắc đầu.
"Có lẽ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mới phải, tôi sẽ không đối đầu với thần y Lâm, cũng mong các cậu đừng làm chuyện ngu ngốc. Các cậu không phải là đối thủ của thần y Lâm này, đừng chôn cả nhà họ Trang cùng", Mã quản gia nói rất nghiêm túc.
"Nhưng..."
"Nếu các cậu còn coi tôi là người nhà họ Trang, thì hãy nghe tôi. Nếu các cậu cố chấp không nghe theo thì tôi chỉ đành lựa chọn đứng về phía thần y Lâm, để bảo vệ huyết mạch của nhà họ Trang", Mã quản gia mặt không cảm xúc nói, vừa dứt lời đã đi đến bên cạnh Lâm Chính, thái độ rất kiên quyết.
Người nhà họ Trang thấy thế thì há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ còn tưởng đã nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh sáng giữa đêm đen.
Nhưng không ngờ tia sáng này... lại chiếu từ phía Lâm Chính tới.
Sao có thể không khiến bọn họ tuyệt vọng chứ?
"Ông Mã, người này giết bố con, giết gia chủ của nhà họ Trang, bây giờ ông lại bảo bọn con đừng đối đầu với anh ta, vậy ai sẽ rửa được nỗi nhục cho nhà họ Trang ta đây?".
Trang Hồng Nhạn không thể chịu được điều này, cắn răng xông tới, quỳ xuống trước mặt ông lão, vừa khóc vừa nói.
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự căm thù và oán hận, chỉ muốn băm vằm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
"Nhóc con, chuyện này không thể trách thần y Lâm được. Các con phá quy tắc kén rể, mà thần y Lâm vẫn giành được chiến thắng. Theo quy định trước đó thì các con phải đưa Kim Ô Đan cho cậu ta. Nhưng các con không chịu, còn muốn làm hại cậu ta. Bây giờ Trang Bộ Phàm bị giết chẳng phải là tự chuốc sao?", Mã quản gia bình tĩnh đáp.
"Nhưng mọi việc bố con làm đều là vì sơn trang mà", Trang Hồng Nhạn tức giận nói.
"Cậu ta làm vậy là hại sơn trang thì có! Lẽ nào con nghĩ rằng thần y Lâm không có năng lực tàn sát cả sơn trang sao?", Mã quản gia trầm giọng nói.
"Con không tin một mình anh ta có thể tắm máu cả sơn trang".
Mã quản gia nhíu mày, ghé lại gần rồi nhỏ giọng nói: "Cho dù một mình cậu ta không thể, nhưng hiện giờ sơn trang chỉ có một kẻ thù thôi sao?".
Ông ta dứt lời, Trang Hồng Nhạn khẽ run rẩy, lập tức hiểu ra.
Cô ta nhìn những chỗ khuất xung quanh, có thể liếc thấy một vài bóng dáng, thậm chí người của Huyết Ma Tông cũng không ẩn náu, mà quang minh chính đại đứng ở giữa đường nhìn về phía này.
Cô ta lập tức hiểu ý của ông lão.
Hiện giờ sơn trang Huyết Kiếm không thể chịu sự tổn thất nào nữa.
Nếu thực sự đánh nhau với thần y Lâm, cho dù thắng được thì cũng tổn thất nặng nề.
Nếu người của những tông môn thế gia xung quanh nhúng tay vào, ra tay với sơn trang Huyết Kiếm, thì bọn họ chống lại kiểu gì đây?
Đối với những tông tộc tổ chức này, lợi ích mới là điều quan trọng nhất.
Trang Hồng Nhạn đau khổ cùng cực, nước mắt giàn giụa, nhưng cô ta chẳng còn cách nào khác. Chuyện đã đến nước này, cô ta không còn bất cứ lựa chọn nào.
"Bố!".
Trang Hồng Nhạn không kiềm chế được nữa, phủ phục xuống đất, khóc lóc thương tâm.
Đây có lẽ là chuyện đau lòng nhất trên đời, người giết cha ở ngay trước mắt mà cô ta lại chẳng làm gì được.
Không ít người nhà họ Trang hậm hực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
"Con cũng đừng buồn quá, thực ra mọi chuyện không tệ đến mức đó đâu", Mã quản gia bước tới, đỡ Trang Hồng Nhạn lên nói.
Trang Hồng Nhạn đẩy ông ta ra, ánh mắt hằm hằm nhìn ông ta.
Hiển nhiên cô ta đã thỏa hiệp, nhưng vẫn ghi hận Mã quản gia.
Mã quản gia không tức giận, chỉ nói: "Nhóc con, thực ra bố con vẫn cứu được".
Câu nói này khiến Trang Hồng Nhạn như bị dội nước đá, run lên cầm cập.
"Ông Mã, ông... ông nói gì? Bố con... vẫn cứu được sao?".
"Đúng vậy, cậu ta vẫn cứu được, chỉ xem con có muốn cứu hay không thôi", Mã quản gia gật đầu đáp.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế, không nghĩ nhiều đã quỳ phịch xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Xin ông Mã hãy ra tay cứu bố con! Nếu ông có thể cứu được bố con, Hồng Nhạn xin làm trâu làm ngựa cho ông!".
"Mau đứng lên đi", Mã quản gia vội đỡ Trang Hồng Nhạn lên, nói: "Ông không cứu được bố con, con đừng dập đầu với ông".
"Gì cơ?", Trang Hồng Nhạn há miệng, kinh ngạc nói: "Nhưng vừa nãy ông nói có thể cứu được bố con mà".
"Ông không cứu được, nhưng người khác cứu được".
"Ai ạ?".
"Đồ ngốc, cháu không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Chẳng phải trước mặt con có một thần y đương thời sao? Đứng trước thần y này, cho dù là người chết, thì cậu ta cũng có thể cứu sống", Mã quản gia cười nói.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế thì run lên, lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
Đúng vậy, thần y đương thời chẳng phải chính là người này sao?
Với y thuật của người này, nói không chừng có thể tạo ra kỳ tích.
Tuy đây là lần đầu tiên Trang Hồng Nhạn gặp Lâm Chính, nhưng cô ta cũng nghe được không ít lời đồn về anh.
Hình như người này quả thực có khả năng cải tử hoàn sinh.
Trang Hồng Nhạn cắn răng, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, cầu xin anh hãy cứu bố tôi, nếu anh đồng ý cứu sống bố tôi, tôi... bằng lòng theo anh hầu hạ suốt đời".
Tứ Đại Kiếm Vương đã chết. Dù bọn họ có thể lực rất mạnh nhưng lúc này cũng đã đều tắt thở, mặt xám đen, cơ thể bắt đầu mục rữa.
“Chuyện...gì thế này?”, Trang Thái Thanh trố tròn mắt, sợ hãi.
“Thần y Lâm sở hữu Thương Ám Huyền Thể. Cơ thể cậu ta lúc này có độc lực mạnh nhất. Tứ Đại Kiếm Vương có thể tiếp cận và khiến cậu ta bị thương là hoàn toàn dựa vào Tứ Tượng Kiếm Pháp của họ. Thế nhưng một khi họ mất đi sự bảo vệ của Tứ Tượng Kiếm Pháp thì độc lực sẽ bắt đầu xâm nhập vào cơ thể và khiến họ mất mạng”, Trang Bộ Phàm thản nhiên nói.
“Vậy thì...Tứ đại kiếm vương chính là đội quân cảm tử, dùng mạng để đánh đổi sao?”, Trang Thái Thanh run rẩy nói.
“Trên thực tế, ai ai cũng đều là người cảm tử cả, vì việc tấn công Thương Ám Huyền Thể không khác gì việc đánh đổi cả tính mạng”, Trang Bộ Phàm trông vô cùng chật vật.
Trang Thái Thanh thất kinh. Có lẽ ông ta cũng không ngờ, chú hai của mình lại độc ác đến vậy...
“Trang chủ, cứ thế này thì...nguyên khí của nhà họ Trang sẽ bị tổn hại mất”, Trang Bình Sinh khuyên bảo.
“Nguyên khí tổn hại thì đã làm sao, vẫn còn hơn là việc nhà họ Trang bị tiêu diệt. Hôm nay, nhà họ Trang sử dụng mật pháp và tính mạng của Tứ Đại Kiếm Vương phá vỡ Tiên Thiên Cương Khu của thần y Lâm, mặc dù cơ thể của cậu ta về sau này có thể phục hồi nhưng mỗi lần muốn kích hoạt và duy trì cũng sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Tôi không tin người này có thể duy trì được Tiên Thiên Cương Khu mãi. Sẽ có lúc cậu ta bị kiệt sức. Tới khi đó, chúng ta phản công là được”, Trang Bộ Phàm hừ giọng.
Ánh mắt Trang Thái Thanh trông vô cùng phức tạp. Ông ta không biết phải nói gì. Tứ Đại Kiếm Vương đã bại trận, những cao thủ khác của nhà họ Trương cũng tỏ ra sợ hãi.
Bọn họ cũng không dám làm gì, chỉ biết chém kiếm từ khoảng cách xa để gây rối. Mà kiểu gây rối như vậy thì chẳng khác gì gãi ngứa cho Lâm Chính .
Trong Bát Đại Kiếm Tôn có hai người thực sự không thể nhịn thêm được nữa bèn hét lên vào lao vào chính giữa, định giết Lâm Chính. Thế nhưng dù cả hai có phối hợp thì cũng bị Lâm Chính xử gọn trong đám khói mù.
“Á”, lần này thì tất cả cảm thấy sợ thực sự. Bao gồm cả người của sơn trang Huyết Kiếm.
“Lao lên đi chứ! Tiếp tục lao lên cho tôi! Các người đứng ngây ra đó làm gì!”, Trang Bộ Phàm hét lớn.
Ban đầu còn có rải rác vài người phối hợp. Thế nhưng họ cứ lao vào đám khói độc chưa được bao lâu thì đều bị hạ gục. Đám khói độc này giống như một cái máy xay thịt, dù có vào bao nhiêu người thì cũng không xi nhê gì.
Thế là sau đó chẳng còn ai dám lao lên nữa. Lâm Chính đi thẳng về phía Trang Bộ Phàm.
Trang Bộ Phàm tối sầm mặt.
“Trang chủ đang gọi các người đấy, còn không mau ra tay?”, Trang Bình Sinh cũng quát lên.
“Không đi, tôi không đi…”
“Đi chẳng khác gì chui đầu vào rọ!”
“Tứ Đại Kiếm Vương đều chết cả rồi! Chúng tôi giao đấu với cậu ta khác gì là tự sát?”
“Tóm lại là tôi không đi!”
“Tôi cũng vậy!”
Tất cả đều lên tiếng. Mặc dù ở đây có nhiều người là người nhà họ Trang nhưng với hành động ngu ngốc thế kia thì họ không làm.
Trang Bộ Phàm siết chặt nắm đấm: “Các người to gan lắm, dám chống lại cả mệnh lệnh của gia chủ. Các người chán sống rồi đúng không?”
“Gia chủ, chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta. Nếu mà cứ lao lên thì khác gì tự sát…”
“Mong gia chủ tha tội!”
Đám đông đồng loạt kêu lên. Trang Bộ Phàm thấy vậy thì càng điên máu hơn.
“Anh hai, đừng nóng! Chuyện tới nước này cũng không thể trách họ được. Dù sao thì đến cả các cao thủ cũng đều mất mạng. Bọn họ nhụt chí cũng là đương nhiên. Nếu anh muốn họ lấy lại dũng khí thì anh phải làm gương trước”, Trương Bình Sinh khẽ nói.
“Ý của chú là gì? Tôi xông lên trước sao?”
“Có thể để Huyết Kiếm Sử chiến đấu thêm một lần nữa, đợi Huyết Kiếm Sử kết thúc, lập tức điều động toàn bộ sức mạnh, bao vây thần y Lâm. Tới khi đó, sẽ dễ dàng giết chết cậu ta hơn”, Trương Bình Sinh nói.
“Chú nói đúng. Vậy được, Huyết Kiếm Sử, tới lượt cậu rồi”, Trang Bộ Phàm nói.
“Vâng, chủ nhân”, một người mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm thanh kiếm đỏ bước ra.
Đây chính là Huyết Kiếm Sử do Trang Bộ Phàm bồi dưỡng. Hắn không phải người nhà họ Trang nhưng lại được nhà họ Trang đầu tư rất nhiều tinh lực để bồi dưỡng để trở thành một kẻ ưu việt. Thanh kiếm trong tay hắn không hề nhỏ mà to cỡ hai bàn tay, đỏ rực. Lực sát thương tới mức đáng sợ.
“Huyết Kiếm Sử ra tay rồi!”, người nhà họ Trang hào hứng nói. Lâm Chính cũng phải dừng bước nhìn người này
Huyết Kiếm Sử lạnh lùng nhìn anh và gầm lên. Hai tay hắn cầm chắc thanh kiếm, chém mạnh tới.
Vụt! Một luồng khí tức màu đỏ máu từ thanh trường kiếm phóng ra khiến mặt đất nứt toác và chém về phía Lâm Chính.
Đám khí độc không thể nào chặn được luồng kiếm khí đỏ máu đó. Lâm Chính tái mặt, lập tức né qua một bên.
Thế nhưng anh vừa né được thì vụt…Lại thêm một đường kiếm khí khác ập tới. Hơn nữa kiếm khí này còn mạnh hơn, dài hơn, khủng khiếp hơn.
Lâm Chính đành phải né tiếp. Đường kiếm sượt qua người, chém phải sườn núi phía sau. Cả quả núi chấn động, đất đá bắn tung, vô cùng đáng sợ.
“Được!”
“Huyết Kiếm Sử cố lên!”, đám đông kích động hò hét.
Huyết Kiếm Sử định tấn công tiếp Nhưng Lâm Chính đã mất kiên nhẫn. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đột nhiên nhảy lên, lao ra như một mũi tên, đâm thẳng về phía Huyết Kiếm Sử.
Không trừ khử rắc rối này thì Lâm Chính không thể nào tiếp cận được đám người Trang Bộ Phàm.
Thế nhưng đúng lúc này...
Bụp! Thanh kiếm trong tay Huyết Kiếm Sử đột nhiên nổ tung. Hàng trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
“Không hay rồi! Trúng kế rồi!”
Chương 1667: Bị lừa
Gần trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ như máu đâm tới.
Với khoảng cách gần như vậy, thế công dày đặc như vậy, dù là bất cứ ai cũng khó mà tránh được.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng!
Những thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đâm chém lên người Lâm Chính.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không thể chống lại nhiều mũi kiếm đáng sợ như vậy được.
Chúng không thể chém rách da thịt Lâm Chính, nhưng lại giống như động cơ vĩnh cửu, xoay tròn quanh người Lâm Chính, không ngừng xé da thịt anh.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, nhưng dưới thế tấn công như vũ bão này, thể lực cũng anh cũng nhanh chóng xuống dốc.
Cứ với tốc độ này, e là không đến mấy phút, Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực, không thể duy trì tiên thiên cương khu, sau đó sẽ bị những thang kiếm đỏ máu này băm vằm.
Anh tin chắc điều khiển những thanh kiếm nhỏ này cũng là việc cực kỳ tốn sức, có lẽ lúc này, Huyết Kiếm Sử cũng đang tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực. Chắc là hắn không cầm cự nổi một hai phút nữa, sẽ mất sức ngất xỉu.
Nhưng lúc này, nếu hắn dùng thể lực của mình để đổi lấy thể lực của Lâm Chính, thì cũng là hắn thắng.
Thấy Lâm Chính bị những thanh kiếm nhỏ dày đặc như châu chấu bao vây tấn công, có chút lúng túng, người của sơn trang Huyết Kiếm ở xung quanh đều trở nên kích động.
"Hay quá!".
"Không hổ là Huyết Kiếm Sử! Lợi hại thật!".
"Ha ha ha, thần y Lâm, lần này thì anh đã biết thực lực của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi rồi chứ?".
Bọn họ cười lớn, ai nấy tỏ vẻ dương dương đắc ý.
"Cả sơn trang Huyết Kiếm chỉ có Huyết Kiếm Sử là dùng Vạn Kiếm Triền Thân Quyết này lợi hại nhất, một khi bị Phệ Mệnh Huyết Kiếm của cậu ta quấn lấy, cho dù là thần tiên cũng không thoát được, cậu có tiên thiên cương khu thì sao chứ? Tôi không phá được thân xác của cậu, chẳng lẽ không thể vắt kiệt sức lực của cậu sao?", Trang Bộ Phàm nheo mắt cười nói, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Phụt!
Đúng lúc này, trên người Lâm Chính lại phun ra rất nhiều khí độc, lan ra xung quanh như thủy triều.
"Bảo vệ Huyết Kiếm Sử!", Trang Bình Sinh hét lớn.
"Rõ!".
Rất nhiều cao thủ của sơn trang Huyết Kiếm xông tới, lập thành kiếm trận, cùng tế khí lực, ngăn chặn khí độc đang lan tới.
Bọn họ chống đỡ rất vất vả, một số người bị khí độc nuốt chửng, chết ngay tại chỗ, nhưng bọn họ cũng thành công ngăn chặn được khí ý đáng sợ này, bảo vệ Huyết Kiếm Sử bình an vô sự.
Chỉ cần Huyết Kiếm Sử không bị ảnh hưởng, thì chắc chắn Lâm Chính sẽ thất bại thảm hại.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Bị những thanh kiếm nhỏ này quấn chân, anh rất khó di chuyển, lại càng khó phản kích.
Dù sao trước đó anh đã bị các cường giả của sơn trang Huyết Kiếm tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ không những phải ứng phó với mấy nghìn kẻ địch, mà còn phải chống lại thế tấn công bá đạo của Huyết Kiếm Sử, thực sự khó khăn trăm bề.
Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì người của sơn trang Huyết Kiếm cũng sẽ giết được Lâm Chính.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, bỗng nhấc chân tiến về phía trước.
"Hử?".
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Hành động này của anh khiến khí tức trở nên hỗn loạn, mấy đạo huyết kiếm lập tức rạch lên người anh, máu tươi rỉ ra.
Nhưng...
Anh cứ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tiến về phía trước.
"Cậu ta muốn làm gì vậy?", Trang Thái Thanh lẩm bẩm.
"Lẽ nào... cậu ta muốn cưỡng chế phá chiêu?", Trang Bình Sinh kêu lên thất thanh.
"Làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!", Trang Bộ Phàm lớn tiếng quát: "Giết cho tôi! Tất cả xông lên giết! Không được dừng lại!".
"Vâng!".
Người nhà họ Trang tấn công càng mãnh liệt hơn.
Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng bước mà tiếp tục tiến về phía trước.
Khí tức duy trì tiên thiên cương khu ngày càng yếu đi, Lạc Linh Huyết ở cổ tay cũng có dấu hiệu quá sức. Người anh càng ngày càng có nhiều vết thương, máu tươi gần như nhuộm đỏ nửa thân trên của Lâm Chính.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn không dừng bước.
"Hả?".
Người nhà họ Trang kinh hãi nhìn Lâm Chính đang đi tới.
"Lẽ nào... người này không biết đau sao?", Huyết Kiêu lẩm bẩm, giờ phút này, cho dù là tà ma ngoại đạo như ông ta, cũng phải kinh hãi trước hành động của Lâm Chính.
Nếu nói đến tàn độc thì ông ta cũng phải bái phục Lâm Chính.
"Ngăn anh ta lại!".
Huyết Kiếm Sử cũng cảm thấy áp lực trước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang từng bước lại gần, vội vàng kêu lên.
Người nhà họ Trang vội vàng ùa tới.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đã bất chấp tất cả, anh tung một quyền đánh nát đầu một người nhà họ Trang trước mặt, cướp kiếm trong tay anh ta rồi chém loạn xạ về phía trước.
Vù vù vù...
Anh không có kiếm pháp gì, nhưng vung kiếm vừa nhanh vừa mạnh, lực đạo vô cùng kinh khủng, bọn họ không thể tránh kịp. Cho dù giơ kiếm lên đỡ thì cũng chỉ có kết cục kiếm nát người tan.
Lâm Chính nhanh chóng xông đến trước mặt Huyết Kiếm Sử.
"Huyết Kiếm Sử! Mau rút lui!", Trang Bình Sinh cuống quýt kêu lên.
Huyết Kiếm Sử thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng định rút.
Đúng lúc này.
Phụt!
Lâm Chính bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo, suýt nữa thì ngã chúi xuống đất.
Huyết Kiếm Sử đang định rút lui liền nín thở, lập tức xoay người tiếp tục vung huyết kiếm chém về phía Lâm Chính.
"Huyết Kiếm Sử, đừng! Lừa đấy!".
Trang Bộ Phàm dường như nhìn ra điều gì đó, gào lên.
Nhưng...
Không còn kịp nữa.
Huyết Kiếm Sử vừa ra tay, Lâm Chính bỗng đứng thẳng người lên, cơ thể run rẩy cũng ổn định lại, thanh kiếm sắc trong tay nhanh chóng đâm về phía tim hắn.
Phập!
Lồng ngực Huyết Kiếm Sử bị xuyên qua.
Xuyên thủng từ đằng trước ra sau lưng.
"Cái gì?".
Ai nấy kinh hãi.
Huyết Kiếm Sử mở to hai mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Lúc này hắn mới hiểu ra.
Lâm Chính chỉ giả vờ bị thương nặng, mục đích là dụ hắn tiếp tục tấn công, không cho hắn chạy trốn, sau đó bất ngờ ra tay lấy mạng hắn...
Chỉ tiếc là tất cả đã muộn.
Huyết Kiếm Sử há miệng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Lâm Chính đột ngột rút kiếm ra, cơ thể Huyết Kiếm Sử xoay một vòng rồi nặng nề ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
"Hả?".
Người nhà họ Trang ở xung quanh sợ đến mức lùi lại, ai nấy đều bàng hoàng sợ hãi.
Không ai dám ra tay với Lâm Chính nữa.
Người này... đáng sợ quá!
Chẳng khác nào quái vật.
"Trang chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?".
Một người nhà họ Trang run rẩy kêu lên, sợ đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Các cậu sợ gì hả?".
Trang Bộ Phàm lạnh lùng quát: "Tuy cậu ta giết Huyết Kiếm Sử, nhưng các cậu hãy nhìn cậu ta đi. Bây giờ thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đầy thương tích. Cậu ta đã như nỏ mạnh hết đà, các cậu còn sợ quái gì chứ?".
Câu này đã kéo người nhà họ Trang ra khỏi cơn hoảng loạn.
Bọn họ nhìn Lâm Chính, sự sợ hãi bàng hoàng dần biến mất.
Bởi vì lúc này, toàn thân Lâm Chính không có chỗ nào lành lặn, sắp bị máu nhuộm thành huyết nhân.
Trong mắt bọn họ, anh có thể sống sót đã là kỳ tích.
Người như vậy cần gì phải sợ chứ?
"Trang chủ nói đúng, bây giờ anh ta chỉ đang hư trương thanh thế, chúng ta không cần phải sợ".
"Chúng ta xông tới lượt nữa, chắc chắn anh ta không gắng gượng được nữa đâu".
"Mọi người cùng xông lên!".
"Băm vằm anh ta, trả thù cho những tộc nhân đã chết!".
"Trả thù!".
Người nhà họ Trang hô lên, sĩ khí cũng dần tăng cao.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bước tới, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
"Các cậu hãy lui xuống đi, bây giờ bổn trang chủ sẽ đích thân lấy đầu người này!".
Chương 1668: Tôi là người mạnh nhất hiện giờ
Cuối cùng Trang Bộ Phàm cũng ra tay!
Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta!
Ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ.
“Ồ? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết rụt đầu ở phía sau, để tộc nhân của ông chịu chết chứ! Bây giờ thấy tộc nhân của ông khiến tôi gần sức cùng lực kiệt nên ông mới dám ra mặt chứ gì?”, Lâm Chính mỉm cười, nói toạc ra mưu kế của Trang Bộ Phàm.
Trang Bộ Phàm hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói: “Nói hươu nói vượn, tôi chỉ coi thường cậu thôi. Nếu biết cậu có thực lực như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không để tộc nhân của tôi phải chịu chết. Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ phải rút gân lột da cậu mới có thể giải được mối hận trong lòng!”.
Dứt lời, ông ta liền cầm kiếm lên, tay trái vuốt lên thân kiếm một cái.
Xoẹt!
Ngón tay bị cứa rách, máu tươi nhuộm đỏ thanh trường kiếm.
Thanh kiếm bỗng chốc trở nên yêu dị đáng sợ.
Trang Bộ Phàm cầm kiếm, chậm rãi đi về phía Lâm Chính.
Sát khí nồng đậm.
Nhưng Lâm Chính nhếch môi, vẻ mặt vô cùng bình thản.
“Trang Bộ Phàm, có lẽ ông đã tính nhầm rồi”.
“Là sao?”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh hỏi.
“Ông nghĩ bây giờ tôi đã bị tộc nhân của ông làm cho gần kiệt sức, nên mới dám ra tay, nhưng thực ra, mấy vết thương trên người tôi chẳng là gì cả”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Lẽ nào ông đã quên rồi sao? Tôi… là một y võ! Tôi cũng là thần y mạnh nhất hiện giờ!”.
Dứt lời, Lâm Chính liền thả thanh kiếm trong tay xuống, giơ bàn tay dính đầy máu lên, chậm rãi để lại gần lồng ngực mình.
“Cái gì?”.
Hơi thở Trang Bộ Phàm như nghẹn lại, đôi mắt gấp gáp nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này ông ta mới phát hiện giữa năm ngón tay Lâm Chính đều là châm bạc, cùng với động tác của anh, tất cả số châm bạc này đều đâm vào người anh.
Sau đó.
Ầm!
Cơ thể Lâm Chính lại phóng ra một luồng khí tức.
Nhưng khí tức lần này không còn là độc khí, mà là… huyết khí.
“Hỏng rồi!”.
“Anh hai, cẩn thận!”.
“Trang chủ!”.
Người nhà họ Trang cuống cuồng kêu lên, Trang Bình Sinh, Trang Thái Thanh xông tới, định kéo Trang Bộ Phàm lại.
Nhưng sao Trang Bộ Phàm chịu chứ?
“Hư trương thanh thế! Chắc chắn là cậu ta đang hư trương thanh thế!”.
Trang Bộ Phàm khẽ gầm lên, không lùi mà còn tiến, cầm kiếm xông tới, chém về phía đầu Lâm Chính.
"Chết đi! Tàn Dương Huyết Kiếm Trảm!".
Keng!
Thanh kiếm sắc dính đầy máu tươi kia bắn ra kiếm quang vô tận, Trang Bộ Phàm dồn hết toàn bộ sức lực vào nó.
Đến mức thanh kiếm phóng ra kiếm uy tuyệt thế vô song trước nay chưa từng thấy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Kiếm chưa đến, nhưng kiếm uy đã làm chấn động mặt đất chỗ Lâm Chính đang đứng.
Mặt đất bị kiếm uy làm cho sụp xuống, nứt toác...
Ngay cả mọi người xung quang cũng bị kiếm uy làm cho chấn động bay đi, cho dù là Trang Bình Sinh, Trang Thái Thanh cũng không thể chống lại được.
Đây là sức mạnh đến từ Trang Bộ Phàm.
Đòn tấn công mạnh nhất đến từ người mạnh nhất sơn trang Huyết Kiếm, sao người bình thường có thể sánh bằng chứ?
Trang Bộ Phàm không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì chắc chắn sẽ dốc hết sức, một kích trí mạng!
Ông ta tin chắc đòn tấn công này sẽ giết được Lâm Chính.
Cho dù anh có tiên thiên cương khu.
Cho dù anh có thương ám huyền thể.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nín thở.
Huyết Kiêu cũng không khỏi bước mấy bước tới, mở to mắt nhìn nhát kiếm này.
Vô số người ở trong tối cũng phải kinh ngạc.
Tim bọn họ vọt lên tận cổ họng, hơi thở dường như ngừng lại.
Cuối cùng.
Thanh kiếm sắc sắp chém vào đầu Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc...
Vèo!
Một bàn tay giơ về phía huyết kiếm đang chém tới kia.
Sau đó... huyết kiếm khựng lại.
Cả sơn trang Huyết Kiếm cũng khựng lại theo...
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể bất động, ánh mắt đờ ra.
Thời gian dường như ngừng lại.
Giờ phút này, đầu óc bọn họ cũng trở nên trống rỗng.
Nhát kiếm bá đạo của Trang Bộ Phàm đã bị thần y Lâm tay không đỡ được...
Trang Bộ Phàm cũng ngây ra.
Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp, không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt này, đầu óc ong lên, ngây ra như phỗng.
Chút ý chí cuối cùng ép ông ta cố gắng rút kiếm lại.
Nhưng bất kể ông ta dùng sức đến đâu, thì kiếm của ông ta cũng như dính chặt vào lòng bàn tay Lâm Chính, không thể rút lại được.
"Trang Bộ Phàm, bây giờ thì ông tin rồi chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Khốn kiếp!".
Trang Bộ Phàm khẽ gầm lên, đánh một chưởng vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng chưởng còn chưa đến, Lâm Chính bất ngờ phát lực, bẻ gãy thanh kiếm kia, sau đó lật tay đâm vào ngực Trang Bộ Phàm.
Phập!
Toàn thân Trang Bộ Phàm run rẩy, buông rơi chuôi kiếm, lùi lại liên tục, ông ta cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thấy mẩu kiếm gãy kia đã đâm vào tim...
"Trang chủ!".
Tiếng gào thét vang khắp ngọn núi.
Chương 1669: Cường giả lánh đời
"Trang chủ!".
"Anh hai!".
Tất cả người nhà họ Trang xông tới như điên.
Không ai ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này.
Rõ ràng thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, vậy mà vẫn còn thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Trang Bộ Phàm cũng không phải là đối thủ của anh.
Bọn họ định xông tới cướp lại thi thể của Trang Bộ Phàm.
Nhưng Lâm Chính có thể để bọn họ được như ý muốn sao?
Chỉ thấy Lâm Chính quệt máu trên người, sau đó vung về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Máu tươi được anh ngưng tụ thành châm máu, đâm về phía những người này.
Trong chớp mắt, tất cả bọn họ đều bị châm máu định thân.
Lâm Chính cầm trường kiếm lên, xông tới nhanh như chớp.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Trường kiếm nhanh như cắt, chặt bay đầu bọn họ.
Những người khác đang định xông tới đều khựng lại, sợ hãi đến mức ngây người.
"Tại sao? Tại sao? Rõ ràng cậu đã thương tích đầy mình! Tại sao cậu vẫn còn thể lực và khí lực như vậy? Lẽ nào cậu vẫn chưa đến mức kiệt sức sao?", Trang Bình Sinh cắn răng, nói với vẻ khó tin.
"Tôi đã nói rồi, tôi là y võ mạnh nhất trên đời, mấy vết thương này là cái thá gì chứ?".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó đột ngột rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người mình.
Sau đó, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hồn khiếp sợ liền xuất hiện.
Sau mấy châm này, các vết thương trên người Lâm Chính đều ngừng chảy máu, đồng thời nhanh chóng kết vảy, sau đó dần lên da non... hồi phục...
Chẳng mấy chốc, các vết thương trên người Lâm Chính đã biến mất.
Lần này thì không ai dám lớn lối với Lâm Chính nữa.
"Đây chính là y võ sao?", Huyết Kiêu ở trong tối cũng trố mắt ra.
Thủ đoạn quỷ dị đáng sợ như vậy còn là của con người sao?
"Có thể tiêu diệt được cả thôn Dược Vương thì thần y Lâm này cũng không phải dạng vừa".
"May là chúng ta không chọc vào người này".
"Lần này sơn trang Huyết Kiếm gặp nạn rồi".
Người của các thế tộc khác ở trong tối cũng thầm kêu may mắn, không ngừng bàn tán.
Trang Bộ Phàm bị đâm trúng tim, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Những người còn lại ai dám chống đối Lâm Chính nữa chứ?
Bọn họ run lẩy bẩy, không dám bước tới, thậm chí có người còn có ý định bỏ chạy.
Lâm Chính cầm kiếm, đanh mắt nhìn những người này, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Hiển nhiên anh muốn diệt cỏ tận gốc.
Nếu hôm nay không giết sạch sơn trang Huyết Kiếm, thì chắc chắn sau này bọn họ sẽ trả thù.
"Bố!".
Đúng lúc này, một tiếng gào vang lên, sau đó một cô gái mặc váy cưới màu đỏ tươi lao ra khỏi đám người, phủ phục bên cạnh thi thể của Trang Bộ Phàm, khóc lóc thảm thiết.
Người đó là Trang Hồng Nhạn!
"Bố, bố đừng chết mà! Bố, bố sẽ không sao đâu! Chú ba, bác cả, mọi người mau cứu bố cháu với! Mau lên!", Trang Hồng Nhạn đau khổ hét lên, muốn ôm Trang Bộ Phàm xuống.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đi tới sau lưng cô ta.
Cô ta ngoảnh phắt lại, ánh mắt đầy thù hận và căm giận.
"Tôi phải giết anh!", cô ta gầm lên.
"Mong là cô có thực lực, cũng có cơ hội này".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi chậm rãi giơ kiếm lên.
Sắc mặt Trang Hồng Nhạn trắng bệch.
"Đừng!".
"Thần y Lâm, xin hãy nương tay!".
"Dừng tay!".
Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng gầm lên, rồi đồng thời xông tới.
Nhưng bọn họ còn chưa lại gần, Lâm Chính đã giơ kiếm lên cách không vung một nhát.
Vù!
Một luồng khí tức đỏ máu phóng ra, ép hai người phải lùi lại.
Hai người không thể cứu được Trang Hồng Nhạn.
Những người khác của nhà họ Trang lại càng không thể lại gần.
Lúc này, Trang Hồng Nhạn như một miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Lâm Chính băm chém.
"Khốn kiếp!".
Giờ phút này, Trang Hồng Nhạn đã quên hết sợ hãi, hét lên một tiếng rồi nhào tới, nhưng trước mặt Lâm Chính thì nắm đấm của cô ta là gì chứ? Lập tức bị Lâm Chính tóm được.
Trang Hồng Nhạn không chịu bỏ cuộc, há miệng cắn cánh tay Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không hất ra, mà chậm rãi giơ thanh kiếm sắc lên, chuẩn bị đâm vào lưng Trang Hồng Nhạn.
Giờ phút này, trong lòng anh không có bất cứ niềm thương xót nào.
Bởi vì mỗi người ở đây đều muốn dồn anh vào chỗ chết, nếu kẻ thù đã bất nhân với anh, thì tại sao anh phải có nghĩa với kẻ thù chứ?
Trang Hồng Nhạn đang ra sức cắn cánh tay Lâm Chính, hiển nhiên không để ý đến thanh kiếm đang giơ lên cao kia, còn tưởng mình cắn Lâm Chính có tác dụng.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên từ xa.
"Thần y Lâm, xin cậu hãy tha cho Hồng Nhạn, tha cho nhà họ Trang chúng tôi!".
Dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ và ngột ngạt bỗng bao trùm cả núi Huyết Kiếm.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Nhưng mới nhìn một cái, anh bỗng phát giác ra gì đó, vội vàng cúi đầu.
Phát hiện Trang Hồng Nhạn đang cắn chặt không buông cánh tay mình đã biến mất.
Lúc cô ta xuất hiện trở lại thì đã đứng cách anh gần trăm mét phía trước.
Bên cạnh cô ta là một bóng dáng lưng còng.
Đó là một ông lão.
"Ông Mã?".
Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kêu lên thất thanh.
"Bác Mã!".
"Là bác Mã!".
"Chẳng phải ông ta quét dọn ở cổng sơn trang Huyết Kiếm chúng ta sao?".
"Sao ông ta lại đến đây?".
Rất nhiều người nhà họ Trang đều ngạc nhiên.
Ngay cả Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, vẻ mặt ai nấy trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thần y Lâm, cậu hãy tha cho sơn trang Huyết Kiếm, tha cho nhà họ Trang đi! Nếu có chỗ nào không phải, tôi xin thay mặt cho đám con cháu này xin lỗi cậu! Cậu hãy lấy Kim Ô Đan đi, chỉ mong cậu cho bọn họ một con đường sống!".
Ông lão tên là bác Mã này khàn giọng nói, sau đó cúi gập người với Lâm Chính...
Chương 1670: Xin hãy cứu bố tôi
Những lời nói của ông lão khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Ông ta là ai?
Dựa vào đâu mà nói những lời như vậy?
Lẽ nào Trang Bộ Phàm chết rồi thì ông ta có thể đại diện cho cả sơn trang Huyết Kiếm sao?
"Lão già khốn kiếp, ông là cái thá gì chứ? Dám nói hươu nói vượn ở đây? Chán sống à? Cút sang một bên!", một người nhà họ Trang hoàn hồn lại, tức giận quát.
"Câm miệng!".
"Hỗn xược!".
Trang Thái Thanh và Trang Bình Sinh đồng thanh quát.
Người kia giật nảy mình, kinh ngạc nhìn hai người họ.
"Ông ba, đây... đây là ai vậy?", người ở bên cạnh cảm thấy không đúng, dè dặt hỏi.
Chỉ thấy Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng bước tới, ôm quyền nói đầy cung kính: "Vãn bối Thái Thanh (Bình Sinh) xin chào Mã quản gia!".
Mọi người nghe thấy thế lại càng kinh ngạc hơn.
Mấy người có tuổi nhà họ Trang dường như nghĩ ra gì đó, tất cả đều biến sắc.
"Mã quản gia?".
"Lẽ nào... là... là quản gia của trang chủ nhiệm kì trước?".
"Ông ấy chưa chết sao?".
Những tiếng kinh ngạc vang lên.
"Mã quản gia chưa qua đời, mà vẫn cúc cung tận tụy với nhà họ Trang ta. Chỉ là ông ấy không muốn để lộ thân phận của mình, nên làm việc quét dọn ở cổng, đồng thời thay đổi diện mạo".
Ông ta quét cổng mấy chục năm, đến nỗi Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh phải mất một lúc mới biết người này là ai.
Câu nói của Trang Bình Sinh đánh thức tất cả mọi người.
"Không ngờ thân phận thực sự của bác Mã này lại ghê gớm như vậy".
"Quản gia của gia chủ nhiệm kì trước thì bây giờ phải bao nhiêu tuổi chứ?".
"E là thực lực của Mã quản gia đã đến cảnh giới cao nhất rồi".
Người nhà họ Trang trở nên kích động, nhao nhao kêu lên: "Xin Mã quản gia hãy ra tay trả thù cho tộc nhân của chúng ta".
"Xin Mã quản gia hãy ra tay".
Những âm thanh kích động vang lên không ngớt.
Nhưng... ông lão lại lắc đầu.
"Có lẽ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mới phải, tôi sẽ không đối đầu với thần y Lâm, cũng mong các cậu đừng làm chuyện ngu ngốc. Các cậu không phải là đối thủ của thần y Lâm này, đừng chôn cả nhà họ Trang cùng", Mã quản gia nói rất nghiêm túc.
"Nhưng..."
"Nếu các cậu còn coi tôi là người nhà họ Trang, thì hãy nghe tôi. Nếu các cậu cố chấp không nghe theo thì tôi chỉ đành lựa chọn đứng về phía thần y Lâm, để bảo vệ huyết mạch của nhà họ Trang", Mã quản gia mặt không cảm xúc nói, vừa dứt lời đã đi đến bên cạnh Lâm Chính, thái độ rất kiên quyết.
Người nhà họ Trang thấy thế thì há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ còn tưởng đã nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh sáng giữa đêm đen.
Nhưng không ngờ tia sáng này... lại chiếu từ phía Lâm Chính tới.
Sao có thể không khiến bọn họ tuyệt vọng chứ?
"Ông Mã, người này giết bố con, giết gia chủ của nhà họ Trang, bây giờ ông lại bảo bọn con đừng đối đầu với anh ta, vậy ai sẽ rửa được nỗi nhục cho nhà họ Trang ta đây?".
Trang Hồng Nhạn không thể chịu được điều này, cắn răng xông tới, quỳ xuống trước mặt ông lão, vừa khóc vừa nói.
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự căm thù và oán hận, chỉ muốn băm vằm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
"Nhóc con, chuyện này không thể trách thần y Lâm được. Các con phá quy tắc kén rể, mà thần y Lâm vẫn giành được chiến thắng. Theo quy định trước đó thì các con phải đưa Kim Ô Đan cho cậu ta. Nhưng các con không chịu, còn muốn làm hại cậu ta. Bây giờ Trang Bộ Phàm bị giết chẳng phải là tự chuốc sao?", Mã quản gia bình tĩnh đáp.
"Nhưng mọi việc bố con làm đều là vì sơn trang mà", Trang Hồng Nhạn tức giận nói.
"Cậu ta làm vậy là hại sơn trang thì có! Lẽ nào con nghĩ rằng thần y Lâm không có năng lực tàn sát cả sơn trang sao?", Mã quản gia trầm giọng nói.
"Con không tin một mình anh ta có thể tắm máu cả sơn trang".
Mã quản gia nhíu mày, ghé lại gần rồi nhỏ giọng nói: "Cho dù một mình cậu ta không thể, nhưng hiện giờ sơn trang chỉ có một kẻ thù thôi sao?".
Ông ta dứt lời, Trang Hồng Nhạn khẽ run rẩy, lập tức hiểu ra.
Cô ta nhìn những chỗ khuất xung quanh, có thể liếc thấy một vài bóng dáng, thậm chí người của Huyết Ma Tông cũng không ẩn náu, mà quang minh chính đại đứng ở giữa đường nhìn về phía này.
Cô ta lập tức hiểu ý của ông lão.
Hiện giờ sơn trang Huyết Kiếm không thể chịu sự tổn thất nào nữa.
Nếu thực sự đánh nhau với thần y Lâm, cho dù thắng được thì cũng tổn thất nặng nề.
Nếu người của những tông môn thế gia xung quanh nhúng tay vào, ra tay với sơn trang Huyết Kiếm, thì bọn họ chống lại kiểu gì đây?
Đối với những tông tộc tổ chức này, lợi ích mới là điều quan trọng nhất.
Trang Hồng Nhạn đau khổ cùng cực, nước mắt giàn giụa, nhưng cô ta chẳng còn cách nào khác. Chuyện đã đến nước này, cô ta không còn bất cứ lựa chọn nào.
"Bố!".
Trang Hồng Nhạn không kiềm chế được nữa, phủ phục xuống đất, khóc lóc thương tâm.
Đây có lẽ là chuyện đau lòng nhất trên đời, người giết cha ở ngay trước mắt mà cô ta lại chẳng làm gì được.
Không ít người nhà họ Trang hậm hực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
"Con cũng đừng buồn quá, thực ra mọi chuyện không tệ đến mức đó đâu", Mã quản gia bước tới, đỡ Trang Hồng Nhạn lên nói.
Trang Hồng Nhạn đẩy ông ta ra, ánh mắt hằm hằm nhìn ông ta.
Hiển nhiên cô ta đã thỏa hiệp, nhưng vẫn ghi hận Mã quản gia.
Mã quản gia không tức giận, chỉ nói: "Nhóc con, thực ra bố con vẫn cứu được".
Câu nói này khiến Trang Hồng Nhạn như bị dội nước đá, run lên cầm cập.
"Ông Mã, ông... ông nói gì? Bố con... vẫn cứu được sao?".
"Đúng vậy, cậu ta vẫn cứu được, chỉ xem con có muốn cứu hay không thôi", Mã quản gia gật đầu đáp.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế, không nghĩ nhiều đã quỳ phịch xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Xin ông Mã hãy ra tay cứu bố con! Nếu ông có thể cứu được bố con, Hồng Nhạn xin làm trâu làm ngựa cho ông!".
"Mau đứng lên đi", Mã quản gia vội đỡ Trang Hồng Nhạn lên, nói: "Ông không cứu được bố con, con đừng dập đầu với ông".
"Gì cơ?", Trang Hồng Nhạn há miệng, kinh ngạc nói: "Nhưng vừa nãy ông nói có thể cứu được bố con mà".
"Ông không cứu được, nhưng người khác cứu được".
"Ai ạ?".
"Đồ ngốc, cháu không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Chẳng phải trước mặt con có một thần y đương thời sao? Đứng trước thần y này, cho dù là người chết, thì cậu ta cũng có thể cứu sống", Mã quản gia cười nói.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế thì run lên, lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
Đúng vậy, thần y đương thời chẳng phải chính là người này sao?
Với y thuật của người này, nói không chừng có thể tạo ra kỳ tích.
Tuy đây là lần đầu tiên Trang Hồng Nhạn gặp Lâm Chính, nhưng cô ta cũng nghe được không ít lời đồn về anh.
Hình như người này quả thực có khả năng cải tử hoàn sinh.
Trang Hồng Nhạn cắn răng, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, cầu xin anh hãy cứu bố tôi, nếu anh đồng ý cứu sống bố tôi, tôi... bằng lòng theo anh hầu hạ suốt đời".