-
Chương 1606-1610
Chương 1606: Một chiêu hạ gục
Nhìn những vết thương trên người Lâm Chính, Hoa Huyền cảm thấy không nỡ. Cộng thêm việc vừa nãy Lâm Chính nhắc tới Hồng Du thì cô ta lại càng mất đi ý chí chiến đấu. Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân đang ở ngay trước mặt. Cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Mong cô giơ cao đánh khẽ”, Lâm Chính nói, sau đó bày ra một tư thế, cố làm ra vẻ rất đau đớn, khiến những người khác tưởng rằng anh bị thương thật. Hoa Huyền vốn định tấn công nhưng thấy bộ dạng của anh bèn khựng lại, khẽ chau mày.
“Hoa Huyền cô làm gì vậy? Tại sao còn chưa ra tay? Lẽ nào cô muốn tôi giúp?”, Thánh Nữ trầm giọng.
Hoa Huyền nghe thấy vậy thì bặm môi, miễn cưỡng tấn công. Đấu nhau với Hoa Huyền, Lâm Chính không thể dùng châm được vì sẽ lộ thân phận ngay. Thậm chí không được dùng cả những chiêu thức tối qua nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành phái sử dụng công pháp của Đông Hoàng Giáo. Thế nhưng công pháp của Đông Hoàng Giáo rất tốn sức. Sức mạnh thể xác của anh đều dựa vào Lạc Linh Huyết và châm bạc. Không có hai thứ này hỗ trợ thì công pháp của anh cũng chẳng ra sao. Những cũ đấm và chưởng đánh sẽ đều thiếu đi uy lực.
Hoa Huyền không sử dụng hết sức mà đã khiến Lâm Chính cảm nhận được sức công phá rồi. Cô ta tung một chưởng về phía ngực của Lâm Chính.
Bụp! Lâm Chính vội vàng lùi về phía sau, cơ thể chao đảo.
“Anh không phải là đối thủ của tôi”.
Hoa Huyền nín thở, nói giọng khàn khàn: “Giờ anh quỳ xuống nhận tội với Thánh Nữ đi thì may ra còn sống”.
“Cô Hoa Huyền, những lời nói đó mà cô cũng tin sao?”, Lâm Chính bước tới.
“Nhưng với thực lực và những vết thương trên người anh thì anh không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Trừ khi anh chủ động nhận thua chứ anh không thắng nổi đâu”, Hoa Huyền lắc đầu.
“Chưa chắc”, Lâm Chính đanh mặt, bắt đầu tấn công Hoa Huyền.
Thế nhưng chiêu thức của anh có vẻ chẳng có tác dụng gì trước mặt cô ta. Đến ngay cả những người xung quanh đều cho rằng Kỳ Lân chẳng ra làm sao.
“Với thực lực này...mà có thể thoát được khỏi quái nhân sao?”
“Không thể nào!”
“Không biết chừng do bị thương nên mới không phát huy được hết thực lực đấy”.
“Hừ, với chút thủ đoạn đó thì dù không bị thương cũng chẳng mạnh nổi”.
“Anh ta thua chắc rồi”.
Đám đông xì xầm.
Rầm! Hoa Huyền đạp vào bụng của Lâm Chính. Lâm Chính lập tức lăn ra đất, đập mạnh vào cửa rồi mới chịu dừng lại. Đầu của anh đập vào phiến đá, máu xối ra.
“Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt ở bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng.
“Tôi không sao”, Lâm Chính nói giọng yếu ớt, chật vật đứng dậy.
“Kỳ Lân đừng đánh nữa, tôi sẽ xin giúp anh, xin tha mạng cho anh”, Triệu Nguyệt khóc dở mếu dở.
“Không cần. Tôi nói rồi, tôi có thể ứng phó được”, Lâm Chính nói xong bèn đi tiếp về phía Hoa Huyền.
“Anh nhất định phải để tôi đánh chết anh thì mới chịu à?”, Hoa Huyền thản nhiên nói, để lộ vẻ tức giận.
“Cô Hoa Huyền, chưa chắc”, Lâm Chính thở hắt ra.
“Anh...”, Hoa Huyền khàn giọng.
“Hoa Huyền, cô vẫn còn nương tay sao? Mau lấy đầu anh ta cho tôi! Kết thúc cuộc chiến này đi. Nghe rõ chưa?”, Thánh Nữ hét lớn.
Hoa Huyền bất lực, đành phải dồn sức tấn công thẳng vào yết hầu của Lâm Chính. Cô ta định ra đòn cuối cùng để kết thúc trận đấu vô vị này.
Đúng lúc này...
Vụt! Cứ như thời cơ đã đến, Lâm Chính vụt biến mất như một hư ảnh và di chuyển xung quanh Hoa Huyền.
“Cái gì?”, Hoa Huyền bàng hoàng.
Cả điện đường nín thở. Lâm Chính lúc này bỗng sở hữu một tốc độ nhanh khủng khiếp.
Anh đã phản công. Hoa Huyền khựng người, tập trung quan sát. Cô ta tung chưởng định đẩy lùi anh nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Đến cả quỹ đạo di chuyển cũng vô cùng quỷ dị.
Cô ta tung chưởng liên tiếp nhưng đều đánh hụt.
“Liên Hoa Bát Quái Chưởng”, Hoa Huyền hét lớn, tung chưởng liên tục tạo thành hình bát quái khóa chặt Lâm Chính.
Bùm bùm bùm...Lâm Chính hết đường lui, lĩnh trọn ba chưởng đánh.
Phụt. Anh nôn ra máu. Lúc này...anh đã không còn đường lui nữa. Anh đưa tay ra, ngón tay chỉ thẳng vào ngực của Hoa Huyền.
Trong nháy mắt, chưởng ảnh bát quái biến mất. Hoa Huyền...bất động. Chỉ bằng một chiêu.
“Điểm huyệt sao?”
Đám đông kinh hãi kêu lên.
Chương 1607: Cứu chữa
Hoa Huyền đã bị điểm huyệt. Cô ta đứng bất động như tượng, tay vẫn đang trong tư thế tung chưởng.
Đám đông trố tròn mát, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Không ai ngờ, cuộc chiến đã kết thúc như vậy...
“Thánh Nữ đại nhân, cô Hoa Huyền đã bị tôi điểm huyệt, giờ cô ấy chẳng khác gì miếng thịt nằm trên khúc gỗ, tôi có thể giết chết bất cứ lúc nào. Cuộc chiến giữa tôi và cô ấy, có lẽ là tôi thắng rồi đúng không?”, Lâm Chính ôm ngực, nói bằng giọng yếu ớt.
Sắc mặt của Thánh Nữ trông vô cùng khó coi. Cô ta đứng dậy, nhìn Hoa Huyền và hừ giọng: “Anh thắng rồi”.
“Cảm ơn Thánh Nữ đại nhân”, Lâm Chính khẽ mỉm cười và hóa giải cho Hoa Huyền.
Hoa Huyền lập tức quỳ phụp xuống đất: “Hoa Huyền y thuật kém cỏi, khiến Thánh Nữ mất mặt, tội đáng chết”.
“Không phải lỗi của cô. Người này đê tiện, giảo hoạt, anh ta cố tình tỏ ra yếu đuối để cô sơ suất, đợi đến khi cô không có sự phòng bị thì tấn công cô. Đúng là quỷ quyệt. Cô sao có thể là đối thủ của anh ta được”, Thánh Nữ lạnh giọng.
Hoa Huyền khẽ bặm môi, không nói gì.
“Được rồi, giải tán đi”, Thánh Nữ lên tiếng.
“Vậy còn mấy người Hồng Du thì sao?”, Lâm Chính vội vàng nói.
“Hỗn xược, Thánh Nữ lẽ nào còn lừa gạt anh. Anh tự đưa người đi đi?, Thánh Nữ quát lớn rồi quay người bỏ đi.
Buổi phán quyết cứ thế kết thúc trong suôn sẻ. Sắc mặt của Hoa Huyền không được tự nhiên cho lắm. Cô ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Triệu Nguyệt thở phào. Cô ta vẫn muốn nói thêm vài lời với Lâm Chính nhưng cuối cùng đành phải rời đi.
Lâm Chính đưa Hồng Du, Ngưng Hương về.Mấy cô gái bị người của Hồng Nhan Cốc hành hạ tới mức rơi vào trạng thái hôn mê.
Lâm Chính đưa bọn họ quay về đình viện, nhờ Lâm Nhược Nam dọn giường để họ ở.
“Anh đang làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam thấy mấy cô gái máu me toàn thân thì cuống cả lên vội kéo Lâm Chính lại hỏi.
“Bọn họ có ích, phải chăm sóc cho tốt vào. Tôi sẽ châm cứu và đắp thuốc cho họ, để họ có thể hồi phục được trong thời gian ngắn nhất có thể", Lâm Chính quay qua nói.
“Bọn họ có ích gì được chứ? Anh nhìn xem, tất cả đều bị đánh gãy chân cả rồi, sợ rằng bị nát rồi cũng nên”, Lâm Nhược
“Chỉ cần tứ chi của họ vẫn còn sự gắn kết với cơ thể thì tôi có thể chữa được”, Lâm Chính không muốn nhiều lời với Lâm Nhược Nam, chỉ lẳng lặng tiến hành châm kim.
Sau một đêm, mấy cô gái đều đã tỉnh lại: “Chúng tôi bị làm sao vậy? Tại sao chúng tôi lại ở đây?"
“Chúng tôi còn sống sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, mấy người phụ nữ cảm thấy hoang mang.
“Mọi người ở chỗ chúng tôi không cần lo lắng. Kỳ Lân đưa mọi người từ khu hành hình về, hơn nữa còn trị thương nữa. Sư môn cũng không truy cứu trách nhiệm, mọi người yên tâm”, Lâm Nhược Nam bước tới, mỉm cười nói.
“Thật sao?”, Hồng Du, Ngưng Hương sững sờ.
“Kỳ Lân đã cứu chúng tôi?”, Ngưng Hương cảm kích, mặt đỏ ửng.
“Kỳ Lân đang ở đâu?”, Hồng Du bặm môi hỏi.
Lâm Nhược Nam đang định nói gì đó thì Lâm Chinh bê tới một bát thuốc.
“Hồng Du, cô tỉnh lại rồi à? Vừa hay, thuốc mới sắc xong, cô uống đi, nó có ích cho việc hồi phục chân của cô đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
Hồng Du rưng rưng, cô ta không nhận lấy thuốc mà lao vào lòng Lâm Chính khóc nức lên: “Tôi trung thành với Hồng Nhan Cốc như vậy mà sao Thánh Nữ lại đối xử với tôi như thế chứ? Tại sao?”
“Rõ ràng không phải lỗi của tôi, tại sao họ lại đánh gãy chân tôi? Ra tay với tôi độc ác như vậy?”
“Không phải họ từng nói chúng tôi là một gia đình sao? Sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ?”
“Tại sao?”, Hồng Du khóc lóc.
Ngưng Hương cũng rơi vào im lặng. Mọi người đều rưng rưng. Lần này Thánh Nữ trừng phạt quá nặng, khiến bọn họ bị tổn thương sâu sắc. Nếu Lâm Chính không ra mặt thì họ đã mất mạng từ lâu rồi. Đối với Hồng Nhan Cốc, tất cả họ đều cảm thấy oán hận.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì cũng chẳng làm gì được nữa. Mau uống thuốc đi”, Lâm Chính nói.
“Kỳ Lân, anh đã cứu chúng tôi thế nào vậy?”, Hồng Du hỏi.
Lâm Chính chỉ cười không nói gì. Lâm Nhược Nam bèn thuật lại. Nghe nói Kỳ Lân vì bọn họ mà bất chấp tính mạng, mấy cô gái cảm động lắm.
“Kỳ Lân, anh đối xử với bọn tôi tốt như vậy, chúng tôi phải báo đáp anh như thế nào đây?”, Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Báo đáp thì không cần, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sớm hồi phục đã là một sự báo đáp rồi”, Lâm Chính cười nói.
Mấy cô gái nhìn Lâm Chính, đồng loạt gật đầu và uống hết thuốc. Lâm Chính liếc mắt, thấy cũng đã đến lúc bèn lên tiếng: “Mặc dù lần này mọi người gặp nạn không chết nhưng tôi cảm thấy mọi người đừng nên ở Hồng Nhan Cốc nữa. Tôi có thể cứu được các cô lần này, lần sau chưa chắc đâu”.
Hồng Du và Ngương Hương nhìn nhau: “Kỳ Lân, anh có dự định gì?”
“Tôi chuẩn bị rời khỏi Hồng Nhan Cốc”.
“Chúng tôi đi cùng anh”, mấy cô gái đông loạt lên tiếng.
“Mọi người chắc chưa?”, Lâm Chính nhìn bọn họ, anh tỏ ra nghiêm túc.
“Đương nhiên. Mọi người đừng cười, cũng đừng cho rằng chúng tôi vì anh mới rời đi, bởi vì anh nói đúng, tông môn đã nghi ngờ chúng tôi rồi, dù lần này không chết nhưng Thánh Nữ cũng không còn tin tưởng chúng tôi nữa. Chúng tôi không rời đi thì sớm muộn cũng sẽ chết ở đây thôi”, Hồng Du nghiêm túc nói.
“Vậy sao? Vậy được, tôi có thể đưa mọi người đi cùng, nhưng trước khi đi, mọi người phải giúp tôi một việc”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Chương 1608: Tôi giúp anh
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, Hồng Du giật mình.
“Kỳ Lân, anh muốn chúng tôi giúp anh điều gì?”, Ngưng Hương thận trọng hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn các cô đưa tôi vào cấm địa một lần nữa”.
“Vào cấm địa lần nữa sao?”, tất cả đều thất thanh.
“Kỳ Lân!”
Chúng ta vừa từ cõi chết trở về, lẽ nào anh lại muốn chúng tôi dẫn anh trở lại đó nữa...Anh định làm gì vậy?”, Hồng Du hỏi bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính đi đi lại lại, nhìn Lâm Nhược Nam rồi nói thẳng: “Hồng Du, Ngưng Hương, mọi người vì tôi mà chịu cả trừng phạt, chúng tôi rất cảm động. Tới nước này rồi thì tôi cũng không còn gì để giấu mọi người nữa. Trên thực tế, tôi không phải tên là Kỳ Lân”.
Hồng Du run rẩy. Ngưng Hương đanh mặt, để lộ ra nụ cười khổ : “Tôi biết ngay mà”.
“Cô đoán ra được rồi sao?”
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì trước khi Thánh Nữ bị tấn công, chúng tôi cũng bị. Lúc bị bất động, tôi cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ. Anh không xuất trong tầm mắt của chúng tôi, hơn nữa với thực lực đặc biệt của anh, rõ ràng anh không phải là một vệ sĩ thông thường. Tôi cảm thấy Lâm sư muội không thê nào thuê được một vệ sĩ như anh”, Ngưng Hương nói.
“Đến cả cô cũng có thể đoán ra thì chắc chắn là Thánh Nữ cũng đoán ra, như vậy thì tôi lại càng phải rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì, anh rốt cuộc là ai?”, Hồng Du vội hỏi.
“Tôi à?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, lấy ra cây kim cắm vào cổ mình.
Lúc này, khuôn mặt anh lập tức biến đổi. Anh không còn mang vẻ tà ma trước đó nữa mà mang khuôn mặt của một thiên thần. Mấy cô gái hóa đá.
“Tôi là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, hai cô gái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không ngờ người đàn ông đi cùng Lâm Nhược Nam này ại chính là thần y Lâm – kẻ thù của Hồng Nhan Cốc.
“Chắc là chúng tôi bị lợi dụng rồi”, Hồng Du bừng tỉnh, cười khổ. Ngưng Hương cũng chìm vào im lặng.
“Xin lỗi, cũng vì bất đắc dĩ mà thôi! Giờ mọi người vẫn có thể lựa chọn. Nếu như mọi người muốn ở lại Hồng Nhan Cốc thì tôi sẽ cho mọi người cơ hội lập công, khiến bọn họ không còn nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và mọi người, đồng thời còn được trọng thưởng”.
“Cơ hội sao?”
“Tôi sẽ để mọi người đi tố cáo tôi, vạch trần thân phận của tôi, như vậy ai còn nghi ngờ mọi người được nữa?”
“Điều này...”
“Mọi người tự lựa chọn đi, ở lại Hồng Nhan Cốc hoặc là cùng tôi rời đi. Dù mọi người đưa ra lựa chọn thế nào thì tôi cũng đều tôn trọng cả”.
Nói xong, Lâm Chính ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần và chờ đợi câu trả lời của các cô gái. Lâm Nhược Nam bặm môi, vẻ mặt trở nên rối rắm.
“Thần...y Lâm, anh có thể nói cho chúng tôi biết tại sao anh muốn xông vào cấm địa không?”, lúc này Ngưng Hương bèn hỏi.
“Quái nhân”, Lâm Chính đáp lại.
“Anh muốn gặp lại quái nhân đó sao? Anh muốn chết đấy à?”, Hồng Du vội vàng nói.
Lâm Chính mỉm cười, anh không nói gì.
“Vậy mục đích tới Hồng Nhan Cốc của nah là gì?”
“Tìm thông tin liên quan tới Hồng Nhan Cốc! Hồng Nhan Cốc đã muốn đối kháng với Dương Hoa thì tôi phải hiểu về đối phương, như vậy mới có thể đưa ra được biện pháp phản công thích hợp. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Nếu như tôi không biết gì về kẻ địch thì thắng thể nào đây?”
“Vậy còn Lâm Nhược Nam...”
“Ký ức của cô ấy vẫn còn!”
“vậy sao?”, mấy cô gái rơi vào im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của mấy cô.
Khoảng 10 phút sau...
“Thần y Lâm, tôi lựa chọn ở lại?”, Hồng Du lên tiếng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Sư tỷ..”, cô gái bên cạnh kêu lên.
Thế nhưng Hồng Du chỉ đáp lại: “Mọi người đừng nhầm, tôi ở lại không phải là vì Hồng Nhan Cốc mà là tôi không muốn bị như thế này nữa.Thực ra mọi người đều biết sau khi chúng tôi bước vào đây thì đều bị tẩy sạch ký ức, chúng ta phải trung thành với nơi đây. Đó không phải là ý muốn của chúng tôi. Tôi vốn tưởng có thể coi nơi đây là nhà nhưng thật không ngờ tôi đã lầm. Rất nhiều sư muội, sư tỷ xung quanh tôi vì phạm phải sai lầm nào đó mà mất mạng, tôi cũng thấy rất nhiều người bị lôi đi luyện dược. Hồng Nhan Cốc không hề thánh thuần như vẻ bề ngoài mà là một nơi tăm tối. Tăm tối tới mức đáng sợ. Lần này nếu không có thần y Lâm ra tay thì chúng ta đã chết từ lâu rồi. Mặc dù may mắn sống sót nhưng tôi cảm thấy nơi này không phải là nhà của mình”.
“Vậy tại sao cô muốn ở lại?”, Lâm Chính lên tiếng.
Hồng Du im lặng một lúc rôi có vẻ như nhớ lại điều gì đau đớn lắm mới: "Một năm trước, có một cô gái tên Hồng Toánh tới cạnh tôi làm việc. Mặc dù cô ấy cũng bị tẩy đi ký ức nhưng là một người rất đơn giản, đơn giản như một tờ giấy trắng và chúng tôi đã trở thành sư muội”.
"Tôi luôn giữ cô ấy ở bên cạnh mình, cùng làm nhiệm vụ, cùng luyện võ, cô ấy cũng rất quấn quýt với tôi. Tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt đẹp. Cho tới một ngày cô ấy đột nhiên biến mất, tôi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy cho tới khi tôi tìm một sư tỷ khác hỏi thăm thì mới phát hiện ra cô ấy đã chết".
"Anh có biết cô ấy chết thế nào không?", Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày, lúc này anh phát hiện ra sắc mặt của mấy cô gái còn lại vô cùng khó coi.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cô ấy bị tông môn đưa đi là thuốc dẫn, bị luyện tới chết. Không còn lại bất cứ thứ gì?”, Hồng Du bặm môi.
“Cái gì, dùng người sống làm thuốc dẫn sao? Hồng Nhan Cốc đang cho luyện loại cấm dược này à?”, Lâm Chính tái mặt.
“Cấm dược đã là gì, cấm khí, cấm vật, cấm pháp đều có...Bất kể là chuyện khủng khiếp nào thì bọn họ cũng đều có thể làm ra được. Tất cả đều vì muốn trường sinh".
Lâm Chính không nói gì.
“Hồng Toánh chẳng phạm phải lỗi gì vậy. Cô ấy thật thà, trung thành, vậy mà cuối cùng phải chịu kết cục như thế. Cũng bắt đầu từ đó tôi biết rằng tông môn không hề quan tâm tới chúng tôi. Sự sống chết của chúng tôi không là gì. Bọn họ chỉ quan tâm tới việc trở thành tiên nhân. Chúng tôi chỉ là công cụ mà thôi”.
Nói tới đây Hồng Du cúi đầu. Ngưng Hương cũng lẳng lặng rơi nước mắt.
“Nếu đã vậy tại sao cô còn lựa chọn ở lại? Cùng tôi rời đi không phải là tốt hơn sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn giúp anh lật đổ Hồng Nhan Cốc”, Hồng Du trả lời.
Chương 1609: Tôi không đi
Lâm Chính đã hiểu ý của Hồng Du. Hồng Du định trở thành nội ứng của Lâm Chính ở Hồng Nhan Cốc. Bởi vì Lâm Chính cần thu thập thông tin nên cô ta sẽ giúp anh.
Nếu có mấy cô gái như Hồng Du giúp đỡ thì đương nhiên Lâm Chính không khác gì hổ mọc thêm cánh. Chỉ có điều như vậy thì cũng nguy hiểm quá.
“Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm khó mọi người”, Lâm Chính lắc đầu từ chối.
“Chúng tôi chỉ muốn báo thù cho Hồng Toánh! Báo thù cho những người chị em đã chết. Thần y Lâm, đến cả cơ hội đó mà anh cũng không muốn trao cho chúng tôi sao?”, Hồng Du vội nói.
“Thế nhưng...”
“Thần y Lâm, chúng tôi đã quyết định rồi. Tôi tin Ngưng Hương cũng có cùng suy nghĩ như tôi. Nếu như anh không đồng ý thì đợi sau khi đưa anh vào cấm địa chúng tôi sẽ tới trước mặt Thánh Nữ đầu thú, chúng tôi thà bị xử chết cũng không muốn phải chịu đựng cái nơi tối tăm này nữa”, Hồng Du bặm môi.
“Mọi người...haizz...thôi được...nếu đã vậy thì làm theo lời mọi người đi”, Lâm Chính bất lực. Anh vừa thấy cảm động, vừa thấy áy náy.
Có thể ở Hồng Nhan Cốc có rất nhiều người giống như Hồng Du. Không phải ai cũng giống như Thánh Nữ, chạy theo những thứ hư vô...
“Khi nào chúng ta bắt đầu hành động?”, Ngưng Hương hỏi.
“Càng nhanh càng tốt. Mặc dù Thánh Nữ đã tha cho chúng ta nhưng chắc chắn cô ta vẫn cho người điều tra. Dù sao thì những chuyện xảy ra hai ngày gần đây không ít, cô ta không thể nào ngồi yên được”.
“Được, giờ bọn tôi đưa anh tới cấm địa”,
“Hồng Du, mọi người nghỉ ngơi đi, chân mọi người vẫn chưa khỏi, không đi được. Để Ngưng Hương đưa chúng tôi đi là được”.
“Vậy...cũng được”, sau khi quyết định, mọi người bắt đầu hành động.
“Sư huynh, đợi đã”, lúc này, Lâm Nhược Nam đột nhiên kéo tay Lâm Chính, khẽ nói.
“Sao thế?”, Lâm Chính nhìn cô ta bằng vẻ kỳ quặc.
“Tôi...cũng không đi nữa, Lâm Nhược Nam mím môi.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Không phải cô luôn nói không muốn ở lại đây sao?”
“Tôi nói thế...nhưng...nghe sư tỷ Hồng Du nói vậy thì tôi cảm thấy có lý. Nếu tôi ở lại thì có thể giúp được anh rất nhiều, còn nếu rời đi...thì tôi sẽ chẳng làm được gì cả. Thù của sư phụ chưa trả được, tôi không thể hèn nhát được”, Lâm Nhược Nam bặm môi.
“Điều này...”, Lâm Chính không biết nói gì. Nhìn ánh mắt kiên định của cô ta thì Lâm Chính biết là anh không thể khuyên được gì nữa.
“Thôi được, nếu đã vậy thì cô ở lại đi”.
Nói xong anh gỡ túi đựng châm ra, nói với mấy cô gái: “Mọi người lại đây, tôi sẽ giúp mọi người hồi phục, hơn nữa giúp mọi người khai mạch sơ lạc!”
“Khai mạch sơ lạc sao?”
“Là gì vậy?”, đám đông cảm thấy khó hiểu.
Lâm Chính trầm giọng: “Tôi nghĩ rằng Thánh Nữ sẽ tiến hành xóa ký ức của mọi người nữa. Để không biến mọi người thành con rối thì tôi đành phải khai mạch của mọi người trước. Như vậy thì cơ thể và tư duy của mọi người sẽ không bị ảnh hưởng bởi nước thánh nữa”.
“Hóa ra là vậy”.
Sau khi xong xuôi, Lâm Chính được Ngưng Hương đưa tới vùng cấm địa. Trên đường đi, Ngương Hương cảm thấy bất an.
Lâm Chính có thân phận đặc biệt, anh ấy không thể tiếp cận cấm địa được. Ngưng Hương đành phải tìm cách để vào đó. Cuối cùng thì Lâm Chính cũng thuận lợi vào được bên trong, Ngưng Hương quay trở về.
“Sư muội, thế nào rồi?”, Hồng Du nằm trên giường vội vàng hỏi.
“Vào trong rồi!’
“Không bị ai nghi ngờ chứ?”
“Không hề, những người gặp trên đường đều là những người có quan hệ khá tốt với em, chị yên tâm”, Ngưng Hương cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Hồng Du gật đầu, nói với Lâm Nhược Nam: “Lâm Nhược sư muội, cô ra ngoài một chuyến, tầm nửa tiếng nữa hãy quay lại”.
“Cái gì?”, Lâm Nhược Nam nói.
“Nghe lời sư tỷ, mau đi đi”, Hồng Du nói.
Lâm Nhược Nam tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn không từ chối. Đợi cô ta đi khỏi, Hồng Du bèn nói: “Cô lấy đèn ngoài cửa tới đây”.
“Vâng sư tỷ”, Ngưng Hương cũng không hiểu gì, chỉ đi lấy đèn.
Hồng Du thò đầu ra: “Nào, đập vào đầu của tôi”.
“Cái gì cơ?", Ngưng Hương giật mình. Những người khác cũng không hiểu gì.
“Sư tỷ, chị đang làm gì vậy?”, có cô gái khóc.
“Đừng nói nhiều, mau lên. Không chỉ có tôi phải làm như vậy mà những người khác cũng thế”, Hồng Du nghiêm tuc nói.
Cả đám giật mình, khóc lóc.
“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”, Ngưng Hương không làm được.
“Đúng vậy, nếu không làm thế thì chúng ta sẽ chết hết”, Hồng Du nói. Ngưng Hương nín thở, sau khi im lặng thì cô ta cũng đã ra tay.
“Kỳ Lân! Kỳ Lân”, bỗng nhiên có tiếng gọi của Triệu Nguyệt vang lên bên ngoài. Không thấy ai trả lời, Triệu Nguyệt bèn đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào thì cô ta đã hét lên: “Á!”
Chương 1610: Bao vây chặn đường
Điện Thánh Nữ.
Đám người Hồng Du, Ngưng Hương toàn thân đầy máu, hoặc bò hoặc quỳ ở trên điện.
Hai bên là các lãnh đạo cấp cao của Hồng Nhan Cốc.
Vẻ mặt Thánh Nữ lạnh lẽo, ngồi ở chính giữa bên trên.
"Thánh Nữ đại nhân, tên Kỳ Lân kia không phải là vệ sĩ gì cả! Thân phận thực sự của anh ta là thần y Lâm! Là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa! Mục đích anh ta cứu chúng tôi cũng không phải để báo ơn, mà là muốn đưa chúng tôi đi, nghiêm hình tra khảo, hỏi những chuyện cơ mật của Hồng Nhan Cốc! Chúng tôi không chịu nói liền bị anh ta đánh ra nông nỗi này!".
Ngưng Hương vừa khóc vừa nói, dập mạnh đầu xuống đất.
Đám Hồng Du cũng nước mắt chảy dài, vô cùng đau khổ.
"Khốn kiếp, hóa ra tên Kỳ Lân này chính là thần y Lâm! Thảo nào tôi cứ cảm thấy anh ta kỳ lạ! Chết tiệt!".
"Không ngờ anh ta dám trà trộn vào Hồng Nhan Cốc của chúng ta! Không thể tha thứ được!".
"Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lâm Nhược Nam! Người đâu, mau đưa Lâm Nhược Nam đến đây!".
Các lãnh đạo cấp cao của Hồng Nhan Cốc nổi trận lôi đình, ai nấy gầm thét.
Lập tức có đệ tử chạy đi.
"Thế các cô đã nói gì với thần y Lâm?", Thánh Nữ ở phía trên mặt không cảm xúc hỏi.
"Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi không nói gì cả", Hồng Du bò rạp dưới đất, gấp gáp kêu lên: "Chúng tôi vẫn luôn chống đối thần y Lâm, không nói gì cho anh ta biết cả, nên mới bị anh ta đánh ra nông nỗi này".
"Không những vậy, chúng tôi còn lừa anh ta vào cấm địa, để anh ta đánh với quái nhân kia. Chỉ e lúc này anh ta và quái nhân kia đang giết chóc lẫn nhau".
"Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi một lòng trung thành với Hồng Nhan Cốc, sao có thể phản bội được chứ?".
"Đại nhân minh giám!".
Mấy cô gái vội vàng kêu lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Ồ".
Thánh Nữ nhíu mày: "Vậy ý của cô là lúc này thần y Lâm đang ở cấm địa?".
"Đúng vậy, chúng tôi nói với anh ta rằng trong cấm địa có báu vật của chúng ta, trước đó đến cấm địa là để lấy báu vật. Quả nhiên anh ta đã tin, tôi liền bịa ra một địa chỉ giả, để anh ta tìm kiếm. Mà địa chỉ tôi cho anh ta chính là chỗ ở của quái nhân kia, chắc chắn bây giờ hai người họ đang đánh nhau. Với thực lực của quái nhân kia, muốn giết thần y Lâm thì dễ như trở bàn tay. Cho dù anh ta may mắn thoát nạn, thì chắc chắn cũng bị thương nặng. Chúng ta chỉ cần chờ ở cửa cấm địa ôm cây đợi thỏ, cho dù thần y Lâm không chết thì cũng sẽ tự chui đầu vào lưới", Hồng Du vội nói.
Thánh Nữ vốn sinh lòng nghi ngờ, nhưng nghe cô ta nói xong liền lập tức đánh giá đám người Hồng Du.
Phát hiện vết thương trên người bọn họ không phải là ngụy tạo, mà đau đớn thực sự, liền gật đầu.
"Được", Thánh Nữ bình thản nói: "Tuy trước đó các cô đã phạm lỗi lớn, nhưng nể tình lần này các cô lập công, tôi sẽ không truy cứu".
"Cảm ơn Thánh Nữ".
Các cô gái lại khấu đầu.
"Thánh Nữ, đã đưa người đến rồi", đúng lúc này, một đệ tử ở ngoài cửa bước vào, cung kính nói.
"Đưa cô ta lên đây", Thánh Nữ đáp.
Một lát sau, hai nữ đệ tử đẩy Lâm Nhược Nam vào điện Thánh Nữ.
"Bái kiến Thánh Nữ!", Lâm Nhược Nam vội vàng cúi người chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.
"Lâm Nhược Nam, bổn Thánh Nữ hỏi cô, cô có biết thân phận của Kỳ Lân không?", Thánh Nữ bình thản nói, ánh mắt sắc lạnh.
"Bẩm Thánh Nữ, Nhược Nam không biết ạ", Lâm Nhược Nam vội khấu đầu đáp.
"Không biết? Hừ, cô nhớ anh ta là Kỳ Lân, mà không nhớ anh ta là thần y Lâm sao? Lâm Nhược Nam, cô thật là to gan, đã đến nước này rồi mà vẫn dám không chịu thừa nhận? Cô nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao?", Thánh Nữ đứng phắt dậy quát.
Lâm Nhược Nam giật nảy mình, cả người run rẩy, vội kêu lên: "Thánh Nữ đại nhân, cho dù có cho Nhược Nam mượn một nghìn, một vạn lá gan, thì Nhược Nam cũng không dám giấu giếm! Mong Thánh Nữ đại nhân minh xét!".
"Lâm Nhược Nam, tôi cho cô hai lựa chọn! Hoặc là ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện liên quan đến thần y Lâm ra, nếu cô khai báo rõ ràng, thì tôi sẽ không giết cô. Nhưng nếu cô nhất quyết cứng miệng như vậy, thì... đừng trách tôi vô tình, tôi chỉ đành giết cô vậy", Thánh Nữ lạnh lùng nói.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi... tôi thực sự không biết gì cả", Lâm Nhược Nam vừa khóc vừa nói.
"Xem ra chưa thấy quan tài cô chưa đổ lệ!", Thánh Nữ phất tay: "Lôi ra ngoài, chém!".
"Vâng".
Hai nữ đệ tử lập tức đi tới kéo đi.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi thực sự không quen biết thần y Lâm! Tôi thực sự không quen mà! Xin Thánh Nữ hãy tha cho tôi, cầu xin Thánh Nữ!".
Lâm Nhược Nam giãy giụa nhưng vô ích.
Thánh Nữ không nhìn Lâm Nhược Nam lấy một cái.
Đúng lúc này, Hồng Du bỗng lên tiếng.
"Thánh Nữ đại nhân, xin hãy tha cho Lâm Nhược Nam!".
"Hử?", Thánh Nữ nhíu mày.
Hồng Du vội nói: "Thánh Nữ đại nhân, có lẽ Lâm Nhược Nam và thần y Lâm có quen biết, nhưng chắc là trước khi vào cốc. Sau lễ tẩy ở hồ thánh, tất cả mọi thứ của cô ta đều được trong cốc dạy dỗ, tuyệt đối không thể phản bội sư môn được. Nếu Thánh Nữ cứ thế giết cô ta thì chỉ có mất nhiều hơn được".
"Ý cô là sao?", Thánh Nữ nhìn Hồng Du, hỏi.
"Thánh Nữ đại nhân, dù sao thần y Lâm cũng đang ở cấm địa, chúng ta cứ phái cường giả chặn ở lối vào cấm địa là được. Đến lúc bắt được thần y Lâm thì tính mạng của cô gái này có đáng gì chứ?", Hồng Du đáp.
Thánh Nữ suy nghĩ một lát, lặng lẽ gật đầu.
"Cô nói có lý, nếu đã vậy thì tạm tha mạng cho Lâm Nhược Nam".
"Cảm ơn Thánh Nữ đại nhân", Lâm Nhược Nam vội nói.
"Truyền lệnh, lập tức điều tất cả tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc ngày đêm canh chừng ở lối vào cấm địa".
"Tuân lệnh!".
Nhìn những vết thương trên người Lâm Chính, Hoa Huyền cảm thấy không nỡ. Cộng thêm việc vừa nãy Lâm Chính nhắc tới Hồng Du thì cô ta lại càng mất đi ý chí chiến đấu. Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân đang ở ngay trước mặt. Cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Mong cô giơ cao đánh khẽ”, Lâm Chính nói, sau đó bày ra một tư thế, cố làm ra vẻ rất đau đớn, khiến những người khác tưởng rằng anh bị thương thật. Hoa Huyền vốn định tấn công nhưng thấy bộ dạng của anh bèn khựng lại, khẽ chau mày.
“Hoa Huyền cô làm gì vậy? Tại sao còn chưa ra tay? Lẽ nào cô muốn tôi giúp?”, Thánh Nữ trầm giọng.
Hoa Huyền nghe thấy vậy thì bặm môi, miễn cưỡng tấn công. Đấu nhau với Hoa Huyền, Lâm Chính không thể dùng châm được vì sẽ lộ thân phận ngay. Thậm chí không được dùng cả những chiêu thức tối qua nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành phái sử dụng công pháp của Đông Hoàng Giáo. Thế nhưng công pháp của Đông Hoàng Giáo rất tốn sức. Sức mạnh thể xác của anh đều dựa vào Lạc Linh Huyết và châm bạc. Không có hai thứ này hỗ trợ thì công pháp của anh cũng chẳng ra sao. Những cũ đấm và chưởng đánh sẽ đều thiếu đi uy lực.
Hoa Huyền không sử dụng hết sức mà đã khiến Lâm Chính cảm nhận được sức công phá rồi. Cô ta tung một chưởng về phía ngực của Lâm Chính.
Bụp! Lâm Chính vội vàng lùi về phía sau, cơ thể chao đảo.
“Anh không phải là đối thủ của tôi”.
Hoa Huyền nín thở, nói giọng khàn khàn: “Giờ anh quỳ xuống nhận tội với Thánh Nữ đi thì may ra còn sống”.
“Cô Hoa Huyền, những lời nói đó mà cô cũng tin sao?”, Lâm Chính bước tới.
“Nhưng với thực lực và những vết thương trên người anh thì anh không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Trừ khi anh chủ động nhận thua chứ anh không thắng nổi đâu”, Hoa Huyền lắc đầu.
“Chưa chắc”, Lâm Chính đanh mặt, bắt đầu tấn công Hoa Huyền.
Thế nhưng chiêu thức của anh có vẻ chẳng có tác dụng gì trước mặt cô ta. Đến ngay cả những người xung quanh đều cho rằng Kỳ Lân chẳng ra làm sao.
“Với thực lực này...mà có thể thoát được khỏi quái nhân sao?”
“Không thể nào!”
“Không biết chừng do bị thương nên mới không phát huy được hết thực lực đấy”.
“Hừ, với chút thủ đoạn đó thì dù không bị thương cũng chẳng mạnh nổi”.
“Anh ta thua chắc rồi”.
Đám đông xì xầm.
Rầm! Hoa Huyền đạp vào bụng của Lâm Chính. Lâm Chính lập tức lăn ra đất, đập mạnh vào cửa rồi mới chịu dừng lại. Đầu của anh đập vào phiến đá, máu xối ra.
“Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt ở bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng.
“Tôi không sao”, Lâm Chính nói giọng yếu ớt, chật vật đứng dậy.
“Kỳ Lân đừng đánh nữa, tôi sẽ xin giúp anh, xin tha mạng cho anh”, Triệu Nguyệt khóc dở mếu dở.
“Không cần. Tôi nói rồi, tôi có thể ứng phó được”, Lâm Chính nói xong bèn đi tiếp về phía Hoa Huyền.
“Anh nhất định phải để tôi đánh chết anh thì mới chịu à?”, Hoa Huyền thản nhiên nói, để lộ vẻ tức giận.
“Cô Hoa Huyền, chưa chắc”, Lâm Chính thở hắt ra.
“Anh...”, Hoa Huyền khàn giọng.
“Hoa Huyền, cô vẫn còn nương tay sao? Mau lấy đầu anh ta cho tôi! Kết thúc cuộc chiến này đi. Nghe rõ chưa?”, Thánh Nữ hét lớn.
Hoa Huyền bất lực, đành phải dồn sức tấn công thẳng vào yết hầu của Lâm Chính. Cô ta định ra đòn cuối cùng để kết thúc trận đấu vô vị này.
Đúng lúc này...
Vụt! Cứ như thời cơ đã đến, Lâm Chính vụt biến mất như một hư ảnh và di chuyển xung quanh Hoa Huyền.
“Cái gì?”, Hoa Huyền bàng hoàng.
Cả điện đường nín thở. Lâm Chính lúc này bỗng sở hữu một tốc độ nhanh khủng khiếp.
Anh đã phản công. Hoa Huyền khựng người, tập trung quan sát. Cô ta tung chưởng định đẩy lùi anh nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Đến cả quỹ đạo di chuyển cũng vô cùng quỷ dị.
Cô ta tung chưởng liên tiếp nhưng đều đánh hụt.
“Liên Hoa Bát Quái Chưởng”, Hoa Huyền hét lớn, tung chưởng liên tục tạo thành hình bát quái khóa chặt Lâm Chính.
Bùm bùm bùm...Lâm Chính hết đường lui, lĩnh trọn ba chưởng đánh.
Phụt. Anh nôn ra máu. Lúc này...anh đã không còn đường lui nữa. Anh đưa tay ra, ngón tay chỉ thẳng vào ngực của Hoa Huyền.
Trong nháy mắt, chưởng ảnh bát quái biến mất. Hoa Huyền...bất động. Chỉ bằng một chiêu.
“Điểm huyệt sao?”
Đám đông kinh hãi kêu lên.
Chương 1607: Cứu chữa
Hoa Huyền đã bị điểm huyệt. Cô ta đứng bất động như tượng, tay vẫn đang trong tư thế tung chưởng.
Đám đông trố tròn mát, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Không ai ngờ, cuộc chiến đã kết thúc như vậy...
“Thánh Nữ đại nhân, cô Hoa Huyền đã bị tôi điểm huyệt, giờ cô ấy chẳng khác gì miếng thịt nằm trên khúc gỗ, tôi có thể giết chết bất cứ lúc nào. Cuộc chiến giữa tôi và cô ấy, có lẽ là tôi thắng rồi đúng không?”, Lâm Chính ôm ngực, nói bằng giọng yếu ớt.
Sắc mặt của Thánh Nữ trông vô cùng khó coi. Cô ta đứng dậy, nhìn Hoa Huyền và hừ giọng: “Anh thắng rồi”.
“Cảm ơn Thánh Nữ đại nhân”, Lâm Chính khẽ mỉm cười và hóa giải cho Hoa Huyền.
Hoa Huyền lập tức quỳ phụp xuống đất: “Hoa Huyền y thuật kém cỏi, khiến Thánh Nữ mất mặt, tội đáng chết”.
“Không phải lỗi của cô. Người này đê tiện, giảo hoạt, anh ta cố tình tỏ ra yếu đuối để cô sơ suất, đợi đến khi cô không có sự phòng bị thì tấn công cô. Đúng là quỷ quyệt. Cô sao có thể là đối thủ của anh ta được”, Thánh Nữ lạnh giọng.
Hoa Huyền khẽ bặm môi, không nói gì.
“Được rồi, giải tán đi”, Thánh Nữ lên tiếng.
“Vậy còn mấy người Hồng Du thì sao?”, Lâm Chính vội vàng nói.
“Hỗn xược, Thánh Nữ lẽ nào còn lừa gạt anh. Anh tự đưa người đi đi?, Thánh Nữ quát lớn rồi quay người bỏ đi.
Buổi phán quyết cứ thế kết thúc trong suôn sẻ. Sắc mặt của Hoa Huyền không được tự nhiên cho lắm. Cô ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Triệu Nguyệt thở phào. Cô ta vẫn muốn nói thêm vài lời với Lâm Chính nhưng cuối cùng đành phải rời đi.
Lâm Chính đưa Hồng Du, Ngưng Hương về.Mấy cô gái bị người của Hồng Nhan Cốc hành hạ tới mức rơi vào trạng thái hôn mê.
Lâm Chính đưa bọn họ quay về đình viện, nhờ Lâm Nhược Nam dọn giường để họ ở.
“Anh đang làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam thấy mấy cô gái máu me toàn thân thì cuống cả lên vội kéo Lâm Chính lại hỏi.
“Bọn họ có ích, phải chăm sóc cho tốt vào. Tôi sẽ châm cứu và đắp thuốc cho họ, để họ có thể hồi phục được trong thời gian ngắn nhất có thể", Lâm Chính quay qua nói.
“Bọn họ có ích gì được chứ? Anh nhìn xem, tất cả đều bị đánh gãy chân cả rồi, sợ rằng bị nát rồi cũng nên”, Lâm Nhược
“Chỉ cần tứ chi của họ vẫn còn sự gắn kết với cơ thể thì tôi có thể chữa được”, Lâm Chính không muốn nhiều lời với Lâm Nhược Nam, chỉ lẳng lặng tiến hành châm kim.
Sau một đêm, mấy cô gái đều đã tỉnh lại: “Chúng tôi bị làm sao vậy? Tại sao chúng tôi lại ở đây?"
“Chúng tôi còn sống sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, mấy người phụ nữ cảm thấy hoang mang.
“Mọi người ở chỗ chúng tôi không cần lo lắng. Kỳ Lân đưa mọi người từ khu hành hình về, hơn nữa còn trị thương nữa. Sư môn cũng không truy cứu trách nhiệm, mọi người yên tâm”, Lâm Nhược Nam bước tới, mỉm cười nói.
“Thật sao?”, Hồng Du, Ngưng Hương sững sờ.
“Kỳ Lân đã cứu chúng tôi?”, Ngưng Hương cảm kích, mặt đỏ ửng.
“Kỳ Lân đang ở đâu?”, Hồng Du bặm môi hỏi.
Lâm Nhược Nam đang định nói gì đó thì Lâm Chinh bê tới một bát thuốc.
“Hồng Du, cô tỉnh lại rồi à? Vừa hay, thuốc mới sắc xong, cô uống đi, nó có ích cho việc hồi phục chân của cô đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
Hồng Du rưng rưng, cô ta không nhận lấy thuốc mà lao vào lòng Lâm Chính khóc nức lên: “Tôi trung thành với Hồng Nhan Cốc như vậy mà sao Thánh Nữ lại đối xử với tôi như thế chứ? Tại sao?”
“Rõ ràng không phải lỗi của tôi, tại sao họ lại đánh gãy chân tôi? Ra tay với tôi độc ác như vậy?”
“Không phải họ từng nói chúng tôi là một gia đình sao? Sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ?”
“Tại sao?”, Hồng Du khóc lóc.
Ngưng Hương cũng rơi vào im lặng. Mọi người đều rưng rưng. Lần này Thánh Nữ trừng phạt quá nặng, khiến bọn họ bị tổn thương sâu sắc. Nếu Lâm Chính không ra mặt thì họ đã mất mạng từ lâu rồi. Đối với Hồng Nhan Cốc, tất cả họ đều cảm thấy oán hận.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì cũng chẳng làm gì được nữa. Mau uống thuốc đi”, Lâm Chính nói.
“Kỳ Lân, anh đã cứu chúng tôi thế nào vậy?”, Hồng Du hỏi.
Lâm Chính chỉ cười không nói gì. Lâm Nhược Nam bèn thuật lại. Nghe nói Kỳ Lân vì bọn họ mà bất chấp tính mạng, mấy cô gái cảm động lắm.
“Kỳ Lân, anh đối xử với bọn tôi tốt như vậy, chúng tôi phải báo đáp anh như thế nào đây?”, Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Báo đáp thì không cần, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sớm hồi phục đã là một sự báo đáp rồi”, Lâm Chính cười nói.
Mấy cô gái nhìn Lâm Chính, đồng loạt gật đầu và uống hết thuốc. Lâm Chính liếc mắt, thấy cũng đã đến lúc bèn lên tiếng: “Mặc dù lần này mọi người gặp nạn không chết nhưng tôi cảm thấy mọi người đừng nên ở Hồng Nhan Cốc nữa. Tôi có thể cứu được các cô lần này, lần sau chưa chắc đâu”.
Hồng Du và Ngương Hương nhìn nhau: “Kỳ Lân, anh có dự định gì?”
“Tôi chuẩn bị rời khỏi Hồng Nhan Cốc”.
“Chúng tôi đi cùng anh”, mấy cô gái đông loạt lên tiếng.
“Mọi người chắc chưa?”, Lâm Chính nhìn bọn họ, anh tỏ ra nghiêm túc.
“Đương nhiên. Mọi người đừng cười, cũng đừng cho rằng chúng tôi vì anh mới rời đi, bởi vì anh nói đúng, tông môn đã nghi ngờ chúng tôi rồi, dù lần này không chết nhưng Thánh Nữ cũng không còn tin tưởng chúng tôi nữa. Chúng tôi không rời đi thì sớm muộn cũng sẽ chết ở đây thôi”, Hồng Du nghiêm túc nói.
“Vậy sao? Vậy được, tôi có thể đưa mọi người đi cùng, nhưng trước khi đi, mọi người phải giúp tôi một việc”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Chương 1608: Tôi giúp anh
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, Hồng Du giật mình.
“Kỳ Lân, anh muốn chúng tôi giúp anh điều gì?”, Ngưng Hương thận trọng hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn các cô đưa tôi vào cấm địa một lần nữa”.
“Vào cấm địa lần nữa sao?”, tất cả đều thất thanh.
“Kỳ Lân!”
Chúng ta vừa từ cõi chết trở về, lẽ nào anh lại muốn chúng tôi dẫn anh trở lại đó nữa...Anh định làm gì vậy?”, Hồng Du hỏi bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính đi đi lại lại, nhìn Lâm Nhược Nam rồi nói thẳng: “Hồng Du, Ngưng Hương, mọi người vì tôi mà chịu cả trừng phạt, chúng tôi rất cảm động. Tới nước này rồi thì tôi cũng không còn gì để giấu mọi người nữa. Trên thực tế, tôi không phải tên là Kỳ Lân”.
Hồng Du run rẩy. Ngưng Hương đanh mặt, để lộ ra nụ cười khổ : “Tôi biết ngay mà”.
“Cô đoán ra được rồi sao?”
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì trước khi Thánh Nữ bị tấn công, chúng tôi cũng bị. Lúc bị bất động, tôi cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ. Anh không xuất trong tầm mắt của chúng tôi, hơn nữa với thực lực đặc biệt của anh, rõ ràng anh không phải là một vệ sĩ thông thường. Tôi cảm thấy Lâm sư muội không thê nào thuê được một vệ sĩ như anh”, Ngưng Hương nói.
“Đến cả cô cũng có thể đoán ra thì chắc chắn là Thánh Nữ cũng đoán ra, như vậy thì tôi lại càng phải rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì, anh rốt cuộc là ai?”, Hồng Du vội hỏi.
“Tôi à?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, lấy ra cây kim cắm vào cổ mình.
Lúc này, khuôn mặt anh lập tức biến đổi. Anh không còn mang vẻ tà ma trước đó nữa mà mang khuôn mặt của một thiên thần. Mấy cô gái hóa đá.
“Tôi là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, hai cô gái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không ngờ người đàn ông đi cùng Lâm Nhược Nam này ại chính là thần y Lâm – kẻ thù của Hồng Nhan Cốc.
“Chắc là chúng tôi bị lợi dụng rồi”, Hồng Du bừng tỉnh, cười khổ. Ngưng Hương cũng chìm vào im lặng.
“Xin lỗi, cũng vì bất đắc dĩ mà thôi! Giờ mọi người vẫn có thể lựa chọn. Nếu như mọi người muốn ở lại Hồng Nhan Cốc thì tôi sẽ cho mọi người cơ hội lập công, khiến bọn họ không còn nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và mọi người, đồng thời còn được trọng thưởng”.
“Cơ hội sao?”
“Tôi sẽ để mọi người đi tố cáo tôi, vạch trần thân phận của tôi, như vậy ai còn nghi ngờ mọi người được nữa?”
“Điều này...”
“Mọi người tự lựa chọn đi, ở lại Hồng Nhan Cốc hoặc là cùng tôi rời đi. Dù mọi người đưa ra lựa chọn thế nào thì tôi cũng đều tôn trọng cả”.
Nói xong, Lâm Chính ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần và chờ đợi câu trả lời của các cô gái. Lâm Nhược Nam bặm môi, vẻ mặt trở nên rối rắm.
“Thần...y Lâm, anh có thể nói cho chúng tôi biết tại sao anh muốn xông vào cấm địa không?”, lúc này Ngưng Hương bèn hỏi.
“Quái nhân”, Lâm Chính đáp lại.
“Anh muốn gặp lại quái nhân đó sao? Anh muốn chết đấy à?”, Hồng Du vội vàng nói.
Lâm Chính mỉm cười, anh không nói gì.
“Vậy mục đích tới Hồng Nhan Cốc của nah là gì?”
“Tìm thông tin liên quan tới Hồng Nhan Cốc! Hồng Nhan Cốc đã muốn đối kháng với Dương Hoa thì tôi phải hiểu về đối phương, như vậy mới có thể đưa ra được biện pháp phản công thích hợp. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Nếu như tôi không biết gì về kẻ địch thì thắng thể nào đây?”
“Vậy còn Lâm Nhược Nam...”
“Ký ức của cô ấy vẫn còn!”
“vậy sao?”, mấy cô gái rơi vào im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của mấy cô.
Khoảng 10 phút sau...
“Thần y Lâm, tôi lựa chọn ở lại?”, Hồng Du lên tiếng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Sư tỷ..”, cô gái bên cạnh kêu lên.
Thế nhưng Hồng Du chỉ đáp lại: “Mọi người đừng nhầm, tôi ở lại không phải là vì Hồng Nhan Cốc mà là tôi không muốn bị như thế này nữa.Thực ra mọi người đều biết sau khi chúng tôi bước vào đây thì đều bị tẩy sạch ký ức, chúng ta phải trung thành với nơi đây. Đó không phải là ý muốn của chúng tôi. Tôi vốn tưởng có thể coi nơi đây là nhà nhưng thật không ngờ tôi đã lầm. Rất nhiều sư muội, sư tỷ xung quanh tôi vì phạm phải sai lầm nào đó mà mất mạng, tôi cũng thấy rất nhiều người bị lôi đi luyện dược. Hồng Nhan Cốc không hề thánh thuần như vẻ bề ngoài mà là một nơi tăm tối. Tăm tối tới mức đáng sợ. Lần này nếu không có thần y Lâm ra tay thì chúng ta đã chết từ lâu rồi. Mặc dù may mắn sống sót nhưng tôi cảm thấy nơi này không phải là nhà của mình”.
“Vậy tại sao cô muốn ở lại?”, Lâm Chính lên tiếng.
Hồng Du im lặng một lúc rôi có vẻ như nhớ lại điều gì đau đớn lắm mới: "Một năm trước, có một cô gái tên Hồng Toánh tới cạnh tôi làm việc. Mặc dù cô ấy cũng bị tẩy đi ký ức nhưng là một người rất đơn giản, đơn giản như một tờ giấy trắng và chúng tôi đã trở thành sư muội”.
"Tôi luôn giữ cô ấy ở bên cạnh mình, cùng làm nhiệm vụ, cùng luyện võ, cô ấy cũng rất quấn quýt với tôi. Tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt đẹp. Cho tới một ngày cô ấy đột nhiên biến mất, tôi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy cho tới khi tôi tìm một sư tỷ khác hỏi thăm thì mới phát hiện ra cô ấy đã chết".
"Anh có biết cô ấy chết thế nào không?", Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày, lúc này anh phát hiện ra sắc mặt của mấy cô gái còn lại vô cùng khó coi.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cô ấy bị tông môn đưa đi là thuốc dẫn, bị luyện tới chết. Không còn lại bất cứ thứ gì?”, Hồng Du bặm môi.
“Cái gì, dùng người sống làm thuốc dẫn sao? Hồng Nhan Cốc đang cho luyện loại cấm dược này à?”, Lâm Chính tái mặt.
“Cấm dược đã là gì, cấm khí, cấm vật, cấm pháp đều có...Bất kể là chuyện khủng khiếp nào thì bọn họ cũng đều có thể làm ra được. Tất cả đều vì muốn trường sinh".
Lâm Chính không nói gì.
“Hồng Toánh chẳng phạm phải lỗi gì vậy. Cô ấy thật thà, trung thành, vậy mà cuối cùng phải chịu kết cục như thế. Cũng bắt đầu từ đó tôi biết rằng tông môn không hề quan tâm tới chúng tôi. Sự sống chết của chúng tôi không là gì. Bọn họ chỉ quan tâm tới việc trở thành tiên nhân. Chúng tôi chỉ là công cụ mà thôi”.
Nói tới đây Hồng Du cúi đầu. Ngưng Hương cũng lẳng lặng rơi nước mắt.
“Nếu đã vậy tại sao cô còn lựa chọn ở lại? Cùng tôi rời đi không phải là tốt hơn sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn giúp anh lật đổ Hồng Nhan Cốc”, Hồng Du trả lời.
Chương 1609: Tôi không đi
Lâm Chính đã hiểu ý của Hồng Du. Hồng Du định trở thành nội ứng của Lâm Chính ở Hồng Nhan Cốc. Bởi vì Lâm Chính cần thu thập thông tin nên cô ta sẽ giúp anh.
Nếu có mấy cô gái như Hồng Du giúp đỡ thì đương nhiên Lâm Chính không khác gì hổ mọc thêm cánh. Chỉ có điều như vậy thì cũng nguy hiểm quá.
“Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm khó mọi người”, Lâm Chính lắc đầu từ chối.
“Chúng tôi chỉ muốn báo thù cho Hồng Toánh! Báo thù cho những người chị em đã chết. Thần y Lâm, đến cả cơ hội đó mà anh cũng không muốn trao cho chúng tôi sao?”, Hồng Du vội nói.
“Thế nhưng...”
“Thần y Lâm, chúng tôi đã quyết định rồi. Tôi tin Ngưng Hương cũng có cùng suy nghĩ như tôi. Nếu như anh không đồng ý thì đợi sau khi đưa anh vào cấm địa chúng tôi sẽ tới trước mặt Thánh Nữ đầu thú, chúng tôi thà bị xử chết cũng không muốn phải chịu đựng cái nơi tối tăm này nữa”, Hồng Du bặm môi.
“Mọi người...haizz...thôi được...nếu đã vậy thì làm theo lời mọi người đi”, Lâm Chính bất lực. Anh vừa thấy cảm động, vừa thấy áy náy.
Có thể ở Hồng Nhan Cốc có rất nhiều người giống như Hồng Du. Không phải ai cũng giống như Thánh Nữ, chạy theo những thứ hư vô...
“Khi nào chúng ta bắt đầu hành động?”, Ngưng Hương hỏi.
“Càng nhanh càng tốt. Mặc dù Thánh Nữ đã tha cho chúng ta nhưng chắc chắn cô ta vẫn cho người điều tra. Dù sao thì những chuyện xảy ra hai ngày gần đây không ít, cô ta không thể nào ngồi yên được”.
“Được, giờ bọn tôi đưa anh tới cấm địa”,
“Hồng Du, mọi người nghỉ ngơi đi, chân mọi người vẫn chưa khỏi, không đi được. Để Ngưng Hương đưa chúng tôi đi là được”.
“Vậy...cũng được”, sau khi quyết định, mọi người bắt đầu hành động.
“Sư huynh, đợi đã”, lúc này, Lâm Nhược Nam đột nhiên kéo tay Lâm Chính, khẽ nói.
“Sao thế?”, Lâm Chính nhìn cô ta bằng vẻ kỳ quặc.
“Tôi...cũng không đi nữa, Lâm Nhược Nam mím môi.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Không phải cô luôn nói không muốn ở lại đây sao?”
“Tôi nói thế...nhưng...nghe sư tỷ Hồng Du nói vậy thì tôi cảm thấy có lý. Nếu tôi ở lại thì có thể giúp được anh rất nhiều, còn nếu rời đi...thì tôi sẽ chẳng làm được gì cả. Thù của sư phụ chưa trả được, tôi không thể hèn nhát được”, Lâm Nhược Nam bặm môi.
“Điều này...”, Lâm Chính không biết nói gì. Nhìn ánh mắt kiên định của cô ta thì Lâm Chính biết là anh không thể khuyên được gì nữa.
“Thôi được, nếu đã vậy thì cô ở lại đi”.
Nói xong anh gỡ túi đựng châm ra, nói với mấy cô gái: “Mọi người lại đây, tôi sẽ giúp mọi người hồi phục, hơn nữa giúp mọi người khai mạch sơ lạc!”
“Khai mạch sơ lạc sao?”
“Là gì vậy?”, đám đông cảm thấy khó hiểu.
Lâm Chính trầm giọng: “Tôi nghĩ rằng Thánh Nữ sẽ tiến hành xóa ký ức của mọi người nữa. Để không biến mọi người thành con rối thì tôi đành phải khai mạch của mọi người trước. Như vậy thì cơ thể và tư duy của mọi người sẽ không bị ảnh hưởng bởi nước thánh nữa”.
“Hóa ra là vậy”.
Sau khi xong xuôi, Lâm Chính được Ngưng Hương đưa tới vùng cấm địa. Trên đường đi, Ngương Hương cảm thấy bất an.
Lâm Chính có thân phận đặc biệt, anh ấy không thể tiếp cận cấm địa được. Ngưng Hương đành phải tìm cách để vào đó. Cuối cùng thì Lâm Chính cũng thuận lợi vào được bên trong, Ngưng Hương quay trở về.
“Sư muội, thế nào rồi?”, Hồng Du nằm trên giường vội vàng hỏi.
“Vào trong rồi!’
“Không bị ai nghi ngờ chứ?”
“Không hề, những người gặp trên đường đều là những người có quan hệ khá tốt với em, chị yên tâm”, Ngưng Hương cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Hồng Du gật đầu, nói với Lâm Nhược Nam: “Lâm Nhược sư muội, cô ra ngoài một chuyến, tầm nửa tiếng nữa hãy quay lại”.
“Cái gì?”, Lâm Nhược Nam nói.
“Nghe lời sư tỷ, mau đi đi”, Hồng Du nói.
Lâm Nhược Nam tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn không từ chối. Đợi cô ta đi khỏi, Hồng Du bèn nói: “Cô lấy đèn ngoài cửa tới đây”.
“Vâng sư tỷ”, Ngưng Hương cũng không hiểu gì, chỉ đi lấy đèn.
Hồng Du thò đầu ra: “Nào, đập vào đầu của tôi”.
“Cái gì cơ?", Ngưng Hương giật mình. Những người khác cũng không hiểu gì.
“Sư tỷ, chị đang làm gì vậy?”, có cô gái khóc.
“Đừng nói nhiều, mau lên. Không chỉ có tôi phải làm như vậy mà những người khác cũng thế”, Hồng Du nghiêm tuc nói.
Cả đám giật mình, khóc lóc.
“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”, Ngưng Hương không làm được.
“Đúng vậy, nếu không làm thế thì chúng ta sẽ chết hết”, Hồng Du nói. Ngưng Hương nín thở, sau khi im lặng thì cô ta cũng đã ra tay.
“Kỳ Lân! Kỳ Lân”, bỗng nhiên có tiếng gọi của Triệu Nguyệt vang lên bên ngoài. Không thấy ai trả lời, Triệu Nguyệt bèn đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào thì cô ta đã hét lên: “Á!”
Chương 1610: Bao vây chặn đường
Điện Thánh Nữ.
Đám người Hồng Du, Ngưng Hương toàn thân đầy máu, hoặc bò hoặc quỳ ở trên điện.
Hai bên là các lãnh đạo cấp cao của Hồng Nhan Cốc.
Vẻ mặt Thánh Nữ lạnh lẽo, ngồi ở chính giữa bên trên.
"Thánh Nữ đại nhân, tên Kỳ Lân kia không phải là vệ sĩ gì cả! Thân phận thực sự của anh ta là thần y Lâm! Là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa! Mục đích anh ta cứu chúng tôi cũng không phải để báo ơn, mà là muốn đưa chúng tôi đi, nghiêm hình tra khảo, hỏi những chuyện cơ mật của Hồng Nhan Cốc! Chúng tôi không chịu nói liền bị anh ta đánh ra nông nỗi này!".
Ngưng Hương vừa khóc vừa nói, dập mạnh đầu xuống đất.
Đám Hồng Du cũng nước mắt chảy dài, vô cùng đau khổ.
"Khốn kiếp, hóa ra tên Kỳ Lân này chính là thần y Lâm! Thảo nào tôi cứ cảm thấy anh ta kỳ lạ! Chết tiệt!".
"Không ngờ anh ta dám trà trộn vào Hồng Nhan Cốc của chúng ta! Không thể tha thứ được!".
"Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lâm Nhược Nam! Người đâu, mau đưa Lâm Nhược Nam đến đây!".
Các lãnh đạo cấp cao của Hồng Nhan Cốc nổi trận lôi đình, ai nấy gầm thét.
Lập tức có đệ tử chạy đi.
"Thế các cô đã nói gì với thần y Lâm?", Thánh Nữ ở phía trên mặt không cảm xúc hỏi.
"Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi không nói gì cả", Hồng Du bò rạp dưới đất, gấp gáp kêu lên: "Chúng tôi vẫn luôn chống đối thần y Lâm, không nói gì cho anh ta biết cả, nên mới bị anh ta đánh ra nông nỗi này".
"Không những vậy, chúng tôi còn lừa anh ta vào cấm địa, để anh ta đánh với quái nhân kia. Chỉ e lúc này anh ta và quái nhân kia đang giết chóc lẫn nhau".
"Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi một lòng trung thành với Hồng Nhan Cốc, sao có thể phản bội được chứ?".
"Đại nhân minh giám!".
Mấy cô gái vội vàng kêu lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Ồ".
Thánh Nữ nhíu mày: "Vậy ý của cô là lúc này thần y Lâm đang ở cấm địa?".
"Đúng vậy, chúng tôi nói với anh ta rằng trong cấm địa có báu vật của chúng ta, trước đó đến cấm địa là để lấy báu vật. Quả nhiên anh ta đã tin, tôi liền bịa ra một địa chỉ giả, để anh ta tìm kiếm. Mà địa chỉ tôi cho anh ta chính là chỗ ở của quái nhân kia, chắc chắn bây giờ hai người họ đang đánh nhau. Với thực lực của quái nhân kia, muốn giết thần y Lâm thì dễ như trở bàn tay. Cho dù anh ta may mắn thoát nạn, thì chắc chắn cũng bị thương nặng. Chúng ta chỉ cần chờ ở cửa cấm địa ôm cây đợi thỏ, cho dù thần y Lâm không chết thì cũng sẽ tự chui đầu vào lưới", Hồng Du vội nói.
Thánh Nữ vốn sinh lòng nghi ngờ, nhưng nghe cô ta nói xong liền lập tức đánh giá đám người Hồng Du.
Phát hiện vết thương trên người bọn họ không phải là ngụy tạo, mà đau đớn thực sự, liền gật đầu.
"Được", Thánh Nữ bình thản nói: "Tuy trước đó các cô đã phạm lỗi lớn, nhưng nể tình lần này các cô lập công, tôi sẽ không truy cứu".
"Cảm ơn Thánh Nữ".
Các cô gái lại khấu đầu.
"Thánh Nữ, đã đưa người đến rồi", đúng lúc này, một đệ tử ở ngoài cửa bước vào, cung kính nói.
"Đưa cô ta lên đây", Thánh Nữ đáp.
Một lát sau, hai nữ đệ tử đẩy Lâm Nhược Nam vào điện Thánh Nữ.
"Bái kiến Thánh Nữ!", Lâm Nhược Nam vội vàng cúi người chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.
"Lâm Nhược Nam, bổn Thánh Nữ hỏi cô, cô có biết thân phận của Kỳ Lân không?", Thánh Nữ bình thản nói, ánh mắt sắc lạnh.
"Bẩm Thánh Nữ, Nhược Nam không biết ạ", Lâm Nhược Nam vội khấu đầu đáp.
"Không biết? Hừ, cô nhớ anh ta là Kỳ Lân, mà không nhớ anh ta là thần y Lâm sao? Lâm Nhược Nam, cô thật là to gan, đã đến nước này rồi mà vẫn dám không chịu thừa nhận? Cô nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao?", Thánh Nữ đứng phắt dậy quát.
Lâm Nhược Nam giật nảy mình, cả người run rẩy, vội kêu lên: "Thánh Nữ đại nhân, cho dù có cho Nhược Nam mượn một nghìn, một vạn lá gan, thì Nhược Nam cũng không dám giấu giếm! Mong Thánh Nữ đại nhân minh xét!".
"Lâm Nhược Nam, tôi cho cô hai lựa chọn! Hoặc là ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện liên quan đến thần y Lâm ra, nếu cô khai báo rõ ràng, thì tôi sẽ không giết cô. Nhưng nếu cô nhất quyết cứng miệng như vậy, thì... đừng trách tôi vô tình, tôi chỉ đành giết cô vậy", Thánh Nữ lạnh lùng nói.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi... tôi thực sự không biết gì cả", Lâm Nhược Nam vừa khóc vừa nói.
"Xem ra chưa thấy quan tài cô chưa đổ lệ!", Thánh Nữ phất tay: "Lôi ra ngoài, chém!".
"Vâng".
Hai nữ đệ tử lập tức đi tới kéo đi.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi thực sự không quen biết thần y Lâm! Tôi thực sự không quen mà! Xin Thánh Nữ hãy tha cho tôi, cầu xin Thánh Nữ!".
Lâm Nhược Nam giãy giụa nhưng vô ích.
Thánh Nữ không nhìn Lâm Nhược Nam lấy một cái.
Đúng lúc này, Hồng Du bỗng lên tiếng.
"Thánh Nữ đại nhân, xin hãy tha cho Lâm Nhược Nam!".
"Hử?", Thánh Nữ nhíu mày.
Hồng Du vội nói: "Thánh Nữ đại nhân, có lẽ Lâm Nhược Nam và thần y Lâm có quen biết, nhưng chắc là trước khi vào cốc. Sau lễ tẩy ở hồ thánh, tất cả mọi thứ của cô ta đều được trong cốc dạy dỗ, tuyệt đối không thể phản bội sư môn được. Nếu Thánh Nữ cứ thế giết cô ta thì chỉ có mất nhiều hơn được".
"Ý cô là sao?", Thánh Nữ nhìn Hồng Du, hỏi.
"Thánh Nữ đại nhân, dù sao thần y Lâm cũng đang ở cấm địa, chúng ta cứ phái cường giả chặn ở lối vào cấm địa là được. Đến lúc bắt được thần y Lâm thì tính mạng của cô gái này có đáng gì chứ?", Hồng Du đáp.
Thánh Nữ suy nghĩ một lát, lặng lẽ gật đầu.
"Cô nói có lý, nếu đã vậy thì tạm tha mạng cho Lâm Nhược Nam".
"Cảm ơn Thánh Nữ đại nhân", Lâm Nhược Nam vội nói.
"Truyền lệnh, lập tức điều tất cả tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc ngày đêm canh chừng ở lối vào cấm địa".
"Tuân lệnh!".