-
Chương 1586-1590
Chương 1586: Đường cùng
Câu nói này của Triệu Nguyệt khiến các cô gái vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ đã bị ép vào đường cùng, bị đẩy đến bờ vực.
“Triệu sư tỷ, tôi không thi nữa, tôi muốn về nhà. Tôi không muốn gia nhập Hồng Nhan Cốc, bây giờ có thể thả tôi về được không?”, một cô gái nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lên thất thanh.
“Không được! Đã đến đây thì phải thông qua nước Thoát Thai Hoán Cốt, hơn nữa, Hồng Nhan Cốc chúng tôi mà cô muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Cô coi Hồng Nhan Cốc của chúng tôi là cái gì hả? Nghe đây, từng người một xuống nước cho tôi, ai dám không xuống, thì tôi sẽ giết!”, Triệu Nguyệt quát lớn: “Tôi nói cho các cô biết, cốc chủ đã cho tôi quyền sinh sát!”.
Dứt lời.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên đều rút trường kiếm giắt ở hông ra.
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc.
Tất cả đều bị những thanh kiếm sắc bén sáng loáng kia làm cho hồn bay phách lạc.
Lâm Nhược Nam cũng run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
“Lâm sư huynh! Chủ tịch Lâm! Làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết…”, Lâm Nhược Nam xoay người lại, khóc lóc cầu xin Lâm Chính.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cô lại đây, để tôi châm cứu cho cô!”.
“Châm cứu… có thể cứu được tôi sao?”.
“Nếu cô còn lãng phí thời gian thì không cứu được đâu”.
“Được được, anh làm ngay đi! Nhanh lên!”.
Lâm Nhược Nam vội ghé lại gần Lâm Chính.
Lâm Chính lén lấy châm bạc ra, đâm vào các huyệt vị trên người Lâm Nhược Nam.
Dưới sự ép buộc của Triệu Nguyệt, các cô gái không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa khóc vừa xuống nước.
Cảnh tượng chẳng khác nào ở pháp trường!
Kết cục xuống nước chỉ có một, đó là chết!
Có người định phản kháng, cũng có người muốn bỏ chạy.
Nhưng bọn họ vừa nhấc chân định đi đã bị đệ tử của Hồng Nhan Cốc chém giết một cách vô tình.
Nơi này là Hồng Nhan Cốc.
Khắp nơi đều là các cao thủ Hồng Nhan Cốc, bọn họ vào thì được, nhưng muốn ra thì không đơn giản chút nào.
Chẳng mấy chốc, nơi vừa rồi còn như tiên cảnh đã ngập mùi máu tanh, từng thi thể được khiêng đi.
Suối nước nóng trước mắt đối với các cô gái chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, lấy mạng bọn họ một cách vô tình.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Một cô gái run rẩy xuống nước, sau đó nhắm mắt chạy một mạch về phía trước, một đường thông thuận không chút trở ngại, đến cuối suối thì trèo lên bờ, vẫn còn sống sót.
Điều này khiến không ít người kinh ngạc.
“Cô ấy qua được kìa!”.
“Trời ơi, thật là khó tin!”.
“Chúc mừng sư muội đã hoàn thành khảo nghiệm”, Triệu Nguyệt vội cười nói.
Nhưng cô gái sau khi lên bờ thì vẻ mặt mê man, hai mắt trống rỗng, không có vẻ gì là mừng rỡ sau khi tai qua nạn khỏi, ngược lại giống như… đã mất trí nhớ.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Triệu Nguyệt không giải thích, vội vàng nói: “Được rồi sư muội, em cũng mệt rồi, người đâu, đưa sư muội này xuống nghỉ ngơi, thay cho cô ấy bộ quần áo khác”.
“Vâng, sư tỷ”.
Cô gái kia nhanh chóng được đưa đi.
Cảnh tượng này lại khiến mọi người cảm thấy quỷ dị.
“Chuyện… chuyện này là sao vậy?”, Lâm Nhược Nam run rẩy hỏi.
“Cưỡng chế thay đổi chức năng bộ phận của thân xác đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến đại não, chắc là cô ta đã mất trí nhớ rồi”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa nhỏ giọng nói.
“Vậy lát nữa… tôi cũng bị như vậy sao?”, Lâm Nhược Nam sợ hãi hỏi.
“Không đâu, nhưng cô phải giả vờ”.
“Giả vờ mất trí nhớ? Không vấn đề gì!”.
“Không! Cô phải giả vờ bị mất trí nhớ một nửa!”.
“Mất trí nhớ một nửa? Nghĩa là sao?”.
“Tức là cô không biết gì, không nhớ gì, nhưng cô nhất định phải nhớ tôi, biết tôi là ai”.
“Tại sao? Tôi quên sạch đi chẳng phải là đơn giản hơn sao? Lẽ nào anh sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ đuổi anh đi? Yên tâm, anh cứ ở lì đây, bọn họ không dám làm gì anh đâu”, Lâm Nhược Nam nói.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Tôi nên nói cô ngây thơ hay là đơn thuần đây? Cô nghĩ những người độc ác hung tàn như Hồng Nhan Cốc sẽ nói lý với tôi sao? Nếu cô mất trí nhớ, bọn họ sẽ giết luôn tôi, sau đó đưa cô đi tẩy não, khiến cô trở thành người của bọn họ!”.
“Hả? Giết… giết luôn anh?”, Lâm Nhược Nam rùng mình, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô ta không khỏi run rẩy.
“Cô gái trước đó nghe thấy cô nói muốn đưa tôi vào cốc liền đồng ý một cách thoải mái, chính vì ngay từ đầu cô ta đã có ý định xử lý tôi rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Nghe đây, thông qua khảo hạch cô nhất định phải nhận ra tôi! Như vậy thì bọn họ sẽ không có lý do để ra tay với tôi, tôi mới có lý do ở lại Hồng Nhan Cốc, nếu không mọi chuyện sẽ rất rắc rối”.
“Được, Lâm sư huynh, anh yên tâm đi”, Lâm Nhược Nam gật đầu một cách nghiêm túc.
Các cô gái lần lượt xuống nước.
Lâm Chính cũng châm cứu xong.
Anh thở hắt ra, nắm tay thầm siết chặt, muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.
Nhìn từng cô gái trẻ trung xinh đẹp mất mạng ngay trước mắt mình, trong lòng anh đương nhiên vô cùng đau khổ và không nỡ.
Nhưng anh không thể làm gì được.
Nơi này là Hồng Nhan Cốc, cho dù anh ra tay ngăn cản, thì cũng không thể đưa bọn họ an toàn ra khỏi đây.
Anh lắc đầu, nhìn thấy khóe mắt của Hoa Huyền ở đối diện cũng trào ra một giọt nước mắt. Cô ta nhắm chặt hai mắt, không dám chứng kiến cảnh này.
“Được rồi, người tiếp theo!”.
Đúng lúc này, Triệu Nguyệt lại lên tiếng.
Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy.
Đến lượt cô ta rồi…
Chương 1587: Mỹ nam kế
Lâm Nhược Nam trố tròn mắt, cơ thể run bần bật. Nhìn làn nước dần chuyển sang màu đỏ máu, cô ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bước chân cô ta trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, cảm giác như cả bàn chân dính chặt vào mặt đất, không thể nào nhấc lên được.
“Sao thế? Tại sao còn không xuống, lẽ nào còn phải để chúng tôi giúp cô?”, Triệu Nguyệt tỏ ra không vui.
Lâm Nhược Nam thận trọng nhìn Lâm Chính: “Sư huynh...tôi xuống thật sự không sao chứ?”
“Đương nhiên, nhưng cô phải thật điềm tĩnh, đừng căng thẳng. Nếu không, bị bọn họ nhận ra sơ hở đấy”, Lâm Chính khẽ nói.
“Hãy tin bản thân có thể làm được".
Lâm Nhược Nam hít một hơi thật sâu. Cô ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải từ từ bước xuống.
Nước khá ấm! Thế nhưng Lâm Nhược Nam cảm giác lạnh thấu xương. Cô ta nhìn chăm chăm trước mặt, biết rằng nếu một khi đã xuống nước mà còn đi chậm thì sẽ chết chắc, thế là cô ta hét lên.
“Á!”
Rồi cô ta chạy một mạch về phía trước.
Rầm rầm! Mặt nước bập bềnh, kêu lên rào rào. Lâm Nhược Nam nhắm chặt mắt, cứ thế vừa chạy vừa hét. Cảm tưởng như thứ nước này đang khiến cô ta đau đớn vô cùng. Các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều nhìn cô ta và chau mày.
Cuối cùng thì.
Bụp! Lâm Nhược Nam đụng phải cái gì đó, cô ta hét lên rồi ngã xuống nước. Lúc này cô ta vô thức mở mắt ra nhìn. Hóa ra cô ta đã đụng phải hòn đá ở cuối đường.
Đi xong rồi à? Lâm Nhược Nam giật mình, lập tức nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đứng bật dậy và nhìn chăm chăm. Vài giây thôi mà cô ta đã vượt qua được rồi.
“Thông qua rồi”.
“Chúc mừng cô, sư muội. Cô đã chính thức trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc. Người đâu, đưa cô ấy đi thay đồ”, Triệu Nguyệt lên tiếng.
Hai cô gái khác lập tức bước tới. Lâm Nhược Nam giả vờ hoang mang, định đi theo bọn họ. Thế nhưng đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn tỏ vẻ căng thẳng: “Kỳ Lân đâu? Kỳ Lân ở đâu? Tôi...cần Kỳ Lân...”
Cô ta hét lên rồi ôm đầu trông vô cùng đau đớn. Các đệ tử khác của Hồng Nhan Cốc sợ hết hồn. Lâm Chính hiểu ý, lập tức bước tới.
“Lâm Nhược Nam, cô không sao chứ?”, anh tỏ ra quan tâm.
“Sư tỷ, chuyện gì vậy? Không phải là đi qua nước của hồ thánh thì sẽ quên hết ký ức sao? Tại sao Lâm Nhược Nam vẫn nhớ người đàn ông đó?”, một đệ tử bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ bèn hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa”, Triệu Nguyệt cảm thấy hoang mang, hai mắt tối sầm. Đúng lúc này Hoa Huyền đột nhiên đứng dậy.
“Nước của hồ này có tác dụng đảo lộn tư duy của con người chứ không phải xóa hết đi ký ức. Nếu như nó không gây ra được ảnh hưởng lớn cho đại não thì một vài ký ức vẫn sẽ ở lại”, Hoa Huyền nói. Đám đệ tử chợt hiểu ra.
“Vậy giờ phải làm sao, sư tỷ?”, Triệu Nguyệt chau mày, bước tới trước Hoa Huyền: “Phía trên có dặn, dù việc khảo hạch Lâm Nhược Nam có thành công hay thất bại thì cũng phải giết chết người tên là Kỳ Lân đó. Nếu như Lâm Nhược Nam mất đi ký ức thì dù giết chết anh ta cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Thế nhưng giờ Lâm Nhược Nam vẫn nhớ tới anh ta, nếu chúng ta ra tay sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cho Lâm Nhược Nam. Phải làm sao đây?”
Hoa Huyền suy nghĩ rồi nói: “Để Kỳ Lân đi đi”.
“Đi sao? Không đi được! Lâm Nhược Nam đã đồng ý gia nhập Hồng Nhan Cốc với yêu cầu Kỳ Lân phải ở bên cạnh cô ta , giờ sao có thể để Kỳ Lân đi được".
“Ở bên cạnh? Sao có thể như vậy được chứ? Sao Hồng Nhan Cốc có thể giữ lại đàn ông được?”, Hoa Huyền chau mày.
“Nhưng trước đó phía bên trên đã đồng ý với Lâm Nhược Nam rồi”.
“Như vậy thì chẳng còn lựa chọn nào khác hết, đành phải giữ lại Kỳ Lân thôi”, Hoa Huyền nói.
“Tuyệt đối không thể được”.
“Hông Nhan Cốc sẽ bị đàn ông làm ô nhược mất”.
“Không được”.
“Sư tỷ, chúng ta tuyệt đối không được đồng ý”.
Lần này không phải Triệu Nguyệt phản đối mà đến ngay cả những đệ tử khác cũng phản đối. Bọn họ có thể trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc vì đều tham gia vào quá trình tẩy lễ ở hồ thánh. Ký ức cũng bị thanh tẩy thế nên luôn tỏ ra đối kháng với đàn ông.
Có thể để Kỳ Lân đứng ở đây là họ đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nếu còn để anh ở lại nữa thì sao bọn họ có thể đồng ý được.
Hoa Huyền cảm thấy đau đầu. Lúc này đành phải gọi trưởng lão đến thôi. Kỳ Lân bỗng nhiên tháo kính mắt ra, nghiêm túc nói với Triệu Nguyệt: “Cô Triệu Nguyệt, tại sao tình hình của Nhược Nam lại khác mọi người thế?”
Triệu Nguyệt định nói gì đó nhưng bỗng khựng người khi thấy Kỳ Lân. Những cô gái khác cũng giật mình nhìn anh chăm chăm.
Anh bước tới, đứng trước mặt Triệu Nguyệt, tỏ vẻ trách móc: “Cô Triệu, cô có nghe tôi nói gì không? Tại sao Nhược Nam lại như vậy?”
“Hả? Điều này...”, Triệu Nguyệt bừng tỉnh, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô ta không thể nào phát tiết được nữa, mà ngược lại trở nên lắp bắp: “Cô ấy không sao...có lẽ là do căng thẳng quá thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là được”.
Hoa Huyền thấy vậy thì cũng ngạc nhiên. Cô ta cũng đã nhìn thấy dung nhan của Kỳ Lân. Thế nhưng cô ta vẫn tỏ ra điềm nhiên dù tim cũng đập nhanh nhưng không tới mức phản ứng dữ dội như Triệu Nguyệt.
“Nghỉ ngơi sao? Vậy thì lập tức sắp xếp Nhược Nam nghỉ cho tôi. Ngoài ra tôi cần phải ở bên cạnh cô ấy 24/24”, Kỳ Lân nói.
“Điều này...tôi phải nói với bên trên đã”, Triệu Nguyệt mềm giọng.
“Còn phải nói với bên trên sao? Lúc vào đây không phải là đã nói tôi sẽ ở lại rồi à?”
“Vậy...vậy sao? Vậy được...anh ở lại đi. Người đâu, mau sắp xếp phòng cho sư muội Nhược Nam và Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt vội vàng nói.
“Vâng...sư tỷ”, người đệ tử bên cạnh vội vàng bước lên.
Thế nhưng một người đệ tử khác cũng chạy tới: “Triệu sư tỷ, để tôi đưa Nhược Nam và Kỳ Lân đi cho”.
“Không được, để tôi”.
“Các vị sư tỷ đều mệt rồi. Để tôi. Lâm sư muội và anh Kỳ Lân, xin mời”.
“Để tôi”, các các cô gái nhao cả lên, tranh nhau đòi dẫn Lâm Nhược Nam và Lâm Chính đi.
“Tránh ra hết choi tôi”, Triệu Nguyệt tức giận gầm lên. Các cô gái khác giật bắn người, vội vàng lùi lại.
“Còn ra thể thống gì nữa chứ”, Triệu Nguyệt trừng mắt, nói với Kỳ Lân: “Các người đi theo tôi!”
Nói xong, cô ta bèn đi trước. Lâm Chính dìu Lâm Nhược Nam đi. Hoa Huyền cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nghi ngờ và lo lắng. Không biết tại sao mà cô ta cảm thấy Kỳ Lân có gì đó sai sai...
Chương 1588: Cô đã là thiên tài rồi
Triệu Nguyệt dẫn Lâm Chính và Lâm Nhược Nam tới một đình viện hẻo lánh. Chỗ này nằm ở giữa khu vực Hồng Nhan Cốc.
Trên đường đi, có rất nhiều đệ tử nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò. Lâm Chính lại đeo kính vào. Mặc dù chiếc kính che đi nhiều nhưng Triệu Nguyệt đã không thể nào quên đi được khuôn mặt đó.
“Hai người ở đây đi. Lát nữa tôi sẽ cho người mang y phục của Lâm sư muội tới và đưa cô ấy đi học. Anh Kỳ Lân ở lại đây, không được đi đâu hết, biết chưa?”, Triệu Nguyệt hắng giọng, không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà chỉ nhìn Lâm Nhược Nam.
“Không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu. Triệu Nguyệt lập tức rời đi.
Triệu Nguyệt đi khỏi, Lâm Nhược Nam đang tỏ vẻ hoang mang, yếu ớt lập tức ngã ra giường, hét toáng lên, nắn bóp cánh tay và lầm bầm như đau lắm.
“Sao thế? Khó chịu lắm à?"
“Chứ sao nữa! Lúc mới xuống nước chưa kịp phản ứng, giờ mới có cảm giác như rã hết cả xương ra. Đau chết đi được. Vậy mà còn phải nhịn đau...”
“Xem ra cơ thể của cô không phù hợp với nước trong hồ rồi. Nếu như không phải tôi đã châm cứu trước cho cô thì chắc cô cũng giống như những cô gái khác bị chết ở đó rồi, sau đó bị đưa ra ngoài và vứt ở vùng núi hoang”, Lâm Chính nói. Lâm Nhược nghe thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.
“Không cần phải sợ, tất cả đều đã qua rồi. Có thể nói là trong họa có phúc đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lại còn trong họa có phúc nữa sao?”
“Đó là thứ nước thoát thai hoàn cốt đấy. Nếu như người của Hồng Nhan Cốc không nói điêu thì giờ cả cơ thể của cô đã bị cải tạo rồi. Nhị mạch Nhâm Đốc của cô vẫn chưa được đả thông, thiên mạch đã được sinh ra, đan điền ngưng kết. Cô lúc này có thể được gọi là thiên tài rồi đấy?”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Lâm Nhược Nam trố tròn mắt với vẻ không dám tin.
“Đương nhiên, tin hay không thì cô cũng tự cảm nhận đi”.
“Cảm nhận thế nào?”
“Rất đơn giản, cô nghĩ xem những võ công mà cô học trước đây, xem điểm nào còn chưa hiểu rõ, giờ có phải là đều ‘tỏ’ rồi không. Có phải cảm thấy việc đột phá giờ đây đơn giản hơn nhiều rồi không?”
Lâm Nhược Nam nghe thấy vậy thì lập tức làm theo. Một lúc sau, cô ta tỏ ra vui mừng: “Đúng thật này. Trước đây tôi không hiểu được khẩu quyết thứ ba Trích Không Thủ là gì, giờ nghĩ lại lập tức hiểu luôn, đó là sự phối hợp của khí và lực. Ôi trời ơi, thần kỳ quá. Trước đây tôi học khẩu quyết đó mà chẳng hiểu gì. Giờ nhớ lại là lập tức hiểu liền...Đúng là tôi đã trở thành thiên tài thật rồi!”
Lâm Nhược Nam mừng quýnh lên.
“Đây cũng là ý do vì sao Hồng Nhan Cốc chỉ thu nạp những người có thể đi qua được hồ thánh, bởi vì người có thể đi qua được thì sẽ trở thành thiên tài. Mà có tông môn nào lại không thích thiên tài đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Như vậy thì toàn bộ người của Hồng Nhan Cốc đều là những kẻ yêu nghiệt sao?”, Lâm Nhược Nam đột nhiên nhận ra một hiện thực đáng sợ khiến cô ta phải ớn lạnh.
“Đúng vậy, thực lực của Hồng Nhan Cốc vô cùng đáng sợ...Người thường không động vào được đâu”.
Có khi ngay cả thôn Dược Vương, Đông Hoàng Giáo, Cổ Phái cũng chưa chắc đã sánh được với Hồng Nhan Cốc. Một tông phái do toàn những thiên tài yêu nghiệt tạo thành thì thực lực của tông phái đó chắc chắn là vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.
“Nếu đã vậy thì Lâm sư huynh, hay anh cũng thử đi qua hồ nước đó đi”, Lâm Nhược Nam suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta báo thù cho sư phụ, cần phải có sức mạnh mà! Nếu nhận được sự gia trì từ thứ nước đó thì chắc chắn thực lực của anh sẽ tăng mạnh, tới khi đó việc báo thù sẽ càng nắm chắc khả năng thắng lợi hơn”.
“Không được. Thứ nước đó không có tác dụng đội với tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh không động vào được à?”
“Tôi có bơi trong đó thì cũng không xi nhê gì!”
“Vậy tại sao anh không thử?”
“Không cần thiết, bởi vì tôi đã từng dùng thứ còn hơn cả thứ nước đó rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy sao?”
Lâm Nhược Nam lúc này mới nhớ ra, gã này là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà, làm gì có chuyện chưa từng tắm qua loại dược liệu tương tự?
Cô ta không biết rằng thứ nước đó không thể nào thay đổi được một cơ thể cỡ Tiên Thiên Cương Khu như của Lâm Chính. Hơn nữa loại dược liệu mà anh tắm lúc đầu còn mạnh hơn loại này không biết bao nhiêu lần.
“Cô chuẩn bị chút đi, sắp có người tới đưa cô đi học rồi đấy. Tôi cho rằng tất cả các lớp đều là để tẩy não cô, nên cô hãy chú ý một chút”.
“Vậy anh nhân lúc này đi điều tra cơ quan của Hồng Nhan Cốc đi!”
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.
Lâm Nhược Nam lẳng lặng nhìn anh. Không thể phủ nhận dung mạo mà Lâm Chính sử dụng thuật dịch dung tạo thành khiến người khác phải giơ ngón tay cái.
Sau khi bỏ kính ra, khuôn mặt của anh còn đẹp trai hơn cả thần y Lâm nữa, hơn nữa còn toát ra vẻ ma mị khiến đám con gái nhìn là không thẻ nào cưỡng lại được. Đến cả Lâm Nhược Nam cũng không cưỡng lại được nên đã cố tình nói Lâm Chính chuẩn bị thêm chiếc kính này.
Khoảng năm phút sau, quả nhiên có đệ tử tới đón Lâm Nhược Nam đi. Lâm Chính sửa soạn rồi kiểm tra xung quanh. Thấy không có ai, anh định đi điều tra về cơ quan của Hồng Nhan Cốc để thu thập thêm thông tin thì đúng lúc này. ..
Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa vang lên. Ngay sau đó là một giọng nói căng thẳng vọng tới: “Anh Kỳ Lân, anh có trong đó không?”
Lâm Chính giật mình. Nghe giọng có vẻ như là Triệu Nguyệt...
Chương 1589: Người có tình có nghĩa
Không phải Lâm Nhược Nam đã được đưa đi rồi sao? Triệu Nguyệt còn chạy tới đây làm gì?
Lâm Chính suy nghĩ, anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó. Triệu Nguyệt tới thì anh không đi được nữa rồi. Bất lực, anh đành phải bước ra.
Triệu Nguyệt bước vào. Cô ta nhìn Lâm Chính và nói: “Anh Kỳ Lân, tôi tới dặn dò anh phía trên có quy định anh không được rời khỏi viện, chỉ được ở trong này. Đồ ăn, quần áo của anh sẽ đều do chúng tôi phục trách. Nếu như anh dám bước ra khỏi đây nửa bước...thì bất kỳ người nào cũng có thể giết chết anh, rõ chưa?”
“Vì vậy là tôi bị giam ở đây à?”, Lâm Chính tỏ vẻ không vui.
“Đây là quy định từ bên trên, nếu như anh không đồng ý thì có thể ra khỏi cốc ngay bây giờ. Tôi có thể tiễn anh”, Triệu Nguyệt chần chờ rồi nói.
“Thế nhưng, cô Lâm là cô chủ của tôi, cô ấy đã trả cho tôi một khoản tiền lớn, giờ tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy”.
“Anh không cần lo lắng tới sự an toàn của cô ấy. Giờ cô ấy ở Hồng Nhan Cốc, sau nay cũng sẽ sống ở đây, anh không thể nào mà lo cho cô ấy cả đời được mà”.
“Cũng không tới mức đó nhưng chúng tôi đã ký hợp đồng rồi. Hợp đồng cũng có hạn nhưng tôi vẫn phải bảo vệ cô ấy trong thời gian này. Nếu tôi rời đi trước, không chỉ là tôi tắc trách trong công việc mà cũng là một nỗi nhục về mặt nhân cách của tôi. Vì vậy tôi vẫn phải ở với cô ấy trong một tháng này”.
“Lâu vậy cơ à?”, Triệu Nguyệt giật mình, tiếp tục bước lên trước vài bước và khẽ nói: “Tôi khuyên anh ở đây hai ngày rồi mau về đi”.
“Tại sao?”
“Anh đừng hỏi nhiều, cứ về đi, đây không phải là nơi mà anh có thể ở được đâu”.
“Vậy không được. Công việc của tôi như thế rồi, tôi không thể bỏ mặc chủ của mình mà rời khỏi đây được!”
“Anh...đúng là đồ ngốc! Anh có biết Hồng Nhan Cốc là nơi như thế nào không? Anh tưởng một tên bảo vệ cắc ké như anh thì có thể hô mưa gọi gió được sao? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải do ký ức cũ của Lâm sư muội vẫn còn, cô ấy vẫn nhớ tới anh thì anh đã chết từ lâu rồi”.
“Vẫn còn sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô Triệu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Triệu Nguyệt vội vàng bụm miệng, không biết phải giải thích thế nào, đành tỏ vẻ lo lắng: “Anh đừng hỏi nhiều như thế, mau đi đi, nghe lời tôi, nếu không anh không đi nổi đâu đấy!”
“Cô Triệu Nguyệt, phiền cô nói rõ”, Lâm Chính cố tình hỏi với.
Thế nhưng Triệu Nguyệt không chịu trả lời. Lâm Chính tháo kính ra, hỏi cho bằng được. Triệu Nguyệt hết đỡ nổi.
Cả người cô ta run lên, hái má đỏ ửng. Đến cả cách nói cũng trở nên lắp bắp, không dám nhìn thẳng Lâm Chính...
Xem ra mỹ nam kế cũng hữu dụng ghê. Lâm Chính thầm nghĩ.
Thực ra anh tạo ra dáng vẻ này cũng là vì có dự định cả. Vẻ mặt đẹp trai rõ ràng là giúp các mối quan hệ trở nên dễ dàng hơn, mang lại ấn tượng tốt hơn nữa cho người khác.
Sau khi hỏi dồn dập thì Triệu Nguyệt cũng đã phải chịu thua và nói ra tất cả. Đến cả những di chứng sau khi ngâm qua hồ thánh cũng nói ra hết. Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì.
Với thân phận là một vệ sĩ, Kỳ Lân trong mắt cô ta chẳng là gì. Triệu Nguyệt mà muốn xử lý anh thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Anh thật sự cho rằng đây là nơi an toàn sao? Tôi nói cho anh biết, lần này anh tới đây không khác gì thập tử nhất sinh. Anh may mắn đấy, chứ nếu Lâm sư muội mà quên hết sau khi tiến hành tẩy lễ thì anh đã chết từ lâu rồi. Anh phải cảm ơn cô chủ của mình đi”. Triệu Nguyệt tức giận nói.
Lâm Chính tỏ vẻ sợ hãi, anh run rẩy nói: “Hóa ra là vậy à?”
“Giờ ý của bên trên là tìm một lý do để trừ khử anh, khiến Lâm sư muội không trách chúng tôi vào đâu được. Anh ở đây được hai, ba ngày thôi. Nếu anh muốn sống thì mau rời đi. Nếu không, các giảng sư, nguyên lão sẽ không chấp nhận việc có đàn ông ở đây đâu”, Triệu Nguyệt nghiêm túc nói.
Lâm Chính làm ra vẻ trầm mặc. Anh đi tới bên cạnh một cái ghế đá và ngồi xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Triệu Nguyệt nhìn vẻ đẹp hoàn hảo của anh mà thất thần. Một lúc lâu sau, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: “Cô Triệu Nguyệt, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết tất cả”.
Triệu Nguyệt lại đỏ mặt: “Không cần cảm ơn...”
“Ân đức của cô Triệu tôi cả đời này sẽ không quên, nhưng Kỳ Lân không thể đi được”.
“Tại sao?”,Triệu Nguyệt vội hỏi.
“Bởi vì đây là nguyên tắc của tôi. Tôi đã hứa thì sẽ không thể thất hứa được. Tôi thà chết”, Lâm Chính làm ra vẻ ngạo nghễ.
Triệu Nguyệt sững sờ. Tim cô ta đập rộn ràng, đôi mắt dán chặt vào Lâm Chính, đầu óc thì trống rỗng...
Trên đời này vẫn còn có người có tình có lý như vậy sao?
Chương 1590: Cơ quan của Hồng Nhan Cốc
Triệu Nguyệt nhìn kỹ con người trước mặt. Cô phát hiện người này không chỉ đẹp trai tới mức vô lý mà đến cả ý chí cũng bất phàm.
“Thật không ngờ trên đời này còn có người như anh”, cô ta thở dài: "Nếu đã vậy, thì tôi sẽ không khuyên anh nữa. Anh ở lại đi. Nhớ kỹ, đừng đi đâu cả, nếu không không ai cứu nổi anh đâu”.
“Được, cảm ơn cô!”, Lâm Chính tỏ ra cảm kích.
Triệu Nguyệt bặm môi, không nói thêm gì nữa, chỉ quay người rời đi. Lâm chính thấy vậy lại sửa soạn đồ đạc và định chuồn ra ngoàiNhưng đúng lúc này, có một bóng hình lướt qua ở ngoài cửa.
Lâm Chính giật mình. Anh ta phát hiện ra đó là những cô gái khác của Hồng Nhan Cốc.
“Xin hỏi anh Kỳ Lân có ở trong này không?"
Mấy cô gái dè dặt hỏi, ai trông cũng lén lút. Lâm Chính cười khổ, anh đã biết bọn họ tới vì điều gì. Xem ra đành phải đợi đến lúc Lâm Nhược Nam trở về thì anh mới hành động được rồi.
Chạng vạng, Lâm Nhược Nam mệt mỏi lết về. Vừa vào phòng, cô ta đã ngã ra giường với khuôn mặt tiều tụy
“Sao rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi mệt sắp chết tới nơi rồi”.
“Bọn họ dạy cô cái gì vậy?”
“Còn có gì được chứ, đương nhiên là tẩy não rồi! Nếu như chỉ là tẩy não thông thường thôi thì cũng chẳng có gì, thế nhưng vấn đề là tôi còn phải diễn kịch nên mệt chết đi được”, Lâm Nhược Nam khổ sở nói.
“Yên tâm đi, cô không phải học quá lâu đâu. Đợi bọn họ cảm thấy “tam quan” của cô đã bị họ thay đổi thì có lẽ họ sẽ phân nhiệm vụ cho cô. Tới khi đó thì không cần phải diễn nữa”.
“Tôi không muốn ở cái nơi chết tiệt này, tôi cảm thấy nó tà môn khủng khiếp”, Lâm Nhược Nam hừ giọng.
Lâm Chính mỉm cười: “Giờ chúng ta hành động thôi. Cô ở đây giúp tôi đối phó với người của Hồng Nhan Cốc”.
“Tôi biết rồi. Anh biến mình thành ra thế kia thì bảo sao mà đám con gái cứ bu lấy anh. Mặc dù họ đã bị tẩy não nhưng dù sao cũng là con gái mà”, Lâm Nhược Nam lầm bầm.
Lâm Chính không nói nhiều, chỉ đeo thêm mặt nạ và đi ra ngoài. Anh chưa dám tới những nơi thâm sâu cùng cốc của Hồng Nhan Cốc, vì dù sao anh vẫn chưa hiểu rõ về nơi đây. Nếu mà để lộ thân phận thì sẽ ảnh hưởng tới việc thu thập thông tin.
Mục đích chủ yếu bây giờ là tìm được cơ quan ở lối ra vào của Hồng Nhan Cốc. Cơ quan có thể hủy diệt hàng chục nghìn người thì chắc chắn không thể xem thường được...
Lâm Chính mượn ánh trăng soi đường.
Người của Hồng Nhan Cốc rất ít khi ra ngoài vào buổi tối. Nghe nói tất cả đều ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc thiền luyện công. Những thứ mà người của Hồng Nhan Cốc phải học rất nhiều, không chỉ có võ công cổ mà còn cả Cơ Quan Thuật, Luyện Dược Thuật, vân vân...
Lâm Chính đi trên đường mà cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc bay ra trong không khí. Có lẽ đây là khu vực các đệ tử luyện dược. Anh nhìn bốn phía và đi về hướng Nam. Khi anh đang đứng ở cửa phía Nam thì thấy vài người đệ tử đột nhiên đi tới đổi gác.
Lâm Chính quan sát họ, thấy người này giao cho người kia một chùm chìa khóa.
Đây là chìa khóa của chỗ nào vậy? Hồng Nhan Cốc có cửa đảng gì đâu...Lẽ nào là chìa khóa...của cơ quan?
Lâm Chính suy nghĩ và lẳng lặng chờ đợi.
Việc giao ca đã xong xuôi, anh bèn lấy châm ra.
Vụt...vụt...
Vài người đệ tử bị đâm trúng. Lâm Chính từ phía sau lấy chìa khóa của người đệ tử. Người đệ tử bị khống chế, cả người cứng đơ như trúng gió, họ không nhìn được ra phía sau mình, định hét lên mà cũng không thể hét được.
Lâm Chính nhìn chiếc chìa khóa, cũng chẳng biết là khóa ở đâu thế nên anh lấy cả chùm và rút châm trên người đám đệ tử. Châm vừa được rút ra, các cô gái lập tức trở lại bình thường: “Có kẻ trộm! Mau gọi người tới”.
Tiếng hét vang lên gây chấn động cả một vùng. Không ít các cao thủ lập tức có mặt. Lâm Chính nhanh chóng trốn vào chỗ kín và quan sát.
“Chuyện gì vậy?”, Hoa Huyền và Tinh Xán cũng tới. Bọn họ lập tức hét lên.
“Hoa Huyền sư tỷ, có người ăn trộm đồ, hình như là hắn điểm huyệt nên chúng tôi không cử động được, sau đó lấy chìa khóa mở cơ quan đi rồi”, người đệ tử vội vàng nói.
“Cái gì?”
Hoa Huyền chau mày, nhìn xung quanh một lượt: “Có biết là ai không?”
“Chúng tôi không rõ. Hắn núp phía sau, điểm vào huyệt nên chúng tôi không nhìn thấy mặt. Đợi đến khi chúng tôi bình thường lại thì đã không thấy người đâu nữa rồi”
“Tức là đến đối phương là nam hay nữa cũng không biết đúng không?”, Tinh Xán nói.
“Đúng vậy”.
“Các người thật là....đúng là vô dụng”, Tinh Xán tức giận định tát bọn họ nhưng Hoa Huyền đã ngăn lại.
“Giờ không phải là lúc trách bọn họ, quan trọng nhất là phải tìm lại được chìa khóa. Nếu như để kẻ đó lợi dụng chìa khóa, kiểm soát cơ quan thì sẽ rắc rối lớn đấy”, Hoa Huyền trầm giọng: "Lập tức cử người đi thông báo cho trưởng lão, đồng thời cho người tìm kẻ tình nghi đi. Nếu tìm được dấu vết gì nghi ngờ thì phải bắt ngay tại trận. Nếu kẻ đó dám phản kháng thì giết luôn”
“Vâng sư tỷ”, đám đông đồng loạt hô vang và chạy đi .
“Tinh Xán”.
“Sư tỷ có gì dặn dò ạ?”
“Em đưa vài người tới điểm khởi động cơ quan canh gác, không được để kẻ kia tiếp cận”.
“Vâng ạ”
Tinh Xán gật đầu, lập tức dẫn theo bốn đệ tử khác chạy tới lối ra phía Nam Lâm Chính thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Phía Tây Nam có một bãi cỏ bằng, thế nhưng giữa bãi có có một bậc đá. Trước khi Tinh Xán tới thì có bốn đệ tử khác đứng vây quanh chỗ này. Sau khi họ tới thì đã vây tròn luôn vị trí đó.
Lâm Chính khẽ chau mày. Lần này thì không dễ hành động rồi. Tất cả bọn họ đều quay mặt ra ngoài, dù từ hướng nào thì cũng không thể tiếp cận được.
Mặc dù anh đeo mặt nạ nhưng từ hình thể cũng có thể nhận ra anh là một người đàn ông. Mà nói tới đàn ông thì cả cái Hồng Nhan Cốc này có mỗi Kỳ Lân là đàn ông mà thôi. Khi đó Lâm Chính chắc không thể nào ở lại Hồng Nhan Cốc thêm được nữa.
Anh vẫn chưa tìm ra được cách nào. Bỗng nhiên anh ý thức được điều gì đó bèn nhìn qua vách đá bên cạnh.
“Chắc chỉ còn cách này thôi”, anh hạ quyết tâm rồi lấy châm ra phóng về phía đám người Tinh Xán.
Vụt vụt...Châm ghim lên cổ họ. Thế là họ lập tức bất động.
Lâm Chính bèn trèo lên vách đá bên cạnh và từ độ cao tầm ba, bốn mét, anh nhảy xuống trung tâm vòng vây, đáp xuống bậc đá.
Lâm Chính thấy mình thành công thì vui lắm. Trên bậc đá có một vị trí nhô lên, đó chính là vị trí để cắm chìa khóa...
Câu nói này của Triệu Nguyệt khiến các cô gái vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ đã bị ép vào đường cùng, bị đẩy đến bờ vực.
“Triệu sư tỷ, tôi không thi nữa, tôi muốn về nhà. Tôi không muốn gia nhập Hồng Nhan Cốc, bây giờ có thể thả tôi về được không?”, một cô gái nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lên thất thanh.
“Không được! Đã đến đây thì phải thông qua nước Thoát Thai Hoán Cốt, hơn nữa, Hồng Nhan Cốc chúng tôi mà cô muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Cô coi Hồng Nhan Cốc của chúng tôi là cái gì hả? Nghe đây, từng người một xuống nước cho tôi, ai dám không xuống, thì tôi sẽ giết!”, Triệu Nguyệt quát lớn: “Tôi nói cho các cô biết, cốc chủ đã cho tôi quyền sinh sát!”.
Dứt lời.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên đều rút trường kiếm giắt ở hông ra.
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc.
Tất cả đều bị những thanh kiếm sắc bén sáng loáng kia làm cho hồn bay phách lạc.
Lâm Nhược Nam cũng run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
“Lâm sư huynh! Chủ tịch Lâm! Làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết…”, Lâm Nhược Nam xoay người lại, khóc lóc cầu xin Lâm Chính.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cô lại đây, để tôi châm cứu cho cô!”.
“Châm cứu… có thể cứu được tôi sao?”.
“Nếu cô còn lãng phí thời gian thì không cứu được đâu”.
“Được được, anh làm ngay đi! Nhanh lên!”.
Lâm Nhược Nam vội ghé lại gần Lâm Chính.
Lâm Chính lén lấy châm bạc ra, đâm vào các huyệt vị trên người Lâm Nhược Nam.
Dưới sự ép buộc của Triệu Nguyệt, các cô gái không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa khóc vừa xuống nước.
Cảnh tượng chẳng khác nào ở pháp trường!
Kết cục xuống nước chỉ có một, đó là chết!
Có người định phản kháng, cũng có người muốn bỏ chạy.
Nhưng bọn họ vừa nhấc chân định đi đã bị đệ tử của Hồng Nhan Cốc chém giết một cách vô tình.
Nơi này là Hồng Nhan Cốc.
Khắp nơi đều là các cao thủ Hồng Nhan Cốc, bọn họ vào thì được, nhưng muốn ra thì không đơn giản chút nào.
Chẳng mấy chốc, nơi vừa rồi còn như tiên cảnh đã ngập mùi máu tanh, từng thi thể được khiêng đi.
Suối nước nóng trước mắt đối với các cô gái chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, lấy mạng bọn họ một cách vô tình.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Một cô gái run rẩy xuống nước, sau đó nhắm mắt chạy một mạch về phía trước, một đường thông thuận không chút trở ngại, đến cuối suối thì trèo lên bờ, vẫn còn sống sót.
Điều này khiến không ít người kinh ngạc.
“Cô ấy qua được kìa!”.
“Trời ơi, thật là khó tin!”.
“Chúc mừng sư muội đã hoàn thành khảo nghiệm”, Triệu Nguyệt vội cười nói.
Nhưng cô gái sau khi lên bờ thì vẻ mặt mê man, hai mắt trống rỗng, không có vẻ gì là mừng rỡ sau khi tai qua nạn khỏi, ngược lại giống như… đã mất trí nhớ.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Triệu Nguyệt không giải thích, vội vàng nói: “Được rồi sư muội, em cũng mệt rồi, người đâu, đưa sư muội này xuống nghỉ ngơi, thay cho cô ấy bộ quần áo khác”.
“Vâng, sư tỷ”.
Cô gái kia nhanh chóng được đưa đi.
Cảnh tượng này lại khiến mọi người cảm thấy quỷ dị.
“Chuyện… chuyện này là sao vậy?”, Lâm Nhược Nam run rẩy hỏi.
“Cưỡng chế thay đổi chức năng bộ phận của thân xác đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến đại não, chắc là cô ta đã mất trí nhớ rồi”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa nhỏ giọng nói.
“Vậy lát nữa… tôi cũng bị như vậy sao?”, Lâm Nhược Nam sợ hãi hỏi.
“Không đâu, nhưng cô phải giả vờ”.
“Giả vờ mất trí nhớ? Không vấn đề gì!”.
“Không! Cô phải giả vờ bị mất trí nhớ một nửa!”.
“Mất trí nhớ một nửa? Nghĩa là sao?”.
“Tức là cô không biết gì, không nhớ gì, nhưng cô nhất định phải nhớ tôi, biết tôi là ai”.
“Tại sao? Tôi quên sạch đi chẳng phải là đơn giản hơn sao? Lẽ nào anh sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ đuổi anh đi? Yên tâm, anh cứ ở lì đây, bọn họ không dám làm gì anh đâu”, Lâm Nhược Nam nói.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Tôi nên nói cô ngây thơ hay là đơn thuần đây? Cô nghĩ những người độc ác hung tàn như Hồng Nhan Cốc sẽ nói lý với tôi sao? Nếu cô mất trí nhớ, bọn họ sẽ giết luôn tôi, sau đó đưa cô đi tẩy não, khiến cô trở thành người của bọn họ!”.
“Hả? Giết… giết luôn anh?”, Lâm Nhược Nam rùng mình, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô ta không khỏi run rẩy.
“Cô gái trước đó nghe thấy cô nói muốn đưa tôi vào cốc liền đồng ý một cách thoải mái, chính vì ngay từ đầu cô ta đã có ý định xử lý tôi rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Nghe đây, thông qua khảo hạch cô nhất định phải nhận ra tôi! Như vậy thì bọn họ sẽ không có lý do để ra tay với tôi, tôi mới có lý do ở lại Hồng Nhan Cốc, nếu không mọi chuyện sẽ rất rắc rối”.
“Được, Lâm sư huynh, anh yên tâm đi”, Lâm Nhược Nam gật đầu một cách nghiêm túc.
Các cô gái lần lượt xuống nước.
Lâm Chính cũng châm cứu xong.
Anh thở hắt ra, nắm tay thầm siết chặt, muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.
Nhìn từng cô gái trẻ trung xinh đẹp mất mạng ngay trước mắt mình, trong lòng anh đương nhiên vô cùng đau khổ và không nỡ.
Nhưng anh không thể làm gì được.
Nơi này là Hồng Nhan Cốc, cho dù anh ra tay ngăn cản, thì cũng không thể đưa bọn họ an toàn ra khỏi đây.
Anh lắc đầu, nhìn thấy khóe mắt của Hoa Huyền ở đối diện cũng trào ra một giọt nước mắt. Cô ta nhắm chặt hai mắt, không dám chứng kiến cảnh này.
“Được rồi, người tiếp theo!”.
Đúng lúc này, Triệu Nguyệt lại lên tiếng.
Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy.
Đến lượt cô ta rồi…
Chương 1587: Mỹ nam kế
Lâm Nhược Nam trố tròn mắt, cơ thể run bần bật. Nhìn làn nước dần chuyển sang màu đỏ máu, cô ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bước chân cô ta trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, cảm giác như cả bàn chân dính chặt vào mặt đất, không thể nào nhấc lên được.
“Sao thế? Tại sao còn không xuống, lẽ nào còn phải để chúng tôi giúp cô?”, Triệu Nguyệt tỏ ra không vui.
Lâm Nhược Nam thận trọng nhìn Lâm Chính: “Sư huynh...tôi xuống thật sự không sao chứ?”
“Đương nhiên, nhưng cô phải thật điềm tĩnh, đừng căng thẳng. Nếu không, bị bọn họ nhận ra sơ hở đấy”, Lâm Chính khẽ nói.
“Hãy tin bản thân có thể làm được".
Lâm Nhược Nam hít một hơi thật sâu. Cô ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải từ từ bước xuống.
Nước khá ấm! Thế nhưng Lâm Nhược Nam cảm giác lạnh thấu xương. Cô ta nhìn chăm chăm trước mặt, biết rằng nếu một khi đã xuống nước mà còn đi chậm thì sẽ chết chắc, thế là cô ta hét lên.
“Á!”
Rồi cô ta chạy một mạch về phía trước.
Rầm rầm! Mặt nước bập bềnh, kêu lên rào rào. Lâm Nhược Nam nhắm chặt mắt, cứ thế vừa chạy vừa hét. Cảm tưởng như thứ nước này đang khiến cô ta đau đớn vô cùng. Các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều nhìn cô ta và chau mày.
Cuối cùng thì.
Bụp! Lâm Nhược Nam đụng phải cái gì đó, cô ta hét lên rồi ngã xuống nước. Lúc này cô ta vô thức mở mắt ra nhìn. Hóa ra cô ta đã đụng phải hòn đá ở cuối đường.
Đi xong rồi à? Lâm Nhược Nam giật mình, lập tức nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đứng bật dậy và nhìn chăm chăm. Vài giây thôi mà cô ta đã vượt qua được rồi.
“Thông qua rồi”.
“Chúc mừng cô, sư muội. Cô đã chính thức trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc. Người đâu, đưa cô ấy đi thay đồ”, Triệu Nguyệt lên tiếng.
Hai cô gái khác lập tức bước tới. Lâm Nhược Nam giả vờ hoang mang, định đi theo bọn họ. Thế nhưng đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn tỏ vẻ căng thẳng: “Kỳ Lân đâu? Kỳ Lân ở đâu? Tôi...cần Kỳ Lân...”
Cô ta hét lên rồi ôm đầu trông vô cùng đau đớn. Các đệ tử khác của Hồng Nhan Cốc sợ hết hồn. Lâm Chính hiểu ý, lập tức bước tới.
“Lâm Nhược Nam, cô không sao chứ?”, anh tỏ ra quan tâm.
“Sư tỷ, chuyện gì vậy? Không phải là đi qua nước của hồ thánh thì sẽ quên hết ký ức sao? Tại sao Lâm Nhược Nam vẫn nhớ người đàn ông đó?”, một đệ tử bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ bèn hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa”, Triệu Nguyệt cảm thấy hoang mang, hai mắt tối sầm. Đúng lúc này Hoa Huyền đột nhiên đứng dậy.
“Nước của hồ này có tác dụng đảo lộn tư duy của con người chứ không phải xóa hết đi ký ức. Nếu như nó không gây ra được ảnh hưởng lớn cho đại não thì một vài ký ức vẫn sẽ ở lại”, Hoa Huyền nói. Đám đệ tử chợt hiểu ra.
“Vậy giờ phải làm sao, sư tỷ?”, Triệu Nguyệt chau mày, bước tới trước Hoa Huyền: “Phía trên có dặn, dù việc khảo hạch Lâm Nhược Nam có thành công hay thất bại thì cũng phải giết chết người tên là Kỳ Lân đó. Nếu như Lâm Nhược Nam mất đi ký ức thì dù giết chết anh ta cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Thế nhưng giờ Lâm Nhược Nam vẫn nhớ tới anh ta, nếu chúng ta ra tay sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cho Lâm Nhược Nam. Phải làm sao đây?”
Hoa Huyền suy nghĩ rồi nói: “Để Kỳ Lân đi đi”.
“Đi sao? Không đi được! Lâm Nhược Nam đã đồng ý gia nhập Hồng Nhan Cốc với yêu cầu Kỳ Lân phải ở bên cạnh cô ta , giờ sao có thể để Kỳ Lân đi được".
“Ở bên cạnh? Sao có thể như vậy được chứ? Sao Hồng Nhan Cốc có thể giữ lại đàn ông được?”, Hoa Huyền chau mày.
“Nhưng trước đó phía bên trên đã đồng ý với Lâm Nhược Nam rồi”.
“Như vậy thì chẳng còn lựa chọn nào khác hết, đành phải giữ lại Kỳ Lân thôi”, Hoa Huyền nói.
“Tuyệt đối không thể được”.
“Hông Nhan Cốc sẽ bị đàn ông làm ô nhược mất”.
“Không được”.
“Sư tỷ, chúng ta tuyệt đối không được đồng ý”.
Lần này không phải Triệu Nguyệt phản đối mà đến ngay cả những đệ tử khác cũng phản đối. Bọn họ có thể trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc vì đều tham gia vào quá trình tẩy lễ ở hồ thánh. Ký ức cũng bị thanh tẩy thế nên luôn tỏ ra đối kháng với đàn ông.
Có thể để Kỳ Lân đứng ở đây là họ đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nếu còn để anh ở lại nữa thì sao bọn họ có thể đồng ý được.
Hoa Huyền cảm thấy đau đầu. Lúc này đành phải gọi trưởng lão đến thôi. Kỳ Lân bỗng nhiên tháo kính mắt ra, nghiêm túc nói với Triệu Nguyệt: “Cô Triệu Nguyệt, tại sao tình hình của Nhược Nam lại khác mọi người thế?”
Triệu Nguyệt định nói gì đó nhưng bỗng khựng người khi thấy Kỳ Lân. Những cô gái khác cũng giật mình nhìn anh chăm chăm.
Anh bước tới, đứng trước mặt Triệu Nguyệt, tỏ vẻ trách móc: “Cô Triệu, cô có nghe tôi nói gì không? Tại sao Nhược Nam lại như vậy?”
“Hả? Điều này...”, Triệu Nguyệt bừng tỉnh, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô ta không thể nào phát tiết được nữa, mà ngược lại trở nên lắp bắp: “Cô ấy không sao...có lẽ là do căng thẳng quá thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là được”.
Hoa Huyền thấy vậy thì cũng ngạc nhiên. Cô ta cũng đã nhìn thấy dung nhan của Kỳ Lân. Thế nhưng cô ta vẫn tỏ ra điềm nhiên dù tim cũng đập nhanh nhưng không tới mức phản ứng dữ dội như Triệu Nguyệt.
“Nghỉ ngơi sao? Vậy thì lập tức sắp xếp Nhược Nam nghỉ cho tôi. Ngoài ra tôi cần phải ở bên cạnh cô ấy 24/24”, Kỳ Lân nói.
“Điều này...tôi phải nói với bên trên đã”, Triệu Nguyệt mềm giọng.
“Còn phải nói với bên trên sao? Lúc vào đây không phải là đã nói tôi sẽ ở lại rồi à?”
“Vậy...vậy sao? Vậy được...anh ở lại đi. Người đâu, mau sắp xếp phòng cho sư muội Nhược Nam và Kỳ Lân”, Triệu Nguyệt vội vàng nói.
“Vâng...sư tỷ”, người đệ tử bên cạnh vội vàng bước lên.
Thế nhưng một người đệ tử khác cũng chạy tới: “Triệu sư tỷ, để tôi đưa Nhược Nam và Kỳ Lân đi cho”.
“Không được, để tôi”.
“Các vị sư tỷ đều mệt rồi. Để tôi. Lâm sư muội và anh Kỳ Lân, xin mời”.
“Để tôi”, các các cô gái nhao cả lên, tranh nhau đòi dẫn Lâm Nhược Nam và Lâm Chính đi.
“Tránh ra hết choi tôi”, Triệu Nguyệt tức giận gầm lên. Các cô gái khác giật bắn người, vội vàng lùi lại.
“Còn ra thể thống gì nữa chứ”, Triệu Nguyệt trừng mắt, nói với Kỳ Lân: “Các người đi theo tôi!”
Nói xong, cô ta bèn đi trước. Lâm Chính dìu Lâm Nhược Nam đi. Hoa Huyền cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nghi ngờ và lo lắng. Không biết tại sao mà cô ta cảm thấy Kỳ Lân có gì đó sai sai...
Chương 1588: Cô đã là thiên tài rồi
Triệu Nguyệt dẫn Lâm Chính và Lâm Nhược Nam tới một đình viện hẻo lánh. Chỗ này nằm ở giữa khu vực Hồng Nhan Cốc.
Trên đường đi, có rất nhiều đệ tử nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò. Lâm Chính lại đeo kính vào. Mặc dù chiếc kính che đi nhiều nhưng Triệu Nguyệt đã không thể nào quên đi được khuôn mặt đó.
“Hai người ở đây đi. Lát nữa tôi sẽ cho người mang y phục của Lâm sư muội tới và đưa cô ấy đi học. Anh Kỳ Lân ở lại đây, không được đi đâu hết, biết chưa?”, Triệu Nguyệt hắng giọng, không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà chỉ nhìn Lâm Nhược Nam.
“Không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu. Triệu Nguyệt lập tức rời đi.
Triệu Nguyệt đi khỏi, Lâm Nhược Nam đang tỏ vẻ hoang mang, yếu ớt lập tức ngã ra giường, hét toáng lên, nắn bóp cánh tay và lầm bầm như đau lắm.
“Sao thế? Khó chịu lắm à?"
“Chứ sao nữa! Lúc mới xuống nước chưa kịp phản ứng, giờ mới có cảm giác như rã hết cả xương ra. Đau chết đi được. Vậy mà còn phải nhịn đau...”
“Xem ra cơ thể của cô không phù hợp với nước trong hồ rồi. Nếu như không phải tôi đã châm cứu trước cho cô thì chắc cô cũng giống như những cô gái khác bị chết ở đó rồi, sau đó bị đưa ra ngoài và vứt ở vùng núi hoang”, Lâm Chính nói. Lâm Nhược nghe thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.
“Không cần phải sợ, tất cả đều đã qua rồi. Có thể nói là trong họa có phúc đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lại còn trong họa có phúc nữa sao?”
“Đó là thứ nước thoát thai hoàn cốt đấy. Nếu như người của Hồng Nhan Cốc không nói điêu thì giờ cả cơ thể của cô đã bị cải tạo rồi. Nhị mạch Nhâm Đốc của cô vẫn chưa được đả thông, thiên mạch đã được sinh ra, đan điền ngưng kết. Cô lúc này có thể được gọi là thiên tài rồi đấy?”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Lâm Nhược Nam trố tròn mắt với vẻ không dám tin.
“Đương nhiên, tin hay không thì cô cũng tự cảm nhận đi”.
“Cảm nhận thế nào?”
“Rất đơn giản, cô nghĩ xem những võ công mà cô học trước đây, xem điểm nào còn chưa hiểu rõ, giờ có phải là đều ‘tỏ’ rồi không. Có phải cảm thấy việc đột phá giờ đây đơn giản hơn nhiều rồi không?”
Lâm Nhược Nam nghe thấy vậy thì lập tức làm theo. Một lúc sau, cô ta tỏ ra vui mừng: “Đúng thật này. Trước đây tôi không hiểu được khẩu quyết thứ ba Trích Không Thủ là gì, giờ nghĩ lại lập tức hiểu luôn, đó là sự phối hợp của khí và lực. Ôi trời ơi, thần kỳ quá. Trước đây tôi học khẩu quyết đó mà chẳng hiểu gì. Giờ nhớ lại là lập tức hiểu liền...Đúng là tôi đã trở thành thiên tài thật rồi!”
Lâm Nhược Nam mừng quýnh lên.
“Đây cũng là ý do vì sao Hồng Nhan Cốc chỉ thu nạp những người có thể đi qua được hồ thánh, bởi vì người có thể đi qua được thì sẽ trở thành thiên tài. Mà có tông môn nào lại không thích thiên tài đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Như vậy thì toàn bộ người của Hồng Nhan Cốc đều là những kẻ yêu nghiệt sao?”, Lâm Nhược Nam đột nhiên nhận ra một hiện thực đáng sợ khiến cô ta phải ớn lạnh.
“Đúng vậy, thực lực của Hồng Nhan Cốc vô cùng đáng sợ...Người thường không động vào được đâu”.
Có khi ngay cả thôn Dược Vương, Đông Hoàng Giáo, Cổ Phái cũng chưa chắc đã sánh được với Hồng Nhan Cốc. Một tông phái do toàn những thiên tài yêu nghiệt tạo thành thì thực lực của tông phái đó chắc chắn là vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.
“Nếu đã vậy thì Lâm sư huynh, hay anh cũng thử đi qua hồ nước đó đi”, Lâm Nhược Nam suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta báo thù cho sư phụ, cần phải có sức mạnh mà! Nếu nhận được sự gia trì từ thứ nước đó thì chắc chắn thực lực của anh sẽ tăng mạnh, tới khi đó việc báo thù sẽ càng nắm chắc khả năng thắng lợi hơn”.
“Không được. Thứ nước đó không có tác dụng đội với tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh không động vào được à?”
“Tôi có bơi trong đó thì cũng không xi nhê gì!”
“Vậy tại sao anh không thử?”
“Không cần thiết, bởi vì tôi đã từng dùng thứ còn hơn cả thứ nước đó rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy sao?”
Lâm Nhược Nam lúc này mới nhớ ra, gã này là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà, làm gì có chuyện chưa từng tắm qua loại dược liệu tương tự?
Cô ta không biết rằng thứ nước đó không thể nào thay đổi được một cơ thể cỡ Tiên Thiên Cương Khu như của Lâm Chính. Hơn nữa loại dược liệu mà anh tắm lúc đầu còn mạnh hơn loại này không biết bao nhiêu lần.
“Cô chuẩn bị chút đi, sắp có người tới đưa cô đi học rồi đấy. Tôi cho rằng tất cả các lớp đều là để tẩy não cô, nên cô hãy chú ý một chút”.
“Vậy anh nhân lúc này đi điều tra cơ quan của Hồng Nhan Cốc đi!”
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.
Lâm Nhược Nam lẳng lặng nhìn anh. Không thể phủ nhận dung mạo mà Lâm Chính sử dụng thuật dịch dung tạo thành khiến người khác phải giơ ngón tay cái.
Sau khi bỏ kính ra, khuôn mặt của anh còn đẹp trai hơn cả thần y Lâm nữa, hơn nữa còn toát ra vẻ ma mị khiến đám con gái nhìn là không thẻ nào cưỡng lại được. Đến cả Lâm Nhược Nam cũng không cưỡng lại được nên đã cố tình nói Lâm Chính chuẩn bị thêm chiếc kính này.
Khoảng năm phút sau, quả nhiên có đệ tử tới đón Lâm Nhược Nam đi. Lâm Chính sửa soạn rồi kiểm tra xung quanh. Thấy không có ai, anh định đi điều tra về cơ quan của Hồng Nhan Cốc để thu thập thêm thông tin thì đúng lúc này. ..
Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa vang lên. Ngay sau đó là một giọng nói căng thẳng vọng tới: “Anh Kỳ Lân, anh có trong đó không?”
Lâm Chính giật mình. Nghe giọng có vẻ như là Triệu Nguyệt...
Chương 1589: Người có tình có nghĩa
Không phải Lâm Nhược Nam đã được đưa đi rồi sao? Triệu Nguyệt còn chạy tới đây làm gì?
Lâm Chính suy nghĩ, anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó. Triệu Nguyệt tới thì anh không đi được nữa rồi. Bất lực, anh đành phải bước ra.
Triệu Nguyệt bước vào. Cô ta nhìn Lâm Chính và nói: “Anh Kỳ Lân, tôi tới dặn dò anh phía trên có quy định anh không được rời khỏi viện, chỉ được ở trong này. Đồ ăn, quần áo của anh sẽ đều do chúng tôi phục trách. Nếu như anh dám bước ra khỏi đây nửa bước...thì bất kỳ người nào cũng có thể giết chết anh, rõ chưa?”
“Vì vậy là tôi bị giam ở đây à?”, Lâm Chính tỏ vẻ không vui.
“Đây là quy định từ bên trên, nếu như anh không đồng ý thì có thể ra khỏi cốc ngay bây giờ. Tôi có thể tiễn anh”, Triệu Nguyệt chần chờ rồi nói.
“Thế nhưng, cô Lâm là cô chủ của tôi, cô ấy đã trả cho tôi một khoản tiền lớn, giờ tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy”.
“Anh không cần lo lắng tới sự an toàn của cô ấy. Giờ cô ấy ở Hồng Nhan Cốc, sau nay cũng sẽ sống ở đây, anh không thể nào mà lo cho cô ấy cả đời được mà”.
“Cũng không tới mức đó nhưng chúng tôi đã ký hợp đồng rồi. Hợp đồng cũng có hạn nhưng tôi vẫn phải bảo vệ cô ấy trong thời gian này. Nếu tôi rời đi trước, không chỉ là tôi tắc trách trong công việc mà cũng là một nỗi nhục về mặt nhân cách của tôi. Vì vậy tôi vẫn phải ở với cô ấy trong một tháng này”.
“Lâu vậy cơ à?”, Triệu Nguyệt giật mình, tiếp tục bước lên trước vài bước và khẽ nói: “Tôi khuyên anh ở đây hai ngày rồi mau về đi”.
“Tại sao?”
“Anh đừng hỏi nhiều, cứ về đi, đây không phải là nơi mà anh có thể ở được đâu”.
“Vậy không được. Công việc của tôi như thế rồi, tôi không thể bỏ mặc chủ của mình mà rời khỏi đây được!”
“Anh...đúng là đồ ngốc! Anh có biết Hồng Nhan Cốc là nơi như thế nào không? Anh tưởng một tên bảo vệ cắc ké như anh thì có thể hô mưa gọi gió được sao? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải do ký ức cũ của Lâm sư muội vẫn còn, cô ấy vẫn nhớ tới anh thì anh đã chết từ lâu rồi”.
“Vẫn còn sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô Triệu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Triệu Nguyệt vội vàng bụm miệng, không biết phải giải thích thế nào, đành tỏ vẻ lo lắng: “Anh đừng hỏi nhiều như thế, mau đi đi, nghe lời tôi, nếu không anh không đi nổi đâu đấy!”
“Cô Triệu Nguyệt, phiền cô nói rõ”, Lâm Chính cố tình hỏi với.
Thế nhưng Triệu Nguyệt không chịu trả lời. Lâm Chính tháo kính ra, hỏi cho bằng được. Triệu Nguyệt hết đỡ nổi.
Cả người cô ta run lên, hái má đỏ ửng. Đến cả cách nói cũng trở nên lắp bắp, không dám nhìn thẳng Lâm Chính...
Xem ra mỹ nam kế cũng hữu dụng ghê. Lâm Chính thầm nghĩ.
Thực ra anh tạo ra dáng vẻ này cũng là vì có dự định cả. Vẻ mặt đẹp trai rõ ràng là giúp các mối quan hệ trở nên dễ dàng hơn, mang lại ấn tượng tốt hơn nữa cho người khác.
Sau khi hỏi dồn dập thì Triệu Nguyệt cũng đã phải chịu thua và nói ra tất cả. Đến cả những di chứng sau khi ngâm qua hồ thánh cũng nói ra hết. Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì.
Với thân phận là một vệ sĩ, Kỳ Lân trong mắt cô ta chẳng là gì. Triệu Nguyệt mà muốn xử lý anh thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Anh thật sự cho rằng đây là nơi an toàn sao? Tôi nói cho anh biết, lần này anh tới đây không khác gì thập tử nhất sinh. Anh may mắn đấy, chứ nếu Lâm sư muội mà quên hết sau khi tiến hành tẩy lễ thì anh đã chết từ lâu rồi. Anh phải cảm ơn cô chủ của mình đi”. Triệu Nguyệt tức giận nói.
Lâm Chính tỏ vẻ sợ hãi, anh run rẩy nói: “Hóa ra là vậy à?”
“Giờ ý của bên trên là tìm một lý do để trừ khử anh, khiến Lâm sư muội không trách chúng tôi vào đâu được. Anh ở đây được hai, ba ngày thôi. Nếu anh muốn sống thì mau rời đi. Nếu không, các giảng sư, nguyên lão sẽ không chấp nhận việc có đàn ông ở đây đâu”, Triệu Nguyệt nghiêm túc nói.
Lâm Chính làm ra vẻ trầm mặc. Anh đi tới bên cạnh một cái ghế đá và ngồi xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Triệu Nguyệt nhìn vẻ đẹp hoàn hảo của anh mà thất thần. Một lúc lâu sau, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: “Cô Triệu Nguyệt, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết tất cả”.
Triệu Nguyệt lại đỏ mặt: “Không cần cảm ơn...”
“Ân đức của cô Triệu tôi cả đời này sẽ không quên, nhưng Kỳ Lân không thể đi được”.
“Tại sao?”,Triệu Nguyệt vội hỏi.
“Bởi vì đây là nguyên tắc của tôi. Tôi đã hứa thì sẽ không thể thất hứa được. Tôi thà chết”, Lâm Chính làm ra vẻ ngạo nghễ.
Triệu Nguyệt sững sờ. Tim cô ta đập rộn ràng, đôi mắt dán chặt vào Lâm Chính, đầu óc thì trống rỗng...
Trên đời này vẫn còn có người có tình có lý như vậy sao?
Chương 1590: Cơ quan của Hồng Nhan Cốc
Triệu Nguyệt nhìn kỹ con người trước mặt. Cô phát hiện người này không chỉ đẹp trai tới mức vô lý mà đến cả ý chí cũng bất phàm.
“Thật không ngờ trên đời này còn có người như anh”, cô ta thở dài: "Nếu đã vậy, thì tôi sẽ không khuyên anh nữa. Anh ở lại đi. Nhớ kỹ, đừng đi đâu cả, nếu không không ai cứu nổi anh đâu”.
“Được, cảm ơn cô!”, Lâm Chính tỏ ra cảm kích.
Triệu Nguyệt bặm môi, không nói thêm gì nữa, chỉ quay người rời đi. Lâm chính thấy vậy lại sửa soạn đồ đạc và định chuồn ra ngoàiNhưng đúng lúc này, có một bóng hình lướt qua ở ngoài cửa.
Lâm Chính giật mình. Anh ta phát hiện ra đó là những cô gái khác của Hồng Nhan Cốc.
“Xin hỏi anh Kỳ Lân có ở trong này không?"
Mấy cô gái dè dặt hỏi, ai trông cũng lén lút. Lâm Chính cười khổ, anh đã biết bọn họ tới vì điều gì. Xem ra đành phải đợi đến lúc Lâm Nhược Nam trở về thì anh mới hành động được rồi.
Chạng vạng, Lâm Nhược Nam mệt mỏi lết về. Vừa vào phòng, cô ta đã ngã ra giường với khuôn mặt tiều tụy
“Sao rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi mệt sắp chết tới nơi rồi”.
“Bọn họ dạy cô cái gì vậy?”
“Còn có gì được chứ, đương nhiên là tẩy não rồi! Nếu như chỉ là tẩy não thông thường thôi thì cũng chẳng có gì, thế nhưng vấn đề là tôi còn phải diễn kịch nên mệt chết đi được”, Lâm Nhược Nam khổ sở nói.
“Yên tâm đi, cô không phải học quá lâu đâu. Đợi bọn họ cảm thấy “tam quan” của cô đã bị họ thay đổi thì có lẽ họ sẽ phân nhiệm vụ cho cô. Tới khi đó thì không cần phải diễn nữa”.
“Tôi không muốn ở cái nơi chết tiệt này, tôi cảm thấy nó tà môn khủng khiếp”, Lâm Nhược Nam hừ giọng.
Lâm Chính mỉm cười: “Giờ chúng ta hành động thôi. Cô ở đây giúp tôi đối phó với người của Hồng Nhan Cốc”.
“Tôi biết rồi. Anh biến mình thành ra thế kia thì bảo sao mà đám con gái cứ bu lấy anh. Mặc dù họ đã bị tẩy não nhưng dù sao cũng là con gái mà”, Lâm Nhược Nam lầm bầm.
Lâm Chính không nói nhiều, chỉ đeo thêm mặt nạ và đi ra ngoài. Anh chưa dám tới những nơi thâm sâu cùng cốc của Hồng Nhan Cốc, vì dù sao anh vẫn chưa hiểu rõ về nơi đây. Nếu mà để lộ thân phận thì sẽ ảnh hưởng tới việc thu thập thông tin.
Mục đích chủ yếu bây giờ là tìm được cơ quan ở lối ra vào của Hồng Nhan Cốc. Cơ quan có thể hủy diệt hàng chục nghìn người thì chắc chắn không thể xem thường được...
Lâm Chính mượn ánh trăng soi đường.
Người của Hồng Nhan Cốc rất ít khi ra ngoài vào buổi tối. Nghe nói tất cả đều ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc thiền luyện công. Những thứ mà người của Hồng Nhan Cốc phải học rất nhiều, không chỉ có võ công cổ mà còn cả Cơ Quan Thuật, Luyện Dược Thuật, vân vân...
Lâm Chính đi trên đường mà cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc bay ra trong không khí. Có lẽ đây là khu vực các đệ tử luyện dược. Anh nhìn bốn phía và đi về hướng Nam. Khi anh đang đứng ở cửa phía Nam thì thấy vài người đệ tử đột nhiên đi tới đổi gác.
Lâm Chính quan sát họ, thấy người này giao cho người kia một chùm chìa khóa.
Đây là chìa khóa của chỗ nào vậy? Hồng Nhan Cốc có cửa đảng gì đâu...Lẽ nào là chìa khóa...của cơ quan?
Lâm Chính suy nghĩ và lẳng lặng chờ đợi.
Việc giao ca đã xong xuôi, anh bèn lấy châm ra.
Vụt...vụt...
Vài người đệ tử bị đâm trúng. Lâm Chính từ phía sau lấy chìa khóa của người đệ tử. Người đệ tử bị khống chế, cả người cứng đơ như trúng gió, họ không nhìn được ra phía sau mình, định hét lên mà cũng không thể hét được.
Lâm Chính nhìn chiếc chìa khóa, cũng chẳng biết là khóa ở đâu thế nên anh lấy cả chùm và rút châm trên người đám đệ tử. Châm vừa được rút ra, các cô gái lập tức trở lại bình thường: “Có kẻ trộm! Mau gọi người tới”.
Tiếng hét vang lên gây chấn động cả một vùng. Không ít các cao thủ lập tức có mặt. Lâm Chính nhanh chóng trốn vào chỗ kín và quan sát.
“Chuyện gì vậy?”, Hoa Huyền và Tinh Xán cũng tới. Bọn họ lập tức hét lên.
“Hoa Huyền sư tỷ, có người ăn trộm đồ, hình như là hắn điểm huyệt nên chúng tôi không cử động được, sau đó lấy chìa khóa mở cơ quan đi rồi”, người đệ tử vội vàng nói.
“Cái gì?”
Hoa Huyền chau mày, nhìn xung quanh một lượt: “Có biết là ai không?”
“Chúng tôi không rõ. Hắn núp phía sau, điểm vào huyệt nên chúng tôi không nhìn thấy mặt. Đợi đến khi chúng tôi bình thường lại thì đã không thấy người đâu nữa rồi”
“Tức là đến đối phương là nam hay nữa cũng không biết đúng không?”, Tinh Xán nói.
“Đúng vậy”.
“Các người thật là....đúng là vô dụng”, Tinh Xán tức giận định tát bọn họ nhưng Hoa Huyền đã ngăn lại.
“Giờ không phải là lúc trách bọn họ, quan trọng nhất là phải tìm lại được chìa khóa. Nếu như để kẻ đó lợi dụng chìa khóa, kiểm soát cơ quan thì sẽ rắc rối lớn đấy”, Hoa Huyền trầm giọng: "Lập tức cử người đi thông báo cho trưởng lão, đồng thời cho người tìm kẻ tình nghi đi. Nếu tìm được dấu vết gì nghi ngờ thì phải bắt ngay tại trận. Nếu kẻ đó dám phản kháng thì giết luôn”
“Vâng sư tỷ”, đám đông đồng loạt hô vang và chạy đi .
“Tinh Xán”.
“Sư tỷ có gì dặn dò ạ?”
“Em đưa vài người tới điểm khởi động cơ quan canh gác, không được để kẻ kia tiếp cận”.
“Vâng ạ”
Tinh Xán gật đầu, lập tức dẫn theo bốn đệ tử khác chạy tới lối ra phía Nam Lâm Chính thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Phía Tây Nam có một bãi cỏ bằng, thế nhưng giữa bãi có có một bậc đá. Trước khi Tinh Xán tới thì có bốn đệ tử khác đứng vây quanh chỗ này. Sau khi họ tới thì đã vây tròn luôn vị trí đó.
Lâm Chính khẽ chau mày. Lần này thì không dễ hành động rồi. Tất cả bọn họ đều quay mặt ra ngoài, dù từ hướng nào thì cũng không thể tiếp cận được.
Mặc dù anh đeo mặt nạ nhưng từ hình thể cũng có thể nhận ra anh là một người đàn ông. Mà nói tới đàn ông thì cả cái Hồng Nhan Cốc này có mỗi Kỳ Lân là đàn ông mà thôi. Khi đó Lâm Chính chắc không thể nào ở lại Hồng Nhan Cốc thêm được nữa.
Anh vẫn chưa tìm ra được cách nào. Bỗng nhiên anh ý thức được điều gì đó bèn nhìn qua vách đá bên cạnh.
“Chắc chỉ còn cách này thôi”, anh hạ quyết tâm rồi lấy châm ra phóng về phía đám người Tinh Xán.
Vụt vụt...Châm ghim lên cổ họ. Thế là họ lập tức bất động.
Lâm Chính bèn trèo lên vách đá bên cạnh và từ độ cao tầm ba, bốn mét, anh nhảy xuống trung tâm vòng vây, đáp xuống bậc đá.
Lâm Chính thấy mình thành công thì vui lắm. Trên bậc đá có một vị trí nhô lên, đó chính là vị trí để cắm chìa khóa...