-
Chương 1596-1560
Chương 1596: Bao vây tấn công
"Hử?".
Cô gái cũng dừng lại, nhìn mấy lỗ châm trên người mình, sau đó đanh giọng nói: "Anh là y võ? Đây là độc của anh?".
"Nếu tiếp tục vận khí vận sức, cô sẽ bị kinh mạch vận hành, tan xác mà chết, muốn thuốc giải thì hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết cốc chủ của các cô đang ở đâu", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho anh biết đâu", cô gái bình thản nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
"Xem ra tôi chỉ đành giết cô vậy", Lâm Chính cũng không khách sáo, lập tức đi tới.
Nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ bình thản như không.
Không chút sợ hãi hay run rẩy khi Lâm Chính đằng đằng sát khí tiến lại gần.
"Anh nghĩ anh đã thắng sao?", cô ta lên tiếng.
"Giết chóc không có thắng thua, chỉ có sống chết".
"Nhưng anh không giết được tôi".
"Cô không thể vận khí, đứng trước tôi thì chẳng khác nào người bình thường, lẽ nào tôi không giết được một người bình thường sao?".
"Đương nhiên là không rồi", cô gái đáp.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, định nhanh chóng lấy đầu cô gái này.
Nhưng đúng lúc đó, xung quanh cũng tỏa ra rất nhiều khí tức nồng hậu và mạnh mẽ, sau đó tiếng quát vang lên bên ngoài.
"Vô danh tiểu tốt phương nào? Dám đến gây sự ở Hồng Nhan Cốc?".
"Chán sống à?".
"Giết!".
Dứt lời liền có mấy bóng dáng xông vào ngôi nhà rách nát.
Là cao thủ của Hồng Nhan Cốc.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân cô gái tự tin như vậy.
Nơi này xảy ra đánh nhau, sao các cường giả của Hồng Nhan Cốc có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Trong thời gian Lâm Chính giao thủ, bọn họ đã đến nơi.
Hiện giờ Lâm Chính đã bị vô số cường giả bao vây, mọc cánh khó thoát, đương nhiên cô gái sẽ không sợ hãi rồi.
Lâm Chính đanh mắt dừng lại.
"Nếu anh bó tay chịu trói thì có lẽ sẽ được sống sót", cô gái bình thản nói.
"Chỉ dựa vào những người này thì e là khó giết được tôi lắm", Lâm Chính lắc đầu.
"Nếu bọn họ không đủ thì gọi nhiều người hơn nữa đến, để tôi xem anh có bản lĩnh đến đâu, có thể chống lại các cường giả của cả Hồng Nhan Cốc chúng tôi không".
Cô gái bình thản nói, sau đó to tiếng nói: "Người này lẻn vào Hồng Nhan Cốc, ý đồ mưu hại cốc chủ, phải bắt sống anh ta, giao cho cốc chủ xử lý! Nếu không bắt sống được thì xử quyết tại chỗ!".
"Vâng, Thánh Nữ!".
Các cường giả xung quanh đồng thanh hô.
Thánh Nữ?
Lâm Chính ngạc nhiên.
Hóa ra cô gái này chính là Thánh Nữ nổi tiếng như cồn của Hồng Nhan Cốc, Thiên Kính Nguyệt!
Ở Hồng Nhan Cốc, cô ta có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Cho dù là phó cốc chủ gặp cô ta thì cũng phải khách sáo.
Nếu như có thể bắt được Thiên Kính Nguyệt, thì sẽ giúp ích rất lớn cho việc chế ngự Hồng Nhan Cốc.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, không do dự chút nào, lao về phía cô ta như một con mãnh thú.
Luồng khí thế đó vô cùng hung ác.
"Hỗn xược!".
"To gan!".
"Muốn làm hại Thánh Nữ sao? Chết đi!".
Các cường giả nổi giận, đồng thời xông tới, bao vây tấn công Lâm Chính.
Có người cầm kiếm, kiếm như sương lạnh, một nhát đứt cổ.
Nhưng Lâm Chính lật tay ném châm bạc ra.
Keng!
Châm bạc mảnh nhỏ nhưng lại mang theo sức mạnh kinh người, làm nứt cả thanh kiếm kia. Người cầm kiếm cũng bị chấn động phải lùi lại liên tiếp, cả người run rẩy, khóe miệng rỉ máu.
Lại có người tấn công bằng chưởng, chưởng phong vù vù, chưởng chưa đến, nhưng sức gió đáng sợ đã có thể phá tan mọi thứ.
Nhưng Lâm Chính không hề lùi lại, mà còn tung chưởng đánh lại.
Bốp!
Hai chưởng va nhau, sóng xung kích lan ra.
Nhưng lực đạo của Lâm Chính hiển nhiên là bá đạo hơn, mạnh mẽ hơn.
Xương tay của người kia lập tức bị nứt, bay ngược về sau như một viên đạn, va sập mấy bức tường, rồi ngã xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Nhưng hai người ngã xuống thì lại càng có nhiều người hơn áp sát lại gần.
Thánh Nữ đứng ở phía sau đám người, cách Lâm Chính hơn 10m, nhưng anh khó mà chạm tới được cô ta.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, bỗng gầm lên một tiếng, từ bỏ tất cả phòng ngự, xông về phía Thánh Nữ.
"Cái gì?".
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện đánh vào người Lâm Chính không thể khiến anh bị thương chút nào.
"Tiên thiên cương khu!".
Thánh Nữ kêu lên thất thanh.
"Chết đi!".
Lâm Chính khẽ gầm lên, tung một quyền về nơi cô ta đang đứng.
Khí thế đó như thiên thạch va vào Trái Đất, chấn động bầu trời, tàn phá mặt đất.
"Hỏng rồi!".
"Thánh Nữ cẩn thận!".
"Đi mau!".
Những người bên cạnh hét lên, ôm lấy Thánh Nữ rút lui, đồng thời có mấy cường giả xông tới, ngăn cản Lâm Chính.
Ầm!
Quyền này của Lâm Chính khí thế ngút trời, mấy cường giả Hồng Nhan Cốc xông tới đỡ đòn đều bị nó đánh bay. Sau đó nắm đấm nện xuống đất, nơi ở của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức trở nên tan hoang.
Sóng xung kích hất bay tất cả mọi người xung quanh.
Cho dù là Thánh Nữ đã nấp đi nhưng cũng khó ổn định cơ thể, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Hiện trường vô cùng bừa bộn.
Lâm Chính đứng giữa đám bụi, đanh mắt nhìn Thánh Nữ.
"Thực lực của người này... thật là đáng sợ".
Cường giả của Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
"Rốt cuộc anh ta là ai vậy?".
"Không biết nữa".
"Không sao, anh ta chỉ có một mình, cho dù có tiên thiên cương khu thì sao chứ? Chúng ta muốn giết anh ta thì chắc chắn không phải là chuyện khó”.
"Nhưng Thánh Nữ đại nhân trúng độc bị thương, không thể ở lại đây lâu, phải nhanh chóng đi thôi".
"Thánh Nữ đại nhân, cô đi trước đi, để chúng tôi đối phó với người này".
"Đúng vậy, Thánh Nữ đại nhân, cô đi trước đi".
Mọi người nói.
Nhưng Thánh Nữ vẫn đứng bất động, lạnh lùng quát: "Đây là Hồng Nhan Cốc, tôi có thể đi đâu được chứ? Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi không tin anh ta có thể giết tôi ở đây được".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế cũng không khuyên nữa, mà đồng thanh hô: "Thề chết bảo vệ Thánh Nữ!".
"Thề chết bảo vệ Thánh Nữ!".
Khí thế của bọn họ cũng được nâng lên, tất cả lại chuẩn bị bao vây tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hề bị khí thế của đối phương dọa sợ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị tiếp tục ra tay.
Nhưng lúc này, càng ngày càng nhiều cường giả của Hồng Nhan Cốc ùa tới, trong đó còn xen lẫn mấy luồng khí tức không hề kém cạnh Thánh Nữ.
Không những thế, ở đằng xa còn vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
"Cốc chủ đến rồi!".
"Bái kiến cốc chủ!".
"Bái kiến cốc chủ!".
Giọng nói thành kính và kích động, giống như tín đồ được thấy thần linh.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã xuất sơn.
Lâm Chính mừng rỡ, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh.
Anh nhìn xung quanh mới phát hiện vô hình trung mình đã bị hơn nghìn người bao vây.
Hơn nữa hơn nghìn người này, ai nấy đều là cao thủ có thực lực khủng khiếp.
Không được!
Nếu còn không đi, e là anh sẽ bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc bao vây giết chết ở đây mất.
Phải rời đi ngay.
Lâm Chính hít sâu một hơi rồi bỗng cất bước lao về phía Thánh Nữ.
"Giết!".
Tất cả mọi người xung quanh đều nhào về phía Lâm Chính.
Nhưng khi đến gần Thánh Nữ, anh bỗng nện mạnh hai quyền xuống đất.
Rầm!
Cả mặt đất chấn động.
Làn sóng xung kích đáng sợ tràn ra, vô số người không đứng vững, ngã vào nhau dúi dụi, bụi bay mù mịt.
"Bảo vệ Thánh Nữ!".
"Đừng để đối phương lại gần Thánh Nữ đại nhân!".
"Mau! Mau lại gần Thánh Nữ!".
Mọi người bị bụi che khuất tầm nhìn, lập tức hoảng lên, gọi nhau lại gần Thánh Nữ.
Nhưng bọn họ vừa lại gần, thế bao vây liền bị phá.
Khi bụi tan hết, thì đã không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu nữa...
Chương 1597: Dù sao anh cũng không sống được bao lâu nữa
Phịch!
Mấy người Hồng Du vốn đang giữ trạng thái cứng đờ bỗng ngã lăn ra đất, sau đó khôi phục khả năng hoạt động.
"Có chuyện... gì vậy?".
"Vừa nãy tôi bị làm sao thế? Tại sao cơ thể tôi lại bất động?".
"Chúng ta bị điểm huyệt sao?".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Mấy người khó nhọc bò dậy.
Lâm Chính ở bên kia cũng đứng dậy.
"Kỳ Lân! Anh có phát hiện ra gì không?", Hồng Du trừng mắt hỏi Lâm Chính.
"Tôi không biết", Lâm Chính lắc đầu.
"Không biết?".
Hồng Du đang định lên tiếng, đúng lúc này, một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc chạy tới.
"Mấy người các cô làm gì ở đây vậy?".
Một nữ đệ tử trong số đó liếc nhìn đám Hồng Du, quát hỏi.
"Chúng tôi chỉ đi qua đây, nhận lệnh đến cấm địa hái thuốc. Xảy ra chuyện gì thế sư tỷ? Sao lại ra quân ồ ạt thế này?", Hồng Du nhìn các đệ tử Hồng Nhan Cốc võ trang đầy đủ, hỏi với vẻ hiếu kì.
"Trong cốc xuất hiện kẻ gian, khiến Thánh Nữ bị thương, còn muốn mưu hại cốc chủ nữa. Bây giờ cốc chủ đã bị kinh động, phải điều tra lục soát kĩ càng cả cốc", người kia hừ mũi.
"Sao cơ? Có biết là ai không?".
"Đương nhiên là không rồi".
"Vậy thì lục soát kiểu gì đây? Nếu người kia trà trộn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta thì chẳng phải là mò kim đáy bể sao?", Hồng Du không nhịn được nói.
"Việc đó khỏi cần lo, vì người kia là đàn ông".
"Đàn ông?".
Đám người Hồng Du đều rất kinh ngạc.
Đúng lúc này, một đệ tử nhìn thấy Lâm Chính đứng ở phía sau, lập tức quát: "Đàn ông!".
"Bắt lấy!".
Các đệ tử ùa tới bao vây Lâm Chính.
"Các cô muốn làm gì hả?", Lâm Chính giả vờ hoảng loạn, gấp gáp kêu lên.
"Làm gì à? Anh chính là kẻ gian!", đệ tử dẫn đầu lớn tiếng mắng.
"Tôi á?".
"Các sư tỷ nhầm rồi, anh ta không phải là kẻ gian! Anh ta là vệ sĩ do sư muội Lâm Nhược Nam đưa vào cốc! Chúng tôi đang nhận lệnh đến cấm địa chấp hành nhiệm vụ", một nữ đệ tử không nhịn được nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Hồng Du bỗng kéo giật cô ta lại, che miệng cô ta quát khẽ: "Em đừng nói linh tinh".
"Sư tỷ, việc này...", người kia giãy ra khỏi tay Hồng Du, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy Hồng Du giơ tay chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng nói: "Các vị sư tỷ, người này có khả năng chính là tòng phạm của kẻ gian! Em đề nghị lập tức bắt anh ta lại nghiêm hình tra khảo! Ép hỏi anh ta xem đồng bọn ở đâu!".
"Cái gì?".
Mấy người đi theo Hồng Du đang đứng ở phía sau đều ngây người ra.
Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ý của Hồng Du.
Bọn họ đưa Lâm Chính vào cấm địa không phải để hái thuốc, mà là nhờ quái nhân trong cấm địa giết Lâm Chính.
Bây giờ xảy ra chuyện này thì cần quái gì phải đến cấm địa nữa?
Chẳng phải kẻ gian là đàn ông sao?
Hiện giờ cả Hồng Nhan Cốc chỉ có mỗi Lâm Chính là đàn ông, chẳng phải Hồng Du đẩy anh ra là được sao? Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng không có lý do để giết Lâm Chính, bây giờ có cớ đổ vạ cho anh, tội gì mà không làm?
"Đúng đúng đúng", một nữ đệ tử cùng đoàn phản ứng lại, vội kêu lên: "Chắc chắn là có liên quan đến tên Kỳ Lân này! Các sư tỷ mau bắt anh ta lại giao cho hình đường xử lý đi!".
"Đúng vậy, chắc chắn là liên quan đến anh ta".
"Các sư tỷ mau bắt anh ta đi".
"Chắc chắn là anh ta rồi".
Đám Hồng Du nhao nhao lên tiếng, chỉ đích danh Lâm Chính.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh tính nhầm mất rồi.
Anh tưởng rằng để những người này nghĩ anh ở bên cạnh bọn họ, thì bọn họ sẽ chứng minh là anh không tham gia vào chuyện này, nhưng không ngờ bọn họ lại định dồn anh vào chỗ chết. Chỉ cần là chuyện có thể khiến anh chết thì bọn họ sẽ không bỏ lỡ.
Sơ suất quá.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
"Sư tỷ, sao chị có thể vu oan cho người khác như vậy chứ?".
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm túc vang lên bên cạnh.
Đám Hồng Du đều sửng sốt.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước tới, nhíu mày nói: "Anh Kỳ Lân vẫn luôn ở cùng chúng ta, không hề tham gia vào chuyện mưu hại cốc chủ, sao chị có thể vu khống anh ấy như vậy được?".
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Ngưng Hương, cô đang nói linh tinh cái gì vậy?", Hồng Du tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Ý cô là tôi vu oan cho anh ta?".
"Hồng Du sư tỷ, chị vốn dĩ đang vu oan cho anh ấy mà. Chẳng lẽ em nói sai sao?", Ngưng Hương nói rất nghiêm túc.
"Cô...", Hồng Du tức đến nỗi không thốt nên lời.
Những đệ tử kia cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Nếu cả đám Hồng Du chỉ đích danh Lâm Chính thì đương nhiên bọn họ có thể đưa anh đi.
Nhưng bây giờ Ngưng Hương lại biện hộ cho Lâm Chính, nếu bọn họ tùy tiện đưa đi, nhỡ bên trên trách tội thì bọn họ cũng khó ăn nói.
"Sư tỷ, chị đừng xen vào chuyện này", người bên cạnh nhắc nhở cô gái dẫn đầu.
Đệ tử kia gật đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Lâm Chính, trong lòng cũng không nỡ, liền lạnh lùng nói: "Nếu anh ta không liên quan đến chuyện này, thì các cô đi thực hiện nhiệm vụ đi, chúng ta đi!".
Dứt lời liền dẫn người bỏ đi.
"Sư tỷ! Sư tỷ!".
Hồng Du cuống lên gọi, nhưng đối phương không đếm xỉa gì đến cô ta nữa.
Hồng Du sầm mặt xuống, trừng mắt lườm Ngưng Hương và Lâm Chính, bực bội tiến về phía trước.
Cả đoàn tiếp tục đi.
"Cảm ơn cô", Lâm Chính nhỏ giọng nói với Ngưng Hương.
"Anh không cần cảm ơn, tôi chỉ nói đúng sự thực thôi, nhưng cho dù là vậy thì anh cũng không sống được bao lâu nữa đâu", Ngưng Hương mặt không cảm xúc đáp.
"Cũng chưa chắc", Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 1598: Đâm đầu vào chỗ chết
Cả Hồng Nhan Cốc rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Nhưng không liên quan đến đám Hồng Du.
Nhiệm vụ hiện giờ của bọn họ là đến cấm địa, sau đó kiếm cớ để Lâm Chính tiến vào chỗ quái nhân kia, mượn tay quái nhân giết Lâm Chính, sau đó bọn họ lại quay về nghe lệnh.
Vậy là đủ rồi.
Lối vào cấm địa là một khu rừng âm u.
Đây hình như là phần đuôi của cửa cốc.
Cây cối vô cùng rậm rạp, ánh trăng cũng không lọt xuống được.
Mấy cô gái thấy rừng rậm đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám tiến vào.
"Kỳ Lân!", Hồng Du liếc mắt nhìn Lâm Chính, hừ mũi nói: "Anh đi trước dẫn đường đi".
"Tôi không biết đường", Lâm Chính đáp.
"Sợ gì chứ? Chúng tôi ở ngay phía sau, sẽ chỉ đường cho anh, mau đi đi".
"Ơ... thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu rồi đi trước.
Có Lâm Chính đi trước dò đường, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều.
Dọc đường đi vô cùng yên tĩnh.
Trong rừng rậm ngoài tối tăm u tĩnh ra thì không có gì khác.
"A!".
Đúng lúc này, một nữ đệ tử bỗng hét ầm lên.
Ai nấy giật nảy mình.
"Sao vậy?", Hồng Du cuống quýt kêu lên.
Nữ đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm ở gần đó, run rẩy nói: "Sư tỷ, rắn! Có rắn!".
Những nữ đệ tử này đều biết võ công, muốn giết một con rắn thì quá đơn giản. Xem ra một cô gái mạnh mẽ đến đâu cũng sợ thứ này.
"Chỉ là con rắn thôi mà! Cô sợ gì chứ?", Hồng Du tức giận nói: "Mau đi thôi! Còn nữa, giữ im lặng đi! Nếu dụ người kia đến đây thì chúng ta chết cả nút".
Các nữ đệ tử nghe thấy thế đều tái mặt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, ai nấy vội vàng ngậm miệng, không dám ho he tiếng nào.
Cả đoàn tiếp tục tiến về phía trước.
Hồng Du nhìn ngó xung quanh, dường như đang tìm gì đó.
Không biết đã qua bao lâu.
"Chẳng phải chúng ta đã đến chỗ hái thuốc rồi sao? Tại sao cứ đi mãi không dừng thế?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Anh đừng hỏi nhiều, cứ đi tiếp đi", Hồng Du quát.
Lâm Chính im lặng.
Cả đoàn đi tiếp.
Đi được khoảng 5 phút nữa.
"Dừng!", Hồng Du nhỏ giọng nói.
Mọi người dừng bước.
Hồng Du nghiêm túc quan sát xung quanh, rồi quay sang hỏi người bên cạnh: "Là chỗ này hả?".
"Hình như là vậy", người bên cạnh gật đầu.
"Được rồi".
Hồng Du nói với Lâm Chính: "Anh hãy đi men theo con đường bên phải này khoảng 10 phút, hái Dạ Quang Thảo ở đó về đây cho tôi, nghe rõ chưa?".
"Tôi đi một mình sao?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
"Sao hả? Chẳng lẽ chúng tôi phải đi theo anh chắc?", Hồng Du hừ mũi nói.
"Nhưng tôi không biết Dạ Quang Thảo", Lâm Chính nhún vai.
Hồng Du lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: "Trong tờ giấy này có miêu tả và hình vẽ của Dạ Quang Thảo, anh cứ hái theo cái này là được".
"Ồ..."
"Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng có quay về".
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu, rời đi một mình.
Đám Hồng Du dõi mắt nhìn theo.
"Sư tỷ, tên này vào trong đó, chắc chắn sẽ gặp phải quái nhân kia, chết là cái chắc. Chúng ta không cần ở lại đây đâu, mau đi thôi", một nữ đệ tử ở bên cạnh dè dặt nói.
"Vội cái gì chứ? Chúng ta chờ thêm đi, nếu bên đó có động tĩnh, thì chúng ta đi cũng không muộn. Nếu không nhỡ anh ta đi được nửa đường sợ quá chạy về, lại không tìm thấy chúng ta, một mình ra khỏi khu rừng, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với bên trên?", Hồng Du hừ mũi nói.
"Việc này... Thôi được rồi! Chúng ta chờ thêm vậy!".
Bọn họ thở dài, chỉ đành co rúm ở bên cạnh, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên kia.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ở con đường bên phải.
Ai nấy kinh hãi.
"Sư tỷ!".
Các đệ tử đều nhìn Hồng Du.
Hồng Du cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn con đường nhỏ.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp xuất hiện ở đó.
"Không phải chứ? Lẽ nào... là quái nhân kia?", Hồng Du sợ hãi lẩm bẩm.
"Toi rồi, toi rồi... Chúng ta sắp toi rồi!".
"Sư tỷ, mau chạy thôi!".
Các đệ tử sợ đến mức hét lên ầm ĩ, lập tức quay đầu định bỏ chạy.
Hồng Du cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Cô Hồng Du, các cô chạy gì vậy? Không cần Dạ Quang Thảo nữa sao?".
Nghe thấy giọng nói này, cả đám Hồng Du đều sửng sốt.
Ngoảnh lại mới nhìn thấy Lâm Chính đang cầm một cây Dạ Quang Thảo đi về phía bọn họ.
"Là anh hả?", Hồng Du trố mắt ra.
“Sao tên này đã quay lại rồi?”, người bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
"Tôi hái được Dạ Quang Thảo rồi, không quay lại thì làm gì?", Lâm Chính kỳ quái nhìn bọn họ: "Còn các cô chạy cái gì vậy?".
"Ơ..."
Hồng Du không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt cô ta dao động, chìa tay ra nói: "Dạ Quang Thảo đâu?".
"Đây".
Lâm Chính đưa cho cô ta.
Đám Hồng Du xúm lại.
"Sao có thể chứ?".
"Sư tỷ, bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà".
"Anh ta hái được ở đâu vậy?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hồng Du cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng là Dạ Quang Thảo thật... Nhưng trên con đường đó... chưa bao giờ thấy Dạ Quang Thảo cả", Hồng Du lẩm bẩm rồi nhìn Lâm Chính: "Đúng là anh hái thật không?".
"Đương nhiên, ở đó có nhiều lắm, nếu các cô không tin thì tôi có thể đưa các cô đi xem", Lâm Chính cười đáp.
Chương 1599: Hái xong rồi
Nghe Lâm Chính nói, đám người Hồng Du đều run rẩy, sắc mặt ai nấy trở nên rất khó coi.
Một lát sau, bọn họ vội xua tay.
"Không cần đâu, không cần đâu".
"Có một cây Dạ Quang Thảo là đủ rồi, không cần hái nữa đâu".
"Phải đấy, phải đấy..."
Mấy người vội nói.
"Ừm... Thôi được rồi, nếu đã hái được Dạ Quang Thảo, thì chúng ta có thể về được chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
"Sao có thể dễ dàng như vậy chứ?", Hồng Du hừ một tiếng rồi nói: "Vẫn còn nhiệm vụ cần anh làm đây! Anh lại vào con đường vừa nãy, tiếp tục đi về phía trước bốn năm phút, sẽ có một loại thảo dược tên là hoa Ma Du, anh đi hái về đây".
"Lại đi vào con đường đó?", Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, không nhịn được nói: "Nhưng tôi thấy hai tay các cô trống trơn, có đi hái thuốc đâu. Sao các cô cứ bắt tôi đi hái một mình thế?".
"Sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh đi thì anh đi đi! Nếu anh không muốn đi thì về, nhưng theo quy định chúng tôi phải trừng phạt Lâm Nhược Nam", Hồng Du hừ mũi.
Lâm Chính tỏ vẻ không cam lòng, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người đi vào con đường trước đó.
Hồng Du đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn theo.
Một lát sau, bóng lưng của Lâm Chính biến mất trong ánh trăng lờ mờ.
Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Tên kia hái được Dạ Quang Thảo được thật này… Em nhớ bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà! Môi trường ở đó không hề phù hợp để Dạ Quang Thảo sinh trưởng”, nữ đệ tử ở bên cạnh gấp gáp nói.
“Hơn nữa phía đó… anh ta lại gần mà không hề làm kinh động đến quái nhân kia… Kỳ lạ thật…”
“Sao lại thế được nhỉ?”.
“Lẽ nào quái nhân kia không ở đó?”.
“Chẳng biết nữa”.
“Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”.
Mọi người đều quay sang nhìn Hồng Du.
Hồng Du chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Chúng ta chờ ở đây thêm một lát nữa, tôi không tin anh ta lại may mắn như vậy, lần này vẫn có thể bình an trở về”.
“Sư tỷ, nếu quái nhân thực sự ở hướng đó, với thực lực của tên ngốc này thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Theo em thấy, có khả năng quái nhân kia đã rời đi, nên anh ta mới không gặp phải. Chị bảo anh ta đi về phía đó hàng trăm hàng nghìn lần thì anh ta cũng chẳng hề hấn gì đâu”, đúng lúc này, Ngưng Hương bỗng nói.
“Đồ ngốc như cô thì biết cái gì chứ?”, Hồng Du lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, mặt không cảm xúc nói: “Cô tưởng ở con đường đó chỉ có mỗi nơi ở của quái nhân kia sao? Ngu ngốc! Tôi nói cho cô biết, cứ đi men theo con đường đó sẽ là một đầm lầy. Nơi đó không những dày đặc chướng khí, mà còn có rất nhiều mãnh thú hung ác qua lại. Chướng khí ở đó không màu không vị, một khi ngửi phải sẽ bị tê liệt toàn thân trong một tiếng đồng hồ, khó mà động đậy. Đến lúc đó mãnh thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, xé anh ta thành mảnh vụn. Tôi bảo anh ta đi nhưng không trông chờ vào việc quái nhân kia giết anh ta, mà dựa vào đám dã thú kia ăn thịt anh ta kìa”.
Ngưng Hương ngạc nhiên.
Các đệ tử vô cùng mừng rỡ.
“Sư tỷ đúng là anh minh!”.
“Sư tỷ giỏi quá!”.
“Sư tỷ lợi hại ghê!”.
“Quả không hổ là sư tỷ!”.
Bọn họ nhao nhao nịnh bợ Hồng Du.
“Hừ, các cô còn quá trẻ thôi”, Hồng Du vô cùng hưởng thụ, cười khẽ nói: “Với bản lĩnh của anh ta thì chắc là không cầm cự nổi nửa tiếng đâu, chúng ta chờ ở đây nửa tiếng đi”.
“Vâng”.
Mọi người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Gừ!
Đúng lúc này, phía Lâm Chính rời đi bỗng vang lên một tiếng gầm gừ yếu ớt.
Tuy không vang lắm, nhưng trong khu rừng yên tĩnh này thì có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Là dã thú!”.
Có đệ tử kinh ngạc kêu lên.
“Sư tỷ, lẽ nào là…”
“Chắc chắn tên kia đã gặp phải dã thú rồi! Chắc chắn là vậy!”.
“Ha ha, mưu kế của sư tỷ thành công rồi!”.
“Sư tỷ lợi hại quá!”.
Các đệ tử vui mừng hò reo.
Lâm Chính mà chết thì bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.
“Ha ha, tên này đúng là xui xẻo, nếu gặp phải quái nhân kia, nói không chừng còn có thể chết nhanh gọn một chút. Nhưng quái nhân kia không ở đây, anh ta chỉ có thể chết trong miệng dã thú vậy. Đám dã thú kia không giết anh ta ngay mà sẽ chậm rãi ăn thịt anh ta. Chắc chắn trước khi chết, anh ta vô cùng đau đớn”, Hồng Du nheo mắt cười, sắc mặt dương dương đắc ý.
“Đi thôi, chúng ta trở về nhận lệnh”.
“Vâng, sư tỷ!”.
“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi!”.
“Em phải về tắm nước nóng đây!”.
Bọn họ vui vẻ nói, trở về bằng đường cũ.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng nói vang lên.
“Cô Hồng Du, cô Ngưng Hương, các cô đi đâu vậy?”.
Nghe thấy thế, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Hồng Du như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây ra như phỗng.
Cô ta chậm rãi quay lại, tròng mắt mở to, dáng vẻ như gặp phải ma.
“Việc này… không thể nào…”, Hồng Du thì thào.
Đám Ngưng Hương ở bên này cũng há hốc miệng.
Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.
Dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Chỉ thấy một bóng dáng lại chạy ra khỏi con đường nhỏ kia.
Đó chính là Lâm Chính!
Chỉ là lúc này anh khác hẳn lúc vừa rồi.
Toàn thân anh dính đầy máu.
Hơn nữa lưng anh còn cõng theo một thứ rất lớn.
Lúc lại gần đám Hồng Du, anh lập tức ném thứ to lớn kia xuống đất.
Là một con hổ đã bị đánh chết.
Đám Hồng Du sợ đến mức bất giác lùi lại.
“Cô Hồng Du, hoa Ma Du cô cần đây!”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một bông hoa có cánh hoa đỏ rực, nhưng bề mặt như có một lớp dầu mỡ, đưa cho cô ta.
“Đúng là hoa Ma Du?”.
Đầu óc Hồng Du ong ong, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Lâm Chính: “Hoa này chỉ sinh trưởng ở ven đầm, anh… đã đến ven đầm sao?”.
“Ừ, nhưng nơi đó nhiều chướng khí quá”.
“Nếu đã có chướng khí thì anh che chắn kiểu gì? Còn… còn giết được con hổ này nữa? Người bình thường tuyệt đối không thể làm được việc này, anh… rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”, Hồng Du run giọng hỏi, nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Tôi chỉ hái thuốc giúp các cô, chuyện liên quan đến tôi, tôi không có quyền nói cho các cô biết”.
“Anh…”
Hồng Du tức lắm, nhưng không biết phản bác kiểu gì.
Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta lại.
“Sư tỷ, xem ra chỉ dựa vào chướng khí và dã thú thì không thể giết anh ta được. Tính đi tính lại thì vẫn phải dựa vào quái nhân kia”, một cô gái tóc dài nhỏ giọng nói.
“Cô có ý gì?”, Hồng Du tức giận hỏi.
“Nếu hôm nay quái nhân kia không có ở đây thì chúng ta tạm thời về đi, cho anh ta sống thêm mấy ngày. Chúng ta xin với cốc, ba ngày sau lại đến đây hái thuốc, được không?”, cô gái đề nghị.
Hồng Du nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi gật đầu.
“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì nghe cô”.
Hồng Du cực kỳ không tình nguyện vẫy tay với Lâm Chính: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm tốt lắm! Chúng ta về thôi!”.
“Về rồi sao?”.
“Sao nào? Anh còn muốn ở đây một đêm à?”.
“Không phải, chỉ là tôi thấy hình như các cô không hái gì cả”.
“Đừng nhiều lời nữa”.
Hồng Du chẳng buồn giải thích, thầm chửi một câu, xoay người định dẫn người đi.
Nhưng cô ta vừa quay lại mới bất ngờ phát hiện, đằng sau bọn họ… có một người đang đứng.
Chương 1600: Người rừng cấm địa
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Nhất là đám người Hồng Du, Ngưng Hương, cơ thể bọn họ đều cứng đờ, cả người dường như sắp phát điên, gương mặt mỗi một người đều trở nên xanh mét.
“Là quái nhân!”.
Cuối cùng, có người hét lên thảm thiết.
“A!”.
“Cứu mạng!”.
“Không!”.
Mọi người đều bị dọa sợ.
Vài nữ đệ tử thậm chí còn không đứng vững, ngã xuống bùn đất ẩm ướt, kinh hãi vô cùng.
“Hả?”.
Lâm Chính ở bên này không hiểu ra sao. Anh quan sát bóng người đó, lại thấy đó là một người đầu tóc rũ rượi.
Không nhìn ra nam nữ, toàn thân rách rưới, trên dưới dính đầy bùn đất. Nhưng tuổi tác hình như rất lớn, trong mái tóc bù xù có một sợi trắng, nhiều hơn là bị bùn dính vào.
Dáng vẻ này chẳng khác gì một người rừng.
Đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi đó lại vô cùng sắc bén và lạnh lùng.
“Cứu mạng!”.
Cuối cùng, một đệ tử thực sự không có gan đối diện với sự tồn tại đáng sợ đó, la lên một tiếng, cúi đầu chạy.
Nhưng khi cô ta vừa định chạy đi.
Vù!
Người rừng đó đột nhiên nhấc tay, đánh về phía cô ta từ xa.
Phụt!
Trong thoáng chốc, nữ đệ tử đó bị một dòng khí đánh xuyên ngực, nội tạng và xương cốt đều bị đánh nát.
Người khác há miệng, mắt mở to ngã xuống tử vong, chết không nhắm mắt, vô cùng thê thảm.
“Cái gì?”.
Những người còn lại sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục la hét.
“Sư tỷ!”.
Ngưng Hương ngây ngốc gọi một tiếng, nhưng không nói thêm được lời nào nữa.
Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tột cùng, hai chân giống như bị đổ chì, không di chuyển được nữa.
Hồng Du cũng vậy, cô ta run rẩy nhìn người rừng, trên mặt mồ hôi to như hạt đậu rơi như mưa, lăn xuống theo gò má.
Nhưng cô ta vẫn chưa mất đi lý trí, cô ta cắn răng, dùng hết sức lực quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
“Tiền... Tiền bối tha tội, chúng tôi không cố ý xông vào đây, mong tiền bối bớt giận. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong tiền bối tha cho chúng tôi một đường sống! Cầu xin tiền bối!”.
Người khác thấy vậy cũng đồng loạt quỳ xuống xin tha.
“Tiền bối, xin người rộng lượng tha cho chúng tôi!”.
“Chúng tôi... bảo đảm cả đời này sẽ không vào đây nữa!”.
“Tiền bối tha cho chúng tôi đi!”.
“Tiền bối...”.
Bọn họ run rẩy xin tha, trừ Lâm Chính, ai cũng không dám đứng. Bọn họ khóc lóc quỳ lạy, giống như đang cầu xin thần linh.
Thế nhưng, dù bọn họ có làm mọi thứ... cũng không có ý nghĩa gì...
“Tôi đã để lại lời từ trước... là các người làm trái...”.
Giọng nói vang lên, lạnh lùng mà tang thương.
Là một ông lão?
Lâm Chính phản ứng lại.
Đám người Hồng Du thì ra sức dập đầu, khóc lóc: “Tiền bối, hãy tha cho chúng tôi đi! Cầu xin tiền bối! Cầu xin người! Cầu xin người!”.
Cô ta điên cuồng dập đầu, trán sắp toác ra vẫn không dừng lại.
Nhưng người kia... dường như không nghe thấy nửa câu của bọn họ, cũng không nhìn thấy động tác cầu xin của bọn họ, đi thẳng tới, đánh về phía nữ đệ tử đó.
“A!”.
Nữ đệ tử đó la lên thảm thiết.
Sau đó...
Rắc!
Đầu cô ta bị đánh nát, ngã xuống tử vong.
Người rừng vung bàn tay dính đầy máu, tiếp tục đánh về phía các đệ tử Hồng Nhan Cốc.
“Không!”.
Đệ tử thấy mình không tránh được, hét lên một tiếng. Cô ta rút kiếm ở thắt lưng ra đâm về phía người rừng, mang ý định đánh trả.
Nhưng, một tiếng “keng” to rõ vang lên.
Kiếm trong tay nữ đệ tử đó đâm thẳng vào ngực của người rừng lại không thể tiến sâu thêm da thịt ông ta nửa phần, không thể làm bị thương người rừng chút nào...
“Kim cương bất hoại?”.
Nữ đệ tử đó la lên.
Một giây sau, cô ta cảm thấy trong tầm nhìn của mình đất trời xoay chuyển. Cả người như bay lên, đợi đến khi ánh nhìn tập trung lại lần nữa mới nhìn thấy một cơ thể quen thuộc.
Chỉ là cơ thể đó... không có đầu!
“Đó không phải... cơ thể của mình sao?".
Nữ đệ tử đó lẩm bẩm, tầm nhìn càng lúc càng tối lại, cuối cùng sinh mệnh tiêu tan.
Hóa ra đầu cô ta đã bị người rừng xé xuống, cầm trong tay.
Những người còn lại đã sợ đến mức ba hồn bảy phách sắp tan biến.
Trong chớp mắt, ba đệ tử đã chết thảm!
Hơn nữa, người kia còn không dùng đến bao nhiêu sức lực!
Đáng sợ đến mức nào!
Bọn họ không thể là đối thủ của ông ta! Dù có dốc hết sức cũng chỉ có một con đường chết!
“Làm sao đây? Làm sao đây?”.
“Sư tỷ, em không muốn chết!”.
“Cứu em, sư tỷ, cứu em...”.
Các cô gái khóc lóc.
Ngay cả Hồng Du trông có vẻ kiên cường bá đạo cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, khóc lớn tiếng.
Sự tuyệt vọng và bất lực bao trùm lấy bọn họ!
Bọn họ khóc lóc nhìn người rừng đi đến, chỉ đành nhắm mắt lại, đợi cái chết giáng xuống.
Người rừng đưa tay lên, chuẩn bị giết chết Ngưng Hương ở trước mặt ông ta.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Dừng tay!”.
"Hử?".
Cô gái cũng dừng lại, nhìn mấy lỗ châm trên người mình, sau đó đanh giọng nói: "Anh là y võ? Đây là độc của anh?".
"Nếu tiếp tục vận khí vận sức, cô sẽ bị kinh mạch vận hành, tan xác mà chết, muốn thuốc giải thì hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết cốc chủ của các cô đang ở đâu", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho anh biết đâu", cô gái bình thản nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
"Xem ra tôi chỉ đành giết cô vậy", Lâm Chính cũng không khách sáo, lập tức đi tới.
Nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ bình thản như không.
Không chút sợ hãi hay run rẩy khi Lâm Chính đằng đằng sát khí tiến lại gần.
"Anh nghĩ anh đã thắng sao?", cô ta lên tiếng.
"Giết chóc không có thắng thua, chỉ có sống chết".
"Nhưng anh không giết được tôi".
"Cô không thể vận khí, đứng trước tôi thì chẳng khác nào người bình thường, lẽ nào tôi không giết được một người bình thường sao?".
"Đương nhiên là không rồi", cô gái đáp.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, định nhanh chóng lấy đầu cô gái này.
Nhưng đúng lúc đó, xung quanh cũng tỏa ra rất nhiều khí tức nồng hậu và mạnh mẽ, sau đó tiếng quát vang lên bên ngoài.
"Vô danh tiểu tốt phương nào? Dám đến gây sự ở Hồng Nhan Cốc?".
"Chán sống à?".
"Giết!".
Dứt lời liền có mấy bóng dáng xông vào ngôi nhà rách nát.
Là cao thủ của Hồng Nhan Cốc.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân cô gái tự tin như vậy.
Nơi này xảy ra đánh nhau, sao các cường giả của Hồng Nhan Cốc có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Trong thời gian Lâm Chính giao thủ, bọn họ đã đến nơi.
Hiện giờ Lâm Chính đã bị vô số cường giả bao vây, mọc cánh khó thoát, đương nhiên cô gái sẽ không sợ hãi rồi.
Lâm Chính đanh mắt dừng lại.
"Nếu anh bó tay chịu trói thì có lẽ sẽ được sống sót", cô gái bình thản nói.
"Chỉ dựa vào những người này thì e là khó giết được tôi lắm", Lâm Chính lắc đầu.
"Nếu bọn họ không đủ thì gọi nhiều người hơn nữa đến, để tôi xem anh có bản lĩnh đến đâu, có thể chống lại các cường giả của cả Hồng Nhan Cốc chúng tôi không".
Cô gái bình thản nói, sau đó to tiếng nói: "Người này lẻn vào Hồng Nhan Cốc, ý đồ mưu hại cốc chủ, phải bắt sống anh ta, giao cho cốc chủ xử lý! Nếu không bắt sống được thì xử quyết tại chỗ!".
"Vâng, Thánh Nữ!".
Các cường giả xung quanh đồng thanh hô.
Thánh Nữ?
Lâm Chính ngạc nhiên.
Hóa ra cô gái này chính là Thánh Nữ nổi tiếng như cồn của Hồng Nhan Cốc, Thiên Kính Nguyệt!
Ở Hồng Nhan Cốc, cô ta có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Cho dù là phó cốc chủ gặp cô ta thì cũng phải khách sáo.
Nếu như có thể bắt được Thiên Kính Nguyệt, thì sẽ giúp ích rất lớn cho việc chế ngự Hồng Nhan Cốc.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, không do dự chút nào, lao về phía cô ta như một con mãnh thú.
Luồng khí thế đó vô cùng hung ác.
"Hỗn xược!".
"To gan!".
"Muốn làm hại Thánh Nữ sao? Chết đi!".
Các cường giả nổi giận, đồng thời xông tới, bao vây tấn công Lâm Chính.
Có người cầm kiếm, kiếm như sương lạnh, một nhát đứt cổ.
Nhưng Lâm Chính lật tay ném châm bạc ra.
Keng!
Châm bạc mảnh nhỏ nhưng lại mang theo sức mạnh kinh người, làm nứt cả thanh kiếm kia. Người cầm kiếm cũng bị chấn động phải lùi lại liên tiếp, cả người run rẩy, khóe miệng rỉ máu.
Lại có người tấn công bằng chưởng, chưởng phong vù vù, chưởng chưa đến, nhưng sức gió đáng sợ đã có thể phá tan mọi thứ.
Nhưng Lâm Chính không hề lùi lại, mà còn tung chưởng đánh lại.
Bốp!
Hai chưởng va nhau, sóng xung kích lan ra.
Nhưng lực đạo của Lâm Chính hiển nhiên là bá đạo hơn, mạnh mẽ hơn.
Xương tay của người kia lập tức bị nứt, bay ngược về sau như một viên đạn, va sập mấy bức tường, rồi ngã xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Nhưng hai người ngã xuống thì lại càng có nhiều người hơn áp sát lại gần.
Thánh Nữ đứng ở phía sau đám người, cách Lâm Chính hơn 10m, nhưng anh khó mà chạm tới được cô ta.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, bỗng gầm lên một tiếng, từ bỏ tất cả phòng ngự, xông về phía Thánh Nữ.
"Cái gì?".
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện đánh vào người Lâm Chính không thể khiến anh bị thương chút nào.
"Tiên thiên cương khu!".
Thánh Nữ kêu lên thất thanh.
"Chết đi!".
Lâm Chính khẽ gầm lên, tung một quyền về nơi cô ta đang đứng.
Khí thế đó như thiên thạch va vào Trái Đất, chấn động bầu trời, tàn phá mặt đất.
"Hỏng rồi!".
"Thánh Nữ cẩn thận!".
"Đi mau!".
Những người bên cạnh hét lên, ôm lấy Thánh Nữ rút lui, đồng thời có mấy cường giả xông tới, ngăn cản Lâm Chính.
Ầm!
Quyền này của Lâm Chính khí thế ngút trời, mấy cường giả Hồng Nhan Cốc xông tới đỡ đòn đều bị nó đánh bay. Sau đó nắm đấm nện xuống đất, nơi ở của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức trở nên tan hoang.
Sóng xung kích hất bay tất cả mọi người xung quanh.
Cho dù là Thánh Nữ đã nấp đi nhưng cũng khó ổn định cơ thể, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Hiện trường vô cùng bừa bộn.
Lâm Chính đứng giữa đám bụi, đanh mắt nhìn Thánh Nữ.
"Thực lực của người này... thật là đáng sợ".
Cường giả của Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
"Rốt cuộc anh ta là ai vậy?".
"Không biết nữa".
"Không sao, anh ta chỉ có một mình, cho dù có tiên thiên cương khu thì sao chứ? Chúng ta muốn giết anh ta thì chắc chắn không phải là chuyện khó”.
"Nhưng Thánh Nữ đại nhân trúng độc bị thương, không thể ở lại đây lâu, phải nhanh chóng đi thôi".
"Thánh Nữ đại nhân, cô đi trước đi, để chúng tôi đối phó với người này".
"Đúng vậy, Thánh Nữ đại nhân, cô đi trước đi".
Mọi người nói.
Nhưng Thánh Nữ vẫn đứng bất động, lạnh lùng quát: "Đây là Hồng Nhan Cốc, tôi có thể đi đâu được chứ? Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi không tin anh ta có thể giết tôi ở đây được".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế cũng không khuyên nữa, mà đồng thanh hô: "Thề chết bảo vệ Thánh Nữ!".
"Thề chết bảo vệ Thánh Nữ!".
Khí thế của bọn họ cũng được nâng lên, tất cả lại chuẩn bị bao vây tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hề bị khí thế của đối phương dọa sợ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị tiếp tục ra tay.
Nhưng lúc này, càng ngày càng nhiều cường giả của Hồng Nhan Cốc ùa tới, trong đó còn xen lẫn mấy luồng khí tức không hề kém cạnh Thánh Nữ.
Không những thế, ở đằng xa còn vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
"Cốc chủ đến rồi!".
"Bái kiến cốc chủ!".
"Bái kiến cốc chủ!".
Giọng nói thành kính và kích động, giống như tín đồ được thấy thần linh.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã xuất sơn.
Lâm Chính mừng rỡ, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh.
Anh nhìn xung quanh mới phát hiện vô hình trung mình đã bị hơn nghìn người bao vây.
Hơn nữa hơn nghìn người này, ai nấy đều là cao thủ có thực lực khủng khiếp.
Không được!
Nếu còn không đi, e là anh sẽ bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc bao vây giết chết ở đây mất.
Phải rời đi ngay.
Lâm Chính hít sâu một hơi rồi bỗng cất bước lao về phía Thánh Nữ.
"Giết!".
Tất cả mọi người xung quanh đều nhào về phía Lâm Chính.
Nhưng khi đến gần Thánh Nữ, anh bỗng nện mạnh hai quyền xuống đất.
Rầm!
Cả mặt đất chấn động.
Làn sóng xung kích đáng sợ tràn ra, vô số người không đứng vững, ngã vào nhau dúi dụi, bụi bay mù mịt.
"Bảo vệ Thánh Nữ!".
"Đừng để đối phương lại gần Thánh Nữ đại nhân!".
"Mau! Mau lại gần Thánh Nữ!".
Mọi người bị bụi che khuất tầm nhìn, lập tức hoảng lên, gọi nhau lại gần Thánh Nữ.
Nhưng bọn họ vừa lại gần, thế bao vây liền bị phá.
Khi bụi tan hết, thì đã không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu nữa...
Chương 1597: Dù sao anh cũng không sống được bao lâu nữa
Phịch!
Mấy người Hồng Du vốn đang giữ trạng thái cứng đờ bỗng ngã lăn ra đất, sau đó khôi phục khả năng hoạt động.
"Có chuyện... gì vậy?".
"Vừa nãy tôi bị làm sao thế? Tại sao cơ thể tôi lại bất động?".
"Chúng ta bị điểm huyệt sao?".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Mấy người khó nhọc bò dậy.
Lâm Chính ở bên kia cũng đứng dậy.
"Kỳ Lân! Anh có phát hiện ra gì không?", Hồng Du trừng mắt hỏi Lâm Chính.
"Tôi không biết", Lâm Chính lắc đầu.
"Không biết?".
Hồng Du đang định lên tiếng, đúng lúc này, một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc chạy tới.
"Mấy người các cô làm gì ở đây vậy?".
Một nữ đệ tử trong số đó liếc nhìn đám Hồng Du, quát hỏi.
"Chúng tôi chỉ đi qua đây, nhận lệnh đến cấm địa hái thuốc. Xảy ra chuyện gì thế sư tỷ? Sao lại ra quân ồ ạt thế này?", Hồng Du nhìn các đệ tử Hồng Nhan Cốc võ trang đầy đủ, hỏi với vẻ hiếu kì.
"Trong cốc xuất hiện kẻ gian, khiến Thánh Nữ bị thương, còn muốn mưu hại cốc chủ nữa. Bây giờ cốc chủ đã bị kinh động, phải điều tra lục soát kĩ càng cả cốc", người kia hừ mũi.
"Sao cơ? Có biết là ai không?".
"Đương nhiên là không rồi".
"Vậy thì lục soát kiểu gì đây? Nếu người kia trà trộn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta thì chẳng phải là mò kim đáy bể sao?", Hồng Du không nhịn được nói.
"Việc đó khỏi cần lo, vì người kia là đàn ông".
"Đàn ông?".
Đám người Hồng Du đều rất kinh ngạc.
Đúng lúc này, một đệ tử nhìn thấy Lâm Chính đứng ở phía sau, lập tức quát: "Đàn ông!".
"Bắt lấy!".
Các đệ tử ùa tới bao vây Lâm Chính.
"Các cô muốn làm gì hả?", Lâm Chính giả vờ hoảng loạn, gấp gáp kêu lên.
"Làm gì à? Anh chính là kẻ gian!", đệ tử dẫn đầu lớn tiếng mắng.
"Tôi á?".
"Các sư tỷ nhầm rồi, anh ta không phải là kẻ gian! Anh ta là vệ sĩ do sư muội Lâm Nhược Nam đưa vào cốc! Chúng tôi đang nhận lệnh đến cấm địa chấp hành nhiệm vụ", một nữ đệ tử không nhịn được nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Hồng Du bỗng kéo giật cô ta lại, che miệng cô ta quát khẽ: "Em đừng nói linh tinh".
"Sư tỷ, việc này...", người kia giãy ra khỏi tay Hồng Du, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy Hồng Du giơ tay chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng nói: "Các vị sư tỷ, người này có khả năng chính là tòng phạm của kẻ gian! Em đề nghị lập tức bắt anh ta lại nghiêm hình tra khảo! Ép hỏi anh ta xem đồng bọn ở đâu!".
"Cái gì?".
Mấy người đi theo Hồng Du đang đứng ở phía sau đều ngây người ra.
Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ý của Hồng Du.
Bọn họ đưa Lâm Chính vào cấm địa không phải để hái thuốc, mà là nhờ quái nhân trong cấm địa giết Lâm Chính.
Bây giờ xảy ra chuyện này thì cần quái gì phải đến cấm địa nữa?
Chẳng phải kẻ gian là đàn ông sao?
Hiện giờ cả Hồng Nhan Cốc chỉ có mỗi Lâm Chính là đàn ông, chẳng phải Hồng Du đẩy anh ra là được sao? Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng không có lý do để giết Lâm Chính, bây giờ có cớ đổ vạ cho anh, tội gì mà không làm?
"Đúng đúng đúng", một nữ đệ tử cùng đoàn phản ứng lại, vội kêu lên: "Chắc chắn là có liên quan đến tên Kỳ Lân này! Các sư tỷ mau bắt anh ta lại giao cho hình đường xử lý đi!".
"Đúng vậy, chắc chắn là liên quan đến anh ta".
"Các sư tỷ mau bắt anh ta đi".
"Chắc chắn là anh ta rồi".
Đám Hồng Du nhao nhao lên tiếng, chỉ đích danh Lâm Chính.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh tính nhầm mất rồi.
Anh tưởng rằng để những người này nghĩ anh ở bên cạnh bọn họ, thì bọn họ sẽ chứng minh là anh không tham gia vào chuyện này, nhưng không ngờ bọn họ lại định dồn anh vào chỗ chết. Chỉ cần là chuyện có thể khiến anh chết thì bọn họ sẽ không bỏ lỡ.
Sơ suất quá.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
"Sư tỷ, sao chị có thể vu oan cho người khác như vậy chứ?".
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm túc vang lên bên cạnh.
Đám Hồng Du đều sửng sốt.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước tới, nhíu mày nói: "Anh Kỳ Lân vẫn luôn ở cùng chúng ta, không hề tham gia vào chuyện mưu hại cốc chủ, sao chị có thể vu khống anh ấy như vậy được?".
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Ngưng Hương, cô đang nói linh tinh cái gì vậy?", Hồng Du tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Ý cô là tôi vu oan cho anh ta?".
"Hồng Du sư tỷ, chị vốn dĩ đang vu oan cho anh ấy mà. Chẳng lẽ em nói sai sao?", Ngưng Hương nói rất nghiêm túc.
"Cô...", Hồng Du tức đến nỗi không thốt nên lời.
Những đệ tử kia cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Nếu cả đám Hồng Du chỉ đích danh Lâm Chính thì đương nhiên bọn họ có thể đưa anh đi.
Nhưng bây giờ Ngưng Hương lại biện hộ cho Lâm Chính, nếu bọn họ tùy tiện đưa đi, nhỡ bên trên trách tội thì bọn họ cũng khó ăn nói.
"Sư tỷ, chị đừng xen vào chuyện này", người bên cạnh nhắc nhở cô gái dẫn đầu.
Đệ tử kia gật đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Lâm Chính, trong lòng cũng không nỡ, liền lạnh lùng nói: "Nếu anh ta không liên quan đến chuyện này, thì các cô đi thực hiện nhiệm vụ đi, chúng ta đi!".
Dứt lời liền dẫn người bỏ đi.
"Sư tỷ! Sư tỷ!".
Hồng Du cuống lên gọi, nhưng đối phương không đếm xỉa gì đến cô ta nữa.
Hồng Du sầm mặt xuống, trừng mắt lườm Ngưng Hương và Lâm Chính, bực bội tiến về phía trước.
Cả đoàn tiếp tục đi.
"Cảm ơn cô", Lâm Chính nhỏ giọng nói với Ngưng Hương.
"Anh không cần cảm ơn, tôi chỉ nói đúng sự thực thôi, nhưng cho dù là vậy thì anh cũng không sống được bao lâu nữa đâu", Ngưng Hương mặt không cảm xúc đáp.
"Cũng chưa chắc", Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 1598: Đâm đầu vào chỗ chết
Cả Hồng Nhan Cốc rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Nhưng không liên quan đến đám Hồng Du.
Nhiệm vụ hiện giờ của bọn họ là đến cấm địa, sau đó kiếm cớ để Lâm Chính tiến vào chỗ quái nhân kia, mượn tay quái nhân giết Lâm Chính, sau đó bọn họ lại quay về nghe lệnh.
Vậy là đủ rồi.
Lối vào cấm địa là một khu rừng âm u.
Đây hình như là phần đuôi của cửa cốc.
Cây cối vô cùng rậm rạp, ánh trăng cũng không lọt xuống được.
Mấy cô gái thấy rừng rậm đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám tiến vào.
"Kỳ Lân!", Hồng Du liếc mắt nhìn Lâm Chính, hừ mũi nói: "Anh đi trước dẫn đường đi".
"Tôi không biết đường", Lâm Chính đáp.
"Sợ gì chứ? Chúng tôi ở ngay phía sau, sẽ chỉ đường cho anh, mau đi đi".
"Ơ... thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu rồi đi trước.
Có Lâm Chính đi trước dò đường, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều.
Dọc đường đi vô cùng yên tĩnh.
Trong rừng rậm ngoài tối tăm u tĩnh ra thì không có gì khác.
"A!".
Đúng lúc này, một nữ đệ tử bỗng hét ầm lên.
Ai nấy giật nảy mình.
"Sao vậy?", Hồng Du cuống quýt kêu lên.
Nữ đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm ở gần đó, run rẩy nói: "Sư tỷ, rắn! Có rắn!".
Những nữ đệ tử này đều biết võ công, muốn giết một con rắn thì quá đơn giản. Xem ra một cô gái mạnh mẽ đến đâu cũng sợ thứ này.
"Chỉ là con rắn thôi mà! Cô sợ gì chứ?", Hồng Du tức giận nói: "Mau đi thôi! Còn nữa, giữ im lặng đi! Nếu dụ người kia đến đây thì chúng ta chết cả nút".
Các nữ đệ tử nghe thấy thế đều tái mặt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, ai nấy vội vàng ngậm miệng, không dám ho he tiếng nào.
Cả đoàn tiếp tục tiến về phía trước.
Hồng Du nhìn ngó xung quanh, dường như đang tìm gì đó.
Không biết đã qua bao lâu.
"Chẳng phải chúng ta đã đến chỗ hái thuốc rồi sao? Tại sao cứ đi mãi không dừng thế?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Anh đừng hỏi nhiều, cứ đi tiếp đi", Hồng Du quát.
Lâm Chính im lặng.
Cả đoàn đi tiếp.
Đi được khoảng 5 phút nữa.
"Dừng!", Hồng Du nhỏ giọng nói.
Mọi người dừng bước.
Hồng Du nghiêm túc quan sát xung quanh, rồi quay sang hỏi người bên cạnh: "Là chỗ này hả?".
"Hình như là vậy", người bên cạnh gật đầu.
"Được rồi".
Hồng Du nói với Lâm Chính: "Anh hãy đi men theo con đường bên phải này khoảng 10 phút, hái Dạ Quang Thảo ở đó về đây cho tôi, nghe rõ chưa?".
"Tôi đi một mình sao?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
"Sao hả? Chẳng lẽ chúng tôi phải đi theo anh chắc?", Hồng Du hừ mũi nói.
"Nhưng tôi không biết Dạ Quang Thảo", Lâm Chính nhún vai.
Hồng Du lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: "Trong tờ giấy này có miêu tả và hình vẽ của Dạ Quang Thảo, anh cứ hái theo cái này là được".
"Ồ..."
"Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng có quay về".
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu, rời đi một mình.
Đám Hồng Du dõi mắt nhìn theo.
"Sư tỷ, tên này vào trong đó, chắc chắn sẽ gặp phải quái nhân kia, chết là cái chắc. Chúng ta không cần ở lại đây đâu, mau đi thôi", một nữ đệ tử ở bên cạnh dè dặt nói.
"Vội cái gì chứ? Chúng ta chờ thêm đi, nếu bên đó có động tĩnh, thì chúng ta đi cũng không muộn. Nếu không nhỡ anh ta đi được nửa đường sợ quá chạy về, lại không tìm thấy chúng ta, một mình ra khỏi khu rừng, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với bên trên?", Hồng Du hừ mũi nói.
"Việc này... Thôi được rồi! Chúng ta chờ thêm vậy!".
Bọn họ thở dài, chỉ đành co rúm ở bên cạnh, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên kia.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ở con đường bên phải.
Ai nấy kinh hãi.
"Sư tỷ!".
Các đệ tử đều nhìn Hồng Du.
Hồng Du cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn con đường nhỏ.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp xuất hiện ở đó.
"Không phải chứ? Lẽ nào... là quái nhân kia?", Hồng Du sợ hãi lẩm bẩm.
"Toi rồi, toi rồi... Chúng ta sắp toi rồi!".
"Sư tỷ, mau chạy thôi!".
Các đệ tử sợ đến mức hét lên ầm ĩ, lập tức quay đầu định bỏ chạy.
Hồng Du cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Cô Hồng Du, các cô chạy gì vậy? Không cần Dạ Quang Thảo nữa sao?".
Nghe thấy giọng nói này, cả đám Hồng Du đều sửng sốt.
Ngoảnh lại mới nhìn thấy Lâm Chính đang cầm một cây Dạ Quang Thảo đi về phía bọn họ.
"Là anh hả?", Hồng Du trố mắt ra.
“Sao tên này đã quay lại rồi?”, người bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
"Tôi hái được Dạ Quang Thảo rồi, không quay lại thì làm gì?", Lâm Chính kỳ quái nhìn bọn họ: "Còn các cô chạy cái gì vậy?".
"Ơ..."
Hồng Du không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt cô ta dao động, chìa tay ra nói: "Dạ Quang Thảo đâu?".
"Đây".
Lâm Chính đưa cho cô ta.
Đám Hồng Du xúm lại.
"Sao có thể chứ?".
"Sư tỷ, bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà".
"Anh ta hái được ở đâu vậy?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hồng Du cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng là Dạ Quang Thảo thật... Nhưng trên con đường đó... chưa bao giờ thấy Dạ Quang Thảo cả", Hồng Du lẩm bẩm rồi nhìn Lâm Chính: "Đúng là anh hái thật không?".
"Đương nhiên, ở đó có nhiều lắm, nếu các cô không tin thì tôi có thể đưa các cô đi xem", Lâm Chính cười đáp.
Chương 1599: Hái xong rồi
Nghe Lâm Chính nói, đám người Hồng Du đều run rẩy, sắc mặt ai nấy trở nên rất khó coi.
Một lát sau, bọn họ vội xua tay.
"Không cần đâu, không cần đâu".
"Có một cây Dạ Quang Thảo là đủ rồi, không cần hái nữa đâu".
"Phải đấy, phải đấy..."
Mấy người vội nói.
"Ừm... Thôi được rồi, nếu đã hái được Dạ Quang Thảo, thì chúng ta có thể về được chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
"Sao có thể dễ dàng như vậy chứ?", Hồng Du hừ một tiếng rồi nói: "Vẫn còn nhiệm vụ cần anh làm đây! Anh lại vào con đường vừa nãy, tiếp tục đi về phía trước bốn năm phút, sẽ có một loại thảo dược tên là hoa Ma Du, anh đi hái về đây".
"Lại đi vào con đường đó?", Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, không nhịn được nói: "Nhưng tôi thấy hai tay các cô trống trơn, có đi hái thuốc đâu. Sao các cô cứ bắt tôi đi hái một mình thế?".
"Sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh đi thì anh đi đi! Nếu anh không muốn đi thì về, nhưng theo quy định chúng tôi phải trừng phạt Lâm Nhược Nam", Hồng Du hừ mũi.
Lâm Chính tỏ vẻ không cam lòng, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người đi vào con đường trước đó.
Hồng Du đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn theo.
Một lát sau, bóng lưng của Lâm Chính biến mất trong ánh trăng lờ mờ.
Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Tên kia hái được Dạ Quang Thảo được thật này… Em nhớ bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà! Môi trường ở đó không hề phù hợp để Dạ Quang Thảo sinh trưởng”, nữ đệ tử ở bên cạnh gấp gáp nói.
“Hơn nữa phía đó… anh ta lại gần mà không hề làm kinh động đến quái nhân kia… Kỳ lạ thật…”
“Sao lại thế được nhỉ?”.
“Lẽ nào quái nhân kia không ở đó?”.
“Chẳng biết nữa”.
“Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”.
Mọi người đều quay sang nhìn Hồng Du.
Hồng Du chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Chúng ta chờ ở đây thêm một lát nữa, tôi không tin anh ta lại may mắn như vậy, lần này vẫn có thể bình an trở về”.
“Sư tỷ, nếu quái nhân thực sự ở hướng đó, với thực lực của tên ngốc này thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Theo em thấy, có khả năng quái nhân kia đã rời đi, nên anh ta mới không gặp phải. Chị bảo anh ta đi về phía đó hàng trăm hàng nghìn lần thì anh ta cũng chẳng hề hấn gì đâu”, đúng lúc này, Ngưng Hương bỗng nói.
“Đồ ngốc như cô thì biết cái gì chứ?”, Hồng Du lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, mặt không cảm xúc nói: “Cô tưởng ở con đường đó chỉ có mỗi nơi ở của quái nhân kia sao? Ngu ngốc! Tôi nói cho cô biết, cứ đi men theo con đường đó sẽ là một đầm lầy. Nơi đó không những dày đặc chướng khí, mà còn có rất nhiều mãnh thú hung ác qua lại. Chướng khí ở đó không màu không vị, một khi ngửi phải sẽ bị tê liệt toàn thân trong một tiếng đồng hồ, khó mà động đậy. Đến lúc đó mãnh thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, xé anh ta thành mảnh vụn. Tôi bảo anh ta đi nhưng không trông chờ vào việc quái nhân kia giết anh ta, mà dựa vào đám dã thú kia ăn thịt anh ta kìa”.
Ngưng Hương ngạc nhiên.
Các đệ tử vô cùng mừng rỡ.
“Sư tỷ đúng là anh minh!”.
“Sư tỷ giỏi quá!”.
“Sư tỷ lợi hại ghê!”.
“Quả không hổ là sư tỷ!”.
Bọn họ nhao nhao nịnh bợ Hồng Du.
“Hừ, các cô còn quá trẻ thôi”, Hồng Du vô cùng hưởng thụ, cười khẽ nói: “Với bản lĩnh của anh ta thì chắc là không cầm cự nổi nửa tiếng đâu, chúng ta chờ ở đây nửa tiếng đi”.
“Vâng”.
Mọi người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Gừ!
Đúng lúc này, phía Lâm Chính rời đi bỗng vang lên một tiếng gầm gừ yếu ớt.
Tuy không vang lắm, nhưng trong khu rừng yên tĩnh này thì có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Là dã thú!”.
Có đệ tử kinh ngạc kêu lên.
“Sư tỷ, lẽ nào là…”
“Chắc chắn tên kia đã gặp phải dã thú rồi! Chắc chắn là vậy!”.
“Ha ha, mưu kế của sư tỷ thành công rồi!”.
“Sư tỷ lợi hại quá!”.
Các đệ tử vui mừng hò reo.
Lâm Chính mà chết thì bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.
“Ha ha, tên này đúng là xui xẻo, nếu gặp phải quái nhân kia, nói không chừng còn có thể chết nhanh gọn một chút. Nhưng quái nhân kia không ở đây, anh ta chỉ có thể chết trong miệng dã thú vậy. Đám dã thú kia không giết anh ta ngay mà sẽ chậm rãi ăn thịt anh ta. Chắc chắn trước khi chết, anh ta vô cùng đau đớn”, Hồng Du nheo mắt cười, sắc mặt dương dương đắc ý.
“Đi thôi, chúng ta trở về nhận lệnh”.
“Vâng, sư tỷ!”.
“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi!”.
“Em phải về tắm nước nóng đây!”.
Bọn họ vui vẻ nói, trở về bằng đường cũ.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng nói vang lên.
“Cô Hồng Du, cô Ngưng Hương, các cô đi đâu vậy?”.
Nghe thấy thế, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Hồng Du như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây ra như phỗng.
Cô ta chậm rãi quay lại, tròng mắt mở to, dáng vẻ như gặp phải ma.
“Việc này… không thể nào…”, Hồng Du thì thào.
Đám Ngưng Hương ở bên này cũng há hốc miệng.
Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.
Dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Chỉ thấy một bóng dáng lại chạy ra khỏi con đường nhỏ kia.
Đó chính là Lâm Chính!
Chỉ là lúc này anh khác hẳn lúc vừa rồi.
Toàn thân anh dính đầy máu.
Hơn nữa lưng anh còn cõng theo một thứ rất lớn.
Lúc lại gần đám Hồng Du, anh lập tức ném thứ to lớn kia xuống đất.
Là một con hổ đã bị đánh chết.
Đám Hồng Du sợ đến mức bất giác lùi lại.
“Cô Hồng Du, hoa Ma Du cô cần đây!”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một bông hoa có cánh hoa đỏ rực, nhưng bề mặt như có một lớp dầu mỡ, đưa cho cô ta.
“Đúng là hoa Ma Du?”.
Đầu óc Hồng Du ong ong, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Lâm Chính: “Hoa này chỉ sinh trưởng ở ven đầm, anh… đã đến ven đầm sao?”.
“Ừ, nhưng nơi đó nhiều chướng khí quá”.
“Nếu đã có chướng khí thì anh che chắn kiểu gì? Còn… còn giết được con hổ này nữa? Người bình thường tuyệt đối không thể làm được việc này, anh… rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”, Hồng Du run giọng hỏi, nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Tôi chỉ hái thuốc giúp các cô, chuyện liên quan đến tôi, tôi không có quyền nói cho các cô biết”.
“Anh…”
Hồng Du tức lắm, nhưng không biết phản bác kiểu gì.
Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta lại.
“Sư tỷ, xem ra chỉ dựa vào chướng khí và dã thú thì không thể giết anh ta được. Tính đi tính lại thì vẫn phải dựa vào quái nhân kia”, một cô gái tóc dài nhỏ giọng nói.
“Cô có ý gì?”, Hồng Du tức giận hỏi.
“Nếu hôm nay quái nhân kia không có ở đây thì chúng ta tạm thời về đi, cho anh ta sống thêm mấy ngày. Chúng ta xin với cốc, ba ngày sau lại đến đây hái thuốc, được không?”, cô gái đề nghị.
Hồng Du nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi gật đầu.
“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì nghe cô”.
Hồng Du cực kỳ không tình nguyện vẫy tay với Lâm Chính: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm tốt lắm! Chúng ta về thôi!”.
“Về rồi sao?”.
“Sao nào? Anh còn muốn ở đây một đêm à?”.
“Không phải, chỉ là tôi thấy hình như các cô không hái gì cả”.
“Đừng nhiều lời nữa”.
Hồng Du chẳng buồn giải thích, thầm chửi một câu, xoay người định dẫn người đi.
Nhưng cô ta vừa quay lại mới bất ngờ phát hiện, đằng sau bọn họ… có một người đang đứng.
Chương 1600: Người rừng cấm địa
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Nhất là đám người Hồng Du, Ngưng Hương, cơ thể bọn họ đều cứng đờ, cả người dường như sắp phát điên, gương mặt mỗi một người đều trở nên xanh mét.
“Là quái nhân!”.
Cuối cùng, có người hét lên thảm thiết.
“A!”.
“Cứu mạng!”.
“Không!”.
Mọi người đều bị dọa sợ.
Vài nữ đệ tử thậm chí còn không đứng vững, ngã xuống bùn đất ẩm ướt, kinh hãi vô cùng.
“Hả?”.
Lâm Chính ở bên này không hiểu ra sao. Anh quan sát bóng người đó, lại thấy đó là một người đầu tóc rũ rượi.
Không nhìn ra nam nữ, toàn thân rách rưới, trên dưới dính đầy bùn đất. Nhưng tuổi tác hình như rất lớn, trong mái tóc bù xù có một sợi trắng, nhiều hơn là bị bùn dính vào.
Dáng vẻ này chẳng khác gì một người rừng.
Đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi đó lại vô cùng sắc bén và lạnh lùng.
“Cứu mạng!”.
Cuối cùng, một đệ tử thực sự không có gan đối diện với sự tồn tại đáng sợ đó, la lên một tiếng, cúi đầu chạy.
Nhưng khi cô ta vừa định chạy đi.
Vù!
Người rừng đó đột nhiên nhấc tay, đánh về phía cô ta từ xa.
Phụt!
Trong thoáng chốc, nữ đệ tử đó bị một dòng khí đánh xuyên ngực, nội tạng và xương cốt đều bị đánh nát.
Người khác há miệng, mắt mở to ngã xuống tử vong, chết không nhắm mắt, vô cùng thê thảm.
“Cái gì?”.
Những người còn lại sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục la hét.
“Sư tỷ!”.
Ngưng Hương ngây ngốc gọi một tiếng, nhưng không nói thêm được lời nào nữa.
Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tột cùng, hai chân giống như bị đổ chì, không di chuyển được nữa.
Hồng Du cũng vậy, cô ta run rẩy nhìn người rừng, trên mặt mồ hôi to như hạt đậu rơi như mưa, lăn xuống theo gò má.
Nhưng cô ta vẫn chưa mất đi lý trí, cô ta cắn răng, dùng hết sức lực quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
“Tiền... Tiền bối tha tội, chúng tôi không cố ý xông vào đây, mong tiền bối bớt giận. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong tiền bối tha cho chúng tôi một đường sống! Cầu xin tiền bối!”.
Người khác thấy vậy cũng đồng loạt quỳ xuống xin tha.
“Tiền bối, xin người rộng lượng tha cho chúng tôi!”.
“Chúng tôi... bảo đảm cả đời này sẽ không vào đây nữa!”.
“Tiền bối tha cho chúng tôi đi!”.
“Tiền bối...”.
Bọn họ run rẩy xin tha, trừ Lâm Chính, ai cũng không dám đứng. Bọn họ khóc lóc quỳ lạy, giống như đang cầu xin thần linh.
Thế nhưng, dù bọn họ có làm mọi thứ... cũng không có ý nghĩa gì...
“Tôi đã để lại lời từ trước... là các người làm trái...”.
Giọng nói vang lên, lạnh lùng mà tang thương.
Là một ông lão?
Lâm Chính phản ứng lại.
Đám người Hồng Du thì ra sức dập đầu, khóc lóc: “Tiền bối, hãy tha cho chúng tôi đi! Cầu xin tiền bối! Cầu xin người! Cầu xin người!”.
Cô ta điên cuồng dập đầu, trán sắp toác ra vẫn không dừng lại.
Nhưng người kia... dường như không nghe thấy nửa câu của bọn họ, cũng không nhìn thấy động tác cầu xin của bọn họ, đi thẳng tới, đánh về phía nữ đệ tử đó.
“A!”.
Nữ đệ tử đó la lên thảm thiết.
Sau đó...
Rắc!
Đầu cô ta bị đánh nát, ngã xuống tử vong.
Người rừng vung bàn tay dính đầy máu, tiếp tục đánh về phía các đệ tử Hồng Nhan Cốc.
“Không!”.
Đệ tử thấy mình không tránh được, hét lên một tiếng. Cô ta rút kiếm ở thắt lưng ra đâm về phía người rừng, mang ý định đánh trả.
Nhưng, một tiếng “keng” to rõ vang lên.
Kiếm trong tay nữ đệ tử đó đâm thẳng vào ngực của người rừng lại không thể tiến sâu thêm da thịt ông ta nửa phần, không thể làm bị thương người rừng chút nào...
“Kim cương bất hoại?”.
Nữ đệ tử đó la lên.
Một giây sau, cô ta cảm thấy trong tầm nhìn của mình đất trời xoay chuyển. Cả người như bay lên, đợi đến khi ánh nhìn tập trung lại lần nữa mới nhìn thấy một cơ thể quen thuộc.
Chỉ là cơ thể đó... không có đầu!
“Đó không phải... cơ thể của mình sao?".
Nữ đệ tử đó lẩm bẩm, tầm nhìn càng lúc càng tối lại, cuối cùng sinh mệnh tiêu tan.
Hóa ra đầu cô ta đã bị người rừng xé xuống, cầm trong tay.
Những người còn lại đã sợ đến mức ba hồn bảy phách sắp tan biến.
Trong chớp mắt, ba đệ tử đã chết thảm!
Hơn nữa, người kia còn không dùng đến bao nhiêu sức lực!
Đáng sợ đến mức nào!
Bọn họ không thể là đối thủ của ông ta! Dù có dốc hết sức cũng chỉ có một con đường chết!
“Làm sao đây? Làm sao đây?”.
“Sư tỷ, em không muốn chết!”.
“Cứu em, sư tỷ, cứu em...”.
Các cô gái khóc lóc.
Ngay cả Hồng Du trông có vẻ kiên cường bá đạo cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, khóc lớn tiếng.
Sự tuyệt vọng và bất lực bao trùm lấy bọn họ!
Bọn họ khóc lóc nhìn người rừng đi đến, chỉ đành nhắm mắt lại, đợi cái chết giáng xuống.
Người rừng đưa tay lên, chuẩn bị giết chết Ngưng Hương ở trước mặt ông ta.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Dừng tay!”.