-
Chương 1556-1560
Chương 1556: Anh ta chính là kẻ trộm
Xung quanh bỗng trở nên im bặt.
Tất cả mọi người đều dừng xì xào, quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Ai cũng tưởng là mình nghe nhầm.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.
“Anh ta… nói cái gì vậy?”.
“Anh ta nói anh ta là… Chủ tịch Lâm?”.
“Đùa chắc? Đâu phải là tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm đâu có thế này…”
“Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?”.
“Tôi nghĩ chắc là không phải, nhìn dáng vẻ anh ta vốn cũng không giống người thông minh”.
Mọi người dần hoàn hồn lại, bắt đầu bàn tán.
Sảnh tiệc yên tĩnh lập tức trở nên huyên náo.
“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”, Bào An Thủy cũng phản ứng lại, cười khẽ một tiếng, rõ ràng là không tin.
“Ha ha, có phải tinh thần anh ta có vấn đề không vậy? Anh ta tưởng mình họ Lâm thì có thể xưng là Chủ tịch Lâm sao? Anh ta có biết ba chữ Chủ tịch Lâm này có nghĩa là gì không? Tôi thấy anh ta đúng là một thằng ngốc!”, Lâm Nhược Nam cũng bật cười, nhìn Lâm Chính đầy giễu cợt.
Trịnh Cửu Xương kia vô cùng bất mãn, nhíu mày đánh giá Lâm Chính.
“Chào cậu, tuy tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, nhưng cũng rất ngưỡng mộ phong thái của cậu ấy, tôi vẫn biết dáng vẻ cậu ấy thế nào. Cậu nhìn lại cậu xem, khác hẳn hoàn toàn, cho dù… bộ đồ này của cậu là thật”.
“Ông Trịnh, ông chắc chắn bộ Dạ Vương Tử trên người anh ta là thật chứ?”.
Bào An Thủy sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Là thật! Tôi có thể chắc chắn 100%! Bởi vì lúc đấu giá bộ quần áo này, tôi cũng có mặt!”, Trịnh Cửu Xương bình tĩnh đáp.
“Ồ!”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Vừa kinh ngạc vì bộ Dạ Vương Tử trên người Lâm Chính là hàng thật, vừa kinh ngạc vì sự bất phàm của Trịnh Cửu Xương vì có tư cách tham gia buổi đấu giá ghê gớm như vậy…
“Sao có thể chứ? Bộ quần áo của anh Lâm là hàng thật sao? Chắc không phải ông Trịnh này nhầm lẫn đấy chứ?”, Hà Tiểu Vũ trố mắt ra, quên cả gọi điện thoại cho Tô Nhu.
“Không thể nào!”.
Lâm Nhược Nam hét lên: “Ông Trịnh! Đây là một thằng vô dụng ăn bám phụ nữ, sao có thể mặc được Dạ Vương Tử hàng thật chứ? Chắc chắn ông đã nhìn nhầm! Chắc chắn là vậy!”.
“Cô đang nghi ngờ ánh mắt của tôi sao? Hay là nghi ngờ trí thông minh của tôi?”, Trịnh Cửu Xương tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Nhược Nam.
“Ơ… ông Trịnh, đó… đó là do người này ăn trộm! Đúng! Chắc chắn là anh ta ăn trộm!”.
Dường như Lâm Nhược Nam nghĩ ra gì đó, gào mồm kêu lên: “Chắc chắn là tên này ăn trộm bộ quần áo của Chủ tịch Lâm! Vừa nãy ông Trịnh cũng nói rồi, bộ quần áo này là do Dương Hoa mua, bây giờ lại mặc trên người anh ta, nếu không phải anh ta ăn trộm, thì loại người như anh ta sao có thể mặc được Dạ Vương Tử chứ? Anh ta là kẻ trộm! Đồ ăn trộm!”.
Giọng nói của Lâm Nhược Nam rất to, vang khắp trong ngoài sảnh tiệc.
Các khách mời đều tỏ vẻ hiểu ra.
“Hóa ra là vậy!”.
“Đúng vậy! Đây chỉ là một thằng ở rể, sao có thể mặc được Dạ Vương Tử chứ?”.
“Cô gái này nói đúng! Chắc chắn là anh ta ăn trộm!”.
“Tôi đoán chắc chắn anh ta đã lợi dụng vợ mình lẻn vào Dương Hoa, sau đó lấy trộm bộ quần áo này của Chủ tịch Lâm, rồi mặc đến đây giễu võ giương oai!”.
“Chỉ đáng tiếc, chuột khoác da rồng cũng không thành rồng! Loại người như anh ta không thể thể hiện khí chất của bộ quần áo này được!”.
“Đúng là làm bộ đồ xấu thêm!”.
“Buồn cười quá đi mất!”.
Các nam thanh nữ tú đang có mặt chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Chính, ai nấy đều tỏ vẻ chế giễu hoặc chán ghét.
Trong mắt bọn họ, loại người này chẳng khác nào rác rưởi ở dưới đáy xã hội.
Khi Trịnh Cửu Xương giám định được Dạ Vương Tử là hàng thật, trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc và ghen ghét.
Nhưng bây giờ thì tâm lý của bọn họ đã cân bằng trở lại, trở nên thoải mái hơn.
Rác rưởi đến cùng vẫn là rác rưởi.
Loại vô dụng này sao có thể bằng vai phải lứa với bọn họ? Sao có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng chứ?
Thế là mọi người bắt đầu bao vây tấn công, chửi bới Lâm Chính.
Thậm chí có người còn hô hoán đòi báo cảnh sát.
Bào An Thủy mỉm cười, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Tuy cục diện này có chút ngoài dự liệu của anh ta, nhưng cũng là điều mà anh ta muốn thấy.
Anh ta bước tới: “Ông Trịnh, ông có thể chắc chắn bộ quần áo này chính là bộ Dạ Vương Tử được Dương Hoa đấu giá thành công ở buổi đấu giá lúc trước chứ?”.
“Chắc chắn không sai được, mỗi bộ Dạ Vương Tử đều có số thứ tự, bộ này chắc là bộ số 6. Các cậu nhìn sợi chỉ bạc ở ống tay áo cậu ta đi, nó thể hiện con số 6 của người Ả Rập. Thủ pháp may này không phải người bình thường có thể bắt chước được, dù sao nó cũng được làm thủ công hoàn toàn, có một không hai, tôi không thể nhìn nhầm được”, Trịnh Cửu Xương khẳng định chắc nịch.
“Tôi đương nhiên là tin lời của ông Trịnh rồi, dù sao ông cũng là chuyên gia trong mảng này”.
Bào An Thủy gật đầu, rồi lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chuyện đó dễ xử lý rồi, người đâu!”.
“Cậu chủ!”.
“Báo ngay cảnh sát, tống thằng ăn trộm bẩn thỉu bỉ ổi này vào đồn!”.
“Vâng!”.
Người ở bên cạnh tỏ vẻ giễu cợt, lập tức gọi cho cảnh sát.
Nhưng đúng lúc này, một cậu chủ bỗng kêu lên: “Anh Bào, từ từ đã!”.
“Sao thế anh Lưu?”.
“Anh Bào, chuyện này anh gấp gáp tìm cảnh sát làm gì? Chẳng phải anh nên tìm Chủ tịch Lâm sao?”, người tên là anh Lưu kia cười nói.
“Tìm Chủ tịch Lâm? Đúng rồi! Chủ tịch Lâm bị mất quần áo, chắc chắn vô cùng tức giận, có khi anh ta đã báo cảnh sát từ lâu. Nếu tôi giao cả người lẫn quần áo cho Chủ tịch Lâm, chắc chắn anh ta sẽ rất vui, nói không chừng nhà họ Bào còn có thể móc nối với Dương Hoa…”, Bào An Thủy thì thào, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Đây là một thu hoạch bất ngờ!
“Cậu Bào, tôi cũng nghĩ báo trước với Chủ tịch Lâm tốt hơn báo cảnh sát nhiều. Nếu Chủ tịch Lâm có ý định xử lý người này kiểu khác, thì ít nhất cậu ta cũng nợ ơn cậu, tội gì mà không làm?”, Trịnh Cửu Xương cũng không nhịn được nói.
Ai mà chẳng biết Chủ tịch Lâm thích vợ của Lâm Chính này, nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay. Rất nhiều người nghĩ là Chủ tịch Lâm không dám dùng biện pháp mạnh, sợ mất danh tiếng tốt. Nhưng bây giờ Bào An Thủy đã có cơ hội, anh ta đã nắm được nhược điểm của Lâm Chính, nếu anh ta đưa cho Chủ tịch Lâm, thì sao Chủ tịch Lâm có thể không vui cho được chứ?
Đến lúc đó Dương Hoa tùy tiện hợp tác với nhà họ Bào một phen, thì nhà họ Bào cũng có thể kiếm được cả mớ.
“Ai có thể liên lạc với người của Dương Hoa?”.
Bào An Thủy lập tức kêu lên.
“Tôi có số của quản lý Trương Phòng Quan hệ Công chúng của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của quản lý Triệu Phòng Nhân sự của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của chủ nhiệm Lý…”
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra nói.
Đây là cơ hội của Bào An Thủy, cũng là cơ hội để móc nối của bọn họ.
Đương nhiên bọn họ vô cùng coi trọng.
Tất cả mọi người đều giở danh bạ liên lạc với Dương Hoa ra, trên có quản lý, dưới có bảo vệ, đều được bọn họ gọi ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Tôi có thể liên lạc với Mã Hải!”.
Nghe thấy thế, xung quanh lập tức im bặt.
Quay lại nhìn mới phát hiện người lên tiếng là Lâm Nhược Nam.
“Cô Lâm?”.
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Nhược Nam lấy một tấm danh thiếp ra nói: “Tôi có số điện thoại của Mã Hải, anh Bào, tôi có thể mời giám đốc Mã đến giúp anh”.
“Thật sao? Nếu giám đốc Mã có thể đến thì tốt quá”, Bào An Thủy lập tức đáp.
“Được, tôi sẽ gọi ngay bây giờ, nhưng anh Bào, tôi có thể gọi giúp anh, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi chuyện trước đó”.
“Không vấn đề gì, nếu có thể mời giám đốc Mã đến, thì tôi có thể giúp cô thực hiện tất cả những việc mà cô muốn”.
“Được”.
Lâm Nhược Nam gật đầu, nhận lấy điện thoại, rồi lập tức bấm số của Mã Hải.
“Giám đốc Mã, tôi là Lâm Nhược Nam… Ông đừng vội cúp máy! Tôi có chuyện muốn nói với ông… Đây là chuyện rất quan trọng đối với ông, nói không chừng ông còn được Chủ tịch Lâm thưởng to đấy!”, Lâm Nhược Nam nhếch môi, khẽ cười nói.
Chương 1557: Giao anh ta cho Giám đốc Mã!
“Cô Lâm, cô nói cái gì? Có người trộm lễ phục Dạ Vương Tử bản giới hạn mà Dương Hoa chúng tôi vừa mua được? Đó là lễ phục của Chủ tịch Lâm, ai lại dám làm chuyện này?”, Mã Hải ở bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc.
“Giám đốc Mã, ông cảm thấy tôi đang lừa ông sao?”.
Lâm Nhược Nam mở loa ngoài điện thoại, nói chuyện với Mã Hải trước đám đông.
Khách khứa trong nhà hàng đều im lặng, tất cả đều dồn ánh mắt lên người Lâm Nhược Nam.
Mọi người đều nghe thấy giọng Mã Hải.
Bọn họ nín thở, không dám lên tiếng.
Bào An Thủy đốt điếu thuốc, mỉm cười.
Trịnh Cửu Xương cực kỳ căng thẳng lắng nghe.
Hà Tiểu Vũ cũng đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch, run rẩy cầm điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn cho Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”.
Khoảng mười mấy giây sau.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tô Nhu gửi tin nhắn lại.
Hà Tiểu Vũ vội vàng soạn tin về chuyện ở nơi này, đang định gửi đi… màn hình điện thoại đột nhiên tối lại.
“Không phải chứ? Lúc này mà hết pin? Điện thoại gì thế này!”, Hà Tiểu Vũ tức giận đập điện thoại lên bàn.
Rầm!
Tiếng động của cô ta ngay thời điểm này thu hút ánh nhìn của mọi người.
Không ít người nhíu mày.
Hà Tiểu Vũ run rẩy, vội vàng cúi đầu, không dám than phiền nữa.
“Cô Lâm, tôi không nghĩ cô đang lừa tôi, mà là cho rằng chuyện này quá hoang đường. Hôm nay Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã mặc bộ lễ phục đó ra ngoài, sao lại bị người ta trộm đi? Chẳng lẽ còn ai có thể lột áo của Chủ tịch Lâm sao?”.
“Ái chà, ông cảm thấy tôi đang đùa sao? Được, tôi sẽ gọi video cho ông xem!”.
Lâm Nhược Nam mở camera, quay về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Thấy không? Mã Hải, tôi có lừa ông không? Ông tự nhìn đi, trên người anh ta có phải là Dạ Vương Tử bản giới hạn mà công ty Dương Hoa các ông mua không? Ông nhìn ống tay áo đó đi! Nhìn đường may đó đi! Không sai chứ?”.
“Hả? Cái đó…”, Mã Hải ở bên kia màn hình trợn tròn mắt.
“Tôi nghĩ ông cũng biết người này đúng không? Anh ta là Lâm Chính chồng của Tô Nhu! Một kẻ vô dụng ăn bám! Người này đánh cắp áo của Chủ tịch Lâm thì hoàn toàn có thể. Tôi nghe nói Dương Hoa các người vì Tô Nhu nên cũng không ngăn cản người này ra vào công ty các người, có đúng không?”, Lâm Nhược Nam khẽ cười nói.
Mã Hải há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch, toát đầy mồ hôi, ngây ngốc nhìn màn hình.
“Mau nhìn vẻ mặt của Giám đốc Mã kìa, ông ấy bị dọa sợ rồi phải không?”.
“Xem ra ông ta tin rồi!”.
“Cũng phải, mất lễ phục không phải chuyện nhỏ! Nếu Chủ tịch Lâm truy cứu, ông ta khó mà thoát tội”.
Khách khứa bàn tán xôn xao.
Thấy Mã Hải nói không nên lời, Lâm Nhược Nam, Bào An Thủy càng tin rằng chuyện này giống như bọn họ đoán, cũng càng đắc ý.
“Giám đốc Mã, tôi đề nghị ông nên đến đây một chuyến. Chúng tôi sẽ trông coi người này giúp ông, đợi khi nào ông đến đây, tôi sẽ giao anh ta cho ông xử lý”, Bào An Thủy tiến lên, mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi sẽ đến ngay!”.
Mã Hải rùng mình, vội hô lên một tiếng, sau đó cúp máy.
“Ha ha, thành công rồi!”.
Một cậu ấm bên cạnh Bào An Thủy cười nói.
“Cậu Bào, chúc mừng cậu, xem ra lần này cậu đã leo lên cành cây Dương Hoa thành công!”, Trịnh Cửu Xương đi đến, chắp tay nói.
“Ha ha, nhà họ Bào tôi vốn rất có thực lực, nếu có thể hợp tác, tôi cảm thấy Dương Hoa cũng sẽ chấp nhận thôi!”, Bào An Thủy cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Anh Bào, nếu vậy thì nhân lúc Mã Hải chưa đến, tôi sẽ dạy dỗ người này trước!”, Lâm Nhược Nam nheo mắt, khẽ cười nói.
“Dạy dỗ? Không không, cô Lâm, cô không thể đụng vào anh ta”.
“Vì sao?”, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên hỏi.
“Nếu Giám đốc Mã nhìn thấy khắp người anh ta bị thương, tâm trạng không vui thì phải làm sao? Người này phải giao cho Chủ tịch Lâm xử lý”, Bào An Thủy cười nói.
“Cái gì? Anh Bào! Không phải anh đã đồng ý với tôi sẽ để tôi giải quyết người này sao?”, Lâm Nhược Nam tức giận.
“Cô Lâm, đừng sốt ruột, người này không cần cô động tay, tôi tin rằng Chủ tịch Lâm sẽ khiến anh ta sống không bằng chết! Còn cô muốn có xe, nhà, tiền, lát nữa tôi sẽ cho cô hết, thậm chí giúp cô ra ngước ngoài, bảo đảm không có ai tìm được cô! Có người trả thù giúp cô, cô cũng có thứ cô muốn có, vậy được không?”, Bào An Thủy cười nói.
Lâm Nhược Nam không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này cô ta cũng chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp.
Dù sao cô ta cũng phải dựa vào Bào An Thủy để rời khỏi nước, tránh xa sự truy nã của nhà họ Lâm.
Mọi người đều đợi trong phòng tiệc.
Điều khiến bọn họ không ngờ là Lâm Chính lại ung dung đứng đợi trong phòng tiệc.
Trên mặt không có chút sợ hãi hay nể sợ nào, càng không thấy hoang mang.
Điều này khiến mọi người không hiểu ra sao…
“Tên ngốc này sao không biết sợ chút nào thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?”.
“Ha ha, đừng vội, lát nữa xem cậu ta khóc”.
“Chúng ta chống mắt lên xem đi!”.
Khách khứa cười thầm.
Két!
Lúc này, ở bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng thắng xe ô tô, sau đó một người phục vụ của sơn trang chạy vào.
“Cậu Bào, người bên phía Giám đốc Mã đến rồi!”.
Hiện trường phòng tiệc lập tức im bặt, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cửa…
Chương 1558: Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm!
Cộp cộp…
Tiếng bước chân vội vã vang lên ở cổng lớn.
Sau đó, một nhóm người nhanh chân chạy vào phòng tiệc.
Đứng đầu là Mã Hải, theo sau ông ta lại là mấy người Từ Thiên và Cung Hỉ Vân.
“Giám đốc Mã!”.
“Hả? Ông Thiên, chị Cung sao cũng đến đây?”.
“Chỉ mỗi Lâm Chính mà thôi, sao ba ông lớn của Giang Thành đều đến đây? Có cần phải điều động nhiều người đến đây thế không?”.
Khách khứa vô cùng ngạc nhiên.
Bản thân Bào An Thủy cũng vô cùng nghi hoặc.
Anh ta còn tưởng chỉ một mình Mã Hải đến đây, sao bây giờ lại có nhiều người đến như vậy?
“Giám đốc Mã!”.
Trịnh Cửu Xương vội vàng tiến tới, chắp tay chào.
Bào An Thủy giật mình, lập tức hoàn hồn lại, thầm mắng một tiếng, vội vàng tiến tới chào Mã Hải.
Mặc dù Dương Hoa là của Chủ tịch Lâm, nhưng người quản lý thực tế vẫn là Mã Hải. Độ quan trọng của Mã Hải ở Dương Hoa không cần nói cũng biết. Dương Hoa ngày càng lớn, sức ảnh hưởng của Mã Hải ở trong nước cũng càng lớn. Bình thường những người này không gặp được Mã Hải, hôm nay có thể gặp Mã Hải ở đây, sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội? Đương nhiên là phải gắng sức giới thiệu bản thân, nghĩ mọi cách móc nối quan hệ với Mã Hải hoặc Dương Hoa.
Nếu lấy được một tấm danh thiếp thì sẽ lời to!
Chỉ tiếc Mã Hải phớt lờ những người này, đi thẳng về phía đó.
Ngay cả Trịnh Cửu Xương cũng kinh ngạc.
“Ha ha, một đám ngu ngốc! Mã Hải không phải đến vì các người, mà là đến vì Lâm Chính, đến vì Bào An Thủy này!”, Bào An Thủy nhìn thấy bọn họ bị Mã Hải phớt lờ, cười nhạt liên tục, sửa sang cổ áo, bước nhanh tới trước, đưa tay ra.
“Chào ông, Giám đốc Mã, tôi là Bào An Thủy, chủ nhân của sơn trang này. Ông có thể đến đây đúng là khiến sơn trang chúng tôi hãnh diện vô cùng! Nào, Giám đốc Mã, xin mời đi bên này, uống ly rượu trước”.
Bào An Thủy nhiệt tình chào hỏi, nhưng… Mã Hải giống như không nghe thấy, đi lướt qua Bào An Thủy, đến trước mặt Lâm Chính, sau đó… ông ta khom người chín mươi độ trước Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, để cậu hoảng sợ rồi!”.
Chỉ đơn giản mấy chữ, thoáng chốc khiến tất cả mọi người ở đại sảnh hóa đá tại chỗ.
Cả sảnh đường giống như bị đóng băng…
Dù là nam hay nữ đều mở to mắt, há hốc miệng, ai nấy đều nín thở, khó tin nhìn cảnh tượng vượt sức tưởng tượng này.
Bào An Thủy đứng máy, ngây ra tại chỗ.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân cũng tiến lên, khom người chín mươi độ, cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, chúng tôi đến muộn rồi!”.
Nói xong, ba người đều không dám đứng dậy, giữ động tác khom lưng, vô cùng thành khẩn.
Điên rồi!
Điên rồi!
Tất cả mọi người đều điên rồi!
Đám người Bào An Thủy sững người.
Hà Tiểu Vũ ở bên này ngay cả điện thoại rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Còn Lâm Nhược Nam, lúc này cô ta cảm giác mình sắp phát điên!
Hình ảnh này quá sốc.
Suy nghĩ và trái tim cô ta không thể chấp nhận nổi!
Cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào…”.
Cô ta không ngừng lẩm bẩm, không ngừng tự thôi miên.
Nhưng không có tác dụng gì…
“Chuyện này không liên quan đến mọi người, đứng dậy đi”.
Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nói.
Khi anh quay người lại, gương mặt anh lại biến thành gương mặt của Chủ tịch Lâm!
“Thật sự là Chủ tịch Lâm?”.
“Chuyện này là sao?”.
“Sao lại như vậy?”.
Nhiều người kinh ngạc la lên.
Trước kia mọi người vẫn nghi ngờ có phải nhầm lẫn hay không, nhưng giờ đây bọn họ không còn nghi ngờ nữa, và cũng không dám nghi ngờ.
“Anh… Anh thật sự là Chủ tịch Lâm?”.
Bào An Thủy sợ đến mức liên tục lùi lại, run rẩy đưa tay chỉ vào Lâm Chính.
“Không!”.
Lâm Nhược Nam gần như hét lên.
Hà Tiểu Vũ lập tức ngất đi, khách khứa ở hiện trường đều sốc đến mức ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Sự xoay chuyển này quá đột ngột, quá kích thích, cú sốc quá lớn.
“Chuyện này... rốt cuộc là sao?”.
Bào An Thủy ngây người, miệng lẩm bẩm, sắc mặt đen sì.
Lâm Chính chậm rãi bước đến chỗ Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam sắp phát điên, sắp suy sụp, cô ta ngã ngồi xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới run rẩy hét lên: “Anh… rốt cuộc là Lâm Chính hay là Chủ tịch Lâm…”.
Lâm Chính đến gần thêm, dùng giọng nói trầm khàn nói: “Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính! Lâm Nhược Nam, lần này cô hiểu chưa?”.
“Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm?”.
Lâm Nhược Nam mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…
Chương 1559: Cô đang sợ cái gì?
Lâm Nhược Nam sắp phát điên.
Cô ta cảm thấy tim mình như sắp nứt ra, đầu óc giống như núi lửa sắp phun trào, bị chấn động sâu sắc.
Gần như quên cả thở.
Tư duy đã dừng lại.
Lâm Nhược Nam không còn biết mình đang làm gì, mình đang đối diện với cái gì.
Cứ vậy qua nửa phút, cô ta mới dần dần hồi phục lại.
Nhưng sự chấn động trên mặt mãi vẫn không tiêu tan…
“Lâm Chính… Lâm Chính… Lâm Chính lại là Chủ tịch Lâm… Không thể nào… Giả thôi… Nhất định là giả…”.
Lâm Nhược Nam lẩm bẩm, giống như bị điên.
Ai cũng không thể tưởng tượng Lâm Chính bị nhà họ Lâm đuổi đi như con chó nhà có tang lại chuyển mình trở thành Chủ tịch Lâm, thiên tài tuyệt thế làm chấn động cả nước!
Cô ta còn nhớ nhà họ Lâm mở cuộc họp không chỉ một lần, yêu cầu lôi kéo Chủ tịch Lâm về phe mình!
Cô ta còn nhớ cô của mình và mấy người lớn nhà họ Lâm đã đích thân đến Giang Thành, muốn gặp Chủ tịch Lâm nhưng lại bị từ chối.
Cô ta còn nhớ bố mình và cấp cao nhà họ Lâm tranh luận gay gắt chuyện lôi kéo Chủ tịch Lâm mà không có hồi kết.
Cô ta thậm chí còn nhớ nhà họ Lâm kiêng dè Dương Hoa và Chủ tịch Lâm như thế nào.
Cô ta không ngờ Dương Hoa khiến nhà họ Lâm vô cùng đau đầu, cũng khiến nhà họ Lâm gặp nhiều rắc rối ấy lại là do đứa con bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm lập ra. Người được bọn họ xem như bảo bối, luôn muốn lôi kéo về phía mình lại chính là người mà nhà họ Lâm tự mình đuổi đi.
Nếu người nhà họ Lâm biết được, e rằng sẽ hối hận đứt ruột đứt gan…
Lâm Nhược Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nếu vậy, mình bán đứng Lâm Chính, lợi dụng Lâm Chính gặp Chủ tịch Lâm, lấy lòng Chủ tịch Lâm… chẳng phải là làm với cùng một người hay sao?
Cô ta nhất thời bừng tỉnh.
Chẳng trách khi cô ta yêu cầu Mã Hải giúp mình giải quyết Lâm Chính, Mã Hải lại đuổi mình ra ngoài.
Chẳng trách Chủ tịch Lâm không quan tâm đến lời mình nói.
Hóa ra tất cả chỉ có một nguyên nhân.
Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính!
“Không… Không…”.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng như tờ giấy, toàn thân run rẩy.
Nếu Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, vậy thì cô ta là người nhà họ Lâm sẽ có kết quả thế nào?
Dù sao mẹ Lâm Chính cũng bị người nhà họ Lâm hại chết!
Lâm Chính bị ép đến nhà họ Tô ở rể cũng do người nhà họ Lâm thêm dầu vào lửa.
Sao Lâm Chính không hận nhà họ Lâm cho được?
“Cô đang sợ cái gì?".
Lâm Chính tiến đến gần, không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi… Tôi…”.
Lâm Nhược Nam há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Cô không cần lo, tôi sẽ không giết cô đâu. Đối với tôi mà nói, cô vẫn còn có ích. Bây giờ tôi chính thức chiêu mộ cô trở thành cố vấn cá nhân của tôi. Tôi còn có một bản hợp đồng, cô có thể ký không?”.
Lâm Chính nói, sau đó phất tay.
Kỷ Văn ở phía sau lập tức tiến lên, đưa một bản hợp đồng tới.
Lâm Nhược Nam run lẩy bẩy nhận lấy hợp đồng xem qua, cả người sững sờ.
“Đây… Đây chẳng phải là khế bán thân hay sao?”, cô ta ngẩng đầu la lên.
“Vậy cô ký, hay là không ký?”, Lâm Chính hờ hững nhìn cô ta.
Lâm Nhược Nam rùng mình, nào dám phản kháng, lập tức hét lên: “Tôi ký! Tôi ký! Tôi ký ngay đây!”.
Bây giờ cô ta không ký nói không chừng sẽ phải chết! Lâm Nhược Nam đâu dám phản kháng, lập tức cầm bút ký tên mình, đồng thời ấn dấu tay.
“Dẫn cô ta đến Dương Hoa!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Kỷ Văn gật đầu, ra hiệu với hai người đàn ông cường tráng ở phía sau. Hai người tiến lên, kéo Lâm Nhược Nam rời khỏi đó.
Không xử lý!
Không trừng phạt!
Thậm chí ngay cả trách mắng Lâm Nhược Nam cũng không!
Không ai biết Lâm Chính định làm gì, cũng không ai biết vì sao anh lại ép Lâm Nhược Nam ký vào hợp đồng đó!
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng.
Lâm Chính đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía Bào An Thủy.
Bào An Thủy hoàn hồn, vội vàng cười gượng, khom lưng: “Hóa ra là Chủ tịch Lâm, đúng là người một nhà mà không nhận ra nhau, hiểu lầm rồi!”.
“Hiểu lầm?”, Lâm Chính thở ra một vòng khói.
“Chủ tịch Lâm, thực ra nhà họ Bào và Dương Hoa cũng có hợp tác. Tôi cũng luôn muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Chủ tịch Lâm đây, hôm nay có thể gặp được anh đúng là phúc ba đời. Chủ tịch Lâm, xin mời, hãy để An Thủy tiếp đãi anh thật tốt”, Bào An Thủy nở nụ cười, vội vàng nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Từ Thiên ở phía sau đột nhiên bước tới một bước, ấn anh ta xuống đất.
“Các người muốn làm gì?”.
Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Bào ở hai bên cũng gào lên, lập tức bao vây lại.
“Sao? Muốn chết cả à?”.
Từ Thiên rút một cây súng ra, chĩa vào đầu Bào An Thủy.
Trong nháy mắt, người nhà họ Bào không dám động đậy, ai nấy đầy căng thẳng nhìn Từ Thiên và Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, anh định làm gì?”.
Bào An Thủy nóng ruột, vội vàng kêu lên: “Anh muốn giết tôi sao? Chủ tịch Lâm, anh không thể làm như vậy!”.
“Vậy tôi cắt lìa hai tay hai chân anh có được không?”.
Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, bình tĩnh nói.
Bào An Thủy run sợ, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, lúc nãy đều là hiểu lầm, anh… anh cần gì phải như vậy?”.
“Hiểu lầm? Vì sao tôi không cảm thấy như vậy?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói: “Ra tay, chém đứt tay chân của anh ta!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Người bên cạnh gật đầu, chuẩn bị ra tay.
“Không! Đừng! Chủ tịch Lâm, anh dừng tay!”.
Bào An Thủy hét lên thảm thiết: “Nếu anh dám động vào tôi, tôi bảo đảm nhà họ Bào sẽ dốc hết sức trả thù cho tôi!”.
“Nhà họ Bào muốn tìm tôi trả thù? Tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính nói, không hề quan tâm.
“Chủ tịch Lâm, trừ chuyện này ra, anh không sợ sức mạnh đằng sau nhà họ Bào sao?”, Bào An Thủy thấy không lấy nhà họ Bào ra uy hiếp được, trong lúc bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành lấy sức mạnh đằng sau nhà họ Bào ra.
“Sức mạnh đằng sau nhà họ Bào?”.
Lâm Chính tiến sát lại, hỏi: “Là sức mạnh gì?”.
“Chủ tịch Lâm, Dương Hoa của anh cũng được xem là năng lực cao siêu, sao có thể không biết người đứng sau nhà họ Bào chúng tôi là ai? Nếu anh động vào tôi, anh không sợ đắc tội với sức mạnh đằng sau chúng tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy lên tiếng.
“Tôi không nghĩ sức mạnh đằng sau anh sẽ đấu với Dương Hoa chúng tôi vì anh! Tôi tin rằng người đó cũng biết kết cục của thôn Dược Vương, không phải bọn họ sẽ phải cân nhắc lại hay sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Bào An Thủy kinh hãi, không lên tiếng.
Phải, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ, người ta thật sự sẽ vì một con cờ như anh ta mà đấu với Chủ tịch Lâm sao?
E là được không bù nổi mất!
“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ… chuyện này thật sự không còn cách nào để xoay chuyển?”, Bào An Thủy run rẩy hỏi.
“Đương nhiên là có”.
Lâm Chính ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết, bên đó phái anh đến Giang Thành rốt cuộc là vì cái gì, như vậy tôi có thể tha cho anh một mạng!”.
Anh vừa dứt lời, Bào An Thủy lập tức biến sắc.
Chương 1560: Cơ hội chỉ có một lần
Chủ tịch Lâm....anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu...”, Bào An Thủy tái mặt, giọng nói có phần yếu ớt.
“Còn cần tôi phải lặp lại sao? Nhà họ Bào tự nhiên mở nhà hàng, khách sạn ở Giang Thành, có phải là vì thấy được thị trường ở đây rồi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này...chủ tịch Lâm, tôi chỉ có thấy Giang Thành rất có tiềm lực phát triển nên muốn đầu tư, chúng tôi...cũng không làm chuyện gì quá đáng cả mà”, Bào An Thủy vội vàng giải thích.
“Vậy là anh vẫn không chịu nói đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Bào An Thủy khóc dở mếu dở: “Chủ tịch Lâm, tôi....không biết gì hết”.
“Ra tay”, Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên lên tiếng rồi rời đi.
“Đừng! Đừng như vậy”, Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng sao anh ta có thể thoát được sự kìm kẹp của đám người Từ Thiên chứ.
Từ Thiên giao súng cho người bên cạnh rồi lấy một con dao dài, đè Bào An Thủy xuống đất và định chặt tay chân anh ta.
“Dừng tay! Dừng tay! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết. Chủ tịch Lâm, anh muốn biết điều gì tôi sẽ đều nói hết”, Bào An Thủy bất lực, vội vàng kêu lên. Anh ta nào dám phản kháng nữa.
Lâm Chính dừng bước, nhìn về phía anh ta. Bào An Thủy miệng há hốc, nhìn đám quan khách một lượt. Ý của anh ta rất đơn giản, ở đây có quá nhiều người. Lâm Chính bèn nói: “Không cần lo lắng gì cả, cứ nói thẳng ra đi”.
“Chủ tịch Lâm, điều này...”
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Bào An Thủy nhìn anh ta sau đó thở dài, bắt đầu nói: “Nếu đã vậy thì thôi được, chủ tịch Lâm, tôi nói hết cho anh vậy. Thực ra tôi tới Giang Thành đúng là do phía bên đó ra lệnh. Thế nhưng bọn họ không hề bảo tôi làm gì, chỉ đơn giản là muốn gài tai mắt ở đây, đồng thời thu thập tài liệu liên quan tới anh và Dương Hoa chứ không có ý gì khác”.
“Thật sao?”
Lâm Chính suy nghĩ: “Nếu đã vậy thì sao anh không nói thẳng mà cứ phải lắp bắp, tránh né thế?”
“Chủ tịch Lâm, chẳng phải là tôi lo anh sẽ trách tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy.
“Tôi tin anh. Dù sao thì nếu thật sự muốn ra tay với Dương Hoa sẽ không cần phải làm tới mức khoa trương như thế này”, Lâm Chính gật đầu: “Lần này tôi tha cho anh, lần sau để ý đấy”.
“Thật sao?”, Bào An Thủy giật mình. Anh ta mừng rơn.
“Cảm ơn chủ tịch! Cảm ơn chủ tịch”, nói xong anh ta định đứng dậy rời đi.
Thế nhưng có người lập tức ghì anh ta xuống. Bào An Thủy giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Chủ tịch, chuyện này...”
“Tôi nói tha cho anh chứ không nói là để anh đi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
“Chủ tịch, anh còn muốn thế nào nữa”, Bào An Thủy khóc dở mếu dở.
“Rất đơn giản, tôi muốn anh giúp tôi một việc”.
“Việc gì?”
“Giúp tôi làm tai mắt đối với phía bên đó. Có những thứ tôi cần thu thập. Tôi nghĩ chắc anh sẽ giúp tôi thôi nhỉ?”
“Ồ! Tôi còn tưởng là chuyện gì, chủ tịch yên tâm, nếu như anh muốn bàn chuyện làm ăn với mấy người đó thì tôi có thể sắp xếp ngay”, Bào An Thủy thở phào.
“Không cần sắp xếp, anh cứ để họ trực tiếp đi làm là được. Còn về thù lao bao nhiêu tôi sẽ cho người bàn bạc với họ”.
“Không thành vấn đề chủ tịch, anh muốn họ thu thập thứ gì cho anh?”, Bào An Thủy vội vàng nói.
“Tôi sẽ nói chuyện cụ thể với họ”
“Được được! Chủ tịch yên tâm! Chuyện này cứ để tôi lo!”
“Rất tốt”
Lâm Chính lấy ra một lọ thuốc đặt trước mặt Bào An Thủy: “Đường đi tự chọn, cơ hội cũng chỉ có một lần. Bào An Thủy, hi vọng anh biết nắm lấy, đừng để tôi thất vọng. Nếu không, anh sẽ hối hận cả đời đấy”.
Bào An Thủy run rẩy, trố tròn mắt nhìn lọ thuốc: “Đây...đây là...”
“Độc dược mãn tính”.
“Hả?”, Bào An Thủy há hốc miệng.
“Tôi chỉ cho anh 10 phút để lựa chọn”, Lâm Chính nhìn đồng hồ.
Bào An Thủy nào dám do dự, lập tức chộp lấy viên thuốc nhét vào miệng. Anh ta biết nếu không nuốt thì chỉ có chết. Thế nhưng một khi đã nuốt mà muốn giải được thì chắc còn khó hơn lên trời.
Y thuật của chủ tịch Lâm vô song, đến cả thôn Dược Vương còn bị anh hạ bệ thì Bào An Thủy lấy đâu ra được thuốc giải chứ? Ngoài việc ngoan ngoãn bán mạng cho Lâm Chính ra, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu: “Bào An Thủy, anh yên tâm, chỉ cần anh nghiêm túc làm việc cho tôi thì tới lúc cần tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh. Ngoài ra còn cung cấp cho anh rất nhiều lợi lạc mà anh không thể tưởng tượng ra được. Rõ chưa?”
“Tôi rõ rồi, rõ rồi...”, Bào An Thủy gật đầu lia lịa.
“Ừm”, Lâm Chính liếc nhìn xung quanh, anh điềm đạm nói: “Đây đều là người của anh à?”
“Đúng vậy...”
“Liên quan tới thân phận của tôi, quản lý cho tốt cái miệng bọn họ nhé. Đừng có ăn nói linh tinh. Nếu không, ai để lộ thì tôi giết người đó đấy”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm”, tôi nhất định sẽ quản lý tốt bọn họ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ không ai biết hết, chắc chắn”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, bước tới bên cạnh, bế Hà Tiểu Vũ đang hôn mê lên và rời đi.
Xung quanh bỗng trở nên im bặt.
Tất cả mọi người đều dừng xì xào, quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Ai cũng tưởng là mình nghe nhầm.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.
“Anh ta… nói cái gì vậy?”.
“Anh ta nói anh ta là… Chủ tịch Lâm?”.
“Đùa chắc? Đâu phải là tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm đâu có thế này…”
“Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?”.
“Tôi nghĩ chắc là không phải, nhìn dáng vẻ anh ta vốn cũng không giống người thông minh”.
Mọi người dần hoàn hồn lại, bắt đầu bàn tán.
Sảnh tiệc yên tĩnh lập tức trở nên huyên náo.
“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”, Bào An Thủy cũng phản ứng lại, cười khẽ một tiếng, rõ ràng là không tin.
“Ha ha, có phải tinh thần anh ta có vấn đề không vậy? Anh ta tưởng mình họ Lâm thì có thể xưng là Chủ tịch Lâm sao? Anh ta có biết ba chữ Chủ tịch Lâm này có nghĩa là gì không? Tôi thấy anh ta đúng là một thằng ngốc!”, Lâm Nhược Nam cũng bật cười, nhìn Lâm Chính đầy giễu cợt.
Trịnh Cửu Xương kia vô cùng bất mãn, nhíu mày đánh giá Lâm Chính.
“Chào cậu, tuy tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, nhưng cũng rất ngưỡng mộ phong thái của cậu ấy, tôi vẫn biết dáng vẻ cậu ấy thế nào. Cậu nhìn lại cậu xem, khác hẳn hoàn toàn, cho dù… bộ đồ này của cậu là thật”.
“Ông Trịnh, ông chắc chắn bộ Dạ Vương Tử trên người anh ta là thật chứ?”.
Bào An Thủy sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Là thật! Tôi có thể chắc chắn 100%! Bởi vì lúc đấu giá bộ quần áo này, tôi cũng có mặt!”, Trịnh Cửu Xương bình tĩnh đáp.
“Ồ!”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Vừa kinh ngạc vì bộ Dạ Vương Tử trên người Lâm Chính là hàng thật, vừa kinh ngạc vì sự bất phàm của Trịnh Cửu Xương vì có tư cách tham gia buổi đấu giá ghê gớm như vậy…
“Sao có thể chứ? Bộ quần áo của anh Lâm là hàng thật sao? Chắc không phải ông Trịnh này nhầm lẫn đấy chứ?”, Hà Tiểu Vũ trố mắt ra, quên cả gọi điện thoại cho Tô Nhu.
“Không thể nào!”.
Lâm Nhược Nam hét lên: “Ông Trịnh! Đây là một thằng vô dụng ăn bám phụ nữ, sao có thể mặc được Dạ Vương Tử hàng thật chứ? Chắc chắn ông đã nhìn nhầm! Chắc chắn là vậy!”.
“Cô đang nghi ngờ ánh mắt của tôi sao? Hay là nghi ngờ trí thông minh của tôi?”, Trịnh Cửu Xương tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Nhược Nam.
“Ơ… ông Trịnh, đó… đó là do người này ăn trộm! Đúng! Chắc chắn là anh ta ăn trộm!”.
Dường như Lâm Nhược Nam nghĩ ra gì đó, gào mồm kêu lên: “Chắc chắn là tên này ăn trộm bộ quần áo của Chủ tịch Lâm! Vừa nãy ông Trịnh cũng nói rồi, bộ quần áo này là do Dương Hoa mua, bây giờ lại mặc trên người anh ta, nếu không phải anh ta ăn trộm, thì loại người như anh ta sao có thể mặc được Dạ Vương Tử chứ? Anh ta là kẻ trộm! Đồ ăn trộm!”.
Giọng nói của Lâm Nhược Nam rất to, vang khắp trong ngoài sảnh tiệc.
Các khách mời đều tỏ vẻ hiểu ra.
“Hóa ra là vậy!”.
“Đúng vậy! Đây chỉ là một thằng ở rể, sao có thể mặc được Dạ Vương Tử chứ?”.
“Cô gái này nói đúng! Chắc chắn là anh ta ăn trộm!”.
“Tôi đoán chắc chắn anh ta đã lợi dụng vợ mình lẻn vào Dương Hoa, sau đó lấy trộm bộ quần áo này của Chủ tịch Lâm, rồi mặc đến đây giễu võ giương oai!”.
“Chỉ đáng tiếc, chuột khoác da rồng cũng không thành rồng! Loại người như anh ta không thể thể hiện khí chất của bộ quần áo này được!”.
“Đúng là làm bộ đồ xấu thêm!”.
“Buồn cười quá đi mất!”.
Các nam thanh nữ tú đang có mặt chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Chính, ai nấy đều tỏ vẻ chế giễu hoặc chán ghét.
Trong mắt bọn họ, loại người này chẳng khác nào rác rưởi ở dưới đáy xã hội.
Khi Trịnh Cửu Xương giám định được Dạ Vương Tử là hàng thật, trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc và ghen ghét.
Nhưng bây giờ thì tâm lý của bọn họ đã cân bằng trở lại, trở nên thoải mái hơn.
Rác rưởi đến cùng vẫn là rác rưởi.
Loại vô dụng này sao có thể bằng vai phải lứa với bọn họ? Sao có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng chứ?
Thế là mọi người bắt đầu bao vây tấn công, chửi bới Lâm Chính.
Thậm chí có người còn hô hoán đòi báo cảnh sát.
Bào An Thủy mỉm cười, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Tuy cục diện này có chút ngoài dự liệu của anh ta, nhưng cũng là điều mà anh ta muốn thấy.
Anh ta bước tới: “Ông Trịnh, ông có thể chắc chắn bộ quần áo này chính là bộ Dạ Vương Tử được Dương Hoa đấu giá thành công ở buổi đấu giá lúc trước chứ?”.
“Chắc chắn không sai được, mỗi bộ Dạ Vương Tử đều có số thứ tự, bộ này chắc là bộ số 6. Các cậu nhìn sợi chỉ bạc ở ống tay áo cậu ta đi, nó thể hiện con số 6 của người Ả Rập. Thủ pháp may này không phải người bình thường có thể bắt chước được, dù sao nó cũng được làm thủ công hoàn toàn, có một không hai, tôi không thể nhìn nhầm được”, Trịnh Cửu Xương khẳng định chắc nịch.
“Tôi đương nhiên là tin lời của ông Trịnh rồi, dù sao ông cũng là chuyên gia trong mảng này”.
Bào An Thủy gật đầu, rồi lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chuyện đó dễ xử lý rồi, người đâu!”.
“Cậu chủ!”.
“Báo ngay cảnh sát, tống thằng ăn trộm bẩn thỉu bỉ ổi này vào đồn!”.
“Vâng!”.
Người ở bên cạnh tỏ vẻ giễu cợt, lập tức gọi cho cảnh sát.
Nhưng đúng lúc này, một cậu chủ bỗng kêu lên: “Anh Bào, từ từ đã!”.
“Sao thế anh Lưu?”.
“Anh Bào, chuyện này anh gấp gáp tìm cảnh sát làm gì? Chẳng phải anh nên tìm Chủ tịch Lâm sao?”, người tên là anh Lưu kia cười nói.
“Tìm Chủ tịch Lâm? Đúng rồi! Chủ tịch Lâm bị mất quần áo, chắc chắn vô cùng tức giận, có khi anh ta đã báo cảnh sát từ lâu. Nếu tôi giao cả người lẫn quần áo cho Chủ tịch Lâm, chắc chắn anh ta sẽ rất vui, nói không chừng nhà họ Bào còn có thể móc nối với Dương Hoa…”, Bào An Thủy thì thào, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Đây là một thu hoạch bất ngờ!
“Cậu Bào, tôi cũng nghĩ báo trước với Chủ tịch Lâm tốt hơn báo cảnh sát nhiều. Nếu Chủ tịch Lâm có ý định xử lý người này kiểu khác, thì ít nhất cậu ta cũng nợ ơn cậu, tội gì mà không làm?”, Trịnh Cửu Xương cũng không nhịn được nói.
Ai mà chẳng biết Chủ tịch Lâm thích vợ của Lâm Chính này, nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay. Rất nhiều người nghĩ là Chủ tịch Lâm không dám dùng biện pháp mạnh, sợ mất danh tiếng tốt. Nhưng bây giờ Bào An Thủy đã có cơ hội, anh ta đã nắm được nhược điểm của Lâm Chính, nếu anh ta đưa cho Chủ tịch Lâm, thì sao Chủ tịch Lâm có thể không vui cho được chứ?
Đến lúc đó Dương Hoa tùy tiện hợp tác với nhà họ Bào một phen, thì nhà họ Bào cũng có thể kiếm được cả mớ.
“Ai có thể liên lạc với người của Dương Hoa?”.
Bào An Thủy lập tức kêu lên.
“Tôi có số của quản lý Trương Phòng Quan hệ Công chúng của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của quản lý Triệu Phòng Nhân sự của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của chủ nhiệm Lý…”
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra nói.
Đây là cơ hội của Bào An Thủy, cũng là cơ hội để móc nối của bọn họ.
Đương nhiên bọn họ vô cùng coi trọng.
Tất cả mọi người đều giở danh bạ liên lạc với Dương Hoa ra, trên có quản lý, dưới có bảo vệ, đều được bọn họ gọi ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Tôi có thể liên lạc với Mã Hải!”.
Nghe thấy thế, xung quanh lập tức im bặt.
Quay lại nhìn mới phát hiện người lên tiếng là Lâm Nhược Nam.
“Cô Lâm?”.
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Nhược Nam lấy một tấm danh thiếp ra nói: “Tôi có số điện thoại của Mã Hải, anh Bào, tôi có thể mời giám đốc Mã đến giúp anh”.
“Thật sao? Nếu giám đốc Mã có thể đến thì tốt quá”, Bào An Thủy lập tức đáp.
“Được, tôi sẽ gọi ngay bây giờ, nhưng anh Bào, tôi có thể gọi giúp anh, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi chuyện trước đó”.
“Không vấn đề gì, nếu có thể mời giám đốc Mã đến, thì tôi có thể giúp cô thực hiện tất cả những việc mà cô muốn”.
“Được”.
Lâm Nhược Nam gật đầu, nhận lấy điện thoại, rồi lập tức bấm số của Mã Hải.
“Giám đốc Mã, tôi là Lâm Nhược Nam… Ông đừng vội cúp máy! Tôi có chuyện muốn nói với ông… Đây là chuyện rất quan trọng đối với ông, nói không chừng ông còn được Chủ tịch Lâm thưởng to đấy!”, Lâm Nhược Nam nhếch môi, khẽ cười nói.
Chương 1557: Giao anh ta cho Giám đốc Mã!
“Cô Lâm, cô nói cái gì? Có người trộm lễ phục Dạ Vương Tử bản giới hạn mà Dương Hoa chúng tôi vừa mua được? Đó là lễ phục của Chủ tịch Lâm, ai lại dám làm chuyện này?”, Mã Hải ở bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc.
“Giám đốc Mã, ông cảm thấy tôi đang lừa ông sao?”.
Lâm Nhược Nam mở loa ngoài điện thoại, nói chuyện với Mã Hải trước đám đông.
Khách khứa trong nhà hàng đều im lặng, tất cả đều dồn ánh mắt lên người Lâm Nhược Nam.
Mọi người đều nghe thấy giọng Mã Hải.
Bọn họ nín thở, không dám lên tiếng.
Bào An Thủy đốt điếu thuốc, mỉm cười.
Trịnh Cửu Xương cực kỳ căng thẳng lắng nghe.
Hà Tiểu Vũ cũng đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch, run rẩy cầm điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn cho Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”.
Khoảng mười mấy giây sau.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tô Nhu gửi tin nhắn lại.
Hà Tiểu Vũ vội vàng soạn tin về chuyện ở nơi này, đang định gửi đi… màn hình điện thoại đột nhiên tối lại.
“Không phải chứ? Lúc này mà hết pin? Điện thoại gì thế này!”, Hà Tiểu Vũ tức giận đập điện thoại lên bàn.
Rầm!
Tiếng động của cô ta ngay thời điểm này thu hút ánh nhìn của mọi người.
Không ít người nhíu mày.
Hà Tiểu Vũ run rẩy, vội vàng cúi đầu, không dám than phiền nữa.
“Cô Lâm, tôi không nghĩ cô đang lừa tôi, mà là cho rằng chuyện này quá hoang đường. Hôm nay Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã mặc bộ lễ phục đó ra ngoài, sao lại bị người ta trộm đi? Chẳng lẽ còn ai có thể lột áo của Chủ tịch Lâm sao?”.
“Ái chà, ông cảm thấy tôi đang đùa sao? Được, tôi sẽ gọi video cho ông xem!”.
Lâm Nhược Nam mở camera, quay về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Thấy không? Mã Hải, tôi có lừa ông không? Ông tự nhìn đi, trên người anh ta có phải là Dạ Vương Tử bản giới hạn mà công ty Dương Hoa các ông mua không? Ông nhìn ống tay áo đó đi! Nhìn đường may đó đi! Không sai chứ?”.
“Hả? Cái đó…”, Mã Hải ở bên kia màn hình trợn tròn mắt.
“Tôi nghĩ ông cũng biết người này đúng không? Anh ta là Lâm Chính chồng của Tô Nhu! Một kẻ vô dụng ăn bám! Người này đánh cắp áo của Chủ tịch Lâm thì hoàn toàn có thể. Tôi nghe nói Dương Hoa các người vì Tô Nhu nên cũng không ngăn cản người này ra vào công ty các người, có đúng không?”, Lâm Nhược Nam khẽ cười nói.
Mã Hải há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch, toát đầy mồ hôi, ngây ngốc nhìn màn hình.
“Mau nhìn vẻ mặt của Giám đốc Mã kìa, ông ấy bị dọa sợ rồi phải không?”.
“Xem ra ông ta tin rồi!”.
“Cũng phải, mất lễ phục không phải chuyện nhỏ! Nếu Chủ tịch Lâm truy cứu, ông ta khó mà thoát tội”.
Khách khứa bàn tán xôn xao.
Thấy Mã Hải nói không nên lời, Lâm Nhược Nam, Bào An Thủy càng tin rằng chuyện này giống như bọn họ đoán, cũng càng đắc ý.
“Giám đốc Mã, tôi đề nghị ông nên đến đây một chuyến. Chúng tôi sẽ trông coi người này giúp ông, đợi khi nào ông đến đây, tôi sẽ giao anh ta cho ông xử lý”, Bào An Thủy tiến lên, mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi sẽ đến ngay!”.
Mã Hải rùng mình, vội hô lên một tiếng, sau đó cúp máy.
“Ha ha, thành công rồi!”.
Một cậu ấm bên cạnh Bào An Thủy cười nói.
“Cậu Bào, chúc mừng cậu, xem ra lần này cậu đã leo lên cành cây Dương Hoa thành công!”, Trịnh Cửu Xương đi đến, chắp tay nói.
“Ha ha, nhà họ Bào tôi vốn rất có thực lực, nếu có thể hợp tác, tôi cảm thấy Dương Hoa cũng sẽ chấp nhận thôi!”, Bào An Thủy cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Anh Bào, nếu vậy thì nhân lúc Mã Hải chưa đến, tôi sẽ dạy dỗ người này trước!”, Lâm Nhược Nam nheo mắt, khẽ cười nói.
“Dạy dỗ? Không không, cô Lâm, cô không thể đụng vào anh ta”.
“Vì sao?”, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên hỏi.
“Nếu Giám đốc Mã nhìn thấy khắp người anh ta bị thương, tâm trạng không vui thì phải làm sao? Người này phải giao cho Chủ tịch Lâm xử lý”, Bào An Thủy cười nói.
“Cái gì? Anh Bào! Không phải anh đã đồng ý với tôi sẽ để tôi giải quyết người này sao?”, Lâm Nhược Nam tức giận.
“Cô Lâm, đừng sốt ruột, người này không cần cô động tay, tôi tin rằng Chủ tịch Lâm sẽ khiến anh ta sống không bằng chết! Còn cô muốn có xe, nhà, tiền, lát nữa tôi sẽ cho cô hết, thậm chí giúp cô ra ngước ngoài, bảo đảm không có ai tìm được cô! Có người trả thù giúp cô, cô cũng có thứ cô muốn có, vậy được không?”, Bào An Thủy cười nói.
Lâm Nhược Nam không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này cô ta cũng chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp.
Dù sao cô ta cũng phải dựa vào Bào An Thủy để rời khỏi nước, tránh xa sự truy nã của nhà họ Lâm.
Mọi người đều đợi trong phòng tiệc.
Điều khiến bọn họ không ngờ là Lâm Chính lại ung dung đứng đợi trong phòng tiệc.
Trên mặt không có chút sợ hãi hay nể sợ nào, càng không thấy hoang mang.
Điều này khiến mọi người không hiểu ra sao…
“Tên ngốc này sao không biết sợ chút nào thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?”.
“Ha ha, đừng vội, lát nữa xem cậu ta khóc”.
“Chúng ta chống mắt lên xem đi!”.
Khách khứa cười thầm.
Két!
Lúc này, ở bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng thắng xe ô tô, sau đó một người phục vụ của sơn trang chạy vào.
“Cậu Bào, người bên phía Giám đốc Mã đến rồi!”.
Hiện trường phòng tiệc lập tức im bặt, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cửa…
Chương 1558: Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm!
Cộp cộp…
Tiếng bước chân vội vã vang lên ở cổng lớn.
Sau đó, một nhóm người nhanh chân chạy vào phòng tiệc.
Đứng đầu là Mã Hải, theo sau ông ta lại là mấy người Từ Thiên và Cung Hỉ Vân.
“Giám đốc Mã!”.
“Hả? Ông Thiên, chị Cung sao cũng đến đây?”.
“Chỉ mỗi Lâm Chính mà thôi, sao ba ông lớn của Giang Thành đều đến đây? Có cần phải điều động nhiều người đến đây thế không?”.
Khách khứa vô cùng ngạc nhiên.
Bản thân Bào An Thủy cũng vô cùng nghi hoặc.
Anh ta còn tưởng chỉ một mình Mã Hải đến đây, sao bây giờ lại có nhiều người đến như vậy?
“Giám đốc Mã!”.
Trịnh Cửu Xương vội vàng tiến tới, chắp tay chào.
Bào An Thủy giật mình, lập tức hoàn hồn lại, thầm mắng một tiếng, vội vàng tiến tới chào Mã Hải.
Mặc dù Dương Hoa là của Chủ tịch Lâm, nhưng người quản lý thực tế vẫn là Mã Hải. Độ quan trọng của Mã Hải ở Dương Hoa không cần nói cũng biết. Dương Hoa ngày càng lớn, sức ảnh hưởng của Mã Hải ở trong nước cũng càng lớn. Bình thường những người này không gặp được Mã Hải, hôm nay có thể gặp Mã Hải ở đây, sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội? Đương nhiên là phải gắng sức giới thiệu bản thân, nghĩ mọi cách móc nối quan hệ với Mã Hải hoặc Dương Hoa.
Nếu lấy được một tấm danh thiếp thì sẽ lời to!
Chỉ tiếc Mã Hải phớt lờ những người này, đi thẳng về phía đó.
Ngay cả Trịnh Cửu Xương cũng kinh ngạc.
“Ha ha, một đám ngu ngốc! Mã Hải không phải đến vì các người, mà là đến vì Lâm Chính, đến vì Bào An Thủy này!”, Bào An Thủy nhìn thấy bọn họ bị Mã Hải phớt lờ, cười nhạt liên tục, sửa sang cổ áo, bước nhanh tới trước, đưa tay ra.
“Chào ông, Giám đốc Mã, tôi là Bào An Thủy, chủ nhân của sơn trang này. Ông có thể đến đây đúng là khiến sơn trang chúng tôi hãnh diện vô cùng! Nào, Giám đốc Mã, xin mời đi bên này, uống ly rượu trước”.
Bào An Thủy nhiệt tình chào hỏi, nhưng… Mã Hải giống như không nghe thấy, đi lướt qua Bào An Thủy, đến trước mặt Lâm Chính, sau đó… ông ta khom người chín mươi độ trước Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, để cậu hoảng sợ rồi!”.
Chỉ đơn giản mấy chữ, thoáng chốc khiến tất cả mọi người ở đại sảnh hóa đá tại chỗ.
Cả sảnh đường giống như bị đóng băng…
Dù là nam hay nữ đều mở to mắt, há hốc miệng, ai nấy đều nín thở, khó tin nhìn cảnh tượng vượt sức tưởng tượng này.
Bào An Thủy đứng máy, ngây ra tại chỗ.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân cũng tiến lên, khom người chín mươi độ, cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, chúng tôi đến muộn rồi!”.
Nói xong, ba người đều không dám đứng dậy, giữ động tác khom lưng, vô cùng thành khẩn.
Điên rồi!
Điên rồi!
Tất cả mọi người đều điên rồi!
Đám người Bào An Thủy sững người.
Hà Tiểu Vũ ở bên này ngay cả điện thoại rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Còn Lâm Nhược Nam, lúc này cô ta cảm giác mình sắp phát điên!
Hình ảnh này quá sốc.
Suy nghĩ và trái tim cô ta không thể chấp nhận nổi!
Cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào…”.
Cô ta không ngừng lẩm bẩm, không ngừng tự thôi miên.
Nhưng không có tác dụng gì…
“Chuyện này không liên quan đến mọi người, đứng dậy đi”.
Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nói.
Khi anh quay người lại, gương mặt anh lại biến thành gương mặt của Chủ tịch Lâm!
“Thật sự là Chủ tịch Lâm?”.
“Chuyện này là sao?”.
“Sao lại như vậy?”.
Nhiều người kinh ngạc la lên.
Trước kia mọi người vẫn nghi ngờ có phải nhầm lẫn hay không, nhưng giờ đây bọn họ không còn nghi ngờ nữa, và cũng không dám nghi ngờ.
“Anh… Anh thật sự là Chủ tịch Lâm?”.
Bào An Thủy sợ đến mức liên tục lùi lại, run rẩy đưa tay chỉ vào Lâm Chính.
“Không!”.
Lâm Nhược Nam gần như hét lên.
Hà Tiểu Vũ lập tức ngất đi, khách khứa ở hiện trường đều sốc đến mức ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Sự xoay chuyển này quá đột ngột, quá kích thích, cú sốc quá lớn.
“Chuyện này... rốt cuộc là sao?”.
Bào An Thủy ngây người, miệng lẩm bẩm, sắc mặt đen sì.
Lâm Chính chậm rãi bước đến chỗ Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam sắp phát điên, sắp suy sụp, cô ta ngã ngồi xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới run rẩy hét lên: “Anh… rốt cuộc là Lâm Chính hay là Chủ tịch Lâm…”.
Lâm Chính đến gần thêm, dùng giọng nói trầm khàn nói: “Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính! Lâm Nhược Nam, lần này cô hiểu chưa?”.
“Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm?”.
Lâm Nhược Nam mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…
Chương 1559: Cô đang sợ cái gì?
Lâm Nhược Nam sắp phát điên.
Cô ta cảm thấy tim mình như sắp nứt ra, đầu óc giống như núi lửa sắp phun trào, bị chấn động sâu sắc.
Gần như quên cả thở.
Tư duy đã dừng lại.
Lâm Nhược Nam không còn biết mình đang làm gì, mình đang đối diện với cái gì.
Cứ vậy qua nửa phút, cô ta mới dần dần hồi phục lại.
Nhưng sự chấn động trên mặt mãi vẫn không tiêu tan…
“Lâm Chính… Lâm Chính… Lâm Chính lại là Chủ tịch Lâm… Không thể nào… Giả thôi… Nhất định là giả…”.
Lâm Nhược Nam lẩm bẩm, giống như bị điên.
Ai cũng không thể tưởng tượng Lâm Chính bị nhà họ Lâm đuổi đi như con chó nhà có tang lại chuyển mình trở thành Chủ tịch Lâm, thiên tài tuyệt thế làm chấn động cả nước!
Cô ta còn nhớ nhà họ Lâm mở cuộc họp không chỉ một lần, yêu cầu lôi kéo Chủ tịch Lâm về phe mình!
Cô ta còn nhớ cô của mình và mấy người lớn nhà họ Lâm đã đích thân đến Giang Thành, muốn gặp Chủ tịch Lâm nhưng lại bị từ chối.
Cô ta còn nhớ bố mình và cấp cao nhà họ Lâm tranh luận gay gắt chuyện lôi kéo Chủ tịch Lâm mà không có hồi kết.
Cô ta thậm chí còn nhớ nhà họ Lâm kiêng dè Dương Hoa và Chủ tịch Lâm như thế nào.
Cô ta không ngờ Dương Hoa khiến nhà họ Lâm vô cùng đau đầu, cũng khiến nhà họ Lâm gặp nhiều rắc rối ấy lại là do đứa con bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm lập ra. Người được bọn họ xem như bảo bối, luôn muốn lôi kéo về phía mình lại chính là người mà nhà họ Lâm tự mình đuổi đi.
Nếu người nhà họ Lâm biết được, e rằng sẽ hối hận đứt ruột đứt gan…
Lâm Nhược Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nếu vậy, mình bán đứng Lâm Chính, lợi dụng Lâm Chính gặp Chủ tịch Lâm, lấy lòng Chủ tịch Lâm… chẳng phải là làm với cùng một người hay sao?
Cô ta nhất thời bừng tỉnh.
Chẳng trách khi cô ta yêu cầu Mã Hải giúp mình giải quyết Lâm Chính, Mã Hải lại đuổi mình ra ngoài.
Chẳng trách Chủ tịch Lâm không quan tâm đến lời mình nói.
Hóa ra tất cả chỉ có một nguyên nhân.
Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính!
“Không… Không…”.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng như tờ giấy, toàn thân run rẩy.
Nếu Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, vậy thì cô ta là người nhà họ Lâm sẽ có kết quả thế nào?
Dù sao mẹ Lâm Chính cũng bị người nhà họ Lâm hại chết!
Lâm Chính bị ép đến nhà họ Tô ở rể cũng do người nhà họ Lâm thêm dầu vào lửa.
Sao Lâm Chính không hận nhà họ Lâm cho được?
“Cô đang sợ cái gì?".
Lâm Chính tiến đến gần, không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi… Tôi…”.
Lâm Nhược Nam há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Cô không cần lo, tôi sẽ không giết cô đâu. Đối với tôi mà nói, cô vẫn còn có ích. Bây giờ tôi chính thức chiêu mộ cô trở thành cố vấn cá nhân của tôi. Tôi còn có một bản hợp đồng, cô có thể ký không?”.
Lâm Chính nói, sau đó phất tay.
Kỷ Văn ở phía sau lập tức tiến lên, đưa một bản hợp đồng tới.
Lâm Nhược Nam run lẩy bẩy nhận lấy hợp đồng xem qua, cả người sững sờ.
“Đây… Đây chẳng phải là khế bán thân hay sao?”, cô ta ngẩng đầu la lên.
“Vậy cô ký, hay là không ký?”, Lâm Chính hờ hững nhìn cô ta.
Lâm Nhược Nam rùng mình, nào dám phản kháng, lập tức hét lên: “Tôi ký! Tôi ký! Tôi ký ngay đây!”.
Bây giờ cô ta không ký nói không chừng sẽ phải chết! Lâm Nhược Nam đâu dám phản kháng, lập tức cầm bút ký tên mình, đồng thời ấn dấu tay.
“Dẫn cô ta đến Dương Hoa!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Kỷ Văn gật đầu, ra hiệu với hai người đàn ông cường tráng ở phía sau. Hai người tiến lên, kéo Lâm Nhược Nam rời khỏi đó.
Không xử lý!
Không trừng phạt!
Thậm chí ngay cả trách mắng Lâm Nhược Nam cũng không!
Không ai biết Lâm Chính định làm gì, cũng không ai biết vì sao anh lại ép Lâm Nhược Nam ký vào hợp đồng đó!
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng.
Lâm Chính đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía Bào An Thủy.
Bào An Thủy hoàn hồn, vội vàng cười gượng, khom lưng: “Hóa ra là Chủ tịch Lâm, đúng là người một nhà mà không nhận ra nhau, hiểu lầm rồi!”.
“Hiểu lầm?”, Lâm Chính thở ra một vòng khói.
“Chủ tịch Lâm, thực ra nhà họ Bào và Dương Hoa cũng có hợp tác. Tôi cũng luôn muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Chủ tịch Lâm đây, hôm nay có thể gặp được anh đúng là phúc ba đời. Chủ tịch Lâm, xin mời, hãy để An Thủy tiếp đãi anh thật tốt”, Bào An Thủy nở nụ cười, vội vàng nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Từ Thiên ở phía sau đột nhiên bước tới một bước, ấn anh ta xuống đất.
“Các người muốn làm gì?”.
Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Bào ở hai bên cũng gào lên, lập tức bao vây lại.
“Sao? Muốn chết cả à?”.
Từ Thiên rút một cây súng ra, chĩa vào đầu Bào An Thủy.
Trong nháy mắt, người nhà họ Bào không dám động đậy, ai nấy đầy căng thẳng nhìn Từ Thiên và Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, anh định làm gì?”.
Bào An Thủy nóng ruột, vội vàng kêu lên: “Anh muốn giết tôi sao? Chủ tịch Lâm, anh không thể làm như vậy!”.
“Vậy tôi cắt lìa hai tay hai chân anh có được không?”.
Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, bình tĩnh nói.
Bào An Thủy run sợ, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, lúc nãy đều là hiểu lầm, anh… anh cần gì phải như vậy?”.
“Hiểu lầm? Vì sao tôi không cảm thấy như vậy?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói: “Ra tay, chém đứt tay chân của anh ta!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Người bên cạnh gật đầu, chuẩn bị ra tay.
“Không! Đừng! Chủ tịch Lâm, anh dừng tay!”.
Bào An Thủy hét lên thảm thiết: “Nếu anh dám động vào tôi, tôi bảo đảm nhà họ Bào sẽ dốc hết sức trả thù cho tôi!”.
“Nhà họ Bào muốn tìm tôi trả thù? Tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính nói, không hề quan tâm.
“Chủ tịch Lâm, trừ chuyện này ra, anh không sợ sức mạnh đằng sau nhà họ Bào sao?”, Bào An Thủy thấy không lấy nhà họ Bào ra uy hiếp được, trong lúc bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành lấy sức mạnh đằng sau nhà họ Bào ra.
“Sức mạnh đằng sau nhà họ Bào?”.
Lâm Chính tiến sát lại, hỏi: “Là sức mạnh gì?”.
“Chủ tịch Lâm, Dương Hoa của anh cũng được xem là năng lực cao siêu, sao có thể không biết người đứng sau nhà họ Bào chúng tôi là ai? Nếu anh động vào tôi, anh không sợ đắc tội với sức mạnh đằng sau chúng tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy lên tiếng.
“Tôi không nghĩ sức mạnh đằng sau anh sẽ đấu với Dương Hoa chúng tôi vì anh! Tôi tin rằng người đó cũng biết kết cục của thôn Dược Vương, không phải bọn họ sẽ phải cân nhắc lại hay sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Bào An Thủy kinh hãi, không lên tiếng.
Phải, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ, người ta thật sự sẽ vì một con cờ như anh ta mà đấu với Chủ tịch Lâm sao?
E là được không bù nổi mất!
“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ… chuyện này thật sự không còn cách nào để xoay chuyển?”, Bào An Thủy run rẩy hỏi.
“Đương nhiên là có”.
Lâm Chính ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết, bên đó phái anh đến Giang Thành rốt cuộc là vì cái gì, như vậy tôi có thể tha cho anh một mạng!”.
Anh vừa dứt lời, Bào An Thủy lập tức biến sắc.
Chương 1560: Cơ hội chỉ có một lần
Chủ tịch Lâm....anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu...”, Bào An Thủy tái mặt, giọng nói có phần yếu ớt.
“Còn cần tôi phải lặp lại sao? Nhà họ Bào tự nhiên mở nhà hàng, khách sạn ở Giang Thành, có phải là vì thấy được thị trường ở đây rồi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này...chủ tịch Lâm, tôi chỉ có thấy Giang Thành rất có tiềm lực phát triển nên muốn đầu tư, chúng tôi...cũng không làm chuyện gì quá đáng cả mà”, Bào An Thủy vội vàng giải thích.
“Vậy là anh vẫn không chịu nói đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Bào An Thủy khóc dở mếu dở: “Chủ tịch Lâm, tôi....không biết gì hết”.
“Ra tay”, Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên lên tiếng rồi rời đi.
“Đừng! Đừng như vậy”, Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng sao anh ta có thể thoát được sự kìm kẹp của đám người Từ Thiên chứ.
Từ Thiên giao súng cho người bên cạnh rồi lấy một con dao dài, đè Bào An Thủy xuống đất và định chặt tay chân anh ta.
“Dừng tay! Dừng tay! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết. Chủ tịch Lâm, anh muốn biết điều gì tôi sẽ đều nói hết”, Bào An Thủy bất lực, vội vàng kêu lên. Anh ta nào dám phản kháng nữa.
Lâm Chính dừng bước, nhìn về phía anh ta. Bào An Thủy miệng há hốc, nhìn đám quan khách một lượt. Ý của anh ta rất đơn giản, ở đây có quá nhiều người. Lâm Chính bèn nói: “Không cần lo lắng gì cả, cứ nói thẳng ra đi”.
“Chủ tịch Lâm, điều này...”
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Bào An Thủy nhìn anh ta sau đó thở dài, bắt đầu nói: “Nếu đã vậy thì thôi được, chủ tịch Lâm, tôi nói hết cho anh vậy. Thực ra tôi tới Giang Thành đúng là do phía bên đó ra lệnh. Thế nhưng bọn họ không hề bảo tôi làm gì, chỉ đơn giản là muốn gài tai mắt ở đây, đồng thời thu thập tài liệu liên quan tới anh và Dương Hoa chứ không có ý gì khác”.
“Thật sao?”
Lâm Chính suy nghĩ: “Nếu đã vậy thì sao anh không nói thẳng mà cứ phải lắp bắp, tránh né thế?”
“Chủ tịch Lâm, chẳng phải là tôi lo anh sẽ trách tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy.
“Tôi tin anh. Dù sao thì nếu thật sự muốn ra tay với Dương Hoa sẽ không cần phải làm tới mức khoa trương như thế này”, Lâm Chính gật đầu: “Lần này tôi tha cho anh, lần sau để ý đấy”.
“Thật sao?”, Bào An Thủy giật mình. Anh ta mừng rơn.
“Cảm ơn chủ tịch! Cảm ơn chủ tịch”, nói xong anh ta định đứng dậy rời đi.
Thế nhưng có người lập tức ghì anh ta xuống. Bào An Thủy giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Chủ tịch, chuyện này...”
“Tôi nói tha cho anh chứ không nói là để anh đi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
“Chủ tịch, anh còn muốn thế nào nữa”, Bào An Thủy khóc dở mếu dở.
“Rất đơn giản, tôi muốn anh giúp tôi một việc”.
“Việc gì?”
“Giúp tôi làm tai mắt đối với phía bên đó. Có những thứ tôi cần thu thập. Tôi nghĩ chắc anh sẽ giúp tôi thôi nhỉ?”
“Ồ! Tôi còn tưởng là chuyện gì, chủ tịch yên tâm, nếu như anh muốn bàn chuyện làm ăn với mấy người đó thì tôi có thể sắp xếp ngay”, Bào An Thủy thở phào.
“Không cần sắp xếp, anh cứ để họ trực tiếp đi làm là được. Còn về thù lao bao nhiêu tôi sẽ cho người bàn bạc với họ”.
“Không thành vấn đề chủ tịch, anh muốn họ thu thập thứ gì cho anh?”, Bào An Thủy vội vàng nói.
“Tôi sẽ nói chuyện cụ thể với họ”
“Được được! Chủ tịch yên tâm! Chuyện này cứ để tôi lo!”
“Rất tốt”
Lâm Chính lấy ra một lọ thuốc đặt trước mặt Bào An Thủy: “Đường đi tự chọn, cơ hội cũng chỉ có một lần. Bào An Thủy, hi vọng anh biết nắm lấy, đừng để tôi thất vọng. Nếu không, anh sẽ hối hận cả đời đấy”.
Bào An Thủy run rẩy, trố tròn mắt nhìn lọ thuốc: “Đây...đây là...”
“Độc dược mãn tính”.
“Hả?”, Bào An Thủy há hốc miệng.
“Tôi chỉ cho anh 10 phút để lựa chọn”, Lâm Chính nhìn đồng hồ.
Bào An Thủy nào dám do dự, lập tức chộp lấy viên thuốc nhét vào miệng. Anh ta biết nếu không nuốt thì chỉ có chết. Thế nhưng một khi đã nuốt mà muốn giải được thì chắc còn khó hơn lên trời.
Y thuật của chủ tịch Lâm vô song, đến cả thôn Dược Vương còn bị anh hạ bệ thì Bào An Thủy lấy đâu ra được thuốc giải chứ? Ngoài việc ngoan ngoãn bán mạng cho Lâm Chính ra, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu: “Bào An Thủy, anh yên tâm, chỉ cần anh nghiêm túc làm việc cho tôi thì tới lúc cần tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh. Ngoài ra còn cung cấp cho anh rất nhiều lợi lạc mà anh không thể tưởng tượng ra được. Rõ chưa?”
“Tôi rõ rồi, rõ rồi...”, Bào An Thủy gật đầu lia lịa.
“Ừm”, Lâm Chính liếc nhìn xung quanh, anh điềm đạm nói: “Đây đều là người của anh à?”
“Đúng vậy...”
“Liên quan tới thân phận của tôi, quản lý cho tốt cái miệng bọn họ nhé. Đừng có ăn nói linh tinh. Nếu không, ai để lộ thì tôi giết người đó đấy”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm”, tôi nhất định sẽ quản lý tốt bọn họ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ không ai biết hết, chắc chắn”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, bước tới bên cạnh, bế Hà Tiểu Vũ đang hôn mê lên và rời đi.