-
Chương 1551-1555
Chương 1550: Cho các người đẹp mặt
“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, tất cả dừng tay cho tôi!”
“Mã Hải, ông...ông dám làm vậy đối với tôi sao? Ông không sợ tôi báo với chủ tịch Lâm hả?”
“Khốn nạn, đám khốn này, tôi nhất định sẽ không tha cho các người”.
“Mau dừng tay”, Lâm Nhược Nam hoảng sợ gào lên và điên cuồng giãy giụa.
Thế nhưng...không có ích gì cả. Mấy người bảo vệ cứ thế lôi cô ta ra ngoài. Lâm Nhược Nam mặt tối sầm, không chịu rời đi, mà chỉ điên cuồng lao về phía Dương Hoa.
Bất lực, Mã Hải đành phải gọi cảnh sát tới lôi cô ta đi. Đợi đến khi Lâm Nhược Nam rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối
Cô ta mặt tối sầm, cơ thể run rẩy. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
“Khốn nạn”.
“Được lắm Lâm Chính, được lắm Dương Hoa! Tôi sẽ không bao giờ tha cho các người. Chúng ta cứ đợi mà xem, tôi nhất định sẽ bắt các người phải bồi thường gấp trăm lần, bắt các người chết không có đất chôn. Các người cứ đợi đấy”, Lâm Nhược Nam gào lên.
Thế nhưng giờ cô ta không có chỗ để đi, bị cả nhà họ Lâm truy nã thì báo thù kiểu gì?Muốn động vào Dương Hoa thật quá khó.
“Hừ, nếu đã vậy thì mình sẽ xử Lâm Chính trước. Tất cả đều do Lâm Chính hại. Ra tay trước với anh ta vậy”.
Lâm Nhược Nam bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo ra. Cô ta chạy tới cây điện thoại trong cửa hàng tiện lợi và gọi.
“Xin chào, có phải là anh Bào An Thủy không ạ? Lâm Nhược Nam cố gắng nói dịu dàng hết mức có thể.
“Cô là...!”
“Tôi chính là người dùng bữa hôm nay ở chỗ nhà hàng của anh. Tôi tên là Lâm Nhược Nam. Anh Bào, anh còn nhớ tôi không?”, Lâm Nhược Nam nói.
“Hóa ra là cô à. Ha ha, sao mà tôi không nhớ cho được? Chào cô, chào cô”, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Bào An Thủy.
“Không biết giờ anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh”, Lâm Nhược Nam chần chừ rồi khẽ nói.
“Cô Lâm gặp phải vấn đề gì sao?”
“Thực ra...cũng không phải vấn đề gì. Chúng ta có thể gặp trò chuyện không?”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ đau khổ, giọng nói ấm ức.
“Không thành vấn đề, cô Lâm...thế này đi...tôi thấy cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn tối nhé. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức cho tài xế tới đón cô. Cô thấy thế nào?”
“Anh Bào, như vậy có phiền không?”
“Sao lại phiền? Chúng ta là bạn mà”, Bào An Thủy mỉm cười.
Nghe thấy vậy Lâm Nhược Nam cảm động và vui mừng lắm. Cô ta biết Bào An Thủy đã cắn câu. Lâm Nhược Nam lập tức nói vị trí của mình.
Tầm 10 phút sau, một chiếc xe BMW phiên bản giới hạn đỗ ngay trước mặt cô ta. Lâm Nhược Nam mừng rơn, vội vàng bước lên xe.
Lâm Chính quay trở về công ty. Lâm Nhược Nam không chịu phối hợp thì anh đành phải từ bỏ thôi. Có điều may mà anh cũng moi được chút tin tức có ích từ cô ta.
“Xem ra Lâm Anh Hùng chính là vũ khí giết người mạnh nhất của nhà họ Lâm rồi. Những sự việc bất thường mà nhà họ Lâm làm trong những năm qua chắc cũng vì muốn dọn đường cho Lâm Anh Hùng”.
Việc mua lại nhà máy thép, đá Huyền Anh chắc chắn cũng có liên quan tới Lâm Anh Hùng.
Cấm địa nhà họ Lâm có nhiều bảo vật như vậy, họ không thể nào cứ để đó không sử dụng, chắc chắn cũng là dùng cho người này.
Có một nguồn lực hùng hậu như vậy ủng hộ, cộng thêm với thiên phú khủng khiếp của bản thân thì chắc chắn Lâm Anh Hùng sẽ là một đối thủ vô đối. Hi vọng người này sẽ không trở thành chướng ngại vật ở đại hội.
Lâm Chính gọi Dịch Quế Lâm tới. 12h đêm, dịch Quế Lâm được Mã Hải đưa tới phòng làm việc của Dương Hoa
“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Dịch Quế Lâm cung kính nói với Lâm Chính.
“Giúp tôi điều tra một người”.
“Ai ạ?"
“Lâm Anh Hùng của nhà họ Lâm và cả mục đích mua đã Vân Huyền của bọn họ”, Lâm Chính đưa tài liệu cho Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm mở ra xem. Khuôn mặt ông ta đanh lại.
“Làm được không?”
“Hơi khó khăn. Thiên tài cỡ này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ bảo vệ kỹ lắm, rất khó tiếp cận được. Muốn điều tra thì không phải là chuyện dễ”, Dịch Quế Lâm nói giọng khàn khàn: “Có điều, việc mà cậu đã giao thì tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành”.
“Tôi sẽ nói Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái kết hợp với ông”.
“Cảm ơn cậu".
“Ông ra ngoài đi”.
“Vâng”, Dịch Quế Lâm rời đi. Lâm Chính thở dài, nhìn màn đêm. Anh ở lại công ty.
Sáng ngày hôm sau anh tới học viện Huyền Y Phái đổi thuốc, thay băng cho Tô Nhu.
Tô Nhu hồi phục rất tốt, mắt đã dần nhìn được, cũng bắt đầu không cần chống gậy nữa. Nếu cứ tiếp tục nhu vậy thì một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ khỏi hoàn toàn. Lâm Chính thở phào. Đương nhiên là anh vui lắm.
“Chủ tịch đang ở đâu?”, Tô Nhu đang luyện tập ở một bãi cỏ phía nam của học viện lên tiếng.
Lâm Chính giật mình: “Không phải trước mặt em sao?”
“Đừng đùa nữa Lâm Chính, em có thể hồi phục đều là nhờ và chủ tịch Lâm. Anh giúp em liên hệ để em cảm ơn người ta”, Tô Nhu liếc nhìn anh.
“Không cần đâu Tô Nhu. Chủ tịch Lâm rất bận. Anh ta về lầu rôi. Sau khi em khỏi hẳn thì cũng đừng ở đây nữa, về nhà thôi. Ở đây không àn toàn”, Lâm Chính nói.
“Không an toàn sao?”
Tô Nhu nhìn anh bằng vẻ kỳ lạ: “Anh đang nói gì vậy? Em chỉ muốn cảm ơn chủ tịch Lâm thôi mà. Thôi bỏ đi...anh không cần quan tâm. Muộn chút em đi gặp chủ tịch cũng được. Để em tự nói”.
Lâm Chính chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lúc này có điện thoại gọi tới. Lâm Chính liếc nhìn. Lại là số lạ.
Anh từ chối. Thế nhưng khi vừa làm vậy thì số này lại gọi tiếp.
“Ai vậy?”
“Anh không rõ. Là số lạ”.
“Vội gọi cho anh như vậy khéo có việc gấp. Anh nghe máy đi”, Tô Nhu nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, ấn nút nghe.
“Chào cậu, là cậu Lâm phải không?”, một giọng nói vô cùng lịch sự vang lên.
"Anh là?”
“À, tôi là vệ sĩ của cậu Bào An Thủy. Chắc anh từng gặp. Chính là người ở nhà hàng ngày hôm qua”.
“Là anh à? Tôi biết rồi. Sao thế?”
“Là thế này, hôm qua xảy ra chuyện không vui, cậu Bào nhà chúng tôi cảm thấy rất áy náy, vì vậy đã tổ chức một buổi tiệc, muốn mời cậu Lâm tham gia để thể hiện thành ý. Hi vọng cậu Lâm không từ chối”, đầu dây bên kia mỉm cười.
“Tiệc sao?”
Chương 1551: Cơ hội dành cho người sẵn sàng
“Tôi không có hứng thú", Lâm Chính từ chối thẳng.
“Cậu Lâm, cậu Bào thật lòng muốn mời cậu tham gia, hi vọng cậu nể mặt. Nếu cậu không tới thì tôi nghĩ...cậu Bào sẽ rất thất vọng đấy”.
Giọng nói bên kia khẽ thay đổi.
“Thất vọng sao? Các người đang uy hiếp tôi phải không?”, Lâm Chính nhận ra điều bất thường bèn hỏi lại.
“Không không, cậu Lâm, cậu Bào nhà chúng tôi không có ý đó. Thế nhưng con người cậu ấy...không thích người khác không nể mình”, đối phương vội vàng giải thích.
Lâm Chính chau mày. Sao tự dưng Bào An Thủy lại tìm tới anh chứ?
“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu nghi ngờ hỏi.
“Một người tên là Bào An Thủy mời anh ăn cơm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Bào An Thủy sao?”, Tô Nhu thất thanh.
“Em biết người này à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đó chẳng phải là con trai của Bào Kiến Thành chuyên làm về vải sao?”, Tô Nhu nói.
“Anh cũng không rõ, có thể”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Sao anh quen được anh ta thế?”, Tô Nhu bước tới. Do đi chưa vững, lại đi nhanh mà cô suýt ngã. Đau tới mức cô phải nín thở. Thế nhưng cô mặc kệ, chỉ đợi câu trả lời của anh.
“À cũng không hẳn là quen, là thế này...”
Lâm Chính kể lại chuyện tối qua ở nhà hàng cho Tô Nhu nghe. Đương nhiên là anh cũng thay đổi đi vài điều để Tô Nhu nghe không quá bất ngờ.
“Thế có nghĩa là anh vì cứu bạn mình nên đã đối đầu với vài kẻ du côn, sau đó Bào An Thủy giải vây cho anh?"
“Đúng vậy, đó là ông chủ của nhà hàng đó”.
“Vậy thì đúng rồi, đó chính là Bào An Thủy mà em nói tới”, Tô Nhu khẽ nói. “Lâm Chính, anh mau đồng ý đi. Buổi tiệc tối nay anh phải tham gia".
“Tại sao?”
“Anh ngốc thế. Bào An Thủy không phải người bình thường đâu. Nếu có thể quen biết anh ta và hợp tác thì sẽ kiếm không hết tiền đấy. Anh có biết Bào An Thủy có lai lịch thế nào không?”, Tô Nhu cố tỏ ra bình tĩnh.
“Không biết, lai lịch thế nào cơ?”, Lâm Chính lắc đầu
“Thôi anh mặc kệ mấy chuyện đó đi, mau đồng ý. Lúc nào em nói cho anh nghe”, Tô Nhu thấy điện thoại vẫn còn kết nối bèn vội vàng nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Bào An Thủy không đơn giản như vậy thì anh tới xem anh ta định làm gì.
“Buổi tiệc bắt đầu lúc mấy giờ?”, Lâm Chính nói vào trong điện thoại.
“Tối nay bảy giờ. Cậu Lâm, phiền cậu nói địa chỉ, chúng tối sẽ cho xe tới đón”, người ở đầu dây bên kia mỉm cười. Nụ cười ánh lên vẻ ngạo mạn. Quả nhiên không có ai dám từ chối lời mời của cậu Bào An Thủy.
“Không cần đón, nói địa chỉ tôi sẽ bắt xe tới”.
“Địa điểm tổ chức hơi xa, ở đỉnh núi Thạch Thành, trong sơn trang Thạch Thành”.
“Sơn trang Thạch Thành sao? Không ở Giang Thành à?”.
“Đúng vậy”.
“Thôi được nếu đã xa vậy thì tôi sẽ cố gắng tới đúng giờ”.
“Vâng thưa cậu. Chúng tôi vui mừng được đón tiếp cậu”.
Điện thoại tắt máy. Lâm Chính thở dài.
“Đây là cơ hội tốt, nhất định phải giữ lấy, anh rõ chưa”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Tô Nhu, em vừa mới tỉnh lại, chưa hồi phục hẳn, về chuyện này em đừng nghĩ nhiều”, Lâm Chính chau mày.
“Anh hiểu gì chứ. Cơ hội dành cho những người sẵn sàng. Em đã tỉnh rồi thì còn có thể nghỉ ngơi nữa sao? Lúc em hôn mê, công ty chắc chắn loạn cả lên rồi. Nếu như có thể hợp tác với Bào An Thủy thì chắc chắn sẽ đỡ nhiều, không tới mức tụt dốc không phanh nữa”, Tô Nhu kích động nói.
“Hợp tác? Em còn chưa nói với anh thông tin về người này mà? Tại sao trước đây chưa từng nghe em nói tới”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vì người này gần đây mới ở Giang Thành mà. Anh ta là người Thượng Hỗ”,
“Thượng Hỗ sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa bố của anh ta cũng là người ở đó”, Tô Nhu nói.
“Người ở đó là có ý gì?", Lâm Chính hoang mang.
Tô Nhu chỉ vào một hình vẽ màu đen trên áo mình.
“Màu đen à?”
Anh đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn kêu lên: “Ý em là tổ chức lớn nhất trong nước đó...”
“Đúng vậy”.
Tô Nhu khẽ nói: “Nhà họ Bào có mối quan hệ. Rất nhiều ngành nghề đều có thể chiếm lĩnh thị trường một cách dễ dàng. Nếu chúng ta có thể hợp tác với họ thì công ty sẽ nhanh chóng được vực dậy”.
Tô Nhu kích động lắm. Lâm Chính chỉ chau mày.
“Chưa chắc đã hợp tác thành công đâu. Ngoài ra, không phải Duyệt Nhan có hợp tác với Dương Hoa sao, cần nhà họ Bào làm gì nữa?”
“Dương Hoa ư...sau khi tỉnh lại thì em đã nói chuyện với thư ký, Dương Hoa thời gian gần đây cũng gặp sóng gió, loạn lắm rồi. Chắc chắn giai đoạn này họ cũng chẳng để tâm đến Duyệt Nhan đâu. Sao em có thể gây thêm rắc rối cho họ được chứ. Huống hồ chủ tịch Lâm đã giúp em nhiều như vậy, em không thể gây thêm chuyện được”, Tô Nhu thở dài.
“Vậy sao?”, Lâm Chính nói.
Đột nhiên cô lên tiếng: “Anh đợi em một chút”, thế rồi cô quay người đi vào trong.
“Sao thế?”, Lâm Chính không hiểu gì.
Một lúc sau Tô Nhu chống gậy bước ra, nhét ví tiền vào tay Lâm Chính. Anh cảm thấy bất ngờ.
“Anh thay đồ đi, sau đó gọi cho Tiểu Vũ, để cô ấy lái xe tới đón anh. Anh và Tiểu Vũ tới buổi tiệc, đại diện cho công ty”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Chương 1552: Đi dự tiệc
"Chưa chắc có thể nói chuyện được đâu".
Lâm Chính đáp lại một câu.
Nhưng theo Tô Nhu thấy, được hay không là chuyện khác, đi hay không thì phải xem bản thân có nắm được cơ hội hay không.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tô Nhu, Lâm Chính cũng đồng ý.
Thư ký mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan là Tiểu Vũ lái chiếc xe màu đỏ của Tô Nhu đến trước cổng học viện Huyền Y Phái.
Chiếc BMW trước kia đã bán mất.
Sau khi tỉnh lại, Tô Nhu phát hiện công ty Quốc tế Duyệt Nhan đã đứng trước bờ vực đóng cửa, may nhờ Mã Hải bảo người để mắt tới, nếu không công ty đã không duy trì nổi từ lâu rồi.
Sau khi Tô Nhu xảy ra chuyện, rất nhiều đơn hàng trước đó không giao được, công ty không những lỗ một khoản lớn, mà còn phải chi trả một khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Để trả được khoản nợ này, Tô Nhu không thể không bán một số tài sản cố định.
Tình hình công ty càng ngày càng xuống dốc, rất nhiều nhân viên lựa chọn nghỉ việc, ngay cả thư ký trước đó cũng không ngoại lệ.
Thư ký tên Tiểu Vũ này là người mới, vừa tốt nghiệp đại học, thế nên yêu cầu không cao, lương có ba nghìn tệ, nên mới được Tô Nhu tuyển vào làm.
Nhưng thư ký Tiểu Vũ này cũng là có mục đích cả.
Tuy hiện giờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang đối mặt với việc phá sản đóng cửa, nhưng nó vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Dương Hoa.
Tiểu Vũ nằm mơ cũng muốn vào làm ở Dương Hoa, nhưng mấy lần phỏng vấn đều trượt, bất đắc dĩ chỉ đành vào thực tập ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Cô ta nghe nói Duyệt Nhan và Dương Hoa có mối quan hệ rất tốt, nên mong chờ sẽ có ngày thông qua Duyệt Nhan để vào làm ở Dương Hoa.
"Chào anh Lâm".
Tiểu Vũ xuống xe, mỉm cười chào Lâm Chính.
Cô ta từng nghe nói đến Lâm Chính.
Biết anh là con rể nhà họ Tô, một tên vô dụng bất tài, thậm chí là vua mọc sừng mà cả Giang Thành đều biết.
Nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn mỉm cười và tỏ vẻ cung kính.
Bởi vì dù người này thất bại đến đâu thì vẫn là chồng của Tô Nhu - Chủ tịch của cô ta.
"Chào cô".
Lâm Chính gật đầu rồi lên xe.
Tiểu Vũ lập tức khởi động xe.
"Đến thẳng sơn trang Thạch Thành đi", Lâm Chính đóng cửa sổ xe lại, bình tĩnh nói.
Tiểu Vũ hơi sửng sốt, mỉm cười đáp: "Anh Lâm, vừa nãy Chủ tịch gọi cho tôi, bảo tôi đưa anh đi mua một bộ quần áo trang trọng chút".
"Trang trọng?", Lâm Chính nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc: "Bộ tôi đang mặc... vẫn chưa đủ trang trọng sao?".
"Ừm... anh Lâm, bộ vest này của anh chắc là bộ vest Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn hàng nhái đúng không ạ? Tuy bộ vest Dạ Vương Tử có độ phân biệt rất cao, nhưng bộ vest Dạ Vương Tử thực sự phải mất 30 triệu tệ cơ. Anh ăn mặc thế này... nếu đến bữa tiệc, sợ là sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác...", Tiểu Vũ chần chừ một lát rồi nói.
Hàng nhái?
Lâm Chính nhíu mày rồi lắc đầu, bình thản đáp: "Cô không cần lo, cứ đến sơn trang đi".
"Việc này..."
"Nếu cô thực sự không muốn đi thì hay là để tôi gọi xe đi?".
"Anh Lâm, anh đừng làm vậy mà, nếu không Chủ tịch Lâm sẽ mắng tôi mất... Thôi được rồi, nếu anh Lâm đã kiên quyết như vậy thì thôi".
Tiểu Vũ thở dài, chỉ đành mặc kệ.
Chiếc xe tiến thẳng tới sơn trang Thạch Thành.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét.
Cô ta thực sự không hiểu tại sao người đàn ông này vừa vô dụng lại vừa cố chấp như vậy?
Cô ta vốn dĩ rất mong chờ bữa tiệc này.
Nhưng tên ngốc này lại kiên quyết đòi mặc một bộ đồ nhái đến.
E là đến nơi, hai người sẽ trở thành trò cười mất.
Tiểu Vũ có chút thất vọng.
Két!
Xe dừng trước cổng sơn trang Thạch Thành.
Bên cạnh là từng chiếc xe sang đang nối đuôi nhau lái vào trong, nhưng xe của bọn họ bị ngăn lại.
Dù sao chiếc xe này cũng cực kỳ không ăn khớp với những chiếc xe khác trong sơn trang.
Lâm Chính nói rõ tình hình với nhân viên bảo vệ ở cổng thì mới được cho vào.
Tiểu Vũ xấu hổ đỏ mặt, ngại ngùng đỗ xe ở cổng sơn trang, rồi lái tới một góc.
"Anh Lâm, anh chờ chút nhé".
Tiểu Vũ nói với Lâm Chính vừa xuống xe, rồi đóng cửa xe lại, rồi dùng mấy tấm vải che cửa sổ, hình như đang thay quần áo bên trong.
Một lát sau, Tiểu Vũ mặc một bộ lễ phục màu đen xuống xe.
Cô ta soi gương xe rồi dặm chút phấn.
Sau một phen chải chuốt thì cũng coi như xinh đẹp.
Xem ra Tiểu Vũ cũng mang theo mục đích đến đây.
10 phút sau.
"Để anh Lâm chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi", Tiểu Vũ cười nói.
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, cất bước vào trong.
Nhưng mới đi được mấy bước anh đã phát hiện ra Tiểu Vũ đi cách anh rất xa, hình như cố ý kéo giãn khoảnh cách với anh.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ngoảnh lại nhìn cô ta.
"Không... không có gì...", Tiểu Vũ nặn ra nụ cười.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ý của Tiểu Vũ.
Cô ta nghĩ bộ quần áo trên người anh là hàng nhái, nếu đi cùng anh thì sẽ trở thành trò cười.
Thế nên, cô ta vô thức tránh Lâm Chính xa một chút.
Lâm Chính lắc đầu cười khổ, cũng không quan tâm đến Tiểu Vũ này nữa, một mình tiến vào bữa tiệc của sơn trang...
Chương 1553: Bọn họ xứng sao?
Tuy Tiểu Vũ làm theo yêu cầu của Tô Nhu, đại diện cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan tham gia bữa tiệc này, nhưng trên thực tế cô ta vẫn có lòng riêng.
Những bữa tiệc kiểu này có tiêu chuẩn phẩm cấp không tầm thường, tuy cô ta chưa từng nghe tới Bào An Thủy, nhưng cũng biết về sơn trang Thạch Thành.
Nghe nói đây là sơn trang xa hoa bậc nhất trong nước, là nơi có địa thế cao nhất, phong thủy tốt nhất của cả tỉnh. Thông thường, những người có thể vào sơn trang này không giàu cũng sang, đều là những người có quyền có thế.
Lúc còn đi học, Tiểu Vũ thường được nghe các đàn anh đàn chị chém gió sơn trang Thạch Thành ghê gớm đến mức nào, và các tin đồn có liên quan đến sơn trang.
Đương nhiên trong lòng cô ta rất tò mò về nơi này.
Nhưng không ngờ lại được đích thân đến đây.
Khi nhận được cuộc gọi của Tô Nhu, cô ta còn ngỡ là mình đang nằm mơ.
Khi hai người thuận lợi đến được sảnh tiệc của sơn trang, thì Tiểu Vũ mới hoàn hồn, biết đây không phải là mơ.
Tất cả... đều là sự thật.
Sảnh tiệc cực kỳ xa hoa, đèn đuốc như được làm từ lưu ly, vô cùng lấp lánh, sàn dưới chân như được trải mỹ ngọc, bàn ăn được làm từ vàng bạc, những bức tranh treo trên tường đều là tranh gốc của các danh họa trong và ngoài nước, giá trị trên trời. Một ly rượu bất kỳ trên bàn cũng có giá hơn trăm nghìn tệ, quả thực là người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng xa hoa đến mức ngạt thở này, Tiểu Vũ không khỏi trở nên kích động.
Nhưng đúng lúc này, bên tai cô ta vang lên những tiếng xì xào.
"Mau nhìn kìa, người kia mặc đồ gì thế?".
"Hình như là... Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn".
"Thật hay giả vậy? Đó là bộ quần áo trị giá mấy chục triệu tệ đấy! Nó được đại sư nước ngoài may thủ công hoàn toàn, muốn mua cũng phải có quan hệ, người bình thường không mặc nổi đâu!".
"Đây là ai mà mặc được Dạ Vương Tử vậy?".
"Liệu có phải là hàng nhái không?".
Tiếng bàn tán càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đồn đoán về thân phận của Lâm Chính, còn Tiểu Vũ thì vô cùng lo lắng.
Theo cô ta thì bộ đồ này của Lâm Chính chỉ là hàng nhái mà thôi...
"Chào cô, tôi là Vương Duy, có thể làm quen với cô không?".
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai bước tới, dịu dàng nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sửng sốt, vội nặn ra một nụ cười: "Chào anh Vương, tôi là Hà Tiểu Vũ, rất vui được quen biết anh".
"Hà Tiểu Vũ? Một cái tên rất hay, ha ha, nhìn mặt cô Hà rất lạ, cô là bạn mới của cậu Bào sao? Sao trước đó tôi không thấy cô nhỉ?".
"À, tôi... tôi không phải là bạn của anh Bào, tôi đại diện cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan, được anh Bào mới đến, Chủ tịch của chúng tôi quen với anh ấy", Hà Tiểu Vũ mỉm cười đáp.
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Cái tên này nghe quen lắm, hình như tôi từng nghe thấy ở đâu đó... Ha ha, mặc kệ đi, công ty có thể hợp tác với cậu Bào thì chắc chắn là rất có thực lực. Cô Hà còn trẻ như vậy mà đã vào làm ở công ty này, quả thực không hề đơn giản".
"Anh quá khen rồi".
Hà Tiểu Vũ vô cùng hưởng thụ.
Vừa đến đã có người làm quen, Hà Tiểu Vũ biết chuyến đi này không uổng công.
"Ủa, anh Lâm! Cuối cùng anh cũng đến rồi, chào anh, chào anh!".
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Sau đó liền thấy Bào An Thủy và mấy cậu ấm trẻ tuổi sải bước đi tới.
Lâm Chính ngoảnh sang, mới nhìn một cái chợt bừng hiểu ra.
Đằng sau Bào An Thủy là một bóng dáng quen thuộc.
Người đó... chính là Lâm Nhược Nam.
Thảo nào Bào An Thủy bỗng dưng mời Lâm Chính tham gia bữa tiệc, nói cái gì mà muốn xin lỗi Lâm Chính, hóa ra là vậy...
"Là Lâm Nhược Nam bảo anh gọi tôi đến chứ gì?", Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, mặt không cảm xúc nói.
"Ha ha, chắc là giữa Nhược Nam và anh Lâm có hiểu lầm gì rồi, nhưng mà không sao, nói rõ ràng là sẽ làm rõ hiểu lầm mà, dù sao mọi người cũng là bạn bè".
Bào An Thủy nói đầy nhiệt tình, sau đó vỗ tay, lớn tiếng nói: "Nào nào nào, mọi người yên lặng, yên lặng".
Âm nhạc lập tức ngừng bặt.
Các khách mời đang nói chuyện phiếm cũng quay sang nhìn bên này.
Nhất thời, Lâm Chính trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
"Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này chính là khách quý đặc biệt của bữa tiệc ngày hôm nay, Lâm Chính ở Giang Thành!", Bào An Thủy cao giọng hô.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người vô cùng kinh ngạc, tiếng bàn tán dâng lên như ong vỡ tổ.
"Lâm Chính Giang Thành?".
"Hình như tôi từng nghe thấy cái tên này rồi".
"Có phải là tên Lâm Chính ở rể kia không?".
"Giang Thành có mấy Lâm Chính chứ?".
"Là anh ta thật sao? Vua mọc sừng nổi tiếng kia? Nghe nói vợ anh ta đã lên giường với Chủ tịch Lâm rồi, cả Giang Thành đều biết".
"Người đàn ông như vậy, sao có thể sống đến tận bây giờ chứ?".
Tất cả mọi người đều bàn tán về Lâm Chính, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh. Nghe thấy những lời xì xào này, cả những người quen và không quen Lâm Chính đều không khỏi cười nhạo.
"Lâm Chính? Cái thằng ăn bám đó hả? Ơ kìa... anh Bào! Anh làm cái gì vậy? Đang yên đang lành, sao lại mời loại ăn bám đó đến đây chứ?", một cậu ấm ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, vội vàng hỏi.
"Chẳng phải anh Lâm đây và cô Nhược Nam có chút hiểu lầm sao? Hôm nay tôi mời anh Lâm đến là để giải quyết chuyện này", Bào An Thủy mỉm cười đáp.
"Chuyện?".
Mọi người đều không hiểu mô tê gì.
Bào An Thủy nói với Lâm Chính: "Anh Lâm, tôi biết anh có chút quen biết với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, nhưng cô Lâm Nhược Nam là bạn tôi, hôm qua anh mạo phạm cô ấy, nên tôi hi vọng anh có thể công khai xin lỗi cô ấy trước mặt tất cả mọi người".
"Xin lỗi? Anh nghĩ xin lỗi kiểu gì thì được?", Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.
"Chuyện này thì phải xem ý cô Nhược Nam thế nào, cô Nhược Nam, cô nghĩ người này xin lỗi cô kiểu gì thì được?", Bào An Thủy ngoảnh sang, mỉm cười hỏi.
"Quỳ xuống, dập đầu với tôi", Lâm Nhược Nam tức giận nói.
Nghe thấy thế, không ít người liền ngạc nhiên.
Hà Tiểu Vũ lại càng không hiểu gì.
Cô ta há miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Bầu không khí của bữa tiệc bỗng chốc trở nên căng thẳng.
"Việc này... Anh Lâm, anh xem, cô Nhược Nam tức giận như vậy, nếu anh không làm theo thì e là không khiến cô ấy hết giận được. Hay là... anh cứ làm thế đi, được không? Mọi người đều là bạn bè cả mà, chỉ cần có thể giải trừ hiểu lầm, tôi nghĩ chắc là anh Lâm sẽ đồng ý hi sinh một chút, đúng không?", Bào An Thủy mỉm cười nói, dáng vẻ hào phóng.
Những người bên cạnh thấy thế cũng hùa theo.
"Phải đấy Lâm Chính, anh quỳ xuống đi".
"Dù sao anh cũng quỳ quen rồi".
"Loại người như anh chắc là không phản cảm với chuyện này đâu nhỉ? Dù sao anh cũng đâu có chút tôn nghiêm nào".
"Quỳ đi, có thể nói chuyện với người như cậu Bào đã là vinh hạnh lớn của anh rồi. Cậu Bào bảo anh quỳ là cho anh thể diện đấy".
"Mau quỳ đi".
Mọi người cười hô hố, vẻ mặt đầy cười cợt.
Nhưng Lâm Chính lại lạnh lùng nhìn cậu Bào và Lâm Nhược Nam.
"Bắt tôi quỳ? Các người xứng sao?".
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.
Chương 1554: Hùng hổ ép buộc
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt đầy hoang mang và kinh ngạc.
Một lát sau.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười ầm ĩ vang lên.
Trần của sảnh tiệc cũng sắp bị tiếng cười của bọn họ làm cho rung lên.
"Này, các anh nghe thấy gì không? Anh ta nói chúng ta không xứng bắt anh ta quỳ đấy!".
"Ha ha ha, một thằng vô dụng ở rể ăn bám mà lại nói những lời như vậy".
"Tôi không nghe nhầm đấy chứ?".
"Đùa tôi chắc?".
"Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy?".
Tiếng cười không ngớt, nhiều người còn ôm bụng giậm chân.
"Đồ ngốc! Anh nghĩ anh mặc bộ Dạ Vương Tử hàng nhái này thì nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngốc thật đấy à?", một người đàn ông đứng bên cạnh cậu Bào cười nói.
"Hôm nay ông đây cứ bắt anh quỳ đấy! Sao nào? Hôm nay anh mà không quỳ, có tin ông đây đánh gãy chân anh không hả? Đến lúc đó xem anh có quỳ hay không!", một người đàn ông khác nói, vẻ mặt vô cùng hung hãn.
"Quỳ xuống ngay cho tôi!".
"Đúng, quỳ xuống!".
"Mau quỳ đi!".
Một số khách mời nhao nhao quát, giọng nói rất lớn.
Bọn họ đều không phải là đồ ngốc, họ nhìn ra được Bào An Thủy đang nhằm vào Lâm Chính nên đương nhiên sẽ hùa theo.
Huống hồ bọn họ cũng biết rõ Lâm Chính là loại người gì.
Một kẻ vô dụng như vậy, có bắt nạt cũng chẳng sao.
Đối mặt với những lời hô hoán của mọi người, Lâm Chính vẫn bất động.
Lâm Nhược Nam cười khẩy.
Cô ta bước tới, đứng trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Lâm Chính, bây giờ thì anh biết rồi chứ? Tôi và anh không phải là người cùng một thế giới. Trong thế giới này, anh chỉ ở dưới đáy, thậm chí còn không bằng con chuột dưới đáy. Tôi muốn xử lý anh thì quá đơn giản. Bây giờ chắc là anh hối hận rồi nhỉ? Đáng tiếc đã muộn rồi!".
"Lâm Nhược Nam, sự việc không đơn giản như cô nghĩ đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Bào An Thủy này và cô vốn không quen biết, tại sao anh ta lại giúp cô đói phó với tôi chứ? Chỉ là anh ta biết cô là người nhà họ Lâm nên muốn lợi dụng cô mà thôi".
"Lợi dụng tôi thì sao chứ? Dù sao bây giờ tôi cũng thấy sung sướng! Tôi nói cho anh biết, hôm nay e là anh khó mà lành lặn rời khỏi đây được, anh mà không quỳ, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh", Lâm Nhược Nam cười dữ tợn nói.
"Thế thì e là cô không làm được rồi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy sao? Anh cứ thử xem", Lâm Nhược Nam nheo mắt.
Hà Tiểu Vũ ở bên này không nhịn được nữa.
Cô ta nặn ra một nụ cười, vội vàng bước tới.
"Các vị, tôi nghĩ chuyện này phải cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ đã, xin mọi người đừng ép anh ấy".
"Cô là ai?", Bào An Thủy khó hiểu hỏi.
"Chào anh Bào, tôi tên là Hà Tiểu Vũ, người của công ty Quốc tế Duyệt Nhan", Hà Tiểu Vũ cắn răng đáp.
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Công ty của cô Tô Nhu?", Bào An Thủy nhíu mày.
"Đúng vậy, lần này là cô Tô Nhu bảo tôi đi cùng anh Lâm đến tham gia bữa tiệc. Anh Bào, tôi không biết anh Lâm và cô Lâm Nhược Nam kia có chuyện như vậy, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, hi vọng các anh cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ", Hà Tiểu Vũ nở nụ cười sượng trân, nói.
Thực ra cô ta rất muốn im lặng trốn vào một góc.
Nhưng nếu khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, thì trở về không những khó ăn nói với Tô Nhu, mà sợ là còn mất cả việc.
Huống hồ chuyện hôm nay chắc chắn sẽ đồn ra ngoài.
Nếu để người của Dương Hoa biết, lại thêm sự bất mãn của Tô Nhu, thì e là cả đời này cô ta đừng hòng được đặt chân vào Dương Hoa.
Thế nên cô ta đã dũng cảm ra mặt.
Nhưng không phải vì Lâm Chính, mà là vì bản thân cô ta.
Đám người Bào An Thủy do dự.
"Cậu Bào, công ty Quốc tế Duyệt Nhan vẫn luôn được Dương Hoa chiếu cố, cô Tô Nhu còn là người được Chủ tịch Lâm để mắt đến. Nếu đắc tội với cô ta thì e là khó ăn nói với phía Chủ tịch Lâm", người bên cạnh khuyên Bào An Thủy.
"Tôi biết, nhưng dù sao đây cũng không phải là cô Tô Nhu, mà chỉ là một nhân viên của công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Chúng ta cứ mặc kệ cô ta đi, nếu không để người ta biết Bào An Thủy tôi ngay cả một thằng ở rể vô dụng cũng không đối phó được thì biết để mặt mũi vào đâu?", Bào An Thủy hừ mũi.
"Ơ..."
"Cô Hà, cô nói cũng có lý. Thế này đi, tôi cho người này một phút suy nghĩ, nếu anh ta chịu ngoan ngoãn làm theo, thì nể mặt cô, tôi sẽ không làm khó anh ta. Nhưng nếu anh ta vẫn ngang bướng như vậy thì... cô Hà, hi vọng cô đừng can dự vào chuyện này. Bữa tiệc hôm nay, cô cứ ăn no uống say, Bào An Thủy tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô chu đáo, cô thấy sao?".
Hà Tiểu Vũ nghe thấy thế, sắc mặt hơi căng cứng, lặng lẽ gật đầu, vội bước tới trước mặt Lâm Chính.
"Anh Lâm, anh mau quỳ xuống đi, sau đó theo tôi rời khỏi đây", Hà Tiểu Vũ khàn giọng nói.
"Hử?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn cô ta: "Tôi đã nói rồi, bọn họ không xứng để tôi quỳ".
"Anh Lâm, lẽ nào anh muốn đối đầu với anh Bào sao? Anh không phải là đối thủ của anh ấy đâu! Cho dù Chủ tịch Tô đến đây cũng không khống chế được cục diện này. Lẽ nào anh thực sự muốn nằm ra khỏi đây sao?", Hà Tiểu Vũ cuống lên nói.
"Tiểu Vũ, chuyện này không liên quan đến cô, cô đứng bên cạnh xem là được rồi, tôi sẽ giải quyết".
"Anh... đúng là cứng đầu! Được! Anh muốn chết tôi cũng không cản anh nữa! Tôi sẽ nói ngay cho Chủ tịch Tô biết!".
Hà Tiểu Vũ tức giận nói, định lấy điện thoại ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô vang lên.
"Đã hết 1 phút!".
Cả người Hà Tiểu Vũ run rẩy, ngước mắt lên nhìn.
"Cô Hà, mời cô qua bên kia nghỉ ngơi", Bào An Thủy mỉm cười nói với cô ta.
"Anh Bào..."
"Cô Hà, cô đừng khiến tôi khó xử", Bào An Thủy lại nói, nhưng giọng nói lạnh lẽo hơn mấy phần.
Chương 1555: Bởi vì tôi chính là Chủ tịch Lâm
Tuy Bào An Thủy kiêng dè Chủ tịch Lâm, nhưng không có nghĩa là anh ta sợ thật.
Theo anh ta thấy, Lâm Chính đắc tội với Lâm Nhược Nam, anh ta ra mặt vì bạn bè là hợp tình hợp lý, dù Chủ tịch Lâm đến đây thì cũng phải nói lý lẽ đúng không nào?
Anh ta tin thế lực đứng sau anh ta sẽ khiến Chủ tịch Lâm phải ăn nói hòa hoãn với mình.
Nên đương nhiên Bào An Thủy vẫn mạnh miệng.
Hà Tiểu Vũ há miệng, còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt Bào An Thủy, cô ta không khỏi run lên, ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ.
Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, cũng đã cố gắng hết sức, không cần phải vì chút tiền lương mà đắc tội với những người quyền quý này.
Thấy Hà Tiểu Vũ nghe lời, Bào An Thủy rất hài lòng.
Anh ta nheo mắt, ngoảnh sang nói: "Cô Nhược Nam, nếu người này đã không chịu nghe lời, thì giao cho cô đấy".
"Cảm ơn anh Bào".
Lâm Nhược Nam kích động nói.
"Chuyện nhỏ thôi mà, nhưng cô Lâm, chuyện cô đồng ý lúc trước..."
"Tôi là người nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lừa anh", Lâm Nhược Nam cười đáp.
"Vậy thì tốt, cô Lâm, tốt nhất cô đừng nuốt lời, nếu không tôi sẽ thất vọng lắm đấy. Tôi mà thất vọng thì chắc chắn sẽ làm một số chuyện quá khích. Nếu chuyện ầm ĩ đến mức đó thì không hay đâu", Bào An Thủy nhỏ giọng cười nói.
Lâm Nhược Nam nghe thấy thế, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, gật đầu đáp: "Anh yên tâm".
"Được, cô cứ tự nhiên".
Bào An Thủy mỉm cười đứng sang một bên.
Ánh mắt Lâm Nhược Nam lộ vẻ hung ác, sải bước đi về phía Lâm Chính.
"Chuyện này không thể trách tôi được, Lâm Chính!", Lâm Nhược Nam lạnh lùng nói: "Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không trân trọng".
"Tôi cũng từng cho cô cơ hội rồi", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Ha ha, đã đến nước này rồi mà anh vẫn cứng miệng hả? Được, chờ lát nữa, để tôi xem anh còn cứng miệng kiểu gì?".
Dứt lời, Lâm Nhược Nam liền bước tới trước chiếc bàn bên cạnh, cầm một con dao bằng bạc lên, lạnh lùng nói: "Ấn anh ta xuống đất cho tôi! Tôi phải chặt đứt 10 ngón tay của anh ta!".
"Vâng, cô chủ!".
Đám đàn em ở bên cạnh khẽ quát, nhao nhao bước tới.
Lâm Nhược Nam cũng không chút do dự, giơ dao lên định chặt.
Các khách mời xung quanh đều hóng hớt.
Đám đàn ông tỏ vẻ hưng phấn, chứng kiến cảnh tượng kích thích này.
Đám phụ nữ thì sợ hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn hình ảnh máu tanh này.
Hà Tiểu Vũ bị dọa cho run lẩy bẩy, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hô bỗng vang lên ngoài cửa.
"Ông Trịnh đến!".
Bào An Thủy nghe thấy thế liền giật nảy mình, sau đó cuống quýt nói: "Cô Nhược Nam, dừng tay lại!".
"Hử?".
Bàn tay đang giơ dao của Lâm Nhược Nam khựng lại, kinh ngạc nhìn anh ta.
"Mau tránh ra, tất cả tránh ra! Cô Nhược Nam, để tý nữa thì ra tay! Ông Trịnh đến rồi, ông ấy là khách quý ở chỗ tôi, nếu để ông ấy thấy cảnh tượng máu me này, thì e là sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Cô nhẫn nhịn chút đi, chờ tôi mời ông Trịnh vào phòng bao, thì cô hãy xử lý người này sau", Bào An Thủy vội nói.
"Việc này... thôi được rồi".
Lâm Nhược Nam không cam lòng, nhưng chỉ đành đồng ý.
Các cậu ấm cô chiêu ở xung quanh đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Ông Trịnh? Ông Trịnh nào thế?".
"Chắc không phải là ông Trịnh Cửu Xương đấy chứ?".
"Cái gì? Ông Trịnh Cửu Xương? Sao... sao có thể chứ? Sao ông Trịnh Cửu Xương lại đến sơn trang Thạch Thành này được? Chẳng phải ông ấy nên ở Yên Kinh sao?".
"Chắc chắn không phải là ông ấy".
Mọi người líu lưỡi, âm thầm bàn tán.
Nhưng khi Trịnh Cửu Xương nhanh chân bước vào sảnh tiệc, thì cả sảnh tiệc lập tức xôn xao.
"Là ông Trịnh Cửu Xương thật kìa!".
"Trời ơi, không thể tin được!".
"Ngay cả ông Trịnh Cửu Xương mà cậu Bào cũng mời được... Thể diện lớn quá đi mất!".
"Thế lực của cậu Bào đúng là không thể đùa được".
Mọi người kinh ngạc kêu lên, ai nấy còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Bào An Thủy cười lớn, nhanh chân bước tới đón.
"Ông Trịnh, cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi mãi, ha ha ha..."
"Cậu Bào, tôi đến muộn rồi, xin lỗi, xin lỗi".
Trịnh Cửu Xương vừa bắt tay vừa cười nói.
Bỗng nhiên Trịnh Cửu Xương khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, đứng ngây ra như phỗng, sau đó lướt qua Bào An Thủy, chạy tới trước mặt Lâm Chính...
"Hả?".
Mọi người kinh ngạc.
Trịnh Cửu Xương làm sao vậy?
Bào An Thủy cũng tỏ vẻ kỳ quái, vội ngoái đầu lại.
Chỉ thấy Trịnh Cửu Xương đang quan sát thật kĩ bộ quần áo trên người Lâm Chính.
"Dạ Vương Tử? Đây là... Dạ Vương Tử?", Trịnh Cửu Xương há miệng, nói với vẻ khó tin.
"Ông Trịnh, chỉ là một bộ Dạ Vương Tử hàng nhái thôi mà, có gì mà phải kỳ lạ chứ?".
Lâm Nhược Nam nhíu mày, không nhịn được làu bàu.
"Hàng nhái? Ai bảo cô đây là hàng nhái? Đây là hàng thật! Là bộ đồ hàng thật duy nhất ở tỉnh này!", Trịnh Cửu Xương ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Nhược Nam với ánh mắt chán ghét.
"Cái gì? Hàng thật?".
Các khách mời đều há hốc miệng.
"Không thể nào! Tôi chưa từng nghe nói trong tỉnh có ai mua bộ Dạ Vương Tử này! Ông Trịnh, chắc không phải ông nhầm đấy chứ?", Bào An Thủy vội nói.
"Không nhầm được, tỉnh này có người mua Dạ Vương Tử, cậu không nghe nói đến là do tin tức của cậu không nhanh nhạy".
"Vậy thì... là ai mua?", Bào An Thủy dè dặt hỏi.
"Chủ tịch Lâm của Dương Hoa Giang Thành!".
Trịnh Cửu Xương nói rất nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, hỏi: "Xin hỏi cậu là ai? Tại sao cậu lại mặc bộ Dạ Vương Tử mà Chủ tịch Lâm mua?".
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Trịnh Cửu Xương: "Bởi vì tôi chính là Chủ tịch Lâm!".
“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, tất cả dừng tay cho tôi!”
“Mã Hải, ông...ông dám làm vậy đối với tôi sao? Ông không sợ tôi báo với chủ tịch Lâm hả?”
“Khốn nạn, đám khốn này, tôi nhất định sẽ không tha cho các người”.
“Mau dừng tay”, Lâm Nhược Nam hoảng sợ gào lên và điên cuồng giãy giụa.
Thế nhưng...không có ích gì cả. Mấy người bảo vệ cứ thế lôi cô ta ra ngoài. Lâm Nhược Nam mặt tối sầm, không chịu rời đi, mà chỉ điên cuồng lao về phía Dương Hoa.
Bất lực, Mã Hải đành phải gọi cảnh sát tới lôi cô ta đi. Đợi đến khi Lâm Nhược Nam rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối
Cô ta mặt tối sầm, cơ thể run rẩy. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
“Khốn nạn”.
“Được lắm Lâm Chính, được lắm Dương Hoa! Tôi sẽ không bao giờ tha cho các người. Chúng ta cứ đợi mà xem, tôi nhất định sẽ bắt các người phải bồi thường gấp trăm lần, bắt các người chết không có đất chôn. Các người cứ đợi đấy”, Lâm Nhược Nam gào lên.
Thế nhưng giờ cô ta không có chỗ để đi, bị cả nhà họ Lâm truy nã thì báo thù kiểu gì?Muốn động vào Dương Hoa thật quá khó.
“Hừ, nếu đã vậy thì mình sẽ xử Lâm Chính trước. Tất cả đều do Lâm Chính hại. Ra tay trước với anh ta vậy”.
Lâm Nhược Nam bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo ra. Cô ta chạy tới cây điện thoại trong cửa hàng tiện lợi và gọi.
“Xin chào, có phải là anh Bào An Thủy không ạ? Lâm Nhược Nam cố gắng nói dịu dàng hết mức có thể.
“Cô là...!”
“Tôi chính là người dùng bữa hôm nay ở chỗ nhà hàng của anh. Tôi tên là Lâm Nhược Nam. Anh Bào, anh còn nhớ tôi không?”, Lâm Nhược Nam nói.
“Hóa ra là cô à. Ha ha, sao mà tôi không nhớ cho được? Chào cô, chào cô”, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Bào An Thủy.
“Không biết giờ anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh”, Lâm Nhược Nam chần chừ rồi khẽ nói.
“Cô Lâm gặp phải vấn đề gì sao?”
“Thực ra...cũng không phải vấn đề gì. Chúng ta có thể gặp trò chuyện không?”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ đau khổ, giọng nói ấm ức.
“Không thành vấn đề, cô Lâm...thế này đi...tôi thấy cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn tối nhé. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức cho tài xế tới đón cô. Cô thấy thế nào?”
“Anh Bào, như vậy có phiền không?”
“Sao lại phiền? Chúng ta là bạn mà”, Bào An Thủy mỉm cười.
Nghe thấy vậy Lâm Nhược Nam cảm động và vui mừng lắm. Cô ta biết Bào An Thủy đã cắn câu. Lâm Nhược Nam lập tức nói vị trí của mình.
Tầm 10 phút sau, một chiếc xe BMW phiên bản giới hạn đỗ ngay trước mặt cô ta. Lâm Nhược Nam mừng rơn, vội vàng bước lên xe.
Lâm Chính quay trở về công ty. Lâm Nhược Nam không chịu phối hợp thì anh đành phải từ bỏ thôi. Có điều may mà anh cũng moi được chút tin tức có ích từ cô ta.
“Xem ra Lâm Anh Hùng chính là vũ khí giết người mạnh nhất của nhà họ Lâm rồi. Những sự việc bất thường mà nhà họ Lâm làm trong những năm qua chắc cũng vì muốn dọn đường cho Lâm Anh Hùng”.
Việc mua lại nhà máy thép, đá Huyền Anh chắc chắn cũng có liên quan tới Lâm Anh Hùng.
Cấm địa nhà họ Lâm có nhiều bảo vật như vậy, họ không thể nào cứ để đó không sử dụng, chắc chắn cũng là dùng cho người này.
Có một nguồn lực hùng hậu như vậy ủng hộ, cộng thêm với thiên phú khủng khiếp của bản thân thì chắc chắn Lâm Anh Hùng sẽ là một đối thủ vô đối. Hi vọng người này sẽ không trở thành chướng ngại vật ở đại hội.
Lâm Chính gọi Dịch Quế Lâm tới. 12h đêm, dịch Quế Lâm được Mã Hải đưa tới phòng làm việc của Dương Hoa
“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Dịch Quế Lâm cung kính nói với Lâm Chính.
“Giúp tôi điều tra một người”.
“Ai ạ?"
“Lâm Anh Hùng của nhà họ Lâm và cả mục đích mua đã Vân Huyền của bọn họ”, Lâm Chính đưa tài liệu cho Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm mở ra xem. Khuôn mặt ông ta đanh lại.
“Làm được không?”
“Hơi khó khăn. Thiên tài cỡ này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ bảo vệ kỹ lắm, rất khó tiếp cận được. Muốn điều tra thì không phải là chuyện dễ”, Dịch Quế Lâm nói giọng khàn khàn: “Có điều, việc mà cậu đã giao thì tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành”.
“Tôi sẽ nói Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái kết hợp với ông”.
“Cảm ơn cậu".
“Ông ra ngoài đi”.
“Vâng”, Dịch Quế Lâm rời đi. Lâm Chính thở dài, nhìn màn đêm. Anh ở lại công ty.
Sáng ngày hôm sau anh tới học viện Huyền Y Phái đổi thuốc, thay băng cho Tô Nhu.
Tô Nhu hồi phục rất tốt, mắt đã dần nhìn được, cũng bắt đầu không cần chống gậy nữa. Nếu cứ tiếp tục nhu vậy thì một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ khỏi hoàn toàn. Lâm Chính thở phào. Đương nhiên là anh vui lắm.
“Chủ tịch đang ở đâu?”, Tô Nhu đang luyện tập ở một bãi cỏ phía nam của học viện lên tiếng.
Lâm Chính giật mình: “Không phải trước mặt em sao?”
“Đừng đùa nữa Lâm Chính, em có thể hồi phục đều là nhờ và chủ tịch Lâm. Anh giúp em liên hệ để em cảm ơn người ta”, Tô Nhu liếc nhìn anh.
“Không cần đâu Tô Nhu. Chủ tịch Lâm rất bận. Anh ta về lầu rôi. Sau khi em khỏi hẳn thì cũng đừng ở đây nữa, về nhà thôi. Ở đây không àn toàn”, Lâm Chính nói.
“Không an toàn sao?”
Tô Nhu nhìn anh bằng vẻ kỳ lạ: “Anh đang nói gì vậy? Em chỉ muốn cảm ơn chủ tịch Lâm thôi mà. Thôi bỏ đi...anh không cần quan tâm. Muộn chút em đi gặp chủ tịch cũng được. Để em tự nói”.
Lâm Chính chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lúc này có điện thoại gọi tới. Lâm Chính liếc nhìn. Lại là số lạ.
Anh từ chối. Thế nhưng khi vừa làm vậy thì số này lại gọi tiếp.
“Ai vậy?”
“Anh không rõ. Là số lạ”.
“Vội gọi cho anh như vậy khéo có việc gấp. Anh nghe máy đi”, Tô Nhu nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, ấn nút nghe.
“Chào cậu, là cậu Lâm phải không?”, một giọng nói vô cùng lịch sự vang lên.
"Anh là?”
“À, tôi là vệ sĩ của cậu Bào An Thủy. Chắc anh từng gặp. Chính là người ở nhà hàng ngày hôm qua”.
“Là anh à? Tôi biết rồi. Sao thế?”
“Là thế này, hôm qua xảy ra chuyện không vui, cậu Bào nhà chúng tôi cảm thấy rất áy náy, vì vậy đã tổ chức một buổi tiệc, muốn mời cậu Lâm tham gia để thể hiện thành ý. Hi vọng cậu Lâm không từ chối”, đầu dây bên kia mỉm cười.
“Tiệc sao?”
Chương 1551: Cơ hội dành cho người sẵn sàng
“Tôi không có hứng thú", Lâm Chính từ chối thẳng.
“Cậu Lâm, cậu Bào thật lòng muốn mời cậu tham gia, hi vọng cậu nể mặt. Nếu cậu không tới thì tôi nghĩ...cậu Bào sẽ rất thất vọng đấy”.
Giọng nói bên kia khẽ thay đổi.
“Thất vọng sao? Các người đang uy hiếp tôi phải không?”, Lâm Chính nhận ra điều bất thường bèn hỏi lại.
“Không không, cậu Lâm, cậu Bào nhà chúng tôi không có ý đó. Thế nhưng con người cậu ấy...không thích người khác không nể mình”, đối phương vội vàng giải thích.
Lâm Chính chau mày. Sao tự dưng Bào An Thủy lại tìm tới anh chứ?
“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu nghi ngờ hỏi.
“Một người tên là Bào An Thủy mời anh ăn cơm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Bào An Thủy sao?”, Tô Nhu thất thanh.
“Em biết người này à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đó chẳng phải là con trai của Bào Kiến Thành chuyên làm về vải sao?”, Tô Nhu nói.
“Anh cũng không rõ, có thể”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Sao anh quen được anh ta thế?”, Tô Nhu bước tới. Do đi chưa vững, lại đi nhanh mà cô suýt ngã. Đau tới mức cô phải nín thở. Thế nhưng cô mặc kệ, chỉ đợi câu trả lời của anh.
“À cũng không hẳn là quen, là thế này...”
Lâm Chính kể lại chuyện tối qua ở nhà hàng cho Tô Nhu nghe. Đương nhiên là anh cũng thay đổi đi vài điều để Tô Nhu nghe không quá bất ngờ.
“Thế có nghĩa là anh vì cứu bạn mình nên đã đối đầu với vài kẻ du côn, sau đó Bào An Thủy giải vây cho anh?"
“Đúng vậy, đó là ông chủ của nhà hàng đó”.
“Vậy thì đúng rồi, đó chính là Bào An Thủy mà em nói tới”, Tô Nhu khẽ nói. “Lâm Chính, anh mau đồng ý đi. Buổi tiệc tối nay anh phải tham gia".
“Tại sao?”
“Anh ngốc thế. Bào An Thủy không phải người bình thường đâu. Nếu có thể quen biết anh ta và hợp tác thì sẽ kiếm không hết tiền đấy. Anh có biết Bào An Thủy có lai lịch thế nào không?”, Tô Nhu cố tỏ ra bình tĩnh.
“Không biết, lai lịch thế nào cơ?”, Lâm Chính lắc đầu
“Thôi anh mặc kệ mấy chuyện đó đi, mau đồng ý. Lúc nào em nói cho anh nghe”, Tô Nhu thấy điện thoại vẫn còn kết nối bèn vội vàng nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Bào An Thủy không đơn giản như vậy thì anh tới xem anh ta định làm gì.
“Buổi tiệc bắt đầu lúc mấy giờ?”, Lâm Chính nói vào trong điện thoại.
“Tối nay bảy giờ. Cậu Lâm, phiền cậu nói địa chỉ, chúng tối sẽ cho xe tới đón”, người ở đầu dây bên kia mỉm cười. Nụ cười ánh lên vẻ ngạo mạn. Quả nhiên không có ai dám từ chối lời mời của cậu Bào An Thủy.
“Không cần đón, nói địa chỉ tôi sẽ bắt xe tới”.
“Địa điểm tổ chức hơi xa, ở đỉnh núi Thạch Thành, trong sơn trang Thạch Thành”.
“Sơn trang Thạch Thành sao? Không ở Giang Thành à?”.
“Đúng vậy”.
“Thôi được nếu đã xa vậy thì tôi sẽ cố gắng tới đúng giờ”.
“Vâng thưa cậu. Chúng tôi vui mừng được đón tiếp cậu”.
Điện thoại tắt máy. Lâm Chính thở dài.
“Đây là cơ hội tốt, nhất định phải giữ lấy, anh rõ chưa”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Tô Nhu, em vừa mới tỉnh lại, chưa hồi phục hẳn, về chuyện này em đừng nghĩ nhiều”, Lâm Chính chau mày.
“Anh hiểu gì chứ. Cơ hội dành cho những người sẵn sàng. Em đã tỉnh rồi thì còn có thể nghỉ ngơi nữa sao? Lúc em hôn mê, công ty chắc chắn loạn cả lên rồi. Nếu như có thể hợp tác với Bào An Thủy thì chắc chắn sẽ đỡ nhiều, không tới mức tụt dốc không phanh nữa”, Tô Nhu kích động nói.
“Hợp tác? Em còn chưa nói với anh thông tin về người này mà? Tại sao trước đây chưa từng nghe em nói tới”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vì người này gần đây mới ở Giang Thành mà. Anh ta là người Thượng Hỗ”,
“Thượng Hỗ sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa bố của anh ta cũng là người ở đó”, Tô Nhu nói.
“Người ở đó là có ý gì?", Lâm Chính hoang mang.
Tô Nhu chỉ vào một hình vẽ màu đen trên áo mình.
“Màu đen à?”
Anh đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn kêu lên: “Ý em là tổ chức lớn nhất trong nước đó...”
“Đúng vậy”.
Tô Nhu khẽ nói: “Nhà họ Bào có mối quan hệ. Rất nhiều ngành nghề đều có thể chiếm lĩnh thị trường một cách dễ dàng. Nếu chúng ta có thể hợp tác với họ thì công ty sẽ nhanh chóng được vực dậy”.
Tô Nhu kích động lắm. Lâm Chính chỉ chau mày.
“Chưa chắc đã hợp tác thành công đâu. Ngoài ra, không phải Duyệt Nhan có hợp tác với Dương Hoa sao, cần nhà họ Bào làm gì nữa?”
“Dương Hoa ư...sau khi tỉnh lại thì em đã nói chuyện với thư ký, Dương Hoa thời gian gần đây cũng gặp sóng gió, loạn lắm rồi. Chắc chắn giai đoạn này họ cũng chẳng để tâm đến Duyệt Nhan đâu. Sao em có thể gây thêm rắc rối cho họ được chứ. Huống hồ chủ tịch Lâm đã giúp em nhiều như vậy, em không thể gây thêm chuyện được”, Tô Nhu thở dài.
“Vậy sao?”, Lâm Chính nói.
Đột nhiên cô lên tiếng: “Anh đợi em một chút”, thế rồi cô quay người đi vào trong.
“Sao thế?”, Lâm Chính không hiểu gì.
Một lúc sau Tô Nhu chống gậy bước ra, nhét ví tiền vào tay Lâm Chính. Anh cảm thấy bất ngờ.
“Anh thay đồ đi, sau đó gọi cho Tiểu Vũ, để cô ấy lái xe tới đón anh. Anh và Tiểu Vũ tới buổi tiệc, đại diện cho công ty”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Chương 1552: Đi dự tiệc
"Chưa chắc có thể nói chuyện được đâu".
Lâm Chính đáp lại một câu.
Nhưng theo Tô Nhu thấy, được hay không là chuyện khác, đi hay không thì phải xem bản thân có nắm được cơ hội hay không.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tô Nhu, Lâm Chính cũng đồng ý.
Thư ký mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan là Tiểu Vũ lái chiếc xe màu đỏ của Tô Nhu đến trước cổng học viện Huyền Y Phái.
Chiếc BMW trước kia đã bán mất.
Sau khi tỉnh lại, Tô Nhu phát hiện công ty Quốc tế Duyệt Nhan đã đứng trước bờ vực đóng cửa, may nhờ Mã Hải bảo người để mắt tới, nếu không công ty đã không duy trì nổi từ lâu rồi.
Sau khi Tô Nhu xảy ra chuyện, rất nhiều đơn hàng trước đó không giao được, công ty không những lỗ một khoản lớn, mà còn phải chi trả một khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Để trả được khoản nợ này, Tô Nhu không thể không bán một số tài sản cố định.
Tình hình công ty càng ngày càng xuống dốc, rất nhiều nhân viên lựa chọn nghỉ việc, ngay cả thư ký trước đó cũng không ngoại lệ.
Thư ký tên Tiểu Vũ này là người mới, vừa tốt nghiệp đại học, thế nên yêu cầu không cao, lương có ba nghìn tệ, nên mới được Tô Nhu tuyển vào làm.
Nhưng thư ký Tiểu Vũ này cũng là có mục đích cả.
Tuy hiện giờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang đối mặt với việc phá sản đóng cửa, nhưng nó vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Dương Hoa.
Tiểu Vũ nằm mơ cũng muốn vào làm ở Dương Hoa, nhưng mấy lần phỏng vấn đều trượt, bất đắc dĩ chỉ đành vào thực tập ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Cô ta nghe nói Duyệt Nhan và Dương Hoa có mối quan hệ rất tốt, nên mong chờ sẽ có ngày thông qua Duyệt Nhan để vào làm ở Dương Hoa.
"Chào anh Lâm".
Tiểu Vũ xuống xe, mỉm cười chào Lâm Chính.
Cô ta từng nghe nói đến Lâm Chính.
Biết anh là con rể nhà họ Tô, một tên vô dụng bất tài, thậm chí là vua mọc sừng mà cả Giang Thành đều biết.
Nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn mỉm cười và tỏ vẻ cung kính.
Bởi vì dù người này thất bại đến đâu thì vẫn là chồng của Tô Nhu - Chủ tịch của cô ta.
"Chào cô".
Lâm Chính gật đầu rồi lên xe.
Tiểu Vũ lập tức khởi động xe.
"Đến thẳng sơn trang Thạch Thành đi", Lâm Chính đóng cửa sổ xe lại, bình tĩnh nói.
Tiểu Vũ hơi sửng sốt, mỉm cười đáp: "Anh Lâm, vừa nãy Chủ tịch gọi cho tôi, bảo tôi đưa anh đi mua một bộ quần áo trang trọng chút".
"Trang trọng?", Lâm Chính nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc: "Bộ tôi đang mặc... vẫn chưa đủ trang trọng sao?".
"Ừm... anh Lâm, bộ vest này của anh chắc là bộ vest Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn hàng nhái đúng không ạ? Tuy bộ vest Dạ Vương Tử có độ phân biệt rất cao, nhưng bộ vest Dạ Vương Tử thực sự phải mất 30 triệu tệ cơ. Anh ăn mặc thế này... nếu đến bữa tiệc, sợ là sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác...", Tiểu Vũ chần chừ một lát rồi nói.
Hàng nhái?
Lâm Chính nhíu mày rồi lắc đầu, bình thản đáp: "Cô không cần lo, cứ đến sơn trang đi".
"Việc này..."
"Nếu cô thực sự không muốn đi thì hay là để tôi gọi xe đi?".
"Anh Lâm, anh đừng làm vậy mà, nếu không Chủ tịch Lâm sẽ mắng tôi mất... Thôi được rồi, nếu anh Lâm đã kiên quyết như vậy thì thôi".
Tiểu Vũ thở dài, chỉ đành mặc kệ.
Chiếc xe tiến thẳng tới sơn trang Thạch Thành.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét.
Cô ta thực sự không hiểu tại sao người đàn ông này vừa vô dụng lại vừa cố chấp như vậy?
Cô ta vốn dĩ rất mong chờ bữa tiệc này.
Nhưng tên ngốc này lại kiên quyết đòi mặc một bộ đồ nhái đến.
E là đến nơi, hai người sẽ trở thành trò cười mất.
Tiểu Vũ có chút thất vọng.
Két!
Xe dừng trước cổng sơn trang Thạch Thành.
Bên cạnh là từng chiếc xe sang đang nối đuôi nhau lái vào trong, nhưng xe của bọn họ bị ngăn lại.
Dù sao chiếc xe này cũng cực kỳ không ăn khớp với những chiếc xe khác trong sơn trang.
Lâm Chính nói rõ tình hình với nhân viên bảo vệ ở cổng thì mới được cho vào.
Tiểu Vũ xấu hổ đỏ mặt, ngại ngùng đỗ xe ở cổng sơn trang, rồi lái tới một góc.
"Anh Lâm, anh chờ chút nhé".
Tiểu Vũ nói với Lâm Chính vừa xuống xe, rồi đóng cửa xe lại, rồi dùng mấy tấm vải che cửa sổ, hình như đang thay quần áo bên trong.
Một lát sau, Tiểu Vũ mặc một bộ lễ phục màu đen xuống xe.
Cô ta soi gương xe rồi dặm chút phấn.
Sau một phen chải chuốt thì cũng coi như xinh đẹp.
Xem ra Tiểu Vũ cũng mang theo mục đích đến đây.
10 phút sau.
"Để anh Lâm chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi", Tiểu Vũ cười nói.
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, cất bước vào trong.
Nhưng mới đi được mấy bước anh đã phát hiện ra Tiểu Vũ đi cách anh rất xa, hình như cố ý kéo giãn khoảnh cách với anh.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ngoảnh lại nhìn cô ta.
"Không... không có gì...", Tiểu Vũ nặn ra nụ cười.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ý của Tiểu Vũ.
Cô ta nghĩ bộ quần áo trên người anh là hàng nhái, nếu đi cùng anh thì sẽ trở thành trò cười.
Thế nên, cô ta vô thức tránh Lâm Chính xa một chút.
Lâm Chính lắc đầu cười khổ, cũng không quan tâm đến Tiểu Vũ này nữa, một mình tiến vào bữa tiệc của sơn trang...
Chương 1553: Bọn họ xứng sao?
Tuy Tiểu Vũ làm theo yêu cầu của Tô Nhu, đại diện cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan tham gia bữa tiệc này, nhưng trên thực tế cô ta vẫn có lòng riêng.
Những bữa tiệc kiểu này có tiêu chuẩn phẩm cấp không tầm thường, tuy cô ta chưa từng nghe tới Bào An Thủy, nhưng cũng biết về sơn trang Thạch Thành.
Nghe nói đây là sơn trang xa hoa bậc nhất trong nước, là nơi có địa thế cao nhất, phong thủy tốt nhất của cả tỉnh. Thông thường, những người có thể vào sơn trang này không giàu cũng sang, đều là những người có quyền có thế.
Lúc còn đi học, Tiểu Vũ thường được nghe các đàn anh đàn chị chém gió sơn trang Thạch Thành ghê gớm đến mức nào, và các tin đồn có liên quan đến sơn trang.
Đương nhiên trong lòng cô ta rất tò mò về nơi này.
Nhưng không ngờ lại được đích thân đến đây.
Khi nhận được cuộc gọi của Tô Nhu, cô ta còn ngỡ là mình đang nằm mơ.
Khi hai người thuận lợi đến được sảnh tiệc của sơn trang, thì Tiểu Vũ mới hoàn hồn, biết đây không phải là mơ.
Tất cả... đều là sự thật.
Sảnh tiệc cực kỳ xa hoa, đèn đuốc như được làm từ lưu ly, vô cùng lấp lánh, sàn dưới chân như được trải mỹ ngọc, bàn ăn được làm từ vàng bạc, những bức tranh treo trên tường đều là tranh gốc của các danh họa trong và ngoài nước, giá trị trên trời. Một ly rượu bất kỳ trên bàn cũng có giá hơn trăm nghìn tệ, quả thực là người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng xa hoa đến mức ngạt thở này, Tiểu Vũ không khỏi trở nên kích động.
Nhưng đúng lúc này, bên tai cô ta vang lên những tiếng xì xào.
"Mau nhìn kìa, người kia mặc đồ gì thế?".
"Hình như là... Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn".
"Thật hay giả vậy? Đó là bộ quần áo trị giá mấy chục triệu tệ đấy! Nó được đại sư nước ngoài may thủ công hoàn toàn, muốn mua cũng phải có quan hệ, người bình thường không mặc nổi đâu!".
"Đây là ai mà mặc được Dạ Vương Tử vậy?".
"Liệu có phải là hàng nhái không?".
Tiếng bàn tán càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đồn đoán về thân phận của Lâm Chính, còn Tiểu Vũ thì vô cùng lo lắng.
Theo cô ta thì bộ đồ này của Lâm Chính chỉ là hàng nhái mà thôi...
"Chào cô, tôi là Vương Duy, có thể làm quen với cô không?".
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai bước tới, dịu dàng nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sửng sốt, vội nặn ra một nụ cười: "Chào anh Vương, tôi là Hà Tiểu Vũ, rất vui được quen biết anh".
"Hà Tiểu Vũ? Một cái tên rất hay, ha ha, nhìn mặt cô Hà rất lạ, cô là bạn mới của cậu Bào sao? Sao trước đó tôi không thấy cô nhỉ?".
"À, tôi... tôi không phải là bạn của anh Bào, tôi đại diện cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan, được anh Bào mới đến, Chủ tịch của chúng tôi quen với anh ấy", Hà Tiểu Vũ mỉm cười đáp.
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Cái tên này nghe quen lắm, hình như tôi từng nghe thấy ở đâu đó... Ha ha, mặc kệ đi, công ty có thể hợp tác với cậu Bào thì chắc chắn là rất có thực lực. Cô Hà còn trẻ như vậy mà đã vào làm ở công ty này, quả thực không hề đơn giản".
"Anh quá khen rồi".
Hà Tiểu Vũ vô cùng hưởng thụ.
Vừa đến đã có người làm quen, Hà Tiểu Vũ biết chuyến đi này không uổng công.
"Ủa, anh Lâm! Cuối cùng anh cũng đến rồi, chào anh, chào anh!".
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Sau đó liền thấy Bào An Thủy và mấy cậu ấm trẻ tuổi sải bước đi tới.
Lâm Chính ngoảnh sang, mới nhìn một cái chợt bừng hiểu ra.
Đằng sau Bào An Thủy là một bóng dáng quen thuộc.
Người đó... chính là Lâm Nhược Nam.
Thảo nào Bào An Thủy bỗng dưng mời Lâm Chính tham gia bữa tiệc, nói cái gì mà muốn xin lỗi Lâm Chính, hóa ra là vậy...
"Là Lâm Nhược Nam bảo anh gọi tôi đến chứ gì?", Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, mặt không cảm xúc nói.
"Ha ha, chắc là giữa Nhược Nam và anh Lâm có hiểu lầm gì rồi, nhưng mà không sao, nói rõ ràng là sẽ làm rõ hiểu lầm mà, dù sao mọi người cũng là bạn bè".
Bào An Thủy nói đầy nhiệt tình, sau đó vỗ tay, lớn tiếng nói: "Nào nào nào, mọi người yên lặng, yên lặng".
Âm nhạc lập tức ngừng bặt.
Các khách mời đang nói chuyện phiếm cũng quay sang nhìn bên này.
Nhất thời, Lâm Chính trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
"Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này chính là khách quý đặc biệt của bữa tiệc ngày hôm nay, Lâm Chính ở Giang Thành!", Bào An Thủy cao giọng hô.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người vô cùng kinh ngạc, tiếng bàn tán dâng lên như ong vỡ tổ.
"Lâm Chính Giang Thành?".
"Hình như tôi từng nghe thấy cái tên này rồi".
"Có phải là tên Lâm Chính ở rể kia không?".
"Giang Thành có mấy Lâm Chính chứ?".
"Là anh ta thật sao? Vua mọc sừng nổi tiếng kia? Nghe nói vợ anh ta đã lên giường với Chủ tịch Lâm rồi, cả Giang Thành đều biết".
"Người đàn ông như vậy, sao có thể sống đến tận bây giờ chứ?".
Tất cả mọi người đều bàn tán về Lâm Chính, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh. Nghe thấy những lời xì xào này, cả những người quen và không quen Lâm Chính đều không khỏi cười nhạo.
"Lâm Chính? Cái thằng ăn bám đó hả? Ơ kìa... anh Bào! Anh làm cái gì vậy? Đang yên đang lành, sao lại mời loại ăn bám đó đến đây chứ?", một cậu ấm ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, vội vàng hỏi.
"Chẳng phải anh Lâm đây và cô Nhược Nam có chút hiểu lầm sao? Hôm nay tôi mời anh Lâm đến là để giải quyết chuyện này", Bào An Thủy mỉm cười đáp.
"Chuyện?".
Mọi người đều không hiểu mô tê gì.
Bào An Thủy nói với Lâm Chính: "Anh Lâm, tôi biết anh có chút quen biết với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, nhưng cô Lâm Nhược Nam là bạn tôi, hôm qua anh mạo phạm cô ấy, nên tôi hi vọng anh có thể công khai xin lỗi cô ấy trước mặt tất cả mọi người".
"Xin lỗi? Anh nghĩ xin lỗi kiểu gì thì được?", Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.
"Chuyện này thì phải xem ý cô Nhược Nam thế nào, cô Nhược Nam, cô nghĩ người này xin lỗi cô kiểu gì thì được?", Bào An Thủy ngoảnh sang, mỉm cười hỏi.
"Quỳ xuống, dập đầu với tôi", Lâm Nhược Nam tức giận nói.
Nghe thấy thế, không ít người liền ngạc nhiên.
Hà Tiểu Vũ lại càng không hiểu gì.
Cô ta há miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Bầu không khí của bữa tiệc bỗng chốc trở nên căng thẳng.
"Việc này... Anh Lâm, anh xem, cô Nhược Nam tức giận như vậy, nếu anh không làm theo thì e là không khiến cô ấy hết giận được. Hay là... anh cứ làm thế đi, được không? Mọi người đều là bạn bè cả mà, chỉ cần có thể giải trừ hiểu lầm, tôi nghĩ chắc là anh Lâm sẽ đồng ý hi sinh một chút, đúng không?", Bào An Thủy mỉm cười nói, dáng vẻ hào phóng.
Những người bên cạnh thấy thế cũng hùa theo.
"Phải đấy Lâm Chính, anh quỳ xuống đi".
"Dù sao anh cũng quỳ quen rồi".
"Loại người như anh chắc là không phản cảm với chuyện này đâu nhỉ? Dù sao anh cũng đâu có chút tôn nghiêm nào".
"Quỳ đi, có thể nói chuyện với người như cậu Bào đã là vinh hạnh lớn của anh rồi. Cậu Bào bảo anh quỳ là cho anh thể diện đấy".
"Mau quỳ đi".
Mọi người cười hô hố, vẻ mặt đầy cười cợt.
Nhưng Lâm Chính lại lạnh lùng nhìn cậu Bào và Lâm Nhược Nam.
"Bắt tôi quỳ? Các người xứng sao?".
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.
Chương 1554: Hùng hổ ép buộc
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt đầy hoang mang và kinh ngạc.
Một lát sau.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười ầm ĩ vang lên.
Trần của sảnh tiệc cũng sắp bị tiếng cười của bọn họ làm cho rung lên.
"Này, các anh nghe thấy gì không? Anh ta nói chúng ta không xứng bắt anh ta quỳ đấy!".
"Ha ha ha, một thằng vô dụng ở rể ăn bám mà lại nói những lời như vậy".
"Tôi không nghe nhầm đấy chứ?".
"Đùa tôi chắc?".
"Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy?".
Tiếng cười không ngớt, nhiều người còn ôm bụng giậm chân.
"Đồ ngốc! Anh nghĩ anh mặc bộ Dạ Vương Tử hàng nhái này thì nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngốc thật đấy à?", một người đàn ông đứng bên cạnh cậu Bào cười nói.
"Hôm nay ông đây cứ bắt anh quỳ đấy! Sao nào? Hôm nay anh mà không quỳ, có tin ông đây đánh gãy chân anh không hả? Đến lúc đó xem anh có quỳ hay không!", một người đàn ông khác nói, vẻ mặt vô cùng hung hãn.
"Quỳ xuống ngay cho tôi!".
"Đúng, quỳ xuống!".
"Mau quỳ đi!".
Một số khách mời nhao nhao quát, giọng nói rất lớn.
Bọn họ đều không phải là đồ ngốc, họ nhìn ra được Bào An Thủy đang nhằm vào Lâm Chính nên đương nhiên sẽ hùa theo.
Huống hồ bọn họ cũng biết rõ Lâm Chính là loại người gì.
Một kẻ vô dụng như vậy, có bắt nạt cũng chẳng sao.
Đối mặt với những lời hô hoán của mọi người, Lâm Chính vẫn bất động.
Lâm Nhược Nam cười khẩy.
Cô ta bước tới, đứng trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Lâm Chính, bây giờ thì anh biết rồi chứ? Tôi và anh không phải là người cùng một thế giới. Trong thế giới này, anh chỉ ở dưới đáy, thậm chí còn không bằng con chuột dưới đáy. Tôi muốn xử lý anh thì quá đơn giản. Bây giờ chắc là anh hối hận rồi nhỉ? Đáng tiếc đã muộn rồi!".
"Lâm Nhược Nam, sự việc không đơn giản như cô nghĩ đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Bào An Thủy này và cô vốn không quen biết, tại sao anh ta lại giúp cô đói phó với tôi chứ? Chỉ là anh ta biết cô là người nhà họ Lâm nên muốn lợi dụng cô mà thôi".
"Lợi dụng tôi thì sao chứ? Dù sao bây giờ tôi cũng thấy sung sướng! Tôi nói cho anh biết, hôm nay e là anh khó mà lành lặn rời khỏi đây được, anh mà không quỳ, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh", Lâm Nhược Nam cười dữ tợn nói.
"Thế thì e là cô không làm được rồi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy sao? Anh cứ thử xem", Lâm Nhược Nam nheo mắt.
Hà Tiểu Vũ ở bên này không nhịn được nữa.
Cô ta nặn ra một nụ cười, vội vàng bước tới.
"Các vị, tôi nghĩ chuyện này phải cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ đã, xin mọi người đừng ép anh ấy".
"Cô là ai?", Bào An Thủy khó hiểu hỏi.
"Chào anh Bào, tôi tên là Hà Tiểu Vũ, người của công ty Quốc tế Duyệt Nhan", Hà Tiểu Vũ cắn răng đáp.
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Công ty của cô Tô Nhu?", Bào An Thủy nhíu mày.
"Đúng vậy, lần này là cô Tô Nhu bảo tôi đi cùng anh Lâm đến tham gia bữa tiệc. Anh Bào, tôi không biết anh Lâm và cô Lâm Nhược Nam kia có chuyện như vậy, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, hi vọng các anh cho anh Lâm chút thời gian suy nghĩ", Hà Tiểu Vũ nở nụ cười sượng trân, nói.
Thực ra cô ta rất muốn im lặng trốn vào một góc.
Nhưng nếu khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, thì trở về không những khó ăn nói với Tô Nhu, mà sợ là còn mất cả việc.
Huống hồ chuyện hôm nay chắc chắn sẽ đồn ra ngoài.
Nếu để người của Dương Hoa biết, lại thêm sự bất mãn của Tô Nhu, thì e là cả đời này cô ta đừng hòng được đặt chân vào Dương Hoa.
Thế nên cô ta đã dũng cảm ra mặt.
Nhưng không phải vì Lâm Chính, mà là vì bản thân cô ta.
Đám người Bào An Thủy do dự.
"Cậu Bào, công ty Quốc tế Duyệt Nhan vẫn luôn được Dương Hoa chiếu cố, cô Tô Nhu còn là người được Chủ tịch Lâm để mắt đến. Nếu đắc tội với cô ta thì e là khó ăn nói với phía Chủ tịch Lâm", người bên cạnh khuyên Bào An Thủy.
"Tôi biết, nhưng dù sao đây cũng không phải là cô Tô Nhu, mà chỉ là một nhân viên của công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Chúng ta cứ mặc kệ cô ta đi, nếu không để người ta biết Bào An Thủy tôi ngay cả một thằng ở rể vô dụng cũng không đối phó được thì biết để mặt mũi vào đâu?", Bào An Thủy hừ mũi.
"Ơ..."
"Cô Hà, cô nói cũng có lý. Thế này đi, tôi cho người này một phút suy nghĩ, nếu anh ta chịu ngoan ngoãn làm theo, thì nể mặt cô, tôi sẽ không làm khó anh ta. Nhưng nếu anh ta vẫn ngang bướng như vậy thì... cô Hà, hi vọng cô đừng can dự vào chuyện này. Bữa tiệc hôm nay, cô cứ ăn no uống say, Bào An Thủy tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô chu đáo, cô thấy sao?".
Hà Tiểu Vũ nghe thấy thế, sắc mặt hơi căng cứng, lặng lẽ gật đầu, vội bước tới trước mặt Lâm Chính.
"Anh Lâm, anh mau quỳ xuống đi, sau đó theo tôi rời khỏi đây", Hà Tiểu Vũ khàn giọng nói.
"Hử?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn cô ta: "Tôi đã nói rồi, bọn họ không xứng để tôi quỳ".
"Anh Lâm, lẽ nào anh muốn đối đầu với anh Bào sao? Anh không phải là đối thủ của anh ấy đâu! Cho dù Chủ tịch Tô đến đây cũng không khống chế được cục diện này. Lẽ nào anh thực sự muốn nằm ra khỏi đây sao?", Hà Tiểu Vũ cuống lên nói.
"Tiểu Vũ, chuyện này không liên quan đến cô, cô đứng bên cạnh xem là được rồi, tôi sẽ giải quyết".
"Anh... đúng là cứng đầu! Được! Anh muốn chết tôi cũng không cản anh nữa! Tôi sẽ nói ngay cho Chủ tịch Tô biết!".
Hà Tiểu Vũ tức giận nói, định lấy điện thoại ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô vang lên.
"Đã hết 1 phút!".
Cả người Hà Tiểu Vũ run rẩy, ngước mắt lên nhìn.
"Cô Hà, mời cô qua bên kia nghỉ ngơi", Bào An Thủy mỉm cười nói với cô ta.
"Anh Bào..."
"Cô Hà, cô đừng khiến tôi khó xử", Bào An Thủy lại nói, nhưng giọng nói lạnh lẽo hơn mấy phần.
Chương 1555: Bởi vì tôi chính là Chủ tịch Lâm
Tuy Bào An Thủy kiêng dè Chủ tịch Lâm, nhưng không có nghĩa là anh ta sợ thật.
Theo anh ta thấy, Lâm Chính đắc tội với Lâm Nhược Nam, anh ta ra mặt vì bạn bè là hợp tình hợp lý, dù Chủ tịch Lâm đến đây thì cũng phải nói lý lẽ đúng không nào?
Anh ta tin thế lực đứng sau anh ta sẽ khiến Chủ tịch Lâm phải ăn nói hòa hoãn với mình.
Nên đương nhiên Bào An Thủy vẫn mạnh miệng.
Hà Tiểu Vũ há miệng, còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt Bào An Thủy, cô ta không khỏi run lên, ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ.
Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, cũng đã cố gắng hết sức, không cần phải vì chút tiền lương mà đắc tội với những người quyền quý này.
Thấy Hà Tiểu Vũ nghe lời, Bào An Thủy rất hài lòng.
Anh ta nheo mắt, ngoảnh sang nói: "Cô Nhược Nam, nếu người này đã không chịu nghe lời, thì giao cho cô đấy".
"Cảm ơn anh Bào".
Lâm Nhược Nam kích động nói.
"Chuyện nhỏ thôi mà, nhưng cô Lâm, chuyện cô đồng ý lúc trước..."
"Tôi là người nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lừa anh", Lâm Nhược Nam cười đáp.
"Vậy thì tốt, cô Lâm, tốt nhất cô đừng nuốt lời, nếu không tôi sẽ thất vọng lắm đấy. Tôi mà thất vọng thì chắc chắn sẽ làm một số chuyện quá khích. Nếu chuyện ầm ĩ đến mức đó thì không hay đâu", Bào An Thủy nhỏ giọng cười nói.
Lâm Nhược Nam nghe thấy thế, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, gật đầu đáp: "Anh yên tâm".
"Được, cô cứ tự nhiên".
Bào An Thủy mỉm cười đứng sang một bên.
Ánh mắt Lâm Nhược Nam lộ vẻ hung ác, sải bước đi về phía Lâm Chính.
"Chuyện này không thể trách tôi được, Lâm Chính!", Lâm Nhược Nam lạnh lùng nói: "Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không trân trọng".
"Tôi cũng từng cho cô cơ hội rồi", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Ha ha, đã đến nước này rồi mà anh vẫn cứng miệng hả? Được, chờ lát nữa, để tôi xem anh còn cứng miệng kiểu gì?".
Dứt lời, Lâm Nhược Nam liền bước tới trước chiếc bàn bên cạnh, cầm một con dao bằng bạc lên, lạnh lùng nói: "Ấn anh ta xuống đất cho tôi! Tôi phải chặt đứt 10 ngón tay của anh ta!".
"Vâng, cô chủ!".
Đám đàn em ở bên cạnh khẽ quát, nhao nhao bước tới.
Lâm Nhược Nam cũng không chút do dự, giơ dao lên định chặt.
Các khách mời xung quanh đều hóng hớt.
Đám đàn ông tỏ vẻ hưng phấn, chứng kiến cảnh tượng kích thích này.
Đám phụ nữ thì sợ hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn hình ảnh máu tanh này.
Hà Tiểu Vũ bị dọa cho run lẩy bẩy, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hô bỗng vang lên ngoài cửa.
"Ông Trịnh đến!".
Bào An Thủy nghe thấy thế liền giật nảy mình, sau đó cuống quýt nói: "Cô Nhược Nam, dừng tay lại!".
"Hử?".
Bàn tay đang giơ dao của Lâm Nhược Nam khựng lại, kinh ngạc nhìn anh ta.
"Mau tránh ra, tất cả tránh ra! Cô Nhược Nam, để tý nữa thì ra tay! Ông Trịnh đến rồi, ông ấy là khách quý ở chỗ tôi, nếu để ông ấy thấy cảnh tượng máu me này, thì e là sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Cô nhẫn nhịn chút đi, chờ tôi mời ông Trịnh vào phòng bao, thì cô hãy xử lý người này sau", Bào An Thủy vội nói.
"Việc này... thôi được rồi".
Lâm Nhược Nam không cam lòng, nhưng chỉ đành đồng ý.
Các cậu ấm cô chiêu ở xung quanh đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Ông Trịnh? Ông Trịnh nào thế?".
"Chắc không phải là ông Trịnh Cửu Xương đấy chứ?".
"Cái gì? Ông Trịnh Cửu Xương? Sao... sao có thể chứ? Sao ông Trịnh Cửu Xương lại đến sơn trang Thạch Thành này được? Chẳng phải ông ấy nên ở Yên Kinh sao?".
"Chắc chắn không phải là ông ấy".
Mọi người líu lưỡi, âm thầm bàn tán.
Nhưng khi Trịnh Cửu Xương nhanh chân bước vào sảnh tiệc, thì cả sảnh tiệc lập tức xôn xao.
"Là ông Trịnh Cửu Xương thật kìa!".
"Trời ơi, không thể tin được!".
"Ngay cả ông Trịnh Cửu Xương mà cậu Bào cũng mời được... Thể diện lớn quá đi mất!".
"Thế lực của cậu Bào đúng là không thể đùa được".
Mọi người kinh ngạc kêu lên, ai nấy còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Bào An Thủy cười lớn, nhanh chân bước tới đón.
"Ông Trịnh, cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi mãi, ha ha ha..."
"Cậu Bào, tôi đến muộn rồi, xin lỗi, xin lỗi".
Trịnh Cửu Xương vừa bắt tay vừa cười nói.
Bỗng nhiên Trịnh Cửu Xương khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, đứng ngây ra như phỗng, sau đó lướt qua Bào An Thủy, chạy tới trước mặt Lâm Chính...
"Hả?".
Mọi người kinh ngạc.
Trịnh Cửu Xương làm sao vậy?
Bào An Thủy cũng tỏ vẻ kỳ quái, vội ngoái đầu lại.
Chỉ thấy Trịnh Cửu Xương đang quan sát thật kĩ bộ quần áo trên người Lâm Chính.
"Dạ Vương Tử? Đây là... Dạ Vương Tử?", Trịnh Cửu Xương há miệng, nói với vẻ khó tin.
"Ông Trịnh, chỉ là một bộ Dạ Vương Tử hàng nhái thôi mà, có gì mà phải kỳ lạ chứ?".
Lâm Nhược Nam nhíu mày, không nhịn được làu bàu.
"Hàng nhái? Ai bảo cô đây là hàng nhái? Đây là hàng thật! Là bộ đồ hàng thật duy nhất ở tỉnh này!", Trịnh Cửu Xương ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Nhược Nam với ánh mắt chán ghét.
"Cái gì? Hàng thật?".
Các khách mời đều há hốc miệng.
"Không thể nào! Tôi chưa từng nghe nói trong tỉnh có ai mua bộ Dạ Vương Tử này! Ông Trịnh, chắc không phải ông nhầm đấy chứ?", Bào An Thủy vội nói.
"Không nhầm được, tỉnh này có người mua Dạ Vương Tử, cậu không nghe nói đến là do tin tức của cậu không nhanh nhạy".
"Vậy thì... là ai mua?", Bào An Thủy dè dặt hỏi.
"Chủ tịch Lâm của Dương Hoa Giang Thành!".
Trịnh Cửu Xương nói rất nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, hỏi: "Xin hỏi cậu là ai? Tại sao cậu lại mặc bộ Dạ Vương Tử mà Chủ tịch Lâm mua?".
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Trịnh Cửu Xương: "Bởi vì tôi chính là Chủ tịch Lâm!".