-
Chương 1526-1530
Chương 1526: Anh lại đây
Hắc Ngũ nghìn tính vạn toán cũng không tính được Lâm Chính lại thực sự là Chủ tịch Lâm.
Lần này thì rắc rối to rồi.
Úp sọt lên cả đầu Chủ tịch Lâm.
Sau khi biết kết cục của thôn Dược Vương, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hắc đều tỏ ý tuyệt đối không được chọc vào Chủ tịch Lâm.
Nhưng mọi chuyện lại không theo đúng ý muốn.
Chủ tịch Lâm vẫn tìm tới tận nơi.
Tuy nhà họ Hắc mạnh, nhưng so với Dương Hoa đã đánh bại thôn Dược Vương thì vẫn phải cân nhắc.
Hơn nữa có lời đồn nói rằng thế lực đứng sau Dương Hoa cực kỳ khủng khiếp! So với thế lực lớn này, tuy gia tộc Hắc Thị có sức để đánh, nhưng chắc chắn bọn họ cũng không muốn đối đầu.
Cục diện đã trở nên mất khống chế.
Hắc Ngũ run lẩy bẩy, đứng ngây ra như phỗng, đầu óc hỗn loạn.
Mọi người trong nhà thờ tổ cũng không rét mà run.
Khoảng ba phút sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, đeo kính gọng vàng nhanh chân bước vào.
“Chú Ngũ đến rồi!”.
“Chú Ngũ!”.
“Chú Ngũ ạ!”.
“Chú Ngũ!”.
Người nhà họ Hắc ở trong nhà thờ tổ lần lượt chào hỏi, sự kinh hoàng trên mặt đều biến thành mừng rỡ và cung kính.
Hiển nhiên người mới đến là người có thể khống chế cục diện.
“Chủ tịch Lâm?”.
Người đàn ông trung niên nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, liền nở nụ cười, nhanh chân bước tới, cúi người rồi chìa tay ra: “Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh cho nhà họ Hắc của tôi quá! Chúng tôi đón tiếp chậm trễ, mong Chủ tịch Lâm đừng trách!”.
“Ông là ai?”.
Lâm Chính không bắt tay với ông ta, bình thản hỏi.
“Tôi là Hắc Ngũ, xếp thứ năm ở nhánh này của chúng tôi, Chủ tịch Lâm cứ gọi tôi A Ngũ là được! Chủ tịch Lâm, tôi đã báo với các anh tôi, bọn họ biết Chủ tịch Lâm đến nhà đều rất vui mừng, đang nhanh chóng về đây. Chủ tịch Lâm chờ chút, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu chu đáo!”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tôi đến để tạ tội, tại sao phải tiếp đãi chứ? Sao nào? Chẳng lẽ nhà họ Hắc cac ông còn muốn sỉ nhục tôi tiếp sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tạ tội?”.
Vẻ mặt Hắc Ngũ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Cậu có tội tình gì chứ? Huống hồ nhà họ Hắc tôi sao có thể bảo cậu đến tạ tội được? Cậu nói đùa rồi!”.
Hắc Ngũ vừa nói vừa thầm nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia lập tức hiểu ý, vội vàng chuồn ra ngoài nhà thờ tổ, rồi báo tin với tộc trưởng.
Chuyện lần này hiển nhiên là không dễ giải quyết.
“Ồ, nói vậy là nhà họ Hắc các ông không định bắt tôi tạ tội sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
“Đừng nói là Chủ tịch Lâm không có tội, cho dù có tội thì nhà họ Hắc tôi có tài đức gì để ép được Chủ tịch Lâm tạ tội chứ?”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Được rồi, đây là các ông nói đấy nhé, đừng bảo là tôi không cho các ông cơ hội”.
“Vâng vâng vâng”.
Hắc Ngũ vội cúi người, khuôn mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
Mục đích hiện giờ của ông ta là phải giữ cho Lâm Chính bình tĩnh, chờ tộc trưởng và các trưởng lão đến.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Nếu các ông đã không muốn tôi tạ tội, thì bây giờ đến lượt các ông tạ tội với tôi rồi đấy nhỉ?”.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Hắc Ngũ liền đông cứng lại.
“Chủ tịch Lâm, câu nói này… tôi không hiểu lắm”.
“Các ông đã phái người xông vào bệnh viện Tô Dư đang nằm, đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Hắc Ngũ nhíu mày, nhìn Hắc Nguyên.
Hắc Nguyên tái mặt, không dám hé răng nói câu nào.
“Các ông còn phái người dọa dẫm em tôi là Tô Tiểu Khuynh, đúng không?”, Lâm Chính lại nói.
“Chủ tịch Lâm, những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết hai cô gái ấy có mối quan hệ với cậu. Nếu biết từ sớm thì làm sao chúng tôi dám chứ? Cậu yên tâm, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng. Trước đó, tôi xin thay mặt nhà họ Hắc chúng tôi, trịnh trọng gửi đến cậu lời xin lỗi”, Hắc Ngũ cúi người một góc 90 độ.
Không thể không nói Hắc Ngũ này đúng là ranh ma khôn khéo.
Nếu là người khác nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ lập tức chối bay chối biến.
Nhưng ông ta lại thẳng thắn thừa nhận, dứt khoát xin lỗi.
Thái độ này khiến Lâm Chính tức mà không làm gì được.
Nhưng Lâm Chính đến không phải chỉ để nghe mỗi câu “xin lỗi” là xong chuyện.
“Là ai làm?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Việc này…”
Hắc Ngũ do dự.
“Là ai sai khiến?”, Lâm Chính lại hỏi.
Những người xung quanh đều có vẻ mặt khác lạ, Hắc Ngũ suy nghĩ một lát, vội cung kính đáp: “Chủ tịch Lâm, thế này đi, xin cậu chờ cho một lát, tộc trưởng đến chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời”.
“Được, tôi có thể chờ, nhưng nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng, thì tôi mong các ông có thể biết rõ hậu quả”.
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi lấy một bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu.
Hắc Ngũ vốn định châm lửa giúp, nhưng bị Nguyên Tinh ở bên cạnh ngăn lại.
Hắc Ngũ sửng sốt, thầm đánh giá Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, trong lòng không khỏi kinh sợ.
Ông ta không biết hai người này, dù sao bọn họ ở Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái cũng đều thuộc kiểu người không dễ dàng lộ mặt, Hắc Ngũ thấy lạ cũng là điều đương nhiên.
Nhưng ông ta cảm nhận được sự bất phàm từ hai người họ.
Hắc Ngũ rất giỏi nhìn người, tuy hai ông lão này mang lại cảm giác rất bình thường, bình thường đến mức nếu không cố ý để mắt đến thì sẽ không chú ý tới.
Nhưng càng là người như vậy, thì lại càng sâu không thể lường được.
Hai ông lão này là ai?
Tùy tùng của Chủ tịch Lâm sao?
Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến?
Hắc Ngũ giật thót trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra nụ cười, lùi lại đầy khiêm tốn: “Chủ tịch Lâm, nếu vậy thì tôi xin phép ra ngoài gọi điện thoại, hỏi xem bao lâu nữa thì tộc trưởng sẽ đến”.
Dứt lời liền đi ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa, Tào Tùng Dương bỗng ngăn ông ta lại.
Hắc Ngũ sửng sốt.
“Người trong nhà thờ tổ ở lại đây đi, cứ ngồi chờ là được, đừng đi lung tung”, Tào Tùng Dương bình tĩnh nói.
“Hả?”.
Người nhà họ Hắc trong nhà thờ tổ lập tức hoảng hồn.
Lúc này tất cả bọn họ mới hiểu, Chủ tịch Lâm đã coi bọn họ là con tin.
“Chủ tịch Lâm!”.
Hắc Ngũ ngoảnh phắt lại.
“Muốn gọi điện thoại thì cứ gọi ở đây đi, hay là để tôi gọi tộc trưởng của ông cho”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, mặt không cảm xúc nói.
Hắc Ngũ há miệng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, lặng lẽ chờ trong nhà thờ tổ.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Hắc Ngũ nhíu mày, không nói lời nào.
Hắc Nguyên run như cầy sấy, hắn biết lần này mình đã gây ra họa lớn. Tuy tất cả mọi việc hắn làm đều theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng hắn tin chắc, để khiến Chủ tịch Lâm nguôi giận, gia tộc sẽ bán đứng hắn.
Làm sao bây giờ?
Hắc Nguyên đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Anh tên là Hắc Nguyên đúng không? Anh lại đây!”.
Chương 1527: Tất cả đều do tôi!
“Chủ tịch Lâm?”, Hắc Nguyên run rẩy, đứng ngây ra.
“Sao? Còn cần tôi tới mời nữa à?”, Lâm Chính quay qua.
“Chủ tịch Lâm, cậu tìm A Nguyên có chuyện gì không?”, Hắc Ngũ vẫn muốn hòa hoãn. Thế nhưng Lâm Chính đâu có bị lừa.
“Tôi gọi ông à?”, Lâm Chính nhìn ông. Hắc Ngũ tái mặt, không dám lên tiếng nữa.
Hắc Nguyên bèn bước tới: “Chủ tịch...anh có gì dặn dò không?”
“Anh bảo mang đầu của tôi và Trương Tinh Vũ tới đây tạ tội phải không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này...không ai bảo cả...là...là ý của tôi. Đúng vậy, là ý của tôi”, Hắc Nguyên vội vàng nói.
“Vậy à? Vậy thì dễ rồi”, Lâm Chính phất tay: “Giết anh ta đi”.
“Vâng”, Nguyên Tinh lập tức bước lên, siết cổ Hắc Nguyên. Bàn tay gầy gò của ông ta nhấc cả người người đàn ông nặng gần 90kg lên không trung.
“Á”, dám đông sợ hãi. Hắc Nguyên bị Nguyên Tinh siết cổ tới mức biến dạng, cả người như sắp chết tới nơi.
“Cứu với...tôi...không thở được nữa rồi”.
“Cứu tôi với...”, Hắc Nguyên điên cuồng giãy giụa. Nguyên Tinh không hề buông tay ra mà càng bóp mạnh hơn.
“Chủ tịch”.
Hắc Ngũ cuống cả lên: “Xin cậu bớt giận, tộc trưởng sắp tới rồi! Nhất định chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng”.
“Bây giờ đang là ân oán cá nhân giữa tôi và Hắc Nguyên. Người này mạo phạm tôi, tôi giết anh ta, không được sao?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Hắc Nguyên có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin chủ tịch giơ cao đánh khẽ”, Hắc Ngũ cầu xin.
“Nếu tôi không muốn giơ cao đánh khẽ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hắc Ngũ há hốc miệng, không biết phải ăn nói thế nào. Lúc này, hai mắt Hắc Nguyên đã trợn ngược, miệng sùi bọt mép, gần như tắt thở. Nếu còn tiếp tục thế này thì hắn sẽ chết chắc. Nhà họ Hắc hoang mang, ai cũng định ra tay.
“Ồ, thú vị đấy”, Tào Tùng Dương mỉm cười.
Hắc Ngũ cảm nhận được tình hình có gì đó không ổn nhưng không biết phải xử lý như thế nào. Ra tay thì đắc tội chết với chủ tịch Lâm. Mà không ra tay thì chủ tịch sẽ giết chết Hắc Nguyên, gây nên mối thù với nhà họ Hắc.
Giờ phải làm sao? Hắc Ngũ siết chặt nắm đấm. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay”, một tiếng hét từ bên ngoài từ đường vọng vào.
Lâm Chính quay qua nhìn. Một nhóm người nhà họ Hắc bước tới. Người đi đầu lao thẳng tới chỗ Nguyên Tinh như muốn ngăn ông ta lại
“Thả Hắc Nguyên xuống”, người này gầm lên, tung một cú đấm mạnh như vũ bão và vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng trong mắt Nguyên Tinh thì nó chẳng là gì.
“Không biết tự lượng sức mình”, Nguyên Tinh hừ giọng và vung tay.
Vụt! Một cơn gió ập tới người kia.
Rầm! Người kia còn chưa đấm được ông ta thì đã bị cơn gió đánh bay ra xa, đập mạnh vào tường, tạo thành một cái hốc lớn.
“Cái gì?”, người nhà họ Hắc tái mặt. Đám nguyên lão cũng giật mình, nhìn chăm chăm Nguyên Tinh, sững sờ trước đòn đánh vừa rồi của ông ta.
“Người này không hề đơn giản”, một người để tóc dài khẽ nói.
“Không ngờ bên cạnh chủ tịch Lâm lại có cao thủ như vậy. Xem ra thực lực của Dương Hoa mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều rồi”.
“Cần phải cẩn thận”, bọn họ lầm bầm.
“Tôi biết rồi, đừng nói nhiều nữa, cứu Hắc Nguyên trước đi”, một người đàn ông trầm giọng. Người đàn ông này ăn mặc sang trọng, mười ngón tay đeo nhẫn ngọc, mũi bấm khuyên ngọc, hai mắt đanh lại, trông vô cùng nghiêm khắc. Đây chính là tộc trưởng của nhà Hắc Thị - Hắc Ngọc Thiên.
“Anh cả”, Hắc Ngũ kêu lên.
Hắc Ngọc Thiên bước tới nói với Lâm Chính: "Chủ tịch, mong cậu tha cho người của tôi, nếu nó có chỗ nào không phải thì Ngọc Thiên tôi sẽ chịu hết trách nhiệm”
“Ông không chịu trách nhiệm nổi đâu. Vừa rồi anh ta nói là muốn lấy đầu của tôi. Như vậy tôi giết anh ta không phải là điều gì vô lý, đúng không?”
Hắc Ngọc Thiên nghe thấy vậy thì chau chặt mày. Nhìn Hắc Nguyên đang bị sốc, ai cũng biết nếu không cấp cứu kịp thời thì sẽ chết.
“Tộc trưởng, cứu con tôi với”, lúc này một người chạy tới quỳ xuống trước mặt Hắc Ngọc Thiên và khóc lóc.
Thảo nào người đó lại dám liều mạng ra tay với Nguyên Tinh, hóa ra là bố của Hắc Nguyên.
Nhưng lúc này cầu xin có ích gì chứ? Ở đây có Lâm Chính. Nếu dùng vũ lực thì Lâm Chính đâu có sợ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hắc Ngọc Thiên, chờ đợi ông ta đưa ra biện pháp. Hắc Ngọc Thiên đột nhiên nhắm mắt lại, im lặng tầm vài giây. Sau đó ông ta lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm, hãy tha cho Hắc Nguyên. Thực ra mọi chuyện đều không liên quan tới cậu ta. Do tôi sắp xếp cả. Nếu như cậu tức giận thì tìm tôi đây”.
Dứt lời, cả từ đường im lặng như tờ.
Chương 1528: Ông không đủ tư cách
“Tộc, tộc trưởng...”
“Điều này...”, đám đông há hốc miệng, không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh khẽ phất tay.
Nguyên Tinh lập tức nới lỏng bàn tay. Cả người Hắc Nguyên mềm nhũn, ngã ra đất.
“Hắc Nguyên”, người bên cạnh lao lên, vội vàng tiến hành cấp cứu cho hắn. Lâm Chính vứt điếu thuốc xuống, day dưới chân.
“Vì vậy, đe dọa em gái tôi, tấn công Tô Dư đều là ông cho người sắp xếp đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy! Chủ tịch Lâm, tôi sẽ bồi thường cho cậu”, Hắc Ngọc Thiên nói.
“Ông định bồi thường thế nào?”
“Một tỷ tệ tiền mặt cộng thêm 100 món đồ cổ”, Hắc Ngọc Thiên điềm đạm nói. Ông ta cảm thấy tiền là cách giải quyết mọi việc hiệu quả nhất.
Lâm Chính lắc đầu không cần suy nghĩ: “Không được".
“Tiền không đủ à? Chủ tịch Lâm, cậu cứ ra giá, hết bao nhiêu nhà họ Hắc tôi cũng đồng ý”.
“Không phải vấn đề tiền”.
“Vậy kỳ hoa dược thảo hay là mật tịch y cổ, tất cả những gì có thể giúp cậu dịu đi cơn giận thì tôi đều sẽ đáp ứng. Tôi biết cậu có y thuật vô song, nhưng những loại kỳ hoa dược thảo này vẫn phải dựa vào nhân lực, tài lực mới có được, cộng thêm những mật tịch y học thượng cổ thì cậu có hứng thú không?", Hắc Ngọc Thiên nói.
“Vẫn không được”, Lâm Chính lại lắc đầu. Cả nhà họ Hắc đều giật mình.
“Chủ tịch Lâm, vậy cậu cần gì?", Hắc Ngọc Thiên hỏi.
“Mạng của ông, có thể không?", Lâm Chính hỏi. Dứt lời, cả nhà họ Hắc cảm tưởng tim muốn rớt ra ngoài.
“Chủ tịch, cậu....nói cái gì cơ?”
“Không thể nào!”
“Đừng ai nghĩ tới việc làm hại tộc trưởng của chúng tôi”.
Nhà họ Hắc tức giận lên tiếng. Đám trưởng lão cũng bốc hỏa, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Chủ tịch, cậu quá đáng rồi đấy. Nhà họ Hắc đã có thành ý xin lỗi cậu rồi, hi vọng cậu có thể xóa bỏ hiểu lầm, vậy mà cậu còn không biết điều, đòi hại tộc trưởng của chúng tôi? Cậu tưởng rằng chúng tôi sợ cậu thật sao?”, một trưởng lão nói thẳng.
“Các ông không sợ thì có phải là có thể ra tay được rồi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ra tay thì ra tay”, đám trưởng lão vênh mặt.
Thế nhưng Hắc Ngọc Thiên lập tức quát lớn: “Lục trưởng lão, ông lùi lại”.
“Tộc trưởng...”
“Ờ đây có chỗ cho ông lên tiếng à? Lùi lại cho tôi”, Hắc Ngọc Thiên quát lớn, đánh mặt.
Lục trưởng lão do dự một lúc rồi lùi lại với vẻ không cam tâm.
Lâm Chính nói tiếp: “Nếu đã muốn ra tay thì lùi lại làm gì? Giết luôn đi? Hắc Ngọc Thiên, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội nhé. Tôi sẽ giết từ Lục trưởng lão trước, rồi đến ông. Ân oán giữa chúng ta sẽ được giải quyết như vậy".
Dứt lời, Lâm Chính lao tới chỗ Lục trưởng lão. Sự hỗn loạn bất ngờ khiến nhà họ Hắc hoảng loạn. Các cao thủ nhà họ Hắc đều không kịp phản ứng thì Lâm Chính đã biến mất. Đợi khi họ bừng tỉnh lại thì anh đã đứng ngay trước mặt Lục trưởng lão.
“Hả?”, Lục trưởng lão cũng hết hồn, không kịp phản ứng.
“Cẩn thận”.
“Lục trưởng lão mau né ra”.
Có người gầm lên. Nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính tát thẳng vào đầu ông ta.
Lục trưởng lão phản ứng khá chậm, ông ta định đưa hai tay ra đỡ nhưng cơ thể không thể nào chịu được sức tấn công như vũ bão của Lâm Chính.
Rắc! Hai cánh tay ông ta gãy nát. Cú đánh dội thẳng xuống đầu, khiến não lõm sâu một mảng lớn. Ông ta ngã ra đất, lăn mấy vòng và bất động. Cũng không biết là sống hay chết.
Người nhà họ Hắc trố tròn mắt. Hắc Ngọc Thiên cũng sững sờ. Lâm Chính quay người, đi về phía Hắc Ngọc Thiên.
“Hắc Ngọc Thiên, ông có biết là nhà họ Hắc đã chạm vào giới hạn của tôi không? Phàm chạm với giới hạn của tôi thì không có gì phải thương lượng hết, chỉ dùng cách đơn giản nhất để giải quyết thôi, đó chính là tất cả những người có can dự đều phải chết. Ông đã thừa nhận tất cả là do ông làm thì hôm nay tôi đành phải giết ông thôi”.
Lâm Chính nói với vẻ vô cảm. Hắc Ngọc Thiên đanh mặt, một nguồn áp lực trước giờ chưa từng có đổ ập lên người ông ta. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc lại thành ra thế này...
“Đừng hòng hại tộc trưởng”.
“Bảo vệ tộc trưởng”, các cao thủ nhà họ Hắc lao lên. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng ra tay. Hai người cứ thế chặn trước mặt nhà họ Hắc, khiến họ không thể tiếp cận được Lâm Chính. Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng.
“Hai người này rốt cuộc là ai vậy?”, Hắc Ngọc Thiên trầm giọng.
“Bọn họ ấy à?”
Lâm Chính thản nhiên nhìn Hắc Ngọc Thiên: "Bọn họ là ai, ông không có tư cách hỏi, có lẽ cả bố của ông cũng không đủ tư cách đâu”.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên run rẩy. Đến cả tư cách hỏi tên của hai người này mà cũng không có sao?
Hai người này...rốt cuộc là ai chứ?
Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao về phía ông ta. Có Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương bảo vệ, Lâm Chính thuận lợi lao thẳng tới trước mặt Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bất lực, đành phải đỡ chiêu.
“Hắc Diệu Quyền Pháp!”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn và tung chiêu
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã dội thẳng đòn tấn công vào ông ta: “Đông Hoàng Hoàn Vũ”.
Ầm! Sức mạnh bùng nổ như một con dã thú tấn công thẳng vào Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bay bật ra sau.
“Hả?”, đám đông thất kinh. Lâm Chính đuổi theo, nhân lúc ông ta còn chưa kịp đứng dậy thì anh lại tấn công tiếp vào tử huyệt của ông ta.
“Không!”, người nhà họ Hắc kêu lên.
Chương 1529: Bà tổ nhà họ Hắc
Động tác của Lâm Chính quá nhanh và anh cũng vô cùng dứt khoát. Người nhà họ Hắc chưa kịp làm gì thì Lâm Chính đã vồ bàn tay về phía ngực của Hắc Ngọc Thiên.
Rõ ràng là anh muốn ông ta chết bằng được. Nhà họ Hắc sợ hết hồn. Họ nào ngờ sự việc lại thành ra thế này...
“Mau bảo vệ tộc trưởng”.
“Mau chặn cậu ta lại”, đám đông kinh hãi kêu lên. Tất cả cùng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính quá nhanh. Tới mức đám cao thủ nhà họ Hắc chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lâm Chính giáng đòn sát phạt xuống tộc trưởng của mình. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay”.
Tiếng hét vang lên, ngay sau đó một bóng hình chặn lại ngay trước mặt Hắc Ngọc Thiên để cản Lâm Chính lại.
Rầm! Lâm Chính không hề thu tay về, cứ thế đập thẳng lên người ông ta. Người này nôn ra máu, đổ người về phía sau, may mà có Hắc Ngọc Thiên đỡ, giải phóng lực tấn công trên người ông ta, nếu không thì ông ta cũng đã chết rồi.
Hắc Ngọc Thiên ôm người này và lùi vội về phía sau.
“Thập trưởng lão, ông làm gì vậy?”, Hắc Ngọc Thiên nhìn ông ta.
“Tộc trưởng, nếu khai chiến với chủ tịch Lâm thì gia tộc Hắc Thị sẽ rất bị động. Không được đâu”, Thập trưởng lão ôm ngực, đau đớn nói.
Dứt lời, ông ta bèn quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch, thực ra tất cả đều là do tôi gây ra, không liên quan gì tới tộc trưởng cả. Mong cậu giơ cao đánh khẽ, Hắc Phong tôi xin nhận mọi trách nhiệm.
Rầm, rầm! Nói xong ông ta đập đầu trước Lâm Chính.
“Ông là người gây ra mọi chuyện?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Đúng vậy, tất cả là do tôi làm. Chủ ý cũng là do tôi đưa ra. Tôi nói là phải dạy cho kẻ ăn trộm kia một bài học, lấy đầu của kẻ đó mang về tạ tội để trấn nhiếp những kẻ có ý đồ ăn trộm đồ của gia tộc. Đồng thời việc cảnh cáo em gái cậu cũng là do tôi cử người đi. Chủ tịch Lâm, vừa rồi trưởng tộc vì muốn bảo vệ tôi nên mới chủ động thừa nhận, thực tế tất cả đều là do tôi gây ra”, người này kêu lên, đồng thời lại dập đầu trước Lâm Chính.
“Thập trưởng lão”.
Đám đông bàng hoàng. Tất cả đều dừng tay, sững sờ nhin ông ta. Hắc Ngọc Thiên cũng vậy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Thập trưởng lão, ý của ông là gì? Tại sao lại cầu xin cậu ta? Ông thật sự cho rằng nhà họ Hắc sợ cậu ta à?”
“Tộc trưởng, tôi chỉ không muốn nhìn thấy Hắc Thị bị sụp đổ. Quan tài Thánh Anh đã lấy được về rồi, chúng ta không cần làm quá lên nữa. Nếu như khai chiến với Dương Hoa thì dù Hắc Thị có thắng cũng sẽ rất thê thảm, tới khi đó thực lực của gia tộc giảm sút sẽ gây bất lợi khi tham gia đại hội. Như vậy kế hoạch của gia tộc sẽ gặp vấn đề”, Thập trưởng lão bặm môi nói.
Hắc Ngọc Thiên chau mày, không hề phản bác. Ông ta hiểu ý của Thập trưởng lão. Tất cả đều là vì tốt cho nhà họ Hắc.
Thập trưởng lão bò tới, nhìn Lâm Chính với khuôn mặt đầy máu: “Chủ tịch, chuyện đã thế này rồi, mong cậu tha cho nhà họ Hắc chúng tôi một lần được không?”
“Thật sự ông là kẻ đầu têu?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta.
“Nếu tôi nói dối thì sẽ bị sét đánh chết”.
“Nhưng dù ông có nói như vậy thì gia chủ cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Ông tưởng rằng ông đứng ra thì ông ta sẽ được miễn trách nhiệm sao?”, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên, đập mạnh vào đầu của Thập trưởng lão.
Rầm! Thập trưởng lão bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Cả nhà họ Hắc nín thở. Vùng đầu Thập trưởng lão nứt toác, ông ta tắt thở, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề có ý định nương tay.
Anh nói giết là sẽ giết. Tất cả đều không thể ngờ tới.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên thất kinh.
Ông ta cảm thấy Thập trưởng lão chủ động đứng ra nhận sai thì có lẽ chủ tịch Lâm sẽ bớt giận và cho họ một con đường sống. Thật không ngờ anh chẳng cần suy nghĩ, cứ thế giải quyết luôn Thập trưởng lão.
“Khốn nạn”, Hắc Ngọc Thiên tức giận, gào lên: “Chủ tịch Lâm, cậu quá đáng rồi đấy”.
“Quá đáng à. Món nợ của tôi tôi còn chưa tính đấy, thế nào là quá đáng?”,Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Ông tưởng giết chết ông ta thì có thể giải quyết được chuyện này sao, vẫn chưa đủ đâu”.
Nói xong Lâm Chính lao về phía Hắc Ngọc Thiên.
“Kẻ họ Lâm kia, tôi không tin hôm nay cậu có thể tiêu diệt được nhà họ Hắc. Tất cả xông lên cho tôi. Giết chết thần y Lâm”, Hắc Ngọc Thiên đã nổi giận thật sự. Ông ta gầm lên và ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Hắc tấn công.
“Nếu đã vậy thì hôm nay tôi sẽ giết hết người nhà họ Hắc luôn”, Lâm Chính cũng vô cùng tức giận, anh lao lên cùng với Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương.
Cả từ đường biến thành một mớ bòng bong. Tiếng hò hét vang rầm trời.
Thế nhưng....Nhà họ Hắc dù người đông thế lớn thì cũng không chiếm nổi thế thượng phong. Ba người bọn họ quá mạnh. Ai cũng như những chiến thần, không thể nào chặn lại được.
Hơn nữa mỗi một chiêu thức của họ đều vô địch. Dù có là Hắc Ngọc Thiên thì cũng không đỡ nổi. Cuối cùng thì bọn họ đã ý thức được điều bất ổn.
“Hai người bên cạnh chủ tịch Lâm cũng mạnh như vậy...đúng là bất phàm. Chúng ta không thể nào đỡ được”.
Hắc Ngọc Thiên đanh mắt, chỉ hi vọng là mình nhìn nhầm. Nhưng hiện thực đã khiến ông ta phải thất vọng.
“Tộc trưởng, cần phải mời bà tổ ra tay thôi, nếu không, với tình thế này chúng ta sẽ không kiểm soát nổi đâu”, một vị trưởng lão hét lên.
“Bà tổ sao? Nói đúng, mau mời bà tổ đi. Nhanh lên”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn, ông ta tưởng như mình đang chộp được cọng cỏ cứu mạng. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Tôi tới rồi, mau tránh ra, đừng để người của gia tộc phải hi sinh thêm nữa”.
Dứt lời, cả nhà họ Hắc giật mình, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa. Lúc này họ mới phát hiện ra một bà cụ chỉ cao tầm một mét tư đang đứng ở đó. Bà cụ với mái tóc trắng, nước da chảy xệ, quần áo cũ rách bước vào trong từ đường.
Nhìn bà cụ chẳng có gì đặc sắc, người bình thường chắc chẳng thèm bận tâm, thế nhưng sau khi bà cụ xuất hiện thì dù là Nguyên Tinh hay Tào Tùng Dương cũng đều phải bất ngờ.
“Bà tổ”
“Bà tổ tới rồi?”
“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi”.
“Có bà tổ thì chủ tịch Lâm chẳng là gì hết!”, đám đông kích động quỳ xuống, nước mắt hai hàng.
“Xin bà tổ hay xử lý người này đổi lại sự yên bình cho nhà họ Hắc”.
“Xin bà tổ hãy ra tay”, lúc này, bà tổ của nhà họ Hắc là hi vọng cuối cùng của gia tộc rồi.
Bà cụ chau mày, đi về phía Lâm Chính. Nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt bà ta sáng rực, bà ta lắc đầu, rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Thế nhưng gật đầu vẫn nhiều hơn lắc.
Xem ra bà cụ đánh giá rất cao Lâm Chính.
Tuy nhiên khi nhìn Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh ở bên cạnh thì bà ta đã phải đanh mặt.
“Nguyên Tinh? Tào Tùng Dương...là các người sao?”
Chuong 1530: Quỳ xuống!
Ai cũng cảm thấy bất ngờ. Bà tổ của nhà họ Hắc sao thế?
“Bà tổ nhận ra bọn họ sao?”, một vị trưởng lão thận trọng hỏi.
“Trước đây từng gặp, là nhân vật làm mưa làm gió đấy. Không giống tôi, hữu danh vô thực. Tôi nghĩ hai vị cũng không nhận ra tôi đâu nhỉ”, bà tổ nhà họ Hắc bừng tỉnh, nhìn Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Sau đó bà cụ điềm đạm nói: “Nghe đây Ngọc Thiên, nói toàn bộ người nhà họ Hắc lập tức dừng tay. Cầu xin chủ tịch Lâm tha thứ, nghe rõ chưa, nếu không, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc đấy”.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên thất thanh, tưởng mình nghe nhầm. Đám trưởng lão cũng hoang mang, đồng loạt lao lên.
“Bà tổ, vậy là thế nào ạ?”
“Bà muốn chúng tôi đầu hàng sao?”
“Bà tổ, tại sao lại như vậy? Bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa còn đang ở nhà họ Hắc chúng ta. Chúng ta dồn toàn lực chiến đấu, tại sao phải sợ chứ?”
“Đúng vậy, nhà họ Hắc cùng xông lên chẳng lẽ lại không giết được họ?”
Người nhà họ Hắc cảm thấy không cam tâm. Bởi vì cái chết của Thập trưởng lão khiến cho bọn họ rất hận Lâm Chính, hận tới mức muốn băm vằm anh ra.
Hắc Ngọc Thiên cũng vậy. Ông ta là tộc trưởng, không thể bảo vệ người của gia tộc trước mặt bao nhiêu người thế này thì coi như thể diện cũng không còn. Sao ông ta có thể cam tâm cho được?
Bà tổ chỉ lắc đầu: “Ngọc Thiên, ông cảm thấy ông đấu lại được thần y Lâm không?”
“Nếu có bà tổ trợ giúp thì tôi không sợ”, ông ta nói bằng vẻ ngạo mạn.
“Nếu thêm Cổ Phái thì sao? Đối phó được không?”, bà tổ lên tiếng.
“Cổ...Cổ Phái sao?”, Hắc Ngọc Thiên nín thở, thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua: “Có thể không địch lại được nhưng dù họ có thắng thì họ cũng phải trả giá, chúng ta sẽ không để họ được yên”.
“Vậy à! Vậy thêm cả Đông Hoàng Giáo thì sao? Nhà họ Hắc chúng ta có đấu lại được không?”, bà tổ lại nói.
Lần này thì Hắc Ngọc Thiên cảm thấy tắt thở. Dương Hoa, Cổ Phái thêm cả Đông Hoàng Giáo sao. Ba nguồn sức mạnh này hợp lại thì ai mà đấu lại cho được?
Ông ta trợn tròn mắt, nhìn bà cụ: “Bà tổ, ý của bà...là thế nào cơ?”
Bà cụ bèn chỉ về phía trước và nói: “Hai người đứng bên cạnh chủ tịch Lâm kia, một người là Tào Tùng Dương – thái thượng trưởng lão của Cổ Phái, một người là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo. Hai người đó không hề kém hơn tôi, cũng đủ để đại diện cho Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo. Ông đối đầu với thần y Lâm, ông tưởng rằng chúng ta chỉ phải đối đầu với một mình Dương Hoa thôi sao?"
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên nhảy dựng lên. Nhà họ Hắc trố tròn mắt. Tất cả đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là chủ tịch Lâm đã có trong tay cả Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo rồi.
Không thể nào? Chẳng ai muốn tin vào điều đó. Thông tin này thật quá chấn động. Rất nhiều người cảm thấy khó thở.
“Bà tổ, không thể nào! Bà có nhầm không?”, Hác Ngọc Thiên vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng bà tổ chỉ lắc đầu: “Nếu không như thế thì sao người ta dám tới đây có ba người thôi? Huống hồ, ông đấu với bọn họ mà không nhận ra được thực lực của họ đáng sợ tới mức nào à? Ông có đấu lại được ba người họ không?”
Hắc Ngọc Thiên á khẩu.
“Được rồi Ngọc Thiên, đừng nói nhiều nữa, mau tới quỳ xuống xin họ tha thứ đi”, bà cụ đanh giọng.
Đây là cách duy nhất để cứu cả nhà họ Hắc. Hắc Ngọc Thiên do dự không quyết, sắc mặt ông ta đỏ căng. Thế nhưng bà cụ đã nói vậy thì sao ông ta dám không nghe lời nên đành nhẫn nhịn, bước tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Gia chủ”, nhà họ Hắc không cam tâm, tất cả đều rơi nước mắt. Thế nhưng bọn họ cũng hiểu rằng đến cả bà tổ còn phải kiêng dè thì chắc chắn đối phương sẽ vô cùng đáng sợ.
“Cậu Lâm, người nhà tôi không hiểu chuyện, mạo phạm tới cậu, tôi đại diện cho nhà họ Hắc xin lỗi cậu”, bà tổ bước tới, khom người trước Lâm Chính. Bà cụ nói tiếp: “Ngọc Thiên dù đã hơn bốn mươi rồi nhưng tôi còn sống lâu hơn, cũng được coi là thế hệ ông bà của ông ta. Hôm nay, ông ta phạm phải sai lầm, không thể tha thứ, hại cả nhà họ Hắc, cũng đắc tội với cả cậu nữa, nếu cậu muốn giết ông ta thì chúng tôi cũng tuyệt đối không oán hận”.
“Hả?”
“Bà tổ!”
“Đừng bà tổ”, nhà họ Hắc thất kinh. Có rất nhiều người lập tức lao lên, quỳ xuống trước mặt bà cụ và khóc lóc.
“Bà tổ, đừng bỏ gia chủ mà".
“Tội của gia chủ chưa tới mức đó”.
“Bà tổ, xin hãy cứu gia chủ”, đám đông gào khóc, đau khổ muôn phần. Bọn họ cho rằng Lâm Chính sẽ không nương tay, dù sao thì Thập trưởng lão cũng đã quỳ xuống rồi mà vẫn bị mất mạng đấy thôi.
Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ oán hận. Thế nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Ông ta tin quyết sách của bà tổ là đúng. Tiếp tục đối đầu với Lâm Chính sẽ chỉ càng khiến nhà họ Hắc bị lâm vào cảnh diệt vong mà thôi.
“Tất cả tránh ra”., Hắc Ngọc Thiên gầm lên.
Đám đông bàng hoàng, đồng loạt quay qua nhìn ông ta.
“Nghe theo lệnh của bà tổ. Mạng của tôi, giao cho cậu Lâm. Cậu ấy muốn giết thì các người không được can dự vào”.
Hắc Ngọc Thiên nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm hãy ra tay đi”.
Hắc Ngũ nghìn tính vạn toán cũng không tính được Lâm Chính lại thực sự là Chủ tịch Lâm.
Lần này thì rắc rối to rồi.
Úp sọt lên cả đầu Chủ tịch Lâm.
Sau khi biết kết cục của thôn Dược Vương, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hắc đều tỏ ý tuyệt đối không được chọc vào Chủ tịch Lâm.
Nhưng mọi chuyện lại không theo đúng ý muốn.
Chủ tịch Lâm vẫn tìm tới tận nơi.
Tuy nhà họ Hắc mạnh, nhưng so với Dương Hoa đã đánh bại thôn Dược Vương thì vẫn phải cân nhắc.
Hơn nữa có lời đồn nói rằng thế lực đứng sau Dương Hoa cực kỳ khủng khiếp! So với thế lực lớn này, tuy gia tộc Hắc Thị có sức để đánh, nhưng chắc chắn bọn họ cũng không muốn đối đầu.
Cục diện đã trở nên mất khống chế.
Hắc Ngũ run lẩy bẩy, đứng ngây ra như phỗng, đầu óc hỗn loạn.
Mọi người trong nhà thờ tổ cũng không rét mà run.
Khoảng ba phút sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, đeo kính gọng vàng nhanh chân bước vào.
“Chú Ngũ đến rồi!”.
“Chú Ngũ!”.
“Chú Ngũ ạ!”.
“Chú Ngũ!”.
Người nhà họ Hắc ở trong nhà thờ tổ lần lượt chào hỏi, sự kinh hoàng trên mặt đều biến thành mừng rỡ và cung kính.
Hiển nhiên người mới đến là người có thể khống chế cục diện.
“Chủ tịch Lâm?”.
Người đàn ông trung niên nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, liền nở nụ cười, nhanh chân bước tới, cúi người rồi chìa tay ra: “Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh cho nhà họ Hắc của tôi quá! Chúng tôi đón tiếp chậm trễ, mong Chủ tịch Lâm đừng trách!”.
“Ông là ai?”.
Lâm Chính không bắt tay với ông ta, bình thản hỏi.
“Tôi là Hắc Ngũ, xếp thứ năm ở nhánh này của chúng tôi, Chủ tịch Lâm cứ gọi tôi A Ngũ là được! Chủ tịch Lâm, tôi đã báo với các anh tôi, bọn họ biết Chủ tịch Lâm đến nhà đều rất vui mừng, đang nhanh chóng về đây. Chủ tịch Lâm chờ chút, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu chu đáo!”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tôi đến để tạ tội, tại sao phải tiếp đãi chứ? Sao nào? Chẳng lẽ nhà họ Hắc cac ông còn muốn sỉ nhục tôi tiếp sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tạ tội?”.
Vẻ mặt Hắc Ngũ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Cậu có tội tình gì chứ? Huống hồ nhà họ Hắc tôi sao có thể bảo cậu đến tạ tội được? Cậu nói đùa rồi!”.
Hắc Ngũ vừa nói vừa thầm nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia lập tức hiểu ý, vội vàng chuồn ra ngoài nhà thờ tổ, rồi báo tin với tộc trưởng.
Chuyện lần này hiển nhiên là không dễ giải quyết.
“Ồ, nói vậy là nhà họ Hắc các ông không định bắt tôi tạ tội sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
“Đừng nói là Chủ tịch Lâm không có tội, cho dù có tội thì nhà họ Hắc tôi có tài đức gì để ép được Chủ tịch Lâm tạ tội chứ?”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Được rồi, đây là các ông nói đấy nhé, đừng bảo là tôi không cho các ông cơ hội”.
“Vâng vâng vâng”.
Hắc Ngũ vội cúi người, khuôn mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
Mục đích hiện giờ của ông ta là phải giữ cho Lâm Chính bình tĩnh, chờ tộc trưởng và các trưởng lão đến.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Nếu các ông đã không muốn tôi tạ tội, thì bây giờ đến lượt các ông tạ tội với tôi rồi đấy nhỉ?”.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Hắc Ngũ liền đông cứng lại.
“Chủ tịch Lâm, câu nói này… tôi không hiểu lắm”.
“Các ông đã phái người xông vào bệnh viện Tô Dư đang nằm, đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Hắc Ngũ nhíu mày, nhìn Hắc Nguyên.
Hắc Nguyên tái mặt, không dám hé răng nói câu nào.
“Các ông còn phái người dọa dẫm em tôi là Tô Tiểu Khuynh, đúng không?”, Lâm Chính lại nói.
“Chủ tịch Lâm, những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết hai cô gái ấy có mối quan hệ với cậu. Nếu biết từ sớm thì làm sao chúng tôi dám chứ? Cậu yên tâm, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng. Trước đó, tôi xin thay mặt nhà họ Hắc chúng tôi, trịnh trọng gửi đến cậu lời xin lỗi”, Hắc Ngũ cúi người một góc 90 độ.
Không thể không nói Hắc Ngũ này đúng là ranh ma khôn khéo.
Nếu là người khác nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ lập tức chối bay chối biến.
Nhưng ông ta lại thẳng thắn thừa nhận, dứt khoát xin lỗi.
Thái độ này khiến Lâm Chính tức mà không làm gì được.
Nhưng Lâm Chính đến không phải chỉ để nghe mỗi câu “xin lỗi” là xong chuyện.
“Là ai làm?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Việc này…”
Hắc Ngũ do dự.
“Là ai sai khiến?”, Lâm Chính lại hỏi.
Những người xung quanh đều có vẻ mặt khác lạ, Hắc Ngũ suy nghĩ một lát, vội cung kính đáp: “Chủ tịch Lâm, thế này đi, xin cậu chờ cho một lát, tộc trưởng đến chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời”.
“Được, tôi có thể chờ, nhưng nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng, thì tôi mong các ông có thể biết rõ hậu quả”.
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi lấy một bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu.
Hắc Ngũ vốn định châm lửa giúp, nhưng bị Nguyên Tinh ở bên cạnh ngăn lại.
Hắc Ngũ sửng sốt, thầm đánh giá Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, trong lòng không khỏi kinh sợ.
Ông ta không biết hai người này, dù sao bọn họ ở Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái cũng đều thuộc kiểu người không dễ dàng lộ mặt, Hắc Ngũ thấy lạ cũng là điều đương nhiên.
Nhưng ông ta cảm nhận được sự bất phàm từ hai người họ.
Hắc Ngũ rất giỏi nhìn người, tuy hai ông lão này mang lại cảm giác rất bình thường, bình thường đến mức nếu không cố ý để mắt đến thì sẽ không chú ý tới.
Nhưng càng là người như vậy, thì lại càng sâu không thể lường được.
Hai ông lão này là ai?
Tùy tùng của Chủ tịch Lâm sao?
Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến?
Hắc Ngũ giật thót trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra nụ cười, lùi lại đầy khiêm tốn: “Chủ tịch Lâm, nếu vậy thì tôi xin phép ra ngoài gọi điện thoại, hỏi xem bao lâu nữa thì tộc trưởng sẽ đến”.
Dứt lời liền đi ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa, Tào Tùng Dương bỗng ngăn ông ta lại.
Hắc Ngũ sửng sốt.
“Người trong nhà thờ tổ ở lại đây đi, cứ ngồi chờ là được, đừng đi lung tung”, Tào Tùng Dương bình tĩnh nói.
“Hả?”.
Người nhà họ Hắc trong nhà thờ tổ lập tức hoảng hồn.
Lúc này tất cả bọn họ mới hiểu, Chủ tịch Lâm đã coi bọn họ là con tin.
“Chủ tịch Lâm!”.
Hắc Ngũ ngoảnh phắt lại.
“Muốn gọi điện thoại thì cứ gọi ở đây đi, hay là để tôi gọi tộc trưởng của ông cho”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, mặt không cảm xúc nói.
Hắc Ngũ há miệng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, lặng lẽ chờ trong nhà thờ tổ.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Hắc Ngũ nhíu mày, không nói lời nào.
Hắc Nguyên run như cầy sấy, hắn biết lần này mình đã gây ra họa lớn. Tuy tất cả mọi việc hắn làm đều theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng hắn tin chắc, để khiến Chủ tịch Lâm nguôi giận, gia tộc sẽ bán đứng hắn.
Làm sao bây giờ?
Hắc Nguyên đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Anh tên là Hắc Nguyên đúng không? Anh lại đây!”.
Chương 1527: Tất cả đều do tôi!
“Chủ tịch Lâm?”, Hắc Nguyên run rẩy, đứng ngây ra.
“Sao? Còn cần tôi tới mời nữa à?”, Lâm Chính quay qua.
“Chủ tịch Lâm, cậu tìm A Nguyên có chuyện gì không?”, Hắc Ngũ vẫn muốn hòa hoãn. Thế nhưng Lâm Chính đâu có bị lừa.
“Tôi gọi ông à?”, Lâm Chính nhìn ông. Hắc Ngũ tái mặt, không dám lên tiếng nữa.
Hắc Nguyên bèn bước tới: “Chủ tịch...anh có gì dặn dò không?”
“Anh bảo mang đầu của tôi và Trương Tinh Vũ tới đây tạ tội phải không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này...không ai bảo cả...là...là ý của tôi. Đúng vậy, là ý của tôi”, Hắc Nguyên vội vàng nói.
“Vậy à? Vậy thì dễ rồi”, Lâm Chính phất tay: “Giết anh ta đi”.
“Vâng”, Nguyên Tinh lập tức bước lên, siết cổ Hắc Nguyên. Bàn tay gầy gò của ông ta nhấc cả người người đàn ông nặng gần 90kg lên không trung.
“Á”, dám đông sợ hãi. Hắc Nguyên bị Nguyên Tinh siết cổ tới mức biến dạng, cả người như sắp chết tới nơi.
“Cứu với...tôi...không thở được nữa rồi”.
“Cứu tôi với...”, Hắc Nguyên điên cuồng giãy giụa. Nguyên Tinh không hề buông tay ra mà càng bóp mạnh hơn.
“Chủ tịch”.
Hắc Ngũ cuống cả lên: “Xin cậu bớt giận, tộc trưởng sắp tới rồi! Nhất định chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng”.
“Bây giờ đang là ân oán cá nhân giữa tôi và Hắc Nguyên. Người này mạo phạm tôi, tôi giết anh ta, không được sao?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Hắc Nguyên có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin chủ tịch giơ cao đánh khẽ”, Hắc Ngũ cầu xin.
“Nếu tôi không muốn giơ cao đánh khẽ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hắc Ngũ há hốc miệng, không biết phải ăn nói thế nào. Lúc này, hai mắt Hắc Nguyên đã trợn ngược, miệng sùi bọt mép, gần như tắt thở. Nếu còn tiếp tục thế này thì hắn sẽ chết chắc. Nhà họ Hắc hoang mang, ai cũng định ra tay.
“Ồ, thú vị đấy”, Tào Tùng Dương mỉm cười.
Hắc Ngũ cảm nhận được tình hình có gì đó không ổn nhưng không biết phải xử lý như thế nào. Ra tay thì đắc tội chết với chủ tịch Lâm. Mà không ra tay thì chủ tịch sẽ giết chết Hắc Nguyên, gây nên mối thù với nhà họ Hắc.
Giờ phải làm sao? Hắc Ngũ siết chặt nắm đấm. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay”, một tiếng hét từ bên ngoài từ đường vọng vào.
Lâm Chính quay qua nhìn. Một nhóm người nhà họ Hắc bước tới. Người đi đầu lao thẳng tới chỗ Nguyên Tinh như muốn ngăn ông ta lại
“Thả Hắc Nguyên xuống”, người này gầm lên, tung một cú đấm mạnh như vũ bão và vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng trong mắt Nguyên Tinh thì nó chẳng là gì.
“Không biết tự lượng sức mình”, Nguyên Tinh hừ giọng và vung tay.
Vụt! Một cơn gió ập tới người kia.
Rầm! Người kia còn chưa đấm được ông ta thì đã bị cơn gió đánh bay ra xa, đập mạnh vào tường, tạo thành một cái hốc lớn.
“Cái gì?”, người nhà họ Hắc tái mặt. Đám nguyên lão cũng giật mình, nhìn chăm chăm Nguyên Tinh, sững sờ trước đòn đánh vừa rồi của ông ta.
“Người này không hề đơn giản”, một người để tóc dài khẽ nói.
“Không ngờ bên cạnh chủ tịch Lâm lại có cao thủ như vậy. Xem ra thực lực của Dương Hoa mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều rồi”.
“Cần phải cẩn thận”, bọn họ lầm bầm.
“Tôi biết rồi, đừng nói nhiều nữa, cứu Hắc Nguyên trước đi”, một người đàn ông trầm giọng. Người đàn ông này ăn mặc sang trọng, mười ngón tay đeo nhẫn ngọc, mũi bấm khuyên ngọc, hai mắt đanh lại, trông vô cùng nghiêm khắc. Đây chính là tộc trưởng của nhà Hắc Thị - Hắc Ngọc Thiên.
“Anh cả”, Hắc Ngũ kêu lên.
Hắc Ngọc Thiên bước tới nói với Lâm Chính: "Chủ tịch, mong cậu tha cho người của tôi, nếu nó có chỗ nào không phải thì Ngọc Thiên tôi sẽ chịu hết trách nhiệm”
“Ông không chịu trách nhiệm nổi đâu. Vừa rồi anh ta nói là muốn lấy đầu của tôi. Như vậy tôi giết anh ta không phải là điều gì vô lý, đúng không?”
Hắc Ngọc Thiên nghe thấy vậy thì chau chặt mày. Nhìn Hắc Nguyên đang bị sốc, ai cũng biết nếu không cấp cứu kịp thời thì sẽ chết.
“Tộc trưởng, cứu con tôi với”, lúc này một người chạy tới quỳ xuống trước mặt Hắc Ngọc Thiên và khóc lóc.
Thảo nào người đó lại dám liều mạng ra tay với Nguyên Tinh, hóa ra là bố của Hắc Nguyên.
Nhưng lúc này cầu xin có ích gì chứ? Ở đây có Lâm Chính. Nếu dùng vũ lực thì Lâm Chính đâu có sợ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hắc Ngọc Thiên, chờ đợi ông ta đưa ra biện pháp. Hắc Ngọc Thiên đột nhiên nhắm mắt lại, im lặng tầm vài giây. Sau đó ông ta lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm, hãy tha cho Hắc Nguyên. Thực ra mọi chuyện đều không liên quan tới cậu ta. Do tôi sắp xếp cả. Nếu như cậu tức giận thì tìm tôi đây”.
Dứt lời, cả từ đường im lặng như tờ.
Chương 1528: Ông không đủ tư cách
“Tộc, tộc trưởng...”
“Điều này...”, đám đông há hốc miệng, không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh khẽ phất tay.
Nguyên Tinh lập tức nới lỏng bàn tay. Cả người Hắc Nguyên mềm nhũn, ngã ra đất.
“Hắc Nguyên”, người bên cạnh lao lên, vội vàng tiến hành cấp cứu cho hắn. Lâm Chính vứt điếu thuốc xuống, day dưới chân.
“Vì vậy, đe dọa em gái tôi, tấn công Tô Dư đều là ông cho người sắp xếp đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy! Chủ tịch Lâm, tôi sẽ bồi thường cho cậu”, Hắc Ngọc Thiên nói.
“Ông định bồi thường thế nào?”
“Một tỷ tệ tiền mặt cộng thêm 100 món đồ cổ”, Hắc Ngọc Thiên điềm đạm nói. Ông ta cảm thấy tiền là cách giải quyết mọi việc hiệu quả nhất.
Lâm Chính lắc đầu không cần suy nghĩ: “Không được".
“Tiền không đủ à? Chủ tịch Lâm, cậu cứ ra giá, hết bao nhiêu nhà họ Hắc tôi cũng đồng ý”.
“Không phải vấn đề tiền”.
“Vậy kỳ hoa dược thảo hay là mật tịch y cổ, tất cả những gì có thể giúp cậu dịu đi cơn giận thì tôi đều sẽ đáp ứng. Tôi biết cậu có y thuật vô song, nhưng những loại kỳ hoa dược thảo này vẫn phải dựa vào nhân lực, tài lực mới có được, cộng thêm những mật tịch y học thượng cổ thì cậu có hứng thú không?", Hắc Ngọc Thiên nói.
“Vẫn không được”, Lâm Chính lại lắc đầu. Cả nhà họ Hắc đều giật mình.
“Chủ tịch Lâm, vậy cậu cần gì?", Hắc Ngọc Thiên hỏi.
“Mạng của ông, có thể không?", Lâm Chính hỏi. Dứt lời, cả nhà họ Hắc cảm tưởng tim muốn rớt ra ngoài.
“Chủ tịch, cậu....nói cái gì cơ?”
“Không thể nào!”
“Đừng ai nghĩ tới việc làm hại tộc trưởng của chúng tôi”.
Nhà họ Hắc tức giận lên tiếng. Đám trưởng lão cũng bốc hỏa, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Chủ tịch, cậu quá đáng rồi đấy. Nhà họ Hắc đã có thành ý xin lỗi cậu rồi, hi vọng cậu có thể xóa bỏ hiểu lầm, vậy mà cậu còn không biết điều, đòi hại tộc trưởng của chúng tôi? Cậu tưởng rằng chúng tôi sợ cậu thật sao?”, một trưởng lão nói thẳng.
“Các ông không sợ thì có phải là có thể ra tay được rồi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ra tay thì ra tay”, đám trưởng lão vênh mặt.
Thế nhưng Hắc Ngọc Thiên lập tức quát lớn: “Lục trưởng lão, ông lùi lại”.
“Tộc trưởng...”
“Ờ đây có chỗ cho ông lên tiếng à? Lùi lại cho tôi”, Hắc Ngọc Thiên quát lớn, đánh mặt.
Lục trưởng lão do dự một lúc rồi lùi lại với vẻ không cam tâm.
Lâm Chính nói tiếp: “Nếu đã muốn ra tay thì lùi lại làm gì? Giết luôn đi? Hắc Ngọc Thiên, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội nhé. Tôi sẽ giết từ Lục trưởng lão trước, rồi đến ông. Ân oán giữa chúng ta sẽ được giải quyết như vậy".
Dứt lời, Lâm Chính lao tới chỗ Lục trưởng lão. Sự hỗn loạn bất ngờ khiến nhà họ Hắc hoảng loạn. Các cao thủ nhà họ Hắc đều không kịp phản ứng thì Lâm Chính đã biến mất. Đợi khi họ bừng tỉnh lại thì anh đã đứng ngay trước mặt Lục trưởng lão.
“Hả?”, Lục trưởng lão cũng hết hồn, không kịp phản ứng.
“Cẩn thận”.
“Lục trưởng lão mau né ra”.
Có người gầm lên. Nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính tát thẳng vào đầu ông ta.
Lục trưởng lão phản ứng khá chậm, ông ta định đưa hai tay ra đỡ nhưng cơ thể không thể nào chịu được sức tấn công như vũ bão của Lâm Chính.
Rắc! Hai cánh tay ông ta gãy nát. Cú đánh dội thẳng xuống đầu, khiến não lõm sâu một mảng lớn. Ông ta ngã ra đất, lăn mấy vòng và bất động. Cũng không biết là sống hay chết.
Người nhà họ Hắc trố tròn mắt. Hắc Ngọc Thiên cũng sững sờ. Lâm Chính quay người, đi về phía Hắc Ngọc Thiên.
“Hắc Ngọc Thiên, ông có biết là nhà họ Hắc đã chạm vào giới hạn của tôi không? Phàm chạm với giới hạn của tôi thì không có gì phải thương lượng hết, chỉ dùng cách đơn giản nhất để giải quyết thôi, đó chính là tất cả những người có can dự đều phải chết. Ông đã thừa nhận tất cả là do ông làm thì hôm nay tôi đành phải giết ông thôi”.
Lâm Chính nói với vẻ vô cảm. Hắc Ngọc Thiên đanh mặt, một nguồn áp lực trước giờ chưa từng có đổ ập lên người ông ta. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc lại thành ra thế này...
“Đừng hòng hại tộc trưởng”.
“Bảo vệ tộc trưởng”, các cao thủ nhà họ Hắc lao lên. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng ra tay. Hai người cứ thế chặn trước mặt nhà họ Hắc, khiến họ không thể tiếp cận được Lâm Chính. Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng.
“Hai người này rốt cuộc là ai vậy?”, Hắc Ngọc Thiên trầm giọng.
“Bọn họ ấy à?”
Lâm Chính thản nhiên nhìn Hắc Ngọc Thiên: "Bọn họ là ai, ông không có tư cách hỏi, có lẽ cả bố của ông cũng không đủ tư cách đâu”.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên run rẩy. Đến cả tư cách hỏi tên của hai người này mà cũng không có sao?
Hai người này...rốt cuộc là ai chứ?
Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao về phía ông ta. Có Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương bảo vệ, Lâm Chính thuận lợi lao thẳng tới trước mặt Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bất lực, đành phải đỡ chiêu.
“Hắc Diệu Quyền Pháp!”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn và tung chiêu
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã dội thẳng đòn tấn công vào ông ta: “Đông Hoàng Hoàn Vũ”.
Ầm! Sức mạnh bùng nổ như một con dã thú tấn công thẳng vào Hắc Ngọc Thiên. Ông ta bay bật ra sau.
“Hả?”, đám đông thất kinh. Lâm Chính đuổi theo, nhân lúc ông ta còn chưa kịp đứng dậy thì anh lại tấn công tiếp vào tử huyệt của ông ta.
“Không!”, người nhà họ Hắc kêu lên.
Chương 1529: Bà tổ nhà họ Hắc
Động tác của Lâm Chính quá nhanh và anh cũng vô cùng dứt khoát. Người nhà họ Hắc chưa kịp làm gì thì Lâm Chính đã vồ bàn tay về phía ngực của Hắc Ngọc Thiên.
Rõ ràng là anh muốn ông ta chết bằng được. Nhà họ Hắc sợ hết hồn. Họ nào ngờ sự việc lại thành ra thế này...
“Mau bảo vệ tộc trưởng”.
“Mau chặn cậu ta lại”, đám đông kinh hãi kêu lên. Tất cả cùng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm Chính quá nhanh. Tới mức đám cao thủ nhà họ Hắc chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lâm Chính giáng đòn sát phạt xuống tộc trưởng của mình. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay”.
Tiếng hét vang lên, ngay sau đó một bóng hình chặn lại ngay trước mặt Hắc Ngọc Thiên để cản Lâm Chính lại.
Rầm! Lâm Chính không hề thu tay về, cứ thế đập thẳng lên người ông ta. Người này nôn ra máu, đổ người về phía sau, may mà có Hắc Ngọc Thiên đỡ, giải phóng lực tấn công trên người ông ta, nếu không thì ông ta cũng đã chết rồi.
Hắc Ngọc Thiên ôm người này và lùi vội về phía sau.
“Thập trưởng lão, ông làm gì vậy?”, Hắc Ngọc Thiên nhìn ông ta.
“Tộc trưởng, nếu khai chiến với chủ tịch Lâm thì gia tộc Hắc Thị sẽ rất bị động. Không được đâu”, Thập trưởng lão ôm ngực, đau đớn nói.
Dứt lời, ông ta bèn quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch, thực ra tất cả đều là do tôi gây ra, không liên quan gì tới tộc trưởng cả. Mong cậu giơ cao đánh khẽ, Hắc Phong tôi xin nhận mọi trách nhiệm.
Rầm, rầm! Nói xong ông ta đập đầu trước Lâm Chính.
“Ông là người gây ra mọi chuyện?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Đúng vậy, tất cả là do tôi làm. Chủ ý cũng là do tôi đưa ra. Tôi nói là phải dạy cho kẻ ăn trộm kia một bài học, lấy đầu của kẻ đó mang về tạ tội để trấn nhiếp những kẻ có ý đồ ăn trộm đồ của gia tộc. Đồng thời việc cảnh cáo em gái cậu cũng là do tôi cử người đi. Chủ tịch Lâm, vừa rồi trưởng tộc vì muốn bảo vệ tôi nên mới chủ động thừa nhận, thực tế tất cả đều là do tôi gây ra”, người này kêu lên, đồng thời lại dập đầu trước Lâm Chính.
“Thập trưởng lão”.
Đám đông bàng hoàng. Tất cả đều dừng tay, sững sờ nhin ông ta. Hắc Ngọc Thiên cũng vậy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Thập trưởng lão, ý của ông là gì? Tại sao lại cầu xin cậu ta? Ông thật sự cho rằng nhà họ Hắc sợ cậu ta à?”
“Tộc trưởng, tôi chỉ không muốn nhìn thấy Hắc Thị bị sụp đổ. Quan tài Thánh Anh đã lấy được về rồi, chúng ta không cần làm quá lên nữa. Nếu như khai chiến với Dương Hoa thì dù Hắc Thị có thắng cũng sẽ rất thê thảm, tới khi đó thực lực của gia tộc giảm sút sẽ gây bất lợi khi tham gia đại hội. Như vậy kế hoạch của gia tộc sẽ gặp vấn đề”, Thập trưởng lão bặm môi nói.
Hắc Ngọc Thiên chau mày, không hề phản bác. Ông ta hiểu ý của Thập trưởng lão. Tất cả đều là vì tốt cho nhà họ Hắc.
Thập trưởng lão bò tới, nhìn Lâm Chính với khuôn mặt đầy máu: “Chủ tịch, chuyện đã thế này rồi, mong cậu tha cho nhà họ Hắc chúng tôi một lần được không?”
“Thật sự ông là kẻ đầu têu?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta.
“Nếu tôi nói dối thì sẽ bị sét đánh chết”.
“Nhưng dù ông có nói như vậy thì gia chủ cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Ông tưởng rằng ông đứng ra thì ông ta sẽ được miễn trách nhiệm sao?”, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên, đập mạnh vào đầu của Thập trưởng lão.
Rầm! Thập trưởng lão bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Cả nhà họ Hắc nín thở. Vùng đầu Thập trưởng lão nứt toác, ông ta tắt thở, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề có ý định nương tay.
Anh nói giết là sẽ giết. Tất cả đều không thể ngờ tới.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên thất kinh.
Ông ta cảm thấy Thập trưởng lão chủ động đứng ra nhận sai thì có lẽ chủ tịch Lâm sẽ bớt giận và cho họ một con đường sống. Thật không ngờ anh chẳng cần suy nghĩ, cứ thế giải quyết luôn Thập trưởng lão.
“Khốn nạn”, Hắc Ngọc Thiên tức giận, gào lên: “Chủ tịch Lâm, cậu quá đáng rồi đấy”.
“Quá đáng à. Món nợ của tôi tôi còn chưa tính đấy, thế nào là quá đáng?”,Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Ông tưởng giết chết ông ta thì có thể giải quyết được chuyện này sao, vẫn chưa đủ đâu”.
Nói xong Lâm Chính lao về phía Hắc Ngọc Thiên.
“Kẻ họ Lâm kia, tôi không tin hôm nay cậu có thể tiêu diệt được nhà họ Hắc. Tất cả xông lên cho tôi. Giết chết thần y Lâm”, Hắc Ngọc Thiên đã nổi giận thật sự. Ông ta gầm lên và ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Hắc tấn công.
“Nếu đã vậy thì hôm nay tôi sẽ giết hết người nhà họ Hắc luôn”, Lâm Chính cũng vô cùng tức giận, anh lao lên cùng với Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương.
Cả từ đường biến thành một mớ bòng bong. Tiếng hò hét vang rầm trời.
Thế nhưng....Nhà họ Hắc dù người đông thế lớn thì cũng không chiếm nổi thế thượng phong. Ba người bọn họ quá mạnh. Ai cũng như những chiến thần, không thể nào chặn lại được.
Hơn nữa mỗi một chiêu thức của họ đều vô địch. Dù có là Hắc Ngọc Thiên thì cũng không đỡ nổi. Cuối cùng thì bọn họ đã ý thức được điều bất ổn.
“Hai người bên cạnh chủ tịch Lâm cũng mạnh như vậy...đúng là bất phàm. Chúng ta không thể nào đỡ được”.
Hắc Ngọc Thiên đanh mắt, chỉ hi vọng là mình nhìn nhầm. Nhưng hiện thực đã khiến ông ta phải thất vọng.
“Tộc trưởng, cần phải mời bà tổ ra tay thôi, nếu không, với tình thế này chúng ta sẽ không kiểm soát nổi đâu”, một vị trưởng lão hét lên.
“Bà tổ sao? Nói đúng, mau mời bà tổ đi. Nhanh lên”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn, ông ta tưởng như mình đang chộp được cọng cỏ cứu mạng. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Tôi tới rồi, mau tránh ra, đừng để người của gia tộc phải hi sinh thêm nữa”.
Dứt lời, cả nhà họ Hắc giật mình, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa. Lúc này họ mới phát hiện ra một bà cụ chỉ cao tầm một mét tư đang đứng ở đó. Bà cụ với mái tóc trắng, nước da chảy xệ, quần áo cũ rách bước vào trong từ đường.
Nhìn bà cụ chẳng có gì đặc sắc, người bình thường chắc chẳng thèm bận tâm, thế nhưng sau khi bà cụ xuất hiện thì dù là Nguyên Tinh hay Tào Tùng Dương cũng đều phải bất ngờ.
“Bà tổ”
“Bà tổ tới rồi?”
“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi”.
“Có bà tổ thì chủ tịch Lâm chẳng là gì hết!”, đám đông kích động quỳ xuống, nước mắt hai hàng.
“Xin bà tổ hay xử lý người này đổi lại sự yên bình cho nhà họ Hắc”.
“Xin bà tổ hãy ra tay”, lúc này, bà tổ của nhà họ Hắc là hi vọng cuối cùng của gia tộc rồi.
Bà cụ chau mày, đi về phía Lâm Chính. Nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt bà ta sáng rực, bà ta lắc đầu, rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Thế nhưng gật đầu vẫn nhiều hơn lắc.
Xem ra bà cụ đánh giá rất cao Lâm Chính.
Tuy nhiên khi nhìn Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh ở bên cạnh thì bà ta đã phải đanh mặt.
“Nguyên Tinh? Tào Tùng Dương...là các người sao?”
Chuong 1530: Quỳ xuống!
Ai cũng cảm thấy bất ngờ. Bà tổ của nhà họ Hắc sao thế?
“Bà tổ nhận ra bọn họ sao?”, một vị trưởng lão thận trọng hỏi.
“Trước đây từng gặp, là nhân vật làm mưa làm gió đấy. Không giống tôi, hữu danh vô thực. Tôi nghĩ hai vị cũng không nhận ra tôi đâu nhỉ”, bà tổ nhà họ Hắc bừng tỉnh, nhìn Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Sau đó bà cụ điềm đạm nói: “Nghe đây Ngọc Thiên, nói toàn bộ người nhà họ Hắc lập tức dừng tay. Cầu xin chủ tịch Lâm tha thứ, nghe rõ chưa, nếu không, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc đấy”.
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên thất thanh, tưởng mình nghe nhầm. Đám trưởng lão cũng hoang mang, đồng loạt lao lên.
“Bà tổ, vậy là thế nào ạ?”
“Bà muốn chúng tôi đầu hàng sao?”
“Bà tổ, tại sao lại như vậy? Bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa còn đang ở nhà họ Hắc chúng ta. Chúng ta dồn toàn lực chiến đấu, tại sao phải sợ chứ?”
“Đúng vậy, nhà họ Hắc cùng xông lên chẳng lẽ lại không giết được họ?”
Người nhà họ Hắc cảm thấy không cam tâm. Bởi vì cái chết của Thập trưởng lão khiến cho bọn họ rất hận Lâm Chính, hận tới mức muốn băm vằm anh ra.
Hắc Ngọc Thiên cũng vậy. Ông ta là tộc trưởng, không thể bảo vệ người của gia tộc trước mặt bao nhiêu người thế này thì coi như thể diện cũng không còn. Sao ông ta có thể cam tâm cho được?
Bà tổ chỉ lắc đầu: “Ngọc Thiên, ông cảm thấy ông đấu lại được thần y Lâm không?”
“Nếu có bà tổ trợ giúp thì tôi không sợ”, ông ta nói bằng vẻ ngạo mạn.
“Nếu thêm Cổ Phái thì sao? Đối phó được không?”, bà tổ lên tiếng.
“Cổ...Cổ Phái sao?”, Hắc Ngọc Thiên nín thở, thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua: “Có thể không địch lại được nhưng dù họ có thắng thì họ cũng phải trả giá, chúng ta sẽ không để họ được yên”.
“Vậy à! Vậy thêm cả Đông Hoàng Giáo thì sao? Nhà họ Hắc chúng ta có đấu lại được không?”, bà tổ lại nói.
Lần này thì Hắc Ngọc Thiên cảm thấy tắt thở. Dương Hoa, Cổ Phái thêm cả Đông Hoàng Giáo sao. Ba nguồn sức mạnh này hợp lại thì ai mà đấu lại cho được?
Ông ta trợn tròn mắt, nhìn bà cụ: “Bà tổ, ý của bà...là thế nào cơ?”
Bà cụ bèn chỉ về phía trước và nói: “Hai người đứng bên cạnh chủ tịch Lâm kia, một người là Tào Tùng Dương – thái thượng trưởng lão của Cổ Phái, một người là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo. Hai người đó không hề kém hơn tôi, cũng đủ để đại diện cho Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo. Ông đối đầu với thần y Lâm, ông tưởng rằng chúng ta chỉ phải đối đầu với một mình Dương Hoa thôi sao?"
“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên nhảy dựng lên. Nhà họ Hắc trố tròn mắt. Tất cả đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là chủ tịch Lâm đã có trong tay cả Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo rồi.
Không thể nào? Chẳng ai muốn tin vào điều đó. Thông tin này thật quá chấn động. Rất nhiều người cảm thấy khó thở.
“Bà tổ, không thể nào! Bà có nhầm không?”, Hác Ngọc Thiên vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng bà tổ chỉ lắc đầu: “Nếu không như thế thì sao người ta dám tới đây có ba người thôi? Huống hồ, ông đấu với bọn họ mà không nhận ra được thực lực của họ đáng sợ tới mức nào à? Ông có đấu lại được ba người họ không?”
Hắc Ngọc Thiên á khẩu.
“Được rồi Ngọc Thiên, đừng nói nhiều nữa, mau tới quỳ xuống xin họ tha thứ đi”, bà cụ đanh giọng.
Đây là cách duy nhất để cứu cả nhà họ Hắc. Hắc Ngọc Thiên do dự không quyết, sắc mặt ông ta đỏ căng. Thế nhưng bà cụ đã nói vậy thì sao ông ta dám không nghe lời nên đành nhẫn nhịn, bước tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Gia chủ”, nhà họ Hắc không cam tâm, tất cả đều rơi nước mắt. Thế nhưng bọn họ cũng hiểu rằng đến cả bà tổ còn phải kiêng dè thì chắc chắn đối phương sẽ vô cùng đáng sợ.
“Cậu Lâm, người nhà tôi không hiểu chuyện, mạo phạm tới cậu, tôi đại diện cho nhà họ Hắc xin lỗi cậu”, bà tổ bước tới, khom người trước Lâm Chính. Bà cụ nói tiếp: “Ngọc Thiên dù đã hơn bốn mươi rồi nhưng tôi còn sống lâu hơn, cũng được coi là thế hệ ông bà của ông ta. Hôm nay, ông ta phạm phải sai lầm, không thể tha thứ, hại cả nhà họ Hắc, cũng đắc tội với cả cậu nữa, nếu cậu muốn giết ông ta thì chúng tôi cũng tuyệt đối không oán hận”.
“Hả?”
“Bà tổ!”
“Đừng bà tổ”, nhà họ Hắc thất kinh. Có rất nhiều người lập tức lao lên, quỳ xuống trước mặt bà cụ và khóc lóc.
“Bà tổ, đừng bỏ gia chủ mà".
“Tội của gia chủ chưa tới mức đó”.
“Bà tổ, xin hãy cứu gia chủ”, đám đông gào khóc, đau khổ muôn phần. Bọn họ cho rằng Lâm Chính sẽ không nương tay, dù sao thì Thập trưởng lão cũng đã quỳ xuống rồi mà vẫn bị mất mạng đấy thôi.
Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ oán hận. Thế nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Ông ta tin quyết sách của bà tổ là đúng. Tiếp tục đối đầu với Lâm Chính sẽ chỉ càng khiến nhà họ Hắc bị lâm vào cảnh diệt vong mà thôi.
“Tất cả tránh ra”., Hắc Ngọc Thiên gầm lên.
Đám đông bàng hoàng, đồng loạt quay qua nhìn ông ta.
“Nghe theo lệnh của bà tổ. Mạng của tôi, giao cho cậu Lâm. Cậu ấy muốn giết thì các người không được can dự vào”.
Hắc Ngọc Thiên nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm hãy ra tay đi”.