-
Chương 1511-1515
Chương 1511: Huyết Ma Tông
Lâm Chính sẽ không bao giờ thả hổ về rừng. Những thế lực mạnh tiềm ẩn sẽ phải biến mất, nếu không, với sức mạnh của Huyết Nam Ngục thì sau này chắc chắn ông ta sẽ đâm lén sau lưng Lâm Chính. Anh khó mà có thể phòng bị được.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn đuổi theo với tốc độ nhanh nhất có thể. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng phối hợp.
Thế nhưng về tốc độ thì Huyết Nam Ngục vẫn chiếm thế thượng phong. Cả đám cao thủ đuổi theo mà cũng khó đuổi kịp.
“Thần y Lâm. Huyết Nam Ngục tinh thông khinh công, thân pháp cao thâm, chúng ta thật sự không đuổi kịp được đâu”, Tào Tùng Dương quay qua khẽ nói.
Lâm Chính chau mày nhìn Huyết Nam Ngục sắp cao chạy xa bay. Anh hừ giọng và phất tay.
Vụt…Một lượng lớn châm bạc phóng ra từ tay anh giống như mưa sao băng bay về phía Huyết Nam Ngục.
Ông ta cảm nhận được sự tấn công bèn tái mặt, lập tức lật bàn tay, tung ra một chưởng gió bằng máu.
Dưới đòn cản của cơn gió, đám châm bạc đã phải thay đổi quỹ đạo. Đợi đến lúc chúng tiếp cận được Huyết Nam Ngục thì ông ta đã né được một cách dễ dàng.
Có điều cũng chính vì bị châm bạc khống chế mà tốc độ bỏ chạy của Huyết Nam Ngục giảm đi nhiều
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương đã đuổi kịp.
“Chết tiệt”, Huyết Nam Ngục thấy bị đuổi kịp thì bặm môi, dồn toàn lực tăng tốc.
Lâm Chính lại phóng châm bạc. Lần này ông ta không có thời gian chống lại nữa. Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh châm bạc của Lâm Chính.
Vụt! Vụt…Vài cây châm đâm vào lưng, trong nháy một một luồng sức mạnh như luồng điện truyền khắp cơ thể của ông ta. Huyết Nam Ngục khẽ rùng mình, ông ta không chạy tiếp được nữa.
“Á!”, ong ta kêu rên thảm thiết, cả người đổ gục ra đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại. Mặt mũi ăn toàn đất bẩn.
“Huyết Nam Ngục, lần này ông định chạy đi đâu”, tiếng hét vang lên.
Nguyên Tinh sải bước, chộp lấy vai của Huyết Nam Ngục định khống chế và phế bỏ khả năng chiến đấu của ông ta. Thế nhưng Huyết Nam Ngục đã quay người lại tung một quyền chống trả.
Ầm! Quyền đánh tạo ra vô số quyền ảnh dội về phía đối phương như một cơn lũ. Nguyên Tinh nín thở, lập tức lùi lại.
Huyết Nam Ngục dùng chút sức lực còn lại định chạy tiếp. Tuy nhiên lúc này ông ta mới phát hiện ra bản thân đã bị bao vây. Giờ có mọc thêm cánh thì cũng không thể nào thoát được.
“Huyết Nam Ngục, từ bỏ đi, hôm nay ông không chạy nổi đâu”, Tào Tùng Dương nói bằng vẻ vô cảm.
“Hừ, xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. mặc dù cậu còn ít tuổi nhưng thủ đoạn cũng nhiều gớm”, Huyết Nam Ngục nói tiếp: “Thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng chẳng có gì mà phải tới mức đổ máu. Thần y Lâm, cậu đâu cần phải ra đòn sát phạt đâu nhỉ!”
“Tôi không thích thả hổ về rừng. Bất kỳ thế lực tiềm tàng nào mà là mối họa với tôi thì tôi sẽ trừ khử ngay. Hôm nay mà không giết ông, sau này ông báo thù thì tôi lại đêm dài lắm mộng”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm.
“Hừ, thần y Lâm, tôi biết cậu kiêng dè. Thế này, tôi xin lỗi cậu đồng thời thề rằng sẽ không truy cứu chuyện cậu giết đệ tử của tôi nữa, cũng sẽ không báo thù nữa! Cậu để tôi đi, như vậy đều tốt cho cả tôi và cậu”, Huyết Nam Ngục nói.
“Có lợi cho cả tôi sao?”, Lâm Chính nheo mắt: “Giết ông thì mới có lợi cho tôi được”.
“Ha ha thần y Lâm, cậu không hiểu tôi rồi. Cậu thật sự cho rằng tôi chết rồi thì cậu sẽ không còn gì phải kiêng dè? Nếu hôm nay tôi chết trong tay cậu thì chỉ sợ cậu sẽ càng có nhiều rắc rối hơn mà thôi. Bởi vì thế lực sau lưng tôi sẽ dồn toàn bộ sức mạnh tìm cậu báo thù. Như vậy cậu sẽ càng ăn không ngon ngủ không yên hơn đấy”, Huyết Nam Ngục bật cười.
“Người đứng sau lưng ông? Theo như tôi được biết ông tán tu mà, chỉ có một mình, ai có thể báo thủ cho ông được chứ?”, Tào Tùng Dương chau mày.
“Các vị, chắc các vị nghe qua về Huyết Ma Tông chứ?”, Huyết Nam Ngục nheo mắt cười.
“Huyết Ma Tông?”, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh thất thanh.
Những người khác thì hoang mang: “Huyết Ma Tông là gì vậy?”
“Tôi chưa nghe thấy bao giờ”.
Đám đông xì xầm, tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính cũng cảm thấy vậy.
“Đó là tông phái gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Chỉ thấy Nguyên Tinh chắp tay: “Bẩm thần quân, Huyết Ma Tông là tông đạo số một về tà đạo, thế nhưng đã ẩn thế hàng trăm năm này rồi, rất ít khi xuất hiện. Những thông tin liên quan tới tông phái này chúng tôi cũng không biết nhiều, nhưng có một điểm mà ai cũng biết đó là thực lực của tông phái này cực kỳ mạnh, mạnh tới mức vô lý. Thủ đoạn của Huyết Ma Tông vô cùng tàn nhẫn và khủng khiếp”.
“Cổ Phái cũng có chút hiểu biết vè Huyết Ma Tông. Theo như chúng tôi được biết thì Huyết Ma Tông luôn muốn nhập thế, tuy nhiên bị rất nhiều nguồn sức mạnh khống chế nên mới tỏ ra khiêm tốn như vậy. nếu không, cả giới võ đạo Hoa Quốc đã ngấm mùi máu tanh từ lâu rồi”, Tào Tùng Dương lắc đầu.
“Huyết Ma Tông so với Cổ Phái thì như thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi chỉ như con đom đóm dưới trăng khi so sánh với Huyết Ma Tông. Huyết Ma Tông căn bản không thèm bận tâm tới con sâu cái kiến như chúng tôi. Nếu không, chúng tôi cũng đã bị thần phục từ lâu rồi”, Tào Tùng Dương nói giọng khàn khàn.
“Vậy sao?”, Lâm Chính điềm đạm, thế nhưng thật ra đang thầm cảm thấy kinh ngạc. Huyết Ma Tông lợi hại đến vậy cơ à.
“Chẳng trách thủ đoạn của Ma Đầu Sáu Tay lại tàn độc như vậy, hóa ra là sư truyền của Huyết Ma Tông”, Nguyên Tinh khẽ nói: “Thần quân xem thế nào…”
Lâm Chính không nói gì, chỉ tỏ ra do dự. Huyết Nam Ngục cười ha ha, tỏ vẻ đắc ý.
Đây chính là chỗ dựa của ông ta. Ông ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh. Và cũng tin vào năng lực của anh. Dù anh có mạnh tới mức nào thì cũng sẽ không đối kháng với Huyết Ma Tông.
Lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên và bước tới.
“Với một tông phái mạnh như Huyết Ma Tông thì tại sao chưa bao giờ nghe thấy họ sẽ tham gia đại hội vậy?”, Lâm Chính bước tới trước, lấy ra một cây châm.
“Vừa rồi không phải Tào trưởng lão đã nói rồi sao, Huyết Ma Tông muốn nhập thế nhưng bị các thế lực khác ngăn lại, nếu không làm gì có chuyện không tham gia đại hội? Vì lợi lạc từ đại hội mang lại là quá nhiều mà. Tuy nhiên cũng chẳng có gì phải vội. Cậu tha cho tôi, tôi về Huyết Ma Tông sẽ bẩm báo với tông tôn giả. Huyết Ma Tông của chúng tôi luôn muốn có một người đại diện để tham gia đại hội. Thần y Lâm, tôi thấy cậu khá phù hợp, cậu thấy thế nào?”, Huyết Nam ngục cười nói.
“Tôi sao?”
“Đúng, Tông hội của chúng tôi sẽ cho cậu những lợi lạc mà cậu không thể nào ngờ tới, sẽ dồn toàn lực trợ giúp cậu. Có thể hợp tác với chúng tôi là phúc phần nhiều đời của cậu. Thần y Lâm, cậu phải quý trọng nhé. Đây không phải là cơ hội mà ai muốn cũng có được đâu. Ha ha”, Huyết Nam Ngục đắc ý. Ông ta biết thần y Lâm sẽ thỏa hiệp.
Thế nhưng một giây sau...Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Cánh tay phải của Huyết Nam Ngục bay ra trong không trung, máu xối như mưa. Nụ cười trên khuôn mặt ông ta tắt lịm.
Đám đông sững sờ. Ông ta quay qua nhìn thì phát hiện ra cánh tay mình đã bị Lâm Chính xé rời…
Chương 1512: Giết người diệt khẩu
Đợi máu tươi bớt bắn ra thì cơn đau kịch liệt cũng trỗi dậy.
“Á!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gào thét. Cánh tay trái của ông ta đột nhiên co giật.
Ông ta bừng tỉnh, định phản kháng. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Hai người ở phía sau đó ghì vai ông ta.
Là người của Lâm Chính.
Tay trái của ông ta cũng bị xé ra.
“Á!!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gầm rú, cơ thể ông ta co giật mãnh liệt giống như bị dại. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều trố tròn mắt.
“Thần Quân! Điều này...”, Nguyên Tinh hé miệng định nói gì đó nhưng nói không nên lời.
“Điên rồi, thần y Lâm cậu điên ròi...cậu...tại sao lại làm như vậy?”, Tào Tùng Dương bừng tỉnh, vội vàng kêu lên, cả người bần thần.
“Phế hai cánh tay của ông ta thôi mà, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu...cậu không sợ Huyết Ma Tông sao?”, dù vô cùng đau đớn nhưng Huyết Nam Ngục vẫn giữ được tỉnh táo. Ông ta nghiến răng nói.
“Sợ chứ! Nhưng như thế thì sao nhỉ?’, Lâm Chính điềm đạm nói. Mặt anh chẳng thể hiện vẻ đang sợ hãi gì cả.
Huyết Nam Ngục đã không còn nhìn thấu được Lâm Chính nữa. Ông ta hít một hơi thật sâu và nói: “Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu chỉ đơn giản là đang xả giận thôi phải không. Giờ xả xong rồi thì tôi nghĩ có phải là cậu có thể thả tôi ra được rồi không...Tôi sẽ không nói chuyện này cho Huyết Ma Tông, bọn họ cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu, cậu yên tâm...”
Huyết Nam Ngục chỉ muốn rời đi. Đợi rời đi được an toàn rồi thì ông ta sẽ tính kế tiếp.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Lâm Chính không hề có ý định buông tha cho ông ta.
“Huyết Nam Ngục, ông lầm rồi, tôi xử ông không phải là để xả tức mà là vì tôi muốn giết ông”, Lâm Chính siết cổ ông ta, khẽ phát lực. Đám đông nín thở. Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh cũng sững sờ.
Huyết Nam Ngục hét lên: “Lẽ nào...cậu thật sự muốn khai chiến với Huyết Ma Tông?”
“Không muốn”.
“Vậy...tại sao cậu lại giết tôi?”
“Huyết Nam Ngục tại sao đến một kiến thức đơn giản như vậy mà ông cũng không hiểu? Nếu như ông chết rồi thì sao mà người của Huyết Ma Tông biết được ông nằm trong tay tôi chứ? Lẽ nào ông chưa từng nghe qua câu giết người diệt khẩu sao?”, Lâm Chính nói.
Huyết Nam Ngục sững sờ.
Rắc.! Lâm Chính bắt đầu phát lực...
“Không...Thần y Lâm...cậu không thể giết tôi được....nếu cậu giết chết tôi thì Huyết Ma Tông nhất định sẽ không tha cho cậu. Bọn họ sẽ điều tra ra cậu giết tôi! Bọn họ sẽ điều tra ra thôi”, Huyết Nam Ngục hét lớn, điên cuồng giãy giụa như một con thú muốn xổng chuồng.
Thế nhưng tất cả đều vô ích. Lâm Chính siết mạnh, cổ của ông ta biến dạng, hơi thở trở nên khó khăn, mặt chuyển dần sang xanh ngắt.
Tầm mười giây sau...Rắc! Một âm thanh giòn giã vang lên. Huyết Nam Ngục ngoẹo đầu qua một bên, tắt thở. Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh cảm giác tim muốn rớt ra ngoài.
Không ai ngờ, Ma Đầu Sáu Tay hiển hách lại bị Lâm Chính giết chết như vậy. Thế nhưng điều càng khiến bọn họ kinh sợ hơn đó là vấn đề giữa thần y Lâm và Huyết Ma Tông có lẽ không thể giải quyết được nữa.
Chỉ hi vọng Huyết Ma Tông đừng phát hiện ra thần y Lâm quá sớm. Đám đông chìm vào im lặng. Lâm Chính buông tay ra, lau bàn tay và nói: “Gọi người tới xử lý hiện trường đi, xóa sạch giấu vết, tạm thời đừng để người của Huyết Ma Tông phát hiện ra”.
“Vâng Thần Quân”.
“Mọi người không phải lo lắng. Nếu Huyết Ma Tông tìm tới thì tôi chắc chắn sẽ có cách đối phó”, Lâm Chính vừa nói vừa quay người rời đi. Nguyên Tinh và Tào Tùng dương nhìn nhau. Ai cũng thở dài.
“Tào trưởng lão ông thấy sao".
“Nghe theo chứ biết sao”.
Sau khi xử lý xong Huyết Nam Ngục, Lâm Chính lại quay về nhà họ Thẩm. Lúc này đám người Thẩm Hạo Thắng vẫn quỳ run rẩy dưới đất.
Thấy Lâm Chính quay lại, bọn họ càng sợ hãi hơn. Đồng thời họ cũng cảm thấy tò mò. Không biết Huyết Nam Ngục có chạy thoát được không.
“Huyết Nam Ngục chết rồi”, Lâm Chính tiến tới gần nói với Thẩm Hạo Thắng.
“Hả...”, Thẩm Hạo Thắng giật mình, lập tức dập đầu lia lịa: “Thần y Lâm thần uy vô song, Hạo Thắng bái phục vô cùng”.
“Bảo người nhà các người dùng thuốc này, từ ngày hôm nay, nhà họ Thẩm sẽ nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Nếu chống lại, thì tôi sẽ khiến các người chết không có đất chôn đấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn và lấy ra một lọ thuốc.
Thẩm Hạo Thắng vội vàng nuốt thuốc, không dám chần chờ.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu hài lòng: “Nghe đây, Huyết Nam Ngục đã chết, nhưng tôi không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, nếu sau này có người tới thăm dò về Huyết Nam ngục thì ông nói rằng Huyết Nam Ngục ở chỗ ông một thời gian nhưng sau đó đã đi Cô Phong rồi. Rõ chưa?”
“Vâng...vâng...thần y Lâm”.
“Nguyên Tinh!”
“Thuộc hạ có mặt, xin Thần Quân dặn dò”.
“Bí mật đưa thi thể của Huyết Nam Ngục tới Cô Phong, chôn dưới chân núi”.
“Tuân lệnh”.
“Nghe rõ, nhất định phải bí mật hành động, không được để cho bất kỳ ai phát hiện ra”
“Vâng”.
Chương 1513: Anh tới chữa mắt cho em
Sau khi kết thúc chuyến đi tới nhà họ Thẩm thì Lâm Chính lập tức quay trở về Giang Thành, lao vào học viện Huyền y Phái và vùi đầu trong phòng nghiên cứu. Anh bắt đầu tận dụng dược liệu thượng cổ lấy từ nhà họ Thẩm để luyện chế dược vật.
Cứ thế một tuần trôi qua. Trong một tuần này anh ăn uống ngủ nghỉ cả trong phòng nghiên cứu khiến Tần Bách Tùng, Long Thủ sững sờ.
Anh giống như một kẻ bị điên, ngoài những nhu cầu sinh hoạt cần thiết ra thì anh mặc kệ hết, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu. Thậm chí mỗi ngày anh cũng chỉ chợp mắt có một lúc.
Sáng sớm ngày thứ bảy.
“Thành công rồi”, Lâm Chính với hai con ngươi đỏ ngàu gào lên. Đám đông đang nằm ngủ cả ra bàn cũng bị giật mình vì bị đánh thức.
“Thành công gì vậy thầy?”, Tần Bách Tùng dụi mắt, vội vàng nói.
“Lẽ nào đã luyện ra thuốc giải rồi sao?”, Long Thủ vội hỏi.
“Đúng vậy, đã luyện chế ra thuốc giải rồi, mau tiến hành rã đông đi, tôi muốn bắt đầu chữa trị cho Tô Dư”, Lâm Chính vội nói.
“Vâng”, đám đông run rẩy, vội vàng làm việc.
Một lúc sau, Hùng Trưởng Bạch dẫn theo một đám người tới phòng lạnh. Sau đó họ tiến hành rã đông cho Tô Dư. Không ai ngờ, mới có vài ngày mà cô gái vốn đẹp như hoa kia đã biến thành một cái xác lạnh ngắt.
Lâm Chính hai mắt đỏ au, đẩy đám đông ra, đích thân bước vào phòng phẫu thuật và tiến hành điều trị cho Tô Dư.
Toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái cũng có mặt. Những máy móc thiết bị và dược liệu tốt nhất đều được mang tới.
Cuộc phẫu thuật diễn ra đúng hai ngày. Cường độ áp lực thật khủng kiếp. Những người ưu tú nhất của học việc bao gồm cả Đông và Tây Y đều mệt ná thở.
Cho tới sáng ngày thứ ba.
Phù! Lâm Chính ngồi phịch ra đất, không chịu được nữa, ngủ thiếp đi.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng vội kêu lên. Thế nhưng anh đã không còn nghe thấy gì nữa.
“Bíp bíp….”, lúc này tiếng máy móc vọng đến một âm thanh kéo dài. Đám đông trố tròn mắt, quay qua nhìn màn hình. Họ thấy đường phác đồ trên màn hình nhấp nhô…
Cả phòng phẫu thuật im lặng như tờ. Tầm năm giây sau, tiếng hò reo vang lên.
“Sống rồi! Sống lại rồi!”
“Tốt quá rồi!”
“Thầy ơi tim của cô Tô Dư đập lại rồi”.
Đám đông nhảy múa. Hùng Trưởng Bạch rưng rưng nước mắt.
“Đúng là kỳ tích. Thầy ơi, y thuật của thầy đã đạt tới cảnh giới hồi sinh người chết rồi”, Long Thủ vô cùng kích động,
“Mọi người nghiêm túc, tình hình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, tiếp tục công việc đi”, Tần Bách Tùng hô lớn.
Mọi người lại cật lực làm việc.
Đợi đến khi Lâm Chính tỉnh lại thì Cung Hỉ Vân đã đứng bên cạnh anh. Anh đang nằm trên giường. Đây là phòng nghỉ ngơi của học viện. Bình thường Tần Bách Tùng thường ngủ ở đây.
Lâm Chính vươn vai. Cung Hỉ Vân vội vàng đưa khăn mặt cho anh.
“Chủ tịch, cậu tỉnh rồi. Tốt quá!”, Cung Hỉ Vân vui mừng nói.
“Phẫu thuật thế nào rồi?”, Lâm Chính lau mặt hỏi.
“Rất thuận lợi, cô Tô Dư đã được chuyển tới bệnh viện rồi”, Cung Hỉ Vân cười nói
“Chuyển viện?”, Lâm Chính giật mình: “Đang yên đang lành sao lại chuyển viện? Lẽ nào bác sĩ của chúng ta không bằng bác sĩ của thành phố?’
“Chủ tịch, không phải như vậy. Thực ra bác sĩ của chúng ta mấy ngày vừa rồi đều không được nghỉ ngơi nên mệt cả rồi, không thể nào làm công tác hậu phẫu cho cô Tô Dư được”, Cung Hỉ Vân cười bất lực.
Lâm Chính cười khổ: “Nói cũng đúng, chuyện của Tô Dư họ đã vất vả nhiều rồi”.
“Thần y Lâm có khả năng hồi sinh người đã mất, thật quá lợi hại", nói tới đây, đôi mắt Cung Hỉ Vân sáng lên. Giờ Lâm Chính không khác gì thần minh vô song trong mắt cô ta.
“Giờ vẫn chưa phải lúc tôi được nghỉ ngơi”.
Anh nói tiếp: “Cho mọi người nghỉ hai ngày đi, sau hai ngày thì tiến hành thêm một cuộc phẫu thuật nữa, giúp Tô Nhu điều trị, hi vọng thuốc này cũng có hiệu quả với cô ấy”.
“Vâng, chủ tịch…giờ cậu đi đâu?”
“Tôi đi gặp Tô Nhu, cũng tới lúc để cô ấy bình thường trở lại rồi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng.
Tô Nhu được sắp xếp điều trị trong học viện Huyền Y Phái. Do hai mắt không nhìn thấy gì nên cô ấy luôn ở trong phòng. Bình thường có Cung Hỉ Vân chăm sóc và trò chuyện. Hôm nay từ sáng sớm Cung Hỉ Vân đã rời đi nên cô cảm thấy rất cô đơn.
“Thần y Lâm, thật sự có thể chữa khỏi mắt cho mình sao?”, Tô Nhu lầm bầm.
Cô luôn hỏi Cung Hỉ Vân câu hỏi này và đáp án của Cung Hỉ Vân luôn là 'có thể'.
Thế nhưng cô vẫn không tin. Mặc dù cô không biết mình bị trúng loại độc gì nhưng người nhà của cô đã đi hỏi bác sĩ khắp nơi rồi đều không có hi vọng. Thần y Lâm điều trị cũng đã lâu rồi mà vẫn chưa có kết quả.
“Có lẽ cả đời này mình sẽ phải sống trong bóng tối thật rồi”, Tô Nhu cười chua chát, nằm bất động trên giường.
“Em mà nghĩ vậy là sai rồi đấy’, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu thất thanh.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh đến chữa mắt cho em”.
Chương 1514: Anh tin em
“Anh chữa mắt cho em?”
Tô Nhu sững sờ và lắc đầu: “Thôi khỏi Lâm Chính, đừng lãng phí sức lực nữa. Đến tình hình hiện tại của em như thế nào anh còn không rõ thì chữa thế nào cho em? Huống hồ chưa chắc đã có thể chữa khỏi được”.
Giọng của cô vô cùng yếu ớt. Vì mới tỉnh lại nên lúc này đến cả việc thở thôi Tô Nhu cũng cảm thấy mất sức.
Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với cô.
“Vậy có thể để anh thử không?”, anh chỉ hỏi một câu đơn giản.
Tô Nhu bặm môi: “Tùy anh”.
Không tin thì vẫn là không tin, Tô Nhu thường sẽ không từ chối những yêu cầu không quá vô lý của Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt được quấn băng, anh cảm thấy đau lòng.
“Xin lỗi đã để em phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tô Nhu giật mình, lập tức lắc đầu: “Không liên quan tới anh, chẳng qua do em đen đủi mà thôi. Bên ngoài tưởng em và thần y Lâm có mối quan hệ mờ ám khiến cho kẻ địch ra tay với em để uy hiếp thần y Lâm…vậy không phải là đen đủi thì là gì?”
Lâm Chính không nói gì chỉ lấy châm ra chuẩn bị châm cứu. Tô Nhu cũng rất phối hợp. Cô vừa trò chuyện vừa hỏi: “Bên ngoài lúc nào cũng đồn thổi mối quan hệ giữa em và thần y Lâm, tại sao anh lại không hề hỏi về chuyện này?”
Câu hỏi khiến tay anh khẽ run run. Một lúc sau, anh bật cười: “Anh tin em không phải là loại người đó”.
“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói gì nữa.
Quá trình điều trị khá thuận lợi. Đợi sau khi xong, Tô Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tầm mười ngày sẽ có hiệu quả. Tới khi đó em có thể tháo băng và bắt đầu luyện tập cho mắt được rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Luyện tập cho mắt sao?”
Tô Nhu vẫn không tin, bèn hỏi: “Ý anh nói là mắt em đã khỏi rồi?’
“Đúng vậy”.
“Không thể nào! Đến cả thần y Lâm còn không chữa được cho mắt của em, anh…sao có thể làm được chứ?”
“Vì vậy trong mắt em anh không bằng thần y Lâm phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tô Nhu há hốc miệng: “Em không có ý đó…”
“Tô Nhu, em nghỉ ngơi đi. Mặc dù mắt của em không còn vấn đề gì nữa nhưng độc trong cơ thể vẫn cần đào thải ra hết. Anh sẽ sắc thuốc để em uống, từ từ thải hết độc trong người ra cho em”, Lâm Chính nói xong quay người rời đi.
“Lâm…”, Tô Nhu định gọi nhưng lại thôi. Cô thở dài, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Mấy ngày sau đó Lâm Chính ở trong học viện chăm sóc cho Tô Nhu đồng thời tiến anh phẫu thuật cho Nhan Khả Nhi.
Tình hình của Nhan Khả Nhi tệ hơn của Tô Dư nhiều. Mặc dù có kỳ dược thượng cổ trợ giúp nhưng do cô ấy bị tổn thương nặng phần đầu nên dù có chữa trị được thì cũng sẽ trở thành người thực vật. Nếu tốt hơn được chút thì cũng sẽ mất đi trí nhớ.
Lâm Chính cảm thấy đau khổ. Nhan Khả Nhi cũng được coi là chết vì anh. Dù thế nào thì anh cũng phải chữa trị cho cô ấy.
“Vẫn cần thêm các dược liệu khác nữa”, Lâm Chính lầm bầm sau khi bước ra khỏi phòng.
Reng reng…Lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông.
Lâm Chính lấy ra xem. Là số điện thoại tới từ Yên Kinh. Hơn nữa nhìn thì có vẻ như…là điện thoại của nhà họ Lâm.
Anh nhớ lần trước nhà họ Lâm từng dùng số điện thoại này gọi cho anh. Lâm Chính vốn không muốn nghe nhưng trong lúc nhạy cảm thế này tốt nhất nghe vẫn hơn.
“Xin hỏi là cậu chủ Lâm phải không?”, một giọng nói cung kính từ đầu đây bên kia vọng tới
“Cậu chủ Lâm?”, Lâm Chính chau mày: “Anh là người nhà họ Lâm phải không?’
“Thưa cậu đúng vậy, tôi là Lâm Phúc, mạo muội gọi điện làm phiền cậu”, giọng nói ở đầu dây bên kia khá khách khí. Điều này khiến Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm.
“Lần đầu tiên có người nhà họ Lâm gọi tôi là cậu chủ đấy. Từ lúc tôi sinh ra đến giờ, bọn họ đều gọi tôi là tạp chủng. Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à? Hay là anh là người mới?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu Lâm, cậu hiểu lầm rồi, thực ra là bố cậu đã đồng ý nhận cậu rồi”, Lâm Phúc ở đầu dây bên kia nói tiếp.
“Nhận??", Lâm Chính sững sờ.
“Đúng vậy! Từ ngay hôm nay, cậu chính là người nhà họ Lâm. Bố cậu đã thừa nhận vị trí của cậu, nên đương nhiên cậu là cậu chủ của chúng tôi”, Lâm Phúc mỉm cười.
“Chuyện gì vậy?”
Lâm Chính không hiểu. Anh luôn bị bố mình coi khinh, coi là chướng ngại lớn nhất trên bước đường phát triển của ông ta sao tự dưng ông ta lại chấp nhận anh chứ?
“Ông có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Điều này…tôi cũng không biết…có thể là bố cậu nhớ con trai mà”, Lâm Phúc mỉm cười nói.
“Hừ, nhưng con cũng nhớ mẹ mà, anh hỏi ông ta xem mẹ tôi đâu?”, Lâm Chính cười lạnh lùng rồi tắt máy.
Ngay lập tức Lâm Phúc lại gọi. Lần này Lâm Chính không nghe máy. Thế nhưng anh ta gọi liên tục. Cuối cùng Lâm Chính vẫn phải ấn nút nghe.
“Còn chuyện gì sao?”
“Cậu chủ đừng giận, thực ra ông chủ biết sai rồi. Chẳng phải là ông chủ đã đích thân ra lệnh cho Lâm Phúc mang qua tới Giang Thành hỏi thăm cậu đây sao?”, Lâm Phúc nói.
“Hỏi thăm tôi?”, Lâm Chính càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Anh thấy chuyện này có gì đó không ổn. Đang yên đang lành sao nhà họ Lâm lại làm thế này?
“Cậu chủ đang ở đâu, tôi tới Giang Thành rồi. Phải đưa tận tay quà của ông chủ cho cậu”, Lâm Phúc cười nói.
“Cái gì? Ở Giang Thành rồi à?", Lâm Chính tái mặt.
Sau khi suy nghĩ thì anh nói: “Tôi ở đường Vĩnh Hòa”.
“Được, tôi tới ngay”, nói xong Lâm Phúc tắt máy.
Lâm Chính chau chặt mày, anh do dự rồi gọi điện cho Từ Thiên. Một lúc sau, Từ Thiên chạy tới: “Chủ tịch”.
“Dẫn theo vào người tới đường Vĩnh Hòa một chuyến”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên gật đầu đầy tự tin: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi quen rồi, cứ để tôi lo”.
Nói xong ông ta lái xe rời khỏi học viện. Cùng lúc, một chiếc xe Collins màu đen đỗ ngay đường Vĩnh Hòa
Sau đó là một người đàn ông hơi mập bước xuống. Người này mở cốp xe, lấy ra vật phẩm đặt bên đường và gọi cho Lâm Chính. Thế nhưng gọi mấy lần mà chỉ nhận được một câu duy nhất: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
“Hả, chuyện gì thế này?”, người đàn ông mập sững sờ.
Chương 1515: Món quà kỳ dị
“Sao lại tắt máy rồi?”, người đàn ông mập vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục gọi.
Thế nhưng bên kia vẫn không bắt máy. Anh ta cảm thấy sốt ruột. Lúc này, có một nhóm người đi tới đứng ngay trước mặt người đàn ông mập.
“Này lão mập, đồ này là của anh à?”, một người đàn ông mặt sẹo đeo kính đen chỉ vào số lễ vật dưới đất và hỏi.
“Đúng vậy! Sao thế?”, người đàn ông tỏ ra bực bội, cộng thêm việc anh ta là người nhà họ Lâm nên đương nhiên là khinh thường nhóm người kia.
“Ái chà, cứng miệng gớm nhỉ. Tên mập thối, anh ngáng đường của chúng tôi rồi đấy”, người đàn ông mặt sẹo hừ giọng.
“Ngáng đường của các anh?”, người đàn ông liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Đường lớn thế này, anh không biết vòng qua mà đi à?”
“Vòng? Đồ chết tiệt này, chưa một ai ở cái đất Giang Thành này dám nói với ông như vậy đấy. Mày tới từ đâu mà ăn nói kiểu đó với ông? Anh em đâu, lao lên đập gãy răng thằng này cho anh?”, người đàn ông mặt sẹo hô lớn. Thế là cả đám lao lên.
“Dừng tay!”
Người đàn ông mập đanh giọng: “Tôi nói cho các người biết, tôi là người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy. Một đám cắc ké như các người đừng có tự rước họa vào người như thế. Nếu không tôi khỏi cho các người thấy ngày mai luôn”.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh à? Chưa nghe thấy bao giờ? Ghê gớm lắm sao?”, người đàn ông mặt sẹo hỏi.
“Đó là gia tộc mà thể loại ếch ngồi đáy giếng như bọn anh không bao giờ chạm vào được”.
“Hừ, được lắm, vậy ông sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội”.
Người đàn ông mặt sẹo tiếp tục phất tay. Cả đám vây lấy người đàn ông mập. Anh ta sợ quá vội vàng đáp trả. Đồng thời lúc này cũng có hai tên vệ sĩ của nhà họ Lâm từ trên xe bước xuống đỡ đòn.
Đừng thấy anh ta mập mà nhầm vì người này cũng biết võ công. Cú đấm của anh ta có thể hạ gục được mấy tên. Thế nhưng người của tên mặt sẹo đông quá, người đàn ông mập không thể nào đánh xuể, một lúc sau mặt anh ta sưng húp lên.
Chẳng mấy chốc, cả ba người nhà họ Lâm đã nằm lăn ra đất, kêu la rên rỉ.
“Lần này đã biết sự lợi hại của ông đây chưa?”, người đàn ông mặt sẹo túm tóc người đàn ông mập, cười dữ tợn. Anh ta há miệng không dám nói gì.
“Đắc tội với ông thì khó sống rồi. Ông đây vốn cũng định để mày khỏi nhìn thấy mặt trời, thế nhưng trời cho tao có tấm lòng lương thiên, chưa tới mức ra tay tuyệt tình, số đồ này coi như là đồ bồi thường nhá".
Nói xong, tên mặt sẹo phất tay, ra lệnh cho đàn em khiêng đồ đi.
“Quay lại, các người không được đi”, người đàn ông mập hét lên. Thế nhưng không thể nào ngăn đám người kia lại.
Một lúc sau, người đàn ông mặt sẹo biến mất ngay đầu con hẻm. Chỉ còn lại tiếng ồn ào huyên náo của người đi đường.
“Lâm Phúc giờ phải làm sao?”, hai người bảo vệ lau máu ở khóe miệng và hỏi.
“Mau gọi điện về cho người của gia tộc đi”, người vệ sĩ còn lại nói.
“Được được”, người đàn ông mập lấy điện thoại ra.
Lúc này, tại một quán trà ở một con hẻm khác. Lâm Chính vừa uống trà vừa nhìn những thứ trước mặt.
“Chủ tịch, phần lớn là châu báu, hợp đồng siêu xe, bất động sản. Với người bình thường thì đây là khối tài sản kếch xù rồi”, Từ Thiên kiểm tra một lượt rồi nói.
“Vô duyên vô cớ chấp nhận tôi rồi còn tặng đồ…nhà họ Lâm chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Chủ tịch, có khi nào lòng tốt của bố cậu trỗi dậy rồi không”, Từ Thiên hỏi.
“Không thể nào. Vì tiền đồ ông ta chấp nhận từ bỏ cả vợ con cơ mà. Người như vậy làm gì có lương tâm. Huống hồ nếu thừa nhận tôi thì chỉ khiến ông ta mất đi địa vị trong gia tộc, sao ông ta có thể đồng ý được. Ông ta còn mong có một ngày sẽ trở thành trưởng tộc cơ đấy”, Lâm Chính cười lạnh lùng.
Từ Thiên không nói gì.
“Có những thứ này thôi hả?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy…à phải rồi…vẫn còn một vật nữa tôi chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ giống đồ cổ”.
Từ Thiên vừa nói vừa lấy ra một cái hộp đặt lên bàn. Chiếc hộp mở nắp, một luồng khí lạnh lẽo bay ra.
Đám đông bỗng cảm thấy ớn lạnh.
“Hả?”, Lâm Chính khẽ chau mày, anh xích lại gần quan sát tỉ mỉ.
Đó là một hòn màu đen. Hòn đá không lớn nhưng đen xì, có hoa văn, một hình thù khá kỳ lạ hiện lên.
Mặc dù môn lịch sử của Lâm Chính không giỏi nhưng anh cũng từng đọc quá sách và có cảm giác đã từng thấy những văn tự này ở đâu đó rồi.
“Chủ tịch Lâm, đây là gì vậy?”, Từ Thiên không hiểu.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Đột nhiên anh chú ý tới thứ gì đó bèn nhìn chăm chăm vào mặt bên của hòn đá: “Lấy cho tôi một con dao” .
“Vâng”, người bên cạnh vội vàng chạy đi lấy. Một lúc sau Từ Thiên đưa con dao tới. Lâm Chính khẽ cạo con dao vào mặt bên của hòn đá. Một lớp bề mặt được sơn xuất hiện.
Đợi đến khi cạo sạch lớp đá bên ngoài thì một khe dài xuất hiện. “Cái gì?
Đám đông bàng hoàng.
“Là một chiếc hộp sao?”, Từ Thiên kinh ngạc.
Lâm Chính kê mũi dao vào giữa khe hộp và mở ra. Anh đẩy mạnh, chiếc hộp màu đen mở nắp.
Rắc! Âm thanh giòn tan vang lên.
Đám đông vội nhìn. Thế rồi tất cả đều hóa đá.
Lâm Chính sẽ không bao giờ thả hổ về rừng. Những thế lực mạnh tiềm ẩn sẽ phải biến mất, nếu không, với sức mạnh của Huyết Nam Ngục thì sau này chắc chắn ông ta sẽ đâm lén sau lưng Lâm Chính. Anh khó mà có thể phòng bị được.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn đuổi theo với tốc độ nhanh nhất có thể. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng phối hợp.
Thế nhưng về tốc độ thì Huyết Nam Ngục vẫn chiếm thế thượng phong. Cả đám cao thủ đuổi theo mà cũng khó đuổi kịp.
“Thần y Lâm. Huyết Nam Ngục tinh thông khinh công, thân pháp cao thâm, chúng ta thật sự không đuổi kịp được đâu”, Tào Tùng Dương quay qua khẽ nói.
Lâm Chính chau mày nhìn Huyết Nam Ngục sắp cao chạy xa bay. Anh hừ giọng và phất tay.
Vụt…Một lượng lớn châm bạc phóng ra từ tay anh giống như mưa sao băng bay về phía Huyết Nam Ngục.
Ông ta cảm nhận được sự tấn công bèn tái mặt, lập tức lật bàn tay, tung ra một chưởng gió bằng máu.
Dưới đòn cản của cơn gió, đám châm bạc đã phải thay đổi quỹ đạo. Đợi đến lúc chúng tiếp cận được Huyết Nam Ngục thì ông ta đã né được một cách dễ dàng.
Có điều cũng chính vì bị châm bạc khống chế mà tốc độ bỏ chạy của Huyết Nam Ngục giảm đi nhiều
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương đã đuổi kịp.
“Chết tiệt”, Huyết Nam Ngục thấy bị đuổi kịp thì bặm môi, dồn toàn lực tăng tốc.
Lâm Chính lại phóng châm bạc. Lần này ông ta không có thời gian chống lại nữa. Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh châm bạc của Lâm Chính.
Vụt! Vụt…Vài cây châm đâm vào lưng, trong nháy một một luồng sức mạnh như luồng điện truyền khắp cơ thể của ông ta. Huyết Nam Ngục khẽ rùng mình, ông ta không chạy tiếp được nữa.
“Á!”, ong ta kêu rên thảm thiết, cả người đổ gục ra đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại. Mặt mũi ăn toàn đất bẩn.
“Huyết Nam Ngục, lần này ông định chạy đi đâu”, tiếng hét vang lên.
Nguyên Tinh sải bước, chộp lấy vai của Huyết Nam Ngục định khống chế và phế bỏ khả năng chiến đấu của ông ta. Thế nhưng Huyết Nam Ngục đã quay người lại tung một quyền chống trả.
Ầm! Quyền đánh tạo ra vô số quyền ảnh dội về phía đối phương như một cơn lũ. Nguyên Tinh nín thở, lập tức lùi lại.
Huyết Nam Ngục dùng chút sức lực còn lại định chạy tiếp. Tuy nhiên lúc này ông ta mới phát hiện ra bản thân đã bị bao vây. Giờ có mọc thêm cánh thì cũng không thể nào thoát được.
“Huyết Nam Ngục, từ bỏ đi, hôm nay ông không chạy nổi đâu”, Tào Tùng Dương nói bằng vẻ vô cảm.
“Hừ, xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. mặc dù cậu còn ít tuổi nhưng thủ đoạn cũng nhiều gớm”, Huyết Nam Ngục nói tiếp: “Thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng chẳng có gì mà phải tới mức đổ máu. Thần y Lâm, cậu đâu cần phải ra đòn sát phạt đâu nhỉ!”
“Tôi không thích thả hổ về rừng. Bất kỳ thế lực tiềm tàng nào mà là mối họa với tôi thì tôi sẽ trừ khử ngay. Hôm nay mà không giết ông, sau này ông báo thù thì tôi lại đêm dài lắm mộng”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm.
“Hừ, thần y Lâm, tôi biết cậu kiêng dè. Thế này, tôi xin lỗi cậu đồng thời thề rằng sẽ không truy cứu chuyện cậu giết đệ tử của tôi nữa, cũng sẽ không báo thù nữa! Cậu để tôi đi, như vậy đều tốt cho cả tôi và cậu”, Huyết Nam Ngục nói.
“Có lợi cho cả tôi sao?”, Lâm Chính nheo mắt: “Giết ông thì mới có lợi cho tôi được”.
“Ha ha thần y Lâm, cậu không hiểu tôi rồi. Cậu thật sự cho rằng tôi chết rồi thì cậu sẽ không còn gì phải kiêng dè? Nếu hôm nay tôi chết trong tay cậu thì chỉ sợ cậu sẽ càng có nhiều rắc rối hơn mà thôi. Bởi vì thế lực sau lưng tôi sẽ dồn toàn bộ sức mạnh tìm cậu báo thù. Như vậy cậu sẽ càng ăn không ngon ngủ không yên hơn đấy”, Huyết Nam Ngục bật cười.
“Người đứng sau lưng ông? Theo như tôi được biết ông tán tu mà, chỉ có một mình, ai có thể báo thủ cho ông được chứ?”, Tào Tùng Dương chau mày.
“Các vị, chắc các vị nghe qua về Huyết Ma Tông chứ?”, Huyết Nam Ngục nheo mắt cười.
“Huyết Ma Tông?”, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh thất thanh.
Những người khác thì hoang mang: “Huyết Ma Tông là gì vậy?”
“Tôi chưa nghe thấy bao giờ”.
Đám đông xì xầm, tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính cũng cảm thấy vậy.
“Đó là tông phái gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Chỉ thấy Nguyên Tinh chắp tay: “Bẩm thần quân, Huyết Ma Tông là tông đạo số một về tà đạo, thế nhưng đã ẩn thế hàng trăm năm này rồi, rất ít khi xuất hiện. Những thông tin liên quan tới tông phái này chúng tôi cũng không biết nhiều, nhưng có một điểm mà ai cũng biết đó là thực lực của tông phái này cực kỳ mạnh, mạnh tới mức vô lý. Thủ đoạn của Huyết Ma Tông vô cùng tàn nhẫn và khủng khiếp”.
“Cổ Phái cũng có chút hiểu biết vè Huyết Ma Tông. Theo như chúng tôi được biết thì Huyết Ma Tông luôn muốn nhập thế, tuy nhiên bị rất nhiều nguồn sức mạnh khống chế nên mới tỏ ra khiêm tốn như vậy. nếu không, cả giới võ đạo Hoa Quốc đã ngấm mùi máu tanh từ lâu rồi”, Tào Tùng Dương lắc đầu.
“Huyết Ma Tông so với Cổ Phái thì như thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi chỉ như con đom đóm dưới trăng khi so sánh với Huyết Ma Tông. Huyết Ma Tông căn bản không thèm bận tâm tới con sâu cái kiến như chúng tôi. Nếu không, chúng tôi cũng đã bị thần phục từ lâu rồi”, Tào Tùng Dương nói giọng khàn khàn.
“Vậy sao?”, Lâm Chính điềm đạm, thế nhưng thật ra đang thầm cảm thấy kinh ngạc. Huyết Ma Tông lợi hại đến vậy cơ à.
“Chẳng trách thủ đoạn của Ma Đầu Sáu Tay lại tàn độc như vậy, hóa ra là sư truyền của Huyết Ma Tông”, Nguyên Tinh khẽ nói: “Thần quân xem thế nào…”
Lâm Chính không nói gì, chỉ tỏ ra do dự. Huyết Nam Ngục cười ha ha, tỏ vẻ đắc ý.
Đây chính là chỗ dựa của ông ta. Ông ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh. Và cũng tin vào năng lực của anh. Dù anh có mạnh tới mức nào thì cũng sẽ không đối kháng với Huyết Ma Tông.
Lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên và bước tới.
“Với một tông phái mạnh như Huyết Ma Tông thì tại sao chưa bao giờ nghe thấy họ sẽ tham gia đại hội vậy?”, Lâm Chính bước tới trước, lấy ra một cây châm.
“Vừa rồi không phải Tào trưởng lão đã nói rồi sao, Huyết Ma Tông muốn nhập thế nhưng bị các thế lực khác ngăn lại, nếu không làm gì có chuyện không tham gia đại hội? Vì lợi lạc từ đại hội mang lại là quá nhiều mà. Tuy nhiên cũng chẳng có gì phải vội. Cậu tha cho tôi, tôi về Huyết Ma Tông sẽ bẩm báo với tông tôn giả. Huyết Ma Tông của chúng tôi luôn muốn có một người đại diện để tham gia đại hội. Thần y Lâm, tôi thấy cậu khá phù hợp, cậu thấy thế nào?”, Huyết Nam ngục cười nói.
“Tôi sao?”
“Đúng, Tông hội của chúng tôi sẽ cho cậu những lợi lạc mà cậu không thể nào ngờ tới, sẽ dồn toàn lực trợ giúp cậu. Có thể hợp tác với chúng tôi là phúc phần nhiều đời của cậu. Thần y Lâm, cậu phải quý trọng nhé. Đây không phải là cơ hội mà ai muốn cũng có được đâu. Ha ha”, Huyết Nam Ngục đắc ý. Ông ta biết thần y Lâm sẽ thỏa hiệp.
Thế nhưng một giây sau...Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Cánh tay phải của Huyết Nam Ngục bay ra trong không trung, máu xối như mưa. Nụ cười trên khuôn mặt ông ta tắt lịm.
Đám đông sững sờ. Ông ta quay qua nhìn thì phát hiện ra cánh tay mình đã bị Lâm Chính xé rời…
Chương 1512: Giết người diệt khẩu
Đợi máu tươi bớt bắn ra thì cơn đau kịch liệt cũng trỗi dậy.
“Á!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gào thét. Cánh tay trái của ông ta đột nhiên co giật.
Ông ta bừng tỉnh, định phản kháng. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Hai người ở phía sau đó ghì vai ông ta.
Là người của Lâm Chính.
Tay trái của ông ta cũng bị xé ra.
“Á!!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gầm rú, cơ thể ông ta co giật mãnh liệt giống như bị dại. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều trố tròn mắt.
“Thần Quân! Điều này...”, Nguyên Tinh hé miệng định nói gì đó nhưng nói không nên lời.
“Điên rồi, thần y Lâm cậu điên ròi...cậu...tại sao lại làm như vậy?”, Tào Tùng Dương bừng tỉnh, vội vàng kêu lên, cả người bần thần.
“Phế hai cánh tay của ông ta thôi mà, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu...cậu không sợ Huyết Ma Tông sao?”, dù vô cùng đau đớn nhưng Huyết Nam Ngục vẫn giữ được tỉnh táo. Ông ta nghiến răng nói.
“Sợ chứ! Nhưng như thế thì sao nhỉ?’, Lâm Chính điềm đạm nói. Mặt anh chẳng thể hiện vẻ đang sợ hãi gì cả.
Huyết Nam Ngục đã không còn nhìn thấu được Lâm Chính nữa. Ông ta hít một hơi thật sâu và nói: “Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu chỉ đơn giản là đang xả giận thôi phải không. Giờ xả xong rồi thì tôi nghĩ có phải là cậu có thể thả tôi ra được rồi không...Tôi sẽ không nói chuyện này cho Huyết Ma Tông, bọn họ cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu, cậu yên tâm...”
Huyết Nam Ngục chỉ muốn rời đi. Đợi rời đi được an toàn rồi thì ông ta sẽ tính kế tiếp.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Lâm Chính không hề có ý định buông tha cho ông ta.
“Huyết Nam Ngục, ông lầm rồi, tôi xử ông không phải là để xả tức mà là vì tôi muốn giết ông”, Lâm Chính siết cổ ông ta, khẽ phát lực. Đám đông nín thở. Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh cũng sững sờ.
Huyết Nam Ngục hét lên: “Lẽ nào...cậu thật sự muốn khai chiến với Huyết Ma Tông?”
“Không muốn”.
“Vậy...tại sao cậu lại giết tôi?”
“Huyết Nam Ngục tại sao đến một kiến thức đơn giản như vậy mà ông cũng không hiểu? Nếu như ông chết rồi thì sao mà người của Huyết Ma Tông biết được ông nằm trong tay tôi chứ? Lẽ nào ông chưa từng nghe qua câu giết người diệt khẩu sao?”, Lâm Chính nói.
Huyết Nam Ngục sững sờ.
Rắc.! Lâm Chính bắt đầu phát lực...
“Không...Thần y Lâm...cậu không thể giết tôi được....nếu cậu giết chết tôi thì Huyết Ma Tông nhất định sẽ không tha cho cậu. Bọn họ sẽ điều tra ra cậu giết tôi! Bọn họ sẽ điều tra ra thôi”, Huyết Nam Ngục hét lớn, điên cuồng giãy giụa như một con thú muốn xổng chuồng.
Thế nhưng tất cả đều vô ích. Lâm Chính siết mạnh, cổ của ông ta biến dạng, hơi thở trở nên khó khăn, mặt chuyển dần sang xanh ngắt.
Tầm mười giây sau...Rắc! Một âm thanh giòn giã vang lên. Huyết Nam Ngục ngoẹo đầu qua một bên, tắt thở. Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh cảm giác tim muốn rớt ra ngoài.
Không ai ngờ, Ma Đầu Sáu Tay hiển hách lại bị Lâm Chính giết chết như vậy. Thế nhưng điều càng khiến bọn họ kinh sợ hơn đó là vấn đề giữa thần y Lâm và Huyết Ma Tông có lẽ không thể giải quyết được nữa.
Chỉ hi vọng Huyết Ma Tông đừng phát hiện ra thần y Lâm quá sớm. Đám đông chìm vào im lặng. Lâm Chính buông tay ra, lau bàn tay và nói: “Gọi người tới xử lý hiện trường đi, xóa sạch giấu vết, tạm thời đừng để người của Huyết Ma Tông phát hiện ra”.
“Vâng Thần Quân”.
“Mọi người không phải lo lắng. Nếu Huyết Ma Tông tìm tới thì tôi chắc chắn sẽ có cách đối phó”, Lâm Chính vừa nói vừa quay người rời đi. Nguyên Tinh và Tào Tùng dương nhìn nhau. Ai cũng thở dài.
“Tào trưởng lão ông thấy sao".
“Nghe theo chứ biết sao”.
Sau khi xử lý xong Huyết Nam Ngục, Lâm Chính lại quay về nhà họ Thẩm. Lúc này đám người Thẩm Hạo Thắng vẫn quỳ run rẩy dưới đất.
Thấy Lâm Chính quay lại, bọn họ càng sợ hãi hơn. Đồng thời họ cũng cảm thấy tò mò. Không biết Huyết Nam Ngục có chạy thoát được không.
“Huyết Nam Ngục chết rồi”, Lâm Chính tiến tới gần nói với Thẩm Hạo Thắng.
“Hả...”, Thẩm Hạo Thắng giật mình, lập tức dập đầu lia lịa: “Thần y Lâm thần uy vô song, Hạo Thắng bái phục vô cùng”.
“Bảo người nhà các người dùng thuốc này, từ ngày hôm nay, nhà họ Thẩm sẽ nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Nếu chống lại, thì tôi sẽ khiến các người chết không có đất chôn đấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn và lấy ra một lọ thuốc.
Thẩm Hạo Thắng vội vàng nuốt thuốc, không dám chần chờ.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu hài lòng: “Nghe đây, Huyết Nam Ngục đã chết, nhưng tôi không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, nếu sau này có người tới thăm dò về Huyết Nam ngục thì ông nói rằng Huyết Nam Ngục ở chỗ ông một thời gian nhưng sau đó đã đi Cô Phong rồi. Rõ chưa?”
“Vâng...vâng...thần y Lâm”.
“Nguyên Tinh!”
“Thuộc hạ có mặt, xin Thần Quân dặn dò”.
“Bí mật đưa thi thể của Huyết Nam Ngục tới Cô Phong, chôn dưới chân núi”.
“Tuân lệnh”.
“Nghe rõ, nhất định phải bí mật hành động, không được để cho bất kỳ ai phát hiện ra”
“Vâng”.
Chương 1513: Anh tới chữa mắt cho em
Sau khi kết thúc chuyến đi tới nhà họ Thẩm thì Lâm Chính lập tức quay trở về Giang Thành, lao vào học viện Huyền y Phái và vùi đầu trong phòng nghiên cứu. Anh bắt đầu tận dụng dược liệu thượng cổ lấy từ nhà họ Thẩm để luyện chế dược vật.
Cứ thế một tuần trôi qua. Trong một tuần này anh ăn uống ngủ nghỉ cả trong phòng nghiên cứu khiến Tần Bách Tùng, Long Thủ sững sờ.
Anh giống như một kẻ bị điên, ngoài những nhu cầu sinh hoạt cần thiết ra thì anh mặc kệ hết, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu. Thậm chí mỗi ngày anh cũng chỉ chợp mắt có một lúc.
Sáng sớm ngày thứ bảy.
“Thành công rồi”, Lâm Chính với hai con ngươi đỏ ngàu gào lên. Đám đông đang nằm ngủ cả ra bàn cũng bị giật mình vì bị đánh thức.
“Thành công gì vậy thầy?”, Tần Bách Tùng dụi mắt, vội vàng nói.
“Lẽ nào đã luyện ra thuốc giải rồi sao?”, Long Thủ vội hỏi.
“Đúng vậy, đã luyện chế ra thuốc giải rồi, mau tiến hành rã đông đi, tôi muốn bắt đầu chữa trị cho Tô Dư”, Lâm Chính vội nói.
“Vâng”, đám đông run rẩy, vội vàng làm việc.
Một lúc sau, Hùng Trưởng Bạch dẫn theo một đám người tới phòng lạnh. Sau đó họ tiến hành rã đông cho Tô Dư. Không ai ngờ, mới có vài ngày mà cô gái vốn đẹp như hoa kia đã biến thành một cái xác lạnh ngắt.
Lâm Chính hai mắt đỏ au, đẩy đám đông ra, đích thân bước vào phòng phẫu thuật và tiến hành điều trị cho Tô Dư.
Toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái cũng có mặt. Những máy móc thiết bị và dược liệu tốt nhất đều được mang tới.
Cuộc phẫu thuật diễn ra đúng hai ngày. Cường độ áp lực thật khủng kiếp. Những người ưu tú nhất của học việc bao gồm cả Đông và Tây Y đều mệt ná thở.
Cho tới sáng ngày thứ ba.
Phù! Lâm Chính ngồi phịch ra đất, không chịu được nữa, ngủ thiếp đi.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng vội kêu lên. Thế nhưng anh đã không còn nghe thấy gì nữa.
“Bíp bíp….”, lúc này tiếng máy móc vọng đến một âm thanh kéo dài. Đám đông trố tròn mắt, quay qua nhìn màn hình. Họ thấy đường phác đồ trên màn hình nhấp nhô…
Cả phòng phẫu thuật im lặng như tờ. Tầm năm giây sau, tiếng hò reo vang lên.
“Sống rồi! Sống lại rồi!”
“Tốt quá rồi!”
“Thầy ơi tim của cô Tô Dư đập lại rồi”.
Đám đông nhảy múa. Hùng Trưởng Bạch rưng rưng nước mắt.
“Đúng là kỳ tích. Thầy ơi, y thuật của thầy đã đạt tới cảnh giới hồi sinh người chết rồi”, Long Thủ vô cùng kích động,
“Mọi người nghiêm túc, tình hình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, tiếp tục công việc đi”, Tần Bách Tùng hô lớn.
Mọi người lại cật lực làm việc.
Đợi đến khi Lâm Chính tỉnh lại thì Cung Hỉ Vân đã đứng bên cạnh anh. Anh đang nằm trên giường. Đây là phòng nghỉ ngơi của học viện. Bình thường Tần Bách Tùng thường ngủ ở đây.
Lâm Chính vươn vai. Cung Hỉ Vân vội vàng đưa khăn mặt cho anh.
“Chủ tịch, cậu tỉnh rồi. Tốt quá!”, Cung Hỉ Vân vui mừng nói.
“Phẫu thuật thế nào rồi?”, Lâm Chính lau mặt hỏi.
“Rất thuận lợi, cô Tô Dư đã được chuyển tới bệnh viện rồi”, Cung Hỉ Vân cười nói
“Chuyển viện?”, Lâm Chính giật mình: “Đang yên đang lành sao lại chuyển viện? Lẽ nào bác sĩ của chúng ta không bằng bác sĩ của thành phố?’
“Chủ tịch, không phải như vậy. Thực ra bác sĩ của chúng ta mấy ngày vừa rồi đều không được nghỉ ngơi nên mệt cả rồi, không thể nào làm công tác hậu phẫu cho cô Tô Dư được”, Cung Hỉ Vân cười bất lực.
Lâm Chính cười khổ: “Nói cũng đúng, chuyện của Tô Dư họ đã vất vả nhiều rồi”.
“Thần y Lâm có khả năng hồi sinh người đã mất, thật quá lợi hại", nói tới đây, đôi mắt Cung Hỉ Vân sáng lên. Giờ Lâm Chính không khác gì thần minh vô song trong mắt cô ta.
“Giờ vẫn chưa phải lúc tôi được nghỉ ngơi”.
Anh nói tiếp: “Cho mọi người nghỉ hai ngày đi, sau hai ngày thì tiến hành thêm một cuộc phẫu thuật nữa, giúp Tô Nhu điều trị, hi vọng thuốc này cũng có hiệu quả với cô ấy”.
“Vâng, chủ tịch…giờ cậu đi đâu?”
“Tôi đi gặp Tô Nhu, cũng tới lúc để cô ấy bình thường trở lại rồi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng.
Tô Nhu được sắp xếp điều trị trong học viện Huyền Y Phái. Do hai mắt không nhìn thấy gì nên cô ấy luôn ở trong phòng. Bình thường có Cung Hỉ Vân chăm sóc và trò chuyện. Hôm nay từ sáng sớm Cung Hỉ Vân đã rời đi nên cô cảm thấy rất cô đơn.
“Thần y Lâm, thật sự có thể chữa khỏi mắt cho mình sao?”, Tô Nhu lầm bầm.
Cô luôn hỏi Cung Hỉ Vân câu hỏi này và đáp án của Cung Hỉ Vân luôn là 'có thể'.
Thế nhưng cô vẫn không tin. Mặc dù cô không biết mình bị trúng loại độc gì nhưng người nhà của cô đã đi hỏi bác sĩ khắp nơi rồi đều không có hi vọng. Thần y Lâm điều trị cũng đã lâu rồi mà vẫn chưa có kết quả.
“Có lẽ cả đời này mình sẽ phải sống trong bóng tối thật rồi”, Tô Nhu cười chua chát, nằm bất động trên giường.
“Em mà nghĩ vậy là sai rồi đấy’, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu thất thanh.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh đến chữa mắt cho em”.
Chương 1514: Anh tin em
“Anh chữa mắt cho em?”
Tô Nhu sững sờ và lắc đầu: “Thôi khỏi Lâm Chính, đừng lãng phí sức lực nữa. Đến tình hình hiện tại của em như thế nào anh còn không rõ thì chữa thế nào cho em? Huống hồ chưa chắc đã có thể chữa khỏi được”.
Giọng của cô vô cùng yếu ớt. Vì mới tỉnh lại nên lúc này đến cả việc thở thôi Tô Nhu cũng cảm thấy mất sức.
Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với cô.
“Vậy có thể để anh thử không?”, anh chỉ hỏi một câu đơn giản.
Tô Nhu bặm môi: “Tùy anh”.
Không tin thì vẫn là không tin, Tô Nhu thường sẽ không từ chối những yêu cầu không quá vô lý của Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt được quấn băng, anh cảm thấy đau lòng.
“Xin lỗi đã để em phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tô Nhu giật mình, lập tức lắc đầu: “Không liên quan tới anh, chẳng qua do em đen đủi mà thôi. Bên ngoài tưởng em và thần y Lâm có mối quan hệ mờ ám khiến cho kẻ địch ra tay với em để uy hiếp thần y Lâm…vậy không phải là đen đủi thì là gì?”
Lâm Chính không nói gì chỉ lấy châm ra chuẩn bị châm cứu. Tô Nhu cũng rất phối hợp. Cô vừa trò chuyện vừa hỏi: “Bên ngoài lúc nào cũng đồn thổi mối quan hệ giữa em và thần y Lâm, tại sao anh lại không hề hỏi về chuyện này?”
Câu hỏi khiến tay anh khẽ run run. Một lúc sau, anh bật cười: “Anh tin em không phải là loại người đó”.
“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói gì nữa.
Quá trình điều trị khá thuận lợi. Đợi sau khi xong, Tô Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tầm mười ngày sẽ có hiệu quả. Tới khi đó em có thể tháo băng và bắt đầu luyện tập cho mắt được rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Luyện tập cho mắt sao?”
Tô Nhu vẫn không tin, bèn hỏi: “Ý anh nói là mắt em đã khỏi rồi?’
“Đúng vậy”.
“Không thể nào! Đến cả thần y Lâm còn không chữa được cho mắt của em, anh…sao có thể làm được chứ?”
“Vì vậy trong mắt em anh không bằng thần y Lâm phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tô Nhu há hốc miệng: “Em không có ý đó…”
“Tô Nhu, em nghỉ ngơi đi. Mặc dù mắt của em không còn vấn đề gì nữa nhưng độc trong cơ thể vẫn cần đào thải ra hết. Anh sẽ sắc thuốc để em uống, từ từ thải hết độc trong người ra cho em”, Lâm Chính nói xong quay người rời đi.
“Lâm…”, Tô Nhu định gọi nhưng lại thôi. Cô thở dài, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Mấy ngày sau đó Lâm Chính ở trong học viện chăm sóc cho Tô Nhu đồng thời tiến anh phẫu thuật cho Nhan Khả Nhi.
Tình hình của Nhan Khả Nhi tệ hơn của Tô Dư nhiều. Mặc dù có kỳ dược thượng cổ trợ giúp nhưng do cô ấy bị tổn thương nặng phần đầu nên dù có chữa trị được thì cũng sẽ trở thành người thực vật. Nếu tốt hơn được chút thì cũng sẽ mất đi trí nhớ.
Lâm Chính cảm thấy đau khổ. Nhan Khả Nhi cũng được coi là chết vì anh. Dù thế nào thì anh cũng phải chữa trị cho cô ấy.
“Vẫn cần thêm các dược liệu khác nữa”, Lâm Chính lầm bầm sau khi bước ra khỏi phòng.
Reng reng…Lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông.
Lâm Chính lấy ra xem. Là số điện thoại tới từ Yên Kinh. Hơn nữa nhìn thì có vẻ như…là điện thoại của nhà họ Lâm.
Anh nhớ lần trước nhà họ Lâm từng dùng số điện thoại này gọi cho anh. Lâm Chính vốn không muốn nghe nhưng trong lúc nhạy cảm thế này tốt nhất nghe vẫn hơn.
“Xin hỏi là cậu chủ Lâm phải không?”, một giọng nói cung kính từ đầu đây bên kia vọng tới
“Cậu chủ Lâm?”, Lâm Chính chau mày: “Anh là người nhà họ Lâm phải không?’
“Thưa cậu đúng vậy, tôi là Lâm Phúc, mạo muội gọi điện làm phiền cậu”, giọng nói ở đầu dây bên kia khá khách khí. Điều này khiến Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm.
“Lần đầu tiên có người nhà họ Lâm gọi tôi là cậu chủ đấy. Từ lúc tôi sinh ra đến giờ, bọn họ đều gọi tôi là tạp chủng. Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à? Hay là anh là người mới?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu Lâm, cậu hiểu lầm rồi, thực ra là bố cậu đã đồng ý nhận cậu rồi”, Lâm Phúc ở đầu dây bên kia nói tiếp.
“Nhận??", Lâm Chính sững sờ.
“Đúng vậy! Từ ngay hôm nay, cậu chính là người nhà họ Lâm. Bố cậu đã thừa nhận vị trí của cậu, nên đương nhiên cậu là cậu chủ của chúng tôi”, Lâm Phúc mỉm cười.
“Chuyện gì vậy?”
Lâm Chính không hiểu. Anh luôn bị bố mình coi khinh, coi là chướng ngại lớn nhất trên bước đường phát triển của ông ta sao tự dưng ông ta lại chấp nhận anh chứ?
“Ông có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Điều này…tôi cũng không biết…có thể là bố cậu nhớ con trai mà”, Lâm Phúc mỉm cười nói.
“Hừ, nhưng con cũng nhớ mẹ mà, anh hỏi ông ta xem mẹ tôi đâu?”, Lâm Chính cười lạnh lùng rồi tắt máy.
Ngay lập tức Lâm Phúc lại gọi. Lần này Lâm Chính không nghe máy. Thế nhưng anh ta gọi liên tục. Cuối cùng Lâm Chính vẫn phải ấn nút nghe.
“Còn chuyện gì sao?”
“Cậu chủ đừng giận, thực ra ông chủ biết sai rồi. Chẳng phải là ông chủ đã đích thân ra lệnh cho Lâm Phúc mang qua tới Giang Thành hỏi thăm cậu đây sao?”, Lâm Phúc nói.
“Hỏi thăm tôi?”, Lâm Chính càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Anh thấy chuyện này có gì đó không ổn. Đang yên đang lành sao nhà họ Lâm lại làm thế này?
“Cậu chủ đang ở đâu, tôi tới Giang Thành rồi. Phải đưa tận tay quà của ông chủ cho cậu”, Lâm Phúc cười nói.
“Cái gì? Ở Giang Thành rồi à?", Lâm Chính tái mặt.
Sau khi suy nghĩ thì anh nói: “Tôi ở đường Vĩnh Hòa”.
“Được, tôi tới ngay”, nói xong Lâm Phúc tắt máy.
Lâm Chính chau chặt mày, anh do dự rồi gọi điện cho Từ Thiên. Một lúc sau, Từ Thiên chạy tới: “Chủ tịch”.
“Dẫn theo vào người tới đường Vĩnh Hòa một chuyến”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên gật đầu đầy tự tin: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi quen rồi, cứ để tôi lo”.
Nói xong ông ta lái xe rời khỏi học viện. Cùng lúc, một chiếc xe Collins màu đen đỗ ngay đường Vĩnh Hòa
Sau đó là một người đàn ông hơi mập bước xuống. Người này mở cốp xe, lấy ra vật phẩm đặt bên đường và gọi cho Lâm Chính. Thế nhưng gọi mấy lần mà chỉ nhận được một câu duy nhất: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
“Hả, chuyện gì thế này?”, người đàn ông mập sững sờ.
Chương 1515: Món quà kỳ dị
“Sao lại tắt máy rồi?”, người đàn ông mập vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục gọi.
Thế nhưng bên kia vẫn không bắt máy. Anh ta cảm thấy sốt ruột. Lúc này, có một nhóm người đi tới đứng ngay trước mặt người đàn ông mập.
“Này lão mập, đồ này là của anh à?”, một người đàn ông mặt sẹo đeo kính đen chỉ vào số lễ vật dưới đất và hỏi.
“Đúng vậy! Sao thế?”, người đàn ông tỏ ra bực bội, cộng thêm việc anh ta là người nhà họ Lâm nên đương nhiên là khinh thường nhóm người kia.
“Ái chà, cứng miệng gớm nhỉ. Tên mập thối, anh ngáng đường của chúng tôi rồi đấy”, người đàn ông mặt sẹo hừ giọng.
“Ngáng đường của các anh?”, người đàn ông liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Đường lớn thế này, anh không biết vòng qua mà đi à?”
“Vòng? Đồ chết tiệt này, chưa một ai ở cái đất Giang Thành này dám nói với ông như vậy đấy. Mày tới từ đâu mà ăn nói kiểu đó với ông? Anh em đâu, lao lên đập gãy răng thằng này cho anh?”, người đàn ông mặt sẹo hô lớn. Thế là cả đám lao lên.
“Dừng tay!”
Người đàn ông mập đanh giọng: “Tôi nói cho các người biết, tôi là người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy. Một đám cắc ké như các người đừng có tự rước họa vào người như thế. Nếu không tôi khỏi cho các người thấy ngày mai luôn”.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh à? Chưa nghe thấy bao giờ? Ghê gớm lắm sao?”, người đàn ông mặt sẹo hỏi.
“Đó là gia tộc mà thể loại ếch ngồi đáy giếng như bọn anh không bao giờ chạm vào được”.
“Hừ, được lắm, vậy ông sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội”.
Người đàn ông mặt sẹo tiếp tục phất tay. Cả đám vây lấy người đàn ông mập. Anh ta sợ quá vội vàng đáp trả. Đồng thời lúc này cũng có hai tên vệ sĩ của nhà họ Lâm từ trên xe bước xuống đỡ đòn.
Đừng thấy anh ta mập mà nhầm vì người này cũng biết võ công. Cú đấm của anh ta có thể hạ gục được mấy tên. Thế nhưng người của tên mặt sẹo đông quá, người đàn ông mập không thể nào đánh xuể, một lúc sau mặt anh ta sưng húp lên.
Chẳng mấy chốc, cả ba người nhà họ Lâm đã nằm lăn ra đất, kêu la rên rỉ.
“Lần này đã biết sự lợi hại của ông đây chưa?”, người đàn ông mặt sẹo túm tóc người đàn ông mập, cười dữ tợn. Anh ta há miệng không dám nói gì.
“Đắc tội với ông thì khó sống rồi. Ông đây vốn cũng định để mày khỏi nhìn thấy mặt trời, thế nhưng trời cho tao có tấm lòng lương thiên, chưa tới mức ra tay tuyệt tình, số đồ này coi như là đồ bồi thường nhá".
Nói xong, tên mặt sẹo phất tay, ra lệnh cho đàn em khiêng đồ đi.
“Quay lại, các người không được đi”, người đàn ông mập hét lên. Thế nhưng không thể nào ngăn đám người kia lại.
Một lúc sau, người đàn ông mặt sẹo biến mất ngay đầu con hẻm. Chỉ còn lại tiếng ồn ào huyên náo của người đi đường.
“Lâm Phúc giờ phải làm sao?”, hai người bảo vệ lau máu ở khóe miệng và hỏi.
“Mau gọi điện về cho người của gia tộc đi”, người vệ sĩ còn lại nói.
“Được được”, người đàn ông mập lấy điện thoại ra.
Lúc này, tại một quán trà ở một con hẻm khác. Lâm Chính vừa uống trà vừa nhìn những thứ trước mặt.
“Chủ tịch, phần lớn là châu báu, hợp đồng siêu xe, bất động sản. Với người bình thường thì đây là khối tài sản kếch xù rồi”, Từ Thiên kiểm tra một lượt rồi nói.
“Vô duyên vô cớ chấp nhận tôi rồi còn tặng đồ…nhà họ Lâm chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Chủ tịch, có khi nào lòng tốt của bố cậu trỗi dậy rồi không”, Từ Thiên hỏi.
“Không thể nào. Vì tiền đồ ông ta chấp nhận từ bỏ cả vợ con cơ mà. Người như vậy làm gì có lương tâm. Huống hồ nếu thừa nhận tôi thì chỉ khiến ông ta mất đi địa vị trong gia tộc, sao ông ta có thể đồng ý được. Ông ta còn mong có một ngày sẽ trở thành trưởng tộc cơ đấy”, Lâm Chính cười lạnh lùng.
Từ Thiên không nói gì.
“Có những thứ này thôi hả?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy…à phải rồi…vẫn còn một vật nữa tôi chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ giống đồ cổ”.
Từ Thiên vừa nói vừa lấy ra một cái hộp đặt lên bàn. Chiếc hộp mở nắp, một luồng khí lạnh lẽo bay ra.
Đám đông bỗng cảm thấy ớn lạnh.
“Hả?”, Lâm Chính khẽ chau mày, anh xích lại gần quan sát tỉ mỉ.
Đó là một hòn màu đen. Hòn đá không lớn nhưng đen xì, có hoa văn, một hình thù khá kỳ lạ hiện lên.
Mặc dù môn lịch sử của Lâm Chính không giỏi nhưng anh cũng từng đọc quá sách và có cảm giác đã từng thấy những văn tự này ở đâu đó rồi.
“Chủ tịch Lâm, đây là gì vậy?”, Từ Thiên không hiểu.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Đột nhiên anh chú ý tới thứ gì đó bèn nhìn chăm chăm vào mặt bên của hòn đá: “Lấy cho tôi một con dao” .
“Vâng”, người bên cạnh vội vàng chạy đi lấy. Một lúc sau Từ Thiên đưa con dao tới. Lâm Chính khẽ cạo con dao vào mặt bên của hòn đá. Một lớp bề mặt được sơn xuất hiện.
Đợi đến khi cạo sạch lớp đá bên ngoài thì một khe dài xuất hiện. “Cái gì?
Đám đông bàng hoàng.
“Là một chiếc hộp sao?”, Từ Thiên kinh ngạc.
Lâm Chính kê mũi dao vào giữa khe hộp và mở ra. Anh đẩy mạnh, chiếc hộp màu đen mở nắp.
Rắc! Âm thanh giòn tan vang lên.
Đám đông vội nhìn. Thế rồi tất cả đều hóa đá.