-
Chương 1516-1520
Chương 1516: Tôi không lấy
Từ Thiên trố tròn mắt. Đến cả Lâm Chính cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa.
Tất cả đều cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.Bên trong chiếc hộp là một thi hài. Thi hài của một đứa trẻ.
Nhìn mức độ phân hủy của thì biết nó đã chết từ rất lâu rồi.
“Chuyện…chuyện gì vậy? Tại sao bên trong lại là thứ này?”, Từ Thiên run rẩy.
“Đáng sợ quá”, những người khác đều không dám nhìn thẳng.
Lâm Chính chau mày. Anh nhìn kỹ rồi nói: “Đứa bé này đẻ non, hơn nữa với mức độ phân hủy này thì chắc là chết cả mười mấy năm rồi. Chiếc hộp được thế kế theo kiểu Ai Cập cổ với ý đồ lưu giữ vĩnh viễn. Cái hộp này thực ra chính là quan tài của đứa bé".
“Cái gì?”, đám đông tái mặt
“Đây có phải đồ cổ gì…tại sao nhà họ Lâm lại đưa cho cậu?”, Từ Thiên hỏi.
“Không biết…Từ Thiên, nghĩ cách điều tra lai lịch của món đồ này! Tôi muốn có được kết quả nhanh nhất", Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu. Lúc này có người chạy tới.
“Chủ tịch, cảnh sát gọi tới, nói là nhà họ Lâm đã báo cảnh sát rồi”.
“Vậy thì trả đồ lại cho họ đi”.
Lâm Chính nói tiếp: “Để nguyên đồ lại như cũ, giờ tôi tới đường Vĩnh Hòa”.
“Vâng”, bên ngoài cục cảnh sát.
“Lấy được đồ chưa?”
“Cảnh sát Giang Thành làm việc cũng hiệu quả ghê, lấy lại cả rồi”.
“Kiểm tra hết rồi chứ, có vấn đề gì không?", người đàn ông mập hút thuốc hỏi.
“Không có vấn đề gì. Đám đó vẫn chưa kịp mở ra xem”, tê vệ sĩ kiểm tra rồi nói.
“Thứ đó…không sao chứ?”, người đàn ông đột nhiên trầm giọng.
Người vệ sĩ tối mặt, vội vàng nói: “Không…sao…tôi xem rồi, lớp sơn vẫn còn…”
“Vậy thì tốt rồi”, tên mập hít một hơi thật sâu. Đúng lúc này…
Reng reng...Điện thoại đổ chuông.
Người đàn ông nhìn thấy số điện thoại vội ra hiệu cho tên vệ sĩ rồi lập tức bắt máy: “Alo! Cậu chủ Lâm, cuối cùng cậu đã gọi điện cho tôi rồi”.
“Ngại quá vừa nãy điện thoại của tôi hết điện, vừa thuê được một cục sạc xong. Giờ tôi tới đường Vĩnh Hòa rồi, anh ở đâu?”, Lâm Chính làm ra vẻ sốt ruột.
“Ồ…tôi đang trên đường, bị trễ một chút, sẽ tới đó ngay”, người đàn ông vội nói.
“Được, vậy tôi tới trạm xe đợi anh”.
“Được được, cậu chủ. Đợi tôi vài phút, tôi tới ngay”, người đàn ông mập lên tiếng.
Sau khi tắt máy, người đàn ông nói: “Đi, vượt đèn đỏ cũng phải đi, trong năm phút phải tới được đường Vĩnh Hòa cho tôi”.
“Vâng”, ba người lao lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi. Chưa tới năm phút thì bọn họ đã có mặt ở đường Vĩnh Hòa.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi đợi ở trạm xe. Chiếc xe vừa tới, người đàn ông mập đã vội bước xuống.
“Cậu chủ, thật xin lỗi, xảy ra vài chuyện đột xuất nên đến trễ. Hi vọng cậu thông cảm”, người đàn ông cung kính cúi người.
“Không sao?”, Lâm Chính đưa cho anh ta một điếu thuốc. Người đàn ông nhận lấy, thế nhưng anh ta liếc nhìn điếu thuốc và tỏ vẻ khinh thường. Cả đời này anh ta chưa từng hút loại thuốc nào đẳng cấp thấp như thế này. Nhưng với tình cảnh hiện tại của Lâm Chính thì cũng phải thôi.
“Cậu chủ, ông chủ bảo tôi đưa những thứ này cho cậu, mong cậu nhận cho”, người đàn ông lấy ra.
“Là gì thế? Nếu là mấy thứ linh tinh thì đừng có đưa. Nhà tôi nhỏ, không để vừa”, Lâm Chính nói đại.
“Cậu yên tâm, trong này có sổ đó hai căn nhà do ông chủ đích thân chọn cho cậu tại trung tâm Giang Thành, cậu không cần lo là không đặt vừa đâu”, người đàn ông nói.
“Vậy à? Còn những thứ này là gì?”
“À! Đây là đồ cổ!”
“Đồ cổ sao, tôi không chơi và cũng không hiểu nên không có hứng thú. Đưa cho tôi làm gì?”
“Điều này…ông chủ nói nếu cậu không thích thì bán đi là được. Cũng được chút tiền.
“Ồ nếu vậy thì tôi nhận”, Lâm Chính tỏ vẻ vui mừng, nhận lấy đồ của mình, anh mở đồ ra và hỏi từng món một.
Có vẻ như tên mập đã có sự chuẩn bị từ trước. Tới món cuối cùng, Lâm Chính mở ra, lấy ra một chiếc hộp và hỏi: “Còn thứ này?”
Người đàn ông giật mình: “À…cái này….là đá mài mực mà pháp gia Vương Hi sử dụng vào thời cổ đại, rất có giá trị”.
“Đá mài mực sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi chưa bao giờ thấy một viên đá mài mực nào lớn như thế này".
“Thời cổ khác với bây giờ mà”, người đàn ông cười: “Cậu chủ nhận lấy, ngày mai tìm người đi giám định, sau đó mang đi bán thì chắc chắn sẽ được một món lớn đấy”.
“Thật sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kỳ vọng.
“Đương nhiên rồi! Tôi đảm bảo”, người đàn ông vội nói.
“Thế nhưng thứ này xấu quá, tôi không thích…thôi khỏi lấy đi”, Lâm Chính ra vẻ.
Dứt lời người đàn ông tái mặt.
Chương 1517: Đủ trò
Hả? Anh làm sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi như thế kia?”, Lâm Chính giả bộ tò mò hỏi.
Lâm Phúc giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là….hơi mệt chút thôi, không sao cả…”
“Nếu mệt thì về nghỉ đi”.
“Vậy những món này cậu chủ nhận nhé”, Lâm Phúc bèn nhét luôn cả cái hòn đá đen vào tay của Lâm Chính.
Lâm Chính vứt vào ngực anh ta: “Tôi chẳng thích cái món này tí nào, anh mang về đi. Những thứ khác thì có thể để lại”.
“Điều này…cậu chủ, không thể nào…Những thứ này đều rất quan trọng. Do ông chủ đích thân chọn tặng cậu. Dù thế nào thì cũng mong cậu nhận lấy mà, Lâm Phúc vã mồ hôi, vội vàng nói.
“Vậy sao?”
Lâm Chính cười lạnh lùng, vứt toàn bộ đồ lại: “Nhà to siêu xe và cả tấm lòng đầy cảm động của họ nữa, tôi vốn định nhận nhưng mà nghĩ kỹ lại, có vẻ mối thù của mẹ quan trọng hơn. Vì vậy thôi, tôi không lấy gì hết”.
“Hả? Điều này…”, Lâm Phúc hoảng loạn, vội vàng nói: “Cậu Lâm, như vậy sao được? Tất cả đều là quà nhà họ Lâm tặng cậu mà. Cậu thật sự không muốn sao?”
“Không, cầm về hết đi”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, đích thân ông chủ chọn cho cậu đấy”.
“Chính vì do ông ta mua nên tôi mới không thèm. Huống hồ, tôi vẫn chưa tha thứ cho nhà họ Lâm. Giờ họ nói muốn tôi về, anh nghĩ sẽ có khả năng đó sao? Các người coi tôi là gì?”, Lâm Chính cười lạnh.
“Cậu”,Lâm Phúc tức bại hoại, vốn định phát tiết nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn. Một tên tạp chủng, một thẳng rể vô dụng làm gì có tư cách ra giá chứ? Cầm những thứ này thì cả đời không phải lo cái ăn cái mặc. Vậy mà tên bỏ đi này lại dám từ chối. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh ta đã không dám tin rồi.
“Cậu chủ, cậu làm vậy tôi không biết phải ăn nói thế nào với ông chủ”.
“Đó là chuyện của anh, không có liên quan gì tới tôi hết. Nghe đây, anh về nhà họ Lâm, nói với họ rằng nếu muốn tôi tha thứ thì giao hết những kẻ đã hại chết mẹ tôi năm đó ra đây, đồng thời đích thân khấu đầu tạ tội trước mộ của mẹ. Như vậy thì có khi tôi sẽ cân nhắc tới việc tha thứ cho bọn họ”, Lâm Chính vuốt cằm, điềm đạm nói
“Cậu nói cái gì?”
Anh ta không tin, phải cố gắng nén giận mà cung kính trả lời: “Cậu chủ, yêu cầu của cậu quá đáng quá. Cậu biết bố cậu đại diện cho điều gì trong nhà họ Lâm mà. Bắt ông ấy khấu đầu trước mẹ cậu, có thể ông ấy đồng ý nhưng người khác thì chưa chắc”.
“Vậy thì cầm theo đồ của anh và cút đi”, Lâm Chính tỏ vẻ dửng dưng. Anh cũng chẳng cần khách khí.
“Cậu…”
Người đàn ông mập tức run, bặm môi: “Cậu đừng hối hận đấy”.
“Còn cần tôi phải lặp lại à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Được! Đã vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, hi vọng sau này cậu đừng cầu xin tôi!", người đàn ông mập hừ giọng, nhận lấy toàn bộ đồ nhét lên xe rồi rời đi.
Lâm Chính điềm đạm nhìn theo chiếc xe. Anh có thể khẳng định hành động này của nhà họ Lâm là có mục đích. Thế nhưng cụ thể thế nào thì chưa rõ.
Theo lý mà nói, một kẻ bỏ đi như Lâm Chính không hề có bất kỳ giá trị gì, sao nhà họ Lâm đột nhiên lại tìm tới anh?
Anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lại điều chỉnh thuốc sắc cho Tô Nhu rồi vào phòng đọc sách. Tầm vài tiếng sau, Từ Thiên gọi điện tới: “Chủ tịch”.
“Thế nào rồi, điều tra rõ ràng chưa?
“Rõ rồi ạ. Thứ đó nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Tôi vốn không đủ tư cách điều tra, là do ông Nguyên Tinh thông qua sức mạnh của Đông Hoàng Giáo mới tìm được thông tin liên quan”, giọng nói của Từ Thiên khá trầm.
Lâm Chính giật mình: “Vậy rốt cuộc đó là thứ gì?”
“Nghe nói là tế phẩm”
“Tế phẩm sao?”
“Đúng, hình như là tế phẩm của một gia tộc nào đó".
“Tại sao nhà họ Lâm lại giao nó cho tôi?”, Lâm Chính không hiểu.
“Vấn đề nằm ở đây”, Từ Thiên trầm giọng: “Theo như thông tin có được thì vài ngày trước nhà họ Lâm có người đột nhập vào gia tộc này ăn trộm thứ này ra. Giờ gia tộc đó tìm tới nhà họ Lâm tính sổ. Bọn họ không chịu thừa nhận trách nhiệm cho nên…”
“Nên họ tặng vật này cho tôi, để tôi làm con dê tế thay cho họ, gánh chịu cơn bốc hỏa của gia tộc kia, đúng không?”, Lâm Chính nói
“Suy đoán là như thế”.
“Hừ, đúng là chẳng tốt đẹp gì”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Dù sao tôi cũng mang họ Lâm, bọn họ hoàn toàn có thể nói là do tôi ăn cắp. Cộng thêm việc tôi sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì gia tộc kia có tìm tôi tính sổ cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Xem ra tôi vẫn còn giá trị lợi dụng nhỉ”.
“Chủ tịch Lâm, thực lực của gia tộc kia cũng rất mạnh. Đến cả nhà họ Lâm còn không thể động vào. Nếu không, bọn họ đã không đưa ra kế sách này. Tôi cho rằng, chúng ta phải để ý tới chuyện này, phải vạch ra ranh giới với nhà họ Lâm, nếu không rắc rối sẽ nhiều lắm”, Từ Thiên nghiêm túc nói.
“Ông nói đúng, không thể nào cứ làm cái bia đỡ đạn mãi được. Chuyện này giao cho ông xử lý. Ông theo dõi sát sao, phát hiện ra bất cứ người nào của nhà họ Lâm có mặt ở Giang Thành thì đều theo dõi chặt cho tôi. Đồng thời cũng tăng cường theo dõi cả bên phía Yên Kinh nữa”.
“Vâng chủ tịch”.
Lâm Chính tắt máy, tiếp tục đọc sách. Thế nhưng mới được một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
“Từ Thiên, sao thế?”, anh chau mày. Lúc anh đọc sách thường không thích bị làm phiền.
“Chủ tịch xảy ra chuyện rồi”, Từ Thiên vội nói.
“Chuyện gì?”
“Ba tên nhà họ Lâm tới Giang Thành đã biến mất một tên rồi”.
“Mất một tên? Chạy đi đâu mất rồi?”
“Cũng không rõ ạ”.
“Tìm cho tôi! Nếu để họ làm lớn chuyện thì ông xách đầu về đây cho tôi", đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá.
“Vâng, chủ tịch yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì được đâu”.
Từ Thiên run rẩy, toát mồ hôi hột.
Chương 1518: Tôi có việc tìm cậu
“Bố!
Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên. Một cô gái tóc ngắn mặc áo thể thao màu đen đang quỳ dưới đất trong phòng khách khóc như mưa.
Một người đàn ông với khuôn mặt đanh thép, siết chặt nắm đấm đi đi lại lại. Ông ta dường như chỉ muốn tát cho cô gái một phát. Thế nhưng cứ giơ tay lên thì ông ta lại không nỡ.
“Cô đừng gọi tôi là bố nữa. Nhà tôi không có loại con gái như cô”, người đàn ông trung niên gầm lên.
“Bố! Con biết sai rồi! Con thề từ giờ sẽ không dám nữa, hu hu…”, cô gái tóc ngắn nói.
“Giờ có nói gì cũng vô ích. Gia tộc đã ra quyết định rồi, cấm túc ba tháng, thiếu một ngày cũng không được”, người đàn ông bất lực phất tay.
“Bố! Bố nỡ lòng nào tàn nhẫn như vậy ”, cô gái mặt tái mét, lao đến ôm người đàn ông.
“Tàn nhẫn? Con có biết con đã làm gì không? Con suýt nữa đã khiến nhà đó với nhà họ Lâm chúng ta khai chiến rồi đấy. May mà bác của con thông minh, xoay chuyển tình thế, nếu không thì đã đánh nhau rồi. Nhà họ Lâm mà bị tổn thất thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu con đấy, tới khi đó không chỉ đơn giản là chuyện cấm túc ba tháng đâu. Có lẽ con bị lột da luôn, biết chưa?”, người đàn ông trung niên hét lên.
Dứt lời, cô gái sững sờ. Sau đó cô ta vội vàng hỏi: Bố…bác trai…đã xử lý xong chưa ạ…”
“Không rõ nữa, nhưng bố nghĩ cũng sẽ không thành vấn đề”.
“Lần này phải cảm ơn bác ấy rồi”, cô gái thở phào.
“Cảm ơn?”, người đàn ông hừ giọng: “Ông ta tốt vậy sao? Chẳng qua là lôi kéo bố của con mà thôi!”
“Ồ, hóa ra là vậy”.
Reng reng! Lúc này, điện thoại của người đàn ông đổ chuông. Ông ta nhìn màn hình và chau chặt mày.
Vừa nói được vài câu thì ông ta đã tắt máy.
“Bố! Là điện thoại của ai vậy? Có việc gì ạ?”
“Còn là điện thoại của ai được chứ? Chuyện của con chứ còn gì nữa?”, người đàn ông hừ giọng; “Xảy ra sự cố rồi, tên tạp chủng đó không chịu nhận quà còn nói ra những yêu cầu hết sức vô lý”,
“Cái gì? Tên đó dám từ chối ạ? Cũng không tự coi xem mình là ai, ai cho tư cách từ chối thế không biết?”, cô gái trừng mắt, tỏ vẻ bất ngờ.
“Nhưng sự việc cũng được giải quyết rồi. Dù cậu ta không nhận thì nhà họ Lâm cũng có cách bắt cậu ta phải nhận. Phía bên đó giờ cho rằng Lâm Chính là người ăn trộm quan tài của đứa bé đó. Giờ con được an toàn rồi”, người đàn ông trung niên điềm đạm nói.
“Cảm ơn bố”, cô gái mỉm cười, nhưng bỗng phụng phịu: “Nhưng bố ơi ba tháng không được ra ngoài đi chơi, nhậu nhẹt, con sẽ chết mất”.
“Còn muốn đi chơi nhậu nhẹt à? Biến”.
Người đàn ông phát tiết. Cô gái thấy vậy thì sợ hết hồn, vội chạy ra ngoài. Tại Giang Thành.
“Chủ tịch, tìm được rồi”, Từ Thiên đích thân tới Huyền Y Phái báo cáo với Lâm Chính
“Hơi chậm đấy", Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Xin lỗi cậu, đối phương dùng dịch dung thuật, trong chốc lát chúng tôi không phát hiện ra được”, Từ Thiên tỏ vẻ bất lực.
“Dịch dung sao?”, Lâm Chính giật mình: “Nhà họ Lâm từ khi nào biết dùng dịch dung vậy?”
“Tôi cũng không biết. Lúc chúng tôi bắt được thì người này sử dụng một miếng mặt nạ tự tạo để thay đổi dung mạo”, Từ Thiên đưa miếng mặt nạ cho anh.
Lâm Chính nhận lấy, quan sát kỹ, đưa lên mũi ngửi rồi chau mày: “Miếng mặt nạ này mới được làm, có lẽ nhà họ Lâm đã có sự chuẩn bị từ trước”.
“Bọn họ sử dụng thuật dịch dung để trốn ai?”
“Có lẽ không phải là cố tình trốn tôi”.
Lâm Chính chau mày và suy nghĩ Tầm nay phút sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: “Lẽ nào là để tránh tai mắt của người phía bên đó?”
“Phía bên đó? Bên người nhà có quan tài của đứa bé kia sao?", Từ Thiên giật mình.
“Có lẽ là vậy, nếu như để bọn họ phát hiện ra người nhà họ Lâm ở Giang Thành thì họ sẽ nghi ngờ là có uẩn khúc gì đó”.
Lâm Chính vuốt cằm: “Rốt cuộc còn có vấn đề gì nữa…”
Từ Thiên cũng trầm tư. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh nhìn số và lập tức tái mặt.
“Không hay rồi”, Lâm Chính thốt lên.
“Chủ tịch, sao thế?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Sơ suất rồi”, Lâm Chính nghiến răng, nhìn chăm chăm điện thoại. Từ Thiên cảm thấy nghi ngờ nên cũng nhìn theo. Ông ta đã lập tức hiểu ra.
Lâm Chính ấn nút nghe. Đầu dây bên kia là giọng của Trương Tinh Vũ: “Lâm Chính đang ở đâu, mau về nào, tôi có việc tìm cậu”.
Chương 1519: Con rể tốt
E rằng ngay cả Từ Thiên cũng không ngờ rằng nhà họ Lâm lại tìm tới mẹ vợ của Lâm Chính – Trương Tinh Vũ.
Với sự tham lam của Trương Tinh Vũ, liệu bà ta có từ chối được những cám dỗ trước mặt? Hay là bà ta lại nhận hết?
Và chiếc quan tài của đứa bé đó chắc chắn cũng có mặt trông số quà bà ta nhận. Tới khi đó gia tộc sở hữu chiếc quan tài mà tìm tới thì chịu chết.
“Lâm Chính mau về đây, nghe thấy không?”, rõ ràng là thái độ của bà ta dịu đi nhiều.
“Không được nhận những món đồ đó. Trương Tinh Vũ, mau trả cho họ”, Lâm Chính gào lên.
“Lâm Chính, cậu nói chuyện với tôi kiểu gì vậy. Tôi là mẹ cậu đấy. Là mẹ vợ đấy. Sao lại có thể quát lên như thế được nhỉ. Chẳng biết lớn bé gì”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
Lâm Chính tái mặt. Anh biết rằng giờ có nói gì cũng vô ích nên định tắt máy. Thế nhưng đúng lúc này Trương Tinh Vũ lên tiếng: “Ở đây có người bạn nói là muốn gặp cậu. Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Mau về nhà đi”.
“Bạn sao?”, Lâm Chính giật mình.
Từ Thiên bèn nói: “Chủ tịch, bọn họ tới nhanh quá”.
“Xem ra không né được rồi”.
Lâm Chính thở hắt ra, thản nhiên nói: “Để tôi đi xem sao”.
“Chủ tịch, tôi đi cùng cậu nhé”.
"Không cần, tới nhà mẹ vợ tôi không nên khoa trương quá, nếu không sẽ dễ để lộ thân phận, không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Tôi đi là được”.
“Vậy…cũng được. Chủ tịch, cậu hết sức cẩn thận. Tối sẽ sắp xếp người ở gần đó giám sát. Nếu có gì bất lợi thì sẽ cho đám người đó khỏi ra khỏi Giang Thành luôn”
“Ông yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ra khỏi phòng. Anh lái chiếc Ferrary tới nhà của Trương Tinh Vũ.
Căn hộ trước của Trương Tinh Vũ đã phải bán đi để chữa trị cho Tô Nhu. Đợi khi công ty của Tô Nhu khởi sắc trở lại thì đã ép cô mua một căn hộ khác ở trung tâm thành phố cho bọn họ.
Trương Tinh Vũ sống rất thoải mái, còn tiền mua nhà thì đổ cả lên vai Tô Nhu. Giờ Tô Nhu đang điều trị, tiền nhà mỗi tháng do Tô Quảng phụ trách. Thế nên giờ này Tô Quảng vẫn chưa tan làm, chỉ có Trương Tinh Vũ đang ở nhà.
Trương Tinh Vũ lúc này đang kích động tới mức run người. Hai mắt bà ta trố tròn, con ngươi như muốn rơi ra ngoài. Bà ta nhìn chăm chăm vào số quà tặng trên bàn, không biết phải làm thế nào.
“Bà Trương, chỗ quà này thật sự là con rể tặng cho bà sao?”, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc áo khoác đen mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, con rể tôi gửi tới đây. Có vấn đề gì sao?”, Trương Tinh Vũ ôm lấy số giấy tờ bất động sản, nghiêm mặt nói.
“Vậy thứ này thì sao? Cũng là con rể bà đưa cho bà à?”, người đàn ông cầm hòn đá màu đen lên và hỏi.
Trương Tinh Vũ cảm thấy có gì đó không ổn bèn bặm môi: “Đúng vậy. Sao thế? Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại hỏi những điều này? Tôi nói cho ông biết, quà con trể tôi tặng đều có nguồn gốc rõ ràng cả. Các người đừng hòng đòi lấy đi”.
“Bà Trương, theo như tôi được biết, con rể bà chỉ là một người bình thường thất nghiệp. Những thứ này, cả đời cậu ta cũng không thể có được. Tại sao vô duyên vô cớ lại tặng cho bà vậy?”
“Ý ông muốn nói gì?”
“Bà Trương, tôi hi vọng bà có thể nói thật cho tôi biết về lai lịch của những món đồ này. Có phải là người khác tặng bà không? Nếu bà trả lời thành thật thì có khi có lợi cho bà. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của cả bà và con trai bà đấy”, người đàn ông trung niên mỉm cười.
Trương Tinh Vũ trở nên căng thẳng: “Là của con rể tôi tặng, không phải người khác. Tất cả đều là của con rể tôi. Tôi nói cho ông biết, nếu như ông đến vì những thứ này thì ông tìm nhầm người rồi. Phiền ông lập tức rời đi cho”.
Đồ đương nhiên không phải do Lâm Chính tặng. Mà do người khác mang tới. Thế nhưng Trương Tinh Vũ không dám thừa nhận. Bà ta sợ sẽ xảy ra chuyện, sợ người này đòi lại đồ.
“Nếu đã vậy thì được, đợi con rể của bà về, tôi sẽ xác nhận với cậu ta”, người đàn ông trung niên gật đầu.
“Đừng vội, con rể tôi sắp về rồi. Tôi đã gọi điện cho nói. Nhưng tôi nói ông biết, số đồ này là của nhà tôi, ông đừng hòng lấy đi được”.
“Ha ha”, người đàn ông trung niên chỉ cười.
Trương Tinh Vũ cảm thấy không ổn bèn nhìn người đàn ông chăm chăm: “Ông ngồi đây, tôi đi vệ sinh”.
Nói xong, bà ta chui thẳng vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Tô Quảng.
“Sao thế?”, Tô Quảng vẫn đang đi làm.
“Ông đang ở đâu?”
“Ở đơn vị chứ còn ở đâu”.
“Mau gọi vài người tới đợi dưới tầng”, Trương Tinh Vũ cuống cả lên.
“Gọi người? Sao thế?”, Tô Quảng không hiểu gì.
“Ông đừng hỏi, gọi mau lên”.
“Vậy công việc của tôi thì sao?”
“Còn làm việc cái gì nữa, tôi nói cho ông biết, sau này chúng ta không phải lo cái ăn cái mặc nữa rồi”, Trương Tinh Vũ kích động.
Tô Quảng càng nghe càng cảm thấy hoang mang, nhưng vì Trương Tinh Vũ giục quá nên ông ta cũng hết cách, đành phải đồng ý. Trương Tinh Vũ ra khỏi nhà vệ sinh, mỉm cười: “Ông đợi chút, tôi đi rót trà”.
“Không cần đâu, tôi nghĩ Lâm Chính chắc sắp về rồi”, người kia mỉm cười. Trương Tinh Vũ không nói gì.
Đinh đoong!!! Lúc này, chuông cửa vang lên, Trương Tinh Vũ vội chạy ra, Lâm Chính rảo bước đi vào.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi”, Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa. Biểu cảm của bà ta trông còn dịu dàng hơn cả Tô Nhu.
Lâm Chính chau mày, anh biết tại sao thái độ của Trương Tinh Vũ lại như vậy. Anh chẳng buồn quan tâm, cứ thế đi thẳng về phía người đàn ông đang ngồi ghế sopha.
“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.
Chương 1520: Chứng cứ à?
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng cậu là Lâm Chính đúng không?”, người đàn ông mỉm cười hỏi.
Lâm Chính đanh mắt, không nói gì.
Trương Tinh Vũ thì hét lên: “Đúng vậy, đó chính là con rể tôi – Lâm Chính! Tôi nói cho ông biết, những thứ này đều do con rể tôi tặng cả. Không có liên quan gì tới ông hết. Nếu như ông không có vấn đề gì thì mau đi đi, biết chưa?”
“Con rể bà tặng?”, người đàn ông mỉm cười: “Theo như tôi biết, cậu ta chỉ là một cậu con rể thôi mà, chẳng có tài cán gì, nghèo rớt mùng tới. Đang yên đang lành lấy đâu ra siêu xe rồi cả nhà to với bảo vật như thế? Bà không nghi ngờ gì sao? Những thứ này có khi có lai lịch bất chính đấy”.
Dứt lời, Trương Tinh Vũ tái mặt. Bà ta hừ giọng: “Thế thì có liên quan gì tới ông? Được rồi đấy, ông đi đi. Hơn nữa, dù có bất chính thì cảnh sát cũng sẽ xử lý. Ông là cảnh sát sao? Mong ông đi cho”.
Mặc dù bà ta nghi ngờ nhưng cũng chẳng buồn hỏi. Vì dù sao những thứ này đúng là được gửi tới với danh nghĩa của Lâm Chính thật. Vậy là đủ rồi. Những thứ khác, bà ta không quan tâm.
“Bà Trương, tôi nói thật cho bà biết vậy. Thực ra những thứ này có liên quan tới tôi, bởi vì trong số đó có một phần là của nhà tôi”, người đàn ông nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Thôi đi? Còn lâu mới là của nhà ông ấy. Ông đừng có ăn nói linh tinh. Tôi nói cho ông biết. Tất cả đều là của con rể tôi. Chẳng có liên quan tí gì tới ông hết. Ông mau biến đi. Nếu không biến. tôi báo cảnh sát đấy. Nghe thấy chưa?”, Trương Tinh Vũ hét lớn.
Người đàn ông này là mối lo của bà ta. Giờ ông ta nói vậy, bà ta thật sự không thể chấp nhận được. Thế là Trương Tinh Vũ phát tiết.
“Báo cảnh sát sao? Thú vị đấy”, người đàn ông nheo mắt, đứng dậy. Đôi mắt ông ta ánh lên sát ý.
Ông ta cũng không muốn dùng dằng nữa. Lâm Chính đã tới thì ông ta nên mang đồ về rồi, cũng phải giao lại cho gia tộc rồi. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói chuyện nữa đâu”, người đàn ông nhún vai.
“Tin tôi đi, điều này tốt cho ông”, Lâm Chính trông rất nghiêm túc.
Người đàn ông thấy vậy thì suy nghĩ rồi mỉm cười: “Thôi được, dù sao thì đồ cũng ở đây rồi. Thời gian của tôi cũng không có nhiều, nói vài câu với cậu vậy. Dù sao thì các người cũng không chạy thoát được”.
Nói xong, người đàn ông bước ra ban công. Lâm Chính đi theo sau.
“Lâm Chính, con rể ngoan, đồ không phải của ông ta đúng không? Không được đưa cho ông ta đâu đấy. Tất cả là của nhà chúng ta”, Trương Tinh Vũ vô cùng căng thẳng. Bà ta ghì lấy cánh tay của Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ hừ giọng: “Mấy món đồ không rõ nguồn gốc mà bà cũng dám nhận. Bà không sợ mất mạng à?”
“Không rõ nguồn gốc sao?”, Trương Tinh Vũ giật mình: “Người đưa đồ nói là của cậu mà? Sao lại nói là không rõ nguồn gốc được?”
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn nhiều lời với bà ta, anh chỉ đi thẳng ra ban công.
“Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ hét lớn. Lâm Chính mặc kệ.
“Thằng này vẫn không biết điều như thế. Đúng là vô thiên vô pháp. Mặc kệ, hôm nay những thứ này vào nhà mình rồi thì đừng hòng ai mang đi được”, Trương Tinh Vũ lầm bầm rồi lại lấy điện thoại ra gọi cho Tô Quảng.
“Gọi được mấy người rồi”, Trương Tinh Vũ hỏi.
“Ông Trương, ông Lưu các thứ, tầm 5 người thôi”.
“5 người à? Cũng đủ rồi. Bảo họ đợi ở dưới lầu, nếu như có gì không ổn thì sẽ xông lên hết cho tôi”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
“Tinh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông bớt bớt lại. Nói bọn họ sau khi xong việc tôi sẽ hậu tạ”.
“Ồ…thôi được”, Tô Quảng bèn đưa vài người bạn đợi dưới lầu.
Trên ban công, Lâm Chính châm một điếu thuốc, đồng thời đưa cho người kia một điếu. Ông ta không nhận, chỉ nói thẳng: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Có gì thì nói thẳng đi, tôi vội mang đồ về. Phải rồi, cậu có biết đó là những đồ gì không?”
“Biết, là quan tài của đứa bé", Lâm Chính hút một hơi.
“Ha ha, xem ra cậu cũng biết một số chuyện đấy nhỉ. Thế nhưng, cậu chỉ đoán ra được 1/3 mà thôi. Bởi vì ngoài thứ đó ra tôi còn mang về thêm hai thứ khác nữa”.
“Thứ gì?”
“Đầu của cậu và người đàn bà ngu ngốc ở trong kia”, người dàn ông chỉ vào đầu, mỉm cười.
Lâm Chính lập tức đanh mặt: “Tại sao?”
“Quan tài đó là thánh vật của nhà họ Hắc chúng tôi, có ý nghĩa đặc biệt. Lần này bị cậu lấy cắp, bên trên rất tức giận nên không chỉ yêu cầu lấy quan tài về mà còn phải mang về cả đầu của những người liên quan tới chuyện này nữa. Những kẻ liên quan không được để sót một ai”, người đàn ông nhún vai.
“Tôi không hề ăn cắp quan tài đó mà là người nhà họ Lâm. Bọn họ gửi tới đây là vì muốn chuyển sự thù địch qua cho tôi mà thôi. Nếu các người thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm ấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đấy là cậu nói thế, sao tôi tin được. Huống hồ đồ ở đây, cậu nói thế thì ai tin?”, người đàn ông mỉm cười.
“Vậy nên các người chấp nhận để người khác dắt mũi à?”
“Cậu có cái gì chứng minh điều này là thật không?”, người đàn ông nheo mắt.
Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh lắc đầu: “Không có”.
“Vậy chẳng phải sao?”, người đàn ông mỉm cười, đưa tay ra định siết cổ anh.
Ông ta định giết anh trước rồi quay lại giết Trương Tinh Vũ.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác đã chộp chặt cổ tay của ông ta. Đó chính là tay của Lâm Chính.
“Cái gì?”, người đàn ông bàng hoàng. Ông ta không nhìn rõ Lâm Chính ra tay từ lúc nào.
“Tôi không muốn đối đầu với gia tộc của ông, chuyện này hi vọng ông điều tra cho kỹ, đừng vu oan cho người tốt", Lâm Chính lạnh giọng, anh chẳng buồn khách khí nữa.
“Vu oan sao? Ban đầu tôi còn không tin, giờ thì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, một thằng rể bỏ đi lại có sức mạnh như vậy, điều đó chứng tỏ cậu có đủ khả năng đi ăn cắp quan tài”, người đàn ông đáp lại.
“Như vậy là ông mặc định tôi lấy đúng không?”
“Đúng vậy, trừ khi cậu có thể đưa ra được bằng chứng”.
“Bằng chứng sao?”
Lâm chính suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi có bằng chứng, để tôi cho ông xem.
Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một thứ, đưa cho người đàn ông xem. Người đàn ông nhìn thấy thì sững sờ.
Từ Thiên trố tròn mắt. Đến cả Lâm Chính cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa.
Tất cả đều cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.Bên trong chiếc hộp là một thi hài. Thi hài của một đứa trẻ.
Nhìn mức độ phân hủy của thì biết nó đã chết từ rất lâu rồi.
“Chuyện…chuyện gì vậy? Tại sao bên trong lại là thứ này?”, Từ Thiên run rẩy.
“Đáng sợ quá”, những người khác đều không dám nhìn thẳng.
Lâm Chính chau mày. Anh nhìn kỹ rồi nói: “Đứa bé này đẻ non, hơn nữa với mức độ phân hủy này thì chắc là chết cả mười mấy năm rồi. Chiếc hộp được thế kế theo kiểu Ai Cập cổ với ý đồ lưu giữ vĩnh viễn. Cái hộp này thực ra chính là quan tài của đứa bé".
“Cái gì?”, đám đông tái mặt
“Đây có phải đồ cổ gì…tại sao nhà họ Lâm lại đưa cho cậu?”, Từ Thiên hỏi.
“Không biết…Từ Thiên, nghĩ cách điều tra lai lịch của món đồ này! Tôi muốn có được kết quả nhanh nhất", Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu. Lúc này có người chạy tới.
“Chủ tịch, cảnh sát gọi tới, nói là nhà họ Lâm đã báo cảnh sát rồi”.
“Vậy thì trả đồ lại cho họ đi”.
Lâm Chính nói tiếp: “Để nguyên đồ lại như cũ, giờ tôi tới đường Vĩnh Hòa”.
“Vâng”, bên ngoài cục cảnh sát.
“Lấy được đồ chưa?”
“Cảnh sát Giang Thành làm việc cũng hiệu quả ghê, lấy lại cả rồi”.
“Kiểm tra hết rồi chứ, có vấn đề gì không?", người đàn ông mập hút thuốc hỏi.
“Không có vấn đề gì. Đám đó vẫn chưa kịp mở ra xem”, tê vệ sĩ kiểm tra rồi nói.
“Thứ đó…không sao chứ?”, người đàn ông đột nhiên trầm giọng.
Người vệ sĩ tối mặt, vội vàng nói: “Không…sao…tôi xem rồi, lớp sơn vẫn còn…”
“Vậy thì tốt rồi”, tên mập hít một hơi thật sâu. Đúng lúc này…
Reng reng...Điện thoại đổ chuông.
Người đàn ông nhìn thấy số điện thoại vội ra hiệu cho tên vệ sĩ rồi lập tức bắt máy: “Alo! Cậu chủ Lâm, cuối cùng cậu đã gọi điện cho tôi rồi”.
“Ngại quá vừa nãy điện thoại của tôi hết điện, vừa thuê được một cục sạc xong. Giờ tôi tới đường Vĩnh Hòa rồi, anh ở đâu?”, Lâm Chính làm ra vẻ sốt ruột.
“Ồ…tôi đang trên đường, bị trễ một chút, sẽ tới đó ngay”, người đàn ông vội nói.
“Được, vậy tôi tới trạm xe đợi anh”.
“Được được, cậu chủ. Đợi tôi vài phút, tôi tới ngay”, người đàn ông mập lên tiếng.
Sau khi tắt máy, người đàn ông nói: “Đi, vượt đèn đỏ cũng phải đi, trong năm phút phải tới được đường Vĩnh Hòa cho tôi”.
“Vâng”, ba người lao lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi. Chưa tới năm phút thì bọn họ đã có mặt ở đường Vĩnh Hòa.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi đợi ở trạm xe. Chiếc xe vừa tới, người đàn ông mập đã vội bước xuống.
“Cậu chủ, thật xin lỗi, xảy ra vài chuyện đột xuất nên đến trễ. Hi vọng cậu thông cảm”, người đàn ông cung kính cúi người.
“Không sao?”, Lâm Chính đưa cho anh ta một điếu thuốc. Người đàn ông nhận lấy, thế nhưng anh ta liếc nhìn điếu thuốc và tỏ vẻ khinh thường. Cả đời này anh ta chưa từng hút loại thuốc nào đẳng cấp thấp như thế này. Nhưng với tình cảnh hiện tại của Lâm Chính thì cũng phải thôi.
“Cậu chủ, ông chủ bảo tôi đưa những thứ này cho cậu, mong cậu nhận cho”, người đàn ông lấy ra.
“Là gì thế? Nếu là mấy thứ linh tinh thì đừng có đưa. Nhà tôi nhỏ, không để vừa”, Lâm Chính nói đại.
“Cậu yên tâm, trong này có sổ đó hai căn nhà do ông chủ đích thân chọn cho cậu tại trung tâm Giang Thành, cậu không cần lo là không đặt vừa đâu”, người đàn ông nói.
“Vậy à? Còn những thứ này là gì?”
“À! Đây là đồ cổ!”
“Đồ cổ sao, tôi không chơi và cũng không hiểu nên không có hứng thú. Đưa cho tôi làm gì?”
“Điều này…ông chủ nói nếu cậu không thích thì bán đi là được. Cũng được chút tiền.
“Ồ nếu vậy thì tôi nhận”, Lâm Chính tỏ vẻ vui mừng, nhận lấy đồ của mình, anh mở đồ ra và hỏi từng món một.
Có vẻ như tên mập đã có sự chuẩn bị từ trước. Tới món cuối cùng, Lâm Chính mở ra, lấy ra một chiếc hộp và hỏi: “Còn thứ này?”
Người đàn ông giật mình: “À…cái này….là đá mài mực mà pháp gia Vương Hi sử dụng vào thời cổ đại, rất có giá trị”.
“Đá mài mực sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi chưa bao giờ thấy một viên đá mài mực nào lớn như thế này".
“Thời cổ khác với bây giờ mà”, người đàn ông cười: “Cậu chủ nhận lấy, ngày mai tìm người đi giám định, sau đó mang đi bán thì chắc chắn sẽ được một món lớn đấy”.
“Thật sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kỳ vọng.
“Đương nhiên rồi! Tôi đảm bảo”, người đàn ông vội nói.
“Thế nhưng thứ này xấu quá, tôi không thích…thôi khỏi lấy đi”, Lâm Chính ra vẻ.
Dứt lời người đàn ông tái mặt.
Chương 1517: Đủ trò
Hả? Anh làm sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi như thế kia?”, Lâm Chính giả bộ tò mò hỏi.
Lâm Phúc giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là….hơi mệt chút thôi, không sao cả…”
“Nếu mệt thì về nghỉ đi”.
“Vậy những món này cậu chủ nhận nhé”, Lâm Phúc bèn nhét luôn cả cái hòn đá đen vào tay của Lâm Chính.
Lâm Chính vứt vào ngực anh ta: “Tôi chẳng thích cái món này tí nào, anh mang về đi. Những thứ khác thì có thể để lại”.
“Điều này…cậu chủ, không thể nào…Những thứ này đều rất quan trọng. Do ông chủ đích thân chọn tặng cậu. Dù thế nào thì cũng mong cậu nhận lấy mà, Lâm Phúc vã mồ hôi, vội vàng nói.
“Vậy sao?”
Lâm Chính cười lạnh lùng, vứt toàn bộ đồ lại: “Nhà to siêu xe và cả tấm lòng đầy cảm động của họ nữa, tôi vốn định nhận nhưng mà nghĩ kỹ lại, có vẻ mối thù của mẹ quan trọng hơn. Vì vậy thôi, tôi không lấy gì hết”.
“Hả? Điều này…”, Lâm Phúc hoảng loạn, vội vàng nói: “Cậu Lâm, như vậy sao được? Tất cả đều là quà nhà họ Lâm tặng cậu mà. Cậu thật sự không muốn sao?”
“Không, cầm về hết đi”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, đích thân ông chủ chọn cho cậu đấy”.
“Chính vì do ông ta mua nên tôi mới không thèm. Huống hồ, tôi vẫn chưa tha thứ cho nhà họ Lâm. Giờ họ nói muốn tôi về, anh nghĩ sẽ có khả năng đó sao? Các người coi tôi là gì?”, Lâm Chính cười lạnh.
“Cậu”,Lâm Phúc tức bại hoại, vốn định phát tiết nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn. Một tên tạp chủng, một thẳng rể vô dụng làm gì có tư cách ra giá chứ? Cầm những thứ này thì cả đời không phải lo cái ăn cái mặc. Vậy mà tên bỏ đi này lại dám từ chối. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh ta đã không dám tin rồi.
“Cậu chủ, cậu làm vậy tôi không biết phải ăn nói thế nào với ông chủ”.
“Đó là chuyện của anh, không có liên quan gì tới tôi hết. Nghe đây, anh về nhà họ Lâm, nói với họ rằng nếu muốn tôi tha thứ thì giao hết những kẻ đã hại chết mẹ tôi năm đó ra đây, đồng thời đích thân khấu đầu tạ tội trước mộ của mẹ. Như vậy thì có khi tôi sẽ cân nhắc tới việc tha thứ cho bọn họ”, Lâm Chính vuốt cằm, điềm đạm nói
“Cậu nói cái gì?”
Anh ta không tin, phải cố gắng nén giận mà cung kính trả lời: “Cậu chủ, yêu cầu của cậu quá đáng quá. Cậu biết bố cậu đại diện cho điều gì trong nhà họ Lâm mà. Bắt ông ấy khấu đầu trước mẹ cậu, có thể ông ấy đồng ý nhưng người khác thì chưa chắc”.
“Vậy thì cầm theo đồ của anh và cút đi”, Lâm Chính tỏ vẻ dửng dưng. Anh cũng chẳng cần khách khí.
“Cậu…”
Người đàn ông mập tức run, bặm môi: “Cậu đừng hối hận đấy”.
“Còn cần tôi phải lặp lại à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Được! Đã vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, hi vọng sau này cậu đừng cầu xin tôi!", người đàn ông mập hừ giọng, nhận lấy toàn bộ đồ nhét lên xe rồi rời đi.
Lâm Chính điềm đạm nhìn theo chiếc xe. Anh có thể khẳng định hành động này của nhà họ Lâm là có mục đích. Thế nhưng cụ thể thế nào thì chưa rõ.
Theo lý mà nói, một kẻ bỏ đi như Lâm Chính không hề có bất kỳ giá trị gì, sao nhà họ Lâm đột nhiên lại tìm tới anh?
Anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lại điều chỉnh thuốc sắc cho Tô Nhu rồi vào phòng đọc sách. Tầm vài tiếng sau, Từ Thiên gọi điện tới: “Chủ tịch”.
“Thế nào rồi, điều tra rõ ràng chưa?
“Rõ rồi ạ. Thứ đó nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Tôi vốn không đủ tư cách điều tra, là do ông Nguyên Tinh thông qua sức mạnh của Đông Hoàng Giáo mới tìm được thông tin liên quan”, giọng nói của Từ Thiên khá trầm.
Lâm Chính giật mình: “Vậy rốt cuộc đó là thứ gì?”
“Nghe nói là tế phẩm”
“Tế phẩm sao?”
“Đúng, hình như là tế phẩm của một gia tộc nào đó".
“Tại sao nhà họ Lâm lại giao nó cho tôi?”, Lâm Chính không hiểu.
“Vấn đề nằm ở đây”, Từ Thiên trầm giọng: “Theo như thông tin có được thì vài ngày trước nhà họ Lâm có người đột nhập vào gia tộc này ăn trộm thứ này ra. Giờ gia tộc đó tìm tới nhà họ Lâm tính sổ. Bọn họ không chịu thừa nhận trách nhiệm cho nên…”
“Nên họ tặng vật này cho tôi, để tôi làm con dê tế thay cho họ, gánh chịu cơn bốc hỏa của gia tộc kia, đúng không?”, Lâm Chính nói
“Suy đoán là như thế”.
“Hừ, đúng là chẳng tốt đẹp gì”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Dù sao tôi cũng mang họ Lâm, bọn họ hoàn toàn có thể nói là do tôi ăn cắp. Cộng thêm việc tôi sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì gia tộc kia có tìm tôi tính sổ cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Xem ra tôi vẫn còn giá trị lợi dụng nhỉ”.
“Chủ tịch Lâm, thực lực của gia tộc kia cũng rất mạnh. Đến cả nhà họ Lâm còn không thể động vào. Nếu không, bọn họ đã không đưa ra kế sách này. Tôi cho rằng, chúng ta phải để ý tới chuyện này, phải vạch ra ranh giới với nhà họ Lâm, nếu không rắc rối sẽ nhiều lắm”, Từ Thiên nghiêm túc nói.
“Ông nói đúng, không thể nào cứ làm cái bia đỡ đạn mãi được. Chuyện này giao cho ông xử lý. Ông theo dõi sát sao, phát hiện ra bất cứ người nào của nhà họ Lâm có mặt ở Giang Thành thì đều theo dõi chặt cho tôi. Đồng thời cũng tăng cường theo dõi cả bên phía Yên Kinh nữa”.
“Vâng chủ tịch”.
Lâm Chính tắt máy, tiếp tục đọc sách. Thế nhưng mới được một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
“Từ Thiên, sao thế?”, anh chau mày. Lúc anh đọc sách thường không thích bị làm phiền.
“Chủ tịch xảy ra chuyện rồi”, Từ Thiên vội nói.
“Chuyện gì?”
“Ba tên nhà họ Lâm tới Giang Thành đã biến mất một tên rồi”.
“Mất một tên? Chạy đi đâu mất rồi?”
“Cũng không rõ ạ”.
“Tìm cho tôi! Nếu để họ làm lớn chuyện thì ông xách đầu về đây cho tôi", đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá.
“Vâng, chủ tịch yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì được đâu”.
Từ Thiên run rẩy, toát mồ hôi hột.
Chương 1518: Tôi có việc tìm cậu
“Bố!
Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên. Một cô gái tóc ngắn mặc áo thể thao màu đen đang quỳ dưới đất trong phòng khách khóc như mưa.
Một người đàn ông với khuôn mặt đanh thép, siết chặt nắm đấm đi đi lại lại. Ông ta dường như chỉ muốn tát cho cô gái một phát. Thế nhưng cứ giơ tay lên thì ông ta lại không nỡ.
“Cô đừng gọi tôi là bố nữa. Nhà tôi không có loại con gái như cô”, người đàn ông trung niên gầm lên.
“Bố! Con biết sai rồi! Con thề từ giờ sẽ không dám nữa, hu hu…”, cô gái tóc ngắn nói.
“Giờ có nói gì cũng vô ích. Gia tộc đã ra quyết định rồi, cấm túc ba tháng, thiếu một ngày cũng không được”, người đàn ông bất lực phất tay.
“Bố! Bố nỡ lòng nào tàn nhẫn như vậy ”, cô gái mặt tái mét, lao đến ôm người đàn ông.
“Tàn nhẫn? Con có biết con đã làm gì không? Con suýt nữa đã khiến nhà đó với nhà họ Lâm chúng ta khai chiến rồi đấy. May mà bác của con thông minh, xoay chuyển tình thế, nếu không thì đã đánh nhau rồi. Nhà họ Lâm mà bị tổn thất thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu con đấy, tới khi đó không chỉ đơn giản là chuyện cấm túc ba tháng đâu. Có lẽ con bị lột da luôn, biết chưa?”, người đàn ông trung niên hét lên.
Dứt lời, cô gái sững sờ. Sau đó cô ta vội vàng hỏi: Bố…bác trai…đã xử lý xong chưa ạ…”
“Không rõ nữa, nhưng bố nghĩ cũng sẽ không thành vấn đề”.
“Lần này phải cảm ơn bác ấy rồi”, cô gái thở phào.
“Cảm ơn?”, người đàn ông hừ giọng: “Ông ta tốt vậy sao? Chẳng qua là lôi kéo bố của con mà thôi!”
“Ồ, hóa ra là vậy”.
Reng reng! Lúc này, điện thoại của người đàn ông đổ chuông. Ông ta nhìn màn hình và chau chặt mày.
Vừa nói được vài câu thì ông ta đã tắt máy.
“Bố! Là điện thoại của ai vậy? Có việc gì ạ?”
“Còn là điện thoại của ai được chứ? Chuyện của con chứ còn gì nữa?”, người đàn ông hừ giọng; “Xảy ra sự cố rồi, tên tạp chủng đó không chịu nhận quà còn nói ra những yêu cầu hết sức vô lý”,
“Cái gì? Tên đó dám từ chối ạ? Cũng không tự coi xem mình là ai, ai cho tư cách từ chối thế không biết?”, cô gái trừng mắt, tỏ vẻ bất ngờ.
“Nhưng sự việc cũng được giải quyết rồi. Dù cậu ta không nhận thì nhà họ Lâm cũng có cách bắt cậu ta phải nhận. Phía bên đó giờ cho rằng Lâm Chính là người ăn trộm quan tài của đứa bé đó. Giờ con được an toàn rồi”, người đàn ông trung niên điềm đạm nói.
“Cảm ơn bố”, cô gái mỉm cười, nhưng bỗng phụng phịu: “Nhưng bố ơi ba tháng không được ra ngoài đi chơi, nhậu nhẹt, con sẽ chết mất”.
“Còn muốn đi chơi nhậu nhẹt à? Biến”.
Người đàn ông phát tiết. Cô gái thấy vậy thì sợ hết hồn, vội chạy ra ngoài. Tại Giang Thành.
“Chủ tịch, tìm được rồi”, Từ Thiên đích thân tới Huyền Y Phái báo cáo với Lâm Chính
“Hơi chậm đấy", Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Xin lỗi cậu, đối phương dùng dịch dung thuật, trong chốc lát chúng tôi không phát hiện ra được”, Từ Thiên tỏ vẻ bất lực.
“Dịch dung sao?”, Lâm Chính giật mình: “Nhà họ Lâm từ khi nào biết dùng dịch dung vậy?”
“Tôi cũng không biết. Lúc chúng tôi bắt được thì người này sử dụng một miếng mặt nạ tự tạo để thay đổi dung mạo”, Từ Thiên đưa miếng mặt nạ cho anh.
Lâm Chính nhận lấy, quan sát kỹ, đưa lên mũi ngửi rồi chau mày: “Miếng mặt nạ này mới được làm, có lẽ nhà họ Lâm đã có sự chuẩn bị từ trước”.
“Bọn họ sử dụng thuật dịch dung để trốn ai?”
“Có lẽ không phải là cố tình trốn tôi”.
Lâm Chính chau mày và suy nghĩ Tầm nay phút sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: “Lẽ nào là để tránh tai mắt của người phía bên đó?”
“Phía bên đó? Bên người nhà có quan tài của đứa bé kia sao?", Từ Thiên giật mình.
“Có lẽ là vậy, nếu như để bọn họ phát hiện ra người nhà họ Lâm ở Giang Thành thì họ sẽ nghi ngờ là có uẩn khúc gì đó”.
Lâm Chính vuốt cằm: “Rốt cuộc còn có vấn đề gì nữa…”
Từ Thiên cũng trầm tư. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh nhìn số và lập tức tái mặt.
“Không hay rồi”, Lâm Chính thốt lên.
“Chủ tịch, sao thế?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Sơ suất rồi”, Lâm Chính nghiến răng, nhìn chăm chăm điện thoại. Từ Thiên cảm thấy nghi ngờ nên cũng nhìn theo. Ông ta đã lập tức hiểu ra.
Lâm Chính ấn nút nghe. Đầu dây bên kia là giọng của Trương Tinh Vũ: “Lâm Chính đang ở đâu, mau về nào, tôi có việc tìm cậu”.
Chương 1519: Con rể tốt
E rằng ngay cả Từ Thiên cũng không ngờ rằng nhà họ Lâm lại tìm tới mẹ vợ của Lâm Chính – Trương Tinh Vũ.
Với sự tham lam của Trương Tinh Vũ, liệu bà ta có từ chối được những cám dỗ trước mặt? Hay là bà ta lại nhận hết?
Và chiếc quan tài của đứa bé đó chắc chắn cũng có mặt trông số quà bà ta nhận. Tới khi đó gia tộc sở hữu chiếc quan tài mà tìm tới thì chịu chết.
“Lâm Chính mau về đây, nghe thấy không?”, rõ ràng là thái độ của bà ta dịu đi nhiều.
“Không được nhận những món đồ đó. Trương Tinh Vũ, mau trả cho họ”, Lâm Chính gào lên.
“Lâm Chính, cậu nói chuyện với tôi kiểu gì vậy. Tôi là mẹ cậu đấy. Là mẹ vợ đấy. Sao lại có thể quát lên như thế được nhỉ. Chẳng biết lớn bé gì”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
Lâm Chính tái mặt. Anh biết rằng giờ có nói gì cũng vô ích nên định tắt máy. Thế nhưng đúng lúc này Trương Tinh Vũ lên tiếng: “Ở đây có người bạn nói là muốn gặp cậu. Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Mau về nhà đi”.
“Bạn sao?”, Lâm Chính giật mình.
Từ Thiên bèn nói: “Chủ tịch, bọn họ tới nhanh quá”.
“Xem ra không né được rồi”.
Lâm Chính thở hắt ra, thản nhiên nói: “Để tôi đi xem sao”.
“Chủ tịch, tôi đi cùng cậu nhé”.
"Không cần, tới nhà mẹ vợ tôi không nên khoa trương quá, nếu không sẽ dễ để lộ thân phận, không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Tôi đi là được”.
“Vậy…cũng được. Chủ tịch, cậu hết sức cẩn thận. Tối sẽ sắp xếp người ở gần đó giám sát. Nếu có gì bất lợi thì sẽ cho đám người đó khỏi ra khỏi Giang Thành luôn”
“Ông yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ra khỏi phòng. Anh lái chiếc Ferrary tới nhà của Trương Tinh Vũ.
Căn hộ trước của Trương Tinh Vũ đã phải bán đi để chữa trị cho Tô Nhu. Đợi khi công ty của Tô Nhu khởi sắc trở lại thì đã ép cô mua một căn hộ khác ở trung tâm thành phố cho bọn họ.
Trương Tinh Vũ sống rất thoải mái, còn tiền mua nhà thì đổ cả lên vai Tô Nhu. Giờ Tô Nhu đang điều trị, tiền nhà mỗi tháng do Tô Quảng phụ trách. Thế nên giờ này Tô Quảng vẫn chưa tan làm, chỉ có Trương Tinh Vũ đang ở nhà.
Trương Tinh Vũ lúc này đang kích động tới mức run người. Hai mắt bà ta trố tròn, con ngươi như muốn rơi ra ngoài. Bà ta nhìn chăm chăm vào số quà tặng trên bàn, không biết phải làm thế nào.
“Bà Trương, chỗ quà này thật sự là con rể tặng cho bà sao?”, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc áo khoác đen mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, con rể tôi gửi tới đây. Có vấn đề gì sao?”, Trương Tinh Vũ ôm lấy số giấy tờ bất động sản, nghiêm mặt nói.
“Vậy thứ này thì sao? Cũng là con rể bà đưa cho bà à?”, người đàn ông cầm hòn đá màu đen lên và hỏi.
Trương Tinh Vũ cảm thấy có gì đó không ổn bèn bặm môi: “Đúng vậy. Sao thế? Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại hỏi những điều này? Tôi nói cho ông biết, quà con trể tôi tặng đều có nguồn gốc rõ ràng cả. Các người đừng hòng đòi lấy đi”.
“Bà Trương, theo như tôi được biết, con rể bà chỉ là một người bình thường thất nghiệp. Những thứ này, cả đời cậu ta cũng không thể có được. Tại sao vô duyên vô cớ lại tặng cho bà vậy?”
“Ý ông muốn nói gì?”
“Bà Trương, tôi hi vọng bà có thể nói thật cho tôi biết về lai lịch của những món đồ này. Có phải là người khác tặng bà không? Nếu bà trả lời thành thật thì có khi có lợi cho bà. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của cả bà và con trai bà đấy”, người đàn ông trung niên mỉm cười.
Trương Tinh Vũ trở nên căng thẳng: “Là của con rể tôi tặng, không phải người khác. Tất cả đều là của con rể tôi. Tôi nói cho ông biết, nếu như ông đến vì những thứ này thì ông tìm nhầm người rồi. Phiền ông lập tức rời đi cho”.
Đồ đương nhiên không phải do Lâm Chính tặng. Mà do người khác mang tới. Thế nhưng Trương Tinh Vũ không dám thừa nhận. Bà ta sợ sẽ xảy ra chuyện, sợ người này đòi lại đồ.
“Nếu đã vậy thì được, đợi con rể của bà về, tôi sẽ xác nhận với cậu ta”, người đàn ông trung niên gật đầu.
“Đừng vội, con rể tôi sắp về rồi. Tôi đã gọi điện cho nói. Nhưng tôi nói ông biết, số đồ này là của nhà tôi, ông đừng hòng lấy đi được”.
“Ha ha”, người đàn ông trung niên chỉ cười.
Trương Tinh Vũ cảm thấy không ổn bèn nhìn người đàn ông chăm chăm: “Ông ngồi đây, tôi đi vệ sinh”.
Nói xong, bà ta chui thẳng vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Tô Quảng.
“Sao thế?”, Tô Quảng vẫn đang đi làm.
“Ông đang ở đâu?”
“Ở đơn vị chứ còn ở đâu”.
“Mau gọi vài người tới đợi dưới tầng”, Trương Tinh Vũ cuống cả lên.
“Gọi người? Sao thế?”, Tô Quảng không hiểu gì.
“Ông đừng hỏi, gọi mau lên”.
“Vậy công việc của tôi thì sao?”
“Còn làm việc cái gì nữa, tôi nói cho ông biết, sau này chúng ta không phải lo cái ăn cái mặc nữa rồi”, Trương Tinh Vũ kích động.
Tô Quảng càng nghe càng cảm thấy hoang mang, nhưng vì Trương Tinh Vũ giục quá nên ông ta cũng hết cách, đành phải đồng ý. Trương Tinh Vũ ra khỏi nhà vệ sinh, mỉm cười: “Ông đợi chút, tôi đi rót trà”.
“Không cần đâu, tôi nghĩ Lâm Chính chắc sắp về rồi”, người kia mỉm cười. Trương Tinh Vũ không nói gì.
Đinh đoong!!! Lúc này, chuông cửa vang lên, Trương Tinh Vũ vội chạy ra, Lâm Chính rảo bước đi vào.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi”, Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa. Biểu cảm của bà ta trông còn dịu dàng hơn cả Tô Nhu.
Lâm Chính chau mày, anh biết tại sao thái độ của Trương Tinh Vũ lại như vậy. Anh chẳng buồn quan tâm, cứ thế đi thẳng về phía người đàn ông đang ngồi ghế sopha.
“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.
Chương 1520: Chứng cứ à?
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng cậu là Lâm Chính đúng không?”, người đàn ông mỉm cười hỏi.
Lâm Chính đanh mắt, không nói gì.
Trương Tinh Vũ thì hét lên: “Đúng vậy, đó chính là con rể tôi – Lâm Chính! Tôi nói cho ông biết, những thứ này đều do con rể tôi tặng cả. Không có liên quan gì tới ông hết. Nếu như ông không có vấn đề gì thì mau đi đi, biết chưa?”
“Con rể bà tặng?”, người đàn ông mỉm cười: “Theo như tôi biết, cậu ta chỉ là một cậu con rể thôi mà, chẳng có tài cán gì, nghèo rớt mùng tới. Đang yên đang lành lấy đâu ra siêu xe rồi cả nhà to với bảo vật như thế? Bà không nghi ngờ gì sao? Những thứ này có khi có lai lịch bất chính đấy”.
Dứt lời, Trương Tinh Vũ tái mặt. Bà ta hừ giọng: “Thế thì có liên quan gì tới ông? Được rồi đấy, ông đi đi. Hơn nữa, dù có bất chính thì cảnh sát cũng sẽ xử lý. Ông là cảnh sát sao? Mong ông đi cho”.
Mặc dù bà ta nghi ngờ nhưng cũng chẳng buồn hỏi. Vì dù sao những thứ này đúng là được gửi tới với danh nghĩa của Lâm Chính thật. Vậy là đủ rồi. Những thứ khác, bà ta không quan tâm.
“Bà Trương, tôi nói thật cho bà biết vậy. Thực ra những thứ này có liên quan tới tôi, bởi vì trong số đó có một phần là của nhà tôi”, người đàn ông nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Thôi đi? Còn lâu mới là của nhà ông ấy. Ông đừng có ăn nói linh tinh. Tôi nói cho ông biết. Tất cả đều là của con rể tôi. Chẳng có liên quan tí gì tới ông hết. Ông mau biến đi. Nếu không biến. tôi báo cảnh sát đấy. Nghe thấy chưa?”, Trương Tinh Vũ hét lớn.
Người đàn ông này là mối lo của bà ta. Giờ ông ta nói vậy, bà ta thật sự không thể chấp nhận được. Thế là Trương Tinh Vũ phát tiết.
“Báo cảnh sát sao? Thú vị đấy”, người đàn ông nheo mắt, đứng dậy. Đôi mắt ông ta ánh lên sát ý.
Ông ta cũng không muốn dùng dằng nữa. Lâm Chính đã tới thì ông ta nên mang đồ về rồi, cũng phải giao lại cho gia tộc rồi. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói chuyện nữa đâu”, người đàn ông nhún vai.
“Tin tôi đi, điều này tốt cho ông”, Lâm Chính trông rất nghiêm túc.
Người đàn ông thấy vậy thì suy nghĩ rồi mỉm cười: “Thôi được, dù sao thì đồ cũng ở đây rồi. Thời gian của tôi cũng không có nhiều, nói vài câu với cậu vậy. Dù sao thì các người cũng không chạy thoát được”.
Nói xong, người đàn ông bước ra ban công. Lâm Chính đi theo sau.
“Lâm Chính, con rể ngoan, đồ không phải của ông ta đúng không? Không được đưa cho ông ta đâu đấy. Tất cả là của nhà chúng ta”, Trương Tinh Vũ vô cùng căng thẳng. Bà ta ghì lấy cánh tay của Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ hừ giọng: “Mấy món đồ không rõ nguồn gốc mà bà cũng dám nhận. Bà không sợ mất mạng à?”
“Không rõ nguồn gốc sao?”, Trương Tinh Vũ giật mình: “Người đưa đồ nói là của cậu mà? Sao lại nói là không rõ nguồn gốc được?”
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn nhiều lời với bà ta, anh chỉ đi thẳng ra ban công.
“Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ hét lớn. Lâm Chính mặc kệ.
“Thằng này vẫn không biết điều như thế. Đúng là vô thiên vô pháp. Mặc kệ, hôm nay những thứ này vào nhà mình rồi thì đừng hòng ai mang đi được”, Trương Tinh Vũ lầm bầm rồi lại lấy điện thoại ra gọi cho Tô Quảng.
“Gọi được mấy người rồi”, Trương Tinh Vũ hỏi.
“Ông Trương, ông Lưu các thứ, tầm 5 người thôi”.
“5 người à? Cũng đủ rồi. Bảo họ đợi ở dưới lầu, nếu như có gì không ổn thì sẽ xông lên hết cho tôi”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
“Tinh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông bớt bớt lại. Nói bọn họ sau khi xong việc tôi sẽ hậu tạ”.
“Ồ…thôi được”, Tô Quảng bèn đưa vài người bạn đợi dưới lầu.
Trên ban công, Lâm Chính châm một điếu thuốc, đồng thời đưa cho người kia một điếu. Ông ta không nhận, chỉ nói thẳng: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Có gì thì nói thẳng đi, tôi vội mang đồ về. Phải rồi, cậu có biết đó là những đồ gì không?”
“Biết, là quan tài của đứa bé", Lâm Chính hút một hơi.
“Ha ha, xem ra cậu cũng biết một số chuyện đấy nhỉ. Thế nhưng, cậu chỉ đoán ra được 1/3 mà thôi. Bởi vì ngoài thứ đó ra tôi còn mang về thêm hai thứ khác nữa”.
“Thứ gì?”
“Đầu của cậu và người đàn bà ngu ngốc ở trong kia”, người dàn ông chỉ vào đầu, mỉm cười.
Lâm Chính lập tức đanh mặt: “Tại sao?”
“Quan tài đó là thánh vật của nhà họ Hắc chúng tôi, có ý nghĩa đặc biệt. Lần này bị cậu lấy cắp, bên trên rất tức giận nên không chỉ yêu cầu lấy quan tài về mà còn phải mang về cả đầu của những người liên quan tới chuyện này nữa. Những kẻ liên quan không được để sót một ai”, người đàn ông nhún vai.
“Tôi không hề ăn cắp quan tài đó mà là người nhà họ Lâm. Bọn họ gửi tới đây là vì muốn chuyển sự thù địch qua cho tôi mà thôi. Nếu các người thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm ấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đấy là cậu nói thế, sao tôi tin được. Huống hồ đồ ở đây, cậu nói thế thì ai tin?”, người đàn ông mỉm cười.
“Vậy nên các người chấp nhận để người khác dắt mũi à?”
“Cậu có cái gì chứng minh điều này là thật không?”, người đàn ông nheo mắt.
Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh lắc đầu: “Không có”.
“Vậy chẳng phải sao?”, người đàn ông mỉm cười, đưa tay ra định siết cổ anh.
Ông ta định giết anh trước rồi quay lại giết Trương Tinh Vũ.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác đã chộp chặt cổ tay của ông ta. Đó chính là tay của Lâm Chính.
“Cái gì?”, người đàn ông bàng hoàng. Ông ta không nhìn rõ Lâm Chính ra tay từ lúc nào.
“Tôi không muốn đối đầu với gia tộc của ông, chuyện này hi vọng ông điều tra cho kỹ, đừng vu oan cho người tốt", Lâm Chính lạnh giọng, anh chẳng buồn khách khí nữa.
“Vu oan sao? Ban đầu tôi còn không tin, giờ thì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, một thằng rể bỏ đi lại có sức mạnh như vậy, điều đó chứng tỏ cậu có đủ khả năng đi ăn cắp quan tài”, người đàn ông đáp lại.
“Như vậy là ông mặc định tôi lấy đúng không?”
“Đúng vậy, trừ khi cậu có thể đưa ra được bằng chứng”.
“Bằng chứng sao?”
Lâm chính suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi có bằng chứng, để tôi cho ông xem.
Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một thứ, đưa cho người đàn ông xem. Người đàn ông nhìn thấy thì sững sờ.