-
Chương 1496-1500
Chương 1496: Không được chết tử tế
Nghe người mới đến tự xưng là Từ Thiên, những người đang có mặt quả thực hồn bay phách lạc.
Từ Thiên là ai chứ?
Đó là tâm phúc của Chủ tịch Lâm!
Nếu người này là Từ Thiên thật thì chẳng phải Chủ tịch Lâm cũng đến sao?
Nhưng mọi người nhìn ngang ngó dọc vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu, nhưng nhìn kĩ lại thì đây quả thực chính là Từ Thiên.
Từ Thiên cũng thường xuyên xuất hiện trên tivi, nên đương nhiên những người ở đây đều biết ông ta.
Nhưng lại không thấy thần y Lâm đâu, lẽ nào…
Mọi người giật thót trong lòng, đột nhiên ý thức được gì đó, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính.
Những lời Từ Thiên nói là thật sao?
Sao có thể chứ?
“Không đúng! Không thể nào! Anh ta là Chủ tịch Lâm sao? Đùa à? Bà đây từng gặp Chủ tịch Lâm đấy! Chủ tịch Lâm đâu có như thế này?”, cô gái trang điểm đậm trước đó kêu lên kinh ngạc, nhất quyết không chịu tin.
“Ngu xuẩn! Chủ tịch Lâm y thuật trác tuyệt, sao có thể không biết một chút thuật dịch dung chứ? Người các cô nhìn thấy chỉ là dáng vẻ của Chủ tịch Lâm sau khi dịch dung thôi”, Từ Thiên hừ lạnh.
“Dịch… dịch dung?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Lâm Chính đứng dậy, dùng châm bạc đâm vào cổ.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của anh đã phục hồi về trạng thái ban đầu.
Đó chính là dung mạo của thần y Lâm.
“Cái gì?”.
Tất cả đều kinh hãi.
Đám người đàn ông đeo cà vạt đỏ đều trợn tròn hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ đâu ngờ thần y Lâm mà mình vẫn luôn đề phòng lại ở ngay bên cạnh.
Bọn họ lại càng không thể ngờ thằng ở rể vô dụng Lâm Chính mà cả Giang Thành đều biết lại chính là thần y Lâm.
Hóa ra Lâm Chính không hề bị mọc sừng!
Dù sao cũng không ai tự khiến bản thân mình mọc sừng được!
Cảnh tượng này quá chấn động, khiến mọi người không chấp nhận nổi.
“Từ Thiên, dẫn anh em ra ngoài đuổi người, sau đó chặn tín hiệu ở đây lại”, Lâm Chính quay sang, bình thản nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên gật đầu, rồi dẫn người rời đi.
“Đúng rồi”, Lâm Chính lại nhớ ra gì đó, ngoảnh sang nói.
“Chủ tịch Lâm còn gì phân phó sao?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Đóng cửa lại”, Lâm Chính bình thản nói.
Từ Thiên sửng sốt, sau đó cung kính đáp: “Vâng”.
Dứt lời, cánh cửa liền bị đóng chặt.
Trong phòng bao chỉ còn lại Lâm Chính và người đàn ông đeo cà vạt đỏ cùng đồng bọn.
Những người Từ Thiên đưa đến đều được ông ta dẫn ra ngoài.
Mọi người trợn mắt há mồm, không hiểu mô tê gì.
“Từ Thiên đi làm gì vậy?”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ hoàn hồn lại đầu tiên, kêu lên.
“Đi đuổi người! Dù sao đây cũng được coi là địa điểm công cộng. Nếu tôi tùy tiện ra tay ở đây, chuyện mà ầm ĩ lên thì ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Đuổi người?”.
Một người ở bên cạnh run rẩy nhìn Lâm Chính: “Anh… anh muốn làm gì?”.
Nhưng Lâm Chính không trả lời câu hỏi của người kia, anh chỉ giơ tay lên, nhìn người phụ nữ trang điểm đậm kia, bình thản nói: “Mấy vết thương này là cô vừa đâm đúng không?”.
Người phụ nữ trang điểm đậm run bắn lên, không khỏi lùi về phía sau, sợ hãi nói: “Anh… anh muốn làm gì?”.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng tát mạnh một cái vào mặt cô ta.
Bốp!
Phần đầu người phụ nữ chịu lực đánh rất mạnh, lập tức nổ tung như một quả dưa hấu.
Cô ta gần như không kịp hét lên tiếng nào đã rùng mình một cái, rồi nặng nề ngã xuống đất, chết ngắc.
Những người đang có mặt ngớ người ra ba bốn giây, sau đó…
“A!”.
Tiếng hét chói tai gần như xé tan trần nhà.
“Em gái!”.
“Không!”.
Tất cả bọn họ đều mất khống chế.
Không ngờ Lâm Chính lại thẳng tay giết người như vậy.
Lần này thì bọn họ đã hiểu rõ ý đồ của Lâm Chính.
Anh định giết hết những người ở đây.
Trước đó anh không ra tay chỉ là chờ Từ Thiên đến.
Từ Thiên đến đuổi người đi, thì anh sẽ giết chóc không chút kiêng dè.
“Mau! Mau gọi người! Mau gọi người!”, một người đàn ông hét lên.
Người ở bên cạnh vội vàng lấy điện thoại ra bấm số.
Nhưng trong điện thoại lại vang lên âm thanh khiến tất cả bọn họ tuyệt vọng.
“Xin lỗi, điện thoại của quý khách không thể gọi được, xin vui lòng gọi lại sau!”.
“Không có tín hiệu!”.
“Tiêu rồi! Tiêu đời thật rồi!”.
Ai nấy chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng, gần như sụp đổ.
Lâm Chính đi về phía người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia, đứng trước mặt anh ta.
“Thẩm Ngọc Minh… ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông đeo cà vạt đỏ run lên bần bật.
Anh ta mở to hai mắt, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, run rẩy một lúc mới thốt nên lời: “Thẩm… Thẩm Ngọc Minh về… về gia tộc rồi…”
“Về nhà sao?”.
“Sau khi Tô Dư chết, anh ta lo Chủ tịch Lâm… sẽ trả thù, nên đã về gia tộc trước để tìm kiếm sự che chở”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ lắp bắp nói.
“Tại sao anh ta lại muốn hại chết Tô Dư?”, Lâm Chính nghiêm giọng hỏi.
“Vì tiền… Thực ra hình tượng Thẩm Ngọc Minh xây dựng trong mấy năm nay đều là giả, việc từ thiện anh ta làm đều là lừa đảo, danh hiệu thanh niên kiệt xuất cũng là anh ta bỏ tiền ra mua. Anh ta chuyên lợi dụng thân phận này để lừa những người giàu có. Nhưng đối với những người giàu khác, Thẩm Ngọc Minh chỉ lừa đảo thôi. Đối với Tô Dư, anh ta không những vì tiền mà còn muốn mạng của Tô Dư nữa”.
“Tiểu Dư không thù không oán với anh ta, tại sao anh ta phải làm vậy?”, Lâm Chính túm lấy cổ áo của người đàn ông đeo cà vạt đỏ, gầm lên.
“Bởi vì nhà họ Thẩm muốn cô Tô Dư chết!”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run giọng đáp.
Chương 1497: Tôi có nói là tha cho các anh sao?
“Nhà họ Thẩm?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo đỏ ngầu, chẳng khác nào con mãnh thú đang nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Tại sao nhà họ Thẩm lại làm vậy?”.
“Chủ tịch Lâm, anh có biết công ty Sơn Hoa không?”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run rẩy nói.
“Sơn Hoa? Đó chẳng phải là…”
“Đúng, chính là Sơn Hoa đối đầu với công ty ngôi sao dưới trướng anh! Người đứng sau công ty Sơn Hoa chính là nhà họ Thẩm!”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ vội nói.
Lâm Chính nghe đến đây đã lờ mờ đoán được gì đó.
“Chủ tịch Lâm, dạo này anh quá thuận lợi! Công ty ngôi sao của anh cũng quá thuận lợi! Anh có biết điều đó đã khiến người ta ghen ghét từ lâu không? Công ty của anh nhờ vào “Chiến Hổ” mà trở thành công ty lớn trong nước, cổ phiếu lên như diều gặp gió, cũng thu hút rất nhiều nhân tài. Về phần cô Tô Dư thì lại càng không cần phải nói. Bộ phim “Chiến Hổ” khiến cô ấy một bước lên trời, trở thành ngôi sao lớn thế hệ mới có tiềm năng nhất. Với tuổi đời và nhan sắc của cô Tô Dư, công ty của anh có thể dễ dàng dựa vào cô ấy để trở thành ông trùm trong nghề. Chính vì điều này nên nhà họ Thẩm mới cảm thấy bị đe dọa, cảm thấy sợ hãi. Vừa khéo trong thời gian mấu chốt này, nhà họ Thẩm cũng chuẩn bị cho ra mắt một ngôi sao nữ cũng rất có tiềm năng, nhưng hiện giờ dưới ánh hào quang của cô Tô Dư, người mới rất khó để nổi. Tuy có công ty quản lý dốc sức tuyên truyền, nhưng vẫn khó có khởi sắc. Trong cơn ghen ghét đố kị, người nhà họ Thẩm mới quyết định trừ khử cô Tô Dư, bảo Thẩm Ngọc Minh đến tiếp xúc với cô ấy”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run rẩy nói.
Chân tướng đã rõ.
Lâm Chính cũng cảm thấy ngạt thở, trầm mặc không nói gì.
Chung quy tất cả mọi chuyện vẫn là lòng người khó dò…
Vốn dĩ sự nổi tiếng quá nhanh của Tô Dư đã khiến nhiều người đố kị, nhưng những người đó vẫn chưa đủ để lung lay Tô Dư.
Nhưng nhà họ Thẩm thì khác.
Là đối thủ cạnh tranh, nhân lực vật lực của nhà họ Thẩm không phải người bình thường có thể so được.
Hơn nữa liên quan đến lợi ích của nhà họ Thẩm, sao bọn họ có thể không ra tay tàn độc chứ?
“Tại sao… tôi vẫn luôn không biết Sơn Hoa có liên quan đến người nhà họ Thẩm chứ?”.
Lâm Chính siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy căm thù.
Nếu biết thì e là Lâm Chính đã sớm từ chối để Tô Dư tiếp xúc với Thẩm Ngọc Minh rồi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
“Nhà họ Thẩm là người thao túng đứng sau Sơn Hoa, chứ thực ra đại diện pháp nhân của Sơn Hoa không phải là nhà họ Thẩm, anh chưa từng nghe tới cũng… cũng là bình thường…”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run giọng đáp.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu: “Nếu nhà họ Thẩm đã quyết định làm vậy thì để tôi đến nhà họ Thẩm chấm dứt món nợ này!”.
“Vâng, vâng… Chủ tịch Lâm, anh nên tìm đến nhà họ Thẩm mà tính sổ! Anh nên làm vậy, phải làm vậy”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ vội nói.
Anh ta chỉ mong sao chuyển hết thù hận lên người nhà họ Thẩm.
Ít nhất thì anh ta vô tội.
Anh ta cũng không định làm gì Tô Dư.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng bóp cổ anh ta rồi giơ lên.
Sức mạnh mạnh mẽ bá đạo gần như khiến anh ta không thể phản kháng.
“Ư…”
Anh ta lập tức cảm thấy hít thở khó khăn.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh làm gì vậy? Thả tôi ra… Thả tôi ra… Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông giãy giụa điên cuồng, vô cùng khổ sở.
Cổ anh ta đã biến dạng, dường như sẽ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
“Hả?”.
Những người xung quanh đều bị dọa sợ, kinh hoàng lùi lại.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói hết cho anh biết rồi, anh… tại sao anh vẫn muốn… làm như vậy?”, một người run rẩy hỏi.
“Tôi có nói nếu các anh nói ra chân tướng thì sẽ không giết các anh lúc nào sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại người kia.
Anh ta há miệng, á khẩu không nói được gì.
“Trước đó chẳng phải con đàn bà này hỏi tôi tại sao không cảm thấy đau đớn, tại sao không có phản ứng gì sao? Tôi nói cho các anh biết, vết thương nhỏ này đối với tôi chẳng là gì cả. Sở dĩ tôi để mặc các anh đánh tôi mà không đánh trả, là vì tôi muốn tìm cho mình một lý do! Một lý do để giết các anh!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó hai mắt bỗng trở nên dữ tợn, tóm lấy người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia, ném mạnh xuống đất.
Rầm!
Âm thanh rất lớn vang lên.
Mặt đất rung lên.
Rất nhiều vết nứt lan ra, dường như mặt đất muốn sụp xuống.
Mọi người nghiêng trái ngã phải, đứng cũng không vững.
Bát đĩa trên bàn đều rơi đầy đất.
Khi bọn họ ổn định được cơ thể và đứng vững, mới kinh hãi phát hiện ra, người đàn ông đeo cà vạt đỏ đã bị Lâm Chính ném chết tươi…
Xương cốt toàn thân anh ta bị vỡ nát, da tróc thịt bong, cả người be bét, nằm bất động dưới đất.
“Tiếp theo sẽ đến lượt các anh!”.
Lâm Chính đứng lên, bình tĩnh nói.
“A!”.
“Cứu tôi với!”.
“Đừng mà!”.
Đám người la hét, xông về phía cửa như điên.
Bọn họ cố gắng mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở bên ngoài.
Bọn họ lại liều mạng tông cửa, nhưng không có bất cứ hiệu quả nào.
Ai nấy sợ hãi quay người lại.
Lâm Chính đã đứng ở ngay trước mặt...
Khoảng 15 phút sau.
Rầm!
Cửa phòng bao mở ra.
Lâm Chính toàn thân đầy máu bước ra ngoài.
Những người canh chừng ở bên ngoài đều không nhịn được mà nhìn vào trong, nhưng chỉ nhìn một cái đã vội vã nhắm hai mắt lại.
Trong phòng bao... chẳng khác nào địa ngục trần gian.
"Chủ tịch Lâm!".
Từ Thiên chạy bước nhỏ tới, cung kính cúi người.
"Đã sắp xếp xong máy bay chưa?".
"Xong rồi ạ".
"Tốt, bây giờ xuất phát đến nhà họ Thẩm!".
Chương 1498: Mấy người của Dương Hoa thôi mà
Bên cạnh một hồ bơi tư nhân, một người đàn ông đeo kính râm đang nằm trên ghế mây, hút xì gà, ăn nho được cô gái mặc bikini ở bên cạnh đút cho, vô cùng hưởng thụ khoan khoái.
"Ngọc Minh, vẫn là cậu lợi hại, chỉ vài câu nói đã bức chết được Tô Dư. Lần này thì công ty Hoa Sơn của chúng ta sẽ vọt lên, chèn ép Dương Hoa, trở thành ông trùm trên cả nước", người đàn ông đối diện cởi trần thân trên, ôm một người đẹp kiều diễm trong tay, vừa hút thuốc vừa cười nói.
"Tử Quyên, không còn con khốn Tô Dư kia, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ thuận buồm xuôi gió", Thẩm Ngọc Minh híp mắt cười nói với cô gái mặc bikini ở bên cạnh.
"Ôi dào, anh Minh, đâu phải anh không biết, mấy ông trùm trong giới giải trí có ai mà không nể mặt Dư Tử Quyên em chứ? Nếu không phải giữa chừng lòi ra cái con Tô Dư kia, thì Dư Tử Quyên em đã là chị đại trong giới giải trí từ lâu rồi. Nửa năm nay cô ta luôn chèn ép em, khiến em không ngóc được đầu lên. Bây giờ cô ta không còn thì chẳng phải Dư Tử Quyên em sẽ một bước lên trời sao?".
Người đẹp quở trách, sau đó nằm bò lên người Thẩm Ngọc Minh, cười nói: "Nào, anh Minh, ăn thêm quả nho nữa đi".
Thẩm Ngọc Minh vô cùng hưởng thụ, vỗ mạnh tay rồi cười khẽ nói: "Dư Tử Quyên, cô là con át chủ bài của công ty chúng tôi, chúng tôi nâng đỡ cô cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhưng xét dung mạo và khí chất thì cô vẫn kém Tô Dư một chút. Thế nên chúng tôi định sắp xếp mấy bộ phim cho cô đóng, cô diễn cho tốt đấy, đừng diễn vớ vẩn như trước nữa. Phải có diễn xuất, khán giả bây giờ không dễ qua mặt như trước đâu".
"Ôi dào, anh Minh yên tâm đi, em sẽ làm thật tốt", Dư Tử Quyên cười đáp.
Nhưng cô ta vừa dứt lời.
Bốp!
Thẩm Ngọc Minh thẳng tay tát cho cô ta một cái.
"A!".
Dư Tử Quyên hét lên, ngã sõng soài ra đất, khuôn mặt bỏng rát, dấu bàn tay nổi bần bật nhìn rất đáng sợ.
"Hử?".
Người đàn ông đối diện nhìn sang.
Ánh mắt Dư Tử Quyên đầy sợ hãi.
"Trong mắt tôi thì cô chỉ là một con chó thôi. Nghe đây, nếu chó không nghe lời thì tôi nhất định sẽ giết nó, rồi nấu thịt chó lên ăn, nghe rõ chưa?", Thẩm Ngọc Minh nhìn chằm chằm Dư Tử Quyên với ánh mắt lạnh lùng và dữ tợn.
Dư Tử Quyên sợ đến mức toàn thân run rẩy, gật đầu như giã tỏi: "Vâng... vâng..."
"Mấy bộ phim này là khoản đầu tư nhà họ Thẩm tôi khó khăn lắm mới lôi kéo được, bộ nào cũng có kinh phí không dưới 200 triệu tệ. Dư Tử Quyên, nhà họ Thẩm tôi đã dành cho cô những điều tốt nhất, thậm chí còn vì cô mà trừ khử Tô Dư. Nếu cô còn không làm nên trò trống gì thì ông đây chỉ có thể mang cô đi bán thôi. Cô hiểu ý của tôi chứ?", Thẩm Ngọc Minh nheo mắt nói.
"Hiểu! Hiểu! Cậu chủ Thẩm yên tâm, em nhất định sẽ diễn thật tốt! Em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh".
"Vậy thì tốt! Lại đây! Hầu hạ anh Mai chu đáo vào đấy!", Thẩm Ngọc Minh cười khẩy nói: "Nhớ là bò cho tôi".
"Vâng... vâng...", Dư Tử Quyên không dám phản kháng, chỉ có thể làm theo lời Thẩm Ngọc Minh nói.
Vừa nghĩ đến việc cô gái quỳ trước mặt mình là chị đại của giới giải trí, anh ta đã cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Ngọc Minh, nói đi cũng phải nói lại, cậu đã nghĩ ra cách ứng phó với lửa giận của Chủ tịch Lâm chưa?", người đàn ông nhắm mắt cười hỏi.
"Việc này chẳng phải dựa cả vào anh Mai sao?", Thẩm Ngọc Minh vội nói: "Tô Dư là nghệ sĩ của Dương Hoa, cô ta gặp chuyện thì chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ trút giận lên tôi. Tuy nhà họ Thẩm tôi có thể ứng phó với Chủ tịch Lâm, nhưng cái giá phải trả quá lớn, nên muốn mời anh Mai giúp đỡ. Nếu có thể đuổi được Chủ tịch Lâm đi thì nhà họ Thẩm tôi sẽ hậu tạ".
"Ha ha, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần lo đâu, tôi sẽ giải quyết giúp cậu", người đàn ông mỉm cười nói.
"Anh Mai có chắc chắn không?".
"Tuy Tô Dư được Dương Hoa bồi dưỡng trọng điểm, là ngôi sao lớn mới nổi hiện giờ, nhưng dù sao cũng chỉ là quân cờ để kiếm tiền trong tay Dương Hoa, mà Chủ tịch Lâm thì không thiếu tiền. Nếu tôi ra mặt, thì chắc là cậu ta sẽ nể mặt tôi một chút. Nếu vì cô ta mà đắc tội với chúng tôi, thì Chủ tịch Lâm quá ngu ngốc. Tôi tin cậu ta là một người thông minh".
"Ha ha ha, vậy tôi nhờ cả vào anh Mai đấy".
Thẩm Ngọc Minh cười lớn.
"Chuyện nhỏ thôi".
Anh Mai nheo mắt, tiếp tục hưởng thụ.
Đúng lúc này, một người ăn mặc giống quản gia nhanh chân đi tới.
Ông ta làm ngơ trước cảnh tượng hoang đường kia, đứng bên cạnh Thẩm Ngọc Minh, cúi xuống nhỏ giọng nói.
"Cái gì?".
Thẩm Ngọc Minh hơi biến sắc, ánh mắt đanh lại: "Chết hết rồi sao?".
"Vâng, chết hết, không ai sống sót, nói cách khác là... không ai toàn thây", quản gia cung kính đáp.
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Thẩm Ngọc Minh không khỏi run rẩy, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
"Sao thế?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn sang.
"Đám Đại Nam chết rồi", Thẩm Ngọc Minh rít một hơi xì gà, bình thản nói.
"Chết rồi? Ai làm vậy?".
"Còn có thể là ai chứ? Thần y Lâm!".
"Cái gì?".
Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên: "Hình như chuyện này không liên quan đến Đại Nam, sao Chủ tịch Lâm lại giết bọn họ chứ?".
"Tôi cũng thấy lạ".
"Lẽ nào là..."
"Là sao?".
"Chủ tịch Lâm cực kỳ giận dữ, đến mức không phân phải trái", người đàn ông khàn giọng nói.
Hơi thở của Thẩm Ngọc Minh như nghẹn lại, tim đập thình thịch.
Đến mức không phân phải trái... Sự thù hận của Chủ tịch Lâm đã đến mức thà đắc tội với tất cả mọi người rồi sao?
Đúng lúc này, lại một người đàn ông mặc vest cuống quýt chạy vào.
"Cậu chủ!".
Người đàn ông cầm bộ đàm, nhỏ giọng kêu lên.
"Lại sao nữa?", Thẩm Ngọc Minh trầm giọng hỏi.
"Cậu chủ, bên ngoài có người muốn gặp cậu".
"Ai?".
"Bọn họ nói là người của Dương Hoa".
"Dương Hoa?".
Thẩm Ngọc Minh đứng phắt dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người đàn ông kia cũng đẩy mạnh Dư Tử Quyên ra, đứng thẳng dậy.
"Anh Mai!", Thẩm Ngọc Minh vội nhìn về phía người đàn ông.
"Đừng sợ, cứ bình tĩnh, chỉ là mấy người của Dương Hoa thôi mà", người đàn ông bình thản nói, rồi nhìn về phía người mặc vest kia, trầm giọng hỏi: "Có mấy người tới?".
"Nhiều lắm, một hàng xe Mercedes màu đen, chắc phải mấy chục chiếc".
"Nhưng có thấy Chủ tịch Lâm không?".
"Không, chỉ thấy Từ Thiên, và mấy người chưa từng thấy mặt", người đàn ông mặc vest đáp.
"Từ Thiên đến sao? Tôi nghĩ chắc thần y Lâm cũng đến rồi", người đàn ông bình thản nói.
"Anh Mai, làm sao bây giờ? Hay là tôi rời đi trước nhé?", Thẩm Ngọc Minh vội nói.
"Ha ha ha, sợ gì chứ? Thần y Lâm đến đúng lúc lắm, chẳng phải cậu nằm mơ cũng muốn thôn tính Dương Hoa sao? Hôm nay anh Mai sẽ giúp cậu thực hiện giấc mơ này".
Người đàn ông cười lớn, rồi cầm quần áo ở ghế lên mặc vào, phất tay: "Cho bọn họ vào đi".
Người đàn ông mặc vest hơi do dự.
"Đưa người của Dương Hoa đến vườn hoa ở phía sau tiếp đón, rồi gọi hết vệ sĩ ở đây đến đó", Thẩm Ngọc Minh trầm giọng nói.
"Vâng, cậu chủ".
Chương 1499: Tới nơi tính sổ
Thẩm Ngọc Minh và anh Mai đã chờ ở vườn hoa phía sau từ lâu.
Quản gia lập tức báo với gia chủ nhà họ Thẩm, bảo ông ta sắp xếp cao thủ đến tiếp ứng, đồng thời tất cả các nhân viên bảo vệ và võ sĩ của khu biệt thự đều chạy đến mai phục xung quanh vườn hoa phía sau.
Bọn họ không dám khinh thường.
Dù sao cũng không ai biết người của Dương Hoa đột nhiên đến để làm gì.
Thẩm Ngọc Minh vô cùng lo lắng.
Tô Dư do chính tay anh ta hại chết, sở dĩ anh ta vội vàng rời khỏi Giang Thành là vì không muốn đối mặt với lửa giận của Chủ tịch Lâm, nhưng không ngờ Chủ tịch Lâm lại đuổi tới tận đây.
Thẩm Ngọc Minh vốn muốn tránh mặt, nhưng anh Mai kia lại tràn trề tự tin, cảnh cáo anh ta cũng vô ích.
Nếu đã vậy thì Thẩm Ngọc Minh cũng chỉ có thể thấp thỏm ở lại.
Đúng lúc này, quản gia dẫn một đoàn người đi về phía vườn hoa phía sau.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính.
Nhìn thấy người đứng đầu Dương Hoa đến, ai nấy đều nín thở.
Từ Thiên và một ông lão đi sau anh.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, bước tới ngồi xuống.
Dáng vẻ không khách sáo chút nào.
Thẩm Ngọc Minh nhíu mày.
Còn anh Mai kia thì bật cười.
"Ha ha ha, đây chính là Chủ tịch Lâm sao? Đúng là khí vũ hiên ngang!".
“Thẩm Ngọc Minh hả? Anh lại đây”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói với Thẩm Ngọc Minh đang ngồi bên cạnh anh Mai.
Hơi thở của Thẩm Ngọc Minh như nghẹn lại, nhưng sao anh ta có thể ngoan ngoãn bước tới chứ, chỉ trầm giọng hỏi: "Chủ tịch Lâm bất ngờ đến đây, không biết là có chuyện gì?".
"Tìm anh tính sổ", Lâm Chính nói thẳng.
"Tính sổ? Tính sổ cái gì?", Thẩm Ngọc Minh giả ngu hỏi lại.
Nhưng Lâm Chính không phải là người thích nhiều lời, anh dập tắt điếu thuốc rồi đi về phía Thẩm Ngọc Minh.
Anh ta nín thở, vội vàng lùi lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lao nhanh tới, xòe tay ra chộp lấy đầu anh ta.
"A!".
Thẩm Ngọc Minh gần như là hét lên chói tai, điên cuồng lùi lại.
Nhưng tay của Lâm Chính còn chưa chạm tới, thì một cú đấm đã đấm vào lòng bàn tay anh.
Bốp!
Lâm Chính khựng lại.
Chủ nhân của nắm đấm kia lùi lại mấy bước, cơ thể lảo đảo, bước chân có chút không vững.
"Hử?".
Lâm Chính nhìn kĩ, mới phát hiện người ra tay chính là anh Mai kia.
Cùng lúc đó, tất cả nhân viên bảo vệ ở gần vườn hoa phía sau đều xông ra, ai nấy rút súng chĩa vào Lâm Chính. Rất nhiều võ sĩ cũng chạy tới, chặn trước mặt Thẩm Ngọc Minh.
Chỉ trong mấy giây, Lâm Chính đã rơi vào vòng vây, bốn phía là địch.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Người của Dương Hoa đến cùng anh cũng không có vẻ gì là sợ sệt.
"Anh là ai?", Lâm Chính hỏi anh Mai.
"Tôi tên Mai Giang Lâm! Thần y Lâm, rất vui được gặp cậu", người đàn ông khẽ cười nói.
"Mai Giang Lâm? Chưa từng nghe tới", Lâm Chính lắc đầu.
"Chủ tịch Lâm, ân sư của Mai Giang Lâm này chính là Ma Đầu Sáu Tay Huyết Nam Ngục. Huyết Nam Ngục là ma đầu đương thời, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô số. Người của chính phái võ đạo ai cũng căm thù sợ hãi ông ta. Không ngờ nhà họ Thẩm lại có dây dưa với tên ma đầu Huyết Nam Ngục này", ông lão ở đằng sau khàn giọng nói.
"Vậy sao?", sắc mặt Lâm Chính không có gì thay đổi.
Mai Giang Lâm kia nhìn ông lão, khẽ cười nói: "Vẫn là ông có mắt nhìn, không giống một số người, danh tiếng như cồn, nhưng kiến thức nông cạn. Đó chẳng phải là hạng hữu danh vô thực sao?".
Nghe thấy thế, người của Dương Hoa đều tức giận bất bình.
Rõ ràng là Mai Giang Lâm đang mỉa mai Lâm Chính.
Đúng là to gan.
"Chàng trai trẻ, thủ đoạn của thần y Lâm cậu không tưởng tượng được đâu, đừng tưởng cậu có sư phụ cậu bảo vệ thì không ai dám động đến. Cậu phải biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn", ông lão lắc đầu nói.
"Hừ, nếu ông đã biết đại danh của sư phụ tôi, thì chắc là cũng biết thực lực của ông ấy. Ông nghĩ sư phụ của tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?", Mai Giang Lâm nheo mắt hỏi.
"Tuy sư phụ cậu nổi tiếng hung ác, nhưng thực lực cũng chỉ có vậy. Nếu đánh nhau thật thì tôi cũng có thể so được vài chiêu với ông ta", ông lão khàn giọng nói.
"Ông nói cái gì?", Mai Giang Lâm tỏ vẻ không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: "Này lão già, ông là ai mà ngông cuồng thế hả?".
"Tôi là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo, cậu từng nghe tới chưa?", ông lão bình tĩnh nói.
"Gì cơ?".
Mai Giang Lâm biến sắc, hơi thở như nghẹn lại.
Đông Hoàng Giáo?
Thái thượng trưởng lão?
Chuyện này là sao? Tại sao Đông Hoàng Giáo lại nhúng tay vào chuyện này?
Đầu óc Mai Giang Lâm có chút hỗn loạn.
Anh ta chưa bao giờ nghe đến Nguyên Tinh.
Nhưng Đông Hoàng Giáo thì biết, hơn nữa thái thượng trưởng lão của một đại giáo như vậy... thì sao có thể là người bình thường chứ?
"Được rồi Nguyên Tinh, đừng phí lời với anh ta nữa".
Lâm Chính cất bước đi về phía Mai Giang Lâm: "Nếu đã đến đây thì tôi cũng nên tính cho hết nợ".
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn làm gì?", Mai Giang Lâm nghiến răng nói.
"Nếu anh không muốn chết thì hãy lập tức rời khỏi đây, nếu tiếp tục ngăn cản tôi thì cho dù sư phụ anh là Ma Đầu Sáu Tay ở đây tôi cũng giết".
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sát khí ngùn ngụt.
Chương 1500: Thà giết lầm chứ không bỏ sót!
Thẩm Ngọc Minh nghe Lâm Chính nói, tay chân lạnh toát, run rẩy không thôi.
Anh ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính có thái độ kiên quyết như vậy.
“Anh Mai, làm sao đây?”, Thẩm Ngọc Minh run rẩy gọi.
Mai Giang Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang đi tới, vẻ mặt cảnh giác và đầy ý chí chiến đấu.
Vù!
Lúc này, Mai Giang Lâm đã ra tay.
Anh ta không thể do dự thêm nữa.
Lúc này cần phải chiến đấu!
“Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!”.
Anh ta quát lên, hai tay cùng đánh ra, quyền như ảo ảnh, che phủ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không sợ, trở tay đưa ngang đánh tới.
Mặc cho nắm đấm của Mai Giang Lâm có dữ dội thế nào, Lâm Chính đều phớt lờ tất cả.
Rầm!
Mai Giang Lâm hứng một quyền nơi ngực.
Sức mạnh dồi dào khiến cho Mai Giang Lâm chảy máu trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng sôi trào, gần giống như dời núi lấp biển, anh ta điên cuồng lùi về sau.
Anh ta còn chưa đứng vững người đã cắn răng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa thu chiêu tiếp tục vung hai tay ra, quyền chưởng giao nhau, đánh ra rất nhiều ảo ảnh.
“Hả?”.
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên. Anh vừa mới thu chiêu xong, ngực đã bị trúng mấy chiêu của Mai Giang Lâm. Sức mạnh mỗi chiêu nặng tựa nghìn cân, vô cùng đáng sợ.
Nếu không phải xác thịt của Lâm Chính siêu phàm, e rằng một đòn này đã khiến anh nôn ra máu…
“Đây là võ thuật của Ma Đầu Sáu Tay sao?”, Lâm Chính lẩm bẩm.
“Ma Đầu Sáu Tay rất am hiểu thuật cánh tay hư vô này, một khi ông ta ra tay có thể đánh ra muôn vàn thế tấn công. Mỗi một thế tấn công đều giống như sóng trào, đòn này nối tiếp đòn khác, khiến người ta không đỡ nổi! Mai Giang Lâm là đệ tử đắc ý của Ma Đầu Sáu Tay, kỹ pháp của cậu ta cũng chính là võ thuật thành danh của Ma Đầu Sáu Tay!”, Nguyên Tinh nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc, người này lại không phát huy được võ thuật đó! Những đòn tấn công của anh ta đối với tôi mà nói không hề có hiệu quả!”.
“Cậu nói gì?”, Mai Giang Lâm sầm mặt, không cam tâm gào lên: “Vậy thì cậu hãy nếm thử Ma Thần Phiên Giang Kích của tôi đi!”.
Anh ta nói xong, quyền chưởng tung ra, tay chân giống như giao xà bơi lội nơi sông biển, kèm theo vô số ảo ảnh cánh tay đánh về phía Lâm Chính.
Những đòn tấn công ấy giống như một tấm lưới rộng lớn bao phủ về phía anh.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lâm Chính không còn chỗ nào để tránh thoát!
“Hay lắm!”.
Thẩm Ngọc Minh ở phía sau mừng rỡ.
Anh ta đã nghe nói thực lực của Mai Giang Lâm rất xuất sắc, được chân truyền của Ma Đầu, nhưng không ngờ tới khi Mai Giang Lâm ra tay lại khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Ha ha.
Cho dù hôm nay anh ta không giải quyết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể giữ chân thần y Lâm!
Chỉ cần tạm thời kéo dài thời gian, đợi cao thủ của nhà họ Thẩm đến đây, thần y Lâm chắc chắn phải thu lại bớt khí thế.
Mình không tin họ Lâm kia có thể một mình chống lại cả nhà họ Thẩm!
Thẩm Ngọc Minh âm thầm cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đó.
Đúng lúc đó, một dòng khí đáng sợ đột nhiên bùng lên từ trong cơ thể thần y Lâm.
“Hả?”.
Người xung quanh đều bị dòng khí đó đẩy lùi.
Thẩm Ngọc Minh cũng không khỏi kinh ngạc, mắt mở lớn, vội nhìn sang.
Những ảo ảnh cánh tay che phủ Lâm Chính đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Hơn nữa, cơ thể Mai Giang Lâm ở trước mặt Lâm Chính cũng trở nên méo mó.
Đó là vì bị dòng khí bao bọc, dồn nén nên biến dạng…
Đó là sự biến dạng không thể kìm hãm.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, hai tay không chuyển động, cứ vậy đứng đó, hai mắt lạnh lùng nhìn Mai Giang Lâm.
Hoàn toàn không có bất cứ động tác phòng ngự hay phản công nào.
Nhưng… đòn tấn công của Mai Giang Lâm lại bị phá!
Người xung quanh run rẩy điên cuồng, tất cả mở to mắt nhìn mới phát hiện dòng khí phun ra từ trên người Lâm Chính lại hóa hình.
Hóa thành hình dạng đáng sợ giống như một con kỳ lân!
Lúc này, Mai Giang Lâm lại đang bị con kỳ lân tạo thành từ khí cắn xé.
Kỳ lân điên cuồng chuyển động hàm dưới, răng nanh do khí hóa thành cắn xé, nghiến nát Mai Giang Lâm.
“A! A! A…”.
Mai Giang Lâm gào lên đau đớn, điên cuồng giãy giụa, muốn tránh thoát nhưng lại không đủ sức lực.
Anh ta đã biến thành con mồi của kỳ lân, sao có thể chạy thoát?
“Anh Mai!”.
Thẩm Ngọc Minh vội hét lên, theo bản năng tiến lên, nhưng lại nghĩ tới gì đó mà run rẩy lùi về sau, đồng thời miệng gào lên thảm thiết.
“Nổ súng cho tôi! Nổ súng!”.
“Nổ súng!”.
“Mau!”.
Nghe lệnh, xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng súng.
Pằng pằng pằng…
Vô số viên đạn bay về phía này.
“Láo xược!”.
Nguyên Tinh nổi giận: “Các người không xem tôi ra gì phải không?”.
Nói xong, ông ta hóa thành một làn gió, lướt quanh một vòng.
Đợi đến khi ông ta quay về chỗ cũ, trên bàn tay già cỗi đã cầm một khẩu súng còn nóng hổi.
“Hả?”.
Bọn họ sợ ngây người.
Soạt!
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng dùng sức, nghiền nát cơ thể của Mai Giang Lâm.
Cả người Mai Giang Lâm bị xẻ làm đôi, chết ngay tại chỗ.
Thẩm Ngọc Minh sợ đến mức hai chân nhũn ra đất, đứng dậy cũng khó khăn.
Mai Giang Lâm là do anh ta dùng giá cao để thuê về!
Ở bên ngoài, Mai Giang Lâm được đồn là cao thủ cực kỳ thần kỳ. Nghe nói anh ta đánh khắp thế gian không có ai là đối thủ, trong giới võ thuật ai mà không sợ anh ta?
Thế mà trước mặt thần y Lâm, anh ta lại yếu ớt cứ như một con gà vậy.
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Thẩm Ngọc Minh run rẩy cả người.
Thấy Lâm Chính càng lúc càng tiến đến gần, Thẩm Ngọc Minh hét lên: “Chủ tịch Lâm! Dừng tay!”.
“Anh còn di ngôn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, tất cả đều là hiểu lầm! Cái chết của cô Tô Dư không liên quan đến tôi!”, Thẩm Ngọc Minh vội vàng hét lên.
“Vậy thì liên quan đến ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.
“Nếu anh không biết thì tôi giết anh trước vậy. Tôi thà giết lầm chứ không bỏ sót!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, nâng tay lên, chuẩn bị vung chưởng đánh nát đầu của Thẩm Ngọc Minh.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc...
“Thần y Lâm, nếu cậu dám làm Thẩm Ngọc Minh bị thương một cọng tóc nào, tôi bảo đảm tất cả các người sẽ không ra khỏi cánh cổng này được!”.
Tiếng quát vang lên, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ ập về phía này, che phủ toàn bộ vườn hoa sau nhà.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Cao thủ nhà họ Thẩm đã đến!
Nghe người mới đến tự xưng là Từ Thiên, những người đang có mặt quả thực hồn bay phách lạc.
Từ Thiên là ai chứ?
Đó là tâm phúc của Chủ tịch Lâm!
Nếu người này là Từ Thiên thật thì chẳng phải Chủ tịch Lâm cũng đến sao?
Nhưng mọi người nhìn ngang ngó dọc vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu, nhưng nhìn kĩ lại thì đây quả thực chính là Từ Thiên.
Từ Thiên cũng thường xuyên xuất hiện trên tivi, nên đương nhiên những người ở đây đều biết ông ta.
Nhưng lại không thấy thần y Lâm đâu, lẽ nào…
Mọi người giật thót trong lòng, đột nhiên ý thức được gì đó, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính.
Những lời Từ Thiên nói là thật sao?
Sao có thể chứ?
“Không đúng! Không thể nào! Anh ta là Chủ tịch Lâm sao? Đùa à? Bà đây từng gặp Chủ tịch Lâm đấy! Chủ tịch Lâm đâu có như thế này?”, cô gái trang điểm đậm trước đó kêu lên kinh ngạc, nhất quyết không chịu tin.
“Ngu xuẩn! Chủ tịch Lâm y thuật trác tuyệt, sao có thể không biết một chút thuật dịch dung chứ? Người các cô nhìn thấy chỉ là dáng vẻ của Chủ tịch Lâm sau khi dịch dung thôi”, Từ Thiên hừ lạnh.
“Dịch… dịch dung?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Lâm Chính đứng dậy, dùng châm bạc đâm vào cổ.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của anh đã phục hồi về trạng thái ban đầu.
Đó chính là dung mạo của thần y Lâm.
“Cái gì?”.
Tất cả đều kinh hãi.
Đám người đàn ông đeo cà vạt đỏ đều trợn tròn hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ đâu ngờ thần y Lâm mà mình vẫn luôn đề phòng lại ở ngay bên cạnh.
Bọn họ lại càng không thể ngờ thằng ở rể vô dụng Lâm Chính mà cả Giang Thành đều biết lại chính là thần y Lâm.
Hóa ra Lâm Chính không hề bị mọc sừng!
Dù sao cũng không ai tự khiến bản thân mình mọc sừng được!
Cảnh tượng này quá chấn động, khiến mọi người không chấp nhận nổi.
“Từ Thiên, dẫn anh em ra ngoài đuổi người, sau đó chặn tín hiệu ở đây lại”, Lâm Chính quay sang, bình thản nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên gật đầu, rồi dẫn người rời đi.
“Đúng rồi”, Lâm Chính lại nhớ ra gì đó, ngoảnh sang nói.
“Chủ tịch Lâm còn gì phân phó sao?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Đóng cửa lại”, Lâm Chính bình thản nói.
Từ Thiên sửng sốt, sau đó cung kính đáp: “Vâng”.
Dứt lời, cánh cửa liền bị đóng chặt.
Trong phòng bao chỉ còn lại Lâm Chính và người đàn ông đeo cà vạt đỏ cùng đồng bọn.
Những người Từ Thiên đưa đến đều được ông ta dẫn ra ngoài.
Mọi người trợn mắt há mồm, không hiểu mô tê gì.
“Từ Thiên đi làm gì vậy?”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ hoàn hồn lại đầu tiên, kêu lên.
“Đi đuổi người! Dù sao đây cũng được coi là địa điểm công cộng. Nếu tôi tùy tiện ra tay ở đây, chuyện mà ầm ĩ lên thì ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Đuổi người?”.
Một người ở bên cạnh run rẩy nhìn Lâm Chính: “Anh… anh muốn làm gì?”.
Nhưng Lâm Chính không trả lời câu hỏi của người kia, anh chỉ giơ tay lên, nhìn người phụ nữ trang điểm đậm kia, bình thản nói: “Mấy vết thương này là cô vừa đâm đúng không?”.
Người phụ nữ trang điểm đậm run bắn lên, không khỏi lùi về phía sau, sợ hãi nói: “Anh… anh muốn làm gì?”.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng tát mạnh một cái vào mặt cô ta.
Bốp!
Phần đầu người phụ nữ chịu lực đánh rất mạnh, lập tức nổ tung như một quả dưa hấu.
Cô ta gần như không kịp hét lên tiếng nào đã rùng mình một cái, rồi nặng nề ngã xuống đất, chết ngắc.
Những người đang có mặt ngớ người ra ba bốn giây, sau đó…
“A!”.
Tiếng hét chói tai gần như xé tan trần nhà.
“Em gái!”.
“Không!”.
Tất cả bọn họ đều mất khống chế.
Không ngờ Lâm Chính lại thẳng tay giết người như vậy.
Lần này thì bọn họ đã hiểu rõ ý đồ của Lâm Chính.
Anh định giết hết những người ở đây.
Trước đó anh không ra tay chỉ là chờ Từ Thiên đến.
Từ Thiên đến đuổi người đi, thì anh sẽ giết chóc không chút kiêng dè.
“Mau! Mau gọi người! Mau gọi người!”, một người đàn ông hét lên.
Người ở bên cạnh vội vàng lấy điện thoại ra bấm số.
Nhưng trong điện thoại lại vang lên âm thanh khiến tất cả bọn họ tuyệt vọng.
“Xin lỗi, điện thoại của quý khách không thể gọi được, xin vui lòng gọi lại sau!”.
“Không có tín hiệu!”.
“Tiêu rồi! Tiêu đời thật rồi!”.
Ai nấy chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng, gần như sụp đổ.
Lâm Chính đi về phía người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia, đứng trước mặt anh ta.
“Thẩm Ngọc Minh… ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông đeo cà vạt đỏ run lên bần bật.
Anh ta mở to hai mắt, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, run rẩy một lúc mới thốt nên lời: “Thẩm… Thẩm Ngọc Minh về… về gia tộc rồi…”
“Về nhà sao?”.
“Sau khi Tô Dư chết, anh ta lo Chủ tịch Lâm… sẽ trả thù, nên đã về gia tộc trước để tìm kiếm sự che chở”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ lắp bắp nói.
“Tại sao anh ta lại muốn hại chết Tô Dư?”, Lâm Chính nghiêm giọng hỏi.
“Vì tiền… Thực ra hình tượng Thẩm Ngọc Minh xây dựng trong mấy năm nay đều là giả, việc từ thiện anh ta làm đều là lừa đảo, danh hiệu thanh niên kiệt xuất cũng là anh ta bỏ tiền ra mua. Anh ta chuyên lợi dụng thân phận này để lừa những người giàu có. Nhưng đối với những người giàu khác, Thẩm Ngọc Minh chỉ lừa đảo thôi. Đối với Tô Dư, anh ta không những vì tiền mà còn muốn mạng của Tô Dư nữa”.
“Tiểu Dư không thù không oán với anh ta, tại sao anh ta phải làm vậy?”, Lâm Chính túm lấy cổ áo của người đàn ông đeo cà vạt đỏ, gầm lên.
“Bởi vì nhà họ Thẩm muốn cô Tô Dư chết!”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run giọng đáp.
Chương 1497: Tôi có nói là tha cho các anh sao?
“Nhà họ Thẩm?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo đỏ ngầu, chẳng khác nào con mãnh thú đang nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Tại sao nhà họ Thẩm lại làm vậy?”.
“Chủ tịch Lâm, anh có biết công ty Sơn Hoa không?”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run rẩy nói.
“Sơn Hoa? Đó chẳng phải là…”
“Đúng, chính là Sơn Hoa đối đầu với công ty ngôi sao dưới trướng anh! Người đứng sau công ty Sơn Hoa chính là nhà họ Thẩm!”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ vội nói.
Lâm Chính nghe đến đây đã lờ mờ đoán được gì đó.
“Chủ tịch Lâm, dạo này anh quá thuận lợi! Công ty ngôi sao của anh cũng quá thuận lợi! Anh có biết điều đó đã khiến người ta ghen ghét từ lâu không? Công ty của anh nhờ vào “Chiến Hổ” mà trở thành công ty lớn trong nước, cổ phiếu lên như diều gặp gió, cũng thu hút rất nhiều nhân tài. Về phần cô Tô Dư thì lại càng không cần phải nói. Bộ phim “Chiến Hổ” khiến cô ấy một bước lên trời, trở thành ngôi sao lớn thế hệ mới có tiềm năng nhất. Với tuổi đời và nhan sắc của cô Tô Dư, công ty của anh có thể dễ dàng dựa vào cô ấy để trở thành ông trùm trong nghề. Chính vì điều này nên nhà họ Thẩm mới cảm thấy bị đe dọa, cảm thấy sợ hãi. Vừa khéo trong thời gian mấu chốt này, nhà họ Thẩm cũng chuẩn bị cho ra mắt một ngôi sao nữ cũng rất có tiềm năng, nhưng hiện giờ dưới ánh hào quang của cô Tô Dư, người mới rất khó để nổi. Tuy có công ty quản lý dốc sức tuyên truyền, nhưng vẫn khó có khởi sắc. Trong cơn ghen ghét đố kị, người nhà họ Thẩm mới quyết định trừ khử cô Tô Dư, bảo Thẩm Ngọc Minh đến tiếp xúc với cô ấy”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run rẩy nói.
Chân tướng đã rõ.
Lâm Chính cũng cảm thấy ngạt thở, trầm mặc không nói gì.
Chung quy tất cả mọi chuyện vẫn là lòng người khó dò…
Vốn dĩ sự nổi tiếng quá nhanh của Tô Dư đã khiến nhiều người đố kị, nhưng những người đó vẫn chưa đủ để lung lay Tô Dư.
Nhưng nhà họ Thẩm thì khác.
Là đối thủ cạnh tranh, nhân lực vật lực của nhà họ Thẩm không phải người bình thường có thể so được.
Hơn nữa liên quan đến lợi ích của nhà họ Thẩm, sao bọn họ có thể không ra tay tàn độc chứ?
“Tại sao… tôi vẫn luôn không biết Sơn Hoa có liên quan đến người nhà họ Thẩm chứ?”.
Lâm Chính siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy căm thù.
Nếu biết thì e là Lâm Chính đã sớm từ chối để Tô Dư tiếp xúc với Thẩm Ngọc Minh rồi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
“Nhà họ Thẩm là người thao túng đứng sau Sơn Hoa, chứ thực ra đại diện pháp nhân của Sơn Hoa không phải là nhà họ Thẩm, anh chưa từng nghe tới cũng… cũng là bình thường…”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ run giọng đáp.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu: “Nếu nhà họ Thẩm đã quyết định làm vậy thì để tôi đến nhà họ Thẩm chấm dứt món nợ này!”.
“Vâng, vâng… Chủ tịch Lâm, anh nên tìm đến nhà họ Thẩm mà tính sổ! Anh nên làm vậy, phải làm vậy”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ vội nói.
Anh ta chỉ mong sao chuyển hết thù hận lên người nhà họ Thẩm.
Ít nhất thì anh ta vô tội.
Anh ta cũng không định làm gì Tô Dư.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng bóp cổ anh ta rồi giơ lên.
Sức mạnh mạnh mẽ bá đạo gần như khiến anh ta không thể phản kháng.
“Ư…”
Anh ta lập tức cảm thấy hít thở khó khăn.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh làm gì vậy? Thả tôi ra… Thả tôi ra… Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông giãy giụa điên cuồng, vô cùng khổ sở.
Cổ anh ta đã biến dạng, dường như sẽ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
“Hả?”.
Những người xung quanh đều bị dọa sợ, kinh hoàng lùi lại.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói hết cho anh biết rồi, anh… tại sao anh vẫn muốn… làm như vậy?”, một người run rẩy hỏi.
“Tôi có nói nếu các anh nói ra chân tướng thì sẽ không giết các anh lúc nào sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại người kia.
Anh ta há miệng, á khẩu không nói được gì.
“Trước đó chẳng phải con đàn bà này hỏi tôi tại sao không cảm thấy đau đớn, tại sao không có phản ứng gì sao? Tôi nói cho các anh biết, vết thương nhỏ này đối với tôi chẳng là gì cả. Sở dĩ tôi để mặc các anh đánh tôi mà không đánh trả, là vì tôi muốn tìm cho mình một lý do! Một lý do để giết các anh!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó hai mắt bỗng trở nên dữ tợn, tóm lấy người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia, ném mạnh xuống đất.
Rầm!
Âm thanh rất lớn vang lên.
Mặt đất rung lên.
Rất nhiều vết nứt lan ra, dường như mặt đất muốn sụp xuống.
Mọi người nghiêng trái ngã phải, đứng cũng không vững.
Bát đĩa trên bàn đều rơi đầy đất.
Khi bọn họ ổn định được cơ thể và đứng vững, mới kinh hãi phát hiện ra, người đàn ông đeo cà vạt đỏ đã bị Lâm Chính ném chết tươi…
Xương cốt toàn thân anh ta bị vỡ nát, da tróc thịt bong, cả người be bét, nằm bất động dưới đất.
“Tiếp theo sẽ đến lượt các anh!”.
Lâm Chính đứng lên, bình tĩnh nói.
“A!”.
“Cứu tôi với!”.
“Đừng mà!”.
Đám người la hét, xông về phía cửa như điên.
Bọn họ cố gắng mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở bên ngoài.
Bọn họ lại liều mạng tông cửa, nhưng không có bất cứ hiệu quả nào.
Ai nấy sợ hãi quay người lại.
Lâm Chính đã đứng ở ngay trước mặt...
Khoảng 15 phút sau.
Rầm!
Cửa phòng bao mở ra.
Lâm Chính toàn thân đầy máu bước ra ngoài.
Những người canh chừng ở bên ngoài đều không nhịn được mà nhìn vào trong, nhưng chỉ nhìn một cái đã vội vã nhắm hai mắt lại.
Trong phòng bao... chẳng khác nào địa ngục trần gian.
"Chủ tịch Lâm!".
Từ Thiên chạy bước nhỏ tới, cung kính cúi người.
"Đã sắp xếp xong máy bay chưa?".
"Xong rồi ạ".
"Tốt, bây giờ xuất phát đến nhà họ Thẩm!".
Chương 1498: Mấy người của Dương Hoa thôi mà
Bên cạnh một hồ bơi tư nhân, một người đàn ông đeo kính râm đang nằm trên ghế mây, hút xì gà, ăn nho được cô gái mặc bikini ở bên cạnh đút cho, vô cùng hưởng thụ khoan khoái.
"Ngọc Minh, vẫn là cậu lợi hại, chỉ vài câu nói đã bức chết được Tô Dư. Lần này thì công ty Hoa Sơn của chúng ta sẽ vọt lên, chèn ép Dương Hoa, trở thành ông trùm trên cả nước", người đàn ông đối diện cởi trần thân trên, ôm một người đẹp kiều diễm trong tay, vừa hút thuốc vừa cười nói.
"Tử Quyên, không còn con khốn Tô Dư kia, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ thuận buồm xuôi gió", Thẩm Ngọc Minh híp mắt cười nói với cô gái mặc bikini ở bên cạnh.
"Ôi dào, anh Minh, đâu phải anh không biết, mấy ông trùm trong giới giải trí có ai mà không nể mặt Dư Tử Quyên em chứ? Nếu không phải giữa chừng lòi ra cái con Tô Dư kia, thì Dư Tử Quyên em đã là chị đại trong giới giải trí từ lâu rồi. Nửa năm nay cô ta luôn chèn ép em, khiến em không ngóc được đầu lên. Bây giờ cô ta không còn thì chẳng phải Dư Tử Quyên em sẽ một bước lên trời sao?".
Người đẹp quở trách, sau đó nằm bò lên người Thẩm Ngọc Minh, cười nói: "Nào, anh Minh, ăn thêm quả nho nữa đi".
Thẩm Ngọc Minh vô cùng hưởng thụ, vỗ mạnh tay rồi cười khẽ nói: "Dư Tử Quyên, cô là con át chủ bài của công ty chúng tôi, chúng tôi nâng đỡ cô cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhưng xét dung mạo và khí chất thì cô vẫn kém Tô Dư một chút. Thế nên chúng tôi định sắp xếp mấy bộ phim cho cô đóng, cô diễn cho tốt đấy, đừng diễn vớ vẩn như trước nữa. Phải có diễn xuất, khán giả bây giờ không dễ qua mặt như trước đâu".
"Ôi dào, anh Minh yên tâm đi, em sẽ làm thật tốt", Dư Tử Quyên cười đáp.
Nhưng cô ta vừa dứt lời.
Bốp!
Thẩm Ngọc Minh thẳng tay tát cho cô ta một cái.
"A!".
Dư Tử Quyên hét lên, ngã sõng soài ra đất, khuôn mặt bỏng rát, dấu bàn tay nổi bần bật nhìn rất đáng sợ.
"Hử?".
Người đàn ông đối diện nhìn sang.
Ánh mắt Dư Tử Quyên đầy sợ hãi.
"Trong mắt tôi thì cô chỉ là một con chó thôi. Nghe đây, nếu chó không nghe lời thì tôi nhất định sẽ giết nó, rồi nấu thịt chó lên ăn, nghe rõ chưa?", Thẩm Ngọc Minh nhìn chằm chằm Dư Tử Quyên với ánh mắt lạnh lùng và dữ tợn.
Dư Tử Quyên sợ đến mức toàn thân run rẩy, gật đầu như giã tỏi: "Vâng... vâng..."
"Mấy bộ phim này là khoản đầu tư nhà họ Thẩm tôi khó khăn lắm mới lôi kéo được, bộ nào cũng có kinh phí không dưới 200 triệu tệ. Dư Tử Quyên, nhà họ Thẩm tôi đã dành cho cô những điều tốt nhất, thậm chí còn vì cô mà trừ khử Tô Dư. Nếu cô còn không làm nên trò trống gì thì ông đây chỉ có thể mang cô đi bán thôi. Cô hiểu ý của tôi chứ?", Thẩm Ngọc Minh nheo mắt nói.
"Hiểu! Hiểu! Cậu chủ Thẩm yên tâm, em nhất định sẽ diễn thật tốt! Em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh".
"Vậy thì tốt! Lại đây! Hầu hạ anh Mai chu đáo vào đấy!", Thẩm Ngọc Minh cười khẩy nói: "Nhớ là bò cho tôi".
"Vâng... vâng...", Dư Tử Quyên không dám phản kháng, chỉ có thể làm theo lời Thẩm Ngọc Minh nói.
Vừa nghĩ đến việc cô gái quỳ trước mặt mình là chị đại của giới giải trí, anh ta đã cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Ngọc Minh, nói đi cũng phải nói lại, cậu đã nghĩ ra cách ứng phó với lửa giận của Chủ tịch Lâm chưa?", người đàn ông nhắm mắt cười hỏi.
"Việc này chẳng phải dựa cả vào anh Mai sao?", Thẩm Ngọc Minh vội nói: "Tô Dư là nghệ sĩ của Dương Hoa, cô ta gặp chuyện thì chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ trút giận lên tôi. Tuy nhà họ Thẩm tôi có thể ứng phó với Chủ tịch Lâm, nhưng cái giá phải trả quá lớn, nên muốn mời anh Mai giúp đỡ. Nếu có thể đuổi được Chủ tịch Lâm đi thì nhà họ Thẩm tôi sẽ hậu tạ".
"Ha ha, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần lo đâu, tôi sẽ giải quyết giúp cậu", người đàn ông mỉm cười nói.
"Anh Mai có chắc chắn không?".
"Tuy Tô Dư được Dương Hoa bồi dưỡng trọng điểm, là ngôi sao lớn mới nổi hiện giờ, nhưng dù sao cũng chỉ là quân cờ để kiếm tiền trong tay Dương Hoa, mà Chủ tịch Lâm thì không thiếu tiền. Nếu tôi ra mặt, thì chắc là cậu ta sẽ nể mặt tôi một chút. Nếu vì cô ta mà đắc tội với chúng tôi, thì Chủ tịch Lâm quá ngu ngốc. Tôi tin cậu ta là một người thông minh".
"Ha ha ha, vậy tôi nhờ cả vào anh Mai đấy".
Thẩm Ngọc Minh cười lớn.
"Chuyện nhỏ thôi".
Anh Mai nheo mắt, tiếp tục hưởng thụ.
Đúng lúc này, một người ăn mặc giống quản gia nhanh chân đi tới.
Ông ta làm ngơ trước cảnh tượng hoang đường kia, đứng bên cạnh Thẩm Ngọc Minh, cúi xuống nhỏ giọng nói.
"Cái gì?".
Thẩm Ngọc Minh hơi biến sắc, ánh mắt đanh lại: "Chết hết rồi sao?".
"Vâng, chết hết, không ai sống sót, nói cách khác là... không ai toàn thây", quản gia cung kính đáp.
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Thẩm Ngọc Minh không khỏi run rẩy, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
"Sao thế?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn sang.
"Đám Đại Nam chết rồi", Thẩm Ngọc Minh rít một hơi xì gà, bình thản nói.
"Chết rồi? Ai làm vậy?".
"Còn có thể là ai chứ? Thần y Lâm!".
"Cái gì?".
Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên: "Hình như chuyện này không liên quan đến Đại Nam, sao Chủ tịch Lâm lại giết bọn họ chứ?".
"Tôi cũng thấy lạ".
"Lẽ nào là..."
"Là sao?".
"Chủ tịch Lâm cực kỳ giận dữ, đến mức không phân phải trái", người đàn ông khàn giọng nói.
Hơi thở của Thẩm Ngọc Minh như nghẹn lại, tim đập thình thịch.
Đến mức không phân phải trái... Sự thù hận của Chủ tịch Lâm đã đến mức thà đắc tội với tất cả mọi người rồi sao?
Đúng lúc này, lại một người đàn ông mặc vest cuống quýt chạy vào.
"Cậu chủ!".
Người đàn ông cầm bộ đàm, nhỏ giọng kêu lên.
"Lại sao nữa?", Thẩm Ngọc Minh trầm giọng hỏi.
"Cậu chủ, bên ngoài có người muốn gặp cậu".
"Ai?".
"Bọn họ nói là người của Dương Hoa".
"Dương Hoa?".
Thẩm Ngọc Minh đứng phắt dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người đàn ông kia cũng đẩy mạnh Dư Tử Quyên ra, đứng thẳng dậy.
"Anh Mai!", Thẩm Ngọc Minh vội nhìn về phía người đàn ông.
"Đừng sợ, cứ bình tĩnh, chỉ là mấy người của Dương Hoa thôi mà", người đàn ông bình thản nói, rồi nhìn về phía người mặc vest kia, trầm giọng hỏi: "Có mấy người tới?".
"Nhiều lắm, một hàng xe Mercedes màu đen, chắc phải mấy chục chiếc".
"Nhưng có thấy Chủ tịch Lâm không?".
"Không, chỉ thấy Từ Thiên, và mấy người chưa từng thấy mặt", người đàn ông mặc vest đáp.
"Từ Thiên đến sao? Tôi nghĩ chắc thần y Lâm cũng đến rồi", người đàn ông bình thản nói.
"Anh Mai, làm sao bây giờ? Hay là tôi rời đi trước nhé?", Thẩm Ngọc Minh vội nói.
"Ha ha ha, sợ gì chứ? Thần y Lâm đến đúng lúc lắm, chẳng phải cậu nằm mơ cũng muốn thôn tính Dương Hoa sao? Hôm nay anh Mai sẽ giúp cậu thực hiện giấc mơ này".
Người đàn ông cười lớn, rồi cầm quần áo ở ghế lên mặc vào, phất tay: "Cho bọn họ vào đi".
Người đàn ông mặc vest hơi do dự.
"Đưa người của Dương Hoa đến vườn hoa ở phía sau tiếp đón, rồi gọi hết vệ sĩ ở đây đến đó", Thẩm Ngọc Minh trầm giọng nói.
"Vâng, cậu chủ".
Chương 1499: Tới nơi tính sổ
Thẩm Ngọc Minh và anh Mai đã chờ ở vườn hoa phía sau từ lâu.
Quản gia lập tức báo với gia chủ nhà họ Thẩm, bảo ông ta sắp xếp cao thủ đến tiếp ứng, đồng thời tất cả các nhân viên bảo vệ và võ sĩ của khu biệt thự đều chạy đến mai phục xung quanh vườn hoa phía sau.
Bọn họ không dám khinh thường.
Dù sao cũng không ai biết người của Dương Hoa đột nhiên đến để làm gì.
Thẩm Ngọc Minh vô cùng lo lắng.
Tô Dư do chính tay anh ta hại chết, sở dĩ anh ta vội vàng rời khỏi Giang Thành là vì không muốn đối mặt với lửa giận của Chủ tịch Lâm, nhưng không ngờ Chủ tịch Lâm lại đuổi tới tận đây.
Thẩm Ngọc Minh vốn muốn tránh mặt, nhưng anh Mai kia lại tràn trề tự tin, cảnh cáo anh ta cũng vô ích.
Nếu đã vậy thì Thẩm Ngọc Minh cũng chỉ có thể thấp thỏm ở lại.
Đúng lúc này, quản gia dẫn một đoàn người đi về phía vườn hoa phía sau.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính.
Nhìn thấy người đứng đầu Dương Hoa đến, ai nấy đều nín thở.
Từ Thiên và một ông lão đi sau anh.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, bước tới ngồi xuống.
Dáng vẻ không khách sáo chút nào.
Thẩm Ngọc Minh nhíu mày.
Còn anh Mai kia thì bật cười.
"Ha ha ha, đây chính là Chủ tịch Lâm sao? Đúng là khí vũ hiên ngang!".
“Thẩm Ngọc Minh hả? Anh lại đây”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói với Thẩm Ngọc Minh đang ngồi bên cạnh anh Mai.
Hơi thở của Thẩm Ngọc Minh như nghẹn lại, nhưng sao anh ta có thể ngoan ngoãn bước tới chứ, chỉ trầm giọng hỏi: "Chủ tịch Lâm bất ngờ đến đây, không biết là có chuyện gì?".
"Tìm anh tính sổ", Lâm Chính nói thẳng.
"Tính sổ? Tính sổ cái gì?", Thẩm Ngọc Minh giả ngu hỏi lại.
Nhưng Lâm Chính không phải là người thích nhiều lời, anh dập tắt điếu thuốc rồi đi về phía Thẩm Ngọc Minh.
Anh ta nín thở, vội vàng lùi lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lao nhanh tới, xòe tay ra chộp lấy đầu anh ta.
"A!".
Thẩm Ngọc Minh gần như là hét lên chói tai, điên cuồng lùi lại.
Nhưng tay của Lâm Chính còn chưa chạm tới, thì một cú đấm đã đấm vào lòng bàn tay anh.
Bốp!
Lâm Chính khựng lại.
Chủ nhân của nắm đấm kia lùi lại mấy bước, cơ thể lảo đảo, bước chân có chút không vững.
"Hử?".
Lâm Chính nhìn kĩ, mới phát hiện người ra tay chính là anh Mai kia.
Cùng lúc đó, tất cả nhân viên bảo vệ ở gần vườn hoa phía sau đều xông ra, ai nấy rút súng chĩa vào Lâm Chính. Rất nhiều võ sĩ cũng chạy tới, chặn trước mặt Thẩm Ngọc Minh.
Chỉ trong mấy giây, Lâm Chính đã rơi vào vòng vây, bốn phía là địch.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Người của Dương Hoa đến cùng anh cũng không có vẻ gì là sợ sệt.
"Anh là ai?", Lâm Chính hỏi anh Mai.
"Tôi tên Mai Giang Lâm! Thần y Lâm, rất vui được gặp cậu", người đàn ông khẽ cười nói.
"Mai Giang Lâm? Chưa từng nghe tới", Lâm Chính lắc đầu.
"Chủ tịch Lâm, ân sư của Mai Giang Lâm này chính là Ma Đầu Sáu Tay Huyết Nam Ngục. Huyết Nam Ngục là ma đầu đương thời, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô số. Người của chính phái võ đạo ai cũng căm thù sợ hãi ông ta. Không ngờ nhà họ Thẩm lại có dây dưa với tên ma đầu Huyết Nam Ngục này", ông lão ở đằng sau khàn giọng nói.
"Vậy sao?", sắc mặt Lâm Chính không có gì thay đổi.
Mai Giang Lâm kia nhìn ông lão, khẽ cười nói: "Vẫn là ông có mắt nhìn, không giống một số người, danh tiếng như cồn, nhưng kiến thức nông cạn. Đó chẳng phải là hạng hữu danh vô thực sao?".
Nghe thấy thế, người của Dương Hoa đều tức giận bất bình.
Rõ ràng là Mai Giang Lâm đang mỉa mai Lâm Chính.
Đúng là to gan.
"Chàng trai trẻ, thủ đoạn của thần y Lâm cậu không tưởng tượng được đâu, đừng tưởng cậu có sư phụ cậu bảo vệ thì không ai dám động đến. Cậu phải biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn", ông lão lắc đầu nói.
"Hừ, nếu ông đã biết đại danh của sư phụ tôi, thì chắc là cũng biết thực lực của ông ấy. Ông nghĩ sư phụ của tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?", Mai Giang Lâm nheo mắt hỏi.
"Tuy sư phụ cậu nổi tiếng hung ác, nhưng thực lực cũng chỉ có vậy. Nếu đánh nhau thật thì tôi cũng có thể so được vài chiêu với ông ta", ông lão khàn giọng nói.
"Ông nói cái gì?", Mai Giang Lâm tỏ vẻ không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: "Này lão già, ông là ai mà ngông cuồng thế hả?".
"Tôi là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo, cậu từng nghe tới chưa?", ông lão bình tĩnh nói.
"Gì cơ?".
Mai Giang Lâm biến sắc, hơi thở như nghẹn lại.
Đông Hoàng Giáo?
Thái thượng trưởng lão?
Chuyện này là sao? Tại sao Đông Hoàng Giáo lại nhúng tay vào chuyện này?
Đầu óc Mai Giang Lâm có chút hỗn loạn.
Anh ta chưa bao giờ nghe đến Nguyên Tinh.
Nhưng Đông Hoàng Giáo thì biết, hơn nữa thái thượng trưởng lão của một đại giáo như vậy... thì sao có thể là người bình thường chứ?
"Được rồi Nguyên Tinh, đừng phí lời với anh ta nữa".
Lâm Chính cất bước đi về phía Mai Giang Lâm: "Nếu đã đến đây thì tôi cũng nên tính cho hết nợ".
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn làm gì?", Mai Giang Lâm nghiến răng nói.
"Nếu anh không muốn chết thì hãy lập tức rời khỏi đây, nếu tiếp tục ngăn cản tôi thì cho dù sư phụ anh là Ma Đầu Sáu Tay ở đây tôi cũng giết".
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sát khí ngùn ngụt.
Chương 1500: Thà giết lầm chứ không bỏ sót!
Thẩm Ngọc Minh nghe Lâm Chính nói, tay chân lạnh toát, run rẩy không thôi.
Anh ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính có thái độ kiên quyết như vậy.
“Anh Mai, làm sao đây?”, Thẩm Ngọc Minh run rẩy gọi.
Mai Giang Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang đi tới, vẻ mặt cảnh giác và đầy ý chí chiến đấu.
Vù!
Lúc này, Mai Giang Lâm đã ra tay.
Anh ta không thể do dự thêm nữa.
Lúc này cần phải chiến đấu!
“Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!”.
Anh ta quát lên, hai tay cùng đánh ra, quyền như ảo ảnh, che phủ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không sợ, trở tay đưa ngang đánh tới.
Mặc cho nắm đấm của Mai Giang Lâm có dữ dội thế nào, Lâm Chính đều phớt lờ tất cả.
Rầm!
Mai Giang Lâm hứng một quyền nơi ngực.
Sức mạnh dồi dào khiến cho Mai Giang Lâm chảy máu trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng sôi trào, gần giống như dời núi lấp biển, anh ta điên cuồng lùi về sau.
Anh ta còn chưa đứng vững người đã cắn răng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa thu chiêu tiếp tục vung hai tay ra, quyền chưởng giao nhau, đánh ra rất nhiều ảo ảnh.
“Hả?”.
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên. Anh vừa mới thu chiêu xong, ngực đã bị trúng mấy chiêu của Mai Giang Lâm. Sức mạnh mỗi chiêu nặng tựa nghìn cân, vô cùng đáng sợ.
Nếu không phải xác thịt của Lâm Chính siêu phàm, e rằng một đòn này đã khiến anh nôn ra máu…
“Đây là võ thuật của Ma Đầu Sáu Tay sao?”, Lâm Chính lẩm bẩm.
“Ma Đầu Sáu Tay rất am hiểu thuật cánh tay hư vô này, một khi ông ta ra tay có thể đánh ra muôn vàn thế tấn công. Mỗi một thế tấn công đều giống như sóng trào, đòn này nối tiếp đòn khác, khiến người ta không đỡ nổi! Mai Giang Lâm là đệ tử đắc ý của Ma Đầu Sáu Tay, kỹ pháp của cậu ta cũng chính là võ thuật thành danh của Ma Đầu Sáu Tay!”, Nguyên Tinh nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc, người này lại không phát huy được võ thuật đó! Những đòn tấn công của anh ta đối với tôi mà nói không hề có hiệu quả!”.
“Cậu nói gì?”, Mai Giang Lâm sầm mặt, không cam tâm gào lên: “Vậy thì cậu hãy nếm thử Ma Thần Phiên Giang Kích của tôi đi!”.
Anh ta nói xong, quyền chưởng tung ra, tay chân giống như giao xà bơi lội nơi sông biển, kèm theo vô số ảo ảnh cánh tay đánh về phía Lâm Chính.
Những đòn tấn công ấy giống như một tấm lưới rộng lớn bao phủ về phía anh.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lâm Chính không còn chỗ nào để tránh thoát!
“Hay lắm!”.
Thẩm Ngọc Minh ở phía sau mừng rỡ.
Anh ta đã nghe nói thực lực của Mai Giang Lâm rất xuất sắc, được chân truyền của Ma Đầu, nhưng không ngờ tới khi Mai Giang Lâm ra tay lại khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Ha ha.
Cho dù hôm nay anh ta không giải quyết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể giữ chân thần y Lâm!
Chỉ cần tạm thời kéo dài thời gian, đợi cao thủ của nhà họ Thẩm đến đây, thần y Lâm chắc chắn phải thu lại bớt khí thế.
Mình không tin họ Lâm kia có thể một mình chống lại cả nhà họ Thẩm!
Thẩm Ngọc Minh âm thầm cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đó.
Đúng lúc đó, một dòng khí đáng sợ đột nhiên bùng lên từ trong cơ thể thần y Lâm.
“Hả?”.
Người xung quanh đều bị dòng khí đó đẩy lùi.
Thẩm Ngọc Minh cũng không khỏi kinh ngạc, mắt mở lớn, vội nhìn sang.
Những ảo ảnh cánh tay che phủ Lâm Chính đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Hơn nữa, cơ thể Mai Giang Lâm ở trước mặt Lâm Chính cũng trở nên méo mó.
Đó là vì bị dòng khí bao bọc, dồn nén nên biến dạng…
Đó là sự biến dạng không thể kìm hãm.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, hai tay không chuyển động, cứ vậy đứng đó, hai mắt lạnh lùng nhìn Mai Giang Lâm.
Hoàn toàn không có bất cứ động tác phòng ngự hay phản công nào.
Nhưng… đòn tấn công của Mai Giang Lâm lại bị phá!
Người xung quanh run rẩy điên cuồng, tất cả mở to mắt nhìn mới phát hiện dòng khí phun ra từ trên người Lâm Chính lại hóa hình.
Hóa thành hình dạng đáng sợ giống như một con kỳ lân!
Lúc này, Mai Giang Lâm lại đang bị con kỳ lân tạo thành từ khí cắn xé.
Kỳ lân điên cuồng chuyển động hàm dưới, răng nanh do khí hóa thành cắn xé, nghiến nát Mai Giang Lâm.
“A! A! A…”.
Mai Giang Lâm gào lên đau đớn, điên cuồng giãy giụa, muốn tránh thoát nhưng lại không đủ sức lực.
Anh ta đã biến thành con mồi của kỳ lân, sao có thể chạy thoát?
“Anh Mai!”.
Thẩm Ngọc Minh vội hét lên, theo bản năng tiến lên, nhưng lại nghĩ tới gì đó mà run rẩy lùi về sau, đồng thời miệng gào lên thảm thiết.
“Nổ súng cho tôi! Nổ súng!”.
“Nổ súng!”.
“Mau!”.
Nghe lệnh, xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng súng.
Pằng pằng pằng…
Vô số viên đạn bay về phía này.
“Láo xược!”.
Nguyên Tinh nổi giận: “Các người không xem tôi ra gì phải không?”.
Nói xong, ông ta hóa thành một làn gió, lướt quanh một vòng.
Đợi đến khi ông ta quay về chỗ cũ, trên bàn tay già cỗi đã cầm một khẩu súng còn nóng hổi.
“Hả?”.
Bọn họ sợ ngây người.
Soạt!
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng dùng sức, nghiền nát cơ thể của Mai Giang Lâm.
Cả người Mai Giang Lâm bị xẻ làm đôi, chết ngay tại chỗ.
Thẩm Ngọc Minh sợ đến mức hai chân nhũn ra đất, đứng dậy cũng khó khăn.
Mai Giang Lâm là do anh ta dùng giá cao để thuê về!
Ở bên ngoài, Mai Giang Lâm được đồn là cao thủ cực kỳ thần kỳ. Nghe nói anh ta đánh khắp thế gian không có ai là đối thủ, trong giới võ thuật ai mà không sợ anh ta?
Thế mà trước mặt thần y Lâm, anh ta lại yếu ớt cứ như một con gà vậy.
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Thẩm Ngọc Minh run rẩy cả người.
Thấy Lâm Chính càng lúc càng tiến đến gần, Thẩm Ngọc Minh hét lên: “Chủ tịch Lâm! Dừng tay!”.
“Anh còn di ngôn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, tất cả đều là hiểu lầm! Cái chết của cô Tô Dư không liên quan đến tôi!”, Thẩm Ngọc Minh vội vàng hét lên.
“Vậy thì liên quan đến ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.
“Nếu anh không biết thì tôi giết anh trước vậy. Tôi thà giết lầm chứ không bỏ sót!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, nâng tay lên, chuẩn bị vung chưởng đánh nát đầu của Thẩm Ngọc Minh.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc...
“Thần y Lâm, nếu cậu dám làm Thẩm Ngọc Minh bị thương một cọng tóc nào, tôi bảo đảm tất cả các người sẽ không ra khỏi cánh cổng này được!”.
Tiếng quát vang lên, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ ập về phía này, che phủ toàn bộ vườn hoa sau nhà.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Cao thủ nhà họ Thẩm đã đến!