-
Chương 1491-1495
Chương 1491: Tô Dư, chết rồi?
“Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”, mặt Tô Dư tái mét, không ngừng lẩm bẩm.
Vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng.
Anh lấy điện thoại ra, lại gọi cho Khang Gia Hào lần nữa.
“Vụ này kiện được không?”.
“Hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen, không thể thay đổi. Hơn nữa, đây là vụ án liên quan đến ngôi sao đang nổi Tô Dư và Thẩm Ngọc Minh, độ theo dõi chắc chắn sẽ ở mức độ toàn dân, bao nhiêu con mắt chú ý, hoàn toàn không thể động tay động chân, cho nên tỷ lệ thắng kiện… rất thấp!”, Khang Gia Hào nhỏ giọng nói.
“Vậy được, rút mười tỷ tệ từ Dương Hoa chuẩn bị chi trả cho nhà họ Thẩm”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Chuyện đó…”, Khang Gia Hào do dự.
“Sao? Có gì khó à?”, vẻ mặt Lâm Chính sa sầm.
“Chủ tịch Lâm, cậu không biết chứ sau khi Dương Hoa trải qua những sóng gió này đang suy tàn đợi ngày phất lên lại, rất nhiều thứ phải xây dựng lại, nhiều chỗ cũng cần thu xếp. Bây giờ đa số tiền vốn của công ty đều được dùng đầu tư vào các dự án và sản xuất. Mười tỷ… cũng có thể gom được, nhưng… Dương Hoa sẽ vì vậy mà trở nên lao đao, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến dự án tiếp theo”.
“Ông cứ rút đi”, Lâm Chính nói.
“Được Chủ tịch Lâm, tôi sẽ gọi cho Mã tổng ngay”.
Khang Gia Hào thở dài, cúp máy.
Tô Dư hoàn toàn bị dọa sợ.
Trợ lý mỉm cười, giễu cợt nhìn hai người.
“Vừa rồi tôi đã gọi cho Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, anh ta nói sẽ bồi thường tiền hợp đồng cho Tô Dư, chuyện này dừng ở đây!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thế à? Thế thì tốt quá! Có Chủ tịch Lâm ra mặt, chuyện gì cũng dễ nói”, trợ lý cười nói.
“Lâm Chính…”, Tô Dư sốt ruột.
“Tiểu Dư, chúng ta về trước đi”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…”.
“Đi!”.
Giọng Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.
Tô Dư đỏ mắt, khóc thút thít, cuối cùng vẫn không dám phản đối Lâm Chính, đi theo anh rời khỏi phòng.
Trợ lý cười híp mắt, nhìn hai người rời đi. Đợi bọn họ ra khỏi Tử Kim Cung, trợ lý lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Ngọc Minh.
“Cậu cả, mọi chuyện quả đúng như cậu dự liệu. Lâm Chính kia thật sự quen biết Chủ tịch Lâm, hơn nữa, Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cũng đã vào cuộc”.
“Tô Dư là Chủ tịch Lâm nâng đỡ, đụng phải chuyện như vậy xử lý không tốt sẽ hủy tiền đồ của Tô Dư, sao Chủ tịch Lâm có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”.
“Cậu cả, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
“Ha ha, tiếp theo chúng ta có thể bắt tay làm một vài chuyện thú vị”.
Tiếng cười ở đầu kia điện thoại càng hiện rõ sự đắc ý và mờ ám.
Lâm Chính bắt xe đưa Tô Dư về nhà.
Trên đường đi.
Gương mặt Tô Dư sa sút, vành mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta không thể nào ngờ được chỉ ăn bữa cơm mà lại gánh món nợ mười tỷ.
“Xin lỗi Lâm Chính, xin lỗi, xin lỗi…”.
Tô Dư cúi đầu, miệng lẩm bẩm, không ngừng tự trách.
“Đây không phải lỗi của cô. Lòng người khó đoán, thiện ý của con người lại là thứ dễ bị kẻ gian lợi dụng nhất. Thẩm Ngọc Minh chính là kẻ như vậy. Nói chung lần sau cẩn thận một chút, cảnh giác nhiều hơn, hãy nhớ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… không dưng khiến Dương Hoa tổn thất mười tỷ, tôi… tôi…”, Tô Dư nói một hồi thì lại nấc nghẹn, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống.
“Không sao, Chủ tịch Lâm đã nói với tôi rồi, không sao đâu. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này là được, coi như bỏ tiền mua bài học. Huống hồ, chúng ta cũng không nhất định phải trả tiền thật. Phải biết rằng Dương Hoa có các luật sự lớn như Khang Gia Hào, Kỷ Văn, nếu ra tòa chưa chắc chúng ta sẽ thua”, Lâm Chính an ủi.
“Hợp đồng đã ký, nếu thật sự kiện ra tòa, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào. Dương Hoa vừa mới trải qua sóng gió, bị đối thủ cạnh tranh và một số người ác ý đàn áp, tổn thất nặng nề, bây giờ lại phải vì tôi mà bỏ ra mười tỷ… Dương Hoa hoàn toàn không chống đỡ nổi”.
Tô Dư ôm mặt, đau khổ nói.
“Tiểu Dư, thật sự không sao đâu. Nếu cô không tin, tôi nói Chủ tịch Lâm gọi điện thoại cho cô nhé?”, Lâm Chính vội nói.
Tô Dư không lên tiếng, che mặt không nói gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đến nhà Tô Dư.
“Tiểu Dư, tôi đưa cô lên trên”, Lâm Chính nói.
“Không cần đâu”.
Tô Dư ngẩng đầu lên, lau nước mắt, khản giọng nói: “Tôi tự lên được”.
“Cô không sao chứ?”.
“Không sao”.
“Thật chứ?”.
“Thật đấy, tôi đã lớn chừng này, anh không cần phải lo lắng nữa”, Tô Dư cười gượng, dù đang khóc như mưa.
Lâm Chính bất lực thở dài: “Tóm lại sau này cẩn thận là được, không có gì to tát, mười tỷ mà thôi. Bộ phim lần trước của cô đã mang lại lợi nhuận mấy tỷ cho Dương Hoa, sau này quay thêm vài bộ nữa là có thể trả lại”.
“Ừ, tôi biết rồi!”, Tô Dư nín khóc, nhoẻn miệng cười, vẻ u ám trên mặt đã mất sạch.
Đúng vậy, cô ta đã khác xưa, không cần thiết phải buồn bã như vậy.
“Lên trên đi”.
“Được… Anh cũng nghỉ ngơi sớm”.
“Ừ, ngủ ngon!”.
Lâm Chính ngồi xe quay về Dương Hoa.
Tô Dư đi thẳng vào tiểu khu.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước chân vào tiểu khu, điện thoại lại vang lên.
Tô Dư nghe máy.
“Ai vậy?”.
Tô Dư hỏi.
Chốc lát sau, cô đứng sững tại chỗ.
Bước chân… không tiến được thêm bước nào nữa…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ở văn phòng Dương Hoa.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.
Lâm Chính bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lên tiếng: “Vào đi”.
Khang Gia Hào toát mồ hôi đầy đầu chạy vào.
Sắc mặt ông ta tái mét, nhìn điện thoại Lâm Chính đã hết pin đặt trên bàn, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính, ông ta há miệng nhưng lại run rẩy không dám lên tiếng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Khang Gia Hào không nói gì, chỉ run rẩy đưa điện thoại của mình cho Lâm Chính.
Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, cầm lấy điện thoại xem, đầu óc ầm một tiếng trở nên trống rỗng.
“Trang nhất hôm nay! Sáng sớm hôm nay, ngôi sao mới nổi Tô Dư đã cắt cổ tay tự sát tại nhà riêng…”.
“Tô Dư? Chết rồi?”.
Lâm Chính gian nan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
Chương 1492: Tìm ra chân tướng cho tôi
Lâm Chính điên rồi. Anh gần như lao ra cửa, lái xe về phía khu ở của Tô Dư.
Lúc này khu vực này đã chật kín người, cảnh sát cũng đã giăng dây, một lượng lớn phóng viên lao tới. Họ điên cuồng chụp ảnh để đăng lên báo.
“Này! Anh làm gì vậy, anh không được vào bên trong!”
Một người nhìn thấy Lâm Chính lao vào thì lập tức chặn anh lại. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ kéo phăng sợi dây và lao vào trong.
“Mau chặn anh ta lại”, một người cảnh sát kêu lên. Cảnh sát lập tức bao vây.
“Đó là người nhà của nạn nhân, mong anh bỏ qua cho”, Khang Gia Hào lập tức có mặt và giải thích.
Lâm Chính xông vào, cảm tưởng như anh chạy mỗi bước là một tầng lâu, anh cứ thế lao lên từ thang bộ và tới nhà Tô Dư.
Lúc này, cảnh sát đã giăng dây khắp lối đi. Một lượng lớn cảnh sát có mặt ở bên ngoài. Ngoài ra còn có đội ngũ các bác sĩ cũng đang tiến hành cấp cứu.
Lưu Mãn San gào lên. Tô Thái ngồi thẫn thờ, ông ta hút thuốc liên tục. Khuôn mặt như già đi cả chục tuổi, mặt ông ta đỏ bừng bừng, nước mắt cứ thế rơi ra, không ngăn lại được.
“Tất cả biến ra!”, Lâm Chính lao vào và gầm lên. Những nhân viên y tế đang làm nhiệm vụ cấp cứu giật bắn người.
“Cậu là ai? Làm loạn cái gì ở đây vậy? Ra ngoài”, có một vị bác sĩ hét lên.
Lâm Chính mặc kệ, anh nhìn chăm chăm Tô Dư. Trông cô ta rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nhưng mặt lúc này đã trắng bệch. Cổ tay phải là một vết thương trông vô cùng khủng khiếp, trong bồn tắm toàn là máu. Cô ta đã tắt thở.
Đây là hiện trường của một vụ tự sát. Lâm Chính không dám chần chờ, lập tức lấy châm bạc ra định kiểm tra cho Tô Dư.
Hai người bác sĩ thấy vậy lập tức ngăn lại: “Anh đừng có làm loạn”
“Phiền anh lập tức ra ngoài”, đám đông đanh mặt.
“Cảnh sát, mau đưa người không liên quan này ra ngoài. Anh ta đang làm loạn cái gì vậy? Như thế này chúng tôi làm sao cứu được nạn nhân?”, một người bác sĩ để râu dê trông khá gầy gò lên tiếng.
“Cứu? Sao? Ông cứu sống được cô ấy không?”, Lâm Chính hỏi
Người này giật mình, hừ giọng: “Tôi không cứu được thì cậu cứu được chắc? Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Cậu chẳng biết cái đếch gì mà còn đứng đây ăn nói linh tinh à? Rốt cuộc cậu có cút hay không? Còn không cút mà để xảy ra chuyện gì thì cậu cứ cẩn thận không lại phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy”.
Hai người cảnh sát chạy tới, khẽ nói; “Phiền anh ra ngoài nếu không chúng tôi sẽ phải cưỡng chế”.
“Các anh cảnh sát, chỉ là hiểu lầm thôi. Đây là cháu rể của tôi! Cậu ta không quá hiểu chuyện, mong các anh thông cảm”, Tô Thái dập điếu thuốc, bước tới và nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, đừng gây chuyện nữa...mau ra ngoài đi”
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ lấy ra một cuốn sổ từ trong túi, đưa tới trước mặt người bác sĩ kia. Người bác sĩ tỏ ra nghi ngờ, nhưng ngay khi nhìn thấy những con chữ trên cuốn sổ thì người này đã phải tái mặt: “Cậu là ...người của Hiệp hội y sao?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ đẩy đám đông ra và tiến hành kiểm tra cho Tô Dư.
“Này! Cậu bất lịch sự quá rồi đấy”, vài người bác sĩ tức giận định cản lại. Nhưng lúc này người bác sĩ kia đã ra tay.
“Bác sĩ Lý....”, đám đông cảm thấy khó hiểu.
Bác sĩ Lý chỉ mở cuốn sổ khi nãy ra. Bên trong có ghĩ rõ nội dung, cả đám người lập tức há mồm trợn mắt.
“Lôi anh ta ra ngoài”, cảnh sát thấy ngứa mắt bèn quát lớn.
“Không cần đâu, thực ra người này có chuyên môn”, bác sĩ Lý vội vàng nặn ra một nụ cười.
“Có chuyên môn sao?”, người cảnh sát cảm thấy hoang mang.
“Cháu của tôi đúng là có đọc vài cuốn sách y nên cũng có hứng thú về lĩnh vực này lắm, tuy nhiên chưa tới mức là có chuyên môn...”, Tô Thái không nói gì nữa.
“Không cần vội, không vội...để cho cậu ấy kiểm tra đi...thực ra chúng tôi cũng lực bất tòng tâm rồi”, bác sĩ Lý vội vàng nói.
“Lực bất tòng tâm là sao?”, Tô Thái cuống cả lên: “Bác sĩ, con gái tôi, nó...”
“Thực tế, con gái ông...đã chết rồi, chúng tôi chỉ làm theo quy trình mà thôi”, bác sĩ Lý thở dài.
Tô Thái loạng choạng lùi vế sau. Mặc dù ông ta cũng đoán sẽ như vậy nhưng thật khó để chấp nhận sự thực này”.
“Con gái ơi”, Lưu Mãn San suy sụp, gào khóc và chạy vào nhà vệ sinh. Mọi người bèn vội vàng giữ bà ta lại.
“Chúng tôi đã điều tra rồi, là tự sát. Ông Tô Thái, mời ông phối hợp lấy lời khai, sau đó...lo liệu hậu sự cho cô Tô Dư đi”, người cảnh sát lên tiếng.
“Được...được!”, Tô Thái gật đầu. Ông ta lại châm thuốc, tay run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, Lâm Chính đứng dậy.
“Các người ở bệnh viện nào?’, Lâm Chính hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Bệnh viện khu vực”.
“Mau đưa Tô Dư tới học viện Huyền Y Phái”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Tô Dư cô ấy đã...chết rồi mà”.
“Đưa đi đi”, Lâm Chính siết nắm đấm, bặm môi.
“Lâm Chính, đừng làm loạn”, Tô Thái lên tiếng.
“Câm miệng”, Lâm Chính gầm lên.
Tô Thái sợ hết hồn. Ông ta chua bao giờ thấy Lâm Chính bốc hỏa như vậy. Hơn nữa hai mắt anh đã biến thành màu đỏ. Tô Thái vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Thế nhưng ở đây không phải Lâm Chính nói là xong. Mọi người đương nhiên là không đồng ý. May mà Khang Gia Hào kịp thời ra mặt, hòa hoãn bầu không khí và đưa được thi thể của Tô Dư tới học viện.
“Chuẩn bị tủ lạnh, nhanh chóng cấp đông", Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng vội vàng gật đầu khi nghe thấy vậy.
Ngay sau đó Tô Dư được cấp đông dưới sự giám sát của Lâm Chính. Mọi người im lặng, không dám nói gì.
Lâm Chính trước giờ vẫn như thế. Không ai có thể tưởng tượng được anh đang cảm thấy đau khổ và oán hận tới mức nào.
“Bằng mọi giá điều tra cho tôi tại sao Tô Dư lại tự sát. Ai đã ép cô ấy? Rõ chưa?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng, chủ tịch”, đám đông gật đầu.
“Sử dụng các mối quan hệ và mọi nguồn lực, dù có phải xới tung từng ngóc ngách lên thì cũng phải tìm ra chân tướng cho tôi”, Lâm Chính gằn giọng.
Chương 1493: Càng diễn càng ghê gớm
“Lâm Chính, cậu đang ở đâu, cút ra đây cho tôi?”
Trước cửa học viện Huyền y Phái có một chiếc taxi. Tô Thái và Lưu Mãn San tức giận, hằm hằm lao vào trong. ông ta gầm lên.
Lâm Chính từ trong phòng lạnh bước ra. Tô Thái bước tới, túm cổ áo anh và hét: “Con gái tôi đâu?”
“Cô ấy đã chết rồi”, Lâm Chính không hề đánh trả, thậm chí cũng không thể hiện biểu cảm gì. Nếu Tô Thái ra tay thì Lâm Chính cũng chấp nhận lĩnh trọn cú đấm của ông ta.
“Con bé vẫn chưa chết, nó vẫn chưa chết”, Tô Thái không thể chấp nhận được điều này.
“Cô ấy bị mất máu quá nhiều dẫn tới tử vong. Hơn nữa thời gian chết kéo dài nên não đã chết hoàn toàn, tim có hiện tượng co lại. Giờ chỉ có thần tiên mới cứu được cô ấy thôi”.
“Hãy đối diện với sự thực đi bác cả”, Lâm Chính bặm môi, đáp lại.
“Tôi không tin. Tôi không tin, Tô Dư sẽ không chết”, Tô Thái lại gào lên. Hai mắt ông ta đỏ au, ông ta muốn đấm vào mặt Lâm Chính...
Thế nhưng dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể nào làm được. Tay ông ta run rẩy cực độ.
Rõ ràng...Dù miệng nói là không tin nhưng ông đã thầm thừa nhận rồi.
“Tôi đưa Tô Dư tới đây để dùng máy móc của học viện tạm thời cấp đông cho cô ấy. Sau này y thuật có thêm bước phát triển thì tôi sẽ nghĩ cách cứu Tô Dư”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tô Thái trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Sau đó ông ta buông ta ra, dựa người vào tường.
“Tô Dư ơi! Con gái của tôi!”, Lưu Mãn San cũng rống lên. Bà ta kích động tới mức ngất ngay tại chỗ.
“Mãn San, Mãn San!”, Tô Thái vội vàng đỡ lấy bà ta.
“Bác cả, bác đưa bác gái về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này để tôi xử lý”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu định xử lý thế nào?”, Tô Thái hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Tôi thấy thôi bỏ đi. Chuyện của Tô Dư….cậu cũng đừng can dự vào nữa. Nghe lời tôi, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi”.
“Tốt cho tôi sao?”
Lâm Chính chau mày, nhìn chăm chăm Tô Thái: “Có vẻ như bác biết điều gì à?”
“Cụ thể thì tôi cũng không nắm. Hôm qua lúc trong nhà vệ sinh tôi thấy Tô Dư ra ngoài ban công nhận điện thoại. Lúc đó rất muộn rồi. Giọng con bé có vẻ như đang nói với một nhân vật tầm cỡ nào đó. Con bé không ngừng cầu xin đối phương. Tôi nghĩ con bé tự sát có lẽ là do người này”.
“Người nói chuyện điện thoại với Tô Dư là ai?”, Lâm Chính liền hỏi.
Tô Thái lắc đầu: “Lâm Chính, tôi nói rồi, đừng xen vào chuyện này nữa. Như vậy sẽ tốt cho cậu. Tô Dư là nghệ sĩ của công ty Dương Hoa, có Dương Hoa làm chỗ dựa, không phải là người mà người thường có thể động vào. Vậy thì người có thể động vào con bé chắc chắn không phải là người tầm thường, ít nhất sẽ là người mà chúng ta không thể đối phó được. Lâm Chính, cậu mau về đi. Chuyện của Tô Dư hãy coi như là chuyện ngoài ý muốn".
Vừa nói Tô Thái vừa quay mặt đi, lau vội nước mắt.
Lâm Chính im lặng. Mười đầu ngón tay ghim chặt, anh nghiến răng.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
Tô Thái không nói gì nữa, chỉ đưa Lưu Mãn San về.
Lâm Chính ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh, lấy ra một hộp thuốc, châm một điếu. Khuôn mặt anh tối sầm.
“Chủ tịch Lâm!”, lúc này, Khang Gia Hào vội vàng đi tới. Lâm Chính ngẩng đầu.
“Cậu xem báo ngày hôm nay đi ạ” Khang Gia Hào trầm giọng.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, đọc tin ngày hôm nay. Một dòng chữ kinh người giật tít báo đập ngay vào mắt.
“Tô Dư - ngôi sao hot nhất hiện nay nợ hợp đồng lên tới hàng trăm tỷ tệ, cùng đường đã cắt cổ tay tự tử…”
Chưa nói tới nội dung bài tin mà chỉ riêng những lời bình luận thôi cũng đủ khủng khiếp rồi.
“Cái gì? Tô Dư nợ hàng trăm tỷ tệ sao? Là giả phải không?”
“Chắc chắn tin này là giả rồi! Cô Tô Dư đang yên đang lành sao lại nợ từng đó tiền được chứ?”
“Cô ấy đã làm gì mà để nợ nhiều tiền như thế nhỉ?”
“Giờ tin đồn thì cứ mặc kệ thế hả?"
“Đừng vội, đợi thêm tin xem”.
“Hôm qua còn thấy cô ấy trên một chương trình nghệ thuật cơ mà. Sao hôm nay lại chết rồi?”
“Đáng sợ quá”.
Cộng đồng mạng cảm thấy không thể chấp nhận được. Thế nhưng tin tức mới nhất đã khiến cho đám hóng hớt cảm thấy đồng tình hơn cả: “Chắc mọi người không biết, có thể là cô Tô Dư nợ nhà họ Thẩm cả trăm tỉ tệ đấy! Hơn nữa phải trả trong vòng một tháng. Mà theo như hợp đồng thì từ nay về sau cô Tô Dư sẽ là người của nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm muốn thế nào thì cô ấy phải như thế, sao dám phản kháng”.
“Thật à?”
“Không lừa chúng tôi đấy chứ?”
“Sao tôi lại lừa mọi người! Nếu không tin thì báo đài cũng sắp ra tin đến nơi rồi đấy”.
“Là như vậy thật sao?”
Có nhiều người vẫn tỏ ra nghi ngờ. Thế nhưng báo mạng cũng nhanh chóng đưa tin khiến cho tất cả phải thất kinh…
Chương 1494: Thẩm Ngọc Minh ở đâu?
Nói là tin tức nhưng trên thực tế lại chỉ là một dòng tin zalo. Người đăng tin không phải ai khác, chính là nhà họ Thẩm. Bọn họ đã gửi cả hình ảnh hợp đồng lúc trước Tô Dư đã ký lên mạng. Thế nhưng hình ảnh này đã được xử lý.
Lâm Chính mở ra xem thì phát hiện ra tất cả là âm ưu của nhà họ Thẩm.
Từ lúc Thẩm Ngọc Minh mời Tô Dư dùng bữa thì tất cả đã được bọn họ sắp đặt sẵn. Chỉ đợi Tô Dư vào tròng mà thôi. Tô Dư tưởng rằng Thẩm Ngọc Minh có ý đồ với mình nhưng thực tế anh ta có ý đồ với những thứ phía sau cô ta nữa.
Sau khi nhà họ Thẩm tung tin thì tất cả mọi người đã biết người ép Tô Dư phải tự sát chính là nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm đã chuẩn bị đủ cả tài liệu để công bố ra bên ngoài. Sau khi mọi người xem xong hợp đồng và video đã được chỉnh sửa thì lập tức thay đổi thái độ.
Nhà họ Thẩm vốn bị đám đông chửi bới lập tức trở thành đối tượng được bênh vực. Bọn họ bắt đầu biện minh cho nhà họ Thẩm. Trong nháy mắt, nhà họ Thẩm từ hung thủ đã biến thành người bị hại. Thậm chí có người còn lên tiếng chửi ngược lại Tô Dư.
Lâm Chính tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không vui không buồn.
“Chủ tịch Lâm, có thể xác nhận là mọi chuyện do nhà họ Thẩm gây ra rồi. Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ đã sửa số tiền trên hợp đồng, chỉnh sửa cả video lúc đầu, nếu không thì họ không đời nào dám đưa ra tin tức như vậy”, Khang Gia Hào nói giọng khàn khàn.
“Mục đích là vì tiền à?”
“Đúng vậy, hơn nữa không phải vì tiền của cô Tô Dư, mà là vì tiền của Dương Hoa”, Khang Gia Hào lấy ra một tập tài liệu và cả điện thoại, mở zalo ra chỉ vào những tấm hình mà nhà họ Thẩm mới tung lên: “Chủ tịch Lâm, cậu có nhìn thấy dòng này không, dòng này nói rằng nếu cô Tô Dư không trả được hết khoản nợ thì toàn bộ nợ của cô ấy sẽ do Dương Hoa trả. Người chịu trách nhiệm cuối cùng vẫn là Dương Hoa”.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực lửa giận.
“Vì vậy Tô Dư vì không muốn liên lụy tới tôi nên đã lựa chọn tự sát sao?”, Lâm Chính nói. Khang Gia Hào không dám lên tiếng
“Sắp xếp xe, đưa tôi tới khách sạn Vạn Gia, tôi muốn gặp nhà họ Thẩm nói chuyện”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, giờ tình hình này cậu đừng kích động…nếu không, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được mất”, Khang Gia Hào vội vàng nói.
“Lập tức chuẩn bị xe”, Lâm Chính gào lên. Khang Gia Hào há hốc miệng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng cuối cùng đành lựa chọn từ bỏ.
“Chủ tịch Lâm, tôi đi cùng cậu”.
“Không cần, ông ở đây đợi tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Một lúc sau, một chiếc Bently đỗ ngay trước cổng. Lâm Chính ngồi vào trong xe. Chiếc xe rời đi. Khang Gia Hào lẳng lặng lắc đầu.
Lâm Chính vốn định tới thẳng khách sạn Vạn Gia nhưng nghĩ tới điều gì đó nên anh lại tới Tử Kim Cung.
Chạng vạng tối, người trong Tử Kim Cung cũng thưa thớt dần. Chiếc Bently đỗ trước cửa. Bảo vệ lập tức chạy tới, mở cửa xe cho Lâm Chính.
“Ông chủ của các người đâu?”, Lâm Chính hỏi người bảo vệ bằng vẻ vô cảm.
“Ông chủ sao?”, người bảo vệ giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Thật không may thưa anh, ông chủ của chúng tôi ra nước ngoài rồi, trước mắt khu vực này do những cổ đông khác vận hành”.
“Những cổ đông khác sao?”
“Đúng vậy, họ đều là bạn của bạn của ông chủ”.
“Vậy à...vậy thì dễ rồi...gọi toàn bộ người phụ trách của Tử Kim Cung tới đây”.
Lâm Chính điềm đạm nói rồi bước vào trong, tìm một góc ngồi xuống. Anh rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa chờ đợi. Thế nhưng đợi cả 10 phút thì vẫn không thấy một bóng người nào, Lâm Chính lập tức đứng dậy đi lên lầu hai.
“Thưa anh, anh định đi đâu? Các sếp sắp tới rồi. Anh đợi thêm một chút!”, người bảo vệ vội vàng chặn Lâm Chính lại.
“Sắp tới sao? Tôi thấy bọn họ đang vui mừng ăn uống thì có, chắc không tới chỗ tôi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Người bảo vệ giật mình, há hốc miệng.
Đúng là như vậy! Những sếp khác đúng là đang ăn uống vui đùa, làm gì quan tâm tới Lâm Chính. Hơn nữa bọn họ cũng biết ai tới tìm mình nên nhất định không chịu gặp.
Lâm Chính liếc nhìn người bảo vệ rồi tiếp tục đi lên tầng hai. Người bảo vệ vẫn muốn ngăn lại nhưng Lâm Chính đã lập tức vung tay. Anh ta không kịp phòng bị bèn ngã ra đất, mặt trầy trượt.
Tại một căn phòng sang trọng ở cuối tầng hai. Bên trong có tầm chục thanh niên đang cụng ly ca hát nhảy múa.
“Cậu Thẩm cũng chuồn nhanh thật đấy. Con bé Tô Dư vừa chết là đã chạy mất rồi. Để lại cả cái khách sạn to như thế này cho chúng ta quản lý”.
“Hừ, mọi người cũng không phải là không biết. Sau lưng Tô Dư là thần y Lâm, giám đốc Thẩm mặc dù không sợ thần y Lâm thì cũng không muốn gây rắc rối với anh ta mà. Như vậy mới phải đi trước một bước. Chúng ta cũng có ăn không ngồi rồi đâu, lần này phải làm bình phong cho giám đốc Thẩm đây này. Sau này có lợi lạc gì chắc chắn giám đốc sẽ không quên chúng ta đâu”
“Đúng vậy, nào...cạn ly”.
“Cạn!”
Đám đông nâng ly, cười nói vui vẻ.
Rầm! Đúng lúc này cánh cửa bị đạp tung. Toàn bộ đám đông giật mình, nhìn ra cửa. Một bóng hình xuất hiện. Anh đứng sừng sững ở đó.
“Em rể của Tô Dư sao?”, có người kêu lên. Hóa ra những người này đều là những người trước đó ăn cơm cùng Thẩm Ngọc Minh.
“Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, Lâm Chính hỏi bằng vẻ lạnh tanh.
Chương 1495: Anh không biết đau sao?
“Anh tìm giám đốc Thẩm à?”
Vài người giật mình, sau đó có một người đàn ông để đầu bằng, đeo cà vạt màu đỏ mỉm cười: “Em rể Tô Dư, anh tìm nhầm chỗ rồi. Giám đốc Thẩm không có ở đây. Từ nay về sau chỗ này không liên quan gì tới anh ấy nữa. Anh ấy đã giao lại chỗ này cho chúng tôi. Anh không tìm được anh ấy ở đây đâu”.
“Vậy anh ta ở đâu?”, Lâm Chính vẫn lặp lại câu hỏi.
“Chúng tôi làm sao biết được”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ nhún vai.
Lâm Chính khẽ gật đầu. Anh đóng cửa lại, kéo người bảo vệ vào cùng. Đám thanh niên chau mày.
“Em rể Tô Dư, chúng tôi mở tiệc riêng, không hề mời anh, nếu như anh muốn uống thì mời ra ngoài uống, hết bao nhiêu cứ tính cả cho chúng tôi. Còn ở đây, anh không có tư cách”, người đàn ông kia nheo mắt nói.
Bọn họ không muốn ngồi cùng với một kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Như vậy sẽ bị hạ thấp giá trị.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh đi tới trước bàn, cầm một ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ. Chất lỏng màu đỏ trong ly xoay đều.
“Tôi chỉ cho các người một cơ hội. Một cơ hội duy nhất, nói cho tôi biết, Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, giọng nói của anh lạnh lùng vô cảm giống như đưa ra thống báo.
Đám thanh niên nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.
“Chuyện gì vậy, thằng này não tàn à?”
“Dám uy hiếp chúng ta sao?”
“Thật nực cười”, bọn họ bật cười, để lộ ánh mắt khinh miệt giống như Lâm Chính là một thằng hề vậy.
Không ai nói gì. Có lẽ lúc này họ muốn Lâm Chính bị bẽ mặt. Lâm Chính vẫn lắc ly rượu, tầm 10 giây sau anh uống cạn, rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Đang ở đâu?”, anh điềm đạm hỏi.
“Phía Nam Cảng”.
“Tới Tử Kim Cung ngay đi”.
“Vâng”.
Điện thoại lập tức tắt máy. Đám thanh niên nghe thấy Lâm Chính nói vậy thì bật cười.
“Ồ, em rể Tô Dư ra oai kìa”
“Không phải anh đang nổi giận nên gọi người tới đánh chúng tôi đấy chứ?”
“Ôi ôi sợ quá”.
“Ha ha...”, cả đám cười chế nhạo.
Người đàn ông đeo cà vạt đỏ vứt ly rượu xuống bàn, cười lạnh lùng: “Tên họ Lâm kia, anh cho mình là ai? Chúng tôi gọi anh một tiếng em rể Tô Dư chẳng qua là nể mặt giám đốc Thẩm mà thôi. Anh tưởng anh là người quan trọng lắm chắc?”
Lâm Chính ngước nhìn người đàn ông. Đôi mắt anh không chút dao động.
“Anh tưởng bọn tôi không biết anh thật à? Anh chẳng qua là một thẳng rể vô dụng mà thôi. Thật sự cho mình ngon lắm chắc? Tôi khuyên anh một câu, đừng có mà nương tay còn không biết điều. Cút! Nếu không hôm nay anh khỏi ra được khỏi chỗ này đấy”, người đàn ông nói tiếp
Lần này thì anh ta đã để lộ bộ mặt thật của mình, chẳng còn cần khách sáo nữa.
Lâm Chính trầm mặt không nói gì, chỉ tiếp tục rót cho mình một ly rượu.
“Còn uống à? Uống cái cục c*t ấy. Ai cho uống mà uống thế?”, một cô gái trang điểm rất đậm lao lên gạt ly rượu trong tay Lâm Chính.
Xoảng! Ly rượu rơi xuống đất vỡ vụn. Âm thanh giòn giã vang lên.
“Không thể nhịn được nữa rồi”, cô gái tức giận nói.
“Trước đó chúng ta không động vào anh ta vì nghe nói anh ta có quen biết chú tịch Lâm, nghe nói chủ tịch Lâm thích vợ anh ta. Giờ cậu Thẩm và chủ tịch Lâm đối đầu, hơn nữa anh ta còn làm bậy ở địa bàn của chúng ta thì không thể nào mà nương tay được nữa", người đàn ông đeo cà vạt phất tay: “Em gái, làm theo cách của em đi”.
“Ok”
Cô gái cười hi hi, lấy ra một cái nĩa: “Giữ anh ta lại, để tôi đâm xuyên tay anh ta”.
“Được”, người ở bên cạnh lập tức chộp vai Lâm Chính, ghì anh xuống ghế, không cho anh đứng dậy.
Một người giữ tay, người khác thì ấn anh xuống mặt bàn. Cô gái không chút do dự, cứ thế đâm thẳng cây nĩa vào tay của Lâm Chính.
Cây nĩa đâm ngập xuống. Máu tươi bắn ra.
Cô ta lại rút lên. Vết thương trong lòng bàn tay anh thật kinh khủng.
“Ha ha...”
Bọn họ bật cười ha hả. Người phụ nữ trông vô cùng dữ tợn. Cô ta nhìn Lâm Chính rồi bỗng nhiên nụ cười tắt ngấm.
Bởi vì Lâm Chính không hề tỏ ra đau đớn mà vẫn điềm đạm như thường. Cứ như tay anh không hề bị thương vậy. Cứ như cây nĩa chưa từng đâm vào tay anh. Mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Anh có vẻ không cảm thấy đau...
“Hả?”, cô gái chau mày, cảm thấy tức giận. Cô ta bặm môi, giơ cây nĩa lên đâm thêm một phát nữa.
Phụp! Cây nĩa lại đâm ngập bàn tay, máu tươi phun ra.
Ai nhìn cũng phải thấy ớn lạnh. Thế nhưng...Lâm Chính vẫn giữ nguyên biểu cảm như thế.
Lần này thì không còn ai mỉm cười được nữa. Tất cả đều cảm thấy bàng hoàng.
“Mẹ kiếp! Anh không cảm thấy đau sao?”, cô gái tức giận chửi bới.
“Có”
“Vậy tại sao anh không có phản ứng gì? Tại sao không kêu đau? Anh không chịu phối hợp sẽ khiến tôi cảm thấy vô vị đấy, có biết không?", cô gái lạnh lùng nói.
“Lát nữa các người sẽ biết lý do thôi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Lát nữa sao? Hừ, bà đây không tin không trị được gã này. Hai người ghì anh ta xuống đất cho tôi”, cô gái lạnh lùng nói.
“Em gái, em định làm gì? Lẽ nào định biểu diễn ở đây cho mọi người xem à?”
“Vậy khác gì gã này được hời quá”, đám đông cười hi hi.
“Mọi người nghĩ cái gì vậy. Tôi dù có làm chuyện đó với con cún cũng không làm với cái loại bỏ đi này”, cô gái dằn mặt rồi đi tới cạnh bàn, cầm con dao lên: “Giờ tôi xử cái đó của tên này, để xem anh ta có còn bình tĩnh được hay không!”
“Ha ha, được đấy”.
“Tôi cũng muốn xem...”
“Sẽ rất đặc sắc đây”.
“Mau lên, tôi không đợi được thêm nữa rồi”, đám đông vây lại, ai cũng tỏ ra hào hứng và ngóng chờ.
“Lột quần anh ta ra”, cô gái nhếch miệng cười và hét lớn.
“Ok la”.
“Ha ha", hai tên còn lại cừ hi hi, chuẩn bị đè Lâm Chính xuống đất và định lột quần anh.
Lâm Chính lúc này vẫn ngồi bất động trên ghế, giống như hành động của đám người này chẳng có liên quan gì tới anh cả. Người đàn ông đeo cà vạt khẽ chau mày.
Bỗng nhiên...
Rầm! Cánh cửa một lần nữa đã bị đạp tung. Một bóng hình lao vào.
“Cái gì?”, Đám đông thất thần.
“Á?”, người đàn ông đeo cà vạt hét lớn.
Thế nhưng đối phương không buồn quan tâm, chỉ đi tới trước mặt Lâm Chính và cúi người: “Chủ tịch, xin lỗi, Từ Thiên tới muộn...”
"Chủ tịch Lâm sao?", cả đám há hốc miệng.
“Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”, mặt Tô Dư tái mét, không ngừng lẩm bẩm.
Vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng.
Anh lấy điện thoại ra, lại gọi cho Khang Gia Hào lần nữa.
“Vụ này kiện được không?”.
“Hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen, không thể thay đổi. Hơn nữa, đây là vụ án liên quan đến ngôi sao đang nổi Tô Dư và Thẩm Ngọc Minh, độ theo dõi chắc chắn sẽ ở mức độ toàn dân, bao nhiêu con mắt chú ý, hoàn toàn không thể động tay động chân, cho nên tỷ lệ thắng kiện… rất thấp!”, Khang Gia Hào nhỏ giọng nói.
“Vậy được, rút mười tỷ tệ từ Dương Hoa chuẩn bị chi trả cho nhà họ Thẩm”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Chuyện đó…”, Khang Gia Hào do dự.
“Sao? Có gì khó à?”, vẻ mặt Lâm Chính sa sầm.
“Chủ tịch Lâm, cậu không biết chứ sau khi Dương Hoa trải qua những sóng gió này đang suy tàn đợi ngày phất lên lại, rất nhiều thứ phải xây dựng lại, nhiều chỗ cũng cần thu xếp. Bây giờ đa số tiền vốn của công ty đều được dùng đầu tư vào các dự án và sản xuất. Mười tỷ… cũng có thể gom được, nhưng… Dương Hoa sẽ vì vậy mà trở nên lao đao, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến dự án tiếp theo”.
“Ông cứ rút đi”, Lâm Chính nói.
“Được Chủ tịch Lâm, tôi sẽ gọi cho Mã tổng ngay”.
Khang Gia Hào thở dài, cúp máy.
Tô Dư hoàn toàn bị dọa sợ.
Trợ lý mỉm cười, giễu cợt nhìn hai người.
“Vừa rồi tôi đã gọi cho Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, anh ta nói sẽ bồi thường tiền hợp đồng cho Tô Dư, chuyện này dừng ở đây!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thế à? Thế thì tốt quá! Có Chủ tịch Lâm ra mặt, chuyện gì cũng dễ nói”, trợ lý cười nói.
“Lâm Chính…”, Tô Dư sốt ruột.
“Tiểu Dư, chúng ta về trước đi”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…”.
“Đi!”.
Giọng Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.
Tô Dư đỏ mắt, khóc thút thít, cuối cùng vẫn không dám phản đối Lâm Chính, đi theo anh rời khỏi phòng.
Trợ lý cười híp mắt, nhìn hai người rời đi. Đợi bọn họ ra khỏi Tử Kim Cung, trợ lý lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Ngọc Minh.
“Cậu cả, mọi chuyện quả đúng như cậu dự liệu. Lâm Chính kia thật sự quen biết Chủ tịch Lâm, hơn nữa, Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cũng đã vào cuộc”.
“Tô Dư là Chủ tịch Lâm nâng đỡ, đụng phải chuyện như vậy xử lý không tốt sẽ hủy tiền đồ của Tô Dư, sao Chủ tịch Lâm có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”.
“Cậu cả, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
“Ha ha, tiếp theo chúng ta có thể bắt tay làm một vài chuyện thú vị”.
Tiếng cười ở đầu kia điện thoại càng hiện rõ sự đắc ý và mờ ám.
Lâm Chính bắt xe đưa Tô Dư về nhà.
Trên đường đi.
Gương mặt Tô Dư sa sút, vành mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta không thể nào ngờ được chỉ ăn bữa cơm mà lại gánh món nợ mười tỷ.
“Xin lỗi Lâm Chính, xin lỗi, xin lỗi…”.
Tô Dư cúi đầu, miệng lẩm bẩm, không ngừng tự trách.
“Đây không phải lỗi của cô. Lòng người khó đoán, thiện ý của con người lại là thứ dễ bị kẻ gian lợi dụng nhất. Thẩm Ngọc Minh chính là kẻ như vậy. Nói chung lần sau cẩn thận một chút, cảnh giác nhiều hơn, hãy nhớ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… không dưng khiến Dương Hoa tổn thất mười tỷ, tôi… tôi…”, Tô Dư nói một hồi thì lại nấc nghẹn, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống.
“Không sao, Chủ tịch Lâm đã nói với tôi rồi, không sao đâu. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này là được, coi như bỏ tiền mua bài học. Huống hồ, chúng ta cũng không nhất định phải trả tiền thật. Phải biết rằng Dương Hoa có các luật sự lớn như Khang Gia Hào, Kỷ Văn, nếu ra tòa chưa chắc chúng ta sẽ thua”, Lâm Chính an ủi.
“Hợp đồng đã ký, nếu thật sự kiện ra tòa, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào. Dương Hoa vừa mới trải qua sóng gió, bị đối thủ cạnh tranh và một số người ác ý đàn áp, tổn thất nặng nề, bây giờ lại phải vì tôi mà bỏ ra mười tỷ… Dương Hoa hoàn toàn không chống đỡ nổi”.
Tô Dư ôm mặt, đau khổ nói.
“Tiểu Dư, thật sự không sao đâu. Nếu cô không tin, tôi nói Chủ tịch Lâm gọi điện thoại cho cô nhé?”, Lâm Chính vội nói.
Tô Dư không lên tiếng, che mặt không nói gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đến nhà Tô Dư.
“Tiểu Dư, tôi đưa cô lên trên”, Lâm Chính nói.
“Không cần đâu”.
Tô Dư ngẩng đầu lên, lau nước mắt, khản giọng nói: “Tôi tự lên được”.
“Cô không sao chứ?”.
“Không sao”.
“Thật chứ?”.
“Thật đấy, tôi đã lớn chừng này, anh không cần phải lo lắng nữa”, Tô Dư cười gượng, dù đang khóc như mưa.
Lâm Chính bất lực thở dài: “Tóm lại sau này cẩn thận là được, không có gì to tát, mười tỷ mà thôi. Bộ phim lần trước của cô đã mang lại lợi nhuận mấy tỷ cho Dương Hoa, sau này quay thêm vài bộ nữa là có thể trả lại”.
“Ừ, tôi biết rồi!”, Tô Dư nín khóc, nhoẻn miệng cười, vẻ u ám trên mặt đã mất sạch.
Đúng vậy, cô ta đã khác xưa, không cần thiết phải buồn bã như vậy.
“Lên trên đi”.
“Được… Anh cũng nghỉ ngơi sớm”.
“Ừ, ngủ ngon!”.
Lâm Chính ngồi xe quay về Dương Hoa.
Tô Dư đi thẳng vào tiểu khu.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước chân vào tiểu khu, điện thoại lại vang lên.
Tô Dư nghe máy.
“Ai vậy?”.
Tô Dư hỏi.
Chốc lát sau, cô đứng sững tại chỗ.
Bước chân… không tiến được thêm bước nào nữa…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ở văn phòng Dương Hoa.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.
Lâm Chính bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lên tiếng: “Vào đi”.
Khang Gia Hào toát mồ hôi đầy đầu chạy vào.
Sắc mặt ông ta tái mét, nhìn điện thoại Lâm Chính đã hết pin đặt trên bàn, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính, ông ta há miệng nhưng lại run rẩy không dám lên tiếng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Khang Gia Hào không nói gì, chỉ run rẩy đưa điện thoại của mình cho Lâm Chính.
Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, cầm lấy điện thoại xem, đầu óc ầm một tiếng trở nên trống rỗng.
“Trang nhất hôm nay! Sáng sớm hôm nay, ngôi sao mới nổi Tô Dư đã cắt cổ tay tự sát tại nhà riêng…”.
“Tô Dư? Chết rồi?”.
Lâm Chính gian nan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
Chương 1492: Tìm ra chân tướng cho tôi
Lâm Chính điên rồi. Anh gần như lao ra cửa, lái xe về phía khu ở của Tô Dư.
Lúc này khu vực này đã chật kín người, cảnh sát cũng đã giăng dây, một lượng lớn phóng viên lao tới. Họ điên cuồng chụp ảnh để đăng lên báo.
“Này! Anh làm gì vậy, anh không được vào bên trong!”
Một người nhìn thấy Lâm Chính lao vào thì lập tức chặn anh lại. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ kéo phăng sợi dây và lao vào trong.
“Mau chặn anh ta lại”, một người cảnh sát kêu lên. Cảnh sát lập tức bao vây.
“Đó là người nhà của nạn nhân, mong anh bỏ qua cho”, Khang Gia Hào lập tức có mặt và giải thích.
Lâm Chính xông vào, cảm tưởng như anh chạy mỗi bước là một tầng lâu, anh cứ thế lao lên từ thang bộ và tới nhà Tô Dư.
Lúc này, cảnh sát đã giăng dây khắp lối đi. Một lượng lớn cảnh sát có mặt ở bên ngoài. Ngoài ra còn có đội ngũ các bác sĩ cũng đang tiến hành cấp cứu.
Lưu Mãn San gào lên. Tô Thái ngồi thẫn thờ, ông ta hút thuốc liên tục. Khuôn mặt như già đi cả chục tuổi, mặt ông ta đỏ bừng bừng, nước mắt cứ thế rơi ra, không ngăn lại được.
“Tất cả biến ra!”, Lâm Chính lao vào và gầm lên. Những nhân viên y tế đang làm nhiệm vụ cấp cứu giật bắn người.
“Cậu là ai? Làm loạn cái gì ở đây vậy? Ra ngoài”, có một vị bác sĩ hét lên.
Lâm Chính mặc kệ, anh nhìn chăm chăm Tô Dư. Trông cô ta rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nhưng mặt lúc này đã trắng bệch. Cổ tay phải là một vết thương trông vô cùng khủng khiếp, trong bồn tắm toàn là máu. Cô ta đã tắt thở.
Đây là hiện trường của một vụ tự sát. Lâm Chính không dám chần chờ, lập tức lấy châm bạc ra định kiểm tra cho Tô Dư.
Hai người bác sĩ thấy vậy lập tức ngăn lại: “Anh đừng có làm loạn”
“Phiền anh lập tức ra ngoài”, đám đông đanh mặt.
“Cảnh sát, mau đưa người không liên quan này ra ngoài. Anh ta đang làm loạn cái gì vậy? Như thế này chúng tôi làm sao cứu được nạn nhân?”, một người bác sĩ để râu dê trông khá gầy gò lên tiếng.
“Cứu? Sao? Ông cứu sống được cô ấy không?”, Lâm Chính hỏi
Người này giật mình, hừ giọng: “Tôi không cứu được thì cậu cứu được chắc? Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Cậu chẳng biết cái đếch gì mà còn đứng đây ăn nói linh tinh à? Rốt cuộc cậu có cút hay không? Còn không cút mà để xảy ra chuyện gì thì cậu cứ cẩn thận không lại phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy”.
Hai người cảnh sát chạy tới, khẽ nói; “Phiền anh ra ngoài nếu không chúng tôi sẽ phải cưỡng chế”.
“Các anh cảnh sát, chỉ là hiểu lầm thôi. Đây là cháu rể của tôi! Cậu ta không quá hiểu chuyện, mong các anh thông cảm”, Tô Thái dập điếu thuốc, bước tới và nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, đừng gây chuyện nữa...mau ra ngoài đi”
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ lấy ra một cuốn sổ từ trong túi, đưa tới trước mặt người bác sĩ kia. Người bác sĩ tỏ ra nghi ngờ, nhưng ngay khi nhìn thấy những con chữ trên cuốn sổ thì người này đã phải tái mặt: “Cậu là ...người của Hiệp hội y sao?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ đẩy đám đông ra và tiến hành kiểm tra cho Tô Dư.
“Này! Cậu bất lịch sự quá rồi đấy”, vài người bác sĩ tức giận định cản lại. Nhưng lúc này người bác sĩ kia đã ra tay.
“Bác sĩ Lý....”, đám đông cảm thấy khó hiểu.
Bác sĩ Lý chỉ mở cuốn sổ khi nãy ra. Bên trong có ghĩ rõ nội dung, cả đám người lập tức há mồm trợn mắt.
“Lôi anh ta ra ngoài”, cảnh sát thấy ngứa mắt bèn quát lớn.
“Không cần đâu, thực ra người này có chuyên môn”, bác sĩ Lý vội vàng nặn ra một nụ cười.
“Có chuyên môn sao?”, người cảnh sát cảm thấy hoang mang.
“Cháu của tôi đúng là có đọc vài cuốn sách y nên cũng có hứng thú về lĩnh vực này lắm, tuy nhiên chưa tới mức là có chuyên môn...”, Tô Thái không nói gì nữa.
“Không cần vội, không vội...để cho cậu ấy kiểm tra đi...thực ra chúng tôi cũng lực bất tòng tâm rồi”, bác sĩ Lý vội vàng nói.
“Lực bất tòng tâm là sao?”, Tô Thái cuống cả lên: “Bác sĩ, con gái tôi, nó...”
“Thực tế, con gái ông...đã chết rồi, chúng tôi chỉ làm theo quy trình mà thôi”, bác sĩ Lý thở dài.
Tô Thái loạng choạng lùi vế sau. Mặc dù ông ta cũng đoán sẽ như vậy nhưng thật khó để chấp nhận sự thực này”.
“Con gái ơi”, Lưu Mãn San suy sụp, gào khóc và chạy vào nhà vệ sinh. Mọi người bèn vội vàng giữ bà ta lại.
“Chúng tôi đã điều tra rồi, là tự sát. Ông Tô Thái, mời ông phối hợp lấy lời khai, sau đó...lo liệu hậu sự cho cô Tô Dư đi”, người cảnh sát lên tiếng.
“Được...được!”, Tô Thái gật đầu. Ông ta lại châm thuốc, tay run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, Lâm Chính đứng dậy.
“Các người ở bệnh viện nào?’, Lâm Chính hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Bệnh viện khu vực”.
“Mau đưa Tô Dư tới học viện Huyền Y Phái”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Tô Dư cô ấy đã...chết rồi mà”.
“Đưa đi đi”, Lâm Chính siết nắm đấm, bặm môi.
“Lâm Chính, đừng làm loạn”, Tô Thái lên tiếng.
“Câm miệng”, Lâm Chính gầm lên.
Tô Thái sợ hết hồn. Ông ta chua bao giờ thấy Lâm Chính bốc hỏa như vậy. Hơn nữa hai mắt anh đã biến thành màu đỏ. Tô Thái vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Thế nhưng ở đây không phải Lâm Chính nói là xong. Mọi người đương nhiên là không đồng ý. May mà Khang Gia Hào kịp thời ra mặt, hòa hoãn bầu không khí và đưa được thi thể của Tô Dư tới học viện.
“Chuẩn bị tủ lạnh, nhanh chóng cấp đông", Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng vội vàng gật đầu khi nghe thấy vậy.
Ngay sau đó Tô Dư được cấp đông dưới sự giám sát của Lâm Chính. Mọi người im lặng, không dám nói gì.
Lâm Chính trước giờ vẫn như thế. Không ai có thể tưởng tượng được anh đang cảm thấy đau khổ và oán hận tới mức nào.
“Bằng mọi giá điều tra cho tôi tại sao Tô Dư lại tự sát. Ai đã ép cô ấy? Rõ chưa?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng, chủ tịch”, đám đông gật đầu.
“Sử dụng các mối quan hệ và mọi nguồn lực, dù có phải xới tung từng ngóc ngách lên thì cũng phải tìm ra chân tướng cho tôi”, Lâm Chính gằn giọng.
Chương 1493: Càng diễn càng ghê gớm
“Lâm Chính, cậu đang ở đâu, cút ra đây cho tôi?”
Trước cửa học viện Huyền y Phái có một chiếc taxi. Tô Thái và Lưu Mãn San tức giận, hằm hằm lao vào trong. ông ta gầm lên.
Lâm Chính từ trong phòng lạnh bước ra. Tô Thái bước tới, túm cổ áo anh và hét: “Con gái tôi đâu?”
“Cô ấy đã chết rồi”, Lâm Chính không hề đánh trả, thậm chí cũng không thể hiện biểu cảm gì. Nếu Tô Thái ra tay thì Lâm Chính cũng chấp nhận lĩnh trọn cú đấm của ông ta.
“Con bé vẫn chưa chết, nó vẫn chưa chết”, Tô Thái không thể chấp nhận được điều này.
“Cô ấy bị mất máu quá nhiều dẫn tới tử vong. Hơn nữa thời gian chết kéo dài nên não đã chết hoàn toàn, tim có hiện tượng co lại. Giờ chỉ có thần tiên mới cứu được cô ấy thôi”.
“Hãy đối diện với sự thực đi bác cả”, Lâm Chính bặm môi, đáp lại.
“Tôi không tin. Tôi không tin, Tô Dư sẽ không chết”, Tô Thái lại gào lên. Hai mắt ông ta đỏ au, ông ta muốn đấm vào mặt Lâm Chính...
Thế nhưng dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể nào làm được. Tay ông ta run rẩy cực độ.
Rõ ràng...Dù miệng nói là không tin nhưng ông đã thầm thừa nhận rồi.
“Tôi đưa Tô Dư tới đây để dùng máy móc của học viện tạm thời cấp đông cho cô ấy. Sau này y thuật có thêm bước phát triển thì tôi sẽ nghĩ cách cứu Tô Dư”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tô Thái trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Sau đó ông ta buông ta ra, dựa người vào tường.
“Tô Dư ơi! Con gái của tôi!”, Lưu Mãn San cũng rống lên. Bà ta kích động tới mức ngất ngay tại chỗ.
“Mãn San, Mãn San!”, Tô Thái vội vàng đỡ lấy bà ta.
“Bác cả, bác đưa bác gái về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này để tôi xử lý”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu định xử lý thế nào?”, Tô Thái hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Tôi thấy thôi bỏ đi. Chuyện của Tô Dư….cậu cũng đừng can dự vào nữa. Nghe lời tôi, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi”.
“Tốt cho tôi sao?”
Lâm Chính chau mày, nhìn chăm chăm Tô Thái: “Có vẻ như bác biết điều gì à?”
“Cụ thể thì tôi cũng không nắm. Hôm qua lúc trong nhà vệ sinh tôi thấy Tô Dư ra ngoài ban công nhận điện thoại. Lúc đó rất muộn rồi. Giọng con bé có vẻ như đang nói với một nhân vật tầm cỡ nào đó. Con bé không ngừng cầu xin đối phương. Tôi nghĩ con bé tự sát có lẽ là do người này”.
“Người nói chuyện điện thoại với Tô Dư là ai?”, Lâm Chính liền hỏi.
Tô Thái lắc đầu: “Lâm Chính, tôi nói rồi, đừng xen vào chuyện này nữa. Như vậy sẽ tốt cho cậu. Tô Dư là nghệ sĩ của công ty Dương Hoa, có Dương Hoa làm chỗ dựa, không phải là người mà người thường có thể động vào. Vậy thì người có thể động vào con bé chắc chắn không phải là người tầm thường, ít nhất sẽ là người mà chúng ta không thể đối phó được. Lâm Chính, cậu mau về đi. Chuyện của Tô Dư hãy coi như là chuyện ngoài ý muốn".
Vừa nói Tô Thái vừa quay mặt đi, lau vội nước mắt.
Lâm Chính im lặng. Mười đầu ngón tay ghim chặt, anh nghiến răng.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
Tô Thái không nói gì nữa, chỉ đưa Lưu Mãn San về.
Lâm Chính ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh, lấy ra một hộp thuốc, châm một điếu. Khuôn mặt anh tối sầm.
“Chủ tịch Lâm!”, lúc này, Khang Gia Hào vội vàng đi tới. Lâm Chính ngẩng đầu.
“Cậu xem báo ngày hôm nay đi ạ” Khang Gia Hào trầm giọng.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, đọc tin ngày hôm nay. Một dòng chữ kinh người giật tít báo đập ngay vào mắt.
“Tô Dư - ngôi sao hot nhất hiện nay nợ hợp đồng lên tới hàng trăm tỷ tệ, cùng đường đã cắt cổ tay tự tử…”
Chưa nói tới nội dung bài tin mà chỉ riêng những lời bình luận thôi cũng đủ khủng khiếp rồi.
“Cái gì? Tô Dư nợ hàng trăm tỷ tệ sao? Là giả phải không?”
“Chắc chắn tin này là giả rồi! Cô Tô Dư đang yên đang lành sao lại nợ từng đó tiền được chứ?”
“Cô ấy đã làm gì mà để nợ nhiều tiền như thế nhỉ?”
“Giờ tin đồn thì cứ mặc kệ thế hả?"
“Đừng vội, đợi thêm tin xem”.
“Hôm qua còn thấy cô ấy trên một chương trình nghệ thuật cơ mà. Sao hôm nay lại chết rồi?”
“Đáng sợ quá”.
Cộng đồng mạng cảm thấy không thể chấp nhận được. Thế nhưng tin tức mới nhất đã khiến cho đám hóng hớt cảm thấy đồng tình hơn cả: “Chắc mọi người không biết, có thể là cô Tô Dư nợ nhà họ Thẩm cả trăm tỉ tệ đấy! Hơn nữa phải trả trong vòng một tháng. Mà theo như hợp đồng thì từ nay về sau cô Tô Dư sẽ là người của nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm muốn thế nào thì cô ấy phải như thế, sao dám phản kháng”.
“Thật à?”
“Không lừa chúng tôi đấy chứ?”
“Sao tôi lại lừa mọi người! Nếu không tin thì báo đài cũng sắp ra tin đến nơi rồi đấy”.
“Là như vậy thật sao?”
Có nhiều người vẫn tỏ ra nghi ngờ. Thế nhưng báo mạng cũng nhanh chóng đưa tin khiến cho tất cả phải thất kinh…
Chương 1494: Thẩm Ngọc Minh ở đâu?
Nói là tin tức nhưng trên thực tế lại chỉ là một dòng tin zalo. Người đăng tin không phải ai khác, chính là nhà họ Thẩm. Bọn họ đã gửi cả hình ảnh hợp đồng lúc trước Tô Dư đã ký lên mạng. Thế nhưng hình ảnh này đã được xử lý.
Lâm Chính mở ra xem thì phát hiện ra tất cả là âm ưu của nhà họ Thẩm.
Từ lúc Thẩm Ngọc Minh mời Tô Dư dùng bữa thì tất cả đã được bọn họ sắp đặt sẵn. Chỉ đợi Tô Dư vào tròng mà thôi. Tô Dư tưởng rằng Thẩm Ngọc Minh có ý đồ với mình nhưng thực tế anh ta có ý đồ với những thứ phía sau cô ta nữa.
Sau khi nhà họ Thẩm tung tin thì tất cả mọi người đã biết người ép Tô Dư phải tự sát chính là nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm đã chuẩn bị đủ cả tài liệu để công bố ra bên ngoài. Sau khi mọi người xem xong hợp đồng và video đã được chỉnh sửa thì lập tức thay đổi thái độ.
Nhà họ Thẩm vốn bị đám đông chửi bới lập tức trở thành đối tượng được bênh vực. Bọn họ bắt đầu biện minh cho nhà họ Thẩm. Trong nháy mắt, nhà họ Thẩm từ hung thủ đã biến thành người bị hại. Thậm chí có người còn lên tiếng chửi ngược lại Tô Dư.
Lâm Chính tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không vui không buồn.
“Chủ tịch Lâm, có thể xác nhận là mọi chuyện do nhà họ Thẩm gây ra rồi. Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ đã sửa số tiền trên hợp đồng, chỉnh sửa cả video lúc đầu, nếu không thì họ không đời nào dám đưa ra tin tức như vậy”, Khang Gia Hào nói giọng khàn khàn.
“Mục đích là vì tiền à?”
“Đúng vậy, hơn nữa không phải vì tiền của cô Tô Dư, mà là vì tiền của Dương Hoa”, Khang Gia Hào lấy ra một tập tài liệu và cả điện thoại, mở zalo ra chỉ vào những tấm hình mà nhà họ Thẩm mới tung lên: “Chủ tịch Lâm, cậu có nhìn thấy dòng này không, dòng này nói rằng nếu cô Tô Dư không trả được hết khoản nợ thì toàn bộ nợ của cô ấy sẽ do Dương Hoa trả. Người chịu trách nhiệm cuối cùng vẫn là Dương Hoa”.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực lửa giận.
“Vì vậy Tô Dư vì không muốn liên lụy tới tôi nên đã lựa chọn tự sát sao?”, Lâm Chính nói. Khang Gia Hào không dám lên tiếng
“Sắp xếp xe, đưa tôi tới khách sạn Vạn Gia, tôi muốn gặp nhà họ Thẩm nói chuyện”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, giờ tình hình này cậu đừng kích động…nếu không, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được mất”, Khang Gia Hào vội vàng nói.
“Lập tức chuẩn bị xe”, Lâm Chính gào lên. Khang Gia Hào há hốc miệng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng cuối cùng đành lựa chọn từ bỏ.
“Chủ tịch Lâm, tôi đi cùng cậu”.
“Không cần, ông ở đây đợi tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Một lúc sau, một chiếc Bently đỗ ngay trước cổng. Lâm Chính ngồi vào trong xe. Chiếc xe rời đi. Khang Gia Hào lẳng lặng lắc đầu.
Lâm Chính vốn định tới thẳng khách sạn Vạn Gia nhưng nghĩ tới điều gì đó nên anh lại tới Tử Kim Cung.
Chạng vạng tối, người trong Tử Kim Cung cũng thưa thớt dần. Chiếc Bently đỗ trước cửa. Bảo vệ lập tức chạy tới, mở cửa xe cho Lâm Chính.
“Ông chủ của các người đâu?”, Lâm Chính hỏi người bảo vệ bằng vẻ vô cảm.
“Ông chủ sao?”, người bảo vệ giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Thật không may thưa anh, ông chủ của chúng tôi ra nước ngoài rồi, trước mắt khu vực này do những cổ đông khác vận hành”.
“Những cổ đông khác sao?”
“Đúng vậy, họ đều là bạn của bạn của ông chủ”.
“Vậy à...vậy thì dễ rồi...gọi toàn bộ người phụ trách của Tử Kim Cung tới đây”.
Lâm Chính điềm đạm nói rồi bước vào trong, tìm một góc ngồi xuống. Anh rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa chờ đợi. Thế nhưng đợi cả 10 phút thì vẫn không thấy một bóng người nào, Lâm Chính lập tức đứng dậy đi lên lầu hai.
“Thưa anh, anh định đi đâu? Các sếp sắp tới rồi. Anh đợi thêm một chút!”, người bảo vệ vội vàng chặn Lâm Chính lại.
“Sắp tới sao? Tôi thấy bọn họ đang vui mừng ăn uống thì có, chắc không tới chỗ tôi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Người bảo vệ giật mình, há hốc miệng.
Đúng là như vậy! Những sếp khác đúng là đang ăn uống vui đùa, làm gì quan tâm tới Lâm Chính. Hơn nữa bọn họ cũng biết ai tới tìm mình nên nhất định không chịu gặp.
Lâm Chính liếc nhìn người bảo vệ rồi tiếp tục đi lên tầng hai. Người bảo vệ vẫn muốn ngăn lại nhưng Lâm Chính đã lập tức vung tay. Anh ta không kịp phòng bị bèn ngã ra đất, mặt trầy trượt.
Tại một căn phòng sang trọng ở cuối tầng hai. Bên trong có tầm chục thanh niên đang cụng ly ca hát nhảy múa.
“Cậu Thẩm cũng chuồn nhanh thật đấy. Con bé Tô Dư vừa chết là đã chạy mất rồi. Để lại cả cái khách sạn to như thế này cho chúng ta quản lý”.
“Hừ, mọi người cũng không phải là không biết. Sau lưng Tô Dư là thần y Lâm, giám đốc Thẩm mặc dù không sợ thần y Lâm thì cũng không muốn gây rắc rối với anh ta mà. Như vậy mới phải đi trước một bước. Chúng ta cũng có ăn không ngồi rồi đâu, lần này phải làm bình phong cho giám đốc Thẩm đây này. Sau này có lợi lạc gì chắc chắn giám đốc sẽ không quên chúng ta đâu”
“Đúng vậy, nào...cạn ly”.
“Cạn!”
Đám đông nâng ly, cười nói vui vẻ.
Rầm! Đúng lúc này cánh cửa bị đạp tung. Toàn bộ đám đông giật mình, nhìn ra cửa. Một bóng hình xuất hiện. Anh đứng sừng sững ở đó.
“Em rể của Tô Dư sao?”, có người kêu lên. Hóa ra những người này đều là những người trước đó ăn cơm cùng Thẩm Ngọc Minh.
“Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, Lâm Chính hỏi bằng vẻ lạnh tanh.
Chương 1495: Anh không biết đau sao?
“Anh tìm giám đốc Thẩm à?”
Vài người giật mình, sau đó có một người đàn ông để đầu bằng, đeo cà vạt màu đỏ mỉm cười: “Em rể Tô Dư, anh tìm nhầm chỗ rồi. Giám đốc Thẩm không có ở đây. Từ nay về sau chỗ này không liên quan gì tới anh ấy nữa. Anh ấy đã giao lại chỗ này cho chúng tôi. Anh không tìm được anh ấy ở đây đâu”.
“Vậy anh ta ở đâu?”, Lâm Chính vẫn lặp lại câu hỏi.
“Chúng tôi làm sao biết được”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ nhún vai.
Lâm Chính khẽ gật đầu. Anh đóng cửa lại, kéo người bảo vệ vào cùng. Đám thanh niên chau mày.
“Em rể Tô Dư, chúng tôi mở tiệc riêng, không hề mời anh, nếu như anh muốn uống thì mời ra ngoài uống, hết bao nhiêu cứ tính cả cho chúng tôi. Còn ở đây, anh không có tư cách”, người đàn ông kia nheo mắt nói.
Bọn họ không muốn ngồi cùng với một kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Như vậy sẽ bị hạ thấp giá trị.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh đi tới trước bàn, cầm một ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ. Chất lỏng màu đỏ trong ly xoay đều.
“Tôi chỉ cho các người một cơ hội. Một cơ hội duy nhất, nói cho tôi biết, Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, giọng nói của anh lạnh lùng vô cảm giống như đưa ra thống báo.
Đám thanh niên nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.
“Chuyện gì vậy, thằng này não tàn à?”
“Dám uy hiếp chúng ta sao?”
“Thật nực cười”, bọn họ bật cười, để lộ ánh mắt khinh miệt giống như Lâm Chính là một thằng hề vậy.
Không ai nói gì. Có lẽ lúc này họ muốn Lâm Chính bị bẽ mặt. Lâm Chính vẫn lắc ly rượu, tầm 10 giây sau anh uống cạn, rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Đang ở đâu?”, anh điềm đạm hỏi.
“Phía Nam Cảng”.
“Tới Tử Kim Cung ngay đi”.
“Vâng”.
Điện thoại lập tức tắt máy. Đám thanh niên nghe thấy Lâm Chính nói vậy thì bật cười.
“Ồ, em rể Tô Dư ra oai kìa”
“Không phải anh đang nổi giận nên gọi người tới đánh chúng tôi đấy chứ?”
“Ôi ôi sợ quá”.
“Ha ha...”, cả đám cười chế nhạo.
Người đàn ông đeo cà vạt đỏ vứt ly rượu xuống bàn, cười lạnh lùng: “Tên họ Lâm kia, anh cho mình là ai? Chúng tôi gọi anh một tiếng em rể Tô Dư chẳng qua là nể mặt giám đốc Thẩm mà thôi. Anh tưởng anh là người quan trọng lắm chắc?”
Lâm Chính ngước nhìn người đàn ông. Đôi mắt anh không chút dao động.
“Anh tưởng bọn tôi không biết anh thật à? Anh chẳng qua là một thẳng rể vô dụng mà thôi. Thật sự cho mình ngon lắm chắc? Tôi khuyên anh một câu, đừng có mà nương tay còn không biết điều. Cút! Nếu không hôm nay anh khỏi ra được khỏi chỗ này đấy”, người đàn ông nói tiếp
Lần này thì anh ta đã để lộ bộ mặt thật của mình, chẳng còn cần khách sáo nữa.
Lâm Chính trầm mặt không nói gì, chỉ tiếp tục rót cho mình một ly rượu.
“Còn uống à? Uống cái cục c*t ấy. Ai cho uống mà uống thế?”, một cô gái trang điểm rất đậm lao lên gạt ly rượu trong tay Lâm Chính.
Xoảng! Ly rượu rơi xuống đất vỡ vụn. Âm thanh giòn giã vang lên.
“Không thể nhịn được nữa rồi”, cô gái tức giận nói.
“Trước đó chúng ta không động vào anh ta vì nghe nói anh ta có quen biết chú tịch Lâm, nghe nói chủ tịch Lâm thích vợ anh ta. Giờ cậu Thẩm và chủ tịch Lâm đối đầu, hơn nữa anh ta còn làm bậy ở địa bàn của chúng ta thì không thể nào mà nương tay được nữa", người đàn ông đeo cà vạt phất tay: “Em gái, làm theo cách của em đi”.
“Ok”
Cô gái cười hi hi, lấy ra một cái nĩa: “Giữ anh ta lại, để tôi đâm xuyên tay anh ta”.
“Được”, người ở bên cạnh lập tức chộp vai Lâm Chính, ghì anh xuống ghế, không cho anh đứng dậy.
Một người giữ tay, người khác thì ấn anh xuống mặt bàn. Cô gái không chút do dự, cứ thế đâm thẳng cây nĩa vào tay của Lâm Chính.
Cây nĩa đâm ngập xuống. Máu tươi bắn ra.
Cô ta lại rút lên. Vết thương trong lòng bàn tay anh thật kinh khủng.
“Ha ha...”
Bọn họ bật cười ha hả. Người phụ nữ trông vô cùng dữ tợn. Cô ta nhìn Lâm Chính rồi bỗng nhiên nụ cười tắt ngấm.
Bởi vì Lâm Chính không hề tỏ ra đau đớn mà vẫn điềm đạm như thường. Cứ như tay anh không hề bị thương vậy. Cứ như cây nĩa chưa từng đâm vào tay anh. Mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Anh có vẻ không cảm thấy đau...
“Hả?”, cô gái chau mày, cảm thấy tức giận. Cô ta bặm môi, giơ cây nĩa lên đâm thêm một phát nữa.
Phụp! Cây nĩa lại đâm ngập bàn tay, máu tươi phun ra.
Ai nhìn cũng phải thấy ớn lạnh. Thế nhưng...Lâm Chính vẫn giữ nguyên biểu cảm như thế.
Lần này thì không còn ai mỉm cười được nữa. Tất cả đều cảm thấy bàng hoàng.
“Mẹ kiếp! Anh không cảm thấy đau sao?”, cô gái tức giận chửi bới.
“Có”
“Vậy tại sao anh không có phản ứng gì? Tại sao không kêu đau? Anh không chịu phối hợp sẽ khiến tôi cảm thấy vô vị đấy, có biết không?", cô gái lạnh lùng nói.
“Lát nữa các người sẽ biết lý do thôi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Lát nữa sao? Hừ, bà đây không tin không trị được gã này. Hai người ghì anh ta xuống đất cho tôi”, cô gái lạnh lùng nói.
“Em gái, em định làm gì? Lẽ nào định biểu diễn ở đây cho mọi người xem à?”
“Vậy khác gì gã này được hời quá”, đám đông cười hi hi.
“Mọi người nghĩ cái gì vậy. Tôi dù có làm chuyện đó với con cún cũng không làm với cái loại bỏ đi này”, cô gái dằn mặt rồi đi tới cạnh bàn, cầm con dao lên: “Giờ tôi xử cái đó của tên này, để xem anh ta có còn bình tĩnh được hay không!”
“Ha ha, được đấy”.
“Tôi cũng muốn xem...”
“Sẽ rất đặc sắc đây”.
“Mau lên, tôi không đợi được thêm nữa rồi”, đám đông vây lại, ai cũng tỏ ra hào hứng và ngóng chờ.
“Lột quần anh ta ra”, cô gái nhếch miệng cười và hét lớn.
“Ok la”.
“Ha ha", hai tên còn lại cừ hi hi, chuẩn bị đè Lâm Chính xuống đất và định lột quần anh.
Lâm Chính lúc này vẫn ngồi bất động trên ghế, giống như hành động của đám người này chẳng có liên quan gì tới anh cả. Người đàn ông đeo cà vạt khẽ chau mày.
Bỗng nhiên...
Rầm! Cánh cửa một lần nữa đã bị đạp tung. Một bóng hình lao vào.
“Cái gì?”, Đám đông thất thần.
“Á?”, người đàn ông đeo cà vạt hét lớn.
Thế nhưng đối phương không buồn quan tâm, chỉ đi tới trước mặt Lâm Chính và cúi người: “Chủ tịch, xin lỗi, Từ Thiên tới muộn...”
"Chủ tịch Lâm sao?", cả đám há hốc miệng.