-
Chương 1426-1430
Chương 1426: Tôi muốn thuê anh
“Hả?”
Tên chột giật mình. Trương Nhã cũng sững sờ. Cô ta quay qua nhìn thì nhận ra chủ nhân của bàn tay kia chính là Lâm Chính.
“Nhóc, cậu không bỏ chạy với thằng kia à? Sao còn dám tới lo việc bao đồng thế? Sao? Hay là lại muốn bị như thằng vừa nãy?”, tên chột tức giận nói.
“Tôi vốn định mặc kệ chuyện này, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là bạn của bạn tôi, và dù tôi không thích người bạn kia thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Giờ anh rời đi thì tôi còn tha cho một mạng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tha cái đầu nhà cậu ấy”, tên chột tức giận, lật tay định chưởng thẳng vào ngực Lâm Chính. Chưởng đánh đủ để đánh vỡ một tảng đá. Thế nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào người Lâm Chính thì tay còn lại của anh đã nhanh như chớp chộp lấy cổ tay của hắn.
Tay của tên chột khựng lại trong không gian, bất động.Hắn nghiến răng, định ghì xuống nhưng vô ích. Dù hắn có dồn lực mạnh cỡ nào thì cũng không thể tiến sâu hơn được nữa…
“Cái gì?”, tên chột nín thở. Một giây sau.
Vụt! Bàn tay Lâm Chính phát lực, anh ném quăng tên chột ra ngoài. Tên chột không đỡ được, cứ thế bay bật ra, đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Á!”, Trương Nhã há hốc miệng. Hứa Tình cũng không bỏ chạy nữa mà hóa đá. Không ai ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Tên chột cũng thất kinh. Hắn vội vàng bò dậy, nhìn cơ thể toàn đất của mình rồi lại nhìn Lâm Chính. Vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất.
“Cậu là ai?”
“Người qua đường”
“Người qua đường? Xem ra hôm nay tôi gặp phải kẻ khó nhằn rồi”.
Tên chột bặm môi, lấy ra một con dao, xông về phía Lâm Chính: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu về Tây Phương luôn”.
Nói xong, hắn đâm con dao vào ngực anh.
“Cẩn thận”, Trương Nhã kêu lên. Thế nhưng con dao vừa lao tới thì đã bị Lâm Chính kẹp lại bằng hai ngón tay.
“Cái gì?”
Tên chột khựng người, tưởng mình nhìn nhầm. Đỡ dao bằng tay không sao?
Sức mạnh này…khủng khiếp quá. Tên chột nghiến răng, ghì con dao xuống. Nhưng vô ích, con dao không thể nhúc nhích nổi nửa phân. Hắn run bắn người, bèn đạp chân về phía bụng Lâm Chính. Chân hắn vừa nhấc lên thì đã bị Lâm Chính dùng chân đạp xuống.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
“Á!”, tên chột gào hét thảm thiết.
“Tôi vốn không định ra tay nhưng anh cứ ép tôi, vậy thì đừng trách tôi nhé”, Lâm Chính hừ giọng, giựt con dao trong tay tên chột và vứt đi.
“Khốn nạn!”, tên chột gào lên, tung nắm đấm về phía anh. Lâm Chính cũng chẳng tỏ ra yếu thế, anh cũng tung quyền va chạm trực tiếp.
Rầm rầm! Âm thanh nặng nề vang lên liên tục.
Tên chột lại bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Cả hai tay của hắn đã bị gãy, mặt hắn tái mét, mồ hôi vã ra như tắm. Trương Nhã và Hứa Tình thì hoàn toàn sững sờ.
“Bạn của Đặng Lôi sao lại lợi hại đến vậy chứ?”, Trương Nhã lầm bầm, tưởng mình nhìn nhầm.
Lâm Chính chỉ chậm rãi bước tới nhìn tên chột bằng vẻ thản nhiên. Chỉ vài chiêu mà anh đã đánh phế được tên chột. Khoảng cách giữa hai người là quá rõ ràng.
“Cậu…xin cậu tha cho tôi…”, tên chột chật vật bò dậy, run rẩy xin tha.
“Giờ mới cầu xin thì e rằng muộn mất rồi", anh đạp chân lên ngực tên chột.
Rầm! Hắn bay ra, đập vào một tảng đá và rơi xuống nằm bất động. Hình như là bị ngất.
“Á! Giết người!”, Hứa Tình sợ tới mức hét toáng lên.
“Anh…anh ta chết rồi sao?”, Trương Nhã vội vàng hỏi.
“Chưa, chỉ ngất thôi”.
“Ngất….à”
“Đừng nói nhiều nữa, hai cô rời khỏi đây đi, bên trong sẽ càng nguy hiểm hơn đấy. Hai cô chân yếu tay mềm, không thể ở lại những nơi như này được đâu”, Lâm Chính lắc đầu, nói xong, Lâm Chính quay người rời đi.
Đoạn đường tiếp theo, anh không muốn dẫn theo hai cô gái Trương Nhã làm gì, vì chỉ bó chân bó tay. Anh giúp tới đây đã là đủ lắm rồi.
Thế nhưng Lâm Chính mới đi được có vài bước thì hai cô gái đã lũn cũn đi theo.
“Hai người không nghe thấy tôi nói à?”, Lâm Chính chau mày.
Trương Nhã lấy ra một xấp tiền, nghiêm túc nói với anh: “Anh Lâm, tôi muốn thuê anh làm vệ sĩ, đây là tiền thuê, anh hãy bảo vệ chúng tôi trên đường tới hồ Ám Long”.
“Vô vị”, Lâm Chính lắc đầu cười hờ hững.
“Anh Lâm! Anh Lâm”, Trương Nhã vội vàng đuổi theo. Thế nhưng Lâm Chính đã tăng tốc và cắt đuôi bọn họ. Trương Nhã và Hứa Tình cũng hết cách.
“Chị Nhã chúng ta về thôi”, Hứa Tình run rẩy nói.
“Về gì chứ! Đi theo Lâm Chính là được”, Trương Nhã bặm môi.
“Nhưng anh ta đang ở đâu chúng ta cũng có biết đâu”.
“Còn ở đâu được chứ? Chẳng phải chỉ có một con đường này thôi sao. Cứ đi theo con đường này, chắc chắn sẽ đuổi kịp được anh ta. Lần này có tin sốt dẻo rồi, chỉ cần chúng ta nắm được cơ hội thì tiền đồ sẽ xán lạn lắm”, Trương Nhã kiên định nói và lấy máy ảnh ra đi về phía trước.
Hứa Tình vừa khóc vừa đành phải đi theo.
Chương 1427: Đệ tử của thần y Lâm
Đương nhiên là Lâm Chính biết được Trương Nhã và Hứa Tình đang đi sau mình. Nhưng anh chẳng buồn quan tâm. Đó là sự lựa chọn của bọn họ. Tiếp theo có gặp phải nguy hiểm gì thì bọn họ cũng tự đi mà chịu trách nhiệm.
Cả hai cô gái cũng trưởng thành rồi, Lâm Chính không có nghĩa vụ phải bảo vệ. Lâm Chính đi với tốc độ khá nhanh.
Dù chướng khí và độc vật rất nhiều nhưng anh vẫn tới kịp trung tâm của hồ Ám Long. Và cũng chính là vị trí mà trước đó Lữ Lộng Triều cử người người của Cổ Phái tới.
Lúc này, khu vực này đã chật kín người. Cổ Phái cố tình để lộ thông tin để các cao thủ từ khắp nơi đều đổ về đây.
Thế nhưng họ không tiến vào chính giữa mà đợi ở rìa bên ngoài. Bởi vì cả vùng trung tâm đều ngập tràn trong chướng khí. Dù là ai thì cũng không thể nào chịu nổi.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là họ không có cách nào vào được khu trung tâm. Chỉ là họ đang chờ đợi mà thôi. Họ chờ đợi Cổ Phái sử dụng máy móc.
Cổ Phái có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi tới. Bọn họ dự định dùng máy móc để xua tán đám chướng khí dày đặc kia đi.
Giờ không còn là thời cổ nữa, các cách làm cũng không còn bị giới hạn chỉ bởi vũ lực, khoa học đã trở thành thứ mà rất nhiều người học võ tin dùng.
Rất nhiều người nhìn những người công nhân đang điều khiển dàn máy móc. Bọn họ đều là những nhân viên kỹ thuật hàng đầu của Cổ Phái.
Chỉ cần máy móc làm xong, chướng khí được giải quyết thì những người này có thể tiếp tục đi về phía vùng trung tâm, tìm mật tịch tuyệt thế thần y của thần y Lâm.
Mặc dù có người của Cổ Phái ở đây nhưng sức hấp dẫn của bảo vật quá lớn, những người khác cũng không cưỡng lại được.
Lâm Chính đứng im quan sát người của Cổ Phái. Lữ lộng Triều đứng bên cạnh đám máy móc giống như đang chỉ đạo. Phía sau ông ta là một đám người ăn mặc rất sang trọng. Đám người này cũng đứng im theo dõi tiến độ. Phần lớn họ là những người thuốc tầng lớp cấp cao bên trong Cổ Phái.
“Thần y Lâm”, đúng lúc này, có một giọng nói yếu ớt từ phía sau vang lên. Lâm Chính giật mình quay người lại thì thấy Thủ Mệnh đã xuất hiện từ lúc nào.
Thủ Mệnh lúc này mặc đồ màu đen, cơ thể nét nào ra nét ấy. Cô ta đội mũ lưỡi trai.
“Là chị à! Sao thế, điều tra tin tức thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi đã điều tra rồi, đám người của Cổ Phái đều có mặt cả, chỉ là…Ngoài ra…Cổ Phái còn mới tới cả thiên kiêu thứ tám Độc Hoàng Tiêu Khải Phong…chúng tôi vẫn chưa tìm ra tung tích của anh ta”, Thủ Mệnh nói.
“Sao cơ? Không thấy Tiêu Khải Phong đầu cả à?”, Lâm Chính chau mày: “Có chắc là anh ta đã đến đây không?”
“Tiêu Khải Phong tới cùng người của Cổ Phái. Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể nhầm được”.
“Vậy thì anh ta có thể chạy đi đâu được chứ?”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Thần y Lâm đừng lo, tôi đã cử Hùng sư đệ đi tìm anh ta rồi. Để xem Cổ Phái có âm mưu gì!”
“Nói Hùng Giới Thiên cẩn thận một chút, Tiêu Khải Phong rất độc ác, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nếu để anh ta phát hiện ra thi sẽ lành ít dữ nhiều”.
“Cậu yên tâm”, Thủ Mệnh gật đầu.
Lúc này, có thêm một đám người có mặt.
“Ấy! Náo nhiệt quá! Nơi hoang vắng thế này sao hôm nay lại đông người thế! Các vị Cổ Phái, mọi người định mở party đấy hở?”, một giọng nói đầy chế nhạo vang lên.
Tiếp đó là một thanh niên mặc trang phục vest xuất hiện. Người này dẫn theo một nhóm người mặc áo bào, tay cầm trường kiếm cùng tiến về trung tâm của hồ Ám Long.
“Linh Kiếm Môn sao?”, không ít người kêu lên.
“Sao họ lại tới đây?”
“Nghe nói Linh Kiếm Môn trước giờ đều không hợp với Cổ Phái. Bọn họ dám tới đây cơ à?”
“Lẽ nào bọn họ cũng muốn có được mật tịch thần y tuyệt thế?”
Tiếng bàn tán xôn xao. Lâm Chính thản nhiên nhìn đám đông, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Linh Kiếm Môn thì anh cũng từng nghe qua. Đây là một tông môn truyền thừa đã có từ hàng ngàn năm. Vào thời cận đại thì Linh Kiếm Môn lựa chọn ẩn thế, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Thế nhưng vào mười năm trước, Cổ Phái đã để ý tới một vật vô cùng đáng giá của Linh Kiếm Môn, nghe nói có thể dùng vật này để tạo ra đan dược tuyệt thế. Vì thứ này mà hai môn phái đã kết thù kết hằn. Do thế lực của Cổ Phái quá lớn mạnh nên Linh Kiếm Môn chịu thiệt, các đệ tử nội môn chết thảm rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa còn bị tiêu diệt sạch. Trong lúc bất lực, Linh Kiếm Môn lựa chọn dựa vào Ẩn Phái. Thế là Cổ Phái mới chịu buông tha.
Lúc này Linh Kiếm Môn xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải do ngẫu nhiên.
Đám đông quay qua nhìn. Người của Cổ Phái trông cũng vô cùng căng thẳng. Tất cả đều dồn sự tập trung và người thanh niên mặc vest kia.
“Cậu là…Tịch Tử Nghĩa?”, Lữ Lộng Triều nhìn người thanh niên và trầm giọng.
“Thật không ngờ các vị vẫn còn nhận ra tại hạ…thật vinh hạnh quá”, người đàn ông mỉm cười.
“Cậu tới đây làm gì? Chúng tôi nhớ là Linh Kiếm Môn không hề tham gia vào y thuật mà”, Lữ Lộng Triều trầm giọng.
“Ai nói là không? Tôi gần đây có bái sư học y. Chắc là các vị không biết”,
“Học y? Hừ, dù có học y thì đã sao, tịch mật y thuật của hồ Ám Long không có liên quan gì tới tông môn của các người hết”, một người khác của Cổ Phái lên tiếng.
“Thế lẽ nào lại có liên quan tới Cổ Phái?”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt: “Huống hồ ở đây chẳng thể nói là liên quan tới ai hay không liên quan tới ai cả”.
“Ý cậu là gì?”, người của Cổ Phái đanh giọng.
“Chẳng có ý gì. Tôi chỉ muốn nói cho các vị biết rằng, người mà tôi bái làm thầy chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Những thứ ở đây theo lý mà nói đều là của tôi – Tịch Tử Nghĩa. Các người không được lấy đồ của sư phụ tôi để lại mới đúng”, Tịch Tử Nghĩa cười thản nhiên và nói lớn.
Cả hiện trường sục sôi
Lâm Chính cũng giật mình. Anh thu nhận đệ tử từ khi nào vậy?
Chương 1428: Thần y Lâm giả mạo
Lời nói của Tịch Tử Nghĩa khiến đám đông sững sờ. Bọn họ bàn tán xôn xao. Người của Cổ Phái thì chau chặt mày.
“Đồ là của thầy tôi nên đương nhiên cũng là của tôi. Người của Cố Phái giờ tới cướp đoạt thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Giờ tôi hi vọng các vị có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không…chúng tôi đành phải dùng cách cưỡng chế thôi”, Tịch Tử Nghĩa nói.
Nói xong, đám người phía sau lưng Tịch Tử Nghĩa vội vàng lao lên nhìn chăm chăm đám người Cổ Phái với ánh mắt hằm hằm sát khí. Người của Cổ Phái vô cùng tức giận.
“Tịch Tử Nghĩa, cậu cho rằng Cổ Phái sẽ sợ cậu à?", một người đàn ông bước lên quát.
“Đúng vậy. Huống hồ cậu nói cậu là đệ tử của thần y Lâm thì đúng là như thế chắc. Chúng tôi chưa bao giờ nghe nói thần y Lâm nhận đệ tử cả. Cậu nói vậy thì chứng minh đi”, có người nói.
“Hơn nữa đồ ở đây cũng không phải của thần y Lâm. Chẳng qua cậu ta có cơ may có được. Ai nói với cậu thần y Lâm chính là chủ nhân của thánh điển y học ở đây thế?”
“Đúng vậy. Trên đó có viết tên của thần y Lâm đâu".
“Chúng không phải là của thần y Lâm thì cậu dựa vào cái gì mà nhận là của cậu?”
Tiếng phản biện vang lên văng vẳng bên tai. Đám đông tức giận hằm hằm. Thế nhưng Tịch Tử Nghĩa không hề sợ hãi, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn đám đông: “Nói vậy thì chúng ta phải đánh nhau một trận rồi nhỉ?”
“Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn của cậu có đủ tức cách không?"
Một nguyên lão của Cổ Phái bước tới, lạnh lùng nói. Dứt lời, tất cả người của Cổ Phái đều lao lên bao vây lấy anh ta. Ai ai trông cũng hằm hằm sát khí. Rõ ràng là họ muốn gây sự.
Thực lực của Linh Kiếm Môn dù rất tốt nhưng về số lượng thì rõ ràng lúc này Cổ Phái đang chiếm ưu thế.
Ngoài ra, có không ít người của các tông môn khác có mặt tại hiện trường cũng đứng về phía Cổ Phái.
Nếu mà để đánh nhau thật thì người của Linh Kiếm Môn không đủ.
Bọn họ trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, Tịch Tử Nghĩa chỉ bật cười ha ha: “Ha ha…đây là Cổ Phái sao? Chẳng khác gì quân trộm cắp? Đúng là nực cười! Ha ha…”
“Chết đến nơi rồi mà còn cười”, có người chửi rủa.
“Chết đến nơi rồi sao? Chưa chắc”, Tịch Tử Nghĩa lắc đầu.
“Sao? Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn đủ tư cách đấu với chúng tôi à?”, một nguyên lão khác chau mày.
“Có gì mà không đủ? Tôi đã dám tới đây thì đương nhiên là có đủ tự tin để tiêu diệt các người. Lẽ nào các người cho rằng tôi ngốc đến mức tới để nộp mạng?”, Tịch Tử Nghĩa hừ giọng.
Dứt lời, người của Cổ Phái tái mặt.
“Vậy thì cậu dựa vào cái gì mà có thể ngông cuồng như thế này nhỉ?”, một giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc vang lên.
Tất cả người của Cổ Phái đều tránh ra. Ánh mắt họ đổ dồn về phía tiếng nói vừa phát ra. Một người đàn ông trung niên để râu dài, tóc dài, mặc áo bào trắng bước tới.
Người đàn ông ăn vận theo phong cách cổ trang, eo đeo ngọc bội, tay cầm quạt, thần sắc trông vô cùng uy nghiêm. Mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng ông ta trông vẫn ngời ngời khí chất.
Lâm Chính cũng nhìn người này.
Có người kêu lên" “Người nắm quyền của Cổ Phái".
“Là lãnh đạo của Cổ Phái phải không?”
“Đúng là chẳng khác gì thiên nhân!”
Tiếng xì xầm vang lên. Lâm Chính cũng đanh mặt.
“Thần y Lâm…”, Thủ Mệnh ở bên cạnh lên tiếng.
Hóa ra đây chính alà người đã điều động sức mạnh của Cổ Phái để chống lại Dương Hoa của anh. Nếu như trừ khử được người này thì mọi chuyện coi như xong.
“Giờ vẫn chưa phải lúc ra tay”.
Lâm Chính liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Người còn chưa tới đủ. Hôm nay đã có mặt cả ở đây thì cũng nên giải quyết sạch sẽ những gì cần giải quyết thôi”.
“Cậu nói đúng", Thủ Mệnh gật đầu: “Giờ đang xảy ra xung đột giữa Linh Kiếm Môn và Cổ Phái, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi. Huống hồ Độc Hoàng Tiêu Khải Phong cũng chưa rõ đang ở đâu, tốt nhất là không nên khinh suất”.
Lâm Chính không nói gì.
“Hóa ra là Công Tôn đại nhân. Vãn bối Tịch Tử Nghĩa yết kiến Công Tôn đại nhân”, Tịch Tử Nghĩa chắp tay, mỉm cười bước tới. Nói là cung kính thì cũng chưa hẳn.
“Giờ cậu đưa người của mình rời đi, tôi sẽ tha cho Linh Kiếm Môn. Còn nếu cứ cố chấp đòi đối đầu với Cổ Phái thì hôm nay sợ rằng tất cả sẽ bị chôn ở đây đấy”, người lãnh đạo cao nhất của Cổ Phái – Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm nói.
“Công Tôn đại nhân, tôi nói rồi. Lần này tôi tới đây là để lấy đồ của sư phụ tôi”.
“Tôi không muốn nghe mấy lời đó. Cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là rời đi, hai là tôi tiễn cậu”, Công Tôn Đại Hoàng lắc đầu.
Thái độ của ông ta đã quá rõ ràng. Nếu để Công Tôn Đại Hoàng tiễn thì chỉ có nước chết.
“Xem ra Công Tôn đại nhân cứ muốn ép vãn bối phải rời đi rồi?”
“Các cậu không có lựa chọn nào khác”.
“Chưa chắc”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi, cậu thật sự muốn chết à?”, Công Tôn Đại Hoàng nói giọng khàn khàn.
Cơ thể ông ta toát lên sát khí hừng hực. Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Công Tôn Đại Hoàng, ông thật sự cho rằng ở đây ông là người mạnh nhất à? Chúng tôi đã tới đây thì đương nhiên là không sợ ông rồi. Ông muốn ra tay đúng không?”
Dứt lời, đám người của Linh Kiếm Môn tách ra. Một người mặc áo bào trắng trông tuấn tú như thiên thần xuất hiện.
Người này có khuôn mặt như ngọc tạc, lông mày sắc bén, cơ thể cân đối và đẹp không tỳ vết. Cả hiện trường như vỡ tung.
“Thần y Lâm”.
“Là thần y Lâm".
“Thần y Lâm tới rồi”.
“Cậu ta…chưa chết sao?”
“Không thể nào", tiếng kinh hãi kêu lên.
Cả vùng hồ Ám Long sục sôi. Lâm Chính ở phía bên này trố tròn mắt. Người bước ra từ phía sau Tịch Tử Nghĩa là “anh” sao.
Không! Phải nói là một người giống hệt như anh thì mới đúng.
“Thần y Lâm! Chuyện gì vậy?”, Thủ Mệnh cũng sững sờ. Cô ta há hộc miệng, nhìn người đứng bên cạnh Tịch Tử Nghĩa bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm thần y Lâm giả mạo. Một lúc sau anh cảm tháy có gì đó rất quen thuộc
“Là thuật dịch dung”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cô nhìn phía sau cổ của kẻ đó sẽ thấy dấu châm cỡ hạt gạo không? Là thuật dịch dung! Người này có lẽ cũng là một cao thủ siêu cấp”.
“Chắc chắn là cao thủ của Ẩn Phái”, Thủ Mệnh nói.
"Ẩn Phái cũng hết thời rồi. Có điều dám giả danh tôi thì…chuyện này không thể bỏ qua được rồi”.
Lâm Chính lên tiếng. Anh khẽ siết nắm đấm, đôi mắt hừng hực sát ý.
Chương 1429: Hài kịch
Lâm Chính ghét nhất là kẻ nào giả danh anh. Bởi vì như vậy, người giả danh có thể dễ dàng tiếp cận những người bên cạnh anh và làm hại họ.
Đây là điều Lâm Chính tuyệt đối không cho phép. Anh nhất định phải giải quyết dứt điểm chuyện này. Tuy nhiên kẻ mạo danh sử dụng thuật dịch dung cũng có khuyết điểm rất lớn.
Thuật dịch dung mà Lâm Chính sử dụng cũng là vì mục đích thay da đổi thịt, thế nhưng anh chỉ cần một châm là đã có thể hoàn thành. Hơn nữa không cần phải ghim cây châm đó mãi ở trên cổ và không để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Còn của đối phương không những phải ghim châm 24/24 ở đó mà còn phải dùng nhiều châm. Nếu như nhìn kỹ thì vẫn có thể vạch trần được thủ đoạn của đối phương.
Chỉ đáng tiếc người được coi là thần y Lâm kia đang đứng đối diện với đám người của Cổ Phái nên không ai nhận ra sự khác thường của hắn.
“Ồ…bảo sao mà một cậu nhóc như cậu lại có khẩu khí lớn đến thế, hóa ra là có thần y Lâm chống lưng à. Xem ra cậu đúng là đệ tử của thần y Lâm thật nhỉ”, Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra hoảng sợ mà ngược lại, trông ông ta vô cùng điềm nhiên.
“Công Tôn Đại Hoàng, Cổ Phái của các người không chỉ chĩa vào tôi mà giờ đến cả đồ của tôi cũng nhúng tay vào. Các người to gan lắm”, thần y Lâm giả mạo lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm, hai bên đã có giăng mắc thì không cần phải nói nhiều đâu. Tôi thấy cứ dùng nắm đấm để nói chuyện đi”, Tôn Công Đại Hoàng hờ hững đáp lại.
Thực ra khoảnh khắc thần y Lâm giả xuất hiện thì ông ta đã hừng hực sát ý rồi. Chuyện đã tới nước này đành phải dựa vào vũ lực để giải quyết thôi. Nói miệng không còn phù hợp nữa.
“Ha ha, Công Tôn Đại Hoàng, ông cảm thấy ông xứng là đối thủ của tôi sao?”, thần y Lâm giả lạnh lùng nói.
“Ý cậu là gì?”, một nguyên lão của Cổ Phái lạnh giọng hỏi lại.
“Tôi nghĩ chắc các người biết kết cục của thôn Dược Vương đúng không? Các người cảm thấy Cổ Phái có bằng thôn Dược Vương không?”, thần y Lâm giả mỉm cười hỏi.
Dứt lời, có không ít người của Cổ Phái tái mặt. Đám đông hoang mang.
“Thôn Dược Vương làm sao rồi?”
“Hình như…bị thần y Lâm tiêu diệt rồi”.
“Đùa nhau à? Thần y Lâm tiêu diệt thôn Dược Vương sao? Tôi đếch tin”.
“Đúng vậy! Cậu đừng có nói càn ở đây!”
Đám người của các tông phái nhao nhao cả lên. Tin tức của họ không nhay nhạnh bằng Cổ Phái nên đương nhiên cũng chưa nhận được thông tin về tình hình của thôn Dược Vương.
Thế nhưng người của Cổ Phái thì biết rõ.
“Lữ đại nhân, Lưu đại nhân, người này nói có đúng không? Thôn Dược Vương không còn nữa rồi à?”, có người hỏi thẳng người của Cổ Phái.
Có phải thật hay không thì người của Cổ Phái nhất định sẽ biết. Thế nhưng Lữ Lộng Triều và Lưu Nguyên không trả lời. Nhìn thấy vậy rất nhiều người đã biết đáp án là gì. Họ đều tái mặt.
“Cổ Phái không phải là thôn Dược Vương. Cậu tiêu diệt thôn Dược Vương chưa chắc đã có thể đối phó được với chúng tôi”, Lưu Nguyên hừ giọng. Ông ta cảm thấy không phục.
“Thế nhưng Cổ Phái đang ở đây không bằng cả thôn Dược Vương mà”, thần y Lâm giả nheo mắt, để lộ nụ cười dữ tợn.
Người của Cổ Phái run rẩy. Đúng là như vậy. Những người tới đây đều là quản lý cấp cao của Cổ Phái. Nhìn thì có vẻ đông nhưng so với cả thôn Dược Vương thì đương nhiên còn cách xa. Có sự trợ giúp của thần y Lâm, thì kết cục sẽ như thế nào cũng là điều khó nói lắm…
“Thần y Lâm, cậu định thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên hỏi.
“Giờ các ông rời đi, chuyện của chúng ta coi như xong. Tôi cũng sẽ không tìm Cổ Phái tính sổ nữa. Các người cùng đừng gây sự với tôi nữa. Ân oán giữa chúng ta coi như hết. Ông thấy thế nào?”, thần y Lâm giả mỉm cười.
“Ồ?”
Người của Cổ Phái cảm thấy bất ngờ. Cổ Phái đối đầu với thần y Lâm là do trước kia nhân lúc anh đánh nhau với thôn Dược Vương thì chiếm đoạt tài nguyên của anh.
Đã mắc tội chết thì đương nhiên là bọn họ sợ thần y Lâm sẽ tính sổ, thế nên quyết định một mất một còn và tiêu diệt thần y Lâm bằng được. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc mà. Thế mà thần y Lâm lại nói thế này thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Tôi thấy hay là rút đi! Thần y Lâm ở đây, thêm cả người của Linh Kiếm Môn nữa, nếu mà ra tay thật thì cả hai sẽ vô cùng thê thảm, được chẳng bằng mất” một nguyên lão khác ghé vào nói nhỏ với Công Tôn đại nhân.
“Đúng vậy! Nếu mà đánh nhau thì chúng ta chưa chắc đã được lợi, hơn nữa mối quan hệ của những môn phái khác đối với chúng ta cũng chưa vững, nếu như chúng ta bị đánh bại thì bọn họ cũng sẽ quay lưng với chúng ta mà thôi. Lòng người khó đoán mà”, có người khuyên thêm.
“Chúng ta nên đi thôi”.
Người của Cổ Phái đều đưa ra cùng một ý kiến. Vì dù sao thì chiến tích mà thần y Lâm tiêu diệt cả thôn Dược Vương cũng quá chấn động. Ai cũng cảm thấy chột dạ, nào dám xảy ra thêm xung đột với anh nữa. Giờ anh còn có cả người của Linh Kiếm Môn trợ giúp.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên đặc quánh. Công Tôn Đại Hoàng rơi vào im lặng.
Thần y Lâm giả và Tịch Tử Nghĩa nhìn nhau cười. Bọn họ đang chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: “Công Tôn Đại Hoàng sao lại để hai tên nhóc này hù thế?”
Chương 1430: Là ai bắt nạt đồ đệ của Lâm mỗ thế?
"Hử?".
Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tất cả mọi người xung quanh cũng ngước mắt lên.
Chỉ thấy một bóng dáng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, lao về phía thần y Lâm giả mạo.
"Cẩn thận!".
Tịch Tử Nghĩa ý thức được gì đó, liền kêu to lên.
Thần y Lâm giả mạo vô cùng kinh ngạc, ngoảnh phắt lại.
Nhưng không còn kịp nữa.
Chỉ thấy một chưởng vỗ mạnh vào lồng ngực anh ta.
Bốp!
Thần y Lâm giả mạo bị chưởng này đánh cho ngã lộn nhào, nhìn rất thảm hại.
Khi anh ta bò dậy mới phát hiện lồng ngực xuất hiện một dấu chưởng độc xanh tím.
"Hả?".
Mọi người biến sắc.
Bóng người giữa không trung hạ xuống, đứng bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng.
Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, làn môi thâm sì.
Người đàn ông đó nhô cả xương gò má lên, vóc dáng gầy gò, nhìn có vẻ rất yếu ớt, nhưng thần thái lại có mấy phần hung ác nham hiểm, bộ quần áo dài màu đen tuyền lại càng khiến người ta cảm thấy u ám.
Mọi người đổ dồn mắt về phía anh ta.
"Tiêu Khải Phong!".
"Độc Hoàng! Tiêu Khải Phong!".
"Trời ơi, là thiên kiêu hạng tám! Độc Hoàng Tiêu Khải Phong!".
"Cuối cùng anh ta cũng đến rồi!".
"Lần này Cổ Phái mời hẳn anh ta đến, chắc chắn là sẽ lấy được bảo bối lần này, ai dám đối đầu với bọn họ chứ?".
Mọi người kêu lên kinh ngạc, hai mắt sáng rực lên.
Người của Linh Kiếm Môn đanh mặt lại, bàn tay siết chặt đao kiếm, nhìn chằm chằm Độc Hoàng Tiêu Khải Phong.
Còn thần y Lâm giả mạo thì đã hồn vía lên mây, vô cùng hoảng loạn.
"Đây... đây là gì vậy? Đây là gì vậy?", anh ta vạch áo ra, sợ hãi kêu lên.
"Chưởng độc chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ thần y Lâm không nhận ra sao?", Tiêu Khải Phong bình thản nói.
"Chưởng... chưởng độc?", thần y Lâm giả mạo sợ đến mức hồn vía suýt thì bay mất, vội vàng rút châm bạc ở hông ra, đâm vào lồng ngực mình.
Nhưng đâm liền mấy châm vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Lồng ngực không chỉ ngứa ngáy khó chịu, mà làn da cũng dần nứt toác, rất nhiều miếng thịt rơi ra, máu tươi đầm đìa, nhìn rất thê thảm.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, dường như ý thức được gì đó, tỏ vẻ hiểu ra.
"Đau quá! Khó chịu quá! Mau! Mau giải độc cho tôi! Mau giải độc cho tôi!".
Thần y Lâm giả mạo điên cuồng gãi lồng ngực, gào lên với Tịch Tử Nghĩa.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa cũng vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm thần y Lâm giả mạo, nghiến răng nói: "Độc của Độc Hoàng Tiêu Khải Phong... tôi... tôi không giải được..."
"Vậy anh định trơ mắt nhìn tôi chết sao?", thần y Lâm giả mạo gầm lên.
"Anh... anh là thần y Lâm, chút độc này anh sợ gì chứ? Người đâu, mau dìu thần y Lâm đi giải độc", Tịch Tử Nghĩa vội kêu lên.
Hai người của Linh Kiếm Môn lập tức bước tới, định kéo thần y Lâm giả mạo đi.
Vở kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Rất nhiều người đã phát giác ra sự bất thường.
Hai người kia vừa lại gần thần y Lâm giả mạo, anh ta đã đẩy họ ra như phát điên, xông tới trước mặt Tiêu Khải Phong, quỳ hai gối xuống, dập đầu bôm bốp nói: "Tiêu thiên kiêu! Cứu tôi với! Tiêu thiên kiêu! Anh hãy giải độc cho tôi đi! Cầu xin anh hãy giải độc cho tôi!".
Người kia kêu lên thống thiết, đầu dập mạnh xuống đất, phát ra tiếng bôm bốp, khiến mọi người kinh hãi trong lòng.
Tiêu Khải Phong bình thản nhìn anh ta: "Giải độc? Chẳng phải anh chính là thần y Lâm nổi danh như cồn sao? Độc này... mà anh cũng không tự giải được?".
"Không! Tôi không phải là thần y Lâm! Thực ra tôi không phải là thần y Lâm! Tôi là giả! Tôi được Tịch Tử Nghĩa tìm tới để lừa các anh thôi! Tôi là giả! Tiêu thiên kiêu, cầu xin anh rủ lòng thương xót, giải độc cho tôi với! Hãy giải độc cho tôi với!", người kia la hét, sự khó chịu ngứa ngáy ở lồng ngực đã khiến anh ta khó mà chịu đựng nổi, hai tay sắp xé toạc lồng ngực ra, cảm giác này thực sự là sống không bằng chết.
Lời nói của anh ta khiến mọi người xung quanh xôn xao.
"Cái gì? Giả mạo?".
"Hóa ra là Tịch Tử Nghĩa này giả vờ ra vẻ!".
"Hừ, tôi còn tưởng anh ta có bản lĩnh gì chứ?".
"Tên này to gan thật đấy, tất cả chúng ta đều bị anh ta qua mặt!".
Những âm thanh tức giận vang lên không ngớt.
Ai nấy đều bực bội.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa trắng bệch, cũng có chút sợ hãi.
"Ồ... hóa ra là vậy à?".
Tiêu Khải Phong gật đầu, không biết lấy đâu ra một viên thuốc, ném xuống đất: "Nếu vậy thì cho anh đấy!".
Thần y Lâm giả mạo kia vội vàng nhặt viên thuốc lên, nhét vào miệng.
Thuốc vừa vào bụng, cảm giác ngứa ngáy ở lồng ngực lập tức biến mất.
"Khỏi rồi sao? Tốt quá! Tốt quá!".
Thần y Lâm giả mạo vô cùng mừng rỡ.
Mọi người cũng thầm than là thần kỳ.
Nhưng ngay sau đó.
"A!".
Thần y Lâm giả mạo bỗng ngã nhào xuống đất, la hét ầm ĩ, lăn lộn điên cuồng.
Chỉ thấy làn da khắp người anh ta nứt ra, máu tươi rỉ ra rất nhiều.
"Đây... đây là...", đám người Tịch Tử Nghĩa trợn tròn mắt.
"Tôi đâu có nói viên thuốc vừa rồi là thuốc giải, viên đó chỉ là thuốc độc tôi mới luyện chế ra thôi. Tìm mãi không được ai để thử thuốc, hôm nay lấy luôn anh để thử thuốc vậy", Tiêu Khải Phong bình thản nói.
Mọi người nghe thấy thế thì dựng tóc gáy lên.
Tên Tiêu Khải Phong này... quả nhiên độc ác!
Nhưng thuốc độc của anh ta lại càng độc hơn!
Không đến một phút, tên thần y Lâm giả mạo kia đã nứt toác ra, mất mạng tại chỗ, tình trạng chết thê thảm không nỡ nhìn, khiến người ta buồn nôn.
Tất cả người của Linh Kiếm Môn bị dọa cho sững sờ.
Ai nấy run như cầy sấy, sợ hãi bất an.
"Lại đây".
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng bình thản lên tiếng.
Tịch Tử Nghĩa run lên, không nhích nổi chân.
"Thế nào? Cần tôi nhắc lại sao?", Công Tôn Đại Hoàng nhìn anh ta, bình thản nói.
Sống lưng Tịch Tử Nghĩa ướt đẫm mồ hôi, nhìn Tiêu Khải Phong, rồi lại nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, run rẩy đi tới.
Trước mặt hai người họ, anh ta không còn sức để phản kháng, chỉ có thể thuận theo.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
Ai cũng biết, lần này thì người Linh Kiếm Môn phải chịu tội rồi.
Có Tiêu Khải Phong ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản bỗng vang lên ở bên ngoài đám người.
"Là ai dám bắt nạt đồ đệ của Lâm mỗ thế?".
“Hả?”
Tên chột giật mình. Trương Nhã cũng sững sờ. Cô ta quay qua nhìn thì nhận ra chủ nhân của bàn tay kia chính là Lâm Chính.
“Nhóc, cậu không bỏ chạy với thằng kia à? Sao còn dám tới lo việc bao đồng thế? Sao? Hay là lại muốn bị như thằng vừa nãy?”, tên chột tức giận nói.
“Tôi vốn định mặc kệ chuyện này, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là bạn của bạn tôi, và dù tôi không thích người bạn kia thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Giờ anh rời đi thì tôi còn tha cho một mạng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tha cái đầu nhà cậu ấy”, tên chột tức giận, lật tay định chưởng thẳng vào ngực Lâm Chính. Chưởng đánh đủ để đánh vỡ một tảng đá. Thế nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào người Lâm Chính thì tay còn lại của anh đã nhanh như chớp chộp lấy cổ tay của hắn.
Tay của tên chột khựng lại trong không gian, bất động.Hắn nghiến răng, định ghì xuống nhưng vô ích. Dù hắn có dồn lực mạnh cỡ nào thì cũng không thể tiến sâu hơn được nữa…
“Cái gì?”, tên chột nín thở. Một giây sau.
Vụt! Bàn tay Lâm Chính phát lực, anh ném quăng tên chột ra ngoài. Tên chột không đỡ được, cứ thế bay bật ra, đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Á!”, Trương Nhã há hốc miệng. Hứa Tình cũng không bỏ chạy nữa mà hóa đá. Không ai ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Tên chột cũng thất kinh. Hắn vội vàng bò dậy, nhìn cơ thể toàn đất của mình rồi lại nhìn Lâm Chính. Vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất.
“Cậu là ai?”
“Người qua đường”
“Người qua đường? Xem ra hôm nay tôi gặp phải kẻ khó nhằn rồi”.
Tên chột bặm môi, lấy ra một con dao, xông về phía Lâm Chính: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu về Tây Phương luôn”.
Nói xong, hắn đâm con dao vào ngực anh.
“Cẩn thận”, Trương Nhã kêu lên. Thế nhưng con dao vừa lao tới thì đã bị Lâm Chính kẹp lại bằng hai ngón tay.
“Cái gì?”
Tên chột khựng người, tưởng mình nhìn nhầm. Đỡ dao bằng tay không sao?
Sức mạnh này…khủng khiếp quá. Tên chột nghiến răng, ghì con dao xuống. Nhưng vô ích, con dao không thể nhúc nhích nổi nửa phân. Hắn run bắn người, bèn đạp chân về phía bụng Lâm Chính. Chân hắn vừa nhấc lên thì đã bị Lâm Chính dùng chân đạp xuống.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
“Á!”, tên chột gào hét thảm thiết.
“Tôi vốn không định ra tay nhưng anh cứ ép tôi, vậy thì đừng trách tôi nhé”, Lâm Chính hừ giọng, giựt con dao trong tay tên chột và vứt đi.
“Khốn nạn!”, tên chột gào lên, tung nắm đấm về phía anh. Lâm Chính cũng chẳng tỏ ra yếu thế, anh cũng tung quyền va chạm trực tiếp.
Rầm rầm! Âm thanh nặng nề vang lên liên tục.
Tên chột lại bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Cả hai tay của hắn đã bị gãy, mặt hắn tái mét, mồ hôi vã ra như tắm. Trương Nhã và Hứa Tình thì hoàn toàn sững sờ.
“Bạn của Đặng Lôi sao lại lợi hại đến vậy chứ?”, Trương Nhã lầm bầm, tưởng mình nhìn nhầm.
Lâm Chính chỉ chậm rãi bước tới nhìn tên chột bằng vẻ thản nhiên. Chỉ vài chiêu mà anh đã đánh phế được tên chột. Khoảng cách giữa hai người là quá rõ ràng.
“Cậu…xin cậu tha cho tôi…”, tên chột chật vật bò dậy, run rẩy xin tha.
“Giờ mới cầu xin thì e rằng muộn mất rồi", anh đạp chân lên ngực tên chột.
Rầm! Hắn bay ra, đập vào một tảng đá và rơi xuống nằm bất động. Hình như là bị ngất.
“Á! Giết người!”, Hứa Tình sợ tới mức hét toáng lên.
“Anh…anh ta chết rồi sao?”, Trương Nhã vội vàng hỏi.
“Chưa, chỉ ngất thôi”.
“Ngất….à”
“Đừng nói nhiều nữa, hai cô rời khỏi đây đi, bên trong sẽ càng nguy hiểm hơn đấy. Hai cô chân yếu tay mềm, không thể ở lại những nơi như này được đâu”, Lâm Chính lắc đầu, nói xong, Lâm Chính quay người rời đi.
Đoạn đường tiếp theo, anh không muốn dẫn theo hai cô gái Trương Nhã làm gì, vì chỉ bó chân bó tay. Anh giúp tới đây đã là đủ lắm rồi.
Thế nhưng Lâm Chính mới đi được có vài bước thì hai cô gái đã lũn cũn đi theo.
“Hai người không nghe thấy tôi nói à?”, Lâm Chính chau mày.
Trương Nhã lấy ra một xấp tiền, nghiêm túc nói với anh: “Anh Lâm, tôi muốn thuê anh làm vệ sĩ, đây là tiền thuê, anh hãy bảo vệ chúng tôi trên đường tới hồ Ám Long”.
“Vô vị”, Lâm Chính lắc đầu cười hờ hững.
“Anh Lâm! Anh Lâm”, Trương Nhã vội vàng đuổi theo. Thế nhưng Lâm Chính đã tăng tốc và cắt đuôi bọn họ. Trương Nhã và Hứa Tình cũng hết cách.
“Chị Nhã chúng ta về thôi”, Hứa Tình run rẩy nói.
“Về gì chứ! Đi theo Lâm Chính là được”, Trương Nhã bặm môi.
“Nhưng anh ta đang ở đâu chúng ta cũng có biết đâu”.
“Còn ở đâu được chứ? Chẳng phải chỉ có một con đường này thôi sao. Cứ đi theo con đường này, chắc chắn sẽ đuổi kịp được anh ta. Lần này có tin sốt dẻo rồi, chỉ cần chúng ta nắm được cơ hội thì tiền đồ sẽ xán lạn lắm”, Trương Nhã kiên định nói và lấy máy ảnh ra đi về phía trước.
Hứa Tình vừa khóc vừa đành phải đi theo.
Chương 1427: Đệ tử của thần y Lâm
Đương nhiên là Lâm Chính biết được Trương Nhã và Hứa Tình đang đi sau mình. Nhưng anh chẳng buồn quan tâm. Đó là sự lựa chọn của bọn họ. Tiếp theo có gặp phải nguy hiểm gì thì bọn họ cũng tự đi mà chịu trách nhiệm.
Cả hai cô gái cũng trưởng thành rồi, Lâm Chính không có nghĩa vụ phải bảo vệ. Lâm Chính đi với tốc độ khá nhanh.
Dù chướng khí và độc vật rất nhiều nhưng anh vẫn tới kịp trung tâm của hồ Ám Long. Và cũng chính là vị trí mà trước đó Lữ Lộng Triều cử người người của Cổ Phái tới.
Lúc này, khu vực này đã chật kín người. Cổ Phái cố tình để lộ thông tin để các cao thủ từ khắp nơi đều đổ về đây.
Thế nhưng họ không tiến vào chính giữa mà đợi ở rìa bên ngoài. Bởi vì cả vùng trung tâm đều ngập tràn trong chướng khí. Dù là ai thì cũng không thể nào chịu nổi.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là họ không có cách nào vào được khu trung tâm. Chỉ là họ đang chờ đợi mà thôi. Họ chờ đợi Cổ Phái sử dụng máy móc.
Cổ Phái có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi tới. Bọn họ dự định dùng máy móc để xua tán đám chướng khí dày đặc kia đi.
Giờ không còn là thời cổ nữa, các cách làm cũng không còn bị giới hạn chỉ bởi vũ lực, khoa học đã trở thành thứ mà rất nhiều người học võ tin dùng.
Rất nhiều người nhìn những người công nhân đang điều khiển dàn máy móc. Bọn họ đều là những nhân viên kỹ thuật hàng đầu của Cổ Phái.
Chỉ cần máy móc làm xong, chướng khí được giải quyết thì những người này có thể tiếp tục đi về phía vùng trung tâm, tìm mật tịch tuyệt thế thần y của thần y Lâm.
Mặc dù có người của Cổ Phái ở đây nhưng sức hấp dẫn của bảo vật quá lớn, những người khác cũng không cưỡng lại được.
Lâm Chính đứng im quan sát người của Cổ Phái. Lữ lộng Triều đứng bên cạnh đám máy móc giống như đang chỉ đạo. Phía sau ông ta là một đám người ăn mặc rất sang trọng. Đám người này cũng đứng im theo dõi tiến độ. Phần lớn họ là những người thuốc tầng lớp cấp cao bên trong Cổ Phái.
“Thần y Lâm”, đúng lúc này, có một giọng nói yếu ớt từ phía sau vang lên. Lâm Chính giật mình quay người lại thì thấy Thủ Mệnh đã xuất hiện từ lúc nào.
Thủ Mệnh lúc này mặc đồ màu đen, cơ thể nét nào ra nét ấy. Cô ta đội mũ lưỡi trai.
“Là chị à! Sao thế, điều tra tin tức thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi đã điều tra rồi, đám người của Cổ Phái đều có mặt cả, chỉ là…Ngoài ra…Cổ Phái còn mới tới cả thiên kiêu thứ tám Độc Hoàng Tiêu Khải Phong…chúng tôi vẫn chưa tìm ra tung tích của anh ta”, Thủ Mệnh nói.
“Sao cơ? Không thấy Tiêu Khải Phong đầu cả à?”, Lâm Chính chau mày: “Có chắc là anh ta đã đến đây không?”
“Tiêu Khải Phong tới cùng người của Cổ Phái. Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể nhầm được”.
“Vậy thì anh ta có thể chạy đi đâu được chứ?”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Thần y Lâm đừng lo, tôi đã cử Hùng sư đệ đi tìm anh ta rồi. Để xem Cổ Phái có âm mưu gì!”
“Nói Hùng Giới Thiên cẩn thận một chút, Tiêu Khải Phong rất độc ác, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nếu để anh ta phát hiện ra thi sẽ lành ít dữ nhiều”.
“Cậu yên tâm”, Thủ Mệnh gật đầu.
Lúc này, có thêm một đám người có mặt.
“Ấy! Náo nhiệt quá! Nơi hoang vắng thế này sao hôm nay lại đông người thế! Các vị Cổ Phái, mọi người định mở party đấy hở?”, một giọng nói đầy chế nhạo vang lên.
Tiếp đó là một thanh niên mặc trang phục vest xuất hiện. Người này dẫn theo một nhóm người mặc áo bào, tay cầm trường kiếm cùng tiến về trung tâm của hồ Ám Long.
“Linh Kiếm Môn sao?”, không ít người kêu lên.
“Sao họ lại tới đây?”
“Nghe nói Linh Kiếm Môn trước giờ đều không hợp với Cổ Phái. Bọn họ dám tới đây cơ à?”
“Lẽ nào bọn họ cũng muốn có được mật tịch thần y tuyệt thế?”
Tiếng bàn tán xôn xao. Lâm Chính thản nhiên nhìn đám đông, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Linh Kiếm Môn thì anh cũng từng nghe qua. Đây là một tông môn truyền thừa đã có từ hàng ngàn năm. Vào thời cận đại thì Linh Kiếm Môn lựa chọn ẩn thế, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Thế nhưng vào mười năm trước, Cổ Phái đã để ý tới một vật vô cùng đáng giá của Linh Kiếm Môn, nghe nói có thể dùng vật này để tạo ra đan dược tuyệt thế. Vì thứ này mà hai môn phái đã kết thù kết hằn. Do thế lực của Cổ Phái quá lớn mạnh nên Linh Kiếm Môn chịu thiệt, các đệ tử nội môn chết thảm rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa còn bị tiêu diệt sạch. Trong lúc bất lực, Linh Kiếm Môn lựa chọn dựa vào Ẩn Phái. Thế là Cổ Phái mới chịu buông tha.
Lúc này Linh Kiếm Môn xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải do ngẫu nhiên.
Đám đông quay qua nhìn. Người của Cổ Phái trông cũng vô cùng căng thẳng. Tất cả đều dồn sự tập trung và người thanh niên mặc vest kia.
“Cậu là…Tịch Tử Nghĩa?”, Lữ Lộng Triều nhìn người thanh niên và trầm giọng.
“Thật không ngờ các vị vẫn còn nhận ra tại hạ…thật vinh hạnh quá”, người đàn ông mỉm cười.
“Cậu tới đây làm gì? Chúng tôi nhớ là Linh Kiếm Môn không hề tham gia vào y thuật mà”, Lữ Lộng Triều trầm giọng.
“Ai nói là không? Tôi gần đây có bái sư học y. Chắc là các vị không biết”,
“Học y? Hừ, dù có học y thì đã sao, tịch mật y thuật của hồ Ám Long không có liên quan gì tới tông môn của các người hết”, một người khác của Cổ Phái lên tiếng.
“Thế lẽ nào lại có liên quan tới Cổ Phái?”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt: “Huống hồ ở đây chẳng thể nói là liên quan tới ai hay không liên quan tới ai cả”.
“Ý cậu là gì?”, người của Cổ Phái đanh giọng.
“Chẳng có ý gì. Tôi chỉ muốn nói cho các vị biết rằng, người mà tôi bái làm thầy chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Những thứ ở đây theo lý mà nói đều là của tôi – Tịch Tử Nghĩa. Các người không được lấy đồ của sư phụ tôi để lại mới đúng”, Tịch Tử Nghĩa cười thản nhiên và nói lớn.
Cả hiện trường sục sôi
Lâm Chính cũng giật mình. Anh thu nhận đệ tử từ khi nào vậy?
Chương 1428: Thần y Lâm giả mạo
Lời nói của Tịch Tử Nghĩa khiến đám đông sững sờ. Bọn họ bàn tán xôn xao. Người của Cổ Phái thì chau chặt mày.
“Đồ là của thầy tôi nên đương nhiên cũng là của tôi. Người của Cố Phái giờ tới cướp đoạt thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Giờ tôi hi vọng các vị có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không…chúng tôi đành phải dùng cách cưỡng chế thôi”, Tịch Tử Nghĩa nói.
Nói xong, đám người phía sau lưng Tịch Tử Nghĩa vội vàng lao lên nhìn chăm chăm đám người Cổ Phái với ánh mắt hằm hằm sát khí. Người của Cổ Phái vô cùng tức giận.
“Tịch Tử Nghĩa, cậu cho rằng Cổ Phái sẽ sợ cậu à?", một người đàn ông bước lên quát.
“Đúng vậy. Huống hồ cậu nói cậu là đệ tử của thần y Lâm thì đúng là như thế chắc. Chúng tôi chưa bao giờ nghe nói thần y Lâm nhận đệ tử cả. Cậu nói vậy thì chứng minh đi”, có người nói.
“Hơn nữa đồ ở đây cũng không phải của thần y Lâm. Chẳng qua cậu ta có cơ may có được. Ai nói với cậu thần y Lâm chính là chủ nhân của thánh điển y học ở đây thế?”
“Đúng vậy. Trên đó có viết tên của thần y Lâm đâu".
“Chúng không phải là của thần y Lâm thì cậu dựa vào cái gì mà nhận là của cậu?”
Tiếng phản biện vang lên văng vẳng bên tai. Đám đông tức giận hằm hằm. Thế nhưng Tịch Tử Nghĩa không hề sợ hãi, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn đám đông: “Nói vậy thì chúng ta phải đánh nhau một trận rồi nhỉ?”
“Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn của cậu có đủ tức cách không?"
Một nguyên lão của Cổ Phái bước tới, lạnh lùng nói. Dứt lời, tất cả người của Cổ Phái đều lao lên bao vây lấy anh ta. Ai ai trông cũng hằm hằm sát khí. Rõ ràng là họ muốn gây sự.
Thực lực của Linh Kiếm Môn dù rất tốt nhưng về số lượng thì rõ ràng lúc này Cổ Phái đang chiếm ưu thế.
Ngoài ra, có không ít người của các tông môn khác có mặt tại hiện trường cũng đứng về phía Cổ Phái.
Nếu mà để đánh nhau thật thì người của Linh Kiếm Môn không đủ.
Bọn họ trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, Tịch Tử Nghĩa chỉ bật cười ha ha: “Ha ha…đây là Cổ Phái sao? Chẳng khác gì quân trộm cắp? Đúng là nực cười! Ha ha…”
“Chết đến nơi rồi mà còn cười”, có người chửi rủa.
“Chết đến nơi rồi sao? Chưa chắc”, Tịch Tử Nghĩa lắc đầu.
“Sao? Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn đủ tư cách đấu với chúng tôi à?”, một nguyên lão khác chau mày.
“Có gì mà không đủ? Tôi đã dám tới đây thì đương nhiên là có đủ tự tin để tiêu diệt các người. Lẽ nào các người cho rằng tôi ngốc đến mức tới để nộp mạng?”, Tịch Tử Nghĩa hừ giọng.
Dứt lời, người của Cổ Phái tái mặt.
“Vậy thì cậu dựa vào cái gì mà có thể ngông cuồng như thế này nhỉ?”, một giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc vang lên.
Tất cả người của Cổ Phái đều tránh ra. Ánh mắt họ đổ dồn về phía tiếng nói vừa phát ra. Một người đàn ông trung niên để râu dài, tóc dài, mặc áo bào trắng bước tới.
Người đàn ông ăn vận theo phong cách cổ trang, eo đeo ngọc bội, tay cầm quạt, thần sắc trông vô cùng uy nghiêm. Mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng ông ta trông vẫn ngời ngời khí chất.
Lâm Chính cũng nhìn người này.
Có người kêu lên" “Người nắm quyền của Cổ Phái".
“Là lãnh đạo của Cổ Phái phải không?”
“Đúng là chẳng khác gì thiên nhân!”
Tiếng xì xầm vang lên. Lâm Chính cũng đanh mặt.
“Thần y Lâm…”, Thủ Mệnh ở bên cạnh lên tiếng.
Hóa ra đây chính alà người đã điều động sức mạnh của Cổ Phái để chống lại Dương Hoa của anh. Nếu như trừ khử được người này thì mọi chuyện coi như xong.
“Giờ vẫn chưa phải lúc ra tay”.
Lâm Chính liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Người còn chưa tới đủ. Hôm nay đã có mặt cả ở đây thì cũng nên giải quyết sạch sẽ những gì cần giải quyết thôi”.
“Cậu nói đúng", Thủ Mệnh gật đầu: “Giờ đang xảy ra xung đột giữa Linh Kiếm Môn và Cổ Phái, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi. Huống hồ Độc Hoàng Tiêu Khải Phong cũng chưa rõ đang ở đâu, tốt nhất là không nên khinh suất”.
Lâm Chính không nói gì.
“Hóa ra là Công Tôn đại nhân. Vãn bối Tịch Tử Nghĩa yết kiến Công Tôn đại nhân”, Tịch Tử Nghĩa chắp tay, mỉm cười bước tới. Nói là cung kính thì cũng chưa hẳn.
“Giờ cậu đưa người của mình rời đi, tôi sẽ tha cho Linh Kiếm Môn. Còn nếu cứ cố chấp đòi đối đầu với Cổ Phái thì hôm nay sợ rằng tất cả sẽ bị chôn ở đây đấy”, người lãnh đạo cao nhất của Cổ Phái – Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm nói.
“Công Tôn đại nhân, tôi nói rồi. Lần này tôi tới đây là để lấy đồ của sư phụ tôi”.
“Tôi không muốn nghe mấy lời đó. Cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là rời đi, hai là tôi tiễn cậu”, Công Tôn Đại Hoàng lắc đầu.
Thái độ của ông ta đã quá rõ ràng. Nếu để Công Tôn Đại Hoàng tiễn thì chỉ có nước chết.
“Xem ra Công Tôn đại nhân cứ muốn ép vãn bối phải rời đi rồi?”
“Các cậu không có lựa chọn nào khác”.
“Chưa chắc”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi, cậu thật sự muốn chết à?”, Công Tôn Đại Hoàng nói giọng khàn khàn.
Cơ thể ông ta toát lên sát khí hừng hực. Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Công Tôn Đại Hoàng, ông thật sự cho rằng ở đây ông là người mạnh nhất à? Chúng tôi đã tới đây thì đương nhiên là không sợ ông rồi. Ông muốn ra tay đúng không?”
Dứt lời, đám người của Linh Kiếm Môn tách ra. Một người mặc áo bào trắng trông tuấn tú như thiên thần xuất hiện.
Người này có khuôn mặt như ngọc tạc, lông mày sắc bén, cơ thể cân đối và đẹp không tỳ vết. Cả hiện trường như vỡ tung.
“Thần y Lâm”.
“Là thần y Lâm".
“Thần y Lâm tới rồi”.
“Cậu ta…chưa chết sao?”
“Không thể nào", tiếng kinh hãi kêu lên.
Cả vùng hồ Ám Long sục sôi. Lâm Chính ở phía bên này trố tròn mắt. Người bước ra từ phía sau Tịch Tử Nghĩa là “anh” sao.
Không! Phải nói là một người giống hệt như anh thì mới đúng.
“Thần y Lâm! Chuyện gì vậy?”, Thủ Mệnh cũng sững sờ. Cô ta há hộc miệng, nhìn người đứng bên cạnh Tịch Tử Nghĩa bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm thần y Lâm giả mạo. Một lúc sau anh cảm tháy có gì đó rất quen thuộc
“Là thuật dịch dung”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cô nhìn phía sau cổ của kẻ đó sẽ thấy dấu châm cỡ hạt gạo không? Là thuật dịch dung! Người này có lẽ cũng là một cao thủ siêu cấp”.
“Chắc chắn là cao thủ của Ẩn Phái”, Thủ Mệnh nói.
"Ẩn Phái cũng hết thời rồi. Có điều dám giả danh tôi thì…chuyện này không thể bỏ qua được rồi”.
Lâm Chính lên tiếng. Anh khẽ siết nắm đấm, đôi mắt hừng hực sát ý.
Chương 1429: Hài kịch
Lâm Chính ghét nhất là kẻ nào giả danh anh. Bởi vì như vậy, người giả danh có thể dễ dàng tiếp cận những người bên cạnh anh và làm hại họ.
Đây là điều Lâm Chính tuyệt đối không cho phép. Anh nhất định phải giải quyết dứt điểm chuyện này. Tuy nhiên kẻ mạo danh sử dụng thuật dịch dung cũng có khuyết điểm rất lớn.
Thuật dịch dung mà Lâm Chính sử dụng cũng là vì mục đích thay da đổi thịt, thế nhưng anh chỉ cần một châm là đã có thể hoàn thành. Hơn nữa không cần phải ghim cây châm đó mãi ở trên cổ và không để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Còn của đối phương không những phải ghim châm 24/24 ở đó mà còn phải dùng nhiều châm. Nếu như nhìn kỹ thì vẫn có thể vạch trần được thủ đoạn của đối phương.
Chỉ đáng tiếc người được coi là thần y Lâm kia đang đứng đối diện với đám người của Cổ Phái nên không ai nhận ra sự khác thường của hắn.
“Ồ…bảo sao mà một cậu nhóc như cậu lại có khẩu khí lớn đến thế, hóa ra là có thần y Lâm chống lưng à. Xem ra cậu đúng là đệ tử của thần y Lâm thật nhỉ”, Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra hoảng sợ mà ngược lại, trông ông ta vô cùng điềm nhiên.
“Công Tôn Đại Hoàng, Cổ Phái của các người không chỉ chĩa vào tôi mà giờ đến cả đồ của tôi cũng nhúng tay vào. Các người to gan lắm”, thần y Lâm giả mạo lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm, hai bên đã có giăng mắc thì không cần phải nói nhiều đâu. Tôi thấy cứ dùng nắm đấm để nói chuyện đi”, Tôn Công Đại Hoàng hờ hững đáp lại.
Thực ra khoảnh khắc thần y Lâm giả xuất hiện thì ông ta đã hừng hực sát ý rồi. Chuyện đã tới nước này đành phải dựa vào vũ lực để giải quyết thôi. Nói miệng không còn phù hợp nữa.
“Ha ha, Công Tôn Đại Hoàng, ông cảm thấy ông xứng là đối thủ của tôi sao?”, thần y Lâm giả lạnh lùng nói.
“Ý cậu là gì?”, một nguyên lão của Cổ Phái lạnh giọng hỏi lại.
“Tôi nghĩ chắc các người biết kết cục của thôn Dược Vương đúng không? Các người cảm thấy Cổ Phái có bằng thôn Dược Vương không?”, thần y Lâm giả mỉm cười hỏi.
Dứt lời, có không ít người của Cổ Phái tái mặt. Đám đông hoang mang.
“Thôn Dược Vương làm sao rồi?”
“Hình như…bị thần y Lâm tiêu diệt rồi”.
“Đùa nhau à? Thần y Lâm tiêu diệt thôn Dược Vương sao? Tôi đếch tin”.
“Đúng vậy! Cậu đừng có nói càn ở đây!”
Đám người của các tông phái nhao nhao cả lên. Tin tức của họ không nhay nhạnh bằng Cổ Phái nên đương nhiên cũng chưa nhận được thông tin về tình hình của thôn Dược Vương.
Thế nhưng người của Cổ Phái thì biết rõ.
“Lữ đại nhân, Lưu đại nhân, người này nói có đúng không? Thôn Dược Vương không còn nữa rồi à?”, có người hỏi thẳng người của Cổ Phái.
Có phải thật hay không thì người của Cổ Phái nhất định sẽ biết. Thế nhưng Lữ Lộng Triều và Lưu Nguyên không trả lời. Nhìn thấy vậy rất nhiều người đã biết đáp án là gì. Họ đều tái mặt.
“Cổ Phái không phải là thôn Dược Vương. Cậu tiêu diệt thôn Dược Vương chưa chắc đã có thể đối phó được với chúng tôi”, Lưu Nguyên hừ giọng. Ông ta cảm thấy không phục.
“Thế nhưng Cổ Phái đang ở đây không bằng cả thôn Dược Vương mà”, thần y Lâm giả nheo mắt, để lộ nụ cười dữ tợn.
Người của Cổ Phái run rẩy. Đúng là như vậy. Những người tới đây đều là quản lý cấp cao của Cổ Phái. Nhìn thì có vẻ đông nhưng so với cả thôn Dược Vương thì đương nhiên còn cách xa. Có sự trợ giúp của thần y Lâm, thì kết cục sẽ như thế nào cũng là điều khó nói lắm…
“Thần y Lâm, cậu định thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên hỏi.
“Giờ các ông rời đi, chuyện của chúng ta coi như xong. Tôi cũng sẽ không tìm Cổ Phái tính sổ nữa. Các người cùng đừng gây sự với tôi nữa. Ân oán giữa chúng ta coi như hết. Ông thấy thế nào?”, thần y Lâm giả mỉm cười.
“Ồ?”
Người của Cổ Phái cảm thấy bất ngờ. Cổ Phái đối đầu với thần y Lâm là do trước kia nhân lúc anh đánh nhau với thôn Dược Vương thì chiếm đoạt tài nguyên của anh.
Đã mắc tội chết thì đương nhiên là bọn họ sợ thần y Lâm sẽ tính sổ, thế nên quyết định một mất một còn và tiêu diệt thần y Lâm bằng được. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc mà. Thế mà thần y Lâm lại nói thế này thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Tôi thấy hay là rút đi! Thần y Lâm ở đây, thêm cả người của Linh Kiếm Môn nữa, nếu mà ra tay thật thì cả hai sẽ vô cùng thê thảm, được chẳng bằng mất” một nguyên lão khác ghé vào nói nhỏ với Công Tôn đại nhân.
“Đúng vậy! Nếu mà đánh nhau thì chúng ta chưa chắc đã được lợi, hơn nữa mối quan hệ của những môn phái khác đối với chúng ta cũng chưa vững, nếu như chúng ta bị đánh bại thì bọn họ cũng sẽ quay lưng với chúng ta mà thôi. Lòng người khó đoán mà”, có người khuyên thêm.
“Chúng ta nên đi thôi”.
Người của Cổ Phái đều đưa ra cùng một ý kiến. Vì dù sao thì chiến tích mà thần y Lâm tiêu diệt cả thôn Dược Vương cũng quá chấn động. Ai cũng cảm thấy chột dạ, nào dám xảy ra thêm xung đột với anh nữa. Giờ anh còn có cả người của Linh Kiếm Môn trợ giúp.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên đặc quánh. Công Tôn Đại Hoàng rơi vào im lặng.
Thần y Lâm giả và Tịch Tử Nghĩa nhìn nhau cười. Bọn họ đang chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: “Công Tôn Đại Hoàng sao lại để hai tên nhóc này hù thế?”
Chương 1430: Là ai bắt nạt đồ đệ của Lâm mỗ thế?
"Hử?".
Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tất cả mọi người xung quanh cũng ngước mắt lên.
Chỉ thấy một bóng dáng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, lao về phía thần y Lâm giả mạo.
"Cẩn thận!".
Tịch Tử Nghĩa ý thức được gì đó, liền kêu to lên.
Thần y Lâm giả mạo vô cùng kinh ngạc, ngoảnh phắt lại.
Nhưng không còn kịp nữa.
Chỉ thấy một chưởng vỗ mạnh vào lồng ngực anh ta.
Bốp!
Thần y Lâm giả mạo bị chưởng này đánh cho ngã lộn nhào, nhìn rất thảm hại.
Khi anh ta bò dậy mới phát hiện lồng ngực xuất hiện một dấu chưởng độc xanh tím.
"Hả?".
Mọi người biến sắc.
Bóng người giữa không trung hạ xuống, đứng bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng.
Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, làn môi thâm sì.
Người đàn ông đó nhô cả xương gò má lên, vóc dáng gầy gò, nhìn có vẻ rất yếu ớt, nhưng thần thái lại có mấy phần hung ác nham hiểm, bộ quần áo dài màu đen tuyền lại càng khiến người ta cảm thấy u ám.
Mọi người đổ dồn mắt về phía anh ta.
"Tiêu Khải Phong!".
"Độc Hoàng! Tiêu Khải Phong!".
"Trời ơi, là thiên kiêu hạng tám! Độc Hoàng Tiêu Khải Phong!".
"Cuối cùng anh ta cũng đến rồi!".
"Lần này Cổ Phái mời hẳn anh ta đến, chắc chắn là sẽ lấy được bảo bối lần này, ai dám đối đầu với bọn họ chứ?".
Mọi người kêu lên kinh ngạc, hai mắt sáng rực lên.
Người của Linh Kiếm Môn đanh mặt lại, bàn tay siết chặt đao kiếm, nhìn chằm chằm Độc Hoàng Tiêu Khải Phong.
Còn thần y Lâm giả mạo thì đã hồn vía lên mây, vô cùng hoảng loạn.
"Đây... đây là gì vậy? Đây là gì vậy?", anh ta vạch áo ra, sợ hãi kêu lên.
"Chưởng độc chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ thần y Lâm không nhận ra sao?", Tiêu Khải Phong bình thản nói.
"Chưởng... chưởng độc?", thần y Lâm giả mạo sợ đến mức hồn vía suýt thì bay mất, vội vàng rút châm bạc ở hông ra, đâm vào lồng ngực mình.
Nhưng đâm liền mấy châm vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Lồng ngực không chỉ ngứa ngáy khó chịu, mà làn da cũng dần nứt toác, rất nhiều miếng thịt rơi ra, máu tươi đầm đìa, nhìn rất thê thảm.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, dường như ý thức được gì đó, tỏ vẻ hiểu ra.
"Đau quá! Khó chịu quá! Mau! Mau giải độc cho tôi! Mau giải độc cho tôi!".
Thần y Lâm giả mạo điên cuồng gãi lồng ngực, gào lên với Tịch Tử Nghĩa.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa cũng vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm thần y Lâm giả mạo, nghiến răng nói: "Độc của Độc Hoàng Tiêu Khải Phong... tôi... tôi không giải được..."
"Vậy anh định trơ mắt nhìn tôi chết sao?", thần y Lâm giả mạo gầm lên.
"Anh... anh là thần y Lâm, chút độc này anh sợ gì chứ? Người đâu, mau dìu thần y Lâm đi giải độc", Tịch Tử Nghĩa vội kêu lên.
Hai người của Linh Kiếm Môn lập tức bước tới, định kéo thần y Lâm giả mạo đi.
Vở kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Rất nhiều người đã phát giác ra sự bất thường.
Hai người kia vừa lại gần thần y Lâm giả mạo, anh ta đã đẩy họ ra như phát điên, xông tới trước mặt Tiêu Khải Phong, quỳ hai gối xuống, dập đầu bôm bốp nói: "Tiêu thiên kiêu! Cứu tôi với! Tiêu thiên kiêu! Anh hãy giải độc cho tôi đi! Cầu xin anh hãy giải độc cho tôi!".
Người kia kêu lên thống thiết, đầu dập mạnh xuống đất, phát ra tiếng bôm bốp, khiến mọi người kinh hãi trong lòng.
Tiêu Khải Phong bình thản nhìn anh ta: "Giải độc? Chẳng phải anh chính là thần y Lâm nổi danh như cồn sao? Độc này... mà anh cũng không tự giải được?".
"Không! Tôi không phải là thần y Lâm! Thực ra tôi không phải là thần y Lâm! Tôi là giả! Tôi được Tịch Tử Nghĩa tìm tới để lừa các anh thôi! Tôi là giả! Tiêu thiên kiêu, cầu xin anh rủ lòng thương xót, giải độc cho tôi với! Hãy giải độc cho tôi với!", người kia la hét, sự khó chịu ngứa ngáy ở lồng ngực đã khiến anh ta khó mà chịu đựng nổi, hai tay sắp xé toạc lồng ngực ra, cảm giác này thực sự là sống không bằng chết.
Lời nói của anh ta khiến mọi người xung quanh xôn xao.
"Cái gì? Giả mạo?".
"Hóa ra là Tịch Tử Nghĩa này giả vờ ra vẻ!".
"Hừ, tôi còn tưởng anh ta có bản lĩnh gì chứ?".
"Tên này to gan thật đấy, tất cả chúng ta đều bị anh ta qua mặt!".
Những âm thanh tức giận vang lên không ngớt.
Ai nấy đều bực bội.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa trắng bệch, cũng có chút sợ hãi.
"Ồ... hóa ra là vậy à?".
Tiêu Khải Phong gật đầu, không biết lấy đâu ra một viên thuốc, ném xuống đất: "Nếu vậy thì cho anh đấy!".
Thần y Lâm giả mạo kia vội vàng nhặt viên thuốc lên, nhét vào miệng.
Thuốc vừa vào bụng, cảm giác ngứa ngáy ở lồng ngực lập tức biến mất.
"Khỏi rồi sao? Tốt quá! Tốt quá!".
Thần y Lâm giả mạo vô cùng mừng rỡ.
Mọi người cũng thầm than là thần kỳ.
Nhưng ngay sau đó.
"A!".
Thần y Lâm giả mạo bỗng ngã nhào xuống đất, la hét ầm ĩ, lăn lộn điên cuồng.
Chỉ thấy làn da khắp người anh ta nứt ra, máu tươi rỉ ra rất nhiều.
"Đây... đây là...", đám người Tịch Tử Nghĩa trợn tròn mắt.
"Tôi đâu có nói viên thuốc vừa rồi là thuốc giải, viên đó chỉ là thuốc độc tôi mới luyện chế ra thôi. Tìm mãi không được ai để thử thuốc, hôm nay lấy luôn anh để thử thuốc vậy", Tiêu Khải Phong bình thản nói.
Mọi người nghe thấy thế thì dựng tóc gáy lên.
Tên Tiêu Khải Phong này... quả nhiên độc ác!
Nhưng thuốc độc của anh ta lại càng độc hơn!
Không đến một phút, tên thần y Lâm giả mạo kia đã nứt toác ra, mất mạng tại chỗ, tình trạng chết thê thảm không nỡ nhìn, khiến người ta buồn nôn.
Tất cả người của Linh Kiếm Môn bị dọa cho sững sờ.
Ai nấy run như cầy sấy, sợ hãi bất an.
"Lại đây".
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng bình thản lên tiếng.
Tịch Tử Nghĩa run lên, không nhích nổi chân.
"Thế nào? Cần tôi nhắc lại sao?", Công Tôn Đại Hoàng nhìn anh ta, bình thản nói.
Sống lưng Tịch Tử Nghĩa ướt đẫm mồ hôi, nhìn Tiêu Khải Phong, rồi lại nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, run rẩy đi tới.
Trước mặt hai người họ, anh ta không còn sức để phản kháng, chỉ có thể thuận theo.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
Ai cũng biết, lần này thì người Linh Kiếm Môn phải chịu tội rồi.
Có Tiêu Khải Phong ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản bỗng vang lên ở bên ngoài đám người.
"Là ai dám bắt nạt đồ đệ của Lâm mỗ thế?".