-
Chương 1416-1420
Chương 1416: Buông dây dài câu cá lớn
“Lão già này! Ông điên à? Vì một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô, mà bỏ cả con gái?”, bà cụ Trương đẩy xe lăn tới, tức giận gào lên.
“Quản gia! Đưa bà ta đi ngay cho tôi! Đưa đi ngay!”, Trương Trung Hoa lớn tiếng nói.
“Bố! Bố bình tĩnh đi!”.
“Lão già chết tiệt, ông dám?”.
Người nhà họ Trương nhao nhao phản đối.
Bà cụ Trương đùng đùng nổi giận.
Nhưng Trương Trung Hoa mặc kệ, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, gào lên: “Sao nào? Các người muốn tạo phản à? Không nghe lời tôi chứ gì? Rốt cuộc nhà họ Trương này do tôi làm chủ, hay là do bà già này làm chủ?”.
“Ơ…”
Người nhà họ Trương há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Thằng hai, thằng ba, mấy đứa mày có ý gì hả? Không nghe lời ông già này sao?”, Trương Trung Hoa trừng mắt nói với mấy người bọn họ.
“Bố, bọn con…”
“Mau làm theo!”.
Trương Trung Hoa nghiêm giọng gầm lên.
Sắc mặt mọi người tỏ vẻ khó coi, không dám cãi lời, chỉ có thể làm theo.
Nhưng hiển nhiên bà cụ Trương không chịu rời đi dễ dàng như vậy.
“Tôi nói cho ông biết, lão già chết tiệt kia! Tuy ông là gia chủ của nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương không phải do một mình ông quyết định. Muốn đuổi tôi đi? Được! Có giỏi thì đích thân ông đuổi tôi đi đi!”, bà cụ Trương gào lên.
“Bà…”
Trương Trung Hoa tức điên lên.
Nhưng bà cụ Trương không thèm để ý đến ông ta nữa, xoay người bỏ đi.
Người nhà họ Trương cũng lục tục rời đi.
“Xem ra ông ngoại sống ở nhà họ Trương cũng chẳng dễ chịu gì”.
Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.
“Chẳng phải là vì bà già chết tiệt kia có người chống lưng sao? Nên bà ta mới không hề sợ hãi như vậy!”, Trương Trung Hoa tức giận nói.
Lâm Chính lắc đầu.
Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.
“Ông nội, cháu phải đi rồi, lần này cháu đến chỉ muốn xem tình hình của Tiểu Nhu. Bây giờ cô ấy đã bình an vô sự, cháu cũng phải đi giải quyết chuyện riêng của cháu”.
“Ông biết cháu là người bận rộn mà, cháu đi đi”, Trương Trung Hoa gật đầu nói.
“Cháu sẽ phái người đến đây canh chừng Tiểu Nhu, hiện giờ chất độc trong người Tiểu Nhu không phải loại tầm thường, cháu vẫn chưa nghiên cứu điều chế được thuốc giải! Cháu cần chút thời gian!”.
“Là độc của thôn Dược Vương sao?”, Trương Trung Hoa hỏi.
“Không ạ, chuyện này rất phức tạp, ông ngoại, cháu cũng không thể giải thích ngay với ông được”.
“Phía thôn Dược Vương, cháu định làm thế nào?”, Trương Trung Hoa chần chừ một lát rồi nói: “Trên mạng đồn thôn Dược Vương ghê lắm, nói là bọn họ rất lớn mạnh. Hơn nữa, ông nghe nói Dương Hoa của cháu hiện giờ đang bị chèn ép đến mức không thở nổi, gần như sụp đổ… Tiểu Chính, cháu định làm thế nào? Có cần nhà họ Trương giúp không?”.
Vẻ mặt Trương Trung Hoa đầy lo lắng.
Thực ra ông ta biết sức mạnh của nhà họ Trương trong trận giao chiến này là quá nhỏ bé mỏng manh, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể làm được như vậy.
“Ông ngoại, phía thôn Dược Vương thì không cần lo lắng nữa”, Lâm Chính bỗng nói.
“Không cần lo lắng?”, Trương Trung Hoa sửng sốt: “Ý cháu là sao?”.
“Bởi vì thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.
“Không còn…”, hơi thở của Trương Trung Hoa như nghẹn lại, đầu óc lập tức trống rỗng, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Nhóc con, ý cháu là…”
“Cháu đã giải quyết xong rồi!”.
Lâm Chính bình thản đáp.
Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc, không hỏi nhiều nữa.
Lâm Chính rời khỏi nhà họ Trương, đồng thời phái tinh nhuệ của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đến bảo vệ.
Anh cũng bảo Trương Trung Hoa điều tra chuyện của Tô Cương mới biết chính Trương Tinh Vũ đã tiết lộ vị trí của Tô Nhu, khiến đám người cậu Chín nhà họ Yến biết.
Nhưng cũng may tin này chưa truyền ra ngoài, cũng tức là Lâm Chính đã khống chế được Tô Cương và mấy người cậu Chín, nơi này tạm thời vẫn an toàn, chưa ai biết tới.
Lâm Chính biết được chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về Giang Thành.
Vừa về đến Giang Thành, Mã Hải đã tới tìm Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, Cổ Phái đã cắt đứt liên lạc với đám người Lữ Lộng Triều và cậu Chín, đồng thời sinh lòng nghi ngờ, hôm nay phái không ít người đến Giang Thành điều tra tin tức. Xung quanh học viện Huyền Y Phái có rất nhiều y võ thực lực cao cường, chúng ta nên xử lý sao đây?”, Mã Hải dè dặt hỏi.
“Ông có dự định gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Buông dây dài để câu cá lớn!”, Mã Hải nhỏ giọng đáp một câu.
Lâm Chính cười nhạt: “Xem ra chúng ta có suy nghĩ giống nhau, vậy thì ông biết nên sắp xếp thế nào chứ?”.
“Tôi biết”.
“Được”.
Lâm Chính lấy một chiếc bình nhỏ bằng sứ ra, đưa cho ông ta: “Bảo Tần Bách Tùng làm đi”.
“Vâng”.
Mã Hải nhận lấy rồi lập tức rời đi.
Trong một căn phòng tối tăm, Từ Thiên ngồi trước bàn hút thuốc.
Trên người ông ta băng bó nhiều chỗ, vừa mới xuất viện.
Từ Thiên nhìn chằm chằm người đang chán chường ngồi trên chiếc giường trước mặt, ánh mắt đầy thù hận.
Một thời gian trước ông ta bị tấn công, suýt thì mất mạng, sau đó chứng thực tất cả mọi chuyện đều là do Cổ Phái làm.
Người đang ngồi trên giường chính là Lữ Lộng Triều của Cổ Phái, sao ông ta có thể không căm thù cho được?
Lữ Lộng Triều nhấp nhổm không yên, trong lòng kiêng dè.
Ông ta từng nghe nói đến Từ Thiên, không ngờ thần y Lâm lại bảo Từ Thiên đến đây canh chừng ông ta, ông ta biết mình muốn chạy thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Cạch!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Lữ Lộng Triều rùng mình một cái, ngước mắt lên nhìn, thấy cửa mở ra, Tần Bách Tùng tóc bạc trắng bước vào.
“Bách Tùng!”.
Lữ Lộng Triều mừng rỡ, đứng phắt dậy.
“Ông Tần!”.
Từ Thiên cũng vội đứng dậy, thái độ rất cung kính.
“Cậu Từ vất vả rồi”.
“Ông Tần khách sáo quá, xin hỏi ông đến có chuyện gì sao?”, Từ Thiên hỏi.
“Thầy bảo tôi đến nói chuyện riêng với Lữ Lộng Triều”, Tần Bách Tùng nghiêm túc đáp.
“Được, vậy ông cứ nói chuyện thong thả, tôi ra ngoài đây”.
Từ Thiên đứng dậy rời đi, rồi đóng cửa lại.
Lữ Lộng Triều vội vàng nhìn Tần Bách Tùng.
“Bách Tùng, ông đến đưa tôi ra khỏi đây sao?”, Lữ Lộng Triều kích động hỏi.
“Phải”.
Tần Bách Tùng gật đầu.
Lữ Lộng Triều mừng rỡ.
“Bách Tùng, tôi biết là tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta vẫn còn mà! Tôi biết ngay mà!”, Lữ Lộng Triều nước mắt lã chã.
“Lộng Triều, tôi có thể đưa ông ra khỏi đây, nhưng điều này còn phải xem ý ông thế nào. Nếu ông muốn đi thì đương nhiên có thể bình an rời đi, nếu ông không muốn đi thì không ai giúp ông được cả”, Tần Bách Tùng bình thản nói.
Lữ Lộng Triều sửng sốt, mơ hồ ý thức được gì đó.
“Bách Tùng, ý của ông là…”
“Ở đây có hai bình thuốc do thầy tôi đưa cho tôi. Tôi đề nghị ông chọn bình bên trái, nếu ông không muốn… thì có thể chọn bình bên phải. Nhưng tôi hi vọng ông đừng chọn nó, bởi vì chọn nó thì… đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta”.
Vẻ mặt Tần Bách Tùng đầy thương cảm, đau khổ nói.
Lữ Lộng Triều tái mặt.
Rõ ràng bình bên trái là thuốc độc mãn tính, do Lâm Chính đưa cho Tần Bách Tùng để khống chế Lữ Lộng Triều, còn bình bên phải… là chất kịch độc.
Nếu Lữ Lộng Triều uống thì sẽ chết ngay tại chỗ.
Thần y Lâm muốn ép ông ta làm nội gián.
Muốn ông ta phản bội Cổ Phái…
Chương 1417: Đại hỉ
“Không được!”, Lữ Lộng Triều quát lớn, tâm trạng có phần kích động.
Ông ta không muốn phản bội lại Cổ Phái. Lúc này, ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Thế nhưng ông ta cũng không muốn phải chết. Chết rồi thì chẳng còn gì nữa!
Lữ Lộng Triều trố tròn mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, nắm đấm siết chặt.
“Không được sao? Lữ Lộng Triều, ông thật sự muốn chết à?”, Tần Bách Tùng bước tới nhìn ông ta chăm chăm.
“Ông muốn tôi trở thành một kẻ phản bội?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng.
“Phản bội?”, Tần Bách Tùng hừ giọng: “Có gì mà không được!”
“Tần Bách Tùng, người ta nói ông đàng hoàng, là kẻ quân tử mà thật không ngờ ông lại có thể nói ra những lời như vậy! Hừ! Xem ra ông cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực mà thôi”, Lữ Lộng Triều tức giận hằm hằm .
“Lộng Triều, tôi chưa bao giờ coi mình là kẻ quân tử. Tôi chỉ là chính mình là được. Còn người khác phán xét như thế nào thì là chuyện của họ. Ông thì khác, tại sao không thể trở thành kẻ phản bội? Toàn bộ hành vi của Cổ Phái, lẽ nào còn cần tôi phải giải thích à? Những năm qua bọn họ đã làm biết bao chuyện đồi bại, vô lương tâm, ông đều rõ cả. Cổ Phái lúc này phải được trừng trị. Tôi và ông bất tài, không thể làm gì được, cơ hội duy nhất có thể lật đổ họ chính là dành cho thầy giáo của tôi – thần y Lâm”.
Tần Bách Tùng kích động, lạnh lùng nhìn Lữ Lộng Triều: “Lộng Triều! Lẽ nào ông thật sự muốn để Cổ Phái tiếp tục như thế? Lẽ nào ông thật sự muốn tiếp tục nối giáo cho giặc, làm những việc vô nhân đạo cho bọn họ?”
Dứt lời, Lữ Lộng Triều sững sờ. Ông ta nhìn chăm chăm chiếc lọ, trầm mặc một hồi lâu.
“Bách Tùng”.
“Sao?”
“Tôi không hề nghĩ tới điều gì cao sang. Những chuyện Cổ Phái làm, tôi căn bản không quan tâm, ông cũng đừng nghĩ tới việc đi dìm bọn họ. Bởi vì những năm qua Cổ Phái cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt. Bất kỳ một thế lực hùng mạnh nào muốn duy trì được thì cũng không thể nào mà trong sạch hết được. Cổ Phái cũng vậy. Trong đó có người độc ác vụ lợi thì cũng có người có đức có tâm. Dù họ là ai, họ làm gì thì thực ra cũng không liên quan tới tôi”.
“Tôi làm trâu làm ngựa cho Cổ Phái chẳng qua cũng là vì lợi ích mà họ mang lại cho tôi. Bởi vì tôi là kẻ vụ lợi”.
“Mà những người như tôi…sợ nhất là một điều”.
“Đó chính là chết”, nói xong, Lữ Lộng Triều cầm cái bình lên, mở ra và dốc vào miệng.
Tần Bách Tùng im lặng. Nuốt xong thuốc, Lữ Lộng Triều mới lên tiếng: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Cũng chẳng phải điều gì khó khăn, chỉ muốn ông đưa cái này cho người phụ trách chính của Cổ Phái”, Tần Bách Tùng lấy ra một tập tài liệu, đưa ra trước. Lữ Lộng Triều lấy ra xem. Khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng căng thẳng.
“Những điều này…là thật sao?”
“Nửa giả nửa thật”.
“Vậy là có ý gì?”
“Y thuật của thầy đúng là đều ở đây...ông yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì thì Cổ Phái cũng sẽ không trách ông đâu”, Tần Bách Tùng nói.
Lữ Lộng Triều do dự, sau đó gật đầu: “Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ làm theo những gì ông nói. Khi nào tôi có thể bắt đầu?”
“Giờ có thể bắt đầu luôn rồi. Sau khi sự việc thành công, thầy sẽ đưa thuốc giải cho ông. Tới khi đó ông sẽ được tự do, có thể mua vé máy bay đi nước ngoài, ẩn danh một thời gian”.
Lữ Lộng Triều nhìn Tần Bách Tùng chăm chăm, sau đó quay người đi ra ngoài.
Lữ Lộng Triều trong dáng vẻ đầy vết thương thoát ra khỏi Giang Thành đã được người của Cổ Phái gài ở đây phát hiện ra.
“Lữ Lộng Triều! Chuyện gì vậy? Hai ngày vừa rồi ông đi đâu?”, trong con hẻm nhỏ, một người đàn ông đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai chặn Lữ Lộng Triều đang trong bộ dạng tơi tả lại và trầm giọng hỏi.
“Mau đưa tôi về, tôi có tin tình báo quan trọng. Mau đưa tôi đi gặp phía bên trên”, Lữ Lộng Triều vội nói.
“Tình báo quan trọng sao?", người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ nhưng thấy vẻ cuống quýt của Lữ Lộng Triều thì người này cũng gật đầu và lấy điện thoại ra.
Một lúc sau, một chiếc xe màu đen đỗ ngay đầu con hẻm. Người đàn ông chộp lấy tay của Lữ Lộng Triều đưa lên xe và đi về hướng sân bay.
Sau khoảng 4 tiếng ngồi đồng hồ thì Lữ Lộng Triều đã đáp xuống một hòn đảo nhỏ nằm vùng duyên hải của thành phố. Có tài xế tới đón ông ta.
Lữ Lộng Triều cảm thấy thấp thỏm, ông ta cùng người tài xế tới một trang viên rộng lớn ở ngay giữa hòn đảo. Trang viên mang phong cách cổ xưa, bốn bề là hoa cỏ, đẹp tuyệt vời.
Bước vào trang viên, Lữ Lộng Triều được đưa tới một căn chòi hóng mát. Ông ta cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.
“Ông đang sợ cái gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Lữ Lộng Triều sợ hết hồn. Lúc này ông ta phát hiện ra trong căn chòi đột ngột xuất hiện một người khác.
“Chủ nhiệm Diêu? Chào chủ nhiệm Diêu!”, Lữ Lộng Triều cúi người đầy cung kính.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng ông đâu?"
Người thanh niên tên là chủ nhiệm Dieu điềm đạm nói.
“Đại hỉ…là đại hỉ”, Lữ Lộng Triều há hốc miệng,
“Đại hỉ cái gì?”, chủ nhiệm Diêu giật mình...
Chương 1418: Y thuật của thần y Lâm
Lữ Lộng Triệu vội đưa tập tài liệu cho chủ nhiệm Diêu. Anh ta bèn nhận lấy.
Một lúc sau anh ta đanh mặt: “Ở đâu đây?”
“Ăn trộm được”.
“Ăn trộm?”
“Chuyện về Huyền Y Phái, chủ nhiệm có biết không?”
“Có nghe nói, hình như là bị ngăn thi công. Nơi đó đã bị người của Dương Hoa chiếm lại rồi. Yến Cửu đã bị Dương Hoa khống chế. Bọn tôi tưởng ông cũng thế…giờ chuyện này là thế nào? Không phải cấp trên đã sắp xếp những người tinh nhuệ nhất cho ông sao? Sao lại xảy ra chuyện này?”, chủ nhiệm Diêu trầm giọng.
“Thần y Lâm trở về rồi”, Lữ Lộng Triều chỉ đáp lại đúng một câu.
“Chắc chứ?”
“Chắc! Toàn bộ đội quân tinh nhuệ được cử đi đều không còn một ai”.
“Vậy sao?”, chủ nhiệm Diêu chau mày, đôi mắt tối đi nhiều.
“Đúng rồi! Tôi cũng suýt chút nữa không về được, có điều có vẻ là thần y Lâm bị thương rất nặng. Tôi nghĩ tác dụng của Nghịch Chuyển Châm đúng là vẫn phát huy thật, mặc dù nó đã được cậu ta kiểm soát. Dù đội quân tinh nhuệ không còn những cũng khiến thần y Lâm bị thương nặng thêm, tôi nhân cơ hội trốn vào trong học viện, ở đó hai ngày. Tài liệu này là do tôi lấy trộm từ trong đó ra".
Chủ Nhiệm Diêu nghe thấy vậy thì nhìn chăm chăm Lữ Lộng Triều, sau đó bật cười ha ha.
“Chủ nhiệm cười gì vậy?”, Lữ Lộng Triều cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ thấy anh ta nói: “Lữ Lộng Triều, ông coi Cổ Phái đều là kẻ ngốc đấy hả? Đây là kế gì? Kế của thần y Lâm phải không? Ông đã phản bội Cổ Phái và đứng về phía thần y Lâm rồi”.
Dứt lời, Lữ Lộng Triều sợ tới tái mặt, vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: “Chủ nhiệm Diêu, tôi trong sạch mà”.
“Trong sạch? Chút ranh mãnh của ông lừa được tôi sao?”, chủ nhiệm Diêu lạnh giọng: “Trong tài liệu này nói rằng toàn bộ y thuật của thần y Lâm đều tới từ hồ Ám Long. Nhưng hồ Ám Long ở đâu, tôi và ông đều biết rõ. Đó là một nơi đầy trướng khí và vô cùng nguy hiểm, đâu đâu cũng là độc. Người bình thường căn bản không thể nào vào trong được. Nếu như người của Cổ Phái muốn đi đoạt y thuật mà thần y Lâm đã học thì phải cử những người thuộc cấp bậc nguyên lão trở lên. Thế nếu các nguyên lão đi hết thì Cổ Phái thành vườn không nhà trống, thần y Lâm chỉ việc ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi sao? Hừ, thần y Lâm định dùng thủ đoạn này để đối phó với Cổ Phái, đúng là nực cười”.
Nói xong, chủ nhiệm Diêu hét lên: “Người đâu”.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vài y võ với sức mạnh kinh người vây lấy căn chòi.
“Lôi Lữ Lộng Triều ra ngoài, dùng khổ hình xử lý, ép ông ta phải nói ra”, chủ nhiệm Diêu hét lớn.
“Vâng, chủ nhiệm”, đám đông bước tới định bắt lấy ông ta.
“Đứng lại cho tôi”, Lữ Lộng Triều cũng đứng bật dậy, quát lớn.
Đám đông khựng người. Lúc này họ mới phát hiện ra ông ta có giấu một con dao găm trong tay. Con dao được kề vào cổ họng của ông ta. Lữ Lộng Triều lạnh lùng nhìn đám người xung quanh.
“Lữ Lộng Triều, ông định làm gì?", chủ nhiệm Diêu trầm giọng.
“Chủ nhiệm, những lời thừa thãi thì tôi cũng không muốn nói nữa. Con dao này tôi đã chuẩn bị sẵn và cũng đã tẩm độc. Một đường dao thôi, độc ngấm vào cơ thể thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ. Hôm nay tôi chết ở đây vậy. Tôi nói cho cậu biết, tôi biết cậu không tin, cũng sẽ dùng khổ hình với tôi nhưng thà tôi tự sát cũng không muốn bị sỉ nhục”, ông ta tức giận nói.
“Được, ông muốn chết thì tôi cũng sẽ không cản làm gì”, chủ nhiệm Diêu lên tiếng.
“Ha ha, chủ nhiệm Diêu, tôi chết không đáng tiếc, chỉ đáng tiếc là Cổ Phái đã mất đi một cơ hội lớn. Và Cổ Phái cũng sẽ bị diệt vong thôi .Ha ha, đúng là ý trời. Đúng là ý trời”, Lữ Lộng Triều bật cười, nói xong định ra tay.
“Đợi đã”, chủ nhiệm Diêu lên tiếng.
Lữ Lộng Triều dừng tay ngay. Ông ta thản nhiên nói: “Chủ nhiệm còn gì để nói sao?”
“Ý vừa rồi của ông là gi? Cổ Phái sẽ bị diệt vong?”
“Sao? Chủ nhiệm Diêu không biết là thôn Dược Vương đã bị tiêu diệt rồi à?”, Lữ Lộng Triều cười lạnh lùng.
Chủ nhiệm Diêu tái mặt, do dự rồi nói: “Có nghe qua về thôn Dược Vương nhưng vẫn chưa xác thực. Người của Cổ Phái được cử đi vẫn chưa về?”
“Khi nào họ về?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tối nay”.
“Tối nay thì chủ nhiệm có thể đợi là biết được những gì tôi nói là thật hay giả. Thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.
“Thật sao?”, chủ nhiệm Diêu cảm thấy nghi ngờ.
“Chủ nhiệm, thực ra tôi có thể không đưa tập tài liệu này ra. Vì tin này quá quan trọng, sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Nếu như phía bên trên không tin thì sẽ cho rằng tôi là kẻ phản bội. Nhưng tôi cũng hết cách, thần y Lâm đã tiêu diệt cả thôn Dược Vương, giờ Cổ Phái gây sự với cậu ta, nếu như chúng ta không biết được những y thuật của thần y Lâm thì sẽ không thể nào đối phó được. Với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của thần y Lâm, Cổ Phái sẽ gặp nạn lớn. Vì Cổ Phái, tôi đành phải liều. Chỉ đáng tiếc chủ nhiệm vẫn không chịu tin tôi, coi tôi là kẻ phản bội. Nếu đã vậy thì tôi ra đi thôi”.
Nói xong, ông ta lại vung con dao lên. Thế nhưng chủ nhiệm Diêu cũng đã ra tay. Một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lữ Lộng Triều khiến cánh tay của ông ta trở nên bất động.
“Ông vội cái gì? Đợi tin tức tối này xác thực thì có đi cũng chưa muộn mà”, chủ nhiệm Diêu hừ giọng.
“Được, vậy tôi đợi”, Lữ Lộng Triều trầm giọng, nhưng trong lòng thì như trút được gánh nặng.
Chủ nhiệm Diêu ngồi đợi trong căn chòi. Anh ta đi đi lại lại vô cùng điềm đạm.
Tới khi màn đêm buông xuống thì có một tin tức được đưa tới. Người của Cổ Phái đã tận mắt chứng kiến…thôn Dược Vương đã bị tiêu diệt.
“Chủ nhiệm còn gì để nói không?", Lữ Lộng Triều nhìn anh ta.
Chủ nhiệm Diêu hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Ông lập tức cùng tôi đi gặp bên trên”.
“Được!”
Chương 1419: Độc Hoàng
Tin tức thôn Dược Vương bị san bằng truyền khắp Cổ Phái, làm toàn bộ Cổ Phái chấn động.
Không những Cổ Phái, mà ngay cả người của các tộc lớn thế gia tông môn cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ai nấy đều cảm thấy khó tin!
Vì sao tông phái siêu cấp khiến người đời nể sợ đó đột nhiên bị người ta san bằng?
Ai làm?
Ai có thể làm được?
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu mọi người.
Cổ Phái cũng vậy. Bởi vì theo bọn họ thấy, thôn Dược Vương bị hủy diệt… ít nhiều có bóng dáng của thần y Lâm.
Cộng thêm lúc này thần y Lâm vẫn chưa chết, Cổ Phái sao có thể không phòng bị.
Nếu suy đoán của bọn họ là thật, sự diệt vong của thôn Dược Vương là do Lâm Chính làm, vậy thì… Cổ Phái chắc chắn sẽ phải có kế hoạch ứng phó.
Nếu không, e rằng Cổ Phái sẽ trở thành thôn Dược Vương thứ hai.
Thế là ngày hôm sau, Lữ Lộng Triều của Cổ Phái truyền tin tức về, người nắm quyền của Cổ Phái đã quyết định dẫn dắt tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái đến hồ Ám Long.
Hồ Ám Long là một nơi nổi tiếng vắng người ở Hoa Quốc.
Nghe nói những người thích đi du lịch và thám hiểm đa số đến hồ Ám Long, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai ra khỏi hồ Ám Long được.
Thế là các bộ môn có liên quan đã ra lệnh cấm không được tự ý vào hồ Ám Long.
Nhiều người nghe nói đến hồ Ám Long đều biến sắc.
Có người nói trong hồ Ám Long có người rừng xuất hiện, những người đó đều bị người rừng hại.
Cũng có người nói trong hồ Ám Long có quái thú xuất hiện.
Tóm lại lời đồn gì cũng có.
Người làm phim điện ảnh trong nước cũng lấy hồ Ám Long làm nguyên gốc để quay vài bộ phim, doanh thu phòng vé không tệ.
Đương nhiên, đây chỉ là căn cứ theo lời người bình thường, thực ra hồ Ám Long hoàn toàn không nguy hiểm như trong lời đồn.
Nó chỉ là một nơi có môi trường khá tồi tệ chứa đầy chướng khí.
Bởi vì chướng khí sinh ra, nơi này cũng nuôi dưỡng nhiều sinh vật cực độc. Người bình thường bị sinh vật độc tấn công thì không thể sống sót rời khỏi hồ Ám Long.
Nghe nói sâu trong hồ Ám Long có một loài sinh vật độc cực kỳ cổ xưa, kịch độc của chúng ngay cả người của Cổ Phái cũng không dám đụng vào, chính vì vậy mà Cổ Phái không hề muốn vào hồ Ám Long.
Một khi gặp mai phục ở nơi này thì khó mà thoát ra được.
Thế nhưng, nếu không có y thuật của thần y Lâm thì không thể đối phó thần y Lâm.
Nếu thôn Dược Vương thật sự là do thần y Lâm diệt, Cổ Phái không có phản ứng thì chắc chắn sẽ rơi vào vết xe đổ của thôn Dược Vương…
“Thầy, Lữ Lộng Triều gửi tin đến, sáng nay cổ Phái đã thuê chuyên cơ đến hồ Ám Long, nhưng… người nắm quyền của Cổ Phái còn làm một chuyện nữa”, Tần Bách Tùng cầm điện thoại, nói giọng khàn khàn.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính đứng ở trước cửa sổ, hỏi.
“Người nắm quyền của Cổ Phái lan truyền tin tức này ra, bây giờ nhiều thế lực thế gia đã bùng nổ, tất cả đều đang chuẩn bị đến hồ Ám Long tìm bí tịch y thuật của thầy!”, Tần Bách Tùng nói.
Lâm Chính nghe vậy không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, đốt một điếu.
Một lúc lâu sau.
“Vậy thì giúp bọn họ một tay đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Giúp?”.
Tần Bách Tùng ngạc nhiên: “Thầy, giúp thế nào?”.
“Ông lấy danh nghĩa học trò của tôi chứng minh với người bên ngoài chuyện này là thật!”.
“Cái gì?”.
“Tần Bách Tùng biến sắc, vội nói: “Thầy, chuyện… chuyện này sao được? Làm vậy nhiều người đang do dự sẽ lập tức xuất phát đến hồ Ám Long ngay không phải sao? Đến lúc đó, hồ Ám Long sẽ lấp kín người, vả lại toàn là người đối đầu với thầy. Nếu thầy định mai phục người của Cổ Phái thì vậy sẽ bất lợi cho thầy!”.
“Mai phục? Đó là chuyện không có khả năng nữa rồi. Người của Cổ Phái giở chiêu này quả thật cao minh. Bọn họ không sợ người nhiều, vì tông phái thế gia khác không dám đối đầu với Cổ Phái, Cổ Phái nhất định sẽ là người cười đến cuối cùng. Nếu chúng ta mai phục, hiện trường hỗn loạn như vậy, Cổ Phái có thể tập kết được sức mạnh từ các tông phái thế tộc khác chống lại chúng ta! Bọn họ lan truyền tin tức này ra không những không tạo thành đối thủ cạnh tranh, mà còn tạo cho mình một món bảo hiểm. Dựa vào mai phục để đối phó Cổ Phái giờ đã là điều viển vông”, Lâm Chính nói.
“Vậy… Vậy… thầy, chúng ta không đi là được, để Cổ Phái bọn họ uổng công một chuyến”, Tần Bách Tùng nói.
“Tôi sẽ đi”.
Lâm Chính nói: “Tôi phải giải quyết xong chuyện này, đây là cơ hội tốt, tôi phải kết thúc mọi thứ”.
“Thầy… sợ là chúng ta không thể đối kháng trực diện với Cổ Phái được. Lần này Cổ Phái chắc chắn đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn đề phòng chúng ta mai phục. Nếu thầy đến hồ Ám Long ắt sẽ xảy ra bất trắc!”, Tần Bách Tùng sốt ruột nói.
Lâm Chính quăng đầu thuốc xuống đất, giẫm tắt, bình thản nói: “Bách Tùng, Dương Hoa bây giờ lung lay sắp đổ, tôi không thể kéo dài được nữa. Nếu kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho Dương Hoa, các ông cũng sẽ không an toàn. Đi sắp xếp đi, ông không cần lo, tôi có thể đối phó với thôn Dược Vương thì cũng có thể đối phó với Cổ Phái!”.
Tần Bách Tùng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ và lo lắng.
Cuối cùng, ông ấy vẫn gật đầu, quay người rời đi.
Thế là mấy tiếng đồng hồ sau khi tin tức ở Cổ Phái truyền ra, bỗng nhiên Dương Hoa cũng để lộ tin tức liên quan đến bảo tàng ở hồ Ám Long.
Nghe nói tất cả y thuật của thần y Lâm, thần y thiên tài số một đương thời, đều đến từ bảo tàng hồ Ám Long.
Dương Hoa là do thần y Lâm sáng lập, đương nhiên sẽ có nhiều bí mật liên quan đến thần y Lâm.
Tin tức Dương Hoa để lộ ra tất nhiên có độ tin cậy cao.
Hơn nữa, cách làm của Tần Bách Tùng rất khéo léo, cố tình để lộ cho vài thế lực cài cắm tai mắt vào Dương Hoa, để bọn họ cố ý tiết lộ cho gia tộc khi báo cáo, như vậy thì tính chân thực sẽ được bảo đảm.
Vì vậy, nhiều tông phái thế gia đang do dự đều trở nên điên cuồng.
Đó là y thuật của thần y Lâm!
Là thần y đã dùng Nghịch Chuyển Châm mà không chết!
Ngay cả sự diệt vong của thôn Dược Vương cũng liên quan đến thần y Lâm, nếu nói chuyện này là thật thì thần y Lâm dựa vào đâu đấu với thôn Dược Vương?
Sợ là dựa vào y thuật quỷ thần khó lường, có thể nắm giữ sinh tử mà chỉ anh mới có.
Tất cả tông tộc thế gia đều cử tinh nhuệ đến hồ Ám Long.
Hoa Quốc cuộn trào sóng ngầm.
Bên phía Lâm Chính cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, xuất phát đến hồ Ám Long.
Nhưng trước lúc đó, anh đã gọi điện thoại cho Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, bảo hai người xuất phát đến hồ Ám Long trước, sau đó tiếp ứng cho anh.
Mặc dù hồ Ám Long chướng khí mịt mù, nhiều sinh vật cực độc, nhưng hai người đó đều xuất thân từ thôn Dược Vương, tinh thông độc thuật, hồ Ám Long đối với họ mà nói giống như nơi không người.
Lâm Chính thu thập một phen, để Tần Bách Tùng đưa tới sân bay, đến hồ Ám Long.
Trên đường đi, Thủ Mệnh lại gọi tới một cuộc điện thoại.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bên phía Cổ Phái… đã mời một nhân vật lớn đến. Tôi nghĩ lần này cậu… đừng nên đến hồ Ám Long nữa thì hơn”, Thủ Mệnh ở bên kia điện thoại nói với giọng nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc.
“Nhân vật lớn? Là ai?”.
“Độc Hoàng, Tiêu Khải Phong!”.
Chương 1420: Thiên kiêu hạng 8
Tiêu Khải Phong!
Cao thủ độc thuật nổi tiếng của giới võ thuật Hoa Quốc!
Nghe nói anh ta dùng độc đã đạt tới cảnh giới không tiếng động, vô hình vô ảnh. Chỉ một nhịp thở, một ánh mắt là có thể hạ độc trong vô hình, lấy mạng người từ xa, là tử thần độc thuật chân chính.
Người bên trên của thôn Dược Vương cũng là cao thủ độc thuật, nhưng so với Tiêu Khải Phong, người bên trên chưa bao giờ dám nói độc thuật của mình cao hơn anh ta, đánh giá về Tiêu Khải Phong cũng rất cao, thôn Dược Vương còn kêu gọi anh ta về với phe mình không chỉ một lần.
Chỉ tiếc Tiêu Khải Phong không đếm xỉa đến thôn Dược Vương.
Thôn Dược Vương chưa bao giờ bị ai phớt lờ như vậy, nhưng thôn Dược Vương lại không hề truy cứu. Người bên trên thậm chí còn không oán trách một lời, vẫn chiêu mộ anh ta.
Nhiều người đều kinh ngạc vì việc này.
Từ lúc nào mà người của thôn Dược Vương lại tốt tính như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại, thôn Dược Vương quả thật không thể nổi giận với Tiêu Khải Phong.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tiêu Khải Phong rất trẻ tuổi!
Anh ta là một vị thiên kiêu!
Một nhân vật xếp hạng 8 trên bảng thiên kiêu!
Một cao thủ độc thuật trẻ tuổi có nghĩa gì? Điều đó có nghĩa thiên phú anh ta rất đáng kinh ngạc, càng chứng tỏ đằng sau anh ta có một người thầy giỏi!
Xưa nay sức mạnh của thiên kiêu đều rất đáng sợ!
Thôn Dược Vương không thể đắc tội.
Ai cũng không ngờ Cổ Phái lại mời được Tiêu Khải Phong đến.
Đó là người mà ngay cả thôn Dược Vương cũng không thể mời được.
“Thần y Lâm, thôn Dược Vương chúng tôi vẫn biết khá nhiều thứ liên quan đến Tiêu Khải Phong. Mấy năm trước, người bên trên luôn muốn chiêu mộ Tiêu Khải Phong, do đó ông ta cũng đã từng làm điều tra. Tiêu Khải Phong không hề biết y thuật, nhưng cậu ta cực kỳ tinh thông độc thuật, cách hạ độc của cậu ta đã đạt đến trình độ thần không biết quỷ không hay, hơn nữa lòng dạ cậu ta cũng rất độc ác! Lần này Cổ Phái mời cậu ta đến, có cậu ta ở đó, độc vật và chướng khí ở hồ Ám Long chắc chắn sẽ không thể gây ảnh hưởng gì cho người của Cổ Phái. Nếu cậu lại đi đến hồ Ám Long, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Thần y Lâm, tính kế lâu dài đi”, Thủ Mệnh đề nghị.
Tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái cộng thêm một vị Độc Hoàng Tiêu Khải Phong, đội hình này ngay cả người bên trên cũng không chống đỡ nổi.
Mặc dù Lâm Chính có thể đánh bại người bên trên, nhưng đội hình hoành tráng này muốn diệt một thần y Lâm đúng là quá đơn giản.
Lúc này mà Lâm Chính vẫn kiên trì đến hồ Ám Long chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết.
“Bây giờ hồ Ám Long có bao nhiêu người?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi hỏi.
“Hơn một nghìn! Thế lực các nơi phải đến mấy chục, hơn nữa đều là tinh nhuệ, đều đến vì bí tịch y thuật của cậu!”.
“Có bao nhiêu liên quan đến Cổ Phái?”.
“Hơn nửa số đó”.
“Tôi biết rồi”.
“Thần y Lâm, cậu vẫn đi sao?”.
“Nếu các người thấy hoàn cảnh của mình không an toàn thì có thể rời đi trước”.
Lâm Chính nói, cúp máy.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh ở đầu kia vội hô lên, nhưng Lâm Chính đã không nghe thấy nữa.
Cô ta nhìn điện thoại, hơi bất lực.
“Sư tỷ, thần y Lâm nói thế nào?”, Hùng Giới Thiên ở bên cạnh hỏi.
“Thần y Lâm không nghe khuyên, chắc là sẽ đến đây”, Thủ Mệnh thở dài.
“Ha ha, thần y Lâm đúng là người cảm tính, tôi thích! Ha ha ha ha…”, Hùng Giới Thiên cười lớn.
“Cậu còn cười?”.
“Sư tỷ, tôi không có ý đó!”.
“Được rồi, chuyện đến nước này nói gì cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách ứng phó đi!”.
“Sư tỷ, chúng ta theo dõi người của Cổ Phái để cung cấp tin tình báo có lợi cho thần y Lâm!”.
“Tôi biết, nhưng tới trước nữa là mất sóng rồi, trong đó không dùng được điện thoại, chúng ta muốn truyền tin không hề đơn giản. Hơn nữa một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể thông báo cho thần y Lâm…”.
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.
“Thôi được, đi thôi! Chúng ta nợ thần y Lâm một mạng, lần này coi như trả lại cho cậu ấy là được rồi!”.
Hai người bàn bạc một hồi, đi bộ vào sâu bên trong.
Trong đêm.
Máy bay dừng ở tỉnh Mã Xuyên.
“Thầy, để tôi đi cùng thầy”, Tần Bách Tùng nói.
“Không cần, hồ Ám Long là nơi rất nguy hiểm, nếu ông vào đó thì khó giúp được tôi cái gì, thậm chí tôi còn phải phân tâm vì ông. Ông để lại một chiếc xe cho tôi, tôi tự đi là được!”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thông báo cho người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tập hợp tại đây. Thầy, nếu có gì ngoài ý muốn, thầy nhất định phải kịp thời thông báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xông vào hồ Ám Long hỗ trợ cho thầy”, Tần Bách Tùng đầy lo lắng nói.
Lâm Chính cười, quay người lên xe, đạp ga chạy thẳng về phía hồ Ám Long.
Hồ Ám Long hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Đợi đến khi Lâm Chính lái xe đến lối vào hồ Ám Long, nơi này đã có rất nhiều chiếc xe đỗ lại.
Vào trong nữa thì đã không thể đi được xe, chỉ có thể đi bộ.
Lâm Chính vừa dừng xe, xuống xe chuẩn bị đi vào bên trong, một giọng nói đột nhiên gọi anh lại.
“Lâm Chính?”.
Tiếng gọi khiến Lâm Chính giật mình.
Lúc này anh đang dùng gương mặt Lâm Chính chứ không phải thần y Lâm.
Nếu là gương mặt thần y Lâm, bị người ta nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng gương mặt Lâm Chính sao vẫn bị người ta nhận ra?
Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy có vài người đi đến.
Khi nhìn thấy những người đó, Lâm Chính đứng sững tại chỗ.
“Lão già này! Ông điên à? Vì một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô, mà bỏ cả con gái?”, bà cụ Trương đẩy xe lăn tới, tức giận gào lên.
“Quản gia! Đưa bà ta đi ngay cho tôi! Đưa đi ngay!”, Trương Trung Hoa lớn tiếng nói.
“Bố! Bố bình tĩnh đi!”.
“Lão già chết tiệt, ông dám?”.
Người nhà họ Trương nhao nhao phản đối.
Bà cụ Trương đùng đùng nổi giận.
Nhưng Trương Trung Hoa mặc kệ, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, gào lên: “Sao nào? Các người muốn tạo phản à? Không nghe lời tôi chứ gì? Rốt cuộc nhà họ Trương này do tôi làm chủ, hay là do bà già này làm chủ?”.
“Ơ…”
Người nhà họ Trương há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Thằng hai, thằng ba, mấy đứa mày có ý gì hả? Không nghe lời ông già này sao?”, Trương Trung Hoa trừng mắt nói với mấy người bọn họ.
“Bố, bọn con…”
“Mau làm theo!”.
Trương Trung Hoa nghiêm giọng gầm lên.
Sắc mặt mọi người tỏ vẻ khó coi, không dám cãi lời, chỉ có thể làm theo.
Nhưng hiển nhiên bà cụ Trương không chịu rời đi dễ dàng như vậy.
“Tôi nói cho ông biết, lão già chết tiệt kia! Tuy ông là gia chủ của nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương không phải do một mình ông quyết định. Muốn đuổi tôi đi? Được! Có giỏi thì đích thân ông đuổi tôi đi đi!”, bà cụ Trương gào lên.
“Bà…”
Trương Trung Hoa tức điên lên.
Nhưng bà cụ Trương không thèm để ý đến ông ta nữa, xoay người bỏ đi.
Người nhà họ Trương cũng lục tục rời đi.
“Xem ra ông ngoại sống ở nhà họ Trương cũng chẳng dễ chịu gì”.
Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.
“Chẳng phải là vì bà già chết tiệt kia có người chống lưng sao? Nên bà ta mới không hề sợ hãi như vậy!”, Trương Trung Hoa tức giận nói.
Lâm Chính lắc đầu.
Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.
“Ông nội, cháu phải đi rồi, lần này cháu đến chỉ muốn xem tình hình của Tiểu Nhu. Bây giờ cô ấy đã bình an vô sự, cháu cũng phải đi giải quyết chuyện riêng của cháu”.
“Ông biết cháu là người bận rộn mà, cháu đi đi”, Trương Trung Hoa gật đầu nói.
“Cháu sẽ phái người đến đây canh chừng Tiểu Nhu, hiện giờ chất độc trong người Tiểu Nhu không phải loại tầm thường, cháu vẫn chưa nghiên cứu điều chế được thuốc giải! Cháu cần chút thời gian!”.
“Là độc của thôn Dược Vương sao?”, Trương Trung Hoa hỏi.
“Không ạ, chuyện này rất phức tạp, ông ngoại, cháu cũng không thể giải thích ngay với ông được”.
“Phía thôn Dược Vương, cháu định làm thế nào?”, Trương Trung Hoa chần chừ một lát rồi nói: “Trên mạng đồn thôn Dược Vương ghê lắm, nói là bọn họ rất lớn mạnh. Hơn nữa, ông nghe nói Dương Hoa của cháu hiện giờ đang bị chèn ép đến mức không thở nổi, gần như sụp đổ… Tiểu Chính, cháu định làm thế nào? Có cần nhà họ Trương giúp không?”.
Vẻ mặt Trương Trung Hoa đầy lo lắng.
Thực ra ông ta biết sức mạnh của nhà họ Trương trong trận giao chiến này là quá nhỏ bé mỏng manh, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể làm được như vậy.
“Ông ngoại, phía thôn Dược Vương thì không cần lo lắng nữa”, Lâm Chính bỗng nói.
“Không cần lo lắng?”, Trương Trung Hoa sửng sốt: “Ý cháu là sao?”.
“Bởi vì thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.
“Không còn…”, hơi thở của Trương Trung Hoa như nghẹn lại, đầu óc lập tức trống rỗng, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Nhóc con, ý cháu là…”
“Cháu đã giải quyết xong rồi!”.
Lâm Chính bình thản đáp.
Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc, không hỏi nhiều nữa.
Lâm Chính rời khỏi nhà họ Trương, đồng thời phái tinh nhuệ của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đến bảo vệ.
Anh cũng bảo Trương Trung Hoa điều tra chuyện của Tô Cương mới biết chính Trương Tinh Vũ đã tiết lộ vị trí của Tô Nhu, khiến đám người cậu Chín nhà họ Yến biết.
Nhưng cũng may tin này chưa truyền ra ngoài, cũng tức là Lâm Chính đã khống chế được Tô Cương và mấy người cậu Chín, nơi này tạm thời vẫn an toàn, chưa ai biết tới.
Lâm Chính biết được chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về Giang Thành.
Vừa về đến Giang Thành, Mã Hải đã tới tìm Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, Cổ Phái đã cắt đứt liên lạc với đám người Lữ Lộng Triều và cậu Chín, đồng thời sinh lòng nghi ngờ, hôm nay phái không ít người đến Giang Thành điều tra tin tức. Xung quanh học viện Huyền Y Phái có rất nhiều y võ thực lực cao cường, chúng ta nên xử lý sao đây?”, Mã Hải dè dặt hỏi.
“Ông có dự định gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Buông dây dài để câu cá lớn!”, Mã Hải nhỏ giọng đáp một câu.
Lâm Chính cười nhạt: “Xem ra chúng ta có suy nghĩ giống nhau, vậy thì ông biết nên sắp xếp thế nào chứ?”.
“Tôi biết”.
“Được”.
Lâm Chính lấy một chiếc bình nhỏ bằng sứ ra, đưa cho ông ta: “Bảo Tần Bách Tùng làm đi”.
“Vâng”.
Mã Hải nhận lấy rồi lập tức rời đi.
Trong một căn phòng tối tăm, Từ Thiên ngồi trước bàn hút thuốc.
Trên người ông ta băng bó nhiều chỗ, vừa mới xuất viện.
Từ Thiên nhìn chằm chằm người đang chán chường ngồi trên chiếc giường trước mặt, ánh mắt đầy thù hận.
Một thời gian trước ông ta bị tấn công, suýt thì mất mạng, sau đó chứng thực tất cả mọi chuyện đều là do Cổ Phái làm.
Người đang ngồi trên giường chính là Lữ Lộng Triều của Cổ Phái, sao ông ta có thể không căm thù cho được?
Lữ Lộng Triều nhấp nhổm không yên, trong lòng kiêng dè.
Ông ta từng nghe nói đến Từ Thiên, không ngờ thần y Lâm lại bảo Từ Thiên đến đây canh chừng ông ta, ông ta biết mình muốn chạy thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Cạch!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Lữ Lộng Triều rùng mình một cái, ngước mắt lên nhìn, thấy cửa mở ra, Tần Bách Tùng tóc bạc trắng bước vào.
“Bách Tùng!”.
Lữ Lộng Triều mừng rỡ, đứng phắt dậy.
“Ông Tần!”.
Từ Thiên cũng vội đứng dậy, thái độ rất cung kính.
“Cậu Từ vất vả rồi”.
“Ông Tần khách sáo quá, xin hỏi ông đến có chuyện gì sao?”, Từ Thiên hỏi.
“Thầy bảo tôi đến nói chuyện riêng với Lữ Lộng Triều”, Tần Bách Tùng nghiêm túc đáp.
“Được, vậy ông cứ nói chuyện thong thả, tôi ra ngoài đây”.
Từ Thiên đứng dậy rời đi, rồi đóng cửa lại.
Lữ Lộng Triều vội vàng nhìn Tần Bách Tùng.
“Bách Tùng, ông đến đưa tôi ra khỏi đây sao?”, Lữ Lộng Triều kích động hỏi.
“Phải”.
Tần Bách Tùng gật đầu.
Lữ Lộng Triều mừng rỡ.
“Bách Tùng, tôi biết là tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta vẫn còn mà! Tôi biết ngay mà!”, Lữ Lộng Triều nước mắt lã chã.
“Lộng Triều, tôi có thể đưa ông ra khỏi đây, nhưng điều này còn phải xem ý ông thế nào. Nếu ông muốn đi thì đương nhiên có thể bình an rời đi, nếu ông không muốn đi thì không ai giúp ông được cả”, Tần Bách Tùng bình thản nói.
Lữ Lộng Triều sửng sốt, mơ hồ ý thức được gì đó.
“Bách Tùng, ý của ông là…”
“Ở đây có hai bình thuốc do thầy tôi đưa cho tôi. Tôi đề nghị ông chọn bình bên trái, nếu ông không muốn… thì có thể chọn bình bên phải. Nhưng tôi hi vọng ông đừng chọn nó, bởi vì chọn nó thì… đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta”.
Vẻ mặt Tần Bách Tùng đầy thương cảm, đau khổ nói.
Lữ Lộng Triều tái mặt.
Rõ ràng bình bên trái là thuốc độc mãn tính, do Lâm Chính đưa cho Tần Bách Tùng để khống chế Lữ Lộng Triều, còn bình bên phải… là chất kịch độc.
Nếu Lữ Lộng Triều uống thì sẽ chết ngay tại chỗ.
Thần y Lâm muốn ép ông ta làm nội gián.
Muốn ông ta phản bội Cổ Phái…
Chương 1417: Đại hỉ
“Không được!”, Lữ Lộng Triều quát lớn, tâm trạng có phần kích động.
Ông ta không muốn phản bội lại Cổ Phái. Lúc này, ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Thế nhưng ông ta cũng không muốn phải chết. Chết rồi thì chẳng còn gì nữa!
Lữ Lộng Triều trố tròn mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, nắm đấm siết chặt.
“Không được sao? Lữ Lộng Triều, ông thật sự muốn chết à?”, Tần Bách Tùng bước tới nhìn ông ta chăm chăm.
“Ông muốn tôi trở thành một kẻ phản bội?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng.
“Phản bội?”, Tần Bách Tùng hừ giọng: “Có gì mà không được!”
“Tần Bách Tùng, người ta nói ông đàng hoàng, là kẻ quân tử mà thật không ngờ ông lại có thể nói ra những lời như vậy! Hừ! Xem ra ông cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực mà thôi”, Lữ Lộng Triều tức giận hằm hằm .
“Lộng Triều, tôi chưa bao giờ coi mình là kẻ quân tử. Tôi chỉ là chính mình là được. Còn người khác phán xét như thế nào thì là chuyện của họ. Ông thì khác, tại sao không thể trở thành kẻ phản bội? Toàn bộ hành vi của Cổ Phái, lẽ nào còn cần tôi phải giải thích à? Những năm qua bọn họ đã làm biết bao chuyện đồi bại, vô lương tâm, ông đều rõ cả. Cổ Phái lúc này phải được trừng trị. Tôi và ông bất tài, không thể làm gì được, cơ hội duy nhất có thể lật đổ họ chính là dành cho thầy giáo của tôi – thần y Lâm”.
Tần Bách Tùng kích động, lạnh lùng nhìn Lữ Lộng Triều: “Lộng Triều! Lẽ nào ông thật sự muốn để Cổ Phái tiếp tục như thế? Lẽ nào ông thật sự muốn tiếp tục nối giáo cho giặc, làm những việc vô nhân đạo cho bọn họ?”
Dứt lời, Lữ Lộng Triều sững sờ. Ông ta nhìn chăm chăm chiếc lọ, trầm mặc một hồi lâu.
“Bách Tùng”.
“Sao?”
“Tôi không hề nghĩ tới điều gì cao sang. Những chuyện Cổ Phái làm, tôi căn bản không quan tâm, ông cũng đừng nghĩ tới việc đi dìm bọn họ. Bởi vì những năm qua Cổ Phái cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt. Bất kỳ một thế lực hùng mạnh nào muốn duy trì được thì cũng không thể nào mà trong sạch hết được. Cổ Phái cũng vậy. Trong đó có người độc ác vụ lợi thì cũng có người có đức có tâm. Dù họ là ai, họ làm gì thì thực ra cũng không liên quan tới tôi”.
“Tôi làm trâu làm ngựa cho Cổ Phái chẳng qua cũng là vì lợi ích mà họ mang lại cho tôi. Bởi vì tôi là kẻ vụ lợi”.
“Mà những người như tôi…sợ nhất là một điều”.
“Đó chính là chết”, nói xong, Lữ Lộng Triều cầm cái bình lên, mở ra và dốc vào miệng.
Tần Bách Tùng im lặng. Nuốt xong thuốc, Lữ Lộng Triều mới lên tiếng: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Cũng chẳng phải điều gì khó khăn, chỉ muốn ông đưa cái này cho người phụ trách chính của Cổ Phái”, Tần Bách Tùng lấy ra một tập tài liệu, đưa ra trước. Lữ Lộng Triều lấy ra xem. Khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng căng thẳng.
“Những điều này…là thật sao?”
“Nửa giả nửa thật”.
“Vậy là có ý gì?”
“Y thuật của thầy đúng là đều ở đây...ông yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì thì Cổ Phái cũng sẽ không trách ông đâu”, Tần Bách Tùng nói.
Lữ Lộng Triều do dự, sau đó gật đầu: “Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ làm theo những gì ông nói. Khi nào tôi có thể bắt đầu?”
“Giờ có thể bắt đầu luôn rồi. Sau khi sự việc thành công, thầy sẽ đưa thuốc giải cho ông. Tới khi đó ông sẽ được tự do, có thể mua vé máy bay đi nước ngoài, ẩn danh một thời gian”.
Lữ Lộng Triều nhìn Tần Bách Tùng chăm chăm, sau đó quay người đi ra ngoài.
Lữ Lộng Triều trong dáng vẻ đầy vết thương thoát ra khỏi Giang Thành đã được người của Cổ Phái gài ở đây phát hiện ra.
“Lữ Lộng Triều! Chuyện gì vậy? Hai ngày vừa rồi ông đi đâu?”, trong con hẻm nhỏ, một người đàn ông đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai chặn Lữ Lộng Triều đang trong bộ dạng tơi tả lại và trầm giọng hỏi.
“Mau đưa tôi về, tôi có tin tình báo quan trọng. Mau đưa tôi đi gặp phía bên trên”, Lữ Lộng Triều vội nói.
“Tình báo quan trọng sao?", người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ nhưng thấy vẻ cuống quýt của Lữ Lộng Triều thì người này cũng gật đầu và lấy điện thoại ra.
Một lúc sau, một chiếc xe màu đen đỗ ngay đầu con hẻm. Người đàn ông chộp lấy tay của Lữ Lộng Triều đưa lên xe và đi về hướng sân bay.
Sau khoảng 4 tiếng ngồi đồng hồ thì Lữ Lộng Triều đã đáp xuống một hòn đảo nhỏ nằm vùng duyên hải của thành phố. Có tài xế tới đón ông ta.
Lữ Lộng Triều cảm thấy thấp thỏm, ông ta cùng người tài xế tới một trang viên rộng lớn ở ngay giữa hòn đảo. Trang viên mang phong cách cổ xưa, bốn bề là hoa cỏ, đẹp tuyệt vời.
Bước vào trang viên, Lữ Lộng Triều được đưa tới một căn chòi hóng mát. Ông ta cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.
“Ông đang sợ cái gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Lữ Lộng Triều sợ hết hồn. Lúc này ông ta phát hiện ra trong căn chòi đột ngột xuất hiện một người khác.
“Chủ nhiệm Diêu? Chào chủ nhiệm Diêu!”, Lữ Lộng Triều cúi người đầy cung kính.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng ông đâu?"
Người thanh niên tên là chủ nhiệm Dieu điềm đạm nói.
“Đại hỉ…là đại hỉ”, Lữ Lộng Triều há hốc miệng,
“Đại hỉ cái gì?”, chủ nhiệm Diêu giật mình...
Chương 1418: Y thuật của thần y Lâm
Lữ Lộng Triệu vội đưa tập tài liệu cho chủ nhiệm Diêu. Anh ta bèn nhận lấy.
Một lúc sau anh ta đanh mặt: “Ở đâu đây?”
“Ăn trộm được”.
“Ăn trộm?”
“Chuyện về Huyền Y Phái, chủ nhiệm có biết không?”
“Có nghe nói, hình như là bị ngăn thi công. Nơi đó đã bị người của Dương Hoa chiếm lại rồi. Yến Cửu đã bị Dương Hoa khống chế. Bọn tôi tưởng ông cũng thế…giờ chuyện này là thế nào? Không phải cấp trên đã sắp xếp những người tinh nhuệ nhất cho ông sao? Sao lại xảy ra chuyện này?”, chủ nhiệm Diêu trầm giọng.
“Thần y Lâm trở về rồi”, Lữ Lộng Triều chỉ đáp lại đúng một câu.
“Chắc chứ?”
“Chắc! Toàn bộ đội quân tinh nhuệ được cử đi đều không còn một ai”.
“Vậy sao?”, chủ nhiệm Diêu chau mày, đôi mắt tối đi nhiều.
“Đúng rồi! Tôi cũng suýt chút nữa không về được, có điều có vẻ là thần y Lâm bị thương rất nặng. Tôi nghĩ tác dụng của Nghịch Chuyển Châm đúng là vẫn phát huy thật, mặc dù nó đã được cậu ta kiểm soát. Dù đội quân tinh nhuệ không còn những cũng khiến thần y Lâm bị thương nặng thêm, tôi nhân cơ hội trốn vào trong học viện, ở đó hai ngày. Tài liệu này là do tôi lấy trộm từ trong đó ra".
Chủ Nhiệm Diêu nghe thấy vậy thì nhìn chăm chăm Lữ Lộng Triều, sau đó bật cười ha ha.
“Chủ nhiệm cười gì vậy?”, Lữ Lộng Triều cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ thấy anh ta nói: “Lữ Lộng Triều, ông coi Cổ Phái đều là kẻ ngốc đấy hả? Đây là kế gì? Kế của thần y Lâm phải không? Ông đã phản bội Cổ Phái và đứng về phía thần y Lâm rồi”.
Dứt lời, Lữ Lộng Triều sợ tới tái mặt, vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: “Chủ nhiệm Diêu, tôi trong sạch mà”.
“Trong sạch? Chút ranh mãnh của ông lừa được tôi sao?”, chủ nhiệm Diêu lạnh giọng: “Trong tài liệu này nói rằng toàn bộ y thuật của thần y Lâm đều tới từ hồ Ám Long. Nhưng hồ Ám Long ở đâu, tôi và ông đều biết rõ. Đó là một nơi đầy trướng khí và vô cùng nguy hiểm, đâu đâu cũng là độc. Người bình thường căn bản không thể nào vào trong được. Nếu như người của Cổ Phái muốn đi đoạt y thuật mà thần y Lâm đã học thì phải cử những người thuộc cấp bậc nguyên lão trở lên. Thế nếu các nguyên lão đi hết thì Cổ Phái thành vườn không nhà trống, thần y Lâm chỉ việc ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi sao? Hừ, thần y Lâm định dùng thủ đoạn này để đối phó với Cổ Phái, đúng là nực cười”.
Nói xong, chủ nhiệm Diêu hét lên: “Người đâu”.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vài y võ với sức mạnh kinh người vây lấy căn chòi.
“Lôi Lữ Lộng Triều ra ngoài, dùng khổ hình xử lý, ép ông ta phải nói ra”, chủ nhiệm Diêu hét lớn.
“Vâng, chủ nhiệm”, đám đông bước tới định bắt lấy ông ta.
“Đứng lại cho tôi”, Lữ Lộng Triều cũng đứng bật dậy, quát lớn.
Đám đông khựng người. Lúc này họ mới phát hiện ra ông ta có giấu một con dao găm trong tay. Con dao được kề vào cổ họng của ông ta. Lữ Lộng Triều lạnh lùng nhìn đám người xung quanh.
“Lữ Lộng Triều, ông định làm gì?", chủ nhiệm Diêu trầm giọng.
“Chủ nhiệm, những lời thừa thãi thì tôi cũng không muốn nói nữa. Con dao này tôi đã chuẩn bị sẵn và cũng đã tẩm độc. Một đường dao thôi, độc ngấm vào cơ thể thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ. Hôm nay tôi chết ở đây vậy. Tôi nói cho cậu biết, tôi biết cậu không tin, cũng sẽ dùng khổ hình với tôi nhưng thà tôi tự sát cũng không muốn bị sỉ nhục”, ông ta tức giận nói.
“Được, ông muốn chết thì tôi cũng sẽ không cản làm gì”, chủ nhiệm Diêu lên tiếng.
“Ha ha, chủ nhiệm Diêu, tôi chết không đáng tiếc, chỉ đáng tiếc là Cổ Phái đã mất đi một cơ hội lớn. Và Cổ Phái cũng sẽ bị diệt vong thôi .Ha ha, đúng là ý trời. Đúng là ý trời”, Lữ Lộng Triều bật cười, nói xong định ra tay.
“Đợi đã”, chủ nhiệm Diêu lên tiếng.
Lữ Lộng Triều dừng tay ngay. Ông ta thản nhiên nói: “Chủ nhiệm còn gì để nói sao?”
“Ý vừa rồi của ông là gi? Cổ Phái sẽ bị diệt vong?”
“Sao? Chủ nhiệm Diêu không biết là thôn Dược Vương đã bị tiêu diệt rồi à?”, Lữ Lộng Triều cười lạnh lùng.
Chủ nhiệm Diêu tái mặt, do dự rồi nói: “Có nghe qua về thôn Dược Vương nhưng vẫn chưa xác thực. Người của Cổ Phái được cử đi vẫn chưa về?”
“Khi nào họ về?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tối nay”.
“Tối nay thì chủ nhiệm có thể đợi là biết được những gì tôi nói là thật hay giả. Thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.
“Thật sao?”, chủ nhiệm Diêu cảm thấy nghi ngờ.
“Chủ nhiệm, thực ra tôi có thể không đưa tập tài liệu này ra. Vì tin này quá quan trọng, sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Nếu như phía bên trên không tin thì sẽ cho rằng tôi là kẻ phản bội. Nhưng tôi cũng hết cách, thần y Lâm đã tiêu diệt cả thôn Dược Vương, giờ Cổ Phái gây sự với cậu ta, nếu như chúng ta không biết được những y thuật của thần y Lâm thì sẽ không thể nào đối phó được. Với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của thần y Lâm, Cổ Phái sẽ gặp nạn lớn. Vì Cổ Phái, tôi đành phải liều. Chỉ đáng tiếc chủ nhiệm vẫn không chịu tin tôi, coi tôi là kẻ phản bội. Nếu đã vậy thì tôi ra đi thôi”.
Nói xong, ông ta lại vung con dao lên. Thế nhưng chủ nhiệm Diêu cũng đã ra tay. Một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lữ Lộng Triều khiến cánh tay của ông ta trở nên bất động.
“Ông vội cái gì? Đợi tin tức tối này xác thực thì có đi cũng chưa muộn mà”, chủ nhiệm Diêu hừ giọng.
“Được, vậy tôi đợi”, Lữ Lộng Triều trầm giọng, nhưng trong lòng thì như trút được gánh nặng.
Chủ nhiệm Diêu ngồi đợi trong căn chòi. Anh ta đi đi lại lại vô cùng điềm đạm.
Tới khi màn đêm buông xuống thì có một tin tức được đưa tới. Người của Cổ Phái đã tận mắt chứng kiến…thôn Dược Vương đã bị tiêu diệt.
“Chủ nhiệm còn gì để nói không?", Lữ Lộng Triều nhìn anh ta.
Chủ nhiệm Diêu hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Ông lập tức cùng tôi đi gặp bên trên”.
“Được!”
Chương 1419: Độc Hoàng
Tin tức thôn Dược Vương bị san bằng truyền khắp Cổ Phái, làm toàn bộ Cổ Phái chấn động.
Không những Cổ Phái, mà ngay cả người của các tộc lớn thế gia tông môn cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ai nấy đều cảm thấy khó tin!
Vì sao tông phái siêu cấp khiến người đời nể sợ đó đột nhiên bị người ta san bằng?
Ai làm?
Ai có thể làm được?
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu mọi người.
Cổ Phái cũng vậy. Bởi vì theo bọn họ thấy, thôn Dược Vương bị hủy diệt… ít nhiều có bóng dáng của thần y Lâm.
Cộng thêm lúc này thần y Lâm vẫn chưa chết, Cổ Phái sao có thể không phòng bị.
Nếu suy đoán của bọn họ là thật, sự diệt vong của thôn Dược Vương là do Lâm Chính làm, vậy thì… Cổ Phái chắc chắn sẽ phải có kế hoạch ứng phó.
Nếu không, e rằng Cổ Phái sẽ trở thành thôn Dược Vương thứ hai.
Thế là ngày hôm sau, Lữ Lộng Triều của Cổ Phái truyền tin tức về, người nắm quyền của Cổ Phái đã quyết định dẫn dắt tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái đến hồ Ám Long.
Hồ Ám Long là một nơi nổi tiếng vắng người ở Hoa Quốc.
Nghe nói những người thích đi du lịch và thám hiểm đa số đến hồ Ám Long, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai ra khỏi hồ Ám Long được.
Thế là các bộ môn có liên quan đã ra lệnh cấm không được tự ý vào hồ Ám Long.
Nhiều người nghe nói đến hồ Ám Long đều biến sắc.
Có người nói trong hồ Ám Long có người rừng xuất hiện, những người đó đều bị người rừng hại.
Cũng có người nói trong hồ Ám Long có quái thú xuất hiện.
Tóm lại lời đồn gì cũng có.
Người làm phim điện ảnh trong nước cũng lấy hồ Ám Long làm nguyên gốc để quay vài bộ phim, doanh thu phòng vé không tệ.
Đương nhiên, đây chỉ là căn cứ theo lời người bình thường, thực ra hồ Ám Long hoàn toàn không nguy hiểm như trong lời đồn.
Nó chỉ là một nơi có môi trường khá tồi tệ chứa đầy chướng khí.
Bởi vì chướng khí sinh ra, nơi này cũng nuôi dưỡng nhiều sinh vật cực độc. Người bình thường bị sinh vật độc tấn công thì không thể sống sót rời khỏi hồ Ám Long.
Nghe nói sâu trong hồ Ám Long có một loài sinh vật độc cực kỳ cổ xưa, kịch độc của chúng ngay cả người của Cổ Phái cũng không dám đụng vào, chính vì vậy mà Cổ Phái không hề muốn vào hồ Ám Long.
Một khi gặp mai phục ở nơi này thì khó mà thoát ra được.
Thế nhưng, nếu không có y thuật của thần y Lâm thì không thể đối phó thần y Lâm.
Nếu thôn Dược Vương thật sự là do thần y Lâm diệt, Cổ Phái không có phản ứng thì chắc chắn sẽ rơi vào vết xe đổ của thôn Dược Vương…
“Thầy, Lữ Lộng Triều gửi tin đến, sáng nay cổ Phái đã thuê chuyên cơ đến hồ Ám Long, nhưng… người nắm quyền của Cổ Phái còn làm một chuyện nữa”, Tần Bách Tùng cầm điện thoại, nói giọng khàn khàn.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính đứng ở trước cửa sổ, hỏi.
“Người nắm quyền của Cổ Phái lan truyền tin tức này ra, bây giờ nhiều thế lực thế gia đã bùng nổ, tất cả đều đang chuẩn bị đến hồ Ám Long tìm bí tịch y thuật của thầy!”, Tần Bách Tùng nói.
Lâm Chính nghe vậy không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, đốt một điếu.
Một lúc lâu sau.
“Vậy thì giúp bọn họ một tay đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Giúp?”.
Tần Bách Tùng ngạc nhiên: “Thầy, giúp thế nào?”.
“Ông lấy danh nghĩa học trò của tôi chứng minh với người bên ngoài chuyện này là thật!”.
“Cái gì?”.
“Tần Bách Tùng biến sắc, vội nói: “Thầy, chuyện… chuyện này sao được? Làm vậy nhiều người đang do dự sẽ lập tức xuất phát đến hồ Ám Long ngay không phải sao? Đến lúc đó, hồ Ám Long sẽ lấp kín người, vả lại toàn là người đối đầu với thầy. Nếu thầy định mai phục người của Cổ Phái thì vậy sẽ bất lợi cho thầy!”.
“Mai phục? Đó là chuyện không có khả năng nữa rồi. Người của Cổ Phái giở chiêu này quả thật cao minh. Bọn họ không sợ người nhiều, vì tông phái thế gia khác không dám đối đầu với Cổ Phái, Cổ Phái nhất định sẽ là người cười đến cuối cùng. Nếu chúng ta mai phục, hiện trường hỗn loạn như vậy, Cổ Phái có thể tập kết được sức mạnh từ các tông phái thế tộc khác chống lại chúng ta! Bọn họ lan truyền tin tức này ra không những không tạo thành đối thủ cạnh tranh, mà còn tạo cho mình một món bảo hiểm. Dựa vào mai phục để đối phó Cổ Phái giờ đã là điều viển vông”, Lâm Chính nói.
“Vậy… Vậy… thầy, chúng ta không đi là được, để Cổ Phái bọn họ uổng công một chuyến”, Tần Bách Tùng nói.
“Tôi sẽ đi”.
Lâm Chính nói: “Tôi phải giải quyết xong chuyện này, đây là cơ hội tốt, tôi phải kết thúc mọi thứ”.
“Thầy… sợ là chúng ta không thể đối kháng trực diện với Cổ Phái được. Lần này Cổ Phái chắc chắn đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn đề phòng chúng ta mai phục. Nếu thầy đến hồ Ám Long ắt sẽ xảy ra bất trắc!”, Tần Bách Tùng sốt ruột nói.
Lâm Chính quăng đầu thuốc xuống đất, giẫm tắt, bình thản nói: “Bách Tùng, Dương Hoa bây giờ lung lay sắp đổ, tôi không thể kéo dài được nữa. Nếu kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho Dương Hoa, các ông cũng sẽ không an toàn. Đi sắp xếp đi, ông không cần lo, tôi có thể đối phó với thôn Dược Vương thì cũng có thể đối phó với Cổ Phái!”.
Tần Bách Tùng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ và lo lắng.
Cuối cùng, ông ấy vẫn gật đầu, quay người rời đi.
Thế là mấy tiếng đồng hồ sau khi tin tức ở Cổ Phái truyền ra, bỗng nhiên Dương Hoa cũng để lộ tin tức liên quan đến bảo tàng ở hồ Ám Long.
Nghe nói tất cả y thuật của thần y Lâm, thần y thiên tài số một đương thời, đều đến từ bảo tàng hồ Ám Long.
Dương Hoa là do thần y Lâm sáng lập, đương nhiên sẽ có nhiều bí mật liên quan đến thần y Lâm.
Tin tức Dương Hoa để lộ ra tất nhiên có độ tin cậy cao.
Hơn nữa, cách làm của Tần Bách Tùng rất khéo léo, cố tình để lộ cho vài thế lực cài cắm tai mắt vào Dương Hoa, để bọn họ cố ý tiết lộ cho gia tộc khi báo cáo, như vậy thì tính chân thực sẽ được bảo đảm.
Vì vậy, nhiều tông phái thế gia đang do dự đều trở nên điên cuồng.
Đó là y thuật của thần y Lâm!
Là thần y đã dùng Nghịch Chuyển Châm mà không chết!
Ngay cả sự diệt vong của thôn Dược Vương cũng liên quan đến thần y Lâm, nếu nói chuyện này là thật thì thần y Lâm dựa vào đâu đấu với thôn Dược Vương?
Sợ là dựa vào y thuật quỷ thần khó lường, có thể nắm giữ sinh tử mà chỉ anh mới có.
Tất cả tông tộc thế gia đều cử tinh nhuệ đến hồ Ám Long.
Hoa Quốc cuộn trào sóng ngầm.
Bên phía Lâm Chính cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, xuất phát đến hồ Ám Long.
Nhưng trước lúc đó, anh đã gọi điện thoại cho Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, bảo hai người xuất phát đến hồ Ám Long trước, sau đó tiếp ứng cho anh.
Mặc dù hồ Ám Long chướng khí mịt mù, nhiều sinh vật cực độc, nhưng hai người đó đều xuất thân từ thôn Dược Vương, tinh thông độc thuật, hồ Ám Long đối với họ mà nói giống như nơi không người.
Lâm Chính thu thập một phen, để Tần Bách Tùng đưa tới sân bay, đến hồ Ám Long.
Trên đường đi, Thủ Mệnh lại gọi tới một cuộc điện thoại.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bên phía Cổ Phái… đã mời một nhân vật lớn đến. Tôi nghĩ lần này cậu… đừng nên đến hồ Ám Long nữa thì hơn”, Thủ Mệnh ở bên kia điện thoại nói với giọng nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc.
“Nhân vật lớn? Là ai?”.
“Độc Hoàng, Tiêu Khải Phong!”.
Chương 1420: Thiên kiêu hạng 8
Tiêu Khải Phong!
Cao thủ độc thuật nổi tiếng của giới võ thuật Hoa Quốc!
Nghe nói anh ta dùng độc đã đạt tới cảnh giới không tiếng động, vô hình vô ảnh. Chỉ một nhịp thở, một ánh mắt là có thể hạ độc trong vô hình, lấy mạng người từ xa, là tử thần độc thuật chân chính.
Người bên trên của thôn Dược Vương cũng là cao thủ độc thuật, nhưng so với Tiêu Khải Phong, người bên trên chưa bao giờ dám nói độc thuật của mình cao hơn anh ta, đánh giá về Tiêu Khải Phong cũng rất cao, thôn Dược Vương còn kêu gọi anh ta về với phe mình không chỉ một lần.
Chỉ tiếc Tiêu Khải Phong không đếm xỉa đến thôn Dược Vương.
Thôn Dược Vương chưa bao giờ bị ai phớt lờ như vậy, nhưng thôn Dược Vương lại không hề truy cứu. Người bên trên thậm chí còn không oán trách một lời, vẫn chiêu mộ anh ta.
Nhiều người đều kinh ngạc vì việc này.
Từ lúc nào mà người của thôn Dược Vương lại tốt tính như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại, thôn Dược Vương quả thật không thể nổi giận với Tiêu Khải Phong.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tiêu Khải Phong rất trẻ tuổi!
Anh ta là một vị thiên kiêu!
Một nhân vật xếp hạng 8 trên bảng thiên kiêu!
Một cao thủ độc thuật trẻ tuổi có nghĩa gì? Điều đó có nghĩa thiên phú anh ta rất đáng kinh ngạc, càng chứng tỏ đằng sau anh ta có một người thầy giỏi!
Xưa nay sức mạnh của thiên kiêu đều rất đáng sợ!
Thôn Dược Vương không thể đắc tội.
Ai cũng không ngờ Cổ Phái lại mời được Tiêu Khải Phong đến.
Đó là người mà ngay cả thôn Dược Vương cũng không thể mời được.
“Thần y Lâm, thôn Dược Vương chúng tôi vẫn biết khá nhiều thứ liên quan đến Tiêu Khải Phong. Mấy năm trước, người bên trên luôn muốn chiêu mộ Tiêu Khải Phong, do đó ông ta cũng đã từng làm điều tra. Tiêu Khải Phong không hề biết y thuật, nhưng cậu ta cực kỳ tinh thông độc thuật, cách hạ độc của cậu ta đã đạt đến trình độ thần không biết quỷ không hay, hơn nữa lòng dạ cậu ta cũng rất độc ác! Lần này Cổ Phái mời cậu ta đến, có cậu ta ở đó, độc vật và chướng khí ở hồ Ám Long chắc chắn sẽ không thể gây ảnh hưởng gì cho người của Cổ Phái. Nếu cậu lại đi đến hồ Ám Long, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Thần y Lâm, tính kế lâu dài đi”, Thủ Mệnh đề nghị.
Tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái cộng thêm một vị Độc Hoàng Tiêu Khải Phong, đội hình này ngay cả người bên trên cũng không chống đỡ nổi.
Mặc dù Lâm Chính có thể đánh bại người bên trên, nhưng đội hình hoành tráng này muốn diệt một thần y Lâm đúng là quá đơn giản.
Lúc này mà Lâm Chính vẫn kiên trì đến hồ Ám Long chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết.
“Bây giờ hồ Ám Long có bao nhiêu người?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi hỏi.
“Hơn một nghìn! Thế lực các nơi phải đến mấy chục, hơn nữa đều là tinh nhuệ, đều đến vì bí tịch y thuật của cậu!”.
“Có bao nhiêu liên quan đến Cổ Phái?”.
“Hơn nửa số đó”.
“Tôi biết rồi”.
“Thần y Lâm, cậu vẫn đi sao?”.
“Nếu các người thấy hoàn cảnh của mình không an toàn thì có thể rời đi trước”.
Lâm Chính nói, cúp máy.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh ở đầu kia vội hô lên, nhưng Lâm Chính đã không nghe thấy nữa.
Cô ta nhìn điện thoại, hơi bất lực.
“Sư tỷ, thần y Lâm nói thế nào?”, Hùng Giới Thiên ở bên cạnh hỏi.
“Thần y Lâm không nghe khuyên, chắc là sẽ đến đây”, Thủ Mệnh thở dài.
“Ha ha, thần y Lâm đúng là người cảm tính, tôi thích! Ha ha ha ha…”, Hùng Giới Thiên cười lớn.
“Cậu còn cười?”.
“Sư tỷ, tôi không có ý đó!”.
“Được rồi, chuyện đến nước này nói gì cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách ứng phó đi!”.
“Sư tỷ, chúng ta theo dõi người của Cổ Phái để cung cấp tin tình báo có lợi cho thần y Lâm!”.
“Tôi biết, nhưng tới trước nữa là mất sóng rồi, trong đó không dùng được điện thoại, chúng ta muốn truyền tin không hề đơn giản. Hơn nữa một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể thông báo cho thần y Lâm…”.
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.
“Thôi được, đi thôi! Chúng ta nợ thần y Lâm một mạng, lần này coi như trả lại cho cậu ấy là được rồi!”.
Hai người bàn bạc một hồi, đi bộ vào sâu bên trong.
Trong đêm.
Máy bay dừng ở tỉnh Mã Xuyên.
“Thầy, để tôi đi cùng thầy”, Tần Bách Tùng nói.
“Không cần, hồ Ám Long là nơi rất nguy hiểm, nếu ông vào đó thì khó giúp được tôi cái gì, thậm chí tôi còn phải phân tâm vì ông. Ông để lại một chiếc xe cho tôi, tôi tự đi là được!”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thông báo cho người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tập hợp tại đây. Thầy, nếu có gì ngoài ý muốn, thầy nhất định phải kịp thời thông báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xông vào hồ Ám Long hỗ trợ cho thầy”, Tần Bách Tùng đầy lo lắng nói.
Lâm Chính cười, quay người lên xe, đạp ga chạy thẳng về phía hồ Ám Long.
Hồ Ám Long hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Đợi đến khi Lâm Chính lái xe đến lối vào hồ Ám Long, nơi này đã có rất nhiều chiếc xe đỗ lại.
Vào trong nữa thì đã không thể đi được xe, chỉ có thể đi bộ.
Lâm Chính vừa dừng xe, xuống xe chuẩn bị đi vào bên trong, một giọng nói đột nhiên gọi anh lại.
“Lâm Chính?”.
Tiếng gọi khiến Lâm Chính giật mình.
Lúc này anh đang dùng gương mặt Lâm Chính chứ không phải thần y Lâm.
Nếu là gương mặt thần y Lâm, bị người ta nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng gương mặt Lâm Chính sao vẫn bị người ta nhận ra?
Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy có vài người đi đến.
Khi nhìn thấy những người đó, Lâm Chính đứng sững tại chỗ.