-
Chương 1381-1385
Chương 1381: Ma thần
“Thần y Lâm dùng tử châm để giúp mình có một thể chất tuyệt độc, giúp toàn bộ cơ thể là độc thì như vậy sẽ luyện ra được nhân hoàn. Nhân hoàn loại này là thứ muốn cũng không có được. Nếu tôi có thể phục dùng loại nhân hoàn này thì ít nhất có thể tăng thêm 10 năm tuổi thọ, hơn nữa còn có thể đạt tới mức thay da đổi thịt, thoát khỏi cảnh giới phàm tục thông thường. Tới khi đó, gọi tôi là thần tiên thì cũng không ngoa. Ha ha…”, người đàn ông bật cười, tỏ ra vô cùng đắc ý.
Các nguyên lão nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống.
“Chúc mừng bề trên thành thần”.
“Thành thần sao? Chắc chưa tới mức đó nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tôi đi lấy nhân hoàn, các người chờ ở đây đi”, nói xong, ông ta bèn bay về vùng mây độc vẫn chưa tiêu tan.
Đám đông nín thở. Mây độc chưa tan, người thường mà tiếp xúc chỉ có chết chắc. Chỉ có người bề trên là chẳng hề hấn gì. Những người còn lại của thôn đều tỏ ra sợ hãi và kính nể.
“Bề trên”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
Người bên trên khựng bước, quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhan Tam Khai.
“Sao thế?”, ông ta hỏi.
Nhan Tam Khai chỉ trố tròn mắt, run rẩy chỉ về đám mây độc phía trước với đôi mắt sợ hãi giống như đang nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm.
“Hả?", người bề trên cũng nhìn theo. Ông ta phát hiện, ở hướng mà Nhan Tam Khai đang chỉ có một bóng hình và cũng chính là nhân hoàn.
Thế nhưng lúc này bóng hình đó đang cử động. Hơn nữa hình như còn đang di chuyển về phía bọn họ.
“Cái gì?”
Người bề trên sững sờ. Cả hiện trường bàng hoàng.
“Không thể nào? Cậu ta…vẫn chưa chết sao?”
Tiếng kêu thất thanh vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Khí độc khủng khiếp như vậy mà không khiến cậu ta bốc hơi được sao? Khả năng tồn tại của người này có phải là quá khủng khiếp không…
Mọi người cảm thấy hoảng sợ. Người bề trên ở gần đó thì chau mày. Họ thấy khí độc trước mặt khẽ dao động rồi được tách ra. Sau đó là bóng dáng một người dìu một thân hình nhỏ bé khác xuất hiện.
Hai người đó chính là Lâm Chính và Tiết Phù.
“Hả “.
“Tiết sư muội”
“Cô ấy vẫn còn sống sao?”
“Cô ấy được thần y Lâm cứu sống rồi”.
“Chuyện gì vậy? Tại sao thần y Lâm vẫn chưa chết?
“Với độc tố khủng khiếp như thế mà cậu ta…vẫn sống sao?”
“Lẽ nào đám độc đó không có tác dụng gì với cậu ta?”
“Phải làm sao đây?”, ai cũng tái mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ cảm giác não không thể hoạt động được nữa.
“Không thể nào!”, vài người bước tới, trố tròn mắt.
“Không thể nào! Sao cậu có thể khinh thường vạn luyện chi độc của tôi như vậy? Tại sao có thể khinh thường mây độc của tôi? Không thể?”, lúc này, ngay cả đến bề trên cũng không dám tin. Ông ta không thể chấp nhận được.
“Tôi đâu có khinh thường, mà thực tế là độc của ông..đã xâm nhập vào cơ thể của tôi rồi!”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy tại sao cậu vẫn chưa chết?”, người bề trên trố tròn mắt.
“Nguyên nhất rất đơn giản, độc của ông đã hòa làm một với tôi rồi”.
“Hòa làm một sao?”, người đàn ông nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào như thế.
Thế nhưng một giây sau, cảnh tượng kinh hoàng cũng đã diễn ra. Lâm Chính ấn tay trước ngực.
Ngay sau đó một lượng lớn châm màu đen lòi ra từ cơ thể của anh. Toàn bộ số châm này đều ngấm độc, xuyên ra từ cơ thể anh và rơi xuống đất rào rào.
Số châm lên tới hàng vạn chiếc. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ tưởng như mình sắp nổ tung.
Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Lâm Chính đã làm gì thế? Anh đã dùng hàng vạn cây châm đâm vào cơ thể mình như vậy sao?
Vậy khác gì tự sát?
Cơ thể của một người có thể ghim được nhiều độc như vậy chắc?
Không ai dám tin…Cho tới lúc này, người bề trên đã phải há hốc mồm: “Cậu…cậu lợi dụng độc của tôi?”
“Đúng vậy?”
Lâm Chính gật đầu: “Lấy độc trị độc! Ai cũng biết điều đó. Tôi dùng tử châm chuyển cơ thể thành độc thể và biến thành độc nhân. Mặc dù không thể đối kháng được với mây độc nhưng có thể hấp thụ được độc tố từ nó. Tôi dùng độc tố được hấp thụ chống lại mây độc của ông. Cứ lặp lại như vậy thì tôi đã tạo ra được sự miễn dịch đối với mây độc của ông”.
Nghe thấy vậy, người bề trên vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã ra đất. Có những người sợ tới mức mềm xụi cả người.
Đến cả độc của mây độc mà cũng có miễn dịch sao. Lúc này thì cơ thể của Lâm Chính là loại cơ thể gì thế không biết?
Giờ thì thôn Dược Vương đối phó kiểu gì với anh đây?
“Thật không ngờ bề trên với thủ đoạn vô song không những không giết được cậu ta mà còn khiến cậu ta mạnh lên gấp bội. Vậy thì giờ còn cách gì có thể giết được cậu ta chứ?”, Nhan Tam Khai ngồi phịch xuống đất, miệng lầm bầm giống như người mất hồn.
Người thôn Dược Vương cũng hồn bay phách tán.
“Các người còn thủ đoạn gì nữa không? Nếu không có thì có phải giờ đến lượt tôi không nhỉ?”
Lâm Chính nhìn người bề trên. Anh đưa tay rút một cây châm ở trán ra. Cả cơ thể anh bỗng chốc trở nên trắng bệch, đồng tử hóa đen, tóc biến thành màu trắng bay trong gió.
Anh giống như một ma thần vậy.
Chương 1382: Bất bại!
Sự thay đổi kỳ lạ của Lâm Chính khiến mọi người kinh hãi.
Nhất là người bề trên. Ông ta trố tròn mắt, cứ như nhìn thấy thiên nhân vậy.
“Lẽ nào đây là…Thương Ám Huyền Thể sao? Không thể nào? Nhất định là giả…Là giả…”, người bề trên lắp bắp.
“Thương Ám Huyền Thể sao?”
“Đó chẳng phải là…một loại thể chất do cơ thể thay đổi tạo ra được ghi chép trong sách cổ hàng nghìn năm trước à? Tiên tổ của thôn chúng ta từng nghiên cứu. Loại thể chất này không thể nào tồn tại được. Xác thịt con người không thể nào biến thành thể chất như vậy được, nếu không thì họ sẽ không tồn tại. Như vậy là trái với lẽ tự nhiên”, Nhan Tam Khai gần như hét lên. Các nguyên lão của thôn Dược Vương cũng đều tái mặt.
“Bề trên chắc lầm rồi”.
“Chắc chắn là bịa đặt, căn bản không tồn tại thể chất như thế".
Đám đông nhao nhao lên tiếng. Người bề trên chỉ biết nín thở, lặng lặng nhìn Lâm Chính. Ông ta mong biết bao nhiêu rằng mình đã nhầm. Nhưng bộ dạng trước mặt của Lâm Chính giống y hệt những gì được ghi chép trong sách, nhất là đôi mắt.
Đôi mắt lúc này đã chuyển sang màu đỏ giống như có mặt trăng và mặt trời đang chuyển động trong đó.
Không thể dùng khoa học để giải thích điều này được nữa rồi.
Lâm Chính bước tới. Mặt anh trắng bệch, mái tóc không biết từ khi nào đã dài tới eo, trắng như tuyết. Lúc này anh giống như tiên hiệp trong tiểu thuyết mang theo vẻ tuấn kiệt của một ma quân giáng thế.
“Đây là…Thương Ám Huyền Thể đúng không?”, người bề trên run rẩy hỏi anh.
“Chắc thế”.
“Cậu đã làm thế nào vậy?”, ông ta vội vàng hỏi. Hai mắt dán chặt vào Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ từ từ đưa tay lên. Lúc này, người bên trên tưởng như bị sét đánh trúng.
“Lạc Linh Huyết?”, người của thôn Dược Vương thất thanh.
“Hơn…hai mươi giọt Lạc Linh Huyết? Chuyện gì vậy? Thần y Lâm…sao lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”
Tất cả như muốn phát điên. Thứ quý giá như Lạc Linh Huyết là thứ muốn cũng không có được. Dù thôn Dược Vương có ghê gớm đến đâu thì những năm qua cũng mới đoạt được có hai giọt. Vậy mà thần y Lâm…lại có tới hơn 20 giọt.
“Hóa ra là vậy…Cậu mượn sức mạnh của Lạc Linh Huyết kết hợp với tử châm dùng độc trị độc để luyện cơ thể thành Thương Ám Huyền Thể…”, người bề trên lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
Ông ta đã bị lợi dụng. Cái gọi là mây độc không thể luyện Lâm Chính thành nhân hoàn mà ngược lại còn giúp anh có được một thể chất vô song tối thượng…
“Bề trên, giờ phải làm sao?”, người trong thôn sợ hãi nói.
“Không cần phải sợ. Dù cậu có Thương Ám Huyền Thể thì cũng đã làm sao? Thể chất này chưa chắc đã quá đáng sợ. Tất cả cùng xông lên! Giết! Giết chết cậu ta! Tôi không tin một con người có thể tiêu diệt được cả cái thôn này”.
Người bề trên gầm lên, lao về phía Lâm Chính. Hơn chục nguyên lão cũng lao lên. Tới giờ phút này thì đành phải dùng vũ lực giải quyết thôi.
Vụt…vụt…Châm độc bay ra như mưa, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng anh chẳng coi ra gì. Lưng anh, ngực anh đều bị châm cắm dày đặc. Tuy nhiên độc tố của những cây châm chẳng làm gì được anh.
Lâm Chính như đang chìm đắm trong cảnh giới không người. Anh đưa tay lên, với sức mạnh ngàn cân đập về phía đám nguyên lão.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Những ai bị đập trúng thì đều bay bật ra. Người thì gãy xương, người thì bất tỉnh. Dù là ai thì cũng không đỡ nổi.
“Y võ là dùng y để gia tăng sức mạnh cho cơ thể. Những nguyên lão này chỉ dùng châm gia trì thì sức mạnh và tốc độ không thể bằng Lâm Chính được”, Tiết Phù sững sờ.
Mười mấy người tấn công Lâm Chính mà không chiếm nổi thế thượng phong. Ngược lại, sau vài đòn thì đã có hai người bị Lâm Chính đánh chết. Những người trong thôn đứng ở xa chứng kiến cảnh tượng đó đều trố tròn mắt.
“Đại Âm Long Độc”, người bề trên gầm lên, hay tay đập mạnh về phía trước.
Bốp! Luồng khí đen hóa thành một con rồng độc, lao về phía Lâm Chính. Anh hừ giọng, đôi mắt đỏ như máu của anh không hề tỏ ra sợ hãi. Anh chỉ lao lên đỡ đòn.
Rầm! Rồng độc bị anh đấm nát.
“Cái gì?”
Người bề trên tái mặt, vội vàng lùi về sau. Lâm Chính lại xông lên tiếp, siết cổ ông ta và nhấc lên, đập mạnh xuống
“Cút!”
Thể chất của người bề trên khá đặc biệt, dù cổ ông ta bị bóp biến dạng thì hơi thở vẫn vô cùng đều đặn giống như không hề bị ảnh hưởng gì. Nắm đấm ông ta giáng xuống cánh tay của Lâm Chính cũng chẳng phát huy nổi tác dụng...
Nhìn thấy vậy, người bề trên nín thở. Mặc dù cơ thể của ông ta bao gồm những bộ phận ưu tú nhất kết hợp lại thành và đạt tới mức quái vật, nhưng đứng trước một cơ thể như Thương Ám Huyền Thể thì ông ta cũng chẳng là gì.
Ông ta đã thua rồi! Người bề trên không ngờ rằng mình lại bị thua theo cách này…
Ông ta không cảm nhận được sự đau đớn nhưng ông ta biết cổ của mình sắp gãy ra đến nơi. Cơ thể dù có khỏe mạnh cũng không thể nào hoạt động nếu không có não.
“Đừng giết tôi…đừng”
Người này cuống cuồng kêu lên. Âm thanh của ông ta vô cùng yếu ớt. Cổ họng của ông ta bị siết mạnh.
Không ai dám tiến lại gần.
“Không giết ông? Ông cảm thấy điều đó có thể xảy ra được không? Ông hại chết biết bao nhiêu người bên cạnh tôi, khiến vợ tôi không biết sống chết thế nào. Tôi chỉ muốn băm vằm ông ra, vậy mà ông còn muốn tôi tha cho ông à?", Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta. Trông anh vô cùng đáng sợ.
Dứt lời, anh đưa tay lên đập nát đầu người bề trên. Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên.
“Thần y Lâm, nếu tôi chết thì tôi cũng sẽ không để cậu sống yên đâu”.
Vài cây châm độc hiện ra từ tay của ông ta, ông ta cắm nó vàm người mình. Trong nháy mắt, cơ thể ông ta như được bơm khí phình lên. Luồng khí bao trùm lấy toàn bộ cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Đây là đòn tấn công tuyệt vọng nhất.
Hả? Lâm Chính đanh mắt, lập tức định tách ra.
“Cậu chạy đi đâu”, người bên trên ghì chặt vai của Lâm Chính.
“Á!”, Tiết Phù hét lớn.
Lâm Chính chộp lấy cánh tay của Tiết Phù, ném ra ngoài. Tiết Phù lập tức bay bật ra.
Bùm! Cơ thể của người bề trên nổ tung.
“Là độc!”
“Bề trên đang cho phát nổ độc trong người mình”.
“Chạy đi”.
Đám đông như mất hồn, điên cuồng bỏ chạy. Còn Lâm Chính một lần nữa bị nhấn chìm trong biển khí độc…
Chương 1383: Đồng quy vu tận?
Vụ nổ lần này so với vụ nổ mây độc yếu hơn rất nhiều, phạm vi cũng không rộng, cùng lắm là khoảng cách gần trăm mét.
Nhưng dù là người hay vật bị vụ nổ lan tới, đều lập tức tan chảy.
Cho dù là mặt đất cũng bị ăn mòn.
Không gì có thể chống lại được.
Mấy nguyên lão ở gần lập tức bị tan chảy.
Mọi người xung quanh bị dọa cho vỡ mật, vội vàng lùi lại, bước chân lảo đảo, vô cùng chật vật.
Sau khi bom độc tan hết, mọi người mới nhìn thấy chỗ vụ nổ xuất hiện một cái hố lớn sâu khoảng một mét.
Trong hố toàn là chất lỏng màu đen.
Số chất lỏng này đều là kịch độc, mọi sinh vật trên đời này chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức mất mạng.
Các nguyên lão ở xung quanh sợ hãi nhìn cái hố lớn kia.
Chất lỏng trong hố là do sau khi người bề trên tự bạo, độc tố ở trong người bắn ra ăn mòn mặt đất và mọi thứ xung quanh gây nên.
Có lẽ còn bao gồm cả thần y Lâm trong đó nữa.
"Thần y Lâm và người bề trên... chết rồi sao?".
Nhan Tam Khai run lẩy bẩy, dè dặt nhìn vào cái hố lớn.
"Chắc là chết rồi! Người bề trên dẫn phát kịch độc trong người, tạo nên bom độc, uy lực còn khủng khiếp hơn cả mây độc. Thần y Lâm kia chống lại được mây độc, nhưng chưa chắc chống lại được bom độc này", người ở bên cạnh nói.
"Có lý!".
"Tuy người bề trên chết, nhưng may là thần y Lâm cũng chết theo. Như vậy thì thôn Dược Vương cũng coi như bình an vô sự, đây gọi là trong họa có phúc".
Nhan Tam Khai hít sâu một hơi, thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
Thôn Dược Vương không có bao nhiêu người cảm thấy buồn bã về cái chết của người bề trên.
Dù sao bao nhiêu năm nay ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, vô tình vô nghĩa, nên chẳng có mấy người thực sự quan tâm đến sống chết của ông ta.
Ngược lại, Nhan Tam Khai và mấy nguyên lão vô cùng mừng rỡ.
Người bề trên chết, thì quyền quản lý thôn Dược Vương sẽ thuộc về mấy người bọn họ.
Bọn họ sẽ là chủ nhân mới của thôn Dược Vương.
"Thần y Lâm!".
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy Tiết Phù đầu tóc rũ rượi, nhào tới bên cạnh hố nước kia, gào khóc thảm thiết.
Một chân cô ấy bị gãy, không thể đi được, chỉ đành bò lê.
"Sư muội!".
Các đệ tử bên phía Thương Miểu vội vàng xông tới, kéo cô ấy lại.
"Đây là đầm nước độc, là độc tố trong người người bề trên ngưng tụ thành, chạm vào là chết! Sư muội, không được chạm vào đó!".
Bọn họ cuống quýt khuyên nhủ, kéo cô ấy tránh xa mép đầm nước độc.
"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn thần y Lâm! Tôi muốn thần y Lâm!".
Tiết Phù la hét, không ngừng giãy giụa.
Cô ấy không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Tuy cô ấy mới quen Lâm Chính một thời gian rất ngắn, nhưng vào lúc cô ấy bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, Lâm Chính đã xuất hiện và cứu vớt cô ấy, cũng hoàn toàn chinh phục được cô ấy.
Cô ấy không tin Lâm Chính cứ thế không còn trên đời.
Nhưng hiện thực chính là như vậy.
Đám người Thủ Mệnh đứng ở xa cũng trố mắt ra nhìn.
Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến mọi người không thể tin được.
"Sư tỷ, người bề trên đã chết, chị yên tâm rồi chứ? Đưa thi thể của cô chủ về tạ tội, có lẽ trưởng thôn và các nguyên lão sẽ không trách tội chúng ta", đúng lúc này, đệ tử kia lên tiếng.
"Tôi đã nói rồi, các cậu muốn về thì cứ về, đừng lôi kéo chúng tôi. Các cậu mau tránh ra đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo", Thủ Mệnh hoàn hồn, lạnh lùng đáp.
"Sư tỷ, chị đừng ngoan cố nữa", đám đệ tử khuyên nhủ.
"Người ngoan cố u mê là anh!", Hùng Giới Thiên gầm lên.
"Hùng sư đệ, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, thần y Lâm và người bề trên đều đã chết, người trong thôn đã không còn bị kiềm hãm nữa. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu", Thủ Mệnh khẽ quát.
Hùng Giới Thiên gật mạnh đầu, lập tức xông tới, định đẩy những người đang ngăn cản ra.
"Đừng hòng đi!".
"Đứng lại!".
Bọn họ lập tức ngăn cản Hùng Giới Thiên.
Hùng Giới Thiên tuy to xác, nhưng ngặt nỗi bị thương quá nặng, không thể chống lại được nhiều người như vậy, nhanh chóng bị mấy đệ tử liên thủ ấn xuống đất.
"Khốn kiếp!".
Thủ Mệnh nghiến răng, buông thi thể Nhan Khả Nhi ra, xông tới giúp đỡ.
Hai bên đánh nhau túi bụi.
"Hử?".
Tiếng đánh nhau thu hút sự chú ý của đám người Nhan Tam Khai.
"Trưởng thôn, là lũ phản bội kia!".
"Bắt bọn chúng lại đây!".
"Vâng".
Mấy cao thủ xông tới, nhanh chóng bắt đám người Thủ Mệnh tới.
Dù sao bọn họ cũng có ít người, lại đang bị thương, không thể phản kháng được.
"Quỳ xuống!".
Cao thủ quát, ép Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên quỳ xuống đất.
"Trưởng thôn, trước đó chúng tôi bị Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dụ dỗ mê hoặc, nên mới phạm sai lầm lớn. Bây giờ chúng tôi đưa hai người bọn họ và thi thể cô chủ đến tạ tội, mong trưởng thôn cho chúng tôi một cơ hội nữa".
Những đệ tử kia quỳ xuống đất, dập đầu nói với Nhan Tam Khai, thái độ rất thành khẩn.
"Các cậu biết sai mà sửa, tốt lắm", Nhan Tam Khai gật đầu hài lòng.
"Cảm ơn trưởng thôn".
Mấy người mừng rỡ.
Nhưng Nhan Tam Khai bỗng quay mũi giáo: "Nhưng các cậu phản bội thôn Dược Vương, tội không thể tha! Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba! Cho dù các cậu đã tỉnh ngộ thì cũng không thể tha thứ được! Người đâu! Giết bọn họ, dùng làm thuốc dẫn!".
"Vâng!".
Các cường giả ở nên cạnh đồng loạt xông tới, dẫn ngay đám người này đi.
"Trưởng thôn, đừng mà!".
"Chúng tôi không muốn chết!".
"Xin hãy tha cho chúng tôi!".
Các đệ tử la hét xin tha, nhưng vô ích.
Bọn họ nhìn Thủ Mệnh với ánh mắt tuyệt vọng, hối hận muốn chết.
Mấy cao thủ nhanh chóng giết chết mấy đệ tử phản bội.
Sắc mặt Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên trắng bệch.
"Tiếp theo chính là hai kẻ chủ mưu này!", Nhan Tam Khai lạnh lùng nói.
Chương 1384: Đuổi cùng giết tận
"Nhan Tam Khai, ông muốn chém muốn giết thế nào thì tùy, ra tay đi!".
Thủ Mệnh hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
"Cô đã thả thuốc dẫn của chúng tôi đi, để trừng phạt thì cô hãy làm thuốc dẫn đi. Tuy lễ dược tế đã bị phá hỏng, nhưng tôi sẽ làm bù, tổ chức lại lễ dược tế khác. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của người bề trên, trở thành người bề trên mới của thôn Dược Vương, các người phải phò tá tôi", Nhan Tam Khai lớn tiếng kêu lên.
"Vâng, người bề trên!".
"Bái kiến người bề trên!".
"Bái kiến người bề trên!".
Các nguyên lão trong thôn lần lượt quỳ xuống đất hô to, không ai phản đối Nhan Tam Khai.
Dù sao ở trong thôn, thực lực của Nhan Tam Khai hơn hẳn những người này.
Nhan Tam Khai cười lớn, vô cùng hài lòng, vung tay lên nói: "Đưa hai người bọn chúng xuống dưới giết đi! Nghe đây, lúc giết bọn chúng phải chú ý chút, hai người này là những người tài giỏi trong số các đệ tử ở thôn ta, thiên phú phi phàm, hãy nhớ cho thêm thuốc, tận dụng thiên phú của chúng. Thuốc dẫn như vậy mới là thượng hạng!".
"Tuân lệnh!".
Mấy cao thủ bước tới.
Hùng Giới Thiên tức giận gầm lên, còn muốn giãy giụa, nhưng vô ích.
Còn Thủ Mệnh chỉ có thể lặng lẽ nhìn, không hề phản kháng.
Đôi mắt cô ta ngập tràn tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này.
Ục ục ục...
Những âm thanh kỳ dị vang lên ở đầm nước độc sau lưng mọi người.
Ai nấy đều chấn động, vội nhìn về phía đầm nước độc.
"Có chuyện gì vậy?".
Bọn họ kêu lên kinh ngạc.
"Hình như trong đầm nước độc này có gì đó", có đệ tử kêu lên.
"Có gì đó?".
Nhan Tam Khai sửng sốt, mở to mắt nhìn mặt nước.
Chỉ thấy một cái bóng đen dần trồi lên khỏi đầm nước.
Đó là một người.
Anh đứng thẳng dậy.
Ào!
Nước bắn tung tóe, rồi một người bước ra.
Đó chính là Lâm Chính.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
"A!".
Nhan Tam Khai hét to một tiếng, ngã ngồi xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ như nhìn thấy ma.
Lâm Chính thở hổn hển, toàn thân ướt sũng, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn tất cả những người đang có mặt.
"Thần y Lâm! Anh không sao? Tốt quá!".
Tiết Phù đang đòi sống đòi chết ở bên kia nhìn thấy thế thì mừng rỡ như điên.
"Thần y Lâm!".
Thủ Mệnh cũng sửng sốt.
"Hử?".
Dường như lúc này Lâm Chính mới để ý đến Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, anh nhíu mày hỏi: "Chẳng phải các chị đã đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?".
"Ơ...", Thủ Mệnh không biết trả lời thế nào, nhưng Hùng Giới Thiên thì cuống cuồng kêu lên: "Thần y Lâm, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị sư đệ phản bội, rồi lại bị bắt về. Bọn họ muốn lấy chúng tôi làm thuốc dẫn, còn muốn chia xác của cô chủ Nhan Khả Nhi nữa! Xin hãy cứu chúng tôi với!".
"Vậy sao?".
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhìn thi thể Nhan Khả Nhi đang nằm bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại dâng lên sự thù hận.
"Ông lại đây!".
Lâm Chính nhìn Nhan Tam Khai, bình tĩnh nói.
"Đừng... đừng mà, thần y Lâm... đừng mà..."
Nhan Tam Khai run rẩy kêu lên, không dám nhúc nhích bước chân.
Những người khác cũng sợ hãi tột cùng.
Dù sao đây cũng là người mà ngay cả người bề trên cũng không giết chết được...
Ngay cả bom độc và mây độc của người bề trên cũng không làm gì được anh, thì những người còn lại của thôn Dược Vương dựa vào đâu để đối đầu với anh chứ?
Đã có người nhận ra sự bất thường, quay đầu định chạy.
"Chạy sao?".
Lâm Chính hừ lạnh, tung người nhảy lên, lập tức lao tới trước mặt người kia như một u hồn, đánh một chưởng vào đầu hắn.
Vèo!
Một luồng độc lực đen sì bắn ra từ lòng bàn tay.
Người kia không kịp hét lên tiếng nào, đã giống như một miếng băng tan, biến thành một vũng máu.
"Hả?".
Tất cả đều bị dọa sợ.
"Thần y Lâm tha mạng!".
"Xin hãy tha mạng!".
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
Tốc độ quỷ mị và thủ đoạn đáng sợ như vậy, sao bọn họ dám phản kháng chứ?
Nhưng... Lâm Chính đã vô cùng căm thù và chán ghét đám người này của thôn Dược Vương.
"Bây giờ xin tha mạng... liệu có muộn quá không?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Giọng nói như vang lên từ địa ngục, khiến lòng người run sợ.
Chỉ thấy Lâm Chính lại nhảy cái nữa, hạ xuống trước mặt Nhan Tam Khai.
"Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?".
Nhan Tam Khai sợ đến mức lùi lại liên tục.
"Điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là giết người rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, giơ tay chộp lấy Nhan Tam Khai.
"A! Tao giết mày!".
Nhan Tam Khai hét lên, thấy không chạy được, liền nhón châm bạc đâm về phía Lâm Chính.
Phập!
Châm độc đâm vào người anh!
Nhưng... hoàn toàn không có tác dụng gì!
Ngay cả bom độc của người bề trên cũng không làm gì được Lâm Chính, thì chút độc này của ông ta không đáng để vào mắt.
Nhan Tam Khai run rẩy nhìn, đầu óc đã trống rỗng.
Ông ta không biết làm thế nào để giết được Lâm Chính, làm thế nào để tự cứu mình...
"Xem ra cứ thế giết ông thì hời cho ông quá".
Lâm Chính bình thản nói với Nhan Tam Khai.
"Cậu... cậu không thể giết tôi được, nếu không... nếu không...", Nhan Tam Khai còn định đe dọa Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này.
Rắc!
"A!".
Nhan Tam Khai hét lên thảm thiết.
Một cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính bẻ gãy.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như ngất đi.
Nhưng ông ta mới kêu được mấy tiếng, thì cánh tay còn lại cũng bất ngờ bị bẻ nốt...
"Nếu ông đã thích giết người, chế thành thuốc dẫn như vậy, thì hôm nay tôi cũng sẽ chia xác ông ra".
Lâm Chính lạnh lùng nói, bàn tay giật từng miếng trên người Nhan Tam Khai.
Thủ pháp thành thạo, như đầu bếp đang cắt thịt bò…
Mọi người đều trố mắt ra nhìn, sống lưng lạnh toát.
Chỉ trong năm phút, Nhan Tam Khai... đã bị chia thành vô số mảnh nhỏ...
Thủ pháp chuyên nghiệp đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.
"Được rồi, Nhan Tam Khai đã chết, chuẩn bị đến bước tiếp theo thôi", Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Bước tiếp theo? Là gì vậy?", Thủ Mệnh sửng sốt hỏi.
"Giết cả thôn!", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Chương 1385: Cuối cùng cũng kết thúc
Giết cả thôn?
Đầu óc của Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên đều trở nên trống rỗng.
Mọi người xung quanh cũng ngớ ra.
Anh làm cái gì vậy?
Đuổi cùng giết tận?
Thần y Lâm này... là ma quỷ sao?
Ai nấy run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Thần y Lâm, cậu... cậu nói gì cơ? Giết cả thôn? Thế... thế sao được?".
"Thần y Lâm, chúng tôi vô tội mà! Người của thôn Dược Vương chúng tôi chỉ nghe lệnh theo người bề trên và trưởng thôn! Tất cả những việc chúng tôi làm đều là bọn họ sai khiến!".
"Thực sự không liên quan đến chúng tôi mà thần y Lâm!".
"Xin cậu hãy tha mạng cho chúng tôi!".
Rất nhiều người quỳ mọp xuống đất, khóc lóc dập đầu.
"Tha mạng cho các anh? Lúc trước khi thôn Dược Vương các anh dùng người sống luyện thuốc, tàn sát người vô tội, hạ độc những người đối đầu với các anh, sao các anh không tha mạng cho bọn họ?".
Lâm Chính dữ tợn nói.
Sự thù hận trong lòng anh, không ai có thể dập tắt được.
Lần này, anh thà làm người ác một lần, chứ không muốn cứ thế bỏ qua.
Dứt lời, anh liền giơ cánh tay lên không chút do dự.
Giờ phút này, sức mạnh của Lâm Chính mạnh đến kinh người, một cánh tay hạ xuống, dù là ai thì cũng tan xác như một quả trứng vỡ, chết rất thê thảm.
Thấy Lâm Chính ra đòn sát thủ, người của thôn Dược Vương liền nổi giận.
"Thần y Lâm, cậu đừng có ức hiếp người quá đáng!".
"Tưởng chúng tôi dễ bắt nạt thế sao?".
"Tất cả cùng xông lên, giết!".
Người của thôn Dược Vương phẫn nộ phản kích, gầm lên xông về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ? Vừa giao thủ đã trở thành một trận giết chóc đơn phương.
Người của thôn Dược Vương chết như ngả rạ.
Dường như không có mấy người có thể đỡ được một chiêu thức của Lâm Chính, ngay cả các nguyên lão cũng một chưởng chết tươi.
"A!".
"Cứu tôi với!".
"Đừng giết tôi!".
Những người còn lại của thôn Dược Vương sao dám đối đầu với Lâm Chính nữa? Ai nấy bỏ chạy tứ tán như những con ruồi mất đầu, vô cùng hoảng sợ.
Lâm Chính một đường đuổi giết, thủ đoạn vô tình.
"Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho các sư huynh, sư tỷ và sư phụ của tôi".
Đúng lúc Lâm Chính định ra tay giết mấy người của thôn Dược Vương ở trước mặt, thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng khóc.
Anh ngoảnh sang nhìn.
Tiết Phù toàn thân đầy bùn đất, trông rất nhếch nhác, đang quỳ sụp dưới đất, vừa khóc vừa dập đầu với Lâm Chính.
"Tiết Phù?".
Tuy toàn thân Lâm Chính đang ngập tràn sát khí, nhưng vẫn còn lý trí.
"Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho sư phụ tôi, tôi cầu xin anh!", Tiết Phù nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.
"Tiết Phù, sư phụ cô cũng không phải là người tốt đẹp gì. Tôi vốn định giết, nhưng nếu cô đã cầu xin cho bọn họ, thì tôi sẽ tha, cô lập tức bảo bọn họ cút đi", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn anh".
Tiết Phù lau nước mắt trên mặt, nhìn đám người Phương sư tỷ đã sợ đến đờ đẫn ở phía sau: "Sư phụ, sư tỷ, mọi người mau đi đi, thần y Lâm đã tha cho mọi người rồi".
"Được, được..."
"Cảm ơn thần y Lâm!".
"Cảm ơn thần y Lâm đã tha mạng!".
Đám người Thương Miểu vô cùng cảm kích, lần lượt quỳ xuống đất dập đầu, rồi nhếch nhác chạy đi.
Tiết Phù cũng muốn đi, nhưng cô ấy bị gãy một chân, đi đứng cũng bất tiện, vốn định gọi hai sư tỷ sư muội giúp đỡ, nhưng khi cô ấy quay lại, mới phát hiện đám Phương sư tỷ đã chạy mất dạng, đâu còn ai quan tâm đến sống chết của cô ấy.
"Nhìn thấy chưa? Những người này không hề để ý đến việc cô tốt với bọn họ thế nào, bọn họ chỉ biết mình thôi. Người như vậy không đáng để đồng tình", Lâm Chính bình thản nói.
"Đúng vậy...", Tiết Phù cười chua chát: "Nhưng có những lúc, rõ ràng anh biết bọn họ sẽ đối xử với anh như vậy, nhưng anh vẫn làm, chẳng phải sao? Mục đích của anh không phải là nhìn được mặt bọn họ, mà là không thẹn với lương tâm của anh".
Lâm Chính trầm mặc.
Anh không như vậy sao?
Lâm Chính nhìn Tiết Phù, rồi cất bước, tiếp tục đuổi giết những người khác.
Không đến nửa tiếng, thôn Dược Vương người thì chết, người thì bỏ chạy.
Ngoài thôn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên, Tiết Phù ngây người ra nhìn.
Bọn họ không thể ngờ được ngày tổ chức lễ dược tế lại là ngày thôn Dược Vương bị diệt vong...
Khi Lâm Chính quay trở lại, người anh đầy máu, giống như trở về từ địa ngục.
Tuy biết Lâm Chính sẽ không giết mình, nhưng ba người Thủ Mệnh vẫn vô cùng sợ hãi.
"Thần y Lâm, anh không sao chứ?".
Thấy Lâm Chính ngồi xuống tảng đá bên cạnh, không ngừng thở dốc, Thủ Mệnh liền dè dặt hỏi.
"Không sao".
Lâm Chính thở hổn hển đáp.
Nhưng nói xong anh đã nằm dài ra đất, không buồn nhúc nhích.
"Thần y Lâm!".
Ba người kinh ngạc, Thủ Mệnh định bước tới.
"Đừng động vào tôi!", Lâm Chính vội quát.
Thủ Mệnh giật nảy mình, bàn tay đang định chạm vào Lâm Chính không khỏi run rẩy, liền rụt lại.
"Thần y Lâm, sao vậy?", Thủ Mệnh cẩn thận hỏi.
"Bây giờ tôi đã là một độc nhân, toàn thân đều là kịch độc, nếu các cô chạm vào tôi, thì sẽ lập tức nhiễm độc, bỏ mạng tại chỗ", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Hả?".
Mấy người họ tái mặt.
"Thần y Lâm, bây giờ phải làm sao đây? Anh phải được chữa trị!", Tiết Phù cuống quýt kêu lên.
"Tôi cần sự giúp đỡ của các cô", Lâm Chính yếu ớt nói.
"Thần y Lâm, anh cần chúng tôi làm gì thì cứ nói", Thủ Mệnh vội đáp.
Lâm Chính từng cứu mạng cô ta, Thủ Mệnh nghĩ, cho dù mình chết vì Lâm Chính thì cũng là điều hiển nhiên.
"Tôi cần các cô cách không châm cứu cho tôi", Lâm Chính hơi thở dốc nói.
"Cách không châm cứu?".
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Thần y Lâm, cách không châm cứu đối với chúng tôi không được coi là khó, nhưng bây giờ thể chất của anh đặc biệt, còn chúng tôi lại bị thương, tôi sợ chúng tôi châm cứu... sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...", Thủ Mệnh ngập ngừng một lát rồi dè dặt nói.
"Không sao, tôi sẽ dạy các cô châm cứu như thế nào", Lâm Chính khàn giọng nói: "Các cô lấy túi châm ra, nhúng vào đầm nước độc, sau đó lấy khí ngự châm, hạ châm theo khẩu quyết tôi nói... thì sẽ bình an vô sự".
Nhúng vào đầm nước độc?
Mấy người lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Anh định lấy độc trị độc.
Thủ Mệnh nuốt nước bọt, gật đầu, lấy châm bạc ra rồi làm theo lời Lâm Chính nói.
Khoảng một tiếng sau.
"Phù!".
Lâm Chính thở hắt ra, nằm im dưới đất như đang ngủ.
Trên người anh cắm đầy châm bạc.
Thủ Mệnh túa mồ hôi trán.
"Hùng sư đệ, Tiết Phù sư muội, để tôi xử lý vết thương giúp hai người", Thủ Mệnh nói.
"Không cần đâu đại sư tỷ, chị cũng mệt rồi, chị hãy xử lý vết thương của mình đi, chúng tôi không sao đâu", Hùng Giới Thiên lắc đầu đáp.
"Phải đấy đại sư tỷ, chị cũng không bị thương nhẹ hơn bọn em mà", Tiết Phù nói.
"Không sao".
Thủ Mệnh mỉm cười, nhón châm bước tới, châm cứu bôi thuốc cho bọn họ.
Vết thương của mọi người nhanh chóng được xử lý.
Sau nửa ngày ngủ say, Lâm Chính cũng tỉnh lại.
Anh rút châm bạc trên người ra, ném xuống đất, nhìn từng đầu châm đen sì, thở dài.
"Cuối cùng... cũng kết thúc!".
“Thần y Lâm dùng tử châm để giúp mình có một thể chất tuyệt độc, giúp toàn bộ cơ thể là độc thì như vậy sẽ luyện ra được nhân hoàn. Nhân hoàn loại này là thứ muốn cũng không có được. Nếu tôi có thể phục dùng loại nhân hoàn này thì ít nhất có thể tăng thêm 10 năm tuổi thọ, hơn nữa còn có thể đạt tới mức thay da đổi thịt, thoát khỏi cảnh giới phàm tục thông thường. Tới khi đó, gọi tôi là thần tiên thì cũng không ngoa. Ha ha…”, người đàn ông bật cười, tỏ ra vô cùng đắc ý.
Các nguyên lão nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống.
“Chúc mừng bề trên thành thần”.
“Thành thần sao? Chắc chưa tới mức đó nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tôi đi lấy nhân hoàn, các người chờ ở đây đi”, nói xong, ông ta bèn bay về vùng mây độc vẫn chưa tiêu tan.
Đám đông nín thở. Mây độc chưa tan, người thường mà tiếp xúc chỉ có chết chắc. Chỉ có người bề trên là chẳng hề hấn gì. Những người còn lại của thôn đều tỏ ra sợ hãi và kính nể.
“Bề trên”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
Người bên trên khựng bước, quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhan Tam Khai.
“Sao thế?”, ông ta hỏi.
Nhan Tam Khai chỉ trố tròn mắt, run rẩy chỉ về đám mây độc phía trước với đôi mắt sợ hãi giống như đang nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm.
“Hả?", người bề trên cũng nhìn theo. Ông ta phát hiện, ở hướng mà Nhan Tam Khai đang chỉ có một bóng hình và cũng chính là nhân hoàn.
Thế nhưng lúc này bóng hình đó đang cử động. Hơn nữa hình như còn đang di chuyển về phía bọn họ.
“Cái gì?”
Người bề trên sững sờ. Cả hiện trường bàng hoàng.
“Không thể nào? Cậu ta…vẫn chưa chết sao?”
Tiếng kêu thất thanh vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Khí độc khủng khiếp như vậy mà không khiến cậu ta bốc hơi được sao? Khả năng tồn tại của người này có phải là quá khủng khiếp không…
Mọi người cảm thấy hoảng sợ. Người bề trên ở gần đó thì chau mày. Họ thấy khí độc trước mặt khẽ dao động rồi được tách ra. Sau đó là bóng dáng một người dìu một thân hình nhỏ bé khác xuất hiện.
Hai người đó chính là Lâm Chính và Tiết Phù.
“Hả “.
“Tiết sư muội”
“Cô ấy vẫn còn sống sao?”
“Cô ấy được thần y Lâm cứu sống rồi”.
“Chuyện gì vậy? Tại sao thần y Lâm vẫn chưa chết?
“Với độc tố khủng khiếp như thế mà cậu ta…vẫn sống sao?”
“Lẽ nào đám độc đó không có tác dụng gì với cậu ta?”
“Phải làm sao đây?”, ai cũng tái mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ cảm giác não không thể hoạt động được nữa.
“Không thể nào!”, vài người bước tới, trố tròn mắt.
“Không thể nào! Sao cậu có thể khinh thường vạn luyện chi độc của tôi như vậy? Tại sao có thể khinh thường mây độc của tôi? Không thể?”, lúc này, ngay cả đến bề trên cũng không dám tin. Ông ta không thể chấp nhận được.
“Tôi đâu có khinh thường, mà thực tế là độc của ông..đã xâm nhập vào cơ thể của tôi rồi!”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy tại sao cậu vẫn chưa chết?”, người bề trên trố tròn mắt.
“Nguyên nhất rất đơn giản, độc của ông đã hòa làm một với tôi rồi”.
“Hòa làm một sao?”, người đàn ông nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào như thế.
Thế nhưng một giây sau, cảnh tượng kinh hoàng cũng đã diễn ra. Lâm Chính ấn tay trước ngực.
Ngay sau đó một lượng lớn châm màu đen lòi ra từ cơ thể của anh. Toàn bộ số châm này đều ngấm độc, xuyên ra từ cơ thể anh và rơi xuống đất rào rào.
Số châm lên tới hàng vạn chiếc. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ tưởng như mình sắp nổ tung.
Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Lâm Chính đã làm gì thế? Anh đã dùng hàng vạn cây châm đâm vào cơ thể mình như vậy sao?
Vậy khác gì tự sát?
Cơ thể của một người có thể ghim được nhiều độc như vậy chắc?
Không ai dám tin…Cho tới lúc này, người bề trên đã phải há hốc mồm: “Cậu…cậu lợi dụng độc của tôi?”
“Đúng vậy?”
Lâm Chính gật đầu: “Lấy độc trị độc! Ai cũng biết điều đó. Tôi dùng tử châm chuyển cơ thể thành độc thể và biến thành độc nhân. Mặc dù không thể đối kháng được với mây độc nhưng có thể hấp thụ được độc tố từ nó. Tôi dùng độc tố được hấp thụ chống lại mây độc của ông. Cứ lặp lại như vậy thì tôi đã tạo ra được sự miễn dịch đối với mây độc của ông”.
Nghe thấy vậy, người bề trên vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã ra đất. Có những người sợ tới mức mềm xụi cả người.
Đến cả độc của mây độc mà cũng có miễn dịch sao. Lúc này thì cơ thể của Lâm Chính là loại cơ thể gì thế không biết?
Giờ thì thôn Dược Vương đối phó kiểu gì với anh đây?
“Thật không ngờ bề trên với thủ đoạn vô song không những không giết được cậu ta mà còn khiến cậu ta mạnh lên gấp bội. Vậy thì giờ còn cách gì có thể giết được cậu ta chứ?”, Nhan Tam Khai ngồi phịch xuống đất, miệng lầm bầm giống như người mất hồn.
Người thôn Dược Vương cũng hồn bay phách tán.
“Các người còn thủ đoạn gì nữa không? Nếu không có thì có phải giờ đến lượt tôi không nhỉ?”
Lâm Chính nhìn người bề trên. Anh đưa tay rút một cây châm ở trán ra. Cả cơ thể anh bỗng chốc trở nên trắng bệch, đồng tử hóa đen, tóc biến thành màu trắng bay trong gió.
Anh giống như một ma thần vậy.
Chương 1382: Bất bại!
Sự thay đổi kỳ lạ của Lâm Chính khiến mọi người kinh hãi.
Nhất là người bề trên. Ông ta trố tròn mắt, cứ như nhìn thấy thiên nhân vậy.
“Lẽ nào đây là…Thương Ám Huyền Thể sao? Không thể nào? Nhất định là giả…Là giả…”, người bề trên lắp bắp.
“Thương Ám Huyền Thể sao?”
“Đó chẳng phải là…một loại thể chất do cơ thể thay đổi tạo ra được ghi chép trong sách cổ hàng nghìn năm trước à? Tiên tổ của thôn chúng ta từng nghiên cứu. Loại thể chất này không thể nào tồn tại được. Xác thịt con người không thể nào biến thành thể chất như vậy được, nếu không thì họ sẽ không tồn tại. Như vậy là trái với lẽ tự nhiên”, Nhan Tam Khai gần như hét lên. Các nguyên lão của thôn Dược Vương cũng đều tái mặt.
“Bề trên chắc lầm rồi”.
“Chắc chắn là bịa đặt, căn bản không tồn tại thể chất như thế".
Đám đông nhao nhao lên tiếng. Người bề trên chỉ biết nín thở, lặng lặng nhìn Lâm Chính. Ông ta mong biết bao nhiêu rằng mình đã nhầm. Nhưng bộ dạng trước mặt của Lâm Chính giống y hệt những gì được ghi chép trong sách, nhất là đôi mắt.
Đôi mắt lúc này đã chuyển sang màu đỏ giống như có mặt trăng và mặt trời đang chuyển động trong đó.
Không thể dùng khoa học để giải thích điều này được nữa rồi.
Lâm Chính bước tới. Mặt anh trắng bệch, mái tóc không biết từ khi nào đã dài tới eo, trắng như tuyết. Lúc này anh giống như tiên hiệp trong tiểu thuyết mang theo vẻ tuấn kiệt của một ma quân giáng thế.
“Đây là…Thương Ám Huyền Thể đúng không?”, người bề trên run rẩy hỏi anh.
“Chắc thế”.
“Cậu đã làm thế nào vậy?”, ông ta vội vàng hỏi. Hai mắt dán chặt vào Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ từ từ đưa tay lên. Lúc này, người bên trên tưởng như bị sét đánh trúng.
“Lạc Linh Huyết?”, người của thôn Dược Vương thất thanh.
“Hơn…hai mươi giọt Lạc Linh Huyết? Chuyện gì vậy? Thần y Lâm…sao lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”
Tất cả như muốn phát điên. Thứ quý giá như Lạc Linh Huyết là thứ muốn cũng không có được. Dù thôn Dược Vương có ghê gớm đến đâu thì những năm qua cũng mới đoạt được có hai giọt. Vậy mà thần y Lâm…lại có tới hơn 20 giọt.
“Hóa ra là vậy…Cậu mượn sức mạnh của Lạc Linh Huyết kết hợp với tử châm dùng độc trị độc để luyện cơ thể thành Thương Ám Huyền Thể…”, người bề trên lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
Ông ta đã bị lợi dụng. Cái gọi là mây độc không thể luyện Lâm Chính thành nhân hoàn mà ngược lại còn giúp anh có được một thể chất vô song tối thượng…
“Bề trên, giờ phải làm sao?”, người trong thôn sợ hãi nói.
“Không cần phải sợ. Dù cậu có Thương Ám Huyền Thể thì cũng đã làm sao? Thể chất này chưa chắc đã quá đáng sợ. Tất cả cùng xông lên! Giết! Giết chết cậu ta! Tôi không tin một con người có thể tiêu diệt được cả cái thôn này”.
Người bề trên gầm lên, lao về phía Lâm Chính. Hơn chục nguyên lão cũng lao lên. Tới giờ phút này thì đành phải dùng vũ lực giải quyết thôi.
Vụt…vụt…Châm độc bay ra như mưa, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng anh chẳng coi ra gì. Lưng anh, ngực anh đều bị châm cắm dày đặc. Tuy nhiên độc tố của những cây châm chẳng làm gì được anh.
Lâm Chính như đang chìm đắm trong cảnh giới không người. Anh đưa tay lên, với sức mạnh ngàn cân đập về phía đám nguyên lão.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Những ai bị đập trúng thì đều bay bật ra. Người thì gãy xương, người thì bất tỉnh. Dù là ai thì cũng không đỡ nổi.
“Y võ là dùng y để gia tăng sức mạnh cho cơ thể. Những nguyên lão này chỉ dùng châm gia trì thì sức mạnh và tốc độ không thể bằng Lâm Chính được”, Tiết Phù sững sờ.
Mười mấy người tấn công Lâm Chính mà không chiếm nổi thế thượng phong. Ngược lại, sau vài đòn thì đã có hai người bị Lâm Chính đánh chết. Những người trong thôn đứng ở xa chứng kiến cảnh tượng đó đều trố tròn mắt.
“Đại Âm Long Độc”, người bề trên gầm lên, hay tay đập mạnh về phía trước.
Bốp! Luồng khí đen hóa thành một con rồng độc, lao về phía Lâm Chính. Anh hừ giọng, đôi mắt đỏ như máu của anh không hề tỏ ra sợ hãi. Anh chỉ lao lên đỡ đòn.
Rầm! Rồng độc bị anh đấm nát.
“Cái gì?”
Người bề trên tái mặt, vội vàng lùi về sau. Lâm Chính lại xông lên tiếp, siết cổ ông ta và nhấc lên, đập mạnh xuống
“Cút!”
Thể chất của người bề trên khá đặc biệt, dù cổ ông ta bị bóp biến dạng thì hơi thở vẫn vô cùng đều đặn giống như không hề bị ảnh hưởng gì. Nắm đấm ông ta giáng xuống cánh tay của Lâm Chính cũng chẳng phát huy nổi tác dụng...
Nhìn thấy vậy, người bề trên nín thở. Mặc dù cơ thể của ông ta bao gồm những bộ phận ưu tú nhất kết hợp lại thành và đạt tới mức quái vật, nhưng đứng trước một cơ thể như Thương Ám Huyền Thể thì ông ta cũng chẳng là gì.
Ông ta đã thua rồi! Người bề trên không ngờ rằng mình lại bị thua theo cách này…
Ông ta không cảm nhận được sự đau đớn nhưng ông ta biết cổ của mình sắp gãy ra đến nơi. Cơ thể dù có khỏe mạnh cũng không thể nào hoạt động nếu không có não.
“Đừng giết tôi…đừng”
Người này cuống cuồng kêu lên. Âm thanh của ông ta vô cùng yếu ớt. Cổ họng của ông ta bị siết mạnh.
Không ai dám tiến lại gần.
“Không giết ông? Ông cảm thấy điều đó có thể xảy ra được không? Ông hại chết biết bao nhiêu người bên cạnh tôi, khiến vợ tôi không biết sống chết thế nào. Tôi chỉ muốn băm vằm ông ra, vậy mà ông còn muốn tôi tha cho ông à?", Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta. Trông anh vô cùng đáng sợ.
Dứt lời, anh đưa tay lên đập nát đầu người bề trên. Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên.
“Thần y Lâm, nếu tôi chết thì tôi cũng sẽ không để cậu sống yên đâu”.
Vài cây châm độc hiện ra từ tay của ông ta, ông ta cắm nó vàm người mình. Trong nháy mắt, cơ thể ông ta như được bơm khí phình lên. Luồng khí bao trùm lấy toàn bộ cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Đây là đòn tấn công tuyệt vọng nhất.
Hả? Lâm Chính đanh mắt, lập tức định tách ra.
“Cậu chạy đi đâu”, người bên trên ghì chặt vai của Lâm Chính.
“Á!”, Tiết Phù hét lớn.
Lâm Chính chộp lấy cánh tay của Tiết Phù, ném ra ngoài. Tiết Phù lập tức bay bật ra.
Bùm! Cơ thể của người bề trên nổ tung.
“Là độc!”
“Bề trên đang cho phát nổ độc trong người mình”.
“Chạy đi”.
Đám đông như mất hồn, điên cuồng bỏ chạy. Còn Lâm Chính một lần nữa bị nhấn chìm trong biển khí độc…
Chương 1383: Đồng quy vu tận?
Vụ nổ lần này so với vụ nổ mây độc yếu hơn rất nhiều, phạm vi cũng không rộng, cùng lắm là khoảng cách gần trăm mét.
Nhưng dù là người hay vật bị vụ nổ lan tới, đều lập tức tan chảy.
Cho dù là mặt đất cũng bị ăn mòn.
Không gì có thể chống lại được.
Mấy nguyên lão ở gần lập tức bị tan chảy.
Mọi người xung quanh bị dọa cho vỡ mật, vội vàng lùi lại, bước chân lảo đảo, vô cùng chật vật.
Sau khi bom độc tan hết, mọi người mới nhìn thấy chỗ vụ nổ xuất hiện một cái hố lớn sâu khoảng một mét.
Trong hố toàn là chất lỏng màu đen.
Số chất lỏng này đều là kịch độc, mọi sinh vật trên đời này chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức mất mạng.
Các nguyên lão ở xung quanh sợ hãi nhìn cái hố lớn kia.
Chất lỏng trong hố là do sau khi người bề trên tự bạo, độc tố ở trong người bắn ra ăn mòn mặt đất và mọi thứ xung quanh gây nên.
Có lẽ còn bao gồm cả thần y Lâm trong đó nữa.
"Thần y Lâm và người bề trên... chết rồi sao?".
Nhan Tam Khai run lẩy bẩy, dè dặt nhìn vào cái hố lớn.
"Chắc là chết rồi! Người bề trên dẫn phát kịch độc trong người, tạo nên bom độc, uy lực còn khủng khiếp hơn cả mây độc. Thần y Lâm kia chống lại được mây độc, nhưng chưa chắc chống lại được bom độc này", người ở bên cạnh nói.
"Có lý!".
"Tuy người bề trên chết, nhưng may là thần y Lâm cũng chết theo. Như vậy thì thôn Dược Vương cũng coi như bình an vô sự, đây gọi là trong họa có phúc".
Nhan Tam Khai hít sâu một hơi, thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
Thôn Dược Vương không có bao nhiêu người cảm thấy buồn bã về cái chết của người bề trên.
Dù sao bao nhiêu năm nay ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, vô tình vô nghĩa, nên chẳng có mấy người thực sự quan tâm đến sống chết của ông ta.
Ngược lại, Nhan Tam Khai và mấy nguyên lão vô cùng mừng rỡ.
Người bề trên chết, thì quyền quản lý thôn Dược Vương sẽ thuộc về mấy người bọn họ.
Bọn họ sẽ là chủ nhân mới của thôn Dược Vương.
"Thần y Lâm!".
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy Tiết Phù đầu tóc rũ rượi, nhào tới bên cạnh hố nước kia, gào khóc thảm thiết.
Một chân cô ấy bị gãy, không thể đi được, chỉ đành bò lê.
"Sư muội!".
Các đệ tử bên phía Thương Miểu vội vàng xông tới, kéo cô ấy lại.
"Đây là đầm nước độc, là độc tố trong người người bề trên ngưng tụ thành, chạm vào là chết! Sư muội, không được chạm vào đó!".
Bọn họ cuống quýt khuyên nhủ, kéo cô ấy tránh xa mép đầm nước độc.
"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn thần y Lâm! Tôi muốn thần y Lâm!".
Tiết Phù la hét, không ngừng giãy giụa.
Cô ấy không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Tuy cô ấy mới quen Lâm Chính một thời gian rất ngắn, nhưng vào lúc cô ấy bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, Lâm Chính đã xuất hiện và cứu vớt cô ấy, cũng hoàn toàn chinh phục được cô ấy.
Cô ấy không tin Lâm Chính cứ thế không còn trên đời.
Nhưng hiện thực chính là như vậy.
Đám người Thủ Mệnh đứng ở xa cũng trố mắt ra nhìn.
Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến mọi người không thể tin được.
"Sư tỷ, người bề trên đã chết, chị yên tâm rồi chứ? Đưa thi thể của cô chủ về tạ tội, có lẽ trưởng thôn và các nguyên lão sẽ không trách tội chúng ta", đúng lúc này, đệ tử kia lên tiếng.
"Tôi đã nói rồi, các cậu muốn về thì cứ về, đừng lôi kéo chúng tôi. Các cậu mau tránh ra đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo", Thủ Mệnh hoàn hồn, lạnh lùng đáp.
"Sư tỷ, chị đừng ngoan cố nữa", đám đệ tử khuyên nhủ.
"Người ngoan cố u mê là anh!", Hùng Giới Thiên gầm lên.
"Hùng sư đệ, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, thần y Lâm và người bề trên đều đã chết, người trong thôn đã không còn bị kiềm hãm nữa. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu", Thủ Mệnh khẽ quát.
Hùng Giới Thiên gật mạnh đầu, lập tức xông tới, định đẩy những người đang ngăn cản ra.
"Đừng hòng đi!".
"Đứng lại!".
Bọn họ lập tức ngăn cản Hùng Giới Thiên.
Hùng Giới Thiên tuy to xác, nhưng ngặt nỗi bị thương quá nặng, không thể chống lại được nhiều người như vậy, nhanh chóng bị mấy đệ tử liên thủ ấn xuống đất.
"Khốn kiếp!".
Thủ Mệnh nghiến răng, buông thi thể Nhan Khả Nhi ra, xông tới giúp đỡ.
Hai bên đánh nhau túi bụi.
"Hử?".
Tiếng đánh nhau thu hút sự chú ý của đám người Nhan Tam Khai.
"Trưởng thôn, là lũ phản bội kia!".
"Bắt bọn chúng lại đây!".
"Vâng".
Mấy cao thủ xông tới, nhanh chóng bắt đám người Thủ Mệnh tới.
Dù sao bọn họ cũng có ít người, lại đang bị thương, không thể phản kháng được.
"Quỳ xuống!".
Cao thủ quát, ép Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên quỳ xuống đất.
"Trưởng thôn, trước đó chúng tôi bị Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dụ dỗ mê hoặc, nên mới phạm sai lầm lớn. Bây giờ chúng tôi đưa hai người bọn họ và thi thể cô chủ đến tạ tội, mong trưởng thôn cho chúng tôi một cơ hội nữa".
Những đệ tử kia quỳ xuống đất, dập đầu nói với Nhan Tam Khai, thái độ rất thành khẩn.
"Các cậu biết sai mà sửa, tốt lắm", Nhan Tam Khai gật đầu hài lòng.
"Cảm ơn trưởng thôn".
Mấy người mừng rỡ.
Nhưng Nhan Tam Khai bỗng quay mũi giáo: "Nhưng các cậu phản bội thôn Dược Vương, tội không thể tha! Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba! Cho dù các cậu đã tỉnh ngộ thì cũng không thể tha thứ được! Người đâu! Giết bọn họ, dùng làm thuốc dẫn!".
"Vâng!".
Các cường giả ở nên cạnh đồng loạt xông tới, dẫn ngay đám người này đi.
"Trưởng thôn, đừng mà!".
"Chúng tôi không muốn chết!".
"Xin hãy tha cho chúng tôi!".
Các đệ tử la hét xin tha, nhưng vô ích.
Bọn họ nhìn Thủ Mệnh với ánh mắt tuyệt vọng, hối hận muốn chết.
Mấy cao thủ nhanh chóng giết chết mấy đệ tử phản bội.
Sắc mặt Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên trắng bệch.
"Tiếp theo chính là hai kẻ chủ mưu này!", Nhan Tam Khai lạnh lùng nói.
Chương 1384: Đuổi cùng giết tận
"Nhan Tam Khai, ông muốn chém muốn giết thế nào thì tùy, ra tay đi!".
Thủ Mệnh hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
"Cô đã thả thuốc dẫn của chúng tôi đi, để trừng phạt thì cô hãy làm thuốc dẫn đi. Tuy lễ dược tế đã bị phá hỏng, nhưng tôi sẽ làm bù, tổ chức lại lễ dược tế khác. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của người bề trên, trở thành người bề trên mới của thôn Dược Vương, các người phải phò tá tôi", Nhan Tam Khai lớn tiếng kêu lên.
"Vâng, người bề trên!".
"Bái kiến người bề trên!".
"Bái kiến người bề trên!".
Các nguyên lão trong thôn lần lượt quỳ xuống đất hô to, không ai phản đối Nhan Tam Khai.
Dù sao ở trong thôn, thực lực của Nhan Tam Khai hơn hẳn những người này.
Nhan Tam Khai cười lớn, vô cùng hài lòng, vung tay lên nói: "Đưa hai người bọn chúng xuống dưới giết đi! Nghe đây, lúc giết bọn chúng phải chú ý chút, hai người này là những người tài giỏi trong số các đệ tử ở thôn ta, thiên phú phi phàm, hãy nhớ cho thêm thuốc, tận dụng thiên phú của chúng. Thuốc dẫn như vậy mới là thượng hạng!".
"Tuân lệnh!".
Mấy cao thủ bước tới.
Hùng Giới Thiên tức giận gầm lên, còn muốn giãy giụa, nhưng vô ích.
Còn Thủ Mệnh chỉ có thể lặng lẽ nhìn, không hề phản kháng.
Đôi mắt cô ta ngập tràn tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này.
Ục ục ục...
Những âm thanh kỳ dị vang lên ở đầm nước độc sau lưng mọi người.
Ai nấy đều chấn động, vội nhìn về phía đầm nước độc.
"Có chuyện gì vậy?".
Bọn họ kêu lên kinh ngạc.
"Hình như trong đầm nước độc này có gì đó", có đệ tử kêu lên.
"Có gì đó?".
Nhan Tam Khai sửng sốt, mở to mắt nhìn mặt nước.
Chỉ thấy một cái bóng đen dần trồi lên khỏi đầm nước.
Đó là một người.
Anh đứng thẳng dậy.
Ào!
Nước bắn tung tóe, rồi một người bước ra.
Đó chính là Lâm Chính.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
"A!".
Nhan Tam Khai hét to một tiếng, ngã ngồi xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ như nhìn thấy ma.
Lâm Chính thở hổn hển, toàn thân ướt sũng, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn tất cả những người đang có mặt.
"Thần y Lâm! Anh không sao? Tốt quá!".
Tiết Phù đang đòi sống đòi chết ở bên kia nhìn thấy thế thì mừng rỡ như điên.
"Thần y Lâm!".
Thủ Mệnh cũng sửng sốt.
"Hử?".
Dường như lúc này Lâm Chính mới để ý đến Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, anh nhíu mày hỏi: "Chẳng phải các chị đã đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?".
"Ơ...", Thủ Mệnh không biết trả lời thế nào, nhưng Hùng Giới Thiên thì cuống cuồng kêu lên: "Thần y Lâm, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị sư đệ phản bội, rồi lại bị bắt về. Bọn họ muốn lấy chúng tôi làm thuốc dẫn, còn muốn chia xác của cô chủ Nhan Khả Nhi nữa! Xin hãy cứu chúng tôi với!".
"Vậy sao?".
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhìn thi thể Nhan Khả Nhi đang nằm bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại dâng lên sự thù hận.
"Ông lại đây!".
Lâm Chính nhìn Nhan Tam Khai, bình tĩnh nói.
"Đừng... đừng mà, thần y Lâm... đừng mà..."
Nhan Tam Khai run rẩy kêu lên, không dám nhúc nhích bước chân.
Những người khác cũng sợ hãi tột cùng.
Dù sao đây cũng là người mà ngay cả người bề trên cũng không giết chết được...
Ngay cả bom độc và mây độc của người bề trên cũng không làm gì được anh, thì những người còn lại của thôn Dược Vương dựa vào đâu để đối đầu với anh chứ?
Đã có người nhận ra sự bất thường, quay đầu định chạy.
"Chạy sao?".
Lâm Chính hừ lạnh, tung người nhảy lên, lập tức lao tới trước mặt người kia như một u hồn, đánh một chưởng vào đầu hắn.
Vèo!
Một luồng độc lực đen sì bắn ra từ lòng bàn tay.
Người kia không kịp hét lên tiếng nào, đã giống như một miếng băng tan, biến thành một vũng máu.
"Hả?".
Tất cả đều bị dọa sợ.
"Thần y Lâm tha mạng!".
"Xin hãy tha mạng!".
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
Tốc độ quỷ mị và thủ đoạn đáng sợ như vậy, sao bọn họ dám phản kháng chứ?
Nhưng... Lâm Chính đã vô cùng căm thù và chán ghét đám người này của thôn Dược Vương.
"Bây giờ xin tha mạng... liệu có muộn quá không?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Giọng nói như vang lên từ địa ngục, khiến lòng người run sợ.
Chỉ thấy Lâm Chính lại nhảy cái nữa, hạ xuống trước mặt Nhan Tam Khai.
"Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?".
Nhan Tam Khai sợ đến mức lùi lại liên tục.
"Điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là giết người rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, giơ tay chộp lấy Nhan Tam Khai.
"A! Tao giết mày!".
Nhan Tam Khai hét lên, thấy không chạy được, liền nhón châm bạc đâm về phía Lâm Chính.
Phập!
Châm độc đâm vào người anh!
Nhưng... hoàn toàn không có tác dụng gì!
Ngay cả bom độc của người bề trên cũng không làm gì được Lâm Chính, thì chút độc này của ông ta không đáng để vào mắt.
Nhan Tam Khai run rẩy nhìn, đầu óc đã trống rỗng.
Ông ta không biết làm thế nào để giết được Lâm Chính, làm thế nào để tự cứu mình...
"Xem ra cứ thế giết ông thì hời cho ông quá".
Lâm Chính bình thản nói với Nhan Tam Khai.
"Cậu... cậu không thể giết tôi được, nếu không... nếu không...", Nhan Tam Khai còn định đe dọa Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này.
Rắc!
"A!".
Nhan Tam Khai hét lên thảm thiết.
Một cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính bẻ gãy.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như ngất đi.
Nhưng ông ta mới kêu được mấy tiếng, thì cánh tay còn lại cũng bất ngờ bị bẻ nốt...
"Nếu ông đã thích giết người, chế thành thuốc dẫn như vậy, thì hôm nay tôi cũng sẽ chia xác ông ra".
Lâm Chính lạnh lùng nói, bàn tay giật từng miếng trên người Nhan Tam Khai.
Thủ pháp thành thạo, như đầu bếp đang cắt thịt bò…
Mọi người đều trố mắt ra nhìn, sống lưng lạnh toát.
Chỉ trong năm phút, Nhan Tam Khai... đã bị chia thành vô số mảnh nhỏ...
Thủ pháp chuyên nghiệp đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.
"Được rồi, Nhan Tam Khai đã chết, chuẩn bị đến bước tiếp theo thôi", Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Bước tiếp theo? Là gì vậy?", Thủ Mệnh sửng sốt hỏi.
"Giết cả thôn!", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Chương 1385: Cuối cùng cũng kết thúc
Giết cả thôn?
Đầu óc của Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên đều trở nên trống rỗng.
Mọi người xung quanh cũng ngớ ra.
Anh làm cái gì vậy?
Đuổi cùng giết tận?
Thần y Lâm này... là ma quỷ sao?
Ai nấy run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Thần y Lâm, cậu... cậu nói gì cơ? Giết cả thôn? Thế... thế sao được?".
"Thần y Lâm, chúng tôi vô tội mà! Người của thôn Dược Vương chúng tôi chỉ nghe lệnh theo người bề trên và trưởng thôn! Tất cả những việc chúng tôi làm đều là bọn họ sai khiến!".
"Thực sự không liên quan đến chúng tôi mà thần y Lâm!".
"Xin cậu hãy tha mạng cho chúng tôi!".
Rất nhiều người quỳ mọp xuống đất, khóc lóc dập đầu.
"Tha mạng cho các anh? Lúc trước khi thôn Dược Vương các anh dùng người sống luyện thuốc, tàn sát người vô tội, hạ độc những người đối đầu với các anh, sao các anh không tha mạng cho bọn họ?".
Lâm Chính dữ tợn nói.
Sự thù hận trong lòng anh, không ai có thể dập tắt được.
Lần này, anh thà làm người ác một lần, chứ không muốn cứ thế bỏ qua.
Dứt lời, anh liền giơ cánh tay lên không chút do dự.
Giờ phút này, sức mạnh của Lâm Chính mạnh đến kinh người, một cánh tay hạ xuống, dù là ai thì cũng tan xác như một quả trứng vỡ, chết rất thê thảm.
Thấy Lâm Chính ra đòn sát thủ, người của thôn Dược Vương liền nổi giận.
"Thần y Lâm, cậu đừng có ức hiếp người quá đáng!".
"Tưởng chúng tôi dễ bắt nạt thế sao?".
"Tất cả cùng xông lên, giết!".
Người của thôn Dược Vương phẫn nộ phản kích, gầm lên xông về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ? Vừa giao thủ đã trở thành một trận giết chóc đơn phương.
Người của thôn Dược Vương chết như ngả rạ.
Dường như không có mấy người có thể đỡ được một chiêu thức của Lâm Chính, ngay cả các nguyên lão cũng một chưởng chết tươi.
"A!".
"Cứu tôi với!".
"Đừng giết tôi!".
Những người còn lại của thôn Dược Vương sao dám đối đầu với Lâm Chính nữa? Ai nấy bỏ chạy tứ tán như những con ruồi mất đầu, vô cùng hoảng sợ.
Lâm Chính một đường đuổi giết, thủ đoạn vô tình.
"Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho các sư huynh, sư tỷ và sư phụ của tôi".
Đúng lúc Lâm Chính định ra tay giết mấy người của thôn Dược Vương ở trước mặt, thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng khóc.
Anh ngoảnh sang nhìn.
Tiết Phù toàn thân đầy bùn đất, trông rất nhếch nhác, đang quỳ sụp dưới đất, vừa khóc vừa dập đầu với Lâm Chính.
"Tiết Phù?".
Tuy toàn thân Lâm Chính đang ngập tràn sát khí, nhưng vẫn còn lý trí.
"Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho sư phụ tôi, tôi cầu xin anh!", Tiết Phù nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.
"Tiết Phù, sư phụ cô cũng không phải là người tốt đẹp gì. Tôi vốn định giết, nhưng nếu cô đã cầu xin cho bọn họ, thì tôi sẽ tha, cô lập tức bảo bọn họ cút đi", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn anh".
Tiết Phù lau nước mắt trên mặt, nhìn đám người Phương sư tỷ đã sợ đến đờ đẫn ở phía sau: "Sư phụ, sư tỷ, mọi người mau đi đi, thần y Lâm đã tha cho mọi người rồi".
"Được, được..."
"Cảm ơn thần y Lâm!".
"Cảm ơn thần y Lâm đã tha mạng!".
Đám người Thương Miểu vô cùng cảm kích, lần lượt quỳ xuống đất dập đầu, rồi nhếch nhác chạy đi.
Tiết Phù cũng muốn đi, nhưng cô ấy bị gãy một chân, đi đứng cũng bất tiện, vốn định gọi hai sư tỷ sư muội giúp đỡ, nhưng khi cô ấy quay lại, mới phát hiện đám Phương sư tỷ đã chạy mất dạng, đâu còn ai quan tâm đến sống chết của cô ấy.
"Nhìn thấy chưa? Những người này không hề để ý đến việc cô tốt với bọn họ thế nào, bọn họ chỉ biết mình thôi. Người như vậy không đáng để đồng tình", Lâm Chính bình thản nói.
"Đúng vậy...", Tiết Phù cười chua chát: "Nhưng có những lúc, rõ ràng anh biết bọn họ sẽ đối xử với anh như vậy, nhưng anh vẫn làm, chẳng phải sao? Mục đích của anh không phải là nhìn được mặt bọn họ, mà là không thẹn với lương tâm của anh".
Lâm Chính trầm mặc.
Anh không như vậy sao?
Lâm Chính nhìn Tiết Phù, rồi cất bước, tiếp tục đuổi giết những người khác.
Không đến nửa tiếng, thôn Dược Vương người thì chết, người thì bỏ chạy.
Ngoài thôn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên, Tiết Phù ngây người ra nhìn.
Bọn họ không thể ngờ được ngày tổ chức lễ dược tế lại là ngày thôn Dược Vương bị diệt vong...
Khi Lâm Chính quay trở lại, người anh đầy máu, giống như trở về từ địa ngục.
Tuy biết Lâm Chính sẽ không giết mình, nhưng ba người Thủ Mệnh vẫn vô cùng sợ hãi.
"Thần y Lâm, anh không sao chứ?".
Thấy Lâm Chính ngồi xuống tảng đá bên cạnh, không ngừng thở dốc, Thủ Mệnh liền dè dặt hỏi.
"Không sao".
Lâm Chính thở hổn hển đáp.
Nhưng nói xong anh đã nằm dài ra đất, không buồn nhúc nhích.
"Thần y Lâm!".
Ba người kinh ngạc, Thủ Mệnh định bước tới.
"Đừng động vào tôi!", Lâm Chính vội quát.
Thủ Mệnh giật nảy mình, bàn tay đang định chạm vào Lâm Chính không khỏi run rẩy, liền rụt lại.
"Thần y Lâm, sao vậy?", Thủ Mệnh cẩn thận hỏi.
"Bây giờ tôi đã là một độc nhân, toàn thân đều là kịch độc, nếu các cô chạm vào tôi, thì sẽ lập tức nhiễm độc, bỏ mạng tại chỗ", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Hả?".
Mấy người họ tái mặt.
"Thần y Lâm, bây giờ phải làm sao đây? Anh phải được chữa trị!", Tiết Phù cuống quýt kêu lên.
"Tôi cần sự giúp đỡ của các cô", Lâm Chính yếu ớt nói.
"Thần y Lâm, anh cần chúng tôi làm gì thì cứ nói", Thủ Mệnh vội đáp.
Lâm Chính từng cứu mạng cô ta, Thủ Mệnh nghĩ, cho dù mình chết vì Lâm Chính thì cũng là điều hiển nhiên.
"Tôi cần các cô cách không châm cứu cho tôi", Lâm Chính hơi thở dốc nói.
"Cách không châm cứu?".
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Thần y Lâm, cách không châm cứu đối với chúng tôi không được coi là khó, nhưng bây giờ thể chất của anh đặc biệt, còn chúng tôi lại bị thương, tôi sợ chúng tôi châm cứu... sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...", Thủ Mệnh ngập ngừng một lát rồi dè dặt nói.
"Không sao, tôi sẽ dạy các cô châm cứu như thế nào", Lâm Chính khàn giọng nói: "Các cô lấy túi châm ra, nhúng vào đầm nước độc, sau đó lấy khí ngự châm, hạ châm theo khẩu quyết tôi nói... thì sẽ bình an vô sự".
Nhúng vào đầm nước độc?
Mấy người lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Anh định lấy độc trị độc.
Thủ Mệnh nuốt nước bọt, gật đầu, lấy châm bạc ra rồi làm theo lời Lâm Chính nói.
Khoảng một tiếng sau.
"Phù!".
Lâm Chính thở hắt ra, nằm im dưới đất như đang ngủ.
Trên người anh cắm đầy châm bạc.
Thủ Mệnh túa mồ hôi trán.
"Hùng sư đệ, Tiết Phù sư muội, để tôi xử lý vết thương giúp hai người", Thủ Mệnh nói.
"Không cần đâu đại sư tỷ, chị cũng mệt rồi, chị hãy xử lý vết thương của mình đi, chúng tôi không sao đâu", Hùng Giới Thiên lắc đầu đáp.
"Phải đấy đại sư tỷ, chị cũng không bị thương nhẹ hơn bọn em mà", Tiết Phù nói.
"Không sao".
Thủ Mệnh mỉm cười, nhón châm bước tới, châm cứu bôi thuốc cho bọn họ.
Vết thương của mọi người nhanh chóng được xử lý.
Sau nửa ngày ngủ say, Lâm Chính cũng tỉnh lại.
Anh rút châm bạc trên người ra, ném xuống đất, nhìn từng đầu châm đen sì, thở dài.
"Cuối cùng... cũng kết thúc!".