-
Chương 1356-1360
Chương 1356: Phi Hoa Thần Châm!
Thương Miểu đã từ bỏ rồi. Vì việc quỳ trước mặt đám đông đúng thật là hoang đường. Ông ta cũng là một người thích thể diện.
Huống hồ Kiều Chiến Bắc nói không sai. Chuyện này vốn là do Tiêu Hồng gây ra, ông ta không cần phải đi dọn hậu quả cho Tiêu Hồng.
Giờ người đệ tử của Nhị trưởng lão đã mở lời, nếu nghe theo thì có thể mối quan hệ giữa ông ta và Nhị trưởng lão sẽ dịu đi nhiều.
Thương Miểu suy nghĩ. Thực ra ông ta không muốn đắc tội với Nhị trưởng lão.
Đám đông không dám tin.
“Ngũ trưởng lão trước đó làm căng lắm cơ mà, không phải trưởng lão nói chỉ là khấu đầu thôi sao. Sao giờ lại sợ rồi? Thật khác thường quá, khiến người ta thất vọng quá”.
“Khốn nạn! Cậu dám nói vậy với trưởng lão? “
“Tiêu Hồng! Cậu là cái thá gì mà dám nói vậy? Cậu chán sống rồi đúng không?”
Đám đệ tử nhao nhao lên la mắng. Lâm Chính chỉ lắc đầu.
“Tiêu Hồng, chuyện này không thể trách chúng tôi được. Thực sự là cậu đã gây ra họa quá lớn. Hơn nữa, cậu cũng chẳng thể mang lại hi vọng gì cho tôi. Nếu như cậu có hi vọng chiến thắng thì ít nhất tôi cũng sẽ ở cạnh cậu. Thế nhưng thực lực của Kiều Chiến Bắc…Hi vọng của cậu hầu như không có”, Thương Miểu thở dài.
Thực ra ông ta từ bỏ cũng là vì cảm thấy thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn. Tiêu Hồng là đồ đệ của ông ta, nên cũng biết trình độ của đệ tử mình như thế nào? Cậu ta không phải là đối thủ của Kiều Chiến Bắc. Thật quá mất mặt.
“Có vẻ Ngũ trưởng lão khinh thường tôi quá rồi”, Lâm Chính nói.
“Tiêu Hồng, trưởng lão không khinh thường cậu…Tóm lại là lát nữa thua thì cậu nên nghiêm túc nhận sai. Trưởng lão sẽ giữ mạng cho cậu. Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi”, Ngũ trưởng lão lắc đầu thở dài. Ông ta vẫn cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi còn chưa sử dụng châm mà, trưởng lão sao lại cho rằng tôi sẽ thua chứ?”
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn cứng miệng vậy hả?”, Thương Miểu chau mày.
“Để tôi thử xem”, Lâm Chính quay người, châm cứu cho Nhan Khả Nhi.
“Đúng là hết thuốc chữa”.
“Thằng này đúng là cứng đầu”
“Tôi thấy đầu cậu ta có vấn đề thì có".
“Hừ, cứ để cậu ta cứng đi, sẽ có lúc phải khóc thôi”.
“Đợi khi Nhị trưởng lão tức giận rồi thì để xem cậu ta có sợ hay không”.
Đám đệ tử hừ giọng lạnh lùng. Lần này, ngoài Tiết Phù ra thì hầu như không có ai đứng về phe Tiêu Hồng cả.
Nhưng Tiêu Hồng – cũng chính là Lâm Chính thì chẳng buồn quan tâm. Anh lấy châm bạc ra kẹp vào đầu ngón tay. Lập tức số châm bạc này từ tay anh bay lên.
Dùng khí ngự châm!
Đám đông đanh mắt nhưng không cảm thấy quá kinh ngạc. Bởi vì đối với họ điều này chẳng có gì là khó. Chỉ có điều…tốc độ của số châm bạc này ổn định tới mức…không phải ai cũng làm được.
Đám đông cảm thấy hoa mắt. Họ tập chung nhìn vào những cây kim như đang có linh hồn kia…
“Hả?”, Ngũ trưởng lão Thương Miểu giật mình, cảm thấy thủ pháp này rất đặc biệt.
Sau khi nhìn một lúc thì ông ta cảm nhận được sự huyền diệu của châm pháp. Đây chính là châm thuật của đồ đệ mình sao?
Không phải chứ?Từ khi nào mà châm thuật của cậu ta lại lợi hại như vậy.
Đột nhiên, Tứ trưởng lão kêu lên: “Đây là…Phi Hoa Thần Châm sao?
“Cái gì? Phi Hoa Thần Châm?”, cả hiện trường thất kinh
“Đó không phải là châm thuật đã thất truyền rồi à? Sao Tiêu Hồng lại biết?”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu ta lại biết chiêu này sao?”
Đám đông kinh hãi, trố tròn mắt. Kiều Chiến Bắc run rẩy. Thương Miểu cũng sững sờ. Không ai ngờ Lâm Chính lại có chiêu này…
Mười cây châm bay quanh cánh tay còn lại của Lâm Chính. Có vẻ như đuôi mỗi cây châm đều có một dòng khí lưu đang xoay chuyển, trông vô cùng kỳ diệu.
Cứ thế tầm 1 phút.
“Xuyên!”, Lâm Chính khẽ kêu lên.
Vụt vụt…Toàn bộ số châm đâm vào lòng bàn tay của Nhan Khả Nhi và xuyên qua.
Trông có vẻ rất đau đớn. Nhưng Nhan Khả Nhi lại không có bất kỳ phản ứng gì. Đợi sau khi số châm đâm xuyên qua, Lâm Chính bèn nhặt châm cất đi.
Bàn tay của Nhan Khả Nhi xuất hiện những chấm đó và tạo thành hình một bông hoa mai.
Đẹp quá! Đám đông thầm cả thán.
“Cô Nhan Khả Nhi thử cử động tay xem”, Lâm Chính nói.
“Được!”
Nhan Khả Nhi gật đầu, nắm bàn tay lại rồi cầm thứ gì đó. Cô ấy vui mừng nói: “Lâm…à…Tiêu Hồng sư huynh, tay của tôi không sao nữa rồi. Cảm giác rất tốt”.
Đám đông kinh hãi.
“Hừ, thật không ngờ là cậu lại biết chiêu này. Xem ra buổi quyết đấu lần này chúng ta hòa rồi”, Kiều Chiến Bắc hừ giọng.
“Ai nói với anh là chúng ta hòa thế?”
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, tiếp tục lấy một chén trà đặt xuống bàn và nói: “Cô Nhan Khả Nhi, mời cô thử dùng tay bóp nát chén trà này xem sao?”
“Hả?”, Nhan Khả Nhi sững sờ. Những người khác cũng bàng hoàng.
“Cậu điên rồi?”, Kiều Chiến Bắc suýt nữa thì rơi nước ra ngoài.
“Tiêu Hồng, tay cô Nhan Khả Nhi vừa mới được chữa khỏi, cậu bảo cô ấy làm như vậy thì khác gì là hại cô ấy?”, Thương Miểu cũng không thể tin được bèn lên tiếng.
Lâm Chính lắc đầu. Anh không giải thích, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi không cần do dự. Cô bặm môi, nắm lấy cái chén và siết mạnh.
Bụp! Chén trà vỡ vụn.
Chương 1357: Cậu ta muốn gây ra nội loạn trong thôn Dược Vương!
Mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn nắm đấm đó và tách trà vỡ nát dưới nắm đấm.
Nhan Khả Nhi chậm rãi nhấc tay, phủi đi một vài mảnh vụn ở lòng bàn tay, tay cô ấy vẫn không bị thương, vẫn tinh xảo đẹp đẽ, thậm chí ngay cả vết bị thương lúc trước cũng đã nhạt đi nhiều.
“Cô còn thấy đau không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không đau! Không đau chút nào, hơn nữa… tôi còn cảm thấy tay của tôi tràn đầy sức lực!”, Nhan Khả Nhi phấn khởi nói.
“Không tồi!”.
Lâm Chính gật đầu, quay người nhìn Kiều Chiến Bắc đang mở to mắt, bình tĩnh nói: “Nếu cô chủ dùng tay mà anh chữa trị để đập bể, e rằng… không phải chỉ thế này”.
“Chuyện đó…”, Kiều Chiến Bắc có vẻ mặt khó coi.
“Mặc dù tay này của tôi hoạt động tự nhiên, nhưng vẫn còn hơi đau. Cầm nắm đồ vật hoặc làm một vài động tác cơ bản chắc chắn không vấn đề, nhưng bảo tôi dùng tay không đập bể tách… e rằng không làm được”, Nhan Khả Nhi cười gượng.
Người xung quanh đều không nói gì.
Không phải bọn họ tin lời Nhan Khả Nhi, mà là bọn họ không thể phản bác châm pháp của Lâm Chính!
Nếu “Tiêu Hồng” này quả thật đã dùng Phi Hoa Thần Châm… vậy thì chữa trị một cánh tay đúng là quá đơn giản!
Ý Niệm Châm Pháp của Kiều Chiến Bắc ở trước mặt Phi Hoa Thần Châm đúng là… hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Một bên là châm pháp, một bên là thần châm, chênh lệch nằm ở đó.
“Tứ trưởng lão, tôi nghĩ thắng thua đã rõ rồi nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện… chuyện đó…”, Tứ trưởng lão thay đổi sắc mặt, không dám đáp lại.
“Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả! Chắc chắn có vấn đề!”.
Lúc này, một đệ tử của Nhị trưởng lão ở bên này không chấp nhận được, gào lên khản cổ.
Kiều Chiến Bắc nhíu mày, vội vàng nhân cơ hội tìm đường lui cho mình: “Sư đệ, cậu phát hiện có gì không đúng sao?’.
“Nếu các anh có gì nghi ngờ về mức độ lành của hai cánh tay này thì có thể mời nguyên lão trong tộc đến kiểm nghiệm. Tôi nghĩ rốt cuộc mức độ lành của hai cánh tay này thế nào không thể qua mắt được nguyên lão trong tộc”, Lâm Chính nói.
“Hơ… chuyện đó…”.
Đệ tử kia không đáp lại được.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
“Thắng rồi! Thắng rồi!”.
Tiết Phù ở bên này rất kích động, vừa nhảy vừa la, liên tục vỗ tay.
Nhưng trong phòng trừ cô ấy ra, không ai vui nổi.
Đám người Nhị trưởng lão vì thất bại mà kkhuôn mặt mất tự nhiên, không cam tâm nhưng lại không có cách nào khác.
Người bên phía Thương Miểu thì mặt nóng bừng, cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt.
Nhất là Thương Miểu, hai bên đều khó, không biết làm sao
Ông ta hối hận đến thế nào!
Nếu kiên trì thêm nữa, ít nhất ông ta sẽ có được tiếng tăm, cũng có thể nở mày nở mặt.
Chỉ tiếc mọi thứ chôn vùi vì lựa chọn sai lầm của ông ta.
Chỉ sợ chuyện này đồn ra, ông ta sẽ bị chỉ trích…
Thương Miểu thở dài, âm thầm lắc đầu.
“Tôi vẫn chưa đủ nhìn xa trông rộng!”.
Nói xong, ông ta định rời đi.
Ông ta đã không ở đây thêm được nữa, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với đồ đệ Tiêu Hồng.
“Trưởng lão định đi đâu?”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng, gọi ông ta lại.
“Tiêu Hồng, cậu có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi rất vui, nhưng tôi không xứng làm sư phụ của cậu. Trước kia tôi đã lựa chọn tự bảo vệ mình mà ruồng bỏ cậu, bây giờ cậu thắng đương nhiên không liên quan đến tôi. Tôi về trước!”, Thương Miểu nói.
“Trưởng lão định để đệ tử một mình tác chiến sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta, nói.
Thương Miểu rất ngạc nhiên.
Các đệ tử cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Vẻ mặt Tiêu Hồng nghiêm túc, lời lẽ hùng hồn: “Trưởng lão, trước kia ông lựa chọn tự bảo vệ mình, tôi có thể hiểu được. Dù gì ông cũng là trưởng lão, là trụ cột của thôn Dược Vương. Ông không chịu được sỉ nhục, ông không chỉ đại diện cho một mình ông, mà còn đại diện cho các đệ tử ở phía sau lưng ông! Vì vậy, tôi không trách ông! Nhưng ông phải hiểu, vì sao tôi lại đắc tội với Nhị trưởng lão, vì sao lại chọn chiến đấu với Kiều Chiến Bắc! Là vì bọn họ đã sỉ nhục tôi! Sỉ nhục chúng ta, cũng đã đạp lên đầu trưởng lão nhà chúng ta! Tôi không thể nhẫn nhịn! Bây giờ tôi đã thắng, tôi không cầu xin trưởng lão điều gì, chỉ mong trưởng lão có thể cùng tôi đến chỗ Nhị trưởng lão, đòi lại công bằng!”.
Lời này vừa nói ra, Thương Miểu há hốc miệng, trợn tròn mắt.
Ông ta không ngờ Tiêu Hồng lại có suy nghĩ như vậy…
“Xin trưởng lão trợ uy cho tôi, lấy lại công bằng trước Nhị trưởng lão, trả lại tôn nghiêm cho chúng ta!”, Lâm Chính cung kính nói, thái độ vô cùng thành khẩn.
Thương Miểu ngơ ngác nhìn anh, lại ngơ ngác nhìn các đệ tử phía sau, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc này, đồ đệ của mình lại không trách mình, hơn nữa còn nói những lời như vậy.
Thương Miểu cảm động đến mức nào.
Cuối cùng, ông ta cắn răng, khẽ giọng quát: “Được! Tiêu Hồng! Nếu cậu đã nói như vậy thì lý nào tôi lại lùi bước? Dù gì cậu cũng là đệ tử của tôi, lần này Vương Kiều ức hiếp lên đầu chúng ta, chúng ta còn có thể bấm bụng nuốt giận hay sao? Các đệ tử đâu?”.
“Có chúng con!”.
Các đệ tử đồng thanh hô lên.
“Cùng tôi đi đến chỗ Nhị trưởng lão đòi lại công bằng!”.
Thương Miểu phất tay, dẫn mọi người hùng dũng đi ra phía ngoài.
“Trưởng lão Thương Miểu! Trưởng lão Thương Miểu!”.
Kiều Chiến Bắc vội khuyên can, nhưng bọn họ không quan tâm.
“Mau đi báo với trưởng lão, sự tình nghiêm trọng rồi!”, Kiều Chiến Bắc chỉ có thể sốt ruột nói với người bên cạnh.
Các đệ tử vội vàng chạy đi.
Tứ trưởng lão Cừu Du vẫn đứng bên theo dõi từ đầu đến cuối, đợi bọn họ đi rồi, ông ta mới hít ngược một hơi.
“Đi điều tra Tiêu Hồng này đi!”, Cừu Du nói với đệ tử của mình.
“Trưởng lão, Tiêu Hồng thì có gì phải tra? Rất nhiều người đều biết về anh ta”, đệ tử ở cạnh nghi hoặc hỏi.
“Biết? Biết thì đã sao? Cậu có biết bây giờ cậu ta đang làm chuyện gì không?”, Cừu Du nghiến răng quát khẽ: “Cậu ta đang quạt gió thổi lửa, cậu ta đang khơi dậy nội đấu trong thôn Dược Vương chúng ta!”.
Ông ta vừa dứt lời, đệ tử đó kinh ngạc.
Nhan Khả Nhi ngồi bên cạnh cũng không khỏi rùng mình…
Mục đích của Lâm Chính… là thế sao?
E rằng không đơn giản như vậy…
Chương 1358: Đi, dập đầu với cậu ta!
Nếu hành động này của Lâm Chính chỉ để quạt gió thổi lửa, thế thì rõ ràng là quá đơn thuần.
Huống hồ, đây là thôn Dược Vương, dù Ngũ trưởng lão dám chống đối Nhị trưởng lão, bên trên cũng sẽ không ngồi yên nhìn.
Nhan Khả Nhi nghĩ như vậy.
Nhưng nếu không phải để khơi dậy nội loạn, thần y Lâm hành động như vậy với mục đích gì?
Ngoài nhà thờ tổ, Thương Miểu dẫn đầu nhóm đệ tử tức giận đi tới.
Nhị trưởng lão Vương Kiều và con trai Vương Nhất đã nhận được tin, từ lâu đã đứng đợi trong nhà thờ tổ.
Các đệ tử tinh nhuệ và quản sự cũng tụ tập trong nhà thờ tổ.
“Vương Kiều!”.
Thương Miểu còn chưa tới nơi, giọng nói đã vang lên.
Hiển nhiên, lần này ông ta thật sự bất chấp tất cả, khí thế hùng dũng đi thẳng vào nhà thờ tổ.
Vương Kiều trong nhà thờ tổ vẫn còn đang uống trà.
Ông ta không hề lo lắng khi Thương Miểu đi vào.
“Trưởng lão Thương Miểu, chuyện gì khiến ông tức giận như vậy?”, Vương Kiều nói.
“Vương Kiều! Quyết đấu đã kết thúc, đệ tử tôi đã thắng! Bây giờ, phải chăng chúng ta có thể thực hiện lời hứa lúc trước?”, trưởng lão Thương Miểu lạnh lùng nói.
“Lời hứa? Lời hứa gì? Trưởng lão Thương Miểu, ông có thể nói rõ ràng không?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.
Dứt lời, mọi người đều biết, Vương Kiều định không làm theo lời hứa.
Dù sao nhóm người Thương Miểu và Tứ trưởng lão cũng không hề đích thân nghe Vương Kiều đồng ý lời hứa này.
“Sao? Trưởng lão Vương Kiều, ông định trốn tránh à? Theo lời hứa lúc trước, ông phải quỳ gối trước tôi!”, Thương Miểu lạnh lùng nói.
“Trưởng lão Thương Miểu, tôi nghĩ trong việc này có hiểu lầm gì đó”, Vương Kiều bình tĩnh đáp.
“Hiểu lầm hay không tôi chưa nói, đệ tử của ông đến chỗ tôi làm càn, không coi ai ra gì, sỉ nhục tôi không nói, còn sỉ nhục đệ tử của tôi trước mặt tôi. Trưởng lão Vương Kiều, chuyện này ông không cho tôi một lời giải thích, e rằng hôm nay chúng ta không xong đâu”, Thương Miểu hơi kích động, nói.
Nghe thấy lời này, trong mắt Vương Kiều mới lóe lên tia nghi hoặc.
Ông ta biết rõ tính cách của Thương Miểu. Thương Miểu sẽ không tùy tiện trở mặt với ông ta, sao lần này thái độ của Thương Miểu lại cứng rắn như vậy?
“Thương Miểu, ông muốn thế nào?”, Vương Kiều suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi.
“Bảo đồ đệ ngoan của ông dập đầu nhận lỗi với tôi, ngoài ra, chuyện này ông cũng phải xin lỗi chúng tôi!”, Thương Miểu nói.
“Thương Miểu! Ông nói cái gì? Bảo bố tôi xin lỗi? Các người có nhận nổi không?”, Vương Nhất không nhìn nổi, bỗng nổi giận, đập tay quát.
“Láo xược!”, Thương Miểu nổi giận, quát Vương Nhất: “Cậu là hậu bối, ở đây đâu đến lượt cậu nói chuyện?”.
“Ông…”, Vương Nhất nổi giận.
“Vương Nhất! Lui xuống!”, Vương Kiều hạ giọng nói.
“Vâng, bố”, Vương Nhất đè nén lửa giận, trừng Thương Miểu, không lên tiếng nữa.
Vương Kiều đặt tách trà xuống, lạnh lùng nhìn Thương Miểu, bình tĩnh nói: “Trưởng lão Thương Miểu, xem ra hôm nay ông đến để gây rối?”.
“Người của ông ngồi lên đầu tôi, ai gây sự với ai ông phải nói cho rõ!”, Thương Miểu bực dọc nói.
“Thế à? Vậy được, tôi hỏi ông, đệ tử của tôi đã làm gì ông?”, Vương Kiều hỏi.
“Cái đó…”, Thương Miểu không nói được.
“Là đồ đệ ông ngông cuồng nói châm thuật của chúng tôi không bằng cậu ta, đệ tử của tôi Kiều Chiến Bắc mới tức giận tìm cậu ta khiêu chiến. Đệ tử tôi thất bại là do tài nghệ của nó không bằng người, nếu nó đã hứa hẹn gì với các ông thì mời các ông đi tìm nó! Cần gì phải nói với tôi?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.
“Ông…”, Thương Miểu tức giận.
Vương Kiều đang giở trò vô lại điển hình.
“Ức hiếp người quá đáng!”.
“Trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?”.
“Đám người này bình thường hà khắc với chúng ta, thường xuyên ức hiếp chúng ta. Nếu hôm nay không cho bọn họ bài học, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta dễ ức hiếp!”.
“Có cần ra tay không, trưởng lão?”.
Các đệ tử tràn đầy nhiệt huyết và phấn khích, không kiên nhẫn được nữa.
Nhưng Thương Miểu không phải kẻ ngốc, người bên mình mà đánh nhau thật chắc chắn sẽ không phải đối thủ của bên Vương Kiều.
Hơn nữa, một khi đánh nhau sẽ dễ bị người ta bắt thóp.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có thể đấu y võ.
Nhưng mình có thể là đối thủ của Vương Kiều không?
Thương Miểu không có nhiều lòng tin.
Đến nước này lại có chút tiến thoái lưỡng nan...
“Trưởng lão Thương Miểu, hay là chúng ta quyết đấu y võ để kết thúc những chuyện này?”, lúc này Vương Kiều đột nhiên lên tiếng.
Đúng là sợ cái gì có cái đó.
Thương Miểu cưỡi trên lưng hổ khó xuống, do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được thôi! Có lẽ đó là phương án giải quyết thích hợp nhất. Ra ngoài đi! Ở đây nhỏ quá, chúng ta ra bên ngoài đấu!”.
“Haizz, đừng vội! Chúng ta theo quy tắc mà làm!”.
Vương Kiều cười nhạt, nghiêng đầu hỏi Kiều Chiến Bắc: “Chiến Bắc à, trước kia con đấu với các sư đệ sư muội dưới trướng trưởng lão Thương Miểu đã hứa điều kiện gì?”.
“Thưa sư phụ, hứa là ai thua sẽ dập đầu xin lỗi người kia”, Kiều Chiến Bắc cười nói.
“Vậy được”, Vương Kiều nói: “Trưởng lão Thương Miểu, chúng ta cũng lập ra lời hứa như vậy đi! Bây giờ chính miệng tôi nói, đệ tử ở đây tận tai nghe thấy, không ai chối được, ông thấy thế nào?”.
“Chuyện đó…”, sắc mặt Thương Miểu biến đổi, không dám đồng ý.
“Sao? Trưởng lão Thương Miểu tràn đầy khí thế đến đây, lâm trận lại rút lui? Thế thì sẽ thật sự biến thành trò cười cho thiên hạ đấy!”, Vương Kiều cười ha hả nói.
Đám đệ tử như Vương Nhất cũng cười thành tiếng, tất cả nheo mắt nhìn Thương Miểu.
Bọn họ tin rằng Thương Miểu không thể là đối thủ của Vương Kiều.
Nếu Thương Miểu đồng ý, vậy thì người bị nhục nhã sẽ là bản thân ông ta, nếu không đồng ý cũng sẽ bị người ta chế nhạo.
“Thương Miểu thật là ngu xuẩn, không đủ thực lực mà cũng dám đến đây gây sự! Không nhìn xem mình có bao nhiêu trọng lượng!”.
“Ha, đúng đấy, ngu như đám đồ đệ của ông ta vậy!”.
“Người như ông ta làm sao làm trưởng lão vậy?”.
Một vài người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Thương Miểu nghe thấy vô cùng tức giận, nào còn quan tâm điều gì, vỗ tay đồng ý.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc...
“Trưởng lão Vương Kiều, đợi đã!”.
“Ồ?”.
Vương Kiều nhíu mày, cùng mọi người nhìn sang phía người nói.
Là tên Tiêu Hồng đó!
“Tiêu Hồng, anh lại định làm gì?”, Vương Nhất tức giận hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói một chút, Kiều Chiến Bắc sư huynh đã thua, hình như vẫn chưa dập đầu xin lỗi tôi đâu! Có phải anh ta nên thực hiện lời anh ta nói trước hay không?”, Tiêu Hồng cũng chính là Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Kiều Chiến Bắc cực kỳ khó coi, siết chặt nắm đấm, không lên tiếng.
“Thế nào? Kiều sư huynh, có phải đợi tôi mời Tứ trưởng lão đến đây, anh mới ngoan ngoãn quỳ xuống?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu… đừng có được nước lấn tới!”, Kiều Chiến Bắc giận dữ quát lên.
“Nhị trưởng lão, đây là đồ đệ tốt mà ông dạy ra đây sao? Đồ đệ ông không giữ chữ tín, vậy thì sao chúng tôi có thể đồng ý trận đấu giữa ông và trưởng lão chúng tôi? Đến lúc đó, lỡ như trưởng lão của chúng tôi thắng rồi, các người lại chối, chẳng phải chúng tôi sẽ lỗ to hay sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
Thương Miểu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội nói: “Nói không sai! Nhị trưởng lão, đồ đệ của ông không tuân thủ lời hứa, ông bảo tôi làm sao tin ông?”.
Vương Kiều nhíu mày.
Vẻ mặt của người xung quanh đều mất tự nhiên…
“Chiến Bắc!”, Vương Kiều đột nhiên nói.
“Sư… Sư phụ…”.
“Đi, quỳ trước Tiêu Hồng”, Vương Kiều nói.
Kiều Chiến Bắc nghe thấy lời này cứ như bị sét đánh…
Chương 1359: Ông có tư cách gì?
Bởi áp lực của Vương Kiều, Kiều Chiến Bắc hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Anh ta chỉ có thể đi đến trước mặt Lâm Chính, nghiến răng quỳ xuống.
“Xin lỗi, Tiêu sư đệ, trước kia… là tôi sơ sót, mong Tiêu sư đệ tha thứ…”.
“Không trách anh, là châm thuật của anh không đủ mạnh, có thể liên quan đến người dạy anh. Nếu châm thuật của anh đủ mạnh thì sao đến nỗi như vậy?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, suýt chút nữa làm đám người Vương Kiều tức chết.
Đây rõ ràng là nhân cơ hội châm chọc Vương Kiều!
“Anh… khinh người quá đáng!”.
Vương Nhất chỉ muốn xông tới lột da Lâm Chính.
“Thương Miểu, bây giờ chúng ta có thể quyết đấu rồi chứ?”, Vương Kiều cũng không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy quát.
“Cái này… Đương nhiên rồi…”, Thương Miểu do dự một lúc, gật đầu.
Ông ta phát hiện năng lực quạt gió thổi lửa của đệ tử mình phải gọi là cao minh.
Trước kia ông ta còn đang định thử vận may, xem có thể thắng Vương Kiều một chiêu nửa thức nào không, kiên trì chống đỡ đến lúc người bên trên đến ngăn hai người quyết đấu. Bây giờ Lâm Chính nói như vậy, e rằng Vương Kiều sẽ liều mạng với mình.
Thế thì e rằng không có phần thắng nào cả…
Nhưng bây giờ đã không còn đường lui nào nữa.
Thương Miểu hít sâu một hơi, chỉ đành nhắm mắt làm liều.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại tiến lên.
“Trưởng lão Vương Kiều, ông làm sao vậy? Vì sao lại khiêu chiến với trưởng lão của chúng tôi?”.
Mọi người ngạc nhiên.
Vương Kiều nhíu mày nhìn anh chằm chằm: “Sao? Tiêu Hồng, tôi không đấu với trưởng lão các cậu, chẳng lẽ lại đấu với cậu?”.
“Đương nhiên! Ông còn không thắng được tôi thì có tư cách gì đấu với trưởng lão chúng tôi? Không phải tôi đã nói rồi sao? Châm thuật của các ông quá tầm thường!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Tất cả mọi người xôn xao.
“Cái gì?”.
“To gan!”.
“Láo xược!”.
“Tên họ Tiêu kia! Cậu thật quá đáng!”.
“Cậu đang đi vào đường chết đấy!”.
Đám đệ tử nổi giận, có người không nhịn được, gào lớn nhào tới chỗ Lâm Chính.
Người bên phía Phương sư tỷ cũng không đứng yên nhìn, lập tức tiến tới, ngăn bọn họ lại.
Hiện trường hơi hỗn loạn, các đệ tử dường như sắp lao vào đánh nhau.
“Dừng tay!”.
Vương Kiều quát lớn. Hiện trường hỗn loạn mới dừng lại, các đệ tử dạt sang hai bên.
“Trưởng lão!”.
“Bố!”.
Đám Vương Nhất đồng loạt nhìn sang Vương Kiều.
Vẻ mặt Vương Kiều lạnh băng, nhìn chằm chằm Tiêu Hồng, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì được, tôi sẽ bắt đầu từ cậu Tiêu Hồng này, đợi sau khi đánh bại Tiêu Hồng rồi sẽ đấu với trưởng lão Thương Miểu”.
Thương Miểu hơi do dự, nhưng Lâm Chính lại nói thẳng: “Mời!”.
“Tiêu Hồng!”, Thương Miểu vội hô lên.
“Trưởng lão yên tâm, tôi tự có chừng mực!”, Lâm Chính nói.
Vương Kiều bước nhanh ra khỏi nhà thờ tổ.
Vương Nhất và những người khác đi theo.
Nhóm bên Phương sư tỷ, Tiết Phù thì đã trở nên nhốn nháo từ lâu.
“Tiêu sư đệ, cậu thật sự định so chiêu với trưởng lão Vương Kiều sao?”.
“Cậu điên rồi à?”.
“Cậu tưởng trưởng lão Vương Kiều là Kiều sư huynh à? Cậu có biết trưởng lão Vương Kiều có thực lực thế nào không?”.
“Lúc ông ta sử dụng đan dược châm bạc, cậu còn đang nghịch bùn kia kìa!”.
“Cậu đúng là lỗ mãng!”.
Bọn họ vây lại, nhao nhao chỉ trích.
Thương Miểu cũng không nhịn được, ai oán nói: “Tiêu Hồng, dù cậu có Phi Hoa Thần Châm, thực lực siêu phàm, nhưng tôi nói cậu hay, chỉ dựa vào Phi Hoa Thần Châm mà muốn đối phó với trưởng lão Vương Kiều chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày! Cậu còn non trẻ lắm!”.
“Trưởng lão, trước tôi quyết đấu với Kiều Chiến Bắc, hình như mọi người cũng tiêu cực như vậy. Vì sao không đợi tôi và Vương Kiều đánh xong, mọi người hẵng nói tôi?”, Lâm Chính cười, lên tiếng.
“Kiều Chiến Bắc sao có thể so với Vương Kiều?”, Thương Miểu sốt ruột.
Lâm Chính mỉm cười, không muốn nói nhiều, đi thẳng ra ngoài.
Mọi người cùng ra khỏi nhà thờ tổ.
Trên bãi đất trống ngoài nhà thờ tổ, Vương Kiều chắp hai tay sau lưng, đã đứng ổn định.
Xung quanh có rất nhiều đệ tử tụ tập.
Còn có nhiều người nghe tin cố ý đến đây xem trò vui.
Hiện trường tụ tập hơn mấy trăm người, mọi người vây thành một vòng tròn.
“Một kẻ hậu bối như cậu vốn không có tư cách giao đấu với tôi, nhưng cậu quá ngông cuồng, nếu hôm nay không dạy dỗ cậu một trận, sau này chẳng phải cậu sẽ lật cả thôn Dược Vương ta lên luôn sao?”, Vương Kiều đanh giọng: “Nói đi, thằng nhóc, cậu muốn đấu cái gì? Tôi cho cậu chọn!”.
“Nghe nói trưởng lão Vương Kiều là một y võ trác tuyệt, nếu đã như vậy, chúng ta hãy dùng thuật y võ đấu một trận, xem ai ngã xuống trước”, Lâm Chính nói.
“Đấu y võ?”.
Hiện trường xôn xao.
“Cậu không sợ tôi lỡ tay giết chết cậu sao?”, ánh mắt Vương Kiều lạnh đi.
Y võ không phải thi đấu những thứ Kiều Chiến Bắc và Lâm Chính đấu trước kia, mà sẽ phải đổ máu.
Nếu không may thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng…
“Có vẻ như trưởng lão Vương Kiều rất tự tin về bản thân?”, Lâm Chính cười nói.
“Tôi sợ cậu quá tự đại!”, Vương Kiều lạnh lùng nói, phất tay: “Nếu so y võ thì tôi nhường cậu ba chiêu! Nhóc, tới đi, để tôi xem xem năng lực của cậu thế nào”.
“Nhường tôi ba chiêu? Ông chắc chứ?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Lời đã nói ra há có thể nuốt lại? Ra tay đi!”, Vương Kiều quát lên.
Lâm Chính gật đầu: “Vậy được, trưởng lão Vương Kiều, ông chú ý đây!”.
Dứt lời, Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay về phía trước.
Soạt soạt soạt soạt…
Lượng lớn châm bạc thoáng chốc bay ra từ hai bàn tay anh, xếp thành hình con sóng lớn ở trước mặt, hung dữ tràn về phía Vương Kiều.
“Cái gì?”.
Đám đông kinh hãi.
Vừa ra tay đã khiến người ta kinh ngạc!
E rằng Thương Miểu cũng không thể có được thế tấn công như vậy!
Tiêu Hồng… thật sự là đệ tử của Thương Miểu sao?
Chương 1360: Nghiền nát
Châm bạc bay tới, giống như sóng biển, vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt Vương Kiều đanh lại, nhưng không hoảng hốt, lật tay vung ra 20 cây châm bạc.
Nhưng 20 cây châm bạc này đầu đuôi nối nhau, xếp thành hình chữ nhất, xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Keng! Keng! Keng!
Phần lớn châm bạc do Lâm Chính ném tới bị những chiếc châm bạc đang xoay tròn với tốc độ cao này chặn lại.
“Tử Chi Châm!”.
Vương Kiều quát, rồi lại vung mạnh tay.
Vèo!
Những chiếc châm xếp thành hình chữ nhất lập tức bị ông ta đánh tan, sau đó đồng loạt bay tới, đâm mạnh vào các tử huyệt trên người Lâm Chính một cách chuẩn xác.
Nếu bị đâm trúng thì chết là cái chắc.
Hiển nhiên Vương Kiều không có ý định nương tay.
Nhưng muốn đắc thủ thì cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Chính giơ hai tay lên, nhanh tay nhanh mắt, vung mạnh về phía trước.
Sau mười mấy cái vung liên tiếp, toàn bộ số châm bạc bay tới đã bị Lâm Chính bắt được trong tay.
“Cái gì?”.
Thương Miểu há hốc miệng ngạc nhiên.
Các đệ tử xung quanh cũng kêu lên kinh ngạc.
“Tay không đón châm?”.
“Đây là Tiêu sư đệ của chúng ta sao?”.
“Cậu ta mạnh quá đấy!”.
“Châm của trưởng lão Vương Kiều mà cũng đỡ được sao?”.
“Sao trước đây chúng ta không biết cậu ta lại lợi hại như vậy nhỉ? Tên này lù khù vác lu chạy sao?”.
Các đệ tử bàn tán xôn xao.
“Trưởng lão, nếu là ông thì chắc chắn cũng có thể đỡ được số châm bạc này nhỉ?”, Tiết Phù vẻ mặt ngây thơ, không nhịn được hỏi Thương Miểu.
“Hả? Cái… cái này… chắc là được…”, toàn thân Thương Miểu run rẩy, vội lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười rồi đáp.
Thực ra trong lòng ông ta không hề tự tin.
Vẻ mặt Vương Kiều trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Ông ta không nhiều lời, lại lấy châm bạc ra, ném về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc như sao băng, rạch nát hư không, bay tới rất nhanh.
Lâm Chính không nhanh không chậm, cũng vung châm bạc lên đánh lại.
Keng! Keng! Keng!
Những âm thanh dày đặc vang lên.
Chỉ thấy giữa hai người xuất hiện rất nhiều tia lửa.
Đó chính là tia lửa do châm bạc va chạm với nhau gây nên.
Mọi người đứng ở hai bên đều mắt chữ A mồm chữ O.
Vương Kiều không ngừng vung cánh tay về phía Lâm Chính, không ngừng phóng châm bạc ra.
Châm bạc của hai bên va chạm gay gắt, nhưng không châm nào vượt khỏi được hỏa lực của đối phương để đâm trúng người phía sau.
Hai người giằng co như vậy một phút mới dừng lại.
Cũng không biết tổng cộng đã phóng ra bao nhiêu châm.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy mặt đất ở giữa hai người toàn là châm bạc bị gãy hoặc cong queo, hơn nữa đầu mỗi cây châm đều rất nóng, thậm chí còn bốc khói, đủ để thấy lực đạo trước đó kinh khủng đến mức nào…
“Trưởng lão Vương Kiều, thủ đoạn của ông chỉ có thế này thôi sao? Nếu vậy mà ông thách đấu trưởng lão nhà tôi thì e rằng sẽ thua rất khó coi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Thú vị, thú vị lắm! Không ngờ trưởng lão Thương Miểu có thể dạy dỗ được một đệ tử thú vị như cậu, cũng không ngờ thực lực của trưởng lão Thương Miểu lại đáng sợ như vậy… Xem ra ngày nào đó tôi đúng là phải đến tận nơi thỉnh giáo trưởng lão Thương Miểu rồi”, ánh mắt Vương Kiều lạnh lẽo, trầm giọng nói.
“Hả? Việc này…”, Thương Miểu lập tức mặt nhăn mày nhó.
Ông ta có dạy dỗ gì Tiêu Hồng đâu!
Hơn nữa nhìn thực lực mà “Tiêu Hồng” này thể hiện… thì ông ta cũng không thể bằng được…
E là mạnh hơn ông ta không ít…
“Xem ra phi châm không làm gì được cậu! Nếu đã như vậy, thì hãy nếm thử võ thuật trong y võ đi!”.
Vương Kiều trầm giọng nói, rồi đột ngột lấy châm bạc ra, đâm vào hai tay hai chân của mình.
Châm bạc cường hóa!
Đây là chiêu thức mà rất nhiều y võ đều biết!
Nhưng… châm bạc cường hóa của Vương Kiều khác với người thường.
Trên những chiếc châm bạc này đều bôi thuốc đặc chế, một khi xâm nhập vào người, không những có thể nâng cao sức mạnh và tốc độ của Vương Kiều, mà còn có thể bao phủ một lớp khí đáng sợ ở bề mặt hai lòng bàn tay của ông ta.
Nếu tầng khí này đánh trúng người thì có thể sinh ra sức mạnh ăn mòn giống như axit.
Lâm Chính đã bao giờ được thấy thủ đoạn như vậy chứ? So được vài chiêu với Vương Kiều, anh liền phát hiện lòng bàn tay và cánh tay của mình đều bị ăn mòn, rớt từng mảng thịt lớn, máu me be bét, nhìn rất đáng sợ.
“Thằng oắt ngông cuồng, chiêu này thì cậu sợ rồi chứ?”, Vương Kiều hừ mũi.
“Cũng chỉ được thế thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông cuồng! Vậy thì tôi sẽ khiến cả người cậu tan chảy hết!”.
Vương Kiều nổi giận, lại vung hai bàn tay lên, vỗ về phía Lâm Chính.
“Vương Kiều! Ông muốn dựa vào chút thủ đoạn này để thắng tôi sao? Liệu ông có đùa giỡn không vậy?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không nương tay nữa, hai tay lại rút châm bạc ra, đâm vào hai cánh tay, sau đó lại rút châm bạc ra, lại đâm, lại rút ra, lại đâm…
Lặp đi lặp lại như vậy năm lần.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Vương Kiều cũng kinh ngạc.
Đây là châm pháp gì vậy?
Ông ta thầm nghĩ, nhưng lúc này thực sự không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.
“Chết!”.
Vương Kiều nhỏ giọng gầm lên, đập một chưởng về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đanh mắt lại, giơ cánh tay lên siết chặt thành quyền, nhằm thẳng vào lòng bàn tay đang đánh tới của Vương Kiều.
Bốp!
Hai chưởng va chạm.
Khí tức ở lòng bàn tay Vương Kiều lập tức ăn mòn một lớp da thịt trên nắm tay Lâm Chính.
Nhưng sức mạnh như sóng to gió lớn trên nắm tay bỗng nổ tung, khiến xương tay Vương Kiều gãy gập, như một dòng điện lan khắp toàn thân ông ta.
Rắc!
Một âm thanh vang lên, Vương Kiều bay ngược ra ngoài, như một con diều đứt dây, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc…
Thương Miểu đã từ bỏ rồi. Vì việc quỳ trước mặt đám đông đúng thật là hoang đường. Ông ta cũng là một người thích thể diện.
Huống hồ Kiều Chiến Bắc nói không sai. Chuyện này vốn là do Tiêu Hồng gây ra, ông ta không cần phải đi dọn hậu quả cho Tiêu Hồng.
Giờ người đệ tử của Nhị trưởng lão đã mở lời, nếu nghe theo thì có thể mối quan hệ giữa ông ta và Nhị trưởng lão sẽ dịu đi nhiều.
Thương Miểu suy nghĩ. Thực ra ông ta không muốn đắc tội với Nhị trưởng lão.
Đám đông không dám tin.
“Ngũ trưởng lão trước đó làm căng lắm cơ mà, không phải trưởng lão nói chỉ là khấu đầu thôi sao. Sao giờ lại sợ rồi? Thật khác thường quá, khiến người ta thất vọng quá”.
“Khốn nạn! Cậu dám nói vậy với trưởng lão? “
“Tiêu Hồng! Cậu là cái thá gì mà dám nói vậy? Cậu chán sống rồi đúng không?”
Đám đệ tử nhao nhao lên la mắng. Lâm Chính chỉ lắc đầu.
“Tiêu Hồng, chuyện này không thể trách chúng tôi được. Thực sự là cậu đã gây ra họa quá lớn. Hơn nữa, cậu cũng chẳng thể mang lại hi vọng gì cho tôi. Nếu như cậu có hi vọng chiến thắng thì ít nhất tôi cũng sẽ ở cạnh cậu. Thế nhưng thực lực của Kiều Chiến Bắc…Hi vọng của cậu hầu như không có”, Thương Miểu thở dài.
Thực ra ông ta từ bỏ cũng là vì cảm thấy thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn. Tiêu Hồng là đồ đệ của ông ta, nên cũng biết trình độ của đệ tử mình như thế nào? Cậu ta không phải là đối thủ của Kiều Chiến Bắc. Thật quá mất mặt.
“Có vẻ Ngũ trưởng lão khinh thường tôi quá rồi”, Lâm Chính nói.
“Tiêu Hồng, trưởng lão không khinh thường cậu…Tóm lại là lát nữa thua thì cậu nên nghiêm túc nhận sai. Trưởng lão sẽ giữ mạng cho cậu. Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi”, Ngũ trưởng lão lắc đầu thở dài. Ông ta vẫn cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi còn chưa sử dụng châm mà, trưởng lão sao lại cho rằng tôi sẽ thua chứ?”
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn cứng miệng vậy hả?”, Thương Miểu chau mày.
“Để tôi thử xem”, Lâm Chính quay người, châm cứu cho Nhan Khả Nhi.
“Đúng là hết thuốc chữa”.
“Thằng này đúng là cứng đầu”
“Tôi thấy đầu cậu ta có vấn đề thì có".
“Hừ, cứ để cậu ta cứng đi, sẽ có lúc phải khóc thôi”.
“Đợi khi Nhị trưởng lão tức giận rồi thì để xem cậu ta có sợ hay không”.
Đám đệ tử hừ giọng lạnh lùng. Lần này, ngoài Tiết Phù ra thì hầu như không có ai đứng về phe Tiêu Hồng cả.
Nhưng Tiêu Hồng – cũng chính là Lâm Chính thì chẳng buồn quan tâm. Anh lấy châm bạc ra kẹp vào đầu ngón tay. Lập tức số châm bạc này từ tay anh bay lên.
Dùng khí ngự châm!
Đám đông đanh mắt nhưng không cảm thấy quá kinh ngạc. Bởi vì đối với họ điều này chẳng có gì là khó. Chỉ có điều…tốc độ của số châm bạc này ổn định tới mức…không phải ai cũng làm được.
Đám đông cảm thấy hoa mắt. Họ tập chung nhìn vào những cây kim như đang có linh hồn kia…
“Hả?”, Ngũ trưởng lão Thương Miểu giật mình, cảm thấy thủ pháp này rất đặc biệt.
Sau khi nhìn một lúc thì ông ta cảm nhận được sự huyền diệu của châm pháp. Đây chính là châm thuật của đồ đệ mình sao?
Không phải chứ?Từ khi nào mà châm thuật của cậu ta lại lợi hại như vậy.
Đột nhiên, Tứ trưởng lão kêu lên: “Đây là…Phi Hoa Thần Châm sao?
“Cái gì? Phi Hoa Thần Châm?”, cả hiện trường thất kinh
“Đó không phải là châm thuật đã thất truyền rồi à? Sao Tiêu Hồng lại biết?”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu ta lại biết chiêu này sao?”
Đám đông kinh hãi, trố tròn mắt. Kiều Chiến Bắc run rẩy. Thương Miểu cũng sững sờ. Không ai ngờ Lâm Chính lại có chiêu này…
Mười cây châm bay quanh cánh tay còn lại của Lâm Chính. Có vẻ như đuôi mỗi cây châm đều có một dòng khí lưu đang xoay chuyển, trông vô cùng kỳ diệu.
Cứ thế tầm 1 phút.
“Xuyên!”, Lâm Chính khẽ kêu lên.
Vụt vụt…Toàn bộ số châm đâm vào lòng bàn tay của Nhan Khả Nhi và xuyên qua.
Trông có vẻ rất đau đớn. Nhưng Nhan Khả Nhi lại không có bất kỳ phản ứng gì. Đợi sau khi số châm đâm xuyên qua, Lâm Chính bèn nhặt châm cất đi.
Bàn tay của Nhan Khả Nhi xuất hiện những chấm đó và tạo thành hình một bông hoa mai.
Đẹp quá! Đám đông thầm cả thán.
“Cô Nhan Khả Nhi thử cử động tay xem”, Lâm Chính nói.
“Được!”
Nhan Khả Nhi gật đầu, nắm bàn tay lại rồi cầm thứ gì đó. Cô ấy vui mừng nói: “Lâm…à…Tiêu Hồng sư huynh, tay của tôi không sao nữa rồi. Cảm giác rất tốt”.
Đám đông kinh hãi.
“Hừ, thật không ngờ là cậu lại biết chiêu này. Xem ra buổi quyết đấu lần này chúng ta hòa rồi”, Kiều Chiến Bắc hừ giọng.
“Ai nói với anh là chúng ta hòa thế?”
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, tiếp tục lấy một chén trà đặt xuống bàn và nói: “Cô Nhan Khả Nhi, mời cô thử dùng tay bóp nát chén trà này xem sao?”
“Hả?”, Nhan Khả Nhi sững sờ. Những người khác cũng bàng hoàng.
“Cậu điên rồi?”, Kiều Chiến Bắc suýt nữa thì rơi nước ra ngoài.
“Tiêu Hồng, tay cô Nhan Khả Nhi vừa mới được chữa khỏi, cậu bảo cô ấy làm như vậy thì khác gì là hại cô ấy?”, Thương Miểu cũng không thể tin được bèn lên tiếng.
Lâm Chính lắc đầu. Anh không giải thích, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi không cần do dự. Cô bặm môi, nắm lấy cái chén và siết mạnh.
Bụp! Chén trà vỡ vụn.
Chương 1357: Cậu ta muốn gây ra nội loạn trong thôn Dược Vương!
Mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn nắm đấm đó và tách trà vỡ nát dưới nắm đấm.
Nhan Khả Nhi chậm rãi nhấc tay, phủi đi một vài mảnh vụn ở lòng bàn tay, tay cô ấy vẫn không bị thương, vẫn tinh xảo đẹp đẽ, thậm chí ngay cả vết bị thương lúc trước cũng đã nhạt đi nhiều.
“Cô còn thấy đau không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không đau! Không đau chút nào, hơn nữa… tôi còn cảm thấy tay của tôi tràn đầy sức lực!”, Nhan Khả Nhi phấn khởi nói.
“Không tồi!”.
Lâm Chính gật đầu, quay người nhìn Kiều Chiến Bắc đang mở to mắt, bình tĩnh nói: “Nếu cô chủ dùng tay mà anh chữa trị để đập bể, e rằng… không phải chỉ thế này”.
“Chuyện đó…”, Kiều Chiến Bắc có vẻ mặt khó coi.
“Mặc dù tay này của tôi hoạt động tự nhiên, nhưng vẫn còn hơi đau. Cầm nắm đồ vật hoặc làm một vài động tác cơ bản chắc chắn không vấn đề, nhưng bảo tôi dùng tay không đập bể tách… e rằng không làm được”, Nhan Khả Nhi cười gượng.
Người xung quanh đều không nói gì.
Không phải bọn họ tin lời Nhan Khả Nhi, mà là bọn họ không thể phản bác châm pháp của Lâm Chính!
Nếu “Tiêu Hồng” này quả thật đã dùng Phi Hoa Thần Châm… vậy thì chữa trị một cánh tay đúng là quá đơn giản!
Ý Niệm Châm Pháp của Kiều Chiến Bắc ở trước mặt Phi Hoa Thần Châm đúng là… hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Một bên là châm pháp, một bên là thần châm, chênh lệch nằm ở đó.
“Tứ trưởng lão, tôi nghĩ thắng thua đã rõ rồi nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện… chuyện đó…”, Tứ trưởng lão thay đổi sắc mặt, không dám đáp lại.
“Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả! Chắc chắn có vấn đề!”.
Lúc này, một đệ tử của Nhị trưởng lão ở bên này không chấp nhận được, gào lên khản cổ.
Kiều Chiến Bắc nhíu mày, vội vàng nhân cơ hội tìm đường lui cho mình: “Sư đệ, cậu phát hiện có gì không đúng sao?’.
“Nếu các anh có gì nghi ngờ về mức độ lành của hai cánh tay này thì có thể mời nguyên lão trong tộc đến kiểm nghiệm. Tôi nghĩ rốt cuộc mức độ lành của hai cánh tay này thế nào không thể qua mắt được nguyên lão trong tộc”, Lâm Chính nói.
“Hơ… chuyện đó…”.
Đệ tử kia không đáp lại được.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
“Thắng rồi! Thắng rồi!”.
Tiết Phù ở bên này rất kích động, vừa nhảy vừa la, liên tục vỗ tay.
Nhưng trong phòng trừ cô ấy ra, không ai vui nổi.
Đám người Nhị trưởng lão vì thất bại mà kkhuôn mặt mất tự nhiên, không cam tâm nhưng lại không có cách nào khác.
Người bên phía Thương Miểu thì mặt nóng bừng, cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt.
Nhất là Thương Miểu, hai bên đều khó, không biết làm sao
Ông ta hối hận đến thế nào!
Nếu kiên trì thêm nữa, ít nhất ông ta sẽ có được tiếng tăm, cũng có thể nở mày nở mặt.
Chỉ tiếc mọi thứ chôn vùi vì lựa chọn sai lầm của ông ta.
Chỉ sợ chuyện này đồn ra, ông ta sẽ bị chỉ trích…
Thương Miểu thở dài, âm thầm lắc đầu.
“Tôi vẫn chưa đủ nhìn xa trông rộng!”.
Nói xong, ông ta định rời đi.
Ông ta đã không ở đây thêm được nữa, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với đồ đệ Tiêu Hồng.
“Trưởng lão định đi đâu?”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng, gọi ông ta lại.
“Tiêu Hồng, cậu có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi rất vui, nhưng tôi không xứng làm sư phụ của cậu. Trước kia tôi đã lựa chọn tự bảo vệ mình mà ruồng bỏ cậu, bây giờ cậu thắng đương nhiên không liên quan đến tôi. Tôi về trước!”, Thương Miểu nói.
“Trưởng lão định để đệ tử một mình tác chiến sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta, nói.
Thương Miểu rất ngạc nhiên.
Các đệ tử cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Vẻ mặt Tiêu Hồng nghiêm túc, lời lẽ hùng hồn: “Trưởng lão, trước kia ông lựa chọn tự bảo vệ mình, tôi có thể hiểu được. Dù gì ông cũng là trưởng lão, là trụ cột của thôn Dược Vương. Ông không chịu được sỉ nhục, ông không chỉ đại diện cho một mình ông, mà còn đại diện cho các đệ tử ở phía sau lưng ông! Vì vậy, tôi không trách ông! Nhưng ông phải hiểu, vì sao tôi lại đắc tội với Nhị trưởng lão, vì sao lại chọn chiến đấu với Kiều Chiến Bắc! Là vì bọn họ đã sỉ nhục tôi! Sỉ nhục chúng ta, cũng đã đạp lên đầu trưởng lão nhà chúng ta! Tôi không thể nhẫn nhịn! Bây giờ tôi đã thắng, tôi không cầu xin trưởng lão điều gì, chỉ mong trưởng lão có thể cùng tôi đến chỗ Nhị trưởng lão, đòi lại công bằng!”.
Lời này vừa nói ra, Thương Miểu há hốc miệng, trợn tròn mắt.
Ông ta không ngờ Tiêu Hồng lại có suy nghĩ như vậy…
“Xin trưởng lão trợ uy cho tôi, lấy lại công bằng trước Nhị trưởng lão, trả lại tôn nghiêm cho chúng ta!”, Lâm Chính cung kính nói, thái độ vô cùng thành khẩn.
Thương Miểu ngơ ngác nhìn anh, lại ngơ ngác nhìn các đệ tử phía sau, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc này, đồ đệ của mình lại không trách mình, hơn nữa còn nói những lời như vậy.
Thương Miểu cảm động đến mức nào.
Cuối cùng, ông ta cắn răng, khẽ giọng quát: “Được! Tiêu Hồng! Nếu cậu đã nói như vậy thì lý nào tôi lại lùi bước? Dù gì cậu cũng là đệ tử của tôi, lần này Vương Kiều ức hiếp lên đầu chúng ta, chúng ta còn có thể bấm bụng nuốt giận hay sao? Các đệ tử đâu?”.
“Có chúng con!”.
Các đệ tử đồng thanh hô lên.
“Cùng tôi đi đến chỗ Nhị trưởng lão đòi lại công bằng!”.
Thương Miểu phất tay, dẫn mọi người hùng dũng đi ra phía ngoài.
“Trưởng lão Thương Miểu! Trưởng lão Thương Miểu!”.
Kiều Chiến Bắc vội khuyên can, nhưng bọn họ không quan tâm.
“Mau đi báo với trưởng lão, sự tình nghiêm trọng rồi!”, Kiều Chiến Bắc chỉ có thể sốt ruột nói với người bên cạnh.
Các đệ tử vội vàng chạy đi.
Tứ trưởng lão Cừu Du vẫn đứng bên theo dõi từ đầu đến cuối, đợi bọn họ đi rồi, ông ta mới hít ngược một hơi.
“Đi điều tra Tiêu Hồng này đi!”, Cừu Du nói với đệ tử của mình.
“Trưởng lão, Tiêu Hồng thì có gì phải tra? Rất nhiều người đều biết về anh ta”, đệ tử ở cạnh nghi hoặc hỏi.
“Biết? Biết thì đã sao? Cậu có biết bây giờ cậu ta đang làm chuyện gì không?”, Cừu Du nghiến răng quát khẽ: “Cậu ta đang quạt gió thổi lửa, cậu ta đang khơi dậy nội đấu trong thôn Dược Vương chúng ta!”.
Ông ta vừa dứt lời, đệ tử đó kinh ngạc.
Nhan Khả Nhi ngồi bên cạnh cũng không khỏi rùng mình…
Mục đích của Lâm Chính… là thế sao?
E rằng không đơn giản như vậy…
Chương 1358: Đi, dập đầu với cậu ta!
Nếu hành động này của Lâm Chính chỉ để quạt gió thổi lửa, thế thì rõ ràng là quá đơn thuần.
Huống hồ, đây là thôn Dược Vương, dù Ngũ trưởng lão dám chống đối Nhị trưởng lão, bên trên cũng sẽ không ngồi yên nhìn.
Nhan Khả Nhi nghĩ như vậy.
Nhưng nếu không phải để khơi dậy nội loạn, thần y Lâm hành động như vậy với mục đích gì?
Ngoài nhà thờ tổ, Thương Miểu dẫn đầu nhóm đệ tử tức giận đi tới.
Nhị trưởng lão Vương Kiều và con trai Vương Nhất đã nhận được tin, từ lâu đã đứng đợi trong nhà thờ tổ.
Các đệ tử tinh nhuệ và quản sự cũng tụ tập trong nhà thờ tổ.
“Vương Kiều!”.
Thương Miểu còn chưa tới nơi, giọng nói đã vang lên.
Hiển nhiên, lần này ông ta thật sự bất chấp tất cả, khí thế hùng dũng đi thẳng vào nhà thờ tổ.
Vương Kiều trong nhà thờ tổ vẫn còn đang uống trà.
Ông ta không hề lo lắng khi Thương Miểu đi vào.
“Trưởng lão Thương Miểu, chuyện gì khiến ông tức giận như vậy?”, Vương Kiều nói.
“Vương Kiều! Quyết đấu đã kết thúc, đệ tử tôi đã thắng! Bây giờ, phải chăng chúng ta có thể thực hiện lời hứa lúc trước?”, trưởng lão Thương Miểu lạnh lùng nói.
“Lời hứa? Lời hứa gì? Trưởng lão Thương Miểu, ông có thể nói rõ ràng không?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.
Dứt lời, mọi người đều biết, Vương Kiều định không làm theo lời hứa.
Dù sao nhóm người Thương Miểu và Tứ trưởng lão cũng không hề đích thân nghe Vương Kiều đồng ý lời hứa này.
“Sao? Trưởng lão Vương Kiều, ông định trốn tránh à? Theo lời hứa lúc trước, ông phải quỳ gối trước tôi!”, Thương Miểu lạnh lùng nói.
“Trưởng lão Thương Miểu, tôi nghĩ trong việc này có hiểu lầm gì đó”, Vương Kiều bình tĩnh đáp.
“Hiểu lầm hay không tôi chưa nói, đệ tử của ông đến chỗ tôi làm càn, không coi ai ra gì, sỉ nhục tôi không nói, còn sỉ nhục đệ tử của tôi trước mặt tôi. Trưởng lão Vương Kiều, chuyện này ông không cho tôi một lời giải thích, e rằng hôm nay chúng ta không xong đâu”, Thương Miểu hơi kích động, nói.
Nghe thấy lời này, trong mắt Vương Kiều mới lóe lên tia nghi hoặc.
Ông ta biết rõ tính cách của Thương Miểu. Thương Miểu sẽ không tùy tiện trở mặt với ông ta, sao lần này thái độ của Thương Miểu lại cứng rắn như vậy?
“Thương Miểu, ông muốn thế nào?”, Vương Kiều suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi.
“Bảo đồ đệ ngoan của ông dập đầu nhận lỗi với tôi, ngoài ra, chuyện này ông cũng phải xin lỗi chúng tôi!”, Thương Miểu nói.
“Thương Miểu! Ông nói cái gì? Bảo bố tôi xin lỗi? Các người có nhận nổi không?”, Vương Nhất không nhìn nổi, bỗng nổi giận, đập tay quát.
“Láo xược!”, Thương Miểu nổi giận, quát Vương Nhất: “Cậu là hậu bối, ở đây đâu đến lượt cậu nói chuyện?”.
“Ông…”, Vương Nhất nổi giận.
“Vương Nhất! Lui xuống!”, Vương Kiều hạ giọng nói.
“Vâng, bố”, Vương Nhất đè nén lửa giận, trừng Thương Miểu, không lên tiếng nữa.
Vương Kiều đặt tách trà xuống, lạnh lùng nhìn Thương Miểu, bình tĩnh nói: “Trưởng lão Thương Miểu, xem ra hôm nay ông đến để gây rối?”.
“Người của ông ngồi lên đầu tôi, ai gây sự với ai ông phải nói cho rõ!”, Thương Miểu bực dọc nói.
“Thế à? Vậy được, tôi hỏi ông, đệ tử của tôi đã làm gì ông?”, Vương Kiều hỏi.
“Cái đó…”, Thương Miểu không nói được.
“Là đồ đệ ông ngông cuồng nói châm thuật của chúng tôi không bằng cậu ta, đệ tử của tôi Kiều Chiến Bắc mới tức giận tìm cậu ta khiêu chiến. Đệ tử tôi thất bại là do tài nghệ của nó không bằng người, nếu nó đã hứa hẹn gì với các ông thì mời các ông đi tìm nó! Cần gì phải nói với tôi?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.
“Ông…”, Thương Miểu tức giận.
Vương Kiều đang giở trò vô lại điển hình.
“Ức hiếp người quá đáng!”.
“Trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?”.
“Đám người này bình thường hà khắc với chúng ta, thường xuyên ức hiếp chúng ta. Nếu hôm nay không cho bọn họ bài học, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta dễ ức hiếp!”.
“Có cần ra tay không, trưởng lão?”.
Các đệ tử tràn đầy nhiệt huyết và phấn khích, không kiên nhẫn được nữa.
Nhưng Thương Miểu không phải kẻ ngốc, người bên mình mà đánh nhau thật chắc chắn sẽ không phải đối thủ của bên Vương Kiều.
Hơn nữa, một khi đánh nhau sẽ dễ bị người ta bắt thóp.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có thể đấu y võ.
Nhưng mình có thể là đối thủ của Vương Kiều không?
Thương Miểu không có nhiều lòng tin.
Đến nước này lại có chút tiến thoái lưỡng nan...
“Trưởng lão Thương Miểu, hay là chúng ta quyết đấu y võ để kết thúc những chuyện này?”, lúc này Vương Kiều đột nhiên lên tiếng.
Đúng là sợ cái gì có cái đó.
Thương Miểu cưỡi trên lưng hổ khó xuống, do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được thôi! Có lẽ đó là phương án giải quyết thích hợp nhất. Ra ngoài đi! Ở đây nhỏ quá, chúng ta ra bên ngoài đấu!”.
“Haizz, đừng vội! Chúng ta theo quy tắc mà làm!”.
Vương Kiều cười nhạt, nghiêng đầu hỏi Kiều Chiến Bắc: “Chiến Bắc à, trước kia con đấu với các sư đệ sư muội dưới trướng trưởng lão Thương Miểu đã hứa điều kiện gì?”.
“Thưa sư phụ, hứa là ai thua sẽ dập đầu xin lỗi người kia”, Kiều Chiến Bắc cười nói.
“Vậy được”, Vương Kiều nói: “Trưởng lão Thương Miểu, chúng ta cũng lập ra lời hứa như vậy đi! Bây giờ chính miệng tôi nói, đệ tử ở đây tận tai nghe thấy, không ai chối được, ông thấy thế nào?”.
“Chuyện đó…”, sắc mặt Thương Miểu biến đổi, không dám đồng ý.
“Sao? Trưởng lão Thương Miểu tràn đầy khí thế đến đây, lâm trận lại rút lui? Thế thì sẽ thật sự biến thành trò cười cho thiên hạ đấy!”, Vương Kiều cười ha hả nói.
Đám đệ tử như Vương Nhất cũng cười thành tiếng, tất cả nheo mắt nhìn Thương Miểu.
Bọn họ tin rằng Thương Miểu không thể là đối thủ của Vương Kiều.
Nếu Thương Miểu đồng ý, vậy thì người bị nhục nhã sẽ là bản thân ông ta, nếu không đồng ý cũng sẽ bị người ta chế nhạo.
“Thương Miểu thật là ngu xuẩn, không đủ thực lực mà cũng dám đến đây gây sự! Không nhìn xem mình có bao nhiêu trọng lượng!”.
“Ha, đúng đấy, ngu như đám đồ đệ của ông ta vậy!”.
“Người như ông ta làm sao làm trưởng lão vậy?”.
Một vài người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Thương Miểu nghe thấy vô cùng tức giận, nào còn quan tâm điều gì, vỗ tay đồng ý.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc...
“Trưởng lão Vương Kiều, đợi đã!”.
“Ồ?”.
Vương Kiều nhíu mày, cùng mọi người nhìn sang phía người nói.
Là tên Tiêu Hồng đó!
“Tiêu Hồng, anh lại định làm gì?”, Vương Nhất tức giận hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói một chút, Kiều Chiến Bắc sư huynh đã thua, hình như vẫn chưa dập đầu xin lỗi tôi đâu! Có phải anh ta nên thực hiện lời anh ta nói trước hay không?”, Tiêu Hồng cũng chính là Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Kiều Chiến Bắc cực kỳ khó coi, siết chặt nắm đấm, không lên tiếng.
“Thế nào? Kiều sư huynh, có phải đợi tôi mời Tứ trưởng lão đến đây, anh mới ngoan ngoãn quỳ xuống?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu… đừng có được nước lấn tới!”, Kiều Chiến Bắc giận dữ quát lên.
“Nhị trưởng lão, đây là đồ đệ tốt mà ông dạy ra đây sao? Đồ đệ ông không giữ chữ tín, vậy thì sao chúng tôi có thể đồng ý trận đấu giữa ông và trưởng lão chúng tôi? Đến lúc đó, lỡ như trưởng lão của chúng tôi thắng rồi, các người lại chối, chẳng phải chúng tôi sẽ lỗ to hay sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
Thương Miểu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội nói: “Nói không sai! Nhị trưởng lão, đồ đệ của ông không tuân thủ lời hứa, ông bảo tôi làm sao tin ông?”.
Vương Kiều nhíu mày.
Vẻ mặt của người xung quanh đều mất tự nhiên…
“Chiến Bắc!”, Vương Kiều đột nhiên nói.
“Sư… Sư phụ…”.
“Đi, quỳ trước Tiêu Hồng”, Vương Kiều nói.
Kiều Chiến Bắc nghe thấy lời này cứ như bị sét đánh…
Chương 1359: Ông có tư cách gì?
Bởi áp lực của Vương Kiều, Kiều Chiến Bắc hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Anh ta chỉ có thể đi đến trước mặt Lâm Chính, nghiến răng quỳ xuống.
“Xin lỗi, Tiêu sư đệ, trước kia… là tôi sơ sót, mong Tiêu sư đệ tha thứ…”.
“Không trách anh, là châm thuật của anh không đủ mạnh, có thể liên quan đến người dạy anh. Nếu châm thuật của anh đủ mạnh thì sao đến nỗi như vậy?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, suýt chút nữa làm đám người Vương Kiều tức chết.
Đây rõ ràng là nhân cơ hội châm chọc Vương Kiều!
“Anh… khinh người quá đáng!”.
Vương Nhất chỉ muốn xông tới lột da Lâm Chính.
“Thương Miểu, bây giờ chúng ta có thể quyết đấu rồi chứ?”, Vương Kiều cũng không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy quát.
“Cái này… Đương nhiên rồi…”, Thương Miểu do dự một lúc, gật đầu.
Ông ta phát hiện năng lực quạt gió thổi lửa của đệ tử mình phải gọi là cao minh.
Trước kia ông ta còn đang định thử vận may, xem có thể thắng Vương Kiều một chiêu nửa thức nào không, kiên trì chống đỡ đến lúc người bên trên đến ngăn hai người quyết đấu. Bây giờ Lâm Chính nói như vậy, e rằng Vương Kiều sẽ liều mạng với mình.
Thế thì e rằng không có phần thắng nào cả…
Nhưng bây giờ đã không còn đường lui nào nữa.
Thương Miểu hít sâu một hơi, chỉ đành nhắm mắt làm liều.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại tiến lên.
“Trưởng lão Vương Kiều, ông làm sao vậy? Vì sao lại khiêu chiến với trưởng lão của chúng tôi?”.
Mọi người ngạc nhiên.
Vương Kiều nhíu mày nhìn anh chằm chằm: “Sao? Tiêu Hồng, tôi không đấu với trưởng lão các cậu, chẳng lẽ lại đấu với cậu?”.
“Đương nhiên! Ông còn không thắng được tôi thì có tư cách gì đấu với trưởng lão chúng tôi? Không phải tôi đã nói rồi sao? Châm thuật của các ông quá tầm thường!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Tất cả mọi người xôn xao.
“Cái gì?”.
“To gan!”.
“Láo xược!”.
“Tên họ Tiêu kia! Cậu thật quá đáng!”.
“Cậu đang đi vào đường chết đấy!”.
Đám đệ tử nổi giận, có người không nhịn được, gào lớn nhào tới chỗ Lâm Chính.
Người bên phía Phương sư tỷ cũng không đứng yên nhìn, lập tức tiến tới, ngăn bọn họ lại.
Hiện trường hơi hỗn loạn, các đệ tử dường như sắp lao vào đánh nhau.
“Dừng tay!”.
Vương Kiều quát lớn. Hiện trường hỗn loạn mới dừng lại, các đệ tử dạt sang hai bên.
“Trưởng lão!”.
“Bố!”.
Đám Vương Nhất đồng loạt nhìn sang Vương Kiều.
Vẻ mặt Vương Kiều lạnh băng, nhìn chằm chằm Tiêu Hồng, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì được, tôi sẽ bắt đầu từ cậu Tiêu Hồng này, đợi sau khi đánh bại Tiêu Hồng rồi sẽ đấu với trưởng lão Thương Miểu”.
Thương Miểu hơi do dự, nhưng Lâm Chính lại nói thẳng: “Mời!”.
“Tiêu Hồng!”, Thương Miểu vội hô lên.
“Trưởng lão yên tâm, tôi tự có chừng mực!”, Lâm Chính nói.
Vương Kiều bước nhanh ra khỏi nhà thờ tổ.
Vương Nhất và những người khác đi theo.
Nhóm bên Phương sư tỷ, Tiết Phù thì đã trở nên nhốn nháo từ lâu.
“Tiêu sư đệ, cậu thật sự định so chiêu với trưởng lão Vương Kiều sao?”.
“Cậu điên rồi à?”.
“Cậu tưởng trưởng lão Vương Kiều là Kiều sư huynh à? Cậu có biết trưởng lão Vương Kiều có thực lực thế nào không?”.
“Lúc ông ta sử dụng đan dược châm bạc, cậu còn đang nghịch bùn kia kìa!”.
“Cậu đúng là lỗ mãng!”.
Bọn họ vây lại, nhao nhao chỉ trích.
Thương Miểu cũng không nhịn được, ai oán nói: “Tiêu Hồng, dù cậu có Phi Hoa Thần Châm, thực lực siêu phàm, nhưng tôi nói cậu hay, chỉ dựa vào Phi Hoa Thần Châm mà muốn đối phó với trưởng lão Vương Kiều chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày! Cậu còn non trẻ lắm!”.
“Trưởng lão, trước tôi quyết đấu với Kiều Chiến Bắc, hình như mọi người cũng tiêu cực như vậy. Vì sao không đợi tôi và Vương Kiều đánh xong, mọi người hẵng nói tôi?”, Lâm Chính cười, lên tiếng.
“Kiều Chiến Bắc sao có thể so với Vương Kiều?”, Thương Miểu sốt ruột.
Lâm Chính mỉm cười, không muốn nói nhiều, đi thẳng ra ngoài.
Mọi người cùng ra khỏi nhà thờ tổ.
Trên bãi đất trống ngoài nhà thờ tổ, Vương Kiều chắp hai tay sau lưng, đã đứng ổn định.
Xung quanh có rất nhiều đệ tử tụ tập.
Còn có nhiều người nghe tin cố ý đến đây xem trò vui.
Hiện trường tụ tập hơn mấy trăm người, mọi người vây thành một vòng tròn.
“Một kẻ hậu bối như cậu vốn không có tư cách giao đấu với tôi, nhưng cậu quá ngông cuồng, nếu hôm nay không dạy dỗ cậu một trận, sau này chẳng phải cậu sẽ lật cả thôn Dược Vương ta lên luôn sao?”, Vương Kiều đanh giọng: “Nói đi, thằng nhóc, cậu muốn đấu cái gì? Tôi cho cậu chọn!”.
“Nghe nói trưởng lão Vương Kiều là một y võ trác tuyệt, nếu đã như vậy, chúng ta hãy dùng thuật y võ đấu một trận, xem ai ngã xuống trước”, Lâm Chính nói.
“Đấu y võ?”.
Hiện trường xôn xao.
“Cậu không sợ tôi lỡ tay giết chết cậu sao?”, ánh mắt Vương Kiều lạnh đi.
Y võ không phải thi đấu những thứ Kiều Chiến Bắc và Lâm Chính đấu trước kia, mà sẽ phải đổ máu.
Nếu không may thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng…
“Có vẻ như trưởng lão Vương Kiều rất tự tin về bản thân?”, Lâm Chính cười nói.
“Tôi sợ cậu quá tự đại!”, Vương Kiều lạnh lùng nói, phất tay: “Nếu so y võ thì tôi nhường cậu ba chiêu! Nhóc, tới đi, để tôi xem xem năng lực của cậu thế nào”.
“Nhường tôi ba chiêu? Ông chắc chứ?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Lời đã nói ra há có thể nuốt lại? Ra tay đi!”, Vương Kiều quát lên.
Lâm Chính gật đầu: “Vậy được, trưởng lão Vương Kiều, ông chú ý đây!”.
Dứt lời, Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay về phía trước.
Soạt soạt soạt soạt…
Lượng lớn châm bạc thoáng chốc bay ra từ hai bàn tay anh, xếp thành hình con sóng lớn ở trước mặt, hung dữ tràn về phía Vương Kiều.
“Cái gì?”.
Đám đông kinh hãi.
Vừa ra tay đã khiến người ta kinh ngạc!
E rằng Thương Miểu cũng không thể có được thế tấn công như vậy!
Tiêu Hồng… thật sự là đệ tử của Thương Miểu sao?
Chương 1360: Nghiền nát
Châm bạc bay tới, giống như sóng biển, vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt Vương Kiều đanh lại, nhưng không hoảng hốt, lật tay vung ra 20 cây châm bạc.
Nhưng 20 cây châm bạc này đầu đuôi nối nhau, xếp thành hình chữ nhất, xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Keng! Keng! Keng!
Phần lớn châm bạc do Lâm Chính ném tới bị những chiếc châm bạc đang xoay tròn với tốc độ cao này chặn lại.
“Tử Chi Châm!”.
Vương Kiều quát, rồi lại vung mạnh tay.
Vèo!
Những chiếc châm xếp thành hình chữ nhất lập tức bị ông ta đánh tan, sau đó đồng loạt bay tới, đâm mạnh vào các tử huyệt trên người Lâm Chính một cách chuẩn xác.
Nếu bị đâm trúng thì chết là cái chắc.
Hiển nhiên Vương Kiều không có ý định nương tay.
Nhưng muốn đắc thủ thì cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Chính giơ hai tay lên, nhanh tay nhanh mắt, vung mạnh về phía trước.
Sau mười mấy cái vung liên tiếp, toàn bộ số châm bạc bay tới đã bị Lâm Chính bắt được trong tay.
“Cái gì?”.
Thương Miểu há hốc miệng ngạc nhiên.
Các đệ tử xung quanh cũng kêu lên kinh ngạc.
“Tay không đón châm?”.
“Đây là Tiêu sư đệ của chúng ta sao?”.
“Cậu ta mạnh quá đấy!”.
“Châm của trưởng lão Vương Kiều mà cũng đỡ được sao?”.
“Sao trước đây chúng ta không biết cậu ta lại lợi hại như vậy nhỉ? Tên này lù khù vác lu chạy sao?”.
Các đệ tử bàn tán xôn xao.
“Trưởng lão, nếu là ông thì chắc chắn cũng có thể đỡ được số châm bạc này nhỉ?”, Tiết Phù vẻ mặt ngây thơ, không nhịn được hỏi Thương Miểu.
“Hả? Cái… cái này… chắc là được…”, toàn thân Thương Miểu run rẩy, vội lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười rồi đáp.
Thực ra trong lòng ông ta không hề tự tin.
Vẻ mặt Vương Kiều trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Ông ta không nhiều lời, lại lấy châm bạc ra, ném về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc như sao băng, rạch nát hư không, bay tới rất nhanh.
Lâm Chính không nhanh không chậm, cũng vung châm bạc lên đánh lại.
Keng! Keng! Keng!
Những âm thanh dày đặc vang lên.
Chỉ thấy giữa hai người xuất hiện rất nhiều tia lửa.
Đó chính là tia lửa do châm bạc va chạm với nhau gây nên.
Mọi người đứng ở hai bên đều mắt chữ A mồm chữ O.
Vương Kiều không ngừng vung cánh tay về phía Lâm Chính, không ngừng phóng châm bạc ra.
Châm bạc của hai bên va chạm gay gắt, nhưng không châm nào vượt khỏi được hỏa lực của đối phương để đâm trúng người phía sau.
Hai người giằng co như vậy một phút mới dừng lại.
Cũng không biết tổng cộng đã phóng ra bao nhiêu châm.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy mặt đất ở giữa hai người toàn là châm bạc bị gãy hoặc cong queo, hơn nữa đầu mỗi cây châm đều rất nóng, thậm chí còn bốc khói, đủ để thấy lực đạo trước đó kinh khủng đến mức nào…
“Trưởng lão Vương Kiều, thủ đoạn của ông chỉ có thế này thôi sao? Nếu vậy mà ông thách đấu trưởng lão nhà tôi thì e rằng sẽ thua rất khó coi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Thú vị, thú vị lắm! Không ngờ trưởng lão Thương Miểu có thể dạy dỗ được một đệ tử thú vị như cậu, cũng không ngờ thực lực của trưởng lão Thương Miểu lại đáng sợ như vậy… Xem ra ngày nào đó tôi đúng là phải đến tận nơi thỉnh giáo trưởng lão Thương Miểu rồi”, ánh mắt Vương Kiều lạnh lẽo, trầm giọng nói.
“Hả? Việc này…”, Thương Miểu lập tức mặt nhăn mày nhó.
Ông ta có dạy dỗ gì Tiêu Hồng đâu!
Hơn nữa nhìn thực lực mà “Tiêu Hồng” này thể hiện… thì ông ta cũng không thể bằng được…
E là mạnh hơn ông ta không ít…
“Xem ra phi châm không làm gì được cậu! Nếu đã như vậy, thì hãy nếm thử võ thuật trong y võ đi!”.
Vương Kiều trầm giọng nói, rồi đột ngột lấy châm bạc ra, đâm vào hai tay hai chân của mình.
Châm bạc cường hóa!
Đây là chiêu thức mà rất nhiều y võ đều biết!
Nhưng… châm bạc cường hóa của Vương Kiều khác với người thường.
Trên những chiếc châm bạc này đều bôi thuốc đặc chế, một khi xâm nhập vào người, không những có thể nâng cao sức mạnh và tốc độ của Vương Kiều, mà còn có thể bao phủ một lớp khí đáng sợ ở bề mặt hai lòng bàn tay của ông ta.
Nếu tầng khí này đánh trúng người thì có thể sinh ra sức mạnh ăn mòn giống như axit.
Lâm Chính đã bao giờ được thấy thủ đoạn như vậy chứ? So được vài chiêu với Vương Kiều, anh liền phát hiện lòng bàn tay và cánh tay của mình đều bị ăn mòn, rớt từng mảng thịt lớn, máu me be bét, nhìn rất đáng sợ.
“Thằng oắt ngông cuồng, chiêu này thì cậu sợ rồi chứ?”, Vương Kiều hừ mũi.
“Cũng chỉ được thế thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông cuồng! Vậy thì tôi sẽ khiến cả người cậu tan chảy hết!”.
Vương Kiều nổi giận, lại vung hai bàn tay lên, vỗ về phía Lâm Chính.
“Vương Kiều! Ông muốn dựa vào chút thủ đoạn này để thắng tôi sao? Liệu ông có đùa giỡn không vậy?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không nương tay nữa, hai tay lại rút châm bạc ra, đâm vào hai cánh tay, sau đó lại rút châm bạc ra, lại đâm, lại rút ra, lại đâm…
Lặp đi lặp lại như vậy năm lần.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Vương Kiều cũng kinh ngạc.
Đây là châm pháp gì vậy?
Ông ta thầm nghĩ, nhưng lúc này thực sự không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.
“Chết!”.
Vương Kiều nhỏ giọng gầm lên, đập một chưởng về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đanh mắt lại, giơ cánh tay lên siết chặt thành quyền, nhằm thẳng vào lòng bàn tay đang đánh tới của Vương Kiều.
Bốp!
Hai chưởng va chạm.
Khí tức ở lòng bàn tay Vương Kiều lập tức ăn mòn một lớp da thịt trên nắm tay Lâm Chính.
Nhưng sức mạnh như sóng to gió lớn trên nắm tay bỗng nổ tung, khiến xương tay Vương Kiều gãy gập, như một dòng điện lan khắp toàn thân ông ta.
Rắc!
Một âm thanh vang lên, Vương Kiều bay ngược ra ngoài, như một con diều đứt dây, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc…